Tu Chân Tiên Quốc Đại Đế - Quan Kỳ - FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Tiên Quốc Đại Đế - 仙国大帝
    Tác giả: Quan Kỳ

    -- o --

    Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc
    Chương 69: Đấu Họa


    Nhóm dịch: Sói Già
    Nguồn: Sưu tầm








    Dịch Phong pháp lực có hạn, cho nên bàn cờ không có quán chú pháp lực, chỉ có trên đầu gió lốc nổi lên bốn phía. Mà Tư Mã Vân Thiên giống như là vì có thể chân chính đánh cờ với Dịch Phong, cũng không quán chú pháp lực, chỉ có hạ cờ như thường nhân.

    Nơi xa, đám đại nho của Cự Lộc thư viện, không khỏi mở to hai mắt mà nhìn, bởi vì một ván cờ này có cảnh giới sâu xa, có lẽ so với tất cả các ván cờ mà bọn hắn đã gặp qua còn cao thâm hơn nhiều lắm.

    - Ba! Ba!... ...

    Từng quân cờ không ngừng rơi xuống, Văn Nhược tiên sinh cũng bắt đầu phối màu.

    Một bức tranh, có đại lượng sắc thái, đủ mọi màu sắc, mới có thể rực rỡ chói mắt, nhưng lần này, Văn Nhược tiên sinh chỉ có phối mực đen, đồng thời bầy đặt đại lượng rất nhiều mực đen với số lượng và nồng độ khác nhau, tạo thành nhiều loại màu đen đậm nhạt không đồng nhất, tất cả đều là màu đen, chẳng qua là đậm nhạt không đồng nhất mà thôi.

    - Thình thịch!

    Văn Nhược tiên sinh vẽ lên nét bút đầu tiên, nhanh chóng vẩy mực lên trên đồ.

    - Bức tranh đen trắng? Ha hả, chỉ lấy một loại màu sắc, muốn làm ra danh tác có một không hai, Văn Nhược, quá trình phát triển của ngươi đã khiến ta kinh ngạc!

    Trong mắt Tư Mã Vân Thiên hiện lên một cổ kim quang.

    Một bên đánh cờ cùng Dịch Phong, một bên nhìn Văn Nhược tiên sinh vẩy mực.

    Cờ của Dịch Phong, một đường cực kỳ ngay thẳng, Tư Mã Vân Thiên đánh cờ gần một canh giờ, giai đoạn cờ nhanh kết thúc, tốc độ hạ cờ của hai người bắt đầu chậm lại.

    Dần dần hai người bắt đầu suy tư.

    Một quân cờ rơi xuống, Tư Mã Vân Thiên hơi kinh ngạc nhìn về phía Dịch Phong.

    - Dịch tiên sinh, đến từ phương nào? Kỳ đạo lại kinh người như thế? So với cái vị đại hiền trong thư viện đều chỉ mạnh không yếu, xin hỏi sư thừa ở đâu?

    Tư Mã Vân Thiên trịnh trọng nói.

    Dịch Phong khẽ mĩm cười nói:

    - Chỉ là hương dã phàm nhân! Không thầy không môn, nhiều nhất cũng chỉ theo Ngô Vương học chút da lông!

    - Phàm nhân? Không thầy không môn? Theo Vương học chút da lông? Vương của ngươi là ai?

    Tư Mã Vân Thiên cau mày nói.

    - Không phải Tư Mã tiên sinh đã biết rõ mà còn cố hỏi chứ?

    Dịch Phong hạ xuống một quân cờ nói.

    - Diêm Xuyên?

    Tư Mã Vân Thiên cau mày nhìn về phía Diêm Xuyên xa xa.



    Trong lúc Tư Mã Vân Thiên cùng Dịch Phong đang đánh cờ.

    Hai người đều lâm vào trầm tư, Tư Mã Vân Thiên nắm lấy con cờ, thật lâu không cách nào hạ xuống. Trong ánh mắt, tràn đầy vẻ ngưng trọng.

    Dịch Phong cũng cực kỳ ngưng trọng nhìn bàn cờ. Trong lúc nhất thời, người nào cũng không thể làm gì được người kia.

    Bỗng nhiên, một cổ khí tức cực kỳ bi thương từ phía sau vọt tới.

    - Xôn xao!

    Dưới Đấu đài, truyền đến từng tiếng sợ hãi than.

    Ván cờ của Tư Mã Vân Thiên cùng Dịch Phong, quá huyền ảo rồi, huyền ảo đến mức làm cho rất nhiều người nhìn mà trong lòng buồn bực cùng sợ hãi, thế cho nên phần lớn ánh mắt đều cũng chuyển đến trên bức họa của Văn Nhược tiên sinh.

    Đã sớm có lời đồn, Mạnh Văn Nhược họa đạo kinh thế, hôm nay vừa nhìn, quả nhiên kinh thiên động địa.

    Tranh thuỷ mặc đen trắng, một cảnh tượng tang thương vỡ nát thiên địa.

    Đại địa băng liệt, vô số núi lửa ngút trời mà lên, sơn hà đều toái, giang hải đảo lưu.

    Vô số sinh linh ở xung quanh mà chạy trốn, hình ảnh khủng hoảng, tuyệt vọng làm cho không người nào mà không sinh ra một cổ cảm xúc bi thương.

    Tranh của Văn Nhược tiên sinh, rất có linh tính, linh tính đến mức, nhìn một nhân vật trong tranh, giống như là thấy được mình đang chạy trốn vậy.

    Giờ phút này, Văn Nhược tiên sinh đã không dùng bút nữa rồi, mà là bưng lên cả chậu mực, hướng lên bức họa mà giội qua.

    - Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch! ... ... ... ...

    Một bát mực nước, được dội vào bức họa, lập tức thành hình, một đám ma quỷ đen nhánh, đang đi lại trong bầu trời tràn đầy tang thương.

    - Cạc cạc cạc cạc cạc! Kiệt kiệt kiệt kiệt!

    Ở bên trong bức họa, đột nhiên truyền đến từng tiếng cười tà ác.

    - Cứu mạng a!

    - Trời ạ!

    - Ông trời già, cứu mạng a!

    - Mẹ!

    - Con của ta a!

    ... ... ... ... ...

    ... ... ...

    ... ...

    Từng thanh âm tuyệt từ trong bức họa vang vọng mà xông ra. Tiếng kêu thê lương thảm thiết, truyền vào trong tai làm cho trong lòng vô số tu giả tràn đầy sợ hãi.

    Trong bức họa, ma quỷ xé hàng vạn hàng nghìn sinh linh, đang hưng phấn cắn nuốt tất cả sinh linh.

    Trời sập rồi, đất sụp rồi!

    Thậm chí, trong bức họa, mặt trời cũng bị đánh nát, ánh trăng cũng hóa thành mảnh nhỏ.

