Tiên Hiệp Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo - Hắc Huyền

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    358,832
    Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo
    Tác giả: Hắc Huyền
    Quyển 2: Thương Vân Tông.
    Chương 236: Ngũ Nhạc Chương gia

    Dịch: Lạc Đinh Đang
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Phong Lôi kiếm trận uy lực to lớn, trước đó phàm là địch nhân đã giao thủ với Tiêu Dao Tiên Quân đều khắc sâu trong trí nhớ. Nhất là một kích tuyệt sát của kiếm trận, người thấy qua tuyệt đối không có khả năng sống sót.

    Kiếm phong khổng lồ cuối cùng phá đất chui lên, diệt sát Chương Nhạc không phải là tuyệt sát cuối cùng của Phong Lôi kiếm trận. Lấy cảnh giới hiện giờ của Bạch Dịch, nếu thi triển ra chiêu Phong Lôi Trảm rợn người đó, bản thân hắn sẽ bị phản phệ.

    Không đến thời khắc sinh tử Bạch Dịch sẽ không dùng tới uy lực cuối cùng của kiếm trận. Dù không dùng tuyệt sát nhưng lấy Phong Lôi kiếm trận diệt sát Chương Nhạc cũng đơn giản, chẳng qua sau khi thúc giục kiếm trận, linh lực của Bạch Dịch đã tiêu hao không còn.

    Chiến Hồn kỳ lần nữa xuất hiện trong tay, Bạch Dịch vung lá cờ nhỏ lên, vô số Chiến Hồn lập tức tràn ra. Một số đệ tử Chương gia chưa chết hết, tuy nói tránh được kiếm trận vây giết nhưng đều bị Chiến Hồn hủy tâm thần, cuối cùng trở thành một đám xác rỗng.

    Khi thu hồi Chiến Hồn kỳ, Bạch Dịch xuất hiện cảm giác choáng váng ngắn ngủi, đó là dấu hiệu linh lực bị tiêu hao toàn bộ. Hắn lập tức lấy một khối Linh Thạch ra, ngồi giữa vô số thi thể, yên lặng khôi phục.

    Tâm tình Nghê Thu Vũ lúc này vẫn chưa khôi phục. Nàng không ngờ tới một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ lại giết ngược hơn ba mươi tu sĩ cùng cấp. Đó cần thực lực khủng bố cỡ nào, dù là cường giả Kim Đan sơ kỳ cũng chưa chắc có thể lật mình tiêu diệt nhiều tu sĩ Trúc Cơ như thế.

    Nghê Thu Vũ vẫn si mê trong kiếm vũ của Bạch Dịch, thẳng tới khi gió núi lạnh lẽo thổi tới, nàng mới bừng tỉnh. Thấy Bạch Dịch đang khôi phục, nàng vội vàng chạy tới, thủ hộ bên cạnh hắn.

    Trên một ngọn núi thấp cách dốc Sát Mã ba mươi dặm, Mục Đức đang dựa lưng vào một cây đại thụ nhắm mắt dưỡng thần, cạnh hắn là ba tu sĩ trung niên cung kính đứng.

    Người cầm đầu trong ba người để râu ngắn, mặc cẩm bào, hốc mắt lõm, nhìn cực kỳ âm tàn. Người này nhìn về hướng dốc Sát Mã, cung kính nói với Mục Đức: "Mục huynh, tiểu nhi làm việc, ngài cứ yên tâm đi. Đứa nhỏ Chương Nhạc này thiên phú bình thường nhưng tâm tư lại tinh tế tỉ mỉ, có hắn ra mặt, tiểu tử Thương Vân Tông kia nhất định không sống nổi."

    Người nói lời này tên Chương Huy, là gia chủ hiện thời của Chương gia, chẳng những là một tu sĩ Kim Đan trung kỳ, mà còn là phụ thân Chương Nhạc.

    "Gã tiểu bối Thương Vân tông kia thật không đơn giản, chết ở dốc Sát Mã cũng tốt, nếu để hắn chạy thoát, vị trí tộc lão Mục gia này của ta chỉ sợ không ngồi ổn." Mí mắt Mục Đức cũng không nhấc lên, ngữ khí lạnh lẽo nói: "Hắn phải chết!"

    Vì có năm đóa Ngũ tuyến Kỳ Lan, vì có cơ hội tiến giai Kim Đan hậu kỳ, Mục Đức quyết định ăn cả ngã về không.

    Người Mục gia kiêng kị lão tổ, không dám làm khó Bạch Dịch, chỉ có người Chương gia ra tay mới không liên lụy tới Mục Đức. Dù mọi chuyện bại lộ, không may cũng là Chương gia mà thôi, không liên quan đến Mục Đức hắn. Tự mình đến đây là Mục Đức lo năm đóa Kỳ Lan kia, chỉ khi cầm chặt Kỳ Lan trong tay hắn mới cảm thấy an ổn.

    "Mục huynh yên tâm, tiểu tử tên Bạch Dịch kia hôm nay nhất định phải chết không thể nghi ngờ." Chương Huy nịnh nọt nói: "Có Thiên Hồn đại trận, cộng thêm ba mươi hai đệ tử Trúc Cơ Chương gia, trừ phi tiểu tử kia đạt đến cảnh giới Kim Đan, nếu không tuyệt đối không có đường sống..."

    Mới nói tới đây, một khối mộc bài nhỏ trên người Chương Huy đột nhiên vỡ nát, một đạo âm khí lập tức tiêu tán vô tung.

    "Hồn bài Nhạc nhi... Nát!"

    Hồn bài vỡ vụn, đại biểu cho Chương Nhạc hồn phi phách tán. Chương Huy hét to một tiếng, lập tức ngự kiếm lao thẳng tới dốc Sát Mã. Hai tu sĩ Kim Đan sơ kỳ Chương gia cạnh hắn đều sắc mặt đại biến, theo sát phía sau.

    Mục Đức bỗng mở đôi mắt già nua ra. Hắn nhìn chằm chằm vào hướng dốc Sát Mã, do dự trong khoảnh khắc, cuối cùng không ngăn nổi tham niệm với năm đóa Kỳ Lan, cũng đứng dậy đuổi theo.

    Linh lực cạn kiệt là việc cực kỳ tổn hại sức khỏe với Tu Chân Giả, Bạch Dịch chuẩn bị khôi phục ít linh lực rồi lập tức rời khỏi đây. Khi luồng linh lực thứ nhất được thu nạp, chân trời bỗng xuất hiện bốn đạo linh khí dao động mãnh liệt, cách dốc Sát Mã càng ngày càng gần.

    Nghê Thu Vũ cũng phát hiện địch nhân ở xa, ánh mắt nàng lộ ra vẻ kiên nghị. Triền Vân Mạt bảo vệ trước người Bạch Dịch, một bước không động.

    "Kim Đan..."

    Xác định linh khí dao động phía xa, Bạch Dịch không chút do dự thả Linh thú ra. Trong tiếng chim hót lanh lảnh, Thanh Vân Tước đã giương cánh bay lên không. Hắn kéo Nghê Thu Vũ, Thanh Tước cực lớn chở hai người vội vã bay về hướng khác.

    Nghê Thu Vũ ngồi trên lưng Thanh Vân Tước, lo lắng hỏi: "Có cường giả Kim Đan đột kích?"

    Bạch Dịch đáp, Linh Thạch trong tay bắt đầu tiêu tan rất nhanh. Hắn phải nhanh nhanh hồi phục linh lực để đối phó cường địch đuổi giết. Nghê Thu Vũ không cách nào xác định địch nhân ở xa, hắn kết luận mười phần, đó là bốn cường giả Kim Đan.

