Chương 1657: Có Một Thứ Gọi Niềm Tin! share: doctruyen.org Spoiler Bọn họ tin tưởng, không cần vài giây có thể giết thiên tài này. Về phần vấn đề ỷ lớn hiếp nhỏ, lấy nhiều khinh ít? Lấy nhân phẩm của bọn họ, căn bản không quan tâm mấy vấn đề này. - Hai Thần Vương liên thủ giết ngươi. Tiểu tử, coi như là vinh hạnh cho ngươi. Lan Quân Nhân lạnh nhạt nói: - Giết... - Ha ha ha... Nhưng vào lúc này, Vu Nhai lại phá lên cười. Hắn cảm nhận được khí tức Thủy Tinh đang không ngừng tăng lên. Vu Nhai muốn cố gắng kéo dài thời gian. Hắn cười như thế hai Thần Vương quả nhiên ngừng tay lại. Một thiên tài như thế, phía sau không thể không có cao thủ ẩn nấp bảo vệ hắn được. Hắn cười cái gì không sợ, nhưng bọn họ sợ sau lưng hắn có cường giả khủng bố. - Ngươi cười cái gì? Lan Quân Nhân cả giận nói. - Ta cười Lan Quân gia các ngươi, thật sự rất buồn cười. Ta muốn hỏi các ngươi một câu, Lan Quân gia gia nhập vào dân Cổ Duệ sao? Vu Nhai đột nhiên lạnh lùng nói. Hắn lại quét mắt nhìn về phía Lan Quân Nhân, sau đó là Lan Quân Hi và bốn người Lan Quân gia. Trong nháy mắt, sắc mặt đám bốn người Lan Quân Hi đều đại biến. Nhưng Lan Quân Nhân vẫn thản nhiên, nở nụ cười lạnh. - Lan Quân gia muốn phản bội Lan Quân Thanh Hoàng hậu nương nương của gia tộc các ngươi, biến thành người của dân Cổ Duệ sao? Vu Nhai quát lớn. Khi những lời này vừa nói ra, sắc mặt đám người Thanh Môn cũng biến đổi. Không ngờ Hoàng hậu nương nương ban đầu chính là tổ tiên của Lan Quân gia. Cả Tô Lôi cũng không nhịn được nhìn về phía Lan Quân Hi. Trước đó bọn họ cũng không biết. Thật ra cũng không phải Lan Quân gia muốn giữ bí mật. Bọn họ không nói ra ngoài, bởi vì như vậy có thể khiến hoàng hậu tiền bối càng thêm thần thánh, không lập tức bộc lộ ra dã tâm của Lan Quân gia bọn họ. - Chúng ta chẳng qua chỉ tạm thời liên thủ mà thôi. Sắc mặt Lan Quân Nhân trở nên khó coi, nhưng vẫn cố gắng duy trì nụ cười nhạt. - Tạm thời liên thủ sát hại đồng bào của mình sao? Vu Nhai lại chợt quát. - Hiện tại không cần nói những lời này với ta làm gì. Ta chỉ biết lực lượng tinh thạch quang minh ở trong tay các ngươi. Lan Quân Nhân bá đạo nói. - Đám bốn người Lan Quân Hi nghe lệnh, người của Thanh Môn nghe lệnh, lập tức đứng ở trước người Vưu Y Nhi, bảo vệ an toàn cho nàng. Đồng thời đối phó với kẻ phản bội nhân loại. Vu Nhai không tiếp tục để ý tới nàng, mà đột nhiên nhìn bốn người Lan Quân Hi và người của Thanh Môn phát ra mệnh lệnh. Hắn thi triển thánh đạo vương giả thánh trên người, rõ ràng khiến người ta không thể nghi ngờ. Lan Quân Hi và tất cả đám người Thanh Môn có phần sững sờ, không biết phải làm sao. Nhưng không biết vì sao, lúc ánh mắt Vu Nhai quét về bọn họ, dường như không có thể nghi ngờ, khiến trong lòng bọn họ có cảm giác run rẩy. Tô Lôi người đầu tiên đi ra ngoài. Tu Tư tất nhiên cũng cắn răng xông lên... Có người dẫn đầu, những người Thanh Môn khác cũng đều tiến về phía trước. Người trước mắt này đã từng cứu mạng bọn họ. Tuy rằng cảm giác đi tới có thể sẽ chịu chết, cũng không biết vì sao, hiện tại bọn họ lại có kích động như vậy. Bởi vì máu bọn họ đang sôi trào. Dân Cổ Duệ là kẻ địch của toàn bộ đại lục Thần Huyền. Đám người Lộ Luân Na trước mắt là kẻ phản bội khiến người ta căm giận. - Hi tỷ! - Chúng ta cũng qua. Lan Quân Hi cắn răng quát khẽ. Tổ huấn của Lan Quân gia chính là tuân theo di chí của hoàng hậu, giết sạch tất cả dân Cổ Duệ. Chuyện liên thủ với dân Cổ Duệ tuyệt đối không thể làm. Hiện tại người của Quang Minh Thần Điện chính là người của dân Cổ Duệ. Chủ yếu nhất là, trong tay Vu Nhai còn có tàn hồn của Hoàng hậu nương nương. Lời của hắn có khả năng đại biểu cho hoàng hậu. - Tiểu Hi, Tiểu Khôi, các ngươi điên rồi. - Nhân nãi nãi, là người điên mới đúng. Bọn họ là người của dân Cổ Duệ. - Hiện tại ta lấy đại cục làm trọng. Các ngươi phải biết rằng, lực lượng tinh thạch quang minh hiện tại ở trong cơ thể ai. Sắc mặt Lan Quân Nhân âm trầm nói. Thật ra cho dù là ai cũng nhìn ra được nàng muốn báo thù Ngụy Linh. - Nhân nãi nãi, không cần nhiều lời. Bây giờ chúng ta ở trong này. Nếu như nãi nãi muốn liên thủ cùng dân Cổ Duệ, vậy phải bước qua xác chúng ta trước đã. Lan Quân Hi không chút do dự đối đầu với Lan Quân Nhân. Ba người khác của Lan Quân gia cũng không do dự. Trước đây bọn họ rất e ngại Nhân nãi nãi. Nhưng bây giờ bọn họ không sợ nữa. Bởi vì hiện tại Lan Quân Nhân là kẻ địch