Chương 1617: Bạch Mã Vương Tử share: doctruyen.org Mời đọc - Tại sao người của quận chúa còn chưa tới? Nếu tiếp tục như vậy nữa, sợ rằng sẽ không ngăn cản được đội ngũ này. Tiểu thống lĩnh kia cuối cùng sốt ruột, không ngừng nhìn về phía sâu trong Ma Uyên. Đúng vào lúc này, ánh mắt hắn cuối cùng sáng lên: - Tới rồi. - A a. . . Hơn mười đạo quang ảnh bay tới vị trí của tiểu thống lĩnh kia. Con ngươi co lại. Sau đó tiểu thống lĩnh lại càng bất ngờ hơn. Quả nhiên quận chúa đủ coi trọng đối với Lan Quân gia, không ngờ phái qua nhiều cao thủ như vậy. Trong đó còn có hai lão già tóc hoa râm. Bọn họ đều là đại cao thủ thánh ma đạo sư đỉnh phong. Những người khác yếu nhất cũng là ma đạo sư Thiên cấp đỉnh phong. Đồng thời có không ít người là thế hệ trước. - Không ngờ hình thành đội ngũ như vậy. Không hổ danh là Lan Quân gia trong truyền thuyết. Đáng tiếc bọn họ chết chắc rồi. Đúng vào lúc này, có người nói chuyện. Tiểu thống lĩnh cũng đột nhiên phát hiện ra người nói chuyện này không ngờ không phải là một trong hai lão già kia, mà là một người thanh niên. Bọn họ biết tên của người thanh niên này. Đó chính là một trong những tinh anh cường đại nhất do ma vương phái tới cho quận chúa. Cho dù là ở trong cùng lứa tuổi, ở đế quốc Ma Pháp hắn cũng là thiên tài, đặc biệt có danh tiếng. Tên của hắn là Phỉ Ni. - Để đám chó phát điên kia đi cắn đám người khác. Đội ngũ Lan Quân gia giao cho chúng ta. Phỉ Ni nhìn tiểu thống lĩnh nói. Bởi vì đây là mệnh lệnh của vị Phỉ Ni, đám người phát điên đang ở xung quanh đội ngũ Thanh Môn đột nhiên lùi lại. Trong nháy mắt, đám người Thanh Môn có thể thấy được, chỉ còn là máu cạn khô và thịt nát. Trong đó cũng có không ít là bị thiêu chết. Không ít người bị đóng băng. Cũng không ít người bị hóa đá hoặc phong hóa. Lúc trước dưới ma pháp sáng ngời, lưu lại cũng chỉ có thể cung cấp vong hồn cho vong linh huynh triệu hoán. - Đã xảy ra chuyện gì vậy? Những người thực lực yếu trong đội ngũ Thanh Môn thở hồng hộc, nhưng bọn họ lại hoàn toàn không dám nơi lỏng. Chuyện có khác thường tất có yêu. Bọn họ không tin đám người kia lại để cho bọn họ an toàn rời đi. Mỗi người đều cảnh giác nhìn xung quanh. Con ngươi trong mắt rất nhanh liền co rút. Bởi vì bọn họ cảm giác được mười mấy áp lực khủng khiếp đè ép. - Lan Quân gia đúng là Lan Quân gia. Vô cùng đặc sắc, cũng đủ quyết đoán. Thật khiến cho ta không khỏi bội phục. Phỉ Ni đi ở phía trước bọn họ. Hắn mỉm cười giẫm lên những thi thể bị các loại ma pháp giết chết, phát ra những tiếng rốp rốp. Hắn lại hoàn toàn không hề xúc động. Dường như hắn chính là quan chấp hành của địa ngục, đã sớm nhìn thấy thứ khủng khiếp nhất trên thế gian. Hắn vẫn là ma pháp sư ưu nhã. Trái lại, phía bên Thanh Môn, mặc dù là người nắm giữ thực lực thánh ma đạo sư cũng dính máu tươi hoặc đủ loại thịt nát, lộ vẻ rất chật vật. Bọn họ giống như đám đào binh, đang chờ đợi đám người đối diện kia xét xử. Thời điểm đối mặt với đám người kia, những người thực lực yếu đều run rẩy. Lấy Lan Quân Hi làm chủ, các thánh ma đạo sư đã bảo vệ ở phía trước bọn họ. Phải biết rằng, đám người Phỉ Ni phát ra áp lực tinh thần, cao thủ bình thường cũng không thể ngăn cản. Tim bọn họ cũng run rẩy. Bọn họ đều hiểu rất rõ, phần lớn thánh ma đạo sư Thanh Môn cũng chỉ mới là sơ đoạn. Còn đối diện, mỗi lão già dường như đều cường hãn, cùng ưu thế hơn so với bọn họ. Cùng lúc đó, Phỉ Ni xuất hiện cũng khiến cho rất nhiều người khiếp sợ và mờ mịt. Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy? Vì sao Phỉ Ni lại xuất hiện ở đây. Vì sao hắn lại dẫn theo ma đạo sư thế hệ trước? Đúng vậy, những người đang thầm hỏi vì sao phần lớn đều người gia nhập sau. Trong đó có vài nữ hài lộ ra ánh mắt khó có thể tin được. Phỉ Ni rất tuấn tú, lại là thiên tài siêu cấp trong lãnh địa phương bắc của Băng Tuyết Ma Vương, là thần tượng và bạch mã vương tử trong lòng các nàng. Nhưng bây giờ hắn giống như thần tượng cưỡi con ngựa trắng tới giết bọn họ. Chương 1067: Ma trận sư? Huyền Binh Giả? - Phỉ Ni? Băng Tuyết Ma Vương quả nhiên chính là kẻ chủ mưu. Chỉ có điều ta cảm thấy rất kỳ quái, ngươi làm sao lại dám xuất hiện như vậy? Ngươi tự tin có thể lưu chúng ta lại như vậy sao? Lan Quân Hi vẫn lạnh lung. Nàng là ma pháp sư hắc ám. Trên thực tế, Lan Quân Hi quả thực rất lợi hại. Trước đó bất