HOT  Linh Dị  Mạt Thế Trùng Khải Mạt Thế - Chương 501 (Free 367) - Cổ Hi

  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Trùng Khải Mạt Thế
    Tác giả: Cổ Hi
    Quyển 3: Thương Thần

    Chương 80: Điên cuồng

    Dịch: Hanoi1946
    Nguồn: bachngocsach

    Hấp!

    Hấp!

    Lâm Siêu không có ngừng tay, liên tục thôi thúc vỗ mạnh đôi cánh rồng khiến cả cơ thể biến thành một vệt đen lao tới liên tục, mũi thương liên tục đâm thủng đầu rắn, thể nhưng mỗi khi đâm dược đến nữa chiều dài trường thương thì không thể nào đâm sâu được nữa.

    Lâm Siêu muốn tấn công vị trí con mắt của Địa Long thú, thế nhưng Địa Long thú vô cùng giảo hoạt, đều cảm ứng được suy nghĩ của Lâm Siêu, mỗi lần hắn muốn tấn công vào vị trí con mắt của nó , đều bịĐịa Long thú lập tức nghiêng đầu tránh được, khiến những đòn đánh đâm trượt vào khoảng không.

    Tấn công liên tục bảy, tám lần khiến cho cánh tay Lâm Siêu cảm thấy bủn rủn, Hoàng Kim khí vụ trong cơ thể hắn bị tiêu hao vô cùng kịch liệt, sắp không có cách nào duy trì Hoàng Kim hóa hai cánh tay nữa. Nếu như cánh tay hắn không thể Hoàng Kim hóa nữa, khi thi triển chiêu thức Nhân Thương hợp nhất, lực phản chấn từ cú đánh mang lại sẽ gây ra vết thương nghiêm trọng cho hắn, phỏng chừng chưa giết được Địa Long thú thì đã cánh tay của hắn đã bị phế bỏ.

    Lúc này, Địa Long thú đã hoàn toàn nuốt chửng cơ thể khổng lồ của Rắn đen, bụng nó trở nên phình to , lớp vảy trên cơ thể nó bắt đầu chuyển sang màu vàng óng ánh. Sức phòng ngự của cơ thể cũng điên cuồng tăng lên, tốc độ hồi phục của những vết thương trên bụng rắn có thể dùng mắt thường mà trông thấy được.

    Nó đang tiêu hóa Rắn đen khổng lồ.

    Lâm Siêu sắc mặt thâm trầm, bàn tay nắm chặt Cổ thương dừng lại lơ lửng trên trời cao, đôi mắt lóe sáng lập lòe, lấy tốc độ tiêu hóa siêu cấp của dạ dày Địa Long thú, thì chỉ cần mười phút là có thế hoàn toàn tiêu hóa thân thể khổng lồ của Rắn đen. Lúc này tất cả mọi người muốn rút lui thì đã không còn kịp nữa, hơn nữa lấy khả năng tầm nhiệt từ đôi mắt của nó, cho dù mọi người có trốn tới bất cứ nơi nào thì cũng phí công , đều có thể dễ dàng bị phát hiện.

    Cuộc chiến đã chuyển sang một tình huống vô cùng xấu, khiến Lâm Siêu chỉ có thể đưa ra sự hai lựa chọn. Một là từ bỏ căn cứ loài người mà chạy trốn, đem theo chị gái của hắn và đám người Phạm Hương Ngữ thoát đi. Hai là ở lại và tất cả chôn cùng!

    Cả một mảng trời đất trở lên yên tĩnh không một tiếng động.

    Tất cả mọi người đều đang chờ đợi hành động tiếp theo của Lâm Siêu hoặc là chỉ thị của hắn!

    Lâm Siêu ngẩng đầu lên, ánh mắt đảo qua những máy bay chiến đấu trên trời cùng với bộ binh đang nhanh chóng rút chạy ra xa khỏi chiến trường, với sự cướng hóa thị giác khiến hắn có thể nhìn rõ biểu cảm trên từng khuôn mặt.

    Căng thẳng, chờ đợi, mê man, hoảng sợ, tuyệt vọng….

    Buông tay sao?

    Lâm Siêu cúi đầu suy nghĩ.

    Cả thế giới yên lặng chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thích trong lồng ngực.

    Dòng máu trong cơ thể hắn là lãnh lẽo, băng giá hay vẫn là đang sôi trào?

    Trong khung cảnh yên tĩnh đến vô cùng, bàn tay đang nắm chặt Cổ thương của Lâm Siêu bỗng nhẹ nhàng buông ra.

    Cổ thương nặng cả hơn nghìn tấn, từ lòng bàn tay lặng lẽ rơi cắm xuống mặt đất. Lực va chạm mạnh mẽ khiến mặt đất bị nổ tung ra thành một lỗ lớn, vố số đất đá bắn ra xung quanh, lấy vị trí của cổ thương cắm trên mặt đất làm trung tâm thì có vô số vết nứt như mạng nhện xuất hiện chẳng chịt xung quanh, tia nắng ấm áp ngày đông, chiếu lên thân thương phản chiếu lại cảm giác của sự bi thương cùng cô độc lẫn trong thứ ánh sáng lộng lẫy.

    Tất cả mọi người trở nên yên lặng như tờ.

    Trong khoảng thời gian yên lặng đó, Lâm Siêu nhẹ nhàng vỗ đôi cánh rồng, chậm rãi bay đến phía trên thân thể của Địa Long thú.

    Đôi mắt thâm trầm của Địa Long thú mở lớn nhìn chằm chằm Lâm Siêu.

    Lâm Siêu chậm rãi bay đến vị trí đuôi rắn. Địa Long thú vẫn im lặng quan sát Lâm Siêu tựa hồ muốn xem hắn cuối cùng muốn làm gì.

    Lâm Siêu rất nhanh đã có câu trả lời. Chỉ thấy hắn dang rộng cánh tay, ôm lấy vị trí cuối cùng của đuôi rắn, đôi cánh rồng sau lưng xòe rộng, tất cả lông chim phía trên đột nhiên chìm vào bên trong, chỉ lộ ra một đôi cánh thịt đen kịt, đây mới là hình dáng chân chính của cánh rồng.

    Lâm Siêu tập trung tinh thần ôm chặt lấy đuôi rắn, hít một hơi thật sâu, trong con mắt lộ rõ sự quyết tấm, cổ họng hắn gầm nhẹ, đem sức mạnh toàn thân kích phát vỗ mạnh đôi cánh rồng.

    Cất cánh!!!

    "A..a..a..a.."

    Lâm Siêu ngửa mặt lên trời gào thét, mái tóc trên đầu như dựng thẳng lên, bắp thịt trên cánh tay phồng to hết cỡ, gân xanh nổi lên chẳng chịt, màu da cánh tay trở nên đỏ ửng, từng luồng khí nóng thoát từ lỗ chân lông, dưới từng cái vỗ cánh mạnh mẽ của đôi cánh rồng, đem cả người hắn cùng thân thể khổng lồ của Địa Lòng thú từng chút từng chút bay lên!

    "A…a…a…a…"

    Cảm giác hai tay như bị xé rách, hai mắt Lâm Siêu bị xung huyết đỏ rực, hướng bầu trời phía trên cao nỗ lực bay lên.

    Địa Long thú có chút kinh hoàng, thân thể của nó uốn éo muốn tránh thoát khỏi Lâm Siêu, thế nhưng nó vừa mới nuốt cơ thể khổng lồ của Rắn đen, cả cơ thể trở nên vô cùng nặng nề, căn bản không dùng được bao nhiêu sức mạnh, chỉ có thể để mặc hai tay Lâm Siêu ôm chặt lấy đuôi của nó rồi không ngừng bay lên cao.

    Lâm Siêu không ngừng bay lên trên, đem toàn bộ sức lực cơ thể mà bay lên!

    Phốc!

    Phốc!

