Huyền Huyễn Triệu Hoán Thần Binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh - FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. b1209049

    b1209049 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/12/14
    Bài viết:
    4,806
    Được thích:
    20,914

    Chương 1489: Còn có điều ta không biết?

    share: doctruyen.org






    Vu Tiểu Dạ là một người cứng đầu, bướng bỉnh, tư tưởng truyền thống. Nên khi đó Vu Tiểu Dạ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nàng biết phải kiên cường để suốt đời chăm sóc cho biểu ca. Vu Tiểu Dạ phấn đấu vì mục tiêu này, ai ngờ về sau biểu ca không cần nàng chăm sóc. Vu Tiểu Dạ không thói quen, từ nhỏ nàng đã có mục tiêu, vì nó mà cố gắng tu luyện điên cuồng. Tất cả vì có thể chăm sóc, bảo vệ cho biểu ca.

    Nhưng biểu ca tiến bộ siêu nhanh, Vu Tiểu Dạ không theo kịp bước chân của hắn. Vu Tiểu Dạ thấy mình vô dụng, nàng càng cố gắng tu luyện hơn. Vu Tiểu Dạ lần lượt bị bỏ lại khiến nàng hoang mang. Vu Tiểu Dạ cố chấp, bướng bỉnh cảm thấy khủng hoảng.

    Đặc biệt là gần đây Vu Tiểu Dạ rất rối rắm. Không phải Vu Tiểu Dạ không thích biểu ca bây giờ, thật sự nàng rất thích hắn, nhưng nàng không quen.

    Vu Nhai trêu Vu Tiểu Dạ:

    - Không quen cũng phải quen. Biểu ca của nàng lợi hại như vậy đấy, có câu biểu muội nào là biểu ca nấy.

    Vu Tiểu Dạ nghe xong bật cười, trợn mắt.

    Vu Nhai tiếp tục bảo:

    - Ta biết nàng luôn muốn chăm sóc, bảo vệ ta. Giờ hãy giao hai chữ bảo vệ này lại cho ta, còn chăm sóc thì cần nàng. Biểu ca rất lười, cần có người chăm sóc cuộc sống hàng ngày, cái kiểu chăm sóc suốt đời, có được không?

    Vu Tiểu Dạ ngẩn ra, mặt đỏ rực khẽ đáp:

    - Ừm!

    - Quyết định vậy đi!

    Vu Tiểu Dạ chợt nhớ một điều, nói:

    - Nhưng biểu ca đã có Thủy Tinh tỷ tỷ, Dạ Tình tỷ tỷ chăm sóc.

    Vu Nhai búng trán Vu Tiểu Dạ:

    - Bọn họ có nhiều điều sơ sẩy, Tiểu Dạ giỏi chăm sóc, bao che nhất.

    Khi 'Vu Nhai cặn bã' còn sống, mặc dù Vu Tiểu Dạ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhưng nàng vẫn đứng về phía hắn, vì nàng đã quyết định, vì nàng bao che khuyết điểm.

    Vu Tiểu Dạ vui vẻ nói:

    - Ừm! Nhưng ta vẫn cần tiếp tục cố gắng tu luyện, ta muốn trở thành thần binh sư. Vì nếu tuổi thọ không dài, biểu ca đã là thần binh sư không còn ta chăm sóc.

    Bốp!

    Vu Tiểu Dạ cảm thấy mông đau, nũng nịu kêu lên:

    - Sao đánh ta?

    Mặt Vu Nhai nghiêm túc nói:

    - Cứ nói lời xui xẻo đương nhiên nên bị đánh!

    Trong lòng Vu Nhai hưởng thụ cảm xúc mông Vu Tiểu Dạ co gian, cuối cùng không kiềm được vỗ mông, lỗi quá lỗi.

    Vu Tiểu Dạ chu môi nói:

    - Biểu ca lợi hại bắt đầu ăn hiếp người ta.

    Vu Tiểu Dạ vội đứng dậy nói:

    - Không nói với biểu ca nữa, ta đi về đây, buồn ngủ muốn chết, mệt mỏi suốt ngày.

    Vu Nhai ngây người, sau đó rất cảm động. Vu Nhai biết Vu Tiểu Dạ, Dạ Tình muốn chừa thời gian cho người khác, không muốn để Thủy Tinh chờ quá lâu. Thật là tiểu cô nương hiểu ý người. Vu Nhai vội gật đầu, dặn dò Vu Tiểu Dạ nghỉ ngơi cho tốt, đưa mắt nhìn nàng xoay người đi.

    Vu Nhai định bước hướng Thủy Tinh thì Vu Tiểu Dạ vòng trở về.

    Vu Tiểu Dạ ngập ngừng nói:

    - Biểu ca, cái thứ kia . . . Của biểu ca biến cứng ngắc, có phải rất khó chịu? Lần . . . Lần sau ta . . . Ta sẽ giúp biểu ca, đừng dùng tay nữa.

    Vu Tiểu Dạ nói xong bỏ chạy ngay, chớp mắt không thấy bóng dáng.

    Khóe môi Vu Nhai co giật, đứng ngây tại chỗ không biết nên nói cái gì. Chỗ kia cứng như sắt.

    Vu Nhai lắc đầu kiềm nén xúc động, đi hướng cánh cửa khác. Một bóng dáng màu trắng đập vào mắt Vu Nhai, màu trắng đặc biệt nổi bật trong bóng tối, như bạch Tinh Linh trong thế giới màu đen. Bạch Tinh Linh ánh mắt nửa cười nửa không nhìn Vu Nhai, Thủy Tinh chiến hữu không rụt rè như Vu Tiểu Dạ, nàng là phu nhân vợ cả.

    Vu Nhai không khách sáo, nói thẳng:

    - Đã để nàng đợi lâu.

    Thủy Tinh ghen tuông nói:

    - Không lâu không lâu, biết ngươi là người bận rộn, vội vàng chiếm thiên hạ và lấy lòng mỹ nhân.

    Vu Nhai biết Thủy Tinh không thật sự tức giận, nàng chỉ muốn cảnh cáo con dê háo sắc. Vợ cả tất nhiên phải có uy nghiêm.

    Vu Nhai cười gian nói:

    - Cái gọi là nam nữ phối hợp, làm việc không mệt. Chiếm thiên hạ là công việc rất mệt mỏi, có nhiều mxy nữ cho động lực khiến ta có nhiệt tình hơn. Đặc biệt là đại phu nhân Thủy Tinh, mỗi lần nghĩ tới trong nhà có nàng chờ đợi là ta lại tràn ngập hy vọng.