của bọn họ. Bốn người của Lan Quân gia cũng không phải người ngu. Bọn họ hiểu rất rõ, ai dung hợp tinh thạch quang minh cũng vậy, đều có thể mở ra thông đạo. Nhưng Lan Quân Nhân vẫn muốn liên thủ cùng dân Cổ Duệ. Ngoại trừ có thù riêng với Ngụy Linh ra, nàng còn muốn cướp tinh thạch quang minh. Đây cũng là ham muốn riêng của nàng. Điều này đi ngược với các huấn đường của cùng Thanh Môn, cùng Lan Quân gia. Theo tình huống bình thường, Lan Quân Nhân chắc sẽ nguyện thua cuộc, sau đó cùng Ngụy Linh liên thủ trước, diệt trừ đám người tứ trưởng lão mới đúng. Bởi vì bọn họ là nhân loại, bọn họ là Lan Quân gia, Lan Quân gia của hoàng hậu Lan Quân Thanh. Hơn nữa đối phương là kẻ phản bội nhân loại. Nếu như cùng thế lực khác liên thủ, vậy không thành vấn đề, là chuyện thường tình của con người. Ai cũng muốn đoạt bảo. Nhưng liên thủ với dân Cổ Duệ là không được. Thật ra, điều thật sự thúc đẩy bốn người Lan Quân gia có loại dũng khí này chính là tàn hồn của Hoàng hậu nương nương. Nếu như bây giờ tàn hồn thấy được, vậy sẽ thất vọng đau khổ bao nhiêu. Bọn họ không biết, hiện tại Hoàng hậu nương nương quả thực thấy được tất cả. - Lan Quân Nhân, động thủ đi. Không có thời gian đâu. Trên mặt tứ trưởng lão vẫn lộ vẻ tươi cười, Hắn vừa cười vừa nói: - Lộ Luân Na, còn cả hai người các ngươi nữa, ra tay giết hết những người chướng mắt. Lan Quân Nhân, ta và ngươi liên thủ trước hết giết chết tiểu tử có thời gian thành thần này đã. - Được... Lan Quân Nhân vẫn không hề có bất kỳ do dự nào. Ở trong lòng nàng, là bốn người Lan Quân Hi phản bội nàng. Ở trong lòng nàng, trước mắt liên thủ chỉ là ngộ biến tùng quyền. Chờ sau khi liên thủ xong lại giết chết đám người tứ trưởng lão là được. Nhưng nàng lại không biết có một thứ gọi là điểm mấu chốt, có một thứ gọi là niềm tin, có một thứ gọi là tổ huấn. Nàng không biết đế quốc Ma Pháp cũng là bởi vì có nàng như nhân tài mới chia năm xẻ bảy. Nàng càng quên mất Lan Quân gia bọn họ còn muốn thành lập Thanh Môn. Thanh Môn này xác nhận dân Cổ Duệ hãm hại bình dân là chủ. Nàng liên thủ cùng dân Cổ Duệ, sau này Thanh Môn còn tiếp tục tồn tại được nữa không? Vu Nhai không nghĩ tới, dùng loại phương pháp này vẫn lay động được gia hỏa cố chấp và bụng dạ hẹp hòi như Lan Quân Nhân. Bây giờ phải làm gì? Liều mạng với hai Thần Vương sao? A, nếu như chỉ một mình mình gặp phải hai Thần Vương, như vậy vẫn còn có cơ hội chạy trốn. Nhưng bây giờ hắn không thể chạy. Phía sau hắn vẫn có rất nhiều người cần hắn bảo vệ. Còn có Thủy Tinh.
Chương 1658: Không Phải Là Người, Không Phải Là Chó share: doctruyen.org Spoiler Vu Nhai biết mặc dù hắn bạo phát toàn bộ lực lượng cũng không có cách nào chiến thắng. Nếu quả thật bất đắc dĩ, vậy cũng chỉ có thể thu tất cả mọi người vào trong Huyền Binh Điển rồi nói sau. Bởi vì hắn vừa hành động, Lan Quân Hi và đám người Thanh Môn đều bị hắn cột vào trên một cái thuyền. - Động thủ... Tứ trưởng lão hạ lệnh. Sau đó Lan Quân Nhân, Lộ Luân Na và hai cấp Thần Tướng của Pháp Thần Điện đồng thời ra tay. Trong đó Lan Quân Nhân và tứ trưởng lão đọc ma pháp, đánh về phía Vu Nhai. Đám ba người Lộ Luân Na lại lao về phía đám người Lan Quân Hi. Hai cấp Thần Tướng lại thêm Lộ Luân Na, đám Lan Quân Hi mấy trăm người tuyệt đối không ngăn cản nổi. Ầm... Trong nháy mắt then chốt này, không biết từ chỗ nào đột nhiên truyền đến một tiếng động lớn. Một chùm tia sáng gần như trong suốt đột nhiên phóng lên cao. Hầu như tất cả mọi người ở trong mê huyễn chi địa đều nhìn thấy rõ ràng. Tất nhiên, hiện tại không ai có thời gian tiếp tục chiến đấu nữa. Bọn họ nghi ngờ nhìn chằm chằm vào chùm tia sáng đang bắn lên trời cao kia. - Chẳng lẽ có người đang ở chỗ thuộc tính khác dung hợp tinh thạch, mở ra thông đạo thâm nhập Ma Uyên sao? Có người tự lẩm bẩm. - Nơi đó là chỗ thuộc tính không gian. Tiểu Hắc? Vu Nhai trợn trừng mắt nói, trong miệng thì thào tự nói. Ở trong này, chỉ có hắn có thể thấy rõ khắp mê huyễn chi địa. Rất rõ ràng hắn đoán được nơi chùm tia sáng xuất phát. Sau đó hắn lập tức nghĩ đến Tiểu Hắc. Tiểu Hắc trước đó biểu thị muốn ở lại không trung ở nơi thuộc tính không gian. Tiểu gia hỏa này là thần thú không gian. Vu Nhai và Thủy Tinh cũng đồng ý cho nó đi. Thấy chùm tia sáng này, kết hợp với tinh thạch quang minh của Thủy Tinh, Vu Nhai nghĩ tới điều gì. - Không cần lo cho bên kia. Trước hết giết người này rồi nói sau. Tứ trưởng lão vẫn là phản ứng lại cực nhanh. Hiện tại không có thời gian chạy tới đó. Hắn suy nghĩ tương tự như gia chủ Mạc Luân Tạp Đế, không cần bỏ gần tìm xa. Bọn họ không thể như vậy Vu Nhai, có thể nhìn thấy rõ khắp mê huyễn chi địa. Nói cách khác, bọn họ không thể lập tức chạy tới chỗ của chùm tia sáng. - Được, động thủ. Lan Quân Nhân trả lời. - Cái gì, a... Nhưng lần này bọn họ vẫn không động thủ được. Bởi vì ngay trong nháy mắt này, bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng hét thảm. Phát ra tiếng hét thảm này không phải những người thực lực yếu ớt khác, mà chính là từ một trong hai ma đạo sư cấp Thần Tướng thủ hạ của tứ trưởng lão này. Tất cả mọi người theo tiếng gào thét thảm thiết nhìn lại, sau đó liền thấy một cảnh tượng quỷ dị. Chỉ thấy toàn thân tên ma đạo sư cấp Thần Tướng kia đều vặn vẹo, giống như màn ảnh truyền hình bị rơi hỏng trong kiếp trước của Vu Nhai, ở trên màn huỳnh quang, nhân vật giãy dụa kỳ quái. Bây giờ người này cũng đã hoàn toàn không phát ra được âm thanh nào. - Phá... Không gian giống như thủy tinh vỡ vụn, nổ mạnh ở xung quanh tên ma đạo sư cấp Thần Tướng kia. Máu tươi và thịt nát phun ra. Một phần rơi ở bên ngoài mặt đất. Mọt phần không biết đã bị không gian vặn vẹo đưa đi đâu... - Ma đạo sư không gian Thần cấp. Trong lòng tứ trưởng lão và Lan Quân Nhân đều đồng thời cả kinh nói. Bọn họ cũng không đoán ra được ma đạo sư không gian này rốt cuộc là Thần Tướng hay là Thần Vương. Nếu như là Thần Vương, sợ rằng ngày hôm nay hai người bọn họ phải chết ở chỗ này. Ma đạo sư không gian cấp Thần Vương, trên đại lục Thần Huyền có tồn tại như vậy sao? Lực lượng không gian tuy rằng không bằng thời gian, nhưng là trong các nguyên tố cũng là lực lượng đặc biệt khủng khiếp. - Cẩu tặc lén lén lút lút, ngươi vẫn muốn giết người sao? Tứ trưởng lão nghĩ như vậy, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại. Hắn lại cảm thấy được không gian xung quanh tên Thần Tướng thứ hai có dao động mãnh liệt. Hắn sao có thể để cho người thứ hai chết ở trước mặt hắn nữa. Hắn là cấp Thần Vương... - Truyền tống, vặn vẹo. Diệt... Đáng tiếc, hắn vẫn chậm một bước. Nhưng chỉ một bước nhỏ, tên ma đạo sư cấp Thần Tướng kia không thể phản kháng, biến mất. Vòn nghe được một giọng nói trẻ con vang lên. Sau đó, ở trong không gian ngoài mười thước đột nhiên trở nên vặn vẹo. Tiếp sau đó dường như có vô số thanh đao trong suốt, điên cuồng cắt. Tiếp đó nữa chỉ nghe một tiếng Ầm. Máu tươi từ trong không gian vặn vẹo kia phun ra. Tên ma đạo sư cấp Thần Tướng thứ hai, chết! - Vô liêm sỉ, người nào, đi ra cho ta. Tứ trưởng lão muốn phát điên. Chỉ là một kẻ đào ngũ nho nhỏ, hai Thần Tướng lại bị tiêu diệt như vậy. Quá nhanh. Đó là Thần Tướng. Đó cũng không phải là con mèo con chó gì cả. Sao có thể dễ dàng bị giết chết như vậy? Nhất định phải tìm ra hung thủ. - Chít, ta không phải là người, cũng không phải là chó... Giọng nói trẻ con lại xuất hiện. Không gian bị hai móng vuốt ngắn tách ra. Một sinh vật giống như chuột xuất hiên, bộ dạng thật đáng yêu, nhưng khiến người ta có cảm giác lông tóc dựng đứng lên. Con vật nhỏ như thế lại thuấn sát hai Thần Tướng? - Con chuột trụi lông? Tứ trưởng lão và Lan Quân Nhân đều mở to hai mắt nhìn, kinh ngạc kêu lên. Trong nháy mắt Tiểu Hắc cảm thấy bi kịch. Nếu như nó có thể có biểu tình nhất định sẽ rất đặc sắc. Được rồi. Hiện trên mặt tại nó quả thực rất đặc sắc. Hình như theo thực lực lên cao, biểu tình của Tiểu Hắc cũng trở nên phong phú hơn. Chỉ có điều bộ mặt kia thật sự khiến người ta cảm thấy quỷ dị. Đám người bảo vệ ở trước người Thủy Tinh lại không cảm thấy quỷ dị, mà vui mừng bất ngờ. Con chuột cấp Thần Tướng của Vưu Y Nhi đã trở về. Không chỉ như vậy, nó còn thuấn sát hai cấp Thần Tướng. Phía bên bọn họ không còn bị động nữa. Tuy nói con chuột không gian khủng khiếp kia cũng chỉ là cấp Thần Tướng, nhưng ít nhất hi vọng không phải sao? Đương nhiên, đối mặt với hai Thần Vương, bọn họ vẫn cảm thấy không có sức lực đối kháng. - Tiến bộ rồi? Vu Nhai nhìn Tiểu Hắc hỏi. - Chít, đúng vậy. Ta ở nơi thuộc tính không gian tìm được một viên tinh thạch. Nuốt vào. Sau đó thực lực lại tăng lên. Hình như gần tới cấp Thần Vương. Chít, những thứ kia còn tốt hơn so với ở thế giới Lữ Giả. Tiểu Hắc gật đầu một cái nói. Sau đó lo lắng của mọi người trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi. Bọn