HOT  Linh Dị  Mạt Thế Trùng Khải Mạt Thế - Chương 501 (Free 367) - Cổ Hi

  1. Kiếm Công Công

    Kiếm Công Công Vô hình nhưng hữu hình Super Moderator

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    5,126
    Được thích:
    55,878
    Trùng Khải Mạt Thế
    Tác giả: Cổ Hi
    Quyển 2: Cây Tiến Hóa
    Chương 55: Tử Thần Hắc Nguyệt


    Dịch: Võ
    Nguồn: BNS

    Nhìn vào ánh mắt đầy chết chóc của Diệp Phỉ khiến cho bé trai run lên từng chập. Sắc mặt dần trở nên tái nhợt, từng bước lùi lại rồi té lên trên giường.

    Tóc tai bù xù của Diệp Phỉ dính đầy máu tươi của người phụ nữ khiến cô trong mắt bé trai giống như ác quỷ từ địa ngục đi lên.

    Bé trai run lẩy bẩy khóc lên từng tiếng nức nở rồi từ từ khóc thét lên.

    Cái giọng non nớt của trẻ con cùng tiếng gào khóc tựa như đánh tỉnh nhân tính nằm tận sâu trong đáy lòng của Diệp Phỉ. Đôi mắt tràn đầy chết chóc dần trong trẻo lại như ban đầu. Cô cuối đầu nhìn xuống nhìn bé trai đang khóc lóc hồi lâu mới bỏ đi tia sát khí cuối cùng quay trở lại bản tính như cũ.

    Cô tựa như mất hết sức lực vốn có rồi quay đầu nhìn Vưu Tiềm bước tới.

    Khi cô vừa quay người lại, bé trai dừng khóc mang theo ánh mắt đầy oán niệm và cừu hận, tay nhặt lấy cây dao phay trên đất đâm vào lưng Diệp Phỉ.

    Diệp Phỉ đang tập trung vào người Vưu Tiềm nên khi nghe thấy động tĩnh phía sau lưng không kịp phản ứng lại. Mắt cô bỗng bắt gặp một tia ánh sáng màu bạc tựa như bông tuyết bay xẹt qua.

    Phốc!

    Máu tươi bắn lên!

    Cơ thể bé trai bất chợt dừng lại, tay vẫn giữ con dao phay. Khuôn mặt nhăn nhó đầy vẻ cừu hận như con dao gắn chặt vào tận tâm can Diệp Phỉ.

    Ở chính giữa trán bé trai đang cắm một thanh phi đao!

    Phi đao!

    Cửa nhẹ nhàng được đẩy ra hiện lên thân ảnh Lâm Siêu cùng Phạm Hương Ngữ. Lâm Siêu nhìn cô một cái rồi nói với Phạm Hương Ngữ: “Đem tên ngốc Vưu Tiềm ra ngoài đi chữa thương đi, đừng để vết thương nhỏ xíu ấy giết chết anh ta.”

    Khướu giác Phạm Hương Ngữ đã được cường hóa nên rất nhanh nhận được mùi tanh tưởi cùng một chút mùi khai đang phảng phất trong không khí. Cô nhẹ nhàng che mũi lại rồi ra lệnh cho hai con hủ thi đặc biệt.

    Hai con hủ thi đặc biệt nối đuôi nhau vào bên trong phòng mang Vưu Tiềm đang nằm trên mặt đất ra đặt bên ngoài hẻm nhỏ. Phạm Hương Ngữ lấy băng cứu thương từ trong túi ra băng bó cẩn thận đầu của Vưu Tiềm.

    Ở bên trong căn nhà âm u chỉ còn lại Lâm Siêu cùng Diệp Phỉ.

    Diệp Phỉ vẫn ngơ ngác nhìn vào khuôn mặt bé trai.

    Lâm Siêu rất tự nhiên tiến tới rút thanh phi đao trên đầu bé trai, máu tươi từ cái lỗ trên đầu cũng bắt đầu phun ra. Hắn đem phi đao lau chùi sạch sẽ trên người bé trai rồi thu vào không gian khứ nguyên.

    Khi hắn chuẩn bị bước chân ra ngoài bỗng nhìn thấy Diệp Phỉ cúi đầu cầm lấy cây dao phây.

    Lâm Siêu cau mày muốn nói gì đó nhưng liền im lặng khi nhìn thấy cô dùng lưỡi dao rạch vào mặt mình không chút sợ hãi hay chần chừ. (Ầy! Người đẹp mà chơi thiếu thông minh quá.)

    Máu tươi theo lưỡi dao từ từ rớt xuống chảy dọc theo gương mặt trắng như tuyết của cô.

    Lâm Siêu cau mày nói: “Cô làm gì thế?”

    Diệp Phỉ cúi đầu thả cây dao phay xuống dưới mặt đất. Không người nào có thể thấy rõ vẻ mặt nàng lúc này, lúc nghe Lâm Siêu nói mới nở một cười buồn bã nói: “Tôi bỗng nghĩ thông suốt một chuyện.”

    Lâm Siêu nói: “Chuyện gì?”

    Diệp Phỉ cúi đầu trầm mặc hồi lâu mới lắc đầu rồi ngẩng lên nhoẻn miệng nở nụ cười, máu từ vết sẹo theo khóe môi chảy xuống hiện lên một vẻ đẹp thê lương khiến người khác phải thương xót không thôi. Cô nhẹ nhàng nói: “Không có việc gì! Tôi chỉ muốn để lại cho mình một lời nhắc nhở cho bài học ngày hôm nay… Tôi nghĩ mình nên thay một cái tên khác.”

    Lâm Siêu cau mày nói: “Cần thiết phải đổi tên sao?”

    Diệp Phỉ thành thật gật đầu rồi nở nụ cười nói: “Tôi nghĩ mình cần phải sống cho bản thân, vì chính bản thân mình mà làm mọi việc. nếu bây giờ cả thế giới đều đã vào ngày tận thế, tương lai tiến vào thời kỳ hắc ám… Vậy tên của tôi đổi thành Hắc Nguyệt đi”

    Hắc Nguyệt?

    Lâm Siêu bỗng nhiên ngẩn người ra, con ngươi co rút lại nhìn Diệp Phỉ đầy vẻ nghi ngờ nói: “Cô là một tiến hóa giả tự thức tỉnh chắc hẳn biết mình có năng lực đặc thù gì phải không?”

    “Năng lực đặc thù à?” Diệp Phỉ cảm thụ thân thể một cái rồi gật đầu nói: “Tôi biết rồi. Là loại cường hóa, cụ thể hơn là tôi có thể tự đem cơ thể mình cường hóa thêm sức mạnh.”

    Quả nhiên…

    Lâm Siêu trong lòng đầy kinh ngạc, ánh mắt nhìn vào Diệp Phỉ cũng có chút quái lạ.

    Rất ít người biết được Hắc Nguyệt chỉ là một danh hiệu. Đa số mọi người đều nghĩ đây thuộc về một người mà cả hủ thi, thú biến dị, thậm chí quái vật ở Hải Vực đều đặt cho một danh hiệu… Tử Thần!

    Hắc Nguyệt!

    Nghe mọi người thuật lại Hắc Nguyệt đều chỉ mặc một thân áo bào màu đen che kín từ đầu tới chân tựa như bóng tối vô tận. Không ai từng thấy được khuôn mặt thật sự, chỉ biết được đó là một người phụ nữ.

    Không giống như những nhận vật kiệt xuất ở thời kỳ đầu, Hắc Nguyệt thành danh rất muộn. Sau hai mươi năm mới đột nhiên xuất hiện, nhưng theo điều tra cô từng thuộc về khu vực căn cứ Viêm Hoàng mang hàm thiếu úy không có chút tiếng tăm ngoài một ít thành tích không đáng nhắc tới.

