Chương 12: Nan đề Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc Bây giờ, sự phòng bị trong lòng nàng đã buông xuống rất nhiều. Dù sao, đại năng thần tiên như vậy, nếu là có ác ý gì đó, chính mình chút khôn vặt kia căn bản liền không có chỗ nào xài. Hơn nữa vị thần tiên này còn chữa hết bệnh của mình, hẳn là một người tốt mới đúng. "Nếu như vậy, có lẽ chuyện sau mười hai ngày ta sẽ trở về cũng là thật?" Trong lòng Khương Thất Thất lại nhiều hơn một phần mong đợi, đồng thời phần cảm giác áy náy kia cũng càng dày đặc, càng cảm giác mình lúc trước là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Không, hẳn là lấy lòng tiểu nữ đo lòng tiên nhân mới đúng, nàng lại tự mình sửa lại một chút. "Sáng sớm ngày mai, ta phải đi tìm thần tiên ca ca nói xin lỗi. " Khương Thất Thất hạ quyết tâm, rốt cuộc coi như là hoàn toàn khôi phục tâm tình. Mà sau khi tâm tình điều chỉnh xong, nàng mới cảm giác được giường cùng chăn đều là mềm nhũn, rất thoải mái, cũng không lâu lắm nàng liền tiến vào mộng đẹp. ... Thật ra thì, Thôi Hằng cũng không có tận lực dùng mì đi chữa bệnh cho Khương Thất Thất. Hắn thật cũng chỉ là nấu hai chén mì ăn mà thôi. Vốn dĩ đó là thời gian hắn ăn cơm, nhiều lắm là ăn thêm chút mì sợi mà thôi. Chỗ đặc thù duy nhất, chính là nguyên liệu nấu mì đến từ tân thủ nông trường, ẩn chứa tí ti linh khí, có tác dụng bồi bổ thân thể người. Đối với tu sĩ Trúc Cơ kỳ như Thôi Hằng tới nói, chút linh khí kia có thể nói là cực kỳ nhỏ, gần như bằng không. Nhưng đối với người từ nhỏ cơ thể yếu nhiều bệnh như Khương Thất Thất tới nói, chính là thuốc hay cứu mạng. Coi như không đến nỗi để cho thân thể của nàng hoàn toàn hồi phục, cũng đủ để tiêu trừ mấy lần nỗi khổ ốm đau. Chiều nay, Thôi Hằng ở trong phòng tu luyện. Mặc dù tân thủ tĩnh thất có 10 % tu luyện gia trì, nhưng cái này cũng không có chỗ nào xài. Bây giờ tu luyện Trúc Cơ sơ kỳ đã hoàn toàn hoàn thành, tiếp tục tu luyện cũng chỉ là có thể tăng thêm một chút pháp lực yếu ớt mà thôi. Cũng không thể đối với đột phá Trúc Cơ sơ kỳ đưa đến tác dụng gì. "Bây giờ ta có thể cảm giác được vấn đề, chắc là pháp lực không đủ linh động, chỉ có thể làm từng bước mà thuận theo công pháp lưu chuyển, cái này thì khiến cho đạo cơ giống như là ao tù nước đọng, khó mà bị kích hoạt, tự nhiên cũng liền khó mà đột phá trở nên mạnh mẽ. "Mặc dù chính ta cũng khai phá một chút phương thức vận chuyển pháp lực đơn giản, cũng chỉ có thể miễn cưỡng để cho pháp lực trở nên linh hoạt hơn một chút xíu, hiệu quả có hạn. "Nếu như ta biết pháp thuật thì tốt, hoặc là là thủ đoạn có thể vận chuyển biến hóa pháp lực, có lẽ liền có thể để đạo cơ trở nên càng linh hoạt một chút." Thôi Hằng đang tổng kết kinh nghiệm tu luyện của mình, cũng suy nghĩ phương pháp đột phá cảnh giới. "Tân thủ Tiên pháp. Từ nhập môn đến thăng thiên" không hổ là tân thủ giáo trình, thật đúng là chỉ có nội dung tu luyện, các loại pháp thuật thì cọng lông cũng không có. Loại suy nghĩ này đã kéo dài thời gian không ngắn, một mực không đầu mối gì. Tối nay cũng giống vậy. Thôi Hằng ngồi trơ trơ đến trời sáng vẫn là không có ý nghĩ gì. Hắn giống như thường ngày, đi ra tĩnh thất, dự định đi tân thủ nông trường lấy chút thức ăn làm điểm tâm ăn. Nhưng mà vừa mới xuống lầu, lại thấy đến tiểu cô nương thanh thuần xinh đẹp đang cười tươi rói mà đứng ở cửa thang lầu. Như là đang chờ hắn. "Thần tiên ca ca! " Khương Thất Thất thấy Thôi Hằng xuống lầu, nhất thời ánh mắt sáng lên, chạy chậm tới, hít sâu một hơi, học theo khi trước gặp người giang hồ, khom người chắp tay, cung kính nói " Xin thứ cho tiểu nữ hôm qua vô lễ." "... " Thôi Hằng nhất thời sững sốt, ngay sau đó khẽ cười nói " Ngươi