Chương 43: Sơn Thủy Kiếm cảnh Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc "Sư phụ, mọi người thường nói võ công trong thiên hạ, trên võ phu tầm thường có bốn cảnh giới. Kim Cương Phàm Cảnh, Tự Tại Địa Cảnh, Tiêu Dao Thiên Cảnh, Thần Du Huyền Cảnh. Cảnh giới sau cao hơn cảnh giới trước, sư phụ, người đang trong cảnh giới gì?" Thiếu niên múa trường kiếm hoa văn ngọn lửa trên mặt đất đầy tuyết, luyện tới mức mồ hôi đầm đìa nhưng vẫn không quên trò chuyện với sư phụ bên cạnh. Nho sĩ trung niên mặc trường bào màu xám không để ý tới nó, mà chỉ lật từng trang sách một. Thiếu niên vẫn hỏi tiếp không chịu ngừng: "Sư phụ, người nói võ học nhất đẳng có thể chia ra bốn loại cảnh giới, vậy kiếm thuật thì sao? Kiếm thuật có thể chia ra mấy cảnh giới?" Nho sĩ mặc trường bào xám buông quyển trách trong tay xuống, chậm rãi đáp: "Sát Phố kiếm của ta không coi là kiếm thuật nhập lưu, không có cảnh giới. Nhưng ta gặp được một vị kiếm tiên, kiếm của hắn chia ra ba tầng cảnh giới." "Sư phụ, sao người lại khiêm tốn như vậy, kiếm của ai lại cao thâm hơn người được?" Thiếu niên miệng thì nói chuyện nhưng tay vẫn không ngừng luyện kiếm. "Có. Kiếm của hắn chia ra ba tầng cảnh giới. Tầng thứ nhất: thấy núi là núi, thấy nước là nước. Tầng thứ hai: thấy núi không phải núi, thấy nước không phải nước. Tầng thứ ba: thấy núi vẫn là núi, thấy nước vẫn là nước." Thiếu niên nghe xong cười khổ một tiếng: "Cái này cao thâm quá, nghe chẳng hiểu gì cả." Nho sĩ áo xám nhắm hai mắt như đang nhớ lại kiếm thuật của người nọ. Một lát sau hắn đột nhiên giơ tay: "Kiếm lên!" Thiếu niên cảm thấy thanh kiếm trong tay đột nhiên không chịu khống chế của bản thân, khiến kiếm tuột tay bay ra ngoài, dừng lại trên tay nho sĩ mặc trường bào màu xám. Nho sĩ mở mắt, đột nhiên vung nhẹ trường kiếm lên: "Ta từng học một kiếm của hắn, kiếm này tên là Lộ Hồng Yên Lục, con xem kỹ đây." Thiếu niên chỉ cảm thấy thân thể ấm lên, còn chưa kịp thấy rõ, nho sinh đã thu kiếm về. "Sư phụ, con còn chưa thấy gì mà." Thiếu niên vội vàng la lên. Nho sinh mỉm cười, ném trả kiếm cho nó rồi quay người bỏ đi. Thiếu niên nhận lại kiếm, vẻ mặt buồn bực, đang định đi theo, lại cảm thấy trên mặt hơi ngứa, giơ tay sờ thử lại chạm phải một cánh hoa đào, âm thầm kinh ngạc, vội vàng quay đầu. Lại phát hiện trong mùa đông khắc nghiệt này, sau lưng lại là một cây hoa đào đỏ bừng. Chiêu kiếm đó khiến hơi ấm bùng lên, thúc giục khiến cây hoa đào lập tức nở hoa! Lúc này Lôi Vô Kiệt mở mắt ra, tỉnh lại từ giấc mộng. Cuối cùng cậu cũng biết Kiếm Tiên chia kiếm thành ba