HOT  Võng Du Trò Chơi Sinh Tồn - Na Thì Yên Hoa - New Q1 C3

  1. An Hạ

    An Hạ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    13/4/16
    Bài viết:
    143
    Được thích:
    1,660
    Trò Chơi Sinh Tồn
    Na Thì Yên Hoa
    Editor: An Hạ
    Nguồn: Banlong.us


    [​IMG]

    Đây là một câu chuyện đơn thuần là chém giết.
    Không phân biệt giới tính, chẳng phân biệt địa vị. Chỉ có cường giả mới có thể sống sót.
    120 triệu người, 40 người có thể sống. Trong 40 triệu người đó, chỉ có 18 triệu người là nữ.
    Hạ Mạt, với 6.66% hi vọng sống, bị phản bội, bị đẩy vào đường cùng. ​
    Trọng sinh một lần, mục tiêu một đời chỉ có là một trong 18 triệu người sống sót cuối cùng. ​


    Trò chơi sinh tồn bắt đầu rồi.

    Bạn sẵn sàng chưa?


     
  2. An Hạ

    An Hạ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    13/4/16
    Bài viết:
    143
    Được thích:
    1,660
    Trò Chơi Sinh Tồn- Na Thì Yên Hoa
    Quyển 1
    Chương 0: Lời dẫn

    Editor: An Hạ
    Năm 2699.

    300 triệu dân trên địa cầu đối mặt với nạn tài nguyên khô cạn. Liên Bang Quốc Tế phái ra rất nhiều quân đoàn tìm kiếm tài nguyên ở nhiều tinh cầu khác nhau nhưng không mang lại kết quả gì. Đối mặt với một địa cầu sắp diệt vong, quốc tế liên bang tiến hành kế hoạch cuối cùng, kế hoạch X.

    Kế hoạch X, là kế hoạch để con người tự cứu lấy bản thân. Là kế hoạch tàn nhẫn nhất, vừa bất đắc dĩ, vừa thật nhân từ.

    Trong 300 triệu người, trẻ em dưới 16 tuổi 65 triệu người, hơn 40 tuổi mất đi năng lực lao động tầm 115 triệu người. Kế hoạch X là để 180 triệu người này quyên sinh, để lại hi vọng sống cho 120 triệu dân cư còn lại. 180 triệu người này được liên bang quốc tế cung cấp một viên thuốc không màu, không mùi, uống vào không có cảm giác đau đớn. Có thể lựa chọn sử dụng, hoặc là chờ đợi sự tàn phá của thiên nhiên để chết dần đi.

    Những người trên 16 tuổi, tầm 120 triệu dân được chọn, sẽ được đem xuống căn cứ bí mật của địa cầu tiến hành đông lạnh xác. 1000 năm sau năm 2699, một khi địa cầu đã diệt vong, Trái Đất một lần nữa tái sinh, điều kiện đủ để con người sinh sống. Máy chủ của căn cứ sẽ khởi động lại, sau đó kết nối với thiết bị đông lạnh này, đưa tất cả 120 triệu người này đăng nhập vào một trò chơi.

    Trò chơi này cũng là phần quan trọng nhất trong kế hoạch X.

    120 triệu người này vào trong trò chơi tiến hành chém giết nhau, giành lấy cơ hội được sống. Trò chơi này không khác mấy so với những trò chơi bình thường, chỉ khác một điểm duy nhất. Nhân vật nếu chết một lần, đầu não sẽ tiến hành phá hủy khoang đông lạnh của người chơi. Nói cách khác, chỉ cần trong trò chơi chết đi, người chơi sẽ đánh mất cơ hội sống, bị máy chủ giết chết.

    Đây là luật sống còn của trò chơi, vì vậy bên trong trò chơi, người chơi liên tục bị khiêu chiến. Giết chết đối thủ, hoặc để đối thủ giết chết. Chỉ có 40 triệu dân có thể sống đến cuối cùng có quyền được sống.
    Trò chơi không thể dừng lại, điều kiện để dừng chỉ có một. Là trò chơi chỉ tồn tại 40 triệu người. Lúc này, khoang đông lạnh sẽ tiến hành tự rã đông. Nhờ đó, người chơi có thể rời khỏi trò chơi, bắt đầu cuộc sống mới.

    Dĩ nhiên, vì lo lắng tỉ lệ sống sót không cân bằng. Trong 40 triệu người sống, nam chiếm 22 triệu, nữ là 18 triệu người.

    Đây là một câu chuyện đơn thuần là chém giết.

    Không phân biệt giới tính, chẳng phân biệt địa vị. Chỉ có cường giả mới có thể sống sót.

    Trò chơi này có tên- Trần Ai.

