Võng Du Toàn Chức Cao Thủ - Hồ Điệp Lam

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    361,526
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 1610: Có vậy thôi đó hả?

    Edit & beta: Lá Mùa Thu
    Nguồn: Toàn Chức Cao Thủ



    Tôn Tường cười khẽ, mỗi tội đang trong phòng đấu nên không ai thấy nụ cười này. Nhất Diệp Chi Thu không làm gì đặc biệt mà chỉ đơn giản nhảy xuống.

    Tất cả giống hệt với lúc Đỗ Minh vs Phương Duệ. Điều khác biệt, sẽ bắt đầu sau bước nhảy.

    Hào Long Phá Quân!

    Trong lúc rơi, Nhất Diệp Chi Thu giẫm lên thạch nhũ vuông góc với mình để mượn lực, sử dụng đại chiêu. Hắn như sao chổi giáng thẳng xuống dưới, tốc độ rơi nhanh gấp bội Ngô Sương Câu Nguyệt.

    Khí thế mạnh mẽ dẫn đến động tĩnh cũng lớn hơn, Hải Vô Lượng chưa ngước góc nhìn nhưng đã không thể thong thả như trận trước. Hắn sải bước chạy đi, không phải kéo giãn cự ly mà là vòng ra sau thạch nhũ. Trông thấy hành động này, Nhất Diệp Chi Thu như thể sững người. Chân đạp thạch nhũ, chiến mâu Khước Tà móc ngang, hắn quyết định làm một pha bẻ góc rơi. Thời cơ nắm bắt không tốt, cú bẻ góc của Nhất Diệp Chi Thu rất khó nhọc. Hắn đáp xuống đất với góc độ tạm tính là thành công, nhưng vì quá miễn cưỡng, cả người khom lưng chúi xuống nên mất đi cái hào khí của Hào Long Phá Quân. Vừa khom vừa lao tới, trông như rồng cày ruộng chứ nào phải rồng vồ?

    "Ha ha ha ha." Trần Quả sung sướng cười rộ, "Có vậy thôi đó hả?"

    "Ặc..." Diệp Tu cũng không biết làm sao trả lời.

    Xét theo ý đồ của Tôn Tường, nếu Phương Duệ xử lý giống trận trước thì bất kể khác biệt kiểu gì, Hào Long Phá Quân của cậu vẫn đủ sức ứng phó. Pha mượn lực vuông góc có độ khó rất cao, không phải Tôn Tường thì chưa chắc thực hiện đẹp mắt đến thế, cho nên khả năng Phương Duệ sẽ rất bất ngờ.

    Lối đánh của Tôn Tường dựa trên kinh nghiệm lấy về từ trận của đồng đội. Không như Trần Quả nghĩ, cậu không hề lặp lại bài cũ để chứng tỏ mình prao hơn. Sở dĩ dùng cùng một đấu pháp, là vì cậu muốn dụ Phương Duệ xử lý theo cách cũ và rồi rơi vào bẫy rập. Đây là đấu pháp vô cùng điển hình của hạng mục lôi đài, tướng đi sau lợi dụng triệt để mọi thứ của tướng đi trước để mang về ưu thế cho cả đội.

    Tiếc rằng, Phương Duệ lại đổi cách xử lý hoàn toàn. Hải Vô Lượng vòng hẳn ra sau thạch nhũ, trình Tôn Tường có cao đến đâu cũng không thể khiển Nhất Diệp Chi Thu uốn quanh thạch nhũ trong trạng thái rơi. Tôn Tường vì sửng sốt mà thao tác chậm một nhịp, miễn cưỡng hoàn thành cú bẻ góc vuông có độ khó cực cao với một tư thế vô cùng xấu xí.

    Miễn cưỡng tức là không hoàn hảo, không hoàn hảo tức là có sơ hở. Hải Vô Lượng xuất hiện từ phía sau Nhất Diệp Chi Thu, chưởng ra luồng khí ngưng tụ trong lòng bàn tay.

    Pháo Gầm!

    Kình khí lao tới, nhưng không trúng!

    Dù quay lưng về phía đối thủ, Nhất Diệp Chi Thu như vẫn lường trước Hải Vô Lượng sẽ từ đâu tấn công mình. Hắn nhảy vọt lên cao, thoát khỏi Pháo Gầm và xoay người giữa không trung. Trong tay hắn, chiến mâu Khước Tà đã tích sẵn đấu khí ma pháp cuồn cuộn.

    Từ trên đổ xuống, Đấu Phá Sơn Hà!

    Đấu khí ma pháp trút xuống và lan tỏa. Chịu không nổi lực xung chấn liên tục, mặt đất nứt vỡ rồi nổ tung. Đấu khí lượn một vòng dưới lòng đất như tập trung đủ sức mạnh, đùn lên và bắn ra. Hải Vô Lượng biết không ổn, đâu dám đứng đỡ. Hắn lăn vội về phía sau, Pháo Gầm cũng bị Nhất Diệp Chi Thu phá hủy. Khoảnh khắc ấy, Trần Quả không muốn cũng phải thừa nhận... Cô như thấy lại hình ảnh Đấu Thần năm nào.

    Tay nhấc chiến mâu, Nhất Diệp Chi Thu sải bước đuổi theo Hải Vô Lượng. Hải Vô Lượng vừa tháo chạy vừa quay đầu, hớt ha hớt hải nhìn tình hình. Rất nhanh, hắn lại đến gần một cột thạch nhũ, liền ba chân bốn cẳng chạy tọt ra sau nó.

    Tôn Tường chẳng mảy may ngập ngừng, khiển Nhất Diệp Chi Thu lao thẳng lên. Lúc lách mình vòng ra sau thạch nhũ, cậu chừa lại một không gian nhất định, tuy không đủ lớn để xử lý tập kích trong đánh giá của nhiều người, nhưng Tôn Tường cảm thấy mình có thể. Cậu rất tự tin vào điều này.

    Lên!

    Sau thạch nhũ không có ai. Hải Vô Lượng căn bản chẳng định tập kích, chỉ mượn thạch nhũ choán tầm nhìn của Nhất Diệp Chi Thu rồi co giò chạy tiếp.

    Tôn Tường cười lạnh. Nhất Diệp Chi Thu tiếp tục truy đuổi, nhưng vì chưa có cơ hội bắn Huyễn Văn không thuộc tính nên tốc độ di chuyển không chiếm ưu thế. Khoảng cách giữa hai nhân vật vẫn duy trì. Tôn Tường không hề nôn nóng, vẫn vững tay khiển Nhất Diệp Chi Thu bám theo sát gót Hải Vô Lượng.

    Khó đuổi kịp thật, nhưng chờ Hào Long Phá Quân cooldown xong thì chưa chắc!

    Khi tất cả mọi người nhận ra điều đó, tổ ghi hình bèn zoom vào cây kỹ năng của Nhất Diệp Chi Thu. Đồng hồ cooldown trên Hào Long Phá Quân đang quay đều như đếm ngược giờ chết của Hải Vô Lượng.

    Trần Quả méo mặt.Trận trước, Phương Duệ vả Đỗ Minh chan chát. Trận này, hắn lại bị Tôn Tường rượt chạy như cún.

    Còn cách nào không? Trần Quả nhìn Diệp Tu. Diệp Tu biết cô đang nghĩ gì, cất tiếng an ủi: "Đừng lo, Phương Duệ chưa rối tiết tấu."

    "Chưa rối?" Nhưng trong mắt Trần Quả, Hải Vô Lượng khốn khổ đến thế cơ mà?

    "Nếu Tôn Tường cũng nghĩ vậy thì đỡ biết mấy." Diệp Tu thở dài.

    "Ý chú mày là sao?" Trần Quả bất mãn.

    "Ha ha..." Diệp Tu giả ngu, cười mà không nói.

    "Vâng thưa các bạn, Hào Long Phá Quân sắp hết cooldown!" Phan Lâm trên tivi gào thét, "Ba, hai, một!"

    Đếm xong, không thấy tường thuật tiếp mà câm nín luôn. Bởi vì Tôn Tường không khiển Nhất Diệp Chi Thu triển ngay Hào Long Phá Quân như Phan Lâm phán.

    Tôn Tường không hề nóng vội. Cậu nhìn ra Phương Duệ không bị rối nhịp, hắn chạy mãi là vì chưa tìm thấy cơ hội bật ngược mà thôi. Nếu bây giờ tấn công, cậu sẽ bị hắn thừa cơ lợi dụng. Muốn dùng Hào Long Phá Quân xử lý khoảng cách hiện tại giữa hai bên là quá khinh thường Phương Duệ.

    Tôn Tường từ lâu đã không còn ngô nghê như thời khoác áo Việt Vân, cũng không còn tự cao tự đại như thời mang tag Gia Thế. Cậu hôm nay, đã là một tuyển thủ chuyên nghiệp trưởng thành. Cậu biết đối diện với các tình huống khác biệt bằng cách thích hợp nhất.

    Nhưng chẳng lẽ cứ rượt đuổi nhau hoài?

    Ngoại trừ Phóng Chạy, cả hai đều không thực hiện thao tác đặc biệt gì khác. Khán giả bắt đầu mất kiên nhẫn. Sàn đấu tối cao của tổng chung kết là chỗ chơi cút bắt à? Xem ai kiểm soát tiết tấu để chạy bền hơn cũng được, nhưng thế thì chán chết mất.

