Toàn Chức Cao Thủ Tác giả: Hồ Điệp Lam Chương 1640: Đường Hẹp Chạm Trán Edit & beta: Lá Mùa Thu Nguồn: Toàn Chức Cao Thủ Mời đọc Bất kể lượng vote internet ủng hộ Hưng Hân cao bao nhiêu, bất kể fan trung lập nghiêng về Hưng Hân nhiều bao nhiêu, khí thế của Luân Hồi trên sân nhà vẫn áp đảo tuyệt đối. Đây là sân nhà Luân Hồi, nơi tập trung fan cuồng Luân Hồi đông nhất. Dù tình thế ra sao, họ vẫn sẽ tử thủ vì Luân Hồi. "Luân Hồi vô địch!" Họ hô vang khắp nhà thi đấu một slogan có chủ ngữ rõ ràng, chẳng biết có phải để tránh hiểu lầm như vụ quảng trường Văn Hóa hôm qua hay không. Fan Hưng Hân dĩ nhiên không chịu yếu thế, nhưng không cách nào chơi lại đội chủ nhà. Trải qua suốt một mùa giải, fanclub Hưng Hân cũng đã tích lũy kinh nghiệm tác chiến trên sân khách. Vì chênh lệch quân số, muốn át tiếng fan Luân Hồi là không thể. Băng rôn lúc này có tác dụng hơn vì hiệu ứng thị giác không liên quan đến quân số, nhưng điều tai hại là... chúng sẽ chắn mất tầm nhìn của hai ba hàng ghế khán giả phía sau. Đó là hạn chế lớn của hình thức băng rôn, nhưng fan Hưng Hân tối nay gần như bất chấp. Khán đài đội khách treo băng rôn chiến thắng rần rần, chi chít như rừng, che khuất toàn bộ khán giả trừ hàng ghế đầu. Còn chưa vào đánh mà đã dàn quân rầm rộ đến vậy, có thể thấy fan Hưng Hân đã chuẩn bị tinh thần đầy đủ. Biết rõ mình không thể lấn át về mặt âm lượng, họ dùng băng rôn làm điểm sáng bắt mắt nhất toàn khán đài để camera trực tiếp thường xuyên zoom vào. Sự hoành tráng này là kết quả của việc chuẩn bị kỹ càng từ trước, fan Luân Hồi dẫu đông đến mấy cũng không đỡ kịp. Hết cách, họ chỉ đành gào to hơn, dữ dội hơn để đối kháng với chiến thuật của fan Hưng Hân. Giữa khung cảnh ác liệt đó, dàn tuyển thủ hai đội hoàn tất màn ra quân và bắt tay đầu trận trong hòa bình, cùng đứng trên sân khấu chiêm ngưỡng màn show hàng độc đáo của ban tổ chức: Vì là trận đấu quyết định ngôi vương, Liên minh yêu cầu bày sẵn chiếc cúp vô địch trên sân để chờ trao giải ngay khi kết thúc. Toàn bộ đèn đóm bỗng dưng tắt ngóm, khán giả chưa kịp ồ lên, ánh đèn đã vụt sáng, chiếu rọi về phía đài trao giải. Cúp vô địch chẳng biết từ lúc nào đã nằm sừng sững. Dưới vô số ánh đèn sân khấu chiếu vào, nó trông như mặt trời chói lọi giữa không trung, tỏa ra vầng sáng vàng óng, hút lấy ánh nhìn của tất cả khán giả và tuyển thủ. Vầng sáng dần lan rộng như nắng ban mai, soi rọi khắp nhà thi đấu. Mọi người, tuy vậy, lại không rời mắt khỏi chiếc cúp vô địch trên cao. Dù họ là ai, tuyển thủ chuyên nghiệp hay người chơi thường, trong ánh mắt đó vẫn cứ chứa đựng vô vàn khát vọng. "Móa, có trò này nữa hả?" Trong hội tuyển thủ chuyên nghiệp, có người cất tiếng mắng mỏ. Giọng điệu khinh khi, lại không được đồng nghiệp xung quanh hưởng ứng cho lắm. Chẳng phải sao, khoảnh khắc chiếc cúp vô địch tỏa sáng trên đài, có ai trong họ không rung rinh? Dù là người từng sở hữu nó, hay cả cuộc đời chưa chạm đến tay. Mánh câu khách của ban tổ chức đã đánh trúng trọng