Chương 1662: Người Đàn Bà Chanh Chua share: doctruyen.org Mời đọc Hắn vội vàng lấy từ trong nhẫn không gian ném ra mấy quyển trục, trực tiếp nổ mạnh. - Quyển trục cấp Thần Vương, nổ nổ nổ. Hắn muốn phá hủy lực lượng cắn nuốt này. Hắn lại thành công, hắn lại thoát mạng... - Lưu Tinh Vạn Kiếm Quyết... Vu Nhai lại hô lên. Không biết từ lúc nào, từng thanh kiếm tạo thành kiếm trận đã liên kết lại với nhau, giống như sao rơi đâm thẳng về phía tứ trưởng lão. - A a a... Tròn hai trăm ngôi sao. Lúc này tứ trưởng lão đã khiếp sợ. Trên không trung tư thế của hắn trở nên rất quỷ dị, vô cùng chật vật. Phản ứng của hắn quá chậm. Từng kiếm quang đâm thẳng xuống. Huyền Binh hộ thể trên người hắn trực tiếp bị phá nát. Hắn bắt đầu bị thương. Nhưng Thần Vương cho dù là ma pháp sư thể chất vẫn đặc biệt trâu bò. Hai trăm thanh kiếm chớp mắt đâm xuống, nhưng vẫn không có cách nào giết chết hắn. - Chết đi! Vào thời điểm này, nếu Vu Nhai không ra tay quyết đoán, chờ tứ trưởng lão nghỉ lấy sức lại, không biết còn thể giết chết hay không. Thần đạo không gian và thần đạo thời gian toàn bộ khai hỏa. Ở trong mắt tứ trưởng lão, Vu Nhai không cần mấy lần chớp mắt đã đến trước mặt hắn, sau đó cầm thanh kiếm màu trắng bạc trong tay, cắt về phía cổ mình. Nhưng vào lúc này, tứ trưởng lão lại cười một cách quỷ dị. - Liệt Phong Thần Sát Trận! Trong chớp mắt, dường như hắn có khả năng sẽ ngã xuống, hắn đột nhiên khẽ nói. Một ma pháp trận đột nhiên xuất hiện ở dưới bàn chân hắn. Xung quanh lập tức biến thành thế giới của gió. Vu Nhai đột nhiên không nhúc nhích được. Kiếm của hắn vẫn cách cổ của tứ trưởng lão chừng ba tấc. Tiếp đó, tứ trưởng lão đột nhiên đứng dậy di chuyển trên không trung, cười quỷ dị nói: - Ngươi quả nhiên cuối cùng vẫn phải tới gần ta. Hắc hắc, Vu Nhai đại đế, ngươi nhất định phải chết. Ngươi biết trận pháp, ta cũng biết trận pháp. Ngươi có thể bố trí hãm hại ta. Ta cũng có thể bố trí hãm hại ngươi. Đáng tiếc huyền khí của ngươi vẫn quá yếu. Trận pháp của ngươi tuy rằng cường đại nhưng không thể giết chết ta. Kiếm của ngươi cũng không thể giết chết ta. Sau này ta có cơ hội, ta sẽ lấy lực lượng Thần Vương tuyệt đối có thể giết chết ngươi. - Liệt Phong Thần Sát Trận, Thần tộc Liệt Phong nghiên cứu ra đặc biệt dành riêng cho ma đạo sư trận pháp phong hệ chúng ta. Rất tốt, đây chính là thứ chúng ta dùng để bảo toàn tính mạng và phản kích, cũng con bài chưa lật của ta. Đặc biệt đối phó với Huyền Binh Giả đánh gần người lại càng hữu dụng. Ban đầu ta cho rằng sẽ dùng trên người Huyền Binh Giả cấp Thần Vương ở đế quốc Huyền Binh. Nhưng không nghĩ tới, lần đầu tiên sử dụng có thể giết chết Vu Nhai đại đế. Thật vinh hạnh của ta! Toàn thân Vu Nhai bị lực lượng Liệt Phong Thần Sát Trận ngăn cản, miệng không thể nói, gần như giống như trói chặt, miệng còn bị nhét giẻ. Thậm chí ngay cả lực lượng của toàn thân đều bị ngăn cản. Đúng là trận pháp đáng sợ. Đúng vậy, lực lượng thời gian và không gian đều bị phong tỏa. Không phải chắn ở bên ngoài, mà là tất cả bị phong tỏa. - Được, ta thật sự không dám nói thêm gì nữa. Tất cả mọi người đều nói Vu Nhai đại đế am hiểu sáng tạo kỳ tích. Ta cũng không muốn kỳ tích của ngươi phát sinh ở trên người ta. Cho nên, bây giờ ngươi có thể đi chết. Dùng cách nói của ngươi, chính là treo cổ, giết! Chữ Giết cuối cùng, tứ trưởng lão gần như hô lên. Vừa dứt lời, toàn bộ Liệt Phong Thần Sát Trận lập tức vận chuyển. Ma pháp hệ phong chấn động mang theo tất cả nguyên tố mê huyễn xung quanh. Những phong nhận rất nhỏ hợp thành một gió xoáy chỉ có hình người, bắt đầu quấn ở xung quanh Vu Nhai. - Ha ha ha, không ngờ ta giết chết được Vu Nhai đại đế. Không ngờ ta giết chết được Vu Nhai đại đế, ha ha ha... Nhìn gió xoáy trước mắt, tứ trưởng lão không nhịn được phát ra tiếng cười vui sướng. Hắn biết rõ giết chết Vu Nhai có ý nghĩa như thế nào. Từ trước đến nay hắn cũng chưa từng nghĩ qua, cơ hội tốt như vậy lại rơi vào trên người hắn. Nhưng cơ hội này đã thật sự xuất hiện. Sợ rằng tương lai chờ tới khi dân Cổ Duệ chinh phục toàn bộ đại lục, hắn sẽ trở thành nhân loại có địa vị tối cao. Con cháu của hắn cũng sẽ như vậy. - Ách... Đúng vào lúc này, tiếng cười của hắn thoáng ngừng lại, mắt đột nhiên trợn trừng, nhìn chằm chằm vào cơn gió xoáy nhỏ trước mắt, sau đó lại cúi thấp đầu. Không biết từ lúc nào, thanh kiếm màu trắng bạc từ trong gió