cảnh giới non nước rốt cuộc là ai, hắn từng chứng kiến sư phụ dùng Lộ Hồng Yên Lục, còn lần này lại tận mắt chứng kiến chiêu kiếm Nguyệt Tịch Hoa Thần, vị Kiếm Tiên này... Lôi Vô Kiệt xoa đầu đang đau âm ỉ, lẩm bẩm: "Hiện giờ là sư phụ ta?" Lôi Vô Kiệt nhìn quanh một chút, phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ, chắc là gian nhà nào đó trong Tuyết Nguyệt thành, xung quanh không có ai. Hắn bước xuống khỏi giường, đẩy cửa ra, đi vào một khoảng sân, phát hiện ông chủ quán trọ luôn mặc áo xanh vẻ mặt lười biếng đang nằm phơi nắng trên một cái ghế dài. "Ngươi tỉnh rồi." Tiêu Sắt không quay đầu lại. Lôi Vô Kiệt gật đầu, đi tới một thềm đá bên cạnh Tiêu Sắt ngồi xuống. "Ngươi ngủ ba ngày." Tiêu Sắt thản nhiên nói. Lôi Vô Kiệt gãi đầu: "Ta còn tưởng ngươi đã đi rồi." Tiêu Sắt hừ lạnh một tiếng: "Muốn ta đi đến vậy cơ à? Biết mình không trả nổi tám trăm lượng cho nên định ăn quịt?" Lôi Vô Kiệt xấu hổ cười nói: "Ta tới xin đại sư huynh, ngươi chờ chút." "Xin cái gì mà xin, tam sư tôn đã đưa tiền cho hắn rồi, đừng bị hắn dọa." Một giọng nói vang lên sau lưng, Lôi Vô Kiệt quay đầu lại, phát hiện Đường Liên cũng đang nằm phơi nắng trên nóc nhà. "Đại sư huynh." Cuối cùng Lôi Vô Kiệt cũng có thể đường đường chính chính gọi câu này." "Ờ, lần này xem như gọi đại sư huynh là chuẩn rồi. À mà, vị bên cạnh là tam sư đệ của ngươi." Đường Liên cười nói. Lôi Vô Kiệt sửng sốt: "Là sao?" Tiêu Sắt chỉ quay người, không buồn để ý tới bọn họ. Đường Liên tiếp tục nói: "Sau khi ngươi bái sư nhị sư tôn, Tiêu Sắt cũng được tam sư tôn thu vào môn hạ. Tuy nói trong Tuyết Nguyệt thành tất cả mọi người đều là sư huynh đệ, nhưng xét riêng ba vị thành chủ thì chỉ có ba chúng ta là đồ đệ. Bất kể thứ tự nhập môn hay bối phận của sư phụ, đều xếp như vậy. Ngươi nói đúng không, tam sư đệ?" Tiêu Sắt hất mạnh chân, đá cái giày về phía sau. "Dùng ám khí trước mặt Đường môn?" Đường Liên chẳng buồn nhìn, vung nhẹ tay lên đã hất bay cái giày kia đi. Thế nhưng Lôi Vô Kiệt lại lập tức chạy hùng hục đi nhặt giày về, để trước mặt Tiêu Sắt, vẻ mặt vui sướng: "Thật không thể tưởng tượng nổi, không thể tưởng tượng nổi. Cuối cùng lại thành đồng môn với Tiêu huynh đệ. Chúng ta đi cùng nhau đã lâu, nghĩ tới chuyện sắp phải chia tay lại thấy luyến tiếc, giờ thì tốt rồi, sau này không cần tách ra nữa." Tiêu Sắt sửng sốt, lại đá một cái: "Ai muốn không tách ra với ngươi." Đường Liên trên nóc nhà mỉm cười: "Lôi sư đệ đúng là trẻ con." Lôi Vô Kiệt vẫn mỉm cười vui vẻ: "Sau này ba huynh đệ chúng ta cùng nhau xông xáo giang hồ như ba