điểm. Người vừa lên tiếng mắng mỏ kia, lẽ nào không thèm khát chiếc cúp danh giá? Đối với những người ngồi dưới, ngồi ngoài cuộc chơi như họ, chiêu trò này khác nào lưỡi dao cứa thẳng vào tim. Gần đến giờ, dàn tuyển thủ hai đội không quay về chỗ ngồi mà tụ tập trước phòng thi đấu. Họ cùng ngước nhìn màn hình điện tử đang chuẩn bị roll bản đồ ngẫu nhiên cho trận lôi đài. Theo tiếng loa thông báo, bản đồ bắt đầu roll. Những hình ảnh nối đuôi nhau chớp lên với tốc độ ào ạt khoảng năm giây thì ngừng phắt lại, tên bản đồ được gọi: Đường Hẹp Chạm Trán. "Một cái tên quá hợp lý!" Không ai có thông tin về kho bản đồ ngẫu nhiên của vòng chung kết, kể cả các bình luận viên. Cực chẳng đã, họ đâu còn biết bình luận gì khác ngoài tên bản đồ. Tổng chung kết, cuộc chiến sinh tử, đường hẹp gặp nhau kẻ mạnh thắng, quả thật không gì chính xác hơn thế. Ai mạnh ai yếu, sẽ được quyết định ngay từ hạng mục lôi đài 1v1! Hình chiếu 3D và màn hình điện tử bắt đầu dựng kết cấu cơ bản của bản đồ. Hẻm núi hẹp và dài, hơi khúc khuỷu nhưng không quá phức tạp, hai bên trái phải đều là vách đá dựng đứng, ngoại trừ các nghề thuộc hệ Ám Dạ có trang bị kiếm ninja thì nghề khác chưa chắc leo lên được. Tán nhân Quân Mạc Tiếu có thể có cách, nhưng vách đá quá cao, leo lên rồi cũng khó thể tấn công xuống dưới. Trên vách đá liệu có điểm mai phục? Điều này thuộc về thông tin chi tiết, màn giới thiệu sơ lược không nói lên gì nhiều. "Có vẻ không quá đặc biệt nhỉ?" Cùng đóng vai trò khán giả trước tấm bản đồ mới mẻ, Phan Lâm nhận xét. Quả thật, các loại bản đồ có địa hình tương tự rất dễ gặp, dù hẻm núi quanh co gập ghềnh hơn nữa cũng chưa thể xứng với tầm vóc bản đồ chế tác riêng cho vòng chung kết. Khi tất cả còn đang ngờ vực, bỗng nhiên có tiếng hò hét vang lên từ hình chiếu 3D. Tại hai đầu hẻm núi, mấy nhóm người đồng loạt túa ra, ngoài ra còn có phục binh xuất hiện trên vách đá. Họ đụng độ nhau giữa hẻm núi, bắt đầu lao vào chém giết kịch liệt. Quân mai phục phía trên thì lăn đá xuống rầm rầm, chẳng mấy chốc đã diệt sạch đám người bên dưới. Người xem đều trợn tròn mắt. Gì vậy? Gì ghê vậy? Chẳng lẽ vì bản đồ có cái tên máu me nên làm thêm đoạn phim trailer? Đêm nay là tổng chung kết, mọi thứ đều phải nghiêm túc tối đa, sao có thể nhảm nhí đến vậy? Cho nên, đây không phải trailer. Đây là chuyện sẽ diễn ra trên bản đồ. Hóa ra, cái hay không nằm ở địa hình, mà là bản đồ biết phát sinh sự kiện. Chắc chắn sau trận đấu, bất kể ai thắng ai thua, cả giới Vinh Quang cũng sẽ tranh luận không ngớt về nó. Có sự kiện, có NPC can thiệp, tuyển thủ hai đội sẽ xử lý thế nào? Mọi người vô cùng tò mò. Thông tin sơ lược quá ít ỏi, thời gian và địa điểm NPC xuất hiện là cố định hay ngẫu nhiên? Xảy ra một lần hay nhiều lần mỗi trận? Theo như những gì nhìn thấy, hai nhóm người ùa ra từ hẻm núi và quân mai phục trên vách đá thuộc ba thế lực khác nhau, mỗi thế lực sẽ có thái độ ra sao với các tuyển thủ? Những thông tin này không được cung cấp trong khi