cứ chuyện gì dường như cũng không thể khiến cho nàng dao động. Chỉ sau khi gặp phải Ngụy Linh, mới sinh ra cảm giác bất lực. - Không sai, đối với người chết chúng ta căn bản không quan tâm có bị phát hiện hay không. Giống như trước đó quận chúa đã từng nói với nàng, ở thời điểm như vậy, quận chúa đã xem nàng là người chết hoặc nói là vật trong bàn tay. Phỉ Ni ở trong đội ngũ của quận chúa trước đó, cũng chính là một thành viên bị nhốt ở trong ma pháp trận hệ thổ. Nói thật ra, lúc đó hắn đã phải nén giận. Chỉ có điều danh tiếng đã bị quận chúa đoạt đi, không cho hắn có thể biểu hiện, cho nên hắn mới không được người khác để ý. Hiện tại cuối cùng đến phiên hắn làm nhân vật chính, nên tự cao tự đại mỉm cười: - Cũng đúng như quận chúa đã từng nói với nàng trước đó, nàng sẽ đến cầu xin quận chúa... A, hiện tại thật ra nàng có thể cầu xin ta. Nói thật ra, trước đó quận chúa đã nói, nàng có thể cho chúng ta chơi đủ. Nhưng ta đặc biệt động tâm. Đùa bỡn với nữ nhân của Lan Quân gia, sợ rằng mấy nghìn năm tới ta là người đầu tiên. Răng rắc... Các nữ hài vẫn ôm một chút hy vọng, vào giờ phút này trái tim trực tiếp vỡ nát. Đây thật là thần tượng của các nàng sao? Tại sao lại là người có nhân phẩm thấp kém đến mức này? Trước mặt bọn họ liệu có phải là ảo ảnh hay không. Những người Thanh Môn khác quay lại, trợn mắt nhìn Phỉ Ni. Lan Quân Hi cũng là thận tượng trọng lòng rất nhiều nam nhân. Lan Quân Hi hoàn toàn không tức giận, khẽ cười lạnh nói: - Nhưng đến bây giờ, ta vẫn chưa từng cầu xin ngươi hoặc quận chúa của ngươi. Ta vẫn sống rất tốt, cũng sẽ tiếp tục sống thật tốt, cũng sẽ vạch trần âm mưu của các ngươi. - Giãy dụa vô ích thôi. Nàng cho rằng ở dưới ma pháp trận tự nhiên này, nàng còn có thể phát ra loại ma pháp trận hệ thổ kia sao? Hắc. Thật ra ra rất tò mò, các nàng làm sao có thể từ trong ma pháp trận hệ thổ đi ra nhanh như vậy? Phỉ Ni chỉ lắc đầu. Hắn tự tin người phía sau đủ tàn sát hết đội ngũ Thanh Môn trước mắt này. Thậm chí cũng không cần hi sinh bất cứ người nào. Câu nói kế tiếp, hắn cũng chưa từng nghĩ qua sẽ nhận được đáp án thế nào. Lan Quân gia luôn có vài thủ đoạn đặc biệt. Đúng vào lúc này, ánh mắt hắn đột nhiên rơi vào trên người Ngụy Linh phía trước, dường như không biết chuyện gì phát sinh, vẫn đang phá giải ma pháp trận, nhẹ nhàng nói: - A, hóa ra người này thật sự là sao thủ trận pháp. Lúc trước là ma pháp trận hệ thổ. Hiện tại là ma pháp trận tự nhiên này của chúng ta... Ha hả, không trách được các ngươi có thể đi ra ngoài xa như vậy.
Chương 1618: Chưa Từng Nghe Nói Tới share: doctruyen.org Mời đọc - Cho dù ở trong đế quốc Ma Pháp, cao thủ ma pháp trận trẻ tuổi như vậy thật sự cũng khó thấy. Chỉ tiếc rằng, kẻ nào đối nghịch với ma vương, kết quả đều chỉ có một. Đó chính là chết! Thoáng dừng lại một chút. Trong mắt Phỉ Ni chợt lóe lên vẻ nghiêm túc, quát: - Ngoại trừ Lan Quân Hi ra, những kẻ khác giết không chừa một tên. Còn nữa, không nên động tới kẻ đang phá trận kia. Đó là con mồi của ta. Ta muốn hắn sống không bằng chết. Trước đó Phỉ Ni bị mệt mỏi sáu ngày, nguyên nhân là do người này gây ra. Lúc trước hắn đã sớm muốn băm thây thành vạn đoạn. - Thánh cấp Thiên cấp, tiến lên phía trước. Những người khác lui ra phía sau. Trong thời khắc khẩn trương này, Lan Quân Hi đã quên mất nàng không còn là thủ lĩnh của đội ngũ này nữa. Nàng không nhìn Ngụy Linh quát. Tuy rằng nàng lộ vẻ bình tĩnh, nhưng nàng hiểu rất rõ, đám người trước mắt kia có lực lượng đáng sợ tới mức nào. Nàng vung tay lên, lại lấy ra một quyển trục ma pháp. Nàng muốn tiên hạ thủ vi cường. Nàng hiểu rất rõ, trên tay đối phương khẳng định cũng có quyển trục ma pháp cấp Thần Tướng. - Quyển trục cấp Thần Tướng, chúng ta cũng có. Phỉ Ni nở nụ cười lạnh. Hắn đã sớm dự đoán được Lan Quân Hi sẽ dùng chiêu thức ấy. Vừa rồi hắn chẳng qua chỉ ra hư chiêu. Đám người phía sau hắn cũng không lập tức xông lên. Tất cả đều đúng như hắn đoán. Ngay khi Lan Quân Hi phát ra quyển trục, trong nháy mắt, hắn cũng ném ra quyển trục. Ầm... Ánh sáng hỏa quang cùng băng tuyết trong nháy mắt đan xen vào nhau. Tiếng nổ khủng khiếp ở trong ma pháp trận tự nhiên trở nên hung bạo. Ma pháp cấp Thần Tướng. Mặc dù hai người không thể hoàn toàn phát huy được tất cả năng lượng trong quyển trục, nhưng chí ít cũng đạt tới tám chín