vị thành chủ khi còn trẻ nhé? Cũng kiếm vài cái danh hiệu thiên hạ đệ mấy gì đó chơi?" "Không tệ." Đường Liên gật đầu cười nói. Tiêu Sắt ngáp một cái, không nói gì. "Đúng rồi, ngươi ngủ ba ngày rồi, mấy hôm nay có một chuyện lớn, có muốn nghe không?" Đường Liên đột nhiên nói. "Chuyện lớn gì?" Lôi Vô Kiệt nghe vậy hứng thú hỏi lại. "Liên quan tới Lôi Vân Hạc, cũng có thể coi là sư bá của ngươi. Sau khi ông ấy rời khỏi Đăng Thiên các bèn cưỡi hạc bay về núi Thanh Thành, lại một chỉ phá núi xanh, hai chỉ hất tung nóc Càn Khôn điện, ba chỉ kẹp lấy Thanh Tiêu kiếm của thủ tọa núi Thanh Thành Triệu Ngọc Chân. Nghe nói hai người đại chiến một đêm, thời gian đó sét đánh ầm ầm khắp núi Thanh Thành, mưa như trút nước, tất cả các đạo sĩ trên núi Thanh Thành xuống núi tránh xa hơn ba dặm. Ngoại trừ lục đại chân nhân lưu lại trên núi quan chiến ra, những người khác chỉ có thể đi tị nạn. Sau một đêm, Lôi Vân Hạc lại cưỡi hạc bay đi, nhưng Triệu Ngọc Chân chính miệng thừa nhận, trận chiến này Lôi Vân Hạc không bại. Nói cách khách, Lôi Vân Hạc tái xuất giang hồ đánh ngang tay với Triệu Ngọc Chân chắc chắn trong mười hạng đầu trên giang hồ. Rất nhiều người suy đoán, bước tiếp theo Lôi Vân Hạc sẽ tới Giang Nam Phích Lịch đường, đoạt lại vị trí gia chủ Lôi môn từ tay Lôi Thiên Hổ. Thế nhưng theo tin tức đệ tử Tuyết Nguyệt thành đưa về, Lôi Vân Hạc bay theo hướng ngược lại với Lôi gia bảo." Đường Liên chậm rãi nói: "Tam sư tôn nói, chắc chắn Lôi Vân Hạc sẽ về Lôi môn, chỉ là không phải hiện tại." Lôi Vô Kiệt gật đầu: "Ông ấy từng nóisẽ cùng ta về thăm sư phụ. Nhớ lại lúc trước không tự lượng sức mình muốn leo qua mười lăm tầng các, thật hổ thẹn. Nếu lúc đó Cửu Thiên Dẫn Lôi của Lôi tiền bối đánh xuống, e rằng ta không thể đứng ở đây được rồi." Đường Liên cười nói: "Tam sư tôn còn nói, khi Lôi Vân Hạc tới Tuyết Nguyệt thành, cảnh giới đã xuống dốc không phanh, chỉ là Kim Cương Phàm Cảnh, quả thật xếp sau trong số rất nhiều trưởng lão. Chẳng qua bao năm rồi ông ấy vẫn ở trong các bế quan dưỡng khí, vừa vặn gặp được thiếu niên anh hùng như Lôi sư đệ tới leo các, cả cơ duyên lẫn trùng hợp mới khiến Lôi Vân Hạc trở lại Tiêu Dao Thiên Cảnh. Ông ấy cảm kích còn chẳng kịp, làm sao lại giết ngươi được." "Tiêu Dao Thiên Cảnh đã thần thông kinh thiên động địa nhường đó, vậy bước lên Thần Du Huyền Cảnh chẳng phải thật sự là thần tiên rồi à. Tam sư tôn có tới cảnh giới này không? Sư phụ ta thì sao?" Lôi Vô Kiệt hỏi. Tiêu Sắt cười lạnh một tiếng: "Bước lên Thần Du Huyền Cảnh có thể tĩnh tọa nhắm mắt mà tinh thần du lãm