Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc Chương 44: Độc Tước. === Banlong.us === Mời đọc - Nhanh, trở về, trở về! Vương Long cả kinh kêu lên. Một tên đại nho nhảy dựng lên, nhảy đến phù thạch mà lúc trước mọi người mới đi qua. - Thình thịch! A! Một tên nữa bị rơi xuống, sóng lớn cuốn đi. - Không tốt, những thứ phù thạch này trở nên không thể xác định là nổi hay rơi rồi! Vương Long sắc mặt đại biến nói. - A! Phù thạch dưới chân Mạnh Dung Dung cũng là đung đưa liên tục. Diêm Xuyên nhìn về phía nơi xa. Tuy là chìm chìm nổi nổi, Thiên nữ vẫn phi thường thuận lợi bước đi, thậm chí đã chạy đến điểm cuối rồi. - Ba! Thiên nữ nhảy lên bờ bên kia. Để cho Diêm Xuyên, Mạnh Dung Dung, một đám đại nho treo ở trong không trung. - A, Diêm Xuyên, làm sao bây giờ, ta không muốn té xuống! Mạnh Dung Dung kinh hoảng nói. Có lẽ là sợ điều gì sẽ gặp điều đó. Phù thạch dưới chân Mạnh Dung Dung, đột nhiên chấn động, thình thịch! - A! Mạnh Dung Dung hoảng sợ rơi xuống vách đá. Ở trong thế giới này, pháp lực bị áp chế rồi, rơi xuống vách đá chưa chắc sẽ chết, nhưng không ngăn được mọi người sợ hãi, bởi vì dựa vào pháp thuật luôn tự hào lại không thể dùng, nhất thời mất đi cảm giác an toàn. Phía dưới lại là sông lớn cuồn cuộn, ai có thể không sợ? Mạnh Dung Dung cũng là như thế, phù thạch đung đưa, sợ hãi liền tràn ngập trong lòng, hiện tại phù thạch rốt cuộc rơi xuống rồi, sợ hãi đạt đến đỉnh điểm, đưa tay trên không trung quơ lên không ngừng, giống như là muốn bắt lấy một cây cỏ cứu mạng vậy. Nhưng mà bây giờ có thể có sao? - Thình thịch! Một thân ảnh nhất thời ôm lấy Mạnh Dung Dung. Trong lúc Mạnh Dung Dung kinh hãi không ai giúp đỡ, Diêm Xuyên đã ôm lấy Mạnh Dung Dung. Mạnh Dung Dung đang rơi xuống, trong mắt tràn đầy kinh ngạc. Diêm Xuyên ôm lấy mình? Cùng nhảy xuống theo mình? Bị ôm vào trong ngực, sợ hãi trong lòng Mạnh Dung Dung giống như là trong nháy mắt bị quét sạch sẽ, trong mắt chỉ có Diêm Xuyên đang nhíu lại chân mày kia. Nhìn chân mày kia, chẳng biết tại sao, trong lòng Mạnh Dung Dung bỗng nhiên biến thành bình tĩnh vô cùng. - Hô! Hai người ngã xuống dưới sông lớn giữa hai vách đá. Giờ phút này, mặc dù té xuống, trong lòng Mạnh Dung Dung lại không có sợ chút nào, chỉ có một tia tiếc nuối, đáng tiếc không thể ngăn trở Thiên nữ nữa rồi. - Tại sao? Đang rơi xuống rất mạnh, Mạnh Dung Dung nhẹ giọng hỏi. Lúc ấy Diêm Xuyên vẫn đang ở trên phù thạch, cũng không có rơi xuống a, vì sao lại nhảy qua theo mình cùng rơi xuống. - Đừng ồn! Diêm Xuyên đối với Mạnh Dung Dung kêu lên. - Ách? Mạnh Dung Dung ngạc nhiên nói. - Hưu! Trong áo tay trái của Diêm Xuyên, đột nhiên xuất hiện một cái Thanh đằng bắn về phía vách đá đối diện. - Thình thịch! Giống như là một trường tiên cực dài vậy, trong nháy mắt quấn quanh một cây đại thụ ở trên trên vách núi đối diện. - Hưu! Trường tiên vừa quấn chặt thì nhanh chóng biến ngắn. Lôi kéo Diêm Xuyên hướng bờ bên kia đi. - A! A! Xung quanh đám đại nho đang rơi xuống, nhìn Diêm Xuyên đang cầm một cây trường tiên hướng đối diện mà bay đi, một đám xoắn xuýt vô cùng. - Diêm Xuyên tiểu nhi! - Khốn kiếp Diêm Xuyên! - Hắn làm sao có được trường tiên? ... Bốn phía đám đại nho rối rít ngã vào sông lớn, một đám buồn bực vô cùng. - Làm sao ngươi có trường tiên dài như vậy? Mạnh Dung Dung kinh ngạc nói. Diêm Xuyên đỏ mặt lên nói: - Chớ nói lung tung, ôm chặt ta, sắp đụng vào vách rồi! - A? Hai người dù sao cũng bị rơi xuống một khoảng, mặc dù trường tiên cuốn lấy đại thụ đối diện, hơn nữa vẫn đang rút ngắn, nhưng vẫn đụng vào phía dưới một nửa vách núi đối diện. - Oanh! - A! Hai người đều bị đụng vào trên vách núi, đập nát đại lượng đá núi, cũng may thân thể hai người mạnh mẽ, cũng không có tổn thương nặng nề, chẳng qua là tiếp xúc càng chặt chẽ hơn một chút. - Hưu! Trường tiên chậm rãi rút ngắn, lôi kéo hai người lên trên vách đá đối diện. Thu hồi Độc đằng vươn ra trường tiên, hai người lập tức tách ra, Mạnh Dung Dung đỏ mặt lên. - A! A! Trong lúc lúng túng, rất nhanh đã bị thanh âm của một đám đại nho rơi xuống vách đá cách đó không xa hấp dẫn. Sông lớn cuồn cuộn nổi lên một đám đại nho, đảo mắt đã bị cuốn đi. Mạnh Dung Dung sắc mặt phức tạp nhìn mấy tên đại nho. - Không cần nhìn rồi, tu vi của những người đến đây, cho dù pháp thuật bị áp chế, nhục thân nhất định cũng có thể ngăn cản sóng nước va