    Thủy Tinh bĩu môi nói:

    - Bớt mồm mép đi, trời biết có bao nhiêu mỹ nữ cho ngươi hy vọng. Như công chúa Nguyệt Lâm Sa, không chừng đang ở Ma Pháp đế quốc chờ ngươi hứa hẹn, chắc ngươi cũng sẽ tràn ngập hy vọng?

    Vu Nhai cười xòa:

    - Ha ha ha ha ha ha! Không uổng là vợ chồng già, đại phu nhân hiểu ta nhất.

    - Còn nữa, có Tiểu Mỹ, Tiễn Linh, Tuyết Đế Nhi, Nghiêm Sương, Độc Cô Cửu Huyền, Độc Cô Cửu Lan, Liễu Mị Nhi . . .

    Vu Nhai nêu tên một số nữ nhân Vu Nhai từng tiếp xúc, hắn toát mồ hôi lạnh nghe. Trừ Tiểu Mỹ ra còn lại hắn bị oan, hắn không hề phong lưu như vậy.

    Thủy Tinh tiếp tục bảo:

    - Còn có Dương Như Tiêm, Tiểu Loan . . .

    - Dương Như Tiêm là ai? À, Dương lão sư, sao lại tính cả nàng? Tiểu Loan, con nít hỉ mũi chưa sạch!

    Thủy Tinh trợn trắng mắt nói:

    - Ai biết tên háo sắc như ngươi có khẩu vị nặng cỡ nào?

    Bộ dạng Thủy Tinh không giống như tức giận lại khiến Vu Nhai cứng họng.

    Vu Nhai thầm nghĩ:

    - Sao nàng không tính luôn lão nữ vương Tinh Linh?

    Vu Nhai không dám nói câu đó thành tiếng, hắn chợt nghĩ đến một nữ nhân.

    Vu Nhai lẩm bẩm:

    - Còn có Thôn Thiên kiếm linh mà nàng không biết!

    Mày liễu Thủy Tinh dựng ngược:

    - Ngươi nói gì? Còn có người ta không biết?

    Vu Nhai vội phân bua:

    - Không, chắc chắn là không!

    Không phải Vu Nhai giấu diếm Thủy Tinh mà trong lòng hắn luôn cho rằng Thôn Thiên kiếm linh không thấy kiếm linh, lúc trước hắn đùa giỡn nàng rất nhiều nhưng điều đó không thể thành sự thật. Vu Nhai gạt bỏ Thôn Thiên kiếm linh ra, nhưng khi hắn nói câu đó chợt cảm giác có sát khí mãnh liệt dâng lên trong cơ thể.

    Ảo giác, nhất định là ảo giác.

    Thủy Tinh hừ lạnh một tiếng, sau đó ngữ điệu nặng nề nói:

    - Hừ! Đã có nhiều nữ nhân chờ ngươi như thế thì ngươi phải cố gắng sống sót!

    Thủy Tinh nhướng mắt lên trừng Vu Nhai, nàng không đeo kính sát tròng hắn tặng cho.

    Thủy Tinh dùng đôi mắt Lưu Tinh Đồng nhìn Vu Nhai chằm chằm, nói:

    - Ngươi nên nhớ, nếu ngươi chết thì rất nhiều người không sống nổi. Vì vậy mặc kệ thế nào ngươi phải sống sót!

    Vu Nhai ngẩn ngơ đối diện ánh mắt Thủy Tinh, hắn thấy mênh mông trong Lưu Tinh Đồng, tất cả gom lại thành một cảm xúc là kiên quyết. Thủy Tinh muốn nói là: Nếu ngươi chết thì ta sẽ không sống đơn độc.

    Trong phút chốc Vu Nhai cảm nhận sự nặng nề và kiên cường, hắn nói:

    - Ta sẽ không chết.

    Hai người đối diện nhau, quên thời gian, quên xung quanh, quên tất cả. Bọn họ chỉ có nhau, sự kiên cường và quyết tuyệt, rung động sống sót, nghẹt thở trước đại chiến sắp đến, phải sống.

    Thật lâu sau Vu Nhai mở miệng nói:

    - Ta sẽ không để bất cứ ai trong các người bị tổn thương. Ta trông thấy mắt của vị hoàng hậu kia trong mảnh đất bí ẩn, ta sẽ không để một cọng lông của các nàng nằm trong tay ai, ta thề.

     
  2. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481

    Chương 1490: Còn có điều ta không biết?

    share: doctruyen.org






    Thủy Tinh lắc đầu, nói:

    - Thề cũng vô dụng. Ngươi nên biết rõ tính cách của ta, chúng ta mong ngươi sống sót trong trận chiến này.

    Thủy Tinh không muốn Vu Nhai hứa hẹn gì với các nàng. Thủy Tinh biết rõ Vu Nhai sẽ không bỏ mặc bất cứ người nào quan trọng với hắn, Vu Nhai thậm chí không bỏ mặc bằng hữu, điều này thì không bàn cãi.

    Vu Nhai đối diện ánh mắt Thủy Tinh, khó thể kiềm nén vươn tay ôm nàng. Thủy Tinh mặc cho Vu Nhai ôm. Hai người yên lặng, dưới lòng đất không có gió, không có thanh âm nào, chỉ có nhịp tim và tiếng hít thở gần bên tai. Bỗng có tiếng thở dài rất khẽ nhưng lại vang rõ to trong thế giới tĩnh lặng.

    Tiếng thở dài phá vỡ bình tĩnh, vẫn là thanh âm đến từ ngàn vạn năm xa xôi.

    Vu Nhai, Thủy Tinh nổi lên cảnh giác:

    - Là ai?

    Hai người nhìn bốn phía.

    Vu Nhai nghĩ đến một điều, hỏi:

    - Là vị tiền bối bám trên người ta? Là người đúng không? Có thể đi ra nói chuyện không? Không biết tiền bối có gì cần tiểu tử ta đây giúp đỡ?

    Không ai đáp lại, như thể tiếng thở dài trong mộng.

    Vu Nhai không chết tâm kêu gọi:

    - Tiền bối, tiền bối . . .

    Bốn phía im lặng. Thủy Tinh nhìn Vu Nhai chằm chằm, nàng không nhìn ra được điều gì. Cuối cùng hai người bỏ cuộc, Thủy Tinh hỏi thăm chuyện tiền bối bám trên người Vu Nhai.

    Vu Nhai kể ra tình huống lúc bị thuật định hắc chú đóng đinh.

    Thủy Tinh kinh ngạc hỏi:

    - Thì ra có thanh âm nhắc ngươi khiến ta giải thuật định hắc chú giúp?