ngoài vạn dặm. Cảnh giới như vậy mấy trăm năm chưa chắc đã có một người đạt được, ngươi quá đề cao Tuyết Nguyệt thành này rồi." "Xem thường Tuyết Nguyệt thành như vậy, thế thì ngươi đừng có ở lại đây ăn vạ tám trăm lượng bạc, không chịu đi." Đường Liên khinh thường nói. Tiêu Sắt duỗi người, thản nhiên đáp: "Không phải tám trăm lượng mà là tám trăm vạn lượng." "Đúng rồi, sư huynh, vừa rồi huynh nói có vài chuyện muốn nói với ta. Ngoại trừ chuyện này ra còn chuyện gì nữa?" Đường Liên mỉm cười: "À, còn một chuyện là lúc trước nhị sư tôn bảo ngươi hôm sau tới Thương Sơn gặp sư tôn. Nhưng tới hôm nay đã qua ba ngày, tính khí nhị sư tôn trước giờ đều không tốt, nếu ngươi còn không đi, e rằng cả đời này cũng chẳng cách nào bước vào Thương Sơn." Lôi Vô Kiệt nhảy dựng lên như bị sét đánh, hét lớn một tiếng: "Không xong rồi, sư huynh. Ta đi ngay đây." Nói xong rảo bước chạy thẳng, nhưng mới chạy được một đoạn đột nhiên nhớ ra cái gì lại vòng về. Đường Liên ném mạnh vật trong tay ra, chỉ thấy ánh đỏ lóe lên, một thanh kiếm phủ kín hoa văn ngọn lửa đã bay tới trước mặt Lôi Vô Kiệt. "Đi đi. Tam sư tôn bảo ta chuyển cho ngươi một câu." "Câu gì?" "Ông ấy nói, Lý Hàn Y tính khí không tốt. Ngươi đừng chết trên núi Thương Sơn."
Chương 44: Vì sao rút kiếm? Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc "Đỉnh núi tuyết đọng, sườn núi mây trắng, ông trời khéo tạo, khác nào kỳ quan." Bài hát này miêu tả Thương Sơn, Thương Sơn được tạo thành từ mười chín ngọn núi, mười chín ngọn núi này lần lượt từ bắc vào nam là: Vân Lộng, Thương Lãng, Ngũ Thai, Liên Hoa, Bạch Vân, Hạc Vân, Tam Dương, Lan Phong, Tuyết Nhân, Ứng Nhạc, Quan Âm, Trung Hòa, Long Tuyền, Ngọc Cục, Mã Long, Thánh Ứng, Phật Đỉnh, Mã Nhĩ, Tà Dương. Giữa mỗi hai ngọn núi đều có một suối nước chảy qua, chảy vào Nhĩ Hải, đây là mười tám khe suối nổi tiếng, tên của các khe suối lần lượt là: Hà Di, Vạn Hoa, Dương Khê, Mang Dũng, Cẩm Khê, Linh Tuyền, Bạch Thạch, Song Uyên, Ẩn Tiên, Mai Khê, Đào Khê, Trung Khê, Lục Ngọc, Long Khê, Thanh Bích, Mạc Tàn, Đỉnh Minh, Dương Nam. Bất luận tên ngọn núi hay tên khe nước đều hết sức phong nhã, nhưng phong nhã nhất vẫn là tuyết Thương Sơn ngẩng đầu lên là nhìn thấy, đọng trên đỉnh núi quanh năm suốt tháng không tan, là thắng cảnh được mọi người ưa thích nhất trong bốn cảnh đẹp ‘Phong Hoa Tuyết Nguyệt’. Lôi Vô Kiệt bước từng bước một lên trên, hắn không biết Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên Lý Hàn Y ở ngọn núi nào, chỉ có thể lang thang không mục tiêu, bởi vì hắn biết, ngay từ khi hắn