đâm ra, trúng vào trái tim của hắn. Hắn là Thần Vương, mặc dù trái tim bị đâm xuyên qua cũng không chết. Nhưng trong nháy mắt thanh kiếm kia lại nâng lên, trực tiếp cắt đầu của hắn xuống. Thần Vương là Thần Vương nhân loại, mà không phải là dân Cổ Duệ. Cho nên đầu bị cắt đi cũng có nghĩa là hắn đã chết. - Làm sao có thể như vậy được. Kỳ tích không có khả năng phát sinh được. Ta không thể chết được. Ta còn muốn đi nhận... nhận công... A, đầu Thần Vương cắt xuống rồi, còn có thể nói được. Nhưng đó là câu nói cuối cùng của hắn. Sau đó hắn không nói được nữa. Gắn đã chết. Sau cái chết của hắn, gió cũng ngừng lại. Vu Nhai lông tóc không tổn hao gì xuất hiện. Hắn giơ Thôn Thiên Kiếm đưa đầu của tứ trưởng lão qua, thản nhiên nói: - Ta không sáng tạo kỳ tích. Kỳ tích chính là huynh đệ Luyện Khinh Vũ của đế quốc Huyền Binh. Nói xong, hắn tiện tay vung lên một cái. Từng cái châm nhỏ liền quay trở về bên trong chiếc nhẫn không gian của hắn. Cấp Thần Vương chết, vốn phải là chuyện oanh oanh liệt liệt, vốn phải khiến các loại nguyên tố hỗn loạn. Nhưng nơi này là mê huyễn chi địa của Thần Chi Nguyên Giới. Cho dù Thần Vương chết cũng vẫn lặng lẽ không một tiếng động. Không dừng lại, Vu Nhai cầm theo đầu người thật nhanh xông về nơi thuộc tính quang minh. Hắn lo lắng không biết tình hình bên kia ra sao. - Tiểu súc sinh, ta nhất định phải lột da rút gân ngươi, nấu cho chó ăn. Xung quanh nơi tinh thạch quang minh vốn xuất hiện, Lan Quân Nhân sắp phát điên. Nàng không biết đã phát ra bao nhiêu công kích. Ngay cả bản lĩnh ép dưới đáy hòm, nàng cũng đem ra. Các loại ma pháp quang minh vô cùng hoa lệ liên tục không ngừng. Nhưng không bao giờ công phá được phòng ngự của con chuột nhỏ trụi lông kia. Con tiểu súc sinh này quả thực không biết từ đâu chui ra. Ma pháp không gian mạnh mẽ khiến người ta suy sụp. Mấy trăm người Lan Quân Hi ban đầu còn cảm thấy thật lo lắng. Nhưng dần dần bọn họ không lo lắng nữa, hoặc nói là đã tê liệt. Cho dù ma pháp quang minh Thần Vương của Lan Quân Nhân đánh ra, một chút áp lực cũng không có, càng không bị khí tức khủng khiếp này làm cho chấn động choáng váng. Con chuột nhỏ không gian đã chắn tất cả bao gồm cả khí tức ở bên bên ngoài. Vừa rồi mọi người dường như đang nhìn một trận pháo hoa mỹ lệ. Hiện tại kết thúc cũng có chút luyến tiếc. - Chít. Lão bà, ta đã không còn da để ngươi lột. Ngươi có thấy phiền không? Từ khi mới bắt đầu ngươi đã mắng đến bây giờ. Đừng làm mất mặt Thần Vương, để người ta chế giễu. Đừng làm cho tất cả mọi người cho rằng trở thành Thần Vương chính là người đàn bà chanh chua. Tiểu Hắc sắc bén nói. - A a a...
Chương 1663: Chém Thần Vương share: doctruyen.org Mời đọc Lan Quân Nhân mặc dù biết biểu hiện của nàng bây giờ chính là người đàn bà rất chanh chua, nhưng nàng không cách nào thay đổi được. Nàng giận điên lên. Lúc trước đối với Vu Nhai chí ít còn là một người. Hiện tại ngay cả một con tiểu ma thú nàng cũng không giải quyết được. Thật quá mất mặt. Chủ yếu nhất là nàng muốn chứng minh quan điểm của nàng đúng, đám người Lan Quân Hi mới sai. Lan Quân Hi mới phản bội nàng. Nàng có thể đại biểu cho toàn bộ Lan Quân gia. Ầm... Đúng vào lúc này, một chùm tia sáng bỗng nhiên xuất hiện ở xung quanh Thủy Tinh, rất giống với Tiểu Hắc khi ở nơi thuộc tính không gian. Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn. Vưu Y Nhi cuối cùng đã dung hợp tinh thạch quang minh thành công. Thông đạo tiến vào Ma Uyên sắp mở ra? - Chít... Tiểu Hắc không nói gì, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm vào cột ánh sáng. Đúng vào lúc này, một thân ảnh mang theo đường cong tuyệt mỹ hiện ở phía sau quang ảnh, chậm rãi đi ra. Đó chính là Thủy Tinh trong dáng vẻ Vưu Y Nhi. Chỉ thấy gương mặt thánh khiết của nàng rất điềm tĩnh, lực lượng quang minh trên người đã tiếp cận cấp Thần Vương. Đúng vậy, sau hấp thu tinh thạch quang minh, lực lượng của nàng đã đạt đến cấp Thần Tướng cao đoạn, gần với thực lực của Tiểu Hắc. Sở dĩ không đạt được trình độ như Tiểu Hắc, bởi vì thời điểm nàng hấp thu tinh thạch quang minh chưa đạt được cấp Thần Tướng. Trước đó Tiểu Hắc chính là ma thú cấp Thần Tướng. Nhưng dù vậy vẫn vô cùng khủng khiếp, vẫn khiến để cho người ta hâm mộ đố kỵ. Ầm ầm... Cùng lúc đó, lại có hai đạo quang phóng lên cao. Một là màu xanh biếc, một là màu đỏ như lửa. Đó chính là hai người gia chủ Mạc