    Hầu hết mọi người đều nghĩ vậy. Ngoài điểm thể lực, hiện không có thứ gì khách quan để xoay chuyển cục diện. Tổ ghi hình zoom lớn đồng hồ đo thể lực của hai nhân vật, đây là hình ảnh rất hiếm thấy trên đấu trường chuyên nghiệp.

    "Hình như Hải Vô Lượng bền hơn, anh nhỉ?" Phan Lâm so sánh rồi nói.

    "Kiểm soát thể lực sẽ không là vấn đề to tát với những tuyển thủ ở đẳng cấp Phương Duệ và Tôn Tường, nhưng nghề nghiệp của nhân vật lại có ảnh hưởng. Xét trên thuộc tính thể lực, Nhất Diệp Chi Thu mạnh hơn một tí, trong khi khí công sư lại là nghề tiêu hao thể lực chậm hơn các nghề khác. Có lẽ thiết lập mặc định này đến từ đặc điểm luyện khí công của họ ngoài đời." Lý Nghệ Bác nhận xét.

    "Mấy chuyện đó bình thường có ai để ý đâu chứ?" Phan Lâm hỏi.

    "Nhưng bây giờ... nó sẽ trở thành then chốt thắng thua." Lý Nghệ Bác nói.

    "Biết lợi dụng cả điểm này, không hổ là Phương Duệ." Phan Lâm nói.

    "Đúng."

    "Cơ mà nếu thế, Phương Duệ cũng chỉ chạy nhanh hơn chút, bỏ xa Tôn Tường hơn chút, sau đó thì sao?" Phan Lâm nói.

    "Sau đó, chắc tìm cơ hội khác phản công..." Lý Nghệ Bác trả lời không mấy thuyết phục, nghe vào tai Phan Lâm yếu ớt vô cùng. Tính cho lắm, cố cho lắm, cuối cùng cũng chỉ cách xa đối thủ được chút, rồi reset game ta cùng làm lại từ đầu à?

    Trên tivi không tiện nói ra miệng, nhưng Phan Lâm và Lý Nghệ Bác đang có cùng ý nghĩ: Hóng nãy giờ, rốt cuộc có vậy thôi hả?

    Coi hai tướng chạy đua đã đủ chán, chạy xong quay về vạch xuất phát là điều không ai mong muốn. Phan Lâm và Lý Nghệ Bác nghĩ nát óc cũng không cách nào khuấy động bầu không khí hay ra vẻ căng thẳng kịch liệt, chưa ngủ gật đã là sự cố gắng lớn lao của hai người.

    "Nhất Diệp Chi Thu sắp cạn thể lực rồi." Phan Lâm đờ đẫn nói."Sắp cạn rồi." Lý Nghệ Bác thẫn thờ tiếp lời.

    "Chắc Phương Duệ biết mà heng?"

    "Chắc biết mà!"

    "Tôn Tường chả lẽ bó tay?" Phan Lâm hỏi.

    "Chả bó tay thì đã tìm cách nãy giờ!" Lý Nghệ Bác nói.

    "Ờ..."

    Với thái độ "chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến", hai người cùng dõi mắt nhìn điểm thể lực của Nhất Diệp Chi Thu rút dần về 0.

    "Xong."

    "Ừ."

    "Bây giờ..."

    "Hào Long Phá Quân! Đậu móa!" Phan Lâm buột miệng chửi tục trong kích động, mà bản thân còn chưa nhận ra mình vừa nói gì vì quá thảng thốt. Cả hắn lẫn Lý Nghệ Bác đều trợn trừng mắt khi Tôn Tường triển khai Hào Long Phá Quân, khởi đầu combo ngay ở thời điểm thể lực chạm đáy.

    Ngạc nhiên chưa? Không thể tin nổi! Phương Duệ chắc chắn cũng không nghĩ tới! Tôn Tường, tên Tôn Tường chưa từng để ai vào mắt kia, lại có thể đánh một cách điềm tĩnh như thế. Tin được không?

    Hào Long Phá Quân!

    Nhất Diệp Chi Thu húc lên với tốc độ kinh hoàng, chỉ Phóng Chạy bằng điểm thể lực thì đừng hòng đỡ. Giữa hai nhân vật vẫn còn khoảng cách, Hào Long Phá Quân lao tới cũng cần thời gian, nhưng vấn đề là thời điểm ra chiêu hoàn toàn nằm ngoài dự đoán mọi người, một giây hoảng hốt cũng là quá nhiều.

    Phương Duệ hoảng hốt không? Không hề. Hit Hào Long Phá Quân này, hắn đã lường trước rồi.

    Hải Vô Lượng lách mình né gọn Hào Long Phá Quân, tung ngay một chưởng Khí Xoắn Ốc. Hào Long Phá Quân cắn hụt, Nhất Diệp Chi Thu lại không hề khựng lại như Phương Duệ nghĩ mà tiếp tục lao đi. Hai tướng lướt qua nhau, Nhất Diệp Chi Thu chưa áp sát thành công, Hải Vô Lượng cũng chưa giành về ưu thế phản kích.

    Tuy nhiên, khí công sư là tay đấm tầm trung. Hào Long Phá Quân kéo dài khoảng cách và phá kế hoạch đã dự tính sẵn của Hải Vô Lượng, nhưng không có nghĩa hắn hết chiêu xài.

    Đao Khí!

    Luồng kình khí đã khó phát hiện, Phương Duệ còn thao tác thật zâm thật kín đáo. Khán giả nào không tập trung theo dõi sẽ không nhận ra Hải Vô Lượng đã tung chiêu.

    Đao Khí bay đi, bàn tay Hải Vô Lượng tiếp tục tụ khí cho kỹ năng mới. Nhất Diệp Chi Thu xoay người, chiến mâu giơ cao nhưng không đánh tới vì quá xa. Bỗng một vệt sáng lóe lên, Nhất Diệp Chi Thu biến mất, chỉ để lại sóng ma pháp lãng đãng trong không khí.

    Blink!

    Kỹ năng mà Tôn Tường chọn ép cho Khước Tà đêm nay chính là Blink, vừa được Nhất Diệp Chi Thu thực hiện.

    Kỹ năng ép trên vũ khí luôn gây bất ngờ trong lần sử dụng đầu tiên, nhưng Blink không phải sự lựa chọn xa lạ với hệ Phép. Thậm chí nếu so sánh quân bình tất cả các hệ, Blink luôn có tần suất lựa chọn cao nhất. Năm hệ nghề còn lại không có chiêu nào được yêu thích đến vậy.

    Blink ở level 1 dịch chuyển không xa, nhưng dùng để tháo chạy hay tiến đánh đều là kỹ năng có giá trị thần thánh.

    Liệu Phương Duệ có sẽ bất ngờ với tình huống này?


     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    361,526
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 1611: Bước đường cùng của đấu pháp chơi zâm

    Edit & beta: Lá Mùa Thu
    Nguồn: Toàn Chức Cao Thủ

    Cú Blink quá đột ngột khiến vô số khán giả hốt hoảng ồ lên, nhưng với trình độ tuyển thủ chuyên nghiệp, đây là kỹ năng nằm trong phạm vi phòng bị khi đánh với nghề hệ Phép. Song, nếu Nhất Diệp Chi Thu có Blink, thế thì cớ gì không tóm Hải Vô Lượng ngay khi Hào Long Phá Quân đánh hụt? Hắn không nhất thiết chờ đến lúc này mới ra tay!

    Lẽ nào hắn cố ý, để Hải Vô Lượng lầm tưởng mình không chọn Blink cho trận đêm nay và buông lơi đề phòng?

    Cùng một diễn biến, khán giả bình thường sẽ cảm nhận khác với tuyển thủ chuyên nghiệp. Chỉ tích tắc thôi, cũng đủ cho họ nhìn thấy cái trick ẩn giấu bên dưới.

    Chạy đua xem ai kiểm soát thể lực tốt hơn?

    Không, đó chỉ là cái nhìn đơn giản của người chơi thường. Không một tuyển thủ chuyên nghiệp nào nghĩ vậy. Kiểm soát thể lực là điều căn bản, trông mong tuyển thủ chuyên nghiệp mắc sai lầm căn bản là khinh thường họ quá mức.

    Và sau đó, cú Blink xảy ra.

    Một kỹ năng được chọn ép trên vũ khí nhiều đến nỗi chẳng còn đáng sợ, Tôn Tường lại có cách để nó vẫn gây bất ngờ như lần đầu. Cậu đã khiến mọi người phải có cái nhìn khác về mình.

    Đã từng đối đầu trên sàn đấu, có người còn là đồng đội cũ, ai cũng nhận thấy rõ rệt sự thay đổi của Tôn Tường. Tất cả chỉ bắt đầu từ khi Tôn Tường gia nhập Luân Hồi. Có phải cậu đã ngộ ra gì đó ở Gia Thế? Hay học được gì đó ở Luân Hồi? Hay là cả hai? Dù là đáp án nào, vị tuyển thủ trẻ của thế hệ mới này đang không ngừng đi về phía hoàn thiện bằng một tư thái mạnh mẽ nhất.

    Hay cho một cú Blink!

    Hội tuyển thủ chuyên nghiệp thầm bật ngón cái trong lòng. Nhất Diệp Chi Thu dùng Blink dịch chuyển, khoảng cách có hạn vì chỉ level 1, nhưng đã tức tốc xuất hiện sát bên Hải Vô Lượng.

    Thiên Kích!

    Kỹ năng thấp nhất, đồng thời nhẹ nhất, nhanh nhất trong dàn chiêu của pháp sư chiến đấu, được sử dụng bởi đôi bàn tay Nhất Diệp Chi Thu. Hắn vừa hiện ra, chiến mâu Khước Tà đã quất lên.

    Lăn mình!

    Hải Vô Lượng lập tức lăn mình.

    "Né được rồi!" Bình luận viên Phan Lâm bật thốt. Hội tuyển thủ chuyên nghiệp cũng vô cùng bất ngờ. Cú Blink ngoài dự đoán tất cả mọi người, thực hiện giữa lúc khó tin nhất, Phương Duệ vẫn phản ứng kịp?

    "Phản ứng kịp, nghĩa là có lường trước!" Người lên tiếng là Nguyễn Vĩnh Bân, tuyển thủ chơi mục sư của chiến đội Hô Khiếu. Là đồng đội cũ, y có tầm hiểu biết và sự quen thuộc nhất định với Phương Duệ hơn những người khác."Không hổ là thánh chơi zâm, luôn nhìn đối thủ bằng cặp mắt xấu xa!" Lý Hoa của chiến đội Yên Vũ nói.

    Nghe không giống khen ngợi cho lắm, nhưng đã chỉ ra mấu chốt vấn đề. Khi đặt vào hoàn cảnh Phương Duệ, ai cũng cảm thấy tính toán của Tôn Tường đã làm mình lơi lỏng cảnh giác với Blink, nhưng Phương Duệ thì không. Nguyên nhân chỉ có thể là vì tính tình và phong cách đánh của Phương Duệ.

    Thiên Kích không trúng, Tôn Tường xem ra cũng không hề nhụt chí. Ít nhất, cậu đã giành được cơ hội áp sát. Nhất Diệp Chi Thu đâm thêm một hit: Cường Long Áp!

    Thuận thế hit Thiên Kích vừa rồi, Khước Tà hạ xuống đổi chiêu. Cường Long Áp có hiệu ứng cưỡng chế đẩy ngã, sức đè cực mạnh, không thể giải quyết bằng các cách thông thường như đưa vũ khí lên đỡ. Mới né xong Thiên Kích, Hải Vô Lượng không kịp đứng dậy, quýnh quáng lăn thêm cú nữa.

    Đấu khí ma pháp từ Cường Long Áp nổ tung trên đất thành cái hố nhỏ, Khước Tà tiếp tục nhấc lên, không cho Hải Vô Lượng cơ hội thở lấy hơi. Long Nha!

    Mượn đà cú lăn, Hải Vô Lượng bật dậy hơi chếch và bước một bước, miễn cưỡng né được Long Nha, đồng thời ra ngay một chưởng.

    Vén Mây Chưởng!

    Kỹ năng cấp thấp của khí công sư. Khoảng trống quá ngắn, Hải Vô Lượng không khả năng ngâm xướng chiêu mạnh, đành dùng chiêu nhỏ mà nhanh để cản trở thế tấn công của đối thủ. Sát thương của Vén Mây Chưởng không cao, nhưng có hiệu ứng đẩy lùi, là lựa chọn hợp lý cho Hải Vô Lượng tranh thủ kéo giãn thêm ít cự ly.

    Viên Vũ Côn!

    Ngờ đâu Nhất Diệp Chi Thu không né mà đánh tới luôn. Với hiệu ứng chụp bắt, Viên Vũ Côn sẽ gây bất lợi cho Hải Vô Lượng. Cho dù Vén Mây Chưởng đánh trúng và đẩy lùi Nhất Diệp Chi Thu, hắn cũng sẽ kéo Hải Vô Lượng ngã chung.

    Bất đắc dĩ, Hải Vô Lượng đành ngắt chiêu. Hắn lộn nhào ra phía sau, định né Viên Vũ Côn. Ngạc nhiên thay, Phương Duệ đột ngột phát hiện Hải Vô Lượng không nghe theo mình điều khiển. Hải Vô Lượng đứng như trời trồng, và khi Phương Duệ nhận ra nguyên nhân thì Khước Tà đã đâm vào ngực, móc hắn lên trời.

    "Bị gì thế?"

    Trong mắt người chơi thường, Hải Vô Lượng chỉ né hụt và bị Nhất Diệp Chi Thu móc trúng. Nhưng trong mắt tuyển thủ chuyên nghiệp, hit này né hụt mới là khó tin. Chắc chắn đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

    "Hải Vô Lượng hết điểm thể lực!" Một ai đó tìm thấy mấu chốt vấn đề, kêu lên.

    Mọi người đều sửng sốt. Họ xoắn não, phát hiện mình đã nghĩ quá đơn giản về chuỗi hành động của Tôn Tường.

    Tôn Tường đâu chỉ dụ tình để thực hiện một cú Blink thần thánh! Mài sạch điểm thể lực của Hải Vô Lượng cũng nằm trong dự định của cậu ta.Căn nguyên, nằm ở đấu pháp của Phương Duệ.

    Các zâm thủ không bao giờ chọn cách đối đầu trực diện. Họ sẽ luôn tránh nặng tìm nhẹ, kéo dài trận đấu bằng việc di chuyển không ngừng. Phóng Chạy, lăn mình hoặc nhảy, đều là các động tác phổ thông nhưng tiêu hao thể lực. Thông thường, ngoại trừ Phóng Chạy thời gian dài không gián đoạn, hiếm ai sẽ tiếc điểm thể lực cho các động tác còn lại, vì rất ít trường hợp người ta cần dùng chúng liên tục để phải hao tốn quá nhiều.

    Đấu pháp chơi zâm của Phương Duệ vận dụng các động tác này với tần suất cao hơn bình thường, nhưng thể lực chưa bao giờ là trở ngại. Điểm thể lực tự khôi phục rất nhanh, hoàn toàn đủ sức cáng đáng tiết tấu chơi zâm của hắn.

    Trận đêm nay, Tôn Tường lại có một màn thi chạy với Phương Duệ, gây tiêu hao thể lực nặng. Điểm thể lực của pháp sư chiến đấu nhiều hơn khí công sư một chút, nhưng tốc độ hao tốn thể lực của khí công sư chậm hơn pháp sư chiến đấu, thế là Nhất Diệp Chi Thu hụt hơi trước Hải Vô Lượng. Tôn Tường chọn thời điểm ấy phát động bo, phối hợp hai kỹ năng Hào Long Phá Quân và Blink để tiến hành áp sát. Dù đánh hụt, Tôn Tường vẫn giành về quyền chủ động, sau đó liên tiếp ra chiêu để Phương Duệ phải tìm cách né bằng những trick chơi zâm thuận tay của mình.

    Cứ thế, Hải Vô Lượng hết lăn rồi lộn bằng tẹo điểm thể lực sót lại sau cuộc thi chạy với Nhất Diệp Chi Thu. Nhất Diệp Chi Thu dùng Viên Vũ Côn móc tới, Hải Vô Lượng cưỡng chế ngắt Vén Mây Chưởng. Cưỡng chế ngắt chiêu cũng là thao tác tiêu tốn thể lực, điểm thể lực của Hải Vô Lượng vì vậy triệt để về 0. Lúc này, Phương Duệ lấy gì để lăn mình né Viên Vũ Côn?

    Thể lực.

    Thứ thuộc tính chưa bao giờ thiếu hụt trong thực chiến đã tụt xuống thảm thương sau pha rượt đuổi, kế tiếp lại chịu đựng một chuỗi tấn công không ngừng, giờ thì không gồng gánh nổi đấu pháp chơi zâm của Phương Duệ nữa.

    Nếu trước đó, mọi người chứng kiến sự trưởng thành của Tôn Tường, thì lúc này, sự đáng sợ là điều người ta cảm nhận.

    Cậu không còn đơn thuần ỷ vào trình cá nhân bá đạo mà càn đánh đối thủ. Cậu bắt đầu biết quan sát, biết phân tích. Đấu pháp chơi zâm của Phương Duệ khiến biết bao tay chuột có tiếng trong giới chuyên nghiệp phát sầu, hôm nay lại bị Tôn Tường dùng cách riêng để trị, và trị đến tận cùng.

    Cho dù điểm thể lực tự động hồi rất nhanh, tốc độ tiêu hao của đấu pháp chơi zâm dưới tay Phương Duệ cũng không phải tầm thường. Cứ lên xuống sát vạch cuối, phạm vi sử dụng thật quá nhỏ. Tôn Tường chỉ cần duy trì thế tấn công chặt chẽ, Phương Duệ sẽ không bao giờ thoát khỏi cảnh thiếu hụt.

    Vút!

    Bị Viên Vũ Côn hất đi, Hải Vô Lượng ngã lăn ra đất. Trong chớp nhoáng ấy, hội tuyển thủ chuyên nghiệp đã phân tích rõ ràng hình hình sắp tới Phương Duệ phải đối mặt. Những người từng nổi điên vì bị Phương Duệ chơi zâm đều đang hả hê vô cùng. Thánh zâm hết đường chơi zâm, điều gì sẽ đến với hắn? Câu hỏi sẽ có lời giải đáp sớm thôi.

