[Truyền thuyết] Ma Bư Truyện

Thảo luận trong 'Net Cafe' bắt đầu bởi trungttnd, 6/4/15.

  1. trungttnd

    trungttnd Thành viên kích hoạt

    Được thích:
    2,904
    Ma Bư Truyện​



    Rằng xưa có gã Ma Bư
    Người thì thậm xấu hát thì thậm ghê
    Đàn bà con gái vẫn mê
    Vẫy vùng mặc sức thả dê tung hoành


    Xưa ở địa phận phố rùm Bàn Long có một chàng trai tên là Ma Bư, sống nghèo khổ trên một chiếc thuyền độc mộc xuôi ngược trên dòng sông Hồng. Nhà chàng vốn dòng dõi Tông chủ Hoan Hỉ Tông Ma Vương (1), có nghề gia truyền chuyên chữa bệnh Thượng mã phong (2) cho nam giới trong vùng, nên khi sinh con ra, cha chàng quyết đặt tên con là Ma Bư, dựa theo tên một vị anh hùng mà cha chàng sùng bái nhất. Ma Bư sinh ra đúng vào cuối mùa sau Trung Thu một con trăng, nhằm vào cung Libra, là ngày khí âm yêu nữ cực thịnh trong năm (3). Phụ thân chàng đang ở trên nhà uống rượu cá ngựa tắc kè, nghe gia nhân vào báo phu nhân sinh quý tử, thở dài mà rằng: “Ta một đời cứu giúp đàn ông thiên hạ, nay thằng con sinh ra vào ngày này, thật là báo ứng. Thằng này sau tất có số đào hoa ko sao kể xiết, nhưng cũng sẽ khốn đốn vào tay đàn bà.” Nói rồi bỏ tiệt hẳn nghề, âm thầm nuôi con khôn lớn. Gia cảnh từ đó cũng sa sút, đến lúc Ma Bư 18 tuổi thì chỉ còn một con thuyền độc mộc ngược xuôi đong gái đẽo vẹo kiếm ăn qua ngày trên sông Hồng.

    Ma Bư tuy sống nghèo khổ nhưng rất thanh nhã. Đêm đêm sau khi buông lưới, chàng vẫn thường nằm khểnh trên thuyền dạo đàn mà cất lên vài câu nhạc Dốc (4), khi thì classic, lúc lại death metal. Chàng hát không hay, đàn nghe cũng dở nhưng được cái kiên trì tra tấn lỗ tai dân làng Bàn Long nên lâu dần mọi người cũng quen, quen lâu thành mê. Hôm nào ko nghe tiếng đàn hát của chàng thì con nít ko buồn đi ị, thiếu nữ ko buồn đi tè mà người già lại ko buồn đi ngủ. Con gái hai bên bờ sông mê chàng ở cái nết da mặt dầy dặn (5), nên cũng nhiều cô nhắn gửi tình ý xa xôi. Hiềm vì nhà chàng nghèo quá nên vẫn chưa lừa đc cô nào về làm vợ.

    Một hôm, buồn cho nhân tình thế thái, chàng quyết định nhổ sào tách bến ngược dòng lên thượng nguồn chu du nơi rừng hoang núi thẳm. Ngày nọ, bỗng nhiên chàng chèo thuyền đến một xứ trăm cây đua hoa, trăm trym đua tiếng không khác gì bồng lai tiên cảnh. Ma Bư bỏ neo lên bờ, lang thang ngắm nghía cảnh vật mãi không chán mắt, đến nỗi trời tối lạc bước trong rừng lúc nào không biết. Bụng đói cồn cào, thấy một đám chim chóc đang mổ quả cây trước mặt, chàng nghĩ: “Trim ăn được thì người cũng ăn được” bèn xua đám chim đi bứt lấy quả cây mà ăn lấy ăn để. Ăn được hai quả xong tự nhiên thân thể nóng hừng hực, hai quả cây thay vì trôi vào dạ dày lại chạy thẳng xuống đoạn giữa hai chân rồi dính chặt luôn ở đó, toàn thân đau đớn vô cùng, thần trí mê loạn. Thấp thoáng trong cơn mê bỗng thấy từ xa một bà cụ tóc tai nhuộm vàng hoe mình mặc váy ngắn áo hai dây chống gậy đi tới hỏi thăm, rồi mời chàng về nhà mình nghỉ tạm. Đến nhà, bà cụ tự giới thiệu tên mình là Chất Mim, người dân tộc Nùng rồi gọi con gái ra chào. Cô con gái tên là Chất Minh, tóc nâu môi trầm, mặt Hồng Kông mông Hàn Quốc diễm lệ tuyệt trần khiến Ma Bư vừa nhìn thấy đã ngất ngây nửa tỉnh nửa mê. Chẳng đắn đo, chàng bèn quỳ luôn xuống xin bà già cho làm con rể. Bà cụ ngắm nghía dung mạo hồi lâu, đoạn thò tay ấn mạnh vào huyệt Ngọc Dương nằm dưới rốn hai tấc, thấy cứng rắn như sắt thép biết là người khỏe mạnh, bèn đồng ý gả con gái cho. Hai vợ chồng bèn đưa nhau vào phòng, ân ái mặn nồng, chuyện riêng tư thiết nghĩ không cần nói đến nữa.