    Nhưng từ khi cô như cơn gió nổi lên vẫn thua về khoảng danh tiếng với Sở Sơn Hà. Đó chỉ thuộc bước khởi động, sau ba tháng ngắn ngủi liền nổi danh khắp nơi, đi qua từng vùng đất cấm, giết chết từng con quái vật hung hãn. Trong đó có ba đại lãnh chúa hủ thi cũng bị nàng một đao chém rớt khiến chấn động một thời!

    Cô chẳng khác vì sao bỗng nhiên xuất hiện tỏa sáng. Nổi tiếng nhanh, tàn phai cũng nhanh. Khi danh tiếng đang vào thời kỳ đỉnh cao cô liền một mình xông vào Hải Vực… (cái này gọi là thích chơi trội.)

    Từ đây cho tới vài năm sau đều không có tin tức của cô. Khi từ trong bụng một con quái vật ở Hải Vực thu được thanh vũ khí của nàng và thông qua hệ thống trí tuệ nhân tạo đã hư hại phần nhiều mới biết được cô… đã chết.

    Tuy thời gian cô xuất hiện cực ngắn nhưng những thành tựu đạt được không có mấy người có thể đạt tới. Cô cũng là người duy nhất được dựng tượng ở thế giới hủ thi.

    Lâm Siêu không nghĩ tới nhân vật phong vân nổi tiếng vang danh khắp thế giới lại xuất hiện trước mắt mình. Thậm chí lúc trước còn thỉnh cầu van xin chính bản thân được đi theo. Nếu năng lực đặc thù của cô và Hắc Nguyệt hoàn toàn giống nhau chắc hẳn hắn đã nghĩ đây thuộc về sự trùng hợp ngẫu nhiên.

    Nhưng với cái năng lực thuộc hàng thần cấp chỉ có ba người trên toàn thế giới nắm giữ. Và Hắc Nguyệt có thể phát huy năng lực đó hiệu quả và mạnh nhất.

    Năng lực cường hóa thuộc đặc dị hệ nằm ở hàng đầu. Tuyệt không như Diệp Phỉ nói chỉ có thể cường hóa bản thân, cô vẫn chưa tìm được điểm đáng sợ nhất của loại năng lực này.

    Ai có thể ngờ được người có thể uy trấn thiên hạ trong thời kỳ đen tối nhất lại là một cô gái đầy lương thiện ở thời kỳ đầu.

    Lâm Siêu run lên hồi lâu bỗng nghĩ tới một việc.

    Hắc Nguyệt này đáng lẽ phải hơn hai mươi năm sau mới xuất hiện, bây giờ lại xuất hiện sớm hơn rất nhiều. Nói cách khác, do chính bản thân hắn gây ra mà Hắc Nguyệt xuất hiện tại thời điểm này.

    “Hiệu ứng cánh bướm…” Lâm Siêu lại nhớ tới con Hoàng Kim Cự Ngạc. Nếu không phải tại hắn thì cả Hoàng Kim Sư Tử và Hoàng Kim Cự Ngạc không tự giết lẫn nhau như vậy. Từ đó không biết hắn đã gây hiệu ứng cánh bướm mạnh tới tận chừng nào.

    “Chẳng lẽ chưa đầy mười năm sẽ xuất hiện Vương Thú trưởng thành…” Lâm Siêu hít vào một hơi lạnh, lòng quyết tâm trở nên mạnh mẽ hơn lại cao thêm vài phần.

    Hắn bước ra cửa liền nhìn thấy Vưu Tiềm đã tỉnh lại đang cùng Phạm Hương Ngữ nói chuyện. Lâm Siêu liền phất tay nói: “Đi nào, tới thủ đô.”
     
    Quantdplc, keosanga, rukuru and 19 others like this.
  2. Kiếm Công Công

    Kiếm Công Công Vô hình nhưng hữu hình Super Moderator

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    5,126
    Được thích:
    55,878
    Trùng Khải Mạt Thế
    Tác giả: Cổ Hi
    Quyển 3: Thương Thần
    Chương 56: Năng Lực doanh (1)


    Dịch: Bác Sỹ Gây Mê
    Nguồn: BNS

    Sau khi tới thủ đô, mấy người Lâm Siêu đều cảm thấy số lượng hủ thi ở dọc đường đã ngày càng ít đi. Chờ đến khi mọi người đi vào hẳn bên trong, họ đi qua hai, ba con đường mà chẳng thấy bóng dáng của một con hủ thi nào cả. Khắp nơi trên mặt đất đều có thể thấy các loại xe chở lính bị lật và cháy xém, những chiếc xe tăng đã méo mó có đầy vết răng cắn. Trong đó còn có rất nhiều thi thể không trọn vẹn mặc quần áo quân đội nữa.

    Trên đường vẫn còn lưu lại mùi thuốc súng và khói lửa chiến tranh, những tòa nhà cao tầng ở xung quanh đứng đều tăm tắp như những hàng bia mộ lạnh lẽo đang truy điệu cho những vong hồn chết trận. Ở trên những tòa cao ốc có viết những chữ lớn màu đỏ chỉ đường đến trung tâm thành phố. Đó là căn cứ của nhân loại, phòng tuyến cuối cùng của quốc gia!

    Đầu mũi tên màu đỏ rực giống như ánh rạng đông trong bóng tối tuyệt vọng!

    Những người may mắn còn sống trong thành phố này không biết có bao nhiêu người, bởi vì... có những chỉ dẫn cứu trợ này.

    Mấy người Lâm Siêu đi thẳng theo hướng mũi tên về phía trung tâm thành phố. Không bao lâu sau, họ đã đi tới thành lũy cuối cùng của loài người. Chỉ thấy bức tường che phía trước được xây dựng lên từ tre trúc và các loại cây khác nhau. Bức tường cao gần bằng tòa nhà sáu tầng, phía trên có binh lính đi tuần tra liên tục rất nghiêm ngặt. Phía bên ngoài bức tường che còn có những chiếc xe tăng đang đỗ, lực lượng quân sự mạnh như vậy thật khiến cho người ta cảm thấy an toàn.

    Từ hướng khác, một chiếc xe chở lính đang phóng nhanh trở về. Trong xe chở đầy những người công nhân viên chức may mắn còn sống, đại đa số mọi người đều đầu bù tóc rối, mặt mũi xanh xao.

    Lâm Siêu đưa Lâm Thi Vũ từ trong không gian Thứ Nguyên ra rồi mấy người cùng nhau đi về phía cổng chính.

    Người lính tuổi trung niên đứng gác ở cổng giơ tay chào rồi cho chiếc xe chở lính kia đi qua. Y đã nhìn thấy đám người Lâm Siêu nên sau khi cho chiếc xe chở lính kia vào thì y mới đi về phía Lâm Siêu.

    Người lính tuổi trung niên sau khi đánh giá mấy người xong liền cảm thấy kinh ngạc, y phát hiện mấy người này đều trông rất sạch sẽ, họ không bẩn thỉu và bốc ra cái mùi khó ngửi như những người may mắn còn sống khác. Thậm chí, trong nhóm người bọn họ còn có cả một cô bé mới tám tuổi đầu nữa chứ. Vào thời kỳ này, nó chắc chắn sẽ trở thành một gánh nặng rất lớn. Thế nhưng bọn họ lại không bỏ rơi nó, điều này thật đúng là bất khả tư nghị.

    Ánh mắt người lính trung niên trở nên ấm áp hơn vài phần, y mỉm cười nói:

    - Mấy người đi theo tôi.

    Lâm Siêu dẫn đầu bước theo y. Tiếp đó là Lâm Thi Vũ, Phạm Hương Ngữ, Vưu Tiềm và Hắc Nguyệt đều giống như thiên lôi chỉ đâu đánh đó đi theo bước chân hắn.

    Sau khi nhìn thấy căn cứ của nhân loại, trong mắt Phạm Hương Ngữ bỗng xuất hiện một chút lo lắng. Dọc đường đi cô tỏ ra rất là bình thường, không nói một câu nào cả. Còn mười con hủ thi đặc biệt của cô thì đã được Lâm Siêu đưa vào trong không gian Thứ Nguyên rồi.