    Vì đừng nói là người rành Lưu Tinh Đồng, số người biết Lưu Tinh Đồng tồn tại đếm trên đầu ngón tay. Tại sao thanh âm kia biết Lưu Tinh Đồng của Thủy Tinh có thể giải chú?

    Thủy Tinh nhíu mày nói:

    - Chẳng lẽ tiền bối bám trên người của ngươi là Hắc Nguyệt đại quản sự mang đến? Hắc Nguyệt đại quản sự rất kỳ dị, không chừng có tàn hồn lợi hại bám vào, khi lão cố định ngươi thì tàn hồn đó bám vào người của ngươi. Khi Hắc Nguyệt đại quản sự nghiên cứu thuật định Lưu Tinh Đồng có lẽ chủ nhân thanh âm kia ở bên cạnh xem xét.

    Vu Nhai gật gù:

    - Có lý.

    Trừ cách giải thích này ra không có cái nào hợp ly hơn. Thủy Tinh, Vu Nhai không ngờ linh hồn hoàng hậu mấy ngàn năm trước còn tồn tại, ẩn giấu trong mảnh đất bí ẩn mà không ai hay biết. Không ai biết linh hồn hoàng hậu bám trên người Vu Nhai.

    Vì thanh âm này khiến Vu Nhai, Thủy Tinh không còn tâm tình tâm sự. Hai người ngồi xuống tò chuyện về mảnh đất bí ẩn, vòng ngoài thế giới lữ giả, vân vân và vân vân. Chuyện Độc Cô Diệt Ninh, chuyện cô đơn trăm năm, chuyện Tiểu Mỹ, chuyện thần chi nguyên giới các loại. Thủy Tinh nghe ú tim phập phồng. Đặc biệt đoạn Độc Cô Diệt Ninh, trăm năm ảo và thật, nàng giật mình không nói nên lời.

    Thủy Tinh sợ hết hồn, nếu Vu Nhai ở trong thời gian thần đạo không đi ra thì chẳng lẽ hắn sẽ chết?

    Vu Nhai thấy bộ dạng lo lắng của Thủy Tinh thì vỗ ngực bảo:

    - Ha ha ha ha ha ha! Lão công của nàng là nghịch thiên, thời gian thánh đạo gì đó dễ như trở bàn tay, thoáng chốc cảm ngộ ngay.

    Khoe khoang trước mặt lão bà của mình thì có sao?

    Thủy Tinh mặc kệ Vu Nhai thổi phồng, nàng biết tiểu tử thối này sợ nàng lo nên cố ý nói nhẹ nhàng nhưng sự thật làm gì dễ như vậy? Thử đổi vị trí, nếu Thủy Tinh trải qua cô đơn trăm năm thì sẽ như thế nào? Chắc chắn Thủy Tinh sẽ điên, nhưng Vu Nhai thì vượt qua, vẫn giữ tâm tính vốn có. Chắc lúc đó Vu Nhai rất nhớ người thân.

    Tuy rằng trăm năm là ảo ảnh nhưng Vu Nhai thật sự cảm nhận thời gian trôi qua. Bọn họ và Vu Nhai từ biệt mấy tháng, Vu Nhai lại rời xa họ trăm năm. Nghĩ đến đây Thủy Tinh rất muốn khóc.

    Vu Nhai mỉm cười nói:

    - Thật sự không sao, khi ta quay về hiện thực, biết trăm năm đó là ảo thì ta đã phục hồi lại bình thường.

    Vu Nhai cười rất nam tính, hắn không muốn thấy nữ nhân mình yêu rơi lệ:

    - Thôi, nói chuyện vui đi. Nàng cũng biết trong câu chuyện ta vừa kể có bí mật quan trọng nhất, tức là ta . . .

    Vu Nhai thấy Thủy Tinh mếu thì không muốn che giấu bí mật nữa, hắn định thổ lệ tất cả.

    Thủy Tinh vô điều kiện tin tưởng, cho hắn tự do bay lượn, Vu Nhai dựa vào cái gì tiếp tục giấu diếm? Thủy Tinh chưa kịp phản ứng thì Vu Nhai triệu hoán ra, một luồng dao động không gian thánh đạo, chỉ mình nàng nghe thấy. Bốn phía tĩnh lặng, ai biết thanh âm kia sẽ lan bao xa?

    Thủy Tinh định ngăn Vu Nhai lại, như lúc trước đã nói, nàng sợ rơi vào tay địch rồi kẻ thù dùng thủ đoạn nào đó biết bí mật của hắn. Ví dụ Hắc Nguyệt đại quản sự, nếu Thủy Tinh bị lão bắt thì Hắc Nguyệt đại quản sự có một trăm cách khiến nàng mở miệng khai ra bí mật.

    Vu Nhai không cho Thủy Tinh nói chuyện, hắn bá đạo tuyên bố:

    - Đừng lo, không cần sợ bị người khác thông qua nàng biết bí mật của ta. Giờ dù có biết bí mật thì sao? Ta sợ bị người khác biết sao?

    Vu Nhai vừa lĩnh ngộ khí phách vương giả bất giác bộc phát ra. Vu Nhai lúc này trở nên đẹp trai hơn, thần chi nguyên giới thế giới lữ giả đã biết bí mật của hắn, giờ đây bí mật đã bị bật mí.

    Vu Nhai tuyệt đối sẽ không để ai bắt cóc Thủy Tinh, nàng sẽ không bị tổn hại gì, tuyệt đối.

    Vu Nhai nói:

    - Đây là huyền binh bản mệnh của ta, cục gạch đó.

    Thủy Tinh chưa kịp phản ứng thì Vu Nhai lôi cục gạch ra, mỗi trang giấy bên trong là một thanh huyền binh bản mệnh. Thủy Tinh há hốc mồm nhìn, khi biết bí mật của Vu Nhai thì nàng không nói nên lời. Sao lại có huyền binh bản mệnh nghịch thiên như thế? Là ai tạo ra?

    Thủy Tinh đã hiểu tại sao Vu Nhai nghịch thiên. Có huyền binh bản mệnh nghịch thiên như vậy giúp đỡ, không tiến bộ vùn vụt mới là lạ. Vu Nhai có được huyền binh bản mệnh nghịch thiên không chỉ nhờ vào may mắn, hắn cũng có thiên phú.

    Thủy Tinh không ngăn cản Vu Nhai bộc lộ bí mật ra, vì nàng đã giật mình quên hết tất cả.

    - Nói theo cách của thế giới lữ giả thì huyền binh bản mệnh của ta cũng là thần chi nguyên giới, ngang ngửa với mảnh đất bí ẩn nhưng chưa hoàn toàn trưởng thành. Ta bây giờ tu luyện hoàn thiện thần chi nguyên giới này. Ha ha, đây là thứ ngang ngửa với mảnh đất bí ẩn, nàng nói xem ta như thế có chết được không?

