Chương 1009: Trở về Bắc Đẩu. Share: doctruyen.org Spoiler Dựa vào trí tuệ, kinh nghiệm của nhân loại dung hợp lực lượng ma thú, tức là Vu Nhai ở trong mệnh hồng vừa có thể dùng lực lượng nhân loại vừa dùng được sức mạnh ma thú. Bây giờ tình huống trong vô số toái hồn rồng và Xích Thố là giống nhau, Vu Nhai có thể bản năng thúc giục ma pháp rồng. Nhưng Vu Nhai không thích ứng với ma pháp chẳng bằng không dùng, cơ thể cự long mạnh mẽ cộng với kinh nghiệm chiến đấu của nàng đã đủ. Tóm lại muốn mở gút toái hồn phải dựa vào con rồng bạo lực chiến đấu, đầy bạo lực. Điều đáng an ủi duy nhất là chờ khi Vu Nhai hoàn thành công tác biến toàn bộ mệnh hồng toái hồn thành ngôi sao thì hắn sẽ là người hiểu rõ ma pháp rồng nhất trên Thần Huyền đại lục. Dù Vu Nhai không thể dùng nhưng nếu hắn gặp cự long sẽ có ưu thế chiến đấu rất lớn. - Cha nó, tan vỡ đi, lão tử sử dụng cách chiến đấu của long hoàng, rồng tạp chủng nhà ngươi mơ đấu với ta? Vu Nhai bắt đầu hành động mở gút toái hồn, mới đầu gian nan rồi dần thích ứng. Vu Nhai phát hiện công tác không quá khó khăn, nguyên nhân thì như hắn nói, hắn đã nhận truyền thừa cách chiến đấu từ bảy long hoàng. Long hoàng tất nhiên cường đại hơn rồng bình thường dù là về mặt gì. Nên rồng địch có ma pháp cũng chịu bó tay. Từng ngôi sao mờ nhanh chóng treo trên bầu trời huyễn ảnh, mệnh hồng trên trời biến mất dần. Thời gian trôi nhanh, Vu Nhai không ngừng chiến đấu, đấu trong hiện thực, trong huyễn ảnh. Các ma thú trong Loạn Xuyên sơn mạch gặp xui xẻo, khi Vu Nhai rảnh rỗi sẽ lấy cơ thể nhân loại dùng chiến kỹ cự long liều mạng với cự long, giống như cách hắn hóa thân Xích Thố tàn nhẫn giết đám người Hoàng Phủ Cung, Hình Uyển, Ngũ Thanh, Công Tôn Bình. Vì càng rảnh rọt năng lực chiến đấu trong thế giới huyễn ảnh không tránh khỏi luyện tập chiến đấu trong hiện thực. Vu Nhai một đường giết tới, đói thì trứng rồng, mệt mỏi thì ngủ, có tinh thần lại chiến đấu. Nhờ trứng rồng, đấu với rồng trong mệnh hồng tẩy lễ, Vu Nhai hầu như biến thành cự long hình người, phát ra uy nhiếp cự long. - Grao! Grao grao! Phía xa hễ cảm nhận được hơi thở rồng là các ma thú trốn sạch. Con ma thú sơ đoạn bát giai cụp đuôi bỏ chạy. Quá đáng sợ, tại sao trong Loạn Xuyên sơn mạch có cự long? Không đúng, nên hỏi là tại sao trong Thần Huyền đại lục có cự long? Suốt hai ngày không gặp ma thú làm Vu Nhai bực mình. May mắn thanh kỳ tuấn mã thú không bỏ Vu Nhai mà đi, tuy trong mắt nó đầy khó hiểu. Uy nhiếp rồng quá quá cường đại làm thanh kỳ tuấn mã thú không cách nào chống cự, có lẽ lúc này chúng nó nghĩ mẫu thân 'tổ tiên' này năm xưa là rồng cái, bị thanh hồ kỹ vĩ thú hiếp rồi sinh ra hắn. Thanh hồ kỹ vĩ thú uy vũ, dám đè cả rồng cái. Thanh kỳ tuấn mã thú đã không nghĩ 'tổ tiên' Vu Nhai là thanh hồ kỹ vĩ thú mà là thanh hồ kỹ vĩ thú kết hợp cự long cái tạp giao sinh ra hắn, huyết mạch tinh thuần hơn bọn chúng. - Cha nó, hai ngày đã qua, rốt cuộc lão tử học được cách giấu hơi thở rồng, để xem đám ma thú các ngươi làm sao chạy? Đã qua hai ngày từ khi ma thú thấy Vu Nhai là cong đuôi chạy. Vu Nhai đành vừa chạy vừa vào trong mệnh hồng trên bầu trời huyễn ảnh giải gút, không ngừng nghĩ cách giấu hơi thở rồng đi. Cuối cùng Vu Nhai đã làm được, hắn cuồng cười. Nhưng rất nhanh có bồn nước lạnh tạt xuống đầu hắn. Cổ Đế Long Linh trầm giọng hỏi: - Vu tiểu tử, bảy ngày đến, đã tới Bắc Đẩu, ngươi nên về nhà trước chờ sau này có dịp lại đến? Lần này Khắc Liệt Luân Tư không phải Khắc Liệt Luân Tư lên tiếng mà là Cổ Đế Long Linh với oán khí cực lớn. Mỗi ngày nhìn tiểu tử này tu luyện nhưng không thấy chế tạo Đế Long kiếm, Cổ Đế Long Linh thoải mái mới lạ. - A! Vu Nhai ngẩn người, khóe môi co giật: - Mau vậy? Cổ Đế Long Linh vẫn khó chịu nói: - Đúng là mau. Vu Nhai không tin, hắn thầm đếm. Ngày đầu tiên nhận truyền thừa, thích ứng huấn luyện. Ngày thứ hai liều mạng đấu với các loại rồng địch trong mệnh hồng, xem như đã thích ứng. Bắt đầu ngày thứ ba thì quen tay, sau đó chưa thấy đủ nên Vu Nhai tàn sát đám ma thú muốn khóc. Ngày thứ tư tiếp tục, ngày thứ năm cũng nên như vậy nhưng đến buổi tối Vu Nhai phát hiện ma thú xung quanh cảm giác đến hắn liền chạy. Ngày thứ sáu, bảy thì như bên trên đã nói, Vu Nhai cố gắng