Tiên Hiệp Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo - Hắc Huyền

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    358,832
    Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo
    Tác giả: Hắc Huyền
    Quyển 2: Thương Vân Tông.
    Chương 246: Phí lão

    Dịch: Lạc Đinh Đang
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Thanh Vân Tước lượn vòng trên không thành Thanh Thủy, linh thức của Bạch Dịch đã thúc dục đến cực hạn. Lấy cảnh giới hôm nay của hắn, không thể dùng linh thức bao phủ toàn bộ thành Thanh Thủy to như vậy, nhưng mà cư dân trên mấy con đường vẫn có thể cảm giác được rõ ràng.

    Liên tiếp bay qua ba năm con phố ngõ hẻm, sắc mặt Bạch Dịch càng hiện vẻ u ám.

    Trong ốc xá dưới chân phần lớn bình yên vô sự, nhưng không ngờ bên trong số ít nhà dân hiện đầy tử khí, vô số xương trắng không ngừng xuất hiện trong cảm giác của hắn.

    Một đường bay đến cửa Bắc thành Thanh Thủy, Bạch Dịch đã cảm giác đến không dưới trăm hộ gia đình bị gặm thành xương trắng. Nhưng kỳ quái chính là, bên trong thành Thanh Thủy vẫn yên tĩnh không tiếng động như trước. Những dân chúng bị gặm kia, giống như đều tự nguyện bị gặm thành xương trắng.

    Dân chúng chết lặng khiến trong lòng Bạch Dịch càng trầm xuống. Bằng lòng chịu bị ăn thành xương trắng cũng không có câu oán hận, chỉ có thể chứng minh trong cơ thể dân chúng trong thành Thanh Thủy, chỉ sợ tất cả đều bị cấy vào cổ trùng.

    Thành Thanh Thủy đã trở thành thành chết!

    Thành Thanh Thủy là thành quan trọng như vậy, cư dân không ít hơn mười vạn, có thể biến tất cả mười vạn dân chúng đều thành chủ kí sinh, chủ mưu sau màn phải tàn nhẫn đến loại trình độ nào. Xem sinh mạng hơn mười vạn dân chúng như là trò đùa, Thất Sát Môn phải nên tru diệt môn!

    Sát ý trong lòng nổi lên, bất kể là thành Thanh Thủy thê thảm hôm nay hay là hạo kiếp Thương Vân trước kia, Bạch Dịch đã sớm coi Thất Sát Môn là khối u ác tính. Môn phái này chưa trừ diệt, tất thành họa lớn của Tu Chân Giới Thanh Châu, nhất là Vu giả ẩn sau lưng Thất Sát Môn.

    Hạ Thanh Vân Tước từ trên cao xuống, Bạch Dịch mặt trầm như nước mà dán sát hai bên đường nhà dân phi hành, tốc độ cũng không nhanh. Hắn cẩn thận dùng linh thức cảm giác tung tích Phí lão. Mặc dù cả tòa thành Thanh Thủy đã trở thành thành chết, nhưng trong tòa thành này còn một con cổ trùng cường đại nhất phải tiêu trừ, một khi mặc kệ phát triển, đến lúc đó liền khó có thể thu thập.

    Tĩnh hạ tâm thần, Bạch Dịch ngồi ngay ngắn trên lưng Thanh Vân Tước, hai mắt hơi khép, trong linh thức không ngừng xuất hiện xương trắng dày đặc của dân chúng, thẳng đến một đại trạch giàu có phố Tây xuất hiện bên trong linh thức, Bạch Dịch mới bỗng nhiên mở hai mắt ra.

    Một bước nhảy xuống Thanh Vân Tước, Bạch Dịch đứng ở đại trạch này, trước tiên cẩn thận cảm giác trong chốc lát rồi trực tiếp đẩy cửa vào.

    Vừa vào cửa, một cỗ mùi máu tanh nồng đậm liền đập vào mặt, theo đường tới chỗ nhà chính chủ nhà cư trú trải đầy vết máu và thịt nát, lối giữa hai bên cong vẹo nằm mấy tấm xương trắng nho nhỏ, nhìn qua chính là thi cốt của trẻ nhỏ.

    Bên trong nhà chính truyền đến từng trận âm thanh nhai gặm, đến ngoài cửa, không cần linh thức cảm giác cũng có thể đoán được cảnh tượng thảm thiết bên trong.

    Dùng linh lực chấn vỡ đại môn trong chốc lát, xuất hiện trước mặt Bạch Dịch là cảnh thây chất thành núi máu chảy như biển, mấy chục thi thể chỉ còn lại thịt vụn bị chất đầy phòng. Một thân ảnh thon gầy đang nằm sấp trên một cỗ thi thể nữ liên tục ăn.

    Thân ảnh thon gầy nghe thấy động tĩnh, chậm rãi nghiêng đầu lại. Một gương mặt người âm trầm quái dị xuất hiện trước mặt Bạch Dịch, người này mũi ưng mắt tròn, hốc mắt hãm sâu, hai gò má quắt quắt, nhìn như một cỗ khô lâu.

    "Phí lão, đã lâu không gặp."

    Bạch Dịch trầm giọng nói ra, đối phương tuy trở nên rất gầy, nhưng vẫn có thể nhận ra hình dáng cũ. Tên quái nhân gặm thịt người này đúng là kẻ mà Cảnh Vương Phủ cung phụng, Phí lão.

    "A, ha ha ha..." Phí lão phát ra một tràng cười quái dị, phảng phất tiếng cười như truyền đến từ trong lồng ngực, nghe âm trầm quỷ dị.

    "Xem ra, ngươi chính là Cổ Trùng Vương trong thành Thanh Thủy." Bạch Dịch lạnh lùng nói: "Cũng may thời gian ngắn ngủi, cổ trùng trong cơ thể ngươi còn chưa hoàn toàn phát triển. Nếu dân chúng trong cả tòa thành Thanh Thủy bị ngươi gặm sạch sẽ, chỉ sợ ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng không có cách nào bắt ngươi."

    Boang...!

    Lời còn chưa dứt, Tử Đằng chủ kiếm sau lưng Bạch Dịch đã được gọi ra, hóa thành một luồng sáng màu đen chém về phía Phí lão trên nữ thi.

    Vèo!

    Đừng nhìn Phí lão gầy như một thây khô, động tác lại cực kỳ nhanh nhạy. Không đợi hắc mang chém tới, hắn liền ngào về một bên, đụng gãy cửa sổ chạy trốn ra sân.

    Phốc! Phốc! Phốc!

    Một dải ánh sáng lạnh lẽo hiện lên, Phí lão vừa mới nhảy ra ngoài cửa sổ đã bị ba mươi lăm chuôi Tử Đằng Kiếm khác chém thành khối vụn.

    Vận dụng tất cả Tử Đằng Kiếm, Bạch Dịch vì một kích tất sát của mình. Nếu để Phí lão chạy thoát, chung quy là phiền toái. Phí lão dựa vào thôn phệ cổ trùng khác đã tăng thực lực vốn từ Luyện Khí kỳ lên tới trình độ Trúc Cơ, nếu không giết hắn, hậu hoạn vô tận.

    Khi Phí lão vỡ vụn thành mấy khối, một con quái trùng to cỡ lòng bàn tay lặng yên không một tiếng động mà bò ra khỏi đầu, mới vừa xuất hiện đã lập tức chui vào trong bùn đất. Không đợi phần đuôi của nó hoàn toàn chui xuống đất, Tử Đằng Kiếm đen kịt đã như thiểm điện từ trên trời giáng xuống, trường kiếm hoàn toàn chui vào lòng đất, khi rút về, cổ trùng lớn nhất kia đã bị xoắn thành nát bấy.

