FULL  Đô Thị  Tu Chân Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị - Ngã Ý Như Đao

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị
    Tác giả: Ngã Ý Như Đao
    Chương 1: Trọng sinh thời niên thiếu.

    Nhóm dịch: LăngTiêu
    Nguồn: Truyện YY


    Đầu tiên giới thiệu: Truyện Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị có thể sánh ngang với Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi và Công Tử Điên Khùng, các tình tiết ngắn gọn súc tích, không dài dòng, đề nghị mọi người nên đọc.

    Tiểu thuyết Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị giới thiệu vắn tắt:

    Năm đó khi mới 18 tuổi, Diệp Trần bị người mưu hại, liên lụy dưỡng mẫu chết thảm, sau đó hắn dùng ròng rã thời gian mười năm, cuối cùng báo thù rửa hận, giết sạch cừu nhân, nhưng cũng bị thế lực khắp nơi truy sát, cuối cùng bị vây ở trên đỉnh núi Everest. Đại thù đã trả, hắn vốn định nhảy núi tự vận, không nghĩ tới vậy mà ngoài ý muốn xuyên qua đến Tu Chân giới. Tám trăm năm về sau, hắn đã là đại tu sĩ Độ Kiếp kỳ, Tu Chân giới người người kính úy Cuồng Đế, nhưng lại bởi vì một trận đại chiến, trùng sinh lúc còn là thiếu niên...thay đổi những gì xảy ra kiếp trước, đối chiến tứ đại giới, tìm lại người yêu, trả thù bát đại tiên môn như thế nào? Mọi người hãy đón đọc.

    Cảnh giới:

    Tu chân cảnh giới từ cao tới thấp, tổng cộng chia làm tám Đại cảnh giới: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Phản Hư, Hợp Đạo, Độ Kiếp.

    Trên Địa Cầu võ học chi đạo: võ giả bình thường, Nội Kình võ giả, mà Nội Kình võ giả căn cứ cảnh giới cao thấp, lại phân làm Minh Kình, Ám Kình, Hóa Kình tam trọng cảnh giới. Hóa Kình, gần như có thể nói là võ học đỉnh phong, cho nên được tôn làm tông sư, ngoài ra còn các cảnh giới cao hơn.

    Người người tu đạo trên địa cầu, dựa theo cảnh giới phân chia, tổng cộng chia làm bốn Đại cảnh giới, phân biệt là Sơ Khuy, Huyền Quang, Thần Thông, Thành Đạo. . ."

    "Hi Nguyệt! Không được! Không..."

    Trong một căn phòng bệnh thuộc bệnh viện trung tâm thành phố Vân Châu, bỗng nhiên có một tiếng hét lớn, một thiếu niên từ trên giường bệnh đột nhiên ngồi dậy!

    "Hồng hộc ~ hồng hộc ~ "

    Thiếu niên này giống như là vừa mơ thấy ác mộng, mồ hôi nhễ nhại đầy đầu, miệng há to thở dốc liên tục, bỗng nhiên lập tức ngây ngẩn cả người lại, mặt mũi ngơ ngác hiện vẻ không thể tưởng tượng nổi, "Ta đang ở nơi nào đây? Ta nhớ rõ là lúc trước còn đang bị bát đại tiên môn vây công, Hi Nguyệt vì cứu ta, hy sinh tính mệnh của mình để đánh đổi, mạnh mẽ thúc giục Nguyệt Quang Bảo Giám, đưa ta rời khỏi, sau đó. . ."

    "Nguyệt Quang Bảo Giám chính là tuyệt thế thần khí, nghe đâu có khả năng vượt qua thời không, lẽ nào. . . ta trở lại quá khứ rồi?"

    Thiếu niên nhìn qua cảnh tượng phòng bệnh trước mắt mình, suy nghĩ nhất thời bay theo gió, Hắn tên là Diệp Trần, tám trăm năm trước bởi vì một nguyên nhân ngoài ý muốn, từ trái đất xuyên qua thời không tới Tu Chân giới, lại không nghĩ rằng mình là một thiên tài tu chân vạn người chưa chắc có được một, chỉ trong tám trăm năm, đạt tới thành tựu mà kẻ khác mấy vạn năm đều không có thể đạt tới, trở thành sự hiện diện hàng đầu trong thế giới đó, được người người tôn xưng là Cuồng Đế!

    Nhưng mà, cũng chính bởi vì thái độ làm người của hắn quá mức điên cuồng kiêu ngạo, ở Tu Chân giới tàn khốc, gây thù chuốc oán quá nhiều, cuối cùng vào lúc hắn độ thiên kiếp, bát đại tiên môn nhân cơ hội đấy cùng nhau bao vây tấn công hắn.

    Mắt thấy không thể tránh khỏi cái chết dưới sự bao vây tấn công của bát đại tiên môn, tình cảm chân thành mà cả đời hắn có được, Hi Nguyệt tiên tử vì cứu hắn, không tiếc lấy tính mạng của mình để đánh đổi, mạnh mẽ thúc giục thần khí Nguyệt Quang Bảo Giám, tạo thành thời không vặn vẹo, để hắn quay trở về tám trăm năm trước. "Kiếp trước của ta, sở dĩ ở tu chân giới ngông cuồng như vậy, đại khai sát giới khắp nơi, được người gọi là Cuồng Đế, cũng bởi vì đoạn quá khứ ở trên trái đất này, trong lòng ta để lại quá nhiều tiếc nuối! Thật ra thì cho dù bát đại tiên môn không có mưu đồ với ta, ta chỉ sợ cũng khó có thể chống nổi tâm ma kiếp... Bây giờ có cơ hội sống lại một lần nữa, tiếc nuối kiếp trước ta nhất định phải bù đắp từng việc! Nhưng mà không biết, ta còn có thể trở lại Tu Chân giới nữa hay không? Có thể gặp lại Hi Nguyệt của ta nữa hay không . . ."

    Két ~

    Ngay tại lúc suy nghĩ của Diệp Trần bay theo gió, bỗng nhiên cửa phòng bệnh được mở ra, ngay sau đó, một người nhìn ước chừng như ba mươi tuổi, dáng vẻ thướt tha, còn là một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ, từ bên ngoài đi vào.

    "Tiểu Trần! Cháu đã tỉnh rồi!"

    Người phụ nữ xinh đẹp này thấy Diệp Trần ngồi dậy, khuôn mặt tràn đầy vui mừng, nhanh chóng đi tới.

    "Dì Lam. . ."

    Nhìn thấy người phụ nữ ở trước mắt này, cho dù năm tháng quá mức xa xôi, trí nhớ đã có chút mờ nhạt, nhưng hắn không thể quên được gương mặt người phụ nữ xinh đẹp này - người chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng của hắn. Cho dù Diệp Trần tung hoành ngang dọc ở Tu Chân giới mấy trăm năm, từ trước đến nay luôn được biết đến là người lãnh khốc vô tình, nhưng giờ phút này nước mắt không kìm được mà rơi đầy trên mặt.

    Tên của người phụ nữ xinh đẹp này là Tô Lam, xem như là mẹ nuôi của Diệp Trần.

    Năm đó, ở lúc Diệp Trần mới chín tuổi, mẹ của hắn đã qua đời, mà Tô Lam lại là chị em tốt nhất của mẹ hắn, cho nên trước khi mẹ Diệp Trần chết, đã đem Diệp Trần giao phó cho Tô Lam nuôi dưỡng.

    Tô Lam không phụ lòng của chị em tốt giao phó, một mực coi Diệp Trần như chính con mình đẻ ra mà nuôi dưỡng, thậm chí trên mức độ yêu thương, còn hơn hẳn đứa con gái ruột thịt của mình.

    Thật không may, người tốt không được báo đáp tốt, một đời Tô Lam đều tương đối khổ cực, trước thời gian đó mấy năm gặp người không quen, gả cho một người đàn ông cặn bã, sau khi ly hôn Tô Lam tự mình mở một quán cơm, vẫn còn bị chồng cũ thường xuyên tới gây rối, về sau lại cuốn vào bên trong tranh chấp thân thế của Diệp Trần, cuối cùng lại bị anh trai cùng cha khác mẹ của Diệp Trần là Diệp Vô Thương tàn nhẫn giết hại. . .

    Tô Lam chết, là tiếc nuối lớn nhất của Diệp Trần ở kiếp trước, cũng là nguyên nhân chủ yếu về sau làm cho tính tình của hắn thay đổi rất lớn!

    Tô Lam đương nhiên không biết, Diệp Trần trước mắt, đã sớm không còn là Diệp Trần trước đó, mà là Diệp Trần mang theo trí nhớ tám trăm năm, Cuồng Đế Diệp Trần từ Tu Chân giới trọng sinh trở về!

    Nhìn thấy Diệp Trần nước mắt rơi đầy trên mặt, Tô Lam nhất thời luống cuống, "Tiểu Trần, cháu không sao chứ? Có phải cháu có chỗ nào không thoải mái hay không, để dì đi gọi bác sĩ tới!"

    Diệp Trần vội vàng kéo Tô Lam lại, "Dì Lam, cháu không sao! Cháu chẳng qua là. . .nhìn thấy dì rất cao hứng! Cháu thật, rất nhớ dì a!"

    Tô Lam lập tức bị lời nói không đầu không đuôi của Diệp Trần làm cho bối rối, không nhịn được dùng tay sờ lên trán Diệp Trần, vẻ mặt rất nghi hoặc nói: "Không có lên cơn sốt a, đứa nhỏ này, thế nào mà cháu vừa tỉnh dậy đã nói lung tung rồi?"

