Chương 1592: Có Thích Ta, Ta Cũng Từ Chối share: doctruyen.org Spoiler Sau đó, Vu Nhai lại dùng hành động thực tế của hắn biểu thị, da mặt của hắn thật sự còn có thể dầy hơn nữa. Lại nghe hắn tiếp tục nói: - Đúng rồi, thực lực của chúng ta cũng tuyệt đối không có vấn đề. Vừa rồi các ngươi cũng đã thấy. Cho nên về hành động Ma Uyên lần này, chúng ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực, giúp đỡ Thanh Môn nhận được thứ ở dưới Ma Uyên. - Tiểu thư Lan Quân Hi, hay là chúng ta đi thôi. Hai người kia căn bản không thể tin được, cũng không có tư cách gia nhập Thanh Môn. Đặc Lai Nhĩ ở bên cạnh Lan Quân Hi đã hoàn toàn bạo phát. Hắn thật sự chịu không nổi sự vô sỉ của hai người kia nữa. Đối với đạo đức của bọn họ, hắn cũng hoàn toàn không có lòng tin. Không nói tới pháp sư vong linh tà ác, chỉ nói tới ma pháp sự hệ thổ đã từng nói "Chạy thoát thân" kia, chắc chắn không phải loại người tốt lành gì. Hắn cảm thấy kỳ quái, vì sao tiểu thư Lan Quân Hi còn muốn mời bọn họ. Chẳng lẽ vì nhìn trúng thực lực của bọn họ sao? Nghĩ tới đây, sắc mặt Đặc Lai Nhĩ thì càng thêm thâm trầm... - Hắc, tiểu thư Lan Quân Hi, ta phát hiện người bạn đồng hành của nàng hình như có thành kiến quá sâu nặng đối với ta. Ta cảm thấy kỳ quái, Vong Thổ Song Sát chúng ta không giết mẹ già của hắn, cũng không có cưỡng gian lão bà hắn, càng không có giết con của hắn. Vậy vì sao hắn lại có thành kiến sâu với chúng ta như vậy? Vu Nhai không khách khí chút nào, nói. Đối với sự thù địch không có nguyên do như vậy, hắn đều sẽ không khách khí phản kích lại. - Ngươi nói cái gì? Đặc Lai Nhĩ nổi giận. - Chẳng lẽ không đúng sao? Lẽ nào chúng ta thật sự giết mẹ già của ngươi? Cưỡng gian lão bà ngươi? Giết con trai ngươi? Xin lấy chứng cứ ra. Nếu như không có chứng cớ cũng không nên tức giận như vậy. Chúng ta thật sự không có làm. Vu Nhai nói. Ý của hắn chính là, nếu như ngươi cảm thấy chúng ta có giết mẹ già của ngươi, ngươi có thể tức giận, chĩa mũi nhọn vào chúng ta. Nếu không ngoan ngoãn câm miệng cho ta. - Các ngươi chưa từng đắc tội ta. Nhưng ta rất nghi ngờ về nhân phẩm của các ngươi. Đặc Lai Nhĩ cảm thấy đầu thắt lại, thật sự không biết nên nói như thế nào. Sắc mặt tức giận tới đỏ cả lên. Một lúc lâu sau hắn mới thật vất vả thốt ra một câu như thế. - Nhân phẩm của chúng ta sao? Ha ha, có thể chúng ta không tính là thánh nhân gì, nhưng cũng không phải người xấu. Lẽ nào Thanh Môn chỉ nhận thánh nhân thuần túy? Vậy sợ rằng trên đại lục không có ai đạt tiêu chuẩn... Còn nữa, thời điểm ngươi chỉ trích người vẫn phải đưa ra chứng cứ kèm theo. Vì sao nói nhân phẩm chúng ta không tốt? Ngươi điều tra chúng ta sao? Ngươi hiểu chúng ta sao? Hay ngươi chỉ dự vào sự chủ quan của mình để ý đoán? - Cái này, cái này... vừa rồi ngươi nói chạy thoát thân, vừa rồi ngươi nói ngươi không có vinh quang của ma pháp sư. - A? Chạy thoát thân sao? Đánh không lại tất nhiên phải chạy. Giữ lại thân hữu dụng còn có thể trở về báo thù. Lẽ nào chỉ có người ngu xi không hiểu cách biến hóa mới được xem là người tốt sao? Như vậy mới được xem là người có nhân phẩm tốt sao? Ta thấy đó không phải là người tốt, mà là kẻ ngu ngốc! Vu Nhai không chút do dự giải thích lời hắn nói trước đó. Dừng lát, hắn lại nói: - Về phần vinh quang của ma pháp sư sao? Chúng ta quả thực không có. Bởi vì từ nhỏ chúng ta đã lưu lạc ở sâu trong núi, tránh né đám người tự cho rằng pháp sư vong linh đều là ác ma, truy sát. Chúng ta cũng không biết vinh quang của ma pháp sư cao quý các ngươi là thứ gì. Hắc, hình như vinh quang cao quý của các ngươi chính là kỳ thị dân lành, tỏ ra cao cao tại thượng ở trong dân chúng đi? Xem dân chúng trở thành con kiến thấp hèn, tùy ý giẫm đạp. Thậm chí là lợi dụng dân chúng... Nói đến đây Vu Nhai theo bản năng dừng một chút, vẫn cười như không cười liếc nhìn Lan Quân Hi. Trước mắt, Thanh Môn không phải đang lợi dụng dân chúng để tập hợp lực lượng sao? Không phải vì quyền lực sao? Lan Quân Hi bị hắn nhìn như vậy, cảm thấy có chút hoảng loạn. Ban đầu, Lan Quân Hi cũng thấy Đặc Lai Nhĩ theo nàng tới, bị người ta khi dễ như vậy, sao có thể để yên được. Nàng đang muốn ra mặt giúp hắn. Trong nháy mắt, thiện cảm đối với hai người kia cũng biến mất. Vừa rồi, người kia nói với Đặc Lai Nhĩ cái gì "Không giết mẹ già của ngươi...", cũng thật sự không có tu dưỡng gì cả. Tuy rằng gia hỏa "Ngụy Linh" này không mắng chửi người, lại hơn cả mắng người. Nhưng một câu cuối cùng mới ra khỏi miệng, Lan Quân Hi liền phát hiện hình như mình chính là loại người như gia hỏa "Ngụy Linh" này vừa nói. - Tiên sinh Đặc Lai Nhĩ, tiên sinh trừng mắt với ta làm gì. Lẽ nào tiên sinh dám nói trước khi đế quốc Ma Pháp đại loạn, thậm chí ngay cả hiện tại, vinh quang của ma pháp sư không phải là những thứ này? Tiên sinh có dám nói không? Tiên sinh không dám. Nếu quả thật chính là những vinh quang này, chúng ta bỏ qua thì thế nào? Nếu có dân chúng bị khổ, chúng ta từ bỏ những cái gọi là cao quý vinh quang đi trợ giúp dân chúng, để bọn họ xem mình là huynh đệ tỷ muội. Lẽ nào ta đã nhầm? Trong nháy mắt, đám dân nghèo cũng không nhịn được cảm động. Tu Tư, Tô Lôi và Đạt Mộc gia gia thậm chí có chút chấn động. Dường như theo như lời gia hỏa Ngụy Linh trước mắt này, bọn họ cũng từ bỏ sự cao quý vinh quang của ma pháp sư. Dường như tìm được cảm giác công nhận này. Toàn bộ quảng trường nhỏ trở nên yên tĩnh, Lan Quân Hi và Đặc Lai Nhĩ cũng hoàn toàn nói không ra lời. - Tiểu thư Lan Quân Hi. Tiểu thư là chấp sự Thanh Môn, tiểu thư nói chúng ta làm như vậy có phải là sai lầm hay không? Vu Nhai hít một hơi thật sâu hỏi. - Đương nhiên không sai. Rất đúng. Đây chính là giáo lí của Thanh Môn. Lan Quân Hi hít một hơi thật sâu trả lời. - Như vậy chúng ta còn có thể gia nhập Thanh Môn không? Vu Nhai hỏi lại. - Đương nhiên có thể. Lan Quân Hi theo bản năng trả lời, nhưng đột nhiên cảm thấy không được bình thường. - Vậy chúng ta có thể tham gia hành động Ma Uyên của Thanh Môn không? Vu Nhai lại hỏi. - Đương nhiên... Cũng có thể. Lan Quân Hi cuối cùng ý thức được là lạ ở chỗ nào. Nàng lại bị người này tha vào. Thật sự có cảm giác không nói nổi điều gì. Nàng dường như bị nhốt ở tong phòng tối nhỏ, bất kỳ ở đâu cũng không đi được. Trừ khi nàng phủ định lời Vu Nhai nói, nếu không nhất định phải đáp ứng. Nhưng nàng đại biểu cho Thanh Môn lương thiện, nàng không thể phản đối được. - Tiểu thư Lan Quân Hi, hai người kia căn bản... - Ta nói này, tiên sinh Đặc Lai Nhĩ. Xem ra tiên sinh thật sự có thành kiến rất nặng đối với ta. Vừa rồi ta lại suy nghĩ một chút, có phải tiên sinh thích tiểu thư Lan Quân Hi, nhưng ở trước mặt ta tiên sinh lại cảm thấy không mấy tự tin, sợ ta tán tỉnh tiểu thư Lan Quân Hi hay không? Tiên sinh có thể yên tâm. Ta đối với tiểu thư Lan Quân Hi không có nửa điểm hứng thú. Cho dù nàng có thích ta, ta cũng sẽ từ chối.
Chương 1593: Mới Hơn 20 Tuổi share: doctruyen.org Spoiler - Hơn nữa, trưởng bối nhà bọn họ nhất định sẽ phản đối chúng ta ở cùng một chỗ. Trưởng bối nhà ta cũng sẽ phản đối. Về điểm ấy tiên sinh có thể hoàn toàn yên tâm. Vu Nhai lại nói. Đúng vậy. Vừa rồi hoàng hậu tiền bối đã nghiêm khắc cảnh cáo hắn, không thể làm loạn đối với hậu bối của nàng. - Ngươi… ngươi đang nói bậy bạ gì vậy? Đặc Lai Nhĩ bị Vu Nhai quay vòng vòng, gương mặt chợt đỏ ửng lên. Hắn vội vàng nhìn về phía tiểu thư Lan Quân Hi nói: - Tiểu thư Lan Quân Hi, ta… hắn... Nàng xem hắn vô sỉ như vậy, tuyệt đối là kẻ bại hoại... - Đủ rồi, Đặc Lai Nhĩ. Không phải ta đã nói, trước khi không có chứng cứ chính xác, không nên nghi ngờ bất kỳ người nào hay sao? Được rồi. Hiện tại Lan Quân Hi ta chính thức hoan nghênh tiên sinh Ngụy Linh và tiên sinh Cáp Đạt Nhĩ gia nhập Thanh Môn. Ta cũng chúc cho lần hành động đến Ma Uyên này được thành công. Lan Quân Hi trực tiếp quay lại quát Đặc Lai Nhĩ. Sau đó không đợi hắn nói gì, nàng lại nhìn về phía hai người Vu Nhai nói. - Được, chúc đội chúng ta thành công. Vu Nhai cũng đáp lại nói. - Chúng ta vẫn còn một vài việc cần phải làm. Cho nên chúng ta sẽ đi trước một bước. Đại hội săn bắn sẽ diễn ra vào ba ngày sau. Đến lúc đó chúng ta sẽ đến trước cửa Phiêu Phong Thành tập hợp lại là được. Lan Quân Hi cũng không muốn tiếp tục ở lại đây thêm một giây phút nào nữa. Sau khi nói xong, nàng trực tiếp gật đầu chào về phía Vu Nhai và những người khác. Tiếp đó, nàng xoay người rời đi. Thoạt nhìn tâm tình của nàng cũng có chút ảnh hưởng. Nhưng vào lúc này, nàng chợt dừng lại. Đột nhiên tâm tình nàng thay đổi một cách quỷ dị. Nàng quay đầu lại nhìn Vu Nhai nói: - Đúng rồi hai vị. Chuyện săn bắn có hạn chế về tuổi. Phải dưới 30 tuổi mới có thể tham gia. Không có cách nào. Tuy rằng các thế lực lớn đều muốn tới Ma Uyên. Nhưng nếu như thế hệ trước xuất thủ nhất định sẽ gây ra chấn động kinh thiên động địa. Các thế lực lớn cũng đành quy ước, tiến hành theo quy tắc đại hội săn bắn của Phiêu Phong Thành trước đây. Không biết tuổi của hai vị... - Dưới 30 tuổi sao? Hai chúng ta cũng chỉ mới hơn 20 tuổi. Vu Nhai nói thật nhanh. - Ách, các ngươi thoạt nhìn... Thật sự già! Lan Quân Hi đột nhiên nặng nề nói. Lan Quân Hi dẫn theo Đặc Lai Nhĩ bay rất nhanh về phía trên không trung. Dường như tâm tình vừa chuyển lại có chút nặng nề. Nàng vốn cho rằng hai người kia đều hơn 30 tuổi. A, Ngụy Linh hẳn chưa tới 30, nhưng vong linh pháp sư kia nhìn thế nào cũng giống như người hơn 30 tuổi. Nếu như chỉ có một người tham gia hoạt động săn bắn. Đến lúc đó bọn họ có làm chuyện gì càn quấy cũng dễ xử lý hơn. Vu Nhai lại cảm thấy có chút buồn cười. Bọn họ thoạt nhìn hơi già chẳng qua là vì thuật dịch dung. Chuyện ngày hôm nay thật khiến cho người ta run sợ. Đến bây giờ đám dân nghèo và Tô Lôi vẫn cảm thấy sợ hãi, cũng không tinh thần để tiếp tục chúc mừng nữa. Trên quảng trường nhỏ, từng nhóm người tốp năm tốp ba bắt đầu rời đi. Chỉ có điều, tất cả mọi người vẫn không dám nói lớn tiếng. Thậm chí không ít người đều nhìn về Vu Nhai, không biết hắn có để mọi người trở lại hay không. Lan Quân Hi rời khỏi đó, Vu Nhai chính là người khủng bố nhất. Vu Nhai cũng thấy hắn ở chỗ này khiến đám dân nghèo phải run sợ, nên chuẩn bị trở về ngủ một giấc. Hắn lười nhác đi về phía một gian nhà đổ nát ở một phía của quảng trường nhỏ, nơ không ít người nhìn chăm chú. Nhưng vào lúc này, hắn lại dừng bước, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên. Hắn quay đầu lại nhìn về phía Ngôn thánh ma đạo sư còn đang nói những lời điên khùng. - Dưới dãy núi tuyết, trong Ma Uyên, Ngôn Vũ cười, Tuyết Ma cười, mưa tuyết giao hòa, trăm đóa hoa hồng. Cười trong nguyên tố sương mù, tình dằng dặc, lời du dương, Ngôn Vũ bay, Tuyết Ma tiêu điều. Trong Ma Uyên mỗi ngày trôi qua cực nhanh. Bị nhốt nghìn năm cũng khoái hoạt... Dưới dãy núi tuyết, trong Ma Uyên... Đây không phải là Ma Uyên trong dãy núi Phiêu Phong Tuyết mà Lan Quân Hi vừa nói tới sao? Còn có một câu cuối cùng kia. Ngôn Vũ và Tuyết Ma dường như bị nhốt ở bên trong Ma Uyên. Bọn họ ra không được... Tiếng cười trong nguyên tố sương mù. Không phải nói bọn họ chỉ cần đồng tâm hiệp lực, từng tầng sương mù dày đặc phía trước cũng không tính là gì. Trong uyên mỗi ngày trôi qua cực nhanh, bị nhốt nghìn năm cũng vui sướng. Cái này có lẽ có thể hiểu được. Nhưng rốt cuộc bọn họ gặp phải chuyện gì? Vì sao Tuyết Ma muốn giết chết Ngôn Vũ? Vì sao bọn họ có thể đi ra ngoài? - Không đúng. Bọn họ cuối cùng nhất định đã đi ra. Nhưng Tuyết Ma vì muốn bảo vệ được bí mật của Ma Uyên, cho nên mới giết người sao? Không phải bởi vì Ngôn Vũ là người của đế quốc Huyền Binh? Ánh mắt Vu Nhai chớp động. Nếu quả thật là như vậy, dường như chuyện này không hề đơn giản. Nếu như Tuyết Ma hiện tại còn sống, vì sao không trở về Ma Uyên, lấy thanh ma kiếm này ra? Tất cả chỉ là suy nghĩ. Cũng không biết có phải là thật sự hay không. Có lẽ Tuyết Ma đã chết. Chuyện Ma Uyên có ma kiếm chính là do hắn nói ra trước khi chết; Có lẽ lấy thực lực của hắn không có cách nào trở lại Ma Uyên; Có lẽ hắn còn sống, cũng đã trở thành đại nhân vật siêu cấp nào đó, đang khai triển một âm mưu lớn... Nói chung, hiện tại Vu Nhai không có cách nào đoán được. Nhưng hắn có thể khẳng định, Ngôn thánh ma đạo sư xảy ra chuyện tại Ma Uyên! - Ngụy Linh huynh, huynh làm sao vậy? Sư phụ ta không sao chứ? Lúc này Tô Lôi đã đi tới hỏi. Ánh mắt nàng nhìn Ngụy Linh trước mắt, đầy thật phức tạp. Nàng cũng không biết nên xử lý mối quan hệ giữa bọn họ như thế nào. Trước đó, Ngụy Linh cứu nàng. Sau đó hắn lại mang theo các mục đích từ đế quốc Huyền Binh đến. Đối với vinh quang của những ma pháp sư trước đó mà nói, ban đầu nàng thật sự rất chấn động. Nhưng rất nhanh, khi suy nghĩ đến thân phận của hắn, nàng lại không biết nên biểu đạt như thế nào. Ở trong đế quốc Huyền Binh, ma pháp sư chính là nhân vật ở tầng lớp dưới cùng, trừ khi thực lực thật sự rất mạnh. Nhưng cho dù có cường đại mấy đi nữa, cũng bò từ tầng