Chương 1463 - 1464: Kiếm trận. share: doctruyen.org Mời đọc Khi Vu Nhai ám sát ma pháp đại thần trong Ma Pháp đế đô, Ma Pháp đế quốc vì điều tra Tiểu Mỹ đã kêu ma pháp sư thời gian điều động nguyên tố thời gian để xem là ai giết người. Những người khác có thể thấy dòng chảy thời gian, hình ảnh quá khứ. Tuy người ngoài nhìn không rõ ràng như ma pháp sư thi pháp nhưng vẫn ảnh hưởng được người khác. Vu Nhai thì không, hắn tối đa là một mình nhìn hình ảnh. Đây là sự khác nhau giữa huyền khí và ma pháp sư, tất nhiên khi tu luyện đến thần giai thì chưa chắc. Vu Nhai bây giờ không hiểu nổi Độc Cô Diệt Ninh làm sao khiến hắn trải qua trăm năm thời gian ảo. Người bên dưới không biết chuyện xảy ra bên trên, không nghe được Hắc Nguyệt đại quản sự lầm bầm. Chuyện làm Hắc Nguyệt đại quản sự hoảng hốt tất nhiên lão không ngu nói ra cho người ta nghe. Mọi người chỉ thấy Vu Nhai thứ hai xuất hiện, rồi trúng sức mạnh hắc chú chậm rãi biến mất, cứ tưởng là ảo thuật. Thì ra Vu Nhai rất giỏi ảo thuật. Biểu tình Hắc Nguyệt đại quản sự trầm trọng, mọi người đoán Vu Nhai có chút tài năng, hy vọng vẫn còn. Vu Nhai đứng trong không trung, mặt không biểu tình nhưng nỗi lòng dậy sóng. - Đây chính là quỹ tích của thời gian sao? Thời gian thánh đạo rất kỳ dị, đáng sợ, khó thể nắm giữ. Lúc trước Hắc Nguyệt đại quản sự rót sức mạnh hắc chú vào người Vu Nhai, đặc biệt là hắc chú bí văn làm hắn rất bối rối. Vu Nhai nghĩ đến hắc ám thánh đạo, nghĩ đến thôn phệ thánh đạo, nghĩ đến không gian thánh đạo . . . Nhưng không có loại thánh đạo nào có thể lặng lẽ thực hiện. Vào phút khó khăn, Vu Nhai chợt nghĩ đến thời gian thánh đạo của Độc Cô Diệt Ninh. Nếu có thể hòa mình vào nguyên tố thời gian, bản thân rời khỏi thời gian bình thường, vậy chẳng phải khiến cơ thể ngừng lại trong nguyên tố thời gian vừa có thể tập kích Hắc Nguyệt đại quản sự? Nguyên tắc giống như phân thân, như Vu Nhai ngừng lại vào ngày hôm qua nhưng rõ ràng đã qua hôm nay. Tóm lại thế này, Vu Nhai ở trong thời gian thần đạo của Độc Cô Diệt Ninh một trăm năm, Độc Cô Diệt Ninh thì chỉ qua mười mấy phút. Một trăm năm và mười mấy phút, Vu Nhai dùng cách này khiến Hắc Nguyệt đại quản sự nhìn thấy bản thân thời quá khứ, Vu Nhai hiện tại thì ra tay với lão, đây chính là thuật thời gian hoán đổi. Cũng vì Hắc Nguyệt đại quản sự nhìn Vu Nhai thời quá khứ cúi đầu, lúc hắc chú bí văn phát động không nghe hắn hét lên. Vu Nhai quá khứ chưa bị trúng hắc chú bí văn. Hiện giờ Vu Nhai chỉ làm được trong phạm vi nhỏ, thời gian ngắn nhưng như thế đã rất đáng sợ. Vu Nhai không biết thời gian thánh đạo của mình đáng sợ nhiều biết bao, hắn không rõ ràng hầu như không có huyền binh giả lĩnh ngộ thời gian thánh đạo. Độc Cô Diệt Ninh là thời gian thần đạo. Vu Nhai cứ tưởng còn đang chập chững trên đường thời gian thánh đạo. Vu Nhai không ngờ có thể dùng cách này để chiến đấu. Lúc trước Vu Nhai chỉ nổi lên ý tưởng kỳ lạ này, thử bắt giữ quỹ tích thời gian. Vu Nhai đang liều mạng, vào giây phút đó hắn làm liều. Sức mạnh hắc chú rất khó đối phó, nhưng cuối cùng Vu Nhai thành công. Có thể dùng cách tương tự phá thuật định hắc chú. Mãi lúc này Vu Nhai mới biết mình mạnh cỡ nào, nhưng còn nhiều lực lượng chưa được khám phá ra. Vu Nhai thầm hỏi mình: - Lúc trước cảm ngộ địa thế, bây giờ là thời gian thánh đạo, trong người ta ẩn giấu bao nhiêu kho báu? Mắt Vu Nhai lóe tia sáng sau đó bật cười. Hắc Nguyệt đại quản sự là công cụ mài dao tốt nhất cho Vu Nhai, hắn sẽ phát huy hết sức mạnh mình có cho đến khi lão già này chết mới rồi. - Phong khởi, thuấn sát! Vu Nhai không cực hạn trong Thí Thần Ma Nhẫn nữa, nghĩ đến cái gì là làm cái đó, dù sao mỗi loại thánh đạo đều có lực lượng riêng, đặc biệt là sau khi Vu Nhai đến Thánh binh sư bát đoạn. Hơn nữa nếu có thể phối hợp sức mạnh của những thánh đạo này vào chiến đấu thì . . . Khi ra tay, Vu Nhai bỗng nhiên mở miệng nói: - Lão già, ta bỗng cảm giác lão thật thân thiết hiền hòa! Đi đâu tìm đá mài dao thực lực cường đại nhưng chưa đến thần giai như Hắc Nguyệt đại quản sự? - Thân thiết hiền hòa? Mặt Hắc Nguyệt đại quản sự lạnh băng, lão không hiểu Vu Nhai đang nói gì, cũng không cần biết. Mới rồi Vu Nhai làm Hắc Nguyệt đại quản sự rất mất mặt, bên dưới có biết bao đôi mắt nhìn chăm chú. Hắc Nguyệt đại quản sự quyết định tăng sức mạnh, bắt giữ tiểu tử này rồi tính sau. Hắc Nguyệt đại quản sự muốn nghiên cứu tiểu tử này, giao hắn cho chân thần. Vu Nhai chậm rãi thích ứng, lĩnh ngộ quỹ tích thời gian không còn là hắn vừa rồi rất mờ mịt. Thánh binh sư bát đoạn chỉ là huyền khí của Vu Nhai, không phải sức chiến đấu. Trong mắt đám người bên dưới không đơn thuần là hắc ám mà là đủ loại lực lượng va chạm với hắc ám. Mới đầu những lực lượng thần giai này còn rất non nớt, bị hắc ám lấn át, đôi khi thấy vài giọt máu nhỏ xuống. Rồi từ từ lực lượng non nớt trở nên trưởng thành hơn, nhanh chóng chính chắn. Các loại thánh đạo luân phiên nhau, hắc ám không còn nắm quyền chủ động. Mọi người thấy nhân loại bình thường trẻ tuổi kia người đẫm máu, hắn chật vật va