Tướng Dạ Tác giả: Miêu Nị Chương 13: Đóa hoa đỏ trên tấm áo xanh. Dịch: Niêu Nguồn: Tàng Thư Viện Mời đọc Sột! Âm thanh ghê rợn do tên cắm vào da thịt vang lên, mũi tên thứ hai và thứ ba gần như không có trước sau nối đuôi bay tới, lần lượt chui đúng vào vị trí trên tấm giáp mềm đã bị mũi tên đầu tiên phá vỡ. Không ai biết Ninh Khuyết làm cách nào để bắn ra ba phát tên liên tiếp trong vài tích tắc chỉ bằng cây cung gỗ hoàng dương trông chẳng có gì đặc biệt kia, càng không ai nghĩ được một tên lính bình thường như hắn lấy đâu ra tài bắn cung siêu phàm như vậy, ba phát tên liên tiếp đều trúng một điểm duy nhất. Gã thư sinh liên tục bị đẩy về phía sau hai bước, hắn cảm thấy ngực mình dường như đang ấm lên rồi dần dần biến thành nóng hổi. Hắn vô thức cúi đầu xuống liền nhìn thấy một mũi tên đã cắm sâu trong ngực, chỉ còn đuôi tên cùng đoạn thân tên rất ngắn ló ra ngoài, máu tươi ướt áo, tựa như trên ngực nở ra một bông hoa đỏ thắm. Đôi mắt gã thư sinh tràn ngập vẻ không thể tin nổi, hắn nhìn chằm chằm vào đóa hoa đỏ rồi ngã phệt xuống mặt đất. Dẫu là người tu hành, dẫu có dùng thủ đoạn Ma tông thu nguyên khí đất trời vào cơ thể, nhưng ai có thể tiếp tục điều khiển ý niệm của mình một khi trái tim đã bị bắn xuyên? Khi hắn ngồi xuống, sợi tơ vô hình trong trời đất liền đứt phựt theo. Đầu ngón tay đầy máu mất đi khống chế liền không thể uy hiếp đến tính mạng vị niệm sư dù lão đã trở lên yếu ớt vô cùng. Lữ Thanh Thần hơi nhướng mày đánh bay ngón tay trước mặt. Ngón tay bay sát qua mặt lão đâm lên cỗ xe ngựa, sau mấy tiếng động răng rắc một nửa cỗ xe đã sụp xuống, nát vụn. Trong ngón tay đó chứa đựng không ít nguyên khí trời đất được gã thư sinh thu vào trước đó, tuy đã mất đi sự khống chế của ý niệm nhưng vẫn tạo được sức phá hoại kinh khủng. Nếu không có ba mũi tên kia, chắc chắn nó sẽ gây ra thương tổn nghiêm trọng cho Lữ Thanh Thần, khi đó trận ám sát này sẽ chuyển sang một kết cục hoàn toàn khác. Đám người xung quanh tất nhiên hiểu được điều này, gã thư sinh lại càng rõ hơn, hắn đau đớn ngẩng đầu nhìn về phía sau trận địa phòng thủ, muốn nhìn xem mặt mũi kẻ vừa bắn lén mình rốt cuộc tròn méo ra sao. Bắn ba mũi tên đúng thời điểm quan trọng nhất, dùng tài bắn cung mạnh mẽ vô song phá vỡ tấm áo giáp quý giá, giết chết vị đại kiếm sư một cách cực kì khó tin, chặn đứng cơn sóng dữ, cứu công chúa Đại Đường khỏi cơn nguy nan... tất cả những chuyện đó còn chưa xứng để hắn nhận lấy ánh mắt biết ơn, kính sợ thậm chí sùng bái của những người xung quanh sao? Ninh Khuyết không nghĩ vậy, hắn vẫn nắm chắc cây cung trong tay, tên lên dây, cung kéo ra, nhằm vào gã đại kiếm sư ngồi dưới đất, hai lỗ tai chăm chú lắng nghe từng tiếng động nhỏ nhất trong rừng. Hắn đang cảnh giác. "Hạ Hầu". "Hạ Hầu". "Hạ Hầu...." Từ lúc cô tỳ nữ nhận định gã đại kiếm sư chính là tay sai của Hạ Hầu và bản thân đối phương cũng công nhận chuyện ấy, trong đầu Ninh Khuyết vẫn liên tục lẩm nhẩm cái tên này. Hạ Hầu không phải Hạ Hầu Đông, Hạ Hầu Tây gì đó. Hắn họ Hạ tên Hầu. Là một trong bốn người nắm trong tay quyền lực cao nhất của Đại Đường, võ công hắn cao cường không ai sánh kịp, chiến tích huy hoàng rực rỡ, tính cách cực kì lạnh lùng kiêu ngạo, suốt đời hầu như luôn trấn thủ trong Mãnh Liễu doanh được canh phòng nghiêm ngặt, lấy hung tàn hiếu sát mà