họ càng vui mừng hơn. Ma thú không gian gần tới cấp Thần Vương. Loại tồn tại như vậy chắc hẳn có thể ngăn cản Thần Vương bình thường chứ? Nếu như lại thêm Ngụy Linh, cứ kéo dài thời gian như vậy, cơ hội Vưu Y Nhi hoàn toàn dung hợp tinh thạch quang minh sẽ rất lớn. Trong con ngươi tứ trưởng lão và Lan Quân Nhân đồng thời co lại. Ma thú không gian tiếp cận cấp Thần Vương, còn là một con vật nhỏ như vậy? Đại lục thực sự có đủ thứ kỳ lạ. Hiện tại không phải là thời gian để bọn họ có thể cảm thán. Nhưng nên làm cái gì bây giờ? Nhân loại không gian tiếp cận cấp Thần Vương đã có sức chiến đấu của Thần Vương sơ cấp, chí ít dưới tình huống chỉ có một mình, với cấp Thần Vương như hai người bọn họ không có cách nào giết chết nó.
Chương 1659: Thủy Tinh Thành Thần share: doctruyen.org Spoiler - Được rồi, phối hợp với mọi người ngăn cản lão bà này, để Vưu Y Nhi không bị thương tổn. Vậy hẳn không có vấn đề chứ? Nếu hai vị Thần Vương đối diện không biết nên làm cái gì, vậy Vu Nhai cũng rất hiểu ý người, giúp bọn họ nghĩ hộ. Trong lòng hắn không nhịn được thở dài. Tiểu Hắc thật đúng là con mẹ nó thần thú nghịch thiên. Tốc độ thăng cấp quá kinh khủng. Chủ yếu nhất là thần thú không gian như nó, sợ rằng mê huyễn chi địa này muốn căn bản cũng không ngăn cản được nó. Phải biết rằng vừa rồi chỉ trong chớp mắt, nó đã từ nơi thuộc tính không gian đến này. Thậm chí nó còn không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào của mê huyễn. - Giao cho ta là được. Tiểu Hắc trừng mắt với lão bà Lan Quân Nhân kia, đầy khí phách, sử dụng móng vuốt vỗ ngực. Nếu như không phải giọng nói quá mức trẻ con vậy còn uy phong hơn nhiều. - Như vậy, giết... Vu Nhai nhận được lời hứa hẹn của Tiểu Hắc, ánh mắt không chút do dự rơi vào trên người tứ trưởng lão. Sau đó trong nháy mắt hắn đã biến mất. Hắn huy động lực lượng không gian, lấy cung làm đao kéo dài nguyên tố thời gian khủng khiếp, trực tiếp cắt về phía tứ trưởng lão. Từ trước đến nay tứ trưởng lão cũng không nghĩ tới tiểu tử yêu nghiệt này lại dám chủ động xuất kích. Tồn tại cao cao tại thượng giống như bọn họ, đã cao cao tại thượng quá lâu, trên phương diện ý thức hắn đã sớm cho rằng mình ở trên cao nhìn xuống tất cả mọi người. Cho dù ngươi có yêu nghiệt mấy đi nữa, cùng lắm cũng chính chỉ dám phòng thủ không dám xuất kích. Hắn càng không nghĩ đến tiểu tử này còn có thể lấy cung thay đao tới cận chiến. Kết quả, khi hắn kịp phản ứng đã bị đánh bay ra ngoài, đánh ra tới phạm vi xung quanh tinh thạch quang minh, tiến vào thế giới mê huyễn. Không chỉ tứ trưởng lão, những người khác bao gồm cả Lan Quân Nhân cũng ngẩn người. Chỉ có điều Lan Quân Nhân rất nhanh liền cười lớn. Tiểu tử này cùng tứ trưởng lão không thấy cũng tốt. Tuy rằng con chuột nhỏ trụi lông kia có bộ dạng khiến người ta khó có thể tiếp nhận, nhưng nàng cũng không mấy để bụng. Dù sao nó còn chưa đạt được Thần Vương. Mặc dù giết không được cũng không sao. Nàng không phải muốn giết nó, mà muốn giết chết nữ tử của gia tộc Mạc Luân Tạp Đế kia. Chung quy hiện tại đã có thể có cơ hội. Ầm... Đúng vào lúc này, bất chợt toàn thân nữ tử Mạc Luân Tạp Đế trong mắt Lan Quân Nhân bạo phát ma lực quang minh. Không ngờ trong nháy mắt này nàng đã đột phá, đạt tới cấp Thần Tướng. Đáng chết. Tinh thạch quang minh đã bị nàng hấp thu không ít lực lượng. Không thể lại để cho nàng ta tiếp tục như vậy đươc. Nếu như mặc cho nàng ta hấp thu nữa, làm không tốt lại là một tồn tại tiếp cận Thần Vương. - Giết... Lan Quân Nhân không tiếp tục loạn tưởng nữa, xông ra. Nàng không để ý tới Tiểu Hắc. Ma pháp quang minh bạo phát. - Quang Minh Thần Vương Chi Vũ. Từng chùm tia sáng nhỏ từ trên trời rơi xuống, so với mưa bình thường chẳng biết nhanh gấp bao nhiêu lần. Chúng trực tiếp rơi xuống. Hiện tại nàng không để ý xem có làm đám người Lan Quân Hi bị tổn thương hay không. Ở trong mắt nàng không phải nàng phản bội Lan Quân gia, mà là đám người Lan Quân Hi đại trưởng lão là nàng. - Không gian hống... Mắt thấy chùm tia sáng khủng khiếp này từ trên trời rơi xuống, Tiểu Hắc phát ra một tiếng quát khẽ. Thân thể vốn nho bẻ chợt lớn lên. Nó cũng mở miệng, ngửa mặt lên trời rít gào một tiếng. Trong nháy mắt này, Tiểu Hắc dường như biến thành một con thú lớn. Đương nhiên, bộ lông của nó còn chưa mọc ra, cho nên ở trong mắt tất cả mọi người vẫn một con thú lớn trụi lông... Một tiếng rít gào, không