HOT  Linh Dị  Mạt Thế Trùng Khải Mạt Thế - Chương 501 (Free 367) - Cổ Hi

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    361,526
    Trùng Khải Mạt Thế
    Tác giả: Cổ Hi
    Chương 40: Gấp 20 lần, sắp sửa tiến hóa

    Dịch: Bác Sỹ Gây Mê
    Nguồn: BNS

    So với thể tích của con cá sấu khổng lồ thì bom Lỗ Đen chỉ như một con ruồi mà thôi. Thế nhưng, trong giây phút quả cầu nhỏ màu đen đập vào đỉnh đầu nó, cả không gian xung quanh giống như đã ngừng lại. Tất cả vật chất bao gồm cả gió, không khí, ánh sáng và cả bụi bẩn... đều ngừng lại.

    Thời gian giống như một đoạn phim bị dừng hình. Một giây sau đó, cả không trung bỗng nhiên rung lên. Từ trên quả cầu đen bùng lên một luồng ánh sáng chói mắt màu đen sì, nó giống như muốn hút cả thế giới vào trong.

    Luồng ánh sáng màu đen khuếch tán ra rất nhanh, nó bao phủ luôn cả con cá sấu Hoàng Kim kia.

    Không có tiếng nổ và tiếng vang nào cả, quả cầu màu đen bao phủ hơn nửa thân thể con cá sấu Hoàng Kim giống như miệng của một con quái vật đang dần dần nuốt trọn nó.

    - Gầm!

    Từ bên trong quả cầu sáng màu đen kịt phát ra tiếng kêu gào đau đớn của con cá sấu Hoàng Kim.

    Trong lòng Lâm Siêu cảm thấy kinh hãi, bom Lỗ Đen chính là vật phẩm tiêu hao cấp B duy nhất. Nếu như tính riêng về uy lực thì nó phải gần bằng với vật phẩm cấp A. Ở bên trong quả cầu sáng màu đen, tất cả vật chất đang vỡ tan ra nhanh chóng hóa thành từng hạt phân tử.

    - Bằng vào thể chất của con cá sấu không lồ này, không biết nó có bị tan tành hết không đây? Nếu như có thể sót lại được chút xương thì cũng có thể chế tạo được mấy loại vũ khí rất tốt. Hơn nữa, mình còn có thể lấy tủy xương bên trong ra để thí nghiệm nữa. Giá trị thật không thể tính được.

    Lâm Siêu nhìn chằm chằm vào quả cầu sáng màu đen.

    Vài giây sau, quả cầu ánh sáng đã bắt đầu thu nhỏ lại, hình ảnh bên trong cũng dần dần hiện ra. Tuy nhiên, cảnh tượng bên trong lại khác hẳn với suy nghĩ của Lâm Siêu, con cá sấu khổng lồ... vẫn còn sống!

    Chỉ thấy toàn thân nó chảy đầy máu, cái hàm trên của nó đã bị thổi bay. Nếu như nhìn kỹ thì có thể thấy phía trên hàm dưới sắc bén của nó vẫn còn sót lại một nửa cái lưỡi bị cháy đen.

    Phần đầu của nó bị thương nặng nhất, nửa cái đầu đã bị thổi bay, óc và máu trộn lẫn với nhau chảy róc rách xuống đất. Con mắt trái của nó cũng đã mất, mắt phải thì gần như khép lại hết rồi. Trong mắt nó đã không còn vẻ hung ác như lúc trước mà chỉ còn lại sự đau đớn và sợ hãi.

    Lâm Siêu ngẩn cả người... Không chết ư?

    Nên biết, lực sát thương của bom Lỗ Đen phải ngang bằng với một quả tên lửa hạt nhân. Kể cả là xe tăng cũng bị nổ cho tan tành không còn lại một mảnh. Thế nhưng nó lại không phá hủy được cơ thể bằng xương bằng thịt của con cá sấu khổng lồ!

    Nó phải có chất lượng xương chắc chắn và sức chống đỡ của da thịt ra sao?

    Từ lúc bệnh dịch bộc phát đến nay mới chưa được nửa tháng, không ngờ con cá sấu khổng lồ này lại đạt tới trình độ như vậy. Nếu như cho nó thêm mấy tháng nữa thì nó có thể trở thành Thú vương cấp S rồi. Đến lúc đó, đừng nói là đạn xe tăng mà ngay cả đầu đạn hạt nhân có thể phá hủy một thành phố cũng khó có thể giết được nó, trừ phi có thể bắn trúng thân thể nó.

    Cái khí thế hung ác của con cá sấu khổng lồ đã biến mất hết, nó sợ hãi nhìn về phía Lâm Siêu trên bầu trời. Từ trên người sinh vật bé nhỏ này, nó cảm nhận được bóng ma chết chóc đang bủa vây lấy mình. Nếu như ăn phải một quả bom như vậy nữa thì nó chắc chắn sẽ phải chết. Từ sau khi có được ý thức và trở thành vua của vườn bách thú này, đây là lần đầu tiên nó cảm thấy sợ hãi!

    - Gầm!

    Nó gầm khẽ một tiếng rồi quay đầu bỏ chạy. Thân thể khổng lồ như một ngọn núi nhỏ chạy đi như bay.

    Ầm ầm!

    Con đường mà nó đang bỏ chạy giống như bị động đất vậy. Tất cả rừng cây và các tòa nhà công trình đều bị nó húc cho đổ hết. Nó chạy rất nhanh, một lúc sau đã biến mất ở phía chân trời.

    Nhìn nó chạy trốn như bay, Lâm Siêu khẽ gượng cười. Vẫn có thể duy trì được tốc độ nhanh như vậy, lực lượng sinh mạng của nó thật mạnh đến mức đáng sợ. Cho dù hắn đuổi theo thì cũng chẳng giết nổi nó. Quả bom Lỗ Đen cấp B xem như là lãng phí một cách vô ích rồi. Sớm biết như vậy thì hắn đã lấy bom cấp A rồi. Tuy nhiên, mặc dù nói vậy nhưng bom cấp A rất có thể nổ cho nó không còn lại mảnh vụn nào. Nếu vậy thì đối với hắn cũng chẳng có được chỗ tốt nào.

    Nhìn đảo nuôi cá sấu bị phá hủy thành một đống hoang tàn, Lâm Siêu đành bất đắc dĩ hạ xuống. Trên đảo này vẫn còn rất nhiều con cá sấu biến dị, hắn đành phải kiếm lại chút lời từ bọn chúng vậy.

    Sau khi hắn hạ xuống, những con cá sấu biến dị bình thường lập tức ngửi thấy được mùi của Lâm Siêu, chúng nhanh chóng ùa nhau lao về phía hắn. Bọn chúng há những chiếc miệng đầy răng ra gầm lên mấy tiếng. Trí tuệ của những con cá sấu này không cao, bọn chúng không suy nghĩ được rằng ngay cả lão đại của mình còn phải bỏ chạy thì sao bọn chúng lại dám xông tới.

    Lâm Siêu bay lơ lửng ở độ cao tầm bảy mét, hắn điều khiển chiếc cánh rồng đã cải tạo ở sau lưng mình.

    Vèo vèo vèo...

    Từng chiếc lông vũ cứng như sắt từ trên chiếc cánh bắn về phía đám cá sấu với tốc độ nhanh hơn đạn và lực xuyên thấu cực mạnh. Chúng dễ dàng ghim chặt những con cá sấu biến dị đang vây quanh hắn xuống đất.

    Vậy nhưng, đám cá sấu biến dị ở phía sau vẫn lao tới một cách điên cuồng. Con trước vừa ngã xuống, con sau liền xông lên.

    Lâm Siêu bay lơ lửng trên không, cánh rồng đã cải tạo sau lưng giống như một khẩu súng máy bắn ra những chiếc lông vũ sắc bén ghim hết những con cá sấu đang phi tới xuống đất.

    Sau khi bay quanh đảo cá sấu một vòng, nơi này đã không còn bất cứ một con cá sấu biến dị nào nữa rồi, tất cả bọn chúng đều đã bị giết bởi những chiếc lông vũ đen. Trong số đó còn có mấy con cá sấu biến dị có chiều cao tới 2 mét và một con có chiều dài 12 mét. Nhìn qua là biết bọn chúng có thể chất vượt xa đám cá cấu biến dị bình thường kia rồi.