    Mạch máu trên hai cánh tay của hắn bị nổ tung, do không thể chịu nổi trọng lượng lôi kéo, những giọt máu nóng bắn lên trên mặt của Lâm Siêu khiến cho khuôn mặt hắn trở nên vô cùng dữ tợn, hắn vẫn điên cuồng hướng phía trên lao lên.

    Không ngừng, không ngừng, không ngừng hướng lên phía trên!

    Trên đôi cánh rồng sau lưng của Lâm Siêu đã có vô số vết máu thẩm thấu qua da, cảm giác đau nhức như kim châm , Lâm Siêu cắn chặt lấy hàm răng, trong lòng không ngừng gào thét!

    Trong nháy mắt, bóng người cùng thân hình của Địa Long thú, liền từ trong tầm mắt của tất cả mọi người trong căn cứ dần dần biến mất, chỉ có thể dựa vào vệ tinh quan sát được tính huống đang xảy ra trẻn trời cao kia,

    Tất cả mọi người đều sửng sốt.

    Tiếng thét rống giận dữ kia dường như vẫn còn đang vang vọng bên tai mọi người.

    Sở Sơn Hà khóe mắt ửng đỏ, bàn tay nắm chặt đến nỗi khiến cho mười đầu ngón tay đâm sâu vào da thịt mà hắn vẫn không cảm nhận được.

    Thời khắc này bất kể là Hứa Tư lệnh, mỗi vị Tướng lĩnh cùng bình sĩ tất cả đều chấn động, thông qua hình ảnh từ vệ tinh truyền về, bọn họ có thể nhìn thấy rõ vẻ mặt điên cuồng của người thanh niên đó, cùng với cánh tay da thịt không ngừng bị xé rách, thế nhưng hắn không có lựa chọn buông tay!

    Vẻ mặt điên cuồng như dã thú kia đều gây ra kích thích mạnh lên tâm hồn của mỗi người.

    Hứa Tư lệnh yên lặng cúi đầu, Vưu Tiềm, Hắc Nguyệt cùng Phạm Hương Ngữ đang đứng trên nóc một tòa nhà cao tầng, thông qua kính viễn vọng đều có thể nhìn thấy cảnh này, mỗi người đều yên lặng không nói.

    Một lúc sau, Vưu Tiềm mở miệng khổ sở nói: " Không nghĩ tới kẻ lạnh lùng vô tình nhất trong số chúng ta lại điên cuồng đến như vậy!"

    Phạm Hương Ngữ kinh ngạc mà nói: "Tại sao, lấy tính cách của hắn, sẽ không làm ra cái chuyện ngu xuẩn như vậy, chẳng lẽ lại có nguyên nhân nào khác?"

    Hắc Nguyệt cắn môi dưới, thả kính viễn vọng trong tay ra, nàng xoay người rời đi.

    Vưu Tiềm liền nói: "Cô đi đâu?"

    "Tiền tuyến!"

    Hắc Nguyệt chỉ lưu lại hai chữ rồi nhanh chóng biến mất vào bóng tối.

    Ở khu vực trung tâm của căn cứ, trên nóc mỗi toàn nhà cao tầng đều có một số lượng lớn người đang ngước đầu theo dõi một màn chấn động này, trên nóc một tòa nhà cao tầng khác có một bé gái mặc váy màu đen đang đứng, cô bé này ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lệ nóng từ khóe mắt rơi xuống sàn nhà lãnh lẽo, trong miệng nàng không ngừng lầm bẩm một câu nói: " Nhất định phải sống sót, nhất định phải sống sót…"

    Sương mù lạnh lẽo xuyên qua cơ thể.

    Bên tai Lâm Siêu chỉ còn vọng lại tiếng gió điên cuồng gào thét, hai tay hắn vẫn đang ôm chặt lấy vị trí cuối cùng của đuôi rắn, không ngừng bay lên phía trên, giống như một vận động viên chạy đường dài, không ngừng tự nói với chính mình, tiến thêm một bước về phía trước, tiến thêm một bước về phía trước…

    Phốc!!!

    Bắp thịt cánh tay bị xé nát, máu tươi nhuộm đỏ hơn một nửa trang phục, thị lực của hắn trở nên không rõ ràng, cúi đầu nhìn xuống dưới, thì thấy toàn bộ căn cứ đều biến thành một điểm đen nhỏ xíu, tương đương hắn đã bay đến một độ cao vô cùng đáng sợ.

    Trên mặt Lâm Siêu lộ ra một nụ cười mệt mỏi, chậm rãi thả hai cánh tay ra, ý thức căng thẳng đột nhiên được thả lỏng, mọi thứ xung quanh hắn trở nên đen kịt, cả người cùng với Địa Long thú, hướng xuống phía dưới rơi nhanh xuống.
     
    Quantdplc, keosanga, rukuru and 16 others like this.
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Trùng Khải Mạt Thế
    Tác giả: Cổ Hi
    Quyển 3: Thương Thần

    Chương 81: Chiến thần.

    Dịch: Hanoi1946
    Nguồn: bachngocsach

    Vệ tinh thu lại rất rõ từng biểu hiện trên gương mặt của Lâm Siêu, khi nhìn thấy hắn rơi vào trạng thái hôn mê thì tất cả mọi người đều giật mình tỉnh lại. Hứa Tư lệnh là người phản ứng đầu tiền, ông cầm lấy điện thoại điên cuống hét lên: "Nhanh! Tất cả mọi lực lượng lên đường cứu viện, để cho các bác sĩ đứng đầu các khoa lập tức chạy đến hiện trường, tôi muốn cậu ta sống sót!"

    Âm thanh vang dội phát ra từ bên trong cổ họng già nua, dường như tiếng gầm thét phận nộ của một con sư tử.

    Tất cả mọi người trong căn cứ, ngay lập tức di chuyển, giống như bầy kiến nhanh chóng lao ra phía bên ngoài căn cứ, thời khắc tất cả mọi người đều có cùng chung một suy nghĩ, tuyệt đối không để Lâm Siêu ngã chết.

    Mệnh lệnh ngay lập tức được truyền tới lực lượng không quân đang có mặt trên chiến trường.

    Khi biết Lâm Siêu rơi vào hôn mê, những vị tướng quân phụ trách lực lượng không quân cùng với tham mưu đều kinh hãi biến sắc, một vị Đại tướng chửng năm mươi tuổi là người đầu tiên phục hồi lại tinh thần, vội vã quát vào trong bộ đàm: " Chuẩn bị lưới cứu sinh, tất cả lực lượng không quân nhanh chóng tiếp ứng Lâm Tướng quân, không tiếc bất cứ giá nào!"

    Vù!

    Đúng lúc này, giữa bầu trời bỗng truyền đến một tiếng rít sắc bén.

    Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy từ trong những đám mây dần dần xuất hiện một bóng đen, chính là Địa Long thú đang vô cùng sợ hãi từ trên trời cao rơi nhanh xuống, thân thể nó điên cuồng vặn vẹo trong không trung, có điều cho dù nó dùng sức như thế nào cùng không cách nào làm giảm tốc độ rơi.

    Dưới sự chú ý của tất cả mọi người, nó rơi nhanh chóng rơi xuống rồi mạnh mẽ nện cả cơ thể khổng lồ xuống mặt đất.

    Uỳnh!

    Một tiếng động khủng khiếp vang lên, mặt đất rung chuyển dữ dội như trong một cơn động đất cấp 12, cơ thể khổng lồ từ trên cao rơi xuống đập nát đất đá, sóng xung kích từ cú rơi khiến cho đất đá bị hất văng mạnh ra xung quanh. Đẩy lùi tất cả lực lượng quân đội đang muốn tiến lại gần ra phía xa. Trên mặt đất, cùng với đường phố xuất hiện những vết nứt ngang dọc xen kẽ, làm cho bức tường bảo vệ xung quanh căn cứ cũng bị nứt toạc ra rồi ầm ầm sụp đổ.