    Rất nhanh, bọn họ đã theo gót người lính tuổi trung niên đi qua cánh cổng chính.

    Lâm Siêu đã ngay lập tức thấy được phía sau bức tường che có rất nhiều công nhân đang xây dựng một bức tường thành chắc chắn khác bằng xi-măng. Bức tường thành lúc này đã cao khoảng tám, chín mét với độ dầy vô cùng chắc chắn. Nếu tính trong giai đoạn này thì chỉ có con cá sấu Hoàng Kim khổng lồ kia mới có thể phá nổi!

    Bên trong khu căn cứ có rất nhiều xe chở lính đang đỗ tại lề đường. Chiếc xe chở lính vừa mới đi vào ban nãy đỗ ở ngoài cùng, những binh sĩ đang đưa những người may mắn còn sống ở trên xe xuống dưới.

    - Đi theo bọn họ đến Trung tâm Kiểm Soát Dịch Bệnh đi. Đợi sau khi xác nhận mọi người không bị lây nhiễm thì mọi người sẽ được sắp xếp chỗ ở.

    Người lính tuổi trung niên dẫn đường cho Lâm Siêu chỉ tay về phía đám người may mắn còn sống, nói.

    Vưu Tiềm cười toe toét nói:

    - Yên tâm đi, chúng tôi đều không bị lây nhiễm gì hết. Anh nhìn đi, chúng tôi chả có vết thương nào cả.

    Người lính tuổi trung niên nói một cách nghiêm túc:

    - Đó là quy định!

    Vưu Tiềm nhún nhún vai, gã nhỏ giọng nói thầm:

    - Làm việc thật máy móc.

    Người lính tuổi trung niên dẫn mấy người Lâm Siêu đến trước mặt đám người may mắn còn sống kia. Y chào một người thanh niên đội trưởng đeo hàm Trung úy rồi nói qua một chút tình hình. Tiếp đó, y quay trở về vị trí canh gác bên ngoài bức tường che.

    Sau khi người thanh niên cấp bậc Trung úy nhìn thấy mấy người Lâm Siêu, cậu ta cũng cảm thấy kinh ngạc giống như người lính tuổi trung niên vừa rồi. Nhưng cậu ta lại chẳng hỏi gì nhiều mà hô nhỏ:

    - Mọi người đi theo tôi đến Trung tâm Kiểm Soát Bệnh Dịch, nhớ đừng tụt lại ở phía sau!

    Mười mấy người may mắn còn sống nhao nhao bước theo sau cậu ta.

    Đứng ở giữa những người may mắn còn sống này, mấy người Lâm Siêu trông như là quý tộc trong đám ăn mày vậy, nhìn rất là bắt mắt.

    Khi bọn họ đi tới một tòa nhà cao tầng có viết chữ "Trung tâm Kiểm Soát Bệnh Dịch", có hai người nhân viên mặc áo trắng đang làm việc bỗng lập tức bước tới đón họ. Sau khi nói mấy câu với người thanh niên đeo hàm Trung úy, bọn họ dẫn mấy người Lâm Siêu và nhóm người may mắn còn sống vào bên trong tòa nhà cao tầng.

    Trong lòng Phạm Hương Ngữ cảm thấy khẩn trương, kiểm soát bệnh dịch ư? Bản thân cô chính là hủ thi đó! Hàm lượng vi-rút trong cơ thể cô có thể lây nhiễm cho hơn một triệu người. Cô chính là một nguồn chứa siêu vi-rút.

    Lâm Siêu nhìn cô với ánh mắt như muốn nói không có gì phải khẩn trương cả.

    Nhìn thấy ánh mắt Lâm Siêu, trong nội tâm cô bỗng cảm thấy yên tâm hơn vài phần. Phạm Hương Ngữ hít sâu một hơi để kìm nén sự lo lắng trong lòng.

    Tất cả những nhân viên đang làm việc bên trong tòa nhà đều mặc quần áo cách ly màu trắng và đeo mặt nạ kháng khuẩn. Một người trong số họ sắp xếp mấy người Lâm Siêu và nhóm người may mắn còn sống thành một hàng dọc rồi dẫn họ tới nơi làm kiểm tra.

    Việc kiểm tra chỉ có một công đoạn là xét nghiệm máu. Chỉ cần ai bị nhiễm vi-rút thì sẽ có 99% tỷ lệ phát hiện ra sau khi xét nghiệm máu.

    Khi đến lượt Phạm Hương Ngữ, cô đang chuẩn bị vươn tay ra thì Lâm Siêu đứng ở ngay sau lưng bỗng nói rất nhỏ với cô:

    - Cứ đi thẳng theo hàng, không cần để ý gì cả.

    Phạm Hương Ngữ hơi ngớ người ra, mặc dù cô có hơi nghi ngờ không biết có phải mình nghe nhầm không nhưng cơ thể vẫn làm theo như bản năng. Khi cô không để ý tới nữ bác sĩ đang lấy máu mà cứ đi thẳng theo hàng thì cô lập tức phát hiện nữ bác sĩ kia giống như không nhìn thấy mình, hiện giờ cô ta đang lấy máu cho Lâm Siêu.

    Cô lập tức hiểu ra vấn đề, chắc chắn Lâm Siêu đã lợi dụng sự khúc xạ của ánh sáng từ lúc mới vào tòa nhà này để bóp méo thị giác khiến bọn họ không thể nhìn thấy mình. Vì vậy cô mới có thể vượt qua được kiểm tra.

    Trong lòng cô bỗng cảm thấy yên tâm hơn, cô lập tức bắt kịp theo hàng.

    Chỉ lát sau, đám người Lâm Siêu đã lấy máu xong và đi theo nhóm người may mắn còn sống kia đến ngồi chờ kết quả ở hành lang.

    Mấy tiếng sau, một vị bác sĩ tuổi trung niên và một người lính mặc quân phục rằn ri đi tới đây. Vị bác sĩ tuổi trung niên cầm trong tay một tờ giấy, ông ta nhìn tất cả những người may mắn còn sống và nói:

    - Ai là Trương Hoa?

    Tất cả những người may mắn còn sống quay sang nhìn nhau, bỗng có một giọng nói khá lo sợ và rụt rẽ vang lên:

    - Tôi, là tôi.

    Người cất tiếng nói là một cậu thanh niên có gương mặt nhìn khá bình thường.

    Vị bác sĩ tuổi trung niên nhìn cậu ta, gương mặt ông ta không chút cảm xúc nào, nói:

    - Anh đã từng uống nước máy nên có độ lây nhiễm thấp, được đưa vào khu vực cách ly để điều trị.

    Gương mặt cậu thanh niên có tên là Trương Hoa này bỗng đổi sắc, cậu ta vội vàng nói:

    - Tôi không sao cả.

    Người lính đang đứng bên cạnh vị bác sĩ kia sải bước lên phía trước, y nói một cách lạnh lùng:

    - Đi theo tôi.

    - Không, tôi không muốn đi.

    Trương Hoa kích động nói.

    Ánh mắt người lính kia trở nên lạnh lùng, y rút một chiếc găng tay màu trắng ra đeo rồi sau đó khóa chặt tay cậu thanh niên kia lại, lạnh lùng nói:

    - Nếu còn kháng cự thêm lần nữa thì sẽ bị xử bắn!

    Cả hành lang bỗng trở nên yên tĩnh.

    Những người may mắn còn sống đều cảm thấy hoảng sợ khi nhìn Trương Hoa bị đưa đi.

    Vị bác sĩ tuổi trung niên kia nói:

    - Những người còn lại đều không có dấu hiệu bị lây nhiễm. Sau khi đi qua cổng, sẽ có người bố trí chỗ ở cho mọi người. Sau này, cứ cách mười ngày phải đến đây kiểm tra một lần.

    Những người may mắn còn sống cùng thở phào một hơi, tất cả mọi người đều vội vàng nói cảm ơn.

    Lâm Siêu dẫn theo mấy người Lâm Thi Vũ và Vưu Tiềm đi thẳng ra bên ngoài. Chỉ thấy ở cách đó không xa đang có một chiếc xe chở lính chạy về hướng này, người ngồi trên ghế lái là một người đàn ông cao to vạm vỡ đeo quân hàm Thiếu úy. Sau khi đưa cho cậu thanh niên Trung úy kia một điếu thuốc, y chỉ vào Lâm Siêu và mấy người may mắn còn sống ở phía sau nói:

    - Là đám người vớ vẩn này à.

    Cậu thanh niên Trung úy vỗ vỗ vai y, nói:

    - Vất vả rồi, trong số này có mấy hạt giống tốt đó, hãy sắp xếp cho họ đi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 15/11/15
    Quantdplc, keosanga, rukuru and 19 others like this.
  3. Kiếm Công Công

    Kiếm Công Công Vô hình nhưng hữu hình Super Moderator

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    5,126
    Được thích:
    55,878
    Trùng Khải Mạt Thế
    Tác giả: Cổ Hi
    Quyển 3: Thương Thần
    Chương 57: Năng Lực doanh (2)


    Dịch: Bác Sỹ Gây Mê
    Nguồn: BNS

    Đám người Lâm Siêu được chiếc xe cam nhông của cậu Thiếu úy cao to kia đưa tới khu sinh hoạt giành cho dân nghèo bên trong căn cứ.

    Ngày trước nơi đây là một quảng trường lớn, hiện giờ đang được dựng lên rất nhiều những chiếc liều vải dã ngoại. Ở bên trong những chiếc liều vải ấy là những người may mắn còn sống nhìn rất tả tơi, bao gồm cả người già, trẻ em và phụ nữ đang mang thai. Bọn họ chính là những quần thể yếu nhất trong thời kỳ tận thế này. Khi nghe thấy tiếng động cơ xe cam nhông đến, bọn họ đều nhao nhao ngừng công việc trên tay lại. Những gương mặt lem luốc đã lâu không rửa chỉ nhìn rõ mỗi đôi mắt đều sợ hãi nhìn chiếc xe cam nhông kia.

    Khi xe dừng lại, nhóm người Lâm Siêu lần lượt nhảy xuống xe.

    Cậu Thiếu úy cao to đẩy cửa xe bước xuống rồi đi về phía đám người Lâm Siêu nói lớn:

    - Mọi người, nơi này chính là khu vực sinh hoạt từ nay về sau của mọi người, hàng ngày sẽ có người vận chuyển thực phẩm tới đây! Trong số mọi người, hễ là người có độ tuổi từ 12 trở lên và từ 60 trở xuống sẽ đều phải làm việc, nếu không sẽ không được phát đồ ăn!

    Gã lạnh lùng nhìn tất cả mọi người, nói:

    - Mọi người có hai con đường, một là gia nhập quân đội ra bên ngoài giết quái vật! Nếu như là loại không có "trứng dái" sợ chết thì cứ ở lại trong căn cứ, ắt sẽ có người sắp xếp công việc cho các vị.

    - Tôi sẽ không gia nhập quân đội đâu, những con quái vật kia giết sao nổi.

    Một cậu thanh niên tầm hai mươi tuổi lẩm bẩm mấy tiếng, hỏi:

    - Ở trong căn cứ phải làm công việc gì?

    Cậu Thiếu úy kia nhìn gã một cách thờ ơ, nói:

    - Lúc đi vào căn cứ chắc mọi người đã nhìn thấy rồi chứ. Tường thành bên trong căn cứ đang được xây dựng nên cần rất nhiều nhân công.

    - Anh định cho chúng tôi đi khuân vác sao?

    Cậu thanh niên kia kêu lên, nói:

    - Chẳng lẽ không có công việc gì khác ư? Tôi là sinh viên đại học nên chưa từng làm những việc như thế này bao giờ. Có công việc gì chuyên về phương diện máy vi tính không?

    Cậu thiếu úy cao to lạnh lùng nói:

    - Chưa từng làm thì có thể từ từ mà học, lát nữa sẽ có người tới đây ghi lý lịch của mọi người. Nếu như ai có chuyên môn đặc biệt về cái gì đó thì có thể sẽ có công việc thích hợp cho mọi người. Nếu như chỉ là sinh viên đại học bình thường như thế kia thì... Thằng nhóc, muốn đi khuân vác hay muốn bị đuổi ra khỏi căn cứ trở thành thức ăn cho đám quái vật kia?

    Cảm nhận được sát khí trong lời nói của gã, cậu thanh niên hơi rùng mình một cái. Y ngượng ngùng cúi đầu không nói gì nữa, trong lòng sợ rằng mình sẽ thành con chim đầu đàn mất.

    Cậu Thiếu úy cao to lạnh giọng nói:

    - Tiếp theo, những ai muốn gia nhập quân đội thì hãy bước ra khỏi hàng!

    Mười mấy người may mắn còn sống đều im lặng, không hề có ai muốn gia nhập quân đội. Cậu thanh niên kia nói rất đúng, những con quái vật kia thật sự giết không nổi. Gia nhập quân đội? Chẳng qua chỉ đi làm pháo hôi mà thôi. Bọn họ vất vả lắm mới giữ được cái mạng này, bây giờ trốn vào trong căn cứ thì làm sao lại muốn xông ra ngoài chịu chết lần nữa?

    Cậu Thiếu úy kia xanh cả mặt, gã đang chuẩn bị nói điều gì đó thì bỗng nhiên từ trong đám người kia có một người bước ra.

    Đó là một người thiếu niên trông khá thư sinh với làn da trắng trẻo. Theo cách nói ngày trước của gã thì đây chính là một tên trói gà không chặt trông như đàn bà. Thế nhưng, hiện giờ gã lại cảm thấy cậu thanh niên này mới thật sự là một người đàn ông.

    Đứng phía sau Lâm Siêu, bốn người gồm Hắc Nguyệt, Lâm Thi Vũ, Phạm Hương Ngữ và Vưu Tiềm cũng bước theo hắn ra khỏi hàng.

    Những người may mắn còn sông khác cũng không ngờ rằng lại có nhiều người muốn gia nhập quân đội như vậy. Nhất là trong số những người này lại có ba cô gái, một trong số đó còn là một cô bé gái chỉ khoảng... tám tuổi nữa. Nó có biết mình đang làm gì không vậy?

    Cậu Thiếu úy cao to nhìn Lâm Thi Vũ, gương mặt xanh mét nở một nụ cười, nói:

    - Em gái à, em làm tốt lắm, bậc cân quắc (*) không thua kém gì đấng mày râu. Lòng gan dạ của em có thể so với rất nhiều tên "trứng mềm" đấy, lão Hùng anh rất tản tưởng em! Thế nhưng, tuổi của em thật sự còn quá bé, không thích hợp gia nhập vào quân đội đâu. Hiện giờ em cứ ở lại khu sinh hoạt này đi, quân đội sẽ có nghĩa vụ chăm sóc cho em. Nếu như em ăn không đủ no thì cứ bảo với anh, anh sẽ nuôi dưỡng em!

    Lâm Thi Vũ ngẩng đầu lên nhìn Lâm Siêu để hỏi ý kiến hắn.

    Lâm Siêu suy nghĩ một lát rồi hỏi cậu Thiếu úy kia:

    - Anh biết Sở Sơn Hà không? Có thể giới thiệu giúp tôi được không? Tôi là bạn của anh ta.

    Cậu Thiếu uy cao to ngẩn người, gã đánh giá Lâm Siêu một lúc rồi nói:

    - Cậu biết Sở tướng quân ư? Điều này... Không cần biết cậu có nói thật hay không, hiện giờ đang là thời kỳ rất đặc biết, cho dù trước kia cậu có là bạn của Sở tướng quân thì cũng không có biện pháp đi đường tắt để tìm ngài ấy đâu.