    Thế nhưng, dưới uy lực của những chiếc lông vũ đen thì không con nào khác con nào. Tất cả đều đã bị lông vũ xuyên thủng đầu, một phát là mất mạng!

    Nếu như không có cánh rồng đã cải tạo thì cho dù Lâm Siêu có thể giết chết hết bọn chúng nhưng sẽ không dễ dàng được như vậy.

    Lâm Siêu lấy thanh phi đao trong người ra bắt đầu mổ xẻ bọn chúng.

    Từng viên năng lượng màu trắng đều bị hắn móc ra hết. Trong đó còn có mấy con cá sấu biến dị có thể tích lớn hơn đều xuất hiện những viên năng lượng màu xanh biếc ở trong cơ thể. Còn trong cơ thể con cá sấu biến dị dài 12 mét lại là một viên năng lượng màu bạc. Điều này khiến Lâm Siêu cảm thấy khá vui mừng.

    Hắn nuốt hơn hai trăm viên năng lượng màu trắng mới tăng thêm được hai lần thể chất mà thôi. Trung bình cứ một trăm viên năng lượng màu trắng mới tăng được một lần thể chất. Nhưng sau khi thể chất hắn đạt tới mười bảy lần thì ước chừng phải cần hơn ba trăm viên năng lượng màu trắng mới có thể tăng lên thành mười tám lần!

    Càng về sau càng khó!

    Hiện giờ, sự chênh lệch giữa chất lượng của nguồn năng lượng đã bộc lộ ra rồi. Hắn chỉ dùng tám viên năng lượng màu xanh biếc đã khiến thể chất tăng lên thành mười tám lần. Sau khi tiếp tục sử dụng viên năng lượng màu bạc, thể chất của hắn bỗng nhiên tăng mạnh từ mười tám lần lên thành hai mươi lần!

    Tăng phát lên gấp hai lần!

    Một viên năng lượng màu bạc này phải bằng khoảng một nghìn viên năng lượng màu trắng.

    - Cảm giác bão hòa này...

    Lâm Siêu nắm chặt tay lại. Sau khi thể chất đạt tới mức gấp 20 lần, hắn đã cảm thấy bên trong cơ thể xuất hiện cảm giác đầy đầy. Hắn rất quen với cảm giác này, nó chính là dấu hiệu khi tế bào đạt tới trình độ bão hòa. Chỉ cần thể chất được cường hóa thêm lần nữa là hắn sẽ có thể tiến hóa!

    - Xem ra, tiến hóa giả nhiều tầng có độ bão hòa tế bào là gấp 20 lần. Cứ như vậy, sau khi mình tiến hóa lên cấp E, nền tảng thể chất của mình sẽ ngang bằng với tiến hóa giả đặc biệt cấp D rồi.

    Lâm Siêu lẩm bẩm một mình.

    - Không biết khi mình tiến hóa lên cấp D phải cần nền tảng thể chất gấp bao nhiêu lần đây.

    Hẳn đứng dậy chuẩn bị rời khỏi nơi đây. Thế nhưng, khi mới bay được nửa đường, hắn bất chợt nhớ rằng mình còn chưa đi vào trong đảo cá sấu. Tiếp đó, hắn liền điều khiển cánh rồng bay đến phía trên hồ nước nhỏ đục ngầu kia.

    - Ồ? Trứng màu vàng ư?

    Khi bay đến đây, Lâm Siêu đã nhìn thấy trên bãi cỏ có một cái hang toàn những quả trứng cá sấu màu vàng. Dưới ánh mặt trời, hắn đếm thấy trong hang có tất cả chín quả. Mỗi một quả trứng đều có chiều cao bằng hai người trưởng thành, vỏ trứng thì giống như được tạo thành từ hoàng kim khác hẳn với những quả trứng bình thường có màu xám.​
     
    Quantdplc, keosanga, rukuru and 17 others like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    361,526
    Trùng Khải Mạt Thế
    Tác giả: Cổ Hi
    Chương 41: Biến hóa Hoàng Kim

    Dịch: Bác Sỹ Gây Mê
    Nguồn: BNS

    - Những cái này đều là... trứng của con cá sấu khổng lồ kia?

    Lâm Siêu vừa bay đến trước chín quả trứng cá sấu này thì có một mùi hơi tanh tanh bỗng sộc thẳng vào mũi. Ở trên những quả trứng cá sấu kia vẫn còn dính mấy mạch máu nhỏ, chứng tỏ là chúng mới được sinh ra cách đây không lâu.

    - Trứng cấp Hoàng Kim?

    Lâm Siêu kiểm tra kĩ càng thêm một lần nữa, hắn phát hiện bên trên vỏ trứng không hề có chút màu sắc tạp nham nào khác mà chỉ có một màu vàng sáng bóng mà thôi. Tim hắn đập nhanh hơn vài phần, chúng giống như trứng Hoàng Kim thuần chủng vậy. Nếu như những quả trứng này được ấp nở ra thì chắc chắn nó sẽ là một sinh vật Hoàng Kim.

    Mỗi một sinh vật Hoàng Kim đều có tiềm lực không thể hạn lượng khi trưởng thành, thậm chí còn không có cả giới hạn khi trưởng thành nữa. Tuy nhiên, điều kiện tiên quyết chính là phải cung cấp đầy đủ tài nguyên cho nó phát triển.

    Lâm Siêu không hề muốn nuôi dưỡng một con sinh vật Hoàng Kim. Nguyên nhân chính là không thể nuôi nổi nó. Tỷ như con cá sấu khổng lồ chỉ mới chỉ sinh trưởng tới thời kỳ ấu niên (còn chưa đạt tới thời kỳ thành niên) mà lượng thức ăn mỗi ngày phải ít nhất là một tấn trở lên. Còn thời kỳ trưởng thành của sinh vật Hoàng Kim thì... mỗi ngày phải ăn một núi thức ăn!

    Lâm Siêu không vì thế mà cảm thấy chán nản. Cái làm hắn động lòng chính là bên trong cơ thể những sinh vật Hoàng Kim này sẽ có dòng máu Hoàng Kim thuần khiết!

    Đối với bất kỳ một tiến hóa giả nào, máu Hoàng Kim chính là một thứ có sức hấp dẫn trí mạng. Nó không những có thể nâng cấp tiềm lực trưởng thành của tế bào mà còn có thể cải tạo nền tảng khiến nền tảng cơ thể tăng cấp!

    Nếu muốn trở nên mạnh mẽ, ngoại trừ cường hóa nền móng thể chất và tiến hóa tế báo ra thì còn phương pháp nữa chính là tăng cấp nền tảng cơ thể!

    Ở bên trong một số di tích thời tiền sử vẫn còn sót lại một vài vật phẩm có thể nâng cấp nền tảng cơ thể. Thế nhưng những vật phẩm ấy chỉ tăng thêm được một lượng rất ít, tác dụng cũng không được rõ cho lắm. Nhưng bất kể thế nào chúng vẫn được cường giả ở khắp nơi tranh nhau mua, thậm chí còn cướp của nhau nữa.

    Còn máu Hoàng Kim ngay trước mắt chính là vật phẩm tăng cấp nền tảng cơ thể tốt nhất!

    Chín quả trứng cá sấu Hoàng Kim sẽ cải tạo nền tảng cơ thể mình tới trình độ nào đây?

    Vút!

    Lâm Siêu mở không gian Thứ Nguyên ra rồi cất những quả trứng cá sấu vào trong đó, tiếp theo hắn vỗ cánh rồng rời khỏi đảo cá sấu.

    Sau khi hắn vừa bỏ đi chưa được bao lâu, mặt đất trên đảo cá sấu bỗng nhiên bị chấn động, trên mặt hồ đục ngầu nổi lên từng cơn sóng. Ngay sau đó, từ đằng xa xuất hiện một con quái vật khổng lồ đang lao nhanh về hướng này. Đây rõ ràng là con cá sấu khổng lồ vừa chạy trốn như bay kia!

    Giờ phút này, vết thương trên đầu nó đã ngừng chảy máu và kết lại thành sẹo. Mặc dù bộ dạng rất thê thảm nhưng tốc độ của nó vẫn nhanh như trước. Nó chạy thẳng vào chiếc hồ nằm giữa đảo cá sấu. Sau khi nhìn thấy trong cái hang trên bãi cỏ đã không còn lại quả trứng nào nữa, nó liền ngửa cổ lên trời gầm thét một cách đầy đau thương.

    ...

    Lâm Siêu vỗ cánh rồng bay ra bên ngoài vườn bách thú. Chỉ thấy Hoàng Kim Khuyển đang bới và ăn nội tạng của một con hủ thi ở cách đó không xa.

    Lâm Siêu đáp xuống bên cạnh nó rồi thu cánh rồng lại. Trải qua một thời gian dài như vậy, hắn cảm thấy năng lượng ở bên trong đã không còn nhiều lắm. Phải mất một khoảng thời gian nạp đủ năng lượng mặt trời thì mới có thể dùng tiếp được.

    Hoàng Kim Khuyển nghe thấy tiếng gió liền lập tức ngẩng đầu lên cảnh giác nhìn xung quanh. Sau khi trông thấy Lâm Siêu, nó vội vàng nhảy từ trên xác con hủ thi xuống rồi chạy đến cọ đầu vào ống quần hắn để lấy lòng.

    Lâm Siêu đá cho nó một cái rồi tức giận nói:

    - Mau lau sạch người mày đi.

    Hoàng Kim Khuyển tủi thân xoay người chạy đến một bụi cỏ xanh ở bên đường. Sau khi cọ sạch những mẩu thịt thối trên người vào bụi cỏ, nó liền chạy chầm chập về bên cạnh Lâm Siêu.

    Tiếp đó, Lâm Siêu dẫn nó chạy nhanh về nhà.

    Sau khi tới chỗ Lâm Thi Vũ đang ở tạm, Lâm Siêu dặn dò hai người không được quấy rầy mình rồi sau đó chui vào phòng.

    Hắn đóng cửa lại.

    Lâm Siêu vội vàng lấy một quả trứng cá sấu Hoàng Kim từ trong không gian Thứ Nguyên ra.

    Quả trứng Hoàng Kim cao tầm 2 mét với cân nặng mấy trăm đặt lên giường khiến cả chiếc giường phải lún xuống một đoạn. Lâm Siêu lập tức gọi chiếc cánh rồng đã cải tạo ra và sử dụng hai chiếc cánh toàn lông vũ sắc bén ôm trọn lấy quả trứng Hoàng Kim rồi khẽ xoẹt qua phần đầu của quả trứng.

    Rắc...!

    Sau khi lông vũ xoẹt qua một cái, một nửa chiếc vỏ ở trên có độ cứng như thép đã bị tách ra một cái khe hẹp với phần bên dưới. Từ bên trong tràn ra rất nhiều chất lỏng màu vàng có mùi hương nhàn nhạt và khá đặc biệt.

    Sau khi Lâm Siêu nhấc vỏ quả trứng lên, hắn nhìn thấy bên trong nó toàn là chất lỏng màu vàng đang nổi dập dềnh. Nó nhìn khá giống với trứng gà đã được đánh, bên trong còn chưa có thành hình cá sấu con.

    Ánh mắt của Lâm Siêu trở nên nóng rực. Ở kiếp trước của hắn, máu Hoàng Kim là thứ mà hắn chỉ mới được nghe nói tới chứ chưa từng được thấy lần nào. Cái này giống như hai kiếp người mới được thể nghiệm lần đầu tiên!

    Hắn nhanh chóng cởi sạch quần áo rồi trèo lên trên quả trứng cá sấu Hoàng Kim. Lâm Siêu nhảy vào trong quả trứng rồi dần dần chìm xuống. Khi cơ thể hắn chìm xuống, những chất lỏng màu vàng cũng bị tràn ra ngoài một ít.

    Lạnh như băng!

    Loại máu Hoàng Kim này lạnh như nước đá vậy. Sau khi thấm vào trong cơ thể hắn, nó giống như có tính mạng tự động chui qua các lỗ chân lông ngấm vào bên trong.

    Sau khi máu Hoàng Kim ngấm vào người, Lâm Siêu lập tức cảm thấy cơ thể trở nên nóng hầm hập. Bên trong lồng ngực giống như đang bị lửa đốt, xương và thịt cũng giống như đã biến thành nhiên liệu đốt cháy trong từng tấc thịt.

    Cơn đau này so với chỉ số đau đớn cấp S mà Lâm Siêu đã trải qua thì không thấm vào đâu. Mắt hắn chẳng cần nháy mà vẫn có thể chịu đựng một cách dễ dàng.

    Bỗng nhiên, Lâm Siêu cảm thấy trước bụng mình có một cục gì đó trơn trơn chạm vào. Hắn hơi ngớ ra một cái rồi thò tay tóm lấy nó. Hóa ra là một cục thịt màu vàng to bằng nắm tay, đây chắc hẳn là con cá sấu con chưa thành hình rồi. Đầu và thân thể của nó còn chưa được phân chia ra rõ nét nên vẫn không thể coi là một sinh mệnh.

    Lâm Siêu nhét luôn nó vào mồm rồi nuốt chửng. Nó có cái mùi tanh tanh giống như là cá sống vậy.

    Sau mười mấy phút, Lâm Siêu phát hiện máu Hoàng Kim bên trong quả trứng đã bất giác giảm xuống mất mấy centimet, dường như nó đã bị cơ thể hắn hấp thụ mất.

    Trong cơ thể hắn vẫn cứ nóng rực, chỉ số đau đớn ít nhất phải từ 20 trở lên, gấp hai lần so với cơn đau khi phụ nữ sinh đẻ. Nếu như là người bình thường thì đã bị cơn đau này làm cho hôn mê rồi.

    Vẻ mặt Lâm Siêu vẫn bình tĩnh, hắn chăm chú để ý và cẩn thận cảm nhận biến hóa trong cơ thể mình.

    Máu Hoàng Kim cải tạo xương cốt toàn thân, máu và cơ bắp giống như đang thiêu đốt chúng. Bao gồm cả làn da ở bên ngoài cũng có sự thay đổi rất nhỏ. Chúng trở nên dẻo dai , nhẵn thín và trắng bóc hơn giống như lớp da bên ngoài đã được lột xác.

    Thời gian cứ thể trôi qua, tám tiếng đồng hồ sau.

    Đồng hồ lúc này đã khoảng 22 giờ đêm, thành phố bên ngoài cửa sổ đã trở nên tối mịt, đèn đường cũng đã tắt. Lâm Siêu vẫn còn đứng trong quả trứng cá sấu như lúc trước. Giờ phút này, số máu Hoàng Kim bên trong quả trứng đã cạn sạch, tất cả đã bị Lâm Siêu hấp thụ hết. Thân hình của hắn cũng không có sự thay đổi gì mà vẫn giữ nguyên bộ dạng như trước, thậm chí người còn bị gầy đi một chút.

    - Chẳng lẽ nhiều máu Hoàng Kim như vậy đã bị đốt cháy hết trong người mình sao?

    Lâm Siêu sờ sờ cánh tay mình, hắn cảm thấy hơi khó tin.

    Hắn cảm nhận qua cơ thể mình thì thấy thể chất cũng không có gì thay đổi, vẫn là gấp 20 lần như trước. Tuy nhiên, cảm giác tế bào đạt tới bào hõa đã biến mất, điều đó chứng tỏ tiềm lực trưởng thành của tế bào đã được gia tăng. Nó đã có thể thừa nhận thêm thể chất gấp mấy lần nữa thì mới có thể tiến hóa tiếp.

    Ngoại trừ điều đó ra, bên trong cơ thể hắn còn xuất hiện thêm một luồng khí lưu lạnh như băng ở xung quanh vùng bụng.

    Lâm Siêu bắt đầu thử điều khiển nó. Tưởng rằng rất khó, thế nhưng không ai ngờ chỉ cần hắn nghĩ một cái là luồng khí lưu lạnh băng này sẽ làm theo suy nghĩ của hắn di chuyển đến bàn tay.