gian phía trên chợt xuất hiện một hố đen. Trong mắt mọi người, chùm mưa tia sáng đoạt mệnh bị nuốt xuống. Con ngươi Lan Quân Nhân lại co lại. Nàng chưa bao giờ nghe nói qua về ma pháp không gian như vậy. Lão bất tử như nàng xem qua rất sách, hiểu qua nhiều chuyện, đếm không hết. Cho dù là dân Cổ Duệ có những lực lượng gì nàng cũng có biết. Nhưng nàng chưa từng nghe qua lực lượng của con vật nhỏ yêu nghiệt trước mắt này. Hiện tại nàng cũng chưa từng nghe qua ma pháp không gian của nó. Nàng cũng không biết ngay cả thời đại Vu Thuấn cũng rất sùng bái loại vật như Tiểu Hắc. Đó là một trong sáu thần thú lớn bên cạnh Thần Huyền Sáng Thủy Thần trong truyền thuyết. Liệt Không Thử kinh khủng nhất. Bởi vì thực lực Tiểu Hắc thăng cấp, ký ức truyền thừa đã thức tỉnh. Nó cũng bắt đầu nắm giữ tuyệt kỹ không gian cường đại. - Chít, lão bà xấu như phân. Ở trước mặt thần thú ta còn muốn giết người. Tiểu Hắc lại khôi phục thành bộ dạng con chuột nhỏ trụi lông, giọng nói rất trẻ con. Mặc dù ngôn ngữ của nó không có sắc bén như Vu Nhai, nhưng nó nói trực tiếp hơn, đối với lão bà lòng dạ hẹp hòi như Lan Quân Nhân lại có lực công kích mạnh hơn. - Muốn chết... Trong nháy mắt Lan Quân Nhân nổi giận, ma pháp quang minh tiếp tục đánh ra. Áp lực Thần Vương điên cuồng hơn. - Nhân nãi nãi, dừng tay. Trước thì không nói làm gì. Hiện tại thực lực tổng hợp của đám người Ngụy Linh đã mạnh như vậy, nãi nãi chẳng lẽ còn muốn tiếp tục liên thủ cùng dân Cổ Duệ sao? Đây đã không còn là vấn đề lợi ích nữa, mà là nãi nãi đang trợ giúp dân Cổ Duệ. Lan Quân Hi lo lắng nói. Nàng cảm giác thật bi kịch. Từ khi gặp phải Ngụy Linh các loại bi kịch xảy ra. Khí chất bình tĩnh và chỉ điểm giang sơn của nàng trước đây cũng không biết đã sớm đi đâu mất. Hiện tại nàng có đủ loại lo lắng. Lo lắng đám người Ngụy Linh thất bị, lo lắng cho tính mạng của đám người bên cạnh. Lo lắng Nhân nãi nãi sẽ càng lún càng sâu. Quả thực, hiện tại nàng cũng không có thực lực đi chỉ điểm giang sơn. Tình huống trước mắt, những người trẻ tuổi đã không thể tham dự. Mà khi nghĩ đến ba chữ Người trẻ tuổi, Lan Quân Hi chỉ có thể cười khổ. Tên biến thái Ngụy Linh kia chính là một người trẻ tuổi, nhưng hắn lại có thể tham dự. - Hừ, đồ ăn cây táo, rào cây sung. Ngươi câm miệng cho ta, nếu không ngay cả các ngươi ta cũng giết sạch. Lan Quân Nhân đã hoàn toàn không thể khống chế được chính mình, đã sớm nổi điên. Tiếng nói vừa dứt, ma pháp quang minh kinh khủng hơn bao phủ xuống, gần như đều là ma pháp công kích đơn thể. Nàng muốn lập tức giết chết nữ hài của gia tộc Mạc Luân Tạp Đế kia. Những người khác, đợi lát nữa lại thu thập là được. Đáng tiếc, không quan tâm nàng phát ra ma pháp gì đều bị con chuột nhỏ trụi lông quỷ dị kia cản lại. Tình huống có phần giống như khi nàng đánh với Vu Nhai lúc trước. Nàng chiếm hết ưu thế, nhưng chỉ có giết không được người ta. Phía bên Tiểu Hắc đương nhiên cũng giết không được Lan Quân Nhân. Hiện tại điều nó phải làm cũng không phải là giết người, mà là phòng thủ. Phòng thủ cẩn thận xung quanh, không để cho bất kỳ kẻ nào gặp nguy hiểm là được. Đặc biệt không thể để cho Thủy Tinh có nguy hiểm gì. - Tiểu quỷ. Chỉ bằng lực lượng Chuẩn Thần của ngươi đã muốn một mình đấu với ta sao? Bên kia, tứ trưởng lão vỗ nhẹ vào y phục vừa bị Vu Nhai đánh lén nên có chút nhăn nhúm, biểu tình thoải mái hỏi.
Chương 1660: Cuộc Chiến Thần Vương? share: doctruyen.org Spoiler - Nếu như ta là Thần Binh Sư chân chính, ngươi sớm đã chết. Đương nhiên, hiện tại cũng chỉ tốn thêm chút thời giờ mà thôi. Vu Nhai ngẩng đầu lên, tự tin nói. Sau khi thời gian thành thần, hắn đã có tự tin có thể hoàn toàn đối mặt với Thần Vương. Có thể những Thần Vương lợi hại thì hắn không có cách nào. Nhưng thật đáng tiếc, bất luận là tứ trưởng lão hay Lan Quân Nhân cũng chỉ mới vào cấp bậc Thần Vương mà thôi. - Thần Binh Sư? Tứ trưởng lão bắt được rất chính xác một từ then chốt. - Không sai, Thần Binh Sư! Tiếng nói vừa dứt, kiếm bạc màu trắng chợt ra từ trong tay Vu Nhai bắn ra. Đó chính là Thôn Thiên Kiếm. Sau đó hắn lại nói: - Đương nhiên, ta bây giờ còn chưa phải là Thần Binh Sư. Mới chỉ là chuẩn Thần Binh Sư. Nhưng để giết ngươi, như vậy là đủ rồi... Lục Thiên Nhất Thức, Cơ Sở Sát! Chỉ vừa dứt lời, Vu Nhai lập tức huy động thần đạo không gian, mang theo sát ý điên cuồng đâm về phía tứ trưởng lão. - Kiếm đạo thành thần. Tiểu