    Vù!

    Khi thân thể Địa Long thú rơi xuống không bao lâu thì tiếp theo trên trời cao xuất hiện một điểm đen nhỏ xíu, chính là Lâm Siêu đang rơi vào trạng thái hôn mê.

    Một vị Tướng quân dùng thân thủ của mình thoát ra khỏi đám cát bụi, thì nhìn thấy thân hình Lâm Siêu đang rơi nhanh xuống, khiến hắn ta vô cùng khẩn trương, cầm lấy bộ đàm điên cuồng hét lên: " Nhanh đỡ lấy Tướng quân, nhanh đỡ lấy!"

    Binh lính trên những chiếc máy bay trực thăng, tay chân luống cuống, họ muốn liếu mạng bay đến gần vị trí của Lâm Siêu, thế nhưng những luồng khí lưu cuồng bạo sinh ra sau khi thân thể khổng lồ của Địa Long thú rơi xuống, làm cho cánh quạt của bị rung lắc mạnh, gây khó khăn cho việc điều khiển trực thăng , làm cho bọn họ không thể nào tới gần.

    Trong Bộ tổng chỉ huy, tất cả mọi người từ những vị tướng quân cho đến binh lính nhìn thấy cảnh này mà lực bất tong tâm.

    Đôi mắt Hứa Tư lệnh nhìn chằm chằm hình ảnh Lâm Siêu đang từ trên trời cao rơi nhanh xuống, bàn tay nổi đầy gân đem bộ đàm nắm trong tay mạnh mẽ bóp vỡ nát, tia lửa điện xẹt ra bắn vào tay của ông, thế nhưng Hứa Tư lệnh không có phát hiện ra.

    "Không!"

    Sở Sơn Hà ngửa mặt gào thét, điên cuồng lao đến , thế nhưng khoảng cách thực sự quá xa, hắn chỉ trơ mắt nhìn bóng người trên trời kia đang không ngừng rơi nhanh xuống, giọt nước mắt nóng hổi từ trong khóe mắt chảy ra.

    Ba người Hắc Nguyệt, Vưu Tiềm cùng Phạm Hương Ngữ chạy ra tới gần thì cũng chỉ đành bất lực nhìn bóng hình Lâm Siêu lao nhanh xuống, sắc mặt trắng bệch cùng vẻ mặt không thể nào tin nổi.

    "Không, sẽ không phải như thế này…"

    Lâm Thi Vũ đứng trên tầng thượng tòa nhà cao tầng, trong con mắt lấp lòe tia lửa điện, Lâm Thi Vũ đã nắm bắt được cách điều khiển năng lực của mình, có thể lợi dụng dòng điện kích thích thị giác làm tăng khả năng quan sát của mình, giờ đây trong bóng hình Lâm Siêu rơi vào trạng thái hôn mê đang không ngừng từ trên trời cao rơi nhanh xuống hiện ra rõ mồn một trong tầm mắt nàng.

    "Không, không phải như thế này…"

    Náng cúi đầu, mái tóc trên đầu bỗng nhiên uốn lượn giống như đang sống dậy, trên làn da trắng nõn phát những tia lửa điện, những tia lửa điện mạnh mẽ bắn ra từ khắp các nơi trên cơ thể nàng, xung quanh cơ thể nàng như được bao trùm bên trong những tia lửa điện. Cả cơ thể của nàng từ từ bay lên khỏi mặt đất, mây đen trong không trung giống như bị thứ gì hấp dẫn, từ bốn phương tám hướng tụ lại phía trên đỉnh đầu nàng, tạo thành vòng xoáy khổng lồ.

    Ầm ầm ầm!

    Tiếng sấm nổ vang, cùng với những tia sét lập lỏe chạy trên bầu trời, giống như một cơn bão lớn đang ập tới.

    Mọi người tụ tập trên nóc những tòa nhà lân cận, khi nhìn thấy một màn kinh người này thì không khỏi kinh ngạc trợn mắt há mồm.

    Lâm Thi Vũ ngẩng đầu lên, mái tóc màu đen tung bay, từng tia lửa điện màu tím lập lòe bên trong, đôi mắt nàng trở thành màu tím tràn ngập tử sắc điện quang, cả cơ thế nàng từ từ nghiêng về phía trước, giống như tư thế chuẩn bị lao xuống. Đúng lúc này, trong đôi mắt màu tím của nàng bỗng phản chiếu hình ảnh của Lâm Siêu, lông mày nàng bỗng nhiên giật giật.

    Nàng không khỏi lắc đầu choáng váng.

    Hấp!

    Đôi cánh rồng sau lưng Lâm Siêu dường như được truyền vào sức sống, mạnh mẽ vỗ cánh, nhanh chóng làm giảm tốc độ rơi của Lâm Siêu.

    Nhìn thấy Lâm Siêu bình an hạ xuống mặt đất, màu tím trong đôi mắt của Lâm Thi Vũ ngay lập tức biến thành màu đen, nàng giật mình tỉnh lại, những đám mây mù trên đỉnh đầu nàng dần dần tản ra xung quanh, những tia lửa điện uốn lượn xung quanh cơ thể nàng cũng biến mất, cả thân thể nàng từ từ hạ xuống nóc tòa nhà.

    "Đây là…" Lâm Thi Vũ cúi đầu nhìn hai bàn tay của chính mình, trong mắt tràn ngập sự mê hoặc.

    ………………..

    Dưới sự giúp đỡ của đôi cánh sau lưng, cả cơ thể Lâm Siêu nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, khi hai bàn chân chạm vào mặt đất, cảm giác bủn rủn từ hai chân truyền đến, khiến hắn không thể nào điều khiển được cơ thể làm cơ thể trở nên lảo đảo suýt nữa té ngã, năng lượng bên trong cơ thể hắn bị tiêu hao rất lớn, hắn hầu như không còn đủ sức đững vững.

    "Nguy hiểm thật!"

    Lâm Siêu nhẹ nhàng thở ra một hơi, ban nãy suýt chút nữa mọi chuyện vượt qua tầm kiểm soát của mình.

    Cùng lúc đó, hình ảnh Lâm Siêu hạ cánh an toàn được truyền tới phòng tình báo của Bộ Tổng chỉ huy, tất cả mọi người đều hưng phấn, vui mừng đứng dậy hét to sung sướng, hận không thể nhảy vào trong màn hình, túm lấy Lâm Siêu cùng nhau tung hô ăn mừng.

    Mấy vị Tướng chỉ huy lực lượng không quân, sau khi nhìn thấy Lâm Siêu tự mình tình lại, dường chính mình được giải tỏa nguy cơ, không khỏi thở phảo nhẹ nhõm, vẻ mặt lo lắng lập tức biến mất.

    Khi khói bụi tan đi, hố sâu hình thành từ cú rơi của Địa Long thú hiện ra trước mắt của tất cả mọi người. Chỉ thấy đường kính hố rộng mấy nghìn mét, nằm trong hố lớn, Địa Long thú máu thịt trên người nát bét, đầu nó hoàn toàn bị dập nát, máu tươi văng ra xung quanh đến cả trăm mét, nó đã thực sự chết đi, có điều phần thân thể còn sót lại vẫn co giật vặn vẹo.

    Lâm Siêu cảm nhận được khí tức của nó đã triệt để mất đi mới trấn tĩnh lại, cả người hắn đổ ngược ra phía sau, đôi cánh rồng sau lưng đã rút vào bên trong cơ thể, đôi mắt hướng lên trên bầu trời lúc trước chỉ có gió và tuyết, lúc này tuyết đã ngừng rơi gió đã ngừng thổi, rốt cục mọi thứ đã dừng lại.

    Nhắm mắt lại, toàn bộ thế giới đều trở nên tối đen….