chạm, bọn họ không chết được! Diêm Xuyên lắc đầu. Tiếp đó, Diêm Xuyên hướng chỗ sâu mà đi, đuổi theo Thiên nữ. Nơi này rốt cuộc có cái gì? Thiên nữ lại mạo hiểm mà đắc tội Cự Lộc thư viện, cũng muốn xông vào? Trong lòng Diêm Xuyên sinh ra hiếu kỳ rất mãnh liệt. Mạnh Dung Dung nhìn một chút đám đại nho bị sông lớn cuốn đi, sau đó nhanh chóng đuổi theo Diêm Xuyên, hướng trong rừng đi tới. Chỗ này, thật là quỷ dị! Nói là trận pháp cản người, nhưng vẫn có một đường sống, còn nếu nói là thiên nhiên tạo thành, càng không khả năng, cái thế giới này cũng là do người khai mở, như vậy thì vì sao. Vì sao phải chế tạo loại phù thạch này? Ánh mắt Thiên nữ không thể nhìn thấy, vì vậy đi vô cùng chậm, Diêm Xuyên cùng Mạnh Dung Dung rất nhanh liền đuổi tới. Đuổi đến trong một mảnh rừng rậm. - Chít chít chít chít chít chít! Vô số thanh âm Ma tước vang lên. Diêm Xuyên cùng Mạnh Dung Dung đã nhìn thấy, Thiên nữ đang đứng ở một nơi trống trải, trên mảnh đất trống này có chi chít rậm rạp, ngàn vạn con Ma tước màu đen đang bay múa. Ma tước đang ở trong chỗ trống mà bay múa, mà vùng đất trống này, lại hiện lên đường vòng cung kéo dài ra, giống như là một vùng trống không hình tròn, đem một mảnh bên trong bao vây lại. - Ta nhớ ra rồi, lúc trước vách đá kia, giống như là cũng có độ cung nhất định, cái sông lớn ở dưới vách đá kia, cũng hiện lên hình vòng cung, đem tất cả bao vây vào bên trong, hiện tại, lại là một vùng trống có hình vòng cùng nữa? Mạnh Dung Dung cau mày kinh ngạc nói. - Đây là Độc tước? Diêm Xuyên giật mình. - Độc tước? Mạnh Dung Dung hiếu kỳ nói. - Đây không phải là Ma tước nữa, mà là bị chướng khí nồng nặc tạo thành Độc tước, nữa bị người hữu tâm dùng trận pháp khống chế, cho chúng bay múa không có quy tắc theo một phạm vi nhất định, tuyệt đối không thể đụng vào, Độc tước này có tính ăn mòn rất mạnh, cho dù là Hư cảnh cường giả, chỉ cần tiếp xúc là bị rữa nát! Chỉ sợ tảng đá, cũng có thể đụng vào là tan ra. Diêm Xuyên trầm giọng nói. - Độc tước? Ngươi gặp qua? Mạnh Dung Dung cau mày nói. - Gặp qua, nhưng chỉ vẻn vẹn gặp một lần, đó là một rừng rậm có chướng khí nồng nặc chí cực, thông qua gần ngàn năm tích lũy, mới ngưng tụ ra một con Độc tước, lúc ấy con Độc tước kia xuất thế, trong nháy mắt ăn mòn một Hư cảnh cường giả, ngay cả pháp bảo binh khí, đều bị rữa nát! Đó là chỉ có một con, nơi này lại có hơn trăm vạn? Diêm Xuyên sợ hãi than nói. Nhìn Độc tước chi chít, trong lòng Diêm Xuyên cuồn cuộn nổi lên kinh đào hải lãng. Khó trách một nửa cái thế giới này đều là chướng khí, chỉ gặp trăm vạn Độc tước này cũng đã nói rõ hết thảy.
Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc Chương 45: Thượng Cổ đại kiếp. === Banlong.us === Mời đọc Cũng may những con Độc tước bị trận pháp khống chế, chỉ bay loạn trong một phạm vi cố định, nếu không, chúng mà vọt ra như ong vỡ tổ, coi như mình có trí nhớ kiếp trước, cũng phải tiêu tùng. Trong lúc Diêm Xuyên đang còn sợ hãi than về số lượng Độc tước, cách đó không xa, Thiên nữ đã giẫm chân mà vào. - Không nên! Diêm Xuyên cả kinh kêu lên. Nhưng mà đã muộn, Thiên nữ đã bước vào trong phạm vi của Độc tước. - Chít chít chít chít chít chít! Bốn phương tám hướng, hàng vạn hàng ngàn Độc tước nhanh chóng bay múa, một đám hướng Thiên nữ nhanh chóng đánh tới. Thiên nữ ngừng lại, mấy chục Độc tước lướt qua, lại đi về phía trước, mấy chục Độc tước lần nữa lướt qua, ngừng lại một chút, lại có thêm mấy chục Độc tước lướt qua. - Làm sao có thể? Mạnh Dung Dung kinh ngạc nói. Giống như là đã được tập luyện tốt vậy, một đám Độc tước chỉ lướt qua, lại không có một con va chạm vào Thiên nữ. - Trùng hợp sao? - Không phải là trùng hợp! Không thể nào là trùng hợp! Diêm Xuyên cũng mở to hai mắt nhìn. - Đó là Thiên nữ ảnh hưởng tới phi hành của Độc tước? - Cũng không phải, Độc tước phi hành, vẫn không có thay đổi, không có quy tắc, vẫn như thế, là nàng đi một chút ngừng một chút, tránh được Độc tước! Diêm Xuyên cau mày nói. - Tránh được? Những con Độc tước này phi hành không có quy tắc, làm sao có thể tránh được? Đây có hàng vạn hàng ngàn con Độc tước a! Mạnh Dung Dung bất khả tư nghị nói. - Trừ phi...! Diêm Xuyên chân mày thật sâu nhăn lại. - Trừ phi Thiên nữ có năng lực biết trước tương lai! Mạnh Dung Dung tiếp lời của Diêm Xuyên nói. Biết trước tương lai? Hai mắt Diêm Xuyên đột nhiên nhíu