    Diệp Trần lúc này mới ý thức được chính mình thất thố, nếu tiếp tục như thế, đoán chừng Tô Lam cũng hoài nghi đầu óc của mình xảy ra vấn đề, thế là vội vàng lau nước mắt trên mặt, nhếch miệng cười nói: "Dì Lam, cháu chính là. . . chính là vừa mới mơ một cái giấc mơ rất dài, còn tưởng rằng sau này sẽ không được gặp lại dì Lam. . ."

    Lúc này Tô Lam mới thoải mái, đành phải lắc đầu cười, giúp Diệp Trần chỉnh lại mái tóc ngang trán có chút rối bời trước đó, chợt thở dài một hơi nói: "Tiểu Trần, lần này là dì Lam làm liên lụy tới cháu, nhưng cháu yên tâm, dì đã báo cảnh sát, tên Chu Thành Công khốn kiếp kia, sau này sẽ không dám đến quán gây sự nữa!"

    "A?"

    Diệp Trần đột nhiên sửng sốt, nhưng rất nhanh, trong đầu đã hiện lên, trí nhớ liên quan tới việc trước và sau khi hắn phải nằm viện lần này. Người chồng cũ của Tô Lam tên là Chu Thành Công, bởi vì cờ bạc mà mất tiền, ngồi trên một khoản nợ, thế là lại chạy đến quán cơm Tô Lam nháo sự, vòi vĩnh tiền bạc, Diệp Trần thực sự nhìn thấy khó chịu, liền cùng Chu Thành Công đánh một trận. Đáng tiếc Diệp Trần ở vào thời gian này, không phải là Diệp Trần về sau muốn báo thù trở thành sát thủ, càng không phải là đại sát tứ phương Tu Chân giới Cuồng Đế Diệp Trần, chỉ là một học sinh lớp mười hai tay trói gà còn không chặt, dĩ nhiên không thể nào là đối thủ của Chu Thành Công, sau khi bị đối phương đánh ngất xỉu, thì được đưa tới bệnh viện. . .

    "Dì Lam, tên Chu Thành Công khốn kiếp kia, dì giao cho cháu đến giải quyết đi! Cháu muốn xuất viện bây giờ!"

    Nói xong lời này, Diệp Trần muốn bước xuống giường, nhưng không nghĩ đến cả người toàn thân mỏi nhừ, không thể đứng lên, lúc này hắn mới nhớ tới tình trạng của mình, đành phải ngầm cười khổ, "Không chỉ nguyên thần không còn tồn tại nữa, chân nguyên trống trơn, ngay cả thân thể vậy mà cũng yếu đuối như thế! Chỉ sợ một người trưởng thành bình thường, bây giờ ta cũng chưa chắc đánh thắng được. . ."

    Bất quá, cái loại cảm giác mất mát to lớn này, chỉ hơi lóe lên ở trong đầu Diệp Trần, lập tức biến mất không thấy gì nữa, "Như thế cũng tốt! Kiếp trước ta từng ở bên trong một bí cảnh thượng cổ của Tu Chân giới, đạt được một loại công pháp Đế cấp, đáng tiếc khi đó tu vi của ta đã thành, căn bản là không có cách nào tu luyện lại từ đầu, vẫn luôn nghĩ tới mà tiếc, bây giờ vừa lúc có thể phát huy được tác dụng!"

    Ngay tại lúc Diệp Trần đang âm thầm suy nghĩ, Tô Lam cũng đã đưa hắn trở về trên giường bệnh một lần nữa, tức giận nói:

    "Vết thương trên người của cháu còn chưa lành, cháu có thể làm gì? Cháu thành thành thật thật nằm ở bệnh viện dưỡng thương cho dì, chuyện của quán cơm, cháu không cần phải lo lắng!"

    Vốn Diệp Trần còn muốn kiên trì, nhưng sau đó hắn nghĩ lại, chỉ cần chờ hắn tu luyện lại từ đầu ra chân nguyên, đến lúc đó, trong mắt hắn Chu Thành Công chẳng qua chỉ là con kiến hôi mà thôi, trong nháy mắt có thể đập chết. Nghĩ đến đây, Diệp Trần không nói thêm lời nào nữa, nhưng trong lòng hắn đã âm thầm thề, "Vì ông trời để cho Diệp Trần ta sống lại một đời, những người đã từng cho ta ân huệ, ta phải gấp trăm, gấp ngàn lần báo đáp lại! Còn những kẻ đã làm nhục ta, tổn thương ta, ta cũng phải đòi lại gấp trăm, gấp ngàn lần!"

    . . .

    Bởi vì Tô Lam còn phải quản lý công việc làm ăn của quán cơm, sau khi nói chuyện với Diệp Trần một lúc, đã vội vã rời đi.

    Ban đầu, Diệp Trần muốn được xuất viện cùng với dì ấy, nhưng có nói thế nào Tô Lam cũng không chịu, phải sắp xếp để hắn kiểm tra lại, sau khi xác nhận cơ thể thực sự ổn, mới cho phép Diệp Trần xuất viện.

    Sau khi Tô Lam đi, Diệp Trần không thấy ai xung quanh, ngồi chéo chân trên giường, hai tay xếp chồng lên nhau, đặt ở trước đan điền, hai mắt nhắm lại, lưỡi ngăn lại vòm họng. . . rất nhanh tiến vào trạng thái nhập định.

    Để thay đổi thảm kịch của cuộc sống kiếp trước, nhất định phải có đủ sức mạnh để làm điều đó!

    Khoảng mười phút trôi qua, nếu những người tu chân giả khác ở bên cạnh vào lúc này, có lẽ họ có thể cảm thấy, xung quanh một làn sóng năng lượng kỳ lạ, đang hướng về phía Diệp Trần. Thậm chí có thể thấy rõ hơn, ở góc khuất trong phòng bệnh, vốn có một gốc Lục la còn đang có sức sống tràn trề, bất ngờ ngay cả ở tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đang nhanh chóng khô héo đi, năng lượng trong cơ thể cây, dường như đã bị hút đi bởi một lực vô hình!

    Mất chưa đến một giờ, gốc Lục La kia đã hoàn toàn khô kéo, có vẻ như ngay cả toàn bộ phòng bệnh, đều trở nên u ám, giống như một vùng đất chết!

    "Hô!"

    Đột nhiên Diệp Trần mở mắt ra, trong đôi mắt lóe lên một tia sáng, sau đó miệng nhổ ra một ngụm khí bẩn, mặt lộ vẻ vui mừng.

    "Thôn Thiên thần công này, không hổ là công pháp Đế cấp! Linh khí ở trái đất mỏng manh như thế, ta vừa mới vận hành một chu thiên, vậy mà đã được ngưng tụ thành công, bước vào cảnh giới Luyện Khí tầng một! Nếu như ở Tu Chân giới có linh khí dày đặc, thì còn đến đâu?"

    Cảnh giới tu chân sắp xếp từ thấp tới cao, tổng cộng chia ra thành tám đại cảnh giới: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Phản Hư, Hợp Đạo, Độ Kiếp. Mà mỗi một đại cảnh giới, lại được chia ra làm chín tầng. Cảnh giới Luyện Khí tầng một này, mặc dù ở Tu Chân giới thuộc về mức thấp nhất, tuy nhiên, ở nơi linh khí mỏng manh này, đạo pháp bị cắt đứt ở trái đất, đã được coi là một trong những người bất tử bước vào chốn thần tiên.

    Hai tay Diệp Trần hơi đẩy một cái ở trên giường, người đã nhảy xuống đất,

    "Đốp đốp ~~ "

    Vặn vẹo uốn éo xoay thân thể theo ý muốn, bỗng nhiên có tiếng lốp bốp vang vọng, không chỉ chấn thương hoàn toàn chữa lành, toàn bộ người từ trong ra ngoài, đã có một cỗ khí thế dữ dội!

    "Mặc dù ta chỉ là Luyện Khí tầng một, nhưng đã có lực lượng ngàn cân, đối phó với người bình thường là quá đủ!"

    "Năng lượng trong toàn bộ căn phòng đã bị ta nuốt chửng, có vẻ như cần phải tìm một nơi có nhiều năng lượng khác!"

    Môn Thôn Thiên thần công này, không những có đẳng cấp cực cao, mà còn là công pháp thần bí, hoàn toàn là tu luyện theo cách thức cướp đoạt, tuy nhiên yêu cầu về hoàn cảnh tu luyện cũng rất cao.

    Linh khí của trái đất thực sự quá thiếu thốn, Diệp Trần có tuyệt thế thần công, nếu không có đủ năng lượng hỗ trợ, vậy giống như không bột đố gột nên hồ.

    . . .

    Ra khỏi phòng bệnh, Diệp Trần đi một vòng quanh bệnh viện trung tâm thành phố, ánh mắt hắn cuối cùng chăm chú nhìn vào trong một khu rừng nhỏ hẻo lánh phía sau bệnh viện, đây là nơi có nhiều năng lượng nhất trong toàn bệnh viện. Chỉ có điều, vào thời điểm này, chính là lúc chuyển mùa từ thu sang đông, ngoại trừ một vài cây cối xanh tươi bốn mùa, những cây cối và hoa cỏ khác, đã có hiện tượng khô héo đi, năng lượng yếu hơn rất nhiều so với mùa xuân và mùa hè. Nhưng mọi thứ tốt hơn là không có gì, Diệp Trần đi đến trước khu rừng nhỏ kia, ngồi xuống một cái ghế dài, không thấy ai xung quanh, liền bắt đầu âm thầm vận chuyển Thôn Thiên thần công.

    "Hô!"

    "Hô!"

    "Hô!"

    Năng lượng thế giới xung quanh, đột nhiên giống như nước biển, phun ra hướng đến Diệp Trần, chui vào cơ thể của hắn, ngay lập tức được đan điền luyện hóa, chuyển hóa thành từng đạo chân nguyên tinh thuần...