    Lúc này, lực lượng không quân sau khi xác nhận tình trạng của Địa Long thú đã thực sự chết đi, thì ngay lập tức sử dụng bộ đàm thông báo với Bộ Tổng chỉ huy, và sau đó đem tin tức này truyền tới tất cả mọi nơi trong căn cứ.

    Khi vừa nghe được tin tức này, những người dân chạy nạn hầu như không có tin tưởng, nhưng sau khi nhìn thấy các binh lính cùng với những người duy trì trật tự đều đang hưng phấn lao ra ngoài ăn mừng thì mới nửa tin nửa ngở bám theo đuôi họ đi ra bên ngoài.

    Hứa Tư lệnh cùng các thuộc hạ trung thành trong Bộ Chỉ huy, ngồi trên xe ô tô đang nhanh chóng đi tới, rồi ra lệnh cho những nhân viên cấp cứu nhanh chóng giúp Lâm Siêu tiến hành trị liệu. Những vị Tướng quân cùng với binh lính từ trong các con phố chen chúc đi ra, trên mặt họ hiện lên vẻ mặt hưng phấn cùng kích động, miệng không ngừng hô to tên Lâm Siêu.

    Mà ở trước tên của hắn còn có thêm hai từ… Chiến thần!

    ……………………
     
    Quantdplc, keosanga, rukuru and 14 others like this.
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Trùng Khải Mạt Thế
    Tác giả: Cổ Hi
    Quyển 3: Thương Thần

    Chương 82: Kế hoạch tạo thần.


    Dịch: Hanoi1946
    Nguồn: bachngocsach

    Tiểu Siêu…

    Tiểu Siêu!

    Hắn lẳng lặng đi trong bóng tối dường như vô tận, đột nhiên có một tiếng gọi từ phía sau truyền đến.

    Hắn dừng chân, quay đầu nhìn lại.

    Đột nhiên có một luồng ánh sáng xé toang bóng tối, sáng rực lên trước mắt hắn…

    …..

    Lâm Siêu từ từ mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt hắn là khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Lâm Thi Vũ thấm đẫm nước mắt cùng với đôi mắt đỏ hoe đang bồn chồn lo lắng nhìn hắn, đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại đang nắm chặt lấy đôi bàn tay to lớn thô ráp của hắn.

    "Tỉnh rồi, em tỉnh rồi"

    Nhìn thấy Lâm Siêu mở mắt, tâm trạng của Lâm Thi Vũ trở nên vô cùng kích động khiến cho cơ thể run rẩy, nụ cười xuất hiện trên môi của nàng, Lâm Thi Vũ ra sức nắm chặt lấy bàn tay Lâm Siêu.

    Lâm Siêu cảm thấy lòng mình vô cùng ấm áp, đưa bàn tay lên nhẹ nhàng lau sạch nước mắt dính trên gương mặt xinh đẹp của Lâm Thi Vũ, mỉm cười nói: " Chị đừng lo lắng, em không sao đâu!"

    Lâm Thi Vũ nhào vào lòng ngực hắn, nước mắt không kìm được liên tục tuôn rơi, vừa khóc vừa gật mạnh đầu, không biết là vì đồng ý với câu trả lời của Lâm Siêu hay là hi vọng câu trả lời của hắn vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.

    Một lúc sau, chờ khi Lâm Thi Vũ bình tĩnh trở lại, Lâm Siêu mới có thời gian tự kiểm tra thương thế của bản thân mình. Hắn nhìn thấy hai tay quấn đầy bằng trắng, được bó bột cố định xương cánh tay, ngoài ra trên người hắn có cắm bảy tám ống truyền dịch, ở bên cạnh giường có nhiều máy móc thiết bị y tế đang chạy, trên đó hiện lên một loạt các thông tin về tình trạng sức khỏe của hắn.

    Lâm Siêu nhắm mắt cảm thụ một hồi, phát hiện sức khỏe của mình do với sự đoán còn tốt hơn nhiều, cánh tay tuy bị thương nghiêm trọng, thế nhưng xương cốt không có chỗ nào bị gãy vỡ, lúc này dưới sự cứu chữa của các bác sĩ trong căn cứ đã khôi phục được bảy tám phần, tốc độ khôi phục này khiến hắn không khỏi có chút giật mình, quay sang hỏi Lâm Thi Vũ:

    "Em hôn mê mấy ngày rồi?"

    "Hai ngày." Lâm Thi Vũ vội vàng hỏi:"Em cảm thấy đói bụng sao?"

    Lâm Siêu mỉm cười lắc đầu, nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, mới hai ngày? Thể chất của hắn tuy rằng rất mạnh mẽ, nhưng muốn khôi phục thương thế của cánh tay chỉ cần có hai ngày thì hơi có chút miễn cưỡng.

    Lâm Thi Vũ cực kỳ thông minh, thông qua vẻ mặt của Lâm Siêu, mơ hồ có thể đoán được suy nghĩ của hắn, mỉm cười khẽ nói: " Sau khi em hôn mê, Hứa Tư lệnh không chỉ ra lệnh cho các bác sĩ hàng đầu trong căn cứ ngày đêm cứu chữa cho em, mà còn cử tất cả các Tiến Hóa Giả có năng lực trị liệu tiến hành chữa trị vết thương trên cánh tay, đem cánh tay khôi phục lại như cũ." Nói xong lời cuối cùng, nụ cười trên môi nàng biến mất, tức giận nhìn Lâm Siêu, nói: " Sau này không cho phép em được mạo hiểm tính mạng của mình như vậy nữa, chỉ một chút nữa thôi là em đã mất mạng!"

    Bàn tay Lâm Siêu bóp bóp hai má của nàng, mỉm cười nói: " Không phải là không có chuyện gì sao, chỉ là cánh tay bị thương thôi mà, tự em biết lỗi rồi."

    "Hừ, chỉ giỏi cậy mạnh, đây là chị không nói đùa với em." Lâm Thi Vũ trịnh trọng nói.

    Lâm Siêu khẽ mỉm cười, nói: " Để cho mấy người bọn họ vào đi."

    Lâm Thi Vũ thấy hắn chủ động thay đổi chủ đề, chỉ có thể thở dài một tiếng, nói với ba người đang đứng ngoài cửa: " Không phải mấy người mấy người các cậu cũng nghe thấy sao, còn muốn tôi phải tự mình ra mời các cậu vào sao?"

    Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Vưu Tiềm, Hắc Nguyệt cùng Phạm Hương Ngữ ba người lúng túng đi vào, Vưu Tiềm ngượng ngùng nói: " Còn không phải chúng tôi cho chị em hai người có thời gian mà nói chuyện với nhau sao?"

    "Hừ, tôi thấy mấy người các cậu muốn nghe trộm thì có." Lâm Thi Vu khoanh tay trước ngực nói.

    Vưu Tiềm: "…"

    Hắc Nguyệt thân thiết nhìn Lâm Siêu , nói: "Thân thể của cậu thế nào, có cảm thấy khá hơn không?"

    Lâm Siêu khẽ gật đầu, nói: " Để cho mấy người lo lắng, tôi không có chuyện gì, tình hình trong căn cứ hai ngày hôm nay ra sao rồi?"

    Phạm Hương Ngữ tùy tiện kéo một cái ghế ra rồi ngồi xuống, ưu nhã vắt chân này lên chân kia, quần đen bằng lụa bị kéo lên để lộ cổ chân nhỏ trắng như tuyết, nàng khẽ nhếch đôi môi anh đào lên nói: " Có thể có chuyện gì, lần này ngươi lập đại công, trở thành anh hùng của nhân loại, Hứa lão đầu đang bận rộn cho người tạc tượng ngươi đấy, lại còn muốn xây dựng một cái gì đó có tên là "Kế hoạch Tạo thần", thực sự là một kẻ ngu xuẩn…"

    Vưu Tiềm hiếu kỳ nói: "Ngu xuẩn?"