đặc điểm bản đồ quá độc, các tuyển thủ cần làm nhiều thứ hơn là chỉ quan sát nhận định địa hình. Tướng tiên phong, và thậm chí cả tướng thứ hai, là những người phải làm nhiệm vụ trinh sát. Hai đội sẽ phái ai ra trận cho công việc đó? Rất đáng trông chờ, nhưng bình luận viên trên tivi lại im thin thít. Dù có phỏng đoán trong đầu, họ cũng không dám nói ra vì sợ ăn vả. "Lần này Hưng Hân cho Diệp Tu lên trước là ngon luôn!" Trên khán đài, hội tuyển thủ chuyên nghiệp không kiêng kỵ như Phan Lâm và Lý Nghệ Bác. Hào hứng bàn tán, họ đi đến kết luận này. Tình huống phức tạp, để một tay kỳ cựu về cả ý thức lẫn kinh nghiệm như Diệp Tu xử lý là đúng đắn nhất. Đừng nói mang về thông tin cho đồng đội, phần thắng của hắn trong một trận solo đầy yếu tố bất ngờ cũng lớn hơn nhiều. "Còn về phía Luân Hồi..." Tướng tiên phong bên Hưng Hân rất dễ chọn vì ngoài những điều kể trên, chuỗi chiến thắng liên tục của Diệp Tu cũng là một áp lực vô hình với tướng địch. Vậy khi nhận ra cái lợi quá lớn cho Diệp Tu trên bản đồ, Luân Hồi sẽ đưa ra ứng cử viên sáng giá nào để đối đầu với hắn? Mọi người còn đang tranh luận, Giang Ba Đào đã đến gặp trọng tài báo danh cho tướng tiên phong quân mình. Cùng lúc, Tôn Tường tách khỏi nhóm tuyển thủ Luân Hồi, đi về phía phòng đấu.
Toàn Chức Cao Thủ Tác giả: Hồ Điệp Lam Chương 1641: Không thao tác, không mắc lỗi Edit & beta: Lá Mùa Thu Nguồn: Toàn Chức Cao Thủ Mời đọc Thấy Tôn Tường đi về phía phòng đấu, các tuyển thủ chuyên nghiệp đều ngớ mặt. Không phải vì họ quá ngạc nhiên với sự lựa chọn từ Luân Hồi, mà là... Trọng tài vẫn chưa tuyên bố cặp đấu, Tôn Tường đã tự để lộ danh tính của mình. Vì mọi hiệp ba trong vòng chung kết đều sử dụng bản đồ ngẫu nhiên, danh sách ra trận sẽ được sắp xếp tại chỗ. Giống như chơi oẳn tù tì, ra sau là kiểu gian lận rất dễ thấy. Giải đấu chuyên nghiệp không cho phép gian lận, nên quy trình sẽ là đôi bên báo danh với trọng tài, trọng tài xác nhận, công bố cặp đấu trên bảng điện tử, sau đó hai tuyển thủ mới lên sân dưới sự kiểm chứng của tất cả mọi người. Để kích động bầu không khí nhà thi đấu, tuyển thủ mỗi bên thường đứng dậy ngay khi bảng điện tử hiện tên mình mà không cần chờ bên kia. Vì trên thực tế, khi ấy danh sách cặp đấu đã nằm trong tay trọng tài. Chứ nếu không, bên này nhìn thấy bên kia là ai, lập tức theo đó mà chọn tướng để trị thì... Đó là vấn đề Tôn Tường đang phạm phải. Hưng Hân còn chưa chính thức báo danh, cậu ta đã hùng dũng xách vũ khí vào trận. Như vậy, Hưng Hân được phép "ra sau" mà không hề vi phạm quy tắc, coi như ôm món hời to khi Luân Hồi chẳng thể thay đổi được gì, vì Giang Ba Đào đã xác nhận với trọng tài. Sai lầm quá lớn! Còn chưa vào đánh, tên nhóc Tôn Tường đã mắc phải sai lầm khó tin trong một trận đấu quan trọng nhường này. Hội tuyển thủ rất nhạy với thể thức thi đấu nên thấy Tôn Tường chơi ngu là phát hiện ngay. Khán giả bình thường thì không, fan Luân Hồi thậm chí vỗ tay hoan hô điên cuồng. Ơ, có khi nào là một cái bẫy