    Trong lòng Lâm Siêu chợt nghĩ, hắn không ngờ Sở Sơn Hà đã từ Thượng úy tăng lên thành Tướng quân rồi. Hắn nghĩ ngợi một lúc rồi nói với Lâm Thi Vũ:

    - Chị cứ ở khu sinh hoạt này trước, chờ em tìm được Sở Sơn Hà rồi sẽ sắp xếp chuyện của chị sau.

    Lâm Thi Vũ bất đắc dĩ nói:

    - Vậy cũng được.

    Sau khi khuyên Lâm Thi Vũ, cậu Thiếu uy kia nhìn đám người còn lại rồi quát to:

    - Còn người nào nữa không?

    Một lát sau, từ trong đám người có một người đàn ông trung niên bước ra. Tâm trạng của y vẫn còn chìm trong đê mê, y nắm chặt tay nói:

    - Tôi muốn gia nhập quân đội, tôi muốn giết hết tất cả đám quái vật chó đẻ này để báo thù cho con gái mình!

    Cậu Thiếu úy kia khẽ gật đầu, nói:

    - Tất cả đi theo tôi.

    Mấy người Lâm Siêu lại leo lên chiếc xe cam nhông để đi tới nơi đăng ký tham gia quân đội ở một chỗ khác trong căn cứ. Chỗ này được sửa lại từ một cái siêu thị, tấm bảng trên siêu thị đã bị xóa hết chữ ban đầu và thay vào hàng chữ "Nơi đăng ký quân sự" bằng sơn màu.

    Người chịu trách nhiệm viết tên cho mọi người là một người phụ nữ mặc trang phục chuyên trách màu đen, trên ngực cô có đeo cấp bậc Trung úy kiểu khác. Cô phát cho mỗi người một bản kê khai, bên trên ngoại trừ họ tên, giới tính, tuổi thì còn có phần khai về lịch sử bản thân và sở trường của mình.

    Họ và tên: Lâm Siêu

    Giới tính: Nam

    Tuổi: 20

    Nghề nghiệp trước đây: Sinh viên Đại học

    Sở trường: Trường thương

    Sau khi điền xong thông tin, Lâm Siêu quay sang nhìn mấy người Phạm Hương Ngữ, Hắc Nguyệt và Vưu Tiềm.

    Hắc Nguyệt điền sở trường của mình là bắn súng và dao găm. Phạm Hương Ngữ đau đầu nghĩ một lúc rồi mới điền là "Kế toán". Còn lại Vưu Tiềm điền vào là... ngủ!

    Lâm Siêu suýt chút nữa đã đạp cho gã một cái.

    Khi nhận lại mấy bản kê khai của mọi người, cô Trung úy kia sau khi xem xong bản của Vưu Tiềm liền ngẩng đầu lên nhìn mấy người, vẻ mặt của cô trở nên lạnh lùng, nói:

    - Ai là Vưu Tiềm?

    Vưu Tiềm liền nói:

    - Tôi.

    Cô Trung úy kia nhìn gã một cách lạnh lùng, nói:

    - Đây không phải là trò đùa đâu. Sở trường của bản thân sẽ liên quan tới doanh trại anh sắp vào đó. Nếu anh muốn sống lâu thì tốt nhất hãy nghĩ xem mình am hiểu nhất cái gì.

    Vưu Tiềm vê cằm một lúc rồi nói:

    - Ăm cơm có được không vậy?

    Cô Trung úy kia đặt bản kê khai xuống, nói:

    - Tốt lắm.

    Cô chỉ tay về phía mấy người Lâm Siêu nói:

    - Bây giờ sẽ tiến hành kiểm tra thể chất vào quân đội. Tiểu Lưu, dẫn bọn họ đi đi.

    Một cậu thanh niên cấp bậc Binh nhì đứng chờ bên cạnh lập tức bước lên nói với mấy người Lâm Siêu:

    - Đi theo tôi.

    Ở phía sau chỗ đăng ký này có một bãi đất trống rất rộng, bên trên có xếp rất nhiều vũ khí quân sự, cậu thanh niên cấp bậc Binh nhì kia nói:

    - Ở đây sẽ kiểm tra các phương diện của mọi người bao gồm thị lực, thể lực, sức mạnh, tốc độ và sức chịu đựng. Sau đó chúng tôi sẽ dựa vào số liệu tổng hợp để phân phối mọi người đến các doanh trại khác nhau!

    - Doanh trại ở đây được chia làm 4 cấp là A, B, C và D. Doanh trại cấp A là quân bài chủ chốt, cấp B là doanh trại tinh anh, cấp C là doanh trại ưu tú và cấp D là doanh trại bình thường!

    - Hy vọng mọi người khi kiểm tra có thể dùng hết sức mình để được phân đến những doanh trại tốt, doanh trại càng tốt đãi ngộ sẽ càng cao!

    Mấy người Lâm Siêu gật đầu, bọn họ biết rằng gã vẫn còn một câu chưa nói nữa là doanh trại càng tốt thì tỷ lệ sống sót cũng càng lớn!

    - Chỉ có mỗi 4 cấp bậc doanh trại này thôi sao?

    Vưu Tiềm cảm thấy hiếu kỳ, hỏi.

    Cậu thanh niên Binh nhì lắc đầu, nói:

    - Ở đây còn có một doanh trại cấp S nữa có tên gọi là doanh trại Năng Lực! Tất cả những người ở trong doanh trại này đều như là siêu nhân, mọi người không thể tưởng tượng ra nổi sức mạnh, tốc độ và sức chịu đựng của bọn họ như thế nào đâu. Cho dù bọn họ chưa từng được huấn luyện thì vẫn có thể dễ dàng đập chết một con hổ. Mấy người muốn vào doanh trại cấp S thì phải trải qua máy kiểm tra lực đánh trên 200 kg trở lên mới được! Còn nữa, đây mới chỉ là mục kiểm tra đầu tiên của doanh trại cấp S mà thôi. Chỉ khi nào vượt qua tất cả các mục kiểm tra khác thì mới có thể gia nhập được.

    (*) cân quắc: người phụ nữ có tài
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    361,526
    Trùng Khải Mạt Thế
    Tác giả: Cổ Hi
    Chương 58: Năng Lực doanh (3)

    Dịch: Các tán tu của BNS
    Nguồn: bachngocsach

    "Lực đánh đạt 200kg?" Người đàn ông trung niên gia nhập quân đội cùng với mấy người Lâm Siêu, kinh ngạc nói:"Sao có thể có chuyện đó, người bình thường lực đánh của cánh tay nhiều lắm là 50kg, chỉ có võ sĩ chuyên nghiệp thường xuyên luyện tập mới có thể có lực tay đạt tới 200kg."

    Người lính trẻ khẽ mỉm cười, nói:"Vì lẽ đó tôi mới nói, Cấp S trong doanh trại, đều là siêu cấp nhân loại, sức mạnh khi ra đòn của mỗi người bọn họ đều có thể dễ dàng đạt được 200kg, mấy người chỉ cần cố gắng hết sức là được, nếu có thể được phân đến doanh trại cấp B, đãi ngộ đều sẽ tăng cao rất nhiều,có những binh sĩ chuyên nghiệp đi cùng mọi người ra ngoài chiến đấu, nguy hiểm rất thấp."

    Người đàn ông trung niên vội vàng hỏi: "Doanh trại cấp B yêu cầu như thế nào?"

    "Ông không cần biết, chỉ cần cố gắng hết sức là được" Người lính trẻ cười nhạt, nói: "Bắt đầu xếp hàng đi, trong các người ai là người đầu tiên?"

    Vưu Tiềm nóng lòng muốn thử,nói: "Ta tới."

    Người lính trẻ trước tiên lấy quyển sổ cùng bút bi ở trong túi ra, nói:"Bắt đầu đi, trước tiên là kiểm tra lực ra đòn của cánh tay, ngươi cứ cố gắng hết sức là được."

