Chương 1612: Dựa vào cái gì? (2) share: doctruyen.org Mời đọc Lan Quân Hi ngẩng đầu nói. Hiện tại nàng không có thời gian để suy nghĩ hiều. Ánh mắt nàng lấp lánh, nhìn chằm chằm vào Ngụy Linh. Nếu như hắn không đáp ứng, vậy chuyện này sẽ không xong. - Ta hiểu. Chờ sau khi chuyện này kết thúc, chúng ta sẽ tới thăm Lan Quân gia các ngươi. Vu Nhai gật đầu. Hắn cũng không có nói sẽ trả lại tàn hồn. Hắn thật sự không có cách nào trả lại. Trả lại, hoàng hậu tiền bối chỉ có một con đường chết, linh hồn sẽ tan mất. Hoàng hậu tiền bối cũng không chắc muốn quay về Lan Quân gia bây giờ. Bởi vì hiện tại Lan Quân gia đối với nàng đã rất xa lạ. Mấy nghìn năm trôi qua. Nàng chỉ muốn đi tới, hoài niệm cố hương một chút, bái tế phụ thân một chút mà thôi. - Từ giờ trở đi, bốn đội ngũ Thanh Môn hoàn toàn nghe lệnh của tiên sinh Ngụy Linh. Lan Quân Hi quyết định thật nhanh. Sau khi nghe được lời hứa hẹn của Vu Nhai nàng không còn do dự gì nữa. Thời gian cũng không cho phép nàng do dự. Nàng hít một hơi thật sâu, sau đó lại bổ sung một câu: - Nói cách khác, Linh hiện tiên sinh Ngụy bảo các ngươi phải đi tìm chết, các ngươi cũng phải lập tức đi tìm chết. Đây là vì để sống sót cho tốt. Mọi người đang chuẩn bị chiến đấu nghe nói như thế đều không nhịn được ngẩn người. Đặc Lai Nhĩ lộ ra ánh mắt khó có thể tin được, lập tức kêu lên chói tai: - Hi tiểu thư, nàng đang nói gì vậy? Dựa vào cái gì... - Hiện tại không muốn nghe theo mệnh lệnh của tiên sinh Ngụy Linh, có thể rời khỏi đây. Chúng ta không bắt buộc. Nhưng nếu như ở lại làm liên lụy tới đội ngũ, đừng trách ta hạ thủ vô tình. Lan Quân Hi cũng thể hiện mặt bá đạo. khí tức pháp sư hắc ám hiện ra rõ ràng, trực tiếp cắt ngang lời Đặc Lai Nhĩ. Ách, hiện tại rời khỏi đội ngũ đi bên ngoài sao? Làm vậy có khác gì đi chết? - Khôi thiếu... Đặc Lai Nhĩ lại sửng sốt một chút, sau đó nhìn về phía Lan Quân Khôi. - Lan Quân Khôi nghe lệnh. Rất đáng tiếc, lời Đặc Lai Nhĩ nói lại bị cắt ngang. Lần này là Vu Nhai. - Có mặt! Lan Quân Khôi chỉ thoáng liếc mắt nhìn Đặc Lai Nhĩ, sau đó trực tiếp đứng nghiêm lên tiếng trả lời. Lời Vu Nhai và Lan Quân Khôi đối thoại giống như tiếng tát tuyệt vời, đánh vào trên mặt Đặc Lai Nhĩ. Mặt Đặc Lai Nhĩ thoáng cái đỏ lên. - Phân phát những đan dược này cho những người nguyện ý nghe theo lệnh ta. Vu Nhai cũng không để ý tới Đặc Lai Nhĩ, nói: - Hiện tại ta đi trước, xử lý đám ma pháp sư phát điên xung quanh. Hi vọng lúc ta trở lại các ngươi đã quyết định xong. Vong linh huynh, chúng ta đi. - Được! Vừa nãy, hiển nhiên vong linh huynh đã dùng qua đan dược do Vu Nhai đưa tới, tinh thần gần như đã khôi phục. ... Căn bản không cần phải thương lượng, hai người liền chia làm hai phía, bay ra ngoài. Vong linh huynh trực tiếp triệu hoán đại quân vong linh. Hắc hắc, ở chỗ này người chết gần như nằm khắp nơi trên mặt đất. Rất nhiều người đều mới vừa chết. Triệu hồi ra vong linh đặc biệt hoàn mỹ. Điều tương đối đáng tiếc chính là, bởi vì ma pháp trận tự nhiên này, ý thức của các vong linh cũng chịu sự chịu ảnh hưởng, tạo áp lực không nhỏ cho vong linh huynh. Phải biết rằng, khống chế vong linh cũng cần tinh thần lực. Vong linh huynh cần thay các vong linh đối đầu với sự mê hoặc đến từ chính ma pháp trận. - Hi tiểu thư, những thứ này có khả năng là độc dược khống chế chúng ta, không thể dùng. Đặc Lai Nhĩ vẫn tiếp tục khuyên bảo. Nếu như nói, trước đây chỉ sợ Ngụy Linh cướp đi địa vị của hắn, hiện tại hắn chính là sợ Ngụy Linh trả thù của hắn. Nếu như hoàn toàn theo lệnh hắn, vậy Ngụy Linh muốn hắn đi chết thì phải làm sao? Hắn lòng dạ hẹp hòi bao giờ cũng cho rằng người khác cũng như hắn, suy bụng ta ra bụng người. - Chấp nhận liều mạng nuốt vào đi. Lan Quân Hi không liếc hắn một cái, trực tiếp nhìn mọi người nói. Sau đó, đội ngũ của Lan Quân Hi trước đó, dùng đầu tiên. Tô Lôi dĩ nhiên chính là người đầu tiên. Nàng không có lý do gì không tin gia hỏa Ngụy Linh này. Cho dù là độc dược thì thế nào. Nếu như hắn thật muốn làm gì đó đối với mình thì thế nào? Mình có thể trốn được sao? Sư phụ còn đang Binh Linh của hắn trong tiểu thế giới. Nhìn hai người kia ở hai phía hẻm núi chiến đấu, không ít người cũng quyết định ăn vào. Sau đó, mỗi người chỉ cảm thấy tinh thần dường như được tăng lên, có cảm giác tinh thần sảng