dưới lên. Bọn họ quả thực không có vinh quang giống như ma pháp sư đế quốc Ma Pháp. Những lời này, ma pháp sư đế quốc Huyền Binh đều có thể nói ra. Chuyện liên quan tới việc bọn họ gia nhập Thanh Môn, Tô Lôi biết rất rõ, bọn họ nhất định sẽ quay lại Ma Uyên. Thật ra cũng không có gì. Nàng chỉ có chút lo lắng, sợ hắn ép mình phải giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ nào đó. Đến lúc đó mình nên làm thế nào? Bây giờ tâm tình Tô Lôi rất hỗn loạn. Sư phụ lại chưa tỉnh lại, nếu không cũng không cần nàng quyết định. Đúng vậy, đến lúc đó hắn lấy thân phận của đế quốc Huyền Binh ra lệnh cho mình, mình nên tự xử lý như thế nào? - Ta đang suy nghĩ, chúng ta đi tham gia vào kế hoạch Ma Uyên, vậy còn sư phụ của nàng thì sao? Sư phụ nàng không có khả năng dưới 30 tuổi chứ? - Có Đạt Mộc gia gia ở đây! - A, lần đi này dữ nhiều lành ít. Lấy tuổi tác của Đạt Mộc gia gia có thể chiếu cố sư phụ nàng bao lâu? Vu Nhai hỏi ngược lại.
Chương 1594: Không Rõ Lai Lịch share: doctruyen.org Spoiler - Hơn nữa bây giờ nàng đã là người của Thanh Môn. Cho dù sống sót cũng có thể sẽ đắc tội với thế lực khác. Không quan tâm lần hành động này, Thanh Môn thành công hoặc thất bại, đều có thể có người hữu tâm chú ý tới sự tồn tại của sư phụ nàng. Liệu có thể phát sinh nguy hiểm hay không? Làm không tốt còn có thể liên lụy đến Đạt Mộc gia gia và đám dân nghèo. Dù sao sư phụ nàng vẫn cần người chiếu cố. Trong nháy mắt, sắc mặt Tô Lôi thoáng đổi. Nàng không ý thức được vấn đề này. Nếu như đến lúc đó nàng bị người của thế lực khác nhớ tới, vậy khẳng định sẽ trả thù sư phụ. Nếu như không có sư phụ, lấy thực lực của Đạt Mộc gia gia khẳng định có thể rời đi trước. Những thế lực lướn kia chắc chắn sẽ không để ý tới đám dân nghèo. Không phải người nào cũng điên như Nguyệt Ninh Á. Nhưng nếu như phải chiếu cố sư phụ, có trời mới biết, Đạt Mộc gia gia có thể bị liên lụy hay không. Mặc dù mình là nhân vật nhỏ, dễ bị người bỏ qua, lại không thể quên khả năng "Ngụy Linh" vừa nói tới. Cho dù chỉ là khả năng rất nhỏ, nàng cũng không muốn để sư phụ gặp phải nguy hiểm. Nàng lại càng không muốn liên lụy người khác. - Vậy làm sao bây giờ? Tô Lôi nói. - Vậy dẫn sư phụ nàng theo cùng. Cứ để sư phụ nàng trốn vào trong tiểu thế giới Binh Linh của ta là được. Yên tâm, Huyền Binh bản mạng của ta là một Thần Binh vô cùng cường đại, sẽ không bị người khác phát hiện. Vu Nhai đột nhiên nở nụ cười nói. - Ngươi còn là Huyền Binh Giả sao? - Không phải ta đã nói với nàng rồi sao? Ta là ma vũ song tu. Vu Nhai mỉm cười nói. Tu Tư và Đạt Mộc gia gia đi tới gần đó cũng nghe được. Sắc mặt hai người lại đại biến. Người này rốt cuộc còn là ma vũ song tu. Hai chúng ta không ngờ hoàn toàn không nhận ra hắn là Huyền Binh Giả. Lan Quân Hi vừa rời đi có thể cũng không nhìn ra. Hắn còn nắm giữ Thần Binh vô cùng cường đại. Vậy thực lực của hắn đáng sợ tới mức nào? Không người nào để ý tới sự khiếp sợ trong lòng Tu Tư và Đạt Mộc gia gia. Vu Nhai đã cùng vong linh huynh rời đi. Ánh mắt Tô Lôi nhìn Vu Nhai lại tràn ngập sự cảm kích. Bi kịch. Thật là nữ hài đơn thuần. Trong lòng Vu Nhai có chút cảm giác tội lỗi. Đương nhiên, Vu Nhai lo lắng như vậy cũng không phải không có lý do. Tô Lôi cảm kích cũng không chỉ vì Vu Nhai. Ở trong nhận thức của nàng, hiện tại Vu Nhai dùng tên giả Ngụy Linh đại biểu cho đế quốc Huyền Binh. Nàng thấy cảm kích đế quốc Huyền Binh. Nhưng đồng thời nàng cũng biết, đế quốc Huyền Binh giúp sư phụ như vậy chắc có vấn đề. Nhưng không quan tâm lý do là gì, giúp chính là giúp. Nàng căn bản không biết, từ đầu tới cuối, nàng đều bị gia hỏa nào đó lừa gạt. - Tiểu thư Lan Quân Hi, tiểu thư thật sự muốn dẫn hai gia hỏa lai lịch không rõ ràng này tới tham gia kế hoạch Ma Uyên sao? Ngay thời điểm Vu Nhai quyết định dẫn theo Ngôn thánh ma pháp sư, Lan Quân Hi và Đặc Lai Nhĩ đã trở lại trong sân viện, nơi ở tạm thời của bọn họ ở Phiêu Phong Chủ Thành. Ánh trăng trong trẻo chiếu lên mặt tuyết trắng xóa. Dọc đường đi Đặc Lai Nhĩ cũng không dám hỏi nhiều. Bởi vì hắn cảm giác được trên mặt Lan Quân Hi có chút tức giận. Nhưng lúc này đã ắp lại đi ngủ. Hắn vẫn không nhịn được hỏi. - Không rõ lai lịch sao? Đặc Lai Nhĩ, không phải đã nói ngươi, trong trường hợp không có chứng cứ không nên đưa ra nhận định nào