tử, ngươi là ai? - Người chết căn bản không cần biết ta là ai. Vu Nhai bá đạo nói: - Lục Thiên Nhị Thức, Tiến Giai Sát! Mang theo Thôn Thiên Kiếm, phát ra kiếm ý Lục Thiên, chém ra tuyệt kỹ Lục Thiên Thần Kiếm. Hiện tại phương thức chiến đấu Vu Nhai quen thuộc nhất vẫn là Thí Thần Tuyệt. Dù sao hắn hóa thân thành Vu Thuấn trong thời gian dài như vậy, các loại tuyệt kỹ đã sớm thành thạo, không đơn thuần là được truyền thừa nữa. Nhưng Thí Thần Ma Nhận còn chưa đủ cường đại. Lấy thực lực của hắn bây giờ muốn giết chết cấp Thần Vương vẫn đặc biệt khó khăn. Bởi vậy, Vu Nhai lấy ra Thôn Thiên Kiếm mạnh nhất. Chỉ có điều hắn dùng chính là kiếm kỹ Lục Thiên. Bởi vì Thôn Thiên Kiếm cắn nuốt thanh Lục Thiên Thần Kiếm gãy, không chỉ kiếm ý, ngay cả tuyệt kỹ cũng truyền thừa xuống. Kiếm kỹ Lục Thiên không phải là đại chiêu và tiêu hao lớn như kiếm kỹ của Thôn Thiên Kiếm. Trong đó rất nhiều thứ là nền tảng. Bởi vì đó là kiếm giết người. Giết người căn bản không cần chiêu thức quá khủng khiếp. Chỉ cần nhanh, độc, chuẩn... Kiếm kỹ Lục Thiên liền thể hiện ba chữ này đến mức đỉnh phong nhất. Đương nhiên, trong đó rất nhiều kỹ xảo vẫn vô cùng đặc biệt khó khăn. Người bình thường căn bản sẽ không thể học được. Nhưng Vu Nhai có nền tảng của Thí Thần Tuyệt. Còn có rất nhiều cơ sở giết người khác. Lại thêm truyền thừa, sử dụng thuận buồm xuôi gió. Tứ trưởng lão cảm nhận được xung quanh có sát ý nồng đậm bạo phát. Hắn căn bản cũng không dám để tiểu tử này gần người. Ma lực phong hệ cấp Thần Vương đươc kéo tới mức cao nhất, lơ lửng kéo dài khoảng cách với Vu Nhai. Tốc độ kia nhanh tới mức không nhìn thấy bóng dáng, thậm chí không ngừng phản kích cũng bắt đầu chiếm ưu thế. Phong nhận đơn giản nhất có thể làm cho Vu Nhai vô cùng chật vật. Sự chênh lệch giữa Thần Vương cùng Chuẩn Thần vẫn rất lớn. Nhưng Vu Nhai không phải chỉ có kiếm kỹ Lục Thiên. Hắn vẫn có hai loại lực lượng khủng khiếp thời gian và không gian đã thành thần. Chỉ bởi vì thời gian quá gấp không thể vận dụng tốt mà thôi. Hiện tại hắn dung hợp hai loại lực lượng này vào thân pháp của hắn. Tính chất nhảy không gian, tính chất quỷ dị của thời gian bắt đầu dung hợp từng chút một. Bước chân của Vu Nhai đầy quỷ dị khó hiểu. Càng lúc càng quỷ dị, càng lúc càng luyện thuần thục. Các kỹ năng giết người của Vu Nhai trước đây không ngừng dung hợp vào, sau đó quay lại công kích tứ trưởng lão. Càng lúc hắn càng bớt chật vật hơn. Theo thời gian trôi qua, hắn càng lúc càng thuận buồm xuôi gió. Sau đó, không chỉ là không gian và thời gian, ngay cả thần đạo nguyên tố khác cũng dần dần bị hắn dung hợp vào. Từ từ, hắn đã tìm được tiết tấu phản kích... Đúng vậy, các loại nguyên tố thành thần của Vu Nhai không phải là ma pháp, mà dung hợp vào trong các loại tuyệt kỹ của hắn. - Lục Thiên Tam Thức, Cao Giai Sát! Vu Nhai hết lần này tới lần khác phát động công kích. Hắn đã bắt được thân ảnh tứ trưởng lão. Ầm ầm ầm... Đương nhiên, hắn bẫn bị tứ trưởng lão đỡ được. Nhưng càng đánh tứ trưởng lão càng kinh sợ. Đặc biệt trong nháy mắt khi bị Vu Nhai bắt được. Toàn thân hắn gần như toát mồ hôi lạnh. Đã bao lâu rồi, hắn không có cảm giác này? Bây giờ không phải là thời điểm suy nghĩ đề điều này. Hắn càng kinh sợ chính là loại người trẻ tuổi làm sao có thể kinh khủng như vậy. Thiên phú không ngừng cường đại hơn, đến mức không có cách nào hình dung được. Kinh nghiệm chiến đấu cũng khiến cho người suy sụp. Đây tuyệt đối không phải một tiểu quỷ không có tiếng tăm gì có thể có được. Nhưng ở trong ấn tượng của hắn căn bản không có người này. - Không đúng, tồn tại thiên phú nghịch thiên như vậy, kinh nghiệm chiến đấu nghịch thiên như vậy, gan dạ sáng suốt nghịch thiên như vậy, có thể khiêu chiến vượt cấp như vậy, còn dùng kiếm, còn là Huyền Binh Giả. Hình như toàn bộ đại lục Thần Huyền chỉ có một người có thể nắm giữ... Cuối cùng, tứ trưởng lão nghĩ tới điều gì, không biết vì sao trong lòng hắn run rẩy, nhìn chằm chằm vào Vu Nhai. Sau khi ném ra một ma pháp toàn phong đao, mới kinh ngạc nghi ngờ không thôi quát: - Ta biết ngươi là ai. Ngươi là Vu Nhai của Bách Tộc Loạn Địa! - Ta chính là Vu Nhai... Thời điểm Vu Nhai quyết định toàn lực ứng phó, đã biết thân phận của hắn khẳng định không gạt được nữa. Chỉ có điều không có vấn đề gì. Giết người này sẽ không sợ mọi người đều biết. Bây giờ còn chưa phải là thời điểm để lộ thân phận. Nói