nổi danh thiên hạ. Bản thân hắn họ Hạ nhưng lại không cho phép đám con cháu lấy họ Hạ mà phải dùng chính tên hắn làm họ, con trưởng tên Hạ Hầu Kính, con thứ Hạ Hầu Úy. Trước sự lạ đời như vậy, có một học sĩ trong triều hoạnh họe hắn thì Hạ Hầu ngạo mạn đáp lại: - Ta sẽ tạo ra một dòng họ lưu truyền muôn đời, lấy ta làm thủy tổ, tên ta phải là họ. Họ Hạ Hầu. ................................. Hạ Hầu tướng quân là danh nhân nhưng đó không phải nguyên nhân mà Ninh Khuyết cứ lẩm nhẩm tên hắn trong đầu, lòng ngổn ngang trăm mối từ ngơ ngẩn đến khiếp sợ rồi châm biếm coi thường. Từ lúc hắn được bốn tuổi, cái tên được che phủ bằng máu tươi, dương danh bằng hung tàn này đã khắc sâu trong lòng, chưa giây phút nào quên được. Ninh Khuyết chưa từng thấy mặt Hạ Hầu. Nhưng hắn rất tường tận Hạ Hầu thích gì ghét gì, tiểu thiếp được Hạ Hầu sủng ái nhất là ai, vì sao sau đó Hạ Hầu lại sai người nấu nàng, hắn biết mỗi bữa Hạ Hầu đều ăn ba cân thịt dê, thậm chí ngay cả quy luật vào nhà xí hàng ngày của Hạ Hầu cũng rõ như lòng bàn tay. Hắn tin rằng trên khắp thế gian mình là người hiểu vị danh tướng Đại Đường này nhất, vì hắn cũng tin rằng không người nào trên đời khát khao được đưa lưỡi đao vào họng Hạ Hầu bằng hắn. Ẩn giấu sâu dưới bề ngoài thô lỗ bạo ngược của vị tướng quân này là một trái tim lạnh lùng sáng suốt, hắn tàn nhẫn hiếu sát nhưng chỉ tin vào chính đôi tay của mình, do đó hắn tuyệt đối không đặt mọi hy vọng ám sát công chúa thành công lên mình gã thư sinh thuộc hàng đại kiếm sư nửa mùa kia. Hắn nhất định sẽ phái ra những tử sĩ trung thành nhất làm nhiệm vụ ẩn mình trong bóng tối quan sát tình hình, thậm chí cả nhiệm vụ nhảy ra kết thúc tất cả vào thời điểm quan trọng nhất. Trong mắt Ninh Khuyết, hiện tại chính là thời điểm tốt nhất. Một nửa cỗ xe đã vỡ nát, nửa kia còn nguyên, phía trong lộ ra một đứa bé trai mặt mũi đầy bụi đang ngồi khóc nỉ non, cô tỳ nữ vội vàng nhấc váy định chạy tới. Bàn tay phải của Ninh Khuyết nhanh như chớp xô nàng ngã nhoài xuống đất. Những ngọn cây phía trên đầu chợt nổ tung, mảnh vụn bắn ra rào rào che khuất tầm mắt mọi người, từ trong đám mảnh vụn đó hai gã bịt mặt mặc đồ đen hiện ra, chúng hét lên rồi ném xuống hai viên đạn bằng kim loại đồng thời rút trường kiếm từ sau lưng ra, ánh kiếm lạnh lẽo thấu xương. Hai viên đạn kim loại có sơn đỏ bên ngoài chính là loại đạn lửa có số lượng cực ít chỉ được phân phối cho quân tinh nhuệ đóng ở biên giới của Đại Đường, khả năng gây cháy vô cùng khủng khiếp. Ninh Khuyết quanh năm sống trong quân doanh nơi biên giới nên đương nhiên không lạ lẫm gì, hắn cấp tốc ném cung tên xuống rồi thò cả hai tay ra phía sau nắm lấy chuôi đao, miệng gào lên: - Ô!
Tướng Dạ Tác giả: Miêu Nị Chương 14: Ta có ba thanh đao. Dịch: Niêu Nguồn: Tàng Thư Viện Mời đọc Chỉ duy nhất một chữ "ô" Phía trước không có động từ. Ninh Khuyết cũng không hô tên Tang Tang. Hai người đã sống cùng nhau từ thuở nhỏ, cùng trải qua cuộc sống gian nan từ trong rừng rậm đến trên thảo nguyên suốt bao mùa nóng lạnh nên tâm lý tương thông, phối hợp cực kì ăn ý, chỉ cần một ánh mắt, một cái dấu tay, một từ một ngữ thôi là người này đã hiểu người kia muốn ám chỉ điều gì. Từ "ô" vừa vang lên, Tang Tang liền chạy tới bên cạnh cô tỳ nữ nhanh như sóc, hai tay kéo mạnh, lập tức chiếc ô còn to hơn cơ thể