    Phạm Hương Ngữ khẽ nhấc cằm lên, nói: " Còn không ngu sao, tên ác ma này đang muốn tính toán cái gì ta còn không biết? Hắn căn bản không phải vì cứu vớt cái căn cứ này, chỉ thuần túy muốn có hai nguồn năng lượng Gen của hai con quái vật khổng lồ kia, hai ngày nay thi thể của chúng nó vừa mới mổ xẻ, vẫn đang còn tiến hành nghiên cứu, ngươi nói dựa vào đại công này của hắn, muốn xin hai nguồn năng lượng Gen này còn không thích hợp sao? Không chỉ lấy được hai nguồn năng lượng Gen, còn có thể lừa gạt mọi người kiếm lấy danh hiệu Đại anh hùng, quả thực là lưỡng cử nhất tiện, sự tính toàn này, chà chà…"

    Vưu Tiềm tỉnh ngộ nói: " Thì ra là như vậy."

    Hắc Nguyệt tức giận nói: " Quạ đen thì nhìn cái gì cũng đều thành màu đen."

    "Tiểu cô nương, ngươi còn quá trẻ…" Phạm Hương Ngữ ra vẻ một người từng trải nói.

    Lâm Siêu liếc nàng một chút, nói: " Kế hoạch Tạo thần là xảy ra chuyện gì?"

    " Tựa hồ là muốn bồi dưỡng ra mười vị Thần tướng, phụ trách thủ hộ căn cứ, ý tứ đại khái chính là từ trong mỗi quân doanh chọn ra mười người có năng lực mạnh nhất, tập trung tất cả tài nguyên bồ dưỡng bọn họ, có lẽ lần này bị quái vật tập kích, đã tạo cho bọn họ một lời nhắc nhở, cho dù Tiến Hóa Giả phổ thông có nhiều đến đâu một khi đụng độ với siêu cấp quái vật như lần này thì cũng sẽ trở thành bia đỡ đạn mà thôi. Có lẽ một mình ngươi không đủ an toàn nên muốn bồi dưỡng mười vị Thần tướng có năng lực thể chất ngang bằng ngươi, để bảo vệ căn cứ." Phạm Hương Ngữ tùy ý nói.

    Lâm Siêu khẽ gật đầu, căn cứ đẩy nhanh kế hoạch Tạo thần không khiến hắn ngạc nhiên lắm, bất cứ người nào đừng trong hàng ngũ những người quản lý trong căn cứ đều hiểu rõ đạo lý này, lấy mười vạn binh lính trong căn cứ, bất kể là điều tra tìm kiếm những con Hủ thi đặc thù, hay là tìm kiếm tài nguyên, thì tự thân một mình hắn không có khả năng hoàn thành.

    Dưới sự trợ giúp của một số lượng lớn nhân thủ, kế hoạch Tạo thần rất nhanh sẽ được hoàn thành, muốn tạo ra mười vị Thần tướng có thể chất gần giống như hắn không khó, đây chính là chỗ tốt khi gia nhập căn cứ, thế nhưng cái bất lợi cũng rất rõ ràng, người tham gia kế hoạch tạo thần, cả đời sẽ phải trói chặt với căn cứ, vì căn cứ mà làm ra cống hiến.

    Chuyện này có ý nghĩa là, nếu như căn cứ gặp chuyện nguy hiểm, người đầu tiên chết đi sẽ chính là Thần tướng.

    Lâm trận bỏ chạy?

    Phản loạn?

    Căn cứ nếu như lựa chọn tập trung tất cả nguồn tài nguyên để bồi dưỡng thì tự nhiên sẽ có cách để khống chế những nhân tố không ổn định.

    Ở thời điểm nguồn năng lượng tiến hóa được phát hiện, thì ngày đó sớm muộn cũng sẽ đến, nếu như nói việc xây dựng " Căn cứ" là kết quả của thời đại này, thì "Thần tướng" được sinh ra chính là kết quả có được do việc xây dựng căn cứ.

    Lâm Siêu biết phải nhanh chóng tăng thực lực của mình lên, mình lựa chọn một cuộc sống lang bạt, không muốn vì bất cứ một cái căn cứ nào trói buộc tính mạng, thì chỉ có cách phải bỏ xa những người khác, mới có thể đảm bảo an toàn cho chính mình, bằng không dưới phạm vi thế lực của mỗi căn cứ, chỉ có một lựa chọn là cúi đầu, chịu sự thống trị của kẻ khác.

    Có điều, năng lực của bản thân muốn vượt qua sự bồi dưỡng tập trung tài nguyên của căn cứ cho mười người kia là một chuyện phi thường khó khăn, biết trước tương lai chính là ưu thế duy nhất của hắn, chính là so với người khác nắm giữ trong tay nguồn năng lượng Gen, nhưng ưu thế này bây giờ đã không còn, hơn nữa lấy tình trạng thể chất của hắn bây giờ đã gần như không còn có cách nào để tăng thêm nữa, đối với nguồn năng lượng Gen trong cơ thể những con Hủ thi bình thường đã gần như không còn tác dụng với hắn nữa.

    Thứ này khiến hắn dậm chân tại chỗ, nhưng lại khiến người khác không ngừng tiến lên.

    Đây là một việc mà Lâm Siêu tuyệt đối không bao giờ cho phép, vì lẽ đó hắn lựa chọn cho mục tiêu tiếp theo, chính là khu vực kiếp trước không có ai dám tiến vào… Khu vực sâu Số 1!
     
    Quantdplc, keosanga, rukuru and 16 others like this.
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Trùng Khải Mạt Thế
    Tác giả: Cổ Hi
    Quyển 3: Thương Thần

    Chương 83: Dùng thử.

    Dịch: Hanoi1946
    Nguồn: bachngocsach

    Thời gian sẽ không vì bạn vấp ngã mà dừng lại chờ đợi.


    Lâm Siêu cảm thấy thương thế đã hồi phục được bảy tám phần mười, lấy tốc độ hồi phục vết thương của hắn thì khi bắt đầu tiến vào "Khu vực sâu số 1" cơ thể của hắn sẽ hồi phục hoàn toàn. Lâm Siêu ngồi dậy, dùng tay rút bảy tám ống truyền dịch đang cắm trên cơ thể mình ra ngoài, mùi thuốc sát trùng bốc ra sau khi lật cái chăn đang phủ trên người ra, hướng về Phạm Hương Ngữ nói: "Đem y phục của ta tới đây!"

    "Ta không phải là người hầu của ngươi!" Phạm Hương Ngữ lập tức kháng nghị, thế nhưng cơ thể nàng lại không tự chủ được đứng dậy lấy bộ quân phục được gấp gọn một bên đưa tới.

    Lâm Siêu khoác quân phục lên người, nói:"Ngươi đương nhiên không phải là người hầu, ngươi là tù binh."

    "Ngươi!" Phạm Hương Ngữ tức giận dậm chân, kêu hừ một tiếng, quay đầu rời khỏi phòng bệnh.

    Lâm Siêu trong lòng nhớ tới khối Thổ Long tinh ở trong cơ thể của Địa Long thú, sau khi thay đổi trang phục xong, liền ngay lập tức đi tới Viện nghiên cứu khoa học.

    Di chuyển trên đường phố trong căn cứ, trên đường phố có gặp được một số dân chạy nạn cùng binh lính, những người đó nhìn thấy hắn đều vui mừng, hưng phấn chen chúc tiến gần lại phía hắn, tranh nhau bày tỏ tình cảm cùng nói những lời cảm ơn đối với hắn.

    Làm cho Lâm Siêu có chút ngượng ngùng, vất vả khi đối phó với làn sóng người bủa vây xung quanh mình. Ngay lập tức hắn chui vào bên trong một chiếc xe quân đội đang đỗ ở ven đường.

    "Ngươi…" Người lái xe trung niên mang quân hàm Thiếu úy vừa mới phản ứng còn chưa kịp mở miệng nói ra từ tiếp theo, liền bị Lâm Siêu dùng tay gõ nhẹ vào sau gáy trực tiếp đánh ngất.