khoái, đây là loại thuốc an thần, còn là loại vô cùng cao cấp. - Hi tiểu thư, vì sao nàng lại tình nguyện tin tưởng một tiểu tử không rõ lai lịch mà không muốn tin tưởng ta? Phải biết rằng, ta chính là thánh tử của Thần Điện hệ thổ. Hi tiểu thư, ba vị thiếu gia Quân Lan gia, các ngươi đừng quên thân phận của ta. Ta là một thánh tử của Thần Điện hệ thổ bây giờ đang ở đây nói, không nên tin vào người kia. Đặc Lai Nhĩ nhìn chằm chằm vào Lan Quân Hi nói, ánh mắt hắn dần dần đỏ lên. Ánh mắt bốn người gia tộc Lan Quân thần bí đều thoáng ngưng trọng. Đặc Lai Nhĩ nói vậy, chính là uy hiếp trắng trợn. Thần Điện hệ thổ nói thế nào cũng đã từng là một thành viên của Pháp Thần Điện, có lực lượng đặc biệt hùng hậu. Nếu như mất đi sự ủng hộ của Thần Điện hệ thổ, Quân Lan gia giống như tự chặt đi một tay. Đặc Lai Nhĩ theo Lan Quân Hi, lại đặc biệt nghe lời. Nhưng không có nghĩa là sau lưng của hắn không có lực lượng. Chỉ là không bằng Quân Lan gia mà thôi. Đúng lúc này, không biết từ đâu có một mũi tên ánh sáng bay tới. Dưới tình huống tất cả mọi người không kịp phản ứng, mũi tên ánh sáng trực tiếp xé rách ngực Đặc Lai Nhĩ. Mắt Đặc Lai Nhĩ chợt động, khó có thể tin nổi, quay đầu lại. Sau đó, hắn liền thấy một người đang cầm một cây cung màu đỏ như lửa nhìn hắn. Người này đúng là Ngụy Linh, kẻ hắn ghen ghét vô cùng. Không ngờ hắn lại giết mình. Hắn dựa vào cái gì dám giết mình? Mình lại là thánh tử của Thần Điện hệ thổ. Suy nghĩ như thế vừa lóe lên lập tức biến mất. Sau đó thánh tử Thần Điện hệ thổ vĩ đại ngã xuống, lỗ thủng trên ngực bị hỏa diễm thiêu đốt mãnh liệt. Cây cung màu lửa đỏ bắn ra mũi tên tràn ngập hỏa diễm. Đó chính là của thần cung Nghệ Hỏa. Chính là cung thần Vu Nhai nhận được từ một trong những nghĩa địa của thế giới Lữ Giả. Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng nó để giết người. - Đặc Lai Nhĩ... Lan Quân Hi mở to hai mắt nhìn, đồng thời khó có thể tin được, nhìn thi thể trước mắt. Không chỉ là nàng, tất cả mọi người sợ ngây người trước cảnh tượng như vậy. Tất cả nhìn về phía Ngụy Linh. Sao hắn dám giết người ở đây. - Ta cho phép có người tự do rời khỏi, không nghe theo mệnh lệnh của ta. Nhưng không cho phép có người ở trong đội ngũ của ta gây ly gián. Vu Nhai chỉ lạnh lùng nói: - Huống gì là một thánh ma đạo sư bị ma pháp trận tự nhiên ép mất đi phương hướng tâm chí. - A... Câu phía sau kia trên cơ bản không ai nghe được. Tất cả mọi người chỉ nghe được vị tiên sinh Ngụy Linh này bá đạo. Sau đó mọi người im lặng không nói gì, chỉ nhìn nam nhân bá đạo kia từ trên núi chậm rãi đi xuống.
Chương 1613: Dẫn ngươi đi gặp Tuyết Ma share: doctruyen.org Mời đọc Con đường phía sau hắn đã thông. Không biết từ lúc nào đã tràn ngập thi thể. Trong lúc nói mấy câu, đợt tấn công đầu tiên của đám ma pháp sư phát điên đã bị hắn tiêu diệt hoàn toàn. Con ngươi bọn họ thoáng co lại. Hiện tại những cao thủ ở đây đều tin tưởng, người này quả thật có thực lực có thể rời đi. - Chẳng qua chỉ là thánh tử Thần Điện hệ thổ nho nhỏ mà thôi. Thực sự không chịu nổi sao? Vu Nhai nói. - Đặc Lai Nhĩ không chỉ là thánh tử của Thần Điện hệ thổ, hắn còn là con trai của điện chủ Thần Điện hệ thổ. Thánh ma đạo sư nào đó nói. - A, vậy rất xin lỗi. Đã khiến gia tộc Lan Quân thần bí các ngươi cùng Thần Điện hệ thổ có rạn nứt. Chỉ có điều ta sẽ bù đắp. - Bù đắp thế nào? Tất cả mọi người theo bản năng hỏi. - Chờ sau khi rời khỏi đây giúp các ngươi xử lý điện chủ Thần Điện hệ thổ là được. Đương nhiên, tin tức do các ngươi cung cấp. Ngụy Linh nhún vai, dường như không xem đây là chuyện gì to tát. Đó chính là điện chủ Thần Điện hệ thổ. Có giả vờ cường đại cũng không cần giả vờ như thế. Lại nghe hắn nói: - Ta nghĩ Thần Điện hệ thổ sẽ cần có người làm điện chủ. Đến lúc đó Lan Quân gia các ngươi tùy tiện lại đến giúp đỡ, hắn sẽ cảm ơn đại ân đại đức của các ngươi, không dám giống như bây giờ tùy tiện uy hiếp Lan Quân gia các ngươi nữa. Lan Quân Hi không biết nói cái gì cho phải. Nàng thật sự nói không ra lời. Nàng có cảm giác thời khắc này Ngụy Linh có loại khí chất không nói ra được. Dường như là khí chất quanh năm là thượng giả. Khí chất giống như quân vương vậy, mãnh liệt khiến người ta sợ hãi. Nàng không biết, Vu Nhai bất tri bất giác đã dùng vương giả thánh đạo. Có vài