    Một giờ sau, tu vi của Diệp Trần đã dễ dàng bước vào Luyện Khí tầng hai. Hơn hai giờ sau, thành công bước vào Luyện Khí tầng ba. Thoáng chớp mắt, Diệp Trần đã ngồi ở đây từ trưa cho đến tối muộn, mà tu vi của hắn cuối cùng đã đạt đến Luyện Khí tầng ba đỉnh phong.

    "Từ Luyện Khí tầng ba đến Luyện Khí tầng bốn, là một đạo khảm, năng lượng cần thiết cũng là một phép nhân tăng lên, hoàn cảnh trước mắt không còn đủ để hỗ trợ ta tu luyện..."

    Diệp Trần thầm thở dài trong lòng, từ từ thu hồi Thôn Thiên thần công, đang định rời khỏi đây.

    Vào lúc này, đột nhiên có một giọng nói đầy thăng trầm, ở cách đây không xa vang lên, "Tiểu Phương, cháu nói ở đây có một khu rừng nhỏ tươi tốt, làm sao bây giờ lại là cả một rừng cây khô héo như này? Có phải trời cao báo hiệu cho ta hay không, nhắc nhở ta đã không còn sống được bao lâu nữa?"

    Người nói chuyện chính là một ông lão râu tóc bạc phơ, có vẻ như tuổi tác cũng không nhỏ, nhưng sống lưng thẳng tắp, khí thế rất đầy đủ, mơ hồ còn có khí phách của người lính, nhưng vào lúc này trên gương mặt có một chút buồn bã, mang đến cảm giác của một anh hùng tuổi xế chiều.

    Thì ra, Diệp Trần đã ở đây tu luyện một buổi chiều, năng lượng xung quanh hắn gần như đã bị hắn hấp thụ hết hầu như không còn, cho nên một khu rừng nhỏ, bất kể là hoa cỏ hay là cây cối, tất cả đã bắt đầu khô héo, và điều này chính là nguyên nhân khiến ông lão kia thở dài một hồi cảm thán.

    Sau lưng ông lão còn có một người đàn ông trung niên khoảng 30 tuổi đi theo, người này lông mày rậm mắt to, dáng người to lớn lực lưỡng, khí thế mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết thân thủ bất phàm. Người đàn ông trung niên nghe được lời nói của ông già, đột nhiên khuôn mặt hơi thay đổi, sau đó cười nói: "Lão thủ trưởng, ngài suy nghĩ nhiều rồi! Lấy tố chất thân thể của ngài, chỉ cần điều dưỡng cẩn thận, chắc chắn có thể phục hồi nhanh chóng!"

    Ông lão lắc đầu cười khổ, nói: "Tiểu Phương, cậu là người thành thật, làm sao có thể học cách vuốt ve người khác? Tình trạng cơ thể của ta như thế nào, ta biết rõ hơn cậu! Ngay cả những chuyên gia lớn ở kinh thành cũng phải bất lực, ở bệnh viện trung tâm thành phố Vân Châu nhỏ bé này lại có thể tốt hơn được sao?"

    Người đàn ông trung niên được gọi là Tiểu Phương, nhất thời khuôn mặt tỏ ra xấu hổ, đang muốn nói điều gì đó, nhưng lại bị ông lão khoát tay áo, trực tiếp cắt ngang, "Không nói chuyện này nữa! Rất lâu rồi không có hoạt động gân cốt, theo ta đến đánh một trận quyền đi!"

    "Nhưng cơ thể của ngài..."

    Người đàn ông trung niên có vẻ lo lắng. Ông lão cười ha ha một tiếng.

    "Không sao! Trong thời gian ngắn còn chưa chết được!"

    "Vâng, được rồi!"

    . . .

    Diệp Trần ban đầu đang định rời đi, nghe hai người nói muốn đánh quyền, bất giác tò mò, xoay người ngồi xuống một chiếc ghế dài cạnh đó, không vội rời đi.

    Ầm! Ầm! Ầm!

    Ngay lập tức, ông lão và người đàn ông trung niên kia, đã giao thủ hơn mười chiêu, đừng nhìn vào tuổi của ông lão đã không còn trẻ, không nghĩ tới lúc bắt đầu đánh quyền, vậy mà mạnh mẽ như hổ, ép người đàn ông trung niên không có sức mạnh để chống lại. Tất nhiên, người đàn ông trung niên kia rõ ràng cũng có chỗ bảo lưu. Diệp Trần im lặng quan sát một lúc, sau đó lại âm thầm lắc đầu, cuộc sống kiếp trước của hắn là để trả thù, đã tham gia một tổ chức sát thủ nước ngoài, học qua võ thuật trên trái đất, trình độ không phải là nông cạn. Có Tu Chân giả nào khác trên trái đất không, tạm thời hắn còn chưa chắc chắn, tuy nhiên võ giả có trình độ võ học đạt tới đỉnh cao, gần như tương đương với Tu Chân giả có cảnh giới Luyện Khí hậu kỳ, sức mạnh tương tự không nên đánh giá thấp! Chỉ có điều, hai người ở phía trước, vẫn còn kém xa trình độ đó, lấy tu vi Luyện Khí tầng ba của hắn bây giờ, một tay là đủ để kết thúc bọn họ. Nhưng điều làm cho Diệp Trần thở dài là ông lão dường như đã sắp sức cùng lực kiệt, lại dám động võ với người khác, sợ rằng cách cái chết không còn xa!

    Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần đang định rời đi, thì ngay lúc này ông lão và người đàn ông trung niên sau một hồi đánh quyền, dường như thể lực không tốt, bắt đầu suy giảm thở gấp, thở gấp, vậy là khoát tay áo, "Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!" Người đàn ông trung niên ngay lập tức dừng tay, đưa ông già đến một chiếc ghế dài và ngồi xuống. Thật bất ngờ, ông già vừa chỉ ngồi xuống, đột nhiên toàn thân run rẩy, hơi thở tệ hơn, khuôn mặt cực kỳ nhợt nhạt.

    "Lão thủ trưởng!"

    Người đàn ông trung niên đột nhiên hô nhẹ một tiếng, nhanh chóng lấy ra một lọ thuốc từ trên người, đang muốn nhét vào trong miệng của ông già. Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, người đàn ông trung niên đột nhiên cảm thấy cổ tay mình bị siết chặt lại, đã bị người khác giữ chặt lại!

    Quay đầu nhìn lại, hóa ra là Diệp Trần vừa rồi còn đang ngồi cách đó hơn mười mét!

    "Ngươi muốn làm gì?"

    Người đàn ông trung niên kia bị sốc và tức giận, hắn tự hỏi trong thế hệ trẻ, thân thủ của hắn được xem như là người nổi bật, nếu không, không có khả năng đảm nhiệm làm cận vệ cho lão thủ trưởng. Mặc dù hắn ta cũng để ý tới Diệp Trần trước đó, nhưng mà hắn cũng không để vào mắt. Nhưng không nghĩ rằng vậy mà hắn đã nhìn lầm. Hắn thậm chí còn bị đối phương ra tay nhưng không thấy rõ ra tay như thế nào, đã bị bắt lấy cổ tay, hơn nữa toàn bộ cơ thể giống như đang bị làm phép, vậy mà không thể cử động được. Đây là thân thủ kinh khủng như thế nào?

    "Chẳng lẽ đứa trẻ này là sát thủ mà kẻ thù phái tới, ám sát lão thủ trưởng? Ta chỉ sợ lần này phải trở thành kẻ có tội a!"

    Nghĩ tới đây, người đàn ông trung niên đột nhiên có vẻ tuyệt vọng.

    Diệp Trần làm sao biết được suy nghĩ của người đàn ông trung niên vào thời điểm này, nhàn nhạt mở miệng nói: "Vị lão tiên sinh này trên người mang theo bệnh nặng, vừa rồi lại vận khí quá mức, đã có dấu hiệu kiệt sức, uống thuốc không có tác dụng gì!"

    Sau khi nói điều này, Diệp Trần trực tiếp tiếp cận và nhẹ nhàng bấm lên huyệt 'Đàn Trung' của ông lão, cùng lúc đó đưa một luồng chân nguyên đánh vào trong cơ thể của ông ấy, ngay sau đó ông lão không còn thở gấp nữa, khuôn mặt nhợt nhạt cũng lập tức trở nên hồng hào hơn rất nhiều.

    Hắn vốn không muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng nhìn vào bản chất anh hùng của ông lão này, không thể chịu được khi thấy ông lão chết ngay tại chỗ, cuối cùng lựa chọn ra tay. Mà ông lão vốn nghĩ rằng mình phải chết hôm nay, sau khi được một luồng chân nguyên của Diệp Trần truyền vào trong cơ thể, cảm thấy ấm áp khắp toàn thân từ trên xuống dưới, không chỉ chân khí trong cơ thể trở hỗn loạn trước đó bình tĩnh lại mà trong cơ thể còn có thêm mấy phần sinh cơ, giống như cây khô gặp mùa xuân, lập tức vừa mừng vừa sợ.

    "Cảm ơn ân cứu mạng của anh bạn nhỏ!"

    Sau khi ông lão kịp phản ứng, ngay lập tức đứng dậy, hướng về phía Diệp Thần chắp tay thi lễ, cùng lúc đó, trong lòng ông ta rất ngạc nhiên.

    Cậu bé này trông còn chưa tới hai mươi tuổi, tại sao có thần thông như vậy? Chẳng lẽ là thần tiên hạ phàm hay sao?

    Diệp Thần đàng hoàng nhận lấy thi lễ của ông già, hai tay chắp sau lưng, thản nhiên nói: "Lão tiên sinh, mặc dù ta có thể cứu ông trong một thời gian, nhưng ông cũng chỉ có thể sống lâu mười ngày nửa tháng nữa mà thôi, trong cơ thể ông sức sống đã cạn kiệt, nếu muốn sống tiếp, cần phải có một phương pháp khác!" Nói xong câu này, Diệp Trần đã đi ngay lập tức.