giấu hơi thở rồng đi. - Thật sự trôi qua bảy ngày, vậy . . . Về Bắc Đẩu đi. Vu Nhai ngần ngừ một chút, quyết định trở về Bắc Đẩu hành tỉnh. Khi đã quyết định nỗi nhớ nhung dâng trào trong lòng Vu Nhai, hắn muốn chạy tới trước mặt mẫu thân ngay. Vu Nhai hít sâu đè nén các loại cảm xúc, xoay người chạy hướng Bắc Đẩu hành tỉnh. Nếu cứ đi thẳng hướng nam sẽ vào Lạc Thiên vương quốc. Sau mấy canh giờ, Bắc Đẩu thành Huyền Binh đế quốc, gần Á Xuyên yếu tắc có một người nguyên thủy dẫn theo trăm con ma thú hình ngựa màu xanh xuất hiện. Người đó khoác da thú, tóc rối xù, râu ria xồm xoàm, người phát ra hơi thở ma thú mãnh liệt, hình tượng này không phải người nguyên thủy thì là gì? Người nguyên thủy mở miệng nói: - Lạ thật, chỗ này tuy cách yếu tắc còn một khoảng nhưng theo lý thuyết ta mang nhiều ma thú xông ra từ Loạn Xuyên sơn mạch nên bị phát hiện mới đúng, tại sao im lặng như vậy? Người nguyên thủy chính là Vu Nhai. Bảy ngày trước Vu Nhai còn chú ý hình tượng, nhưng bảy ngày nay hắn điên cuồng chiến đấu trong hiện thực và huyễn ảnh, không rảnh chú ý nhiều. Vu Nhai lười lấy y phục trong không gian giới chỉ ra thay, khoác đại da thú. Vu Nhai lắc đầu, nói: - Chắc sẽ không có chiến đấu gì, hoặc là huấn luyện theo lệ thường, hoặc lơ là giám thị. Thôi kệ nó, đỡ rắc rối cũng tốt. Vu Nhai không rối rắm vấn đề Á Xuyên yếu tắc, hắn đạp chân lên mảnh đất Bắc Đẩu hành tỉnh. Vu Nhai càng muốn chạy về nhà ngay, hắn mang theo ma thú đến từ đất tận cùng phía tây Thần Huyền đại lục lao nhanh hướng Bắc Đẩu thành. Vu Nhai không biết mẫu thân sẽ ở Bắc Đẩu thành hay Dao Quang thành, Bắc Đẩu thành gần hơn nên hắn đến đó trước. - Lạ thật, không khí Bắc Đẩu hành tỉnh rất lạ, chẳng lẽ Cổ Duệ chi dân đến? Vu Nhai đi qua mấy thành trấn nhỏ, không khí rất kỳ lạ, tiểu thành không náo nhiệt như trước. Vu Nhai thốt ra suy đoán xong lại lắc đầu. Cổ Duệ chi dân sẽ không đến nhanh như vậy, Vu Nhai nghĩ có lẽ đã tưởng tượng nhiều. Trong tình huống này Ma Pháp đế quốc sẽ không đánh với Huyền Binh đế quốc, tiểu quốc xung quanh càng không có can đảm. Vậy chuyện gì xảy ra? Vu Nhai nhíu mày hỏi: - Chẳng lẽ là ảo giác? Vu Nhai quyết định chờ dến tiểu thành tiếp theo sẽ tìm người hỏi chuyện. Vu Nhai hỏi vài người nhưng không rõ tình huống cụ thể, chỉ biết mấy ngày nay có một siêu đại nhân vật đến Bắc Đẩu hành tỉnh, hình như muốn giết loạn thần tặc tử gì đó. Vu Nhai hỏi mấy người, có người bảo là giết gian tế Ma Pháp đế quốc. Nói tóm lại một chủ nhân đến, chủ nhân muốn giết người, đơn giản như vậy.
Chương 1010: Bắc Đẩu cô nhi viện. (1) Share: doctruyen.org Spoiler Cho nên trong thời gian ngắn Bắc Đẩu hành tỉnh khủng hoảng, đơn giản vì sau khi đại nhân vật đến liền điều binh khiển tướng qua các nơi. Mọi người cảm giác việc lớn sắp xảy ra. Còn về đại nhân vật điều binh hay ba lãnh tụ Bắc Đẩu thành điều binh thì không biết. - Đại nhân vật? Muốn giết người? Lòng Vu Nhai thấy bất an, mắt lóe tia sáng ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh. Vu Nhai nói: - Tiểu Thúy, chúng ta đi, đi Bắc Đẩu thành ngay xem sao. - Grao! Tiểu Thúy sà xuống dưới, Vu Nhai nhảy lên lưng nó. Vu Nhai nói với thanh kỳ tuấn mã thú bên dưới: - Các ngươi chạy nhanh nhất theo ta. Thanh kỳ tuấn mã thú rống to: - Grao! Grao grao! Thanh kỳ tuấn mã thú nhanh chóng cất vó, gió thổi qua mảnh đất Bắc Đẩu hành tỉnh. Tốc độ của Tiểu Thúy nhanh hơn thanh kỳ tuấn mã thú rất nhiều, nó biết bay, không mất nhiều thời gian, ít nhất nhanh hơn ma thú bay bình thường nhiều. Tiểu Thúy tiến hóa nên tốc độ siêu mau chở Vu Nhai bay tới gần Bắc Đẩu thành. Binh sĩ đông nghẹt đứng dưới Bắc Đẩu thành, không khí nặng nề nhưng mỗi đội hình hơi rối. cảm giác rất lạ, rõ ràng đứng ngay ngắn nhưng lòng thì rối loạn, tức là binh sĩ không đồng lòng. Vu Nhai nhỏ giọng nói: - Chắc xảy ra chuyện lớn rồi. Đại nhân vật, là đại nhân vật gì? Vu Nhai vỗ Tiểu Thúy đáp xuống chỗ binh sĩ không phát hiện được, một mình hắn chạy hướng Bắc Đẩu thành. Vu Nhai đến trước cửa thành nhìn thấy cảnh tượng rất quen thuộc. Dù binh sĩ đứng ngoài thành nhưng vẫn có nhiều người vào thành, các tiểu binh giữ thành kiểm tra theo thông lệ, nhưng không khí nặng nề, vạn dặm không mây nhưng lại kéo mây đen về. - Vào đi, nhớ là đừng gây sự. Trong thành đang không hòa bình, đừng tùy tiện đắc tội với người. Vu Nhai từng gặp tiểu binh thủ thành trước cửa Bắc Đẩu thành nhưng không quá quen thuộc. Tuy Bắc Đẩu thành so với Độc Cô Thần thành, Huyền Binh đế đô, Ma Pháp đế đô gì đó thì như con kiến, nhưng nó là trung tâm một hành tỉnh nên rất phồn hoa, có mười sáu cửa thành. Vu Nhai không phụ trách cửa thành hướng này nên không quen mặt binh sĩ thủ thành là bình thường. Bộ dạng Vu Nhai như người nguyên thủy, vì trong lòng có tâm sự nên lười sửa sang lại, cứ thế vào Bắc Đẩu thành. Bộ dạng Vu Nhai như thế này sẽ khiến người ta chú ý, vì hắn không quen với đám lính nên không đi lên dò hỏi, vận dụng năng lực ám hành lặng lẽ xuyên qua đám người. Các tiểu binh không phát hiện ra Vu Nhai. Thực lực của Vu Nhai bây giờ vượt qua công chúa Nguyệt Lâm Sa lúc trước rất nhiều. Vu Nhai đi trên đường Bắc Đẩu thành không quá quen thuộc, người qua đường vẫn vội vàng tới lui. Vu Nhai không vội tìm người hỏi ngay, nghiêng tai nghe mọi người bàn tán. Không biết có phải Vu Nhai rất xui mà nghe một lúc lâu không thấy ai bàn luận về thế cục căng thẳng, dù có nói cũng không ngay trọng điểm. Cơ bản thông tin giống như lúc trước Vu Nhai hỏi thăm. Đang lúc Vu Nhai tính tìm người hỏi thì chợt thấy mấy chữ Bắc Đẩu cô nhi viện. - Ủa? Bắc Đẩu cô nhi viện? Vu Nhai nhìn Bắc Đẩu cô nhi viện, lẩm bẩm: - Dạ Tình cũng ra từ Bắc Đẩu cô nhi viện. Vu Nhai không mấy quan tâm, không định vào Bắc Đẩu cô nhi viện xem. Trước tiên hỏi rõ tình huống đã. Nếu không có vấn đề thì về nhà ngay. Chỉ cần không liên quan đến hắn thì đại nhân vật gì đó kệ nó. - A? Không đúng, trong Bắc Đẩu cô nhi viện có chuyện, những con ngựa này . . . Vì chú ý nên linh giác cường đại của Vu Nhai bản năng xâm nhập Bắc Đẩu cô nhi viện, phát hiện bên trong có hai khí thế đối lập. Một khí thế thô bạo, một khí thế nhút nhát, áp lực. Khiến Vu Nhai để ý là ngựa trước Bắc Đẩu cô nhi viện thuộc về Bắc Đẩu kỵ vệ đội. Dù là nguyên nhân gì thì Vu Nhai có lý do quan tâm, hắn lắc mình vào trong Bắc Đẩu cô nhi viện. Khi Vu Nhai chạy vào Bắc Đẩu cô nhi viện từ xa nghe một thanh âm cực kỳ kiêu căng. - Lão nữ nhân, ngươi không nghe rõ sao? Lạc gia chúng ta muốn chỗ của các ngươi. Cô nhi viện rách nát, rác rưởi đê tiện không có phụ mẫu nuôi vậy mà chiếm khu tốt như thế, quá uổng phí. - Dọn ra ngoài cho ta, lập tức. Trong Bắc Đẩu cô nhi viện chia hai nhóm người. Một nhóm nhiều cỡ mấy trăm người, có già có trẻ. Già cỡ bảy, tám chục tuổi, trẻ thì còn bế trên tay, nhìn là biết người của Bắc Đẩu cô nhi viện. Già là nhân viên công tác trong cô nhi viện, người có lòng tốt. Nhỏ là cô nhi mất phụ mẫu của mình. Một nữ nhân trung niên đứng trước nhóm người, khuôn mặt xinh đẹp mưa gió không thể mang đi, chuyện trước mắt làm nàng giận dữ và đau buồn. Đối diện các cô nhi là đội mấy chục người, ăn mặc Bắc Đẩu kỵ vệ đội mà Vu Nhai quen thuộc. Người đứng đằng trước nhất nói năng càn rỡ là một thanh niên, tay cầm trường kích, đó là huyền binh bản mệnh của gã. - Dạ a di . . . Nghe nam nhân cầm trường kích nói, các cô nhi nhìn nữ nhân trung niên đứng trước bọn họ, đáy mắt khủng hoảng. Bọn họ không hiểu tại sao hôm qua còn bình yên nay đột nhiên có người đòi họ chuyển ra ngoài. Tại sao người trước mắt hung dữ như vậy? Bọn họ không sợ tham lang thần nữ Dạ Tình tỷ tỷ sao? Nam nhân cầm trường kích chờ mất kiên nhẫn mở miệng hỏi: - Như thế nào? Không hành động đi? Muốn ta ra tay sao? Hay các ngươi định chờ tham lang thần nữ trở về? Nam nhân cầm trường kích nhắc đến tham lang thần nữ bằng giọng mỉa mai. Tuy mấy năm nay Bắc Đẩu cô nhi viện ra rất nhiều huyền binh giả nhưng thật sự lợi hại chỉ có Dạ Tình. Nghiêm Sương từng uy hiếp Vu Nhai nếu hắn dám đối xử không tốt với Dạ Tình, Tiểu Mỹ thì nguyên Bắc Đẩu cô nhi viện sẽ không tha cho hắn. Có thể nói Bắc Đẩu cô nhi viện khá nổi tiếng, nhưng so với Bắc Đẩu kỵ vệ đội thế lực lớn thì yếu đến tội. Một cô bé rất tôn sùng Dạ Tình, nghe nam nhân cầm trường kích nói thì trong trẻo mắng: - Dạ Tình tỷ tỷ chắc chắn sẽ trở vè, nhất định sẽ trừng phạt đám người xấu các ngươi! Bắc Đẩu cô nhi viện ra Cổ Đế Long Linh, Nghiêm Sương nên mấy năm nay sống rất thoải mái. Các đứa trẻ biết Dạ Tình là ô dù của