người cũng không nói gì. Lan Quân gia không thể đi con đường bá đạo như vậy, mà là con đường thân dân. Nơi này có không ít ma pháp sư cũng là người tốt. Ngươi nói bá đạo như vậy, vạch trần sự thật phía sau Lan Quân gia chúng ta, sau này chúng ta nên tự xử thế nào? Đương nhiên, hiện tại mọi người lĩnh hội được nhiều hơn chính là Ngụy Linh bá đạo, cũng thật sự không ngờ Lan Quân gia đi theo phương diện trên. - Vẫn là câu nói kia, các ngươi có thể tự do rời khỏi đây. Con đường kia ta đã xử lý. Hiện tại muốn rời đi vẫn còn kịp. Nếu không muốn rời đi, lập tức ăn đan dược vào. Người do dự, giết! Vu Nhai quét mắt nhìn mọi người nói. Rất nhiều người muốn phản bác. Đặc biệt là những người biện hộ cho người tốt. Nhưng khi cảm nhận được người trước mắt bá đạo và thấy thi thể Đặc Lai Nhĩ máu chảy đầm đìa, bọn họ dù thế nào cũng không nói nổi lời phản bác ra khỏi miệng. Không ít người bắt đầu lặng lẽ uống đan dược, sau đó tinh thần đều sảng khoái. Đó không phải là độc dược, mà là loại cực phẩm an thần. Sự sợ hãi của bọn họ đối với ma pháp trận dường như theo đó biến mất. - Ngôn thánh ma đạo sư, còn nhớ rõ nơi đây không? Vu Nhai không để ý đến bọn họ, mà tiện tay đánh ra một đạo bạch quang. Một đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện. Ngôn Vũ xuất hiện ở trước mắt của mọi người. Sau đó những kẻ tâm tư rối bời, trong lòng chẳng biết phương hướng sau này, giống như rơi vào trong trong tay của ác ma. Mọi người theo bản năng ném tất cả suy nghĩ trong đầu, nhìn chằm chằm vào người vừa trước mắt... Bọn họ hoàn toàn không có hứng thú gì đối với người này. Hứng thú của bọn họ chính là vì sao nữ nhân này lại đột nhiên xuất hiện. Tuổi của nàng hoàn toàn không phù hợp với tiêu chuẩn tiến vào dãy núi Phiêu Phong Tuyết. - Sư phụ... Tô Lôi cũng có chút không hiểu vì sao Ngụy Linh lại muốn thả sư phụ ra, nhưng nàng vội vàng chạy tới nâng sư phụ dậy. - Huyền Binh Giả, Thần Binh... Lan Quân Hi không hổ danh là người mạnh nhất ở đây ngoại trừ Vu Nhai ra. Nàng lại khiếp sợ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cây cung đỏ trong tay Vu Nhai. Lúc này nàng mới phát hiện cây cung này phát ra sóng dao động khủng khiếp. Lấy thực lực của nàng đáng ra phải sớm phát hiện mới đúng. Nhưng không có cách nào, chuyện liên tục diễn ra khiến cho nàng gần như không có năng lực suy tính. Mãi đến khi Ngôn Vũ xuất hiện. - Cái gì, Huyền Binh Giả? Đám người Lan Quân Khôi cũng kinh ngạc kêu lên. Lại một lần nữa, ánh mắt mọi người lại nhìn chằm chằm vào nam nhân này. Hắn lại còn là Huyền Binh Giả. Chuyện này, sao có thể như vậy được? Ma vũ song tu không phải là không có. Nhưng Chuẩn Thần cấp ma vũ song tu hiếm có như lông phượng và sừng lân. Chuẩn Thần cấp ma vũ song tu dưới 30 tuổi, đại lục Thần Huyền thật sự có loại loại biến thái như vậy tồn tại sao? Chí ít trước đó, bọn họ thậm chí chưa từng nghĩ tới. Mà bây giờ bọn họ lại nhận được một đáp án khẳng định. Sau đó, thân phận của người này trước mắt trở nên mơ hồ. Điều càng làm cho người ta khiếp sợ chính là hắn làm thế nào mang theo người tiến vào dãy núi Phiêu Phong Tuyết? Phải biết rằng, lúc đó Băng Tuyết Ma Vương và các đại năng giả đã ở trên tường thành nhìn. - Ta không ngờ đã đi cùng với người tương đương Băng Tuyết Ma Vương và đám đại năng giả kia? Nghĩ tới đây, trong lòng mọi người lại kinh sợ. Trong lúc vô tình người này không ngờ có thể liên tưởng tới Băng Tuyết Ma Vương và các đại năng giả kia. Đó chính là tồn tại Thần Vương, hùng bá một phương của đế quốc Ma Pháp. Cho dù là thời hòa bình phân lượng cũng vô cùng nặng. - Ngôn thánh ma đạo sư, còn nhớ chỗ này không? Nàng cùng Tuyết Ma đã từng đến đây. Vu Nhai không để ý xem mọi người suy nghĩ gì, tiếp tục quan sát Ngôn Vũ. Bởi vì xung quanh đặc biệt náo nhiệt, Ngôn Vũ cũng không phát điên. Nhưng sau khi Vu Nhai nói ra lời này, tâm tình nàng bắt đầu phát ra chấn động mãnh liệt. - Tuyết Ma, Tuyết Ma, a a a... Vu Nhai không chút do dự nhét đan dược an thần vào trong miệng nàng. Đan dược của hắn đều là cực phẩm do lão Tư Mã Tường làm ra, có tác dụng chống lại ma pháp trận đang không ngừng ảnh hưởng mãnh liệt tới xung quanh. Đối với Ngôn Vũ cũng có hiệu quả không nhỏ. Quả nhiên, Ngôn Vũ thoáng cái đã bình tĩnh lại... - Đúng vậy, Tuyết Ma, đã từng là người nàng yêu