    Bá Toái!

    Khước Tà trong tay Nhất Diệp Chi Thu quét xoáy về phía Hải Vô Lượng đang ngã nhoài dưới đất. Hải Vô Lượng lại lăn mình né, lần nữa dùng cạn tí điểm thể lực vừa mới hồi về.

    Long Nha!

    Hit khác lại tới trước mặt. Nếu là mọi khi, Phương Duệ nhất định sẽ lăn tiếp một cú, vừa để né vừa tranh thủ mò đến bên chân Nhất Diệp Chi Thu. Thế nhưng bây giờ, cả lăn mình hắn cũng không cách nào thực hiện. Mức thể lực của Hải Vô Lượng cứ nhấp nhô lên xuống một cách đáng ngại.
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    361,526
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 1612: Bao cát biến hình

    Edit & beta: Lá Mùa Thu
    Nguồn: Toàn Chức Cao Thủ

    Thiên Kích!

    Sau Long Nha là Thiên Kích, một bo pháp sư chiến đấu rất đơn giản và bình thường. Đẩy đấu pháp chơi zâm của Phương Duệ vào đường cùng, Tôn Tường không lấn tới bằng cái gì ghê gớm mà chỉ sử dụng bo phổ thông nhất, hữu hiệu nhất để móc Hải Vô Lượng ném lên trời.

    Dính liên chiêu, Hải Vô Lượng lăn quay giữa không trung. Phương Duệ trong lòng thấm lạnh.

    Thể lực...

    Quả thật, hắn đã quên mất vấn đề này. Tuy đấu pháp thường dùng rất tiêu hao thể lực, nhưng suốt sáu năm đánh giải chuyên nghiệp, điểm thể lực chưa bao giờ là điều đáng lo với hắn. Cho dù cạn sạch mana, HP dặt dẹo, chỉ bằng thể lực và tốc độ tự hồi của nó, hắn có thể sống sót qua bất kỳ trận nào.

    Bất kỳ trận nào, cho đến hôm nay.

    Thế nên, khó để nói rằng Phương Duệ đã bất cẩn. Trước giờ, hắn vốn chẳng cần để ý vấn đề thể lực. Nhưng trong trận này, thứ hắn không để ý lại bị đối thủ triệt để lợi dụng, biến nó thành chướng ngại cản trở tay chân.

    Tôn Tường...

    Phương Duệ và Tôn Tường vốn chẳng phải nét mực đậm màu trong quá khứ của nhau. Mùa giải thứ bảy Tôn Tường còn là một chú tân binh, giữa mùa giải thứ tám chuyển sang Gia Thế rồi K.O theo chùm, mùa giải thứ chín thì ngụp lặn dưới vòng khiêu chiến. Từ trước đến nay, Tôn Tường chẳng có oán thù gì để Phương Duệ phải ghim trong bụng. Hắn và cậu đều chỉ là những người cố gắng ngày ngày kiếm bát cơm ăn trong Liên minh chuyên nghiệp mà thôi.

    Đến mùa giải thứ mười, sự nghiệp đánh giải của Phương Duệ xảy ra bước ngoặt cực lớn, Tôn Tường cũng mang theo Nhất Diệp Chi Thu về dưới cờ Luân Hồi. Bởi mối quan hệ giăng mắc phức tạp giữa Hưng Hân, Gia Thế, Diệp Tu và Nhất Diệp Chi Thu, Tôn Tường trở nên đặc biệt trong mắt người Hưng Hân. Ngoài Phương Duệ, các thành viên Hưng Hân hiện tại đều trải qua vòng khiêu chiến, ngay cả Tô Mộc Tranh lúc đó tuy ở phe đối địch nhưng tư tưởng thì vô cùng thống nhất: Không ưa Tôn Tường.

    Phương Duệ hòa nhập rất nhanh vào Hưng Hân, căn bản cũng không quá vui với việc Luân Hồi có thêm Tôn Tường. Chưa kể, hồi vòng bảng mùa này hai người từng đụng độ ở hạng mục solo, và Phương Duệ là người thua.

    Hôm nay gặp lại, đã là tổng chung kết. Hưng Hân đang bị dẫn trước một hiệp, nếu hiệp hai cũng tạch thì tất cả sẽ chấm dứt.

    Đánh bại Đỗ Minh, Phương Duệ sớm biết đối thủ kế tiếp chính là Tôn Tường. Thật ra là ai cũng không quan trọng, mục tiêu của hắn đều là giết sạch. Sau Phương Duệ, Hưng Hân vẫn còn một tướng, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến quyết tâm của hắn. Nếu hắn chiến thắng, Hưng Hân sẽ cầm 2 điểm đầu người vào trận đoàn đội, một ưu thế vô cùng quý giá với tư cách đội khách vốn đã thua thiệt trên phương diện bản đồ. Ưu tư về phong độ quá nhạt nhòa của mình trong vòng chung kết, Phương Duệ khao khát cống hiến cho Hưng Hân nhiều hơn. Từ giây phút quét thẻ vào trận, hắn đã quyết tâm gặt về 2 con điểm này.

    Thế nhưng bây giờ, hắn lại bị Tôn Tường áp chế hoàn toàn. Nhất Diệp Chi Thu chỉ sử dụng bo tầm thường nhất, vẫn có thể tung hứng Hải Vô Lượng trong tay như một con rối.

    Mày đang làm gì thế hả?

    Phương Duệ nổi điên, không phải với Tôn Tường, mà với bản thân mình.

    Thể lực chưa bao giờ là trở ngại, nên cũng chưa bao giờ để nó vào mắt. Phương Duệ giận mình sao quá sơ suất, càng hận mình sao đã quá may mắn xưa nay.

    Nhưng mình vẫn chưa thua!

    Tuy thể lực cạn đáy, nhưng tốc độ hồi rất nhanh. Gặp phải công kích thì sao? Chỉ cần tìm cách không tiêu tốn thể lực nữa, nó sẽ hồi đầy ngay thôi.

    Phương Duệ không rời mắt khỏi thanh thể lực.HP đang trượt, nhưng hắn không quan tâm. Lúc này hắn cần nhất là thể lực, và chỉ thể lực mà thôi!

    Thanh thể lực tăng dần từng điểm, Phương Duệ cảm thấy quá chậm. Trước hôm nay, hắn chưa từng nghĩ thể lực có thể hồi lâu đến vậy.

    Cần hồi lại bao nhiêu?

    Phương Duệ thầm tính trong lòng, bỗng thấy Hải Vô Lượng rơi xuống.

    Combo bị gián đoạn?

    Mọi người đều kinh ngạc. Thế tấn công của Nhất Diệp Chi Thu rất hoàn hảo, hiệu suất cao, đánh tiếp vẫn được chứ sao lại ngừng nhỉ?

    Sai lầm chăng? Bản thân những người có ý nghĩ này đều cảm thấy đây là sai lầm quá thấp kém.

    Hải Vô Lượng rơi xuống, Phương Duệ theo phản xạ định thao tác Chịu Thân. Vừa nhích ngón tay, hắn đã sững lại.

    Ra là thế!

    Ngay lập tức, Phương Duệ hiểu thấu ý đồ của Tôn Tường. Cậu ta cố tình ngắt bo để tiếp tục lợi dụng sự cạn kiệt thể lực ở Hải Vô Lượng và khống chế hắn. Liên kích giữ cho Hải Vô Lượng lơ lửng giữa trời, nhưng không thể tiễn hắn về làng đủ sớm. Trong quá trình này, điểm thể lực của Hải Vô Lượng sẽ hồi dần, Phương Duệ có thể bắt đầu xoay sở và phản công.

    Thế nên, khi thể lực của Hải Vô Lượng chỉ vừa nhảy lên một tí, Tôn Tường liền tự hi sinh bo đang rất ngon ăn của mình. Cậu ta nhường lại chút khoảng trống cho Phương Duệ hành động.

    Hải Vô Lượng sắp chạm đất.

    Chịu Thân? Bình thường thì nên làm, nhưng bây giờ chỉ cần Hải Vô Lượng Chịu Thân rồi đứng dậy, Nhất Diệp Chi Thu chắc chắn sẽ gõ hắn tiếp. Sau đó Phương Duệ quen thói xử lý như cũ, ít thể lực vừa hồi sẽ bị mài sạch. Và tình huống cũ lặp lại: Phương Duệ nằm đơ trên thớt chịu đòn, hồi thể lực, Tôn Tường nhả tay, Phương Duệ dùng thể lực để né dame. Cứ thế, Phương Duệ sẽ rơi vào vòng xoáy cùng quẫn mãi mãi.

    Không được, phải chờ cho thể lực lên một khoảng kha khá, dù có phải bán máu!

    Ầm!

    Phương Duệ không thực hiện thao tác Chịu Thân, Hải Vô Lượng rơi thẳng xuống đất.

    Thế là Tôn Tường liền biết Phương Duệ muốn làm gì. Cậu không thể bắt Phương Duệ xử lý theo cách mình muốn, nếu hắn đã quyết tâm thí máu đổi thể lực, cậu cũng chỉ đành dồn dame thật nhanh.

    Bá Toái!

    Khước Tà vung lên, quét về phía Hải Vô Lượng nằm trên đất.