làm cái gì vậy?" "A, ta, ta chính là, cái kia, ngày hôm qua ta coi ngài là thành người xấu. " Khương Thất Thất có chút ngượng ngùng gãi gãi sau gáy của chính mình "Mẹ ta kể con gái phải luôn giữ lòng cảnh giác." "Ha ha, như vậy a, cũng không sai. " Thôi Hằng thật ra thì ngày hôm qua liền nhìn ra chút tiểu tâm tư kia của nàng, chẳng qua là chưa nói toẹt mà thôi, "Ta đây là người xấu sao?" "Ngài là một người tốt! " Khương Thất Thất vô cùng nghiêm túc nói. Có điều, mới vừa nói xong, nàng lại lắc đầu, trịnh trọng đổi lại cách nói, nói: "Không đúng, ngài là một vị thần tiên tốt, thần tiên ca ca tốt!" "Vậy ta vẫn là làm thần tiên ca ca đi. " Thôi Hằng cởi mở cười nói, lễ phép cự tuyệt lời khen là người tốt. "Thần tiên ca ca, vì biểu đạt áy náy, ta biểu diễn múa kiếm cho ngài được không đây?" Khương Thất Thất dường như cảm thấy chẳng qua là chót miệng nói xin lỗi không đủ thành tâm, lại nói " Đây là kiếm pháp dưỡng sinh một vị lão đạo trưởng truyền thụ cho ta, không chỉ có thể dùng để dưỡng sinh thêm tuổi, múa lên cũng là cực kỳ đẹp đẽ." Nàng tối hôm qua suy nghĩ rất lâu, chính mình hẳn là lấy dạng gì tư thế nói xin lỗi. Chẳng qua là chót miệng nói xin lỗi thì quá đơn bạc. Nhưng mà lại phát hiện mình dường như cũng không có cái bản lĩnh đặc thù gì, cũng không thể giúp thần tiên ca ca làm đồ ăn đi. Cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, dường như chỉ có múa kiếm miễn cưỡng coi là một hạng. "Múa kiếm cũng không... " Thôi Hằng theo bản năng liền muốn cự tuyệt, để cho một tiểu cô nương mười bốn tuổi biểu diễn múa kiếm, luôn có một loại cảm giác tội ác chèn ép lao động trẻ em. Mặc dù Khương Thất Thất trời sinh quyến rũ, bộ dáng cùng dáng vẻ đã nẩy nở một tí, nhưng trong mắt hắn, như cũ chỉ là một tiểu nha đầu. Bất quá, lời còn chưa dứt, trong lòng của hắn lóe lên linh quang, bỗng nhiên hướng Khương Thất Thất dò hỏi: "Ngươi mới vừa nói môn múa kiếm này thật ra là một môn kiếm pháp dưỡng sinh, cái này có phải hay không có thể tính là một loại võ công?"
Chương 13: Đây là kiếm thuật thế giới võ hiệp phổ thông sao (1) Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc Mặc dù Thôi Hằng còn chưa biết Khương Thất Thất đến từ một thế giới ra sao, nhưng thân là một thanh niên nhiệt huyết, tình cảm đối với loại vật gọi là võ công này thật khó mà xóa nhòa. Sau khi xuyên qua Tu Tiên giới, hắn cũng đã thử dùng pháp lực đem những võ công trong ấn tượng của mình mô phỏng đi ra, nhưng mà thử vài chục năm cũng chỉ là dừng lại ở mức độ đẹp đẽ lòe loẹt. Về phần các loại lộ tuyến vận hành kinh mạch, hay phối hợp nội công tâm pháp là hoàn toàn không có đầu mối. Đương nhiên, thân là người tu tiên, lý giải của Thôi Hằng đối với thân thể mình đã cực kì tỉ mỉ, có thể tùy ý để cho pháp lực của mình ở trong người chảy xuôi, nhưng cái này cùng việc chính mình từ không mà có nghiên cứu ra võ công là hai chuyện khác. Nếu như đem mỗi một lộ tuyến vận hành pháp lực ở trong người so với một con số, như vậy những con số này có thể sẽ tồn tại mấy ngàn mấy chục ngàn mấy trăm ngàn thậm chí nhiều hơn. Muốn ở dưới tình huống không có bất kỳ lý luận cơ sở nào vô căn cứ sáng tạo ra một loại võ công, thì đồng nghĩa với việc phải đem những chữ số này tùy tiện sắp xếp tổ hợp. Độ khó quá cao. Chẳng qua, mới vừa rồi lời nói của Khương Thất Thất mang tới cho hắn linh cảm, nếu có sẵn võ công, tự mình có phải hay không có thể nhìn tham khảo một chút? Dường như rất có thể được. Nếu như võ công có thể để cho pháp lực trở nên linh động, có thể tiến một bước đem đạo cơ kích hoạt thì sao? Đây chính là đại thu hoạch. Khương Thất Thất sau khi nghe, thì có hơi nghi hoặc một chút, hơi hơi nghiêng đầu, nói: "Đúng