    Thấm thoắt 3 năm đã trôi qua, hương ấm ngọc mềm, tình vợ chồng càng lúc càng nồng đượm. Một đêm nọ, hai vợ chồng lại vui vẻ gầy cuộc ái ân. Chất Minh trong lúc hưng phấn cất lên tiếng nỉ non nghe giống hệt khúc dân ca quê cũ (6). Ma Bư bỗng nhiên chạnh nhớ quê, thở dài mà từ từ tụt xuống. Sáng hôm sau khăn áo chỉnh tề, bái tạ nhạc mẫu rồi xin phép về thăm quê, sửa sang mồ mả hương khói tổ tiên. Chất Minh giọt châu tầm tã không muốn cho đi, nhưng bà già lắc đầu mà rằng: “Ý trời, duyên phận đã vậy đâu ép được ai” đoạn cho phép chàng đi.

    Ma Bư về đến chốn phố rùm xưa thì chẳng thấy còn ai quen biết, xóm làng nằm trong khu giải tỏa quy hoạch đô thị mới, mọi người đều đã chuyển đến khu đền bù tái định cư. Thảng hoặc có người mới đến có nghe nói chuyện xưa đều nhìn chàng ngờ vực bảo rằng: “Nghe kể lại thì Ma Bư đâu đẹp trai vậy, có nhẽ đâu thế”. Chàng đành quay lại nhà vợ thì chỉ thấy rừng núi hoang vu, nào có bóng dáng ai ở đó. Tuyệt vọng cùng cực, Ma Bư buồn bã chạy vào rừng gục đầu vào một thân cây dọc mùng cổ thụ khóc cho vui.

    Thần cây dọc mùng động lòng trắc ẩn, hiện lên hỏi: “Làm sao con khóc”. Ma Bư kể lể đầu đuôi sự tình, thần cây bèn cho chàng biết rằng mẹ con nhà nọ là tinh cây tu luyện ngàn năm mà thành, chính là quả cây mà chàng đã ăn lầm phải, xa cách rồi là mãi mãi âm dương cách biệt không sao gặp lại được nữa.

    Ma Bư từ đó đành trở về bến sông cũ, đong vẹo đẽo gái đi khách qua sông lần hồi kiếm ăn. Trong khi đi khách từ bờ bên này sông sang bờ bên kia sông, chàng vẫn thường cất cao giọng hát ai oán khóc than mối tình ngắn ngủi với Chất Minh của mình. Một ngày nọ có tổ trưởng tổ dân phố Bàn Long là Bạch Sầu cưỡi ngựa Đích Lư qua sông thăm phòng nhì nghe được tiếng hát của Ma Bư, tặc lưỡi khen rằng: “Giọng dở thế mà vẫn tự tin luyến láy, thật trơ trẽn không biết xấu hổ, người này có thể làm việc lớn được.” Bèn soạn hợp đồng lao động dài hạn có cả bảo hiểm hưu trí mời Ma Bư về làm tuần canh xóm Điện ảnh Âm nhạc. Từ đó Ma Bư như cá gặp nước, tận dụng hết sở trường của mình ngày thì bốt nhạc đêm thì hát hò thu âm, lại nhanh tay tổ chức hết showgame này tới giải thưởng nọ, tán loạn tưng bừng cả phố rùm Bàn Long, gái gú khắp nơi thảy đều nghe tiếng nô nức chạy về dưới trướng. Tuy thế, Ma Bư vẫn không nguôi nhớ về mối tình cũ, thỉnh thoảng lúc rảnh rỗi lại lững thững vừa hát vừa bơi ngược dòng sông Hồng lên thượng nguồn để mong gặp lại người xưa. Thật quả ko mất đi phong độ của quý tử dòng họ nổi tiếng lâu đời, chính là khí độ của một đại gia vậy.