    Những ai nhìn ra ý đồ của cả hai đều cho rằng sắp tới vẫn là một bên chặt chém, một bên chịu đòn. Fan Hưng Hân trong số đó càng không nỡ xem tiếp. Ai ngờ đường quét ngang để lại bóng mờ màu đen của Khước Tà lại chẳng chạm đến mục tiêu nào, vì Hải Vô Lượng đột ngột trở mình lăn qua, né khỏi Bá Toái.Thể lực chưa hồi bao nhiêu lại rút mất một khúc nhỏ.

    Thế là sao?

    Những người đinh ninh vào dự đoán của mình đều hoang mang, hoang mang triệt để.

    Nếu nói Phương Duệ không phát hiện âm mưu của Tôn Tường, thì lúc nãy Hải Vô Lượng đã Chịu Thân chứ không té ngửa. Còn nếu hắn phát hiện, thì bây giờ không nên dùng điểm thể lực mới đúng. Thay vào đó, hắn nên thí máu chờ cho thể lực phục hồi.

    Cú lăn kỳ quái chẳng phải gà cũng chẳng phải vịt này là sao?

    Không ai hiểu, kể cả Tôn Tường. Cậu đã chuẩn bị tung mọi kỹ năng, chiêu nào mạnh chơi chiêu đó, hòng dồn lượng dame to nhất lên bao cát mang tên Hải Vô Lượng kia, làm sao ngờ rằng Phương Duệ tự dưng hành động, khiển Hải Vô Lượng lăn mình né Bá Toái của Nhất Diệp Chi Thu?

    Hắn định làm gì?

    Tôn Tường không hiểu, xoắn não nghĩ cũng không ra. Cờ mà thích thì nhích, mình tung bo mài điểm thể lực cho anh ta không còn lối thoát.

    Ok, bây giờ...

    Ủa bây giờ làm sao?

    Tôn Tường ngẩn người. Cậu chợt phát hiện, nếu đánh theo kế hoạch này, sau Bá Toái chẳng còn gì để tiếp nối ổn thỏa cả. Chọn kỹ năng nào cũng thiếu hoàn hảo, muốn đạt thành ý đồ là rất khó.

    Cậu hiểu ra rồi.

    Nhìn bo của Nhất Diệp Chi Thu chững lại sau hit Bá Toái, các tuyển thủ chuyên nghiệp hàng top cũng hiểu ra rồi.

    Phương Duệ, chú mày zâm quá!

    Mọi người cho rằng Phương Duệ chỉ còn cách thí máu đổi thể lực? Ok, hắn liền vờ như thí máu đổi thể lực. Hải Vô Lượng nằm đơ ra làm bao cát, nhưng bao cát này rất zâm, bị người ta đánh còn biết né.

    Đánh một cái bao cát, có ai nghĩ nó sẽ kháng cự? Không, người ta chỉ lo dồn dame, không cần đề phòng, không quá quan tâm về số bo, miễn sao gây nhiều sát thương nhất là được. Trong khi đó, đối phó một Phương Duệ biết chơi zâm, biết xử lý các đòn tấn công đến với mình là một việc hoàn toàn khác biệt, vô cùng phức tạp và cần tùy cơ ứng biến.

    Phương Duệ cho người ta thấy mình là bao cát, sau đó lập tức trở về hình hài zâm đãng. Tôn Tường cứ tưởng mình đang đánh bao cát, nửa đường mới phát hiện bao cát biến thành thánh zâm. Hai tư tưởng tấn công khác nhau hoàn toàn, Tôn Tường cần thời gian chuyển cảnh và đổi nhịp đánh. Bẻ lái không kịp, bo đang mượt của cậu lập tức gián đoạn.

    Phương Duệ đang chờ, chính là giây phút ấy. Khoảnh khắc bé nhỏ là quá đủ cho hắn giành về chủ động. Điểm thể lực chưa đầy, nhưng hành động sắp tới của hắn là một hit đánh không cần thể lực.

    Niệm Khí Sát Xoắn Ốc!

    Thoát cảnh khốn quẫn, chờ đầy thể lực? Đó đều không phải mục đích cuối cùng. Mục đích cuối cùng của Phương Duệ chỉ có một: Phải thắng! Có hay không có thể lực, đều phải thắng!
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    361,526
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 1613: Zâm là vĩnh hằng

    Edit & beta: Lá Mùa Thu
    Nguồn: Toàn Chức Cao Thủ

    Kình khí xoáy tròn cuốn theo không khí xung quanh, quất thẳng tới mặt Nhất Diệp Chi Thu.

    Tôn Tường biết mình sai rồi. Cậu đã nghĩ quá bị động về Phương Duệ. Cậu cho rằng hắn chỉ có thể làm bao cát hoặc chịu hao tốn thể lực, chứ không lường được hắn dám phản công.

    Dùng Bá Toái quét bao cát bất thành, nhịp đánh của Tôn Tường đã bị phá hoại. Thuận thế chuyển thành phòng ngự là lựa chọn hợp lý nhất lúc này, nhưng đáng buồn là cậu đánh giá quá thấp khả năng bật ngược của Phương Duệ. Hải Vô Lượng chỉ cạn điểm thể lực, còn kỹ năng để xài vẫn nhiều lắm.

    Niệm Khí Sát Xoắn Ốc!

    Một đơn vị sát thương cũng không lọt, toàn bộ bắn vào ngực Nhất Diệp Chi Thu. Bị dòng xoáy kình khí cắn xé, từng nếp hoa văn trên giáp da trước ngực Nhất Diệp Chi Thu như chịu không nổi mà biến dạng.

    Dàn nhân vật của Hưng Hân hầu hết không thể so sánh với chiến đội khác, nhất là các ông lớn. Quân Mạc Tiếu khó xơi chẳng qua là vì cái nghề tán nhân và chiếc Ô Thiên Cơ biến thái, chứ nếu xét đúng tiêu chuẩn, một nhân vật thiếu nghề bổ trợ, thiếu kỹ năng giáp nội tại như hắn không cách nào đứng ngang hàng với các nhân vật chuyên nghiệp.

    Trong Hưng Hân, có thể thật sự ganh đua cao thấp với các tên tuổi máu mặt, chỉ vỏn vẹn hai nhân vật.

    Một là Mộc Vũ Tranh Phong của Tô Mộc Tranh. Gia Thế không đầu tư đắp đồ cho Mộc Vũ Tranh Phong khi max level game nâng lên 75, nhưng cô đã được bổ khuyết mạnh mẽ sau ngày về với Hưng Hân. Về kỹ thuật, phòng kỹ thuật Hưng Hân có Quan Dung Phi vốn là nhân tài Gia Thế, hiểu Mộc Vũ Tranh Phong như lòng bàn tay. Về vật liệu, kho dự trữ vật liệu hiếm cấp cao của Hưng Hân chất thành núi từ thời Diệp Tu vào game bán sức lao động, dù hàng cấp thấp thì hơi kém một tí. Trang bị trên người Mộc Vũ Tranh Phong muốn tăng từ level 70 lên 75, vật liệu cần nhất nằm ở level 75. Vật liệu hiếm 75 là cuộc đua đồng đều cùng vạch xuất phát, Hưng Hân không những không đến sau mà còn dẫn trước khá xa các nhà khác nhờ sự khống chế cân bằng game của Diệp Tu thời đó. Vì vậy, Mộc Vũ Tranh Phong nhanh chóng thăng cấp thực lực, quay về với vị thế nhân vật hàng top của mình.

    Nhân vật bá đạo kế tiếp của Hưng Hân là ai? Hải Vô Lượng của Phương Duệ.

    Hải Vô Lượng xưa nay luôn là nhân vật khí công sư số một Vinh Quang. Tuy xuất thân chiến đội Lâm Hải ở tầm trung và thấp, nhưng đội mẹ bao năm qua vì muốn duy trì danh hiệu số một mà dốc túi nuôi hắn không tiếc thứ gì. Mãi đến mùa giải thứ chín, Triệu Dương tuyên bố giải nghệ, Lâm Hải mới cảm thấy tiếp tục cung phụng một ngôi sao sáng chói như Hải Vô Lượng là gánh nặng của toàn đội, bèn dứt khoát bán cho Hưng Hân.

    Ở level 70, Hải Vô Lượng đã đứng hàng top Vinh Quang. Đến level 75, quá trình buff đồ của hắn lại có đủ mọi lợi thế không kém Mộc Vũ Tranh Phong. Vật liệu 75, nhà kho Hưng Hân đủ sức đọ với các câu lạc bộ ông lớn. Quan Dung Phi tuy chưa từng tiếp xúc set đồ của Hải Vô Lượng, nhưng Gia Thế nhiều năm qua luôn sử dụng khí công sư làm chủ lực, trình hiểu biết về khí công sư của Quan Dung Phi không hề thấp, chẳng qua không thuận tay bằng build cho Mộc Vũ Tranh Phong mà thôi.

    Set bạc trên người Hải Vô Lượng vì thế cũng leo lên level 75 nhanh như chớp, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu khí công sư số một Vinh Quang như trước giờ. Mỗi tội, Phương Duệ mới đổi nghề từ đạo tặc sang, chơi Hải Vô Lượng theo đấu pháp trái ngược hẳn với truyền thống khí công sư bao đời nay, dân chơi khí công lẫn fan ruột của Phương Duệ hồi còn làm đạo tặc đều chưa nuốt trôi lối kết hợp này nên Phương Duệ mới rơi khỏi danh sách Ngôi sao, chứ không phải do nhân vật Hải Vô Lượng sa sút thực lực.