    Ma quỷ xuất hiện ở mọi nơi trong thiên hạ, xuất hiện ở tất cả địa phương có thể nhìn qua.

    Một đại đồ ba trượng, phía trên đều là vô tận khổ nạn!

    Văn Nhược tiên sinh vung lên một nét bút cuối cùng.

    - Rầm!

    Cảnh tượng trong bức họa, đột nhiên phun mạnh ra đại lượng hắc vụ, ở bên trong hắc vụ lại hiện ra một cảnh tượng tai nạn sống động.

    Giống như là cẩm tú văn hay trước đó không lâu, bức họa này, cũng có thể xuất hiện ra động thái khí tượng.

    - A cạc cạc cạc cạc cạc!

    Ma quỷ gầm thét, nuốt sống sinh linh, sinh linh linh động, hơn có thể làm cho tu giả nhập vào.

    - Khanh khách khanh khách khách!

    Một vài tu giả nhát gan, vừa nhìn hình ảnh, cả người đã run lên.

    Hình ảnh thấm vào trong xương tủy.

    Cái này còn chưa tính cái gì, trong hắc khí, đột nhiên, sinh linh, ma quỷ bên trong bức họa giống như là thấy được tu giả dưới đấu đài.

    - Nho tu? Một đám đại nho, cứu mạng a, cứu ta, cứu cứu con ta sao!

    Một thanh âm đột ngột từ trong bức họa vang lên.

    Đấu dưới đài, vô số tu giả đột nhiên run một cái.

    - Cạc cạc cạc cạc cạc, bên kia còn có bảy vạn người, bảy vạn huyết nhục, cạc cạc cạc, giết cho ta!

    Đám ma quỷ giống như là cũng nhìn thấy tất cả mọi người ở đây, muốn nhảy xuống nơi này.

    Giống như là chỉ có cách một tầng màng, hai cái thế giới có thể thấy đối phương.

    Cứu mạng! Cứu ta! Cứu cháu ta!

    ... ... ...

    Sinh linh bên trong không ngừng kêu cứu, ác ma gầm thét, muốn lao ra.

    Nhưng mà, hai cái thế giới, liền cách tầng màng kia, không cách nào đi ra ngoài, thê lương vô cùng, thảm thiết chí cực. Trên quảng trường, giống như là có từng đợt âm phong.

    Tranh của Văn Nhược tiên sinh, rốt cục triển lộ ở trước mọi người.

    - Làm sao có thể, như vậy có thật không? Bọn họ có thể thấy chúng ta?

    Mặc Vũ Hề kinh ngạc nói.

    - Chế Linh? Khó trách Văn Nhược tiên sinh không muốn vẽ tranh, thì ra là hắn vẽ tranh đã đến trình độ này rồi, nhân vật trong tranh lại được giao cho linh tính đơn giản, chế Linh?

    Diêm Xuyên cảm thán nhìn về phía Văn Nhược tiên sinh.

    Đại bi thương thổi quét cả quảng trường, Đại tai nạn lây nhiễm tất cả tu giả, một đám kinh hãi, bi thương nhìn bức họa kia của Văn Nhược tiên sinh, có ít người thậm chí còn khóc lên, nhìn tai nạn của nhân loại trong bức họa, nhất thời khó lòng kìm nén.

    Tư Mã Vân Thiên kinh ngạc nhìn:

    - Chế Linh? Văn Nhược, ngươi quả thật là cho ta mở rộng tầm mắt a, ngắn ngủn mấy trăm năm, ngươi lại đạt tới tình cảnh này rồi?

    Văn Nhược thả bút, trong mắt nước mắt đã chảy xuống, hiển nhiên cũng là bị bức họa của mình lây nhiễm.

    Phía dưới, Mạnh Tử Thu trầm mặc nhìn.
     
    thailam0809 and Vô Ưu like this.
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Tiên Quốc Đại Đế - 仙国大帝
    Tác giả: Quan Kỳ

    -- o --

    Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc
    - Chương 70: Cuối Cùng Quyết Chiến


    Nhóm dịch: Sói Già
    Nguồn: Sưu tầm








    - Viện chủ, đứa con này của ngươi, thật lợi hại, chỉ riêng về Họa đạo, ta không bằng hắn, chế Linh? Cự Lộc thư viện đã bao nhiêu đời, không có ai đạt được một bước này rồi!

    Một đại hiền thở dài nói.

    Mạnh Tử Thu cau mày nhìn trên đài.

    Trên đài, Tư Mã Vân Thiên lại nhìn bàn cờ một chút.

    - Dịch tiên sinh, bàn cờ như thế, ngươi không làm gì được ta, ta cũng không làm gì được ngươi, cứ thế đi xuống, chỉ biết càng đánh càng lâu, không bằng tính toán là thế hoà, như thế nào?

    Tư Mã Vân Thiên trịnh trọng nói.

    Dịch Phong nhìn bàn cờ một chút, lại nhìn Tư Mã Vân Thiên một chút, cuối cùng gật gật đầu nói:

    - Tốt!

    Bàn cờ này, đúng là hạ cương, dĩ nhiên, là Dịch Phong cố ý hạ cương, bởi vì Dịch Phong biết mình tiếp xúc với Tu Hành giới quá ít, nhìn thiên hạ quá ít, muốn bại Tư Mã Vân Thiên hoàn toàn, khó có khả năng, vì vậy xuất tử chiêu! Kéo Tư Mã Vân Thiên, cuối cùng tạo nên cân bằng!

    Thế hoà?

    Bốn phía vô số tu giả quay đầu, lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn. Bất quá nhìn bàn cờ trên đấu đài, tất cả mọi người gật đầu, kỳ đạo của hai người, không phải là mọi người có thể đánh giá.

    Dịch Phong đi trở về chỗ Diêm Xuyên.

    - Vương, thế hoà!

    Dịch Phong khẽ cười khổ.

    - Làm tốt lắm! Tầm nhìn của ngươi còn quá hẹp, dù vậy, cũng có thể đánh thành thế hoà, ngày sau tầm nhìn trở nên rộng hơn, Tư Mã Vân Thiên tất không phải là đối thủ của ngươi!

    Diêm Xuyên gật đầu.

    - Dạ!

    Dịch Phong gật đầu, trong mắt tràn đầy tự tin.

    Đây là lĩnh vực của Dịch Phong, chưa bao giờ cho là sẽ thua bởi người nào, Tư Mã Vân Thiên, trước sau gì mình nhất định phải đánh bại hắn! Xong một trận hòa, Tư Mã Vân Thiên cũng nhìn về phía bức họa kia của Văn Nhược tiên sinh.