    Lâm Siêu ném hắn sang ghế bên cạnh tài xế, sau đó lái xe về hướng Viện Nghiên cứu Khoa học.

    Trên đường đi tới Viện Nghiên cứu Khoa học, trên đường phố chỉ có một ít dân chạy nạn cùng với binh lính đi tuần. Xe đi gần đến tòa nhà của Viện Nghiên cứu thì dừng lại, Lâm Siêu xuống xe rồi đi tới lối vào tòa nhà.

    Trước cổng Viện Nghiên cứu có một trạm gác, những binh sĩ đang canh gác ở đó khi nhìn thấy Lâm Siêu đi tới thì lập tức quát lên: " Đứng lại, nơi này là Viện Nghiên cứu Khoa học, những người không liên quan…"

    "Lâm Tướng quân!"

    "Là Lâm Tướng quân!"

    Người lính này lời nói ra còn chưa hết, liền bị những khác xen ngang cắt đứt. Những người lính này khi nhìn thấy Lâm Siêu, liền cảm thấy khó có thể tin vào mắt mình, vô cùng vui mừng phấn khích, lao tới vây quanh.

    "Lâm….Lâm Tướng quân?"

    Người lính vừa nãy phát ra lời cảnh báo với Lâm Siêu, giờ phút này miệng há to đầy kinh ngạc. Thời điểm Lâm Siêu ác chiến với hai con Rắn khổng lồ, hắn phụ trách nhiệm vụ di tản sơ tán dân chạy nạn đến chỗ an toàn, nên không có cơ hội được nhìn thấy Lâm Siêu. Không nghĩ tới người thanh niên trẻ tuổi này lại chính là người trong lời đồn đại đang lan truyền khắp căn cứ trong hai ngày hôm nay : "Chiến thần Lâm Siêu!"

    Lâm Siêu nhìn dáng vẻ nhiệt tình của bọn họ, liền vội vàng nói: " Để lát nữa, tôi đang có việc gấp."

    "Được, được được, Lâm Tướng quân, xin mời, xin mời ngài…"

    Mấy người lính vội vã tránh ra, một mặt chắp tay ra hiệu mời Lâm Siêu đi vào, một mặt vẫn kính nể đứng bên người Lâm Siêu.

    Sau khi Lâm Siêu đi vào toà nhà, vẻ mặt mấy người lính liền trở nên vô cùng kích động, nói:

    "Cảm giác đúng là như mơ, ta lại có cơ hội được nhìn thấy Chiến Thần."

    " Ha ha, Nhị mặt rỗ xin ta trực thay cho hắn, nếu hắn biết ngày hôm nay Lâm Tướng quân tới, khẳng định sẽ tiếc đứt ruột cho mà xem, ai bảo hắn đi tán gái, ha ha…"

    " Lâm Tướng quân quả nhiên bất phàm, chà chà, các cậu không nhìn thấy được cảnh khi Lâm Tướng quân dùng cánh tay tóm lấy đuôi con Rắn khổng lồ kia rồi kéo lên trời, dáng vẻ đó thật giống như Thiên thần."

    " Ai nói với cậu là tôi không thấy, tôi lúc đó là đang đứng gần khu vực đó!"

    " Ba người các cậu tránh qua một bên đi, lấy tình hình lúc đấy làm gì các cậu có gan ở lại!"

    Sau khi tiến vào Viện nghiên cứu khoa học, Lâm Siêu đi tới lễ tân, chưa kịp nói ra ý định của mình, thì cô gái trẻ xinh đẹp ngồi ở quầy lễ tân bỗng nhiên đứng lên, với vẻ mặt khó mà tin được nhìn hắn nói: "Lâm Tướng quân, đúng là anh? A, em, em…." Sau khi xác định chính mình không bị hoa mắt, nàng kích động hét ầm lên.

    Lâm Siêu khẽ ho khan, nói: "Tôi muốn gặp Viện trưởng, cô giúp tôi xem lịch hẹn, không biết lúc nào ông ây có thời gian…"

    " Muốn gặp Viện trưởng? Không thành vấn đề, không thành vấn để, e sẽ ngay lập tức giúp anh thông báo, Viện trưởng khẳng định là đang rảnh rỗi!" Cô gái trẻ hưng phấn vội vã đặt lịch hẹn cho Lâm Siêu.

    Một lát sau, nàng thả bộ đàm xuống, gương mặt vui mừng nhìn Lâm Siêu , nói: " Lâm Tướng quân, Viện trưởng đang ở tầng cao nhất của tỏa nhà, bất cứ lúc nào anh cũng có thể đi gặp ông ấy, để e đưa anh đi!" Nói xong, gò má nàng trở lên ửng đỏ.

    Lâm Siêu gật đầu nói: " Vậy thì cảm ơn cô."

    "Không, không cần cảm ơn, đây là e nên…" Cô gái trẻ đỏ mặt nói.

    Lâm Siêu nhìn nàng một cái, không nói gì nữa.

    Hai người đi vào thang máy, sau đó rất nhanh đã đi tới tầng cao nhất, cửa thang máy vừa mới mở ra, thì một thân ảnh gầy gò đã hiện ra trong tầm mắt, chính là Viện trưởng Viện Nghiên cứu Khoa học Quách Thiên Hoa.

    Lâm Siêu có chút giật mình, không nghĩ tới Viện trưởng lại đích thân đi ra đón mình, vội vàng nói: " Xin chào Quách Viện trưởng."

    Quách Thiên Hoa vẻ mặt tươi cười, nhiệt tình kéo tay Lâm Siêu, nói: " Nhanh như vậy liền khỏi hẳn? Chà chà, thể chất thật là kinh người, từ khi cậu đưa ra lý luận về nguồn năng lượng tiến hóa, tôi lúc nào cũng muốn được gặp cậu, lần trước ở lễ thành lập căn cứ, đã không có cơ hội để nói chuyện, cuộc gặp gỡ lần này thật là dịp may hiếm có để chúng ta bàn luận một phen, ha ha…"

    Lâm Siêu hàn huyên với Quạch Thiên Hoa vài câu, sau đó mới nói rõ ý đố của cuộc gặp gỡ lần này: " Quách Viện trưởng, lần này tôi đến, chủ yếu là muốn xem một chút thi thể của hai con rắn kia."

    Quách Thiên Hoa cười nói: " Đừng khách khí như vậy, cứ gọi tôi là lão Quách là được, muốn xem thi thể của bọn nó? Không thành vấn để, đi theo tôi."

    Lâm Siêu quay đầu vẫy tay chào cô gái, sau đó cùng Quách Thiên Hoa đi đến phòng thí nghiệm có chứa thi thể của hai con Rắn khổng lồ.

    Phòng thí nghiệm này vô cùng rộng lớn, bên trong có đủ các loại dụng cụ cùng máy móc tinh vi, có những màn hình ghi chép số liệu giả lập, ở trong đó có mấy ống nghiệm to có chứa một thứ chất lỏng màu xanh biếc, cùng với mấy miếng thịt được cắt ra đôi mắt cùng quả tim rắn.

    " Hai con súc sinh này đã bị mổ xẻ, cắt nhỏ để tiến hành nghiên cứu, trong cơ thể chúng nó, tôi có phát hiện ra một loại vật chất màu xám bạc, sau khi nghiên cứu thì phát hiện bên trong vật chất này có chứa vi-rút gây bệnh, thế nhưng những vi-rút gây bệnh này có trạng thái vô cùng kỳ lạ, không xảy ra sự cuồng bạo giống như vi-rút gây bệnh lấy trong cơ thể của Hủ thi…"

    Quách Thiên Hoa đưa Lâm Siêu vào phòng thí nghiệm, vừa đi vừa giới thiệu.