    Thu hồi ba mươi lăm chuôi Tử Đằng Kiếm, Bạch Dịch lần nữa vác hắc kiếm sau lưng, nhảy lên một cái, Thanh Vân Tước chờ đã lâu lập tức chở chủ nhân bay khỏi gian đại trạch này.

    Diệt trừ Phí lão, Bạch Dịch hơi chút yên tâm.

    Mặc dù dân chúng khác trong thành Thanh Thủy thôn phệ lẫn nhau, nhưng muốn xuất hiện Cổ Trùng Vương lần nữa cũng cần thời gian rất dài. Ít nhất trong vòng mười ngày nửa tháng, thành Thanh Thủy không có cải biến quá lớn. Đợi qua một đoạn thời gian, sự khác thường trong thành Thanh Thủy trọng yếu của Đại Phổ chắc chắn bị Hoàng tộc Đại Phổ phát hiện, đến lúc đó xử trí như thế nào chính là chuyện của Quốc chủ.

    Phàm nhân bị cấy vào cổ trùng, rốt cuộc không cách nào cứu chữa, phương pháp giải thoát duy nhất, chính là giết chết bọn hắn. Phàm nhân cả tòa thành đã thành chủ kí sinh, Bạch Dịch cũng không thể một người tàn sát hàng loạt dân trong thành.

    Rơi vào đường cùng, Bạch Dịch khống chế Thanh Vân Tước bay đến Cảnh Vương Phủ. Ngay lúc này, chân trời xoáy lên một mảnh bụi mù, mặt đất cũng bắt đầu có chút chấn động, dưới ánh trăng sáng ngời giống như có một trận gió bão từ đằng xa đánh úp lại.

    Bạch Dịch dừng Thanh Vân Tước, đưa mắt nhìn về nơi xa.

    Đây không phải gió bão, mà là đại đội quân binh, số lượng ít nhất hơn mười vạn người.

    Biên quân trấn thủ biên cảnh nước Đại Phổ!

    Xác nhận đột kích phía xa đích thực là quân binh, chân mày Bạch Dịch nhảy lên, sau khi trở về Cảnh Vương Phủ, lập tức mang theo Cao Nhân và Dương Nhất Phàm rời khỏi thành Thanh Thủy.

    Nếu như biên quân tham gia, tất nhiên là Đại Phổ quốc chủ đã biết được dị biến trong thành Thanh Thủy, một khi gặp phải loại tai nạn giống như dịch bệnh này, lựa chọn phần lớn của Quốc chủ chỉ có một, đó chính là phá hủy nơi ôn dịch này.

    Thành Thanh Thủy chỉ sợ cũng biến mất như vậy...

    Trên một ngọn đồi bên ngoài thành, Bạch Dịch nhìn qua đại hỏa hừng hực bay lên trong thành Thanh Thủy, thật lâu không nói gì, Cao Nhân thì khóc đến chết đi sống lại.

    Dương Nhất Phàm nhìn Cao Nhân đáng thương, không khỏi an ủi nói: "Trở lại tông môn thì khổ tâm tu luyện đi, chỉ có tu vi nâng cao, ngươi mới có tư cách tìm cừu nhân. Quân tử báo thù mười năm không muộn, huống chi chúng ta là Tu Chân Giả, chỉ cần cảnh giới thành công, thọ nguyên cũng sẽ lâu dài."

    Cao Nhân khổ sở gật đầu, nghẹn ngào đứng lên, nhấc lên hai tay đã cào ra vết máu, hắn khàn khàn quát: "Thất Sát Môn! Sớm muộn gì sẽ có một ngày, Cao Nhân ta ép các ngươi nợ máu trả bằng máu!"

    Chân mày Bạch Dịch vẫn không giãn ra. Cùng ngày đến phóng hỏa, biên quân Đại Phổ đã hoàn toàn khống chế thành Thanh Thủy, mấy chục vạn đại quân một khi quyết định tàn sát hàng loạt dân trong thành, như vậy phàm nhân trong thành sẽ hoàn toàn tiêu vong.

    Hơn mười vạn dân chúng tiêu vong khiến nội tâm Bạch Dịch phát trầm. Hắn có loại dự cảm, Thất Sát Môn ra tay với thành Thanh Thủy, mục đích không phải đơn giản là chế tạo cổ trùng như vậy, có lẽ sau lưng chuyện này còn cất giấu âm mưu khác không thể cho ai biết.

    Bạch Dịch quay đầu, ánh mắt nhìn về phía một phương hướng khác, vẻ lo lắng trong mắt càng đậm.

    Chỗ đó, là phương hướng trấn Vĩnh Đông.
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    358,832
    Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo
    Tác giả: Hắc Huyền
    Quyển 2: Thương Vân Tông.
    Chương 247: Bình Tâm Trà

    Dịch: Lạc Đinh Đang
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Dương Nhất Phàm phát hiện Bạch Dịch không đặt chú ý ở thành Thanh Thủy mà nhìn về nơi khác, hắn hạ thấp giọng hỏi: "Hắn đang ở gần đây?"

    Bạch Dịch khẽ gật đầu, chân mày luôn luôn nhíu chặt.

    ”Hắn” trong miệng Dương Nhất Phàm nói chính là Đại sư huynh Đan Các, Dương Hải.

    "Cao Nhân, ngươi lập tức trở về tông môn, ta còn có chút việc vặt phải xử lý." Bạch Dịch nói qua, để lại ba trăm khối Linh thạch cấp thấp cho Cao Nhân, mệnh lệnh hắn lập tức xuất phát trở về tông môn. Dương Nhất Phàm thì đưa Pháp khí phi hành của mình cho Cao Nhân.

    Cao Nhân không hỏi nhiều, thi lễ một cái thật sâu về phía hai người. Khi phi thuyền bay lên, hắn lớn tiếng hô to: "Bạch huynh, Dương Chấp sự, các ngươi yên tâm, sau khi trở về ta sẽ bế quan không ra ngoài, không đến Luyện Khí hậu kỳ tuyệt không gặp người!"

    Ba trăm Linh thạch không coi là nhiều, Bạch Dịch không muốn trên người Cao Nhân có quá nhiều Linh thạch, dù sao hắn chỉ có cảnh giới Luyện Khí trung kỳ, có quá nhiều Linh thạch chỉ đưa tới tai họa cho hắn. Chẳng qua đối với nghị lực của Cao Nhân, Bạch Dịch vẫn có chút tin tưởng. Chịu đả kích tàn khốc như thế, nếu như có thể đứng lên một lần nữa, tâm tính vị thế tử Cảnh Vương sẽ càng thêm trầm ổn hơn.

    Cao Nhân đã khống chế phi thuyền bay xa, biến mất ở một mảnh dãy núi sau đó. Bạch Dịch trầm ngâm hồi lâu, thả ra Thanh Vân Tước, một bước đạp vào.

    Dương Nhất Phàm có chút do dự, cuối cùng thở dài, nói: "Ta không đồng hành cùng ngươi được rồi, ta và Đại sư huynh gặp mặt có chút nguy hiểm. Chẳng may Tào Cửu Tiền động tay chân trên người ta, chỉ sợ chỗ ẩn cư của Đại sư huynh sẽ lộ ra, vẫn là không thấy cho thỏa đáng."

    Bạch Dịch dùng linh thức cẩn thận cảm giác Dương Nhất Phàm một lần, nói: "Trên người ngươi không có loại pháp thuật truy tung, ngươi vừa vào Đan Các Tào Cửu Tiền liền bế quan không ra ngoài, lần này đi ra ngoài cũng là sự tình phát sinh bất ngờ, có lẽ hắn không kịp động tay chân trên người ngươi, cùng đi đi."