    Hải Vô Lượng không yếu, rất rất không yếu. Đây là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến Phương Duệ cứ đau đáu về phong độ của mình ở vòng chung kết.

    Xét về người, hắn ăn lương cao nhất Hưng Hân. Xét về acc, hắn cầm nhân vật mạnh nhất nhì cả đội. Thế nhưng biểu hiện của hắn trong vòng chung kết lại chỉ tầm tầm, hắn cảm thấy không xứng với mức lương chiến đội đã trả, càng có lỗi với nhân vật dưới tay mình.

    Phải thắng!

    Ý chí cầu thắng của Phương Duệ chưa bao giờ mãnh liệt đến thế.

    Với thực lực bá đạo hàng top Vinh Quang, luồng khí xoáy mạnh mẽ xuất ra từ tay Hải Vô Lượng nổ tung trên người Nhất Diệp Chi Thu, nhân vật có danh hiệu Đấu Thần, từng một thời ngạo nghễ trên đỉnh Vinh Quang nhìn xuống chúng sinh muôn loài.

    Vù!

    Cơn lốc khí khuếch tán bốn phía làm bộ giáp da của Nhất Diệp Chi Thu méo mó, tóc cũng bị thổi bay lồng lộng.

    Niệm Khí Sát Xoắn Ốc cho phép người sử dụng điều khiển dòng xoáy để tạo nên những hiệu ứng khác nhau. Nếu xoáy theo chiều kim đồng hồ, mục tiêu sẽ bị hất văng. Nếu ngược chiều kim đồng hồ, mục tiêu sẽ bị kình khí hút lấy.

    Chọn dòng xoáy ngược chiều kim đồng hồ, Phương Duệ không định đẩy Tôn Tường đi xa. Vì hắn muốn thắng! Hải Vô Lượng thiếu điểm thể lực? Kệ mẹ nó, hắn sẽ áp sát càn đánh! Hắn sẽ chiến thắng, nếu có thể liên tục rót kình khí như lũ dữ vào người Nhất Diệp Chi Thu.

    Bị hút chặt, Nhất Diệp Chi Thu không thể động đậy. Kình khí vừa lan tỏa, Hải Vô Lượng đã tụ kình khí mới về tay, bắn tới.

    Quả Cầu Sấm Sét!

    Một chiêu thức mạnh mẽ khác truyền khí cuồn cuộn vào cơ thể Nhất Diệp Chi Thu, chảy khắp gân mạch như muốn xé xác hắn làm nhiều mảnh.Thừa cơ Nhất Diệp Chi Thu đông cứng vì dính đại chiêu, bàn tay phải bắn Niệm Khí Sát Xoắn Ốc của Hải Vô Lượng đã rút về, duỗi hai ngón tay tụ khí tại một điểm, đâm vọt tới.

    Đoạn Mạch: Phá Trí!

    So với ba nghề cùng hệ, pháp sư chiến đấu vừa sở hữu sức mạnh to lớn hơn, vừa nắm giữ thuộc tính trí lực không quá kém cạnh. Hai chỉ số này lại được buff bởi kỹ năng tinh thông giáp da nếu mặc đúng đồ. Điểm trí lực của nghề nghiệp đã cao, Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu càng là đỉnh của đỉnh. Kình khí của khí công sư gây sát thương hệ Phép, đối mặt với những pha tấn công chết chóc của nhân vật Hải Vô Lượng đầu ngành, thuộc tính trí lực đã giúp Nhất Diệp Chi Thu giải trừ lượng lớn sát thương. Thế nhưng, Phương Duệ rất biết tranh thủ. Đoạn Mạch đâm ra từ ngón tay gây suy giảm trí lực nặng nề, Nhất Diệp Chi Thu sẽ trở nên dễ vỡ trước sát thương hệ Phép trong thời gian nhất định.

    Ầm ầm ầm!

    Tiếng nổ liên miên không ngừng.

    Phương Duệ sử dụng toàn các chiêu tụ khí tức thời mà không cần gồng hay ngâm xướng. Hắn gần như mặc kệ cái gọi là cân bằng tiết tấu ra chiêu, kình khí liên tục rót từ bàn tay và ngón tay, nổ lốp bốp trên người Nhất Diệp Chi Thu. Sóng khí bùng phát có hiệu ứng hình ảnh dữ dội hơn các nghề cùng hệ, vị khí công sư zâm đãng của Vinh Quang đang đánh một cách cuồng dã đến bất chấp mọi thứ.

    Bởi vì, tôi muốn thắng!

    Khí Xoắn Ốc!

    Luồng kình khí kéo theo cả người Hải Vô Lượng ập vào Nhất Diệp Chi Thu, ủi hắn trượt gấp về phía sau. Hết chiêu để xài, các kỹ năng cần ngâm xướng không thể triển khai ở khoảng cách 0, đến lúc chấm dứt bo rồi.

    Khí Công Bạo Phá!

    Kỹ năng kết thúc là kỹ năng mạnh nhất của khí công sư, đại chiêu level 70. Bản cập nhật level 75 cung cấp thêm Đoạn Mạch, nhưng hai chữ mạnh nhất vẫn chỉ thuộc về Khí Công Bạo Phá.

    Khí Công Bạo Phá, tấn công bằng kình khí hung hãn.

    Khí Xoắn Ốc, dùng hậu kình đẩy lùi Nhất Diệp Chi Thu.

    Kình khí thi nhau nổ tung trong quá trình Nhất Diệp Chi Thu trượt về phía sau, như đều chờ đến lúc này mới thể hiện uy lực. Nhất Diệp Chi Thu ngửa mặt lên trời phun ra một búng máu tươi như đóa hoa đỏ rực, nở rộ rồi héo tàn trong chớp mắt.

    55%!

    Khi con số thống kê lượng HP gây nên bởi đợt tấn công điên cuồng của Hải Vô Lượng hiện lên, Nhất Diệp Chi Thu đã chỉ còn nửa máu.

    Dũng mãnh, đầy nhiệt huyết!

    Đợt tấn công vừa rồi của Hải Vô Lượng thật khiến người ta sục sôi phấn khích, không dám tin rằng người điều khiển hắn lại là thánh zâm Phương Duệ.

    Nhưng khi nhiệt huyết qua đi, điều đáng lo đã trở về. Dốc sạch toàn bộ kỹ năng tức thời, trong túi chỉ còn các chiêu ngâm xướng, sau phút sướng mắt, hắn làm cách nào đỡ nổi Nhất Diệp Chi Thu quay lại càn đánh?

    Và mọi người rất nhanh phát hiện, mình đã lo bò trắng răng. Kẻ vừa mới thực hiện bo đầy khí phách kia là ai cơ chứ? Phương Duệ, tên Phương Duệ nổi tiếng bằng cái sự zâm ấy.

    Thời gian đánh một tràng kỹ năng, thể lực của Hải Vô Lượng đã tăng không ít. Thánh zâm Phương Duệ hồi sinh!

    Ta lăn, ta bò...

    Khi Nhất Diệp Chi Thu của Tôn Tường quay đầu phản công, Hải Vô Lượng dưới tay Phương Duệ cũng đã trở về với lối di chuyển sắc bén, zâm đãng và bị hằng hà sa số khí công sư phỉ nhổ kia.

    Anh chỉ né chứ anh không chạy.Phương Duệ kiên trì kéo dài trận đấu với Tôn Tường, nắm bắt mọi sơ hở nhỏ nhất để thả chiêu cấp thấp nhằm quấy rối hoặc thăm dò.

    Đạn Sóng Khí!

    Ngâm xướng cực nhanh như một chiêu cast tức thời, Đạn Sóng Khí được hắn sử dụng liên tục, gây chói tầm nhìn Tôn Tường. Trick này từng xuất hiện vô số lần, chẳng tạo nên bước ngoặt gì to tát nhưng Phương Duệ vẫn cứ thích làm.

    Nghịch Lưu!

    Kỹ năng nâng mục tiêu lên không trung, chờ lúc Nhất Diệp Chi Thu đang lao lên thì Hải Vô Lượng xoay lưng lén lút thả ra, có hai ba pha Nhất Diệp Chi Thu suýt ăn phải bả.

    Đao Khí!

    Khi bạn không nhìn thấy hai tay Hải Vô Lượng ở đâu, thôi đừng tìm kiếm nữa, 90% là Đao Khí sắp bay vào mặt đấy. Cơ mà bạn phải chú ý, vì thứ tung ra từ đôi tay mất tích cũng có thể là Vén Mây Chưởng. Nhất Diệp Chi Thu toàn dính chưởng trong mấy lần tưởng bở ngon ăn, sát thương dù không cao nhưng lại bị đẩy xa vài bước.

    Tầng tầng lớp lớp nào là trick, nào là đâm lén úp sọt ngầm.

    Làm người ta mệt, làm người ta điên, làm người ta ghét, làm người ta mắc ói.