chạm, người dính đầy đất cát. Thế nhưng thanh niên nhân loại luôn xuất hiện, luôn đứng lên, kỳ lạ sống sót rồi chiến đấu tiếp. Thanh niên nhân loại không ngừng biến mạnh hơn, hắn tiến bộ nhanh chóng mặt, hắn vùng vẫy trưởng thành trong bóng tối. Thanh niên nhân loại liên tục khiến người giật mình, như căn bệnh trầm kha không kinh sẽ chết. Các cao thủ thần giai bách tộc rất muốn Hắc Nguyệt đại quản sự chết ngay, bọn họ rất muốn kinh kêu. Ví dụ sao Vu Nhai có nhiều thánh đạo như thế? Rốt cuộc Vu Nhai lĩnh ngộ bao nhiêu thánh đạo? Ví dụ ảo thuật của Vu Nhai hình như không phải ảo thuật mà là thời gian thánh đạo? Ví dụ tiểu tử này lấy Hắc Nguyệt đại quản sự làm công cụ rèn luyện tiến bộ sao? Ví dụ tại sao Vu Nhai là Thánh binh sư bát đoạn mà kinh khủng như thế? Vu Nhai là thứ gì đầu thai thành người? Rất nhiều điều các trưởng lão thần giai muốn hét lên, tiếc nuối là bị trúng thuật định hắc chú làm bọn họ chỉ có thể nghẹn lời nói trong lòng. Các trưởng lão thần giai bách tộc có thực lực cường đại nhìn tộc nhân bên cạnh mình mơ hồ xem cuộc chiến trên bầu trời, bọn họ rất muốn làm bình luận viên dạy nhiều tri thức cho tộc nhân hơn. Chỉ cường giả thần giai mới nhìn ra nhiều thay đổi trên bầu trời. Những người thực lực yếu thì mờ mịt, thậm chí không thấy rõ hai bóng người. Bọn họ nhìn bầu trời không còn trong xanh. Nửa bầu trời hắc ám, nửa bầu trời thì tan hoang. Dĩ nhiên bọn họ thấy rõ nửa bầu trời lộn xộn kia càng ngày càng lớn mạnh. Ngẫu nhiên từ bên trên vọng xuống tiếng cười to của Vu Nhai: - Ha ha ha ha ha ha! Hắc Nguyệt lão già, lúc trước trò phong tỏa không gian của lão làm ta suýt tiêu đời, nhưng bây giờ nó không có chút tác dụng với ta. Phá! Mọi người nhờ đó biết Vu Nhai còn sống, là dào dạt sức sống. Tại sao Vu Nhai có sức sống như vậy? Hình như Hắc Nguyệt đại quản sự là siêu cường giả trong chuẩn thần giai? Hy vọng, hy vọng tràn ngập trong lòng mọi người. - Hay là Vu Nhai có cơ hội thắng? Dù thế nào thì tất cả đều có chung ý nghĩ này. Không, bây giờ đám người không rảnh nghĩ lung tung, lòng thầm cầu nguyện. Lúc trước Hắc Nguyệt đại quản sự nói một mình lão chấp hết bách tộc, lão là thần, lão có thể xoay chuyển hết thảy. Nếu Vu Nhai lật ngược lại tình thế tức là hắn cũng là thần, thần còn hơn Hắc Nguyệt đại quản sự. - Ha ha ha ha ha ha! Đây là công kích sức mạnh hắc chú của ngươi sao? Hình như cự long thánh đạo có thể bài trừ nhiều thứ kỳ dị. Phá cho ta, cự long thánh đạo! Phải cảm ơn thần long mộc hệ của các ngươi, tên là Tư gì đó . . . - Ha ha ha ha ha ha! Không biết thời gian và không gian dung hợp sẽ ra sao? - Lão già Hắc Nguyệt kia, ngươi có bí văn ta cũng có phù văn, là trực tiếp vận chuyển thủ ấn phù văn. Lúc ngươi ở Hắc Ám sâm lâm Bắc Đẩu đã nếm thử Phong tự quyết đúng không? Hình như không phong ngươi được. - Ngươi trốn đi đâu? Nếu ngươi trốn thì ta sẽ dùng Quan tự quyết nhìn rõ ràng rồi phong ngươi, hoặc dùng hắc ám, sát ý để ám sát ngươi! Không biết qua bao lâu trên bầu trời chỉ còn lại thanh âm kiêu ngạo của Vu Nhai, Hắc Nguyệt đại quản sự không lên triếng nữa. Vu Nhai chiếm ưu thế. Hắc Nguyệt đại quản sự bỗng rú lên: - A! Hình như Hắc Nguyệt đại quản sự rất đau, nhưng rồi lão cười âm hiểm: - Tiểu tử, ngươi chết chắc, chết chắc. Ta chạm vào máu của mình, ta sử dụng máu mình phát ra tử chú, ngươi tiêu đời! - Tử chú? Ha ha ha ha ha ha! Vậy dùng sự sống để giải chú! Ngươi đừng quên đây là đâu, Tinh Linh sâm lâm! Khi mọi người ớn lạnh thì Vu Nhai vẫn cười to, rồi vô số sự sống từ Tinh Linh sâm lâm dâng lên một điểm trên bầu trời. Vu Nhai mở miệng nói: - Có vẻ tử chú của ngươi chưa đủ mạnh. - A a a, tiểu tử! Đồ khốn, ngươi...! Giọng Vu Nhai lại vang lên: - Ngươi bớt chửi người, giữ sức đi. Ta đã ở đằng sau ngươi, giết! Một sao băng đen rạch mây đen và lực lượng hỗn loạn còn sót lại lao ra mấy trăm thước mới ngừng. Hắc Nguyệt đại quản sự thật sự rơi vào thế yếu, bị Vu Nhai chém bay. Hắc Nguyệt đại quản sự rú lên: - A...! Ngươi là đồ đáng chết! Ngươi không giết ta được, và ngươi đã bị thương nặng! Tuy tử chú không giết chết ngươi nhưng khiến ngươi trọng thương, hiện tại ngươi không thể giết hoặc trói buộc ta thì ngươi thua. Ta nhất định sẽ nghiền xương ngươi thành tro, băm vằm thành nhiều mảnh! Vu Nhai ung dung nói: - Trói ngươi? Chẳng phải ngươi đã bị ta trói sao? Ngươi đừng quên chỗ đang đứng là địa bàn của ta, ngươi không nhận ra xung quanh có cái gì sao? A, có lẽ vì ngươi già quá, mắt bị mờ. Để ta cho ngươi nhìn rõ hơn, gió lên! Tuy thanh âm hơi suy yếu nhưng ẩn chứa tự tin dạt dào. Vu Nhai dứt lời, gió mạnh nhưng không có sức sát thương nổi lên. Vu Nhai có thể điều động chút ít nguyên tố phong kiểu như quạt hoặc dòng khí gì đó để hắn tạm thời bay nhanh hơn. Gió thổi tan các lực lượng còn sót lại xung quanh. Bầu trời dần trở về màu xanh biếc, ánh nắng chiếu rọi làm khu rừng hoang tàn bừng sáng, chiếu sáng hai người trên bầu trời. Đám người bên dưới thấy tình huống rõ ràng hơn. Lúc này hai người cực kỳ chật vật. Áo đen của Hắc Nguyệt đại quản sự rách rưới, mặt già nua nhăn