     
  3. An Hạ

    An Hạ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    13/4/16
    Bài viết:
    143
    Được thích:
    1,660
    Trò Chơi Sinh Tồn- Na Thì Yên Hoa
    Quyển 1
    Chương 1: Đào Thải

    Editor: An Hạ
    Hạ Mạt mở bảng thống kê người còn sống ra xem, chỉ còn tầm 40 triệu 2000 người.

    Cô ngẩng đầu rồi quan sát xung quanh, chỉ cần cố gắng cầm cự qua đợt quái công thành này, có thể chấm dứt trò chơi này chăng? Cô hít sâu một hơi, thành thục vung vẩy song kiếm trong tay. Hướng đến một đợt quái gần mình nhất. Vừa chạy, vừa nhìn về người phía sau nhắc nhở:

    "Cậu chạy nhanh theo tớ, chỉ cần giết xong đợt quái công thành này, trò chơi cũng kết thúc"

    Lời nói còn chưa dứt thì đã thấy ngực mát lạnh. Cả người cứ vậy mà không còn chút sức lực nào. Cô cúi đầu, trước ngực là một lưỡi kiếm vô cùng tinh xảo. Kiếm rút khỏi ngực trái rất nhanh, ánh sáng lập lòe, đau mắt người nhìn. Thanh kiếm này rất quen thuộc, đây không phải là thanh kiếm cô vừa đưa cho cô ấy sao? Vì sao...?

    "Đúng vậy đấy, trò chơi của cậu chấm dứt"

    Âm thanh đã quen thuộc từ lâu, giờ phút này giống như địa ngục vọng về. Hạ Mạt cố gắng xoay người, nhưng trong đầu cô lúc này chỉ có một mảng mờ mịt. Ánh mắt cũng dần trở nên mơ hồ. Trước khi trước mắt dần chuyển thành màu đen. Cô chỉ kịp nhìn thấy được đôi giày có hình đám mây trắng trên đất trước mặt cô.

    "Nhân vật đã chết"

    "Rất tiếc, trong [Trần Ai] bạn đã bị đào thải.

    Cảnh sắc trước mắt theo âm thanh lạnh lẽo của hệ thống nhắc nhở mà biến thành một màu tối đen. Hạ Mạt chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh tràn trề, cả người không thể kiềm được run rẩy. Toàn bộ hi vọng lúc này đều đã biến thành tuyệt vọng.

    "Bởi bạn bị loại bỏ, vị trí thứ 8976134 kho đông lạnh số 22 sẽ bị tiêu hủy, tiêu hủy bắt đầu đếm ngược. 10, 9, 8..."

    Cảm giác lúc này của Hạ Mạt không có nhiều người có thể hiểu được. Khi tính mạng của bạn còn chừng mười giây, vậy thì bạn có thể suy nghĩ cái gì? Làm gì? Hay nói cách khác, làm cái gì cũng không được. Nghĩ cái gì cũng không xong. Chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi cái chết. Chờ đợi cảm giác tuyệt vọng lạnh lẽo thấu xương nuốt chửng bạn. Cuối cùng hóa thành tro tàn.

    Hạ Mạt nhìn chằm chằm vào khoảng không vô tận trước mắt, cố gắng tìm kiếm một chút ánh sáng. Tại thời điểm sinh mệnh chỉ còn có thể duy trì một giây. Trong lòng cô sự tuyệt vọng ngày càng toả ra âm ỉ. Càng nhiều không chỉ có hối hận, mà là thù hận. Cô phá huỷ cơ hội sống sót mà cha mẹ đã cho cô. Cũng phá huỷ nốt hi vọng cuối cùng mà cha mẹ đã nỗ lực lưu lại ở thế giới này. Rõ ràng, rõ ràng cô có thể đi đến thời điểm cuối cùng của trò chơi. Nhưng, tại sao! Tại sao? Ngoài trừ tất cả những kĩ năng mạnh mẽ, muốn tồn tại ở tận thế này còn cần đến thứ gì khác?

    Thật hận! Thật sự không cam lòng!

    Cô đã rất nhiều lần nghĩ đến cô sẽ chết như thế nào. Nhưng chưa bao giờ tưởng tượng được cảnh này. Không ngờ đến trong tình huống này vận mệnh hạ một dấu chấm tròn cho sinh mệnh của cô.

    Tại sao lại có thể như thế? Tại sao lại có thể đối xử với cô như thế? Cô không thể chấp nhận được! Thật hận!

    Tín nhiệm của cô, sự ủng hộ của cô. Toàn bộ hi vọng của cô cứ như vậy huỷ trong tay người mà cô cho là bạn bè tốt nhất.

    Cô chết cũng không cam tâm! Đến chết mới sáng mắt ra!

    Nếu như mọi chuyện đều có thể bắt đầu lại từ đầu... nếu như thật sự có thể bắt đầu lại... cô nhất định phải sống sót đến cuối cùng, à không... sống đến sau cùng...