bước vào Thương Sơn, nếu muốn tìm được Lý Hàn Y, vậy chỉ có một khả năng, đó là Lý Hàn Y muốn hắn tìm thấy. Không biết bao lâu sau, cuối cùng Lôi Vô Kiệt cũng cảm thấy mệt mỏi, bèn ngồi xuống một bậc thang, nhìn xuống bên dưới, lúc này hắn mới phát hiện mình đã đi xa như vậy. Hắn nhìn Tuyết Nguyệt thành bên dưới, đột nhiên mỉm cười. "Cười cái gì?" Đột nhiên có một âm thanh hỏi hắn. "Chỉ đột nhiên cảm thấy Tuyết Nguyệt thành rộng lớn là vậy, nhưng từ trên núi nhìn xuống lại như một bàn cờ nho nhỏ." Lôi Vô Kiệt nhếch miệng cười đáp. "Ngươi thích chơi cờ à?" Lôi Vô Kiệt lắc đầu: "Ta không biết chơi cờ, từ nhỏ ta đã không ngồi yên được, chỉ thấy sư phụ thường xuyên chơi cờ với chính mình." "Lên đây đi." Lôi Vô Kiệt đứng dậy, phủi bụi đất trên người, tiếp tục đi lên trên, đi thêm thời gian nửa khắc nữa rốt cuộc cũng tới sườn núi, chỉ thấy một gian nhà tranh không lớn mấy tại đó. Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên - Lý Hàn Y người mặc áo trắng, mặt phủ khăn xám đang nhắm mắt ngồi trước gian nhà. "Sư phụ." Lôi Vô Kiệt đột nhiên quỳ rạp xuống đất, nước mắt tràn mi. Lý Hàn Y mở mắt ra, gật đầu. Sau chuyện này, cặp thầy trò này rốt cuộc cũng bái sư. Dưới chân núi Tuyết Nguyệt thành, Tiêu Sắt vẫn lười biếng nằm phơi nắng, miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó, nhàm chán nhìn lên không trung. Đường Liên trên nóc nhà thản nhiên nói: "Năm đó khi Liên Nguyệt sư phụ đưa ta tới Tuyết Nguyệt thành, bảo ta phải thay Đường môn ở lại Tuyết Nguyệt thành đợi một người. Ngươi là người đó ư?" "Không phải." Tiêu Sắt trực tiếp trả lời. Đường Liên cười: "Ta cũng cảm thấy không phải." Tiêu Sắt đong đưa cọng cỏ: "Ngươi đường đường nam nhi đại trượng phu, có chờ cũng là chờ một cô nương như hoa như ngọc, chờ một ông lão như ta làm gì?" "Đúng thật ta là nam nhi đại trượng phu, nhưng ngươi có chỗ nào giống ông lão. Ngươi lúc nào cũng ra vẻ trải hết chuyện đời, nhưng thực tế ngươi bao tuổi? Chẳng qua chỉ lớn hơn Lôi Vô Kiệt một hai tuổi chứ mấy." Đường Liên đáp. Tiêu Sắt bĩu môi: "Không cần ngươi quản." "Ai dư hơi quản ngươi, chẳng qua có người sẽ đến quản ngươi, Tam sư đệ." Đường Liên đột nhiên đứng dậy, khóe miệng nở nụ cười không có ý tốt. "Hả?" Tiêu Sắt nhíu mày. "Tạm biệt." Đường Liên tung người, đã nhảy đi. Tiêu Sắt thầm hô không ổn, nhảy xuống khỏi ghế, đang định chạy trốn đã thấy một thanh trường thương màu ô kim đánh tới trước mặt. Tiêu Sắt cau mày lui lại một bước, thanh trường thương đập tan cái ghế hắn vừa nằm. Tiêu Sắt thở dài: "Đại tiểu thư, cô định đánh hết ghết ngồi