    "Anh bạn nhỏ xin dừng bước!"

    Sau khi ông già kịp phản ứng, vội vàng hét lên, có thể là hoa mắt, nhưng đã không còn thấy bóng dáng của Diệp Trần?
     
    Chỉnh sửa cuối: 7/5/19
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị
    Tác giả: Ngã Ý Như Đao
    Chương 2: Về nhà

    Nhóm dịch: LăngTiêu
    Nguồn: Truyện YY

    Ông lão và người đàn ông trung niên đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, cả hai vội vàng tập trung nhìn vào, mới phát hiện, Diệp Trần giống như ma quái, đã sớm ra khỏi khu rừng nhỏ, cách xa hai người một trăm mét. Sau một lát, bóng dáng của Diệp Thần đã biến mất hoàn toàn, ông già hơi thở dài: "Không nghĩ ra ở thành phố Vân Châu nho nhỏ này, lại còn có một nhân vật như thế!"

    Người đàn ông tên Tiểu Phương trên mặt cũng tràn đầy vẻ khiếp sợ cùng kinh ngạc.

    "Lão thủ trưởng, người này quả nhiên có võ công sâu không lường được! Hắn chính là tông sư Hóa Kình như ngài vẫn thường hay nói sao? Thế nhưng hắn. . . còn quá trẻ a!"

    Con đường võ học trên trái đất, chia thành võ giả bình thường và võ giả Nội Kình, mà võ giả Nội Kình căn cứ vào cảnh giới cao thấp, lại phân thành Minh Kình, Ám Kình, Hóa Kình ba tầng cảnh giới. Hóa Kình, gần như là đỉnh cao của võ học, vì vậy được tôn kính như tông sư. Người được gọi là tông sư, chính là người có thể khai tông lập phái. Cho nên phóng tầm mắt tới toàn bộ giới võ lâm Hoa Hạ, tông sư Hóa Kình cũng không có nhiều, hơn nữa mỗi một vị đều là đại nhân vật uy chấn một phương. Còn về võ đạo tông sư chưa đến hai mươi tuổi, quả thật chưa bao giờ nghe thấy!

    "Theo ta, ngay cả một vị tông sư Hóa Kình, chỉ sợ cũng không có được thủ đoạn thần thông quỷ thần khó lường như thế!"

    Ông già nhìn về nơi mà Diệp Trần biến mất, lầm bẩm một lúc, bỗng nhiên đôi mắt sáng lên, thất thanh nói: "Có thể nào hắn là một người tu đạo trong truyền thuyết? Ngẫm lại những gì hắn vừa nói, dường như cũng biết cách kéo dài tính mạng! Nói không chừng..."

    . . .

    Họ dĩ nhiên không biết, trong mắt họ thủ đoạn thần thông đó vô cùng huyền diệu, nhưng đối với Diệp Trần mà nói, chẳng qua chỉ là pháp môn tầm thường nhất của Tu Chân giới tên là 'Súc Địa Thành Thốn' mà thôi. Và bởi vì tu vi của hắn bây giờ còn thấp, cho nên không có cách nào phát huy ra toàn bộ uy lực của pháp môn này. Phải biết, Cuồng Đế Diệp Trần trước khi trọng sinh, bước ra một bước này, người đã xuất hiện ở bên ngoài mấy ngàn dặm rồi, đây mới là uy lực thực sự của Súc Địa Thành Thốn!

    . . .

    Tạm thời tu vi không có cách nào tăng lên, Diệp Trần cũng không có ý định ở lại nơi này, trực tiếp rời khỏi bệnh viện, vội vã trở về nhà. Do có quá nhiều người đi bộ, Diệp Trần không muốn thu hút sự chú ý, nên không sử dụng thần thông 'Súc Địa Thành Thốn', mà lần theo ký ức, đi từ từ, trong khi đó cũng nhớ lại những kỷ niệm xa xôi của thành phố này, những kỷ niệm đó cũng bắt đầu thoáng hiện lại trong tâm trí của Diệp Trần.

    "Đã tám trăm năm rồi! Ta không ngờ rằng mình có thể thấy lại nơi mà mình sinh ra và lớn lên..."

    Trên thực tế ở Tu Chân giới tám trăm năm, Diệp Trần cũng thường tìm cách quay trở lại trái đất, thật đáng tiếc là không thể hiểu được bí mật trong đó, ngay cả lúc đầu mơ hồ từ trái đất xuyên qua tới Tu Chân giới như thế nào, cho đến bây giờ hắn cũng không hiểu được là chuyện gì xảy ra.

    "Dù nói thế nào đi nữa, lúc trước ta đã có thể từ trái đất xuyên qua tới Tu Chân giới, điều này chứng minh, giữa hai nơi khẳng định tồn tại một con đường nào đó, vì gặp lại Hi Nguyệt, xem như ta có phải lật tung toàn bộ trái đất này lên cũng nhất định phải tìm ra được con đường đó!"

    Trong khi suy nghĩ, Diệp Trần đi về phía trước khoảng mười phút, bỗng nhiên đứng lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào một quán mì nhỏ ở phía trước giao lộ, hô hấp nhất thời trở nên dồn dập.

    "Quán mì Tô thị! Chính là nơi này"

    Đây là một quán ăn rất nhỏ, mặc dù vị trí cũng không phải là khu vực phồn hoa của thành phố Vân Châu, nhưng nhờ kỹ năng nấu nướng tuyệt vời cùng với danh tiếng bà chủ xinh đẹp của Tô Lam, nên việc kinh doanh của quán vẫn luôn luôn tốt. Ở kiếp trước, Tô Lam chính là dựa vào một quán mì bình thường như vậy, đưa hai chị em Diệp Trần và Tô Mạn dạy dỗ và nuôi dưỡng đến trưởng thành. Mỗi khi đến cuối tuần, hai chị em Diệp Trần và Tô Mạn sẽ đến cửa hàng để giúp đỡ cho Tô Lam.

    "Đáng tiếc chị Tô Mạn bây giờ còn đang học đại học ở thành phố Thiên Hải, sợ không gặp được trong một thời gian ngắn..."

    Vừa nghĩ tới Tô Mạn, trong đầu Diệp Trần, ngay lập tức hiện ra một bóng hình xinh đẹp với một nụ cười tươi sáng, đột nhiên trong lòng cảm thấy ấm áp. Mặc dù Tô Mạn là chị của Diệp Trần, lớn hơn hắn hai tuổi, nhưng tính cách hoạt bát, thẳng thắn hồn nhiên, ngược lại giống như là em gái của hắn, mối quan hệ của hai chị em vẫn luôn luôn tốt.

    "Thật không may, sau này chị Tô Mạn cũng bước vào con đường cũ giống dì Lam, bị một tên công tử hào hoa ở thành phố Thiên Hải làm tổn thương tình cảm, hơn nữa dì Lam chết một cách bi thảm, kể từ đó, ta chưa bao giờ thấy nụ cười trên khuôn mặt của chị ấy..."

    Khi những suy nghĩ của Diệp Trần đang bay theo gió, đột nhiên một đám người đổ xô vào quán mì Tô thị, chỉ một lát sau, tất cả các vị khách trong quán mì đều vội vã chạy ra ngoài. Diệp Trần thấy cảnh này, khuôn mặt đột nhiên phát lạnh "Chu Thành Công, ngươi được lắm! Ta không có đi tìm ngươi để tính toán, ngược lại ngươi tự mình chạy tới cửa!"

    ...

    Trong quán mì Tô thị, Tô Lam nhìn vào nhóm những kẻ lưu manh vô lại, tức giận đến toàn thân phát run, chỉ vào một trong những người đàn ông trung niên, người trông đẹp trai, giận giữ quát: "Chu Thành Công! hôm trước ngươi vừa mới lấy 5000 đồng tiền của ta, còn làm Tiểu Trần bị thương, bây giờ ngươi đến đây làm cái gì?"

    Người đàn ông trung niên kia, hóa ra chính là Chu Thành Công chồng cũ của Tô Lam!

    Trong thực tế nói về tên Chu Thành Công này, năm đó hắn cũng được coi là con em gia đình giàu có, đáng tiếc hắn không đàng hoàng làm ăn chăm chỉ, mà lại đi ăn uống, cá cược, chơi gái, cái gì cũng thành thạo, sau một vài năm đã đem vốn liếng tiêu tán hết, cả gia đình đều phải dựa vào Tô Lam cố gắng vất vả. Nhưng mà cái tên Chu Thành Công chó chết này, chẳng những không biết cảm ơn, sau đó, để trả nợ cờ bạc, vậy mà nghĩ bắt Tô Lam xinh đẹp đi làm gái! Tô Lam tự nhiên kiên quyết từ chối, mà còn dưới cơn nóng giận, trực tiếp hướng pháp viện khởi tố, đã ly hôn với Chung Thành Công. Nhưng Chu Thành Công này chính là một kẻ lưu manh vô liêm sỉ, sau khi ly hôn, hắn còn thường xuyên đến quán mì để quấy rối mẹ con Tô Lam, thay đổi phương pháp để vòi tiền...

    "A Lam, chúng ta dù sao cũng đã từng là một cặp vợ chồng, tục ngữ nói một câu rất đúng, một ngày vợ chồng nghìn năm ân nghĩa, em cũng không thể thấy anh chết mà không cứu a!"

    Chu Thành Công hoàn toàn phớt lờ ánh mắt kinh tởm nhìn mình của Tô Lam, ưỡn ngực nghiêm mặt mở miệng nói. Ngay lập tức Tô Lam giận đến không nhịn được nữa "Chu Thành Công! Anh dẹp cái ý nghĩ này đi! Sau này tôi sẽ không cho anh tiền nữa! Tranh thủ thời gian cút đi cho tôi! Nếu không tôi sẽ báo cho cảnh sát!"