nàng "phụp" một tiếng mở ra, giống như một bầu trời đen kịt xuất hiện giữa màn đêm trong cánh rừng bên đường Bắc Sơn, che kín trăng sao. Hai viên đạn lửa vừa rơi xuống mặt đất liền bốc cháy hừng hực rồi lan rất nhanh sang đám lá rụng xung quanh, ngọn lửa càng ngày càng mạnh mẽ, chỉ một lát sau đã trở thành biển lửa cuồn cuộn, thế không thể dập tắt. Đám người man, thị vệ còn sống sót nhìn thế lửa, lại nghĩ đến vị quý nhân đang nấp đằng xa, toàn thân bỗng lạnh buốt. Họ bị thương quá nặng, không có cách nào đi qua giúp được, đành trơ mắt nhìn bức tường lửa hung hãn dần nuốt chửng mọi thứ xung quanh, miệng phát ra tiếng hú dài tuyệt vọng. Nhưng họ không biết cây ô màu đen chẳng hề bén lửa, khi ngọn lửa nóng rực liếm lên mặt ô quét dầu bỗng yếu hẳn đi, chẳng hiểu ô được làm từ chất liệu gì mà vừa đen thui như màn đêm, vừa ngăn được lửa mạnh. Dưới tán ô rộng lớn, Tang Tang căng thẳng cúi thấp đầu, mắt nhắm nghiền, miệng cong lên, đôi tay nhỏ bé túm chặt lấy cán ô, cố ngăn ngọn lửa kinh khủng chỉ cách vài gang tay kia, bàn tay trái cầm phía cuối cán ô lúc siết vào đến trắng bệch, lúc thả lỏng tưởng sắp rời ra, dường như nàng quá lo lắng, hoặc cũng có thể trong tâm lý đang đấu tranh vì chuyện gì đó. Cô tỳ nữ cũng nằm dưới tán ô, nàng đưa tay gạt mấy sợi tóc lòa xòa trên mặt, cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng bên kia, lại nhìn ánh lửa xuyên qua tán ô tựa như những vì sao đỏ rực lấp lánh trên bầu trời đêm, tâm lý càng thêm lo sợ, mà khi liếc sang quan sát thấy cảnh chiến đấu sắp sửa diễn ra bên ngoài, trong mắt nàng bỗng toát lên nỗi kinh hoàng. Hai tên áo đen giấu mình trên ngọn cây đã có chuẩn bị trong một thời gian rất lâu rồi, chúng lặng lẽ quan sát những hành động của đám thuộc hạ công chúa, từ đó phán đoán kế hoạch ứng phó của đối phương rồi xác định được chính xác vị trí mục tiêu thực sự cần ám sát, cuối cùng lợi dụng gã to xác và tên đại kiếm sư hấp dẫn sự chú ý của Lữ Thanh Thần vô thanh vô tức tiến sát tận nơi để phát động tấn công. Khắp không gian đầy mảnh gỗ vụn như sao trời xuyên qua tán lá rụng xuống nhân gian, hai tên áo đen chọn thời điểm cực kì tinh tế và chính xác, vừa ra tay liền ném hai viên đạn lửa rồi áp sát cực nhanh ép đối phương phải lựa chọn chiến đấu cận thân, không cho Ninh Khuyết bất kì cơ hội nào để thi thố tài bắn cung thần kì. Bọn chúng tuy không phải người tu hành mạnh mẽ vô song nhưng có kĩ năng ám sát chuyên nghiệp hơn nhiều. Thấy hai gã thích khách lao xuống, vẻ mặt của Ninh Khuyết vẫn không hề tỏ ra hoang mang, hắn dứt khoát ném cây cung trong tay đi rồi chẳng cần lấy đà cũng chẳng cần nhún chân tạo thế, đột nhiên nhảy vọt lên vừa lúc hai viên đạn lửa chạm tới lớp lá khô. Hai viên đạn bắt đầu bốc cháy, thân hình hắn lơ lửng phía trên ngọn lửa tựa như đang đạp lửa mà bay. Hắn mạnh mẽ xuyên qua bức tường lửa, đôi chân hơi gập lên, hai tay đưa về phía sau theo quán tính, thân nghiêng về phía trước, động tác vô cùng tự nhiên hài hòa như một con đại bàng đang lướt trên không, chuôi hai cây đao đeo sau lưng trong nháy mắt đã nằm gọn trong tay hắn. Liên tiếp thực hiện một loạt những động tác phức tạp nhưng Ninh Khuyết không hề rời mắt khỏi hai tên sát thủ áo đen, ánh mắt hắn tập chung bình tĩnh không chút tạp niệm. Cô tỳ nữ nhìn qua khe hở cực nhỏ trên mặt ô thấy cảnh