    Vưu Tiềm đi đến phía máy đo lực đánh , trong lòng có chút phấn khởi, hắn hít sâu một hơi, sau đó hét lên một tiếng rồi ra đòn.

    Hây!

    Một đòn ra nhanh như gió, mạnh mẽ nện lên trên mặt máy đo lường, con số trên màn hình điện tử nhanh chóng hiển thị từ số "0" bắt đầu điên cuồng tăng lên, cuối cùng hình ảnh dừng lại ở số 218.

    218 Kg!

    Người đàn ông trung niên cùng người lính trẻ, con ngươi co rụt lại, thất thần nhìn con số hiển thị trên bảng điện tử, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

    Vưu Tiềm xoa xoa nắm đấm, nhìn lực đánh hiển thị trên màn hình, lập tức đắc ý cười nói:"Thế nào, ca có phải là có thể thông qua?"

    Người lính trẻ nhìn chắm chằm vào máy, trên mặt hiện lên vẻ nghi ngờ không tin, sau đó tiến tới phía trước máy kiểm tra, rồi ra sức đánh một đòn, chỉ thấy trên màn hình chỉ số một lần nữa hiện lên, có điểu rất nhanh chóng dừng lại, cuối cùng con số dừng lại ở 67.

    Chỉ số này gần như giống với lần kiểm tra trước đây của hắn, người lính trẻ quay đầu lại nhìn Vưu Tiềm, vẻ mặt đầy chấn động, nói:"Ngươi, ngươi là siêu cấp nhân loại?"

    Vưu Tiềm, đắc ý nói: "Tất nhiên"

    Người lính trẻ vội vã ghi lại thông tin về lực đánh của Vưu Tiềm, hứng phấn nói:"Quá tốt rồi, chúng ta lại có thêm một siêu cấp nhân loại, những người khác chờ chút đã, vị Vưu tiên sinh này, ngươi thử kiểm tra qua thị lực cùng thể lực nếu như tất cả đều hợp lệ, tôi lập tức sẽ đem thông tin của ngươi cho người báo lên trên."

    Vưu Tiềm sợ bắn lên, hắn cũng không dám để cho Lâm Siêu vì hắn chờ đợi,vội vàng khoát tay một cái, nói: "Không cần, mọi người hãy cùng nhau kiểm tra đi."

    Người lính trẻ đối với hắn có chút kính nể , gật đầu nói:"Đều nghe lời ngươi, những người khác ở phia dưới tranh thủ thời gian cũng tới kiểm tra đi. "

    Người đàn ông trung niên nơm nớp lo sợ mà tiến lên, nhìn Vưu Tiềm trong mắt lộ vẻ ước ao, sau đó hít sâu một hơi, mạnh mẽ ra đòn đánh lên trên mặt máy kiểm tra, mắt hắn nhìn chằm chằm vào màn hình điện tử, cầu khấn chỉ số trên đó tăng lên cao hơn một chút.

    Chỉ số hình ảnh ngắt quang: 52,6 Kg!

    Người lính trẻ liếc mắt nhìn, gật đầu nói: "Được rồi, có hi vọng tiến vào doanh trại cấp C."

    Người đàn ông trung niên sắc mặt trở nên u ám, yên lặng mà lui về bên trong hàng người.

    Phạm Hương Ngữ tiến lên một bước, giơ nắm đấm mềm mại trắng trẻo đánh một cái lên máy kiểm tra.

    Người linh trẻ vừa mới định mở miệng nói ra chỉ số của nàng, cái này sẽ liên quan vấn đề nàng thuộc về doanh trại nào, nhưng là lời còn chưa kịp nói ra, đột nhiên nhìn thấy máy kiểm tra chỉ số nhanh chóng nhảy lên, hầu như không tới 1 giây, thoắt cái lên hơn 200, cuối cùng hình ảnh dừng lại ở….289kg!

    Phạm Hương Ngữ thể chất đại khái khoảng sáu đến bẩy lần, đạt được chỉ số này cũng không phải ngoài ý muốn.

    Người lính trẻ há to miệng, nhìn nữ sinh quân áo sang trọng phú quý, khó có thể tưởng tượng được nắm tay trắng trẻo kia, dĩ nhiên lực lượng lại đáng sợ đến vậy!

    "Lại là một siêu cấp nhân loại." Người lính trẻ trong lòng run rẩy, nắm lấy bút bi nhanh chóng ghi lại thông tin.

    "Người tiếp theo."

    Hắc Nguyệt mặt không cảm xúc, tiến lên một bước, đòn ra như điện.

    Ầm!

    Tiếng động phát ra như nện mạnh lên màng nhĩ, dưới ánh mắt kinh ngạc của người đàn ông trung niên cùng người lính trẻ, chỉ số lực đánh nhanh chóng nhảy lên, rất nhanh vượt qua 200, rồi dừng lại ở số 253!

    Người lính trẻ ,tay cầm bút bi có chút run rẩy, tuy rằng vẫn không có kiểm tra qua những chỉ số khác, nhưng trong lòng hắn đã cơ bản phán đoán, ba người này đều là siêu cấp nhân loại!

    "Người ở dưới, tiếp tục lên." Ánh mắt người lính trẻ đặt lên trên người cuối cùng, Lâm Siêu. Trong mắt tràn ngập ước ao.

    Lâm Siêu đi tới máy đo lực đánh, tùy ý giơ tay ra đánh một đòn.

    Ầm!

    Chỉ số mãnh liệt tăng lên, cuối cùng chỉ số dừng lại ở…200Kg! Không nhiều cũng không ít, vừa vặn dừng ở chỉ số 200!

    Người lính trẻ trái tim lần thứ hai bị chấn động mạnh, tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn là có cảm giác không thể nào dùng từ để diễn tả được sự hưng phấn ở bên trong, lại có tới tận 4 người là siêu cấp nhân loại!

    Vưu Tiềm, Phạm Hương Ngữ cùng Hắc Nguyệt đều giật mình nhìn Lâm Siêu một chút, bọn họ biết, Lâm Siêu sức mạnh tuyệt đối không phải chỉ có từng ấy, nhưng là Lâm Siêu có thể đem sức mạnh khống chế được vừa vặn đat tiêu chuẩn, cái này chứng tỏ điều gì? Nói rõ Lâm Siêu đối với khả năng khống chế sức mạnh của bản thân, đã đạt đến trình độ khó mà tin nổi!

    Sau đó,người lính trẻ, mang theo mấy người Lâm Siêu tiến hành các loại sát hạch khác, mấy người Lâm Siêu không có thể cho người lính trẻ thất vọng, mỗi một sát hạch đều đặt được tiêu chuẩn cấp S.

    Người lính trẻ đối với mấy người Lâm Siêu thái đó rõ ràng trở nên tốt hơn nhiều,sau khi đưa mấy người bọn họ trở về đại sảnh , ngay lập tức chạy về phía Nữ Trung úy, hưng phấn nói: "Báo cáo! Sau khi kiểm tra trong bọn họ có 4 người là siêu cấp nhân loại!"

    Nữ Trung úy đang cúi đầu kiểm tra văn kiện, nghe vậy không khỏi ngẩng đầu, trong mắt nàng hiện lên một tia kinh ngạc, ánh mắt đảo qua bốn người Lâm Siêu, nói:" Bốn người?"

    Người lính trả gật mạnh đầu, trên mặt không chê giấu nổi vẻ mặt vui mừng.

    Nữ Trung úy khẽ gật đầu, nói:"Rất tốt, ngươi dẫn bọn họ đi doanh trại cấp S đi" Nàng đứng dậy, ánh mắt rơi trên mấy người Lâm Siêu, nói : "Tôi nhất định phải nói cho mấy người biết, coi như mấy người là siêu cấp nhận loại, nhưng ở trong doanh trại cấp S vẫn nên là người biết điều, không nên gây chuyện rắc rối."

    Vưu Tiềm bĩu môi, trong lòng bất mãn.