    Trong giây lát, da tay của hắn đã biến thành màu vàng!​
     
    Quantdplc, keosanga, rukuru and 15 others like this.
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Trùng Khải Mạt Thế
    Tác giả: Cổ Hi
    Chương 42: Tiến tới, căn cứ thủ đô

    Dịch: Bác Sỹ Gây Mê
    Nguồn: BNS

    Nguyên bàn tay từ đầu ngón tay tới cổ tay hắn giống như được rèn ra từ vàng nhìn rất sáng bóng và long lanh.

    - Biến hóa Hoàng Kim?

    Lâm Siêu ngớ người, không phải sau khi cải tạo gen xong thì nền tảng cơ thể mới có thể biến hóa đến mắt thường cũng không thể thấy ư? Tại sao thân thể lại biến thành màu vàng kim giống như sinh vật Hoàng Kim thế này?

    Trong lúc Lâm Siêu đang ngớ người, luồng khí lưu lạnh như băng đang ở trong lòng bàn tay hắn bỗng mất đi kiểm soát quay trở về vị trí vùng bụng hắn. Cùng lúc đó, màu vàng kim trên bàn tay cũng nhanh chóng nhạt dần rồi trở lại màu da người như lúc trước.

    Sau khi lấy lại tinh thần, trong lòng hắn cảm thấy đầy tò mò. Hắn lại thử khống chế luồng khí lưu lạnh băng này di chuyển đến bàn tay lần nữa. Trong nháy mắt, bàn tay hắn như nhận được tín hiệu lại biến thành màu vàng kim.

    Lâm Siêu sờ lên bàn tay đã hóa Hoàng Kim của mình thì thấy nó lạnh như băng, không hề có chút nhiệt độ nào và sáng bóng như kim loại.

    Lâm Siêu thử dùng bàn tay mình đập vào vỏ trứng.

    Rắc!

    Vỏ trứng có độ cứng bằng với thép đã bị bàn tay màu vàng của hắn đập vỡ một cách dễ dàng.

    Đồng từ trong mắt Lâm Siêu hơi co lại. Mặc dù hắn đã đoán trước rằng bàn tay hóa Hoàng Kim của mình có hơi khác thường nhưng hắn không ngờ nó lại mạnh như vậy. Hắn mới chỉ sử dụng một lực rất nhỏ mà đã có thể đập vỡ được vỏ trứng cứng như thép. Nếu như hắn sử dụng hết lực lượng thì chắc hẳn sẽ đấm lõm được tấm sắt dầy mười mấy centimet cũng nên. Lực lượng khủng bố như vậy ít nhất cũng phải gấp đôi thể chất của hắn trở lên!

    - Đây chính là lực lượng sau khi hóa Hoàng Kim ư?

    Trong lòng Lâm Siêu cảm thấy chấn động.

    Sự tăng phúc như vậy không khác gì bản thân có thêm một năng lực của hệ Chiến Đấu có tên là "Tăng phúc Lực lượng"!

    Trong đầu Lâm Siêu chợt nghĩ, hắn thử điều khiển luồng khí lưu thần bí trong bàn tay di chuyển lên tai mình. Chỉ lát sau, khi tất cả luồng khí lưu lạnh băng di chuyển đến các mạch máu ở lỗ tai, hắn lập tức cảm thấy thính lực của mình đã được tăng lên khá nhiều, hắn còn nghe thấy được rất nhiều âm thanh mà mình chưa từng được nghe.

    Tiếng lá rụng ở cách vài dặm, tiếng bước chân của đám hu thi ở ngoài mười dặm... Tất cả đều lọt vào trong tai Lâm Siêu.

    - Quả nhiên!

    Trên mặt Lâm Siêu hiện lên vẻ kinh ngạc, luồng khí lưu này thật sự bất khả tư nghị. Nó có thể khiến các bộ phận trên người hóa Hoàng Kim, mà sau khi hóa Hoàng Kim, những bộ phận và vị trí trên cơ thể sẽ được tăng phúc gấp đôi!

    - Thật không ngờ, máu Hoàng Kim lại có công hiệu thần kỳ như vậy. Hèn gì những cường giả đứng đầu ở kiếp trước lại tranh giành nhau một cách điên cuồng như vậy!

    Lâm Siêu không kìm nổi sự cảm thán. Sau khi cất vỏ trứng trống không kia vào không gian Thứ Nguyên, hắn lại lấy ra thêm một quả trứng cá sấu nữa.

    Luồng khí lưu lạnh băng trong cơ thể hắn còn quá ít, nó chỉ đủ hóa Hoàng Kim cho một vài bộ phận. Nếu như có được thêm nhiều luồng khí lưu lạnh băng này thì không chừng toàn bộ cơ thể hắn cũng có thể hóa Hoàng Kim!

    Sự tăng phúc như vậy, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy kinh khủng rồi!

    Lâm Siêu lại sử dụng cánh rồng đã cải tạo giống lần trước để cắt vỏ trứng rồi chui vào ngâm máu Hoàng Kim như ban nãy.

    Tám tiếng sau, khi ánh ban mai rọi sáng qua ô cửa sổ, Lâm Siêu chợt mở mắt ra. Tất cả số máu Hoàng Kim bên trong quả trứng đã bị hắn hấp thu hết, luồng khí lưu lạnh băng trong cơ thể cũng nhiều hơn gấp hai lần. Hắn thử điều khiển luồng khí lưu chia thành hai luồng di chuyển đến cả hai bàn tay mình.

    Trong chớp mắt, hai bàn tay của hắn đã được hóa Hoàng Kim.

    Trong lòng Lâm Siêu cảm thấy vui mừng, việc này thật sự có hiệu quả. Hắn lập tức lấy quả trứng cá sấu thứ ba ra để tiếp tục hấp thu.

    Ba ngày sau.

    Chín quả trứng cá sấu đã bị Lâm Siêu hấp thu hết tám quả, luồng khí lưu lạnh băng trong người hắn cũng đã to bằng ngón tay. Nó đã có khả năng hóa Hoàng Kim cả hai cánh tay của hắn!

    Còn một quả cuối cùng Lâm Siêu định để lại cho chị gái Lâm Thi Vũ sử dụng. Hắn đã hấp thu tám quả nên một quả này cũng không thật sự cần thiết nữa. Thế nhưng, nếu để Lâm Thi Vũ sử dụng quả trứng cá sấu này cải tạo thân thể thì lực chiến đấu của cô có thể tăng thêm mấy lần!

    Tuy nhiên, thể chất hiện giờ của Lâm Thi Vũ vẫn chưa đủ điều kiện hấp thu nó, ước chừng thể chất của cô phải đạt tới mức gấp 10 lần trở lên thì mới đủ. Nếu thể chất chưa đạt tới tầm đó thì chưa thể chịu đựng nổi lượng máu Hoàng Kim đậm đặc này, thân thể còn có thể bị nổ tung.

    Nhìn tám vỏ trứng không còn tác dụng gì bên trong không gian Thứ Nguyên, Lâm Siêu cảm thấy khá là bất đắc dĩ. Tổng lượng máu bên trong tám quả trứng Hoàng Kim này phải tầm hai đến ba mét khối nhưng lại chỉ đủ hóa Hoàng Kim hai cánh tay của hắn. Nếu muốn hóa Hoàng Kim cả cơ thể thì phải hơn chỗ này tầm bốn lần nữa.

    Thử nghĩ mà xem, những cường giả đứng đầu ở kiếp trước chỉ được sử dụng máu Hoàng Kim tính bằng giọt hoặc là mililit, vậy mà mình lại tính bằng mét khối...

    Lâm Siêu lắc đầu cười gượng, hắn cứ để trần như vậy bước ra khỏi phòng.

    Bây giờ đang là giữa buổi sáng, Lâm Thi Vũ và Phạm Hương Ngữ đã ra ngoài đi săn hết rồi, cả hai còn mang theo cả con tiểu thảo kia đi nữa. Con tiểu thảo này có năng lực chạy trốn là độn thổ nên tạm thời chỉ có Phạm Hương Ngữ mới trị được nó.

    Kể từ sau khi trở thành tiến hóa giả đặc biệt, ngày nào Lâm Thi Vũ cũng ra ngoài đi săn một lúc. Mặc dù Lâm Siêu đã nói với cô rằng trong người đám hủ thi bình thường không có năng lượng tiến hóa nhưng cô vẫn làm như không biết chán. Dường như cô đã biến việc làm này thành một trò vui để giết thời gian rồi.