không nhỉ? Cùng là tuyển thủ chuyên nghiệp, các đồng đội của Tôn Tường lại chẳng tỏ vẻ gì là lo lắng. Một mình Tôn Tường thiếu não thì thôi, chả lẽ toàn bộ Luân Hồi đều không nhận ra vấn đề? Nhưng nếu muốn dụ tình, Luân Hồi hẳn nên giả vờ đau thấu tim gan với pha chơi dại của Tôn Tường mới phải. Đợi cho Hưng Hân chọn tướng xong, họ sẽ bất ngờ kéo Tôn Tường xuống, bảo rằng nhóc nhà tui dạo quanh sàn đấu thôi, slot đầu là người khác cơ! Đã giăng bẫy thì phải diễn sâu, nhưng Luân Hồi hình như không có ý định đó. Bên Hưng Hân cũng tương tự, Diệp Tu thong dong đến chỗ trọng tài báo danh rồi đi một mạch đến phòng đấu. Quả nhiên, tiên phong của Hưng Hân chính là Diệp Tu. Dù Luân Hồi tự để lộ bí mật, Hưng Hân vẫn giữ nguyên sự lựa chọn vô cùng dễ đoán của mình. Và cứ thế, Tôn Tường cùng Diệp Tu một trước một sau chia nhau vào phòng. Phóng khoáng, tự tin! Thể hiện phong độ quý phái của nhà đương kim vô địch, Luân Hồi không chơi những trò thấp kém như mọi người nghĩ. Họ phái tướng lĩnh ra trận một cách đường đường chính chính. Không bẫy rập, không âm mưu. "Không có âm mưu chính là âm mưu." Dụ Văn Châu của chiến đội Lam Vũ lên tiếng, "Nói cách khác, nếu mình cảm thấy không phải âm mưu thì không phải âm mưu, còn nếu cảm thấy đó là âm mưu, thì tức là âm mưu." Tiêu Thời Khâm gật đầu, Vương Kiệt Hi cũng gật đầu, Trương Tân Kiệt không ý kiến, không ai nói thêm gì nữa. Cả hội nghe xong hoang mang vô cực, xoắn não phân tích từng chữ trong lời Dụ Văn Châu nói. Phân tích xong, vô cực vẫn là vô cực. "Bó tay lũ tâm bẩn..." Người nào hiểu ý mới sẽ lắc đầu thở than. Đúng lúc này, trọng tài bước lên tuyên bố: Trận lôi đài đầu tiên của hiệp cuối tổng chung kết, chính thức bắt đầu. Tải bản đồ, spawn nhân vật. Hẻm núi hẹp dài có mấy khúc quanh, nếu định hướng theo Nam Bắc, Nhất Diệp Chi Thu của Tôn Tường spawn ở đầu hẻm núi phía Bắc, Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu ở phía Nam. Thông thường, điểm spawn sẽ nằm sát biên giới bản đồ. Camera bỗng zoom vào sau lưng hai tướng, cái gọi là "biên giới bản đồ" của trận chiến đêm nay hiện rõ: Doanh trại spawn NPC thuộc hai thế lực đối địch, lối vào dựng một tấm bảng gỗ ghi dòng chữ to: Khu vực quân sự, tự ý xâm nhập giết không tha! Dễ dàng nhận thấy, đây là kiểu biên giới tương tự với vách núi hoặc vực sâu thường gặp trong các bản đồ đối kháng, hễ sa chân vào là tụt HP. Thiết lập không mới, chỉ khác ở hình thức, nhưng liệu hình thức doanh trại này có gây một hit về làng hay không? E rằng không ai biết và cũng không ai dám liều lĩnh thử nghiệm. Trận chung kết cơ mà, muốn thử cũng phải thử bằng tướng địch! Phát hiện sau lưng mình là thứ gì, cả Diệp Tu lẫn Tôn Tường đều vội vàng khiển nhân vật ù té chạy. Nhất Diệp Chi Thu một đường chạy thẳng, Quân Mạc Tiếu tuy có thể leo núi bằng hình thái kiếm ninja của Ô Thiên Cơ, nhưng lại chọn cách di chuyển hai chân như Nhất Diệp Chi Thu. Họ tiến về phía nhau với cùng lối xử lý đầu game, hiện lên trên khung hình là hai