cả. Tâm tình Lan Quân Hi rõ ràng không tốt lắm. Từ trước đến nay, mang họ Lan Quân gia, nàng luôn cảm giác mình ưu việt. Ở trong gia tộc nàng cũng là thiên chi kiêu nữ. Ở bên ngoài, ngay cả Nguyệt Ninh Á nhìn thấy nàng cũng phải đi đường vòng. Nhưng tự nhiên, nàng bị một gia hỏa không rõ lai lịch... Được rồi, nàng cũng thấy cả hai tên Vong Thổ Song Sát gì đó đều không rõ lai lịch, thân phận khả nghi. Chỉ có điều nàng sẽ không ngu ngốc nói ra miệng giống như Đặc Lai Nhĩ mà thôi. Nàng rốt cuộc bị người kia nói tới mức xoay quanh. Vậy bảo nàng có thể nào không tức giận sao? Nếu như là Nguyệt Ninh Á, nàng có thể châm chọc khiêu khích, giống như lúc trước như vậy. Không cần nói mấy câu, đã ép Nguyệt Ninh Á phải rời đi. Đương nhiên điều này một phần cũng bởi vì thân phận nàng. A, Lan Quân Hi tự tin năng lực ngôn ngữ của nàng cũng không kém. Nhưng đối mặt với gia hỏa "Ngụy Linh" này, nàng phát hiện năng lực ngôn ngữ hình như cũng không có. Ngươi xem, người ta chính là bộ dạng tự nhiên, đặc biệt công nhận ngươi, xem người của Thanh Môn đạt tới độ cao vinh quang. Đồng thời cũng lợi dụng vinh quang của Thanh Môn để nói chuyện. Vậy ngươi có thể bắt được hắn sao? Gia hỏa kia còn nắm được xương sườn của mình, cũng chính là chuyện gia tộc Lan Quân thần bí đang lợi dụng Thanh Môn để tăng cường thế lực. Người ta nhìn thấy rõ ràng. Sau đó hắn lấy bầu không khí không lành mạnh của gia tộc Lan Quân thần bí lộ rõ sự sáng ngời vô hạn của hắn. Nghe hắn nói, dường như mình và Lan Quân gia là tiểu nhân hèn hạ, lợi dụng Thanh Môn. Còn hắn, mới thật sự là người lương thiện suy nghĩ cho Thanh Môn và đám dân nghèo. Mặc dù mình cảm thấy hắn thực sự không thể tin được, lai lịch không rõ ràng, nhưng không có cách nào phản bác. Quả thực chính là khắp nơi đều rơi vào thế hạ phong. - Nhưng... Đặc Lai Nhĩ không nghĩ tới Lan Quân Hi lại quay sang nói hắn. Trong nháy mắt mặt hắn đỏ bừng. Hắn muốn giải thích gì đó, nhưng hắn mới nói được một từ đã bị Lan Quân Hi cắt ngang: - Đi điều tra một chút về lai lịch và bối cảnh của hai người kia rồi nói sau. - Ách... được! Đặc Lai Nhĩ rốt cuộc vẫn không giải thích rõ được, cuống quít lên tiếng, sau đó thật nhanh liền rời đi. Chỉ có điều, thời điểm hắn rời đi, trong mắt lóe lên sự tức giận nồng đậm. Lúc trước, gia hỏa "Ngụy Linh" kia đã nói đúng. Hắn chính là sợ "Ngụy Linh" cướp đi địa vị của hắn, cho nên mới thù địch một cách vô cớ. Đương nhiên, hắn không phải sợ Lan Quân Hi sẽ thích Vu Nhai. Đây chỉ là địa vị mà thôi. Ở bên cạnh tiểu thư Lan Quân Hi có một ma pháp sư hệ thổ là đủ rồi. Nhưng lúc trước, từ phía xa nhìn thấy con rắn đất kia, hắn nhận ra được ma pháp sư hệ thổ đánh ra con rắn đất kia đặc biệt khủng khiếp. Thậm chí tiểu thư Lan Quân Hi cũng lộ ra ánh mắt tán thưởng. Ban đầu vốn cũng không có gì, cho rằng ma pháp sư hệ thổ này là một lão tiền bối nào đó. Nhưng khi hắn nhìn thấy tuổi tác của Vu Nhai, hắn đố kỵ. Cho tới bây giờ hắn chưa từng được tiểu thư Lan Quân Hi tán thưởng như vậy. Nếu như địa vị của mình bị cướp đi, vậy cơ hội trở thành nam nhân của tiểu thư Lan Quân Hi cũng gần bằng không. Hắn tìm hiểu khắp nơi. Đương nhiên, điều tra thân phận của Vong Thổ Song Sát, hắn cũng không dám động chân động tay gì. Lan Quân Hi cũng không phải là kẻ ngu ngốc. Chớp mắt, thời gian ba ngày đã trôi qua. Trong ba ngày này cũng không phát sinh chuyện gì lớn. Cùng lắm chính là Phiêu Phong Thành càng ngày càng nhiều người. Hơn nữa có đủ loại tranh đấu không ngừng diễn ra mà thôi.
Chương 1595: Chảy Nước Miếng share: doctruyen.org Spoiler Còn có thế lực lớn nào đó đến Phiêu Phong Thành chờ tin tức. Tất cả hoàn toàn không có liên quan gì với Vu Nhai và đám dân nghèo. Nguyệt Ninh Á cũng không quay trở lại gây phiền toái cho bọn họ. Chắc hẳn bởi vì hiện tại đang là thời kỳ đặc biệt. Băng Tuyết Ma Vương không cho phép nàng đi ra ngoài gây sự. - Ba ngày đã trôi qua. Chúng ta mau lên đường thôi. Sáng sớm, đám người Vu Nhai, vong linh huynh, Tu Tư và Tô Lôi đã xuất phát. Đám dân nghèo nhìn theo bóng dáng bọn họ rời đi, sau đó lại lặng lẽ mang túi lên vai, rời khỏi khu xóm nghèo này. Bọn họ sợ Nguyệt Ninh Á quay lại trả thù. Đạt Mộc gia gia không rời đi. Hắn là người chỉ còn thiếu nửa bước nữa sẽ xuống lỗ, cũng không muốn lại phải tiếp tục bôn ba. Chỉ có