    Vu Nhai nhìn thẳng mắt Thủy Tinh, trong mắt hắn tràn ngập bá khí, tự tin.

    - Vậy nên dù chuyện gì xảy ra trước tiên hãy quan tâm bản thân các nàng, lão công của nàng là vô địch, sẽ không chết.

    Thủy Tinh không biết nên nói cái gì, khẽ ừ:

    - Ừm!

    Lòng Thủy Tinh rất kích động, tóm lại Vu Nhai có vô hạn cơ hội sống sót, rất khó chết, nàng không cần lo nữa. Thủy Tinh vô điều kiện tin tưởng Vu Nhai thành công. Sự an toàn của Vu Nhai là nguồn gốc làm Thủy Tinh kích động, vì hắn có gặp đại chiến gì cũng sẽ sống sót.

    Tuy huyền binh bản mệnh làm Thủy Tinh giật mình nhưng rất nhanh cảm xúc khác thay thế, đó là có nó thì Vu Nhai an toàn hơn nhiều, hắn sẽ rất cường đại, không chết. Xác định điều này đã đủ, Thủy Tinh rất vui vẻ, nàng không cần gì khác.

     
  3. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481

    Chương 1491: Ngươi thích nhất bá đạo đúng không?

    share: doctruyen.org






    Vu Nhai cất huyền binh bản mệnh đi, không để các binh linh và Thủy Tinh gặp mặt. Trời đã khuya, lát nữa sẽ sáng, là lúc nghỉ ngơi. Vu Nhai đang định nêu ý kiến nghỉ ngơi thì bỗng cười tủm tỉm, làm Thủy Tinh mừng giùm hắn đột nhiên rợn gai ốc.

    Thủy Tinh ôm người, hỏi:

    - Ngươi muốn làm gì?

    Vu Nhai cười gian, đôi mắt háo sắc nói:

    - Nàng có nghe lời Tiểu Dạ dã nói đúng không? Nàng ấy từ bỏ cơ hội giúp ta làm cái kia, kêu ta đến tìm nàng tức là biết chắc nàng sẽ giúp ta. Xem . . .

    Hiện giờ xung quanh không có Đan Đạo Hùng theo đuôi, Vu Nhai không kiêng dè gì với thê tử của mình.

    Không khí tốt đẹp bị Vu Nhai phá tan tành.

    - Giúp . . . Giúp gì?

    Tất nhiên Thủy Tinh có nghe lời Vu Tiểu Dạ nói, khi thấy nàng rất bực mình, tiểu tử thối này làm cách nào khiến đám nữ nhân chết sống đi theo hắn, chết tiệt. Bản thân Thủy Tinh thì mặt đỏ, tim đập nhanh, lúc trước nàng có học tập chuyện nam nữ nên hiểu ý Vu Tiểu Dạ nói. Thứ cứng, Thủy Tinh liếc quần Vu Nhai.

    Vu Nhai bá đạo ôm eo nhỏ, nói:

    - Giúp cái gì? Hì hì, không lẽ nàng muốn nghe ta nói rõ nên giúp thế nào thì nàng mới chịu giúp ta sao?

    Hai người dán sát nhau, thứ cứng rắn dán sát bụng Thủy Tinh làm mặt nàng đỏ gay, vùng vẫy nhưng vô ích. Người Thủy Tinh mềm nhũn.

    Vu Nhai hỏi:

    - Thật sự muốn ta nói ra sao?

    Thủy Tinh hoảng hốt nói:

    - Không, đừng!

    Thủy Tinh không chịu để Vu Nhai nói ra lời đáng xấu hổ.

    Vu Nhai cười tà hỏi:

    - Vậy tức là ta không cần nói nàng cũng giúp?

    - Ta . . . Ta . . .

    Vu Nhai cười dâm:

    - Đến đây, tìm chỗ nào để nàng giúp ta đi. Thật sự rất khó chịu.

    Vu Nhai như dâm tắc đùa giỡn thiếu nữ ngây thơ, hắn bế Thủy Tinh lên hôn cái chụt. Người Thủy Tinh mềm nhũn, mới đầu nàng còn chống cự nhưng cơ thể dần mềm nhũn, nằm im trong vòng tay Vu Nhai.

    Vu Nhai liếm môi mềm, nói:

    - Chỗ kia có phòng lớn, chúng ta vào đi.

    Giọng Thủy Tinh nũng nịu làm chân người mềm nhũn:

    - Ngươi bá đạo!

    Đặc biệt thanh âm của Thủy Tinh nhẹ tênh, làm đùi Vu Nhai mềm nhưng cái chân thứ ba thì cứng ngắc. Mọi người tự hiểu.

    Vu Nhai cười to bảo:

    - Thì ta bá đạo, nàng thích bá đạo nhất đúng không? Không bàn bạc với ta đã gọi thẳng Cổ Ma đại đế, ta còn chưa tính sổ chuyện đó. Nếu nàng thích lão công theo đường bá đạo thì lão công chiều ý nàng!

    Vu Nhai đi hướng gian phòng trống, chỗ đó nằm đằng sau chính điện, trước kia Cổ Ma đại đế thiết kế để ở.

    Thủy Tinh không nói nên lời, vùi đầu vào ngực Vu Nhai, mặc hắn bá đạo.

    Khi Vu Nhai ôm Thủy Tinh vào trong, nơi nào đó cách gian phòng khá xa, Tuyết Đế Nhi và Nghiêm Sương ngủ chung. Không biết hai nữ nhân này làm sao lại ở cùng nhau, lúc trước Tuyết Đế Nhi, Nghiêm Sương giả bộ ngủ giờ thì mở mắt ra.

    Lúc trước khi Vu Nhai nói chuyện thì phong tỏa không gian, người khác không nghe được giọng hắn. Vu Nhai nói xong việc chính thì mở phong tỏa, chuyện trước và sau bí mật bị Nghiêm Sương, Tuyết Đế Nhi nghe thấy hết. Đặc biệt Thủy Tinh nói câu bá đạo rất lớn tiếng, hai nàng nghe rõ mồn một.

    Tuyết Đế Nhi hỏi:

    - Nghiêm Sương tỷ tỷ nói xem Vu đại ca rốt cuộc là người như thế nào?

    Xung quanh chỉ có Tuyết Đế Nhi, Nghiêm Sương, những người khác không ở gần đây vì hai nàng cũng bị xem là nữ nhân của Vu Nhai. Dạ Tình, Thủy Tinh, Vu Tiểu Dạ được mặc nhận là nữ nhân của Cổ Ma đại đế nên bị đưa đến gầy đây. Dù sao các nàng chia tay Vu Nhai lâu như vậy, cần có thời gian tâm sự.