Luân Tạp Đế và đại quốc sư.. Bọn họ cũng dung hợp tinh thạch thành công... Nhìn đến đây, sắc mặt Lan Quân Nhân càng thêm khó coi. Ban đầu chùm tia sáng quang minh trước mắt chắc phải do nàng tới mở ra. Cho dù nàng là Thần Vương, hấp thu tinh thạch cũng không tăng thêm được bao nhiêu thực lực, nhưng ít ra nhất định sẽ có tăng. Nhưng bây giờ thực lực gia chủ Mạc Luân Tạp Đế tăng, thực lực đại quốc sư cũng tăng, chỉ nàng là không. Đến bây giờ nàng vẫn không hiểu vì sao Vưu Y Nhi trước mắt kia có thể dung hợp, cướp tinh thạch quang minh của nàng. Nói chung, lòng đố kỵ càng thêm mãnh liệt. Những bất mãn trước đó gần như khiến nàng muốn nổ tung. Nàng cần phát tiết. Ánh mắt lạnh như băng cứ nhìn chằm chằm vào Thủy Tinh, sau đó lại nhìn con chuột nhỏ trụi lông kia. Nhân lúc con chuột nhỏ trụi lông kia không chú ý, giết... - Nếu như ngươi dám động dù chỉ một ngón tay, tứ trưởng lão chính là kết quả của ngươi. Đúng vào lúc này, một giọng nói truyền tới. Trong nháy mắt, ánh mắt tất cả sinh vật bị thu hút qua. Một thân ảnh chậm rãi từ trong sương mù dày đặc đi tới. Rất nhanh, thân ảnh Ngụy Linh xuất hiện ở trong mắt mọi người. Sau đó, tất cả mọi người nhìn qua, theo bản năng đưa mắt xuống. Bất chợt mỗi người đều mở to hai mắt nhìn. Được rồi, ngoại trừ Tiểu Hắc và Thủy Tinh ra, tất cả mọi người bao gồm cả Lan Quân Nhân đều trợn trừng mắt, khó có thể tin được. Bởi vì trong tay hắn cầm một đầu người. Đó là đầu người của tứ trưởng lão. - Lão tiện nhân, ta và Lan Quân gia có chút quan hệ sâu xa, không muốn tùy tiện giết người của Lan Quân gia. Hiện tại dưới tình huống lối vào ở sâu trong Ma Uyên đã mở ra, ta cũng không muốn tiếp tục tiêu hao quá nhiều tinh lực giết người. Nhưng ngươi đừng ép ta! Vu Nhai lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lan Quân Nhân. Hắn cầm đầu của tứ trưởng lão đi từng bước về phía trước. Hiện tại, Vu Nhai quả thực không có quá nhiều tinh lực để giết người. Đối phó với tứ trưởng lão khiến hắn đã mất sức. Đối phó với Lan Quân Nhân nữa, có trời mới biết phải tốn bao nhiêu thời gian. Mặc dù tính cả Tiểu Hắc, cũng không phải là vấn đề đơn giản như một thêm một bằng hai. Nếu để cho Thủy Tinh dùng Lưu Tinh Đồng có thể có thể giết chết nàng, nhưng Thủy Tinh cũng sẽ bị lộ. Chuyện Lưu Tinh Đồng, càng ít người biết càng tốt. Lại nói, hắn không muốn gây chuyện quá ầm ĩ với Lan Quân gia. Đúng như hắn nói, không nên ép hắn. Đương nhiên, Lan Quân Nhân tránh được tội chết, nhưng tội sống khó thoát. Chờ sau khi rời khỏi Ma Uyên, dẫn theo hoàng hậu tiền bối quay về Lan Quân gia, sẽ tính toán với Lan Quân gia. Không đợi nàng trả lời, hắn lại nói: - Lão tiện nhân, hiện tại cho hai ngươi cơ hội. Một là cút. Hai là hiện tại ta cùng với tiểu gia hỏa này liên thủ giết chết ngươi. Cùng lắm tiến vào sâu trong Ma Uyên chậm một chút. Ta nghĩ Băng Tuyết Ma Vương cũng không phải dễ đối phó như vậy. Lan Quân Nhân vẫn nhìn chằm chằm vào cái đầu của tứ trưởng lão, biểu tình kinh ngạc không hiểu. Nhưng rất nhanh nàng cười: - Tiểu tử, ngươi nghĩ rằng ta sợ sao? Ta biết sau lưng ngươi có người. Là người sau lưng ngươi giết tứ trưởng lão đúng không? Vu Nhai có phần sững sờ. Chợt hắn cảm giác được mấy trăm người Lan Quân Hi giống như trút được gánh nặng. Đúng vậy. Ai có thể tin tưởng một người trẻ tuổi có thể giết chết Thần Vương chứ? Mọi người đã sớm nghi ngờ phía sau Ngụy Linh có cao thủ đặc biệt khủng bố. Nếu như là người ở sau lưng hắn giết tứ trưởng lão, vậy giải thích biến thành hợp tình hợp lý. Phải biết rằng, lúc Vu Nhai ở ma pháp trận cửa ra Ma Uyên đã đưa tin cho người nào đó, bảo người nào đó không nên tiến sâu vào Ma Uyên. Hiện tại người nào đó còn chưa xuất hiện. A, tất cả mọi người không biết người gọi là người nào đó đã sớm xuất hiện. Lúc đó Vu Nhai đưa tin cho Thủy Tinh. Cũng chính vì sự hiểu nhầm này khiến rất nhiều người càng tin quả thực phía sau Vu Nhai có người. - Hơn nữa ta đoán người kia hiện tại khẳng định đã tiến vào sâu trong Ma Uyên đúng không? Lan Quân Nhân lại nói. Lần này Vu Nhai không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn nàng, xem nàng còn muốn nói gì. - Im lặng đúng không? Xem ra ta đã đoán đúng. Vậy ta... trước hết giết ngươi đã. Lan Quân Nhân mang theo ý giễu cợt. Nhưng thời điểm nói xong lời cuối cùng nàng hô lên, chợt nhân lúc Vu Nhai không chú ý, ma pháp bạo động. Một thanh kiếm lớn