phần. Hai người đều là thánh ma đạo sư cửu đoạn, đều là thiên tài nghịch thiên. Thực lực không chênh lệch bao nhiêu. Dư âm khủng khiếp chấn động ngược lại. Nếu không có hơn mười thánh ma đạo sư bảo vệ phía sau, sợ rằng đám người có thực lực dưới Thiên cấp đều sẽ bị dư âm đánh chết. Nhưng dù vậy mỗi người đều phun ra máu tươi, bộ dạng rất chật vật. Thậm chí ba thánh ma đạo sư cũng phun ra máu tươi. Sắc mặt Lan Quân Hi trầm xuống. Giờ này khắc này nàng đã không có cách nào tĩnh táo được nữa. Nàng nhìn tồn tại trước mắt giống như mây nấm, không cách nào thấy đối diện được. Tâm tình nàng đã rơi xuống đáy cốc. Với cục diện, chỉ có thể lấy thêm quyển trục cấp Thần Tướng thứ hai ra... - Tiểu thư Lan Quân Hi, không biết nàng còn có chiêu gì nữa. Ném ra thêm một quyển trục cấp Thần Tướng sao. Ta sẽ theo tới cùng. Đáng tiếc phía sau mây nấm lại truyền tới giọng nói của Phỉ Ni vô cùng thản nhiên. Tất cả đều nằm trong mưu tính của hắn. A, tất cả thật sự đều đang ở nằm trong kế hoạch của hắn? Hắn vừa dứt lời, trong chớp mắt, một tiếng hét thảm đột ngột vang lên... - A... Kèm theo tiếng hét thảm này, một tính mạng cứ như vậy vô thanh vô tức mất đi. Mà lúc này nụ cười trên gương mặt Phỉ Ni cứng đờ, ác mộng mới bắt đầu. Bởi vì xung quanh hắn truyền tới từng tiếng kêu thảm thiết. - Đã xảy ra chuyện gì vậy? Hai phe bất kể là địch hay ta đều đang vô cùng choáng váng. Bởi vì mây nấm kia, phía bên Thanh Môn căn bản không nhìn thấy được tình huống phía đối diện. Phía đối diện, bọn họ chỉ thấy từng tia sáng màu đỏ đột ngột xuất hiện trong mây nấm. Sau đó, một tiếng hét thảm vang lên, khí tức của một tính mạng biến mất. Tại sao lại có tia sáng màu đỏ kia? Tia sáng màu đỏ kia từ đâu tới? Phía bên Lan Quân Hi còn có cao thủ nào đó sao? - Tia sáng màu đỏ... Xuyên qua mây nấm kia, Lan Quân Hi cũng nhìn thấy tia sáng màu đỏ. Tuy rằng trong nháy mắt, nhanh tới kinh người, có thể người khác không nhìn thấy, nhưng là một thánh ma đạo sư cửu đoạn nàng làm sao có thể không nhìn thấy được. Lúc này nàng mới đột nhiên nhớ ra trong đội ngũ của bọn họ có một người như vậy. Lúc này nàng mới chợt nhớ ra, hóa ra nàng đã không còn là thủ lĩnh của đội ngũ này nữa. Nàng theo bản năng quay đầu lại nhìn... Sau đó, nàng chỉ thấy được nam nhân bị nàng không cẩn thận bỏ quên kia, trong tay lại đang cầm Thần Binh trường cung màu đỏ. Từng mũi tên bắn ra. Chỉ cần bắn ra một mũi tên, phía đối diện sẽ có một tiếng hét thảm. Hiện tại đối diện đã có bao nhiêu tiếng kêu thảm thiết? Thời gian chỉ mới là một cái chớp mắt. Phỉ Ni phía đối diện không hổ danh là thiên tài siêu cấp. Hắn rốt cuộc đã có phản ứng! Trong giây lát hắn quát: - Băng Phong Thần Thiết! Két két két... Hàn ý khủng khiếp đột nhiên từ đối diện truyền tới. Bởi vì hàn ý kinh khủng này, mây nấm cũng đông lại thành viên, giống như mưa băng điên cuồng rơi xuống. Trong nháy mắt, xung quanh lại trở nên rõ ràng. Đương nhiên, những người thực lực quá yếu lại gặp bi kịch. Bọn họ gần như bị đông cứng. Hiện tại còn ai để ý tới những người đông cứng kia. Vẫn là người của hai phe địch và ta khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt. Ở trong mắt của đám người phía bên Thanh Môn, phía đối diện đã xuất hiện thêm một tường băng cực lớn. Tường băng vô cùng nặng nề, truyền đến áp lực kinh khủng. So với hai quyển trục cấp Thần Tướng vừa nãy, áp lực kém vô cùng. Rất hiển nhiên, tường băng này lại do một quyển trục cấp Thần Tướng đánh ra. Ở trên mặt tường, vẫn cắm hơn mười mũi tên màu lửa đỏ, đang lắc lư dao động. Dưới tình huống như vậy, chúng rốt cuộc còn không bị đông cứng, vẫn muốn lao tới. Đáng tiếc lực bắn đã không còn, hoàn toàn bị ngăn ở phía ngoài tường băng. Xuyên qua lớp tường băng giống như thủy tinh, bọn họ có thể thấy rõ, mười mấy người phía đối diện vốn không sợ hãi, hiện tại đã thiếu đi một nửa. Một nửa số người thiếu đi đó đã ngã trên mặt đất. Trên người mỗi người đều có một lỗ lớn bị cháy đen. Cũng không có khí tức tính mạng. Trong những thi thể này, có một lão già thực lực thánh ma đạo sư cửu đoạn. Cuối cùng, bọn họ mới chú ý thấy, bởi vì vừa rồi ma pháp cấp Thần Tướng phát nổ, ở giữa xuất hiện một hố to không thấy đáy. Đương nhiên, cuối cùng bọn họ vẫn phải quay đầu lại, không ngờ nhìn thấy nam nhân trước đó đang phá giải trận pháp đang giơ một cây cung