    Không phải vì lo nhu cầu sinh lý cho Vu Nhai mà là chăm sóc tâm linh, gia đình hắn cần đoàn tụ.

    Kết quả đám thần giai bách tộc không rõ ràng Vu Nhai có bao nhiêu nữ nhân thế là đẩy Tuyết Đế Nhi, Ma Pháp đế quốc vào luôn. Độc Cô Cửu Huyền không đến, lúc trước có người sắp xếp nàng vào ở nhưng vì chứng tỏ mình trong sạch, nàng không chịu. Không ai nhớ đến thánh giai, dù gì nàng không nổi bật. Tuy bây giờ nàng cũng thành viên của Thí Thần quân, nhưng trong mắt người khác thì thánh giai vẫn chỉ là thị nữ. Tuyết Đế Nhi vừa thấy Vu Nhai liền quên lối về, mơ hồ đến chính điện.

    Nghiêm Sương có chủ kiến, nhưng gần đây nàng khá bối rối, có vẻ nàng bị bệnh tâm lý, lòng hoang mang. Nghiêm Sương không phản bác thế là bị sắp xếp vào chính điện, hai nữ nhân ở chung.

    Tuyết Đế Nhi, Nghiêm Sương không thể giống như Thủy Tinh, Vu Tiểu Dạ, Dạ Tình canh ba cửa chính điện chờ Vu Nhai xuất quan, chỉ có thể tìm một căn phòng ngủ một giấc.

    Nghiêm Sương lắc đầu, nói:

    - Ta không biết, ta gần như nhìn Vu Nhai từng bước trưởng thành nhưng không rõ ràng tiểu tử này rốt cuộc là loại người gì.

    Trong giọng nói chất chứa ai oán, thiên tài làm người ta khó đoán. Ngẫm lại lần đầu tiên Nghiêm Sương gặp là vụ Thất Tinh Thần Kích.

    Vu Nhai dùng trí tuệ chiến thắng nhiều thanh niên, lấy được Thất Tinh Thần Kích. Lúc ấy không ai biết Vu Nhai chiếm Thất Tinh Thần Kích, cho rằng công chúa Nguyệt Lâm Sa lấy đi. Mãi đến Mông thân vương mới đổ bể ra. Bắt đầu từ khi đó Vu Nhai rất bí hiểm.

    Lần đầu tiên Nghiêm Sương gặp Vu Nhai là trong phòng phụ thân, nhưng nàng không có ấn tượng.

    Khi ấy Nghiêm Sương cho rằng nàng hiểu biết Vu Nhai, một tiểu binh có thân thể bi thảm, có tình cảm, nhiệt huyết, thông minh lanh lẹ. Nhưng càng tìm hiểu về Vu Nhai thì không còn sự bi thảm, nhiệt huyết và lém lỉnh còn đó, rồi thì xấu xa, kiêu ngạo, chân thành, trọng tình trọng nghĩa, vô sỉ, cường đại, nghịch thiên . . . Nghiêm Sương sắp điên.

    Tuyết Đế Nhi gật đầu, hỏi:

    - Bây giờ Nghiêm Sương tỷ tỷ có thích Vu Nhai không?

    Nghiêm Sương khẽ thở dài:

    - Ài, nói không thích là xạo, nam nhân cường đại như vậy có ai không thích? Hoặc nói đúng hơn là ngưỡng mộ. Bởi vì hắn cao cao tại thượng như thần nên ta chỉ có thể ngước đầu nhìn hắn.

    Nghiêm Sương vốn không có ý nghĩ gì với Vu Nhai, ngay từ đầu đã không. Nghiêm Sương còn tưởng lầm Vu Nhai thích nàng, yêu cầu Nghiêm Lôi gả nàng cho hắn nên Nghiêm Sương cực kỳ tức giận. Sau này Nghiêm Sương mới biết mình lầm to, từ khi đó nàng hơi thích hắn nhưng chưa từng nghĩ sẽ có kết quả với Vu Nhai. Dù sao hai người không quen thân, chưa đi vào lòng ai.

    Còn vì Dạ Tình, Tiểu Mỹ, nhưng sâu trong lòng Nghiêm Sương vẫn muốn hấp dẫn Vu Nhai.

    Đặc biệt khi Nghiêm Sương nghe nói Vu Nhai xem nàng huynh đệ, không hề nhìn nàng như nữ nhân làm Nghiêm Sương cực kỳ buồn bực. Nàng thật sự không có nữ tính sao? Khi Nghiêm Sương có được truyền thừa Ngọc Nữ tộc mới vui hơn.

    Nhờ tu luyện công pháp của Ngọc Nữ tộc nên đường cong thân thể Nghiêm Sương rất hấp dẫn, nhưng bóng ma còn ám ảnh tâm lý nàng.

    Tuyết Đế Nhi cô đơn hỏi:

    - Nói này, Vu đại ca quá thần kỳ, sau này Nghiêm Sương tỷ tỷ định làm sao?

    Vu đại ca cao cao tại thượng như thế, nàng làm nữ vương Tinh Linh chỉ có thể ngước nhìn. Vu Nhai còn có nhóm Thủy Tinh tỷ tỷ, nàng so với bọn họ thì thật vô dụng. Tuyết Đế Nhi rất buồn.

     
  4. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481

    Chương 1492: Phiến đá bí ẩn.

    share: doctruyen.org






    Mặc dù Vu đại ca ba hoa nhưng tính cách không xấu xa, sẽ không gặp nữ nhân nào cũng thu, nếu hắn tồi tệ hơn chút thì càng tốt.

    Nghiêm Sương bối rối nói:

    - Đi một bước xem một bước đi, ta cũng không chắc mình có thích Vu Nhai không. Hơn nữa ta và hắn không có kết quả, hắn đã có Dạ Tình, Tiểu Mỹ. Nhưng thật hâm mộ bọn họ, thật ra thì . . . Ta còn có một vấn đề rắc rối hơn.

    Nghiêm Sương nói không đầu không đuôi, nàng không có ý nghĩ tiến xa với Vu Nhai. Trong mắt Vu Nhai thì Nghiêm Sương không khác gì đám người Độc Cô Cửu Tà, là huynh đệ thân thiết hoặc người qua đường.

    Nhưng Nghiêm Sương để ý lời Vu Nhai từng nói, cái câu nàng không hấp dẫn hắn 'háo sắc' nổi. Nghiêm Sương thập thò thậm thụt như sợ bị ai nghe thấy.

    Tuyết Đế Nhi chớp mắt hỏi:

    - Cái gì?