    Lần trước đã đồng ý mang Dương Nhất Phàm gặp mặt vị đại sư huynh Đan Các này. Nếu Bạch Dịch đã muốn đi gặp Dương Hải, bỏ Dương Nhất Phàm lại không tốt, hơn nữa trên người đối phương đích thực không tồn tại loại pháp thuật truy tung, Bạch Dịch mới nói như thế.

    Dương Nhất Phàm lộ ra chút mừng rỡ, nói: "Vậy tốt, ta đi bái kiến Đại sư huynh Đan Các nhất mạch. Nghe đại danh Dương Hải sư huynh vài thập niên, cuối cùng có cơ hội gặp mặt một lần."

    Dương Nhất Phàm không hề do dự, nhảy lên Thanh Vân Tước, cùng Bạch Dịch bay về hướng trấn Vĩnh Đông.

    Thành Thanh Thủy cách trấn Vĩnh Đông cũng không quá xa, với phàm nhân mà nói cần hai ngày đường, trong nửa ngày Thanh Vân Tước đã bay đến.

    Thu hồi Yêu Thú phi hành bên ngoài trấn, hai người tới căn nhà trước kia của Bạch Dịch trong hẻm Bố Y.

    Tòa viện trong hẻm Bố Y vẫn gieo rất nhiều rau quả, xanh xanh đỏ đỏ lộ ra vẻ sinh cơ bừng bừng. Đừng thấy tòa viện nho nhỏ này cực kỳ nghèo túng cũ kĩ, ngược lại được Dương Hải thu dọn sạch sẽ.

    Trong ánh mặt trời sau giờ ngọ, một hán tử đội mũ rơm đang lao động trong vườn rau, khi có mồ hôi từ trên cổ nhỏ xuống, hắn lại hồn nhiên không phát hiện ra, vẫn tỉ mỉ chăm sóc những rau quả giá rẻ kia, thần sắc cực kỳ chuyên chú.

    Thấy Dương Hải trong vườn rau, Bạch Dịch mỉm cười nói: "Mảnh vườn rau này của Dương huynh quả nhiên sinh cơ bừng bừng. Chỉ là côn trùng đáng giận, đào cây ăn lá, hỏng mất cảnh đẹp này, hôm nay cố ý mang đến một phần dược liệu, rất có tác dụng khu trùng."

    Nói xong, Bạch Dịch vứt một hạt đan dược ra ngoài, đúng giải độc đan hắn luyện chế cho Dương Hải.

    Nghe được Bạch Dịch so sánh độc lực Hoặc Tâm Hoàn với con sâu nhỏ trong vườn rau, Dương Hải không nhịn được cười lên, tiếp được đan dược, lau mồ hôi nói: "Làm phiền quý nhân đem tặng, đã có phần giải dược này, con sâu nhỏ trong vườn cũng không dám ở đó."

    Dương Nhất Phàm nghe hai người nói say sưa, cũng không ngắt lời. Đợi đến lúc hai người nói xong, hắn mới cung kính thi lễ với nhân tài Dương Hải: "Sư đệ Dương Nhất Phàm, ra mắt Đại sư huynh."

    Dương Hải liếc nhìn Dương Nhất Phàm, khẽ gật đầu, không nói gì, đi đầu đi vào trong phòng, Bạch Dịch và Dương Nhất Phàm theo sau mà vào.

    Trong phòng chỉ có một cái bàn nhỏ, dưới một chân bàn còn đệm lên một khối đá vuông, tuy hơi có vẻ cũ nát nhưng sáng bóng sạch sẽ. Chăn nệm trên giường trước kia huynh muội Bạch Dịch nằm cũng được giặt rửa cực kỳ sạch sẽ, xếp gọn gàng ngay ngắn.

    Đun sôi nước, Dương Hải lấy ra một bao lá trà xanh mơn mởn, vừa cười vừa nói: "Trà trang trên thị trấn mới tiến Bình Tâm Trà, nghe nói có công hiệu bình tâm tĩnh khí, một ít tâm phù khí táo láng giềng uống lên đích thực hữu hiệu. Ta cũng mua một ít, có công hiệu bình tâm tĩnh khí hay không thì không biết, mùi vị đích thực khá tốt."

    Trong lúc nói chuyện, Dương Hải cầm ba chiếc chén cổ xưa, đã bắt đầu pha trà. Chẳng qua là trong ba cái chén, có hai cái sạch sẽ, bên trong chén thứ ba thì sót lại một tầng vệt nước, giống như vừa tẩy rửa còn chưa hong khô.

    Nước vào chén cổ, lập tức hương trà nhẹ nhàng tỏa ra, quả nhiên như Dương Hải nói, hương khí nồng đậm.

    Đưa hai chén cho hai người, Dương Hải phối hợp mà uống một ngụm, nhắm mắt lại vẻ mặt thỏa mãn, giống như chìm vào dư vị vô tận. Chén của chính hắn và chén Bạch Dịch đều là hai chén khô ráo, chén đưa cho Dương Nhất Phàm là cái có chứa một tầng vệt nước kia.

    Dương Hải tiêu sái khiến chân mày Bạch Dịch vẫn chưa khôi phục dần dần giãn ra, hắn cũng uống một ngụm trà, gật đầu khen: "Hương nồng như cúc, vị ngọt mà không chát, trà ngon."

    Đặt chén trà xuống, Bạch Dịch nói: "Thành Thanh Thủy gặp dị biến, biên quân Đại Phổ tham gia, thời điểm này chỉ sợ trong thành đã không còn người sống."

    Đối với tin tức Bạch Dịch mang đến, Dương Hải cũng không giống như bất ngờ, nói: "Trấn Vĩnh Đông luôn bình an vô sự, tai nạn thành Thanh Thủy chưa lan đến gần đây. Nếu biên quân Đại Phổ xuất động, nói rõ Hoàng tộc Đại Phổ đã biết được dị biến thành Thanh Thủy. Hoàng gia cũng không phải ăn chay, dù sao sẽ không để cho thành trấn cai trị đều biến thành thành chết."

    Chân mày Bạch Dịch có chút giật giật, hắn lo lắng không phải là xuất hiện một tòa thành chết trong cảnh nội Đại Phổ, Hoàng tộc có thể thống trị một quốc gia cũng không phải đám người bình thường, tất nhiên có ngàn vạn lần liên quan với Tu Chân Giả. Thứ hắn có chút lo lắng, là gã Chấp sự Thất Sát Môn đi theo bên người Tam hoàng tử trước kia.

    Tuy nhiên Chấp sự Thất Sát Môn tóc xám đã chết ở Quan Vân Đài, nhưng như vậy có thể thấy được, Hoàng tộc Đại Phổ cực kỳ có khả năng quan hệ mật thiết với Thất Sát Môn. Mà nơi phát ra cổ trùng, Bạch Dịch gần như có thể xác định là Thất Sát Môn. Như vậy xem ra, thảm kịch phát sinh ở thành Thanh Thủy cũng có chút ý vị sâu xa.

    Thất Sát Môn sẽ không vô duyên vô cớ phạm đến lợi ích của Hoàng tộc Đại Phổ, bọn họ làm như vậy, tất nhiên tồn tại mục đích khác.

    Đang lúc Bạch Dịch trầm ngâm, nước trà trong chén đã bị uống sạch, Dương Hải đã bắt đầu pha chén thứ hai. Nhưng Dương Nhất Phàm lại luôn nâng chén trà, khóe miệng chứa ý cười nhàn nhạt, đúng là một ngụm cũng không uống.

    Tạm thời đè xuống cổ quái thành Thanh Thủy, Bạch Dịch chuẩn bị để Dương Hải dời xa trấn Vĩnh Đông, hắn không muốn nhân vật mấu chốt Dương Hải liên quan đến tính mạng của muội muội mình lâm vào hiểm địa. Ai biết Thất Sát Môn có liên quan đến Trưởng lão Đan Các Thương Vân không. Một khi để Tào Cửu Tiền biết được tun tích Dương Hải, đã có thể mất hết toàn bộ.