rất sâu đậm. Nơi này chính là nơi hai người từng ở với nhau. Vu Nhai cố gắng dùng giọng nói ôn hòa nhất. Cùng lúc đó, sắc mặt Tô Lôi cũng chậm rãi thay đổi. Bình thường nàng cũng nghe sư phụ thì thào tự nói chuyện một mình, nhưng từ trước đến nay nàng chưa từng nghĩ tới chuyện liên hệ những lời thì thào tự nói đó với Ma Uyên trước mắt. - Tuyết Ma, Tuyết Ma. Nơi này là nơi ta cùng với hắn đã từng ở. Tuyết, huyễn trận. Đúng vậy, nơi này là nơi ta cùng với hắn đã ở cùng với nhau. Nơi này, hắn đưa cho ta cái yếm bạch ngọc. Nhiều khí tức quen thuộc... Không, ở đây căn bản không phải là nơi ta từng ở cùng với hắn. Ta không sống cùng hắn ở đây. Không, không, không... Ngôn Vũ ban đầu còn rất tỉnh táo nói, không ngừng nhìn xung quanh, tinh thần lực thậm chí lướt ra ngoài. Nhưng đột nhiên giọng nói của nàng thay đổi, biến thành tiếng thét chói tai. Vu Nhai chỉ có thể khống chế nàng, rất sợ nàng thật sự phát điên lại giết người.
Chương 1614: Khiến người ta kính nể, tin phục share: doctruyen.org Mời đọc Những người khác cũng không tiếp tục tự hỏi Ngụy Linh là ai nữa. Bởi vì căn bản không phải tự hỏi có thể cho ra kết luận. Bọn họ trực tiếp bỏ qua suy đoán đối với tên biến thái này, lực chú ý tập trung ở trên người nữ nhân điên... - Không, ta không sống cùng hắn ở đây. Ta chỉ ở cùng hắn trong Ma Uyên. Ta tình nguyện ở cùng hắn ở trong Ma Uyên vĩnh viễn. Ta không muốn ra ngoài. Ta không muốn ra ngoài... Ngôn Vũ tiếp tục điên cuồng. Hiển nhiên, nàng thật sự nhận ra hoàn cảnh chung quanh, thật sự dẫn tới biến hóa nào đó. Khi nghe nàng nói như vậy, sắc mặt mọi người lại đại biến. Hóa ra Ngụy Linh nói có thể xác nhận rốt cuộc là tiếp tục thâm nhập hay rời khỏi cũng bởi vì nữ nhân này. Nàng đã từng ra khỏi Ma Uyên. Mọi người lại thấy Vu Nhai càng thêm thần bí. Rốt cuộc nam nhân này là thần thánh phương nào? Vì sao có năng lực thông thiên triệt địa như thế. Ngay cả nữ nhân từng ra khỏi Ma Uyên cũng có thể đoạt tới tay. Bọn họ căn bản không ngờ Vu Nhai chỉ đánh bậy đánh bạ. - Ta không muốn ra ngoài. Ta không muốn ra ngoài. Ta không muốn chết ở chỗ này, ta không muốn... Ngôn Vũ điên cuồng kêu lên. Sắc mặt Vu Nhai cũng thay đổi. Cuối cùng hắn nghĩ tới điều gì đó, lại nói: - Được, chúng ta không ra, không ra. Chúng ta phải đi Ma Uyên đúng không? Chúng ta dẫn nàng đi gặp Tuyết Ma. Nhưng chúng ta không biết làm thế nào để tiến vào Ma Uyên. - Thật sao? Ngươi muốn dẫn ta đi gặp Tuyết Ma sao? Ngôn Vũ ngẩng đầu hỏi. - Đương nhiên. - Không gạt ta chứ? - Đương nhiên không gạt nàng. Nếu như không giúp nàng tìm được Tuyết Ma, vậy ta không thể vĩnh viễn ở cùng với đệ tử của nàng, không thể cưới được đệ tử của nàng. Bởi vì nàng sẽ không đáp ứng. Cho nên, ta nhất định phải giúp nàng tìm được Tuyết Ma. Vu Nhai nói. Tô Lôi ở bên cạnh có phần sững sờ, nhưng cũng không để vào trong lòng. Nàng biết Ngụy Linh là dụ dỗ sư phụ thôi. - A? Hóa ra ngươi coi trọng đệ tử của ta. Vậy lời của ngươi thật sự có thể tin được. Ở đây căn bản không phải là lối vào Ma Uyên. Nơi này là lối ra của Ma Uyên. Lối vào Ma Uyên ở hướng kia. Nơi đó mới có Tuyết Ma. Nơi đó cách nơi này rất xa, phải hơn ngàn dặm. Nhanh dẫn ta đi. Ta muốn gặp được Tuyết Ma. Chỉ cần gặp được, ta sẽ đáp ứng cho ngươi và đệ tử của ta ở cùng một chỗ. gôn Vũ vội vàng nói. Nghe được câu này, sắc mặt tất cả mọi người ở đây đều thay đổi. Không ngờ ở đây là lối ra của Ma Uyên. Lối vào Ma Uyên không ngờ cách đây ngàn dặm. Nói cách khác, khẳng định không phải ở trong phạm vi ma pháp trận này bao trùm. Bọn họ bị người đùa bỡn. Cuối cùng bọn họ có thể hoàn toàn xác nhận, có một người đang bày mưu kế. Nhưng vì cái gì? Đồng thời, bọn họ cũng có thể xác nhận, lối ra và lối vào của Ma Uyên không phải ở cùng một chỗ. Vu Nhai đã có thể đoán ra được toàn bộ câu chuyện của Ngôn Vũ. Vừa rồi nàng sở dĩ lại đột nhiên phát điên, chính bởi vì nàng bị Tuyết Ma giết chết ở lối ra Ma Uyên. Nàng đã từng tiến vào Ma Uyên, sau đó cùng Tuyết Ma bị nhốt ở trong Ma Uyên. Tiếp sau đó, hai người trải qua nhiều lần gian khổ rốt cuộc tìm được lối ra của Ma Uyên, cũng chính là chỗ hiện tại bọn họ đang đứng, hoặc nói là nơi xâm nhập. Nhưng vì Tuyết Ma không muốn tin tức về Ma Uyên bị truyền đi, đã nhẫn tâm giết chết Ngôn Vũ. Nhưng người định không bằng trời định. Ngôn