    Nghiêm Sương ngập ngừng nhưng cuối cùng quyết tâm nói ra:

    - Thì là . . . Hình như ta . . . Thích nữ nhân nhiều hơn chút, đắc biệt là Dạ Tình.

    Nghiêm Sương ôm cục nghẹn từ chiến dịch Dao Quang thành đến bây giờ, không tìm thấy ai tâm sự. Dạ Tình vốn là chỗ trút tốt nhất, nhưng Nghiêm Sương không thể nói với nàng: Ta thích nữ nhân, hơn nữa hình như ta thích ngươi.

    Nghiêm Sương rối rắm thắt não, dùng tu luyện để tê liệt mình, nhưng tâm ma khiến nàng khó chịu.

    - Thích nữ nhân?

    Về mặt này thì Tuyết Đế Nhi như giấy trắng, không hiểu tâm sự của Nghiêm Sương. Nữ nhân làm sao thích nữ nhân được? Mặt Tuyết Đế Nhi mờ mịt, nhưng thấy Nghiêm Sương rất rối rắm, nàng muốn tư vấn rồi lại không biết nói sao.

    - Đúng vậy! Ta cũng không biết tại sao như vậy, không xác định có đúng không.

    Tuyết Đế Nhi cũng không biết, nàng hỏi ngược lại:

    - Vậy . . . Làm sao giờ?

    Nghiêm Sương nảy ý kiến mới:

    - Hay ngươi thử giúp ta, để xem ta có thích nữ nhân không?

    Mắt đen hấp háy tia sáng, Tuyết Đế Nhi rợn gai ốc, cảm giác như bị tay háo sắc nhìn. Tuy nhiên trước mặt Tuyết Đế Nhi là nữ nhân, nàng không hề cảnh giác.

    Tuyết Đế Nhi sợ hãi hỏi:

    - Thử? Làm sao thử?

    - Thì thử thế này . . .

    Nghiêm Sương bỗng nhiên đánh lén Tuyết Đế Nhi, hai tay chộp ngực nàng.

    - A! Nghiêm Sương ty tỷ định làm gì? Đừng!

    - Thì thử xem, ngươi nhẫn tâm nhìn Nghiêm Sương tỷ tỷ rối rắm mãi sao? Hưm, mềm quá, hình như ta thật sự có cảm giác. Làm sao bây giờ? Để ta thử bên dưới.

    Nghiêm Sương không tha cho Tuyết Đế Nhi, một tay mò phía dưới. Về vấn đề này thì Tuyết Đế Nhi làm thánh mẫu, nàng không nhẫn tâm nhìn Nghiêm Sương tỷ tỷ chịu khổ, chịu đựng bị sỗ sàng.

    Mặt Tuyết Đế Nhi đỏ rực nói:

    - Nghiêm Sương tỷ tỷ, đừng, ngứa quá . . .

    Nghiêm Sương bối rối nói:

    - Ài, vẫn không thể xác định. Hay ngươi cũng mò thử xem?

    Nghiêm Sương mặc kệ Tuyết Đế Nhi có phản ứng gì, nàng chộp tay Tuyết Đế Nhi đặt lên người mình. Trong phòng vang lên đủ loại thanh âm, đa số là tiếng cười giỡn, không biết qua bao lâu cuyển thành thở gấp. Thanh âm ngừng lại, hai nữ nhân quần áo xốc xếch hở hang nằm, mặt đỏ rực. Nếu Vu Nhai trông thấy cảnh tượng này sẽ xịt máu.

    Thật lâu sau Tuyết Đế Nhi nhỏ giọng nói:

    - Nghiêm Sương tỷ tỷ đã . . . Đã thử ra chưa?

    Nghiêm Sương mặt ủ mày chau nói:

    - Có . . . Có lẽ ta thật sự hơi thích nữ nhân!

    Nghiêm Sương không rõ ràng lòng mình, nhưng sau khi đùa giỡn với Tuyết Đế Nhi thì tâm tình rất thoải mái. Nghiêm Sương phản ứng lại, nghĩ mà run, nàng thật sự có cảm giác. Nghiêm Sương không biết nên làm sao.

    Tuyết Đế Nhi rất muốn đổi phòng, nhưng nàng là Tinh Linh tộc lòng lương thiện, vấn đề là nàng không biết an ủi người.

    Tuyết Đế Nhi không biết nên làm sao. Nếu là người có kinh nghiệm phong phú sẽ khuyên Nghiêm Sương là: Lúc trước nàng bị áp lực quá lớn, đột nhiên chơi đùa thoải mái nên tâm tình sung sướng, vì trút hết cảm xúc ra. Nói hết bí mật trong lòng khiến người dễ chịu hơn.

    Nhưng không ai nói cho Nghiêm Sương, vì vậy bóng ma càng nặng nề hơn, có lẽ sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng.

    Đêm nay Nghiêm Sương mất ngủ.

    Vu Nhai, Thủy Tinh không biết Nghiêm Sương gặp vấn đề tâm lý. Trong khi Tuyết Đế Nhi bị Nghiêm Sương ăn hiếp thì Vu Nhai cũng bá đạo khi dễ Thủy Tinh. Chẳng qua hai người không vui vẻ như Tuyết Đế Nhi, Nghiêm Sương.

    Người Vu Nhai, Thủy Tinh không mảnh vải, lần đầu tiên nàng trông thấy thứ to lớn làm nàng sợ hãi. Vu Nhai bá đạo yêu cầu Thủy Tinh hỗ trợ, nàng muốn khóc vì bị quấy rầy.

    Vu Nhai khóc không ra nước mắt. Tối hôm nay Vu Nhai không định ăn luôn Thủy Tinh, hắn muốn cho nàng ký ức đẹp nhất, để dành cho ngày đẹp nhất đời nữ nhân. Giờ là đêm trước đại chiến, không thích hợp mây mưa. Vu Nhai chỉ định khiến Thủy Tinh dùng tay giúp mình giải phóng, kết quả là yêu cầu nhỏ nhoi này không thành hiện thực, đúng là chết tiệt.

    Lần này kẻ quấy rầy không phải Đan Đạo Hùng mà là bạn nhỏ Tiểu Hắc.

    - Chít chít!

    Tiểu Hắc khó hiểu nhìn Vu Nhai, Thủy Tinh, khi nó chạy tới thì thấy hai người ôm nhau với tư thế quái dị rồi vội dùng áo khoác bao bọc. Hình dạng nửa nằm nửa không, tư thế ngủ của nhân loại thật kỳ lạ.

    Tiểu Hắc đột nhiên xông tới, hai người ngủ bình thường được mới lạ!