    Bạch Dịch đang muốn mở miệng, Dương Hải lại hỏi trước : "Sư đệ, vì sao không uống một ngụm Bình Tâm Trà này?"

    Người Dương Hải hỏi là Dương Nhất Phàm ngồi một bên.

    Nhìn nhìn chén trà, Dương Nhất Phàm nói như không có việc gì: "Khi Minh Loa Nghĩ Hậu sinh kiến con sẽ bài xuất một chút độc kiến. Loại độc kiến này không sắc không vị, nếu thu gom cùng một chỗ, bộ dáng giống hệt như nước trong. Không cần nhiều, một chén ngọn nguồn độc kiến đã đủ độc chết một người tu sĩ Trúc Cơ."

    Lúc này Dương Nhất Phàm bỗng nhiên hiện ra một loại thần sắc như cười mà không phải cười, hỏi: "Ta đến bái kiến Đại sư huynh, Đại sư huynh sao lại muốn dùng độc kiến Minh Loa Nghĩ Hậu hạ độc chết ta?"
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    358,832
    Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo
    Tác giả: Hắc Huyền
    Quyển 2: Thương Vân Tông.
    Chương 248: Sát ý

    Dịch: Lạc Đinh Đang
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Dương Nhất Phàm nói lời này ra, bầu không khí trong phòng lập tức lộ vẻ quỷ dị.

    Ánh mắt bình tĩnh của Bạch Dịch bỗng nhiên biến đổi một lần nữa, đồng tử co lại như kim châm, một cỗ cảm giác nguy cơ cực lớn trong nháy mắt đánh úp lại.

    Khiến Bạch Dịch cảm thấy nguy hiểm, thực sự không phải là Dương Hải hạ độc, mà là nụ cười cổ quái trên mặt Dương Nhất Phàm.

    Dương Hải thấy bị người vạch trần, thở dài một tiếng, nhìn Dương Nhất Phàm nói: "Ta và ngươi lần đầu gặp mặt, lại không oán không cừu, ta cũng không muốn ra hạ sách này. Chỉ là ngươi mang theo sát ý mà đến, không biết là muốn giết ta, hay là muốn giết chết Bạch Dịch. Có thể nhận ra độc kiến Minh Loa Nghĩ Hậu, xem ra trình độ đan đạo của ngươi đã ở trên ta.”

    Từ khi Dương Hải cảm ngộ ra đạo căn liền cực kỳ mẫn cảm với sát ý. Lần trước hắn có thể nhìn ra sát ý của Bạch Dịch, lần này cũng nhìn ra sát ý của Dương Nhất Phàm, vì vậy mới dùng độc kiến dưới đáy cốc đến độc sát Dương Nhất Phàm mang theo sát ý.

    Ở đây chỉ có Dương Hải và Bạch Dịch, bất kể sát ý của Dương Nhất Phàm là ở nhằm vào ai, đều là một trận tai nạn không cách nào cứu vãn. Đáng tiếc là, tuy Dương Hải nhìn ra sát ý của Dương Nhất Phàm nhưng lại không nhìn ra chân thân Dương Nhất Phàm.

    "Ha ha ha!"

    Dương Nhất Phàm bỗng nhiên phá lên cười, nói: "Đồ nhi, phương pháp phân biệt độc của ngươi vẫn là vi sư dạy cho, chẳng lẽ ngươi cho rằng trình độ đan đạo của ta ở dưới ngươi sao?”

    "Tào Cửu Tiền!"

    Dương Hải rốt cục bị lời nói của Dương Nhất Phàm làm cho khiếp sợ. Có thể gọi hắn là đồ nhi chỉ có Trưởng lão Đan Các.

    Từ khi phát hiện Dương Nhất Phàm vui vẻ cổ quái, Bạch Dịch đã nhận ra nguy hiểm. Quả nhiên, Dương Nhất Phàm rõ ràng đã sớm bị Tào Cửu Tiền khống chế, dọc theo đường này hắn lại không hề phát giác.

    Trong lúc tâm niệm thay đổi thật nhanh, Tử Đằng Kiếm chủ kiếm dĩ nhiên phá không bay ra, thẳng đến cổ họng Dương Nhất Phàm. Cùng thời khắc đó, Cửu Cung Chuyển Vân Kiếm cũng hiện ra hình dáng chân chính, biến ảo thành cự thuẫn vân văn bảo vệ trước người.

    Đồng thời phun ra ba chữ “Tào Cửu Tiền”, Dương Hải mạnh mẽ vỗ một cái trên mặt đất, gạch đá trong phòng lập tức đột ngột mọc lên từ mặt đất, gào thét tấn công về phía Dương Nhất Phàm.

    Từ lần trước được Bạch Dịch chỉ điểm, cuối cùng Dương Hải cũng hiểu được linh lực Ngũ Hành, hôm nay đã có thể dùng hai loại linh căn Kim Thổ trong cơ thể để hấp thu linh khí. Tuy chưa khôi phục tu vi nhưng miễn cưỡng vận dụng một loại đạo pháp đã không khó.

    Gạch đá đầy phòng cộng thêm Tử Đằng Kiếm lăng lệ ác liệt, nhìn như khí thế hùng hổ, nhưng không đợi tiếp cận Dương Nhất Phàm, tất cả đều bị một cổ lực lượng vô hình hất văng tung tóe ra ngoài. Gạch đá vỡ vụn thành đất cát đầy đất, Tử Đằng Kiếm nghiêng đâm vào nóc xà nhà. Ngay lúc đó, một cỗ khí tức cảnh giới Kim Đan ầm ầm mà lên, hoàn toàn giam cầm ngôi nhà nhỏ.

    "Kinh mạch đứt đoạn mà vẫn có thể động dụng đạo pháp, không tệ, không tệ. Xem ra đại đệ tử Đan Các ngươi thật là thiên phú bất phàm." Dương Nhất Phàm vẫn mang theo thần sắc như cười mà không phải cười, ngay cả nhúc nhích cũng không, rửa qua trà độc trong chén, một lần nữa pha cho mình một chén trà xanh.

    Cảm nhận được linh lực Kim Đan giam cầm, Dương Hải nặng nề mà thở dài, cười khổ với Bạch Dịch, nói: "Bạch huynh, lần trước ngươi nên giết ta mới đúng."

    Cũng không oán trách Bạch Dịch đưa tới Trưởng lão Đan Các, Dương Hải chỉ là có chút hối hận với quyết định lần trước của Bạch Dịch. Nếu như hắn đã chết, trong thời gian ngắn Tào Cửu Tiền sẽ không cách nào vận dụng Di Căn Chi Pháp.

    Di Căn Chi Pháp đáng sợ cỡ nào, Dương Hải biết rõ, cho nên hắn tình nguyện bản thân mình chết cũng không muốn rơi vào tay Tào Cửu Tiền.

    Ánh mắt Bạch Dịch vẫn sắc bén như kim châm, hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào Dương Nhất Phàm, nói từng câu từng chữ: "Phép đoạt xá!"

    Bạch Dịch cũng không tin Dương Nhất Phàm bị Tào Cửu Tiễn khống chế, dọc đường này hắn luôn âm thầm quan sát Dương Nhất Phàm. Không vì cái gì khác, đơn giản là lần trước Dương Nhất Phàm đã từng đưa ra ý muốn gặp Dương Hải, Bạch Dịch mới sinh ra một chút hoài nghi với hắn.