nheo vì màu da trắng bệch làm vết nhăn càng hằn sâu. Tóc đen rối xù như bị cắt vụn, gió thổi làm sợi tóc mềm bay lất phất. Khóe môi Hắc Nguyệt đại quản sự treo giọt máu, rõ ràng Vu Nhai làm lão bị thương và khá nặng. Hắc Nguyệt đại quản sự hiện đang đứng ở chỗ cũ của Vu Nhai, hắn thì đứng tại chỗ của lão tức là nơi vừa nãy tràn đầy năng lượng màu đen. Vu Nhai đối diện Hắc Nguyệt đại quản sự, chật vật đến không bút mực nào tả xiết, quá thảm, cực kỳ thảm. Chiến giáp trên người Vu Nhai bị ăn mòn chỉ còn mấy mảnh, mấy chục vết máu giăng ngang nhau, có xương lòi ra. Vài vết thương sâu thấy rõ nội tạng bên trong, máu tuôn ra. Vu Nhai không chỉ phun máu, khói đen từ bên trong toát ra, sức mạnh hắc chú tàn phá cơ thể hắn. Mặt Vu Nhai không thành hình nhưng đôi mắt thì sáng ngời, rực sáng. Tuy trông Vu Nhai thê thảm hơn Vu Nhai nhiều nhưng hắn là người thắng. Thuật định hắc chú không trói buộc Vu Nhai được, nó không phải vạn năng. Lúc trước thuật định hắc chú thành ôcng là do mọi người chưa kịp chuẩn bị. Sau khi quan sát đám người chợt nhớ lời Vu Nhai vừa nói, xung quanh Hắc Nguyệt đại quản sự có cái gì? Hắc Nguyệt đại quản sự lạnh nhạt nói ra đáp án: - Kiếm trận! Kiếm trận, từ khi nào xung quanh Hắc Nguyệt đại quản sự hiện ra hai trăm thanh kiếm. Mỗi thanh huyền kiếm là đỉnh thánh giai, trong đó có tám thanh kiếm đến thần giai. Hai trăm thanh kiếm lơ lửng quanh Hắc Nguyệt đại quản sự hình thành thế vây công. Kiếm trận sinh ra dao động càng ngày càng mạnh mẽ. Đám người thần giai lòng lạnh lẽo. Chín thanh thần kiếm cộng thêm hơn một trăm chín mươi kiếm đỉnh thánh giai tổ thành kiếm trận, nếu họ rơi vào trong đó sẽ ra sao? Có sống được không? Có ngăn chặn được? Cha nó, tiểu tử Vu Nhai lấy đâu ra nhiều thanh kiếm như vậy? Chín thanh thần kiếm, cái tên này chuyên bán sỉ thần kiếm sao? Vu Nhai làm cách nào khống chế nhiều thanh kiếm như thế? Bình thường thì kiếm trận cần có vô số kiếm huyền binh giả chia nhau điều khiển, nhưng bên cạnh hai trăm thanh kiếm làm gì có huyền binh giả? Bọn họ thấy bầu trời rõ mồn một. Vu Nhai nhe răng nói: - Đúng vậy! Đây là kiếm trận dành cho ngươi. Sao? Cái này chắc đã đủ giết ngươi? Vu Nhai mới nói xong đã hộc máu, vừa nói vừa nuốt đan dược trị thương liên tục. Tuy nhiên tử chú của Hắc Nguyệt đại quản sự tàn phá cơ thể Vu Nhai, thuốc trị thương không phát huy bao nhiêu tác dụng. Vu Nhai không để bụng, không chết là được. Chín thanh thần kiếm là Cổ Đế Long kiếm, kiếm của Độc Cô Diệt Ninh, bảy thanh kiếm thần binh sư trong thế giới lữ giả, một trăm tám mươi chín thanh kiếm lấy từ chỗ Lạc Thiên kiếm lnh, rồi Phong Doanh, U Hoang kiếm. Vu Nhai đã tiến bộ nên Phong Doanh, U Hoang kiếm linh cũng đến đỉnh thánh giai, dù là kiếm thể hay kiếm linh. Tức là kiếm của Vu Nhai cái nào cũng là đỉnh thánh giai. - Sao ngươi làm được? Giọng Hắc Nguyệt đại quản sự vẫn lạnh lẽo nhưng chất chứa nỗi sợ. Dù lấy thân làm hoàng, các khí là binh, hay bây giờ dùng các kiếm làm binh cũng không được như vậy. Vu Nhai định phát động kiếm trận, nói: - Nếu ngươi có thể bắt ta đi nghiên cứu có lẽ sẽ biết đáp án, còn bây giờ . . . Không thể để Hắc Nguyệt đại quản sự sống, quá nguy hiểm. Lão già này rất kỳ dị, không chừng chút nữa có cách gì ứng đối. Nhưng khi Vu Nhai định vận chuyển kiếm trận thì bị ngắt ngang.
Chương 1465: Ta không phải thần. share: doctruyen.org Mời đọc - Chờ chút. Vu Nhai, nếu ngươi muốn người Bắc Đẩu các ngươi còn sống thì hãy giải kiếm trận ngay! Nghe thanh âm này Vu Nhai bản năng nhìn xuống, thấy Thanh Mộc hoàng tử cầm kiếm gác trên cổ họng Tuyết Đế Nhi. Thanh Mộc hoàng tử ngẩng đầu nhìn Vu Nhai chằm chằm. Thanh Mộc hoàng tử biết Hắc Nguyệt đại quản sự tuyệt đối không thể chết, nếu không bọn họ cũng tàn đời. Đã qua lâu như vậy, cường giả Cổ Duệ chi dân thần giai trấn áp khắp nơi trong bách tộc loạn địa nên chạy về Tinh Linh sâm lâm mới đúng, nhưng tại sao đến bây giờ không thấy bóng người? Dù thế nào Thanh Mộc hoàng tử không thể để Vu Nhai phát động kiếm trận, chắc chắn hắn không làm vì phe hắn có hơn hai trăm người bị bắt làm con tin. Nghĩ đến đây Thanh Mộc hoàng tử yên lòng, không hiểu sao khi đối diện đôi mắt bình tĩnh như nước của Vu Nhai làm gã run cầm cập, dâng lên sợ hãi. Gã là thần, vậy mà sợ hãi một nhân loại bình thường! Thanh Mộc hoàng tử không kiểm soát được nỗi sợ. Vì che giấu nỗi sợ, Thanh Mộc hoàng tử lại quát to: - Họ Vu, mau giải trận! Hơn hai trăm cường giả Cổ Duệ chi dân vây quanh đám người Bắc Đẩu hành tỉnh, lạnh lùng nhìn Vu Nhai. - Hãy giải trận, nếu không chúng ta giết hết người Bắc Đẩu ngay! Dù không có chuyện kiếm trận thì Cổ Duệ chi dân quyết tâm giết sạch người Bắc Đẩu hành tỉnh. Bởi vì người bách tộc có thể thu làm thuộc hạ, nhưng nhân loại bình thường Bắc Đẩu hành tỉnh thì không được, phải giết hết. Đồ sát nhanh hơn là bắt trói. Cho nên Cổ Duệ chi dân để dành đám người Bắc Đẩu hành tỉnh đến cuối cùng, chờ bọn họ trói cường giả bách tộc xong mới đồ sát. Không ai ngờ bây giờ người Bắc Đẩu hành tỉnh trở thành công cụ uy hiếp Vu Nhai, không ai ngờ Hắc Nguyệt đại quản sự sẽ thua. Trên mặt Hắc Nguyệt đại quản sự không còn sự run rẩy, sợ hãi, lão sống sót. Hắc Nguyệt đại quản sự cười gian: - Ha ha ha ha ha ha! Tiểu tử, cuối cùng người thắng là ta, giải trận đi! Hắc Nguyệt đại quản sự cảm thấy trừ giải kiếm trận ra Vu Nhai không còn cách nào khác, nhân loại bình thường là sinh vật hành động theo tình cảm. Ánh mắt đám người bách tộc trở nên tuyệt vọng, chuyện đáng sợ nhất vẫn xảy ra. Lúc trước người bách tộc cứ nghĩ nếu Vu Nhai nghịch thiên đánh bại Hắc Nguyệt đại quản sự, nhưng còn hai trăm cao thủ Cổ Duệ chi dân chực chờ. Vu Nhai đúng là nghịch thiên, nhưng hắn không phải thần. Vu Nhai lạnh nhạt nói: - Trước nay ta chưa từng cho rằng mình là thần. Lão già Hắc Nguyệt, ta nhớ ngươi từng nói một mình ngươi giải quyết bách tộc, ngươi là thần. Ta không tự phụ như ngươi, ta thật sự không phải thần, vậy nên thật đáng tiếc, ta không bao giờ chiến đấu một mình. Biểu tình của Vu Nhai cực kỳ bình tĩnh như không lo lắng tình huống hiện nay, hắn tràn trề tự tin. Mọi người đánh dấu hỏi. - Là sao? Vu Nhai nói bậy bạ cái gì? Bỗng nhiên hướng Thanh Mộc hoàng tử có tiến rú lên: - A! Tay của ta! Mọi người phản xạ nhìn sang. Những người bách tộc bị trói thì mắt liếc xéo bên cạnh như lúc trước Vu Nhai đã làm. Bọn họ thấy tay lành lặn còn lại của Thanh Mộc hoàng tử bay vút lên cao, máu phun xối xả. Có một người đứng bên cạnh Thanh Mộc hoàng tử từ bao giờ. Không, đúng hơn không phải người mà là sinh mệnh thể có hình người, vì bộ dạng không giống nhân loại bình thường. - Là ai? Các cao thủ Cổ Duệ chi dân bị hù bay hồn bay vía, bọn họ nhanh chóng phản ứng lại vây quanh người đột nhiên xuất hiện. Đám Cổ Duệ chi dân bao quanh Thanh Mộc hoàng tử vào giữa vậy mà người này thành công đánh lén, không một tiếng động. Người này xuất hiện như thế nào? Tại sao không bị thuật định hắc chú đóng đinh? Người này thuộc chủng tộc gì? Hình như chủng tộc lạ chưa từng thấy. Người kia chưa trả lời thì có mấy chục bóng người chui lên từ mặt đất, hiển nhiên cả đám mai phục ngay từ đầu lúc này mới lộ mặt. Chắc chắn là phe Bắc Đẩu hành tỉnh mai phục, nhưng không biết là chủng tộc gì. Bộ dạng kỳ dị, con ngươi đỏ, hình dạng hơi giống nhân loại. Khiến mọi người ngạc nhiên là trên người bọn họ không có chút dao động, trông như hồn ma. Cổ Duệ chi dân, bách tộc đều vắt óc suy doán mấy chục sinh mệnh hình người này là cái gì. Bách tộc không nổi lên nhiều hy vọng, vì chỉ có mấy chục người và bộ dáng khá trẻ, không thể nào đánh thắng hai trăm cao thủ Cổ Duệ chi dân. Hắc Nguyệt đại quản sự mở miệng nói: - Cổ Ma tộc! Hắc Nguyệt đại quản sự nhìn xuống dưới, mắt trừng mấy chục người, biểu tình tràn ngập khó tin. Hắc Nguyệt đại quản sự dứt lời, mọi người trừ Bắc Đẩu hành tỉnh biết chuyện ra đều sững sờ. Cổ Ma tộc? Đùa gì vậy? Mới rồi Vu Nhai nói Cổ Ma tộc đã bị diệt tộc, tại sao bỗng nhiên kóe nhau ra đây? Hắc Nguyệt đại quản sự mặc kệ người bên dưới giật mình thế nào, điều bây giờ lão quan tâm là tại sao mấy chục người này có thể né tránh sức mạnh hắc chú của lão. Hắc Nguyệt đại quản sự quay đầu nhìn Vu Nhai trân trân như muốn nuốt sống: - Tại sao bọn họ có mặt tại đây? Dù là Cổ Ma tộc, dù ẩn núp dưới lòng đất cũng không thể tránh khỏi sức mạnh hắc chú của ta, không thể nào đánh lừa ta được. Lúc trước Hắc Nguyệt đại quản sự hầu như biết hết mọi thứ, giống bây giờ lão liếc sơ là nhận ra ngay sinh mệnh hình người đó là Cổ Ma tộc. Tuy nhiên sau khi Hắc Nguyệt đại quản sự chiến đấu với tiểu tử nhân loại bình thường chết tiệt thì có rất nhiều điều khiến lão chết não, khó hiểu, thật bực mình. Vu Nhai rất chân thành nói sự thật cho Hắc Nguyệt đại quản sự nghe: - Bọn họ không phải sinh mệnh mà là con rối. Đúng như Hắc Nguyệt đại quản sự nói, đám con rối Diệt Thần núp dưới lòng đất. Vu Nhai không biết kế hoạch vua bách tộc sẽ xảy ra chuyện gì nên chừa hậu chiêu, hắn đã làm đúng. Con rối Diệt Thần không sợ sức mạnh hắc chú, chúng nó không phải sinh mệnh thì sợ gì? Lúc trước Vu Nhai không gọi con rối Diệt Thần ra là vì thực lực mấy chục con rối này không mạnh. Hắc Nguyệt đại quản sự nghe Vu Nhai giải thích thì thở phào nhẹ nhõm: - Thì ra là con rối. Đám người bên dưới lộ biểu tình hiểu ra, nhưng rất nhanh người bách tộc biểu tình cực kỳ khó xem. Bởi vì Hắc Nguyệt đại quản sự mở miệng nói: - Chỉ bằng vào đám con rối đa số chưa dến thánh giai muốn ngăn hai trăm tinh anh Thần Duệ của ta? Tiểu tử, ngươi mơ hơi viễn vông. Giải trận đi, mấy chục con rối này không kéo dài lâu đến lúc giải trừ thuật định hắc chú. Vu Nhai không để Hắc Nguyệt đại quản sự vui vẻ lâu, trả lời ngay: - Lão già Hắc Nguyệt, vừa rồi ta đã bảo ta không chiến đấu một mình. Nhớ kỹ, ta nói là con người, không phải con rối. Cao thủ Cổ Duệ chi dân định cười gằn nghe Vu Nhai nói xong biểu tình cứng ngắc. Chẳng lẽ còn có người? Nếu đúng thật thì lời Hắc Nguyệt đại quản sự vừa nói là cú bạt tai trời giáng, có vẻ sức mạnh hắc chú không kỳ diệu gì. Hoặc có thể là người từ chỗ khác chạy đến? Tiếc nuối là trong đám người vang lên giọng nói: - Ài, nằm cứng hết người, rốt cuộc có thể nhúc nhích.