bọn họ, là đại tỷ tỷ không gì không làm được. Nam nhân cầm trường kích rất kiêu căng, nghe nhắc tới Dạ Tình thì cơ mặt co giật. Nam nhân cầm trường kích âm trầm nói: - Cô nhi chính là cô nhi, không có phụ mẫu nuôi đúng là rác rưởi mất dạy. Nói thật cho các ngươi biết đi, hiện tại thế cục đã khác, dù tiện nữ nhân Dạ Tình kia trở về thì sao? Dù nàng đứng ở chỗ này thì lão tử cũng khiến các ngươi dọn ra ngoài! - Sẽ không, Dạ Tình tỷ tỷ của chúng ta chính là tham lang thần nữ. - Đúng vậy! Đồ xấu xa! - Còn có Vu Nhai ca ca đại tướng quân cũng sẽ không tha cho ngươi! Đám nhóc lao nhao cãi lại, vẻ mặt kích động. Bởi vì nam nhân cầm trường kích nói bọn chúng là rác rưởi không có phụ mẫu nuôi, tuy bọn họ không có phụ mẫu nhưng không phải rác rưởi.
Chương 1011: Bắc Đẩu cô nhi viện. (2) Share: doctruyen.org Spoiler - Vu Nhai . . . Nghe hai chữ Vu Nhai cơ mặt nam nhân cầm trường kích co giật chất chứa thù hận, sau đó gã nghĩ ra điều gì, cười phá lên. - Vu Nhai quay về thì sao? Chỉ là một kẻ sắp chết. Dọn ra ngay. - Sắp chết gì? Đám nhỏ định cãi lại nhưng bị nữ nhân trung niên đứng đằng trước ngắt lời: - Đừng nói nữa, chúng ta dọn ra là được. Mọi người yên tâm, khi nào còn Dạ a di thì nhất định sẽ bảo vệ các ngươi. Các ngươi không có phụ mẫu sao? Không, Dạ a di chính là phụ mẫu của các ngươi, tất cả ca ca tỷ tỷ, thúc thúc a di trong cô nhi viện là phụ mẫu của các ngươi. - Dạ a di . . . Nữ nhân trung niên nói: - Chúng ta dọn đi ngay, cho xin chút thời gian được không? Còn rất nhiều . . . - Thời gian của chúng ta rất quý giá, cho đám phế vật các ngươi thời gian? Buồn cười, tất cả ra ngoài ngay bây giờ! Nam nhân cầm trường kích không cho mọi người trong Bắc Đẩu cô nhi viện thời gian dọn đồ, tức là sẽ không cho họ lấy tiền bạc gì bên trong. - Chúng ta . . . Được rồi, bây giờ chúng ta đi. Nữ nhân trung niên biết chuyện xảy ra gần đây, có cưỡng cầu nữa cũng vô ích. Tuy nữ nhân trung niên cũng là huyền binh giả nhưng thực lực chỉ là loại thường, năm xưa tình cờ kết bạn với mẫu thân của Tiểu Mỹ. Nữ nhân trung niên không ứng đối được chuyện trước mắt, dù thực lực của nàng mạnh hơn chút thì sao? Bắc Đẩu kỵ vệ đội không chỉ có mấy người này. Nữ nhân trung niên cắn răng cố nén nước mắt đồng ý, người còn sống thì tốt rồi. - Đi, theo ta đi. Nam nhân cầm trường kích không khác gì ăn cướp nhưng bọn họ có cách gì? Cứ nghĩ nhẫn nhịn thì chuyện sẽ qua, nhưng khi nữ nhân trung niên đưa người đi gã chợt kêu ngừng. - Chờ đã. Ánh mắt nam nhân cầm trường kích đắc ý, âm hiểm quét đám trẻ, chỉ vào mấy đứa nhóc: - Mấy đứa nhóc này ở lại, mới rồi bọn chúng nói hai chữ Vu Nhai, ta nghi ngờ chúng là đồng bọn của Vu Nhai, cần mang về điều tra. Bóng tối buông xuống vào ngày hôm nay, Bắc Đẩu cô nhi viện cứ tưởng có thể tìm được chút ánh sáng nhưng khi nam nhân cầm trường kích dứt lời thì Dạ Tình bị đánh tan, mọi người tan vỡ. - Ngươi dám? Nữ nhân trung niên ngây người sau đó mặt tái xanh suýt lấy huyền binh bản mệnh ra. Nam nhân cầm trường kích nhún vai, cười gian nói: - Tại sao ta không dám? Bây giờ có ai vênh váo bằng ta? Được rồi, ta công nhận mấy nhãi ranh này không dính chút gì đến Vu Nhai, nhưng ta muốn bắt chúng đi. Ha ha, nữ lớn lên bán vào kỹ viện, nam thì bán làm nô lệ, có giá trị lợi dụng hơn là ở đây. Nam nhân cầm trường kích ngừng một lúc, ánh mắt nhìn nữ nhân trung niên chằm chằm: - Ngươi nói ngươi là phụ mẫu của chúng đúng không? Ngươi nói sẽ bảo vệ bọn chúng đúng không? Vậy bảo vệ đi, ngươi bảo vệ cho ta xem! Tâm lý nam nhân cầm trường kích vặn vẹo, khó chịu vì lời nói cảm động của nữ nhân trung niên. Mọi người, bao gồm nữ nhân trung niên mặt trắng bệch. Bọn họ chấp nhận bị đuổi đi, nhưng nam nhân cầm trường kích muốn bắt con nít, đó là đứa con của tất cả mọi người, như núm ruột để ra. Những đứa trẻ bị nam nhân cầm trường kích chọn mờ mịt nhìn nữ nhân trung niên, choáng váng. Nam nhân cầm trường kích cười gian đứng đó nói: - Ta không muốn mang đi hết đứa trẻ của các ngươi, mấy đứa này là được. Ngươi muốn chống cự cũng không sao, vậy thì ngươi sẽ hại chết tất cả đứa nhỏ. Ngươi muốn nhìn bọn trẻ tiêu đời hay từ bỏ mấy đứa mang đi nhiều đứa trẻ khác? Nam nhân cầm trường kích híp mắt, quá sung sướng. Nếu nam nhân cầm trường