    ----------------------------------------------------------
    (1). Tông chủ Hoan Hỉ Tông Ma Vương là một thiên tài võ học xuất thân cách đây hơn nghìn năm, thường hay bịt mặt bằng vải hoa đi cướp của nhà giàu rồi cướp luôn sắc nhà nghèo, không việc bất thiện nào là không làm. Dân chúng biết ơn lắm lắm, bèn gọi luôn là Hoa Tặc Ma Vương.

    (2). Thượng mã phong là hiện tượng đàn ông khi chinh phục đỉnh Vu Sơn thành công, hứng thú quá phát tiết hết tinh hoa khí huyết rồi lăn ra ngất xỉu, hồn tạm thời lìa khỏi xác. Cho ngửi nước mắm Phan Thiết nguyên chất rồi nắn bóp huyệt Đan điền chừng nào thấy máu trắng đục chảy ra thì tát mạnh vào mặt 3 cái theo điệu Trái Phải Trái hoặc Phải Phải Trái là khỏi.

    (3). Ngày này khí âm nổi lên mù trời, yêu nữ tác quái hại nam nhân rất nhiều. Sau có một nhóm đạo sĩ họp bàn nhau lập ra cái gọi là Liên hiệp phụ nữ Việt Nam, lấy ngày này làm kỉ niệm hàng năm dâng hoa dâng quà viết thiếp cúng tế, dần dần thiên hạ mới được bình yên.

    (4). Thể loại nhạc Dốc được sinh ra vào chiến dịch mùa xuân năm 1954, khi toàn miền Bắc huy động dân công cho lòng chảo Điện Biên Phủ. Đường lên Tây Bắc xa xôi nhiều dốc đèo hiểm trở, dân công tải gạo tải đạn thường hay đặt ra những câu hát động viên tinh thần nhau để vượt qua núi đồi. Sau này tạo ra hẳn một trào lưu âm nhạc dân công vượt dốc, gọi tắt là nhạc Dốc, rất được giới trẻ ưa chuộng. Các ca khúc tiêu biểu là Ai đi hò lờ và Hò kéo pháo.

    (5). Thiên hạ đời sau có thơ ca ngợi da mặt của Ma Bư rằng:
    Dầy tựa như là cái nắp cống
    Dẻo dai hơn hẳn cả da mông
    Co lại cứng hơn bánh tráng sống
    Căng ra lại hóa thành mặt trống


    (6). Tương truyền khúc dân ca này là khúc Đi cấy, đặc sản sông Hồng. Ca khúc này có đoạn: “A hoan hô, các cụ già bắn rơi máy bay …”
     
  2. Huyết Lệ Khuynh Tâm

    Huyết Lệ Khuynh Tâm Thành viên kích hoạt

    Được thích:
    0
    hay quá :baby1:
     
  3. quangnguyen

    quangnguyen Thành viên kích hoạt

    Được thích:
    318
    lão trung moi đâu ra mấy truyện bựa như vậy thế, cười mém sặc :baby16::baby16:
     
  4. trungttnd

    trungttnd Thành viên kích hoạt

    Được thích:
    2,904
    Mợ, thế mà tên ML hắn chê đó, mỗi lần ta post Minh Luân truyện là bị hắn xóa. Lại còn trừ zen của ta nữa chứ :chetne:
     
    Lôi Soái and Ngân Lam like this.
  5. trungttnd

    trungttnd Thành viên kích hoạt

    Được thích:
    2,904

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)