    Đối với việc này Lâm Siêu cũng chỉ biết mặc kệ, có Phạm Hương Ngữ đi theo cộng với cô cũng là tiến hóa giả đặc biệt nên chỉ cần không gặp phải loại hủ thi nguy hiểm thì vẫn sẽ an toàn.

    Bây giờ trong phòng chỉ còn một mình con Hoàng Kim Khuyển mặt mũi ỉu xìu đang nằm bò ở cửa mà thôi. Nó thè cái lưỡi dài ra ngáp ngủ, hai cái tai thì úp lên mặt trông như đã lâu rồi không được ăn no ngủ kỹ vậy.

    Nghe thấy tiếng mở cửa, Hoàng Kim Khuyển lập tức giật mình đánh thót. Nó đứng dậy nhìn về phía cửa phòng Lâm Siêu rồi sau đó liền híp hai mắt lại, trên mặt vừa hiện lên vẻ nịnh nọt vừa chạy chầm chậm về phía Lâm Siêu.

    Lâm Siêu sờ sờ đầu nó. Tiếp đó, hắn lấy từ trong tủ lạnh ra một tô cháo được hai cô gái để lại từ sáng. Sau khi bỏ ớt vào tô rồi ăn hết hai bát con, hắn cảm thấy rất thoải mái nên thuận miệng hỏi:

    - Mày ăn không?

    Hoàng Kim Khuyển lắc lư cái đầu, đôi mắt thòm thèm nhìn vào tô cháo chỉ còn lại một nửa kia.

    Lâm Siêu đã ăn khá no nên đưa luôn cái tô cho nó, hắn nói:

    - Mày ăn đi, ăn xong rồi đi gọi hai người kia về đây.

    Hoàng Kim Khuyển lập tức thò lười vào trong tô cháo bắt đầu ăn. Cái lưỡi đỏ lòm của nó chỉ quẹt qua hai, ba cái đã liếm sạch chỗ cháo trong tô. Thế nhưng, ngay sau đó nó liền nôn ọe hết số cháo đó ra. Nó khặc khặc liên tục và che bụng lăn qua lăn lại trên mặt đất.

    Lâm Siêu chợt ngớ người rồi sau ngay đó hắn liền hiểu ra ngay vấn đề. Hắn ho khẽ một tiếng rồi lấy cho nó một bát nước uống, nói:

    - Tao quên mất, chó không thể ăn cay được. Mày mau uống đi.

    Hoàng Kim Khuyển bò dậy, nó nhìn Lâm Siêu một cách tủi thân rồi nhanh chóng uống hết bát nước.

    Sau khi nó uống no nước, Lâm Siêu vỗ vỗ đầu nó, nói:

    - Đi đi, gọi bọn họ về đây.

    Hoàng Kim Khuyển ợ một cái rồi nghe lệnh nhảy từ trên ghế xuống chạy ra khỏi phòng.

    Lâm Siêu quay về phòng mình, hắn lấy ra hai tấm bản đồ và bắt đầu lập kế hoạch cả lộ tuyến đến căn cứ trong thủ đô.

    Chỉ một lúc sau, Hoàng Kim Khuyển đã dẫn hai người Lâm Thi Vũ trở về. Con tiểu thảo thì ngồi trên lưng Hoàng Kim Khuyển, dây leo quấn quanh eo con chó. Trên người nó mọc ra ba chiếc lá, hai chiếc lá vươn ra hai bên như hai cánh tay, còn trên chiếc lá to nhất ở giữa lại mọc ra một cái miệng kỳ quái.

    - Tiểu Siêu, em ra rồi à?

    Sau khi thấy Lâm Siêu, Lâm Thi Vũ lập tức chạy tung tăng về phía hắn. Nhoằng cái đã nhào vào trong ngực Lâm Siêu, cô ngửa đầu nhìn hắn, gương mặt tràn đầy sự vui vẻ.

    Lâm Siêu khẽ cười nói:

    - Chị có bị thương gì không?

    - Dĩ nhiên là không rồi.

    Trên gương mặt non nớt của Lâm Thi Vũ hiện lên một nụ cười khá ranh mãnh, cô nói:

    - Những con hủ thi bình thường này quá yếu. Thỉnh thoảng chị cũng bị chúng bao vây nhưng có Tiểu Hương Hương hỗ trợ điều khiển mấy con nên cũng chẳng có tí thách thức nào.

    Tiểu Hương Hương? Sau khi trông thấy sắc mặt đen sì của Phạm Hương Ngữ, Lâm Siêu không kìm nổi phải cười một tiếng.

    - Tiểu Siêu, em bảo Tiểu Hoàng gọi bọn chị trở về để chuẩn bị đến căn cứ trong thủ đô ư?

    Lâm Thi Vũ ngẩng đầu lên hỏi.

    Lâm Siêu khẽ gật đầu, nói:

    - Mọi người đi chuẩn bị hành lý đi.

    Lâm Thi Vũ chỉ tay về phía Phạm Hương Ngữ đứng bên cạnh, nói:

    - Còn cô ấy, cô ấy là hủ thi đó. Nếu như chúng ta vào căn cư thì cô ấy có thể bị họ bắt đi rồi mổ xẻ ra hay không?

    Gương mặt trước giờ không chút biểu cảm của Phạm Hương Ngữ lập tức biến sắc. Nếu như có tiến hóa giả đặc biệt hệ Cảm Giác phát hiện ra thân phận của mình thì cô ả rất có khả năng sẽ trở thành một con chuột thí nghiệm.

    Lâm Siêu kìm không được nụ cười, nói:

    - Chị đừng dọa cô ta nữa. Bề ngoài của cô ta giống hệt như nhân loại, sẽ không có ai biết được cô ta là hủ thi đâu. Chỉ cần cô ta không để lộ ra thì cho dù có là tiến hóa giả hệ Cảm Giác cũng không thể phát hiện ra đươc.

    Phạm Hương Ngữ thở phào nhẹ nhõm, cô ả cảm thấy sau lưng mình đã chảy ra mồ hôi lạnh. Cô ả tức giận trừng mắt với Lâm Thi Vũ, trong lòng thấm oán con tiểu ác ma đáng ghét này thật là nham hiểm!

    Sau khi thu dọn đồ đạc xong, mấy người bắt đầu lên đường tới thủ đô.
     
    Quantdplc, keosanga, rukuru and 16 others like this.
  4. Kiếm Công Công

    Kiếm Công Công Vô hình nhưng hữu hình Super Moderator

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    5,126
    Được thích:
    55,878
    Trùng Khải Mạt Thế
    Tác giả: Cổ Hi

    Quyển 2: Cây Tiến Hóa
    Chương 43: Cô cảnh sát và nhóm người may mắn sống sót
    Dịch: Bác Sỹ Gây Mê
    Nguồn: BNS

    Trên một con đường hoang vắng, những chiếc xe ô tô hỏng nằm ngổn ngang khắp nơi, chỉ nhìn quanh là thấy những cái xác người bị gặm sạch còn trơ lại mỗi bộ xương không.

    Những con hủ thi thối rữa đi đi lại lại không ngừng.

    Bỗng nhiên...

    Vù! Vù! Vù!

    Mấy bóng người chạy băng băng từ phía cuối con đường tới. Người đi đầu là một cậu thanh niên mặc quần áo thể thao màu đen, gương mặt khá lạnh lùng. Mặc dù hắn đang chạy rất nhanh nhưng nhịp thở lại chẳng hề gấp gáp chút nào.

    Chạy theo sau hắn là hai cô gái, một người khoảng bảy, tám tuổi với gương mặt nhìn rất non nớt và hồn nhiên. Cô đeo một cái gọng kính nhựa màu đen không tròng, thỉnh thoảng cô lại đưa tay lên đẩy gọng kính một cái.

    Cô gái còn lại tầm mười sáu, mười bảy tuổi, cô mặc một bộ váy liền thân màu đen mang phong cách châu Âu khá đắt tiền. Trên đầu cô đội một tấm lụa mỏng che đi nửa trên gò má chỉ để lộ ra nửa khuôn mặt trắng tuyệt mỹ phía dưới. Bộ váy liền thân màu đen khá rộng phủ kín chân cô, thình thoảng có cơn gió thổi qua ống váy lụa mỏng khiến mắt cá cô hiện ra trông rất đẹp.