    Tiếc là, trên thế giới này làm gì có "nếu như" từ trước đến giờ, chẳng có "nếu như" đâu...

    "4, 3, 2..."

    Đếm ngược vẫn còn tiếp tục, không nhanh không chậm, hệ thống đơn giản chỉ là làm những công việc của mình, chứ không phải tàn khốc chờ đợi cướp đi sinh mệnh một người.

    Hạ Mạt nhắm hai mắt lại, cô rất muốn khóc, nhưng mắt cô khô khốc, muốn khóc cũng không được.

    Tạm biệt, thế giới này.

    Tạm biệt, cơ hội sống sót.

    Đếm ngược về "1" chậm chạp và cứ duy trì mãi không chịu đếm hết. Hạ Mạt chờ đến có chút phẫn nộ, cô giận dữ mở hai mắt ra, một ánh sáng trắng chói mắt theo hướng cô chiếu đến khiến cô ngất đi.

    Thật ra quá trình ấy cũng chỉ như một giấc ngủ ngắn, giống như là ngủ say một thời gian dài đột ngột tỉnh lại. Cô mở mắt ra, điều đầu tiên nhận thấy là những âm thanh rất khó chịu. Âm thanh kia cứ lặp đi lặp lại, hình như đang nói một thứ gì đó. Cô mở mắt ra, khi nhìn thấy quang cảnh trước mặt, thành thật mà nói... cô hoàn toàn sững sờ.

    Cô đang ở đâu? Tại sao lại còn ở trong trò chơi thế này?

    Cô chớp mắt, cô cố dụi mắt. Nhưng cảnh vật không vì động tác của cô mà biến mất.

    Có thể hiểu đơn giản là giống như cô vừa trải qua một giấc mơ, một giấc ngủ rất dài... Cô đột nhiên nghĩ đến... không phải là vì cô sắp chết nên đại não nhớ về những cảnh tượng trước đây chứ? Cô duỗi các ngón tay, quan sát bàn tay rồi lật bàn tay lại. Cô dùng sức nắm chặt, rồi buông ra. Cảm giác tràn về thật và sống động hơn bao giờ hết. Cô cảm thấy hơi đau, những đầu ngón tay đều có cảm giác.

    Điều này không giống như cô đã chết, cũng không phải là kí ức. Cảm giác này... cô còn sống!

    Lẽ nào đây là Bug?

    Bên tai âm thanh lạnh như băng còn đang không ngừng nói gì đó, Hạ Mạt bấy giờ mới chú ý đến âm thanh đó.

    "... Căn cứ Quốc Tế Liên Bang liên hợp hiến pháp điều 3,494 , khoản 2 quy định..."

    Hạ Mạt lắng nghe, rồi cảm thấy những điều này rất quen. Đột nhiên cô nhớ ra... đây không phải là chương trình mà hệ thống cài sẵn trước khi bước vào trò chơi sao? Lúc đó, cũng nhờ có nó mà cô hiểu được kế hoạch X là gì, [Trần Ai] là gì, cũng như biết được cha mẹ đã để cô nhập kho đông lạnh, chủ động từ bỏ quyền sống của mình.

    Nếu như cô nhớ không lầm...Chương trình này hệ thống chỉ phát đúng một lần, đó là thời điểm lúc trò chơi mới bắt đầu, sau đó lưu trữ tại trong hướng dẫn của trò chơi, nếu như trong trò chơi có điều gì không hiểu có thể mở ra rồi kiểm tra lại.

    Bây giờ là trò chơi mới bắt đầu!

    Hạ Mạt có chút giật mình, là trọng sinh... hay là mơ?

    Cô đột nhiên nắm chặt tay thành nắm đấm, nằm mơ cũng tốt, trọng sinh cũng được, chỉ cần bây giờ lại bắt đầu lại như từ đầu, cô tuyệt đối không nên tái phạm những sai lầm trước kia! Còn có, thời điểm ghi hận kia!

    Chương trình kia vẫn tiếp tục nói không ngừng nghỉ. Hạ Mạt trực tiếp lựa chọn kết thúc. Cái này không phải là có thể tuỳ tiện kết thúc được, mỗi nhân vật chỉ có thể tắt nó đi một lần. Sau khi nhân vật lựa chọn kết thúc, máy chủ sẽ quét đại não của người chơi. Xác nhận xem người chơi ấy có thật sự đã hiểu rõ nội dung chương trình hay không. Nếu như không hiểu, hệ thống sẽ cưỡng chế ép buộc người chơi phải nghe lại chương trình lần hai.