đỏ như lửa nhìn chằm chằm vào phía đối diện. Sau đó lại thấy hắn lắc đầu bộ dạng không tim không phổi reo lên: - Quyển trục cấp Thần Tướng quả thực đúng là dối trá. Hiện tại ai để ý đến hắn nói cái quỷ gì chứ? Bọn họ chỉ biết vừa rồi, cục diện gần như sắp chết, vậy mà chỉ một mình hắn và một cây cung đã hoàn toàn xoay chuyển. Đúng vậy, thủ lĩnh Ngụy Linh bá đạo còn là một Huyền Binh Giả. Đây là suy nghĩ của tất cả mọi người trong đội ngũ Thanh Môn. Những người mới gia nhập ngơ ngác nghĩ: - Không ngờ vị ma trận sư kia là Huyền Binh Giả? - Ma trận sư, Huyền Binh Giả, đây là gì vậy? Đúng vậy, bọn họ vẫn luôn cho rằng người thanh niên phá giả trận là vị ma trận sư đặc biệt cường đại. Nhưng chẳng ai nghĩ tới hắn còn là một Huyền Binh Giả đặc biệt cường đại. Điều này thật khiến người ta suy sụp. Trên thế giới tại sao có thể có loại kỳ tài như vạy? Vì sao chúng ta chưa từng nghe nói tới?
Chương 1619: Phản Đồ Vĩ Đại share: doctruyen.org Mời đọc Nói chung, phía bên Thanh Môn đã bị chấn động đến quên cả mừng. Phía bên Phỉ Ni không phải chấn động, mà là khiếp sợ. Xuyên qua tường băng trong suốt, đám người Phỉ Ni nhìn chằm chằm vào người vừa phá giải trận, người đang giơ cung tiễn kia. Sau đó lại nhìn những người đã chết bên cạnh mình. Bọn họ thật sự tưởng mình đang nằm mơ. Hơn nữa còn là một ác mộng. Bọn họ thật sự rất muốn tỉnh lại. Sau đó bọn họ mới phát hiện bọn họ vốn rất tỉnh táo. Chết phân nửa, gần như còn chưa giao đấu đã chết phân nửa. Trong dự đoán của Phỉ Ni tuyệt đối không phải như thế. Mắt thoáng cái liền đỏ lên. Phỉ Ni cũng là thiên chi kiều tử, khó có thể chịu được thất bại như vậy. Nhưng hắn còn càng khó nhẫn nhịn được. Bởi vì hắn đột nhiên không dám đi ra khỏi bức tường băng này. Chỉ cần đi ra ngoài, không chừng sẽ trúng phải mũi tên khủng khiếp kia. Vừa rồi hắn nói những người khác để người này cho hắn. Trong nháy mắt biến thành như vậy, trong lòng hắn đột nhiên cảm giác uất nghẹn. Hiện tại Phỉ Ni vẫn rất sợ. Sợ các ma pháp sư phía sau hắn đột nhiên nói với hắn Chúng ta lên đi. Gia hỏa cầm cung kia giao cho ngươi. Hắn đã hoàn toàn không có tự tin đối mặt với người này. Nói chung, bầu không khí vô cùng yên tĩnh. - Thôi đi. Chết gần phân nửa. Cơ bản coi như đã hoàn thành mục tiêu. Những người đó tạm thời giao cho các ngươi. Ta tiếp tục đi phá giải ma pháp trận của ta. Nếu như có gì cần, ta lại giơ cung lên. Vẫn là Vu Nhai phá vỡ sự yên tĩnh một cách quỷ dị của hai bên. Hắn giống như làm một chuyện rất nhỏ nhặt, không đáng chú ý tới. Cung đã không còn ở bên người nữa, hắn lại tiếp tục phá giải trận. Sau khi Vu Nhai vừa dứt lời, bầu không khí vẫn yên tĩnh một cách quỷ dị. Người phía sau bức tường băng không dám ra. Đám người Lan Quân Hi cũng không có cách nào triển khai công kích. Mặc dù đối phương hao tổn phân nửa lực lượng, nhưng bọn họ vẫn không chiếm được ưu thế gì. Trừ khi là gia hỏa Ngụy Linh đáng chết có không biết bao nhiêu lá bài tẩy kia lại giơ cung lên. Đương nhiên, cung đã để lộ, kế tiếp nếu muốn bắn chết cũng không phải là chuyện dễ dàng. A, Lan Quân Hi cho là như vậy. - Tất cả mọi người thuần phục ma vương tập trung lại cho ta. Không quan tâm các ngươi có chuyện gì, tất cả tập trung đến chỗ của ta. Ngay lập tức. Ngay lập tức. Phỉ Ni vẫn kịp phản ứng, giọng nói đầy sợ hãi và không cam lòng. - Máu cùng tuyết giao hòa. Trong góc nào không nhìn được ánh bình minh. Khi ánh mặt trời tuyệt diễm cuối cùng đã tắt, thiếu niên giống như lưu tinh sáng ngời. Chung quy nữ thần may mắn không cách nào thấy được sự giãy dụa trong góc phòng. Tay, cầm cọng cỏ bao giờ cũng yếu đuối. Tim đập chính là giai điệu hắc ám. Thân, đối mặt với miệng ác ma. Người thiếu niên, quỹ tích vận mạng đang biến mất. Đó là kết cục tràn ngập bi thương của ngươi. . . Nơi nào đó trên dãy núi tuyết, hơn mười thanh niên, toàn thân nhuốm máu giơ cao Huyền Binh trong tay, mặt đỏ đậm nhìn chằm chằm vào từng thân ảnh phía trước. Cũng chỉ có hơn mười người đã là ác mộng của bọn họ. Dù thế nào bọn họ cũng không nghĩ tới, mới vừa tiến vào Ma Uyên, sẽ đối mặt với cục diện kinh khủng như vậy. Con mẹ nó, Ma Uyên chính là một âm mưu đáng ghét. Mười mấy người trước mắt này chính là thủ hạ của kẻ chủ mưu. Xung quanh mười mấy người này đều là những thi thể của đám ma pháp sư bị phát điên. Đó là do bọn họ dùng Huyền