Ninh Khuyết nhảy qua lửa, ánh lửa đỏ rọi lên bộ mặt lãnh đạm của gã thiếu niên, trái tim nàng bỗng lạnh buốt. Trong đầu nàng xẹt lên cảnh tượng nửa năm trước đi theo Thiền Vu săn bắn trên thảo nguyên. Lần đó, một con hổ phóng ra từ bụi cây vồ tới nàng, hai chân sau cũng co lên, chân trước khum khum, và khi nhìn vào đôi mắt con mãnh thú ấy, nàng cũng thấy sự tập chung lãnh đạm đến lạ kì, không tàn nhẫn, không khát máu, chỉ có bình bĩnh, bình tĩnh đến ung dung. Nhưng ánh mắt bình tĩnh đó là ánh mắt đáng sợ nhất nàng từng gặp phải, nó ám ảnh nàng trong không biết bao nhiêu giấc mơ, đi theo nàng qua không biết bao nhiêu giấc ngủ, khiến nhiều đêm nàng phải hoảng hốt giật mình tỉnh giấc, mồ hôi ướt đẫm toàn thân. Tập chung tức là quyết tâm, bình tĩnh tuyệt đối đồng nghĩa với tự tin tuyệt đối, mãnh hổ vồ mồi bình tĩnh mà không khát máu vì nó nhất định phải xé con mồi ra thành từng mảnh nhỏ, đó chẳng phải vì nó muốn phát tiết sự hung dữ trong người, chỉ là bản năng sinh tồn hình thành qua rất nhiều lần săn giết con mồi, hoặc có thể nói là bản năng trời sinh. Khuôn mặt Ninh Khuyết trong ánh lửa khiến cô tỳ nữ bỗng vô thức liên tưởng hai thứ lại với nhau. ..................................... Những kẻ suốt đời làm bạn với bóng tối như thích khách là những sinh vật mẫn cảm với nguy hiểm nhất trên đời, cô tỳ nữ có thể nhận ra sự đáng sợ ẩn dấu trong khuôn mặt bình tĩnh của Ninh Khuyết thì hai gã thích khách vốn luôn dán chặt ánh mắt vào hắn tất nhiên không thể không nhận ra, trong lòng chúng bỗng căng thẳng khác thường, thậm chí còn căng thẳng hơn lần ám sát quân du kỵ của nước Yến năm xưa, bàn tay đang nắm thanh trường kiếm bỗng nhiên cứng đờ. Trong tiếng gió gào thét, Ninh Khuyết xông tới, một góc trên vạt áo hắn bị lửa sém vào, trong bóng đêm tỏa ra những ánh lập lòe yếu ớt. Hai thanh trường đao rỉ sét được rút khỏi vỏ nhanh như điện, trong rừng đột nhiên vang lên những tiếng đao kiếm chạm nhau loảng xoảng, từng cơn gió thổi qua cuốn những đốm lửa trên vạt áo bay lả tả như những con đom đóm trong đêm, soi sáng thêm khung cảnh chiến trường. Đao kiếm vừa chạm, Ninh Khuyết dấn lên phía trước mấy bước, mạnh mẽ xen vào giữa hai gã thích khách, thanh đao trong tay từ chém chuyển thành đẩy, thuận theo sống kiếm đối phương lướt tới tấn công. Hắn căn bản không cho đối phương có cơ hội biến chiêu, dùng thế áp thế, chỉ nghe phập phập hai tiếng đã chém trúng mạng sườn kẻ địch. Lưỡi đao sắc bén chém đứt xương ức hai gã thích khách rồi đi thẳng vào lồng ngực, máu thịt đỏ lòm dính đầy mặt đao, chúng gào lên một tiếng thảm thiết rồi bỗng bộc phát ý chí mạnh mẽ vô song của quân Đường, trước khi tắt thở liền quăng thanh kiếm trong tay đi túm chặt lấy song đao của đối phương giữ trong ngực mình. Đúng lúc này, từ trên ngọn cây lại thêm một bóng đen khác hạ xuống như quỷ mị, tay hắn cầm một cây đoản đao sáng như tuyết, mang theo khí thế một đi không trở về nhằm gáy Ninh Khuyết chém tới. Trong rừng còn tên thích khách thứ ba ẩn nấp! Ai cũng tưởng hai tên thích khách kia là những kẻ được bố trí ở tuyến hành động cuối cùng, nào ngờ đằng sau bọn chúng vẫn còn kẻ khác, thủ đoạn cẩn thận này thoạt trông có vẻ dư thừa nhưng lại chứa đầy sự tàn nhẫn, rõ ràng là hành vi dùng tính mạng của đồng bọn làm vật lót đường! Không ai ngờ đến, ngoại trừ Ninh Khuyết và cô thị nữ nhỏ bên dưới tán ô. - Sáu! Hai! Tang Tang căng thẳng co rúm thân hình, đúng lúc tên thích khách thứ ba lao xuống đánh lén nàng nhắm chặt đôi mắt, hô lên hai từ bằng tất cả sức lực. Chỉ hai chữ số hết sức đơn giản liệu nhắc nhở được Ninh Khuyết điều gì? Phải chăng là ám hiệu chỉ vị trí? Nàng thấy rõ tên thích khách kia hay đơn thuần là phán đoán vị trí của hắn? Cặp đao của Ninh Khuyết vẫn bị bàn tay đầy máu của hai gã thích khách giữ chặt, liệu hắn có thể phản ứng kịp chăng? - Sáu? Hai? Cao minh thật đấy. Nghe tiếng hô của Tang Tang, trong lòng Ninh Khuyết oán thầm một câu rồi dứt khoát buông tay, tặng luôn cặp đao cho hai tên thích khách đang dùng tính mạng ôm ấp còn chặt hơn khi ôm tình nhân, đôi bàn tay đã tự do của hắn giơ cao quá đỉnh đầu, trong ánh lửa dần tàn lụi chộp lấy đuôi của cái gói quấn chặt bằng vải bông thấm đầy máu tươi phía sau lưng, rút ra cây đao cuối cùng. Xoạt một tiếng, lưỡi đao đã ra khỏi vỏ, Ninh Khuyết cũng chẳng thèm ngoái đầu nhìn lại, hắn vặn eo xoay người, dồn sức lực toàn thân lên thanh trường đao rồi bổ một nhát sấm sét vào bầu trời đêm. Giống như sau gáy có con mắt thứ ba, nhát đao mãnh liệt của Ninh Khuyết bổ cực chuẩn xác vào tên thích khách đang lao xuống, lưỡi đao sắc bén chém bay đoản đao trong tay hắn rồi cứ thế lướt thẳng vào cổ. Thế đao bất tận, lưỡi đao cắm ngập vào quá nửa cổ mới dừng lại. Tên thích khách còn chưa kịp kêu lên một tiếng đã rơi xuống mặt đất , hai đầu gối mềm nhũn quỳ phịch trên nền lá rụng. Ninh Khuyết lùi lại, đưa tay nắm lấy chuôi cây đao đang cắm trên ngực một gã thích khách, dùng sức rút mạnh ra rồi quay đầu, đi đến trước mặt tên chết quỳ kia xoay tay chém thẳng vào bên kia cổ hắn. Máu tươi phun ra thành vòi, đầu tên thích khách rơi bộp xuống mặt đất, lăn lông lốc vào tận sâu trong rừng. Trong cuộc chiến giữa Đại Đường và nước Yến năm xưa, Hạ Hầu tướng quân chỉ huy đội tiên phong đã ám sát vô số du kỵ của quân địch, những tổ ám sát thần bí đó được tạo thành từ những người lính tinh nhuệ nhất, tuy không có người tu hành nhưng sức phá hoại trong chiến đấu lại cực kì kinh khủng, thậm chí từng lập lên kì tích ám sát thành công cả người trong giới tu hành. Người khác không biết Hạ Hầu tướng quân đã làm thế nào để xây dựng lên đội ngũ đó, nhưng Ninh Khuyết lại rất rõ. Hắn biết đám thích khách của Hạ Hầu tướng quân luôn hành động theo nhóm ba người. Vì thế, từ lúc còn rất nhỏ trên lưng hắn đã luôn đeo ba thanh đao.
Tướng Dạ Tác giả: Miêu Nị Chương 15: Hắn là người đốn củi bên hồ Sơ Bích. Dịch: Niêu Nguồn: Tàng Thư Viện Mời đọc Đối với một kẻ đã sinh tồn giữa bầy thú dữ từ thuở nhỏ như Ninh Khuyết mà nói, đám sát thủ giấu mặt trong bóng đêm cũng không có gì đáng sợ, hắn chỉ sợ những người tu hành thần bí, bởi vậy chém bay đầu tên thích khách xong, Ninh Khuyết vội quay xuống sườn dốc đã tàn lửa nhặt cung, lắp tên nhắm tiếp vào vị đại kiếm sư phía xa xa. Sự cảnh giác của hắn hình như hơi thừa thãi, gã thư sinh áo xanh đã mất khả năng hành động, chỉ lặng lẽ dựa lưng vào đại thụ, đôi mắt chăm chú nhìn thiếu niên đứng trong ánh lửa, miệng lẩm bẩm một câu không nghe rõ rồi mỉm cười nhắm mắt xuôi tay. Ninh Khuyết vẫn kiên nhẫn giương cung vào thi thể của gã, rất lâu sau đó, đến khi đôi tay không thể chịu đựng thêm nữa, biến thành run rẩy