Vũ không biết vì nguyên nhân gì đã không chết, mấy chục năm sau xuất hiện ở đây. Tuyết Ma là ai? Trong lòng Vu Nhai đã mơ hồ có đáp án, nhưng còn chưa dám xác định. Có thể, không tới vài ngày nữa là có thể xác định. Không do dự. Đối mặt rất khả năng chính là Ma Uyên Thần Chi Nguyên Giới. Vu Nhai không có khả năng bởi vì người nào đó cường đại mà phải lùi bước. Lại nói, dưới Ma Uyên rất khả năng giam giữ Nguyệt Lâm Sa. Hắn còn phải đi cứu người. - Tiên sinh Ngụy Linh, sư phụ ta. . . - Không có việc gì đâu. Ta tạm thời thu tiền bối vào trong tiểu thế giới Binh Linh của ta, cũng tạm thời để cho tiền bối ngủ một lát, sẽ không phát điên nữa. Chỉ có điều nàng phải chuẩn bị tâm lý cho tốt. Có thể tiền bối thật sự sẽ gặp lại Tuyết Ma. Tình hình sau đó như thế nào, ta không thể khống chế được. Vu Nhai nói. - Được, ta đã hiểu. Tô Lôi nặng nề gật đầu. - Đi thôi, chúng ta rời khỏi ma pháp trận. Đương nhiên, mọi người cũng phải chuẩn bị tâm lý thật tốt. Người phía sau chỉ sợ sẽ không để chúng ta dễ dàng rời đi như vậy đâu. Cuộc chiến đấu kế tiếp sẽ rất gian nan. Vu Nhai nhìn lướt qua mọi người. Nếu như kẻ hạ độc phủ phía sau dẫn mọi người đến đây, đồng thời dường như muốn cho tất cả mọi người đều chết ở chỗ này, không thể nào để cho bọn họ dễ dàng rời đi. Phải biết rằng, trước đó Nguyệt Ninh Á vội vàng muốn rời khỏi ma pháp trận hệ thổ như vậy, chỉ sợ sẽ muốn tới để điều khiển hoặc hỗ trợ khống chế ma pháp trận tự nhiên này. Hắc, so với chuyện hiện tại thân ở trong ma pháp trận tự nhiên, ma pháp trận hệ thổ trước kia chính là cặn bã. - Ma pháp trận đến từ chính Thần Chi Nguyên Giới sao? Đúng vào lúc này, trong lòng Vu Nhai lại thầm nghĩ. Phù văn trận Đế quốc Huyền Binh bắt chước phù văn Đoạn Thiên Nguyên Giới. Sát trận Cổ Ma tộc bắt chước sát trận Lục Thiên Nguyên Giới. Còn những ma pháp trận của đế quốc Ma Pháp? Rất hiển nhiên cũng bắt chước ma pháp trận một Thần Chi Nguyên Giới nào đó. Vu Nhai có thể xác định, Ma Uyên khẳng định không thoát khỏi quan hệ với Thần Chi Nguyên Giới. Cùng lúc đó, trong mắt mọi người Thanh Môn đã không còn nghi ngờ như lúc trước, mà thoáng lộ vẻ kính nể. Bởi vì hắn lại giải được vấn đề khó khăn mà mọi người không biết. Bởi vì hắn đã biết phương hướng thậm chí lối vào Ma Uyên. Thoạt nhìn mặc dù dường như tất cả đều là công lao của vị ma pháp sư phát điên kia, nhưng cũng không biết vì sao, hắn khiến người ta kính nể, càng làm cho người ta tin phục. Tất cả mọi người nặng nề gật đầu. Chỉ có điều, Vu Nhai cũng không lập tức rời đi, mà ném ra từng đạo cụ ma pháp truyền tin, nhìn đạo cụ ma pháp nói: - Nghĩ biện pháp rời khỏi ma pháp trận trước mắt. Ở đây chỉ là lối ra của Ma Uyên. Tốt nhất có thể tập hợp với ta. Hắn tất nhiên là thông báo cho Thủy Tinh. Ở địa phương quỷ quái này sợ rằng Tiểu Hắc cũng không phải là vạn năng. Hắn cùng với Thủy Tinh cũng có đạo cụ ma pháp truyền tin. Tuy nhiên chỉ có một cái mà thôi. Không có cách nào, trước đó bọn họ căn bản cũng không nghĩ tới chuyện hội ngộ. Nếu như Vu Nhai ở Phiêu Phong Thành, Thủy Tinh ở gia tộc Mạc Luân Tạp Đế, khoảng cách xa như vậy, dùng đạo cụ ma pháp truyền tin có ích lợi gì? Bởi vậy, trước đó Vu Nhai không dám tùy tiện dùng hết. Động tác của hắn tất nhiên lại khiến cho mọi người kinh sợ. Hóa ra hắn còn có đồng bọn. Chỉ có điều có đồng bọn không phải là rất bình thường sao? Nhân vật thần bí như vậy, nếu như chỉ có hắn cùng với vị thánh ma đạo sư vong linh kia đi ra lăn lộn mới là lạ.
Chương 1615: Lối Vào Thật Sự share: doctruyen.org Mời đọc Chỉ có điều hắn rốt cuộc là ai. Thật sự chỉ là thành viên một đội ngũ bí mật của hoàng tộc ma pháp sao? Không ai sẽ hỏi ra loại vấn đề này. Bởi vì Vu Nhai đã trực tiếp hạ lệnh với bọn họ: - Ma đạo sư Địa cấp và Thiên cấp theo ta xử lý đám ma pháp sư đã phát điên. Các ngươi là chủ lực chiến đấu. Thánh ma đạo sư chuẩn bị đối phó kẻ hạ độc thủ phía sau màn bất kỳ lúc nào. Chỉ cần phát hiện lập tức động thủ. Cố gắng nghĩ biện pháp bắt sống. Ma pháp sư khác chịu trách nhiệm hậu cần. Hễ là người bị thương đều do các ngươi tới xử lý. Đương nhiên, người bị thương nặng hoặc tâm chí bị mất phương hướng, ta đều sẽ thu bọn họ vào trong tiểu thế giới Binh Linh của ta. . . Mọi người lặng lẽ gật đầu, vẫn còn có chút không quen khi bị người trước mắt