lại. - Đúng vậy, biết trước tương lai, nếu thật có năng lực như thế, lúc bước lên phù thạch lần trước đã có thể giải thích, nàng có thể biết trước kia khối phù thạch lúc nào rơi lúc nào không, hiện tại cũng vậy, nàng có thể biết trước quỹ tích phi hành của Độc tước, cho nên mỗi lần đều có thể quỷ dị tránh được Độc tước! Manh Dung Dung mở to mắt nói. - Không thể nào, không thể nào, tương lai là không thể tiên đoán, cho dù là Tiên nhân cũng không có khả năng, bởi vì tương lai sẽ không tồn tại, chỉ có đã trải qua mới là chân thực, không tồn tại tương lai, làm sao có thể biết trước? Diêm Xuyên lắc lắc đầu nói. - Thiên nữ là tu vận a! Mạnh Dung Dung nói. - Tu vận cũng không có khả năng, nhiều nhất coi là tính quá khứ, coi là tính hiện tại, chỉ coi là tính toán những thứ tồn tại hoặc đã tồn tại mà thôi, tương lai làm sao có thể biết trước? Diêm Xuyên kiên quyết lắc đầu. - Vậy ngươi giải thích đi, vì sao Thiên nữ có thể tránh hàng vạn hàng ngàn Độc tước? Mạnh Dung Dung tức giận nói. - Ta không biết! Diêm Xuyên một trận mờ mịt. - Hô! Rất nhanh, Thiên nữ đã xuyên qua Độc tước lĩnh vực, đi tới bên kia. Nhìn Thiên nữ tiến vào chỗ sâu, trong mắt Diêm Xuyên hiện lên gấp gáp. - Tránh ra, để cho ta tới! Mạnh Dung Dung bỗng nhiên giải khai một cái đàn cổ trên lưng. Diêm Xuyên gật đầu, chậm rãi tránh ra. - Đinh đinh đinh leng keng! Dây đàn vừa động, một cỗ sóng âm lao ra, Độc tước đang phi hành đột nhiên ngừng lại một chút. - Thật sự có hiệu quả? Mạnh Dung Dung sắc mặt vui mừng. - Đinh đinh đinh đinh! Đôi tay Mạnh Dung Dung bắt đầu tạo ra âm nhạc mềm mại. Âm nhạc vừa lên, Độc tước xung quanh giống như là chìm đắm trong cồ sóng âm này, ban đầu bay múa bất quy tắc, đảo mắt đã trở nên có quy tắc. Theo âm nhạc, Độc tước phóng lên trời cao, ở giữa không trung trên cao vờn quanh liên tục. Trong lúc nhất thời, phía dưới đột nhiên xuất hiện một giải đất trống trải, không còn một con Độc tước nào ở phía dưới. - Lợi hại! Diêm Xuyên tán thán nói. Trên mặt Mạnh Dung Dung lộ ra một nụ cười, trong mắt hiện lên về đắc ý. Mạnh Dung Dung vừa kích thích dây đàn, vừa hướng vào bên trong nhanh chóng đi tới. Diêm Xuyên cũng giẫm chân hướng bên trong mà đi. Rất nhanh, hai người cũng xuyên qua Độc tước khu vực. Âm nhạc dừng lại. - Chít chít chít chít chít chít! Vô số Độc tước lần nữa khôi phục bất quy tắc như ban đầu, đảo mắt tạo thành một bức tường kín mít bằng Độc tước. - Tài đánh đàn của Mạnh cô nương, bình sinh ta mới thấy lần đầu, thiên hạ khó gặp đối thù! Diêm Xuyên thở dài nói. - Tài đánh đàn của ta? Nói hơi sớm rồi, theo ta biết đến, ít nhất có hai người có tài đánh đàn vượt qua ta! Mạnh Dung Dung lắc đầu. Diêm Xuyên ngoài ý muốn nói. Trong lúc nói chuyện hai người với nhau, vẫn không quên đuổi theo Thiên nữ. Rất nhanh hai người phát hiện những thứ rất không bình thường. - Đất này là màu đen, cây cối ở đây cũng là màu đen? Tại sao tất cả đều là màu đen? Mạnh Dung Dung kinh ngạc nói. - Chúng ta đã tới ngọn nguồn chướng khí rồi, đại địa, cây cối ở đây, toàn bộ đều bị chướng khí nhuộm đen rồi! Diêm Xuyên trầm giọng nói. - Thình thịch! - Ừ! Mạnh Dung Dung gật đầu. Đảo mắt, Diêm Xuyên cùng Mạnh Dung Dung đã đuổi kịp Thiên nữ. - Các ngươi lại cũng theo tới rồi? Thiên nữ ngoài ý muốn nói. - Không phải là ánh mắt ngươi không nhìn thấy sao? Vì sao có thể đi tới đây chính xác như vậy chứ? Diêm Xuyên cau mày nói. - Ánh mắt mù, nhưng là tâm nhãn của ta đã mở ra, tâm nhãn của ta có thể thấy bốn phía, chỉ tiếc tâm nhãn nhìn qua cũng là đen trắng, không thể giống như các ngươi vậy, có thể thấy được thế giới rực rỡ màu sắc! Thiên nữ vừa đi, vừa cười khổ nói. - Thiên nữ, rốt cuộc ngươi muốn tìm cái gì? Manh Dung Dung cau mày nói. - Chỗ này, ngươi không biết sao? Thiên nữ cổ quái nói. - Có ý gì? Mạnh Dung Dung cau mày nói. - Trong thiên hạ chúng ta, vẫn có một vài phong ấn, cũng không ai biết là từ khi nào, chỉ biết là thật xa xưa đã có rồi, thậm chí có một vài phong ấn là ở thời kỳ thượng cổ, ta nhớ được, trong Phong Yêu sơn mạch, hẳn là có một phong ấn, là Đại Diệu tiên sư phong ấn! Thiên nữ hít sâu một cái nói. - Vạn Diệu Yêu Liên? Ta từng trải qua một lần đó! Diêm Xuyên kinh ngạc nói. Vạn Diệu Yêu Liên, chính là lần đó mà Diêm Xuyên nhận thức Mặc Vũ Hề, biết được Văn Nhược tiên sinh, cũng chiếm được Ngọc Đế kiếm. - Vạn Diệu Yêu Liên? Đúng vậy, đó chính là