    Nhiều người đang theo dõi và bình luận trực tiếp trên group chat tuyển thủ chuyên nghiệp thấy cảnh này mà nhớ lại quá khứ đau thương, từ hồi Phương Duệ còn chơi đạo tặc kéo dài đến sau khi chuyển qua khí công sư. Thời gian cứ vô tình trôi, mà cái zâm của Phương Duệ là vĩnh hằng không đổi.

    Dũng mãnh ư? Khí phách ư? Có thể, nhưng chỉ một giây sau liền hóa thân zâm thủ. Phương Duệ sẽ mãi mãi không làm bạn thất vọng.

    Tôn Tường còn rất trẻ, một chú trẻ từng rất trâu. Đã trẻ lại còn trâu, chính là đối tượng thiếu sức đề kháng với các zâm thủ nhất. Thế nhưng hôm nay, cậu lại rất biết kiềm chế. Bị Phương Duệ cắt mất 55% HP chỉ trong một đợt, Tôn Tường liền tự nói với bản thân: Đừng nghĩ đến Đường Nhu nữa. Lúc này, chiến thắng Phương Duệ và bảo toàn 1 điểm cho Luân Hồi là quan trọng nhất. Khoan hãy truy cầu thắng lợi ở trận kế tiếp, mình phải dốc hết toàn lực, trận chiến trước mắt mới là tất cả.

    Phải thật kiên nhẫn, tìm kiếm cơ hội!

    Tôn Tường hít sâu. Không nôn nóng, cậu đánh thật kỹ với Phương Duệ.

    Tiếc thay, cưỡng ép tâm lý cũng là một sự mất tập trung nhất định. Nhìn một Nhất Diệp Chi Thu cố sức vun vén bốn bề, Phương Duệ như trông thấy chiến thắng đang vẫy gọi.

    Người cẩn thận sẽ luôn suy nghĩ nhiều hơn kẻ khác, nhưng Tôn Tường không phải dạng tướng trí não. Cậu biết mình thiếu hụt điều đó chứ, cậu cố gắng đánh kỹ hơn chứ, nhưng Tôn Tường cuối cùng vẫn là Tôn Tường, cậu không thể biến mình thành Trương Tân Kiệt. Ở thời khắc mấu chốt, buộc bản thân vận hành bằng cách thức không phải sở trường là điều không sáng suốt trong mắt Phương Duệ. Một Tôn Tường như thế, Phương Duệ càng dễ soi ra sơ hở.

    Hắn liên tục giăng bẫy dụ tình, tung hỏa mù, giương đông kích tây, bắt cậu nhóc xoắn não suy tính, cân nhắc, và rồi đắn đo lo ngại... Như một lẽ dĩ nhiên, Tôn Tường bắt đầu đánh thiếu dứt khoát, thiếu nhiệt, nhưng cậu vẫn chưa tự ý thức được điều đó. Cậu cảm thấy mình đang xử lý cái zâm của Phương Duệ một cách ổn thỏa lắm. Chỉ các tuyển thủ chuyên nghiệp quan sát ngoài trận mới biết, Tôn Tường đã rơi vào tiết tấu của Phương Duệ, bị Phương Duệ dắt mũi hoàn toàn.

    Cậu cứ mãi chờ đợi Phương Duệ sơ hở, ngây thơ không biết rằng đến phút cuối, phần thưởng từ con người đang nắm mũi mình mà dắt đi kia sẽ không phải cục kẹo, mà là viên đạn bọc đường.

    Đây rồi!

    Hai mắt Tôn Tường sáng ngời. Sơ hở cậu mòn mỏi chờ mong đã xuất hiện. Nỗ lực nhẫn nại của cậu sắp được hồi báo.

    Lên!

    Nhất Diệp Chi Thu không thể làm gì khác hơn là nghe lệnh chủ nhân. Một sơ hở đầy dối trá, hắn vẫn phải cắm đầu lao tới.

    "Chuẩn bị đánh đoàn đội đi..." Dưới hàng ghế Luân Hồi, Giang Ba Đào thở dài tuyên cáo.

    Thắng thua đã định.

    Hạng mục lôi đài, Hưng Hân chiến thắng với tỉ số 5 - 3.
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    361,526
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 1614: Trận đoàn đội mang tính lịch sử

    Edit & beta: Lá Mùa Thu
    Nguồn: Toàn Chức Cao Thủ

    "Thắng rồi, 5 - 3!!" Dưới hàng ghế Hưng Hân, Trần Quả phấn khích. Tuy hiệp đấu vẫn chưa kết thúc, nhưng giành 2 điểm đầu người trên lôi đài là một kết quả cực tốt. Nhất là đang đánh trên sân nhà Luân Hồi, trình sử dụng địa hình Động Chuông Đá của dàn tướng Luân Hồi không ai không công nhận, lợi thế đội chủ nhà quá lớn mà Hưng Hân vẫn có thể chiến thắng với tỉ số 5 - 3, thật đáng để cô vui mừng.

    Vì khán giả bình thường cũng ý thức được tầm quan trọng của 2 điểm đầu người, khắp khán đài đội khách là bầu không khí nhộn nhịp tưng bừng. Fan của đội chủ nhà dĩ nhiên rất thất vọng. Với ai? Với gần như toàn hạng mục lôi đài đêm nay. Đội trưởng, át chủ bài Chu Trạch Khải làm tướng tiên phong mà thua trận đầu, họ đã suy sụp hết cỡ, may mắn được Giang Ba Đào giành về sĩ khí, Lữ Bạc Viễn lại tiếp tục thua khốc liệt. Đỗ Minh phát huy vượt trình, họ mừng rỡ khôn xiết, thế rồi lại bị Phương Duệ đổ một rổ zâm vào đầu. Bị dẫn trước khá xa và chỉ còn dư tướng cuối là Tôn Tường, họ không dám mơ mộng xa vời nữa. Chẳng qua, vẻ tự tin của Tôn Tường khi vào trận vẫn khiến họ níu kéo chút hi vọng, ngờ đâu...

    Cho mọi người một tia hi vọng mong manh, nhưng Tôn Tường chẳng gặt nổi một cái đầu nào. Fan Luân Hồi sa sút tinh thần, vô cùng bất mãn với biểu hiện của Tôn Tường. Khi trận lôi đài kết thúc và hai tuyển thủ cùng rời khỏi phòng, dưới khán đài rộ lên những tiếng la hét phản đối dành cho Tôn Tường, cho thấy rõ sự bất mãn từ fan.

    Tôn Tường cúi đầu im lặng, trong lòng tràn đầy xấu hổ. Hội tuyển thủ thì thấy tội nghiệp cho cậu, vì tuy cùng thua thảm, Tôn Tường đánh khá hơn Lữ Bạc Viễn nhiều lắm. Nói thật, trận này Tôn Tường có mấy pha đáng chú ý đấy chứ, tiếc là cuối cùng vẫn bị Phương Duệ lấn át hoàn toàn.

    Phương Duệ...

    Gần như một chấp hai, bỏ túi 2 điểm đầu người. Thành tích này mới đúng với tầm vóc mức lương cao nhất và nhân vật mạnh nhất. Phương Duệ vô cùng hài lòng, nghe fan Luân Hồi bất mãn với Tôn Tường mà cảm thấy như lời khen dành cho mình. Hắn không chút khách khí, hướng về phía fan Luân Hồi mỉm cười vẫy tay nháy mắt, cứ như họ thật sự đang hoan hô hắn vậy.

    Fan Luân Hồi không vui với biểu hiện của Tôn Tường thật đấy, nhưng chưa đến nỗi tung hô tướng địch mà trào phúng tướng nhà. Nhìn thái độ vênh váo của Phương Duệ, họ bèn thôi phản đối Tôn Tường, đồng loạt quay sang đả đảo Phương Duệ. Cả chiến đội Luân Hồi, tính luôn Tôn Tường, đều không khỏi nhìn về phía Phương Duệ với ánh mắt pha lẫn biết ơn. Ôi main tank, anh đến quá đúng lúc!

    Phương Duệ đâu hề quan tâm đến họ, chỉ hớn hở quay về hàng ghế tuyển thủ Hưng Hân.

    "Sao hả? Anh nói đi, tui đánh sao hả?" Phương Duệ nhìn Diệp Tu, quát lớn.

    "Đánh hay lắm, đánh hay lắm." Diệp Tu vỗ tay tán thưởng.

    "Tui đánh giá cao sự thành thật của anh!" Phương Duệ nói. Nỗi ức chế kìm nén bấy lâu trong vòng chung kết, đến hôm nay mới xả ra được. Phương Duệ cảm thấy mình đang ngời ngời phong độ, tay phải hoàng kim sắp thống nhất thiên hạ rồi. Nôn nóng muốn vào đánh ngay đoàn đội, hắn cứ dáo dác nhìn sang hàng ghế Luân Hồi, hễ ai ngó mình là mình bắn ánh mắt đầy khiêu khích lại liền.

    "Chén rượu nóng gì đó đâu? Bưng ra tạt cho nó tỉnh." Diệp Tu nổi điên.

    Trước khi lên sân, Phương Duệ kêu Tô Mộc Tranh rót cho chén rượu chờ thắng xuống uống. Tô Mộc Tranh về tới chỗ ngồi, cũng đi rót ly nước thiệt. Lúc này đưa tới, Phương Duệ không biết còn nhớ mình đã nói gì không mà bưng ly ngửa cổ uống sạch.

