FULL  Huyền Huyễn  Hệ Thống Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp - Cô Vân Phi Tụ

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Chương 2: Ngộ nhập đào nguyên, nhìn thấy Tiên Tôn (1)
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Qua một lúc lâu, nội tâm của hắn mới rốt cục bình tĩnh lại.

    Bắt đầu suy nghĩ cuộc sống sau này.

    "Nếu đã xuyên việt đến thế giới nguy hiểm như vậy, Tu Tiên thì phải Tu Tiên, nếu không ba trăm năm vừa qua chỉ sợ ra đường liền chết. Mục tiêu chủ yếu vẫn là phải mau sớm tăng lên cảnh giới Tu Tiên của mình.

    "Ba trăm năm thời gian không nói thành tiên thành phật, ít nhất cũng hẳn là tu luyện tới Phản Hư, Hợp Đạo gì đó đi, nếu thật không được thì Hóa Thần cũng được, nếu như là ở vị diện phàm trần, chắc có năng lực tự vệ nhất định."

    Vì vậy, mang trong lòng tâm tính vươn lên hùng mạnh, Thôi Hằng đi vào biệt thự.

    Hắn không để ý tủ lạnh chứa đầy cocacola cùng đồ ngọt điểm tâm, cùng với máy vi tính cấu hình cao, mà trực tiếp đi tới tĩnh thất dùng để tu luyện ở trước lầu ba.

    Từ trong tay áo lấy ra quyển "Tân Thủ Tiên Pháp", cẩn thận đọc.

    Tên đầy đủ "Tân Thủ Tiên Pháp. Từ nhập môn đến thăng thiên".

    Đây là một bộ công pháp Tu Tiên chỉ có phương pháp tu luyện, lại không có một chút xíu pháp thuật thần thông.

    Đáng mặt "Giáo trình " tân thủ.

    Bất quá, mặc dù chỉ là giáo trình tân thủ, nhưng mà bao gồm Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Phản Hư, Hợp Đạo, Độ Kiếp, Đại Thừa tất cả bước tu luyện!

    "Không hổ là thời không tiên hiệp cao cấp, coi bộ là muốn tu luyện thành tiên mới tính là hoàn thành thời kỳ tân thủ a! " Trong lòng Thôi Hằng vô cùng rung động, đối với thế giới bên ngoài cũng càng sản sinh sợ hãi.

    Cũng còn khá, có tân thủ không gian, nếu không để mình ở bên ngoài đi lang thang, người ta thổi một hơi liền có thể làm cho mình tan thành mây khói.

    Điều này làm cho hắn vô cùng khát vọng trở nên mạnh mẽ.

    Vì vậy, sau khi khắc khổ tu luyện mười phút, hắn đưa tay ra vươn người, ngáp một cái.

    "Ai nha, ngày thứ nhất dường như cũng không cần phải mệt như vậy, còn có ba trăm năm đây. Trước đi xem một chút bộ máy vi tính cấu hình cao kia."

    Sau đó thì để xuống quyển "Tân Thủ Tiên Pháp. Từ nhập môn đến thăng thiên", cũng vỗ nhè nhẹ vào mặt bìa, cười nói: "Hắc hắc, lần sau nhất định."

    Xì xì!

    Thanh âm bọt khí mở lon vang lên trong biệt thự.

    Thôi Hằng vui vẻ mở ra một lon nước ướp lạnh, thân thể duỗi ra trên ghế dài, thuần thục dùng chân nhấn mở chốt mở điện máy vi tính.

    Tràn đầy mong đợi!

    "Hệ thống WIN 10 đang cập nhật. . . 0. 11%. . . 0. 12%. . . 0. 121%. . ."

    Móa!

    . . .

    Thời gian nhoáng cái đã qua mười năm.

    Thôi Hằng ở trong quá trình tu luyện, rốt cuộc hiểu rõ cái gì gọi là làm người không thể quá đề cao mình.

    Mười năm!

    Hắn mới tu luyện đến luyện khí tầng sáu!

    Dựa theo tiến độ này, ba trăm năm thời gian, đừng nói thành tiên thành phật, Phản Hư Hợp Đạo, có thể kết thành Kim Đan cũng đã không tệ rồi.

    "Ba trăm năm sau, ta một con kiến hôi Kim Đan kỳ, liền muốn bước vào cái thế giới Tiên Vương khắp nơi này sao? " Trong lòng Thôi Hằng buồn bã vô cùng tận, bi thương từ trong ra ngoài.