    Bốn địch nhân cảnh giới Kim Đan, Bạch Dịch không dám khinh thường. Nếu đuổi theo là một tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, hắn có Diêm Sơn tương trợ, có lẽ ngăn cản không khó. Nhưng bốn tu sĩ Kim Đan không phải tồn tại Diêm Sơn có thể chống cự, hơn nữa trong đám truy binh khả năng rất cao có Mục Đức.

    Uy lực của Phong Lôi kiếm trận đủ để diệt sát mấy chục tu sĩ cùng cấp, nhưng đối mặt tu sĩ Kim Đan, Bạch Dịch vẫn không có phần thắng.

    Trúc Cơ và Kim Đan, hơn kém không đơn thuần là cảnh giới, linh lực của hai bên cũng cách biệt một trời một vực. Lấy cảnh giới bây giờ của Bạch Dịch, thúc dục một lần Phong Lôi kiếm trận đã là cực hạn, có lẽ có thể trọng thương Kim Đan sơ kỳ, nhưng tuyệt đối thể giết chết hắn. Chỉ cần có Pháp bảo phòng ngự, bất kể tu sĩ Trúc Cơ đơn độc nào đều không thể đánh chết Kim Đan.

    Chỉ cần Phong Lôi kiếm trận không giết chết tu sĩ Kim Đan, vậy sau đó Bạch Dịch chỉ có thể mặc người chém giết.

    Thanh Vân Tước mở hai cánh, như gió bay điện chớp lao về phía xa. Khi Chương Huy đi vào dốc Sát Mã, thấy hai mảnh thi thể của con mình, vị gia chủ Chương gia này lập tức hét thảm một tiếng, hai mắt nhuộm đỏ quát: "Giết ái tử của ta, thù này không đội trời chung!"

    Mặc kệ thi thể đầy đất trên dốc Sát Mã, Pháp bảo cấp thấp của Chương Huy bị thúc dục đến cực hạn, đuổi theo hướng Thanh Vân Tước bay đi. Hôm nay nhi tử độc nhất của hắn bị người khác chém thành hai nửa, sao hắn có thể không giận.

    Sau khi Mục Đức nhìn thi thể Chương Nhạc và những đệ tử Chương gia khác, hắn không nóng nảy phát cuồng như Chương Huy, mà là trầm ngâm hồi lâu.

    Giao đấu lúc trước Mục Đức không tận mắt nhìn thấy, giờ nhìn chiến trường, hắn có thể đại khái suy tính ra thực lực của Bạch Dịch. Có thể một hơi giết chết hơn ba mươi tu sĩ cùng cấp, đây không phải người bình thường gì.

    Ba tu sĩ Kim Đan Chương gia đều đuổi theo, hàn quang trong mắt Mục Đức lóe lên một cái, không hề do dự đuổi theo hướng Bạch Dịch chạy trốn.

    Không lâu lắm, khu rừng gần dốc Sát Mã xuất hiện bóng dáng Lôi Thạc. Hai cường giả Kim Đan sơ kỳ của Lôi gia vẫn hộ vệ hai bên hắn.

    "Bạch Dịch kia cũng có chút thủ đoạn, cho dù bổn thiếu gia lâm vào loại kiếm trận này, nếu không có dị bảo hộ thân, sợ cũng khó thoát khỏi cái chết.”

    Lôi Thạc chỉ đi ngang qua, không nghĩ rằng thấy trò hay ở phía xa. Trước đó hắn còn cho rằng Bạch Dịch nhất định phải chết, ai ngờ rằng gã thiếu niên nhìn như yếu đuối kia lại có thủ đoạn khủng bố như thế, giết sạch sẽ đệ tử Chương gia.

    "Bị ba tu sĩ Kim Đan Chương gia đuổi giết, hắn cũng mất mạng." Lôi Thạc đè xuống kiêng kị trong lòng, cười nhạo một tiếng, nói: "Không nhờ lão thất phu Mục Đức ở ngay gần đó, may là chúng ta không lộ diện. Xem ra Mục Đức mới là kẻ xúi giục vụ phục kích này, chẳng lẽ vì năm đóa Kỳ Lan kia?
     
    buinhi99 thích bài này.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    358,832
    Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo
    Tác giả: Hắc Huyền
    Quyển 2: Thương Vân Tông.
    Chương 237: Mục Đức phẫn nộ

    Dịch: Lạc Đinh Đang
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Lôi Thạc tự nhủ nói, một tu sĩ Kim Đan cạnh hắn thì trầm giọng nói: "Đan dẫn Ngũ Lan Hợp, đủ khiến Mục Đức đập nồi dìm thuyền rồi, huống chi tiểu tử kia còn có Thanh Vân Tước, nhất định bảo bối trên người không ít. Thanh hắc kiếm này của hắn có thể không phải vật thường, trong đám Pháp khí cực phẩm ta từng thấy thì có uy lực mạnh nhất.”

    "Đan dẫn Ngũ Lan Hợp, Thanh Vân Tước, Pháp khí cực phẩm đỉnh cấp..."

    Lôi Thạc vừa nói, vừa lộ ra thần sắc tham lam. Hắn cười một tiếng âm hiểm, nói: "Đã có Mục gia náo nhiệt, Lôi gia chúng ta sao bỏ qua được. Đục nước béo cò mà nói, vừa đúng thời cơ gặp một con cá lớn, đuổi theo mau!"

    Lôi Thạc chuẩn bị đục nước béo cò, vậy nên rơi lại phía sau. Có hai vị tu sĩ Kim Đan giúp hắn, mặc dù nhất thời không đuổi kịp Thanh Vân Tước, nhưng hắn cũng không mất mục tiêu. Chẳng qua Chương Huy vậy mà liều mạng, không hề cố kị tiêu hao linh lực, dốc sức liều mạng thúc giục phi kiếm. Hắn thầm nghĩ muốn ăn sống nuốt tươi hung thủ giết ái tử của hắn.

    Linh thú phi hành có một chỗ tốt, đó là không cần chủ nhân hao phí linh lực. Chỉ cần Bạch Dịch chỉ định một phương hướng, Thanh Vân Tước sẽ toàn lực phi hành.

    Trong lúc khôi phục Bạch Dịch mơ hồ phát hiện, phía sau bốn truy binh, thấp thoáng có linh khí dao động. Đuổi theo lúc này tất nhiên là địch mà không phải bạn, tuyệt đối không nên ham chiến, chỉ có toàn lực trốn chết mới là thượng sách.

    Đối chiến mấy vị Kim Đan?

    Bạch Dịch không ngu như vậy, có Thanh Vân Tước ở đây, tốc độ của Pháp bảo cấp thấp cơ bản không đuổi kịp hắn. Nhưng mà tốc độ Pháp bảo cấp trung không phải thứ Yêu Thú phi hành cấp 2 có thể so sánh.

    Trong đám truy binh, một Pháp bảo trường kiếm có linh lực khổng lồ rõ ràng mang tốc độ nhanh nhất. Không mất bao lâu, cách Thanh Vân Tước Bạch Dịch chưa đầy một dặm, nếu tiếp tục đuổi theo thế này, không mất nhiều thời gian, Bạch Dịch sẽ bị người bắt kịp.

    Quay đầu nhìn đạo kiếm quang cách mình gần nhất, Bạch Dịch chỉ có thể mơ hồ thấy trên phi kiếm là một lão giả. Không cần đoán hắn cũng biết, lão giả kia nhất định là Mục Đức.

    Sát cơ trong mắt lóe lên, Bạch Dịch hướng phía Thanh Vân Tước đánh ra một luồng linh lực. Chim tước màu xanh mạnh mẽ vỗ hai cánh, tốc độ lập tức tăng lên một chút, giống như một đạo lưu quang bay về hướng Tây Bắc.

    Lúc này Thanh Vân Tước đã đạt tốc độ nhanh nhất, con Yêu Thú cấp 2 này toàn lực chạy như bay, tốc độ tuyệt đối vượt ra khỏi Pháp bảo cấp thấp, nhưng truy binh phía sau vẫn đuổi theo không tha.