    Chu Thành Công thấy thái độ của Tô Lam kiên quyết như vậy, sắc mặt không khỏi thay đổi một chút, sau đó lặng lẽ đi sang một bên, trao đổi ánh mắt với một người đàn ông mạnh mẽ đang ngậm điếu xì gà. Người đàn ông mạnh mẽ đó hiểu ý, ngay sau đó nắm lấy Chu Thành Công, lôi Chu Thành Công đặt trên mặt bàn và nhấn xuống, hướng về phía Tô Lam cười lạnh nói: "Bà chủ Tô, chồng của bà chủ nợ tiền của ta, hắn không có tiền trong tay, anh em chúng ta đành phải tìm bà chủ!"

    Tô Lam hừ lạnh một tiếng, nói: "Tôi đã ly hôn với người này, anh ta nợ tiền ai, với tôi không có bất cứ quan hệ nào!"

    Người đàn ông mạnh mẽ nghe thấy điều này, một lần nữa cười lạnh, lạnh giọng nói: "Nếu đã như vậy, ta đành phải chặt xuống một trong hai bàn tay của hắn để gán nợ!"

    Người đàn ông mạnh mẽ nói xong, vào lúc này hai tiểu đệ của hắn đã tiến lên phía trước, đưa tay phải của Chu Thành Công dùng sức đè lên trên mặt bàn, rồi một tiểu đệ khác lấy ra một con dao rựa, làm ra vẻ hướng về phía cổ tay của Chu Thành Công đem chặt đi.

    Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Lam đột nhiên bị dọa cho hoảng hốt sợ hãi "Dừng tay! Các ngươi đang làm gì? Các ngươi đang làm chuyện phi pháp!"

    Người đàn ông mạnh mẽ cười nhạt một tiếng "Thiếu nợ thì trả tiền, đây là việc thiên kinh địa nghĩa! Khi hắn vay tiền của ta, đã có thỏa thuận trước đó, nếu đến thời hạn không trả, thì lấy một cái tay đến gán nợ! Ngươi báo cảnh sát cũng vô dụng! Chặt cho ta!"

    Theo tiếng ra lệnh của người đàn ông mạnh mẽ, tiểu đệ kia lại giơ lên con dao rựa trong tay của mình lên một lần nữa, muốn chém đứt cổ tay của Chu Thành Công.

    Tô Lam lập tức lo lắng, vội vàng nói: "Đừng! Đừng! Anh ta nợ anh bao nhiêu? Tôi trả thay anh ta là được!"

    Vào lúc này Diệp Trần đã đi tới cửa, thấy cảnh này, đột nhiên âm thầm lắc đầu, thật ra người có đôi mắt sáng suốt là có thể nhìn thấy, tên Chu Thành Công này chẳng qua là tìm một đám du côn giở trò lưu manh, phối hợp diễn kịch với hắn, tên này biết rõ Tô Lam là người lương thiện dễ mềm lòng, chắc chắn không thấy chết thì không cứu.

    Trong trí nhớ về quá khứ của Diệp Trần, một chiêu này Chu Thành Công không biết là sử dụng bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng thành công, mỗi lần như thế, Tô Lam đều ngoan ngoãn lấy tiền ra, quả thực so với máy rút tiền tự động còn dễ dàng hơn rất nhiều.

    Người đàn ông mạnh mẽ và Chu Thành Công thấy kế sách có hiệu quả, đột nhiên đều hiện ra vẻ mặt vui mừng "Không nhiều không nhiều, chỉ hai vạn đồng tiền mà thôi!"

    "Được rồi! Tôi đi lấy tiền cho các anh, các anh đừng làm tổn thương anh ta!"

    Tô Lam vừa nói, nhanh chóng đi vào trong quầy thu ngân, mở ra két sắt bên dưới, từ bên trong đó lấy ra hai vạn đồng tiền.

    "Bà chủ Tô quả nhiên thẳng thắn!"

    Người đàn ông mạnh mẽ cười ha ha một tiếng, đang định tiến lên nhận tiền, nhưng bỗng nhiên không ngờ trước mắt hoa lên, không biết từ đâu xuất hiện một cậu bé gầy yếu, ngăn ở trước mặt Tô Lam, đưa hai vạn đồng tiền trong tay cô ta đẩy trở về.
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị
    Tác giả: Ngã Ý Như Đao
    Chương 3: Giáo huấn

    Nhóm dịch: LăngTiêu
    Nguồn: Truyện YY

    Người này tự nhiên là Diệp Trần!

    "Tiểu Trần, thế nào mà cháu đã ra khỏi bệnh viện rồi? Không phải dì bảo cháu ở lại trong bệnh viện nghỉ ngơi dưỡng thương thật tốt sao?"

    Tô Lam thấy Diệp Trần, đầu tiên là vui mừng, sau đó vẻ mặt tràn đầy lo lắng. Diệp Trần mỉm cười với Tô Lam: "Dì Lam, dì yên tâm, tổn thương trên người của cháu đã khỏi hoàn toàn, trước tiên dì hãy nghỉ ngơi ở một bên, chuyện còn lại để cho cháu giải quyết nốt đi!"

    Phía bên kia, người đàn ông mạnh mẽ giật mình bởi sự xuất hiện đột ngột của Diệp Trần, khi hắn định thần lại, mới phát hiện chẳng qua chỉ là một thằng nhóc gầy gò ốm yếu, ngay lập tức trong lòng xác định, giọng nói lạnh lùng vang lên lần nữa:

    "Nếu như không đem tiền giao ra đây, ta thực sự phải động thủ!"

    Tên tiểu đệ kia đang cầm con dao rựa trong tay, giơ con dao rựa trong tay lên một lần nữa, ra vẻ muốn chém.

    Diệp Trần không thể không nhẹ nhàng bật cười khúc khích, trên mặt hiện ra vẻ đùa cợt "Được! Ngươi động thủ đi! Hôm nay, nếu ngươi không cắt tay của tên khốn này, ta thực sự coi thường ngươi!"

    Tô Lam đột nhiên lo lắng, vội vàng nói: "Tiểu Trần, hắn dù sao cũng là..."

    Diệp Trần vỗ vai Tô Lam, ghé vào bên tai cô ta nói khẽ: "Dì Lam, dì còn chưa nhận ra được sao? Bọn họ là đồng bọn của nhau!"

    "Cái gì?"

    Đôi mắt đẹp của Tô Lam trừng một cái, rất nhanh đã hiểu ra vấn đề, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra vẻ mặt giận dữ, sau đó, không còn nói thêm bất cứ điều gì nữa. Mà nhóm người của Chu Thành Công nhất thời trở nên lúng túng, bọn họ nghĩ màn trình diễn của bọn họ xuất sắc đến mức như thế này, khẳng định Tô Lam sẽ ngoan ngoãn giao tiền ra, nhưng không nghĩ đến lại có một thằng nhóc xuất hiện, hơn nữa còn biết rõ ý đồ của bọn hắn, nhất thời có chút không biết phải làm sao.

    'Thằng nhóc này cũng quá tàn nhẫn a!'

    Chu Thành Công ôm trong lòng một bụng oán hận với Diệp Trần, tuy nhiên hắn ta lại tiếp tục hướng Tô Lam cầu xin nói:

    "A Lam, chẳng lẽ em thật sự nhẫn tâm nhìn bọn họ cắt tay của anh sao? Anh hứa, chỉ cần em giúp anh lần này, anh chắc chắn sẽ thay đổi có được hay không?"

    Tô Lam nghe được lời cầu xin của Chu Thành Công, đột nhiên lại có chút mềm lòng, nhưng khi cô ta nhìn thấy ánh mắt kiên định của Diệp Trần, cuối cùng lựa chọn tin tưởng Diệp Trần, dứt khoát quay đầu sang một bên, không tiếp tục để ý.

    Tên tiểu đệ cầm con dao rựa trong tay kia, vẻ mặt trở nên buồn bực, nhịn không được đi tới bên cạnh người đàn ông mạnh mẽ kia nhỏ giọng hỏi: "Anh Bưu, làm sao bây giờ?"

    'Anh Bưu' rõ ràng đã mất kiên nhẫn để tiếp tục diễn kịch, đem điếu xì gà mạnh mẽ ném xuống đất, tức đến nổ phổi nói: "Trực tiếp đoạt tiền từ trong nay người phụ nữ này cho ta!"

    "Rõ!"

    Dưới sự ra lệnh của 'Anh Bưu', bốn tên tiểu đệ kia, ngay lập tức bao vây xung quanh Diệp Trần và Tô Lam. Khóe miệng của Diệp Trần không thể không giương lên "Không giữ được bình tĩnh nhanh đến vậy sao?"

    Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, tên đầu tiên đã xông tới trước mặt hai người, lấy tay chụp thẳng vào hai vạn đồng tiền trong tay Tô Lam, còn về Diệp Thần đang ở một bên, từ lâu đã bị hắn xem nhẹ bỏ qua. Một thằng nhóc yếu đuổi có tính tình bồng bột, hắn làm sao sẽ để vào mắt?

    "Lấy ra cho ta...A!"

    Mắt thấy tên kia sắp chụp được, đột nhiên lại hét thảm một tiếng, mà không biết vì sao cả người vậy mà bay ngược ra đằng sau, sau đó trực tiếp lăn xuống đường bên ngoài quán mì, kêu rên một trận. Không hiểu chuyện gì vừa diễn ra, tất cả mọi người đều trợn tròn đôi mắt, như những em bé ngây thơ ngơ ngác, ở đây không ai kịp phản ứng, không biết là chuyện gì xảy ra, quả thức giống như gặp quỷ.