kích đòi mang tất cả bọn trẻ thì người Bắc Đẩu cô nhi viện sẽ liều mạng chống lại, nhưng nếu chỉ vài đứa thì sao? Bọn họ không cam lòng nhưng đành chịu cảm giác đau thương xé tim đó, cố gắng chịu đựng, thật là hình ảnh tuyệt đẹp. - Lão nữ nhân lòng cảm đồng tình lan tràn, thời gian rất quý giá. Nếu không mang đám trẻ khác đi, còn lừng chừng thì ta sẽ giữ lại thêm mấy đứa. - Đồ ác ma! Mọi người cùng rơi lệ, những người hiểu chuyện đau xé lòng nhưng bọn họ không thể chống đối, phải trơ mắt nhìn đứa trẻ từng cùng chia xẻ đắng cay bị mang đi, tương lia thành kỹ nữ hoặc nô lệ. Nam nhân cầm trường kích gằn từng chữ: - Vẫn - Không - Cút - Đi - Sao? Hình ảnh trước mắt quá tuyệt vời. - Tiểu Hoạch, ta có lỗi với các ngươi, ta nhất định sẽ . . . Nữ nhân trung niên biết chuyện bất khả kháng. Như nam nhân cầm trường kích đã nói, phải lựa chọn, nữ nhân trung niên không còn sự lựa chọn nào khác. Vì mấy trăm đứa trẻ, nữ nhân trung niên chỉ có thể từ bỏ mấy đứa, lòng nàng nhỏ máu. Bốp! Bốp! Bốp! Có tiếng vỗ tay đánh gãy lời nữ nhân trung niên. - Đặc sắc, rất đặc sắc. Mọi người đưa mắt nhìn qua, dù bây giờ bọn họ có cảm xúc gì thì sau đó chuyển sang khó hiểu. Sao đột nhiên có người nguyên thủy chui ra? Một người nguyên thủy khoác da thú, râu tóc rối xù. Người nguyên thủy vỗ tai liên tục, mặt treo nụ cười ông chú xấu xa. Nam nhân cầm trường kích ngây người sau đó nét mặt sa sầm nói: - Ngươi là ai? Người nguyên thủy nghiêng đầu nói: - Ta sao? Đương nhiên là diễn viên chính. Ài, lỡ chậm chân vài bước, không ngờ ngươi muốn giành bát cơm của ta, còn diễn màn kịch đặc sắc như vậy, đặc sắc đến mức ta rất muốn giết ngươi. Khi người nguyên thủy nói hai chữ giết người làm tim nam nhân cầm trường kích đập nhanh nhưng gã cố nén. Nam nhân cầm trường kích quát với người đứng sau mình: - Điên điên khùng khùng, người đầu, kéo tên điên này ra ngoài cho ta, dám chống cự thì giết tại chỗ! Bắc Đẩu kỵ vệ đội đứng sau lưng nam nhân cầm trường kích đồng thanh kêu lên: - Tuân lệnh! Hai người lao ra. Người nguyên thủy không quan tâm hai Bắc Đẩu kỵ vệ đội xông lên, quay đầu nói với nữ nhân trung niên: - Dạ a di, chắc người chính là Dạ a di? Chút nữa hình ảnh hơi máu me, tạo thành bóng ma tâm hồn bọn trẻ. Đứa trẻ nào quá nhỏ đừng cho chúng thấy. Vu Nhai không để ý nữ nhân trung niên, những người khác có phản ứng gì, bởi vì hai Bắc Đẩu kỵ vệ đội đã lao tới trước mặt hắn. Vì thời gian gấp gáp nên cảnh tượng máu me vẫn diễn ra trước mặt con nít. Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt! Người nguyên thủy búng tay một cái, hai luồng sáng xanh thổi quét biến thành hình kiếm. Như một pha quay chậm, kiếm gió đâm thủng cổ họng hai Bắc Đẩu kỵ vệ đội. Gió xanh xuyên qua yết hầu biến thành gió đỏ. Gió không ngừng bay tới trước mặt nam nhân cầm trường kích, nhẹ rơi rụng. Gió không còn, chỉ còn lại chất lỏng đỏ nhỏ giọt trước mặt nam nhân cầm trường kích, Bắc Đẩu kỵ vệ đội đứng sau lưng gã. Hoa văn đỏ bất quy tắc nằm dưới đất. Hai Bắc Đẩu kỵ vệ đội lặng lẽ ngã xuống, không phát ra chút tiếng động. Vù vù vù vù vù! Gió nhẹ tohỏi, sân Bắc Đẩu cô nhi viện tĩnh lặng. Mọi người trợn to mắt, có người bản năng bịt miệng. Đặc biệt là người cô nhi viện mặt còn ngấn lệ. Bọn họ trợn to mắt, giọt lệ rơi lả chã, mấy trmă người cùng khóc thật là lạ.
Chương 1012: Lại dạy hư con nít. Share: doctruyen.org Spoiler Người nguyên thủy cảm thán phá vỡ bình tĩnh: - A! Ngại quá, ta xuống tay quá nhanh, để con nít thấy điều không nên thấy, dạy hư con nít rồi. Giọng điệu của người nguyên thủy không chút tự trách. Bây giờ không phải thời hòa bình, không phải thế giới hài hòa đẹp đẽ, con nít muốn sống sót phải học được hiện thực tàn nhẫn. Đây là lý do tại sao người nguyên thủy không chạy ra ngay, hắn hy vọng đám nhóc cảm nhận được loại tàn nhẫn này. Đương nhiên người nguyên thủy cũng muốn thấy nam nhân cầm trường kích làm đến mức nào mới chịu bỏ qua. Nếu bọn nhỏ không cảm nhận sự tàn nhẫn thì có khác gì Tinh Linh tộc thuần khiết bị các tộc khi dễ, không ngừng thu nhỏ lại? Có lẽ ở trong mắt người đầy lòng đồng tình là tàn nhẫn, nhưng con nít sẽ trưởng thành, chúng không thể đơn thuần suốt đời. - Ngươi . . . Ngươi . . . Ngươi dám giết người? Ngươi có biết ngươi đang