Chương 6: Thành Chủ Hắc Thạch Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc Sau khi đã thu xếp nhiệm vụ cho tất cả mọi người, Trình Đại Lôi liền tự mình kiểm tra lại mấy mối quan hệ trong hệ thống, vừa rồi mới hoàn thành xong một nhiệm vụ, lại chạy quá nhanh, còn chưa kịp nhìn qua mấy cái khen thưởng. Sơn trại: Trại Cáp Mô (Sơn trại rách nát, sơ cấp) Nhân khẩu: 4 Kỹ năng: Không Đô, hoàn thành cướp đoạt áp trại phu nhân giai đoạn sơ cấp, khen thưởng ngẫu nhiên cho sơn trại một tên lính gác đã thức tỉnh thuộc tính ẩn. Khen thưởng một cái thuộc tính đáng giá, trước mặt sơn trại có hết thảy bốn người, không biết phần thưởng này sẽ rơi vào người nào. "Đại đương gia, việc lớn không tốt, việc lớn không tốt rồi." Từ Thần Cơ vội vã chạy tới, Trình Đại Lôi vô ý thức tập trung lực chú ý ở trên người ông ta, cả người bỗng nhiên ngẩn ra. Không ngờ kẻ thức tỉnh thuộc tính ẩn lại là ngươi! ……………………. Bên dưới dãy Cáp Mô, Hoàng Tam Nguyên mặt lặng như nước, đang kiểm điểm lại tình huống thương vong của binh lính. Kỳ thực cũng không có thương vong gì, trừ Lâm Thiếu vũ đã mất tung tích, những người khác đều bình yêu vô sự. Thế nhưng, vị hôn thể của tiểu thành chủ lại bị sơn tặc cướp đi, với tình tính hung bạo của thành chủ, Hoàng Tam Nguyên thật sự không dám tưởng tượng khi trở về thành Hắc Thạch sẽ bị trừng phạt như thế nào. "Ta hỏi các người, muốn chết hay là muốn sống!" Hoàng Tam Nguyên đột nhiên mở miệng. Có Binh Sĩ đánh bạo nói: "Hoàng quản gia, chúng ta tất nhiên muốn sống..." "Nếu muốn sống, vậy ta hỏi các ngươi, hơn nay sơn tặc đến cướp chúng ta hết thảy có bao nhiêu người?" "1…" Các binh sĩ một mặt hoang mang nhìn nhau: "Hồi bẩm Hoàng quản gia, sơn tặc bao gồm 100 người1" "100 người!" Hoàng Tam Nguyên lạnh hừ một tiếng: "Mặt ngươi bị mù sao, rõ rằng sơn tặc có hơn 300 người! Chúng ta đã liều mạng chém giết, giữ lại mấy chục thi thể sơn tặc, đáng tiếc vẫn không bảo vệ được thiếu phu nhân, Lâm thiếu hiệp cũng không rõ tung tích." Hoàng Tam Nguyên đột nhiên rút ra đoản đao, vạch trên thân mấy cái vết thương, cũng không để ý vết thương đang đổ máu, lớn tiếng nói: "Theo ta trở về thành, xin viện binh!" Đám binh sĩ liền học theo, dồn dập trên người tạo ra mấy cái vết thương, xé vỡ áo giáp da lành lặn, chém mấy đường lên thân thể. Mặc dù đau đến đau răng trợn mắt, nhưng so với sự tàn bạo của thành chủ Hắc Thạch, cái này cũng không đáng là bao. Từ bụi cỏ đối diện dần dần lộ ra bóng dáng của Lâm Thiếu vũ. Hắn trơ trọi đứng đó, nhìn lên bầu trời đầy sao, trong miệng phát ra một tiếng thở dài. "Uổng cho cái danh hiệp khách của Lâm Thiếu Vũ ta, Hoàng quản gia đã tin tưởng ta như thế, cuối cùng lại hại tô gia cô nương bị sơn tặc cướp mất." Lâm Thiếu Vũ nắm chặt thanh thiết thương trong tay: "Hoàng quản gia yên tâm, ta nhất định sẽ cứu Tô gia cô nương trở về, để không uổng công thân nam nhi này!" …………………….. Tính danh: Từ Thần Cơ (Quân Sư xấu xa chết dẫm) Tuổi tác: 49 tuổi Kỹ năng: Không Thuộc tính ẩn: Cẩu quân sư không mưu lược gì/ "Kế sách hắn đưa ra, kẻ nghe theo nhẹ thì táng gia bại sản, nặng thì mất mạng. Này chính là kẻ ngu trong vạn kẻ ngu. Ở cái loạn thế này mà chịu thu lưu ông ta, chỉ có thể dùng hai chữ thiện tâm để giải thích Trình Đại Lôi nhìn chằm chằm Từ Thần Cơ, trên mặt biểu lộ vẻ không thiết tha gì. Hắn vốn cho rằng "Bình Thường" (Hay còn gọi là phổ thông) đã là cấp thấp nhất rồi, giờ nhìn thấy Từ Thần Cơ mới biết được, hóa ra dưới bình thường còn có "Chết dẫm". Nhât là thuộc tính ẩn này… Người khác thì khi tính toán không bỏ sót điều gì, còn người này một kế sách cũng không nghĩ ra, dạng này thì giữ lại làm gì, làm linh vật sao. Từ Thần Cơ nói: "Đại đương gia, Đại đương gia, cậu làm sao thế?" "Không có gì, nói chung là mặt ta hơi đen thôi," Trình Đại Lôi xoa xoa mặt: "Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?" "Đại đương gia, ta đã hỏi qua cô nương ấy, tên là Tô Anh, là vị hôn thể của tiểu thành chủ Hắc Thạch, chúng ta cướp nàng về là xảy ra đại họa đó. Cậu không biết sự lợi hại của thành chủ Hắc Thạch đâu, Lão trại chủ chính là lúc giao chiến với Hắc Thạch Thành mới bị trúng tiễn, không chữa khỏi mà chết. Lần này chúng ta lại trêu chọc hắn, nếu như đại binh kéo đến, chúng ta đều phải chết." Tần Man và Từ Linh lúc này cũng lại gần, Trình Đại Lôi mới lên tiếng hỏi: "Có ai biết tình huống ở thành Hắc Thạch không?" "Ta biết." Tần Man nói: "Hắc Thạch Thành cách Cáp Mô lĩnh một trăm năm mươi dặm, thành chủ tên là Hàn Hổ Cứ, người này vô cùng háo sắc, lại tàn nhẫn bạo ngược, trong thành hiện có năm ngàn quân tinh nhuệ." "Năm ngàn đấu hai, Đại đương gia, cậu cảm thấy có năm chắc không?" Từ Thần Cơ liền chủ động đem ông ta cùng nữ nhi cách ly ra ngoài. "Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ, người cũng đã cướp về, nếu không ngươi đem người đưa trở về, nói là do chúng ta sai, rồi quỳ xuống rập đầu lạy, xem hắn có thể hay không bỏ qua cho ngươi." Trình Đại Lôi. "Cái kia... Coi như ta chưa không nói."
Chương 7: Kế Hoạch Phòng Thủ Của Trình Đại Lôi Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc Trình Đại Lôi đối với lão quân sư này cũng không có bất kỳ hy vọng nào, hắn đem tầm mặt nhìn về phía Tần Man, có lẽ vị đại hán này có mưu tính đi. "Tần đại ca, theo ý ngươi, chúng ta nên làm như thế nào?" "Theo ta thấy bị động phòng thủ, chẳng thà chủ động tấn công, chúng ta một đường giết tới thành Hắc Thạch, chặn Hàn Hổ Cứ, theo tính toán, chuyện này chắc chắn tới bảy phần." Trình Đại Lôi cùng Từ Thần Cơ đều trợn mắt hốc mồm nhìn vị đại hán này. Lấy bốn người chủ động đi tấn công năm ngàn người, lại còn bảy phần nắm chắc… Đúng là một cái trí lực của mãng phu, xem ra bản thân phải tự mình đảm nhiệm trọng trách bày mưu tính kế này rồi. "Linh Nhi à, chúng ta vẫn nên thu dọn đồ đạc, tranh thủ thời gian mau chạy trốn thôi, còn muộn nữa là không kịp đâu." Từ Thần Cơ. Từ Linh cùng Tần Man gật đầu: "Bây giờ cũng chỉ có thể làm như vậy..." "Trốn, tuyệt đối không được." Trình Đại Lôi liền chặt đứt cái ý tưởng này. "Là sao?" Từ Thần Cơ không hiểu Trình Đại Lôi tại sao đột nhiên lại kiên định như vậy. Trình Đại Lôi lúc đầu cũng nghĩ chạy trốn, nhưng cái thuộc tính ẩn này của ông ta cũng quá dọa người. Tên này có thuộc tính ẩn là tính toán kế sạch đều sai một bước, nói cách khác, mỗi một ý kiến đều là sai lầm trầm trọng, nếu nghe theo ông ta chạy trốn, nhất định sẽ gặp nạn. "Có ba nguyên nhân, thứ nhất, chúng ta bắt cóc chính là vị hôn thê của thiếu thành chủ, mà người này có thể không quan trọng đến vậy, thiếu thành chủ của Hắc Thạch còn thiếu vợ sao? Vì thế, đem năm ngàn người đến tấn công là chuyện không thể, nhiều nhất cũng chỉ một hai trăm người. Thứ hai, chúng ta cách thành Hắc Thạch một trăm năm mươi dặm, đi đi về về ít nhất mất năm ngày, mà năm ngày này