    Dưới chân Mục Đức là một Pháp bảo phi kiếm cấp trung, khi toàn lực phi hành, tốc độ phải nhanh hơn một bậc so với Thanh Vân Tước. Chương Huy vã hai tu sĩ Chương gia khác đều điều khiển Pháp bảo cấp thấp, nhưng ba người này đã quyết định dốc sức liều mạng rồi. Họ dùng linh lực gia trì, liên tục thúc giục linh lực đề cao tốc độ của phi kiếm.

    Lôi Thạc và một tu sĩ Kim Đan của Lôi gia ngồi chung một thanh phi kiếm, hắn chỉ là tu sĩ Trúc Cơ, không thể điều khiển Pháp bảo được. Khi Lôi Thạc phát hiện mấy người phía trước càng ngày càng xa, hắn nhíu mày nói: "Tiểu tử kia thoát được thật vui vẻ, người Chương gia đuổi theo cũng không chậm, hao phí lượng lớn linh lực để đề thăng tốc độ của phi kiếm, xem ra bọn hắn không định giữ lại người sống. Cũng khó trách, Chương Nhạc có tiền đồ nhất đã bị người ta giết, cuộc sống của Chương gia sau này chỉ sợ không dễ chịu lắm. Không có Mục gia, ba tu sĩ Kim Đan mà muốn đẩy một gia tộc lên, hừ, mơ mộng hão huyền."

    Lôi Thạc thấp giọng mắng vài câu, ngay sau đó ra lệnh: "Nhất định phải đi cùng những tu sĩ Chương gia, không cần quan tâm tên Bạch Dịch kia."

    Lôi Thạc nói xong, tu sĩ Lôi gia chở hắn lập tức thúc giục linh lực, trong nháy mắt phi kiếm dưới chân nhanh hơn rất nhiều, bám sát ngay sau đám người Chương gia.

    Mà cuộc truy đuổi lúc này không mất bao lâu đã chạy qua hơn mấy trăm dặm, khoảng cách giữa Mục Đức và Bạch Dịch luôn hơn kém không tới một dặm. Khi thấy Thanh Vân Tước bay qua một gò núi, kiên nhẫn của Mục Đức cuối cùng đã hết. Hắn bắt đầu vận dụng linh lực trong người, tốc độ càng lúc càng nhanh.

    Nghê Thu Vũ đã nhìn ra cảnh giới của truy binh, khi nàng thấy rõ khuôn mặt có vết sẹo dữ tợn như con rết của Mục Đức, nàng đã biết rõ hôm nay mình và Bạch Dịch cửu tử nhất sinh.

    Năm tháng tu luyện càng nhiều, cảm giác với sự cao thấp của cảnh giới càng tăng, dù là đối mặt tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, Nghê Thu Vũ cũng không sinh ra vẻ sợ hãi. Nhưng một khi đối mặt Kim Đan, trong lòng nàng lập tức hiện lên từng đợt tuyệt vọng.

    Tuy Bạch Dịch có thể dùng kiếm trận diệt sát mười mấy người cùng cấp, nhưng khi đối mặt Kim Đan, Nghê Thu Vũ không cho rằng Bạch Dịch có nửa phần chiến thắng. Hơn nữa cường địch Kim Đan đuổi theo không chỉ một người.

    Phi kiếm Mục Đức càng ngày càng gần, thậm chí Nghê Thu Vũ có thể thấy rõ khóe miệng khát máu cười lạnh của Mục Đức.

    Nữ tử trong tuyệt vọng dịch người lại, muốn dùng hết sức che cho Bạch Dịch. Dù biết làm vậy cũng vô dụng, nhưng vẫn tốt hơn khoanh tay chịu chết.

    Dưới uy hiếp của cường giả Kim Đan, thậm chí Nghê Thu Vũ không sinh ra tâm tư phản kháng. Giờ nàng giống như biến thành một nữ tử mặc người định đoạt.

    Nghê Thu Vũ sợ tu sĩ Kim Đan, nhưng Bạch Dịch thì không. Đường đường là Tiêu Dao Tiên Quân, giữa trời đất này còn không sợ kẻ nào, huống chi là mấy tu sĩ Kim Đan.

    Linh lực đã khôi phục như lúc ban đầu, Bạch Dịch lạnh lùng quét mắt về phía Mục Đức. Trong tiếng hừ lạnh, vậy mà dùng đạo pháp.

    Uỳnh uỳnh! Rầm rầm!

    Bầu trời mênh mông, một cửa đá bỗng nhiên xuất hiện, trên cửa có một đầu chó cực lớn trông vô cùng sống động, răng nanh hoàn toàn lộ ra, mắt toát ra hung mang.

    Trong lòng Mục Đức đang thầm mắng Bạch Dịch, nếu hắn không thi triển hết toàn lực, đích thực không có biện pháp gì với Yêu Thú phi hành cấp 2. Lúc này cách Bạch Dịch đã mấy trăm trượng, Mục Đức chuẩn bị trực tiếp dùng đạo pháp nổ banh đối phương dưới Thanh Vân Tước, không ngờ rằng mình chưa kịp ra tay, đối phương đã dùng.

    Với cửa đá xuất hiện trước mặt, Mục Đức hơi chút kinh ngạc, sau đó liền cười lạnh lao vọt tới. Hắn không tin đạo pháp của tu sĩ Trúc Cơ có thể gây tổn thương cho cường giả đạt tới Kim Đan trung kỳ như hắn.

    Khi sắp đánh lên cửa đá, Mục Đức đưa tay tạo ra một đạo pháp hỏa diễm. Hỏa cầu cực lớn trực tiếp nổ tung trên cánh cửa cực lớn, sau đó là tiếng cửa đá sụp đổ.

    Đắc ý hừ lạnh một tiếng, Mục Đức vừa muốn vượt qua cát bụi truy kích Bạch Dịch, chợt phát hiện cánh cửa cực lớn đúng là sụp đổ rồi, nhưng đầu chó trên cửa lại không tổn hại chút nào, không những vậy, đầu chó kia lại hóa thành một con chó vàng (Kim cẩu) toàn thân lấp lánh màu vàng kim, giương nanh múa vuốt đánh tới.

    Theo chó vàng nhào về trước còn có đá vụn và cát bụi đầy trời, giống như giữa không trung nổi lên một trận gió bão.

    "Kỹ pháp nho nhỏ cũng dám chơi đùa trước mặt lão phu!”

    Mục Đức bị chó vàng làm cho hoảng sợ, cho tới giờ hắn chưa thấy qua pháp môn cổ quái như vậy. Đứng lên cửa đá giữa không trung đã đủ cổ quái, con chó trên cửa đá vẫn sống được thì càng thêm ly kỳ.

    Dưới chân mạnh mẽ điểm lên phi kiếm, Mục Đức vẫn không dám kinh thường với pháp môn lạ lẫm và cổ quái. Hắn dùng khí tức cường đại của phi kiếm ngưng tụ ra một luồng kiếm khí, nghênh đón chó vàng rồi nổ oanh ra.

    Giữa không trung truyền đến một tiếng kim thiết nổ vang, trong nháy mắt kiếm khí và chó vàng va chạm đã phát ra hào quang vạn trượng, giống như mặt trời đỏ nhô lên khỏi biển, lại như ánh trăng đầy trời. Sau tiếng nổ vang, phi kiếm dưới chân Mục Đức bị chấn động lùi đến hơn vài trượng, bão cát đầy trời cũng theo đó bị kiếm khí tiêu trừ hoàn toàn.

    Bão cát biến mất, nhưng mà chó vàng vẫn còn, lúc này chó vàng đã không còn là vàng nữa, mà là một con chó lớn toàn thân bằng gỗ (Mộc cẩu).