làm gì không? Người nguyên thủy vô tội nói: - Ta làm gì? Ta đang giết người, ngươi không nhìn thấy sao còn hỏi? Người nguyên thủy chậm rãi bước tới gần nam nhân cầm trường kích. Nam nhân cầm trường kích, Bắc Đẩu kỵ vệ đội sau lưng gã thụt lùi mấy bước. Người nguyên thủy nói: - Như thế nào? Mới rồi ngươi rất vênh váo sao giờ thụt lùi? Vừa rồi ngươi không biểu diễn như vậy, làm vai chính thì phải có khí thế, ví dụ như vầy . . . Xẹt xẹt xẹt xẹt! Bốn luồng gió xanh bay vút qua bên người nam nhân cầm trường kích bắn hướng bốn Bắc Đẩu kỵ vệ đội sau lưng gã, giống y như tình hình vừa rồi, gió xanh biến thành màu đỏ. Điều khác biệt duy nhất là gió đỏ quẹo về đổ chất lỏng đỏ gần người nam nhân cầm trường kích. Thủ đoạn rất quái dị. Nam nhân cầm trường kích, Bắc Đẩu kỵ vệ đội còn lại dựng đứng lông tơ, nỗi sợ hãi dâng trào. Bọn họ chưa từng cảm giác cái chết đến gần như vậy, thì ra giết người cũng có nghệ thuật. Lúc này Vu Nhai vận dụng lực lượng Phong Doanh gần bằng chủ nhân cũ. Nam nhân cầm trường kích thở dồn dập: - Ngươi . . . Rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi dám giết người trước mắt bao người. Ngươi chết chắc rồi, ngươi chết chắc. Đám cô nhi rác rưởi này sẽ tiêu đời vì ngươi, các ngươi tàn đời! Nam nhân cầm trường kích nhìn người nguyên thủy như trông thấy một ngọn núi lớn, bản năng nói cho gã không thể chống cự được, gã chỉ có thể uy hiếp bằng lời nói. - A? Vậy nếu ta giết hết các ngươi thì sẽ có người đến tiêu diệt ta và cô nhi viện sao? - Đúng vậy! Lạc gia và Bắc Đẩu kỵ vệ đội chúng ta sẽ không tha cho các ngươi. Nam nhân cầm trường kích thấy có đường thì vội dọn ra hai ngọn núi to, ít nhất đó là hai ngọn núi lớn trong mắt gã. - Vậy sao? Ta nghe nói Bắc Đẩu thành do thành chủ, binh phòng bộ quyết định, từ khi nào đến lượt Bắc Đẩu kỵ vệ đội? Nam nhân cầm trường kích ngẩn người, vẻ mặt bình tĩnh lại, nhìn người nguyên thủy trân trân sau đó bật cười. Nam nhân cầm trường kích cười nhẹ nhõm nói: - Thì ra ngươi không biết chuyện xảy ra mấy ngày gần đây trong Bắc Đẩu thành? Ha ha, thành chủ, binh phòng bộ gì? Tuy bọn họ sẽ không chết nhưng rất nhanh quyền lực sẽ vào tay Bắc Đẩu kỵ vệ đội ta. Người nguyên thủy chớp mắt hỏi: - A? Gây lớn chuyện như vậy? Nam nhân cầm trường kích mỉm cười nói: - Đúng, nên mới rồi ngươi đã quá khích, dám giết người, bây giờ đã biết ngươi làm chuyện gì rồi đi? Nam nhân cầm trường kích càng nói càng tự tin, càng nói càng cảm giác nắm giữ quyền chủ động, có chỗ dựa thật tốt. - Ta làm chuyện gì? Sao ngươi lại hỏi nữa, ngốc à? Mới rồi ta giết người. Nghe người nguyên thủy trả lời, khóe môi tất cả co giật. Bọn họ không rõ người nguyên thủy ngốc thật hay giả bộ ngu. Người Bắc Đẩu cô nhi viện khủng hoảng, cứ tưởng có cứu tinh đến, giờ thì không biết là cứu tinh hay gây rối. Tâm tình tôn sùng biến mất ngay. Nam nhân cầm trường kích cố nén xúc động, lạnh lùng nói: - Ngươi biết mình giết người thì tốt, giết người phải đền mạng huống chi ngươi giết người của thế lực lớn nhất Bắc Đẩu thành. Ngươi có biết ngươi sẽ chết rất nhanh? Giây lát sau nam nhân cầm trường kích nói: - Nhưng thấy thực lực của ngươi không tệ, có thể cho ngươi một cơ hội sống. Người nguyên thủy ngơ ngác hỏi: - Cái gì? Nam nhân cầm trường kích nói: - Đầu vào ta, tuyên thề trung thành với Lạc Minh ta, thành con chó săn dưới tay ta. Người nguyên thủy chớp mắt hỏi: - Ủa? Ngươi tên Lạc Minh? Hình như ta có nghe nói về ngươi. Người nguyên thủy bỏ qua câu tuyên thề trung thành. - Ngươi có nghe nói về ta? Người nguyên thủy gật đầu, nói: - Đúng vậy! Ngươi là người thừa kế gì đó của Lạc gia Bắc Đẩu thành, trong tinh binh doanh bị người ta phế huyền binh bản mệnh, suýt thành người thực vật đúng không? Người nguyên thủy nhớ là nam nhân cầm trường kích là ai. Lạc Minh, từng là thiên tài trong tinh Bắc Đẩu tinh binh doanh. Sau khi Vu Nhai mất tích trong phản nghịch chi cốc thì Lạc Minh hợp tác với Tiếu Ly của Văn Khúc doanh, Lý Khai của Cự Môn doanh đối phó tổ kỳ binh. Sau này Vu Nhai chạy về phế bỏ huyền binh bản mệnh của Lạc Minh. Tam thúc của Lạc Minh, tức là giáo quan Bắc Đẩu tinh binh doanh ra tay, hàng loạt sự kiện Lạc gia nối tiếp, tức là chuyện bắt mẫu thân của Vu Nhai. Nam nhân cầm trường kích chính