nhân vật vừa di chuyển vừa xoay góc nhìn quan sát bốn phía, hành động giống nhau đến mức khó thể phân biệt ai là ai nếu không bởi trang bị khác biệt hoàn toàn. Gần đến giữa bản đồ, địa hình không mấy quanh co. Hai người nhanh chóng phát hiện thấy đối phương, lập tức thả chậm tốc độ. Không ai đi đường vòng vì không có lựa chọn này. Đường Hẹp Chạm Trán, tên bản đồ đã nói lên tất cả. Đôi bên từng bước tiếp cận. Nhất Diệp Chi Thu tiến vào tầm công kích của tay dài Quân Mạc Tiếu, nhưng tạm thời vẫn chưa ăn đạn. Quân Mạc Tiếu chỉ duy trì tiết tấu hiện có, tiếp tục thả bộ về phía đối thủ. Nhất Diệp Chi Thu cũng chưa tấn công, vì pháp sư chiến đấu mạnh nhất là khi áp sát con mồi. Mặc dù một số kỹ năng như Hào Long Phá Quân có thể triển khai ở cự ly nhất định, hắn vẫn không manh động. Không những thế, cả hai còn bất ngờ rẽ hướng cùng lúc. Một trái một phải, ở vị trí đáng lẽ phải va chạm dữ dội, họ lại kéo dài khoảng cách chiều ngang. Định bán bơ cho nhau, lo trinh sát bản đồ trước chăng? Một ý nghĩ vô thức bật lên trong đầu nhiều người, nhưng các tuyển thủ chuyên nghiệp biết rằng điều đó là không cần thiết. Góc nhìn Thượng đế là thế mạnh của người ngồi ngoài, đồng đội của Quân Mạc Tiếu sẽ thấy toàn bộ địa hình trên đường di chuyển của Nhất Diệp Chi Thu và ngược lại. Chỉ riêng bản thân Diệp Tu và Tôn Tường trong trận mới mù mờ với nửa phần bản đồ trước mặt, nhưng nếu vì vậy mà cất công tìm hiểu thì... Không một tuyển thủ chuyên nghiệp nào sẽ có ý nghĩ lương thiện này, bởi nửa phần bản đồ đã đi qua vẫn là ưu thế riêng mỗi bên. Điều họ cần làm, là đưa đối thủ vào địa bàn mình, tránh xa địa bàn địch. Vậy nên hai người mới án binh bất động, cố gắng tiến thật gần nhau để tìm cơ hội dụ tình. Tiếc thay, cơ hội chưa xuất hiện vì cả hai đều quá cẩn thận, di chuyển không lộ sơ hở. Trông như rất ăn ý, nhưng không ai quên rằng người đối diện là kẻ địch của mình. Họ nhìn nhau bằng đôi mắt cú vọ, chỉ cần soi thấy thứ gì có thể lợi dụng là không ngần ngại phá vỡ thế cân bằng. Từ dọc sang ngang, hai người cách nhau khoảng sáu ô, lưng quay vào núi, góc nhìn không xoay chuyển tới lui nữa mà khóa chặt vào đối phương. Đôi chân ngừng di chuyển, đôi mắt chăm chú quan sát. Với cự ly sáu ô, Quân Mạc Tiếu có một loạt kỹ năng để dùng. Với món vũ khí dài hơn các loại kiếm và tứ chi, Nhất Diệp Chi Thu cũng đủ sức lao lên cướp chủ động. Song, hai người vẫn cứ ở yên như tượng. Trên bảng thống kê số liệu, apm cả hai đều là 0. Từng giây trôi qua, biểu đồ apm vẫn hiển thị thẳng tắp một đường. Một giây, hai giây... Không mỏi tay khiển chuột hay phím, họ đang căng não tập trung tinh thần. Nhịp đánh có phần quá chậm? Không, đây là trạng thái tĩnh hoàn toàn. Chẳng biết người nào sẽ tấn công trước, nhưng có một sự thật chắc chắn: Trạng thái cân bằng này cực kỳ khó phá vỡ. Game không phải đời thực, chỉ cần người điều khiển không thực hiện thao tác, nhân vật có thể đứng đó muôn đời không biết mệt. Ngược lại, thao tác mới tạo điều kiện cho