    Kiếm khí của Pháp bảo cấp trung rõ ràng đã biến mất, ngoài dự đoán của Mục Đức, khi hắn phát hiện con chó lớn cổ quái kia vẫn còn, lập tức sững sờ, sau đó liền giận dữ.

    Một luồng kiếm khí của cường giả Kim Đan trung kỳ lại không hoàn toàn phá hủy được một đạo pháp của tu sĩ Trúc Cơ. Trong mắt Mục Đức đây rõ ràng là một loại sỉ nhục, đặc biệt đối phương còn là một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, ngay Trúc Cơ hậu kỳ cũng không phải.

    Trong lúc giận dữ, Mục Đức lần nữa ngưng tụ ra một luồng kiếm khí. Khoảnh khắc phát ra, hắn muốn chém con chó gỗ cổ quái kia thành từng mảnh.
     
    buinhi99 thích bài này.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    358,832
    Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo
    Tác giả: Hắc Huyền
    Quyển 2: Thương Vân Tông.
    Chương 238: Ngũ Hành Môn

    Dịch: Lạc Đinh Đang
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Cửa đá rồi chó vàng sau đó, khi chó vàng nổ tung lại biến thành chó gỗ. Loại dị tượng này khiến Mục Đức giận sôi lên, toàn lực ngưng tụ ra luồng kiếm khí thứ hai bổ tới.

    Bất kể là cửa đá hay chó vàng, với Kim Đan trung kỳ Mục Đức mà nói, uy lực cơ hồ có thể không cần tính. Khiến hắn nổi giận là Bạch Dịch lại làm ra một đống chó quái dị đến nhục nhã hắn.

    Kiếm khí cường đại trực tiếp bổ trên đầu chó gỗ, trong nháy mắt khiến chó gỗ sụp đổ. Nhưng là, thứ vỡ vụn thực sự không phải là mảnh gỗ, mà là từng mảnh dây leo lá xanh trải dài.

    Sau khi chó gỗ nổ tung thành vô số sợi dây leo, những sợi dây leo cổ quái kia giống như sống lại, cùng quấn quanh vây lấy Mục Đức.

    Đối mặt dây leo cổ quái, Mục Đức cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

    Hắn chưa thấy qua loại đạo pháp chuyển biến nhiều lần thế này, càng chưa thấy qua pháp môn nào quỷ quyệt như thế. Nhưng hắn có thể xác định một điểm, tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, tuyệt đối không có khả năng thi triển ra chiêu số quỷ dị thế này.

    Mạnh mẽ đạp mạnh phi kiếm dưới chân, lần này Mục Đức gần như dùng bảy thành lực lượng, trong một trận hào quang, Pháp bảo cấp trung phát ra vô số luồng kiếm khí lăng lệ ác liệt, trong nháy mắt chém dây leo thành từng đoạn nhỏ.

    Không đợi Mục Đức nguôi cơn tức này, những khối gỗ rơi xuống kia bắt đầu bốc cháy, hóa thành vô số hỏa cầu, ào ào bay tới.

    Mục Đức híp đôi đôi mắt già nua, linh lực Kim Đan trung kỳ toàn lực bộc phát, một tầng linh khí như nước gợn bao chặt cơ thể, mặc cho hỏa cầu đâm vào vòng bảo hộ vang lên tí tách, nhưng không tổn thương tới hắn chút nào.

    "Cửa đá, chó vàng, dây leo, biển lửa..."

    Mục Đức nhìn chằm chằm vào xung quanh hỏa cầu, một mình nói thầm. Ngay lúc này, ba người Chương gia mới khó khăn đuổi tới, thấy lửa lớn xung quanh Mục Đức, sắc mặt ba người biến ảo không ngừng.

    Biển lửa chỉ duy trì trong thời gian rất ngắn liền bắt đầu tiêu tán. Hỏa cầu hóa thành hỏa tinh nhỏ, rơi xuống thành tro tàn đầy trời, chút hỏa cầu không đốt hết thì chỉ còn ngọn lửa nhỏ tí tẹo, lắc lư không ngừng trong gió, sau một khắc thì dập tắt hoàn toàn.

    "Thổ Kim Mộc Hỏa, đạo pháp Ngũ Hành! Làm sao có thể!"

    Theo hỏa diễm dập tắt, Mục Đức bỗng kinh hô. Cuối cùng hắn đã hiểu chiêu đạo pháp huyền ảo này của Bạch Dịch. Rõ ràng trong một loại đạo pháp đã ẩn chứa bốn loại lực lượng Ngũ Hành Thổ Kim Mộc Hỏa, nếu tăng thêm đạo pháp hệ Thủy biến ảo, chẳng phải là truyền tống trong đạo pháp Ngũ Hành sao?

    Đạo pháp Ngũ Hành, ẩn chứa pháp thuật biến ảo của Ngũ Hành huyền ảo, nghe nói ngay cả cường giả Nguyên Anh cũng chưa hẳn có thể nắm giữ pháp quyết khủng bố này. Một khi thúc giục đến cực hạn, thậm chí có thể diễn hóa ra Ngũ Hành Chi Linh, có được uy năng giống như khai sơn đảo hải.

    Trên trán Mục Đức đã nổi lên mồ hôi lạnh, ngược lại trong lòng lại buông lỏng rất nhiều. Dù sao thứ đối phương thi triển chỉ có bốn loại biến hóa, còn chưa đủ Ngũ Hành. Nếu quả thật có loại biến hóa thứ năm, vậy Thương Vân Bạch Dịch này thật sự đáng sợ, ở cảnh giới Trúc Cơ có thể hiểu được lực lượng Ngũ Hành, đạt tới tu vi Hóa Thần chỉ là chuyện sớm hay muộn.

    Ngay khi Mục Đức lau mồ hôi lạnh, bên tai hắn đột nhiên nổi lên âm thanh sóng biển, những tro bụi sắp bị gió núi thổi đi kia trong nháy mắt biến ảo thành sóng lớn vô biên, gào thét vỗ xuống.

    "Ngũ Hành đều đủ!"

    Mục Đức gần như thắt họng hô lên, trong thanh âm mang theo sợ hãi nồng đậm. Hắn không sợ sóng lớn ngập trời trước mặt, hắn bị thủ đoạn của Bạch Dịch hù dọa.

    Kiếm quang dưới chân nổi lên, Mục Đức vận dụng toàn bộ lực lượng của Pháp bảo cấp trung, mà sóng lớn trước tình cảnh này giống như bọt nước nổ tung, thành một màn mưa ào ào rơi.Màn mưa qua đi, thần thái Mục Đức có chút cổ quái, hắn nhìn Thanh Vân Tước sớm đã bay xa, do dự một chút, cắn răng một cái rồi đuổi theo.

    Đã kết thù với đối phương, vậy thì phải mau chóng diệt sát gã thiếu niên tên Bạch Dịch kia. Mục Đức không dám tưởng tượng, một khi để thiếu niên kia lớn lên, đó sẽ là một nhân vật khủng bố bậc nào, vừa nghĩ tới kẻ thù tương lai của mình có lẽ sẽ dùng sức một mình đồ diệt toàn bộ Mục gia, Mục Đức đã cảm thấy trong lòng phát rầu.

    Sớm biết thiên phú và thủ đoạn của đối phương khủng bố như thế thì không nên ham năm đóa Kỳ Lan kia. Giờ việc đã đến nước này, chỉ có thể diệt trừ hậu hoạn. Hiện tại Mục Đức còn có lòng tin giết chết hắn, một khi đối phương kết thành Kim Đan, Mục Đức tin mình tuyệt đối không phải đối thủ của Bạch Dịch.

    Vì để tương lai an ổn, nhất định phải giết chết Bạch Dịch!