quang minh quét ngang. Vu Nhai vội vàng đỡ lấy. Mà thời điểm hắn đỡ được một kiếm này, lại đột nhiên cảm giác có phần không thích hợp. Bởi vì một kiếm này rất yếu, căn bản không phải là lực lượng Thần Vương nên có. Trong mắt hắn bạo phát tinh quang, quay ra phía đối diện quát: - Định! Đúng vậy. Mục tiêu của Lan Quân Nhân không phải là Vu Nhai, mà lại quay người lao nhanh về phía Thủy Tinh. Nàng biết, nếu nàng muốn giết chết tiểu tử có thời gian thành thần quỷ dị này, thực sự rất khó. Nhưng giết chết nữ tử Gia tộc Mạc Luân Tạp Đế kia lại không mấy khó khăn. Bởi vì một kiếm kia nàng nhất định sẽ khiến cho nữ tử đó phải lo lắng cho tiểu tử này. Thậm chí sẽ lao tới. Sau đó con chuột nhỏ trụi lông kia không kịp phản ứng. Nàng có thể ung dung giết chết. Từ đầu đến cuối nàng đều toan tính như vậy. Không quan tâm phía sau tiểu tử kia có người hay không, nàng chỉ muốn giết người. Nhưng nàng thiên tính vạn tính, gần như mỗi cảnh tượng đều bị nàng tính đúng,
Chương 1664: So Với Giết Nàng Còn Khó Chịu Hơn share: doctruyen.org Mời đọc nhưng có một điểm dù thế nào nàng cũng tính không ra. Ngay thời điểm nàng quay người xông về phía nữ tử kia, ngay khi nàng nhìn vào mắt nữ tử kia, nàng liền nghe được tiểu tử quỷ dị phía sau phát ra một chữ Định. Đột nhiên nàng đã bị định trụ, quang minh tản đi. Nàng cứ đứng yên tại chỗ A... Đúng vào lúc này, chùm tia sáng đột nhiên tản đi, lộ ra lỗ hổng tối om. Gió cũng cuồn cuộn nổi lên, thổi tan quang minh, khiến những người xung quanh theo bản năng đều giật mình, nghi ngờ nhìn cảnh tượng trước mắt... Chỉ thấy Lan Quân Nhân bất động một cách quỷ dị. Ngụy Linh đứng sau lưng nàng. Trước người nàng là Vưu Y Nhi. Đúng như Lan Quân Nhân suy đoán, Vưu Y Nhi bởi vì lo lắng cho Ngụy Linh đã chạy về phía trước. Cho nên nàng chạy ra khỏi vòng vây của mọi người. Con chuột nhỏ trụi lông kia còn ở bả vai của nàng. Sau khi tất cả xảy ra, nó mới nhảy lên. - Ba ba... Tiếng bước chân phá vỡ sự yên tĩnh. Ngụy Linh chuyển động. Hắn đi từng bước một về phía Lan Quân Nhân đang bất động, hắn tiện tay đánh ra một trảo. Một thanh không gian nhận trong suốt ngưng kết ở trong tay hắn, ở trước người Lan Quân Nhân đang bất động. Sau đó hắn chậm rãi giơ không gian nhận lên... - Ngụy Linh, chờ... Lan Quân Hi cuối cùng kịp phản ứng, thét to. - A a a... Căn bản không đợi nàng nói xong, không gian nhận đã cắt qua. Hơn nữa còn là ba kích. Hai tay, hai chân rời khỏi thân thể của Lan Quân Nhân. Máu tươi điên cuồng bắn ra. Không gian nhận lại biến thành quang minh nhận. Lại là ba kích. Vết thương khép lại. Máu không còn điên cuồng phun ra ngoài nữa. Quang minh nhận lại đổi thành thời gian nhận. Lại là ba kích, nhưng lúc này dường như không có gì thay đổi... - Thời gian nhận, trừ khi ngươi có thể tìm tới ma đạo sư thời gian mạnh hơn ta, nếu không hai tay và hai chân của ngươi, cho dù có ma pháp sư quang minh mạnh nhất cũng mơ tưởng khôi phục lại được. Vu Nhai giải thích cho sự nghi hoặc của mọi người. Ban đầu thời gian nhận còn có thể sử dụng như thế. Vẫn không đợi mọi người kịp phản ứng, hắn lại nói: - Đương nhiên, ngươi vẫn nắm giữ lực lượng Thần Vương. Nói không chừng sẽ có người chịu bỏ nhiều tiền mời ma pháp sư thời gian tới chữa trị cho ngươi, như vậy những điều ta làm sẽ trở nên vô dụng, thậm chí sẽ bị ngươi trả thù. Nhưng nếu để cho ngươi trở thành vô giá trị thì sao? Cục diện im ắng, chỉ có giọng nói Vu Nhai vang lên. Tất cả mọi người đều bối rối khi nhìn thấy chuyện trước mắt xảy ra. - Không biết châm trận của tiểu huynh đệ Luyện Khinh Vũ đặt ở trên người ngươi sẽ có cảm giác thế nào? Thử một chút xem sao. Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi. Ta đã từng nói, ta và Lan Quân gia có quan hệ sâu xa. Cho dù ngươi muốn giết nữ nhân của ta, ta cũng sẽ không giết ngươi. Trên mặt Vu Nhai lộ ra nụ cười quỷ dị. Chợt có hơn mười mũi châm lại từ trong nhẫn không gian của hắn bay ra, trực tiếp đâm vào trong cơ thể Lan Quân Nhân. Trận pháp được mở ra... - A... Ma pháp của ta, ma pháp của ta. Tay của ta, chân của ta, a a a... Cuối cùng, cục diện quỷ dị dường như biến mất. Lan Quân Nhân đột nhiên có thể cử động, đột nhiên có thể phát ra âm thanh. Đó là tiếng thét điên cuồng chói tai và tiếng kêu thảm thiết. Sau đó không kêu được bao lâu nàng ngất đi. Vu Nhai tiện tay thu lại. Từng mũi châm từ trong cơ thể nàng bay ra, thu vào