một thượng cổ chi vật, là Đại Diệu tiên sư vô tình đoạt được, chí tà vô cùng, có lẽ Đại Diệu tiên sư từ chỗ Vạn Diệu Yêu Liên kia, biết được nguyên nhân về Thượng Cổ đại kiếp, cho nên bày ra Phong Thủy trận, trấn áp Vạn Diệu Yêu Liên kia, ngăn cản nó phát triển! Thiên nữ nhớ lại nói. - Thượng Cổ đại kiếp? Diêm Xuyên hiếu kỳ nói. - Thượng Cổ đại kiếp, đó là một cuộc đại kiếp nạn, sau trận hạo kiếp kia, Thiên đạo hỏng mất, thương thiên dĩ tử! Thiên nữ khe khẽ thở dài. - Thiên đạo hỏng mất? Thương thiên dĩ tử? Diêm Xuyên không hiểu nói. Không chỉ là Diêm Xuyên, Mạnh Dung Dung cũng là mờ mịt vô cùng. - Đúng vậy a, Thiên Cơ tông ta, vẫn một mực thôi diễn chuyện tình sau giai đoạn thượng cổ, nhưng hết thảy thôi diễn đến trận đại kiếp kia, cũng sẽ không thôi diễn tiếp được nữa, vì vậy, chúng ta đang tìm những thứ liên quan đến giai đoạn trước Thượng Cổ đại kiếp, hy vọng có thể tìm lại một phần lịch sử! Thiên nữ lắc lắc đầu nói. Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc
Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc Chương 46: Thiên Đạo Hỏng Mất, Thương Thiên Đã Tử. === Banlong.us === Mời đọc - Lịch sử trước Thượng Cổ đại kiếp? Mạnh Dung Dung kinh ngạc nói. - Ừ, những năm này, lịch đại trí giả của Thiên Cơ tông không ngừng thôi diễn, nhưng hết thảy không thể nào biết được, chỉ biết được thiên hạ đều bái Chỉ Trần nữ thần, chính là nhân vật trước tràng đại kiếp, nàng không phải là sáng tạo ra vạn linh, mà là cứu vớt vạn linh, trận đại kiếp kia, bởi vì cuối cùng nàng hy sinh mình, cứu vớt thiên hạ thương sinh! Đáng tiếc sau khi làm được chuyện đó, Thiên đạo hỏng mất, thương thiên dĩ tử! Thiên nữ khe khẽ thở dài. - Vậy cùng với việc tới nơi này có quan hệ gì? Mạnh Dung Dung cau mày nói. - Năm vạn năm trước, tại Cự Lộc thư viện này, phát hiện một thượng cổ phong ấn, là thượng cổ chi vật, người sáng lập ra Cự Lộc thư viện - Đông Phương Bất Bại, trước lúc phi thăng, ngài đã khai mở nơi Quang Minh giới này, để cho đời sau trông coi. Thiên nữ trịnh trọng nói. - Đông Phương Bất Bại? Diêm Xuyên cau mày nói. - Đông Phương Bất Bại, năm vạn năm trước, là người đệ nhất thiên hạ! Khai mở Cự Lộc thư viện, từng khai báo tất cả tông môn, thánh địa, thư viện, trong mọi thời đại đều phải tuân thủ một cái quy củ, bất kỳ phong ấn tà vật trong giới này, cũng không được dẫn vào Tiên giới! Có người vi phạm, thiên hạ đồng lòng tru giết! Hơn nữa, cho dù phi thăng, hắn ở Tiên giới cũng phải chịu đuổi giết cả đời! Thiên nữ hít sâu một cái nói. - Bá đạo như vậy? Mạnh Dung Dung kinh ngạc nói. - Ngươi là muốn trộm lấy thượng cổ chi vật nơi này? Diêm Xuyên cau mày nói. - Không phải là trộm, là Thiên Cơ tông ta cùng viện chủ đời thứ ba của Cự Lộc thư viện đã từng nói, ở trong thế giới này, bọn họ bố trí ngăn cản, là phù thạch cùng độc tước lúc nãy, chỉ cần người Thiên Cơ tông ta có thể lấy đi, liền do Thiên Cơ tông ta thay Cự Lộc thư viện bảo quản! Thiên nữ trịnh trọng nói. Trong lúc đang nói chuyện. Ba người không tự chủ dừng lại. Bởi vì ba người đã thấy được cái gọi là thượng cổ chi vật. Phía trước một ao nước màu đen, trong ao tà khí vô cùng, giống như là một cái hồ nước này cũng là chướng khí, tà khí áp súc mà thành. Mà ở phía trên cái hồ nước này, là một đóa hoa hồng màu đen. Hoa hồng tản mát ra chí tà chi khí, giống như chính là hoa hồng nhuộm đen nước dưới mặt ao vậy, càng hơn nữa, tựa như đóa hoa hồng này nhuộm đen một nửa Quang Minh giới. Mà ở trên đóa hoa hồng này, có một ngọn Lưu Ly bảo tháp! Lưu Ly bảo tháp trấn áp đóa hoa hồng màu đen này. Mặc dù bị bảo tháp trấn áp, hoa hồng màu đen vẫn phát ra tà khí nồng nặc, không ngừng ô nhiễm đại địa. - Tà khí này, sao lại có chút giống như Vạn Diệu Yêu Liên? Diêm Xuyên cau mày nói. - Ông! Ngọc Đế kiếm sau lưng Diêm Xuyên, đột nhiên run rẩy một trận, giống như là đang hưng phấn vậy. - Ồ!? Diêm Xuyên khẽ nhíu mày, ổn định Ngọc Đế kiếm. - Rốt cuộc tìm được rồi! Thiên nữ thở dài nói. - Là đóa hoa hồng màu đen kia? Diêm Xuyên hỏi. - Đều là, Lưu Ly bảo tháp, đóa hoa hồng kia, cũng là thượng cổ chi vật, có thêm một vật ở đây, như vậy càng thêm dễ dàng thôi diễn ra chuyện thời thượng cổ rồi! Thiên nữ hít sâu một cái nói. - Không thể, đây là vật Cự Lộc thư viện ta, ngươi không thể cầm, trừ phi cha ta đến đây! Mạnh Dung Dung nhất thời ngăn cản Thiên nữ. - Đây là viện chủ đời thứ ba của