    "Rượu vẫn còn ấm!" Phương Duệ lớn tiếng, "Rượu ấm trảm Hoa Hùng, câu chuyện đó mấy người có từng nghe chưa?"

    "Nghe rồi nghe hết rồi, giờ mình nói chuyện đấu đoàn đội đi." Diệp Tu vội trả lời.

    "Ý ờ ờ, nói chuyện đấu đoàn đội." Phương Duệ cũng vội bật mode nghiêm túc. Vênh váo đến mức nào cũng phải có chừng mực, hắn là zâm thủ mà, giỏi nhất là bẻ lái.

    Hai đội đều không về phòng chờ, mạnh ai nấy ngồi tại chỗ hội ý lần cuối trước khi lên sân.

    Lát sau, trọng tài đến gọi. Danh sách đấu đoàn đã chốt từ sớm, bắt đầu hiện ra trên bảng điện tử.

    Bên Hưng Hân, danh sách sáu tướng là Diệp Tu, Tô Mộc Tranh, Phương Duệ, Kiều Nhất Phàm, An Văn Dật và Bánh Bao.

    Bên Luân Hồi có Chu Trạch Khải, Giang Ba Đào, Tôn Tường, Lữ Bạc Viễn, Phương Minh Hoa và Đỗ Minh.

    Đội hình hai đội đều có chút thay đổi so với hiệp một.

    Ở hiệp này, Hưng Hân thay thế Đường Nhu bằng Kiều Nhất Phàm, còn Luân Hồi cho thích khách Ngô Khải nghỉ ngơi và đưa Đỗ Minh vào slot thứ sáu.

    Không tuyển thủ nào không khao khát quý trọng slot vào trận trên một đấu trường tối cao như tổng chung kết. Slot đánh của Đỗ Minh ở Luân Hồi không ổn định như các tên tuổi chủ lực, đêm nay được điểm danh hạng mục đoàn đội là vô cùng hiếm thấy. Nhưng với Đỗ Minh, chỉ thế thôi thì chưa đủ. Thấy danh sách lên sân của Hưng Hân không có Đường Nhu, mong đợi xa hơn của hắn lập tức tan thành bọt biển.Tiếc quá!

    Đỗ Minh đang định thở dài thườn thượt, bỗng phát hiện các đồng đội đang nhìn lom lom vào mình, hắn vội nín luôn.

    Không được!

    Slot đánh hiếm hoi quý giá đến vậy, mình còn tiếc nuối là không được.

    Đỗ Minh ổn định tâm lý và ngẩng cao đầu, làm người thứ nhất cất bước lên sân.

    "Đường Nhu không đánh, khó tin thật." Sau lưng hắn, Giang Ba Đào và Phương Minh Hoa vừa chầm chậm đi vừa khẽ bàn chuyện.

    "Ừ, tính sai rồi." Phương Minh Hoa nói.

    "Đỡ cái là trạng thái Đỗ Minh tối nay quá tốt." Giang Ba Đào nói.

    "Anh đã bảo, sức mạnh của tình yêu mà." Phương Minh Hoa tiếp lời.

    "Nhưng bây giờ tình yêu out game rồi!" Giang Ba Đào nói.

    "Tình yêu out game ngồi ở dưới dòm!" Phương Minh Hoa nói.

    "Biết vậy để cậu ta lên năm slot đầu." Giang Ba Đào nói.

    "Vào trận điều chỉnh." Phương Minh Hoa nói.

    Rất nhanh, sáu người mỗi đội xếp thành hàng ngang trên sân khấu cho màn bắt tay đầu trận đoàn đội.

    Chu Trạch Khải ít khi nào mở miệng, thường chỉ nhìn người ta rồi nhoẻn cười phát coi như chào hỏi. Phía Luân Hồi, người đầu tiên cất tiếng xã giao phải là đội phó Giang Ba Đào.

    "Lôi đài đánh quá xuất sắc." Bắt tay Diệp Tu, Giang Ba Đào nói.

    "Còn xuất sắc hơn nữa, chờ đi." Diệp Tu cười.

    "Hi vọng tiền bối bớt đáng sợ chút." Giang Ba Đào nói.

    "Sợ rồi hả?" Diệp Tu nói.

    "Đúng là có hơi hơi, nhưng sợ cũng phải đánh mà!" Giang Ba Đào trả lời.

    "Miễn cưỡng không hạnh phúc." Diệp Tu cười.

    "Hai người... định chừng nào mới xong?" Sát sau lưng Diệp Tu, Tô Mộc Tranh chịu hết nổi. Màn chào hỏi đầu trận thường là hai đội xếp song song, luân phiên bắt tay từng người từ đội trưởng cho đến hết. Diệp Tu chỉ mới gặp đến người thứ hai là đội phó Giang Ba Đào thì đã luyên thuyên nửa buổi trời, làm phía sau tắc đường nghiêm trọng, ai nấy đều nhướng mắt chờ!

    "Ha ha, chị Tô nóng rồi." Giang Ba Đào gặp ai cũng nói chuyện được, lập tức vứt bỏ Diệp Tu và quay sang hỏi han người thứ hai của Hưng Hân là Tô Mộc Tranh.Chào hỏi là màn bắt buộc trước mỗi trận đoàn đội nên chẳng ai buồn hóng xem có gì đặc biệt. Hai đội bắt tay xong, được trọng tài ra hiệu vào phòng thi đấu.

    Đúng thời điểm này, sân nhà Luân Hồi dậy vang những tràng gào thét cổ vũ.

    Lôi đài thua mất 2 điểm, nhưng kết quả cuối cùng phải đánh đoàn đội mới biết. Thắng 2 điểm trong đoàn đội là quá thường thấy, cả tuyển thủ lẫn fan Luân Hồi đều không cần phải lo âu dù đang bị dẫn trước.

    Thua 2 điểm đầu người, ừ thì sao? Vào đoàn đội giành về thôi! Nếu thành công, Luân Hồi sẽ chiến thắng hiệp hai, cũng tức là thắng luôn chung kết. Trở thành quán quân, lập nên vương triều Luân Hồi!

    Lịch sử có thể sẽ sang trang vào đêm nay. Nhờ ý nghĩ đầy động lực, người Luân Hồi vẫn duy trì tinh thần thép dưới tình huống bị dẫn trước.

    Trong khi đó, Hưng Hân lại đang đối mặt với một trận chiến không được phép thua. 2 điểm đầu người từ lôi đài là không đủ, họ phải thắng thêm cả đoàn đội mới mong vào đến hiệp ba, tiếp tục tranh quán quân. Nếu không, hành trình của Hưng Hân mùa giải này đến đây là hết. Đó là điều không ai muốn nhìn thấy.

    "Cố lên!" Tuyển thủ hai đội khích lệ nhau lần cuối, mỗi người tự tiến vào phòng đấu riêng.

    Trọng tài xem đồng hồ.

    Trận đấu có thể viết nên lịch sử, cần được trân trọng đến mức tối đa.

    Kim giây nhích chầm chậm, và khi đồng hồ điểm đúng 21 giờ 25 phút, trọng tài tuyên bố trận đấu bắt đầu.

    Quét thẻ, tải bản đồ, tải nhân vật. Những thanh tiến độ như cũng mang trên mình aura đấu chí, cố gắng vượt trội đối phương.

    Quân Mạc Tiếu, tải hoàn tất.

    Nhất Thương Xuyên Vân, tải hoàn tất.

    Mộc Vũ Tranh Phong, tải hoàn tất.

    Vô Lãng, tải hoàn tất.

    ...

    Cuối cùng, bản đồ cũng tải xong, trận đấu chính thức bắt đầu.

    Nhà Kho Lớn Thành Selke.

    Bối cảnh thành phố và còn là khu tập trung kho hàng, bản đồ này có phần lớn diện tích trong nhà, mang đến cảm giác tầng tầng chồng chất khác hẳn các bản đồ hoang dã. Hàng hóa xếp thành đống tạo nên địa hình như mê cung. Bản thân hàng hóa cũng là yếu tố có thể lợi dụng cho thực chiến, đội nào không đánh quen bản đồ này e rằng sẽ gặp khó khăn.

    Khi hai bình luận viên Phan Lâm và Lý Nghệ Bác giới thiệu đặc điểm địa hình với khán giả, mười nhân vật đã spawn đầy đủ trên tấm bản đồ cắt từ một trong các thành phố quan trọng nhất Thần Chi Lĩnh Vực.

    Nhà Kho Lớn Thành Selke không phải bản đồ đối xứng thường thấy. Hai đội spawn ở hai góc Đông và Tây. Mỗi bên đều có địa hình lợi thế, nhưng vì là đội khách, Hưng Hân hiển nhiên cần thời gian quan sát nắm bắt, trong khi đội chủ nhà Luân Hồi vừa spawn ra là xuất phát ngay, không cắt thẳng trung lộ mà di chuyển về phía Tây Nam.

    Phía Tây Nam là vị trí của kho hàng cao nhất với chiếc ống khói đặc trưng mà các tòa nhà khác không có. Tuy trơ trọi, nhưng đây là đỉnh chóp của toàn bản đồ.

    Luân Hồi đang cùng nhau đổ về tòa nhà này, nhưng ống khói lại nằm gần điểm spawn Hưng Hân hơn là họ. Do vị thế quá cao, nó lập tức lọt vào tầm mắt chiến đội Hưng Hân.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.