Chương 1466: Không chết. share: doctruyen.org Mời đọc Đan Đạo Hùng chậm rãi đứng lên trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người. Râu mép giật giật, Đan Đạo Hùng nói: - Không biết ta cộng với mấy chục con rối này có thể phòng thủ đến khi lão già Hắc kia chết không? Hắc Nguyệt đại quản sự muốn đứt dây thần kinh, tâm tình lên xuống phập phồng mãi: - Sao có thể bị giải được? Tại sao? Vu Nhai mỉm cười nói: - Hỏi tại sao? Ngươi nói thuật định hắc chú của ngươi nghiên cứu từ thuộc tính Lưu Tinh Đồng đúng không? Ngươi cảm thấy tại sao chúng ta tỉnh lại được? Đan Đạo Hùng nhúc nhích, cục diện nghiêng hướng Vu Nhai. Hắc Nguyệt đại quản sự kinh ngạc hỏi: - Ý ngươi là...? Hắc Nguyệt đại quản sự nhìn người mặc giáp toàn thân đứng đối diện Đan Đạo Hùng, lão có cảm giác bị lừa. Hắc Nguyệt đại quản sự suy nghĩ nát óc thế nhưng kết quả là nữ nhân sở hữu Lưu Tinh Đồng có mặt tại chỗ. Chết tiệt, nàng mặc giáp toàn thân làm gì? Xinh đẹp như vậy rảnh rỗi mặc giáp che kín mít làm chi? Khốn kiếp, xui quá! Vu Nhai nhún vai nói móc: - Thật tiếc nuối, đúng là hên xui. Các ngươi tự gọi là thần nhưng không được trời ưu ái, giết! Trong khi Hắc Nguyệt đại quản sự cực kỳ buồn rầu thì Vu Nhai hét to chữ giết, kiếm trận khởi động. Không khí Tinh Linh sâm lâm lại trở nên nặng nề, các thanh kiếm tỏa ánh sáng nhiều màu. Bóng sáng mông lung, đẹp không sao tả xiết, nhưng ai rảnh ngắm cảnh đẹp? Hắc Nguyệt đại quản sự sẽ chết sao? Người bách tộc nhìn chằm chằm vào kiếm trận trên bầu trời, cầu mong kiếm trận không yếu. Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt! Không có khúc nhạc dạo, ngay khi Vu Nhai khởi động thì kiếm trận xoay chuyển, một thanh kiếm rời khỏi vị trí cũ vọt hướng Hắc Nguyệt đại quản sự đứng chính giữa. Sau đó là một chuỗi kiếm quang như gió táp mưa sa, kiếm trận vận chuyển như cối xay thịt, từng kiếm quang cắt hướng Hắc Nguyệt đại quản sự. Kiếm quang cắt xong nhưng chưa dứt, kiếm bay về vị trí cũ rồi tiếp tục bắn ra, vô cùng vô tận. Hắc Nguyệt đại quản sự không ngờ Vu Nhai nói giết thì giết thật, cực kỳ dứt khoát. Hắc Nguyệt đại quản sự gào rú: - A a a...! Tiểu tử, muốn chết! Phá phá phá . . . A a a! Hắc Nguyệt đại quản sự dùng đủ cách nhưng không phá kiếm trận được. Hắc Nguyệt đại quản sự không chịu nổi gầm lên: - Các ngươi còn đứng ngây ra làm gì? Mau hợp sức phá trận, ta chết thì các ngươi cũng không sống được! Hắc Nguyệt đại quản sự quát ra lệnh với các cao thủ Cổ Duệ chi dân. Cao thủ Cổ Duệ chi dân bị kiếm trận siêu khủng bố hù hết hồn, mãi khi Hắc Nguyệt đại quản sự hét vào mặt mới tỉnh ra. - Làm sao đây? Câu làm sao đây nghĩa là cao thủ Cổ Duệ chi dân giết người Bắc Đẩu hành tỉnh? Hay giúp phá kiếm trận? Một trong hai nam nhân trung niên lúc trước ám sát Vu Nhai mở miệng nói: - Binh chia làm hai đường, một đường giúp Hắc Nguyệt đại quản sự, một đường hợp sức giải quyết cái tên cầm gậy, tìm cơ hội dùng người Bắc Đẩu uy hiếp Vu Nhai kia! - Tốt! Nhận được mệnh lệnh, cao thủ Cổ Duệ chi dân hành động, binh chia làm hai đường giết ra ngoài. Tốc độ cao thủ Cổ Duệ chi dân siêu nhanh, Đan Đạo Hùng thì chỉ có một người tuyệt đối không thể đỡ nổi đông đúc Cổ Duệ chi dân. Mắt Thủy Tinh sẽ mệt, chủ yếu vì nàng không quen dùng 'thuật mắt', không có hệ thống nên tiêu hao rất lớn. Thủy Tinh khó sử dụng 'thuật mắt' giải thuật định hắc chú cho tất cả, làm sao đây? Vu Nhai sớm suy nghĩ tình huống này, thanh âm từ trên trời giáng xuống: - Bá phụ hãy che cho người Bắc Đẩu không bị tổn thương, bọn họ không thể phá kiếm trận của ta! Vu Nhai vẫn cực kỳ tự tin, hắn tin vào kiếm trận. Đây là kiếm trận Độc Cô Diệt Ninh dạy cho Vu Nhai, hắn từng nếm thử uy lực của nó. Khi đó Vu Nhai là đỉnh thiên binh sư, bây giờ hắn đã là thánh binh sư bát đoạn. Vu Nhai không rõ sức mạnh của mình sâu cạn nhưng chắc chắn là siêu mạnh. Vu Nhai có lượng huyền khí hùng hậu thế mà nuốt đan dược như cắn hạt dưa. Kiếm trận có một khuyết điểm là tiêu hao rất lớn. Kiếm trận do hai trăm người điều khiển nhưng bây giờ chỉ có một mình Vu Nhai thành lập. Mắt Đan Đạo Hùng lóe tia sáng, gã quyết định tin tưởng Vu Nhai. Đan Đạo Hùng mang theo mấy chục con rối phòng thủ trước đám người Bắc Đẩu hành tỉnh bị đóng đinh. Cây gậy lúc to lúc biến nhỏ, quét, đập, vỗ . . . Phòng thủ chặt chẽ không cho cao thủ Cổ Duệ chi dân tiến tới một bước. Nếu Đan Đạo Hùng không làm được chút chuyện nhỏ này sẽ bị người cười rụng răng, bị Vu Nhai cười chết, khi đó gã còn gì mặt mũi cha vợ? - A a a . . .! Uy lực kiếm trận hoàn toàn khởi động, đặc biệt có hàng trăm cao thủ Cổ Duệ chi dân thí nghiệm. Từng đợt kiếm quang như mưa rào rơi xuống bắn hướng cao thủ Cổ Duệ chi dân xông pha. Bởi vì số người Cổ Duệ chi dân quá đông, thực lực rất mạnh nên một thanh kiếm không đủ. Nhưng đừng quên Vu Nhai có chín thanh thần kiếm, khi thần kiếm bay ra thì ai dám tranh phong? Tiếng la hét liên tiếp, có xác chết đẫm máu rớt xuống, là xác chết, không phải thân thể. Kiếm trận đối phó với người bên dưới nên Hắc Nguyệt đại