chỉ huy. Nhưng nghe được lời hắn nói, tất cả mọi người vẫn cảm thấy vô cùng an tâm. Bởi vì bị thương có thể được thu vào trong tiểu thế giới Binh Linh của hắn, vậy hệ số an toàn sẽ cao hơn rất nhiều. - Nếu các ngươi lựa chọn tin tưởng ta, ta tất nhiên sẽ không tùy tiện để người tin tưởng ta đi tìm chết. Vu Nhai thản nhiên nói. Thật ra Vu Nhai có thể thu tất cả mọi người vào trong tiểu thế giới Binh Linh. Nhưng hắn không muốn để lộ quá nhiều. Một thần binh bình thường đúng là không thu được nhiều người như vậy. Phải biết rằng, có mười mấy thánh ma đạo sư năng lượng chấn động quá mạnh mẽ. Hắn cũng cần có lực lượng đi đối phó với kẻ đứng phía sau âm mư này, mà không phải một thân một mình hành động. Như vậy sẽ không có cách nào đả kích được kẻ hạ độc thủ đứng phía sau. Cuối cùng còn có một nguyên nhân nữa, chính là hắn còn phải tiếp ứng Thủy Tinh và Tiểu Hắc. Đến lúc đó có trời mới biết tình huống thế nào. - Vong linh huynh. Có vài chuyện tương đối quỷ dị giao cho huynh. Huyễn thánh đạo của huynh chắc hẳn là trợ giúp cực lớn để chúng ta đi ra khỏi ma pháp trận tự nhiên này. Cuối cùng Vu Nhai lại nói với vong linh huynh. Sau đó hắn không nhiều lời nữa, trực tiếp dẫn theo đội ngũ Thanh Môn xông ra khỏi hẻm núi. Phương hướng rõ ràng là rời khỏi ma pháp trận tự nhiên. Quả thực, huyễn thánh đạo của vong linh huynh khẳng định có thể có tác dụng. Phải biết rằng, trước đó Lan Quân Khôi từng nói qua, chỉ cần đi theo hướng muốn rời khỏi ma pháp trận, như vậy thì sẽ gặp phải huyễn thuật liên tiếp, khiến cho bọn họ càng muốn đi ra ngoài lại càng không ra được, bất tri bất giác sẽ tiến vào sâu hơn. Đương nhiên, huyễn thánh đạo của vong linh huynh đối với ma pháp trận tự nhiên vẫn quá yếu. Nếu không trước đó cũng sẽ không bị nhốt ở chỗ này, lại không biết càng chạy càng tiến sâu vào. Muốn rời khỏi ma pháp trận này, Vu Nhai còn phải dựa vào chính mình. Bởi vì hắn là Chuẩn Thần cấp, trên phương diện địa thế, hắn cũng đạt tới mức độ đặc biệt kinh khủng. Chỉ cần không phải ở trên trời, chỉ cần đại địa dưới chân, khẳng định không tránh khỏi địa thế. Vu Nhai còn là cao thủ phù văn trận và sát trận. Chỉ cần là trận pháp, sẽ có chỗ tương tự. Lúc này, bên ngoài hẻm núi vẫn là bóng người đông đúc. Đều là đám người đã phát điên. Bọn họ bị kẻ hạ độc thủ phía sau xua đuổi đến bên này đánh. Trong bọn họ có mạnh có yếu. Chỉ có điều bởi vì nơi này cũng không tính là quá sâu, gần như không có người nào đạt được thánh ma đạo sư. Nhưng bọn họ thắng ở nhân số rất nhiều. Nếu ma pháp đập lung tung, có đôi khi sẽ dung hợp thành ma pháp rất đáng sợ. Ma pháp dung hợp đi ra, trước đây lại để đế quốc Huyền Binh bị nhiều thua thiệt. Chỉ có điều, có Vu Nhai thoạt nhìn là người rất lợi hại ở đây, ma pháp sư đã phát điên cũng không ngăn cản được bọn họ. Chỉ cần bọn họ có thể thuận lợi địa đi ra phạm vi vòng ngoài của ma pháp trận tự nhiên, như vậy áp lực sẽ càng ngày càng nhỏ. - Giết. . . Cứ như vậy, đội ngũ Thanh Môn ở dưới sự hướng dẫn của Vu Nhai xông ra ngoài. Nhưng đúng vào lúc này, đám ma pháp sư đã phát điên lại không phát điên theo dự đoán, cũng không có điên cuồng tập kích, đột nhiên biến thành linh tinh công kích, cảm giác rất cổ quái. Nhưng Vu Nhai chỉ suy nghĩ một chút liền hiểu rõ. Bởi vì kẻ hạ độc thủ phía sau nghĩ, nếu đám người kia đột phá vòng vây đi ra, ở dưới sự dẫn đường của ma pháp trận tự nhiên, bọn họ chỉ có thể càng ngày càng tiến sâu vào. Bọn họ chỉ có thể từng bước đi về phía Ma Uyên, hoặc nói là vực sâu tử vong. Kẻ hạ độc thủ phía sau chỉ sợ có vài cao thủ không đi vào cũng không muốn ra ngoài. Bởi vì dừng lại nơi này không tính là xâm nhập ma pháp trận. Chết lại không chết được. Điều kẻ hạ độc thủ phía sau màn muốn chính là tất cả người tiến vào ma pháp trận tự nhiên sẽ chết hết, không chừa một tên! - Hắc, vừa lúc ta có thời gian có thể tìm ra đường rời khỏi đây. Vu Nhai mừng rỡ vì ma pháp sư đã phát điên không tới quấy rầy mình. Đạp lên mặt đất rắn chắc, Vu Nhai không ngừng cảm nhận địa thế biến hóa. Linh giác không ngừng phân tích. Chỉ có điều không thể không thừa nhận, ma pháp trận tự nhiên trước mắt thật đúng là rất khủng khiếp. Cho dù lấy cảm ngộ địa thế của Vu Nhai hiện tại không ngờ cũng có cảm giác không tìm được. Không có cách nào, hắn chỉ có thể để vong