    Trong lúc này, nhân vật không tự động tắt chương trình được nữa. Chỉ có thể chờ đợi đến khi trình tự quét não kết thúc, xác nhận là người chơi đã hiểu rõ nội dung thì nó mới tự động đóng lại. Nhân vật lúc này mới có thể chính thức tiến vào trò chơi.

    [Trần Ai] là một trò chơi thế kỉ. Tất cả sức người sức của đều đầu tư vào, không biết tiêu hao hết bao nhiêu mới có thể thiết kế và vận hành được. Đây thật ra không phải là trò chơi bình thường, cũng đừng bao giờ tin vào những từ ngữ đầy hoa mĩ ở bên ngoài mà vội tin. Đây cơ bản là một chương trình sàng lọc và thử nghiệm độ thích ứng của con người trên Trái Đất.

    Quốc Tế Liên Bang muốn người Trái Đất vượt qua các thử thách, rèn cho họ tâm lí chịu đựng những khó khăn. Từ đó phát huy sở trường của từng người. Nếu ai không thể chịu đựng được, vậy thì đành chấp nhận hi sinh để người khác được sống.

    Hạ Mạt tắt đi chương trình của hệ thống, liền trong khoảnh khắc đó, hệ thống đã quét não của cô, xác định cô hiểu được chương trình này. Vì lẽ đó, cũng không hề mở nó lên lại lần thứ hai.

    Cô không hiểu? Cô có thể không hiểu sao?

    Chương trình này gần như đã giết cô! Cô có chết cũng không quên được quy luật tàn khốc của Trần Ai!

    Tân Thủ Thôn trong Trần Ai có rất nhiều, thật sự chúng có bao nhiêu thì ngay cả bản thân Hạ Mạt cũng không biết.

    Dù sao muốn chứa đựng hơn 4 tỉ người đồng thời đăng nhập vào trò chơi cũng không phải là chuyện đơn giản. Điều đáng nói ở đây là Trần Ai sử dụng hết thảy những khoa học tân tiến nhất để chế tạo. Bởi vậy, cuộc sống chân thật và nơi này cơ bản là không có gì khác nhau. Thị giác, khứu giác, thính giác, xúc giác đều như vậy. Cảm giác đau đớn cũng là 100% không thể chỉnh sửa. Ngày và đêm luân phiên, bốn mùa phân biệt. Cuộc sống thật như thế nào thì trong game cũng như vậy. Chỉ khác là trong này có thể dùng sóng não để điều khiển mở ra một số ít bảng đặc biệt, ví dụ như bảng thuộc tính, bảng nhiệm vụ chẳng hạn.

    Sau khi người chơi hiểu hết chương trình. Hệ thống sẽ ngẫu nhiên phân phối. Người chơi sẽ ngẫu nhiên xuất hiện ở một trong vô số các Tân Thủ Thôn. Tiếp đó, thì bạn có thể tự do hành trình của mình trong Trần Ai. Cuộc hành trình đó chỉ kết thúc, khi bạn chết đi.

    Hạ Mạt chờ đợi cho chương trình của hệ thống làm những điều cuối cùng, trước mắt đột nhiên sáng lên. Cô lập tức vào trò chơi. Tân Thủ Thôn không khác nhiều so với trí nhớ của cô, bố cục giống nhau như đúc.

    Hiện tại ở đây không có bất kì người chơi nào. Chỉ có mấy NPC. Nhưng trong tương lai gần, nơi này sẽ có rất nhiều người chơi xuất hiện. Bọn họ sẽ có rất nhiều biểu hiện phong phú. Có không tin, có người chết lặng, có người tích cực tiếp nhận. Thậm chí có người vì tương lai sống sót mà rời khỏi Tân Thủ Thôn bắt đầu chém chém giết giết.

     
    Chỉnh sửa cuối: 11/3/18
  4. An Hạ

    An Hạ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    13/4/16
    Bài viết:
    143
    Được thích:
    1,660
    Trò Chơi Sinh Tồn- Na Thì Yên Hoa
    Quyển 1
    Chương 2: Thế giới này vốn là không công bằng

    Editor: An Hạ
    Tình cảnh khi ấy rất loạn, thời gian kéo dài cũng không lâu. Không kéo dài qua một giờ. Đây là cửa đầu tiên để sàng lọc người mới. Nếu không thể sớm lấy lại được bình tĩnh mà đối mặt với chuyện đang diễn ra, sớm muộn cũng sẽ chết đi.

    Hạ Mạt nhìn lướt qua quảng trường trong trấn. Ở nơi đó chẳng mấy chốc sẽ tụ tập rất nhiều người. Họ với thông báo của hệ thống có rất nhiều phản ứng, tích cực có, tiêu cực có. Mà đặc biệt là ở phía sau quảng trường nhỏ, chỗ có thôn trưởng đã chật ních người nhận nhiệm vụ.