là Lạc Minh bị Vu Nhai tự tay phế bỏ, không ngờ tên này lại có huyền binh bản mệnh. Trán nam nhân cầm trường kích nổi gân xanh. Lạc Minh bị phế, Lạc gia bị phá, khó giữ địa vị Bắc Đẩu kỵ vệ đội, hàng loạt sự tình khiến gã nổi điên. May mắn Lạc Minh lại có huyền binh bản mệnh, tuy gã không còn cơ may có thành tựu gì lớn, không thể làm gia chủ nhưng rốt cuộc không bị người ta nói là phế nhân nữa. Tuy nhiên Lạc Minh vẫn rất buồn bực, mỗi ngày đè nén cảm xúc, kẹp đuôi không dám hó hé. Lúc trước Lạc gia, Bắc Đẩu kỵ vệ đội bị đè đầu trong Bắc Đẩu thành. Cuối cùng chuyện mấy ngày nay khiến Bắc Đẩu kỵ vệ đội trông thấy hy vọng. Sau khi Lạc Minh bị phế đã tham gia vào Bắc Đẩu kỵ vệ đội, bây giờ là cơ hội trỗi dậy. Lạc Minh muốn kiêu căng, biến thái, khiến mọi người trông thấy gã là sợ. - Ngươi . . . Hãy thề trung thành với ta thì ta sẽ tha thứ những gì ngươi đã làm. Lạc Minh hận không thể giết người trước mắt, nhưng nghĩ đến đầu óc người nguyên thủy không thông minh đành nén lòng. Nếu có được tay đấm khủng bố như vậy dù gã là nửa phế nhân thì sao? Người nguyên thủy hỏi: - Nếu không tuyên thệ thì Bắc Đẩu kỵ vệ đội, Lạc gia sau lưng ngươi sẽ xử lý ta và cô nhi viện? - Đúng vậy! Đến lúc đó mấy trăm đứa trẻ cũng bị ngươi hại chết. Người nguyên thủy nghiêng đầu hỏi: - Vậy ta giải quyết Lạc gia, Bắc Đẩu kỵ vệ đội trước thì không còn sợ nữa. Mọi người ngây ngẩn. Lạc Minh mờ mịt hỏi: - Ngươi nói cái gì? - Ta nói là nếu Lạc gia, Bắc Đẩu kỵ vệ đội muốn tiêu diệt chúng ta vậy thì ta sẽ ra tay trước, ví dụ như . . . Người nguyên thủy như đang nói chuyện gì không quan trọng, đến câu sau hắn bỗng quát lên. Vài huyền khí tinh thuần bắn ra từ miệng người nguyên thủy, mục tiêu là Bắc Đẩu kỵ vệ đội còn lại trừ Lạc Minh.
Chương 1013: Ta không ngại diệt tộc của ngươi. Share: doctruyen.org Spoiler Bùm bùm bùm bùm bùm! Như dưa hấu đập xuống đất, mấy Bắc Đẩu kỵ vệ đội còn lại đứng sau lưng Lạc Minh không có cơ hội mở miệng đã nổ tung. Máu dính vào người Lạc Minh, trong khoảnh khắc đó gã nghĩ trời đổ mưa, nhưng giọt nước có hơi ấm. - A! Đám nhóc Bắc Đẩu cô nhi viện giật nảy mình, người lớn che lại, thầm mắng người nguyên thủy mới rồi còn bảo không nên cho con nít xem nhưng giờ làm ra hình ảnh đầy máu me thế này. Mọi người mắng thì mắng nhưng tâm tình nhẹ nhàng rất nhiều. - Ngươi . . . Ngươi . . . Ngươi . . . Lòng kiêu ngạo bị máu nóng xối không còn một mảnh, Lạc Minh thụt lùi vài bước chỉ vào người nguyên thủy. Người nguyên thủy không nói nhiều, lắc mình áp sát Lạc Minh, tương khí khủng bố đổ ập vào gã. Người nguyên thủy lạnh lùng hỏi: - Nói cho ta biết, gần đây Bắc Đẩu thành xảy ra chuyện gì? Tại sao Bắc Đẩu kỵ vệ đội các ngươi dám càn rỡ như vậy? Nghe nói có siêu đại nhân vật đến, là đại nhân vật gì? Hắn muốn giết ai? Lạc Minh không dám chống cự, trả lời ngay: - Là . . . Là đệ nhất thân vương của Huyền Binh đế quốc, Mông thân vương. Nghe . . . Nghe nói nhi tử của Mông thân vương chết trong tay Vu Nhai nên Mông thân vương muốn giết hắn, muốn xetý nhà hắn, diệt tộc hắn. - Cái gì? Người nguyên thủy tất nhiên là Vu Nhai. Con ngươi Vu Nhai co rút, tim đập nhanh. Vu Nhai từng suy đoán chuyện trong Bắc Đẩu hành tỉnh liên quan đến hắn nhưng không ngờ là Mông thân vương đích thân tới, càng không ngờ gã điều tra ra hắn giết Hoàng Phủ Cung. - Giờ thì sao? Mông thân vương ở đâu? Vu gia có bị gì? Vu Nhai trải qua rất nhiều chuyện, hắn nhanh chóng buộc mình giữ tỉnh táo, bây giờ không phải là lúc điên cuồng. Vu Nhai cần bình tĩnh hỏi rõ mọi chuyện. Lạc Minh lắp bắp giải thích: - Không . . . Không có. Mông thân vương không đến, là phái thân tín đến, ba ngày trước đã tới. Chuyện đại khái là Mông thân vương có được hình ảnh Hoàng Phủ Cung bị giết lập tức điều tra người mặc giáp đỏ toàn thân. Vu Nhai được giải nhất thánh hội Huyền Thần điện nên bị Mông thân vương điều tra đầu tiên, sau đó lên đường chuẩn bị tiêu diệt gia tộc của Vu Nhai. Mông thân vương không đích thân ra tay mà phái thân tín đến. Mông thân vương rất muốn tự mình đến trút giận nhưng gã có thân phận đệ nhất thân vương, không tiện làm việc. Người thân tín của đệ nhất thân vương Huyền Binh đế quốc có địa vị hơn hản thành chủ Bắc Đẩu thành. Sau khi thân tín Mông thân vương