    Ở phía sau ba người còn có bảy, tám con hủ thi chạy theo. Ở ngoài nhìn vào thì giống như mấy người bọn họ đang bị những con hủ thi này đuổi theo vậy.

    Lâm Siêu nhìn sắc trời đã đến lúc hoàng hôn, mùi hôi thối trong không khí dường như đã nồng hơn lúc trước, hắn nhỏ giọng nói:

    - Tìm một chỗ nghỉ ngơi đã, ngày mai lại tiếp tục lên đường.

    - Ừm.

    Lâm Thi Vũ lúc nào cũng nghe theo hắn.

    Phạm Hương Ngữ hơi khó hiểu, hỏi:

    - Thực lực của anh mạnh như vậy thì đi buổi tối cũng được chứ sao?

    Lâm Siêu nói:

    - Mặc dù thứ có thể uy hiếp đến tôi trong thành phố này không nhiều lắm nhưng thứ có thể giết cô lại rất nhiều.

    Phạm Hương Ngữ bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ: Nếu không phải anh không cho tôi tiến hóa thì tôi đã thống trị nơi này từ lâu rồi. Hừ!

    Lâm Siêu chọn bừa một tòa nhà văn phòng làm nơi nghỉ chân tạm thời. Trong lúc hắn đang định đi qua thì bất chợt nghe thấy một tiếng thở rất nhỏ từ đằng sau tòa nhà văn phòng này.

    - Có người may mắn còn sống ư?

    Lâm Siêu hơi cau mày lại.

    Đúng lúc này, tiếng thở rất nhỏ kia đã bắt đầu di chuyển về phía bên này. Ngay sau đó, Lâm Siêu thấy từ trong con hẻm nhỏ phía sau tòa nhà văn phòng bỗng hiện ra gương mặt của một người con gái. Cô ta vẫy vẫy tay với mấy người Lâm Siêu, hô nhỏ:

    - Mau tới đây, tới đây đi!

    Sắc mặt ba người Lâm Siêu trở nên kỳ quái.

    Lâm Thi Vũ bỗng nhiên vỗ tay một cái, cô chợt hiểu ra, nói:

    - Chị biết rồi, chắc cô ta nghĩ rằng mấy con hủ thi mà Tiểu Hương Hương điều khiển đang đuổi theo chúng ta nên muốn cứu chúng ta đó.

    - Cứu người? Còn có con người ngu ngốc như vậy sao?

    Phạm Hương Ngữ cảm thấy kinh ngạc, nói.

    Lâm Siêu dừng bước, hắn nhìn qua cô gái này một cái nhưng vẫn không đi qua phía đó. Hắn cũng không muốn giao tiếp nhiều với những người may mắn còn sống sót này.

    Diệp Phỉ nấp ở đầu con hẻm thấy ba người vẫn đứng ngay ra một chỗ còn đám hủ thi phía sau đã đuổi gần đến nơi thì trong lòng cô cũng cảm thấy lo lắng. Cô cũng không kịp suy nghĩ quá nhiều mà chạy ra khỏi con hẻm tới trước mắt ba người, nói vội:

    - Mau đi theo tôi, tôi biết một chỗ để tránh nạn. Bọn chúng sắp đuổi tới rồi, mau lên!

    Cô nói nhanh như máy, vừa nói vừa ngồi xổm xuống ôm lấy bé gái trong ba người rồi nhanh chóng quay người chạy về phía con hẻm.

    - Ơ...

    Phạm Hương Ngữ sững sờ, cô ả không ngờ lại có người không sợ chết dám làm trò như vậy ngay trước mặt tên ác ma này. Cô ta cứ thế ôm chị gái của hắn chạy đi, cô quay đầu nhìn Lâm Siêu, nói:

    - Làm gì bây giờ, cô ta ôm chị gái anh đi rồi kìa.

    Lâm Siêu tức giận nhìn cô ả, nói:

    - Khống chế mấy con quái vật của cô tránh xa ra một chút, chúng ta đi theo thôi.

    Phạm Hương Ngữ "Ồ" lên một tiếng, cô ả ra lệnh cho mấy con hủ thi đang chạy theo sau trú lại ở một chỗ nào đó rồi lập tức đuổi theo Lâm Siêu.

    Sau khi Diệp Phỉ ôm Lâm Thi Vũ chạy vào con hẻm nhỏ, cô quay đầu lại thấy Lâm Siêu và Phạm Hương Ngữ cũng chạy theo mình thì mới cảm thấy yên tâm, cô nói vội:

    - Nhanh lên nào, những con quái vật kia có tốc độ rất nhanh đó!

    Phạm Hương Ngữ khẽ "phì" cười một tiếng, cô ả cảm thấy cô gái này cũng khá là đáng yêu. Nếu như ba người bọn họ là những người may mắn còn sống thì dựa vào tốc độ của đám hủ thi này đã giết chết bọn họ từ lâu rồi, làm sao mà có thể đuổi theo lâu như vậy.

    Lâm Siêu liếc ngang cô ả một cái ngầm cảnh cáo.

    Thấy ánh mắt lạnh lùng của hắn, Phạm Hương Ngữ cũng tạm ngừng cười. Thế nhưng trên mặt vẫn hiện lên ý cười, cô ả dùng bàn tay trắng như tuyết của mình che miệng lại, bả vai vẫn không ngừng rung rung.

    Lâm Siêu tức giận nhìn cô ả, ánh mắt ra dấu với Lâm Thi Vũ đang được cô gái kia bế ngầm bảo cô không nên để lộ thực lực của mình.

    Lâm Thi Vũ gật gật đầu rồi sau đó đưa cánh tay bé nhỏ của mình vuốt vuốt mái tóc cô gái kia.

    Diệp Phỉ chạy hồng hộc đến gần chỗ tránh nạn mới quay đầu lại nhìn, sau khi không thấy đám quái vật ở phía sau nữa thì cô mới thở phào nhẹ nhõm. Cô đặt ngay bé gái ở trên vai mình xuống rồi thở gấp, mặc dù cả người rất mệt nhưng trong lòng cô lại rất vui vì mình vừa cứu được ba mạng sống.

    Nhìn gương mặt hồn nhiên của bé gái kia, trong lòng cô chợt dâng lên một niềm thương xót, cô vuốt vuốt mái tóc của bé gái, nói:

    - Đừng sợ, có chị ở đây rồi.

    Hự!

    Phạm Hương Ngữ vội vàng nén lại không thì suýt chút nữa đã phì ra cả nước mũi. Khi Diệp Phỉ nhìn về phía mình, cô ả lập tức dùng tay che miệng mình lại. Thế nhưng cô ả không thể nào nhịn nổi cười, bả vai càng rung rung liên tục.

    Lâm Siêu chỉ còn biết im lặng. Như thế này mà còn cười sao, cô không cười thì chết à?

    - Cô làm sao vậy?

    Diệp Phỉ thấy hành vi của cô ả như vậy liền nghĩ tới điều gì đó, cô lập tức thở dài:

    - Thôi đừng buồn nữa, ít nhất chúng ta vẫn đang sống, còn sống thì vẫn còn hy vọng!

    Phạm Hương Ngữ quay đầu ra chỗ khác, bả vai cô ả càng lúc càng rung mạnh hơn.

    Lâm Siêu thấy cô gái kia còn muốn nói thêm gì đó liền vội vàng ngắt lời cô. Hắn không muốn cô nói thêm điều gì nữa nếu không thì nữ hủ thi kia có thể bị nghẹn cười chết luôn mất, hắn nói:

    - Sắc trời đã không còn sớm nữa, cô có chỗ nào cư trú không?

    Diệp Phỉ nhìn hắn, cô nghĩ đến việc người thanh niên này trong lúc bị hủ thi truy đuổi còn dẫn theo một bé gái và một cô gái trẻ nhìn không có chút lực chiến đấu nào, trong mắt cô hiện lên vẻ kính phục, nói:

    - Có chứ, hãy đi theo tôi.