    So sánh với đời trước một chút. Nên theo trình tự bình thường mà nâng cao thực lực của mình? Hay là hiện tại ra khỏi thôn, ở bản đồ đã ngoại mà nâng cao thực lực của mình? Hạ Mạt hơi suy nghĩ một chút. Không do dự lựa chọn vế sau. Nguyên nhân không có gì đặc biệt, nếu như đi theo trình tự bình thường. Quả thật là ban đầu có thể làm cho thực lực bản thân tăng lên không ít. Thế nhưng, như vậy cũng chính là theo những trò chơi căn bản phải làm nhiệm vụ của trò chơi. Nhiệm vụ trong Tân Thủ Thôn đơn giản là đi vòng quanh thôn, thu lượm một vài thứ đơn giản. Tuy rằng ai cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ loại này rất tốt. Nhưng lại phải thường xuyên ra ra vào vào Tân Thủ Thôn.

    Trần Ai cùng những trò chơi khác không hề giống nhau. Ở game này, là lấy sinh mệnh của chính mình ra mà chơi. Mới vừa mở trò chơi không được bao lâu, nhất định sẽ có những người ỷ mạnh gặp phải người yếu liền ra tay giết chết. Nếu cứ ở Tân Thủ Thôn ra ra vào vào, không kể đến nhận nhiệm vụ sẽ tốn nhiều thời gian. Thì cũng phải tính đến chuyện có thể an toàn né tránh được những người như vậy không mới là vấn đề.

    Cho dù Hạ Mạt so với tất cả mọi người đi trước một bước. Nhưng chắc chắn ngay cả cô cũng không thể có được ưu thế gì lớn.

    Cứ như vậy, chẳng thà cô ra khỏi thôn. Cố gắng tăng thực lực của mình ở bản đồ dã ngoại. Chỉ cần cô có ý thức tránh né, một quãng thời gian lâu không giao tranh với bất kì người chơi nào. Khoảng thời gian dài như vậy cũng đủ cho cô vừa nghỉ ngơi tiết kiệm sức lực. Vừa có thể nâng cao kĩ năng của bản thân.

    Đã quyết định xong, Hạ Mạt không có một giây trì hoãn. Ngay lập tức rời khỏi Tân Thủ Thôn, hướng về một khe núi phía xa rồi chạy đi.

    Ở trong Trần Ai, nhân vật có những thuộc tính: Sự chịu đựng, thể lực, trí lực, nhanh nhẹn, sức mạnh và ngộ tính. Sự chịu đựng ảnh hưởng đến sinh mệnh (*kiểu như HP) của người. Thể lực ảnh hưởng đến sức bền bỉ khi chiến đấu. Trí lực, nhanh nhẹn và sức mạnh phân biệt với nhau sẽ ảnh hưởng đến phương hướng phát triển của nhân vật. Về phần ngộ tính là khả năng nhân vật lĩnh ngộ. Đây cũng là điểm hết sức quan trọng.

    Vì sao? Trong Trần Ai, không có phân loại nghề nghiệp, cũng không phân chia cấp bậc. Tất cả nhân vật trong trò chơi sẽ căn cứ vào các nhiệm vụ nhận được cùng các sự kiện trải qua, nhân vật sẽ có [Điểm thuộc tính] không giống nhau. Điều này quyết định mỗi người có một phương hướng kĩ năng phát triển. Trong những thuộc tính trên, thứ khó lấy được nhất là ngộ tính. Ngộ tính cao hay thấp quyết định đến khả năng lĩnh hội của nhân vật. Sức lĩnh hội càng cao thì có khả năng học được những kĩ năng vô cùng cường hãn.

    Trần Ai tái hiện sự thật một trăm phần trăm. Có lẽ vì vậy nên thuộc tính của nhân vật thông qua quá trình quét kho đông lạnh mà tự có thuộc tính tương ứng. Tất nhiên những thuộc tính này sẽ không tương đồng. Tuy rằng ở trong game có thể thông qua nhiều cách khác nhau để thu được [Điểm thuộc tính], thế nhưng khi mới bắt đầu [Điểm thuộc tính] của mọi người chơi bởi những tình huống khác nhau mà không thể giống nhau được. Mặc kệ sau này trò chơi sẽ xuất hiện tình huống thế nào, nhưng tại thời điểm sơ kì trò chơi. Tố chất của người chơi tốt thì người chơi ấy nhất định sẽ được lợi.

    Đừng nói chuyện có công bằng hay không. Thế giới này vốn là không công bằng.

    Sự chịu đựng: 5, thể lực: 5, trí lực: 1, nhanh nhẹn:1, sức mạnh:1, ngộ tính: 0

    Những thuộc tính của Hạ Mạt đời trước hay đời này đều được hệ thống ước định như vậy. Không có cái gì hơn, cũng chẳng có thuộc tính nào quá kém. Tất cả đều giống một người chơi bình thường khác. Cho dù có làm lại lần nữa thì cũng không có gì thay đổi cả.