    Hắn cũng chỉ có thể nhận rõ thực tế, chính mình cũng không phải là cái gì Hoang Cổ Thánh Thể, Tiên Thiên Đạo Thai, Vô Địch Thần Thể các loại thiên kiêu.

    Chỉ là một người tư chất bình thường.

    Vì vậy, hắn tiếp tục duy trì sinh hoạt mỗi ngày dậy sớm, tu luyện, thu thức ăn, để cho Hoàng Cân Lực Sĩ nấu cơm, ăn cơm, chơi game uống cô ca, tu luyện.

    Nhưng ngay một ngày này, khi Thôi Hằng ở nông trường thu thức ăn, chợt thấy trên trời rơi xuống một bóng người bẩn thỉu.

    Đúng lúc nện trúng trên khối thịt trâu hôm nay mới vừa sản xuất ra.

    Hắn tức thì liền bối rối.

    "Tình huống gì, tại sao có thể có người đi vào? ! ! ! !"

    "Hệ thống! Cái này là chuyện gì xảy ra, vì sao lại có người đi vào? !"

    Thôi Hằng trong lòng kêu hệ thống.

    Hắn hoảng loạn một hồi.

    Dù sao, dựa theo hệ thống kiểm tra khi trước, cái thế giới này nhưng mà là thời không tiên hiệp cao cấp.

    Tiên Vương khắp nơi, hung thú vô số!

    Coi như là tiểu hài tử chỉ biết uống sữa thú, tiện tay đều có sức mạnh mấy triệu cân.

    Mặc dù mới vừa rồi cái bóng người từ trên trời giáng xuống này nhìn qua chỉ là một tiểu nam hài mười hai mười ba tuổi, nhưng người nào có thể bảo đảm hắn không có lực lượng kinh thiên động địa?

    Ngộ nhỡ là con trai Thiên Đế gì đó trang bức. . . Không, lịch luyện đây?

    Chính mình mới luyện khí tầng sáu, thân thể nhỏ bé, tuyệt đối đỡ không được a!

    [Ngài khỏe! Toàn năng Tu Tiên hệ thống hết sức trung thành vì ngài phục vụ, vì bảo hộ che chở con đường trường sinh của ngài!]

    [bởi vì tân thủ không gian du tẩu giữa các kẽ hở chư thiên vạn giới, thường xuyên sẽ cùng vị diện bất đồng có tiếp xúc, quy tắc của không gian vị diện khác không ổn định, liền sẽ phát sinh hiện tượng có sinh linh đi qua kẽ hở rơi vào tân thủ không gian.

    [loại sinh linh tình cờ rời đi thiên địa vị diện gốc này sẽ phải chịu sức hấp dẫn của thiên địa vị diện gốc, nhiều nhất sau mười hai ngày liền sẽ rời đi, trở về thế giới cũ của bọn họ.]

    "Thì ra là như vậy."

    Sau khi Thôi Hằng nghe được hệ thống giải thích, thở dài nhẹ nhõm, yên lòng.

    Coi như là thời không tiên hiệp cao cấp, khẳng định cũng sẽ tồn tại vị diện cấp thấp.

    Tỷ như các loại phàm trần, nhân gian gì đó.

    Nói như vậy, loại vị diện không gian cấp thấp này hơn phân nửa là không vững chắc.

    Đối với người đọc đủ thứ tiểu thuyết như hắn, biết rõ mấy cái này.

    Hơn nữa, sau khi tâm tình buông lỏng, hắn lại ý thức được, nơi này chính là không gian tân thủ, tự mình ở nơi này sẽ không chịu đến bất cứ thương tổn gì.

    Coi như thật có đại lão rơi vào, dường như cũng không có vấn đề gì.
     
    thanh_tran90fpt thích bài này.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Chương 3: Ngộ nhập đào nguyên, nhìn thấy Tiên Tôn (2)
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Sau khi suy nghĩ cẩn thận, tâm tình của Thôi Hằng liền hoàn toàn buông lỏng.

    Hắn đi vào nông trường, tử tế quan sát cái bóng người từ trên trời giáng xuống này.

    Đây là một tiểu nam hài thoáng nhìn chỉ có mười hai mười ba tuổi, tướng mạo phổ thông, áo quần rách rưới, da thịt ngăm đen, gầy khọm, hơi có chút da bọc xương.