    Đại bi thương thổi quét cả quảng trường, trong lòng mọi người giống như cũng bị bức họa này lây nhiễm, thế cho nên mặc dù đã kết thúc đánh cờ, bốn phía cũng không có nghị luận quá nhiều, vẫn còn đắm chìm ở trong không khí bi thương, tuyệt vọng.

    Tư Mã Vân Thiên cũng không nhiều lời, đi về phía giá vẽ của mình.

    Nắm lên một chậu mực nước hướng về phía bức họa mà giội lên!

    - Thình thịch!

    Trên bức họa đột nhiên xuất hiện tảng lớn đen nhánh.

    Tư Mã Vân Thiên nhanh chóng vũ động bút lông, giống như là trong lòng đã sớm suy nghĩ, nhanh chóng vẽ không ngừng.

    - Rầm ù ù!

    Ở bên trong bức họa Tư Mã Vân Thiên, truyền đến từng tiếng trầm đục, có thể dạy ra kỳ tài như Văn Nhược vậy, khả năng vẽ tranh tự nhiên cũng kinh thế hãi tục.

    Mọi người lẳng lặng nhìn, một nén nhang, hai nén nhang, ba nén nhang, một canh giờ!

    Rốt cục, bức họa của Tư Mã Vân Thiên đã lộ ra hình thái.

    Một mảnh mây đen che trời, trong mây đen, lôi quang lóng lánh, lôi điện rất nhiều mà tụ thành một mảnh lôi điện dài hẹp, có hình dáng như Thần Long, xuyên qua mây đen.

    - Rầm! Rầm! Rầm! ... ... ...

    Trong bức họa truyền ra từng tiếng nổ mạnh, giống như là âm thanh Thiên Lôi, đập vào trong lòng mọi người, để cho tâm thần tất cả mọi người đều bị chấn động, nhanh chóng lui về từ trong tâm tư đại bi thương.

    - Đi đi!

    Tư Mã Vân Thiên vẽ xuống một nét cuối cùng.

    - Rầm!

    Trong bức họa, đột nhiên xuất hiện hắc khí cuồn cuộn ngất trời.

    Hắc khí ngất trời, hóa thành kiếp vân đầy trời, kiếp vân lớn vô cùng, vô tận lôi điện quay cuồng trong lôi vân.

    - Rầm ù ù!

    Giống như là thiên uy đè xuống, áp chế trong lòng mọi người trong lòng.

    - Thiên kiếp của ta, a, Thiên kiếp của ta!

    Có người cả kinh kêu lên.

    - Không, không phải là ngươi, là của ta, bức họa này tạo nên Thiên kiếp của ta?

    - Không thể nào, ta mới chỉ là khí cảnh đệ tứ trọng, làm sao lại cảm nhận được Thiên kiếp rồi?

    ... ... ... ...

    ... ... ... ...

    Bốn phía truyền đến từng trận kinh hãi tiếng thét.

    Thiên Lôi rơi xuống?

    Thiên uy cực lớn? Một bức họa, đem thiên uy hiển thị ra, áp bách tới, để cho vô số tu giả có chút mất đi phán đoán.

    Cảnh trong bức họa, giống như là muốn thoát khỏi bức họa mà ra.

    Mặc dù không có vẽ người cùng ma quỷ, nhưng cũng có cảm giác giống nhau, thiếu chút nữa là có thể phá vỡ tầng màng kia, tiến vào thế giới thực tế.

    - Lại là một bức họa chế Linh?

    Mặc Vũ Hề liền biến sắc.

    Bên phía Mạnh Tử Thu, một đám đại hiền trầm mặc một hồi. Một đám cười khổ không dứt.

    Văn Nhược nhìn bức họa của mình một chút, nhìn nhìn lại bức họa của Tư Mã Vân Thiên, khẽ thở dài một lúc nói:

    - Bức họa của Lão sư, vĩnh viễn lợi hại như vậy, lấy Thiên kiếp trấn áp Tận Thế của ta, học sinh bội phục!

    Tư Mã Vân Thiên lắc đầu, nhìn thật sâu vào mắt Văn Nhược nói:

    - Thiên kiếp không có trấn áp Tận Thế, chỉ có địa vị ngang nhau mà thôi, ai cũng không có hoàn toàn áp đảo người kia, kiếp vân của ta không có biến mất, Tận Thế của ngươi cũng không bị áp bách mà quay về trong bức họa, ta và ngươi coi như là hoà sao!

    Văn Nhược nhìn Tư Mã Vân Thiên một chút, cuối cùng khẽ mĩm cười nói:

    - Tốt!

    - Lại là một trận hoà?

    Mặc Vũ Hề cau mày nói.

    Diêm Xuyên gật gật đầu nói:

    - Đấu bức họa, cũng như đấu khí thế, một phương thắng được, huyễn tượng sinh ra trong bức họa của đối phương sẽ bị hung hăng áp chế mà trở về, hiện tại ai cũng không làm được ai, chỉ có thể thế hòa!

    - Nhưng mà!

    Mặc Vũ Hề cau mày nói.

    Diêm Xuyên lắc đầu, không có lo lắng.

    Trên đấu đài.

    - Ngắn ngủn mấy trăm năm, tranh của ngươi, đã đuổi kịp ta rồi, trong Họa đạo, ngươi so với ta có thiên phú mạnh hơn! Chuyện ngươi bị Cự Lộc thư viện trục xuất khỏi sơn môn, ta đã biết rồi, chỉ có tiếc hận cho ngươi, ta cũng không thể ra sức!

    Tư Mã Vân Thiên hít sâu một cái nói.

    - Lão sư có lòng rồi!

    Văn Nhược tiên sinh khẽ mỉm cười.

    Vừa nói, Văn Nhược tiên sinh đi xuống đấu đài.

    - Diêm công tử, ta chỉ có thể làm được một bước này mà thôi!

    Văn Nhược cười khổ nói.

    - Đã đủ rồi!

    Diêm Xuyên hiện lên một tia tự tin.

    Vừa nói, Diêm Xuyên một mình bước lên đấu đài. Từng bước từng bước đi tới, bốn phía tất cả mọi người quăng tới ánh mắt hưng phấn.

    Diêm Xuyên, bên hắn còn tụ tập được Vương Chu, Văn Nhược, Dịch Phong, đều là người có Văn đạo chi lực kinh thế hãi tục, làm người đứng đầu bọn họ, vậy sẽ mạnh như thế nào? Diêm Xuyên là nhân vật chính tranh đoạt Phong Thần Sách a.

    Trên đấu đài, Diêm Xuyên mang theo một cổ tự tin, nhìn về phía Tư Mã Vân Thiên.

    Tư Mã Vân Thiên, một thắng hai hòa!

    Diêm Xuyên, một thua hai hòa!

    Tư Mã Vân Thiên thu thập một chút tâm tình, cau mày nhìn về phía Diêm Xuyên.