sai lầm phát sinh. Dù có là cái trình siêu việt của đám cao thủ như mây ngoài trận, cũng chưa chắc dám tuyên bố pha này dễ ăn. Cho nên, đám cao thủ ấy rất ngạc nhiên khi Diệp Tu và Tôn Tường chọn đưa mình vào thế khó. Vì tránh để bản thân mắc sai lầm, hai người giảm thao tác và tốc độ đến mức tối thiểu. Và rồi cuối cùng, mọi thứ chỉ còn là con số 0 tròn trĩnh. Không thao tác, không mắc lỗi. "Thế trận" không phải là định nghĩa của tình trạng này. Đây là một cảnh giới, thứ cảnh giới chỉ những cao thủ chuyên nghiệp mới cảm nhận được rõ ràng. Tìm kiếm đột phá từ bên trong thì quá khó, còn bên ngoài? Thông thường, trọng tài chính là sự can thiệp từ bên ngoài với hình phạt dành cho thái độ thi đấu tiêu cực. Tuy nhiên, Diệp Tu và Tôn Tường chỉ tĩnh trên phương diện hành động trong lúc đối kháng kịch liệt trên phương diện tinh thần. Phán họ tiêu cực sẽ là thiếu hiểu biết và đánh mất vẻ đẹp của cuộc đấu. May sao tối nay, ngoài trọng tài, vẫn còn một nhân tố trung lập khác: Sự kiện bản đồ. Doanh trại NPC spawn lính!
Toàn Chức Cao Thủ Tác giả: Hồ Điệp Lam Chương 1642: Giông tố đến rồi, chạy đi thôi Edit & beta: Lá Mùa Thu Nguồn: Toàn Chức Cao Thủ Mời đọc Trước đó là dự báo thời tiết, bây giờ thì giông tố đến thật. Hai đầu hẻm núi, tức "vùng quân sự cấm vào", hai quân đoàn NPC ùn ùn xông ra như lũ quét. Tiếng hò hét xen lẫn tiếng bước chân vang lên không ngừng, cuốn theo đất bụi mịt mù. Cùng lúc đó, quân mai phục trên vách đá bắt đầu hành động, vừa chạy sâu vào trong hẻm núi vừa quan sát chiến trường bên dưới. Khán giả thấy rõ sự kiện đang diễn ra, mà Diệp Tu và Tôn Tường cứ cố chấp giữ nguyên cục diện. Các thế lực NPC càng lúc càng áp sát, mãi đến khi lọt vào tầm nhìn kèm theo tiếng động ầm ầm bên tai, hai người vẫn đứng im bất động. Họ vẫn đang kèn cựa lẫn nhau, đọ lòng kiên nhẫn, sức tập trung, và cả tinh thần thép. NPC xuất hiện nghĩa là sớm muộn phải hành động, vấn đề là bên nào sẽ hành động trước. Trong cùng tình huống, tuyển thủ khác có lẽ đã ra tay ào ạt để giành quyền chủ động, Diệp Tu và Tôn Tường lại chơi trò thi gan, cứ như chỉ cần dợm bước là thua ngay tắp lự. Thực chiến là câu chuyện rất khó nói. Biết đâu người hành động trước sẽ chiếm ưu thế thì sao? Mặc kệ, Diệp Tu và Tôn Tường không muốn mạo hiểm. Phải, trong mắt họ, việc phá vỡ trạng thái tĩnh là một lựa chọn mạo hiểm. Quyết tâm không mắc sai lầm, họ đã đẩy mức độ thận trọng của mình lên tối đa. Diệp Tu thì thôi, Tôn Tường mới thật sự đáng kinh ngạc. Cậu trai kiêu căng, nóng nảy ngày nào lại có thể trở nên kiềm chế, dám dấn bước vào cuộc đấu gan lì và nhẫn nại? Khác nào lấy thế yếu của ta chiến với thế mạnh của người, bởi khi làm vậy, bạn đâu phải chỉ vứt bàn phím và chuột không ngó ngàng đến là được? Bạn cần liên tục tập trung chú ý, không ngừng bình ổn tâm lý để duy trì cái đầu lạnh. Thời gian ngắn còn dễ, càng kéo dài độ khó càng tăng, càng đi ngược lại tính cách Tôn Tường. Nhìn hội tuyển thủ chuyên nghiệp mà xem, có mấy ai tin