    Người lính trẻ đã hiểu rõ tính tình của Nữ Trung úy, vội vã đưa mấy người Lâm Siêu rời khỏi đại sảnh,mở cửa xe cam nhông, mang mọi người đến doanh trại cấp S.

    Dọc theo đường đi, người lính trẻ giải thích cho đám người Lâm Siêu về các khu vực trọng yếu trong căn cứ, phân biệt bên ngoài là khu vực sinh hoạt của người tị nạn, bên trong là khu vực quân sự, trung tâm nghiên cứu khoa học, cùng với doanh trại chia ở bốn hướng khác nhau, mà doanh trại cấp S lại ở ngay bên cạnh khu vực quân sự.

    Doanh trại cấp S, là do một trường đại học cải tạo mà thành, mấy người Lâm Siêu sau khi được đưa tới trước cổng doanh trại, liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên cấp bậc Thiếu tá đứng ở cổng, trong tay cầm vài trang tài liệu.

    Nhìn mấy người Lâm Siêu xuống xe, vị Thiếu tá lập tức tiến đến sau khi xác nhận đối chiếu thông tin không có gì sai sót, lập tức đưa mấy người tiến vào bên trong doanh trại.

    "Các ngươi thế nào, tôi tên Trương Đông, là huấn luyện viên kiêm trợ thủ phụ trách các ngươi, các ngươi có vần đề gì trong sinh hoạt hàng ngày, hoặc các vấn đề liên quan đến bản thân, tôi cũng đều có thể giải quyết." Thiếu tá Trương Đông mỉm cười nói.

    Vưu Tiềm nhìn bao quát cả trường đại học, tò mò hỏi: "Nơi này có bao nhiêu năng lực giả?"

    Vương Đông cười cợt , nói: "Có khoảng bảy, tám trăm người."

    "Nhiều như vậy!" Vưu Tiềm giật nảy cả mình, những người như bọn hắn, có tới tận bảy , tám trăm?​
     
    Quantdplc, keosanga, rukuru and 14 others like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    361,526
    Trùng Khải Mạt Thế
    Tác giả: Cổ Hi
    Chương 59: Sát ý

    Dịch: Các tán tu của BNS
    Nguồn: bachngocsach

    "Khi nào chúng ta xuất chiến?" Hắc Nguyệt khẽ hỏi.

    Thiếu tá Trương Đông dời ánh mắt đến cô gái xinh đẹp này, mỉm cười nói: "Đừng gấp, những năng lực giả ở đây phần lớn là người bình thường đột nhiên giác tỉnh, chưa từng trải qua huấn luyện chính quy, toàn thân dù có lực lượng siêu phàm nhưng sẽ chưa thể vận dụng hoàn mỹ, vì lý do này tất cả mọi người nên huấn luyện trong doanh trại một thời gian, mới có khả năng tham gia chiến trường."

    Vưu Tiềm hiếu kỳ: "Còn phải huấn luyện?"

    "Đương nhiên." Thiếu tá Trương Đông, nói: "Lần huấn luyện sẽ biến các ngươi thành một tên chiến sĩ hợp cách, bao gồm rất nhiều môn học ví dụ ẩu đả, xạ kích, phân tích chiến thuật, trinh sát, sinh tồn và còn nhiều khóa khác, nếu các ngươi có biểu hiện cực kỳ xuất sắc ở khoa nào đó, trực tiếp được bổ nhiệm quân hàm thực tập. Tôi còn nhớ khoảng thời gian trước, có một năng lực giả thể hiện vô cùng ưu tú trên từng mục của môn phân tích chiến thuật, trực tiếp nhận được chức vụ thiếu tướng tham mưu, mọi người phải nỗ lực thật nhiều, tranh thủ vượt qua người đó!"

    Vưu Tiềm cười khì nói: "Mặt khác không dám khoác lác nhưng ở phương diện sinh tồn tôi nhất định là số 1!"

    Trương Đông cười giễu cợt, nói: "Khóa học sinh tồn không chỉ đơn giản như vậy, không những phải thích ứng nhiều loại hoàn cảnh mà còn cần nắm một vài kỹ xảo sinh tồn, đến khi đối mặt cậu sẽ hiểu, chỉ ỷ lại vào năng lực đặc thù thì chưa đủ. Tôi nhớ trên một khóa sinh tồn, có một năng lực giả đạt thành tích rất tốt, năng lực của hắn là ( Thực vật ), có thể thúc đẩy cây cối sinh sôi, chỉ cần đem theo một túi hạt giống rau màu trên người, bất luận trong hoàn cảnh đất đai ra sao, đều có thể khiến thực vật sinh trưởng ùn ùn không ngừng, cơ hồ hắn tuyệt đối không chết đói, nhưng hắn chỉ giành được 72 điểm, thành tích xếp hạng ba."

    Vưu Tiềm nghe được âm thầm than thở, nói: "Lợi hại như vậy? Chỉ cần một túi hạt giống đã tạo ra rất nhiều rau cải, người như vậy vẫn không đứng đầu khoa sinh tồn?"

    "Để sống sót ngoại trừ ăn uống, còn phải chém giết với quái vật, hoặc phải biết cách tránh né chúng nó, liên quan đến rất nhiều vấn đề, là một chương trình huấn luyện khó khăn nhất." Trương Đông cười nói.

    Lâm Siêu khép hờ mắt suy nghĩ, năng lực ( thực vật ) không chỉ dùng chế tạo rau màu, có điều hiện tại đang ở giai đoạn đầu nên chưa khai phá ra hoàn toàn, đây là một năng lực đứng đầu hệ thần bí, tụ tập sản xuất lương thực, điều tra tình hình quân địch, phụ trợ trị liệu, khống chế nhiều phương diện chiến đấu khác, là một năng lực mạnh mẽ!

    Lâm Siêu nhớ tới gốc cỏ kỳ lạ, nếu được người mang năng lực thực vật hỗ trợ, Quái cỏ bước vào kỳ trưởng thành rất nhanh, một quái vật hệ thực vật kỳ trưởng thành, giá trị liên thành, có thể kết ra trái sinh mệnh cuồn cuộn không dứt, loại quả sinh mệnh này có thể chữa trị tận gốc phần lớn các loại thương tích, là vật phẩm trợ cấp điều trị quan trọng nhất đối với chiến sĩ!

    Lâm Siêu dứt khoát hạ quyết tâm, khi nào rãnh rỗi sẽ viếng thăm nhân vật này, quan sát xem có đáng giá để hợp tác hay không.

    Lúc này, Trương Đông dẫn nhóm người Lâm Siêu, đi tới bảng thông cáo tại khuôn viên trường, trên bảng thông báo vẽ sơ đồ toàn bộ khu trại lính, khu túc xá và sân huấn luyện.

    Nơi này có sáu, bảy bãi huấn luyện tương ứng với các chương trình dạy, như bãi huấn luyện sinh tồn, bãi huấn luyện ẩu đả, bãi huấn luyện xạ kích,…

    "Phòng ở tập thể rất nhiều, mọi người cứ tùy ý lựa chọn." Trương Đông chỉ tay hướng khu ký túc xá, nói: "Ngày mai sẽ tiến hành huấn luyện chính thức, hôm nay đã trễ rồi, các ngươi về nghỉ ngơi thật tốt đi."

    Lâm Siêu gật đầu.

    Đợi thiếu tá Trương Đông rời đi, Lâm Siêu cùng Vưu Tiềm đi tới ký túc xá nam, Hắc Nguyệt và Phạm Hương Ngữ thì đi đến ký túc xá nữ bên cạnh.

    Trong tòa nhà ký túc xá có nhiều gian phòng trống, Lâm Siêu cùng Vưu Tiềm chọn một căn chưa có ai ở, sàn nhà và hành lang ký túc xá dính những vết máu khô đen thui, hiển nhiên nơi đây từng có tai nạn phát tác, nhưng đã được thanh lý sạch nên không còn xác hủ thi, chỉ lưu lại một ít vết máu do vệ sinh không kỹ.