    "Hừ!"

    Diệp Trần khẽ hừ một tiếng, rồi cơ thể hơi lắc lư, lưu lại từng dấu vết hình ảnh ở trong quán mì nhỏ.

    Ầm!Bịch!Phanh!Ầm!Ầm!

    Mấy người còn lại không kịp phản ứng gì cả, đã theo gót chân giống như tên trước đó, toàn bộ bị Diệp Trần đánh bay ra ngoài. Tô Lam đứng ở một bên đã nhìn thấy tất cả, đứng sững sờ, lấy tay che miệng, quả thực là không thể tin được những gì đang diễn ra trước mắt.

    "Tiểu Trần...khi nào trở nên mạnh mẽ như vậy?"

    Diệp Trần quay đầu lại và mỉm cười với Tô Lam, dưới chân hơi động một chút, người đã đi ra khỏi ngoài quán cơm, sau đó, một chân đạp trên ngực của Chu Thành Công, cúi đầu xuống, lạnh lùng nói: "Chu Thành Công, ta nể tình ngươi là cha của chị Mạn, hôm nay tạm thời ta sẽ tha cho ngươi một lần, nếu như ngươi còn dám đến quấy rối dì Lam, ta sẽ để cho ngươi phải hối hận khi sinh ra ở trên thế giới này!"

    Nếu như là tính khí của Cuồng Đế, một đám con kiến hôi như vậy, dám xúc phạm uy nghiêm của Cuồng Đế, bọn hắn đã sớm bị một bàn tay đập chết ngay cả cặn bã cũng không còn, nhưng bây giờ dù sao cũng ở trên trái đất, nếu giết người, hắn cũng chẳng làm sao, nhưng sợ sẽ liên lụy tới Tô Lam. Mà xét cho cùng thì, Chu Thành Công này dù sao cũng là chồng cũ của Tô Lam, là cha của Tô Mạn.

    "Tiểu súc sinh! Ngươi..."

    Chu Thành Công vẫn đang trong trạng thái mơ hồ, trong ấn tượng của hắn, Diệp Trần chỉ là một đứa bé có tính tình bồng bột mặc cho hắn chà đạp, cho nên khi nghe điều này, theo bản năng hắn muốn mắng chửi.

    "Ừm?"

    Sắc mặt của Diệp Trần đột nhiên phát lạnh, một luồng sát ý vô ý thức từ trong cơ thể phát ra. Chu Thành Công đột nhiên toàn thân run lẩy bẩy, như con mồi nhỏ đứng trước mắt mãnh thú, các từ đằng sau bất luận như thế nào cũng không thể nói ra ngoài được, liên tục gật đầu không ngừng nói: "Vâng vâng vâng! Ta cũng không dám nữa!"

    Diệp Trần lúc này mới từ từ giơ chân lên, quát một tiếng "Cút!"

    Mấy tên lưu manh này như được đại xá, nào dám chần chừ lưỡng lự, từng tên chạy như sắp té đái ra quần. Một mực chạy ra thật xa, mắt thấy đã cách xa quán mỳ mới dám dừng lại thở hồng hộc. Chu Thành Công nhớ lại tình cảnh lúc đó, càng nghĩ càng không hiểu, nhịn không được thì thầm nói: "Tình huống này là như thế nào? Ngày bình thường thằng nhóc kia, một bàn tay ta có thể đánh ngã nó, làm sao hôm nay lại trở nên mạnh mẽ như vậy, chẳng lẽ uống thuốc hay sao?"

    Ba!

    Chu Thành Công đang âm thầm buồn bực, đột nhiên trên mặt truyền đến một cơn đau, ngẩng đầu mới biết đã bị người đàn ông mạnh mẽ gọi là 'Anh Bưu' tát cho một cái!

    "Chu Thành Công! DKM nhà nó! Mày...mẹ nó...không phải mày nói rất chắc chắn sao? Mày không phải đã nói con quỷ nhỏ kia không có người cho nó chỗ dựa sao? Thế nào mà đột nhiên lại lòi ra một tên cao thủ như vậy?"

    Chu Thành Công nay lập tức tỏ ra oan ức, che mặt nói: "Anh Bưu, em cũng không biết thằng nhóc con kia làm sao đột nhiên trở nên lợi hại như vậy a, ngày bình thường ta đánh nó dễ như..."

    Không đợi Chu Thành Công nói xong, Anh Bưu giơ chân lên đá một cước vào bụng Chu Thành Công, đem hắn đạp bay thật xa.

    "Cái loại như mày, mà cũng đòi đánh hắn? Cút! Cút ngay cho tao nhanh lên! Sau này đừng để cho tao gặp được mày!"

    Sau khi đuổi Chu Thành Công đi, một tên tiểu đệ đứng ra mở miệng nói: "Anh Bưu, mối nhục ngày hôm nay của chúng có muốn đòi lại hay không?"

    Anh Bưu nghe được điều này, thuận tay tát lên đầu tên kia một cái tát "Mày...mẹ nó chứ...mày bị ngu sao? Tao luyện đánh đấm đã năm năm, ngay cả thằng nhóc kia ra tay như thế nào đều không thấy rõ, chỉ bằng mấy người chúng ta, còn muốn đi tìm thằng nhóc đó báo thù sao?"

    Mấy tên tiểu đệ lập tức cúi đầu xuống, không còn ai dám lên tiếng nữa. 'Anh Bưu' nói xong lời này, dừng lại một chút, trong đôi mắt đột nhiên lại hiện ra một tia hào hứng.

    "Nếu như ta không có nhìn nhầm, thằng nhóc kia chắc là một cao thủ Nội Kình, bây giờ ở phía nam thành phố Vân Châu, Tào Tứ Gia có một sàn đấm bốc dưới lòng đất, nghe đâu gần đây đang thiếu võ sĩ quyền anh, nếu như chúng ta có thể dụ thằng nhóc này đi qua đó đánh đấm, chúng ta có thể nhận được lợi ích, nói không chừng chúng ta có thể mượn dao giết người .."
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị
    Tác giả: Ngã Ý Như Đao
    Chương 4: Việc khẩn cấp trước mắt

    Nhóm dịch: LăngTiêu
    Nguồn: Truyện YY

    Sau khi Diệp Trần đuổi đám người Chu Thành Công, quay lại quán ăn, phát hiện Tô Lam nhìn hắn với ánh mắt kì quái, không thể không gãi đầu cười trừ: "Dì Lam, chuyện vừa rồi không có dọa được dì sợ đi?"

    Tô Lam vẫn còn hơi bối rối "Cháu thực sự là tiểu Trần sao? Học được đánh nhau khi nào? Mà còn lợi hại đến như vậy!"

    Diệp Trần sớm đoán được Tô Lam sẽ rất kinh ngạc, vì vậy hắn đem lý do mà hắn đã chuẩn bị từ trước ra để giải thích.

    "Dì Lam, dì có chỗ không biết, thực ra từ lúc cháu còn rất nhỏ, gặp một ông già có bộ râu bạc, được ông ấy dạy cho một môn võ công, nhưng cháu không được phép nói cho bất cứ ai..."

    Sau khi nghe Diệp Trần giải thích, mặc dù Tô Lam vẫn còn hơi nghi ngờ, nhưng sự thực đã hiện ra ở trước mắt cô, nhưng vẫn làm cho cô có chút không thể tin được, cuối cùng thở dài và nói:

    "Tiểu Trần, dì phát hiện sau khi cháu xuất viện trở về, có vẻ như toàn thể con người cháu không có giống như trước đây..."

    Diệp Trần âm thầm nghĩ trực giác của người phụ nữ rất nhạy cảm, ngay lập tức kéo lấy cánh tay Tô Lam, cười nói:

    "Dì Lam, mỗi người đều có lúc lớn lên nha, và cho dù ngay cả khi cháu có thay đổi như thế nào đi chăng nữa, cháu vẫn luôn là tiểu Trần biết nghe lời dì nhất!"

    Tô Lam nghe được điều này, cái nhìn lo âu giữa hai hàng lông mày, lập tức biến mất không có dấu vết.

    . . .

    Sau khi mấy người Chu Thành Công tới quậy phá quán mì như vậy, tất cả khách của quán mì Tô thị đều sợ hãi bỏ chạy, và trời đã tối rồi, hai người dứt khoát đóng cửa quán mì, quay lại tầng hai nghỉ ngơi. Tô Lam một mình mở ra quán mì nhỏ này, mặc dù những năm này cũng kiếm được một số tiền, nhưng nó không thể chịu được tên Chu Thành Công khốn kiếp kia ba ngày thì hai lần tới vơ vét, do đó tiền tiết kiệm cũng chẳng còn là bao, Tô Lam vì vậy cũng không có tiền để mua một căn nhà tốt hơn.

    Quán mì ở tầng một, tầng hai dựng tạm mấy vách ngăn, miễn cưỡng cũng tạo thành hai gian phòng ngủ và một phòng khách. Mặc dù các điều kiện sinh hoạt rất đơn giản, nhưng Diệp Trần cảm thấy được tất cả sự ấm áp, đây là tám trăm năm tu luyện ở Tu Chân giới trước đây chưa từng có, cảm giác về nhà!

    "Mặc dù ở đây khiến người ta tưởng nhớ, nhưng chờ khi ta nghĩ ra cách kiếm tiền, vẫn muốn mua một căn nhà lớn cho dì Lam, để cho dì ấy sống yên vui sung sướng!" Diệp Trần vừa nhìn căn phòng nhỏ kích thước chỉ có 50m vuông vừa âm thầm hạ quyết tâm.

    . . .