linh huynh phân tích, lại để cho người hiểu cách hóa giải ma pháp trận trong đội ngũ của Lan Quân Hi đưa ra ý kiến của bọn họ, tổng hợp lại, rốt cục mới bước được vài bước. Ở đây vẫn tương đối ở phía ngoài. Có trời mới biết bên trong biến thành thế nào. Nghĩ tới đây, trong lòng hắn trở nên nặng nề. Người ở bên trong thế nào? Ngay cả mình muốn đi ra ngoài cũng gian nan như vậy. - Sao? Đám thủ hạ của kẻ hạ độc thủ ẩn nấp trong bóng tối khẽ kêu lên một tiếng. Tuy rằng mất không thiếu thời gian, nhưng đám người kia không ngờ thật sự tìm được phương hướng chính xác. Chỉ có điều bọn họ tạm thời còn chưa động tác khác. Dù sao rất nhiều chuyện trùng hợp . Ma pháp sư đã phát điên vẫn không công kích, để mặc cho đám người Vu Nhai ở đó phân tích. Vẫn là câu nói kia, những người này nhất định sẽ đi về phía Ma Uyên. Theo thời gian trôi qua sẽ dần dần phát điên. Phải biết rằng, ma pháp trận tự nhiên vẫn đang không ngừng lớn lên. Lực lượng ma pháp trận sẽ không ngừng trở nên mạnh mẽ. Để cho bọn họ tiếp tục giãy dụa. Đám thủ hạ kia cứ việc ẩn nấp ở trong ma pháp trận, chờ người dẫn đường hoặc tổ chức có chút thực lực quá mạnh mẽ từ từ chết đi. - Theo ta, không cần loạn. Lại qua mười mấy phút, người đầu lĩnh thoạt nhìn rất trẻ tuổi lại chỉ huy. Đám người kia đương tiên đi tới. Bước đi rất chính xác. Những thủ hạ kia trợn trừng mắt nhìn. Chẳng lẽ vẫn là trùng hợp sao? - Không, không phải là trùng hợp. Nam tử kia thật sự có biện pháp phá giải ma pháp trận. Thông báo với quận chúa, khởi động kế hoạch tàn sát. Lại qua nửa canh giờ nữa, cuối cùng đám thủ hạ đã xác nhận được những người kia thật sự tìm được phương pháp ra ngoài. Nhưng bọn họ không quá kinh hoảng. Tham gia đại hội săn bắn lần này đều là thanh niên tài tuấn
Chương 1616: Hai Đường Thẳng Song Song share: doctruyen.org Mời đọc Bọn họ đã sớm dự đoán được sẽ phát sinh chuyện có người có thể phá giải trận pháp. Lão đại của bọn họ đã sớm chuẩn bị kỹ càng, sớm có kế hoạch. Hiện tại, các ma pháp sư đã phát điên quanh đó, trực tiếp bỏ qua các đối tượng truy sát khác, toàn diện xông về phía đội ngũ Thanh Môn và Vu Nhai. Một trận tàn sát thảm khốc chính thức bắt đầu. - Thánh ma đạo sư, lập tức bắt những kẻ hạ độc thủ xung quanh, nghĩ mọi biện pháp tiêu diệt bọn họ. Ánh mắt Vu Nhai chớp động nói. Hắn vẫn phải tiếp tục phá giải ma pháp trận, không có cách nào ra tay giết đám người kia. Hiện tại chỉ có thể dựa vào các thánh ma đạo sư trong đội ngũ. Ma pháp trận tự nhiên cũng có tác dụng bảo vệ đối với đám người đó. Đừng thấy trước đó Vu Nhai đối phó dễ dàng. Đó là bởi vì bọn họ còn chưa biết thực lực của Vu Nhai. Nhưng bây giờ bọn họ đã biết ẩn nấp sâu hơn. - Đương nhiên, không nên rời khỏi đội ngũ quá xa. Đồng thời cũng phải nghĩ biện pháp yểm hộ cho đội ngũ. Vu Nhai vừa phá giải ma pháp trận vừa nói. Lúc này, Vu Nhai đối với ma pháp trận tự nhiên đã dần dần có một chút tâm đắc. Chuyện phá giải sẽ dễ hơn rất nhiều. Như vậy, đội ngũ Thanh Môn điên cuồng chống đỡ với các ma pháp sư đã phát điên. Vu Nhai lại từng bước dẫn bọn họ rút lui. Đám thủ hạ kia đã có chút sốt ruột. Chỉ cần sốt ruột, bọn họ sẽ lộ ra dấu vết. Chỉ cần lộ ra dấu vết, sẽ có cơ hội đả kích. - Thông báo tiếp với quận chúa. Đội ngũ này đặc biệt khủng khiếp. Phải tăng thêm nhân thủ, nếu không sợ rằng sẽ để bọn họ chạy mất. Một người đối phó với Vu Nhai cuối cùng không nhịn được lại ra mệnh lệnh. Ở đây có thể nói là phạm vi vòng ngoài. Nếu như để bọn họ chạy ngược ra ngoài, sợ rằng mọi chuyện sẽ không ổn. Phải biết rằng, càng đi sâu vào lại càng dễ chết. Ngược lại, càng ở phía ngoài càng dễ xông ra. Bọn họ cũng biết rõ ma pháp trận này không có khả năng lớn một cách vô hạn, sẽ luôn có cực hạn. Không sao. Lão đại của bọn họ đã dự liệu được tình huống như vậy. Chỉ cần quận chúa dẫn theo cao thủ qua, bọn họ khẳng định có biện pháp lưu đám người kia lại. Phải biết rằng, những người này dù sao đi nữa cũng chỉ là những thiên tài trẻ tuổi, đều dưới 30 tuổi. Bọn họ lại hoàn toàn không bị hạn chế. Bọn họ còn có cao thủ cường đại thế hệ trước. Thậm chí cao thủ Thần Tướng cấp cũng không phải chỉ đơn giản là một hai người. Đương nhiên, hiện nay vẫn chưa cần phải dùng tới cấp Thần Tướng. Đám người kia còn chưa có tư cách để bọn họ dùng tới cấp Thần Tướng. Theo