Binh trong tay tàn sát. Bởi vì nơi này vẫn tính là phía vòng ngoài, những ma pháp sư này phát điên cũng không cường đại. Căn bản không làm gì được bọn họ. Nhưng đáng chết, khi bọn họ phát hiện có điều không ổn, nghĩ mọi biện pháp muốn rời đi, xung quanh lại đột nhiên xuất hiện mười mấy nhân ảnh này. Đám người đó gần như không có một người nào dưới 30 tuổi. Những người không phải dưới 30 tuổi bất ngờ xuất hiện, dùng bất kỳ phần nào trên thân thể để suy nghĩ cũng biết đây là âm mưu. Được rồi, bọn họ thật ra không muốn rời đi. Là tên gia hỏa đáng chết kia, trong thời điểm này còn ngâm thơ, nói muốn rời đi. Gia hỏa kia chính là một người nhát gan đáng chết. Nhưng bây giờ các Huyền Binh Giả mới biết, chính bởi vì gia hỏa nhát gan kia ngâm thơ, mới khiến cho bọn họ không đến mức tiến vào sâu hơn. Hắc, Ma Uyên chính là một cạm bẫy. Nếu như bọn họ tiến vào sâu hơn sẽ là hậu quả thế nào, có thể tưởng tượng ra được. Nhưng bây giờ thì có tác dụng gì. Kết cục hình như cũng không khác gì với khi tiến vào. Chẳng qua không phát điên mà chết mà thôi. - Hoàng huynh, nếu không chúng ta liều mạng với bọn họ. Giết kẻ nào hay kẻ đó. Trước khi chết cũng phải để cho bọn họ thấy uy phong của đế quốc Huyền Binh chúng ta. Trên dãy núi tuyết, một Huyền Binh Giả đột nhiên nhìn một người trong đó nói. Rất hiển nhiên, vị Hoàng huynh này rất có uy vọng. Về phần gia hỏa ngâm thơ kia, hiện tại còn ai để ý tới người này chứ? Tuy rằng người này thật ra mới là trung tâm của đội ngũ này, cũng chính là thủ lĩnh do phía trên phái tới, nhưng không có nửa điểm uy vọng. Vị Hoàng huynh kia ở phía sau của đội ngũ Huyền Binh. Cũng không phải hắn nhát gan, mà hắn là Huyền Binh Giả cung tiễn. Vốn không thể xông lên phía trước. Chỉ thấy hắn hờ hững liếc mắt nhìn nam tử bên cạnh cũng đứng ở phía sau đội ngũ. Sau đó, hắn lại liếc mắt nhìn gia hỏa còn có tâm tình ngâm thơ kia, đó nói: - Ngoại trừ liều mạng, chúng ta căn bản không có đường lui. Ma pháp trận trước mắt cũng không cách nào khiến chúng ta yểm hộ bất cứ người nào rời đi. Cho nên phải liều mạng. Chúng ta vẫn phải dùng cái chết để bảo vệ sự vinh quang của đế quốc Huyền Binh. Nếu như Vu Nhai thấy vị Hoàng huynh này, nhất định sẽ nhận ra hắn. Người này là Hoàng Thăng Long. Thời điểm ở Thánh Hội Huyền Thần Điện đã từng cùng hắn đấu tiễn thuật. Đây cũng là người của Hoàng gia, gia tộc lãnh chủ Tiễn Vực. Đúng vậy, bọn họ là đội ngũ gián điệp đến từ với đế quốc Huyền Binh, đồng thời cũng là do các thiên tài trẻ tuổi lập thành. Ma Uyên chuyện lớn như vậy, đế quốc Huyền Binh làm sao có thể buông tha. Theo lời đồn, đó là thứ có thể chống đỡ được Kinh Thiên Nhất Kiếm. - Cái gì? Thật sự không có hy vọng gì sao? Tuy rằng trong thơ của gia hỏa ngâm thơ biểu đạt tâm tình tuyệt vọng của hắn. Dường như đối mặt với sinh tử tuy rằng bi thương và không cam lòng nhưng tinh thần có thể không sợ hãi và mang theo tình cảm vĩ đại. Nhưng khi nghe được mọi người nói muốn liều mạng, hắn lập tức liên hỏi. A, giọng nói của hắn còn lộ vẻ run rẩy. Nếu như Vu Nhai còn ở đây, hắn cũng sẽ nhận ra người này. Bởi vì người này chính là thiếu gia Tạp Đức, phản đồ vĩ đại nhất của đế quốc Ma Pháp. Phải biết rằng, phụ thân hắn lại là nguyên soái một trong ba đại quân đoàn của đế quốc Ma Pháp. Sau khi Tạp Đức trở thành người của đế quốc Huyền Binh, hắn có được rất nhiều lợi ích. Tuy rằng nhân thân không có tự do gì đáng nói, nhưng hưởng thụ mỹ nữ gì đó vẫn có thể có.
Chương 1620: Hắn Có Thể share: doctruyen.org Mời đọc - Nhưng, thời điểm một chỉ lệnh của đế quốc Huyền Binh xuất hiện ở trước mặt hắn, cuộc đời hưởng thụ của hắn theo đó mà kết thúc. Mệnh lệnh này chính là: Hắn phải trở thành gián điệp của đế quốc Huyền Binh tiến vào đế quốc Ma Pháp đang hỗn loạn. Không có cách nào, hắn ngoại trừ nghe lệnh và oán giận ra chỉ có thể tiếp nhận. Hắn chắc chắn không thể quay về nhà ở đế quốc Ma Pháp. Trở lại sao? Hắc, chỉ biết phụ thân hắn rõ ràng bị giết chết. Thậm chí ngay cả độc dược gì đó cũng không cần. Đế quốc Huyền Binh muốn hắn quay trở lại đế quốc Ma Pháp, sau đó tham gia hành động Ma Uyên lần này. Kết cục cuối cùng chính là tình trạng trước mắt. Hắn chỉ có thể bi thương mà ngâm thơ. - Hi vọng? Hi vọng chính là thiếu niên ma pháp vĩ đại lập tức trở thành ma đạo sư cấp Thần Tướng, dẫn dắt các Huyền Binh