Cự Lộc thư viện ngươi đã từng chính miệng đáp ứng, nếu ta có thể đi tới nơi này, có thể lấy đi! Thiên nữ lắc đầu. - Không được, ta làm sao biết là ngươi nói thật? Chỉ cần có ta ở đây, ngươi mơ tưởng! Mạnh Dung Dung nhất thời lạnh giọng đến. Lấy tay vung lên, mở ra đàn cổ, nhìn bộ dáng là muốn nói, chỉ cần Thiên nữ dám động, nàng liền công kích. Ở chỗ này, mặc dù không có pháp lực, nhưng tài đánh đàn của Mạnh Dung Dung lại không có giảm bớt, tự nhiên có thể phát ra âm công. - Hô! Thân hình Thiên nữ đột nhiên thoáng lên, trong nháy mắt xuất hiện ở phía sau Mạnh Dung Dung, đầu ngón tay điểm một cái. - Ba! Mạnh Dung Dung đột nhiên cứng ngắc lại. - Làm sao có thể, ngươi không có bị Quang Minh giới áp chế? Làm sao ngươi có pháp lực? Mạnh Dung Dung không cử động được, kinh hãi nói. - Ta chưa nói là bị áp chế mà! Thiên nữ cười nói. - Tại sao, tại sao ngươi không bị áp chế? Mạnh Dung Dung cả kinh kêu lên. Mạnh Dung Dung bị Thiên nữ chế trụ trong nháy mắt, không thể nhúc nhích. - Ta có phương pháp của ta! Thiên nữ lắc đầu, cũng không có giải thích. Vừa nói, Thiên nữ nhìn về phía Diêm Xuyên nói: - Diêm Xuyên, còn ngươi? Ngươi cũng muốn ngăn cản ta? Hít sâu một cái, Diêm Xuyên nhìn thật sâu vào mắt Thiên nữ, nữ nhân có tướng mạo giống thê tử kiếp trước của mình như đúc này. - Ta muốn hỏi ngươi một cái vấn đề! Diêm Xuyên hít sâu một cái nói. - A? - Thiên nữ, năm nay ngươi tuổi bao nhiêu? Diêm Xuyên trịnh trọng nói. - Ta? Hai mươi ba tuổi! Thiên nữ trịnh trọng nói. - Hai mươi ba? Không phải là hai mươi năm trước, ngươi đã bắt đầu chu du thiên hạ đấy sao? Ba tuổi? Mạnh Dung Dung không nhúc nhích được, kinh ngạc nói. - Ba tuổi? Đúng vậy, bất quá khi lúc ta đã mở ra trí tuệ kiếp trước! Cho nên tuổi đối với ta không trọng yếu! Thiên nữ lắc đầu. - Hai mươi ba tuổi? Hai mươi ba tuổi? Trong lòng Diêm Xuyên đột nhiên lại dâng lên một cỗ hy vọng mãnh liệt. Bởi vì Chân Nhu chết đi, là ở hai mươi ba năm trước, hẳn chính là chết cũng gần năm tháng đó, Chân Nhu vừa chết? Thiên nữ liền ra đời rồi? - Diêm Xuyên, ngươi muốn ngăn ta? Thiên nữ lần nữa hỏi. - Không, ta giúp ngươi! Diêm Xuyên hít sâu một cái nói. - Diêm Xuyên, ngươi khốn kiếp! Mạnh Dung Dung giận dữ mắng. Đối với Thiên nữ, trong lòng Diêm Xuyên phi thường phức tạp, tuy là thật sự sâu trong nội tâm, Diêm Xuyên đã suy đoán Thiên nữ không phải là Chân Nhu rồi, nhưng mà, luôn luôn còn mang một tia hy vọng, bởi vì trong chuyện này lộ ra quá nhiều trùng hợp, vì Chân Nhu, Diêm Xuyên biết rõ phía trước có thể là tử lộ, vẫn không thể buông tha cho. - Ngươi giúp ta? Không cần! Thiên nữ lắc đầu. Vừa nói, Thiên nữ đi về phía bên cạnh ao tràn đầy nước đen! Lấy tay vung lên, trong tay áo Thiên nữ bay ra một cây sợi tơ, trong nháy mắt, sợi tơ cuốn về Lưu Ly bảo tháp ở phía trước. - Không cần! Diêm Xuyên nhất thời quát lên. - Ồ!? Thiên nữ cau mày quay đầu lại. - Lưu Ly bảo tháp đang trấn áp hoa hồng đen, một khi bảo tháp bị lấy đi, trong nháy mắt đó, hoa hồng đen nhất định sẽ bột phát ra tà khí ăn mòn tất cả chúng ta, tất nhiên uy lực so còn lớn hơn nhiều với độc tước, không thể lấy! Trước hết phải giải quyết hoa hồng đen! Diêm Xuyên trầm giọng nói. Thiên nữ gật đầu, sợi tơ được buông lỏng, bắn ngược về phía hoa hồng đen, giống như là muốn đem hoa hồng đen chế phục trước vậy. - Xì xì... xì! Một đầu của sợi tơ, đột nhiên bị ăn mòn sạch sẽ. - Sao vậy? Thiên nữ cau chân mày lại. Sợi tơ bị ăn mòn một nửa rơi vào trong ao nhỏ màu đen phía dưới. - Xì xì... xì xì... xì! Trong nháy mắt, hắc thủy đã ăn mòn sạch sợi tơ.
Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc Chương 47: Ngọc Đế kiếm Dị Biến. === Banlong.us === Mời đọc - Tà khí thật nặng! Thiên nữ kinh ngạc nói. Vừa nói, Thiên nữ lần nữa lấy ra một hộp ngọc màu tím, hộp ngọc phát ra lưu quang nhàn nhạt hướng hoa hồng màu đen trùm lên. - Xì...! Hộp ngọc cũng bị ăn mòn trong nháy mắt. - Làm sao có thể, Tử Ngọc Hạp là cửu phẩm pháp bảo a! So với tiên khí cũng chỉ có chỉ kém một chút mà thôi! Thiên nữ kinh ngạc nói. - Ông! Ngọc Đế kiếm phía sau lưng Diêm Xuyên mãnh liệt rung động, giống như là đang rất hưng phấn vậy. Diêm Xuyên cau mày lấy Ngọc Đế kiếm ra. - Ta tới thử một chút! Diêm Xuyên tiến lên phía trước nói. - Ngươi? Thiên nữ lộ ra vẻ mặt có chút không tin. Diêm Xuyên đi đến, hơn nữa là bước theo tâm tư của Ngọc Đế kiếm. Ngọc Đế kiếm