    Chỉ có điều cô có một giấc mơ khác với những người khác. Trong mơ ảo, không rõ chuyện là thật hay là giả. Ở trong giấc mộng, cô dường như đã sống qua một lần, cũng như đã chết đi một lần.

    Hạ Mạt đón gió chạy đi. Vì điểm nhanh nhẹn ảnh hưởng đến tốc độ nên cô trốn không được nhanh. Nhưng, cô lại mỉm cười. Bất luận hiện tại có phải là một giấc mộng hay không, nếu là giấc mộng mà có thể là lại lần nữa. Cô nên đem nhưng hối hận kia xoá bỏ đi. Cô phải sống sót! Vì hi vọng của cha mẹ, vì hi vọng của cô. Hoặc là vì thù hận, cô phải sống sót. Sống sót đến phút cuối cùng!

    Giống như là một hạt bụi, tuy rằng rất nhỏ bé. Nhưng khi đã rơi vào đất bùn thì sẽ hồi sinh rực rỡ!

    *

    Tuy rằng trong hiện thực và trong game hoàn toàn như nhau, nhưng khác là trong game Trần Ai lại lấy bối cảnh là thời đại vũ khí lạnh. Mỗi người cần sử dụng vũ khí để đánh gục quái vật hoặc là đối thủ. Về phần điều khiển pháp thuật thật ra có tồn tại, thế nhưng đó là một kĩ năng hết sức bí ẩn. Trong kí ức của Hạ Mạt, đến lúc cô ngừng trò chơi cũng không gặp phải nhân vật điều khiển được sức mạnh phép thuật. Đương nhiên, điều này cùng với phạm vi quan hệ của cô có quan hệ. Phải biết rằng, đời trước cô chỉ là một người chơi ở dưới đáy xã hội lần mò.

    Khi chạy qua một cánh đồng Nhân trần, Hạ Mạt dừng lại ở biên giới của rừng rậm. Cô ngẩng đầu nhìn về một cây không lớn lắm. Ánh mắt rơi trên một nhánh cây nhô ra. Cô cần nhánh cây kia làm vũ khí. Không sai. Cô cần chính là nó!

    Trong Trần Ai, ngoại trừ một bộ quần áo che đậy thân thể không có điểm phòng ngự, thì hệ thống không cho thì không còn gì khác nữa. Thậm chí một cái que cũng không cho. Nếu người chơi muốn chiến đấu, vậy thì tự bản thân phải đi tìm vũ khí cho mình.

    Giai đoạn đầu của trò chơi, Những thứ nhẹ nhàng dễ cầm như cành cây là vũ khí tốt nhất. Đương nhiên, làm sao để tìm được một cành cây tiện tay kì thực cũng phải trải qua quá trình học tập. Hạ Mạt đã từng vì điều này mà phải hao tốn một thời gian để học tập. Mà bây giờ cô đã có thể quen thuộc với kĩ năng này đến mức giữa những đám cây lộn xộn, liếc mắt một cái cũng có thể tìm được một nhánh cây thích hợp nhất với bản thân.

    Sau khi đã xác định được cành cây mình tuyển chọn. Cô đi đến dưới cây, hít một hơi thật sâu. Đột nhiên nhảy vọt lên ôm lấy thân cây, hướng đến trên cây bò tới. Bắt đầu không thuận lợi mấy, cô cũng từng qua những động tác bình thường ở đời trước rèn luyện kĩ năng nhân vật như vậy. Thuộc tính thì phải trải qua muôn vàn thử thách cùng kĩ thuật mới lấy được. Tuy bây giờ không có thuộc tính, nhưng kỉ thuật thì vẫn ở đó. Khắc sâu trong tâm trí.

    Phiền toái nhất là, làm sao để sử dụng thân thể bình thường này thành thục được những kĩ thuật kia.

    Thử đi thử lại nhiều lần, mặc dù có chút khó khăn nhưng vẫn còn thuận lợi. Dù sao kĩ thuật phảng phất trong kí ức không cách nào quên được. Bộ não con người là một thứ thần kì. Cho dù thân thể này không giống trước, nhưng sau khi thất bại vài lần đã hình thành thói quen. Trực tiếp khống chế ý thức vận dụng thuần thục kĩ năng leo cây. Nếu điều này so với kiếp trước thì cô đã học leo cây tốt lắm rồi. Trước kia học kĩ năng này cô lãng phí thời gian đến nửa ngày. Mà để thuần thục cũng phải đến hai tuần. Bây giờ thật sự là tốt lắm rồi.
     