hắn mới chậm rãi hạ tay xuống, lập tức cảm giác uể oải nhức mỏi ập đến toàn thân. Hắn không quay đầu, cất tiếng hỏi: - Không sao chứ? Hai viên đạn bốc cháy lan sang đám lá rụng, nhưng do đầu xuân mặt đất ẩm ướt nên ngọn lửa lụi dần, chiếc ô lớn được cụp xuống kêu đánh roạt, Tang Tang thả người ngồi xổm trên mặt đất, nhìn bóng lưng Ninh Khuyết rồi lắc đầu, tựa hồ nàng biết không cần lên tiếng trả lời thiếu gia cũng biết mình không sao. Cô tỳ nữ hiểu câu hỏi quan tâm của Ninh Khuyết không dành cho mình, nàng đứng dậy, nhấc váy chạy thật nhanh về phía chiếc xe ngựa đã vỡ nát một nửa, hai tay điên cuồng gạt bỏ những mảnh gỗ vụn ra rồi kéo thằng nhóc kháu khỉnh vào lòng, đau lòng lau sạch bụi bặm bám trên mặt nó. Chỉ còn khoảng sáu bảy tên người man và thị vệ sống sót, họ cố gắng gồng mình đứng lên, nặng nhọc lê tới bên chiếc xe ngựa. Gã thủ lĩnh dẫn đầu đám người quỳ xuống, hắn dập đầu nói bằng giọng đau khổ: - Thuộc hạ tác chiến bất lực khiến công chúa điện hạ bị lũ giặc làm kinh sợ, tội thật đáng chết vạn lần. Dưới ánh sao đêm giàn giụa không gian cùng ngọn lửa còn sót lại, hình ảnh những người đàn ông toàn thân đẫm máu quỳ lạy xung quanh cô gái trẻ ôm đứa bé trai trong lòng không gợi lên cảm xúc đau thương mà tràn đầy kiên cường bi tráng. Tang Tang đi tới cạnh Ninh Khuyết, họ lẳng lặng nhìn cảnh tượng đó, vốn đã đoán ra thận phận của cô tỳ nữ từ lâu nên cả hai cũng lười chẳng muốn rặn ra vẻ mặt giật mình kinh ngạc. Vừa hít thở nặng nhọc, đám người man và thị vệ vừa giúp nhau đắp thuốc băng bó vết thương, đến khi hô hấp ổn định lại liền bắt tay vào thu dọn chiến trường, họ khiêng mấy tên đồng đội bị thương rất nặng về đồng thời kiểm tra đống xác chết quân địch, thấy tên nào còn sót lại vài hơi thở lập tức một đao chém chết. Xong xuôi mọi chuyện, cả đám không tự chủ được đều ngoái đầu lại phía sau. Nhìn gã thiếu niên trong chiếc áo đã cháy xém mất một mảng, ánh mắt bọn thị vệ pha trộn rất nhiều cảm xúc khác nhau, chấn động có, không tin nổi có, thậm chí sợ hãi cũng có. Họ đã thấy cảnh Ninh Khuyết ra tay, biết gã thiếu niên này tuy võ nghệ cao cường, kĩ thuật bắn tên siêu đẳng nhưng rõ ràng không thuộc giới cường giả bên ngoài thế tục. Trong trận chém giết này, công đầu thuộc về đám thị vệ cùng Lữ Thanh Thần, họ ra sức chống lại hai người tu hành mạnh nhất của quân địch, tước đi hầu hết sức mạnh cùng sự sống của gã đại kiếm sư kia Ninh Khuyết mới có cơ hội bắn ba mũi tên kết liễu hắn. Nhưng cũng chính vì vậy, họ càng cảm nhận được sự đáng sợ của gã thiếu nhiên. Bất kể lựa chọn thời cơ hay vị trí ra tay, hắn đều tỏ ra cực kì chính xác tàn nhẫn, rõ ràng ẩn sâu dưới vẻ ngoài non nớt vô hại là một trái tim lạnh lùng tính toán, đặc biệt nhát đao giết tên thích khách thứ ba càng khiến người ta không thể hiểu nổi, làm thế nào để hắn - một kẻ còn nhỏ tuổi như vậy - thực hiện được chuyện đó? Rốt cục trên thảo nguyên nơi biên giới hắn đã giết bao nhiêu mạng người, chém rụng bao nhiêu cái đầu? Thủ lĩnh đội thị vệ chống một khúc cây tập tễnh bước lại gần Ninh Khuyết, gã chắp hai tay rồi cúi đầu vái một cái thật sâu, dù trong miệng không thốt ra lời cảm tạ nhưng động tác này đã nói thay tất cả những niềm biết ơn sâu sắc chân thành nhất trong lòng gã. Ninh Khuyết nắm tay Tang Tang bước tránh sang một bên, không chịu nhận một vái