chung, người này nhất định phải chết. Không có bất kỳ dao động nào, hắn xông qua. Hắn không hề dao động, nhưng tứ trưởng lão lại dao động. Những lời đồn đại về Vu Nhai, hắn đã nghe quá nhiều. Lấy thân phận của hắn, lấy thân phận phản bội đế quốc Ma Pháp, hắn càng hiểu rõ hơn. Thanh Mộc Thần Vương chết, Hắc Nguyệt Thần Vương mất tích, mười mấy Thần Tướng toàn diệt. Lam Sương Thần Vương cũng bị hắn làm cho phải bỏ chạy khỏi chiến trường. Chủ yếu nhất là bảy đạo Kinh Thiên Nhất Kiếm cũng không có cách nào giết chết hắn. Mấy điều này khiến hắn vô cùng chấn động. Mặc dù hắn là Thần Vương, thời điểm đối mặt với nhân vật quật khởi cường thế trong lời đồn đại như Vu Nhai, trong lòng vẫn không nhịn được thầm run rẩy. Ngay cả Chân Thần dân Cổ Duệ cũng không giải quyết được tiểu tử này. Bởi vậy, trong nháy mắt này, khí thế của hắn thoáng trở nên yếu đi. - A... Chính vì khí thế của hắn yếu đí, cũng khiến cho phòng ngự của hắn không còn hoàn mỹ như trước nữa. Chỉ một chút không hoàn mỹ này lại trực tiếp bị Vu Nhai bắt được, sau đó đâm một kiếm. Đương nhiên, một kiếm này không gây cho hắn bao nhiêu tổn thương, nhưng lại làm cho hắn càng sợ hơn. Thật may hắn là nhân vật cấp Thần Vương, rất nhanh đã điều chỉnh tâm tình xong. Đáng tiếc đã quá muộn. Vu Nhai hoàn toàn thích ứng được với các loại nguyên tố thần đạo. - A a a... Đến phiên Vu Nhai tấn công. Mỗi kiếm đều vô cùng sắc bén. Mỗi kiếm đều mang theo một đạo sát ý đánh về phía mặt đất. Đám người phía dưới cũng cảm giác được lực lượng này. Mỗi người đều run rẩy nhìn lên khoảng không. Nhưng bởi vì trong mê huyễn, bọn họ cảm giác được nhưng lại không nhìn thấy được. - Cuộc chiến của Thần Vương. Là ai vậy?
Chương 1661: Ta Bố Trí Một Trận Pháp share: doctruyen.org Spoiler Gia chủ Mạc Luân Tạp Đế đột nhiên mở mắt, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào bầu trời. Nhưng hắn cũng không nhìn thấy được gì, chỉ kinh ngạc không hiểu người nào lại phát động cuộc chiến Thần Vương vào lúc nà. Thông qua khí tức, hắn cảm giác được đó không phải là Lan Quân Nhân cũng không phải là đại quốc sư. Chỉ có điều hắn bây giờ còn đang dung hợp tinh thạch hệ mộc, cũng không phải lúc phân tâm. Hắn chỉ thoáng suy nghĩ một lát, sau đó tiếp tục công việc của hắn. Tình hình phía bên đại quốc sư cũng vậy. Hắn đang dung hợp chính là tinh thạch hệ hỏa. - Đáng chết, sao tiểu tử này lại quỷ dị như thế. Tại sao ta có cảm giác mê huyễn xung quanh đối với hắn không có cản trở gì cả? - Quên nói cho ngươi biết, ở đây cũng sân nhà của ta. Mê huyễn chi địa sớm bị ta hóa giải. Vu Nhai còn có một ưu thế, đó chính là mê huyễn không mê hoặc được hắn. Bởi vậy tứ trưởng lão đánh cảm thấy rất khó chịu. Đối phương vốn có thân pháp quỷ dị khiến hắn phát điên. Lại thêm hoàn cảnh chung quanh. Hơn nữa còn sự chênh lệch giữa Huyền Binh Giả cùng ma pháp sư khi cận chiến. Tứ trưởng lão đánh thật sự rất khó chịu. Trong lòng hắn đang oán trách. Vu Nhai dường như biết hắn đang suy nghĩ gì, trực tiếp trả lời. - Cái gì, hóa giải được sao? Tứ trưởng lão mở to hai mắt nhìn. Hắn muốn nói không có khả năng. Nhưng tình hình chiến đấu trước mắt đã nói cho hắn biết, mê huyễn chi địa thực sự đã bị Vu Nhai hóa giải được. Vu Nhai quả nhiên giống như trong truyền thuyết, quá khủng khiếp. Ngay cả loại Thần Vương như bọn họ cũng không có cách nào làm gì được mê huyễn chi địa, nhưng không ngờ hắn đã hóa giải được. Trong nháy mắt, trên phương diện khí thế chiến đấu lại yếu đi vài phần. Tuy rằng chỉ là vài phần rất nhro, nhưng đối với cuộc chiến đấu với cấp bậc này lại có thể ảnh hưởng lớn. Đương nhiên, tứ trưởng lão vẫn rất có tự tin. Hắn là Thần Vương, muốn giết hắn sao có thể dễ như vậy được? - Không được, tiếp tục như vậy không được. Không giết chết gia hỏa này. Phải nghĩ một vài biện pháp khác vậy. Vu Nhai không để ý xem tứ trưởng lão suy nghĩ gì. Hiện tại hắn muốn nghĩ biện pháp giết chết tứ trưởng lão. Mặc dù là sân nhà, mặc dù có thân pháp quỷ dị và kiếm kỹ nghịch thiên, lực chiến đấu của hắn vẫn chỉ là Thần Vương sơ cấp mà thôi. So với tứ trưởng lão cũng không khác lám, không có cách nào rút ngắn khoảng cách. Hắn vẫn lo lắng cho Thủy Tinh. Không biết Tiểu Hắc có thể chống đỡ được Lan Quân Nhân hay không. Đồng thời hắn cũng lo lắng có người đã tìm được phương pháp tiến vào sâu trong Ma Uyên. Nếu như đánh quá lâu, người khác tiến vào thậm chí bắt đầu