  5. An Hạ

    An Hạ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    13/4/16
    Bài viết:
    143
    Được thích:
    1,660
    Trò Chơi Sinh Tồn- Na Thì Yên Hoa
    Quyển 1
    Chương 3: Đánh quái

    Editor: An Hạ
    Hạ Mạt leo lên trên cây, đứng trên một cành cây lớn rồi đứng dậy đi đến chỗ cành cây. Theo quan sát của cô, nhánh cây mọc thấp về phía trước, vì vậy cô đưa hai tay để giữ thăng bằng, rồi dần đến gần cành cây đó. Tiếp tục như vậy được mấy bước thì đến được gần nơi mà cành cây mọc ra. Cô cúi xuống cẩn thận kéo nhánh cây kia. Sau đó đưa tay với lấy đầu nhọn của nhánh cây. Điều này khiến cho cảnh cây tạo với rễ cây thành một đường cung rất căng. Cô hít một hơi thật sâu, dùng hết sức lực đạp lên nơi cong nhất của cành cây.

    “Rắc” cành cây gãy đôi. Đồng thời cô cũng mất thăng bằng mà rơi xuống đất.

    Dù phía dưới là một bãi cỏ mềm mại, nhưng từ trên cây té xuống đau vẫn là đau. Hạ Mạt dù có hơi nhíu lông mày lại nhưng vẫn không hề hé răng than vãn. Cô nằm trên mặt đấy nghỉ mấy giây, rồi vươn mình dậy. Không để ý đến sống lưng đau nhói, nhặt nhành cây lên quan sát.

    Ở trong Trần Ai, cần học tập rất nhiều. Bao gồm cả chịu đựng những đau đớn.

    Cô bỏ bớt cành lá dư thừa. Rồi cầm nhánh cây thử một chút. Trọng lượng vừa vặn, độ dài vừa phải. Hết sức tiện tay. Bên tai cô lúc này vang lên một âm thanh chỉ có mình cô mới nghe được. Âm thanh này rất quen thuộc, âm thanh này là khi thu được các [Điểm thuộc tính] hệ thống sẽ tự động nhắc nhở.

    “Bạn bằng chính năng lực của mình học được cách chọn cành cây, ngộ tính +2”

    2 điểm? Hạ Mạt có chút kinh ngạc. Sao có thể là 2 điểm? Đời trước của cô mỗi lần học được kĩ năng gì tốt nhất cũng chỉ được hệ thống khen thưởng, tặng cho một điểm ngộ tính. Đôi khi còn không có nữa. Có phải vì cô là người đầu tiên học được kĩ năng này nên hệ thống thưởng thêm không? Hiện tại thật sự không có cách nào biết được. Không sao, cô sẽ thí nghiệm lại lần nữa.

    Cầm theo cành cây, Hạ Mạt đi vào rừng rậm. Nơi này có một loại động vật nhỏ, tốc độ di chuyển không nhanh- Thích Võng Linh Toàn (Nhím nhỏ có gai nhọn). Tuy tốc độ không nhanh nhưng lực công kích của nó rất mạnh. Nhất là khi nó đến gần người chơi, gai trên mình nó không thể lấy đi tính mạng người. Nhưng rút bớt không ít HP.

    Cũng may đây là lân cận Tân Thủ Thôn. Vì vậy quái cũng sẽ không chủ động công kích. Thế nhưng, loại quái này lại rất sợ người lạ. Nếu như không cẩn thận khống chế sát khí của bản thân. Sẽ làm cho chúng chạy mất.

    Hạ Mạt chọn được một con nhím lạc đàn. Nhìn giống như cô đang nhàn nhã đến trước mặt nó. Thật ra là đợi bản thân đến gần đến khi nó nằm trong phạm vi công kích rồi tìm cách đâm vào mắt nó.

    Con nhím đang rất tự tại gặm nhấm những quả dại trên mặt đất. Không nghĩ đến đột nhiên mình lại gặp nguy hiểm. Tất nhiên là bị đâm trúng. Nhím là loại động vật trên người đều được bao bọc bởi gai nhọn cứng rắn. Nơi mềm nhất chỉ có bụng và khuôn mặt với một chút da bọc lại. Muốn gây nên thương tổn lớn cũng chỉ có thể công kích vào hai nơi này. Nhưng bởi vì bụng của chúng sát đất, không có cách nào công kích được. Vì vậy chỉ còn khuôn mặt là mục tiêu công kích của hầu hết người chơi.

    Đầu con nhím không lớn, khuôn mặt lại càng nhỏ. Muốn công kích chính xác khuôn mặt của nó kì thực cũng không phải là chuyện dễ dàng. Huống chi muốn công kích là con mắt đang hoạt động bên trong nữa. Chuyện này khó càng thêm khó. Nếu là người mới chơi, đây là một kĩ xảo phải học rất lâu. Nhưng Hạ Mạt thì lại không thành vấn đề. Cô tiếp tục tấn công thêm một con khác một lần nữa.