    Khoảng cách đã bị kéo ra hơn ba trăm dặm, Mục Đức không giữ lại thực lực, linh lực Kim Đan trung kỳ không muốn sống mà thúc vào Pháp bảo dưới chân, tốc độ phi hành của hắn ngay lập tức vượt qua Thanh Vân Tước.

    Bạch Dịch không quay đầu lại, sau khi cảm nhận được đạo pháp mất đi hiệu lực, hắn chỉ than khẽ.

    Ngũ Hành môn, đạo quyết ẩn chứa sự huyền ảo của lực lượng Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, thúc giục ở Trúc Cơ trung kỳ rõ ràng chỉ có uy lực của đạo pháp cấp thấp, nhất là đầu chó trên cửa đá khiến Bạch Dịch bất đắc dĩ đến cực điểm.

    Vào lúc toàn thịnh, nếu Bạch Dịch thúc giục đạo pháp Ngũ Hành môn, trên cánh cửa cực lớn kia là một cái đầu rồng. Dù gì cũng nên là một đầu hổ, không ngờ lại xuất hiện một đầu chó...

    Cảnh giới thấp kém khiến Bạch Dịch không thể làm gì, nhưng mà loại đạo pháp huyền ảo này thật ra khiến Nghê Thu Vũ nhìn thấy mà nghẹn họng trân trối.

    Chưa bay xa, phi kiếm Mục Đức lại tiếp tục đuổi theo. Lúc này Bạch Dịch vẫn trấn tĩnh như Thái Sơn, chỉ là trong tay nhiều thêm rồi một hạt châu cổ quái. Hạt châu óng ánh sáng long lanh, giống như mỹ ngọc, một ít sương mù vờn quanh mặt ngoài hạt châu, một cỗ khí tức trang trọng nặng trịch bỗng dưng hiển hiện.

    Cái hạt châu kia đúng là Xá Lợi Tử Bạch Dịch đoạt được lúc giết chết yêu tăng ở Hoàng Thạch Lĩnh.

    Hạt Xá Lợi này là Phương trượng Đại Bi Tự, chính là di cốt thật sự của Tuệ Không. Từ khi đạt được hạt Xá Lợi này, Bạch Dịch chưa từng dùng qua, nếu như kích nổ hạt Xá Lợi này, nó tương đương với một kích toàn lực của tu sĩ Kim Đan sơ kỳ.

    Mục Đức đã đuổi tới kề bên, không chờ Mục Đức ra tay, Bạch Dịch quay người ném hạt Xá Lợi này ra ngoài.

    Bạch mang đánh úp trước mặt khiến đôi mắt già nua của Mục Đức ngưng tụ, hắn nhìn ra Bạch Dịch tuyệt không phải tùy tiện. Sớm đã phòng bị, vừa thấy bạch mang đánh úp lại, mặc kệ cái gì tới, hắn lập tức dùng kiếm khí mạnh mẽ ngăn cản.

    Kiếm khí trực tiếp nổ vang trên Xá Lợi, căn bản không cần Bạch Dịch kích nổ, này hạt Xá Lợi lão tăng trăm năm này liền bộc phát ra một trận hào quang khiến người ta hoa mắt, khí tức Phật gia vô cùng tinh thuần bắn ra từ trong Xá Lợi.

    Trong khí tức Phật gia nghiêm túc trang trọng, ngay cường giả Kim Đan trung kỳ như Mục Đức cũng yên tĩnh tâm thần. Uy lực của Xá Lợi bị Pháp bảo cấp trung chặn lại toàn bộ, chỉ còn tiếng niệm Phật đến từ lão tăng Tuệ Không.

    Trong thiên địa phảng phất vang lên âm thanh niệm Phật trang trọng nặng trịch, không chỉ Mục Đức, mà ngay cả ba tu sĩ Chương gia đều trầm mê trong đó. Loại khí tức Phật gia này không tổn thương đến tu sĩ, ngược lại giúp tĩnh tâm tập trung suy nghĩ.

    Tuy nói khí tức Phật môn không đả thương người, nhưng thanh phi kiếm đen kịt giấu sau Xá Lợi lại là sát tinh đoạt mệnh!

    Đang lúc tâm thần Mục Đức bị khí tức Phật môn ảnh hưởng tới trong nháy mắt, chủ kiếm Tử Đằng Kiếm đã lặng yên không tiếng động xuất hiện trước mặt hắn. Hắc kiếm luyện hóa hoàn toàn cây xúc tu bên mép của Sát Văn, toàn thân lượn lờ khói độc mỏng manh. Nếu không phải đang ở trong khí tức Phật môn của Xá Lợi, chỉ riêng cỗ khí độc kia cũng bị Mục Đức phát hiện trong khoảnh khắc.

    Dùng Xá Lợi, cũng không phải là dựa vào uy lực của Xá Lợi để ngăn địch, mục đích của Bạch Dịch là dùng khí tức của Xá Lợi để che dấu thanh Tử Đằng Kiếm ẩn chứa kịch độc này, hắn muốn trong thời cơ chính xác nhất, chém một kiếm hung ác nhất!
     
    buinhi99 thích bài này.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    358,832
    Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo
    Tác giả: Hắc Huyền
    Quyển 2: Thương Vân Tông.
    Chương 239: Tộc lão chặt tay

    Dịch: Lạc Đinh Đang
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Trong nháy mắt, khi tâm thần Mục Đức bị nhuốm khí tức Phật môn do Xá Lợi yên lặng bộc phát, một đạo hắc mang đã đánh tới trước mặt hắn, Tử Đằng Kiếm giương nanh múa vuốt như một con rắn độc, ngay lập tức lao tới.

    "Ah!"

    Mục Đức cả kinh hét to một tiếng, không kịp thúc dục kiếm khí, duỗi tay phải bắt lấy hắc kiếm.

    Bị khí tức Phật môn nghiêm túc trang nghiêm trong Xá Lợi mê hoặc, lúc này Mục Đức mới phát hiện Bạch Dịch tàn nhẫn, nhất là với sự nắm chắc thời cơ, quả thực có thể gọi lô hỏa thuần thanh.

    Từ khi Mục Đức ngưng kết Kim Đan, đây là lần đầu tiên hắn sinh ra sự kiêng kị sâu sắc với một tu sĩ Trúc Cơ.

    Bất kể là đạo pháp Ngũ Hành lúc trước, hay là Xá Lợi tự bạo phía sau, cho dù là hắc kiếm chém tới trước mặt, đối với Mục Đức mà nói đều không coi là chí mạng. Hắn không kiêng kị năng lực của Bạch Dịch, mà là tâm cơ của Bạch Dịch.

    "Người tâm cơ thâm trầm như thế tuyệt đối không thể lưu lại đường sống, nếu không Mục Đức ta vĩnh viễn không ngày yên tĩnh!"

    Cùng lúc Mục Đức gào thét trong lòng, hắc kiếm đen như mực đã bị một chưởng bọc linh lực của hắn hất văng, một giọt máu tươi nhỏ xuống theo bàn tay Mục Đức.

    Hắc kiếm với tư cách là chiêu tuyệt sát cuối cùng đích thực không công mà lui, lại thành công làm Mục Đức bị thương, dù là miệng vết thương kia chỉ là một vết cắt không có ý nghĩa.

    Vì khoảng cách quá xa, gần như vượt qua khả năng công kích cực hạn của Pháp khí cực phẩm, Bạch Dịch bất đắc dĩ thúc giục Thanh Vân Tước đáp xuống. Chỉ như vậy, hắn miễn cưỡng mới có thể thu hồi chủ kiếm Tử Đằng Kiếm.

    Khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, Bạch Dịch nhìn cũng không nhìn Mục Đức, sau khi thu hồi hắc kiếm thì vỗ Thanh Vân Tước một cái, chim tước khổng lồ lập tức nâng cánh bay xa.