nhẫn không gian. Hắn nhẹ nhàng đá một cái, trực tiếp đã Lan Quân Nhân đã mất đi hai tay hai chân tới trước mặt Lan Quân Hi Vu Nhai nhìn một chút Lan Quân Hi nói: - Lão bà này vẫn cho nàng. - Nhân nãi nãi... Mãi đến lúc này, mấy trăm người Lan Quân Hi mới phản ứng được, kêu to ôm lấy Lan Quân Nhân. Trước đó, tất cả mọi chuyện phát sinh thật sự quá kinh khủng. Từ lúc Lan Quân Nhân phát động công kích đến lúc nàng bị bất động một cách quỷ dị, rồi đến Vu Nhai đột nhiên động thủ, cuối cùng biến thành bộ dạng như vậy. Mỗi lần Vu Nhai ra tay, bọn họ đều nhịn không được run rẩy một chút. Đáng sợ nhất chính là, trước thời điểm hắn động thủ, không ngờ Nhân nãi nãi không phát ra một chút âm thanh nào, không thể cử động. Thật là quỷ dị, quá đáng sợ. Hiện tại chân bọn họ cũng muốn mềm ra. Nếu như không phải ý chí mọi người đều rất kiên định, không phải có nhiều người chống đỡ cho nhau như vậy, chỉ sợ bọn họ đã sớm gục xuống. Đương nhiên, cũng bởi vì bọn họ biết Lão đại Ngụy Linh không phải là kẻ địch. - Ngụy Linh, chuyện này... chuyện này, chuyện này... Lan Quân Hi gia Lan Quân Nhân cho Lan Quân Khôi ở bên cạnh, sau đó nhìn chằm chằm vào Vu Nhai nói. Nhưng dù thế nào nàng cũng nói không nên lời. Nghiêng đầu một chút, Vu Nhai nói: - Nàng muốn nói cái gì? - Ngươi làm như vậy không phải quá đáng sao? Cuối cùng Lan Quân Hi hít một hơi thật sâu, giả vờ phẫn nộ nói. - Quá đáng? Có sao? Vu Nhai cười một cách quỷ dị. Nếu như lão bà đối phó với hắn, hắn còn có thể không giống ác ma. Nhưng lão bà này trăm phương nghìn kế muốn giết Thủy Tinh, như vậy không quan tâm đối phương có thân phận thế nào, bối cảnh thế nào hắn cũng sẽ không để yên. - Ngươi làm như vậy so với giết nàng còn khó chịu hơn. Da mặt Lan Quân Hi run rẩy nói. - A, vậy hiện tại ta giết nàng là được rồi. Vu Nhai nhún vai - Lẽ nào ngươi không sợ Lan Quân gia chúng ta sẽ trả thù sao? Lan Quân Hi vội vàng tiến lên ngăn cản ở trước mặt Lan Quân Nhân. Ngăn cản? Tuy nói lúc trước những điều Lan Quân Nhân cũng hết sức quá đáng, nhưng nói như thế nào nàng cũng là người của Lan Quân gia. Mở to mắt nhìn cảnh tượng như vậy xảy ra, lại không có chút phản ứng? Làm sao có thể? - Nàng cảm thấy vậy sao? Đúng rồi. Hình như nàng quên mất, vừa rồi ta dùng phương pháp gì khiến cho Nhân nãi nãi của nàng không nhúc nhích được. Vu Nhai trợn trừng mắt, trên mặt vẫn lãnh đạm. Thời điểm hắn nói ra những lời này, bốn gã người Lan Quân gia đối diện dứt khoát ngây người. Vừa rồi bọn họ rõ ràng nghe được Ngụy Linh hô lên một chữ Định. Nếu như không phải Ngụy Linh học Định thuật, chính là hắn phóng ra lực lượng của Hoàng hậu nương nương. Tuy nói Hoàng hậu nương nương dường như ở chỗ của vong linh huynh, nhưng bọn họ đã hoàn toàn đoán không ra gia hỏa này. Nếu như nói Lan Quân Nhân là Hoàng hậu nương nương phán quyết, vậy Lan Quân gia trả thù thế nào? Nếu như là Ngụy Linh sử dụng ra Định thuật, như vậy Ngụy Linh thừa kế kỹ năng của Hoàng hậu nương nương. Vậy trả thù như thế nào? Đối với chuyện Hoàng hậu nương nương trước đó, bọn họ vẫn bán tín bán nghi. Nhưng bây giờ bọn họđã hoàn toàn tin. Bọn họ căn bản không ngờ người định trụ Lan Quân Nhân thật ra là Thủy Tinh. Sở dĩ Vu Nhai nói ra chữ Định chẳng qua chỉ đang nhắc nhở Thủy Tinh mà thôi. - Vẫn là câu nói kia. Ta cùng với Lan Quân gia có quan hệ rất sâu xa. Hiện tại Lan Quân Nhân ở trong châm trận quỷ dị của tiểu huynh đệ Luyện Khinh Vũ. Ma pháp lực mặc dù không phải đã hết, nhưng không có khả năng hồi phục đến ngoài Thánh cấp.
Chương 1665: Khủng khiếp hơn mười tám tầng địa ngục share: doctruyen.org Mời đọc - Nàng đối với ta đã không còn bất cứ uy hiếp gì nữa. Đến lúc đó ta cho nàng khôi phục chút năng lực hành động đã là không tồi. Nhưng điều kiện trước tiên là... Nàng cầu xin ta. Vu Nhai không chờ bọn họ nói tiếp, lại nói: - Được rồi. Hiện tại chúng ta vẫn nhanh vào đi thôi. Chắc hẳn người của các thế lực khác đã tiến vào sâu trong Ma Uyên. Chúng ta cũng không thể chậm hơn người khác quá nhiều được. Đi thôi! Nói xong, Vu Nhai liền đi về phía hố đen tản ra chùm tia sáng kia. Ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người hắn, theo hắn di chuyển mà di chuyển. Bốn người trẻ tuổi của Lan Quân gia đã hoàn toàn nói không ra lời. Bọn họ thật sự không biết có thể nói được điều gì. Quả thực, sai là ở trên người Nhân nãi nãi. Ngụy Linh đã cho Nhân nãi nãi cơ hội. Nói thế này, bọn họ cũng không thể nói gì hơn. Chỉ có điều muốn Nhân nãi nãi cầu xin người khác sao? Trong lòng bọn họ điên cuồng lắc đầu. Không biết vì sao, bọn họ cũng không hận Ngụy Linh, thậm chí có cảm giác, Ngụy Linh dường như thay thế thần hoặc nói là Hoàng hậu nương nương đang trừng phạt Nhân nãi nãi. Lúc này hắn dường như trở nên rất cao lớn. Đương nhiên, thủ đoạn vẫn có phần giống ác ma. Nói chung, tất cả chờ sau khi trở lại Lan Quân gia lại do gia chủ tới xử lý. Bọn họ quả thực không có thực lực có thể xử lý được chuyện này. - Ta nhổ vào. Chuyện gì xảy ra, cái hắc động này tới để hãm hại phụ thân sao? Tại sao ta không vào được? Đúng lúc này, nam nhân rất cao lớn ở trong mắt bọn họ đột nhiên rất không thoải mái kêu lên thành tiếng. Giọng nói tràn ngập nghi ngờ và không có nửa điểm phong phạm của cao thủ. Chỉ thấy hắn ở trên hố đen, giống như giẫm trên đất bằng, dù thế nào cũng không rơi xuống. - Chuyện gì xảy ra vậy. Vừa nãy thời điểm ta dung hợp tinh thạch, rõ ràng nhận được một tin tức, cái hố đen này có thể, a... Thủy Tinh cũng nghi ngờ đi tới. Nàng vừa đi vừa nói chuyện. Sau đó khi nàng bước lên trên hố đen, nàng nói không ra lời. Bởi vì nàng trực tiếp rơi xuống, phát ra một tiếng kêu, cả người biến mất ở trong bóng tối. - Thủy... Tiểu Hắc, ngươi nhanh tới thử xem. May là Vu Nhai vẫn đủ bình tĩnh. Lấy thực lực Thủy Tinh bây giờ, ngược lại cũng không sợ nàng sẽ nhanh chóng phát sinh nguy hiểm gì. Nhưng hắn vẫn bảo Tiểu Hắc nhanh chóng đi lên thử một chút. Sau đó Tiểu Hắc kêu Chít một tiếng xông lại, trực tiếp vọt vào bên trong hố đen. - Trời ạ, các ngươi cũng thử xem. Tiểu Hắc tiến vào, tim Vu Nhai cũng hoàn toàn buông xuống. Chỉ có điều con mẹ nó, thế nào lại chỉ có mình hắn là không rơi xuống? Hắn vội vàng nhìn sang người khác nói. Hiện tại những người khác nào có ai dám làm ngược với lời Vu Nhai nói. Có mấy người đi ra, sau đó đều nhảy xuống, không gặp bất kỳ trở ngại nào. Cuối cùng hai người của Lan Quân gia cũng đi tới, cũng rơi thẳng theo. Chuyện chứng minh, chỉ có một mình Vu Nhai hắn không vào được. Nguyên nhân vì sao? - Chuyện gì xảy ra vậy? Lẽ nào... Khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái. Loại Thần Chi Nguyên Giới này tràn ngập cảm giác hãm hại phụ thân. Nhưng rất nhanh hắn đã hiểu ra. Theo bản năng nhìn lên bầu trời một chút. Phía trên còn có một cánh cửa lớn đặc biệt mở ra vì hắn. Những người khác không nhìn thấy cánh cửa này. Hắn thì thào tự nói: - Lẽ nào người mở ra cánh cửa này, những cánh cửa khác không vào được? Ừ, thử xem... Nói xong, Vu Nhai đột nhiên phá không bay lên, lao về phía cánh cửa đặc biệt mở ra cho hắn sau khi hắn dung hợp mười hai đạo quang ảnh, khiến các loại nguyên tố thành thần. Quả nhiên, khi hắn tới gần, có thể cảm ứng bên trong đó có lực hút rất mạnh. - Tất cả các ngươi đi xuống. Ta vào từ nơi này. Vu Nhai quay đầu lại nhìn từng gương mặt thật thà phía dưới một chút. Bọn họ cũng không hiểu tại sao Ngụy Linh không vào được. Lẽ nào bởi vì hắn quá mức biến thái? Đồng thời, bọn họ cũng không biết vì sao Ngụy Linh lại đột nhiên bay lên, càng không biết tại sao lại đột nhiên nói ra những lời như vậy. Thời điểm bọn họ nghe hắn nói như vậy, theo bản năng đều trợn trừng mắt. Rất không thú vị. Người nào chớp mắt chậm sẽ không nhìn thấy Ngụy Linh nữa. Bởi vì trong nháy mắt đó hắn đã tiến vào cánh cửa kia. Người nào chớp mắt nhanh còn thấy sau khi Ngụy Linh nói xong lại đột nhiên dung nhập không trung, trực tiếp biến mất. - Đã xảy ra chuyện gì vậy? Mọi người hai mặt nhìn nhau. Cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Lan Quân Hi và Lan Quân Khôi. khóe miệng Lan Quân Hi giật giật vài cái. Lan Quân Khôi nói chuyện trước: - Chúng ta cứ vào đi thôi. Đừng đoán bậy. Các ngươi cảm thấy các ngươi có thể nhìn thấu tên biến thái kia sao? - Không không không... Tất cả mọi người điên cuồng lắc đầu, trong miệng phát ra tiếng không. Sau đó, mỗi người đều đi tới nhảy vào trong hố đen kia. Trong đó còn có một thân ảnh mỹ lệ chớp hiện lao vào. Không ngờ đó chính là thánh nữ Quang Minh Lộ Luân Na... … - Chuyện gì xảy ra vậy. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Vì sao ta vẫn không thể khai thông cùng Ma Uyên? Là do máu tươi và linh hồn còn chưa đủ sao? Sâu trong Ma Uyên, trên quảng trường ma pháp trận vô cùng thần bí kia, sắc mặt Băng Tuyết Ma Vương lạnh như băng, hai mắt gần như sắp kết thành băng. Ở xung quanh hắn còn có hai mươi cường giả Thần cấp trở lên và cả Nguyệt Ninh Á. Cùng lúc đó, ma pháp trận cực lớn ở giữa bọn họ vẫn vang lên tiếng gào khóc thảm thiết, dường như còn khủng khiếp hơn so với mười tám tầng địa ngục. Nhưng Băng Tuyết Ma Vương tâm cũng lạnh. Cho dù là mười tám tầng địa ngục thật sự hắn cũng sẽ không chút nhíu mày. Điều hắn để ý là vì sao đến bây giờ hắn vẫn chưa thể nắm giữ Ma Uyên. Đã qua lâu như vậy, theo suy đoán trước đó của hắn mà nói, sau khi đã hút nhiều máu tươi và linh hồn như vậy tất cả ma pháp trận xung quanh đều sẽ mở ra. Hoặc nói là sẽ tỉnh lại, đồng thời lập tức truyền lực lượng vào trên người hắn. Trong nháy mắt đó, hắn có thể cùng Ma Uyên khai thông. Chí ít tinh thần lực của hắn có thể hoàn toàn bao trùm Ma Uyên. Tiếp đó chín là một bước cuối cùng, bắt đầu nghi thức hiến tế, đưa Nguyệt Lâm Sa ra dâng hiến. Cuối cùng, hắn có thể hoàn toàn nắm giữ Ma Uyên. Nhưng bây giờ ngay cả một chút cảm giác khai thông cùng Ma Uyên hắn cũng không có. Cảm giác duy nhất chính là, khí tức Ma Uyên càng ngày càng mạnh, cho hắn áp lực càng lúc càng lớn. Chỉ vậy không hơn. Áp lực càng lớn, chứng minh máu tươi và linh hồn có hiệu quả đối với Ma Uyên. Nhưng hiệu quả này giống như đang đút cho một con chó giảo hoạt. Ngươi cho nó ăn đồ ăn, nó ăn không ai. Nhưng khi ngươi muốn nó cắn người, nó lại chẳng thèm để ý tới ngươi. Nói chung, Băng Tuyết Ma Vương không kích hoạt được tất cả ma pháp trận thần bí trên quảng trường, cũng không khai thông được với Ma Uyên. Thậm chí ngay cả ma kiếm cắm ở trên ngọn núi cao nhất trên quảng trường cũng không nhúc nhích... Ừ, ma kiếm ở trên ngọn núi cao nhất, cắm ở trên vách đá.
Chương 1666: Ác ma máu lạnh share: doctruyen.org Mời đọc Trên vách đá đầy những đường vân ma pháp, đều từ ma pháp trận thần bí trên quảng trường nối tới. - Nhất định là linh hồn cùng máu tươi còn chưa đủ, vậy... Hắc, may là ta còn chuẩn bị sẵn mấy trăm thiên tài. Băng Tuyết Ma Vương đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời. Nơi đó có đám người của đoàn ủng hộ công chúa. Ban đầu hắn vốn định dùng bọn họ tới trợ giúp tế phẩm Nguyệt Lâm Sa này. Hắn rất sợ đến lúc đó một mình Nguyệt Lâm Sa không đủ sử dụng. Nhưng bây giờ ngay cả nước hiến tế còn chưa tới, còn nói gì tới trợ giúp hiến tế? Đã như vậy, dùng máu tươi và linh hồn của bọn họ tiếp tục huy động Ma Uyên... - A, a... Thời điểm nghe được Băng Tuyết Ma Vương nói vậy, đoàn ủng hộ công chúa và Nguyệt Lâm Sa đều phát ra những tiếng A a. Nhưng bọn họ bị phong tỏa, căn bản không làm được gì, chỉ có thể giống như con tin bị trói, bị nhét giẻ vào miệng, phát ra phản kháng vô lực cuối cùng. Đã nói là vô lực, như vậy bọn họ cuối cùng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn mười người trong đoàn ủng hộ công chúa bị Băng Tuyết Ma Vương hút xuống, nhìn thân thể của bọn họ bị xé thành mảnh nhỏ, máu tươi và linh hồn bị rót vào trong ma pháp trận ở giữa kia. Vào giờ phút này, Nguyệt Lâm Sa và đoàn ủng hộ công chúa đều trực tiếp ngây người, nước mắt không ngừng chảy xuống. Bọn họ cứ như trơ mắt nhìn chiến hữu chết. Hơn nữa có thể sẽ càng ngày càng nhiều chiến hữu phải chết. Cuối cùng có lẽ một người cũng không còn... - Còn chưa đủ. Vậy tiếp tục. Lần này là hai mươi... Giọng nói Băng Tuyết Ma Vương đầy vẻ lạnh lùng và tàn khốc. Hắn vung tay lên, hút một cái. Lại có hai mươi người bị hắn hút xuống, va chạm mạnh lên trên mặt đất. Sau đó ở Nguyệt Ninh Á đặc biệt thưởng thức và khoái ý nhìn những thân thể vỡ nát! - Còn chưa đủ sao? - Không nên, không nên giết nữa... Nếu như Nguyệt Lâm Sa và đoàn ủng hộ công chúa đều có thể mở miệng nói, nhất định sẽ phát ra những tiếng như vậy. Nhưng bọn họ phát ra chỉ là những tiếng A a. Bọn họ ở chỗ này hơn tám tháng, thật ra đã sớm nghĩ đến cảnh tượng tồi tệ nhất. Dù thế nào, bọn họ cũng thật sự không ngờ được nó lại tồi tệ đến mức như vậy. Trơ mắt nhìn chiến hữu chết đi, sau đó ngơ ngác, không thể mở miệng chờ chết. Chỉ có nước mắt còn có thể biểu đạt tâm tình bọn họ. Nhưng nước mắt căn bản không làm nên chuyện gì! - Băng Tuyết Ma Vương. Ngươi chính là một ác ma. Rốt cuộc ai có thể tới cứu chúng ta đây? Nguyệt Lâm Sa muốn mở miệng, muốn gầm lên giận dữ. Có lẽ như vậy có thể ngăn cản hắn. Nhưng nàng không mở miệng được. Trên thực tế nàng biết cho dù