    Vào lúc nửa đêm, Diệp Trần một mực ngồi xếp bằng trên giường, đột nhiên mở hai mắt ra, trong đôi mắt lóe lên một tia sáng, thế nhưng hắn đột nhiên lại nặng nề thở dài "Ôi! Linh khí trên trái đất thực sự quá mức mỏng manh, không đủ để giúp ta tu luyện, xem ra ta muốn tăng thực lực lên, nhất định phải tìm một nơi phù hợp nào đó càng sớm càng tốt, chế tạo ra đạo tràng để tu luyện. và còn phải mua sắm một chút dược liệu, chỗ bắt buộc trong tu luyện là phải có đan dược, mà muốn có đan dược thì cần phải có tài liệu luyện đan, mà tất cả những thứ này, đều cần không ít tiền tài a..."

    Người tu đạo chú trọng pháp, lữ, tài, địa. Diệp Trần chính là Cuồng Đế chuyển thế, trong đầu hắn có trí nhớ của tám trăm năm tu chân, 'Pháp' chính là phương pháp tu luyện, dĩ nhiên Diệp Trần có nhiều không kể xiết, căn bản không cần cân nhắc. Hắn tu luyện chính là pháp môn ma đạo, chú trọng theo ý mình, 'Lữ' là bạn bè, bạn đồng hành thì Diệp Trần bây giờ có cũng được mà không có cũng được, nói chung là không cần thiết. Cho nên 'Tài' và 'Địa' là hai thứ Diệp Trần thiếu nhất trước mắt. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, chỉ cần có 'Tài' là tiền tài, thì 'Địa' là địa vị, là đất đai tự nhiên sẽ không có khó khăn đáng kể gì.

    "Xem ra việc khẩn cấp trước mắt của ta, là phải kiếm tiền càng sớm càng tốt!"

    Sau khi suy tính rõ đường đi nước bước của mình, Diệp Trần cũng không có hao tâm tốn sức, đi hấp thụ năng lượng quá mỏng manh xung quanh có chút đáng thương của thế giới này, dứt khoát nằm trên giường, bắt đầu âm thầm suy tư, tìm cách nào có thể nhanh chóng kiếm ra được tiền.

    . . .

    "Đinh đinh đinh ~ " Ngày hôm sau, chuông báo thức dồn dập đánh thức Diệp Trần từ trong giấc ngủ. Ngay sau đó, có tiếng thúc giục của Tô Lam vang lên bên ngoài phòng "Tiểu Trần, thời gian không còn sớm, tranh thủ thời gian xuống giường đến trường đi học a!"

    Diệp Trần đầu tiên là sững sờ, tiếp theo thầm cười khổ. "Suýt chút nữa thì quên mất, bây giờ ta vẫn đang là học sinh lớp mười hai ở trường trung học số một của Vân Châu, còn phải đến trường đi học..."

    Mặc quần áo tử tế một cách nhanh chóng, sau khi rời khỏi phòng, Tô Lam đã làm bữa sáng cho hắn. Mặc dù đối với tu vi của hắn bây giờ, ngay cả khi hắn không ăn hoặc uống trong vài ngày hắn cũng không cảm thấy đói khát chút nào, tuy nhiên để cho Tô Lam không phải lo lắng, hắn vẫn thành thật ăn cơm sạch sành sanh, lúc này mới nhặt lên ba lô cũ màu đen của mình, nói thêm một vài chuyện khác với Tô Lam, rồi đi ra ngoài.

    Ngoài quán mì, ánh nắng tươi sáng, và thời tiết tốt. Sau khi rời khỏi quán mì, Diệp Trần đi qua ba bốn cái giao lộ phía trước, cố tình đi vòng quanh rồi đi tới một đoạn đường hẻo lãnh, đột nhiên đứng yên, quay đầu nhìn lại, mở miệng nhàn nhạt nói: "Theo ta lâu như vậy, còn chưa cút ra đây?"

    Hóa ra, từ khi Diệp Trần bắt đầu đi ra ngoài, đã nhận thức được rằng có ai đó đang theo sau, nhưng hắn không muốn dính dáng đến Tô Lam, vì vậy hắn mới đi vòng quanh một đoạn dài, không để đối phương biết được.

    "Ha ha ha! Anh bạn nhỏ quả nhiên là cao thủ! Bội phục! Bội phục!"

    Theo giọng nói này rơi xuống, có ba người đi từ đằng sau tới, mà người cầm đầu, hóa ra lại chính là anh Bưu, hôm qua bị Diệp Trần đuổi đi.

    Nhìn thấy người này, Diệp Trần không thể không cau mày một chút.

    "Làm sao? Dường như hôm qua ta đã ra tay quá nhẹ, ngươi còn dám tới, là muốn tìm chết sao?"

    Anh Bưu mặt hơi hơi trắng lên, vội vàng cười làm lành nói:

    "Không không! Anh bạn nhỏ đừng hiểu lầm! Hôm qua là ta có mắt không thấy núi thái sơn, dám đụng độ với cao nhân, hôm nay ta đặc biệt tới đây để xin lỗi anh bạn nhỏ!"

    Khi anh Bưu đang nói chuyện, đã móc ra một xấp tiền từ trong ngực, khoảng một vạn đồng tiền, rất cung kính đưa tới trước mặt Diệp Trần.

    Lông mày của Diệp Trần hơi nhíu lại, cũng không đưa tay ra nhận, giống như cười mà không phải cười nói:

    "Ngươi mà có lòng tốt như vậy? Hãy nói về mục đích của ngươi một chút đi!"

    Trên mặt anh Bưu xuất hiện vẻ lúng túng, tiếp tục cười làm lành nói:

    "Anh bạn nhỏ quả nhiên là người thẳng thắn, vậy ta sẽ nói thật!"

    Nói đến đây, anh Bưu dừng lại một chút, cố ý tỏ ra vẻ mặt thần bí, nói:

    "Ta nghĩ anh bạn nhỏ bản lĩnh không kém, anh đây ở chỗ này có một con đường phát tài, không biết anh bạn nhỏ có hứng thú hay không?"

    "Ồ?"

    Diệp Trần nghe được điều này, lông mày không thể không nhíu lại.

    "Ngươi hãy nói rõ ra xem!"

    Bây giờ hắn đang vì chuyện tiền tài mà phát sầu, mặc dù thực lực hiện tại của hắn, tùy tiện tìm một gia đình giàu có, có thể kiếm được tiền dễ như trở bàn tay, tuy nhiên hắn đường đường chính là Cuồng Đế ở Tu Chân giới, nếu như đi trộm, đi cướp, sử dụng loại thủ đoạn thấp hèn như vậy, thực sự quá mất mặt, Diệp Trần hắn khinh thường làm mấy chuyện đó.

    Anh Bưu vừa mới nói xong thấy Diệp Trần có vẻ như hứng thú đối với lời đề nghị của mình, đột nhiên tâm tình chấn động, vội vàng tiếp tục nói:

    "Là như thế này, ở phía nam thành phố Vân Châu có một sàn đấm bốc dưới lòng đất, gần đây tổ chức một cuộc thi đấu quyền vương, chỉ cần thắng một trận, chính là được chừng này..."

    Nói đến đây, anh Bưu giơ ra cả bàn tay phải, ý là năm vạn đồng tiền.

    "Nếu có thể thắng liên tiếp mười trận, tiền thưởng trực tiếp có thể tăng lên gấp trăm lần!"

    Sau khi nói xong, anh Bưu nhìn chằm chằm vào người thiếu niên trước mắt này, trong đôi mắt hiện ra vẻ tự tin.

    Theo suy nghĩ của hắn, mặc dù võ công của Diệp Trần sâu không lường được, nhưng dù sao còn trẻ và hoàn cảnh trong nhà không tốt lắm, nghe kiếm được nhiều tiền như vậy, chắc chắn sẽ không ngần ngại mà đồng ý.

    Thật không may, hắn đã thất vọng. Khuôn mặt của Diệp Trần vẫn luôn bình tĩnh như nước, chỉ liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói:

    "Vẫn là nói về mục đích thực sự của ngươi đi!"

    Anh Bưu bị Diệp Trần lạnh lùng liếc qua, lập tức toàn thân bị đánh cho rùng mình, ban đầu hắn nghĩ có thể đánh Diệp Trần một chút chủ ý, dù sao vẫn còn quá trẻ, làm sao có thể suy tính được sâu xa?

    Chỉ cần mình lấy lợi ra để dụ, hơi dùng chút thủ đoạn, là có thể đùa bỡn trong lòng bàn tay.

    Nhưng đến bây giờ, mắt mới nhận ra là mình đã sai, sai hoàn toàn!
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị
    Tác giả: Ngã Ý Như Đao
    Chương 5: Gặp lại cố nhân

    Nhóm dịch: LăngTiêu
    Nguồn: Truyện YY

    Người này đã trải qua những gì, mà sao lạnh lùng như vậy, ánh mắt thâm sâu khó lường như vậy?

    Ngay trong khoảnh khắc này, anh Bưu cảm thấy chính mình giống như bị người ta lột sạch toàn thân, trước mặt thiếu niên này, không gì có thể giấu được hắn.

    Cho nên anh Bưu không dám giấu diếm chuyện gì nữa, lúc này mới đem đầu đuôi câu chuyện nói hết ra.

    Sau khi Diệp Trần nghe anh Bưu giải thích xong, lông mày hơi nhíu,

    "Sàn đấm bốc dưới lòng đất sao? Cũng có thể chơi đùa, sáu giờ chiều, ngươi chờ ta ở cổng trường trung học số một Vân Châu!"

    Sau khi hai người hẹn thời gian địa điểm xong liền tách nhau ra, còn về một vạn đồng tiền kia, tất nhiên Diệp Trần không có khách khí, trực tiếp nhét vào luôn trong ba lô của mình.

    . . .