điều, sắp tới lão còn phải đối mặt với cảnh tượng vắng vẻ như vậy, thật khiến người ta ưu thương. Đám dân nghèo tin tưởng, chỉ cần Tô Lôi và Tu Tư có thể trợ giúp Thanh Môn thành công lấy được ma kiếm, bọn họ vẫn có cơ hội trở lại. Cho dù không về, đến lúc đó Tô Lôi và Thanh Môn cũng sẽ nghĩ biện pháp an bài cho bọn họ một nơi ở tốt. Khi đi ra khỏi Tuyết Lâm Thành, bọn họ nhìn thấy ở phía ngoài thành có rất đông thanh niên. Vu Nhai không có cảm giác gì. Hắn đã sớm quen với những trường hợp như vậy. Chỉ cảm thấy có chút bi ai cho người dân của đế quốc Ma Pháp. Những người này không phải đi đối đầu với dân Cổ Duệ, mà đang nội đấu. Vu Nhai không nhịn được quay đầu lại nhìn tiểu thành Tuyết Lâm, tự lẩm bẩm: - Rốt cuộc Nguyệt Lâm Sa đang ở đâu? Ba ngày qua, mỗi buổi tối Vu Nhai đều sẽ đi vào trong Phiêu Phong Chủ Thành điều tra. Đáng tiếc ngay cả một chút manh mối cũng không có. Nguyệt Lâm Sa và đoàn ủng hộ công chúa dường như đột nhiên biến mất. Biến mất đặc biệt quỷ dị. Theo lý thuyết, một đám thánh ma đạo sư không có khả năng bốc hơi khỏi nhân gian như vậy. Trừ khi bọn họ rơi vào một tuyệt địa cực hiếm người tiến vào... - Hắc, xung quanh Phiêu Phong Thành, tuyệt địa cường đại nhất lại có thể cho bọn họ vô thanh vô tức, dường như chỉ còn lại có Ma Uyên... Đúng vậy. Mặc dù không tìm được chút manh mối nào, nhưng vẫn có thể tra ra được một vài lời đồn đãi. Điều này cho hắn biết, Nguyệt Lâm Sa từ đế quốc Ma Pháp truyền tống đến nơi đây, thời điểm lại truyền tống về phía Bách Tộc Loạn Địa thì biến mất. Rất nhiều người đều nói, có thể bởi vì truyền tống trận xảy ra vấn đề gì đó, trên đường truyền tống đã xé nát đám người Nguyệt Lâm Sa thành mảnh nhỏ. Thi thể rơi xuống trong loạn tầng không gian. Có thể thật sự có khả năng này, nhưng Vu Nhai cũng không công nhận. Nguyệt Lâm Sa là ma pháp sư không gian. Cho dù thật sự xuất hiện không gian chảy loạn, cũng không thể không có chút vết tích nào như vậy. Trừ khi truyền tống trận thẳng tới biển Thần Huyền. Bởi vậy, Vu Nhai trực tiếp loại bỏ khả năng này. Ánh mắt hắn lại nhắm thẳng vào Ma Uyên. - Đáng tiếc Ngôn thánh ma đạo sư còn đang phát điên. Bằng không qua miệng nàng có thể tìm hiểu được chút manh mối về Tuyết Ma. Trong lòng Vu Nhai chỉ có thể thầm cảm thán. Chỉ có điều hiện nay hắn vẫn rất thuận lợi. Tuy rằng trước mắt vẫn là sương mù dày đặc, nhưng bất kể thế nào, hắn đã có một mục tiêu. Đó chính là Ma Uyên. Chỉ cần tìm được Ma Uyên, có lẽ rất nhiều vấn đề cũng có thể giải quyết dễ dàng! Lại nói, nếu như Ma Uyên thực sự có Thần Chi Nguyên Giới hoặc có thần kiếm Thần Chi Nguyên Giới, vậy thì hắn càng phải đi! - Tới đây. Ta giới thiệu với mọi người một chút. Bọn họ theo thứ tự là Ngụy Linh, Cáp Đạt Nhĩ, Tô Lôi và Tu Tư ở Tuyết Lâm Thành. Thực lực đều trên ma đạo sư. Trong đó, ngay cả Nguyệt Ninh Á cũng không làm gì được tiên sinh Ngụy Linh. Rất nhanh, bốn người tìm đến chỗ tập trung của Thanh Môn. Ở đó có Lan Quân Hi và người gia tộc Lan Quân gia thần bí. Bọn họ chiếm được một chỗ rất tốt. Thanh Môn cũng không ít người. Có chừng hơn hai trăm người. Thực lực yếu nhất cũng là đại ma đạo sĩ, cũng tương đương với Hoàng Binh Sư. Cường giả đạt được Thánh cấp cũng không ít. Sau khi bọn họ nghe thấy Lan Quân Hi giới thiệu "Ngụy Linh" khiến Nguyệt Ninh Á không làm gì được, có thể cảm nhận được ánh mắt đầy lửa nóng. Có khoảng mười sáu người có thực lực Thánh cấp. Nếu như bao gồm cả Vu Nhai và vong linh huynh, chính là mười tám thánh ma đạo sư trẻ tuổi. Đương nhiên, Vu Nhai nhìn lại. Phần lớn bọn họ đều gần 30 tuổi, đã xem như tiến vào thời kỳ trưởng thành của cuộc đời. Chỉ có không mấy người trên mặt còn thoáng có chút trẻ con chưa hết. Bất kể thế nào, đây là một lực lượng đặc biệt cường đại. Đúng vậy. Đây chính là tập hợp lực lượng trẻ tuổi trong Thanh Môn, là lực lượng nòng cốt của Thanh Môn sau này. So với ba thế lực lớn hoàng gia, Băng Tuyết Ma Vương và Tạp Đế Luân Tư mà nói, Thanh Môn vẫn có chút thua kém. Ba thế lực lớn này chắn chắn phải tới Ma Uyên. Lúc này, Vu Nhai dường như cảm giác được điều gì, nhìn về một hướng khác. Nơi đó rõ ràng có hai khí tức hắn đặc biệt quen thuộc. Đó chính là khí tức của Thủy Tinh và Tiểu Hắc. . . Hắc, thật ra ba ngày trước thời điểm Vu Nhai vừa tới Phiêu Phong Thành, đã biết Thủy