nàng có mở miệng cũng không ngăn cản được hắn. Băng Tuyết Ma Vương không chỉ là ác ma, còn là một ác ma máu lạnh. Tâm tình của hắn tuyệt đối không phải nói vài lời là có thể xoay chuyển được. - Băng Tuyết Ma Vương, thật không nghĩ tới, tâm cơ của ngươi lại nặng như vậy. Đúng vào lúc này, lên trời dường như nghe được tiếng hô hoán trong lòng Nguyệt Lâm Sa, một giọng nói chợt truyền tới. Gia chủ Mạc Luân Tạp Đế bay vào, hạ xuống sát phía ngoài của quảng trường. Hắn không dám tùy tiện tiến sâu vào quảng trường. - Ngăn cản hắn, đừng cho hắn quấy rầy ta. - Vâng! Băng Tuyết Ma Vương lạnh như băng, cũng không liếc mắt nhìn gia chủ Mạc Luân Tạp Đế, tiếp tục công việc của hắn. Hiện tại điều hắn muốn làm không phải đi đánh nhau với người nào đó, mà hắn phải nhanh chóng nắm giữ Ma Uyên. Chỉ cần có thể nắm giữ, vậy cái gì cũng có. Nghe được mệnh lệnh của Băng Tuyết Ma Vương, tất cả hai mươi Thần cấp trở đứng dậy... Chỉ thấy bọn họ bay thẳng ra ma pháp trận giống như địa ngục ở giữa quảng trường kia. Khi hạ vào phía ngoài trận, tất cả đều lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gia chủ Mạc Luân Tạp Đế, cũng không tấn công. Bởi vì mệnh lệnh của ma vương chỉ là ngăn cản, cũng là chủ động xuất kích hoặc giết chết. - Băng Tuyết Ma Vương, ngươi quả nhiên đã phản quốc. Đại quốc sư cũng đến, đồng thời lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Băng Tuyết Ma Vương. - Không quan tâm bao nhiêu người tới, đều ngăn cản hết cho ta. Đừng cho bọn họ quấy rầy ta. Người nào tiến lên trước một bước, giết không tha! Băng Tuyết Ma Vương lại đưa ra mệnh lệnh thứ hai, căn bản không để ý xem đại quốc sư nói cái gì. Đối với thủ hạ của mình, hắn đặc biệt có lòng tin. Bởi vì trong số thủ hạ của hắn không chỉ có Thần Tướng, còn có cấp Thần Vương. Hơn nữa, trước đó hắn thậm chí làm cho những thủ hạ Thần cấp tổ hợp ma pháp trận. Hai mươi Thần cấp trở lên tạo thành trận pháp. Hắc hắc, cho dù là Thần Hoàng tới, cũng có thể chống đỡ được. - Chỉ dựa vào những người này, ngươi đã muốn ngăn cản chúng ta sao? Băng Tuyết Ma Vương, ta khuyên ngươi vẫn nên tự mình ra tay đi. Gia chủ Mạc Luân Tạp Đế lạnh lùng nhìn lướt qua những người trước mắt. Nhưng cuối cùng hắn không có sức lực nói thêm nữa. Bởi vì hắn đã dần dần nhìn ra được, trận pháp của hai mươi người trước mắt tạo thành khiến hắn kích động muốn quay đầu bỏ chạy. Hắn đương nhiên không có khả năng thật sự chạy mất, mà quay sang phía đại quốc sư nói: - Đại quốc sư, sợ rằng chúng ta phải liên thủ. - Tổ hợp ma pháp trận thật đáng sợ. Băng Tuyết Ma Vương không hổ danh được gọi là đệ nhất thiên tài đế quốc Ma Pháp. Không ngờ có thể tạo ra tổ hợp ma pháp trận cho Thần cấp. Sợ rằng chúng ta hai liên thủ cũng không phá được. Tuy rằng đại quốc sư cao cao tại thượng, nhưng kiến thức của hắn vẫn cường đại hơn gia chủ Mạc Luân Tạp Đế một chút. Hơn nữa hắn còn là người của hoàng tộc: - Xem ra lần này chúng ta dẫn theo thật sự có hơi ít người. Chỉ có điều không có vấn đề gì. Trước đó không phải còn có hai cấp bậc Thần Vương đang chiến đấu sao? Không phải còn có Thần Vương của gia tộc Lan Quân thần bí kia sao? Bọn họ rất nhanh sẽ xuống đây. Năm cấp Thần Vương lại thêm từng ấy Thần Tướng, ta không tin không phá được tổ hợp ma pháp trận của Băng Tuyết Ma Vương. Tiếng bọn họ nói cũng không nhỏ. Tất cả mọi người trong quảng trường đều có thể nghe được. Nhưng bất luận là Băng Tuyết Ma Vương hay thủ hạ của hắn đều không hề động đậy. Băng Tuyết Ma Vương làm chuyện của hắn. Các thủ hạ Thần cấp còn lại lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai người, giống như đang xem một vở hài kịch. Đúng vậy, Thần Vương cường đại ở trong mắt bọn họ chỉ là một gã hề. Người duy nhất có biểu tình biến hóa cũng chỉ là Nguyệt Ninh Á. Trên mặt nàng thoáng lộ vẻ cười nhạt. - Lan Quân Hi, Vưu Y Nhi... Các ngươi không ngờ còn chưa chết? Nhưng ngay khi Nguyệt Ninh Á còn muốn tiếp tục dùng biểu tình giễu cợt, đột nhiên lại thấy được hai thân ảnh nàng không ngờ tới. Đó chính là Lan Quân Hi và người gọi là Vưu Y Nhi. Trước đó, không phải phụ thân đã giết chết con tiểu thú kia và thiên tài yêu nghiệt này sao? Không phải vì hai người có thể giải trận, theo lý thuyết, bọn họ không có khả năng rời khỏi ma pháp trận ở cửa ra Ma Uyên kia mới đúng. Nói cách khác, các nàng bây giờ hẳn đã chết mới đúng. Nhưng bây giờ các nàng vẫn còn sống.