    Dưới sự hướng dẫn của cô gái, ba người Lâm Siêu đi theo cô tới hầm ngầm bên dưới một ga ra ô tô. Điều khiến cho Lâm Siêu ngạc nhiên là ở chỗ này còn có tới bảy, tám người còn may mắn sống sót. Mọi người ở đây đều mặc quần áo rách rưới, tinh thần thì không có chút phấn chấn nào, tất cả ngồi quây tròn với nhau quanh một cái lò lửa để sưởi ấm.

    Hiện giờ đã qua tháng mười hai đến đầu tháng một, lúc này chính là lúc tiết trời lạnh giá. Những tiến hóa giả giống như Lâm Siêu dĩ nhiên sẽ không ngại chút lạnh giá này nên chỉ cần mặc một bộ quần áo mỏng là được. Thế nhưng những người ở đây chỉ là những người bình thường may mắn còn sống sót, mỗi người bọn họ đều phải khoác những chiếc áo bông thật dầy giống như những con tằm đang co mình trong kén vậy.

    Khi ba người Lâm Siêu tới, những người may mắn còn sống sót này đều nhao nhao ngẩng đầu lên nhìn. Lâm Siêu tinh mắt thấy được bọn họ mới đầu còn tràn đầy mong đợi, thế nhưng sau khi thấy ba người bọn hắn thì đều chuyển thành kinh ngạc rồi cuối cùng là thất vọng, thậm chí bên trong sự thất vọng còn có cả một chút tức giận nữa.

    - Cảnh sát Diệp, cô... cô quay lại rồi à.

    Một người đàn ông trung niên mặc chiếc áo chùm đầu trông khá sạch sẽ đứng dậy hỏi thăm Diệp Phỉ.

    Cảnh sát? Lâm Siêu đưa mắt nhìn về phía thắt lưng cô gái kia thì thấy có một khẩu súng dắt ở đó.

    Nghe thấy lời của y, Diệp Phỉ chợt nhớ ra điều gì đó, cô quay đầu lại nói với ba người Lâm Siêu:

    - Tôi là cảnh sát, tên là Diệp Phỉ. Mọi người cứ yên tâm, xung quanh đây không có hủ thi đâu. Chỗ này rất an toàn, ngày nào tôi cũng ra ngoài tuần tra cả.
     
    Quantdplc, keosanga, rukuru and 16 others like this.
  5. Kiếm Công Công

    Kiếm Công Công Vô hình nhưng hữu hình Super Moderator

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    5,126
    Được thích:
    55,878
    Trùng Khải Mạt Thế
    Tác giả: Cổ Hi

    Quyển 2: Cây Tiến Hóa
    Chương 44: Nội chiến và bạo loạn

    Dịch: Bác Sỹ Gây Mê
    Nguồn: BNS

    Lâm Siêu gật gật đầu không nói gì cả. Dù sao thì hắn cũng chỉ là một người khách qua đường mà thôi, chờ trời sáng hắn sẽ bỏ đi.

    Diệp Phỉ thấy Lâm Siêu không tự giới thiệu bản thân nên nghĩ rằng hắn đang cảm thấy lo lắng, cô an ủi:

    - Anh nghỉ ngơi trước đi, ban nãy chắc đã mệt lắm rồi. Hai người này đều là người thân của anh ư?

    Lâm Siêu gật đầu.

    Lâm Thi Vũ không có phản ứng gì nhưng Phạm Hương Ngữ khi thấy hắn gật đầu thì trong lòng bỗng giật nảy. Bởi vì Diệp Phỉ nói là người thân, nó bao gồm cả cô ả luôn...

    - Hừ! Ai muốn làm người thân của tên ác ma này cơ chứ, đợi sau khi mình tiến hóa sẽ chà đạp hắn mỗi ngày một trăm lần!

    Phạm Hương Ngữ hung dữ nghĩ thầm.

    Diệp Phỉ để ý cả ba người đều đang mặc quần áo mỏng nên lập tức cởi chiếc khăn quàng cổ xuống đeo lên người Lâm Thi Vũ, cô cảm thấy đau lòng, nói:

    - Còn lạnh nữa không?

    Lâm Thi Vũ lắc đầu.

    - Lại đây ngồi hơ lửa đi.

    Diệp Phỉ dẫn ba người Lâm Siêu đến bên cạnh đống lửa, cô nói với một cô gái mặc đồng phục nữ sinh:

    - Tiểu Lệ, em ngồi dịch ra bên kia đi, mọi người dồn lại với nhau nào.

    Cô nữ sinh kia dù không tình nguyện nhưng vẫn đứng lên chuyển sang chỗ khác.

    - Cảnh sát Diệp, hôm nay không tìm được thức ăn sao?

    Lúc này, một người phụ nữ trung niên lo lắng hỏi Diệp Phỉ. Ở bên cạnh là một bé gái khoảng mười một, mười hai tuổi đang ngồi dựa đầu vào vai cô ta, nhìn khuôn mặt của hai người thì chắc rằng họ là mẹ con.

    Diệp Phỉ lắc đầu, cô áy náy nói:

    - Thực xin lỗi, hôm nay đám quái vật ở con phố đối diện hơi nhiều nên muốn đi vào siêu thị rất khó. Ngày mai tôi sẽ thử lại lần nữa.

    Nghe thấy lời cô, sắc mặt của tất cả mọi người đang ngồi hơ lửa đều trở nên chán nản hơn mấy phần.

    - Mẹ ơi, con đói quá...

    Cô bé mười một, mười hai tuổi khẽ nức nở, nó nói một cách yếu ớt.

    Người phụ nữ trung niên vỗ nhẹ lên lưng nó rồi an ủi mấy câu. Nhưng ngay sau đó, cô ta ngẩng đầu lên nhìn Diệp Phỉ một cách khẩn cầu, nói:

    - Cảnh sát Diệp, cô không còn chút thức ăn nào ư, chỉ cần một ít thôi cũng được.

    Trên mặt Diệp Phỉ hiện lên vẻ không nỡ, cô lấy từ trong người ra một viên kẹo sữa hình con thỏ, nói:

    - Chỉ còn một viên cuối cùng thôi đó, mau cho đứa bé ăn đi.

    Người phụ nữ trung niên vội vàng nhận lấy rồi nói cảm ơn không ngừng.

    Lâm Thi Vũ nhìn thấy cảnh này thì trong lòng bỗng cảm thấy rất rung động. Cô không ngờ những người may mắn còn sống sót này lại có cuộc sống khó khăn và bần tiện như vậy. Thế mà cô... Mỗi ngày cô đều có cơm ngon canh ngọt, có kẹo bánh để ăn vặt, lúc nào cũng được sử dụng nguồn nước tinh khiết và còn được tắm rửa, hưởng thụ chiếc giường ấm áp nữa chứ.

    Tất cả những thứ này đều là do Lâm Siêu mang lại.

    Nếu như không có người em trai này, có lẽ cô sẽ giống như những người này, sống sót như một con côn trùng bé nhỏ mà thôi.

    Nhìn bé gái kia vừa nhận được viên kẹo sữa còn chưa kịp bóc hết vỏ giấy đã cho thẳng vào mồm. Trong lòng cảm thấy khá thương xót, cô theo bản năng thò tay vào trong túi muốn lấy mấy viên sô-cô-la mà mình vẫn hay ăn vặt ra để cho nó.

    Nhưng, tay cô bỗng nhiên bị nắm lại.

    Lâm Siêu nhìn cô, hắn lắc đầu nhè nhẹ.

    Lâm Thi Vũ cảm thấy hơi ngỡ ngàng. Mặc dù cô hiểu ý của Lâm Siêu nhưng cô không rõ tại sao hắn lại làm như vậy. Bọn họ kiếm thức ăn rất dễ dàng, đối với những người bình thường may mắn còn sống thì đám hủ thi trong siêu thị và những khu dân cư đúng là một cơn ác mộng. Thế nhưng, trong mắt bọn họ thì chúng chả là thứ gì cả.

    Hiện giờ, chỉ cần cô bỏ ra một chút lương thực là có thể cứu được những người này rồi, việc này giống như tiện tay mà thôi.

    Cô không hiểu tại sao Lâm Siêu lại không cho mình làm vậy. Tuy nhiên, mặc dù không tìm ra lý do nhưng cô vẫn lựa chọn tin tưởng hắn.