    - Cầm kỳ thư họa, ngươi đã thua một ván, hòa hai ván, một ván cuối cùng, còn có ý nghĩa sao?

    Tư Mã Vân Thiên trầm giọng nói.

    - Còn dư lại Thư, người nào cười đến cuối cùng, còn không nhất định!

    Diêm Xuyên khẽ mỉm cười.

    - Thư? Ha ha, ta Tư Mã Vân Thiên, cầm kỳ thư họa, am hiểu nhất, chính là Thư!

    Tư Mã Vân Thiên lộ ra một tia cười lạnh nói.

    - Ta sẽ thắng!

    Diêm Xuyên cười nói.

    Lúc này, một đệ tử của Tư Mã Vân Thiên, Trần Bình đột nhiên kêu lên.

    - Chê cười, Diêm Xuyên, ngươi điên rồi sao? Cầm kỳ thư họa, bốn cục, đã như vậy, ngươi căn bản không có khả năng thắng, còn dư lại một ván, làm sao ngươi thắng?

     
    thailam0809 and Vô Ưu like this.
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Tiên Quốc Đại Đế - 仙国大帝
    Tác giả: Quan Kỳ

    -- o --

    Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc
    Chương 71: Diêm Xuyên Vs Tư Mã Vân Thiên


    Nhóm dịch: Sói Già
    Nguồn: Sưu tầm








    - Ngươi không thể nào thắng!

    Trần Bình kêu lên.

    Trần Bình nói ra tiếng lòng của mọi người, đúng vậy a, đại cục đã định rồi, Diêm Xuyên như thế nào mà ra nói như vậy? Còn dư lại một ván, coi như là ngươi thắng, cũng chỉ là thế hoà a.

    Diêm Xuyên nhìn Trần Bình một chút, khẽ mỉm cười.

    Tư Mã Vân Thiên lại nhíu mày, nhìn về phía tên đệ tử nhỏ nhất kia nói:

    - Nơi này có phần ngươi nói chuyện sao?

    Sắc mặt Trần Bình cứng đờ, ngay lập tức sợ hãi nói:

    - Đệ tử vô lễ, mong lão sư thứ tội!

    Để cho Dịch Phong đấu cờ vây cho hắn, để cho Vương Chu đánh đàn cho hắn, để cho Văn Nhược vẽ tranh cho hắn, chỉ những chuyện này, đã chứng minh sự coi trọng của Tư Mã Vân Thiên đối với Diêm Xuyên.

    Cuồng vọng, có vốn liếng để cuồng vọng! Thiên Thụ Đại Hội đến hiện tại, mặc dù không có nhìn thấy bất kỳ tác phẩm nào của Diêm Xuyên, những những lần tranh đấu trước, đã nói rõ năng lực của Diêm Xuyên.

    Có thể kết giao Hoàng Dịch Phong, Văn Nhược, Vương Chu, người như vậy chẳng lẽ còn không phải nhân trung long phượng sao?

    - Như thế nào thắng ta?

    Tư Mã Vân Thiên tò mò nhìn về phía Diêm Xuyên.

    - Ngươi thực cho rằng, không người có thể vượt qua ngươi?

    Diêm Xuyên cười nói.

    - Cầm kỳ thư họa, liền ‘ thư ’ chi nhất đạo, trong một số năm ta hành tẩu thiên hạ, vẫn chưa từng gặp một địch thủ, quyển sách mà đám liệt đồ này sử dụng hôm trước, đều là tác phẩm mà ta viết ra trong lúc nhàn hạ, sớm đã không thể đại biểu cho ta, cho dù là ngươi, bách thiên thi từ kia, hoàn toàn chính xác tinh diệu tuyệt luân, nhưng chỉ bằng chúng, vẫn chưa đủ!

    Tư Mã Vân Thiên trầm giọng nói.

    - Những thứ thi từ kia , đương nhiên không cách nào đại biểu trình độ của người và của ta!

    Diêm Xuyên mỉm cười.

    - Hả?

    - Nói suông vô dụng, tay viết mới là chân chính!

    Diêm Xuyên cười nói.

    - Tốt! Tư Mã Vân Thiên gật gật đầu.

    Lấy tay vung lên, trên đài đấu, rồi đột nhiên xuất hiện hai cái cái đài án to lớn, trên mặt bàn để các trương giấy Tuyên Thành.

    - Quyển sách đã trải, xin mời!

    Tư Mã Vân Thiên trầm giọng nói.

    - Mời! Diêm Xuyên gật gật đầu.

    Tư Mã Vân Thiên cũng không khách khí, sách, đây điểm kiêu ngạo của Tư Mã Vân Thiên, chưa bao giờ hắn khiêm tốn, , giờ phút này cũng là sẽ không! Động đến bút, hắn lập tức viết...

    - Ầm ầm!

    Dưới ngòi bút của Tư Mã Vân Thiên, Hạo Nhiên Chính Khí ngút trời, chữ còn chưa hiện, một cổ khí tức siêu phàm thoát tục ngay lập tức sinh ra.

    - Vạn tiên hành hương phú!

    Một chữ tiêu đề, dưới ngòi bút của Tư Mã Vân Thiên, như nước chảy mây trôi, văn chương tuôn ra, cự phú vội hiện!

    Hạo Nhiên Chính Khí bao phủ Tư Mã Vân Thiên, coi như đem Tư Mã Vân Thiên phụ trợ sáng chói như minh tinh, chói mắt vô cùng.

    - Bành!

    Bốn phía Tư Mã Vân Thiên, Hạo Nhiên Chính Khí ngay lập tức phát tán tứ phương, chỗ bút rơi, liền giống như ngọn nguồn Giang hải, cuồn cuộn Hạo Nhiên Chính Khí nhanh chóng lao ra, phóng tới bên quảng trường.

    Tại sao là nửa bên, đó là vì Tư Mã Vân Thiên để đạt được mục đích công bình, cố ý khống chế nửa bên mình, không đi quấy nhiều chỗ của Diêm Xuyên.

    Với tư cách đỉnh cấp văn hào, tất nhiên tmvt ngạo khí đầy mình, hắn khinh thường sử dụng thủ đoạn bỉ ổi.

    Diêm Xuyên nhìn xem Tư Mã Vân Thiên vẩy mực, khóe miệng mỉm cười. Trong mắt hiện lên một tia cảm thán, nhỏ giọng lẩm bẩm:

    - Thiên phú như thế, lại đắm chìm trong con đường nhỏ văn thơ, thật là đáng tiếc!

    Từ trong lòng, lấy ra một cái hộp ngọc, xuất ra bút lông của chính mình, Mộng Tiên!

    Mộng Tiên, ngày xưa cùng Mặc Vũ Hề đang ở trong mộng nhìn thấy ác mộng, đem ác mộng luyện hóa dung nhập vào cái bút lông này.