    Ở trên đầu của hắn bên còn có 6 vết tròn xiên xẹo, thoạt nhìn là một tiểu hòa thượng.

    Nhưng mà tóc cũng đã dài không ít.

    "Đói, thật là đói, thật là đói a. . . " Trong miệng thằng bé trai phát ra thanh âm nỉ non vô thức, thân thể co rúc, khẽ run.

    ". . . " Thôi Hằng hơi trầm mặc, thở dài nói: "Ai kêu ta có lòng tốt đây, liền cứu ngươi một mạng đi."

    Bản thân một người sống ở chỗ này mười năm, rất cô độc.

    Hiếm thấy có thể có một người nói chuyện.

    Cũng không dễ dàng.

    . . .

    Hồng Phú Quý khó khăn mở mắt, sau đó rồi lập tức nhắm lại.

    Bởi vì, hắn thấy phía trên có một đoàn ánh sáng màu sáng sáng ngời đang phóng ra, cảm giác có chút chói mắt.

    Qua một lúc lâu, hắn mới lại từ từ mở mắt, sau khi miễn cưỡng thích ứng ánh sáng, mới nhìn rõ tình huống chung quanh.

    Vách tường trắng tinh như tuyết, đồ trang trí xảo đoạt thiên công, bàn ghế sạch sẽ chỉnh tề, còn có giường nhỏ chính mình nằm, lại trải tơ lụa trắng như tuyết!

    "Nơi này là chỗ nào? " Trong lòng Hồng Phú Quý vô cùng mê mang, nhìn vào chùm sáng lớn phía trên " Chẳng lẽ nơi này chính là thế giới sau khi chết sao? Nhưng vì cái gì chết rồi vẫn còn cảm giác đói đây?"

    Két!

    Cửa phòng bị đẩy ra, một thiếu niên thân mặc trường bào trắng như tuyết đi vào phòng, dung mạo của hắn anh tuấn, khí chất phiêu dật, phảng phất là tiên nhân từ trên trời hạ phàm.

    Hồng Phú Quý thấy hắn đi tới, sửng sốt một chút, nghi ngờ hỏi: "Ngài là tiên nhân trên trời sao?"

    "Ta chỉ là một phàm nhân đi trên con đường tiên đạo mà thôi. " Thôi Hằng cười một tiếng, đi tới mép giường Hồng Phú Quý đang nằm " Thế nào, có chỗ nào khó chịu hay không."

    "Không có, vẫn được. . . " Hồng Phú Quý liền vội vàng lắc đầu, nhưng ngay lập tức bụng của hắn bỗng nhiên vang lên thanh âm "Ùng ục ục " .

    "Ha ha ha, là đói bụng đi. " Thôi Hằng nở nụ cười,

    Sau đó nhìn về phía bên cạnh hư không, thấp giọng quát nói " Hoàng Cân Lực Sĩ ở chỗ nào?"

    "Hoàng Cân Lực Sĩ? " Hồng Phú Quý có chút mê mang, không biết Thôi Hằng đang nói gì với hư không, nhưng tiếp theo, cảnh tượng xuất hiện sau một cái chớp mắt lại để cho hắn trợn mắt hốc mồm.

    Chỉ thấy vùng hư không này giống như là hồ nước bình tĩnh bị hòn đá đánh vỡ, nổi lên một hồi lăn tăn rung động.

    Sau đó liền có một đại hán mặc áo vàng, người cao ba mét, bắp thịt cuồn cuộn, dáng cực kỳ cường tráng trống rỗng xuất hiện ở trong căn phòng, một mực cung kính quỳ một chân trước mặt Thôi Hằng " bái kiến Tiên Tôn!"

    Tiên thuật!

    Thần tiên a!

    Hồng Phú Quý không thể tin nhìn về phía Thôi Hằng, hai mắt trợn tròn, miệng há to, mặt đầy khiếp sợ.

    Ngươi còn nói mình không phải là tiên nhân? !

    Thời khắc này, hắn vội vã hiểu chuyện, phù phù một tiếng quỳ ngã xuống, đầu rạp xuống đất, một mực cung kính nói: "Cầu Tiên Tôn ban cho ta phương pháp cứu thế!"

    "A chuyện này. . . " Thôi Hằng nhất thời cảm giác cả người đều đã tê rần.