    Mấy người khác nhìn cô bé ăn kẹo mà cổ họng tự nuốt nước bọt.

    Diệp Phỉ thở dài, cô ngồi ở bên đống lửa để sửa ấm.

    Vì bọn họ đang ở trong một tầng hầm rộng nên tiếng nhai kẹo của cô bé rất vang. Dường như người phụ nữ trung niên ý thức được việc đó nên cô khẽ đẩy đẩy bé gái muốn bảo nó nhỏ tiếng nhai và ăn nhanh lên.

    Bé gái liền nuốt nhanh chiếc kẹo xuống bụng.

    Mọi người ngồi bên đống lửa đói tới mức đã không có sức để nói chuyện nữa. Tất cả chỉ ngồi nhìn ngọn lửa đang cháy đến xuất thần, mỗi người đều nghĩ đến tương lai và vận mệnh của mình... Hoặc là, còn có tương lai nữa hay không.

    Trong khung cảnh rất yên tĩnh bỗng phát sinh một việc kinh hoảng. Một người thanh niên bình thường ngồi bên cạnh Diệp Phỉ bỗng đứng lên, những người còn lại đang nhìn ngọn lửa đến xuất thần cũng chẳng chú ý tới. Chỉ đến khi nghe thấy tiếng quát kinh sợ của Diệp Phỉ thì bọn họ mới rối rít ngẩng đầu lên nhìn.

    Chỉ thấy trong tay người thanh niên này đang cầm một khẩu súng. Đó chính là súng của Diệp Phỉ!

    - Anh làm gì đó!

    Bộ ngực Diệp Phỉ phập phồng vì thở gấp, cô hoảng sợ nhìn gã.

    Người thanh niên chỉ họng súng về phía cô, vẻ mặt khá dữ tợn, nói:

    - Đừng tới đây, đừng tới gần đây!

    Ngoại trừ Lâm Siêu ra, tất cả mọi người đều ngây người không biết gã nổi điên làm gì.

    Diệp Phỉ sợ súng cướp cò nên nói:

    - Anh bỏ súng xuống đã, có gì thì từ từ nói, đứng kích động như vậy.

    Người thanh niên hít sâu một hơi, gã nói một cách hung dữ:

    - Tôi đã nhìn nhận được, nếu cứ ở chỗ này chờ đợi thì chỉ giống như cái xác không hồn mà thôi. Hiện giờ tôi đang có súng, tôi đã có thể ra ngoài tự kiếm thức ăn được rồi. Tôi sẽ không ở cùng một chỗ với các người nữa, cứ ở chỗ này từ từ chết đói rồi thối rữa hết đi!

    - Anh đừng kích động, hãy đưa súng cho tôi, ngày mai tôi sẽ kiếm được thức ăn.

    Diệp Phỉ vừa khuyên vừa lén nhích gần tới gã.

    Người thanh niên kia đã thấy được điều này nên gã nắm chặt súng chĩa về phía cô, gã hét lên một cách giận dữ:

    - Đừng có mà tới đây, tới nữa tôi sẽ nổ súng đấy!

    - Được rồi, được rồi.

    Diệp Phỉ lập tức đứng lại, cô sử dụng cách đàm phán được học ở đội cảnh sát bằng giọng nói dịu dàng:

    - Anh đừng vội, tất cả sẽ có biện pháp giải quyết mà. Kể cả là anh có súng nhưng một mình như vậy cũng rất khó sinh tồn...

    - Tôi không quan tâm nhiều như thế, sớm muộn gì cũng chết, tôi bất chấp tất cả rồi! Cho dù ngày mai cô mang thức ăn về thì được bao nhiêu chứ, có đủ cho mấy người không? Mọi người vẫn sẽ phải chịu đói mà thôi, cô là người tốt, tôi không muốn cô bị thương nên cô đừng có tới gần đây. Nếu không tôi sẽ nổ súng thật đấy!

    Người thanh niên kia gào lên một cách dữ tợn.

    Diệp Phỉ cảm thấy khá là bất đắc dĩ, cô không biết nên khuyên gã thế nào nữa.

    Những người khác đã trốn ở một bên từ nãy, trong đó có một người trung niên mặc một chiếc áo có mũ trông khá sạch sẽ nói:

    - Tiểu Lưu, cậu đừng kích động như vậy, mọi người sẽ cùng nhau nghĩ biện pháp giải quyết mà. Nếu như cậu thấy lượng thức ăn không đủ thì hãy đuổi ba người mới đến kia đi cũng được. Cậu hãy bình tĩnh đi, cho dù cậu có súng thì một mình cũng khó sống lắm. Hơn nữa, trong khẩu súng cũng không còn nhiều đạn nữa đâu.

    Tiểu Lưu chợt ngớ người, những lời này gã vốn chẳng quan tâm nhưng một câu cuối lại như đánh thức gã. Chắc rằng băng đạn của khẩu súng lục này cũng chỉ có mấy viên đạn mà thôi, tác dụng của nó cũng không lớn lắm. Trong lúc nhất thời, trong lòng gã bỗng cảm thấy hơi hối hận. Thế nhưng, hiện giờ trở mặt như vậy đã không còn đường về nữa rồi.

    Gã hít sâu một hơi rồi nói trầm giọng:

    - Được rồi, thế nhưng tôi muốn đuổi ba người này và hai mẹ con kia đi đã. Nếu không về sau số thức ăn chúng ta tìm được vẫn sẽ không đủ chia.

    Nghe thấy lời này của gã, người trung niên kia giống như mở cờ trong bụng. Y đã muốn đuổi hai mẹ con nhà này từ lâu nhưng ngại nên không dám mở lời. Bằng vào kinh nghiệm sống của mình, y biết chắc rằng đề nghị của mình sẽ không được Diệp Phỉ đồng ý. Ngược lại sẽ gây xích mích với hai mẹ con nhà kia, vậy nên y vẫn giữ trong lòng mà chưa nói ra.

    - Không được.

    Diệp Phỉ nói một cách quả quyết:

    - Nếu bỏ mặc hai người bọn họ như vậy thì chẳng khác nào giết chết họ cả. Sao anh lại có thể làm một việc tàn nhẫn như vậy.

    Tiểu Lưu không ngờ cô lại cự tuyệt một cách dứt khoát như vậy, trong lòng gã nổi lên lửa giận, gã tức giận nói:

    - Lương thiện có tác dụng gì? Lương thiện có thể no bụng được ư? Lương thiện sẽ không phải chịu đói sao? Lương thiện sẽ không phải chết à? Ý của tôi chính là muốn giết họ đấy, thì sao nào? Cô là cảnh sát, cô bắt tôi đi!

    Diệp Phỉ tức giận đến nỗi gương mặt trở nên tái mét. Người trung niên vội vàng khuyên cô:

    - Cảnh sát Diệp, cô nên đáp ứng cậu ấy đi. Đừng để cậu ấy cầm súng bỏ đi nếu không tất cả mọi người sẽ chết đói đó.

    - Tên họ Hoàng kia, mày sẽ không được chết tử tế đâu!

    Đối với hai mẹ con, câu nói này khiến họ cảm thấy rất kích động, họ rất sợ Diệp Phỉ sẽ đồng ý. Vừa nghĩ tới việc rời khỏi đây rồi đối mặt với những con quái vật ăn thịt người kia, sự sợ hãi trong lòng đã kích thích não bộ khiến gương mặt cô ta trở nên nhăn nhó.

    Bốn người còn lại trong nhóm cũng đều im lặng không nói gì cả.

    Sắc mặt Lâm Thi Vũ trở nên tối sầm, cô nhìn Tiểu Lưu cùng người trung niên họ Hoàng mà không nói một lời. Trong mắt cô hiện lên lửa giận, nếu không phải cô không chắc có thể khống chế Tiểu Lưu trước khi gã nổ súng thì cô đã sớm ra tay rồi.

    Phạm Hương Ngữ và Lâm Siêu thì giống nhau, cả hai đều hờ hững ngồi bên đống lửa giống như không có cuộc cãi vã nào ở bên cạnh vậy.
     
    Quantdplc, keosanga, rukuru and 14 others like this.