này, đúng như vị kiếm sư đã chết kia từng nói, ý chí sắt đá không sờn cùng kỉ luật nghiêm minh mà những thị vệ Đại Đường đã biểu hiện trong chiến đấu đáng để người ta phải kính trọng, dẫu đó là bằng hữu hay kẻ địch. - Theo như ta thấy võ nghệ của ngươi không phải được học ra từ bất kì sách vở nào, giao đấu một một hẳn ngươi không phải đối thủ của ta nhưng ban nãy khi ba gã thích khách xuất hiện đột ngột nếu đặt vào địa vị của ngươi chắc chắn ta không thể chống nổi, đừng nói đến chuyện giết chúng một cách nhẹ nhàng đơn giản như ngươi. Thủ lĩnh đội thị vệ nhìn khuôn mặt non nớt của Ninh Khuyết, gã cố nén cảm giác kinh hãi trong lòng xuống rồi nói tiếp bằng khọng khàn khàn: - Chàng trai trẻ, ta thật sự rất tò mò muốn biết một thân bản lĩnh giết người của ngươi đã học được từ đâu? Ninh Khuyết đưa tay gãi gãi đầu rồi mỉm cười đáp: - Bản lĩnh giết người đương nhiên là học được trong lúc giết người rồi. Hiển nhiên hắn không thể nói cho thủ lĩnh đội thị vệ biết kể từ lần đầu nghe thấy cái tên Hạ Hầu vào năm bốn tuổi, ninh Khuyết đã chuẩn bị tinh thần hoặc mình giết chết đối phương, hoặc đối phương giết mình, giữa hai kẻ chỉ một người được phép sống sót. (giống ông nội Voldemort và anh bạn Harry quá, con mèo béo mượn tạm một đoạn, mềnh mượn tạm một đoạn ) Vị tướng quân quyền nghiêng thiên hạ của Đại Đường chắc không bao giờ ngờ được trong một tòa thành nhỏ nơi biên ải xa xôi có một gã thiếu niên ngày ngày khắc khổ chẻ củi luyện đao rồi lại ngồi cặm cụi phân tích đến tận chi tiết phong cách chiến đấu của từng cường giả dưới trướng hắn, tổng kết ra vô số biện pháp đối phó khác nhau. Vì thế, ba gã thích khách chết dưới đao Ninh Khuyết chỉ là kết quả đương nhiên của quá trình luyện tập gian khổ ngày ngày tháng tháng suốt mười năm ròng rã, nếu đổi thành một kẻ địch khác, ví dụ như người thị vệ đội thủ lĩnh đang đứng trước mặt, hắn khó lòng tạo được chiến tích vẻ vang tương tự. Trận chém giết bên đường Bắc Sơn rốt cục đã đưa Ninh Khuyết chạm trán thuộc hạ của Hạ Hầu tướng quân, có thể đây đơn thuần là chuyện ngẫu nhiên, có thể là sự sắp đặt của vận mệnh, nhưng rõ ràng hơi thở lạnh lùng của lưỡi đao và những mũi tên báo thù đã bắt đầu lan tỏa. Thủ lĩnh đội thị vệ đưa tay vỗ vỗ bộ ngực bị thương, cau mày nhìn gã thiếu niên mặt mũi dửng dưng, lẩm bẩm: - Ngươi may lắm thì được mười năm mười sáu tuổi là cùng, chẳng lẽ còn giết người nhiều hơn ta? - Nếu tính gộp cả mạng con vật thì đúng là ta giết không ít thật. - Ninh Khuyết cười đáp. - Ta nói là giết người. - Thủ lĩnh đội thị vệ nhấn mạnh rồi liền phân bua - Ý ta không phải muốn chất vấn gì đâu, chẳng qua do ta rất tò mò muốn biết thôi. Ninh Khuyết sờ sờ khuôn mặt, hắn im lặng một lúc lâu rồi nói: - Khoản thu nhập lớn nhất ở biên giới đến từ hoạt động săn giết mã tặc mà chúng ta gọi là kiếm củi, mấy năm gần đây chuyện kiếm củi của Vị Thành đều do ta cầm đầu thực hiện, nói đến giết người, quả thực cũng giết kha khá. Một gã người man tương đối có tên tuổi đi sau thủ lĩnh đội thị vệ vốn cũng định tiến lên biểu thị sự biết ơn, trong lòng hắn đồng thời tồn tại nghi vấn tương tự, nhưng nghe xong câu trả lời của Ninh Khuyết liền không nói một lời quay đầu bước luôn, đôi chân của hắn bỗng nhiên loạng choạng, bờ vai hơi run rẩy. Một gã đồng bạn trên thảo nguyên của hắn thấy vậy ngạc