Giả xông ra, sau đó trở thành người chưa từng thấy. Sau đó không còn là kẻ phản bội vĩ đại nữa. Hắc hắc, kẻ phản bội cấp Thần Tướng, trình độ vĩ đại thế nào có thể tưởng tượng được, đúng không thiếu niên ma pháp! Một Huyền Binh Giả nào đó châm chọc nói. Đối với gia hỏa nhát gan này, bọn họ thật không biết nên làm thế nào để biểu đạt sự bất mãn trong lòng. - Nếu như ngươi sợ cứ ở lại trong này. Lát nữa ngươi sẽ là người chết cuối cùng. Ngươi còn có thể nhìn chúng ta chiến đấu, ngâm một bài thơ cuối cùng. Tốt nhất là ghi chép lại. Như vậy nói không chừng hậu nhân còn có thể ca tụng ngươi, phản đồ vĩ đại kèm thêm thi nhân. Thơ của ngươi sẽ thay ngươi sống sót. Về phần chúng ta, giết! Vị Huyền Binh Giả thứ hai cũng châm chọc. Hắn vừa nói vừa dứt, lập tức là người đầu tiên xông ra ngoài. Hắn biết xông lên chính là chết. Nhưng hắn không có đường lui. Hiện tại bọn họ chỉ có vinh quang của đế quốc Huyền Binh. - Giãy dụa khi hấp hối, đây là chuyện đám người đế quốc Huyền Binh lỗ mãng rất thích làm. Giết không còn một tên. . . Sao? Tên thủ lĩnh của mười mấy người đối diện cười lạnh nói. Chỉ có điều hắn còn chưa nói hết, lại đột nhiên cảm nhận được cách đó không xa có khí tức của quyển trục cấp Thần Tướng vô cùng khủng khiếp. Ba quyển trục đã bạo phát. Trong lòng hắn kinh sợ. Một bên chiến đấu, không ngờ thảm khốc đến mức này. Cũng không biết tình hình thế nào. Ánh mắt hắn lại nhìn những gián điệp của đế quốc Huyền Binh. . . Giết Huyền Binh Giả trước mắt, nhanh chóng đi qua xem một chút mới được. - Tất cả những người thuần phục ma vương xung quanh tập trung lại cho ta. Không quan tâm bây giờ các ngươi có chuyện gì, tất cả tập hợp đến chỗ của ta, ngay lập tức, ngay lập tức. Nhưng bọn họ còn chưa đọc ma pháp, giọng nói của Phỉ Ni lại đột nhiên truyền tới, cắt ngang ma pháp của bọn họ. Sắc mặt bọn họ điên cuồng biến đổi. Phỉ Ni lại còn phát ra giọng nói như vậy sao? Không ngờ hắn lại rơi xuống thế hạ phong. Nếu như nhớ không nhầm, đội ngũ Phỉ Ni còn nhiều hơn đội ngũ bọn họ mười mấy người. Rốt cuộc là tình huống thế nào, lại khiến hắn phải cầu viện? - Đi. Chúng ta đi trước trợ giúp Phỉ Ni. . . Thủ lĩnh kia nói. - Nhưng trước mắt. . . - Bọn họ trốn không xa. Mặc dù có thể chạy ra khỏi ma pháp trận, chúng ta cũng có thể bắt bọn họ trở về. Tên thủ lĩnh kia chỉ cười lạnh dưới. Rất nhanh, hắn đưa ra quyết định, trực tiếp xoay người chạy về phía giọng nói Phỉ Ni phát ra. Những người khác cũng thản nhiên, liếc mắt nhìn đội ngũ Huyền Binh giống như nhìn người chết vậy. Trong chớp mắt, bọn họ cũng biến mất. - Chúng ta còn sống sao? Tạp Đức ngơ ngác nhìn những người đó rời đi nói. Hắn có loại cảm giác khó có thể tin được. Sau đó hắn lại muốn làm thơ: - A, người thiếu niên, nữ thần may mắn bao giờ cũng. . . - Nữ thần em gái ngươi ấy. Đi, chúng ta cũng chạy tới đó! Ngay cả Hoàng Thăng Long lãnh khốc cũng không nhịn được mắng lớn, sau đó rất nhanh cũng đưa ra quyết định quát lớn. - Hướng kia sâu hơn so với phía bên chúng ta. Chúng ta có thể ung dung qua đó. - Qua đó làm gì? Tạp Đức nói. Không chỉ hắn, các Huyền Binh Giả khác cũng có chút nghi ngờ. - Kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu. Dù sao chúng ta đã bị lộ. Vậy còn không bằng đi trợ giúp đám người có thể khiến đám chủ mua phải bận rộn kia thế nào. Không chừng có thể tìm được một đường sống. Đây cũng là cơ hội duy nhất để chúng ta giữ được mạng sống. Hoàng Thăng Long tỉnh táo nói. Hắn không để ý xem mọi người có đáp ứng hay không, lập tức đuổi theo mười mấy ma pháp sư phía trước. Những người khác nhìn nhau một cái, cũng không do dự nữa, đuổi theo. Chỉ có thiếu gia Tạp Đức vẫn còn ngơ ngác. Chẳng qua khi thấy xung quanh lại xuất hiện các ma pháp sư phát điên, hắn chỉ có thể chạy theo hét to một tiếng: - Chờ ta một chút. Ta là người của đế quốc Ma Pháp. Không có ta, các ngươi sẽ tệ hơn. . . Trở lại trên chiến trường của Phỉ Ni cùng đội ngũ Thanh Môn. Sau khi Phỉ Ni quát lớn, từng bóng người rất nhanh đã lao tới tập trung lại. Trong đó không ít người đang ẩn nấp ở các nơi huy động đám ma pháp sư bị phát điên. Trong đó bao gồm cả tên tiểu thống lĩnh kia. Mười mấy người bao vây tấn công đội ngũ Huyền Binh đội chớp mắt đã đến nơi. Bọn họ căn bản không sợ ma pháp trận tự nhiên. Thực lực của bọn họ, mỗi người đều đạt được thánh ma đạo