    Tiểu Hắc không rảnh nghiên cứu vấn đề, nó hoa tay múa chân minh họa:

    - Chít chít! Chít!

    Vu Nhai, Thủy Tinh lấy lại tinh thần. Hình như Tiểu Hắc phát hiện thứ gì rất ghê gớm trong cung điện Cổ Ma tộc.

    Mắt Vu Nhai lóe tia sáng, ho khan nói:

    - Ừm! Tiểu Hắc, ngươi ra ngoài trước đi, hai ta mặc quần áo xong sẽ đến ngay.

    - Chít chít!

    Tiểu Hắc gật đầu chạy ra ngoài ngay.

    Mặt Vu Nhai sa sầm, cơ mặt co giật liếc Thủy Tinh bên cạnh mình, biểu tình cực kỳ khó xem.

    Thủy Tinh bật cười:

    - Hì hì.

    Thủy Tinh sung sướng vì tìm được cơ hội phản kích Vu Nhai bá đạo, tiếng cười chọc hắn tức giận. Vu Nhai sờ Thủy Tinh từ đầu đến chân, không buông tha bất cứ điểm nhạy cảm nào. Lần này Thủy Tinh không cười nổi, mặt đỏ như gấc chín, thở hổn hển. Thủy Tinh chưa trải qua chuyện phong the, nàng rất mẫn cảm.

    Thủy Tinh còn đang mơ màng thì Vu Nhai đã mặc quần áo đàng hoàng, chờ lâu quá Tiểu Hắc lại chạy vào phá rối thì biết làm sao?

    Tiểu Hắc ở bên ngoài kêu lên:

    - Chít chít!

    Tiếng kêu như đang hỏi sao Thủy Tinh chưa ra?

    Vu Nhai vô sỉ nói:

    - Hỏi Thủy Tinh? Nàng mặc quần áo khá chậm. Nói nhỏ với ngươi, mới rồi nàng định sàm sỡ ta.

    Thủy Tinh ở trong phòng mắt trợn trắng. Cái tên xấu xa, 'nói lén với Tiểu Hắc' nhưng rõ ràng cố ý cho nàng nghe. Tuy nhiên Thủy Tinh không dám chậm chạp, nàng vội vàng mặc quần áo đàng hoàng rồi ra khỏi phòng. Lúc ra cửa mặt Thủy Tinh đỏ au, trừng mắt đối diện ánh mắt nửa cười nửa không của Vu Nhai như đang nói: Chờ trở về hãy xem ta xử ngươi thế nào.

    Vu Nhai đáp lại ánh mắt của Thủy Tinh là: Hì hì, rất mong chờ.

    Thủy Tinh vừa tức vừa buồn cười.

    Tiểu Hắc không biết nội dung ánh mắt Vu Nhai, Thủy Tinh giao lưu, nó nhanh chóng dẫn đường. Thủy Tinh, Vu Nhai không liếc mắt đưa tình nữa, rất nhanh chạy tới tầng hầm cung điện. Lúc trước cao thủ đã điều tra chỗ này, không có vấn đề gì.

     
  5. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481

    Chương 1493: Bí mật của sáu thần chi nguyên giới?

    share: doctruyen.org






    Tiểu Hắc kêu lên:

    - Chít chít!

    Tiểu Hắc chỉ bức tường trước mắt không khác gì xung quanh, nó lao qua. Không gian vặn vẹo, Tiểu Hắc biến mất trong tầng hầm.

    Vu Nhai và Thủy Tinh liếc nhau, Tiểu Hắc thật sự phát hiện thứtốt.

    Vu Nhai cảm ứng không gian dao động, rất nhanh mang theo Thủy Tinh xông hướng Tiểu Hắc. Trong khoảnh khắc đó hoàn cảnh xung quanh thay đổi thành tầng hầm càng lớn hơn, tương đương ba chính điện.

    Trong tầng hầm này là hàng loạt giá sạch xếp đầy sách vở.

    Vu Nhai chớp mắt, kinh ngạc nói:

    - Đây là...?

    Vu Thuấn lên tiếng:

    - Không ngờ nơi này còn có mật thất, chắc lúc trước Cổ Ma đại đế sợ vài điển tịch, sách cổ bị lạc nên cất hết tại đây.

    Thân hình Vu Thuấn chậm rãi ngưng tụ, gã cầm một quyển sách lật xem rồi đặt trở lại, chuyển sang giá sách khác chọn sách. Mãi khi đọc hơn mười quyển Vu Thuấn mới ngừng.

    Thủy Tinh, Vu Nhai cũng lật sách, nhưng bọn họ xem không hiểu chữ Cổ Ma tộc. Hai người giương mắt nhìn Vu Thuấn, có người xưa tại đây, không sợ mù mờ không biết kho điển tịch có gì.

    Vu Thuấn đặt sách xuống, nói:

    - Không phải bí tịch gì đó, toàn là sách ghi chép lịch sử mỗi thời kỳ Cổ Ma tộc. Khi đó Cổ Ma đại đế rất xem trọng truyền thừa văn hóa tộc quần, sợ lịch sử Cổ Ma tộc bị thất lạc.

    Vu Nhai, Thủy Tinh liếc nhau, không quá thất vọng. Bí tịch tu luyện gì dó chưa chắc hữu dụng, có Vu Thuấn là đủ. Với thực lực thuở ấy của Vu Thuấn có ích hơn bất cứ bí tịch tu luyện nào, dù sao công pháp tu luyện khi đó không thích hợp nhân loại, bách tộc hiện nay. Cổ Ma tộc thì bị tuyệt chủng, ít ra Vu Thuấn dựa vào kinh nghiệm sáng tạo công pháp thích hợp người thời nay hơn.

    Tiểu Hắc lại kêu lên:

    - Chít chít!

    Tiểu Hắc không chú trọng mớ sách vở này, bên trong còn ẩn chứa thứ khác.

    Vu Nhai, Thủy Tinh, Vu Thuấn theo sau Tiểu Hắc. Không bao lâu ba người phát hiện mật thất thứ hai, diện tích không lớn bằng cái đầu, cỡ gian phòng bình thường. Bên trong trống rỗng, nhưng bốn cao thủ, bao gồm Tiểu Hắc và Vu Thuấn không cho rằng như vậy. Đoàn người vừa bước chân vào liền cảm nhận khí thế mãnh liệt, cường đại, bí ẩn hơn. Hơi thở từ phía trên ập xuống, Vu Nhai, Thủy Tinh, Vu Thuấn, Tiểu Hắc nhìn lên trên.

    Đoàn người con ngươi co rút. Trần nhà có bức tranh kỳ lạ, hơi thở bí ẩn và cường đại phát hiện từ bức tranh này, không rõ hơi thở đó là gì. Vu Nhai và Thủy Tinh liếc hướng Vu Thuấn.