rằng Tôn Tường sẽ đủ sức làm điều này? Nhất là khi, đá thử vàng đã xuất hiện. Sự kiện xảy ra, doanh trại spawn lính, các thế lực NPC đang đến gần. Hẻm núi chật hẹp bị tắc nghẽn bởi quân đoàn NPC, Quân Mạc Tiếu và Nhất Diệp Chi Thu sắp không còn là vấn đề duy nhất của nhau. Áp lực thời gian và không gian thật nặng nề khi hai thế lực đã bày trận, chuẩn bị lao vào chém giết. NPC Vinh Quang cũng phân chia theo nghề nghiệp của người chơi với cây kỹ năng đơn giản đến đáng thương. NPC bình thường có khoảng một hai chiêu, boss thì bốn năm chiêu, rất hiếm NPC sở hữu lượng kỹ năng hoàn chỉnh. Mỗi tội, NPC lại có trò râu ông nọ cắm cằm bà kia, xáo trộn kỹ năng các nghề là chuyện thường ngày ở huyện. Như đoạn giới thiệu sơ lược lúc đầu, đỉnh điểm của sự kiện là khi các thế lực lao vào chém nhau. Nếu ai tinh ý, ắt phải xem kỹ kết cấu dàn nghề và cách chiến đấu của NPC từ lúc ấy rồi. Qua quan sát và kiểm nghiệm, Hưng Hân và Luân Hồi đúc kết như sau: NPC dàn quân bằng cách cho kỵ sĩ đi đầu, tiến quân đến một khoảng cách nhất định thì đồng loạt giơ khiên, che chắn toàn bộ phía sau. Thế là vào thực chiến, Quân Mạc Tiếu và Nhất Diệp Chi Thu lập tức bị nhốt giữa một lồng giam vuông vức. Sau đó tiếng pháo đùng đùng vang lên, loạt NPC hệ Súng nấp sau khiên kỵ sĩ bắn phát pháo đầu tiên cho cuộc chiến: Pháo Hỏa Tiễn, một người nã mười quả! Số lượng đạn tương tự, cách khai chiến tương tự, mọi người đoán rằng mục tiêu sẽ có thay đổi vì sự góp mặt của hai nhân vật phía trong vòng vây. Sự thật đi ngược dự đoán, pháo đến từ NPC chỉ ship cho NPC. Nói cách khác, tính đến thời điểm này, hai quân đoàn trong hẻm núi không hề để Quân Mạc Tiếu và Nhất Diệp Chi Thu vào mắt. Ầm ầm ầm ầm... Pháo Hỏa Tiễn nổ giữa không trung, mỗi quả tách làm tám tên lửa nhỏ, tổng cộng 160 tên lửa phủ lấp vùng trời. Kết quả là, Quân Mạc Tiếu và Nhất Diệp Chi Thu vẫn lọt vào phạm vi sát thương dù NPC chẳng cần cố tình focus. Mưa tên lửa sắp chạm đất, họ còn chưa chịu nhúc nhích? Có! Người đầu tiên nhích là Quân Mạc Tiếu! Thời khắc mấu chốt, Diệp Tu lại có thể mất kiên nhẫn trước Tôn Tường? Khán giả bình thường không hiểu những ảo diệu bên trong nên chỉ cho rằng Diệp Tu phản ứng quá nhanh, còn hội tuyển thủ chuyên nghiệp thì há hốc mồm. Chẳng lẽ, Diệp Tu thật sự không cứng bằng Tôn Tường? Nếu ra tay vào lúc này, Quân Mạc Tiếu chắc chắn sẽ bị Nhất Diệp Chi Thu chiếu tướng. Nhưng rồi mọi người cùng chứng kiến thấy, Quân Mạc Tiếu đưa tay trước ngực, bắt ấn vèo vèo... Tôn Tường quỳ. Thuật Phân Thân! Đó là kỹ năng Diệp Tu đã chọn. Kèn cựa nhau, thi gan nhau, đôi bên đều chỉ chực chờ một thời cơ tốt hòng đưa đối phương vào chỗ chết. Nhẫn nại đến mức bị NPC vây quanh vẫn không chịu nhường, sau đó Diệp Tu nhịn hết nổi, Diệp Tu ra tay trước, Diệp Tu có hành động! Diệp Tu quyết định... té. Hào Long Phá Quân! Phát hiện bất lợi, Tôn Tường tức thì phản ứng cực nhanh, đẩy tốc độ tay lên mức tối đa. Nhất Diệp Chi Thu cầm Khước Tà lao tới, húc gãy Quân Mạc