đang hưng phấn? Loại hưng phấn này Diêm Xuyên đã từng gặp qua rồi, trước kia, thời điểm giết người hút máu, đã từng hưng phấn như vậy, bất quá cũng không có mãnh liệt như hiện tại a, chẳng lẽ những thứ tà khí này, Ngọc Đế kiếm cũng có thể hấp thu? Chỉ mang tính chất dò xét, hắn đem Ngọc Đế kiếm cắm vào một bên ao nhỏ. - Ục ục ục! Ngọc Đế kiếm đột nhiên phát ra thanh âm như đang uống nước. - Rầm ù ù! Đại lượng tà khí đột nhiên hướng về phía Ngọc Đế kiếm hội tụ mà đến. Tà khí càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc, trong nháy mắt, xung quanh Ngọc Đế kiếm đã đen nhánh một mảnh. - Ồ? Thiên nữ kinh ngạc nói. Diêm Xuyên lại càng kinh ngạc, Ngọc Đế kiếm vốn đã đủ tà rồi, chẳng lẽ còn ngại không đủ? - Ục ục ục! Nước trong ao nhỏ, đang sôi trào không dứt, cuồn cuộn chảy về phía bên bờ, trào về phía Ngọc Đế kiếm. Ngọc Đế kiếm nhất thời trở nên đen nhánh vô cùng. Toàn thân phiếm một màu đen nhánh. - Kiếm của người là kiếm gì? Thiên nữ kinh ngạc nói. Không chỉ là Thiên nữ, Mạnh Dung Dung cũng kinh ngạc nhìn chuôi Ngọc Đế kiếm kia của Diêm Xuyên. - Ngọc Đế! Diêm Xuyên cau mày nói. Ngọc Đế kiếm không cần mình thúc giục, một mình mãnh liệt hút lấy, giống như đây là đại thuốc bổ khó được vậy. - Ục ục ục, ục ục ục! Trong ao nhỏ, hắc thủy càng ngày càng hội tụ đến bên cạnh Ngọc Đế kiếm. Sau một nén nhang, ao hắc thủy đã khô cạn, toàn bộ hắc thủy bị Ngọc Đế kiếm hấp thu. Xung quanh Ngọc Đế kiếm hắc khí vờn quanh, làm cho không người nào có thể nhích tới gần, nhưng mà vẫn còn chưa kết thúc, hắc khí hợp với hoa hồng đen giữa không trung, giống như là đang rút ra tà khí trong hoa hồng đen vậy. - Ông ù ù! Hoa hồng đen phát ra từng tiếng nổ vang, giống như là đang ngăn trở hắc khí tiết ra, mà lúc này, Lưu Ly bảo tháp đột nhiên phát ra quang mang bảy màu chói mắt, hung hăng trấn áp hoa hồng đen. Trong lúc nhất thời, hoa hồng đen bị bảo tháp áp chế, đau khổ giãy giụa, bên kia, Ngọc Đế kiếm đang mãnh liệt hấp thu tà khí đại bổ. - Rầm ù ù! Tà khí trong hoa hồng đen cuồn cuộn chảy về phía Ngọc Đế kiếm. Chung quanh Ngọc Đế kiếm từ từ tản mát ra kiếm khí màu đen nhàn nhạt. - Kiếm của ngươi, có Kiếm Linh? Thiên nữ kinh ngạc nói. - Còn chưa bồi dưỡng hoàn toàn, chẳng qua là hình thức ban đầu, hẳn là một loại bản năng! Diêm Xuyên lắc đầu. Diêm Xuyên cũng kinh ngạc nhìn về phía Ngọc Đế kiếm, Diêm Xuyên có thể khẳng định, Kiếm Linh Ngọc Đế kiếm đang nhanh chóng tăng lên, đang không ngừng mà ngưng tụ. - Rầm ù ù! Hắc khí cuồn cuộn mà đến, hoa hồng đen phát ra từng đợt rung động. Giống như là có chút chịu không nổi, mà Lưu Ly bảo tháp đang trấn áp nó lại phát ra quang mang càng cường liệt, hung hăng trấn áp hoa hồng đen. Dần dần, một mảnh cánh hoa trên hoa hồng đen đột nhiên rơi xuống xuống. Giống như là hoa hồng đen đang khô héo. Cánh hoa rơi xuống, ngay tại giữa không trung đã hóa thành một cỗ hắc khí, cũng bị Ngọc Đế kiếm hấp thu. - Kiếm của ngươi, rút lấy tà khí của hoa hồng đen, rút lấy tinh hoa của nó? - Hình như là vậy! Diêm Xuyên ngưng trọng gật đầu. - Ông! Ngọc Đế kiếm đang mãnh liệt rung động. Hơn nữa còn phát ra một thanh âm vui mừng. - Kiếm Linh? Thật đã hoàn thiện Kiếm Linh rồi? Diêm Xuyên kinh ngạc nói. Trong mắt Diêm Xuyên hiện lên vẻ mong đợi cùng một tia lo lắng. Mong đợi chính là Kiếm Linh lập tức sẽ hình thành, phải biết rằng kiếp trước phải dùng mấy ngàn năm mới dưỡng thành Kiếm Linh, kiếp này, lại chỉ mấy năm là thành rồi? Lo lắng là Kiếm Linh không phải là mình dưỡng thành, nhất định phải mau chóng khuất phục nó mới được, nếu không Ngọc Đế kiếm sẽ không tiếp tục nhận thức hắn làm chủ nhân nữa. - Hô! Hoa hồng đen đang không ngừng héo tàn, Ngọc Đế kiếm vẫn mãnh liệt hấp thu tà khí. - Thiết Ngọc chi tinh? Nhưng mà tại sao lại có thể dung nạp tà khí? Thiên nữ không hiểu nói. - Kiếm của ta, đã sớm phải không Thiết Ngọc chi tinh thuần túy rồi, sau khi lây dính tà khí Vạn Diệu Yêu Liên đã xảy ra dị biến! Xem ra hoa hồng đen này cùng Vạn Diệu Yêu Liên có thể là có quan hệ đồng nguyên. Diêm Xuyên cau mày nói. - Hô! Hô! Hô! Từng phiến cánh hoa héo tàn, hoa hồng đen càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ. Dần dần, hoàn toàn biến mất, bị Ngọc Đế kiếm hấp thu hoàn toàn. - Rầm! Lưu Ly bảo tháp ầm ầm nhập vào đại địa. Thiên nữ lấy tay chụp vào bảo tháp. - Ông! Bảo tháp phát ra quang mang chói mắt giống