quản sự giảm bớt áp lực rất nhiều, lão có thể lên tiếng: - Các ngươi đừng đối kháng kiếm trận, giết tiểu tử họ Vu chủ trận là được! - Giết! Cao thủ Cổ Duệ chi dân trông thấy xác chiến hữu rơi lộp độp như mít rụng thế là điên lên, quay đầu giết hướng Vu Nhai. Vu Nhai mỉm cười nói: - Người chủ trận đương nhiên có thể vào trong trận, có bản lĩnh thì vào trong trận giết ta đi. Vu Nhai chui vào kiếm trận. Đám cao thủ Cổ Duệ chi dân trợn tròn mắt rồi kéo nhau vào kiếm trận, tình hình giống như lúc trước, bọn họ phải phá kiếm trận rồi tính tiếp. Vu Nhai vừa vào trận đã nói vọng ra: - Đại quản sự, trong tay ta có thanh kiếm cuối cùng cũng là kiếm mạnh nhất, Thôn Thiên Phệ Thần Thức! Vu Nhai muốn dùng Thôn Thiên kiếm giết chết Hắc Nguyệt đại quản sự. Lúc này Thôn Thiên kiếm dạy cho Vu Nhai Thôn Thiên kiếm thức mới nhát, là thôn phệ kiếm thức thật sự. Thôn Thiên Phệ Thần Thức tung ra, Hắc Nguyệt đại quản sự lại rú lên. Trong kiếm trận là sân nhà của Vu Nhai, Hắc Nguyệt đại quản sự thành cá nằm trên thớt. Nhưng lão già bất tử này có các thủ đoạn kỳ dị, muốn giết Hắc Nguyệt đại quản sự rất khó khăn, nhưng khó đến mấy vẫn phải làm. Thôn Phệ kiếm kỹ chưa kịp nuốt hết Hắc Nguyệt đại quản sự thì lão lợi dụng lực lượng chưa bị cắn nuốt trốn thoát, cơ thể phục hồi lại ngay, Vu Nhai chỉ nuốt được chút lực lượng. Hắc Nguyệt đại quản sự đúng là khó giết. Ví dụ nuốt nửa người Hắc Nguyệt đại quản sự nhưng còn một nửa khác trốn thoát sau đó lành lại. Nếu thật sự nuốt được nửa cơ thể thì thôi, nhưng nửa bị nuốt đó không có bao nhiêu năng lượng của Hắc Nguyệt đại quản sự, bị nửa còn lại hút đi hết. Tức là nửa cơ thể bị nuốt rỗng tuếch.
Chương 1467: Không chết (hạ). share: doctruyen.org Mời đọc Mặc dù câu giờ có lợi cho Vu Nhai, dù gì người Bắc Đẩu hành tỉnh sẽ tới lúc giải chú được. Vu Nhai nói hắn không phải là thần, nhưng hắn vẫn muốn tự tay giết Hắc Nguyệt đại quản sự. Phải làm sao nhanh chóng tiêu diệt lão đây? Giờ đây dù Vu Nhai phát động chiêu tuyệt sát kiếm trận cuối cùng chưa chắc giết nổi Hắc Nguyệt đại quản sự, lão bất tử này có bị cắt vụn cũng sống lại được. Cái này còn kinh khủng hơn dục hỏa trọng sinh của Đan Diễm Tâm. Hắc Đạt Tư còn sống lại được chứ nói gì đến Hắc Nguyệt đại quản sự? Sức mạnh hắc chú của Hắc Đạt Tư không xứng xách giày cho Hắc Nguyệt đại quản sự. Thôn Thiên kiếm linh lên tiếng: - Vu Nhai, dùng đoạn thiên thức, cách ly năng lượng của lão bất tử rồi mới thôn pehẹ. - Ta lĩnh ngộ đoạn thiên thức từ mảnh nhỏ Đoạn Thiên thần kiếm. Đoạn thiên tức là cắt đứt khung trời, có lực lượng không gian mạnh mẽ hơn. Lão bất tử này cảm ngộ không gian chắc chắn sẽ không mau chóng khép lại không gian bị đoạn thiên thức cắt ra được. - Được, vậy biến thôn thiên đoạn thiên thức! Vu Nhai rất là dứt khoát nhận Thôn Thiên kiếm linh truyền thưa liền dùng. Vu Nhai suýt quên Đoạn hiên thần kiếm, lúc trước Thôn Thiên kiếm nuốt mấy mảnh nhỏ của nó ai ngờ bây giờ có ích. Khi Vu Nhai dùng "Thôn thiên đoạn thiên thức" thì Hắc Nguyệt đại quản sự hoảng hồn: - Không gian bị gì vậy? Chết tiệt, hợp lại cho ta! Hắc Nguyệt đại quản sự dễ dàng khép lại Vu Nhai sử dụng không gian thánh đạo cắt ra không gian, dù sao lão giỏi lĩnh vực không gian hơn hắn nhiều. Nhưng kiếm kỹ này thì khác, ít nhất Hắc Nguyệt đại quản sự không nhanh tay khép không gian lại được. Thanh kiếm này là kiếm gì? Tại sao ch oHắc Nguyệt đại quản sự cảm giác ngang ngửa với Kinh Thiên thần kiếm? Vu Nhai lại hành động: - Thôn thiên nhất thức! Lần này Vu Nhai dùng thôn thiên nhất thức nuốt những năng lượng bị cắt rời ra. Vậy là Hắc Nguyệt đại quản sự không thể nuốt những năng lượng từ cơ thể bị cắt rời, tạo thành tổn thương lớn lcho lão. Thế nhưng rất khó giết Hắc Nguyệt đại quản sự, Vu Nhai dùng đại chiêu lại có đan dược bổ sung vậy mà khó thể chống đỡ lâu dài. Nếu không thể giết Hắc Nguyệt đại quản sự, lão kỳ dị như thế thoát ra ngoài rồi phối hợp với cao thủ Cổ Duệ chi dân xung quanh sẽ gây rắc rối to. Vu Nhai hét lên: - Luân Chuyển Thần Ấn, thu! Vu Nhai bỗng nhớ đến tình hình nuốt Hắc Nguyệt đại quản sự trong Mê Vụ sơn mạch, có vẻ trong mỗi miếng thịt của lão đều ẩn chứa linh hồn. Vu Nhai quyết định nuốt hết, tổn thương linh hồn của Hắc Nguyệt đại quản sự. Hắc Nguyệt đại quản sự chửi ầm lên: - A a a, tiểu tử, khốn kiếp! Lần này Hắc Nguyệt đại quản sự chửi rất dữ nhưng thanh âm yếu dần, thủ đoạn của Vu Nhai có hiệu quả. Hắc Nguyệt đại quản sự hét to: - Ngươi không giết ta chết được! Ngươi không giết ta chết được! Vu tiểu tử, ta sẽ báo thù! Vu Nhai ngạc nhiên, giây sau hiểu ý Hắc Nguyệt đại quản sự: - Báo thù . . . Ngươi muốn trốn? Cơ thể Hắc Nguyệt đại quản sự chỉ còn nửa người, lão nói: - Ha, đừng quên lúc trước ngươi cách ta rất xa nhưng vẫn bị ta truyền tống đến chỗ hắc ám kia. Về không gian thánh đạo thì ngươi kém hơn ta rất nhiều. Không gian dao động trong kiếm trận, Hắc Nguyệt đại quản sự dứt khoát nói: - Dịch chuyển không gian! - Muốn trốn? Không có có cửa! Kiếm trận, cắt cho ta! Vu Nhai không ngờ lão bất tử này nói trốn liền chạy ngay, hắn