vậy, là một loại võ công, có vấn đề gì không thần tiên ca ca?" "Đối với thế giới quê hương của ngươi có chút hiếu kỳ. " Thôi Hằng mỉm cười nói: "Trong núi không năm tháng, không biết chuyện nhân gian, múa kiếm thì để sau đi, không bằng cùng ta nói một chút chuyện bên ngoài?" Hắn cũng muốn xác nhận một chút xem Khương Thất Thất có phải hay không đến từ thế giới như Hồng Phú Quý kia. Tuy nói tân thủ không gian rong ruổi ở khe hở giữa chư thiên vạn giới, khả năng người tiến vào mỗi lần cùng đến từ một thế giới cũng không nhiều, nhưng hiểu thêm một chút tình huống cũng rất tốt. Về phần võ công sao, dù sao cũng không cần nóng lòng nhất thời. Tiểu cô nương vẫn là phải từng bước từng bước dẫn dắt. "Trong núi không năm tháng, không biết chuyện nhân gian..." Khương Thất Thất trong lòng nói nhỏ những lời này, nàng chỉ cảm thấy ở trên người Thôi Hằng phát ra một khí độ siêu nhiên với phàm tục, như ngồi xem thời gian muôn đời lưu chuyển. Đây chính là khí chất thần tiên, sinh hoạt của thần tiên sao? Trong lòng của nàng không tự chủ được cảm thán "Vị thần tiên ca ca này coi như là ở trong các thần tiên chắc cũng là loại rất lợi hại đi. Ta... Đây có tính hay không là gặp tiên duyên rồi hả?" "Như vậy thần tiên ca ca, ngươi muốn biết phương diện nào đây? " Khương Thất Thất dò hỏi. Tiểu cô nương yêu cầu một cái dẫn chuyện, dù sao cái đề tài "Chuyện bên ngoài " này quá rộng rãi, không biết nên bắt đầu nói từ đâu. "Liền từ chính ngươi, từ chuyện bên người ngươi nói đến đi, nói ra từng chút một. " Thôi Hằng mỉm cười nói: "Đúng rồi, còn có lão đạo trưởng truyền võ công cho ngươi." Hắn muốn xác nhận một chút tiêu chuẩn thực lực của lão đạo trưởng này. Dù sao, coi như là trong vị diện người bình thường, cũng có khả năng xuất hiện người tu tiên mạnh mẽ. "Chính ta? " Khương Thất Thất hơi sửng sờ, nghĩ một hồi liền bắt đầu giải thích "Nhà ta ở Quận Hà Đông Huyện Vị Dương, tổ tiên kinh doanh làm ăn vải vóc, có sáu người ca ca..." Thôi Hằng liền ở một bên lẳng lặng nghe. Thế giới Khương Thất Thất sinh hoạt theo Thôi Hằng là một cái vương triều phong kiến lấy quận huyện quản chế. Mà nhà nàng chính là một phú gia buôn bán có chút tài sản trong huyện. Mới đầu nội dung nàng miêu tả cơ bản đều là một chút đặc sắc của huyện Vị Dương, sau khi nói xong chuyện quê hương, nàng chính là nói tình huống mấy huyện chung quanh. Nhưng mà hiểu biết của nàng đối với mấy cái huyện khác rõ ràng không nhiều, nói không ra bao nhiêu thứ. Hơn nữa có nhiều thứ cũng chỉ là nghe qua. Cuối cùng nói xong một chút tình huống quận thành nàng nghe nói qua, cơ bản liền kể xong hiểu biết của nàng về toàn bộ thế giới. Trên thực tế, cái này chính là cả thế giới trong hiểu biết của nàng. Thôi Hằng hỏi qua tình huống quốc gia của nàng, Nhưng biết được nàng chỉ biết quốc hiệu kêu Đại Tấn, thậm chí ngay cả tên hiệu Hoàng Đế đều không biết. Thật ra thì cái này cũng rất bình thường, ở thời kỳ năng lực sản xuất không phát đạt như thời cổ đại, thế giới trong mắt rất nhiều dân chúng bình thường chỉ là địa phương chung quanh mình mà thôi. Về phần chỗ xa hơn, thậm chí còn Hoàng Đế quốc gia những chuyện này, có thể nói cùng bọn họ không có chút quan hệ nào. Còn không bằng đem tên cùng sở thích của quan Huyện nhớ rõ ràng. Khương Thất Thất một tiểu cô nương mười bốn tuổi, có thể biết nhiều đồ vật như vậy, đã có thể được xem là bác học. Đương nhiên cái này cũng có quan hệ với việc nàng phụ trách xử lý chuyện làm ăn nhà mình. Nếu như không phải là trong tin tức Khương Thất Thất miêu tả có một cái đoàn thể đặc thù, Thôi Hằng đều cho là mình lần này là đi tới một thế giới cổ đại không có chút nguyên tố siêu phàm nào. Đó chính là nhân sĩ võ lâm.