như là đang bài xích Thiên nữ. - Lên cho ta! Thiên nữ quát lên. - Rầm ù ù! Bảo tháp bị Thiên nữ nâng lên, mà đại địa bốn phía, quỷ dị chấn động lên. Xung quanh núi đá sụp đổ. Giống như là xảy ra động đất mãnh liệt. - Diêm công tử, Mạnh cô nương, sau này còn gặp lại! Thiên nữ nâng lên bảo tháp lao lên trời mà lên, hướng nơi xa bay đi. Bảo tháp phát ra quang mang chói mắt. Như một mặt trời bảy màu, trong nháy mắt xuyên qua vô số chướng khí. ... Quang Minh giới. Khu vực hạo nhiên chính khí. Đám người Lưu Tử Lộ tiến vào chỗ sâu, dần dần, mọi người thấy được một lượng lớn cung điện. Mọi người hưng phấn nhanh chóng chạy tới, trực tiếp tiến vào trong một gian đại điện. - Rất nhiều sách! Một đại nho cả kinh kêu lên. Chúng đại nho rối rít lấy ra nhiều sách khác nhau mà xem qua. - Đây là bộ sách ở ba vạn năm trước? Ba vạn năm trước a! Một đại nho hưng phấn nói. - Hạo nhiên chính khí thật nồng nặc! - Ở chỗ này tĩnh tu, có bộ văn chương này, tu hành của ta tất sẽ nhanh gấp mười lần a! ... Chúng đại nho hưng phấn mà nhìn. Mà ở chỗ sâu trong quần thể cung điện, một có đại điện treo tấm bảng có chữ Quang Minh điện, đột nhiên đại môn bị mở ra. Một lão giả gầy gò đạp bước mà ra, lão giả với một thân bạch y, mi tâm có một ấn ký hình thoi, sắc mặt lạnh lẽo, trong mắt giống như là một cái đầm nước sâu. Lão giả phất tay liếc về cung điện mà đám người Lưu Tử Lộ đang đứng, trong nháy mắt, ánh mắt đã chuyển về chướng khí khu vực phía xa. - Chướng khí đang giảm bớt? Yêu hoa hồng bị thu? Người nào? Lão giả trong mắt đột nhiên ngưng tụ. Đột nhiên, nơi xa một đạo quang thải vọt lên trời, quang thải chói mắt chí cực, nơi đi nó qua, chướng khí rối rít bị tinh lọc, một nữ tử đang nâng bảo tháp nhanh chóng phi hành.
Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc Chương 48: Biển Máu Xuất Hiện. === Banlong.us === Mời đọc - Khốn kiếp Mạnh Tử Thu, lại để cho nhiều người lẫn vào Quang Minh giới như vậy, hơn nữa còn đoạt chí bảo trong Quang Minh giới? Lão giả trừng mắt lên. Trong lúc lão giả còn trợn mắt chửi đồng, nơi xa, Thiên nữ một tay nâng bảo tháp, một tay cầm Diễn Thiên Bàn. - Tinh lực! Thiên nữ kêu lên. - Rầm! Diễn Thiên Bàn phát ra một đạo bạch quang. Mà ở Cự Lộc thành ngoài Quang Minh giới, trên bầu trời, vốn là ba trăm viên tinh thần đang còn ảm đạm, đột nhiên lại phát sáng chói mắt một lần nữa. - Hô! Quang mang vô tận từ tinh không xông thẳng xuống, nhất thời làm cho dân chúng trong Cự Lộc thành lộ ra vẻ kinh ngạc. Giống như lần trước, lần này tới nhanh, đi lại càng nhanh hơn, đảo mắt tinh quang chói mắt đã tiêu mất. Ở ngoài Bách Thánh Chính Khí Đàn, một đám đại nho thủ hộ đang bên ngoài, không để cho bất luận kẻ nào đi vào, Bách Thánh Chính Khí Đàn một mảnh trống rỗng. - Hô! Hô! Phía sau pho tượng Chỉ Trần nữ thần, đột nhiên đi ra mười nam tử sắc mặt đần độn, còn có một cỗ Thanh Loan cự xa khổng lồ. Là mấy tên thuộc hạ kia Thiên nữ, bọn họ cũng không có rời đi Cự Lộc thành, mà là vẫn núp ở nơi này. Đợi chờ tín hiệu của Thiên nữ. Mười sắc tên nam tử mặt đần độn tạo thành một vòng, hướng về phía lối vào Quang Minh giới, đồng loạt xuất thủ. - Rầm...! Một tiếng lớn nổ, ầm ầm vang dội cả Cự Lộc thành. Trong nháy mắt, cửa vào Quang Minh giới được mở ra lần nữa. - Thanh âm gì? Phía ngoài nhất thời truyền đến tiếng thét sợ hãi của đám đại nho. - Nhanh, báo cho viện chủ! Có người kêu lên. Mấy tên đại nho xông vào Bách Thánh Chính Khí Đàn. - Khốn kiếp, các ngươi là người nào? Một đám đại nho quát to. Nhưng mà đám thuộc hạ của Thiên nữ căn bản không có để ý tới. - Rầm ù ù! Một tòa Lưu Ly bảo tháp khổng lồ xông ra từ trong cửa vào. Thiên nữ nâng bảo tháp, nhanh chóng vọt ra. - Đi! Thiên nữ nhảy lên cự xa kêu lên. Thân hình mười tên nam tử đần độn đột nhiên nhoáng lên một cái, hóa thành mười con Thanh Loan khổng lồ. Mười hai con Thanh Loan kẹp lấy sợi dây trên cự xa, nhất thời hướng lên trời lao đi. Tốc độ khủng khiếp, trong nháy mắt hóa thành một đạo lưu quang màu xanh bắn về phía xa. - Chạy đi đâu! Tại lối vào, lại thêm một đạo bạch quang vọt lên trời. Lão giả có có ấn ký hình thoi trên mi tâm đuổi theo trong nháy mắt, tốc độ cực nhanh, để cho một đám đại nho lộ ra vẻ kinh hãi. - Kia, người kia là ai? Có người kinh hãi nói. ... Trong Quang Minh giới. Bốn phía Ngọc Đế kiếm bị hắc khí vờn quanh, trong mắt Diêm Xuyên lộ vẻ ngưng