Tinh và Tiểu Hắc đến đây. Hiện tại Thủy Tinh chính là thiên tài của gia tộc Mạc Luân Tạp Đế. Đương nhiên, khi Vu Nhai nhìn thấy Thủy Tinh, dáng vẻ Thủy Tinh đã thay đổi rất nhiều. Mái tóc dài màu đen mang theo vài lọn tóc màu vàng kim nhạt. Làn da dường như biến thành tuyết trắng. Con ngươi vốn mơ hồ lại biến thành màu kim. Đó chính là thấu kính mỹ đồng do Vu Nhai tự tay chế tạo, đưa cho Thủy Tinh trước đi nàng xuất phát tới Mạc Luân Tạp Đế. Trên phương diện khí chất, trông nàng càng quyến rũ hơn. Ở trong gia tộc Mạc Luân Tạp Đế, nàng mang thân phận là một ma pháp sư quang minh. Nói chung, nàng đứng ở nơi đó, thật sự khiến người ta loá mắt. Nàng trở thành tiêu điểm chú ý của vô số người. Vô số nam nhân lộ vẻ si mê. Đúng vậy, đương nhiên cũng bao gồm cả Vu Nhai. - Chít. . . Tiểu bằng hữu Tiểu Hắc lại hóa thân làm một con chuột nhỏ kim sắc. Đúng vậy, nó nhuộm lông. Bộ lông vốn đen kịt, lúc này biến thành màu vàng tuyệt đẹp. Cho dù là ai cũng sẽ không thể liên tưởng nó với con chuột Tiểu Hắc khủng khiếp bên cạnh Vu Nhai. Đúng vậy, hiện tại nó chính là sủng vật Tiểu Kim của pháp sư quang minh "Vưu Y Nhi” Mạc Luân Tạp Đế. Nó cũng phát hiện ra Vu Nhai. Theo bản năng, nó kêu lên một tiếng. Nó cũng đảo mắt, sau đó gian manh, lăn qua lăn lại ở dưới chân Thủy Tinh. Thủy Tinh đá Tiểu Hắc một cái, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Vu Nhai, sau đó quay đầu đi. Nàng cố kìm chế kích động muốn trợn trắng. Gia hỏa thối này cố ý đòi mình hoan hỉ. Bây giờ còn nhìn mình lộ ra biểu tình chảy nước miếng. Thật là! - Tiên sinh Ngụy Linh, tiên sinh Ngụy Linh. . . - Ách. Tiểu thư Lan Quân Hi gọi ta có chuyện gì sao? Dường như tới lúc này Vu Nhai mới nhớ ra mình được gọi là Ngụy Linh. Hắn lau nước miếng, khôi phục lại bộ dạng đứng đắn, khiến mọi người càng thêm khinh bỉ hắn.
Chương 1596: Bọn Họ Thật Sự Người Tốt? share: doctruyen.org Spoiler Những người ban đầu còn cảm thấy kiêng kỵ hắn, hiện tại không them nhìn hắn nữa. sắc lang như vậy có thể có khí lực gì chứ? Tuy rằng bộ dạng "Vưu Y Nhi của Mạc Luân Tạp Đế quả thực rất xinh đẹp, nhưng nhìn cũng phải có khả năng khống chế, thân sĩ một chút chứ? Thật đúng là đồ nhà quê. Sắc mặt Lan Quân Hi thật sự không dễ nhìn. Nàng cũng là mỹ nữ. Gia hỏa này chưa từng nhìn mình chảy qua nước miếng. Nhưng hiện tại, đối với "Vưu Y Nhi của Mạc Luân Tạp Đế, hắn nước chảy miếng. Quả thực buồn cười. Hơn nữa, lúc mình và hắn nói chuyện. . . Sắc mặt thâm trầm, Lan Quân Hi nói: - Đúng vậy, ngươi đối với thực lực của Thanh Môn chúng ta, cũng có chút nhận thức rồi chứ? Vậy bây giờ hãy nói một chút về vấn đề tập hợp đội hình. Vu Nhai có phần sững sờ. Sau đó hắn chợt mỉm cười, không để ở trong lòng. Nếu nữ nhân này có thể có thiện cảm đối với hắn một người lai lịch không rõ ràng mới là lạ. Hắn căn bản cũng không biết hắn cùng với Thủy Tinh mắt đi mày lại, đã đả kích người ta. Về phần những gì Lan Quân Hi vừa nói, Vu Nhai tuy rằng không nghe được, nhưng hắn có nghe các Binh Linh bên cạnh nói chuyện. Chính là giới thiệu sơ qua về các thánh ma đạo sư Thanh Môn. Đương nhiên, cũng không giới thiệu cụ thể thực lực của bọn họ, chỉ giới thiệu tên và một ít sự tích nhỏ của bọn họ mà thôi. Trong đó có ba vị giống như Lan Quân Hi, là người của gia tộc Lan Quân thần bí. Chỉ có điều địa vị không cao bằng Lan Quân Hi, vẫn phải nghe theo sự chỉ huy của nàng. Vu Nhai có lưu ý một chút. Bởi vì ba người này nhất định là chủ lực của Thanh Môn. A, bởi vì trong thời gian Lan Quân Hi giới thiệu về mọi người "Ngụy Linh" thất thần, đã cho lưu lại cho mọi người một ấn tượng rất xấu. Đặc Lai Nhĩ cười. Ấn tượng của mọi người đối với hắn càng tệ, vậy càng tốt. Hiện tại Đặc Lai Nhĩ thật sự có chút nghi ngờ hai người kia chính là những kẻ quê mùa quanh năm trốn ở sâu trong núi. Thật ra những lời bọn họ nói ba ngày trước cũng không có tâm cơ gì. Đặc Lai Nhĩ đã điều tra qua hai người kia. Dường như bọn họ vẫn thật sự là người tốt. Bọn họ từ tỉnh Phong Vụ qua, đã từng giúp đỡ rất nhiều người. Hắn vốn cảm thấy Vong Thổ Song Sát đột nhiên xuất hiện có chút quỷ dị. Nhưng biểu hiện ngu ngốc của người này vừa rồi khiến trong lòng hắn càng do dự, cũng nghiêng về chuyện hai người chính là kẻ quê mùa ở thâm sơn cùng cốc. Đúng vậy, nếu quả thật là người có tâm cơ, hắn muốn