Tiếu. Tim Tôn Tường đập hụt một nhịp. Húc phát gãy ngay, không phải bóng thì còn là gì? Thuật Phân Thân triển khai thành công, Quân Mạc Tiếu đã rời vị trí. Hắn ở đâu? Nhất Diệp Chi Thu ngước đầu, chỉ để nhìn thấy một quả tên lửa đập thẳng vào mặt. Ầm! Tên lửa tách khỏi quả pháo mẹ không lớn, nhưng dư sức nuốt chửng một cái đầu. Không kịp né tránh, Nhất Diệp Chi Thu vỡ mặt đúng nghĩa đen. Giữa tầm nhìn mù mịt bởi khói, hắn phát hiện Quân Mạc Tiếu đang ngồi xổm trên một gờ đá nhô ra, kiếm ninja cầm trong tay còn cắm sẵn vào vách núi để phòng bất trắc. Vừa thấy Nhất Diệp Chi Thu nhìn sang, hắn lập tức co cẳng nhảy lên, dùng kiếm thoăn thoắt bám đá mà trèo. Kèn cựa? Thi gan? Chờ thời cơ tấn công tốt nhất? Ai ra tay trước là thua? Tôn Tường bắt đầu tự hỏi phải chăng chỉ có mình mới nghĩ vậy. Có thể lúc đầu đó là ý nghĩ của cả hai, sau mới dần dần nảy sinh khác biệt theo diễn biến trận đấu; hoặc cũng có thể, từ đầu game Diệp Tu đã diễn quá sâu, dụ tình cho Tôn Tường lọt vào bẫy... Tên lửa rơi xuống rào rào như mưa, không ngăn được bước chân hai quân đoàn NPC tiến đến gần nhau. Mọi thứ diễn ra hệt như hoạt cảnh giới thiệu: Dàn kỵ sĩ bật Xung Phong, cầm khiên húc tới đối thủ. Điều duy nhất khác biệt là, lúc này giữa họ tồn tại một Nhất Diệp Chi Thu trong vai trò miếng thịt ở giữa bánh mì. Rầm rầm rầm rầm... Âm thanh chói tai vang lên khi những chiếc khiên va chạm dữ dội. Tuy là miếng thịt, Nhất Diệp Chi Thu chưa đến nỗi thành thịt băm. Hit Hào Long Phá Quân trước đó đưa hắn đến sát vách núi, hắn bèn đạp vách núi nhảy lên hai lần, kịp thời tránh khỏi bức tường khiên hai bên khép lại. Long Nha, Đâm Liên Tiếp, thêm một hit đâm thường. Bốn Hit Liên Hoàn Trên Không hoàn thành cực tốc độ với mũi mâu đâm vào cùng một vị trí trên vách núi, chuẩn không cần chỉnh. Khước Tà sắc bén nhờ vậy xuyên thủng đá, Nhất Diệp Chi Thu treo mình lủng lẳng giữa không trung, còn phải co hai chân lên mới không ăn đạn lạc từ NPC bên dưới. "Giỏi!" Kênh chat nhảy ra lời khen của Diệp Tu. Tôn Tường ngước góc nhìn, thấy hắn đã tìm được chỗ ngồi vững chãi trên một gờ đá khác. Kiếm ninja biến thành Ô Thiên Cơ ôm ngang hông, mũi ô đen ngòm là nòng súng, tay trái nhón quả lựu đạn thả xuống ngay lúc Tôn Tường ngửa cổ lên nhìn, kế đó là ba quả Pháo Chống Tăng ầm ầm trút xuống. Vất vả ôm chặt Khước Tà, nửa người vắt vẻo, Nhất Diệp Chi Thu cách nào né tránh? Tích tắc lựu đạn và Pháo Chống Tăng nổ tung, thân hình Nhất Diệp Chi Thu bỗng nhiên loáng lên rồi vụt biến mất. Blink! Từng được Tôn Tường chọn làm vũ khí bí mật hồi hiệp hai, kỹ năng này tiếp tục giúp Nhất Diệp Chi Thu thoát hiểm trong chân tơ kẽ tóc. Ngoài ra, nó còn có thể đưa hắn đến vị trí đặt chân tạm thời. Đột nhiên, Quân Mạc Tiếu nhấc chân phải. Đá Trước Mặt! Hiện thân ngay trên đường đá của Quân Mạc Tiếu, Nhất Diệp Chi Thu văng đi như diều đứt dây. Hội tuyển thủ chuyên nghiệp ngoài trận lắc đầu thở dài. Chơi chiêu? Mười chú Tôn Tường hợp lại cũng không phải đối thủ của Diệp Tu!