    Một vết cắt nhỏ đã đủ cho kịch độc Sát Văn xâm lấn rồi, chỉ cần bị chủ kiếm Tử Đằng Kiếm làm bị thương, thứ địch nhân đối mặt chính là độc lực khủng bố của Yêu Thú cấp 6.

    Mục Đức thấy bàn tay của mình bị rạch một vết nhỏ, lúc đầu hắn không thèm để ý, nhưng khi chứng kiến toàn bộ bàn tay ở trong nháy mắt biến thành đen kịt, lập tức bị dọa đến hồn bay lên trời.

    Rặc!

    Mặc dù Mục Đức qua nhiều năm không cách nào tiến giai đến Kim Đan hậu kỳ, nhưng số năm tu luyện của hắn đã đủ lâu. Hắn biết rõ loại kịch độc trong nháy mắt có thể ăn mòn toàn bộ bàn tay này nếu không lập tức ngăn chặn, sau một khắc hắn chính là người chết, vì vậy nhất định phải chặt đứt cả đầu cánh tay phải của mình.

    Khi máu tươi bắn tung toé, Mục Đức đau đến mức ngũ quan đều chuyển dời, móc ra một viên linh đan cũng không thèm nhìn trực tiếp nuốt xuống. Cái tay bị chặt kia không đợi rơi xuống mặt đất đã biến đen hoàn toàn, rồi trong chốc lát lại biến thành tro bụi!

    Thấy kết cục của cánh tay bị chặt, Mục Đức cố nén cơn đau kịch liệt, hít một hơi thật sâu. Khi thở ra, trong mắt của hắn vậy mà đầy tơ máu rậm rạp, không muốn sống thúc giục linh lực dồi dào, gấp gáp đuổi theo hướng Thanh Vân Tước.

    Lúc này Mục Đức đã bạo nộ rồi, vì năm đóa Ngũ tuyến Kỳ Lan, tộc lão Mục gia hắn chẳng những tổn thất một đệ tử đắc ý, còn ném đi một cánh tay, hôm nay nói gì hắn cũng muốn giết chết Bạch Dịch.

    Chứng kiến Mục Đức tự chặt một cánh tay, Bạch Dịch cười lạnh một tiếng, tốc độ Thanh Vân Tước không giảm chút nào, chỉ là phương hướng phi hành có chút cổ quái, từ đầu đến cuối đều bay nhanh dọc theo một phương hướng, nửa điểm biến đổi cũng không có.

    Lôi Thạc luôn rơi lại phía sau, xa xa thấy Mục Đức tự chặt một tay, hắn nở nụ cười khì khì, thấp giọng nói: "Tiểu tử kia quả nhiên có chút thủ đoạn. Có thể tháo bỏ một cánh tay của Mục Đức xuống, thành tựu này đã không tầm thường rồi. Trúc Cơ trung kỳ có thể làm Kim Đan trung kỳ bị thương, trình độ sau này của hắn tuyệt đối không thấp. Tốt nhất là hắn còn có hậu thủ, chỉ cần Mục Đức và ba tu sĩ Chương gia trọng thương, chúng ta có thể ngồi thu ngư ông thủ lợi rồi. Con Yêu Thú phi hành kia, bổn thiếu gia muốn chắc rồi!"

    Trận đuổi giết bỏ mạng này luôn giằng co hơn một ngày, khiến khoảng cách giữa Mục Đức và Bạch Dịch càng ngày càng gần. Khi tốc độ phi hành của Thanh Vân Tước không còn nhanh như trước, bên đuổi giết cuối cùng cũng thấy được hi vọng thắng lợi.

    Dù sao Thanh Vân Tước chỉ là Yêu Thú phi hành cấp 2, tốc độ có thể so với Pháp bảo cấp thấp, nhưng nếu bàn về bền bỉ, Thanh Vân Tước tuyệt đối không so được với cường giả Kim Đan.

    Thực lực của Yêu Thú cấp 2 tương đương tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, mức độ linh khí trong cơ thể cũng tương tự tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, chỉ cần Mục Đức kiên nhẫn đuổi giết, sớm muộn gì cũng có thể hao hết toàn bộ lực lượng của Thanh Vân Tước.

    Thanh Vân Tước vẫn có thể bay đi, tiếp tục bay thêm một tháng cũng không có vấn đề gì, nhưng không cách nào cam đoan luôn cấp tốc chạy như bay. Một khi tốc độ chậm lại, Bạch Dịch liền lâm vào tử địa.

    Cảm nhận được tốc độ Thanh Vân Tước không nhanh bằng lúc trước, Nghê Thu Vũ gấp gáp nắm chặt hai tay, trước đủ loại thủ đoạn của Bạch Dịch, ngoại trừ khiến nàng mở rộng tầm mắt còn giúp nàng cuối cùng không sợ hãi với việc cường giả Kim Đan đuổi giết. Nhưng giờ Mục Đức càng đuổi càng gần, Nghê Thu Vũ lại lần nữa cảm nhận được tuyệt vọng.

    So với Nghê Thu Vũ, thần sắc Bạch Dịch lúc này có thể nói là cực kỳ thoải mái, nhất là khi thấy ngọn núi bình thường phía xa xa, hắn rõ ràng nở nụ cười khẽ.

    Thanh Vân Tước giống như một mũi tên nhọn, bay thẳng tắp về phía núi cao xa xa. Mục Đức luôn đuổi theo không bỏ phía sau lần nữa ngưng tụ ra kiếm khí, mặt khác Chương Huy và hai tu sĩ Chương gia thậm chí không tiếc vận dụng chân thân của phi kiếm, phân biệt thúc giục ra một kích uy lực lớn nhất.

    Khoảng cách đủ gần, bốn cường giả Kim Đan toàn lực ra tay, dễ dàng diệt sát loại Yêu Thú cấp 2 Thanh Vân Tước này, về phần hai người trên Thanh Vân Tước, kết cục chính là mạng đoạn Hoàng Tuyền.

    Đánh nhau lúc phi hành cực kỳ khó khăn, một khi vận dụng phi kiếm dưới chân, tu sĩ sẽ rơi xuống, nếu không thể một kích diệt sát đối phương, nhất định bên đuổi giết lại bị bỏ xa một khoảng.

    Đuổi một ngày, Chương Huy đã không thể nhịn được nữa, tang con đau đớn khiến hắn bi phẫn gần chết. Hắn thầm nghĩ mau chóng giết chết Bạch Dịch, thay con mình báo thù.

    Núi cao đã gần trong gang tấc, Bạch Dịch không cần quay đầu cũng cảm nhận được linh khí dao động của bốn cường giả Kim Đan lúc toàn lực ra tay. Giờ hắn không tránh né, cũng không có bất kỳ ý định phòng ngự nào, chỉ là mau chóng thúc giục Thanh Vân Tước chạy tới đỉnh núi, sau đó kéo Nghê Thu Vũ nhảy xuống.

    Đây là một cái ngọn núi cực kỳ bình thường, trên đỉnh núi là một bãi cỏ xanh mơn mởn, nhìn không khác gì những núi cao khác. Chỉ là gian nhà ngói cuối bãi cỏ kia khiến ngọn núi cao này lộ ra vẻ cổ quái.

    Thợ săn trên núi sẽ không ở đỉnh núi cao như thế này, phàm nhân căn bản không gánh được gió núi lạnh lẽo. Nhưng gia đình này chẳng những ở trên đỉnh núi, lại còn khai khẩn được một vườn rau có hàng rào vây quanh trước nhà. Trong vườn không có rau quả, mà là gieo cả vườn hoa nhỏ, nơi nhụy hoa còn sinh ra từng vòng vân trắng cổ quái.

    Nhảy lên đỉnh núi, Bạch Dịch vài bước liền vọt tới bên vườn, dựa lưng trên hàng rào. Ngay Pháp khí cũng không sử dụng, cứ như vậy mà cười mỉm chờ phi kiếm tới người. Sắc mặt Nghê Thu Vũ bên người đã sớm tái nhợt, hai mắt nhắm lại.