    Về sau từ miệng Trương Lương xác nhận Trưởng lão Đan Các luôn bế quan không ra ngoài, hơn nữa một chuyến thành Thanh Thủy, Dương Nhất Phàm biểu hiện cực kỳ tự nhiên, trên người lại không có loại pháp thuật truy tung, lúc này Bạch Dịch mới buông một chút hoài nghi kia đi, tuyệt đối không nghĩ rằng, Tào Cửu Tiền thực sự không phải là đã khống chế Dương Nhất Phàm, mà là dùng Phép đoạt xá chiếm thân thể Dương Nhất Phàm.

    Phép đoạt xá là thuật pháp cấm kỵ còn sót lại từ Tu Chân Giới viễn cổ, bởi vì loại pháp môn này quá mức đáng sợ, đã từng một lần bị đám tu sĩ viễn cổ phong bế.

    Đoạt xá đoạt xá, đoạt thân xác người, bỏ thân xác mình. Một khi vận dụng môn cấm thuật này là có thể đem hồn phách người thi thuật trốn vào thức hải của người bị đoạt, chỉ cần có thể chôn vùi linh hồn của đối phương, như vậy thì thân thể này sẽ thành thân thể mới của người đoạt xá.

    Hiệu quả trọng sinh chính là công dụng chân chính của Phép đoạt xá, chỉ là sau khi đoạt xá, cảnh giới trước kia tất nhiên sẽ giảm mạnh, hơn nữa linh hồn cũng hết sức yếu ớt. Tu Chân Giả một lần đoạt xá thành công, nếu như còn đoạt xá lần thứ hai, xác suất thành công chưa đến một phần trăm.

    Xác xuất nhỏ bé của việc đoạt xá lần thứ hai đã hạn chế thi triển loại cấm thuật này, bằng không mà nói, Tu Chân Giả hiểu rõ Phép đoạt xá chỉ cần thọ nguyên đến cuối cùng lại có thể đoạt xá tiếp, chẳng phải là trở thành thân thể bất tử sao?

    Nghe Bạch Dịch nói ra đoạt xá, Tào Cửu Tiền trở nên có chút hăng hái, nói: "Ta nghĩ ngươi chỉ biết Di Căn Chi Pháp, không nghĩ tới ngay cả đoạt xá ngươi cũng biết hiểu. Bạch Dịch, ta thật sự hết sức tò mò với ngươi nha."

    Nhấp một hớp trà xanh, Tào Cửu Tiền nhìn chằm chằm vào Bạch Dịch, tiếp tục nói: "Thủ đoạn hàng quỷ, hư đỉnh pháp, bố cục tinh diệu, còn có thuật Khôi lỗi thần kỳ, chỗ kỳ dị trên người ngươi thật sự nhiều lắm, nhưng mà lão phu tò mò nhất chính là, ngươi làm thế nào mà trong thời gian hơn một năm, dùng thân thể phàm nhân tu luyện thành một Tu Chân Giả Trúc Cơ trung kỳ."

    Sau khi đoạt xá, chẳng những thân thể Dương Nhất Phàm biến thành Tào Cửu Tiền, ngay cả đại bộ phận trí nhớ của Dương Nhất Phàm cũng bị người đoạt xá thu được. Tào Cửu Tiền chưa từng gặp qua Bạch Dịch, nhưng trong trí nhớ Dương Nhất Phàm hiểu rõ Bạch Dịch vô cùng nhiều thủ đoạn.

    Bạch Dịch từng trợ giúp Dương Nhất Phàm khu trừ quỷ vật, cũng thi triển hư đỉnh pháp trước mặt hắn, còn đem thiết kế Trưởng lão Đan Các hoàn toàn nói rõ cho Dương Nhất Phàm. Những chuyện cũ này, từ khi Tào Cửu Tiền đoạt xá Dương Nhất Phàm, tất cả đều hai năm rõ mười.

    Để cho Tào Cửu Tiễn khiếp sợ nhất không phải những thủ đoạn thần kỳ kia của Bạch Dịch, cũng không phải kia phần tâm trí kinh người, mà là tốc độ tiến giai khủng bố kia của hắn.

    "Không đến thời gian hai năm, có thể từ phàm nhân trở thành tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, tốc độ tu luyện như thế này lão phu mới nghe lần đầu. Đừng nói là Thanh Châu, chỉ sợ toàn bộ Thanh Không Vực cũng không ai có thể làm được."

    Tào Cửu Tiền có chút cảm khái nói, nhớ tới bản thân hao phí mấy trăm năm tuế nguyệt vẫn không cách nào khám phá chân tướng Nguyên Anh, hắn đã cảm thấy lửa giận đốt tâm.

    Dựa vào cái gì bản thân đau khổ tu luyện, lại nhiều năm không cách nào tiến giai, mà thiếu niên đối diện, tiến giai cảnh giới giống như nhàn nhã dạo chơi. Bất kể Bạch Dịch có bí mật gì, lúc này Tào Cửu Tiền đều quyết định muốn móc nó ra.

    Bỗng nhiên hiện ra cười lạnh, Tào Cửu Tiền âm thanh lạnh lùng nói: "Một phàm nhân ngay cả linh căn cũng không có, tuyệt đối không cách nào làm tiến giai nhanh chóng như thế, Bạch Dịch, ngươi lén gạt cái gì, ngươi, đến tột cùng là người nào vậy?"

    "Rất muốn biết sao?"

    Ánh mắt Bạch Dịch vậy mà yên tĩnh trở lại, rốt cuộc nhìn không ra buồn vui. Dưới ánh nhìn hiếu kỳ soi mói của Tào Cửu Tiền, hắn dùng ngữ khí vô cùng lạnh lùng, nói ra thân phận kinh người kia của mình.

    "Ta là. . . Tổ tông của ngươi!"
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    358,832
    Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo
    Tác giả: Hắc Huyền
    Quyển 2: Thương Vân Tông.
    Chương 249: Đoạt xá

    Dịch: Lạc Đinh Đang
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Kỳ thật Bạch Dịch không nói sai, trên vạn năm tuế nguyệt, quả thật hắn có thể làm tổ tông của Tào Cửu Tiền rồi. Đường đường là chủ nhân Thanh Không, đích thực có tư cách làm tổ tông này.

    Trong nháy mắt nói ra một câu này, Đảo Thiên Công đã được vận chuyển toàn lực. Lập tức mượn nhờ luồng sức lực này, Bạch Dịch thoát khỏi linh lực trói buộc của Tào Cửu Tiền .

    Vừa mới thoát khốn, ba mươi sáu thanh Tử Đằng Kiếm đều xuất hiện, kiếm quyết được Bạch Dịch lật tay thành tàn ảnh bay ra, sau một khắc, kiếm trận đại thành.

    "Phong Lôi đến, kiếm trận khởi!"

    Theo một tiếng hét to của Bạch Dịch, ba mươi sáu thanh Tử Đằng Kiếm đều trấn một phương, xoay chuyển cấp tốc, trong khoảnh khắc Phong Lôi kiếm trận phát huy ra toàn bộ uy lực.

    Vòi rồngkèm theo sấm sét, kiếm khí tạo thành phù vân trải rộng cả gian nhà nhỏ, gạch ngói trên vách tường lập tức đứt gãy tầng tầng, không chờ xà nhà rơi xuống đất đã bị kiếm trận cắn nát thành bột mịn.

    Tào Cửu Tiền giống như không bất ngờ với việc Bạch Dịch thoát khỏi linh lực giam cầm, khi kiếm trận nổi lên, hắn chỉ tế ra một quái đỉnh màu đồng đỏ phòng ngự trước người, sau đó bắt đầu bấm niệm đạo quyết phức tạp, cũng không phải chiêu gì gì, mà là một loại pháp thuật giam cầm cường lực.

    Cùng lúc khi kiếm trận bộc phát tuyệt sát, bên ngoài tòa viện bình thường trong hẻm Bố Y này dâng lên một tầng màn sáng người phàm không thấy được, giống như một cái tô lớn úp ngược, vây tất cả cảnh tượng trong tòa viện cùng âm thanh kiếm khí tràn ra phòng ngoài.