cách nói của lão đại bọn họ, cấp Thần Tướng dùng để đối phó với vài cấp Thần Tướng, sau khi nhận được tin tức Ma Uyên, đã trà trộn vào thế lực khác. - Báo cáo, quận chúa nói nàng tạm thời không có cách nào qua được. Nàng đang đối phó với Vưu Y Nhi của gia tộc Mạc Luân Tạp Đế. Tình hình bên kia còn khẩn cấp hơn nhiều so với bên này. Một thủ hạ nói với vị vừa phát ra mệnh lệnh vừa rồi. - Cái gì? Nếu như ta không nhớ nhầm, đội ngũ gia tộc Mạc Luân Tạp Đế cũng đã tiến vào rất sâu mới đúng chứ? - Ta không biết tình huống thế nào. Chỉ có điều quận chúa nghe nói đội ngũ trước mắt chúng ta là đội ngũ của gia tộc Lan Quân thần bí, đã phái cao thủ khác qua trợ giúp, nhân số không phải ít. Chắc hẳn rất nhanh có thể đến đây. Tên thủ hạ kia lại nói. - Được. Vậy tạm thời sử dụng đám ma pháp sư đã phát điên kia để ngăn chặn bọn họ vậy. Đáng tiếc, đội ngũ Thanh Môn lại không bị lưu lại. Ảnh hưởng của ma pháp sư phát điên đối với bọn họ không tính là quá lớn. Bọn họ vẫn rất ung dung lui về phía ngoài ma trận. Tốc độ phá giải trận cũng càng lúc càng nhanh. Đám người Thanh Môn càng ngày càng có lòng tin. - Chúng ta là người của đoàn săn ma chim ưng sắt, cầu mong che chở. Đúng vào lúc này, đột nhiên có người rống lên. Rất hiển nhiên đó là những ma pháp sư còn chưa phát điên. Bọn họ sợ hãi, bọn họ không dám tiếp tục tiến sâu vào. Bọn họ không có thực lực như vậy. Không, bọn họ bị đuổi cùng đường. Thậm chí lúc này đội ngũ của bọn họ đã có trên bảy phần đã phát điên, biến thành kẻ địch của bọn họ. Khi nhìn thấy đám người kia không ngừng ra ngoài, đoàn trưởng đoàn săn ma quyết đoán hô lớn. Trong nháy mắt, tất cả đám người Thanh Môn nhìn về phía thủ lĩnh của bọn họ. . . - Tiếp nhận. Bất kể là ai, chỉ cần không phát điên tiếp nhận hết. Nhưng điều kiện trước tiên là bọn họ không thể có ảo tưởng đối với Ma Uyên. Chúng ta muốn rời khỏi ma pháp trận tự nhiên này. Vu Nhai căn bản không do dự, trực tiếp nói. Nếu đám người kia muốn mọi người chết, này Vu Nhai sẽ khiến nhiều người sống hơn. Chỉ cần có thêm nhiều người sống sót, đó chính là đả kích nghiêm trọng nhất đối với kẻ chủ mưu. Giọng nói Vu Nhai truyền rất xa. Xung quanh những người đang đau khổ chống đỡ gần như đều nghe được. Có ít nhất một nửa số người chỉ do dự một chút liền xông về phía bên này. Đương nhiên, thực lực của những người này không tính là quá mạnh mẽ. Những người có thực lực cường đại vẫn có ảo tưởng đối với Ma Uyên. Cũng có vài người thấy đám người kia bị ma pháp sư phát điên bao vây tấn công, nên không dám qua. Đồng thời, cũng có vài người tuy rằng nghe được giọng nói của Vu Nhai, thậm chí nhìn thấy được đám người Vu Nhai, nhưng xung quanh đều là huyễn trận, cũng phải đối mặt với đám người tiên vô tận tấn đông, bọn họ căn bản không thể tạo ra một đường máu đi tới. Có lẽ không cẩn thận sẽ bị lạc mất. Cuối cùng những người có thể đến chỗ Vu Nhai, căn bản cũng chưa đến một phần. Dù vậy, đội ngũ vẫn lớn mạnh. Càng lúc Vu Nhai càng hiểu rõ trận pháp, phạm vi hắn có thể khống chế cũng càng ngày càng rộng. Có đôi khi hắn sẽ phái ra thánh ma đạo sư đi tiếp ứng những người muốn đi tới chỗ họ. Tạm thời Vu Nhai không dám để cho bọn họ rời đi quá xa, bởi vì hắn không có cách nào khống chế. Làm không tốt người phái qua sẽ vĩnh viễn biến mất ở trước mặt của bọn họ. . . - Đáng chết, Lan Quân gia quả nhiên lợi hại. Không ngờ dưới tình huống như vậy còn có thể khiến đội ngũ lớn mạnh. Tiểu thống lĩnh của đám thủ hạ kia lạnh lùng nói. Chỉ có điều hắn tạm thời không truyền tin tức này đi, chờ quận chúa phái người qua rồi nói sau. Thời gian trôi qua từng chút một. Đội ngũ Thanh Môn từ hơn 200 người đã biến thành gần 400 người. Mọi người cũng càng ngày càng có lòng tin, càng ngày càng thuận buồm xuôi gió. Phải biết rằng, Vu Nhai cũng không có nhiều đan dược an thần cho những người chạy tới như vậy. Tuy nhiên nếu bọn họ không phát điên, vậy chứng tỏ đều là những người tâm chí kiên định. Tuy rằng thực lực không tính là mạnh mẽ, nhưng ý chí rất mạnh. Phải biết rằng, chỉ cần ý chí mạnh mẽ, như vậy nhân số nhiều lên sẽ hình thành một đội ngũ đủ để phá hủy tất cả. Trong lịch sử lấy yếu thắng mạnh, tất nhiên có nhiều nguyên nhân. Nhưng đội ngũ không có ý chí cùng với cái từ lấy yếu thắng mạnh ày chính là hai đường thẳng song song.