sư. Chút khoảng cách ấy đối với bọn họ mà nói căn bản không thành vấn đề. Trong nháy mắt, đội ngũ Phỉ Ni lại biến thành bốn mươi mấy người. Ưu thế lại xuất hiện. A Đúng vào lúc này, tường băng đột nhiên xuất hiện thêm một cái cửa. Phỉ Ni chậm rãi từ trong cánh cửa này đi ra. Trải qua sự sợ hãi vừa rồi, hắn đã bình tĩnh lại. Mũi tên kia quả thực rất khủng khiếp, nhưng cũng không rời khỏi phạm trù thánh. Hắn là thánh ma đạo sư cửu đoạn, căn bản không cần phải sợ. Vừa rồi, chẳng qua người kia ra tay quá bất ngờ, mới gây ra nhiều tổn thất cho mình như vậy. Hiện tại, Phỉ Ni thậm chí có chút tức giận. Hắn tức giận vì sao vừa rồi lại bị khí thế của người kia chấn trụ. Thật là đáng chết. Đương nhiên, hắn cũng không bỏ đi bức tường băng kia. Tường băng giống như tường thành vậy. Tuy rằng hắn tự tin không cần e ngại gia hỏa cầm cung tiễn kia nữa, nhưng những kẻ tương đối yếu kém khác lại e ngại. Bọn họ cần tường băng để ngăn cản mũi tên đoạt mạng kia. - Lan Quân Hi, ban đầu ta có thể để cho đám thủ hạ của nàng được chết vui vẻ một chút. Nhưng hiện tại ta rất tiếc phải tuyên bố, ta sẽ khiến bọn họ sống không bằng chết. Phỉ Ni lạnh lùng nói, sau đó vung tay lên. Tường băng ma pháp ở phía sau bắt đầu cao lên. Lấy tinh thần lực của bọn họ, có thể từ phía sau bức tường ma pháp vòng một vòng đánh tới đội ngũ Thanh Môn. - Phỉ Ni, ta cũng rất tiếc phải nói cho ngươi biết, ta căn bản không phải là thủ lĩnh. Những người này cũng không phải thủ hạ của Lan Quân Hi, mà là. . . Thủ hạ của hắn. Ta không cách nào đấu lại ngươi, nhưng hắn lại có thể. Cuối cùng Lan Quân Hi không quên Tiên sinh Ngụy Linh cường đại nữa. Nàng trực tiếp nhìn về phía Vu Nhai nói.
Chương 1621: Hắn Không Hiểu Thần Binh share: doctruyen.org Mời đọc Nàng vừa dứt lời, mọi người cũng đều nhìn về Vu Nhai, trong mắt tràn ngập hi vọng - A? Vậy ta sẽ hủy diệt hắn trước. Chân mày Phỉ Ni khẽ nhíu lại, chợt quát. Một băng nhận rất nhỏ lại bí mật mang theo lực lượng khủng khiếp chợt ngưng kết, vượt qua vực sâu bị hai quyển trục cấp Thần Tướng đánh ra, nhanh chóng bắn về phía Vu Nhai. Không chỉ hắn, những người khác ở phía sau tường băng cũng đột nhiên đánh ra từng ma pháp đơn thể. Đủ loại ma pháp lao về phía Vu Nhai. Trong nháy mắt, sắc mặt đám người Thanh Môn đại biến. Không ngờ Phỉ Ni không phải lấy những thành viên bình thường của Thanh Môn ra phát tiết trước, mà lại nhằm vào Ngụy Linh. Tâm cơ của hắn thật sự quá nặng. Đám người phía sau tường băng cũng rất ăn ý. Nếu là một đội ngũ chỉ tạm thời tập hợp lại sẽ không thể làm được như vậy. Băng Tuyết Ma Vương thật đáng sợ. . . - Ngăn cản những ma pháp kia, bảo vệ tiên sinh Ngụy Linh. Lan Quân Hi khẽ kêu lên. Nếu như Ngụy Linh chết, đội ngũ của bọn họ cũng sẽ xong đời. Cho dù đám người Phỉ Ni lui lại, bọn họ cũng chạy không thoát khỏi ma pháp trận tự nhiên. Tất cả mọi người trong đội ngũ Thanh Môn đều biết đạo lý này, nhưng bọn họ có lòng mà không có sức. Ngoại trừ Lan Quân Hi và vài thánh ma đạo sư tương đối cường đại ra, những người khác căn bản chỉ để trang trí. Bọn họ còn chưa phát ra ma pháp, ma pháp đối diện đã lao tới. Thậm chí, những thánh ma đạo sư sơ đoạn cũng không ngăn cản không được một ma pháp này. Bởi vậy, mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn hơn mười đạo ma pháp đơn thể công kích tới, đến khi chúng đập vào trên người Ngụy Linh có vẻ như vẫn đang chuyên tâm giải trận. Màu lam, màu đỏ, màu vàng. Đủ loại màu sắc ma pháp đan vào cùng một chỗ, giống như khói lửa sáng ngời. Các màu sắc còn đang dung hợp, bạo phát, hình thành lực lượng mới, lực lượng khủng khiếp hơn. Vài giây sau, khói lửa sáng ngời cuối cùng đã biến mất. Một hố sâu xuất hiện ngay tại đó. Ngụy Linh đã biến mất không thấy. - Ha ha ha, ma trận sư cường đại thì thế nào? Có Thần Binh thì thế nào? Còn không phải chết như vậy sao? Loại kỳ tài như vậy vốn không nên xuất hiện ở trên thế gian này. . . Lan Quân Hi, cầu xin ta đi. Chỉ cần nàng đồng ý cầu ta, ta có thể cho những người khác được chết một cách sảng khoái. Tinh thần lực Phỉ Ni vô cùng rõ ràng đảo qua cái hố sâu kia. Hắc hắc, người kia cuối cùng đã chết. Ngay cả cặn bã cũng không còn. Hắn sao có thể không lớn cười vài tiếng được. Hiện tại hắn không ngừng muốn nhìn thấy Lan Quân Hi cầu xin quận chúa, còn phải nhìn thấy Lan Quân Hi cầu xin mình. Sắc mặt từng người trong đội ngũ Thanh Môn đều trở nên trắng bệch. Ngụy Linh chết như vậy sao? Hi vọng của bọn họ kết thúc như vậy sao? Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào hố sâu kia, hy vọng có thể tìm được một chút dấu vết. Nhưng không, thật sự ngay cả chút cặn bã cũng không còn. Tô Lôi cảm thấy rất mờ mịt, bởi vì sư phụ nàng còn đang ở trong tiểu thế giới Binh Linh của hắn. - Đi, chúng ta đi vòng qua phía sau tường băng. Hành động bất ngờ, giết bọn họ. . . Ngay thời điểm Phỉ Ni cười một cách điên cuồng, mọi người trong đội ngũ Thanh Môn đang mờ mịt và lúc tuyệt vọng. Ở phía sau một đụm tuyết nhỏ, Hoàng Thăng Long vừa chạy tới, đột nhiên hạ lệnh. Trong nháy mắt, mọi người trong đội ngũ Huyền Binh đều nghi ngờ nhìn hắn. Nhưng rất nhanh, có mấy người đã kịp phản ứng, vội vàng nhìn về phía hố sâu kia, đồng thời ánh mắt lộ ra tinh quang: - Đi, muốn giết vậy phải nhanh lên. Nếu không nói không chừng sẽ không có cơ hội nữa. - Cái gì …gì, các ngươi không phải đã phát điên chứ? Thiếu gia Tạp Đức kêu lên. Đi ám sát mười mấy ma pháp sư vô cùng cường đại phía sau tường băng sao? Trời ạ, mười mấy người lúc trước còn không đối phó được, nữa là bây giờ. Hoàng Thăng Long không phải bị điên thì là cái gì? Lẽ nào bọn họ không có nghe qua câu trứng chọi đá sao? Hiện tại đáng lẽ ra phải lập tức rời khỏi mới đúng. Phải biết rằng, đội ngũ dám chống lại đám chủ mưu trước mắt đã sắp xong đời. - Hừ, cũng chỉ có những ma pháp ngu ngốc các ngươi mới cho rằng Thần Binh thứ là dễ bị hủy diệt như vậy. Vừa nãy tên ma pháp ngu ngốc bộ dạng tuấn tú kia nói cái gì? Có Thần Binh thì thế nào? Ta có thể nói cho hắn biết, người kia có thần binh tuyệt đối không thể bị đánh tới mức ngay cả cặn bã cũng không còn. Chí ít Thần Binh còn có thể ở lại trong cái hố kia. Nhưng trong hố sâu kia, ngay cả mảnh nhỏ Thần Binh cũng không có. Điều này có nghĩa là thế nào? Một vị Huyền Binh Giả cười lạnh giải thích. Trong nháy mắt, những người không nghĩ ra, mắt cuối cùng cũng sáng lên. . . - Hiện tại, chúng ta chính là muốn phối hợp với người bị đánh thành cặn bã kia ám sát ma pháp sư phía sau. Đi thôi. Nếu muộn nữa sẽ không có cơ hội đâu. Huyền Binh Giả vừa rồi lại nói. Hắn đầu tàu gương mẫu liền xông ra ngoài trước. Những người khác theo sát phía sau. - Nhưng nếu như gia hỏa bị đánh thành cặn bã kia mang theo Thần Binh chạy thoát, chẳng phải chúng ta chết chắc sao? - Chúng ta còn có lựa chọn nào khác sao? Chỉ có thể liều mạng. Cùng lắm thì chết trước mười mấy phút mà thôi. Nếu như ngươi sợ cũng không cần theo. Huyền Binh Giả ở trên phương diện huyết tính và quả quyết thật sự mạnh hơn so với ma pháp sư. Chỉ dựa vào chút phán đoán ấy, bọn họ dám xông lên. Bởi vì bọn họ quả thực không có cơ hội khác. Bọn họ chỉ có thể điên cuồng trợ giúp đội ngũ đối diện, đội ngũ cường đại hơn bọn họ, giết thêm mấy ma pháp sư của đám chủ mưu kia. Chỉ có như vậy, bọn họ mới có thêm cơ hội sống. Nếu như không liều mạng, ngay cả nửa điểm cơ hội cũng không có. - Đáng chết, mạng Tạp Đức ta sao lại khổ như vậy. Tạp Đức vẫn không dám ở lại một mình, chỉ có thể xông lên theo. - Lan Quân Hi, ta đếm đến ba tiếng. Nếu như nàng vẫn không quỳ xuống, tới khẩn cầu ta, xem như lời ta vừa hứa mất đi hiệu lực. Bên kia, Phỉ Ni thật sự hưng phấn, căn bản không phát hiện ra xung quanh có một đội ngũ đang vòng qua phía sau tường băng đi tới. Khi hắn nói chuyện cũng thưởng thức biểu tình tuyệt vọng của đám người phía đối diện, tiếp tục nói: - Một, hai. . . A, các ngươi đột nhiên lộ ra biểu tình gì vậy? Các ngươi. . . - Phỉ Ni, cẩn thận phía sau. . . Phỉ Ni còn chưa nói hết lời, đám người phía sau tường băng lại đột nhiên kêu lên. Phía sau? Phía sau có gì chứ? Phỉ Ni theo bản năng quay đầu lại. Sau đó hắn liền thấy một bóng người không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở phía sau hắn. Đương nhiên hắn đặc biệt quen thuộc bóng người này. Chính là gia hỏa chắc hẳn phải bị đánh thành cặn bã kia. Trên mặt gia hỏa đó vẫn mang theo nụ cười nhạt. Gia hỏa này xuất hiện sau lưng mình từ lúc nào? Vì sao mình lại hoàn toàn không phát hiện ra? Mình lại là thánh ma đạo sư cửu đoạn. . . Trong đầu đang nghi ngờ, hắn liền thấy một trùy đất nhanh chóng xoay tròn, sau đó xuyên qua cổ họng của hắn. Khí tức tử vong theo sát. Mắt hắn trợn trừng.