chính là cơ hội của chúng ta, chiếm cứ địa, làm một trận mai phục, chưa chắc không phòng phù được." Đô, nhiệm vụ tiếp theo "Sơn trại phòng thủ lần thứ nhất", nhiệm vụ lần này thật sự rất khó, vượt qua khả năng hiện tại của sơn tại, cố lên nhé, thiếu niên. Sau khi được hệ thống nhắc nhở, tình hình càng muốn nghiêm trọng hơn. Dù sao cũng là nhiệm vụ tiếp theo, cứ bỏ mạng liệu một trận. "Vậy cái thứ ba đâu?" Từ Thần Cơ ngơ ngác hỏi, ông ta không nghĩ tới Trình Đại Lôi lại có nhiều đạo lý như vậy. "Thứ ba à..." Trình Đại Lôi nhìn xung quanh một vòng: "Phụ thân của ta, Đại đương gia trước kia của trại Cáp Mô trong trận vây đánh của thành Hắc Thạch, trúng tiễn bị thương, sau cùng vì vết thương nhiễm trùng mà chết. Tần đại ca cùng Hàn Hổ Cứ càng có thêm huyết hải thâm thù. Thù này không báo, làm sao xứng với đấng nam nhi thân cao bảy thước, vì thế lần này, thủ được thì thủ, thủ không được cũng phải thủ." "Đúng vậy!" Tần Man nện một phát xuống bàn: "Đại đương gia, cái mạng này của Tần mỗ sau này sẽ là của ngươi!" Từ Thần Cơ không có kích động như Tần Man, ông ta không thể hiểu cái gọi là "Thủ không được cũng phải thủ". Nghĩ đến đây, Từ Thần Cơ liền hỏi: "Từ thành Hắc Thạch đến nơi đây, hết thảy có hai con đường, một đầu là đường lớn, có thể chứa hai cỗ xe ngựa song hành, một đầu là đường hẹp quanh co, ở giữa còn phải đi qua một sơn cốc, nếu Đại đương gia muốn mai phục, chúng ta biết bọn họ đi đường nào sao?" "Cái này phải nhờ vào vị quân sư như ngươi a?" Trình Đại Lôi thâm ý cười nói: "Quân Sư cẩn thận nghĩ, hảo hảo nghĩ, bọn họ sẽ đi con đường nào?" Từ Thần Cơ nhíu mày, số lần ông ta động não cũng không nhiều, thậm chí từ chưa từng sử dụng tế bào não, ít nhiều cũng chỉ là mấy lần chém gió: "Tất nhiên là từ đường lớn đến!" Trình Đại Lôi cười ha ha một tiếng: "Ta đã biết họ đi đường nào rồi." Từ Thần Cơ càng thêm hoang mang, chính mình cũng không có nắm chắc, Trình Đại Lôi sao có thể tín nhiệm mình như thế. "Theo Từ quân sư đoán, nguy cơ lần này, chúng ta có thể vượt qua không?" Từ Thần Cơ thở dài một tiếng: "Không giấu gì Đại đương gia, ta chẳng ôm chút hy vọng nào cả." "Ta vốn cũng không chắc chắn." Trình Đại Lôi vỗ vỗ bả vai Từ Thần Cơ: "Nhưng bây giờ, đã có năm phần chắc chắn rồi." Đến giấy vệ sinh, đồ lót còn có tác dụng của riêng chúng. Trình Đại Lôi liền khắc sâu mấy cái đạo lý này. Ai bảo Từ Thần Cơ vô dụng nào, thuộc tính ẩn này rõ ràng chính là một thứ vũ khí siêu cấp, giúp bài trừ những lựa chọn sai. Về sau chỉ cần mình có thù với ai, liền đem Từ Thần Cơ phái đi qua, có ông ta bày mưu tính kế, khẳng định cũng không lâu lắm, đối phương sẽ cửa nát nhà tan, vợ con ly tán. Nghĩ tới đây, Trình Đại Lôi chợt thấy sảng khoái tinh thần, hắn thổi 1 tiếng huýt sáo, hướng gian phòng của mình đi đến. Cũng nên đến gặp áp trại phu nhân tương lại của mình nào. Bên trong ngôi nhà bằng đất, lóe lên ánh nến, một cô gái mặc trang phục màu đỏ đang yên lặng ngồi trên giường. Hào quang mỹ lệ nổi bật càng khiến khuôn mặt nàng thêm hồng nhuận phơn phớt, mặt ngọc tinh xảo, mái tóc đen suôn dài như thác nước rủ xuống, khoác ở đầu vai. Trình Đại Lôi trong lòng rung động, quả nhiên là một nữ tử an tĩnh, sợ chỉ ở thời cổ đại xa xưa này mới có một nữ nhân sạch sẽ như vây. Nàng ngồi ở chỗ đó, ánh mắt sáng tỏ, sạch sẽ, như nước mà cũng như băng, khiến người khác tự ti mặc cảm, cũng làm cho lòng người sinh ra tham lam.