    Lâm Siêu hơi kinh ngạc, không nghĩ tới nguồn năng lượng Gen trong cơ thể của hai con Rắn khổng lồ này lại có phẩm chất tốt như vậy, đều là cấp Bạc, nếu đã được tinh luyện đạt đến cấp độ này hiệu quả có được sẽ vượt xa hơn nhiều so với nguồn năng lượng tiến hóa Gen màu trắng.

    "Nếu là như vậy, tôi nghĩ rằng nhân loại có thể dùng nó để cường hóa thân thể."

    Lâm Siêu thuận miệng nói ra suy nghĩ của mình, ngược lại không có nói để mình sử dụng, lấy những thiết bị tinh vi hiện đại ở đây cùng với một lượng lớn nhân viên nghiên cứu khoa học xuất sắc, họ sẽ rất nhanh tìm ra được tác dụng của nguồn năng lượng tiến hóa, không bằng mình bán cho họ một cái nhân tình.

    "Sử dụng?"

    Quách Thiên Hoa giật này cả mình, nói:

    " Đây chính là vi-rut lây bệnh, nhân loại nếu sử dụng, chẳng phải là sẽ bị nhiễm bệnh rồi biến thành Hủ thi sao?"

    Lâm Siêu tùy ý nói: " Cho Tiến Hóa Giả dùng là được."

    Quách Thiên Hoa cúi đầu trầm tư, vẻ mặt vô cùng chăm chú, một lát sau, ông ta lắc đầu nói:

    " Vẫn quá mạo hiểm, Tiến Hóa Giả tuy rằng không e ngại vi-rut, thế nhưng nếu bị vi-rut nhiễm vào máu hoặc là bên trong não bộ, như thế sẽ có 80% tỷ lệ biến thành Hủ thi."

    Lâm Siêu trong lòng hơi động, mìm cười nói: " Nếu như ông không yên lòng, thì để cho tôi tới thử xem như thế nào?"

    ……………..
     
    Quantdplc, keosanga, rukuru and 15 others like this.
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Trùng Khải Mạt Thế
    Tác giả: Cổ Hi
    Quyển 3: Thương Thần

    Chương 84: Không cẩn thận liền biến thành tấm gương.

    Dịch: Hanoi1946
    Nguồn: bachngocsach

    "Không được!"

    Quách Thiên Hoa hầu như không suy nghĩ gì, trực tiếp từ chối, nhưng lại cảm giác lời từ chối của mình quá nghiêm túc, sắc mặt ông ta hòa hoãn hơn mấy phần, cười khổ nói:

    "Tôi biết, thể chất của cậu so với Tiến Hóa Giả phổ thông mạnh hơn rất nhiều lần, nhưng thí nghiệm này quá nguy hiểm, tôi hay dùng những sinh vật khác để làm thí nghiệm, để lúc khác nói chuyện này đi, dù sao mạng người rất quan trọng, hơn nữa thân phận của cậu không phải là Tiến Hóa Giả phổ thông,vạn nhất xảy ra vấn đề, đây chính là tổn thất của nhân loại, tôi cũng không có thể gánh vác nổi tội danh giết chết vĩ nhân của nhân loại."

    Lâm Siêu thầm cười khổ, đây chính là nguồn tiến hóa năng lượng Gen cấp Bạc, để cho những sinh vật khác làm thí nghiệm thì thật là phung phí của trời, hắn liền nói ngay:

    "Không cần phiến phức như vậy đâu, tôi trước đây đã uống qua nước máy đã bị nhiễm vi-rut gây bệnh, thế nhưng không có chuyện gì xảy ra, ông cứ để tôi thử đi, phải có người hi sinh thân mình vì khoa học thì khoa học mới phát triển được, không phải vậy sao?"

    Quách Thiên Hoa chấn động trong lòng, vì câu nói sau cùng ông nghe Lâm Siêu nói , ông ta thần sắc phức tạp nhìn Lâm Siêu, nói: " Vạn nhất có vấn để, cậu sẽ không hối hận chứ?"

    Lâm Siêu lắc đầu.

    Quách Thiên Hoa nhìn chăm chú hắn trong chốc lát, thở dài một tiếng, nói: " Thật sự là xấu hổ, tôi đã hơn nửa người nằm ở trong quan tài, mà tính quyết đoán lại không có bằng một người trẻ tuổi như cậu, tuy rằng bây giờ là Kỷ nguyên Hắc ám, thế nhưng lấy sự thành tựu của cậu bây giờ, tương lai sẽ không phải lo lắng tính mệnh của mình, ngược lại còn có thể tận hưởng vinh hoa phú quý, giờ đây cậu lại tự nguyện buông bỏ những thứ này, đồng ý hi sinh vì khoa học, thật sự trở thành tấm gương cho chúng tôi."

    Lâm Siêu có chút ngượng ngùng, nói : "Tôi không có vĩ đại như Viện trưởng nói, tôi chỉ là…"

    " Cậu không cần phải khiêm tốn!"

    Quách Thiên Hoa vẻ mặt nghiêm nghị, ngắt lời hắn, rồi nghiêm túc nói : "Nếu không, cậu từ bỏ quân đội, đến Viện Nghiên cứu Khoa học đi, chức Phó Viện trưởng Viện Nghiên cứu sẽ là của cậu!"

    Chức Phó Viện trưởng nắm trong tay thực quyền, chứ không phải hư danh như Phó Viện trưởng danh dự.

    Lâm Siêu khẽ ho một tiếng, đưa ông ta trở về chủ đề cũ: " Chuyện này, hay chúng ta tiếp tục nói về chuyện làm thí nghiệm đi."

    Quách Thiên Hoa trịnh trọng nhìn hắn, nói: "Cậu thật sự phải làm như vậy?"

    Lâm Siêu gật mạnh đầu.

    "Được rồi…"

    Quách Thiên Hoa trầm ngâm một chút, nói: "Tôi trước tiên phải chia nhỏ liều lượng, một khi xuất hiện cảm giác không khỏe, cậu phải lập tức thông báo cho tôi."

    Lâm Siêu gật đầu.

    Quách Thiên Hoa lúc này mới gọi đến ba chuyên gia hàng đầu của phòng thí nghiệm đến, ba người này đều đã ngoài năm mươi tuổi, trang phục màu xám trắng, trước ngực đeo huy chương :" Nghiên cứu viên Cao cấp."

    Ba người này sau khi nhìn thấy Lâm Siêu đều lộ vẻ nghi hoặc, người trẻ tuổi này là ai, dĩ nhiên lại có quyền đi vào phòng thí nghiệm tuyệt mật này, hình như còn do đích thân Quách Viện trưởng đưa vào.

    Quách Thiên Hoa thấy ba người không nhận ra Lâm Siêu, lập tức cười rồi giới thiệu:

    " Đây chính là Chiến thần Lâm Siêu, Phó Viện trưởng vinh dự của Viện Nghiên cứu Khoa học! Lâm Siêu, ba vị này đều là trợ thủ đắc lực của tôi!"

    Lâm Siêu? Ba người bỗng nhiên trợn mắt lên, khó mà tin nổi nhìn Lâm Siêu, một người trong đó kinh hô: " Cậu chính là người phát hiện ra nguồn năng lượng tiến hóa, Giáo sư Lâm?"

    Giáo sư Lâm? Lâm Siêu vuốt mũi, nói :"Hừm, tiền bối quá khen."

    "Chà chà, thực sự là trẻ tuổi!"

    "Giáo sư Lâm, cậu có thể nói qua một chút trước đây làm thế nào mà cậu có thể phát hiện ra được nguồn năng lượng tiến hóa, quá mức thần kỳ, quả thực có thể sánh ngang với phát hiện của Newton về thuyết vạn vật hấp dẫn! Thật là đáng tiếc, ban đầu tôi mỗi ngày đều nghiên cứu về nguồn năng lượng tiến hóa, phân tích tất cả các số liệu về nó, thế nhưng lại không dám thí nghiệm trên cơ thể người, nếu không, phát hiện vĩ đại này đã là của tôi rồi!