    Mục đích Tào Cửu Tiền giam cầm cả tòa tiểu viện không phải vì bảo vệ phàm nhân khác, hắn chỉ không muốn đánh nhau ở đây bị bất kỳ kẻ nào phát hiện mà thôi.

    Trấn Vĩnh Đông cách Thương Vân Tông không xa, nếu là bị môn nhân Thương Vân phát giác, Tào Cửu Tiền sẽ gặp phiền toái. Chuyện đoạt xá đệ tử của mình này, một khi bị Tông chủ biết, tất sẽ cho rằng hắn phản nghịch, toàn lực tru sát.

    Tông môn coi trọng nhất là truyền thừa, loại chuyện sư đoạt thân đồ này, bất kỳ tông môn nào cũng không dễ tha thứ. Có lẽ Tào Cửu Tiền đoạt xá người môn phái khác thì không sao, nhưng đoạt xá đệ tử của mình, tức là tử tội.

    Toàn bộ uy lực của Phong Lôi kiếm trận bị quái đỉnh màu đồng đỏ ngăn cản, Tào Cửu Tiền cười lạnh nói: "Ba mươi sáu thanh phi kiếm cực phẩm, thật sự là bạo tay cực lớn. Bạch Dịch, ta ngày càng hiếu kỳ thêm với ngươi rồi. Yên tâm, đợi khi lão phu đoạt đủ các loại linh căn Ngũ Hành, tất sẽ chiêu đãi ngươi thật tốt. Không ép ra toàn bộ bí ẩn trên người ngươi, ngươi nhất định không chết được!"

    Nói là không chết, nhưng ai cũng biết, chỉ cần Bạch Dịch rơi vào trong tay Tào Cửu Tiền, nhất định sẽ sống không bằng chết, ngay cả muốn chết cũng không thể.

    Pháp bảo cấp trung. . .

    Lúc này Bạch Dịch đã xác định phẩm giai quái đỉnh màu đồng đỏ kia của Tào Cửu Tiền. Rất ít tu sĩ Kim Đan có thể luyện chế ra Pháp bảo cấp cao, Pháp bảo cấp trung đã là cực hạn. Đừng thấy là Pháp bảo cấp trung, dùng nó ngăn lại uy lực của Phong Lôi kiếm trận cũng dễ dàng.

    Đặc biệt thứ khiến Bạch Dịch cảm thấy bất an, là cảnh giới Tào Cửu Tiền bây giờ. Sau khi hắn đoạt xá Dương Nhất Phàm, rõ ràng cảnh giới không hề hạ xuống, vẫn ở Kim Đan hậu kỳ như cũ!

    Chênh lệch trọn vẹn một đại cảnh giới với đối phương, có thể nói Bạch Dịch thua không thể nghi ngờ. Dù Pháp khí cấp cao hơn nữa cũng không cách nào đột phá phòng ngự của Pháp bảo cấp trung, không thể đột phá Pháp bảo cấp trung sẽ không khiến Tào Cửu Tiền tổn thương chút nào.

    Thấy sắc mặt âm lãnh của Bạch Dịch, Tào Cửu Tiền cười quái dị nói: "Sao, có phải tò mò vì sao cảnh giới của lão phu không hạ xuống? Lão phu đảm nhiệm chức Trưởng lão Đan Các nhiều năm, luyện chế chút ít linh đan tạm thời ổn định cảnh giới cũng không khó lắm."

    Tào Cửu Tiền nói không sai, Tu Chân Giới đích thực tồn tại linh đan có thể tạm thời ổn định cảnh giới, thậm chí có chút linh đan có thể nâng cao cảnh giới tu sĩ lên một cấp trong thời gian ngắn. Lấy thân phận Trưởng lão Đan Các của Tào Cửu Tiền, luyện chế ra một ít đan dược ổn định cảnh giới không khó, chỉ cần có thể củng cố một khoảng thời gian, đợi sau khi dọn sạch những đối thủ khác, dù cảnh giới rơi xuống cũng không quan trọng, cùng lắm thì tốn chút thời gian tu luyện là được. Đến lúc đó thành tựu thân thể có linh căn Ngũ Hành, tốc độ tiến cấp của Tào Cửu Tiền sẽ trở nên nhanh hơn.

    "Ngươi đoạt xá Dương Nhất Phàm khi nào?" Bạch Dịch lạnh như băng mà hỏi, uy lực của kiếm trận trong lúc bất tri bất giác đã tăng lên tới cực hạn.

    Tào Cửu Tiền đắc ý cười nói: "Nói thật cho ngươi biết, đêm đầu tiên khi Dương Nhất Phàm vừa mới tiến vào Đan Các, lão phu đã đoạt xá thân thể của hắn. Khi ngươi đổi Dương Hải thành khôi lỗi với chiêu ve sầu thoát xác trong thiên lao, chẳng lẽ lão phu không thể trực tiếp đoạt xá Dương Nhất Phàm rồi một chiêu đập nồi dìm thuyền sao.

    Chỉ cần đoạt xá Dương Nhất Phàm, tự nhiên sẽ biết rõ tiền căn hậu quả, lão phu cực kỳ xác định sau lưng Dương Nhất Phàm có cao nhân bày bố, bởi vì hắn tuyệt đối không thể luyện chế ra đan văn cửu khúc!"

    Nghe đến đó, Bạch Dịch không khỏi thở dài một tiếng.

    Đích thực, lúc văn đấu luyện đan, Dương Nhất Phàm luyện chế ra đan văn cửu khúc quá kinh người, có lẽ giấu được một đám Trưởng lão, nhưng không giấu được Trưởng lão Đan Các từng dạy bảo hắn.

    Dương Nhất Phàm có bao nhiêu cân lượng, đương nhiên Tào Cửu Tiền rõ rõ ràng ràng. Có sơ hở này, Tào Cửu Tiền có thể xác định sau lưng Dương Nhất Phàm còn cao nhân ẩn giấu. Chỉ cần hắn được ăn cả ngã về không mà đoạt xá Dương Nhất Phàm, thu được trí nhớ Dương Nhất Phàm, tự nhiên sẽ biết rõ chân tướng.

    Đối với sự dứt khoát của Tào Cửu Tiền, Bạch Dịch cũng không khỏi không khâm phục.

    Đoạt xá Dương Nhất Phàm, nói rõ là Tào Cửu Tiền sẽ hoàn toàn biến mất, cuộc đời này của hắn chỉ có thể gắn theo thể xác Dương Nhất Phàm, với bên ngoài cũng chỉ có thể tự xưng Dương Nhất Phàm. Trừ phi tu vi của hắn đạt đến tình trạng Tông chủ cũng phải kiêng kị, nếu không chân thân hắn sẽ vĩnh viễn không được công khai.

    Hay cho một Trưởng lão Đan Các tàn nhẫn quyết đoán.

    Lệ mang trong mắt lóe lên một cái, Bạch Dịch rốt cục nhìn thấu thái độ làm người của Trưởng lão Đan Các, lão gia hỏa này chẳng những âm tàn độc ác, lại còn khôn khéo như thế.

    Đã đến thời điểm cá chết lưới rách, Bạch Dịch cũng không giữ lại, vỗ một túi trữ vật, thả ra Thiên Cơ Khôi Lỗi cấp trung. Một lão già tóc lưa thưa lập tức xuất hiện trước mắt.

    Thấy lão già mặt mũi tràn đầy nếp nhăn như xương khô này, Tào Cửu Tiền cũng sững sờ, bởi vì bộ dáng của đối phương rõ ràng là bản thân nếu không đoạt xá!