của ta hay sao?" Con gái Thương Tiên, Tư Không Thiên Lạc bề ngoài thanh tú, giữa hai hàng mi bừng bừng khí khái, thu hồi trường thương cười lạnh nói: "Lại trốn đây lười biếng rồi?" "Lười biếng cái gì, ta đã nói với các ngươi rồi mà, ta sẽ không tập võ. Hiện giờ mỗi ngày ta đều chơi ba ván cờ với cha cô, buổi sáng thì xem sổ sách, vất vả lắm rồi mà!" Tiêu Sắt nhổ cọng cỏ đuôi chó ra, bất mãn nói. "Xì, cứ hết ăn lại nằm như vậy cũng đòi mỗi tháng nhận tám trăm lượng? Cũng xứng làm đệ tử của Thương Tiên?" Tư Không Thiên Lạc vung thanh trường thương đuổi theo. "Bản tiểu thư sẽ không tha cho ngươi, chẳng phải khinh công của ngươi trác tuyệt sao? Sau này ngươi phụ trách giúp bản tiểu thư luyện thương nhé?" "Hả?" Tiêu Sắt kinh hãi, lắc người một cái, đã chạy tới cửa. Thiên hạ có vô số khinh công, Thê Vân Tung của Võ Đang, Đạp Tuyệt Vô Ngân của Thiên Sơn phái, Bát Bộ Truy Thiền của Phi Vân các đều là khinh công nhất đẳng. Nhưng Đạp Vân Thừa Phong bộ vẫn được xưng là khinh công đệ nhất thiên hạ, đơn giản là vì khinh công bình thường chỉ có thể tô điểm thêm, còn nó có thể đặt song song với võ công. "Hừ, ngươi chạy đi đâu được đây!" Tư Không Thiên Lạc cầm thương đuổi theo. Lần trước bị Tư Không Thiên Lạc dẫn gió lớn khắp con phố đánh tan một ống tay áo, nhưng đó là vì khi đó mục đích của Tiêu Sắt là ngăn cản cô, còn giờ tình hình đã khác. Nếu Tiêu Sắt quyết tâm chạy trốn, như vậy trừ phi Thương Tiên đích thân tới, bằng không muốn bắt được hắn thật sự không đơn giản. Tiêu Sắt rảo bước một cái đã lao ra sân, nhưng Tư Không Thiên Lạc đâu cam lòng từ bỏ như vậy, vung thanh trường thương, lập tức đuổi theo. Một thiếu niên áo xanh, một thiếu nữ áo đen, hai người bắt đầu truy đuổi không ngừng nghỉ trong Tuyết Nguyệt thành. Lạc Minh Hiên đang đổ xúc xắc với sư phụ Doãn Lạc Hà, thua tới mức thương tích đầy mình, lúc này lại đi ra khỏi đại điện, chứng kiến hai thân ảnh lướt qua trước mặt mình, không khỏi xoa xoa hai mắt: "Trời ạ, đây là khinh công gì vậy? Sao tốc độ nhanh thế?" Lạc Hà Tiên Tử tuổi đã quá ba mươi nhưng gương mặt vẫn như thiếu nữ, nhíu mày rồi nói: "Đạp Vân?" Lạc Minh Hiên cười trên nỗi đau của người khác: "Sau này có người chơi với Thiên Lạc muội muội rồi, chúng ta cũng bớt chút phiền phức. mà không biết tiểu tử kia thế nào rồi, đi theo nhị thành chủ tính khí kỳ quái ấy chắc chắn sẽ phải chịu rất nhiều đau khổ." Còn trong Thương Sơn, Lý Hàn Y đột nhiên hỏi: "Lôi Vô Kiệt, vì sao ngươi lại rút kiếm?" Lôi Vô Kiệt đần ra tại chỗ, trầm ngâm một lúc lâu vẫn không trả lời. "Có người rút kiếm là vì