    Một vị giáo sư có thân hình thấp lùn đập tay lên ngực, vẻ mặt hối hận nói.

    Quách Thiên Hoa tức giận nói: " Sao có thể nói những lời xằng bậy như vậy, thí nghiệm trên cơ thể người không phải nói là có thể làm!"

    Lúc này vị giáo sư thấp lùn mới tỉnh ngộ, vội vàng nói: "Viện trưởng, ngài xem miệng tôi có phải đáng đánh không… Có điều nói đi nói lại, nếu như cho tôi thêm thời gian, tôi nhất định có thể phân tích ra được tác dụng của nguồn năng lượng tiến hóa, đáng tiếc a…" Nói rồi, ông ta lấy vẻ mặt u oán nhìn Lâm Siêu, tựa hồ là nói do sự xuất hiện của Lâm Siêu , khiến cho công lao thành quả của ông ta bị cướp đi.

    Quách Thiên Hoa, cười nói: " Đây là số mệnh, bớt ở chỗ này dội giấm chua, tôi gọi ba người các ông lại đây, là để ba người lập tức đi lấy hai khối thịt có màu xám Bạc trong cơ thể của hai con Rắn khổng lồ, Lâm Viện phó sẽ tự mình sử dụng, thí nghiệm đặc tính của chúng."

    Nghe vậy, ba vị giáo sư không khỏi trợn mắt lên, vẻ mặt giống như đang gặp quỷ nhìn Lâm Siêu.

    "Lâm Viện phó, cậu muốn đích thân làm thí nghiệm?"

    "Lâm Viện phó, hai khối thịt kia có chứa vi-rut gây bệnh đấy!"

    "Lâm Viện phó, hai khối thịt này vẫn còn chưa phân tích ra được tác dụng chủ yếu là gì, nếu tùy tiện tiến hành thí nghiệm trên cơ thể của mình có hay không quá nguy hiểm?"

    Lâm Siêu cười nói: "Tôi đã quyết định, các vị không cần tiếp tục khuyên ngăn."

    " Chuyện này…" Ba người quay mặt nhìn nhau, cuối cùng kính phục mà nhìn Lâm Siêu, vị giáo sư có thân hình thấp lùn kia thở dài nói: " Không hổ là vĩ nhân có thể sánh ngang Newton, chỉ riêng tinh thần dám hi sinh vì khoa học này của cậu cũng đã đủ khiến lão Tào tôi khâm phục!"

    Hai người khác mặt đầy thán phục gật đầu, sự khâm phục phát sinh từ tận đáy lòng họ.

    Quách Thiên Hoa phất phất tay, nói : "Nhanh đi làm việc đi, bớt ở chỗ này nình hót, hãy nhớ điều chỉnh làm ba liều lượng khác nhau, tuần tự tiến hành thí nghiệm."

    Ba người đối với Lâm Siêu cười cười, sau đó xin phép cáo lui.

    Lâm Siêu dưới sự dẫn đường của Quách Thiên Hoa, tiếp tục đi tham quan bên trong phòng thí nghiệm, dọc đường tình cờ có thể gặp được những nhân viên nghiên cứu khoa học khác, Quách Thiên Hoa đều đem thân phận của Lâm Siêu giới thiệu cho mọi người, những người này vừa mới nghe thấy tên Lâm Siêu, đều lập tức trở nên vô cùng hưng phấn, bọn họ tuy là suốt ngày vùi đầu vào nghiên cứu, chưa từng có cơ hội thấy được tướng mạo của Lâm Siêu, thế nhưng đối với danh hiệu " Chiến thần Lâm Siêu" thì như sấm dội bên tai!"

    " Vảy của hai con rắn khổng lồ, tôi đã giao cho bộ phận chế tạo vũ khí, bọn họ đang lợi dụng vảy rắn để phát triển ra vũ khí mới, hơn nữa tôi đã thông báo cho bọn họ, để bọn họ chế tạo cho cậu một chiếc áo giáp bằng vảy rắn."

    Lâm Siêu hơi run run, liền nói: "Cảm ơn Viện trưởng."

    "Đây chính là phần thưởng cậu xứng đáng có được."

    Quách Thiên Hoa khẽ cười nói: " Đại khái rất nhanh sẽ có thể chế tạo thành công, thân thể của hai con Rắn khổng lồ này đều là báu vật, máu thịt nó ẩn chứa một lượng lớn vi-rut gây bệnh, có thể cắt đem đi nuôi dưỡng bọn Hủ thi, có thể khiến cho Hủ thi phổ thông tiến hóa thành Hù thi đặc thù, sau đó chúng ta giết chúng nó để thu hoạch nguồn năng lượng tiến hóa trong cơ thể chúng. Hơn nữa, xương cốt trong cơ thể bọn chúng, có thể mài nhỏ thành bột, có tác dụng phối hợp với các nguyên tố khác, có thể chế tạo ra bột gây mê."

    "Còn có máu của chúng…"

    "Gân của chúng…"

    Lâm Siêu yên lặng mà nghe, bỗng nhiên trong tầm mắt có một vệt kim quang chiếu vào mắt hắn chỉ thấy trên bàn thí nghiệm đặt một khối tinh thể màu vàng to bằng nắm tay, khối tinh thể này giống như thủy tinh, màu vàng óng ánh , cực kỳ đẹp đẽ.

    Quách Thiên Hoa chú ý tới ánh mắt của Lâm Siêu, theo ánh mắt của hắn nhìn tới, lập tức cười nói: " Đây là một loại khoáng vật được tìm thấy ở bên trong cơ thể của một trong hai con rắn khổng lồ, không biết từ đâu nó nuốt được, viên đá quý lớn như vậy, trước đây chưa từng thấy qua, hơn nữa trải qua nghiên cứu, viên đá quý này có kết cấu vô cùng thần kỳ, có độ cứng rắn gần như kim cương, nhưng khi nó tiếp xúc với nhiệt độ, thì sẽ trở mềm nhũn biến hình, vô cùng kinh ngạc!"

    Lâm Siêu ngẩn ra, không nghĩ tới Thổ Long tinh trong cơ thể Địa Long thú, lại bị Quách Viện trưởng ngộ nhận là nó nuốt một khối đá quý nào đó, có điều nghĩ lại, Thổ Long thú là một loại thú biến dị mới được sinh ra, Thổ Long tinh trong cơ thể chúng được tinh luyện ra, trải qua một thời gian rất lâu mới bị loài người phát hiện ra, lúc sơ kỳ không có một ai biết, hơn nữa sẽ không có người nghĩ đến, bên trong thân thể máu thịt như vậy lại có thể sinh ra được một loại chất liệu cứng rắn đến như vậy.

    Đúng lúc này, ba vị giáo sư mang theo ba phần nguồn năng lượng tiến hóa Gen, chạy tới.

    " Ba phần này, lần lượt có liều lượng là 20gam, 30gam, 50gam"

    Vị giáo sư có thân hình thấp lùn cầm ba phần nguồn năng lượng Gen màu ám bạc đưa cho Lâm Siêu, nói: " Trước tiên cậu hãy thử phần thứ nhất đi, phần liều lượng này lấy thể chất của cậu, hẳn là sẽ không xuất hiện tác dụng phụ lớn nào."

    Lâm Siêu gật đầu, cầm lên miếng năng lượng tiến hóa Gen màu xám bạc, cho vào miệng nhai một hồi rồi nuốt xuống.

    Nhìn thấy Lâm Siêu quả quyết như vậy, vẻ mặt mấy người trở nên kinh ngạc, người bình thường khi làm thí nghiệm, thì đều cảm thấy lo lắng căng thằng, bất an trong lòng, làm gì có ai như Lâm Siêu, hoàn toàn đem những thứ không biết này làm đồ ăn!

    ………………….
     
    Quantdplc, keosanga, rukuru and 15 others like this.