    Nhìn giấy Tuyên Thành ở trên bàn, Xuyên không có đi để ý tới, mà là chậm rãi đi về phía bức phó họa lúc trước của tiên sinh Văn Nhược!

    Bức họa sinh linh đồ thán đồ kia.

    Bởi vì có Thiên kiếp chống đỡ, khí tức lạnh lẽo buồn phía của sinh linh đồ thán đồ kia đã bị triệt tiêu một cách chậm rãi.

    Diêm Xuyên thở sâu, dẫn theo Mộng Tiên, dính mực nước, rồi đột nhiên viết lên vài chữ tại bức phó họa lúc trước của tiên sinh Văn Nhược!

    Không có địa phương nào trống rỗng sinh ra, mà đều được xây dựng bằng độ dài của các quyển sách.

    Đau khổ đau khổ đau khổ đau khổ khổ, Thiên Đạo sụp đổ, vạn linh diệt, muôn dân trăm họ đại kiếp nạn, thương thiên tử. . . !

    Chín khổ chữ mở đầu vừa xuất hiện, vạn linh bên trong họa quyển, ngay lập tức cất tiếng khóc lớn hơn.

    Diêm Xuyên viết, bốn phía bắn ra kim quang bốn phía, giống như Hạo Nhiên Chính Khí phun trào, nhưng thực tế là số mệnh vờn quanh.

    Cuồn cuộn số mệnh vờn quanh, đảo mắt, đem Diêm Xuyên và họa quyển bao vây ở bên trong, ngay lập tức nhìn không thấy cản tượng bên trong, chỉ biết là Diêm Xuyên đang bị bao vây trong phạm vi của khí vận, không ngừng viết lấy một thiên tú diệu văn, hơn nữa nó còn vô cùng hòa hợp với tình cảnh trong bức họa của tiên sinh Văn Nhược.

    - Dĩ nhiên lại làm thơ trên bức họa của Văn Nhược? Diêm công làm cái gì vậy?

    Vương Chu cau mày hỏi.

    - Thi từ của Ngô Vương, đây cũng là lần đầu tiên ta gặp phải!

    Dịch Phong cảm thán nói.

    - Cái gì? Lần thứ nhất gặp? Vậy lần đỉnh phong văn hội trước không phải sao?

    Mặc Vũ Hề hiếu kỳ nói.

    - Đó là Ngô Vương viết ra, nhưng Vương nói, đó cũng không phải do hắn sáng tác!

    Dịch Phong hít sâu một cái nói.

    - Không phải Diêm Xuyên sáng tác, vậy là do người khác sáng tác ra, hắn chẳng qua là viết lại một lần? Vậy mà hơn trăm bài Cẩm Tú Diệu Văn, thiên hạ cho tới bây giờ không có xuất hiện qua? Là sao?

    Mặc Vũ Hề khó hiểu nói.

    - Ta không biết!

    Dịch Phong lắc đầu.

    - Đau khổ đau khổ đau khổ đau khổ khổ?

    Tiên sinh Văn Nhược bỗng nhiên cười khổ một tiếng.

    - Tiên sinh Văn Nhược làm sao vậy?

    - Diêm Công đại tài! Tại hạ cam nhận không bằng!

    Tiên sinh Văn Nhược cười khổ nói.

    - Hả?

    - Trời xanh khổ, đại địa khổ, nhật nguyệt khổ, bách họ khổ, vạn tộc khổ, Thiên Đạo khổ, nhân tính khổ, thế gian khổ, nhân tâm khổ, nguyên bản ta thấy bức họa kia đã thấy nó cực kỳ hoàn mỹ, bởi vì ta đã chế linh thành công, thế nhưng chín chữ "khổ" của Diêm công vừa viết ra, ta biết rõ, bức họa kia còn thiếu khuyết loại hồn vận chính thức, Diêm công đang viết ra một tác phẩm to lớn có một không hai!

    Tiên sinh Văn Nhược kinh ngạc nói.

    - Tác phẩm to lớn có một không hai?

    Vương Chu trầm giọng nói.

    Tiên sinh Văn Nhược không muốn giải thích, chẳng qua là trên mặt lộ ra một tia đắng chát.

    Mặc Vũ Hề nhíu mày nhìn xem tiên sinh Văn Nhược, hai mắt híp lại nói:

    - Tiên sinh Văn Nhược, ta như thế nào cảm giác, ngươi không muốn Diêm Xuyên thắng?

    Không chỉ Mặc Vũ Hề, Dịch Phong cũng nghi hoặc nhìn về phía tiên sinh Văn Nhược.

    Nhìn về phía đài thi đấu, tiên sinh Văn Nhược cười khổ nói:

    - Thánh nữ yên tâm, bức họa vừa rồi của ta, ta tuyệt đối dốc hết toàn lực rồi, tuy rằng trong nội tâm của ta không hi vọng Diêm Xuyên thắng, nhưng ta không có một tia lười biếng!

    - Hả? Vì cái gì?

    Mặc Vũ Hề nghi ngờ nói.

    Tiên sinh Văn Nhược lắc đầu:

    - Thánh nữ đừng hỏi nữa, Diêm công tuy rằng lợi hại, nhưng Tư Mã Vân Thiên đồng dạng lợi hại!

     
    thailam0809 and Vô Ưu like this.
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Tiên Quốc Đại Đế - 仙国大帝
    Tác giả: Quan Kỳ

    -- o --

    Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc
    Chương 72: Khổ!


    Nhóm dịch: Sói Già
    Nguồn: Sưu tầm








    -Tiên sinh Văn Nhược không chịu nói, mọi người chỉ có thể khe khẽ thở dài.

    Mọi người nhìn lên trên đài thi đấu.

    Tư Mã Vân Thiên không để ý đến số mệnh bốn phía Diêm Xuyên đang bao phủ, mà là chuyên tâm viết "Vạn Tiên Triêu Thánh Phú" của chính mình.

    Vạn Tiên Triêu Thánh Phú!

    Giờ phút này, bốn phía Tư Mã Vân Thiên, coi như xuất hiện nguyên một đám giống như hư ảnh, nguyên một đám Hạo Nhiên Chính Khí ngưng tụ Tiên Nhân ảo ảnh.

    Nguyên một đám Tiên Nhân tiên khí mờ ảo, bốn phía đại địa, rồi đột nhiên toát ra vô số tiên thảo, tiên thảo vừa ra, đảo mắt bao trùm toàn bộ quảng trường.

    Có người đi lên sờ, phát hiện tiên thảo chỉ là hình ảnh hư ảo, nhưng hình ảnh hư ảo đã rất lợi hại rồi, trong nháy mắt, bốn phía quảng trường Thiên Thụ biến mất, hóa thành một cái tiên cảnh thật lớn vậy.