    "Diêm Sơn, che chở hắn, ít nhất thời gian uống cạn chung trà!" Bạch Dịch khẽ quát một tiếng, nhún người nhảy đến ngoài viện, một bước liền bước vào bên trong vườn rau Dương Hải tỉ mỉ chăm sóc. Ba mươi sáu thanh Tử Đằng Kiếm hóa thành một màn kiếm hoàn toàn bao phủ thân hình của hắn.

    Diêm Sơn mới xuất hiện, lập tức cảm giác được sự cường đại của địch nhân, khí tức Kim Đan hậu kỳ trên người Tào Cửu Tiền khiến hắn hiểu được thân phận của đối phương. Bạch Dịch đã sớm nói có một cừu gia Kim Đan hậu kỳ, cuối cùng hôm nay đã gặp mặt.

    Mắt nhìn màn kiếm bao phủ ở Bạch Dịch, Diêm Sơn có chút phát khổ trong lòng.

    Chỉ cần cho hắn thêm thời gian vài năm, hắn có lòng tin mượn nhờ thân thể khôi lỗi này có thể dốc sức chiến đấu với tu sĩ Kim Đan trung kỳ, ngay đến Kim Đan hậu kỳ hắn cũng không sợ. Nhưng pháp thuật Quỷ đạo của hắn mới tu luyện mấy tháng mà thôi, chút thành tựu cũng chưa có đã gặp cừu gia của Bạch Dịch.

    Lấy năng lực hiện giờ của Diêm Sơn, đánh bại tu sĩ Kim Đan sơ kỳ không quá khó khăn, thế nhưng mà chiến bại Kim Đan trung kỳ gần như là không thể nào, gặp được Kim Đan hậu kỳ, hắn chỉ có tình cảnh bị đánh.

    Nếu đã gặp đại địch sinh tử, Diêm Sơn kiên trì xông tới, cũng may hắn là thân thể âm hồn, dù khôi lỗi này bị phá hủy, hắn cũng có thể bỏ trốn mất dạng. Tuyệt đối không đánh lại Kim Đan hậu kỳ, nhưng nếu trốn Diêm Sơn vẫn có vài phần nắm chắc.

    Tuy nói Diêm Sơn thuộc về chiến hồn, nhưng hắn chỉ là quan hệ hợp tác với Bạch Dịch, không phải là chủ tớ. Nếu như hẳn phải chết mà nói, hắn sẽ bỏ chạy không do dự.
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    358,832
    Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo
    Tác giả: Hắc Huyền
    Quyển 2: Thương Vân Tông.
    Chương 250: Tào Cửu Tiền

    Dịch: Lạc Đinh Đang
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Tào Cửu Tiền thấy bản thân khác của mình xuất hiện trước mặt, chỉ sững sờ trong chốc lát đã đoán được chân tướng. Hắn cười lạnh nói: "Lại là khôi lỗi, Bạch Dịch, trình độ trên Khôi lỗi thuật của ngươi thật sự không thấp nha, có thể luyện chế ra khôi lỗi giống lão phu như đúc thật sự là làm khó ngươi rồi. Vừa hay, đã có khôi lỗi này, xem như lão phu có thêm một phân thân, về sau Thương Vân Tông càng dễ xử lý."

    Đúng như Tào Cửu Tiền nói, bản thể của hắn đã chết hoàn toàn rồi, hiện giờ là chiếm thân thể Dương Nhất Phàm. Nếu có thể thu khôi lỗi trước mắt này dùng cho mình. Như vậy thời điểm mấu chốt, Tào Cửu Tiền có thể dùng như chân thân, tất nhiên sẽ miễn đi rất nhiều phiền toái.

    Dù sao Trưởng lão Đan Các hoàn toàn biến mất, tóm lại sẽ khiến Tông chủ và các Trưởng lão khác chú ý.

    Hạ quyết tâm muốn đoạt phân thân này, lúc này Tào Cửu Tiền mới lộ vẻ hào hứng bừng bừng, ngay quái đỉnh màu đồng đỏ cũng không dùng, hợp thân nghênh đón. Hắn còn tưởng rằng Diêm Sơn thật ra là một khôi lỗi mà không biết rằng thứ chiếm khôi lỗi kia là một con quỷ già ngàn năm.

    Hô!

    Cùng lúc Diêm Sơn nhào đến, hắn lập tức thả ra mấy trăm âm hồn. Những âm hồn này đều do hắn mang ra từ Hàn đàm, nếu không dùng thì sẽ không còn cơ hội.

    Phát hiện âm khí nổi lên, Tào Cửu Tiền nhíu mày, bước chân lao đến lập tức ngừng lại, quái đỉnh màu đồng đỏ bảo vệ trước người, một mảnh hỏa quang bỗng bay lên từ trong quái đỉnh.

    Cái đỉnh bằng đồng đỏ này chẳng những là Pháp bảo bản mạng của Tào Cửu Tiền, mà còn là đan đỉnh lúc luyện đan của hắn. Bởi vì nhiều năm bị đan khí tiêm nhiễm nên mang theo một loại Đan hỏa khí, dù không thúc giục hỏa diễm cũng nóng rực bức người. Một khi thúc giục lửa trong đỉnh ra, lập tức nhiệt độ trong không khí đột nhiên tăng thêm.

    Âm quỷ thuộc hàn, không chịu lực lượng Dương hỏa, âm hồn được Diêm Sơn gọi ra kêu thảm tránh khỏi đỉnh bằng đồng đỏ. Chỉ vừa đối mặt đã có hơn mười âm hồn bị ngọn lửa nướng khô.

    "Âm quỷ? Hừ!" Tào Cửu Tiền hừ lạnh nói: "Coi lão phu là thùng cơm Dương Nhất Phàm kia sao, âm quỷ cỏn con cũng dám lấy ra bêu xấu."

    Tào Cửu Tiền đích thực không sợ mấy âm quỷ bình thường, âm hồn Diêm Sơn mang đến nhiều nhất chỉ có trình độ trăm năm. Âm hồn trăm năm trước mặt cường giả Kim Đan ngay cả con sâu cái kiến cũng không bằng.

    Tuy âm hồn trăm năm trong mắt Tào Cửu Tiền bé cũng như cát bụi, nhưng âm hồn ngàn năm cũng không phải là cát bụi hay con sâu cái kiến. Nhất là lão quỷ ngàn năm này còn có một bộ thân thể khôi lỗi.

    Bành!

    Diêm Sơn vẫn như quỷ mị vượt qua đỉnh bằng đồng đỏ, một quyền trực tiếp nện trên mặt Tào Cửu Tiễn. Thời gian hắn tu luyện Quỷ đạo không dài, nhưng cũng nắm giữ một chút yếu quyết, chiến lực lúc này so với khi ở Hàn đàm ít nhất cao hơn hai thành.

    Nếu cánh tay tinh thiết của khôi lỗi nện một quyền trên khuôn mặt, tu sĩ Kim Đan cũng không chịu được. Nhưng Tào Cửu Tiền đã sớm phát hiện Diêm Sơn tới gần, dùng linh lực khổng lồ trong nháy mắt hình thành hàng rào trước người. Một kích toàn lực này của Diêm Sơn trực tiếp đánh vào hàng rào linh lực.

    Oanh một tiếng trầm đục, Diêm Sơn bị linh lực khổng lồ của Kim Đan hậu kỳ đánh bay ra ngoài, đập vào một chỗ miệng giếng trong sân, gạch đá xếp thành miệng giếng lập tức chia năm xẻ bảy. Tào Cửu Tiền cũng không khá hơn là bao. Hắn cho rằng Diêm Sơn là một khôi lỗi, dưới sự khinh thường bị một quyền của Diêm Sơn chấn động đến mức lùi lại mấy bước, ngực nóng lên một trận, thiếu chút nữa phun ra máu tụ.