muốn làm anh hùng, dùng uy thế của kiếm để giải quyết chuyện bất bình trong thiên hạ. Có người rút kiếm là vì sợ hãi, vì nếu hắn không rút kiếm, người khác sẽ rút kiếm; nếu không muốn chết chỉ có thể rút kiếm. Như vậy, Lôi Vô Kiệt, ta hỏi ngươi, vì sao ngươi lại rút kiếm?" Lý Hàn Y tiếp tục nió. Lôi Vô Kiệt vẫn không biết trả lời ra sao. "Năm xưa vì sao ngươi lại cầm kiếm lên?" Lý Hàn Y nhìn hắn. Lôi Vô Kiệt nhớ lại một lúc rồi đáp: "Ngày đó sư phụ vung tay áo lên, một thanh trường kiếm đỏ rực như lửa phóng thẳng lên trời, một luồng sáng đỏ nhuộm hồng áng mây. Cả đời ta chưa từng thấy kiếm thuật huyền diệu như vậy, sư phụ hỏi ta có muốn tập kiếm không, lúc đó ta không do dự, chỉ vì rung động trước vẻ đẹp của chiêu kiếm đó." "Đúng, kiếm là thứ đẹp nhất trên thế gian. Nếu sư phụ ngươi không chứng kiến vẻ đẹp của chiêu kiếm, chắc đã chẳng đến gặp tình cảnh như hiện giờ. Nhưng ngươi đang nói tới tập kiếm còn ta đang nói tới rút kiếm, hai thứ hoàn toàn bất đồng. Tập kiếm có thể bàn phong lưu, nhưng rút kiếm lại chỉ có thể luận sinh tử!" Khi Lý Hàn Y nói ra lời cuối, hắn cau mày, giọng nói mang theo cảm giác uy nghiêm. Lôi Vô Kiệt lắc đầu, sinh tử? Đúng vậy, trên giang hồ sinh tử là chuyện rất đơn giản, dường như chỉ một lời không hợp là có thể rút đao chém giết, đao kiếm vạch một vệt trên cổ, chết tới không thể chết hơn. Nhưng Lôi Vô Kiệt nghe nhiều câu chuyện giang hồ như vậy, bất luận say mê giang hồ thế nào, nhưng trước nay lại không ủng hộ giang hồ như vậy. Trên giang hồ thắng bại là chuyện thường tình, nhưng việc gì phải phân sinh tử. Lôi Vô Kiệt chậm rãi nói: "Rút kiếm có thể luận kiếm, không cần phân sinh tử." "Ngươi không muốn phân sinh tử nhưng người khác lại rút kiếm với ngươi, muốn ngươi chết. Như vậy ngươi định chịu chết ư?" Lý Hàn Y hỏi. Lôi Vô Kiệt chỉ cảm thấy đầu óc rối tung, không biết nên trả lời như thế nào. Lý Hàn Y cười lạnh một tiếng, vung nhẹ tay phải, một thanh trường kiếm từ trong nhà tranh bay ra, cắm trước mặt Lôi Vô Kiệt. "Thanh kiếm này tên là Thính Vũ, là quà nhập môn mà vi sư tặng cho ngươi." Lôi Vô Kiệt bước lên trước một bước, cầm lấy thanh kiếm này, đó là một thanh kiếm trường kiếm tinh xảo thanh tú, hết sức nhẹ nhàng, cầm trên tay như không cảm nhận được trọng lượng. Trong lúc hắn còn đang không hiểu vì sao Lý Hàn Y đột nhiên thay đổi đề tài, thì đã cảm thấy kiếm khí hiện lên xung quanh. Lôi Vô Kiệt lập tức ngẩng đầu, lại phát hiện áo trắng của Lý Hàn Y bay phấp phới, giữa hai hàng mi ẩn hiện chút sát ý! "Đến đây, rút kiếm với ta!" Lý Hàn Y cao giọng nói.