muốn giết Hắc Nguyệt đại quản sự ngay tại chỗ. Vu Nhai mặc kệ cao thủ Cổ Duệ chi dân bên dưới, hắn khởi động chiêu tuyệt sát cuối cùng của kiếm trận, có lẽ sẽ giết được Hắc Nguyệt đại quản sự hoặc ngăn lão dịch chuyển không gian. - A! Lại nổi lên vô số tiếng hét từ những người từ bên ngoài mạnh mẽ xông vào kiếm trận, Hắc Nguyệt đại quản sự. Trong phút chốc trên bầu trời đầy bóng kiếm quang, kiếm trận như bánh xe láy Hắc Nguyệt đại quản sự làm trung tâm hình thành vòng xoáy. - Khốn kiếp! Dịch chuyển không gian, dịch chuyển không gian, không gian . . . Rầm! Hắc Nguyệt đại quản sự còn lầm bầm thì kiếm trận đã ngừng tuyệt sát, vang tiếng nổ điếc tai. Thật lâu sau bầu trời rực rỡ nhiều màu chậm rãi trở về yên lặng. Trên bầu trời đã không còn kiếm, không có Hắc Nguyệt đại quản sự, chỉ còn lại vài cao thủ Cổ Duệ chi dân, Vu Nhai đứng giữa kiếm trận. Tay Vu Nhai cầm thanh kiếm bạc trắng lóe phù văn bí ẩn, hơi thở cắn nuốt khiếp người. Bên dưới, Đan Đạo Hùng tạm ngừng chiến đấu. Mọi người ngước nhìn bầu trời. Hắc Nguyệt đại quản sự đã chết? Tinh Linh sâm lâm tĩnh lặng, không có tiếng động vật kêu. Người phe nào đều nhìn chằm chằm vào Vu Nhai tơi tả hơn trước. Bọn họ muốn biết đáp án, Hắc Nguyệt đại quản sự đã chết? Vu Nhai khẽ thở dài: - Tiếc quá, rốt cuộc lão vẫn chạy thoát, nhưng chắc chỉ còn lại nửa cái mạng. Vu Nhai vô cùng tiếc nuối, cuối cùng Hắc Nguyệt đại quản sự thật sự trốn thoát. Một lũ linh hồn nhỏ bé rạch phá dịch chuyển không gian ra ngoài, tin tưởng với sức mạnh hắc chú kỳ dị thì lão bất tử sẽ sống. Nhưng Vu Nhai nói Hắc Nguyệt đại quản sự còn nửa cái mạng đã là nể mặt, mười mạng chỉ còn lại nửa phần trăm đã là khá. Người Bắc Đẩu hành tỉnh, bách tộc ánh mắt tràn đầy tiếc nuối. Cao thủ Cổ Duệ chi dân thở phào nhẹ nhõm. Với biểu hiện của Hắc Nguyệt đại quản sự thì có giá trị hơn một cường giả thần giai rất nhiều, nếu lão chết sẽ là đả kích nặng nề với Thần Duệ chi tộc. Sức mạnh hắc chú có tác dụng rất lớn trong bố cục ngàn năm của Cổ Duệ chi dân với Thần Huyền đại lục. Trong khi mọi người chìm đắm vào trận đại chiến vừa rồi thì nhân vật đại biểu cao thủ Cổ Duệ chi dân lên tiếng: - Ha ha ha ha ha ha! Hắc Nguyệt đại quản sự mới đi cũng không sao, với trạng thái hiện giờ của ngươi không biết có thể tiếp tục sử dụng kiếm trận không? Vẫn là một trong hai cao thủ Cổ Duệ chi dân tổ kỳ binh Mộc Nguy vào đêm đội Cổ Duệ chi dân mới đến bách tộc loạn địa. Hắc Nguyệt đại quản sự không chết nên thuật định hắc chú chưa được giải ngay. Với trạng thái bây giờ của Vu Nhai thì đây là cơ hội tốt nhất đẻ Cổ Duệ chi dân giết hắn. Tuy lúc nãy Cổ Duệ chi dân đối kháng kiếm trận có sáu mươi người hy sinh nhưng số còn sống đã quá đủ, hàng trăm cao thủ Cổ Duệ chi dân ở bên dưới tiếp tục bám chân tên cầm gậy. Lòng đám người bách tộc lạnh lẽo, căng thẳng thần kinh. Khả năng thắng của bọn họ rất cao nhưng Vu Nhai không thể chết. Vu Nhai khẽ thở dài: Lấy ra mấy quyển trục, trầm giọng nói: - Ài, vị đại thúc này, chẳng lẽ ngươi quên đêm hôm đó khi ngươi ám sát ta thì ta lấy cái gì ra sao? Trong tay ta còn quyển trục ma pháp thần giai. Nam nhân trung niên Cổ Duệ chi dân biểu tình cực kỳ khó xem, gã quên mất còn có vụ này. Vu Nhai nhếch môi cười. Bản thân hắn cũng quên mất quyển trục ma pháp thần giai, dù có nhớ thì hắn không dám tùy tiện sử dụng. Vu Nhai không rõ tác dụng của mớ quyển trục ma pháp này, lỡ xử luôn người Bắc Đẩu hành tỉnh, bách tộc thì biết làm sao?
Chương 1468: Quyển thuật kính tượng của Lam Thương Tử. share: doctruyen.org Mời đọc Tuy Độc Cô Diệt Ninh có sửa sang, chú thích vài quyển trục ma pháp nhưng Vu Nhai chỉ biết tên, thuộc tính của chúng. Vu Nhai không hoàn toàn khống chế lực lượng những quyển trục ma pháp này, chúng nó không như quyển trục ma pháp huễn tượng, thời gian lúc thấy vào mảnh đất bí ẩn, chúng có sức sát thương rất lớn. Nam nhân trung niên Cổ Duệ chi dân đoán ra Vu Nhai khó xử, vì khi hắn đối phó với Hắc Nguyệt đại quản sự đã không sử dụng quyển trục ma pháp. Tại sao Vu Nhai không dùng? Bởi vì Vu Nhai không biết cách dùng, hắn là huyền binh giả. - Hừ! Dù có quyển trục này thì ngươi dám dùng không? Vu Nhai lấy một quyển trục ma pháp ra, lạnh lùng hỏi: - Vậy sao? Ta không dám dùng? - Ngươi tuyệt đối không dám! Nam nhân trung niên Cổ Duệ chi dân liều mạng, gã đánh cược Vu Nhai không dám dùng quyển trục ma pháp, nếu không thì cả đám chỉ có con đường chết. Mặc dù Hắc Nguyệt đại quản sự không chết nhưng lão bị thương rất nặng, e rằng thuật định hắc chú sẽ bị giải ngay. Liều mạng đi! Người bên dưới cũng căng thẳng. Vu Nhai làm ơn đừng giết mấy chục quân địch, tự tổn thương một ngàn. Vu Nhai quát to: - Vậy ta sẽ dùng cho ngươi xem! Vu Nhai thấy cao thủ Cổ Duệ chi dân xông tới thì xé rách quyển trục ma pháp. Nam nhân trung niên Cổ Duệ chi dân hét to: - Mau lùi! Chết tiệt này, tiểu tử này dám dùng quyển trục ma pháp, thật bậy bạ! Các cao thủ Cổ Duệ chi dân liều mạng thụt lùi. Đám người bên dưới con ngươi co rút, trừ nhúc nhích mắt ra bọn họ không làm động tác khác được. Giây tiếp theo