    Vu Thuấn nói:

    - Tháo nó xuống đã.

    Vu Nhai gật đầu bay lên, hắn dỡ nóc nhà xuống. Trần nhà biến thành một phiến đá, sau khi lấy trần nhà xuống thì bên trên còn lớp nóc nhà thứ hai. Phiến đá trần nhà bằng phẳng. Rõ ràng có người cố ý khảm nó bên trên, có lẽ vì ngẩng đầu nhìn càng dễ nghiên cứu hơn?

    Vu Thuấn quan sát phiến đá một lúc, nói:

    - Ta cảm giác hơi thở trong này rất hỗn độn, hình như là vài hơi thở kết hợp cùng một chỗ, trong đó có Cổ Ma tộc sát trận tinh thuần nhất.

    Vu Nhai hỏi:

    - Vu Thuấn tiền bối chưa từng thấy phiến đá này sao?

    Vu Thuấn lắc đầu, nói:

    - Chưa thấy qua, ngươi cũng biết là trước khi trở thành chủ nhân của Thí Thần Ma Nhẫn thì ta không có địa vị gì.

    Vu Thuấn không phải hoàng tộc, nếu không vì vậy phút cuối gã chiếm ngia vàng nhưng không được thừa nhận là Cổ Ma đại đế.

    Vu Thuấn tiếp tục bảo:

    - Nhưng có một điều chắc chắn là phiến đá này không tầm thường, có lẽ ẩn giấu bí mật nào đó. Ta cảm giác được hơi thở sát trận trong này tinh thuần cỡ sát trận trong Lục Thiên thần ấn, những sát trận bình thường của Cổ Ma tộc chúng ta không thể sánh bằng.

    Vu Nhai gật gù, hắn từng cảm nhận hơi thở của Lục Thiên thần ấn, biết sát trận trong đó siêu khủng bố. Cổ Ma tộc sát trận là chi nhánh của sát trận trong Lục Thiên thần ấn, hoặc nên nói nhờ tham khảo sát trận Lục Thiên thần ấn rồi sáng tạo ra, không thể so sánh.

    Tiểu Hắc kêu lên:

    - Chít chít!

    Tiểu Hắc chỉ phiến đá, hoa tay msua chân.

    Vu Nhai xem hiểu Tiểu Hắc ra dấu, giật mình kêu lên:

    - Ngươi nói gì? Bên trong có hơi thở căn nguyên của thế giới lữ giả?

    Giờ Vu Nhai mới biết tại sao Tiểu Hắc kích động đến vậy, bên trong có hơi thở căn nguyên của thế giới lữ giả. Vu Nhai không cảm nhận được vì hắn không hấp thu nhiều căn nguyên của thế giới lữ giả, tức là thứ công hội lữ giả gọi là thần chi nguyên giới. Lúc đó Tiểu Hắc hút rất nhiều.

    Được Tiểu Hắc nhắc, Vu Nhai tập trung cảm ứng, đúng là có hơi thở thế giới lữ giả. Hơi thở này hơi giống với phù văn Vu Nhai lĩnh ngộ, không, không phải giống mà giống y như đúc.

    Thôn Thiên kiếm linh nói trong đầu Vu Nhai:

    - Vu Nhai, phiến đá này có hơi thở giống ovứi những kiếm tâm trong Đế Long kiếm kỹ của Độc Cô gia.

    Thôn Thiên kiếm linh nói xong biến mất, bỏ lại câu hỏi hóc búa cho Vu Nhai.

    Vu Nhai chớp mắt:

    - Cái gì? Còn có hơi thở Đế Long kiếm kỹ của Độc Cô gia?

    Chuyện quái quỷ gì đây?

    Tuy nhiên Vu Nhai có cố thế nào cũng không cảm ứng được hơi thở kiếm tâm của Đế Long kiếm kỹ. Vu Nhai dung hợp kiếm tâm lúc thực lực còn yếu, thêm nữa kiếm tâm trực tiếp dung hợp vào Thôn Thiên kiếm, Phong Doanh kiếm, U Hoang kiếm nên hắn không có cảm nhận sâu sắc.

    - Hơi thở Đế Long kiếm kỹ của Độc Cô gia?

    Vu Thuấn không rõ ràng Đế Long kiếm kỹ là gì, hình như là thứ bình thường trong nhân loại bình thường hiẹn nay, chắc không thể đánh đầu với sát trận của Cổ Ma tộc, phù văn của thế giới lữ giả đi? Nhưng tại sao có dính chút hơi thở? Chắc không phải Vu Nhai cảm ứng sai đi?

    Vu Nhai trầm giọng nói:

    - Đúng vậy! Thôn Thiên kiếm linh nói là . . .

    Vu Thuấn chưa kịp phản ứng thì mắt Vu Nhai lóe tia sáng, giật mình kêu lên:

    - Không, ai bảo Đế Long kiếm kỹ không thể đánh đồng với sát trận, phù văn trận? Đế Long kiếm kỹ của Độc Cô gia là thứ trong Lạc Thiên nguyên giới!

    Vu Thuấn khẽ kêu:

    - Lạc Thiên nguyên giới? Khoan, thứ của Lạc Thiên nguyên giới? Thứ của Lục Thiên nguyên giới? Thứ của Đoạn Thiên nguyên giới?

    Vu Thuấn nhìn chằm chằm vào phiến đá, tiếp tục bảo:

    - Còn có vài loại hơi thở chúng ta không cảm ứng ra, chẳng lẽ là mảnh đất bí ẩn, tức là Kinh Thiên nguyên giới? Còn có hai thần chi nguyên giới không biết tên?

    Lúc trước Đoạn Thiên nguyên giới tức là ý thức của thế giới lữ giả từng nói trừ nó ra có sáu thần chi nguyên giới. Vu Thuấn dứt lời, mật thất bỗng nhiên tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng thở dồn dập của Vu Nhai và Thủy Tinh.

    Thủy Tinh nói:

    - Phiến đá này chắc chắn có bí mật cực kỳ quan trọng, có lẽ liên quan đến sáu thần chi nguyên giới.

    Vu Nhai và Vu Thuấn gật gù.

    Vu Thuấn lên tiếng:

    - Đi, chúng ta ra ngoài phòng điển tịch nhìn xem, không chừng có ghi chép liên quan phiến đá này. Mặc kệ thế nào, trước tiên cất phiến đá đi.

    Vu Nhai gật đầu, nói:

    - Ừm!

    Vu Nhai vội cất phiến đá vào không gian giới chỉ, sau đó trở lại phòng điển tịch.

     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.