    Tào Cửu Tiền không thể tin mà nhìn thẳng vào Diêm Sơn vừa mới đứng lên. Uy lực của loại khôi lỗi này hắn còn chưa thấy qua, nhất là khôi lỗi này giống như có thần trí, vậy mà lại biết cách thả âm hồn ra để hấp dẫn sự chú ý của hắn, sau đó vượt qua Pháp bảo đến công kích bản thân.

    Dù bị chủ nhân khống chế, khôi lỗi bình thường cũng tuyệt đối không đạt được trình độ linh động thế này. Ánh mắt Tào Cửu Tiền lạnh lẽo, hỏa diễm trong đỉnh bằng đồng đỏ trước người đại thịnh. Hắn không công kích Diêm Sơn, ngược lại thúc giục Pháp bảo cấp trung này tấn công về phía Bạch Dịch trong vườn rau.

    Xung quanh Bạch Dịch bị màn kiếm che chở, ba mươi sáu thanh Tử Đằng toàn lực thúc giục, dù là linh thức Tào Cửu Tiền cũng không xâm nhập được. Bởi vậy Tào Cửu Tiền không biết Bạch Dịch đang làm gì trong đó, nhưng hắn đã kết luận, đối phương nhất định đang thi triển bí pháp gì đó.

    Khôi lỗi có thể so với Kim Đan sơ kỳ kia không quan trọng, dự định lúc này của Tào Cửu Tiền là muốn phế Bạch Dịch trước.

    Đỉnh bằng đồng đỏ mang theo tiếng gió đánh úp lại, uy lực kinh người, mắt thấy sắp đánh lên màn kiếm, bóng dáng Diêm Sơn bỗng nhiên xuất hiện bên ngoài màn kiếm, trong cơ thể bộc phát ra một cỗ khí tức kinh người, vậy mà dùng thân thể khôi lỗi, chính diện ngăn cản đỉnh bằng đồng đỏ.

    Diêm Sơn cũng không rõ lắm hành động của Bạch Dịch, ngay cả bóng dáng Bạch Dịch hắn cũng không thấy rõ. Nhưng lời nghiêm trọng Bạch Dịch nhắc trước đó hắn còn nhớ rõ.

    Ngăn chặn địch nhân trong thời gian uống cạn một chén trà, đây là phân phó cuối cùng của Bạch Dịch.

    Diêm Sơn có thể có cơ hội tu tập Quỷ đạo, toàn bộ là nhờ Bạch Dịch chỉ điểm. Vì báo đáp phần ân tình này, hắn cũng chuẩn bị dốc sức liều mạng rồi. Thời gian uống cạn một chén trà là giới hạn lớn nhất của hắn. Nếu thời gian vừa hết mà Bạch Dịch vẫn không có cơ hội giết ngược lại đối phương, Diêm Sơn sẽ lập tức đào tẩu.

    Bất kể với tư cách bằng hữu hay minh hữu, Diêm Sơn tự nhận như vậy đã không phụ lòng Bạch Dịch rồi. Hắn đã cố gắng lớn nhất, nếu như kết quả vẫn là hẳn phải chết, hắn ở lại với Bạch Dịch cũng chỉ là cùng chết mà thôi, không có bất kỳ ý nghĩa gì.

    Kỳ thật suy nghĩ của Diêm Sơn so với rất nhiều phàm nhân còn trung nghĩa hơn nhiều. Dù sao loại sự tình cùng chết chùm này, ngoại trừ Đế Vương ngu ngốc thì không gặp ai làm được, cũng không ai nguyện ý đi làm. Chỉ là Diêm Sơn đánh giá thấp thực lực Tào Cửu Tiền, một Trưởng lão Đan Các Kim Đan hậu kỳ Thương Vân Tông sao có thể là tồn tại đơn giản.

    Trong nháy mắt đánh lên đỉnh bằng đồng đỏ, Diêm Sơn đã hối hận. Một cỗ lực lượng chí dương thiếu chút khiến hồn thể hắn tan rã!

    Hai cánh tay chế tạo bằng tinh thiết ở trong khoảnh khắc vỡ vụn, nếu không phải Diêm Sơn toàn lực đánh ra, dưới một kích này bộ thân thể khôi lỗi này của hắn đã tan thành mây khói.

    Một khi đã không có Thiên Cơ Khôi Lỗi cấp trung gia trì, Diêm Sơn muốn so chiêu với Tào Cửu Tiền căn bản chính là vui đùa. Chỉ cần hắn hiện ra chân thân hồn thể, cái đỉnh bằng đồng đỏ kia của Tào Cửu Tiền ngay lập tức có thể luyện hóa hắn.

    Đỉnh bằng đồng đỏ ẩn chứa Chân Đan chi hỏa là Pháp bảo bản mạng Tào Cửu Tiền tỉ mỉ tế luyện trăm năm qua. Lực lượng Đan hỏa của hắn đã tương liên cùng đỉnh bằng đồng đỏ, chỉ cần thúc giục ra Đan hỏa, uy lực của đỉnh bằng đồng đỏ có thể gia tăng gấp bội.

    Đan hỏa của Tào Cửu Tiền cũng không phải là hỏa diễm luyện đan, mà chỉ là Kim Đan chi hỏa trong cơ thể tu sĩ Kim Đan.

    Phàm là Tu Chân Giả kết thành Kim Đan đều sẽ sinh ra một đám Đan hỏa trong Kim Đan, chẳng những sợi Đan hỏa này có thể dùng luyện đan luyện khí, còn có thể tế ra đối địch. Chẳng qua Đan hỏa đối với tu sĩ Kim Đan mà nói cơ hồ là tồn tại giống như Mệnh Môn, tu sĩ Kim Đan bình thường sẽ không dễ thúc giục Đan hỏa.

    Tào Cửu Tiền ở trăm năm trước đã đại thành Kim Đan, lực lượng của Đan hỏa có thể nói đã đạt đến cực hạn. Đỉnh bằng đồng đỏ giống như một cái mai rùa vậy, hắn có thể không hề kiêng sợ mà thúc giục Đan hỏa đến trung tâm đỉnh bằng đồng đỏ. Có đỉnh bằng đồng đỏ phòng hộ, địch nhân không dễ dàng tổn thương đến Đan hỏa của hắn.

    Uy lực của Đan hỏa suýt nữa luyện hóa hồn phách của Diêm Sơn. Dưới một kích này, Diêm Sơn hoàn toàn bị trọng thương, thần sắc uể oải ngã một bên. Tào Cửu Tiền cũng bị một kích toàn lực của Diêm Sơn phản chấn khiến trong người nóng lên, máu tụ vừa bị đè xuống lại trào lên, gần như trào lên yết hầu Tào Cửu Tiền.

    Vốn cảnh giới Tào Cửu Tiền nên rơi xuống, dùng dược lực của đan dược để cưỡng ép củng cố tu vi, hơn nữa mấy tháng qua, dược hiệu đã càng ngày càng yếu đi, không qua vài ngày nữa dược hiệu sẽ hoàn toàn biến mất. Một khi dược hiệu biến mất, ít nhất hắn phải ngã xuống Kim Đan sơ kỳ.

    Tào Cửu Tiền mạnh mẽ đạp chân một cái, vận chuyển toàn bộ linh lực lên, tiếp tục ép máu tụ về.

    Hắn không thể phun ra miệng ngụm máu này. Một khi phun ra, tâm thần sẽ chấn động theo, mà hậu quả tâm thần chấn động chính là cảnh giới lập tức rơi xuống.

    Cưỡng chế tâm huyết quay về, sắc mặt Tào Cửu Tiền dữ tợn, lần nữa vung tay lên, cái đỉnh bằng đồng đỏ kia lập tức xông về phía màn kiếm chỗ Bạch Dịch.
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 2)