không có cảnh tượng kinh thiên động địa gì, trên bầu trời xuất hiện một mặt kính, Vu Nhai biến mất trong mặt kính đó. Có chuyện gì? Tại sao quyển trục ma pháp thần giai truyền đến dao động Lam Sương thần tộc? Trong khi mọi người khó hiểu thì giọng Vu Nhai vang lên: - Xin lỗi, ta mở quyển trục là quyển thuật kính tượng của Lam Thương Tử. Vu Nhai đã đứng sau lưng Đan Đạo Hùng, hắn không đứng vững mà ngã xuống, dựa vào người một Thí Thần binh. Vu Nhai suy yếu nói: - Đan bá phụ, chuyện tiếp theo nhờ vào người. Ta không còn sức lực, ta cũng không muốn chết, người nhớ kiềm chế một chút. Vu Nhai thật sự kiệt sức, mình đầy vết thương, các sức mạnh hắc chú còn sót lại, huyền khí bị rút sạch. Quyển thuật kính tượng của Lam Thương Tử, vẻ mặt đám người cực kỳ khó xem. Đan Đạo Hùng cười to bảo: - Tiểu tử yên tâm đi, lão trượng ta đây sẽ không kém hơn tiểu tử nhà ngươi! Tuy Đan Đạo Hùng không hiểu quyển thuật kính tượng là sao nhưng Vu Nhai sống sót thì tốt rồi, giờ phải câu giờ. Khi Đan Đạo Hùng nói câu cha vợ như gã không kém hơn Vu Nhai thì không mấy tự tin. - Giết! Cao thủ Cổ Duệ chi dân không có thời gian, bọn họ ùa hướng Đan Đạo Hùng, quyết giết họ Vu. Bỗng có tiếng gầm tới gần Tinh Linh sâm lâm. - Grao! Vu Nhai nghe thanh âm này thì mừng rỡ. Không ngờ Tiểu Thúy cũng đến, Vu Nhai thành công vượt ải, cùng lắm khiến nó mang hắn trốn đi là xong. Đã lâu không cưỡi Tiểu Thúy bỏ trốn, Vu Nhai rất hoài niệm. Vu Nhai càng mừng hơn là Tiểu Thúy không đến một mình, có Hắc Ma Cự Thiên Hống, hai ma thú hắc ám thánh giai đến theo, và cả tọa kỵ hắc ám bị Thí Thần quân bắt nuôi, thanh kỳ tuấn mã thú, quân đoàn ma thú Bắc Đẩu hành tỉnh đến đông đủ. Là Đan Đạo Hùng, Thủy Tinh mang chúng nó đến. Người chúng nó có đặc điểm khiến người ta nghĩ tới Bắc Đẩu hành tỉnh, sợ bị lộ kế hoạch. Từ sau khi đánh bại Lam Thương Tử thì Hắc Ma Cự Thiên Hống rất nổi tiếng. Cho nên đám người Bắc Đẩu hành tỉnh giấu chúng nó ở nơi ẩn khuất cách thật xa vì để phòng ngừa. Chúng nó chờ mãi không nghe mệnh lệnh, bởi vì đám người Bắc Đẩu hành tỉnh bị đóng đinh không cáchn òa phát ra mệnh lệnh. Vào phút căng thẳng, Tiểu Thúy, Hắc Ma Cự Thiên Hống có khế ước với Vu Nhai cảm giác hắn chiến đấu, suy yếu. Các ma thú không kiềm được hành động, chạy đến ngay phút nguy cấp. - Ha ha ha ha ha ha! Vu Nhai cười khẽ: - Tiểu Thúy, nghe nói trước đó ngươi bị đánh trọng thương? Báo thù đi, làm thịt bọn chúng! - Grao! Tiểu Thúy bay qua, hiện giờ nó đã là ma thú thánh giai. Nhờ Tư Mã Tường nhồi nhét tẩm bổ, Tiểu Thúy không thành thánh mới lạ. Tiểu Thúy hành động, quân đoàn ma thú Bắc Đẩu hành tỉnh cũng bùng nổ xông hướng đám cao thủ Cổ Duệ chi dân. Không lâu sau người Bắc Đẩu hành tỉnh có thể nhúc nhích. Đám người Minh bà bà, Lâm Mộc Phong ra tay. Các cao thủ Cổ Duệ chi dân lại bị bắt, thế cục thay đổi. Tuy người bách tộc đã giải thuật định hắc chú nhưng lúc trước bị cao thủ Cổ Duệ chi dân trói, bây giờ chưa nhúc nhích được. Dĩ nhiên đây không phải vấn đề. Trong phe Bắc Đẩu hành tỉnh có thần giai nên biết giải mở trói buộc cho người bách tộc. Sau khi Lâm Mộc Phong nhẹ nhàng bắt các cao thủ Cổ Duệ chi dân, lão quay sang hỗ trợ cởi trói. Cùng lúc đó, Thí Thần quân hành động, bọn họ cần cảnh giới xung quanh, không thể cứ đứng yên như tượng. Khi đám người Bắc Đẩu hành tỉnh gặt hái thành quả, Vu Nhai thở phào nhẹ nhõm bắt đầu trị thương. Vu Nhai bỗng nghe giọng Vu Tiểu Dạ phát ra từ dưới thân mình: - Biểu . . . Biểu ca, có thể đứng lên được không? Tư thế này làm . . . Làm . . . Làm ta rất khó chịu. thì ra Vu Nhai sử dụng quyển thuật kính tượng chạy trốn té trên người Vu Tiểu Dạ, người bị đè là nàng. Tư thế Vu Tiểu Dạ rất khó xem, cong người nằm, mông vểnh cao khá hấp dẫn. May mắn Tiểu Dạ mặc thí thần giáp nếu không đã bị người ta háo sắc tưởng tượng vẩn vơ. Mới rồi mọi người bị đóng đinh nên đành chịu, nhưng bây giờ đã giải thuật định hắc chú tập thể hành động, Vu Tiểu Dạ không chịu đựng nổi nữa. Vu Nhai không ngờ Vu Tiểu Dạ nằm dưới thân mình, hắn nổi máu háo sắc, rất muốn vỗ mông vêu. Nhưng Vu Nhai cố nhịn, vua bách tộc kiêm Cổ Ma đại đế cần giữ hình tượng. Hơn nữa Vu Tiểu Dạ không làm sai chuyện gì, tét mông nàng thì quá vô lý. Vu Nhai thầm nghĩ: - Hưm . . . Vậy để nàng vỗ mình một cái, rồi mình vỗ lại . . . Hì hì hì hì. Vu Nhai tưởng tượng cảnh vỗ mông Vu Tiểu Dạ. Vu Tiểu Dạ nằm bên dưới nghe giọng cười khả ố của Vu Nhai thì run run, không hiểu sao thấy ngứa mông. Thôn Thiên kiếm linh âm trầm nói: - Này Vu Nhai, ngươi có thể tập trung trị thương được không? Trong khi Vu Nhai vui vẻ quên trời quên đất thì một cứ điểm Cổ Duệ chi dân mới dựng ở giáp ranh bách tộc loạn địa xa xôi. Mộc Tinh Tinh nhìn Lam Thương Tử bỗng nhiên đứng dậy, mở miệng hỏi: - Lam Thương Tử, sao vậy? Hôm nay bách tộc loạn địa xảy ra hàng loạt biến động. Đầu tiên là cường giả nhân loại bình thường bị ai đó xúi giục giết vào, hình như nắm rõ ràng kế hoạch của Cổ Duệ chi dân. Hiện nay khắp nơi trong bách tộc loạn địa xảy ra chiến đấu giữa thần giai nhân loại bình thường và Cổ Duệ chi dân.