    Lâm Siêu đứng cạnh cửa sổ, nhìn hướng khu thường dân sinh hoạt, đôi mắt lộ ra nét lo âu, không biết chị gái Lâm Thi Vũ lúc này ra sao, lấy năng lực của nàng, nếu phải sinh hoạt giữa chốn bần dân sinh hoạt, hẳn không ai uy hiếp được nàng. . .

    Đúng lúc này, bỗng nghe một loạt tiếng bước chân đi về bên này.

    Lâm Siêu ngồi trong phòng, lỗ tai nhúc nhích nhè nhẹ, chợt nghe tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng, một giây sau, cánh cửa bị đẩy ra.

    Ba người thanh niên chắn tại cửa, người cầm đầu mặc quân trang, da ngăm đen, tóc ngắn màu đen, toàn thân tiết lộ ra xốc vác khí chất.

    Vưu Tiềm đang tắm, nghe tiếng cửa mở, hỏi ầm lên: "Đại ca, ai tới?"

    Lâm Siêu xoay người dựa lưng vào tường, ánh mắt lạnh lùng nhìn ba người.

    "Hai tên các ngươi vừa mới đến nhỉ?" Thanh niên quant rang dẫn đầu thoải mái tiến vào phòng, bước đi thong dong y như đây chính là phòng của mình, hắn đến trước giường ngủ của Lâm Siêu, từ trên liếc mắt nhìn xuống, hứng thú cười hỏi: "Tự giới thiệu, ta là Chu Tín, lần đầu gặp mặt, đây là một món lễ vật nhỏ, mời nhận lấy."

    Nói dứt câu, hắn móc từ trong túi ra hai bình ống nghiệm màu xanh lục, rồi đưa cho Lâm Siêu.

    "Đây là sản phẩm nghiên cứu mới nhất của viện nghiên cứu khoa học kỹ thuật, dung dịch thuốc 'DH-2', có thể trị liệu nhiều loại thương thế, nếu tương lai các ngươi chiến đấu cùng quái vật bên ngoài, cánh tay bị nó cắn đứt, hoặc gãy xương, 'DH-2' có thể chữa trị hoàn toàn, gọi nó là sinh mệnh thứ hai của chiến sĩ cũng không sai." Chu Tín cười nói.

    Lâm Siêu thờ ơ nhìn hai lọ ống nghiệm màu xanh, cũng không có tiếp nhận.

    Chu tín mỉm cười, nói: "Sợ hàng giả à, hai người mới tới nên chưa rõ, qua mấy ngày nữa, các cậu sẽ biết, nó tuyệt đối là dược phẩm chính thống của chính phủ!"

    Lâm Siêu bình tĩnh nói: "Vô công bất thụ lộc(Không công lao không nhận thưởng), có yêu cầu gì nói thẳng đi."

    Chu Tín sửng sốt, giờ mới hiểu được nguyên nhân thực sự khiến Lâm Siêu không lấy dược phẩm, hắn cười ha hả, nói: "Quả thực sảng khoái, ta đây dứt khoát nói thẳng, cũng chẳng có yêu cầu gì quá đáng, chỉ muốn làm bằng hữu cùng cậu, hai người theo nhóm chúng ta cùng đi đầu phục tư lệnh Hà Nhân là được."

    "Tư lệnh Hà Nhân?" Ánh mắt Lâm Siêu lóe sáng, một nhân vật khá nổi tiếng trong trí nhớ.

    Chu Tín cười híp mắt nói: "Không sai, nói thật cho cậu biết, lúc tai nạn bộc phát, quân đội từng lâm vào tình trạng hỗn loạn, tuy thân thể bính lính phổ thông khỏe mạnh, tỷ lệ bị nhiễm bệnh rất thấp, nhưng một ít nhân vật cao tầng như đại tá, thiếu tướng trong quân đội, đều ngoài năm sáu chục tuổi, thậm chí là bảy chục, bọn họ không chịu nổi virus ăn mòn, đa số bị nhiễm virus thành quái vật, ở đây, chỉ còn lại một ít lãnh đạo cao tầng may mắn sống sót."

    "Mà Hà tư lệnh chính là một trong những người đó!"

    "Hôm nay, tân nhân loại thành lập căn cứ, trật tự được xây dựng lại, sau cuộc hủy diệt, thời đại mới đang bắt đầu, chỉ cần cậu nghe theo chúng ta, cùng thuần phục Hà tư lệnh, tương lai không thiếu lợi ích cho cậu, đến khi thế giới ổn định, còn được hồi báo rất nặng ký!" Chu Tín thuyết phục rất mê hoặc.

    Lâm Siêu nhìn hắn, bỗng nhiên nở nụ cười, nói: "Hiện nay, người nắm quyền trong căn cứ ngoài Hà tư lệnh, còn có ai?"

    Chu Tín kinh ngạc, không ngờ Lâm Siêu đặt ra vấn đề như vậy, lúc hắn khuyên bảo người khác, cơ bản vừa đưa ra lời mời, người khác không hề phân vân mà đáp ứng ngay.

    Năng lực giả có chung một tâm lý phổ biến, cho rằng mình mạnh hơn người bình thường, nên được nhận nhiều thứ hơn, cho rằng thời đại mới này dành cho bọn họ, nơi để họ quật khởi thành nhân vật lớn!

    Mà Chu Tín liền kích phát dục vọng từ đáy lòng của họ, tuy có một số người từ chối, nhưng nếu từ chối hắn còn có biện pháp khác.

    "Điều này..." Chu Tín hơi chần chờ, nói: "Có hai người, một là tham mưu Hà, còn một người là Hứa tư lệnh, nhưng hiện tại Hứa tư lệnh đã suy thoái, chưa tính tuổi tác cao, thủ hạ dưới trướng cũng không phải tinh binh cường tướng, sớm muộn cũng thoái vị, đến lúc đó một tay Hà tư lệnh sẽ che lấp bầu trời của căn cứ!"

    Lâm Siêu gật đầu nói: "Tôi đã biết, cám ơn ý tốt của anh, tôi tạm thời không muốn gia nhập."

    Chu Tín giật mình, hắn nhìn Lâm Siêu đăm đăm, sắc mặt dần trầm xuống, nói: "Vì sao?"

    "Không vì sao cả." Lâm Siêu lười trả lời.

    Chu Tín cưỡng chế cơn tức giận, bình tĩnh nói: "Cậu có thể chưa biết, năng lực doanh của chúng tôi đã có khoảng tám trăm người, trong đó tầm bảy trăm người đầu phục Tư lệnh Hà, tôi không cần thiết lừa cậu, tự cậu có thể đi hỏi qua, một trăm người thuần phục Tư lệnh Hứa đều là lính già của lão trước kia, cậu sẽ không được trọng dụng, nếu bây giờ đồng ý vẫn kịp, còn thu được'DH-2', cậu phải suy nghĩ kỹ."

    "Tôi nói, tôi không thích tham gia." Lâm Siêu lạnh lùng nhìn gã.

    Chu Tín giận dữ cười méo mó, nói: "Tốt, quả thật chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chính mày tự tìm chết, mày cho rằng muốn cự tuyệt liền cự tuyệt sao, mày không muốn gia nhập, vậy cũng không cần sống làm gì!"

    "Mày thực sự chưa cảm giác được gì à!" Hai thanh niên sau lưng Chu Tín nhìn Lâm Siêu bằng ánh mắt cay độc, thanh niên bên phải cười gằn nói: "Chu ca, giao cho em đi, đến lúc tra xét nói là nhảy lầu tự sát."

    "Ừ, đừng lưu lại vân tay, xử lý sạch sẽ một chút." Chu Tín lạnh lùng liếc Lâm Siêu, xoay người bước ra ngoài cửa, rút ra một điếu thuốc châm lên rít.
    ...​
     
    Quantdplc, keosanga, rukuru and 16 others like this.