    Ngay tư thế phòng ngự cũng không có, Bạch Dịch rõ ràng bày ra một bộ dáng muốn chết.

    Mục Đức trợn trừng hai mắt đỏ bừng, luồng kiếm khí mãnh liệt kia của hắn tới đỉnh núi đầu tiên. Nhưng trong nháy mắt kiếm khí sắp chém trúng địch nhân, Mục Đức chợt thấy cả vườn hoa cỏ sau lưng Bạch Dịch, vì vậy vị tộc lão của Mục gia này, hai mắt đỏ bừng trong nháy mắt hiện đầy sợ hãi.

    Cố nén đau đớn vì bị cắn trả, Mục Đức dốc sức liều mạng thúc dục linh lực, khi kiếm khí sắp chém đến Bạch Dịch, mạnh mẽ thu hồi lại, sau đó một ngụm máu tươi liền phun ra ngoài.

    Mục Đức nhận ra loại hoa quái dị trên đỉnh núi, do đó dốc sức liều mạng thu tay lại. Mặt khác Chương Huy và hai tu sĩ Chương gia không thấy rõ loài hoa nhỏ trong vườn, càng không có ý định dừng tay. Ba thanh phi kiếm như thiểm điện đến đỉnh núi, không đợi chém đến Bạch Dịch, cả đỉnh núi trong nhất thời bộc phát ra một cỗ linh lực dao động. Dưới cỗ linh lực chấn động này, ba Pháp bảo kia toàn bộ thay đổi mũi kiếm, trong nháy mắt đã đồng thời xuyên qua ngực của ba người.

    Ba tu sĩ Kim Đan của Chương gia không dám tin mà nhìn lỗ lớn trên ngực, sau đó đồng thời ngã xuống dưới núi. Đến chết bọn hắn cũng không nghĩ ra, đến tột cùng lực lượng cường đại cỡ nào mới có thể dễ dàng đảo ngược Pháp bảo phi kiếm của bọn hắn, khiến bọn hắn bị phi kiếm của mình giết chết.

    Trong nháy mắt, ba chết một tổn thương, ở đỉnh núi cổ quái này, cường giả Kim Đan phảng phất biến thành đứa bé yếu ớt, không chịu nổi một kích.

    Khi Mục Đức thấy rõ mảnh vườn sau lưng Bạch Dịch mới không để ý bản thân bị thương cũng phải liều mạng thu hồi kiếm khí, bởi vì thứ trồng trong mảnh vườn kia, vậy mà tất cả đều là Cửu Tuyến Lan!
     
    buinhi99 thích bài này.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    358,832
    Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo
    Tác giả: Hắc Huyền
    Quyển 2: Thương Vân Tông.
    Chương 240: Lại thăm Kỳ Lan Sơn

    Dịch: Lạc Đinh Đang
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Một đường chạy trối chết, cuối cùng Bạch Dịch cũng trốn đến chỗ đỉnh núi quái dị này. Nơi này là điểm cuối cùng hắn chạy trối chết.

    Vì Bạch Dịch biết rõ, một khi có người dám dùng phi kiếm chém về phía dược viên sau lưng, tất sẽ đưa tới họa sát thân.

    "Không nghĩ tới căn nhà nhỏ bé của lão phu lại thành nơi tiểu tử ngươi tránh gió, xem ra ngươi chọc không ít cừu gia ở Ngũ Nhạc nha."

    Một lão nhân mặc áo gai đi chân trần từ trong nhà ngói bước nhanh ra, vừa đi vừa mang theo ngữ khí trêu chọc nói. Bạch Dịch vừa thấy lão giả, mỉm cười cúi người hành lễ, nói: "Tiểu tử cũng là hành động bất đắc dĩ, năm đóa Kỳ Lan lão gia ngài tặng cho ta giờ thành vật đòi mạng, tốt nhất ta nên trả về."

    Nói xong, trong tay Bạch Dịch đã nhiều thêm năm đóa Ngũ tuyến Kỳ Lan, nhìn như muốn trả lại cho lão giả thật. Nhưng Mục Đức vừa rơi xuống đỉnh núi đã mặt xám như tro, nhanh bước vài bước, trực tiếp quỳ rạp xuống bên ngoài dược viên.

    "Hậu bối Mục Đức, bái kiến lão tổ!"

    Mục Đức lúc này thật sự sợ hãi. Trước đó hắn vẫn bán tín bán nghi với lý do từ chối của Bạch Dịch, dù sao lão tổ Mục gia đã mai danh ẩn tích trăm năm, ngay gia chủ hiện thời của Mục gia cũng không tìm thấy lão tổ, sao một người ngoài lại gặp được lão tổ?

    Nhưng lão giả xuất hiện trước mắt hôm nay rõ ràng chính là lão tổ Mục gia Mục Kiếm Nhất, nếu để lão tổ biết tộc lão hắn ngay cả Kỳ Lan lão tổ đưa cho người khác cũng đều đoạt, chẳng phải Mục Đức hắn không có nửa điểm kính sợ với lão tổ sao.

    Mục Đức đã run rẩy, chân núi lại truyền đến một tiếng hô to.

    "Tiền bối, chúng ta là đệ tử Lôi gia, đi ngang qua đây..."

    Sau khi Lôi Thạc phát hiện ba tu sĩ Kim Đan Chương gia bị diệt sát trong nháy mắt, lập tức sợ tới mức hồn vía lên mây. Hắn cho rằng trên ngọn núi này có cao nhân, để tránh bị cao nhân ngộ sát, Lôi Thạc vội vàng báo ra thân phận, nghĩ muốn nhờ uy vọng của Lôi gia để tránh họa. Nhưng không đợi hắn hô xong, hai tu sĩ Kim Đan của Lôi gia cạnh hắn đã thần sắc đại biến.

    Hai tu sĩ Kim Đan của Lôi gia thấy Mục Đức quỳ rạp xuống đất, bọn hắn lập tức đoán được thân phận của lão giả trên đỉnh núi kia. Trừ lão tổ Mục gia, ai có thể khiến tộc lão của Mục gia quỳ lạy chứ.

    "Lão tổ Mục gia!"

    "Mục Kiếm Nhất!"

    Hai người cùng kêu lên kinh ngạc, sau đó quay đầu bước đi, phi kiếm dưới chân bị hai người toàn lực thúc giục, hận không thể một bước rời khỏi ngọn núi đòi mạng này.

    Một đêm thây người ngã xuống ba trăm dặm, cuộc đời này không thấy người thân, đó cũng không phải nói Mục Kiếm Nhất mà thôi, một khi người Lôi gia gặp phải lão tổ Mục gia, kết cục chỉ có một, đó chính là chết!

    "Lôi gia?"

    Mục Kiếm Nhất mặc áo gai như lão nông nhất thời sắc mặt lạnh lẽo, giơ một cái thùng nước tưới hoa lên, lập tức có ba thủy tuyến đổ ra ngoài, chỉ thấy ba thủy tuyến kia hóa thành ba mũi tên nhọn, trong khoảnh khắc đã đến chân núi.

    Đừng thấy ba mũi thủy tiễn kia thật nhỏ, uy lực to lớn của nó rõ ràng trực tiếp nổ cho ba người Lôi gia và Pháp bảo thành mảnh vụn!

    Tiện tay diệt sát ba người Lôi gia, Mục Kiếm Nhất nhìn cũng không nhìn thi thể dưới chân núi, cười ha hả mà nói với Bạch Dịch: "Đồ vật lão phu đưa ra ngoài thì chưa từng thu lại lần nào. Lấy tâm trí của ngươi, không phải không biết đạo lý tiền tài không để lộ ra ngoài, ta thấy ngươi là cố ý lấy Kỳ Lan ra để đổi lấy sự giúp đỡ của Mục gia mới đúng.”