    Vô số tu giả đứng ở trong tiên cảnh, mây mù mờ ảo, bốn phía Tiên Nhân bay múa, như mộng như ảo, coi như tất cả mọi người xuất hiện tại một cái thế giới khác.

    Chữ còn không có viết xong, tất cả mọi người cảm nhận được mạch văn ngút trời, tất cả mọi người nhìn về phía Tư Mã Vân Thiên, trong mắt tràn đầy chờ mong.

    Vạn tiên nhìn về phía tứ phương, coi như có thể nhìn thấy vô số tu giả vậy. Đối với tu giả trên quảng trường gật gật đầu, lộ ra hiền lành vui vẻ.

    - Cười với ta kìa, Tiên nhân cười với ta kìa!

    - Chế linh? Trong chữ hiện ra nhân vật hư giả, cũng có linh tính?

    - Thật lợi hại, cái phiến Cẩm Tú Diệu Văn này, đã vượt ra khỏi phạm trù mà ta biết!

    . . .

    . . .

    . . .

    Bốn phía truyền đến vô số thanh âm sùng bái.

    Thư Viện Cự Lộc, một đám Đại Nho, Đại Hiền, giờ phút này chỉ có thể nhìn nhau cười khổ, văn phong này quá mạnh mẽ.

    Sau khi Vạn tiên hướng về tứ phương tu giả chào hỏi, liền cùng một chỗ hướng về Bách Thánh Chính Khí Đàn.

    Bởi vì ảo cảnh sinh ra, mọi người coi như đặt mình trong tiên cảnh, hết thảy cảnh tượng vốn có giống như đều biến mất. Rất xa, có thể xem pho tượng trăm tên thánh nhân quay chung quanh nữ thần Chỉ Trần.

    Pho tượng Thánh nhân liên tục tuôn ra Hạo Nhiên Chính Khí đấy, vào lúc này, Tư Mã Vân Thiên đang dần dần chuẩn bị kết thúc, vạn tiên cũng hướng về bách thánh.

    - Hô!

    Tư Mã Vân Thiên mang theo một cổ hưng phấn liều lĩnh, xách bút vung lên, sau khi vẽ một số bút. Một bút hạ xuống, thậm chí cả bút lông cũng đều ném ra.

    - Bái!

    Tư Mã Vân Thiên quát.

    - Bái thánh nhân!

    Vạn tiên đối với trăm thánh, hầu như đồng thời cung kính mà chào bái.

    - Ầm Ầm!

    Cái cúi đầu này, giống như vô tận tu giả cùng một thành tâm chào bái vậy.

    Triều bái thánh nhân!

    Vạn Tiên Triêu Thánh Phú! Một phú viết xuống, vạn tiên cùng bái.

    "Ầm ầm!"

    Bách Thánh Chính Khí Đàn, trăm tên pho tượng Thánh nhân, hầu như đồng thời run rẩy cả lên.

    - Di động? Trăm thánh pho tượng rõ ràng di động? Văn động bách thánh? Văn chương của Tư Mã Đại Hiền, kinh động đến bách thánh!" Không biết người phương nào bỗng nhiên kinh hãi mà kêu lên.

    - Ầm Ầm!

    Bách thánh rung rung, rồi đột nhiên bộc phát ra vô lượng Bạch Quang.

    Hạo Nhiên Chính Khí, rồi đột nhiên phún dũng mà ra, bay thẳng đến chân trời.

    Trong lúc nhất thời, Bạch Quang chướng mắt vô cùng, pho tượng bách thánh, rồi đột nhiên giống như Hạo Nhiên Chính Khí đại bạo phát vậy, vượt qua cả trăm lần lúc trước, tăng vọt lên vạn lần.

    Trong nháy mắt, toàn bộ Cự Lộc Thành, toàn bộ Cự Lộc Thành to lớn, sáng như ban ngày.

    Bên trong Cự Lộc Thành, vô số tu giả ngay lập tức kinh động, nguyên một đám kinh ngạc đi ra ngoài, đâu chỉ Cự Lộc Thành sáng rực rỡ, thậm chí một vùng thiên địa này đều sáng rực rỡ lên, vào lúc nửa đêm, mà sáng rực như ban ngày.

    Vô số tu giả kinh ngạc nhanh chóng hướng về phía quảng trường Thiên Thụ mà đến.

    Văn Động Bách Thánh! Hạo Nhiên Thiên Địa! Vạn Tiên Triều Thánh!

    "Xôn xao ~~~~~~~~~~~~~~~~!"

    Quảng trường Thiên Thụ, vô số tu giả kinh hãi không hiểu.

    Kể cả tất cả Đại Nho, Đại Hiền của Thư Viện Cự Lộc.

    Tất cả Đại Hiền tức giận với Tư Mã Vân Thiên lúc trước, giờ phút này nguyên một đám sợ hãi thán phục không thôi.

    - Tư Mã Vân Thiên, tài nghệ văn chương, Vô Địch đương thời a...!

    Nhạc Nghị cảm thán nói.

    "Ầm ầm!"

    Bên trong Pho tượng bách thánh run rẩy coi như cũng bởi vì bài văn chương này mà kích động không hiểu.

    Mạnh Thu lộ ra một nụ cười khổ nói:

    - Tư Mã Vân Thiên? Tư Mã gia tộc đến thế hệ này của hắn, đã, đạt đến đỉnh phong rồi, một bài văn này, thiên hạ ai có thể áp qua?

    - Lão sư vạn tuế!

    - Lão sư vạn tuế!

    . . .

    . . .

    . . .

    Bảy mươi hai Đại Nho hưng phấn kêu gào.

    Tư Mã Vân Thiên thở một hơi dài, lộ ra vẻ hài lòng. Đồng thời, mang theo một cổ hưng phấn vì thắng lợi, mà nhìn về phía của Diêm Xuyên.

    Bách Thánh Quần Động, ta để cho "vật chết" là những pho tượng kia cũng phải điên cuồng vì chữ ta viết, Diêm Xuyên ngươi có thể làm được như thế nào?

    - Thiên Hạ Đại Bi Ai!

    Bên trong số mệnh to lớn vô cùng kia, đột nhiên truyền đến một tiếng thở dài của Diêm Xuyên.

    - Bành!

    Rồi đột nhiên số mệnh tiêu tán.

    Thơ phú của Diêm Xuyên cũng đột nhiên bại lộ.

    Một cỗ khí tức đại bi tráng, bỗng nhiên tuôn ra.

    Khí tức đại bi tráng, đại bi lương giống như một cơn gió lốc to tớn vậy, lập tức cuốn bay đi tất cả đại hội Vạn Tiên Triều Thánh.