tranh đoạt vài thứ trong Ma Uyên, vậy hắn còn làm cái gì nữa. Phải tốc chiến tốc thắng. Đã như vậy, khai hỏa toàn bộ hỏa lực. Trong nháy mắt hai trăm thanh kiếm từ trong cơ thể hắn bay ra, mượn mê huyễn chi địa bắt đầu bày binh bố trận. Đương nhiên, trong lúc bố trí hắn vẫn không ngừng chém giết, không ngừng chiến đấu. Vì mê huyễn chi địa, căn bản không nhìn ra hắn đang bày binh bố trận... Nếu như không phải nhờ có mê huyễn chi địa này, hắn căn bản không có biện pháp sử dụng phương pháp này đối phó với Thần Vương. - Cái gì vậy? Vì sao ta cảm giác khí tức xung quanh có chút không ổn... Tứ trưởng lão không hổ danh là Thần Vương. Trong khi Vu Nhai bày binh bố trận, hắn vẫn cảm giác được điều gì đó. Dù sao mỗi một thanh kiếm đều sẽ phát ra khí tức, mặc dù rất nhỏ bé đi nữa. - Quả thực không thích hợp. Bởi vì vừa rồi ta không cẩn thận đã bố trí một trận pháp. Đáng tiếc, đã quá muộn. Vẫn bởi vì khí tức mê huyễn quá hỗn loạn, mãi đến khi Vu Nhai sắp hoàn thành, hắn mới phát hiện ra. Sau đó hắn liền nghe được Vu Nhai nói như vậy. Hắn còn thấy Vu Nhai trắng trợn ném ra ba mươi thanh kiếm ở nơi hắn có thể thấy được. Trong nháy mắt, một sát ý chợt xông ra. Trong đó vẫn bí mật mang theo khí tức phù văn trận. Trong khoảng thời gian trước, khi Vu Nhai cùng vong linh huynh ở trên ma pháp đại địa Thấy việc nghĩa hăng hái làm, đã một lần nữa sắp xếp lại hai trăm thanh kiếm, để phù văn trận và sát trận trong đó trở thành càng hoàn mỹ hơn. Thậm chí hắn còn cùng tất cả Kiếm Linh không ngừng thảo luận. Kiếm, dù sao vẫn là kiếm trận. Kết quả là hình thành tuyệt sát trận dung hợp sát trận, phù văn trận và kiếm trận. Đối phó với cấp Thần Tướng hắn có thể trực tiếp ném ra, sau đó thít chặt lại. Chắc hẳn không có Thần Tướng nào có thể ngăn cản được. Nhưng đối mặt với Thần Vương vẫn còn có chút khó khăn. Nhưng như vừa nói, mê huyễn xung quanh giúp hắn khắc phục phần khó khăn này. Hắn thành công. - A... A, không phải tiếng tứ trưởng lão hít khí lạnh, mà là âm thanh của mê huyễn chi địa. Ngay trong nháy mắt khi kiếm trận hình thành, mê huyễn xung quanh hình như cũng bị kiếm trận này trực tiếp khắc chế. Sương mù dày đặc chợt bị bị hút sạch. Thoáng cái, hai trăm thanh kiếm hiện rõ ra trước mắt hai người. Tứ trưởng lão cuối cùng có thể thấy rõ hoàn cảnh chung quanh. - Thít chặt, giết! Vu Nhai không đợi tứ trưởng lão nói nữa, trực tiếp quát khẽ một tiếng. Kiếm quang sáng choang, sát ý ngang dọc, lấy sát trận và phù văn trận làm động lực. Kiếm trận bạo phát. Trong nháy mắt, quang cảnh xung quanh đang rõ ràng lại biến mất, chỉ có kiếm quang vô cùng sắc bén. Sát trận và phù văn trận giống như hệ thống động lực, kiếm lại là người thi hành... - A a a... Tiểu tử, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu. Từng tiếng kêu thảm thiết từ trong miệng tứ trưởng lão phát ra. Những lời đe dọa không ngừng tuôn ra. Kiếm trận của Vu Nhai thành công. Chí ít có thể khiến người cấp bậc Thần Vương phát ra tiếng kêu thảm thiết như vậy. Đương nhiên, điều Vu Nhai mong đợi không phải là tứ trưởng lão phát ra tiếng kêu thảm thiết, mà là muốn hắn chết! Ầm... Không biết thời gian trôi qua bao lâu, tiếng kêu thảm thiết phát ra trong miệng tứ trưởng lão đột nhiên ngừng lại. Nhưng tiếp theo đó, một tiếng nổ lớn vang lên. Một đạo thân ảnh đột nhiên từ trong kiếm trận vọt ra. Đó chính là tứ trưởng lão. Không ngờ hắn từ trong kiếm trận thoát ra được. Bộ dạng đặc biệt chật vật. Màu đỏ trên người hắn nhiều hơn so với bất kỳ màu nào khác. Hắn đã bị trọng thương. - Cấp Thần Vương quả nhiên không dễ dàng chết như vậy được. Đáng tiếc ta đã sớm đoán được, nên đã ở bên ngoài chờ ngươi. Thôn Thiên Phệ Thần Thức. Không biết từ lúc nào Vu Nhai đã rời khỏi kiếm trận, chờ ở bên ngoài. Trong nháy mắt khi tứ trưởng lão lao ra, trong tay hắn cầm Thôn Thiên Kiếm kéo thành kiếm quang màu trắng, điên cuồng cắn nuốt mê huyễn xung quanh. Từ xa, có người thấy trong sương mù dày đặc giữa không trung đột nhiên bị cắt ra. Đương nhiên, người có thể nhìn thấy cũng có thể cảm giác được trong không trung dường như có thứ ăn thịt người. Người thực lực yếu hơn một chút thậm chí nhìn thấy được kiếm quang này, trực tiếp chấn động choáng váng ngã trên mặt đất. Bởi vì họ bị khí thức cắn nuốt kia chấn nhiếp. - A... Tứ trưởng lão lại kêu thảm thiết. Hắn cảm giác thân thể và lực lượng trong cơ thể đều đang bị thứ gì đó nuốt lấy.