    Chính mình chỉ là gọi Hoàng Cân Lực Sĩ cầm chút đồ ăn tới mà thôi, làm sao tiểu tử này bỗng nhiên liền quỳ xuống rồi hả?

    Quả nhiên là tới từ vị diện phàm trần ở thế giới Tiên Hiệp đi.

    Không có kiến thức như vậy.

    "Dậy dậy, trước ăn gì đó đi. " Thôi Hằng nhẹ nhàng khoát tay, pháp lực vô hình trực tiếp kéo Hồng Phú Quý đứng lên.

    Hắn mặc dù không biết pháp thuật gì, nhưng bản thân pháp lực liền sẵn có đặc tính thần dị nhất định, làm được loại trình độ này vẫn là rất nhẹ nhõm.

    Nhưng mà theo Hồng Phú Quý, đây chính là thủ đoạn thần tiên thứ thiệt!

    Cách không ngự khí để cho người đứng lên!

    Đây là chuyện Võ Lâm Thần Thoại truyền thuyết trong giang hồ, thậm chí vẫn là Lục Địa Thần Tiên mới có thể làm được a!

    Hắn càng cảm thấy chắc chắn vị ân nhân này của mình, nhất định là một vị tiên nhân lánh đời!

    Chẳng qua, Hồng Phú Quý cũng không tiếp tục quỳ thỉnh cầu Thôi Hằng.

    Mà là nghe theo lời của Thôi Hằng nói, chờ đợi ăn cơm.

    Hắn thuở nhỏ không có cha mẹ, từng bị người lừa dối bán vào trong miếu, làm qua hòa thượng, sau khi trốn ra được lại lưu lạc rất lâu, làm qua ăn mày, gặp quá nhiều nóng lạnh trên đời.

    Vì vậy, hắn biết rõ, khi mình muốn từ chỗ người khác lấy được cái gì đó, tuyệt không thể dựa theo mong muốn đơn phương thúc ép.

    Nhất là không thể lợi dụng lòng từ bi của đối phương đi thúc ép.

    Mà hẳn là nên cho thấy giá trị của mình trước.

    Lại thêm.

    Trước khi cho thấy giá trị của chính mình, tốt nhất biểu hiện thuận theo.

    "Ta tuyệt không thể lưu lại ấn tượng không tốt trong lòng Tiên Tôn. " Trong lòng Hồng Phú Quý thầm nói.

    Nhưng mà, sau khi Hoàng Cân Lực Sĩ vô căn cứ biến hóa ra một bàn món ngon mỹ vị.

    Hắn lại không cách nào bình tĩnh.

    Con ngươi nhìn chằm chằm các loại gà quay, vịt quay, thịt bò kho tương trên bàn, không nhúc nhích.

    Đáng thương Hồng Phú Quý, lớn như vậy cũng chưa từng ăn mấy hớp thịt.

    "Ngươi cầm nhầm rồi, đây là đồ ăn thường ngày của ta. " Thôi Hằng liếc mắt, đối với Hoàng Cân Lực Sĩ nói " đem chén cháo trắng dưỡng sinh kia tới."

    Cho người sắp chết đói ăn một bàn thịt cá như vậy, không phải là đùa bỡn sao!

    "Vâng Tiên Tôn! " Hoàng Cân Lực Sĩ gật đầu.

    Ngay sau đó hắn vung tay lên, liền đem một bàn thức ăn này thu vào, đổi thành một cái bồn cháo trắng lớn thơm ngát, còn có hai chén rau cải muối ớt nhỏ.

    "A, ăn đi. " Thôi Hằng chỉ chỉ cháo trắng cùng muối ớt rau cải, đối với Hồng Phú Quý nói " Ngươi bây giờ không quá thích hợp ăn quá nhiều thịt, trước ăn chút cháo bồi bổ đi."

    ". . . " Hồng Phú Quý lúc này lại trầm mặc, nhìn cháo trắng trên bàn đã xuất thần, ánh mắt đau thương, phản ứng so với vừa mới rồi nhìn thấy những cá thịt kia còn lớn hơn, tựa hồ là lâm vào trong hồi ức nào đó.

    Phù phù!

    Hắn bỗng nhiên quỳ trên đất, hướng về chén cháo trắng kia dập đầu thật sâu, âm thanh có chút khàn khàn " Cha, mẹ, hài nhi bất hiếu, để cho các ngươi trước khi chết đều không uống được một chén cháo trắng nóng a!"
     
    thanh_tran90fpt thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.