đến Bắc Đẩu thành, Bắc Đẩu thành chủ nhanh chóng đón chào, định bày tiệc tùng. Nhưng thân tín Mông thân vương làm gì có tâm tình ăn tiệc? Thế tử đã chết, còn chết vào tay huyền binh giả của Huyền Binh đế quốc. Mông thân vương rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng. Thân tín Mông thân vương chỉ chào hỏi Bắc Đẩu thành chủ, thuận tiện hỏi vị trí gia tộc của Vu Nhai rồi chạy qua. Bọn họ đi Dao Quang thành, định tiêu diệt Vu gia nho nhỏ. Vu Nhai nghe vậy mở miệng hỏi: - Không đúng, tại sao là Dao Quang thành? Chẳng phải nên giết mẫu thân của Vu Nhai ở Bắc Đẩu thành trước sao? Tim Vu Nhai đập nhanh, mẫu thân tuyệt đối đừng xảy ra chuyện. - Mẫu thân của Vu Nhai không có ở Bắc Đẩu thành mà trở về Dao Quang thành, vì tên khốn Vu Nhai biểu hiện quá bắt mắt, được quân hàm hạ phẩm tướng quân nên Bắc Đẩu thành chủ không chỉ xây Vu tướng quân phủ ở Bắc Đẩu thành còn ban Dao Quang thành cho Vu gia quản lý. Tức là Vu Nhai bây giờ là thành chủ của Dao Quang thành. Vu Nhai không trở về nên do Vu gia chủ thay thế, mẫu thân của Vu Nhai lúc đó cũng trở về giúp đỡ quản lý Dao Quang thành. Lạc Minh phát hiện tuy người nguyên thủy là người Bắc Đẩu thành nhưng không biết ở trong rừng sâu núi thẳm bao nhiêu năm mà mù tịt thông tin. Nghe Lạc Minh giải thích Vu Nhai thở phào nhẹ nhõm sau đó trái tim lại treo cao. - Vậy tình hình Dao Quang thành bây giờ thế nào? Ba ngày đã qua đã phá thành chưa? Dù trên đường đi chậm chạp thì thân tín Mông thân vương vẫn đủ thời gian tiêu diệt Dao Quang thành. Lạc Minh nói thêm: - Theo tin mới nhất ta biết thì bây giờ chưa phá thành. Người Dao Quang thành cho rằng tội danh của Vu Nhai không thành lập, không có chứng cứ, Mông thân vương không lên tiếng. Bọn họ đang liều mình chống cự. Vu Nhai thở phào, nghi hoặc hỏi: - Vu gia chặn được sao? Dù Vu gia liều mạng chống cự cũng không đấu lại nổi. - Thân tín Mông thân vương đến vội vàng nên không mang theo nhiều người. Vốn với điềuk iện này vẫn đủ diệt Vu gia, nhưng ai ngờ có mấy người Độc Cô gia ở trong Vu gia, nghe nói đến bảo vệ mẫu thân của Vu Nhai. Với người Độc Cô gia thì hoàng đế không tự đến, không ban thánh chỉ, tội chứng không chắc chắn, không xúc phạm pháp luật đế quốc rõ ràng thì bọn họ không cần biết ngươi là ai. Lạc Minh biến thành người kể chuyện, hết cách, tương khí của người nguyên thủy trước mắt quá đáng sợ, ảnh hưởng nỗi lòng của gã. - Người Độc Cô gia? Vu Nhai ngẩn ngơ, không thể nào là người của Độc Cô Chiến Phong. Vu Nhai nhớ ngay đến trước khi Vu Nhai nhảy xuống Thiên Tội Uyên, Độc Cô Thanh Hải từng hứa sẽ bảo vệ mẫu thân Vu Thiên Tuyết thật tốt, nếu có sơ xuất lão sẽ chịu trách nhiệm. Vu Nhai không ngờ từ khi đó đến bây giờ người của Độc Cô Thanh Hải vẫn bảo vệ Vu Thiên Tuyết. Vu Nhai ép Lạc Minh tiếp tục kể rõ tình huống. Vì có Độc Cô gia bảo vệ khiến Vu Nhai thả lỏng tinh thần, có thêm sự kiên nhẫn. Tình huống trước mắt là người của Mông thân vương vây công Dao Quang thành, trong Dao Quang thành nhờ người Độc Cô gia bảo vệ nên tạm yên ổn. Với tình huống này thì trừ phi Mông thân vương phái nhiều người đến hơn, nếu không trong thời gian ngắn không kéo sập Dao Quang thành được. Nhưng thân tín Mông thân vương sẽ đứng yên chờ sao? Mông thân vương giao cho chút chuyện nhỏ cũng không làm xong? Cho nên vị thân tín này lại thông báo cho Bắc Đẩu thành, muốn bọn họ điều binh chi viện, tấn công Dao Quang thành. Đây là lý do tại sao Vu Nhai ra từ Ã Xuyên yếu tắc cảm giác nơi đây không có binh sĩ. Tiếp theo Bắc Đẩu thành rối loạn. Có người nói muốn đi chi viện, có người bảo đây là lệnh riêng của Mông thân vương, không phải mệnh lệnh hoàng thân, Vu Nhai càng không có tội, quân đội Bắc Đẩu hành tỉnh không liên quan gì đến Mông thân vương tại sao phải xuất binh? Quân lệnh như núi, không có quân lệnh thật sự sao có thể xuất binh vì một thân vương, sơ sẩy một cái là sẽ bị xử lý như phản loạn. Nhưng đối phương là đệ nhất thân vương, Bắc Đẩu không phải hành tỉnh trung tâm chủ yếu. Bây giờ cao tầng Bắc Đẩu hành tỉnh rối loạn, nếu là hành tỉnh của đại gia tộc thì sẽ không xảy ra tình trạng này, chắc chắn không tùy tiện xuất binh. Hết cách, Bắc Đẩu thành chủ điều binh đến, còn có đi hỗ trợ hay không thì vẫn còn thảo luận.