lợi dụng Thanh Môn làm gì đó, khẳng định sẽ không đắc tội Lan Quân Hi và mình, nói ra những lời ba ngày trước dễ khiến người ta hiểu lầm, mà phải cẩn thận từng li từng tí nhận lấy sự tín nhiệm của tiểu thư Lan Quân Hi. Lúc này cũng không nên trắng trợn nhìn mỹ nữ đắc tội với các cao thủ khác của Thanh Môn. . . Đúng vậy, bọn họ chắc chắn là người tốt, hơn nữa còn là người tốt nhà quê. Ừ, có thể bọn họ có chút nhanh trí, không tính là ngu ngốc, nhưng tuyệt đối không hiểu về các đạo lí đối nhân xử thế. Đặc Lai Nhĩ tự giễu mình. Trước kia cảnh giác với đám nhà quê kia làm gì chứ. Nhưng hắn rất nhanh chợt ngây người, đột nhiên quay sang nhìn Lan Quân Hi hỏi: - Tiểu thư Lan Quân Hi, tiểu thư muốn cùng tên hệ thổ. . . tiên… tiên sinh Ngụy Linh làm thành một đội sao? - Đúng vậy, ta và tiên sinh Ngụy Linh một đội. Ngươi hãy cùng Lan Quân Khôi bọn họ tạo thành một đội. Lan Quân Hi gật đầu một cái nói. Hơn hai trăm người, tất nhiên không có khả năng hoàn toàn tập trung lại cùng một chỗ. Bởi vì trong đại hội săn bắn lần này, mỗi đội không hạn chế số người. Cho dù ngươi lũ lượt dẫn vào mấy nghìn người cũng không có vấn đề. Nhưng ai có thể ngu ngốc tới mức dẫn mấy nghìn người đi cùng nhau chứ? Ngoại trừ những người thật sự cho rằng lần này thật ra chỉ là đại hội săn bắn ra, ai lại muốn làm như vậy? Bất kỳ ai cũng không biết Ma Uyên ở đâu, sẽ xuất hiện vào lúc nào. Dãy núi Phiêu Phong Tuyết rất rộng lớn. Cho dù có hơn mười vạn người đi vào cũng chỉ giống như hạt cát giữa sa mạc. Nếu như mấy nghìn người chia làm mười mấy đội, sau đó cùng nhau sử dụng các loại ma pháp liên lạc, chỉ cần có thể có một đội ngũ tìm được dấu vết của Ma Uyên, các đội ngũ khác sẽ lập tức chạy tới. Theo lời đồn, sắp tới Ma Uyên sẽ mở ra một khe nứt nhỏ. Nhưng trong lời đồn đại lại không nói gì về chuyện Ma Uyên sẽ mở ra ở đâu. Đương nhiên, mỗi đội ngũ cũng phải có đầy đủ sức chiến đấu. Nếu không cho dù tìm được Ma Uyên, chỉ sợ cũng không có sức đi tranh đoạt. Bởi vậy, Thanh Môn hơn hai trăm người cũng chỉ chia làm bốn đội. Bốn người của Lan Quân gia, bốn đội ngũ cũng vừa đẹp. Lan Quân Hi liền trực tiếp kéo Vu Nhai về đội ngũ của hắn, đẩy Đặc Lai Nhĩ đi. Chuyện Đặc Lai Nhĩ lo lắng lúc trước đã trực tiếp trở thành sự thật! Cũng chính là, "Ngụy Linh" thật sự thay thế vị trí của hắn ở bên cạnh Lan Quân Hi. - Nhưng tiểu thư Lan Quân Hi, ta lại là thánh tử của Thần Điện hệ thổ. Đặc Lai Nhĩ làm sao có thể cam tâm được. Tiểu thư Lan Quân Hi quyết định như thế không phải nói rõ ràng kém hơn so với "Ngụy Linh" sao? - Đặc Lai Nhĩ, chính bởi vì ngươi là thánh tử của Thần Điện hệ thổ, ta mới chuyển ngươi sang đội ngũ của Lan Quân Khôi. Với thực lực của ngươi có thể giúp được đám người Lan Quân Khôi. Được rồi, không cần tranh cãi nữa. Chuyện cứ quyết định như vậy đi. Nếu như mỗi người đều không nghe theo sự sắp xếp của ta, vậy vị tría tổng chỉ huy tạm thời của ta nên nhường lại cho người khác thì hơn. Mặt Lan Quân Hi trầm xuống nói. Biểu tình Đặc Lai Nhĩ đầy phòng bị, căm hận nhìn chằm chằm vào Vu Nhai, dường như muốn nuốt sống hắn. Vu Nhai lại hoàn toàn không thèm để ý đến. Chỉ có điều hắn cũng có chút bất đắc dĩ. Người lớn lên đẹp trai, cho nên không có cách nào, bao giờ cũng sẽ khiến cho người khác đố kỵ. Tuy nhiên hắn có chút kinh ngạc. Không ngờ Đặc Lai Nhĩ này lại là thánh tử của Thần Điện hệ thổ. Xem ra Lan Quân gia nắm giữ lực lượng cũng rất cường đại. Pháp Thần Điện gặp bi kịch, thật sự đã chia năm xẻ bảy. . . - Tiên sinh Ngụy Linh, ta tách Vong Thổ Song Sát các ngươi ra xa, không có vấn đề gì chứ? Lan Quân Hi lại hỏi. - Đương nhiên không thành vấn đề. Tất cả đều nghe theo lệnh chỉ huy. Vu Nhai sảng khoái nói. Vong linh huynh bị phân đến một đội ngũ khác. Vu Nhai đương nhiên hiểu được ý của Lan Quân Hi. Nàng chính là sợ hai người bọn họ ở cùng một chỗ, sẽ khó đối phó. Nhưng Lan Quân Hi không biết, Vu Nhai căn bản không thèm để ý xem vong linh huynh bị phân đến đâu. Tách ra có thể sẽ tốt hơn. Có thể biết được nhiều chuyện hơn. Thậm chí có cơ hội tìm được Ma Uyên lớn hơn. - Được rồi. Ta cảm ơn tiên sinh Ngụy Linh và các vị đã phối hợp với chúng ta. Hiện tại chúng ta cũng lên đường đi thôi. Lan Quân Hi liếc mắt nhìn Vu Nhai. Nàng thật sự không hiểu nổi gia hỏa "Ngụy Linh" này là hạng người thế nào.