trọng, nhất định phải trấn áp nó trước khi Kiếm Linh hoàn toàn thành hình. Mặc dù kiếm khí màu đen tàn sát bừa bãi, nhưng Diêm Xuyên vẫn dứt khoát lao tới. Đưa tay hóa trảo, chụp vào Ngọc Đế kiếm. Ngọc Đế kiếm phát ra hắc quang chói mắt, giống như là mãnh liệt bài xích Diêm Xuyên. - Nghiệt chướng, ngươi dám? Diêm Xuyên trừng mắt. - Rầm! Khí thế quanh thân Diêm Xuyên đột nhiên tăng cường. Tà khí trên Ngọc Đế kiếm tàn sát bừa bãi, mãnh liệt đánh thẳng vào Diêm Xuyên, muốn đem Diêm Xuyên đẩy ra. - Hô! - Rầm! - Ngang! Trong nháy mắt, trên mặt Diêm Xuyên hiện lên vẻ dữ tợn, Chân Long ý chí xuất ra, đụng thẳng vào tà khí trên Ngọc Đế kiếm. Nhưng mà, cỗ tà khí này quá hung mãnh, hung mãnh đến mức lấy ý chí kiếp trước của Diêm Xuyển, cũng không cách nào áp chế? Thậm chí, rất nhanh sẽ không ngăn cản nổi rồi. Tà khí cường đại thậm chí sắp ăn mòn thân thể Diêm Xuyên. - Diêm Xuyên, ngươi sao rồi? Mạnh Dung Dung mặc dù không thể động đậy, nhưng vẫn lo lắng kêu lên. Bộ dáng bây giờ của Diêm Xuyên thoạt nhìn có chút đáng sợ, bộ mặt dữ tợn, gân xanh nổi lên trên mặt, một cỗ khí tức cuồng bạo xông ra, nhưng mà tà khí Ngọc Đế kiếm quá nồng đậm. - Cạc cạc cạc cạc cạc! Giống như là trong nháy mắt toát ra mấy trăm đầu ác ma màu đen, ép lấy khí thế của Diêm Xuyên. Hai tay Diêm Xuyên đã biến thành một màu đen nhánh, hơn nữa, màu đen này còn đang hướng toàn thân mà lan ra. - Khốn kiếp, nếu không phải kiếp trước mất đi tất cả, ngự tỷ của trẫm chỉ cần ấn xuống một phát, đã có thể trấn áp ngươi rồi! Trong mắt Diêm Xuyên hiện lên một tia tức giận. - Diêm Xuyên? Diêm Xuyên! Mạnh Dung Dung lo lắng kêu lên. Lúc này Diêm Xuyên tự nhiên không có thời gian nói chuyện với Mạnh Dung Dung, nắm chặt Ngọc Đế kiếm, trong mắt đột nhiên đỏ lên. - Phác thông! Phác thông! Phác thông!... Trái tim Diêm Xuyên đột nhiên gia tốc đập loạn lên, càng lúc càng nhanh. Tóc của Diêm Xuyên cũng chầm chậm biến hồng, từ từ dài ra. - A? Mạnh Dung Dung kinh ngạc kêu. Huyết quang toàn thân Diêm Xuyên bắn ra bốn phía, đại lượng huyết quang bao ngoài cơ thể vây đang tranh đấu cùng tà khí. - Siêu Cấp thần thông, ngăn chặn tà khí cho ta! Diêm Xuyên diện mục dữ tợn gào thét. Khí thế của Diêm Xuyên đột nhiên tăng vọt kinh khủng. Nhưng vẫn còn không đủ. Tà khí quá mãnh liệt. Ngầng đầu nhìn trời, trong mắt Diêm Xuyên hiện lên một cỗ buồn bực. - Tiểu thế giới? Lấy thực lực hôm nay của ta, còn chưa đủ để mạnh mẽ cưỡng ép. - Rầm! Bức điều động tinh thần chi lực ở trong địa phương không có tinh thần! Trong mắt Diêm Xuyên hiện lên một cỗ bất đắc dĩ. Siêu Cấp thần thông đã đánh ra rồi, đầu tóc trở nên máu đỏ, lực lượng tăng vọt, hơn nữa có đế vương ý chí, lại vẫn không cách nào áp chế tà khí. Trên cánh tay đã đen nhánh một mảnh, tà khí không ngừng ăn mòn thân thể Diêm Xuyên. - Phải buông tha cho Ngọc Đế kiếm sao? - Không, Ngọc Đế kiếm là của ta, chỉ cần trẫm không chết, ngươi vĩnh viễn phải thần phục với ta! Diêm Xuyên quát lên. Trong lúc rống to, khí tức cuồng bạo lần nữa xông vào Ngọc Đế kiếm. - Rầm ù ù! Hai cỗ lực lượng cường đại đụng mạnh vào nhau, không khí bốn phía lung la lung lay, giống như là bị cơn lốc quét qua vậy. - Rầm! Trên cánh tay Diêm Xuyên phát ra từng tiếng đụng chạm, huyết vụ cùng hắc khí bốn phía hỗn loạn, đem Diêm Xuyên ở trong tà khí phụ trợ tăng lên vô cùng. - Diêm Xuyên? Ngươi ra sao rồi? Mạnh Dung Dung lo lắng nói. - Ken két ca! Trong lúc va chạm, da thịt của Diêm Xuyên giống như là xuất hiện ra một tia tiếng nứt vỡ, lực lượng cường đại đụng nhau, thân thể cấp Khí cảnh của Diêm Xuyên có chút không chịu tải nổi. - Trở về cho ta, grừm...! Da thịt của Diêm Xuyên vừa nứt ra, đột nhiên từ trong đó phun mạnh ra đại lượng tiên huyết, ban đầu mái tóc thật dài, đột nhiên lại tăng vọt lên, càng dài hơn nữa, trong nháy mắt từ khoảng giữa lưng, đã dài đến tận eo. - Rầm! Trên đại địa, từ dưới chân Diêm Xuyên, đột nhiên lao ra một cái hồ máu khổng lồ, trống rỗng mà đến, giống như là Diêm Xuyên đạp bước mà tạo thành hồ máu. Không, hẳn là biển máu, chẳng qua là giờ phút này do tu vi Diêm Xuyên hạn chế, này phiến biển máu quá nhỏ mà thôi. Tuy là biển máu quá nhỏ, cũng trong nháy mắt tràn đầy cả sơn cốc, biển máu cuồn cuộn nổi lên sóng lớn mười trượng, nhưng vẫn chưa thể tiếp tục lan ra ngoài được. Biển máu vừa ra, trong tiếng nổ vang đã hút lấy thiên địa nguyên khí ở bốn phía.