    Tuy rằng vạn tiên không có biến mất, nhưng bốn phía cũng đồng dạng có nhiều hơn vô số ma quỷ.

    Bức họa của tiên sinh Văn Nhược, giống như cũng xuất hiện ở bốn phía xung quanh mọi người vậy.

    - Cứu mạng a...!

    - Trời xanh ơi... Cứu cứu ta với!

    - Mẹ ơi! Cứu ta!

    . . .

    Thiên địa tan vỡ, cảnh tượng khổ cực vô cùng, lập tức xuất hiện tại bốn phía của tất cả mọi người, nỗi lòng thành kính hành hương trước kia, ngay lập tức bị cảnh tượng thống khổ thê lương trước mắt này làm cho lòng tràn dâng một cỗ bi thương.

    Thành kính, bi thương, hai loại tâm tình ngay lập tức va trạm với nhau.

    Thơ phú của Diêm Xuyên xuất hiện.

    Khổ khổ khổ khổ khổ khổ khổ khổ khổ!

    Liên tiếp chín cái khổ, đã thu liễm lại tâm tình của biết bao nhiêu người.

    Quần hiền của thư viện Cự Lộc đột nhiên cùng một chỗ nhìn về phía thơ phú của Diêm Xuyên, ngay lập tức nguyên một đám lộ ra vẻ kinh hãi.

    Bốn phía nổi lên tai nạn, cùng xu thế Vạn Tiên tạo ra cục diện cân bằng.

    - Đây là một bài văn chương thể so với bài văn Vạn Tiên Triều Thánh Phú, đều là tác phẩm kinh điển, khoáng cổ kỳ văn, chúng ta đã không cách nào bình phẩm nữa rồi!

    Nhạc Nghị cười khổ nói.

    - Đúng thế, hai bài văn chương này, đều đã vượt qua khỏi học thức của chúng ta, không cách nào phán đoán, không cách nào bình phẩm nữa rồi...!

    - Rốt cục thì ai mới là người thắng cuộc đây?

    - Cái này thật sự không Thương thiên khổ, đại địa khổ, nhật nguyệt khổ, bách họ khổ, vạn tộc khổ, Thiên Đạo khổ, nhân tính khổ, thế gian khổ, nhân tâm khổ! Khó nói, ai thắng hơn ai một bậc!

    Mạnh Thu cười khổ nói.

    Khổ khổ khổ khổ khổ khổ khổ khổ khổ!

    Chín chữ khổ xuất hiện liên tiếp, khiến sắc mặt của Tư Mã Vân Thiên phải trầm xuống, đã biết Diêm Xuyên rất lợi hại. Khí tức đại bi lương đập vào mặt, bức họa của tiên sinh Văn Nhược cũng dường như đã đi vào hiện thực.
     
    thailam0809 and Vô Ưu like this.
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Tiên Quốc Đại Đế - 仙国大帝
    Tác giả: Quan Kỳ

    -- o --

    Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc
    Chương 73: Nữ Thần Rơi Lệ!


    Nhóm dịch: Sói Già
    Nguồn: Sưu tầm








    Chín chữ khổ vừa xuất hiện, đã khiến cho tai nạn trong bức họa kia phát huy tác dụng vô cùng , buồn phiền, đại khổ, đại tai, đại kiếp nạn của muôn dân trăm họ!

    Ngay tại tất cả mọi người đang bái layh đại tác phẩm của Diêm Xuyên, ai cũng không có chú ý tới, pho tượng nữ thần Chỉ Trần sau lưng mọi người.

    Pho tượng nữ thần Chỉ Trần cao hơn gấp đôi so với pho tượng bách thánh kia, trong ánh mắt trách trời thương dân, bỗng nhiên uẩn dục ra hai giọt nước mắt.

    Pho tượng, nữ thần trách trời thương dân, hai giọt nước mắt, chậm rãi ngưng tụ, thời gian dần trôi qua chảy xuống.

    Pho tượng nữ thần khóc!

    Giống như thấy được tai nạn của thế gian, thấy được thế gian nghiền nát, thiên địa tan vỡ, pho tượng nữ thần thương xót bách tính mà rơi lệ, vì lê dân bách tính trong thiên hạ mà rơi lệ.

    Chỉ Trần rơi lệ, nguyên bản bách thánh kích động run rẩy không ngớt, trong lúc nhất thời, bỗng nhiên đình chỉ run rẩy.

    Nữ thần đau buồn mà khóc, bách thánh yên tĩnh bất động.

    Hạo Nhiên Chính Khí ngút trời, lập tức thu trở về, trời đêm đang sáng rực như ban ngày thiên địa, ngay lập tức lại lần nữa tối đen trở lại.

    Cự Lộc Thành cũng lập tức khôi phục đêm tối.

    Hạo Nhiên Chính Khí toàn bộ rút về bên trong pho tượng bách thánh, coi như pho tượng bách thánh căn bản không cách nào phát huy Hạo Nhiên Chính Khí vậy.

    Bách thánh đều bởi vì nữ thần Chỉ Trần khóc lóc nỉ non mà hổ thẹn. Đều bởi vì nữ thần Chỉ Trần khóc lóc nỉ non mà sám hối!

    Bách thánh rồi đột nhiên thu hồi tất cả Hạo Nhiên Chính Khí, ngay lập tức khiến cho tất cả mọi người quay đầu.

    - Khóc, nữ thần Chỉ Trần khóc!

    Không biết ai, là người đầu tiên hét lên.

    - Nữ thần Chỉ Trần nhìn thấy sinh linh đồ thán, mà khóc than!

    - Pho tượng làm sao mà khóc được, làm sao mà khóc được đây?

    . . .

    . . .

    . . .

    Hầu như tất cả mọi người đều bị tiếng khóc lóc nỉ non của nữ thần Chỉ Trần mà ngây người. Tư Mã Vân Thiên cũng quay đầu lại, nhìn thấy hai giọt nước mắt từ không trung rơi xuống.

    Hai giọt nước mắt kia, rơi xuống, cho dù nói đến cái gì, cho dù thương xót cái gì, hai giọt nước mắt này, đã đem chín chữ khổ của Diêm Xuyên đẩy lên đến đỉnh phong. Đây là hai giọt lê đau khổ!

    Tại trước mặt hai giọt nước mắt của nữ thần Chỉ Trần này, Vạn Tiên Triều Thánh lộ ra cỡ nào buồn cười, buồn cười đến mức Bách thánh phải xấu hổ mà thu hồi tất cả Hạo Nhiên Chính Khí!



    Chỉ Trần nữ thần, tượng đá chảy ra hai giọt nước mắt!

    - Leng keng! Leng keng!

    Hai giọt nước mắt của tượng đá rơi trên mặt đất, cả trên quảng trường, thật giống như chỉ còn lại mỗi thanh âm rơi xuống của hai giọt nước mắt này.