    Kinh nghiệm của kĩ xảo lộ ra một điểm.

    Trên đầu con nhím hiện ra một thanh HP. Bị đâm một cái, liền giảm một nửa. Con nhím bị đâm phải mắt nhất thời chảy máu đầm đìa. Nó kêu gào, tiếng gào này làm những con nhím xung quanh cảnh giác, lập tức chạy ra. May mà nhím không phải là loại sinh vật thông minh. Chúng nó chỉ theo bản năng là tránh né nguy hiểm. Nếu như thật sự liên thủ mà tấn công. Đối với người mới vào trò chơi như Hạ Mạt thật sự là rắc rối lớn.

    Thừa dịp con nhím kia đang gào thét. Trong nháy mắt, Hạ Mạt lại hướng về một con mắt khác đâm đến. Lần này con nhím càng phát ra tiếng kêu rất thảm thiết. Sau đó ngã ra đất. Cái bụng trắng toát lật lại. Bốn chân nó giãy giụa mấy cái rồi dừng lại.

    Ờ trong Trần Ai không hề phân biệt đẳng cấp. Bởi vậy quái vật sau khi chết cũng chẳng đem đến bất cứ kinh nghiệm nào để thăng cấp cả. Nhiều nhất cũng chỉ có độ thuần thục kĩ năng. Đây cũng là một dạng kĩ năng. Nếu độ thuần thục góp đến một thời điểm nhất định, căn cứ vào ngộ tính của người chơi mà hoạt động đến những kĩ năng đẳng cấp khác nhau.

    Độ thuần thục. Tên giống ý nghĩa. Chính là sử dụng những động tác của hệ thống đến một mức độ nào đó. Độ thuần thục càng cao, càng dễ dàng học được kĩ năng, cũng có thể làm cho kĩ năng phát huy tổn thương đến mức cao nhất.

    Hạ Mạt kiểm tra lại độ thuần thục sau một hồi đâm chết con nhím. Bốn điểm, rất tốt. Cô mới sử dụng nhưng thật ra đó là một loại kĩ năng công kích-ám sát. Loại kĩ năng này thích hợp trường thương, trường kiếm, đoản kiếm, dao. Được phần lớn vũ khí sử dụng, hơn nữa so với thương tổn của chém thường cao hơn nhiều. Sử dụng loại này rất có lợi, nhất là thời kì đầu lại càng có lợi nếu học được kĩ năng này. Nhưng mà hiện tại Hạ Mạt sử dụng cũng không phải là ám sát chân chính. Cô chỉ có tư thế của ám sát. Hệ thống không hề công nhận [Kĩ năng ám sát]. Vì lẽ đó, cô cần phải thường xuyên sử dụng động tác này. Dùng để tích góp độ thuần thục, hi vọng có thể nhanh chóng được hệ thống chứng nhận [Kĩ năng ám sát]

    Nhím là một loại quái vật kém thông minh. Lại sợ người lạ nên cũng sẽ không liên kết tấn công. Mặc dù so với các loại quái gần Tân Thủ Thôn như thỏ, gà, cóc các loại thì có lợi hại hơn một chút. Nhưng cuối cùng cũng vẫn chỉ là quái vật cấp thấp. Coi như vừa nảy có kinh hãi trước tài năng ám sát của Hạ Mạt thì cũng sẽ không rơi ra đồ vật có giá trị gì.

    Hạ Mạt đi đến thi thể con nhím bên cạnh. Trở mình nó lại. Con nhím này không lưu lại cho cô đồ vật gì cả. Điều này cũng là bình thường. Trên thực tế sau khi con mồi chết cũng sẽ không lưu lại gì. May mắn, con nhím này không nhỏ nên trên người nó có Bối Thứ rất khoẻ mạnh. Hạ Mạt không chút nghĩ ngợi, trực tiếp dùng chân đạp lên con nhím. Cô dùng cả hai tay rồi đem Bối Thứ sau lưng con nhím rút ra. Con nhím lúc này chỉ còn là một đống thịt thối rữa. Không còn giá trị gì nữa.

    Cô nhớ lần đầu tiên trải qua chuyện như vậy, khi ấy cô vẫn là một cô nhóc. Chưa va chạm nhiều, có chút thiện lương, có chút không đành lòng. Rốt cục trải qua nhiều lần va vấp đến đâu cô mới trở thành lạnh lùng như bây giờ? Vấn đề này Hạ Mạt không nghĩ đến, cũng không dám nghĩ đến. Hiện tại không cần nghĩ đến nó, sau này cũng vậy thôi.

    Chỉ cần sống đến cuối cùng, biến thành loại người gì. Thật ra cũng không đáng bàn lắm.
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)