    Thấy Mục Đức run rẩy quỳ cạnh Bạch Dịch, Mục Kiếm Nhất liền đại khái đoán được chuyện Bạch Dịch trải qua. Trong lúc nói chuyện hắn vung bàn tay lớn lên, thân thể Mục Đức giống như lá rụng trong gió bị quét bay ra ngoài. Vị lão tổ Mục gia này gặp hậu nhân Mục gia ngay ý nghĩ cũng không có nửa điểm quen biết.

    "Một khi tiết lộ chỗ bế quan của lão phu, ngươi liền tự sát luôn đi."

    Mục Đức bị hất bay ra ngoài, lời nói lạnh lùng của lão tổ Mục gia bên tai, ngay cả dũng khí thúc giục linh lực bảo vệ thân thể hắn cũng không có, mặc cho bản thân lăn từ đỉnh núi xuống dưới núi, toàn thân bị dây leo núi đá chà xát cho máu thịt be bét.

    Thật vất vả lăn đến chân núi, Mục Đức cố nén đau đớn kịch liệt toàn thân, quy củ dập đầu lạy ba cái về hướng đỉnh núi, sau đó vội vã trở về Mục gia.

    Hắn đã quyết định rồi, chỗ lão tổ bế quan ngay gia chủ hỏi thăm cũng ngậm miệng không nhắc tới, có thể quên thì càng tốt. Hơn nữa đời này gặp phải Bạch Dịch, hắn lập tức đi vòng qua.

    Chương gia chỉ vẻn vẹn có ba tu sĩ Kim Đan mà dám can đảm phát động phi kiếm về phía dược viên của lão tổ Mục gia, chết cũng coi như hợp tình hợp lý. Ba người Lôi gia chết cũng có chút oan uổng, nếu không phải Lôi Thạc tự cho là đúng lắm miệng, Mục Kiếm Nhất sao có thể nhận ra tiểu bối Lôi gia bây giờ. Lôi Thạc vốn là muốn làm một lần nghêu sò đánh nhau ngư ông đắc lợi, không nghĩ rằng tới một con cá mập, ngay cả ngư ông cũng bị nuốt sống.

    Nghê Thu Vũ bị lần chuyển biến kinh người này làm cho trợn mắt há hốc mồm. Thẳng tới khi truy binh cường đại toàn bộ bị diệt sát, nàng mới chậm chạp bước qua, vội vàng cung kính thi lễ với Mục Kiếm Nhất, miệng xưng vãn bối.

    Mục Kiếm Nhất không để ý đến Nghê Thu Vũ, mà cười như không cười với Bạch Dịch, hỏi: "Tiểu tử, lão phu đã thay ngươi ngăn được năm Kim Đan, ngươi nên báo đáp như thế nào?"

    Bạch Dịch hiện ra một loại thần thái kinh ngạc, hỏi ngược lại: "Không lâu trước tiểu tử nghe chuyện cũ tiền bối chém cừu nhân, ngoài kính trọng hành động vĩ đại ra thì còn có không cam lòng, hôm nay cố ý đưa tới mấy người Lôi gia cho ngài hả giận. Không nghĩ tới Mục tiền bối chẳng những không nhận phần tình nghĩa này, còn mở miệng hỏi tiểu tử báo đáp thế nào, hẳn là lão nhân gia người nên tặng ta thứ gì mới đúng."

    Mục Kiếm Nhất nghe được giọng điệu đổi trắng thay đen của Bạch Dịch, không chỉ không phiền muộn, ngược lại phá lên cười ha ha: "Quả nhiên là nhanh mồm nhanh miệng. Tiểu tử, vừa rồi người Lôi gia chỉ có ba người, còn ba tu sĩ Kim Đan khác ngươi định nói thế nào, chẳng lẽ bọn hắn cũng là người Lôi gia hay sao?"

    "Ba người kia là tu sĩ Chương gia, đích thực không phải người của Lôi gia." Bạch Dịch phong khinh vân đạm nói: "Nhưng mà ba vị kia muốn phá hủy dược viên của ngài, tiểu tử có thể không ngăn được ba Kim Đan, bọn họ chết chưa hết tội."

    "Bọn hắn muốn phá hủy dược viên của lão phu?"

    Lần này Mục Kiếm Nhất bật cười ha hả, tiếng cười như chuông lớn chấn động núi rừng, chim chóc bốn phía chạy trốn. Chờ hắn cười đã đủ rồi mới lên tiếng: "Bản lĩnh ăn nói ba hoa của ngươi đích thực là nhất tuyệt. Tốt lắm, ngươi nói đi, lão phu nên tặng quà gì cho ngươi, phải nói trước, Cửu Tuyến Lan không thể cho."

    Sau khi diệt sát mấy người Lôi gia, Mục Kiếm Nhất cảm thấy tâm tình cực kỳ thoải mái, mặc cho Bạch Dịch ăn nói ba hoa hắn cũng không quan tâm.

    "Tiểu tử không muốn Kỳ Lan, chỉ cần đan phương Ngũ Lan Hợp mà thôi." Bạch Dịch chắp tay nói.

    "Đan phương Ngũ Lan Hợp?"

    Mục Kiếm Nhất do dự một lát, trầm giọng nói: "Tiểu tử, ngươi cũng biết, đan phương Ngũ Lan Hợp là bí mật bất truyền của Mục gia, nếu như cho ngươi, Mục gia ta sau này còn đặt chân ở Ngũ Nhạc thế nào. Tuy những tên hậu nhân không biết phấn đấu kia đời sau không bằng đời trước, nhưng dù sao lão phu cũng là lão tổ của bọn hắn."

    Cười cười nói nói thì được, nhưng một khi liên lụy đến bí mật bất truyền của Mục gia, Mục Kiếm Nhất tuyệt đối sẽ không sơ suất. Mặc dù hắn có vài phần coi trọng thiếu niên trước mặt, cũng không thể tùy đưa đồ làm chỗ đứng của Mục gia ra ngoài.

    "Nếu là bí mật bất truyền của Mục gia, tiểu tử sẽ không cưỡng cầu, vậy làm phiền tiền bối giúp tiểu tử luyện ra một hạt Ngũ Lan Hợp là được rồi." Bạch Dịch như cũ thoải mái nói, năm đóa Ngũ tuyến Kỳ Lan đã xuất hiện trong tay, liền đưa tới.

    "Giúp ngươi luyện một hạt Ngũ Lan Hợp, đây còn nói không cưỡng cầu?"

    Mục Kiếm Nhất đã dở khóc dở cười rồi, mặc dù Bạch Dịch có năm đóa Kỳ Lan với tư cách là an dẫn, nhưng linh thảo khác cũng có giá trị không ít. Không nói thành phẩm đan dược Ngũ Lan Hợp mỗi hạt đều trị giá trăm vạn linh thạch, chính là thời gian và tâm huyết để luyện chế linh đan cũng không phải thứ thường nhân có thể tưởng tượng.

    Một câu giúp ta luyện đan nhẹ nhàng thoải mái của Bạch Dịch khiến Mục Kiếm Nhất giận đến râu mép loạn lên.

    "Tiền bối yên tâm, chỉ cần luyện chế ra Ngũ Lan Hợp, tiểu tử chắc chắn hậu báo." Bạch Dịch thần sắc nghiêm túc, trầm giọng nói.

    "Có gì hậu báo, trước nói nghe một chút, rồi lão phu quyết định xem có giúp ngươi luyện đan hay không." Mục Kiếm Nhất càng hiếu kỳ hơn, hắn muốn xem thiếu niên nho nhỏ trước mắt có thù lao gì có thể khiến một vị cường giả Nguyên Anh như hắn động tâm.
     
    buinhi99 thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)