    Hơn mười phút sau, Diệp Trần đi vào trường trung học số một Vân Châu, đây là ngôi trường tốt nhất trong hai mươi trường trung học của thành phố Vân Châu. Học sinh có thể vào nơi này học tập, hoặc là có thành tích xuất sắc, hoặc có gia cảnh cực tốt, trên cơ bản trong ngôi trường này không có hạng người bình thường. Diệp Trần đương nhiên thuộc về nhóm có thành tích xuất sắc, lúc trước đạt được thành tích top 10 trong thành phố, thi vào trường trung học số một Vân Châu, cũng xem như là một trong những người học rất giỏi.

    Bước vào sân trường, nhìn vào đó vì ký ức quá mức xa xôi, cảnh tượng đã có chút mơ hồ, chuyện cũ tám trăm năm trước, cũng bắt đầu hiện lên từng cái một trong đầu Diệp Trần...

    "Diệp Trần! Bạn đến rồi!"

    Ngay tại lúc Diệp Trần đang lần theo ký ức, đi tới một dãy lớp học phía trước, lúc đang chuẩn bị đi lên, đột nhiên một thanh âm ngạc nhiên vang lên. Tiếp theo đó là một thiếu niên cao lớn gầy gò, đã vội vã đi qua, đấm váo trên lồng ngực Diệp Trần một quyền.

    Nhìn qua gương mặt quen thuộc trước mắt này mà có chút xa xôi, cho dù tâm chí của Diệp Trần không dễ bị dao động, cũng không thể không hơi có chút xúc động. Thiếu niên cao lớn gầy gò trước mắt này tên là Ngô Lỗi, đó là người bạn học ngồi cùng bàn hiện tại, cũng là bạn thân tốt nhất của hắn ở trường trung học số một Vân Châu. Còn nhớ kiếp trước, hai người sau đó đã đến cùng một trường đại học ở thành phố Thiên Hải, càng thêm như hình với bóng. Về sau, Diệp Trần bị Diệp Vô Thương - anh trai cùng cha khác mẹ ngấm ngầm mưu tính, vu cáo hãm hại hắn hãm hiếp rồi giết người, nhờ sự giúp đỡ của Ngô Lỗi vận dụng lực lượng trong nhà, hắn mới có thể lẩn trốn ra nước ngoài, nếu không hắn chắc chắn không thể thoát khỏi cái chết.

    Trong thời gian Diệp Trần lẩn trốn ra nước ngoài, hắn nghe nói Ngô Lỗi vì muốn rửa sạch oan uổng cho mình, chạy vạy khắp nơi, muốn điều tra ra chân tướng cuộc thảm sát kia, không ngờ bị Diệp Vô Thương biết được, phái người tới vậy mà phế đi đôi chân của hắn. Vốn là công tử nhà họ Ngô, thanh niên tuổi trẻ tài cao, tiền đồ rộng mở, bởi vì muốn giải oan cho bạn thân, cuối cùng cũng chỉ có thể ngồi ở trên xe lăn sống nốt quãng đời còn lại, kết quả không thể nói là không thảm. Mặc dù Diệp Trần cuối cùng cũng đã giết chết Diệp Vô Thương, cũng coi là báo thù cho người bạn tốt của mình, nhưng mà không có cách nào chữa khỏi đôi chân cho hắn để hắn có thể đứng lên một lần nữa...

    Vừa nghĩ tới đủ loại chuyện ở quá khứ kiếp trước, hốc mắt Diệp Trần đột nhiên hơi hơi đỏ, không thể không trực tiếp đi lên cho Ngô Lỗi một cái ôm, giọng điệu cũng có chút nghẹn ngào "Người bạn tốt! Tôi cuối cùng đã có thể nhìn thấy ông một lần nữa!"

    Ngô Lỗi đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhanh chóng đẩy Diệp Trần ra, vẻ mặt chán ghét nói: "Ọe.... tôi nói này Diệp Trần, ông là cái loại máy bay nào? Đều sắp nổi hết cả da gà lên rồi, bạn bè chứ không phải đồng tính nha!"

    Diệp Trần đột nhiên bất đắc dĩ cười khổ, nhấc chân lên đá vào mông Ngô Lỗi "Cái thằng này, tôi đá chết ông!"

    Ngô Lỗi đá lại, cơ thể Diệp Trần hơi nghiêng, bình tĩnh né tránh. Ngay tại lúc hai người đang vui đùa ầm ĩ, cách đó không xa lại có một đôi nam nữ đi tới. Người con gái thì mặc váy ngắn, trang điểm đậm, ngoại hình xem như không tệ, con trai thì ngoại hình khôi ngô cao lớn, toàn thân mặc đồ hàng hiệu, vẻ mặt tự hào. Hai người đang nói chuyện và cười đùa với nhau, cử chỉ thân mật, giống như là một cặp tình nhân.

    Nhìn thấy hay người này, Diệp Trần hơi nhí mày, suy nghĩ một lúc, cuối cùng nhớ về tên của hai người này "Là Liễu Diễm và Vu Cương...a, tính theo khoảng thời gian này, vào lúc này chắc là ta và cô gái này vừa mới chia tay không lâu..."

    Nói về Liễu Diễm này, trước kia là bạn gái, là mối tình đầu tiên của Diệp Trần, hai người gặp nhau lúc mới vào học lớp mười. Nhưng cái gọi là bạn bè nam nữ, cũng chính là có mối quan hệ thân mật hơn với bạn bè cùng lớp một chút mà thôi, cả hai người cũng không có mối quan hệ đáng kể nào. Nhớ rằng khi vừa vào trường trung học số một Vân Châu, Liễu Diễm này vẫn còn là một cô gái rất giản dị thành thật, sau này không hiểu vì sao lại trở nên giả dối, và cuối cùng sau khi biết về tình trạng gia đình của Diệp Trần, cô ta quyết định từ bỏ Diệp Trần, lao vào vòng tay của Vu Cương có gia cảnh giàu có này.

    Diệp Trần nhớ mang máng, sau khi bị người con gái này vứt bỏ, hắn chán nản trong một thời gian rất dài, thậm chí còn nghĩ đến tự tử, bây giờ nghĩ lại, quả thực buồn cười. Nghĩ đến đây, Diệp Trần không thể không lắc đầu, đang định nhắm mắt làm ngơ, nhưng mà Ngô Lỗi ở bên cạnh thì lại không nhìn nổi, lạnh lùng nói: "Oa! Được một đôi gian phu dâm phụ!"

    Ngô Lỗi cố tình nói ra một giọng nói rất lớn, không chỉ hai người Liễu Diễm và Vu Cương nghe được, còn thu hút một số người qua đường đứng lại để xem. Vu Cương quả nhiên tức giận, ngay lập tức đi về phía trước, chỉ vào Ngô Lỗi, tức giận nói: "Ngô con khỉ! ĐCM nhà nó mày nói ai là gian phu dâm phụ?"

    Bởi vì Ngô Lỗi vó vóc dáng cao gầy, cho nên có biệt danh gọi là con khỉ. Hơn nữa Ngô gia và Vu gia đều là những gia đình nổi danh ở thành phố Vân Châu, do đó dù Ngô Lỗi và Vu Cương không học chung một lớp, nhưng cả hai không lạ gì nhau.

    Hai tay Ngô Lỗi đúc ở trong túi quần, cười lạnh nói: "Ai trả lời câu nói của tao, thì là người đó, có vẻ như Vu đại thiếu còn rất tự biết mình đi!"

    Ngay lập tức Vu Cương giận đến không nhịn được, vén tay áo lên đang muốn động thủ, nhưng hắn lại bị Liễu Diễm kéo lại "Vu Cương, được rồi! Dù sao đây cũng là trường học..."

    Sau khi khuyên Vu Cương, Liễu Diễm nhìn sang một bên Diệp Trần, khuôn mặt xuất hiện cảm giác khinh miệt "Diệp Trần! Anh nghĩ rằng anh làm điều này có gì thú vị sao? Tôi đã nói rồi, chuyện giữa hai chúng ta đã kết thúc, làm ơn sau này đừng có quấy rối tôi!"

    Diệp Trần nghe được điều này, đột nhiên vui vẻ, không thể không mỉa mai: "Tôi quấy rối cô? Cô có nghĩ rằng cô xứng đáng không?"

    Bản thân là Cuồng Đế ở Tu Chân giới, kiếp trước có không biết bao nhiêu tiên tử thần nữ, muốn leo lên giường của hắn. Chưa kể đến hắn có được tình cảm chân thành của Hi Nguyệt tiên tử, chính là đệ nhất mỹ nhân ở Tu Chân giới, ngay cả một người hầu gái nô tỳ của hắn, đều không kém hơn những ngôi sao lớn trên trái đất này. Ngược lại dưới sự so sánh đó, Liễu Diễm trước mắt này, cho dù là ngoại hình hay tính cách, còn không bằng một con vịt con xấu xí!

    Thật bất ngờ, Diệp Trần vừa mới thốt ra lời kia, Liễu Diễm đột như như một con mèo bị dẫm phải đuôi, hoàn toàn tức giận, gần như gào lên "Tôi không xứng? Anh dám nói tôi không xứng? Anh không nhìn vào dáng vẻ nghèo túng của anh một chút đi! Lúc đầu tôi thực sự có mắt như mù, vậy mà lại xem trọng anh, loại con hoang, sống không có người nuôi!"

    Oanh!

    Đã ở trên cầu thang, Diệp Trần chuẩn bị rời đi, nghe được điều này, đột nhiên quay lại, trên người dâng lên một cỗ uy áp không thể diễn tả, nhìn chằm chằm vào Liễu Diễm dưới cầu thang, gằn từng chữ một:

    "Cô —— nói —— ai —— là —— con —— hoang?"
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)