    Bách thánh xấu hổ mà im ắng một mảnh, mấy vạn tu giả kinh hãi không hiểu.

    Mạnh Tử Thu cùng các vị đại nho, không khỏi hướng về phía Chỉ Trần nữ thần mà cúi lạy.

    Đám người Mặc Vũ Hề, Văn Nhược, Vương Chu, Dịch Phong không khỏi há mồm kinh ngạc mà nhìn một màn này.

    Tượng đá rơi lệ? Tượng đá lại có thể rơi lệ? Tượng đá cũng có thể cảm nhận được đại bi thương này sao?

    Trên đấu đài.

    Tư Mã Vân Thiên cũng nhìn hai giọt nước mắt rơi xuống đất kia, thấy nước mắt Chỉ Trần nữ thần, trên mặt Tư Mã Vân Thiên nhất thời lộ ra một nụ cười khổ.

    Chỉ có hai giọt nước mắt, đã nói rõ hết thảy. Quay đầu, gắt gao ngó chừng bức tranh chữ trước mắt kia.

    Chín chữ Khổ vừa ra, bức tranh chữ này đã trở nên hoàn mỹ.

    Sinh Linh Đồ Thán, hay cho một bức Sinh Linh Đồ Thán.

    - Hô!

    Trên bầu trời, đóa kiếp vân kia được Tư Mã Vân Thiên vẽ tranh mà tạo thành, đột nhiên bị một cổ đại khí thế áp bách mà quay về, trong nháy mắt rút vào trong bức họa.

    Bức họa? Tình thế chợt biến!

    Vốn là phần Họa này đang ở thế hoà, đã phân ra thắng bại rồi, bức họa của Tư Mã Vân Thiên, quỷ dị mà bại!

    Về phần Thư, lại càng không cần phải nói, mặc dù Tư Mã Vân Thiên chưa chắc kém hơn Diêm Xuyên, nhưng mà, chỉ một màn trước mắt này, hai giọt nước mắt của Chỉ Trần nữ thần, bách thánh xấu hổ, đã nói lên hết thảy.

    - Chỉ Trần nữ thần, sáng tạo thiên hạ vạn linh, là vạn linh chi mẫu cũng bị chín chữ Khổ của Diêm Xuyên lây nhiễm?

    - Tượng đá cũng có thể rơi lệ, bức tranh chữ này, quá đau khổ rồi!

    - Bách thánh xấu hổ, Nữ thần rơi lệ!

    ... ... ... ...

    ... ... ...

    ...

    Ánh mắt của một đám tu giả dần dần thanh minh lên, văn chương của Diêm Xuyên cùng Tư Mã Vân Thiên, cũng vượt qua giới hạn cao nhất mà mọi người mà mọi người có thể bình bình phán phân biệt, nhưng hết thảy cũng đã trở nên đơn giản rồi, bởi vì ai cũng có thể nhìn ra, giờ khắc này người nào thắng hơn một bậc.

    Diêm Xuyên!

    Bài phú chín Khổ của Diêm Xuyên! Tạo thành nghịch chuyển khổng lồ! Không chỉ có ở trên văn chương đã áp Tư Mã Vân Thiên một bậc, hơn nữa còn đem cái bức họa kia của Văn Nhược tiên sinh đề cao đến một cảnh giới cao hơn.

    Thắng! Diêm Xuyên thắng!

    Diêm Xuyên, hai thắng một bại nhất hòa!

    Tư Mã Vân Thiên, hai bại một thắng nhất hòa!

    Đứng ở trên đấu đài, Diêm Xuyên kinh ngạc nhìn Chỉ Trần nữ thần.

    - Ta không biết thượng cổ đại kiếp, đây là cảm hoài mà sau khi nghe được lời của Thiên nữ, viết ra bài văn này, cùng thượng cổ đại kiếp cũng không biết sẽ xê xích bao nhiêu, nhưng ta có thể cảm nhận được tai nạn thượng cổ đại kiếp, Nữ thần, ta không biết năm đó, ngươi làm như thế nào để ngăn cơn sóng dữ, thiên hạ tai nạn, ta là một phần tử trong thiên hạ này, nếu ta trở nên mạnh hơn nữa, tất không để cho lịch sử tái diễn, nếu ta cường đại, sẽ bảo vệ thiên địa của chúng ta!

    Trong lòng Diêm Xuyên cảm hoài, cảm thán yên lặng nhìn pho tượng Nữ thần.

    - Rầm!

    Đột nhiên trên bầu trời vang một tiếng nổ, Phong Thần Sách đột nhiên đung đưa mãnh liệt, kim quang đang bao phủ Tư Mã Vân Thiên, trong nháy mắt bị thu vào Phong Thần Sách, hơn nữa trong nháy mắt tụ về phía Diêm Xuyên mà bay đến.

    - Ông!

    Không cần người khác bình phán, Phong Thần Sách đã tự mình quyết xuất thắng bại cuối cùng!

    Diêm Xuyên với một thiên văn phú chín chữ Khổ, có thể cảm nhiễm thiên địa, thắng bại, lấy được chiến thắng!

    Tư Mã Vân Thiên nhìn kim quang quanh thân biến mất, đưa tay muốn bắt, nhưng kim quang vừa đi, căn bản sẽ không trở về. Tư Mã Vân Thiên lộ ra một tia khổ sở.

    Quay đầu, Tư Mã Vân Thiên lần nữa nhìn về phía Diêm Xuyên.

    Không có ghen tỵ, chỉ có chiến ý, một cổ chiến ý không chịu thua!

    Trong Quang Minh Giới.

    Mạnh Lăng Thiên mang theo năm tên đệ tử lẳng lặng nhìn Thiên Thụ đại hội trong tấm hình.

    - Tư Mã Vân Thiên thật lợi hại!

    Mạnh Lăng Thiên cau mày thở dài nói.

    - Lợi hại cái rắm, còn không phải là để cho Diêm Xuyên đánh bại? Nữ thần rơi lệ, Nữ thần lại vì vậy mà rơi lệ rồi!

    Đông Phương Chính Phái kích động kêu lên.

    Mạnh Lăng Thiên không có trách trách Đông Phương Chính Phái vô lễ, giờ khắc này, Mạnh Lăng Thiên cũng bị hai thiên văn chương đỉnh cấp này kinh hãi.

    - Thật lâu, thật lâu, thật lâu không có xuất hiện qua loại văn chương cấp bậc này rồi, văn động bách thánh, bi lệ Nữ thần? Rất giỏi!

    Mạnh Lăng Thiên thở dài nói.

    - Đúng vậy, thật lợi hại!

    Phía sau, ba tên đệ tử cũng gật đầu.


     
    thailam0809 and Vô Ưu like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.