nhiên hỏi: - Đô Mộc, ngươi sao thế? Gã người man có tên Đô Mộc đặt mông ngồi xuống bên đống lửa, khó nhọc đưa cánh tay vốn bị thương rất nặng lên vuốt khuôn mặt tê rần vì sợ hãi, nói: - Tên thiếu niên kia... hình như là người đốn củi bên hồ Sơ Bích trong truyền thuyết. Lời nói vừa dứt, bốn gã người man bên đống lửa liền tái mét mặt mũi, im re không dám mở miệng trò chuyện thêm một câu, có kẻ len lén ngẩng đầu liếc vội Ninh Khuyết một cái rồi lại cúi đầu xuống ngay, dường như hắn sợ gã thiếu niên kia biết mình vừa nhìn trộm. Trước khi được công chúa điện hạ thu phục, những người man này đều là mã tặc nổi danh trên thảo nguyên, dùng sự hung tàn cùng cực dựng lên tên tuổi, nhưng trong suy nghĩ của chúng đám quân lính biên giới của Đại Đường mới là mã tặc chính tông. Mỗi năm gặp dịp hoạt động cung cấp hậu cần không tốt, lực lượng kỵ binh của đế quốc trong các tòa thành biên giới lại chuyển sang làm giàu bằng nghề tay trái béo bở nhất: đi cướp mã tặc. Quân lính gọi đó là kiếm củi, mã tặc gọi loại chiến đấu tàn khốc này là đốn củi và mệnh danh những kẻ cầm đầu hung tàn của quân kỵ binh là người đốn củi, mà người đốn củi bên hồ Sơ Bích chính là nhân vật hung hãn nhất, khủng khiếp nhất, là nguyên nhân khiến ven hồ Sơ Bích nhuộm đầy sắc đỏ, là cơn ác mộng trong đêm của đám mã tặc thảo nguyên, là nhân vật chính trong những câu chuyện li kì đáng sợ bên đống lửa. Chỉ có điều trước đêm nay họ chưa từng nghĩ người đốn củi huyền thoại đó hóa ra còn trẻ như vậy.
Tướng Dạ Tác giả: Miêu Nị Chương 16: Hắn bước đi trong núi, trên lưng cõng một cô bé. Dịch: Niêu Nguồn: Tàng Thư Viện Mời đọc Trận chiến đẫm máu đã chấm dứt, ánh mắt của những người còn sống sót khi nhìn Ninh Khuyết cũng thay đổi rất nhiều. Trong khoảng thời gian trên đường rời khỏi Vị Thành, dù tôn trọng khả năng dẫn đường của hắn nhưng những khi gặp phải chuyện lớn hay có vấn đề quan trọng cần quyết định, vị trí của Ninh Khuyết trong mắt đám thị vệ không hề lớn hơn tảng đá nằm lăn lóc ven đường là bao. Giờ thì ngược lại, bất kể mọi người chuẩn bị làm gì trước tiên đều tự động chạy qua hỏi ý kiến của hắn. Thủ lĩnh đội thị vệ theo sự gợi ý của Ninh Khuyết và được công chúa điện hạ chấp nhận đã quyết định toàn đội không lên đường di chuyển ngay mà tiếp tục dừng chân nghỉ ngơi dưỡng thương, hy vọng lực lượng tiếp ứng kịp đến trước bình minh ngày mai. Lữ Thanh Thần mỉm cười nhìn gã thiếu niên ngồi bên đống lửa, ngón cái bàn tay phải xoa xoa lên ngón giữa, nhưng cuối cùng lão chỉ lắc đầu. Hai đống lửa được đốt lên bên cỗ xe ngựa, tuy gió đang thổi khá mạnh nhưng may do lớp lá mục dần ướt đẫm sương đêm nên không cần lo lắng chuyện xảy ra hỏa hoạn. Thủ lĩnh đội thị vệ cùng những người bị thương ngồi bên một đống lửa, đống còn lại ở vị trí kín gió sạch sẽ hơn dành cho công chúa, lão già Lữ Thanh Thần và đứa bé trai. Dù trong tình cảnh hết sức thảm hại nhưng không người nào quên đi tôn ti trật tự. Sau trận chiến, đám người man không chịu được cơn đói khát giày vò trong bụng liền đem rượu ra uống, túi rượu lần lượt truyền qua tay từng người bên đống lửa. Khi đến chỗ Tang Tang, nàng chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, gã người man tên gọi Đô Mộc liền đi tới bên cạnh Ninh Khuyết, dùng cả hai tay dâng túi rượu cho hắn bằng thái độ cung kính nhất. Hàng lông mày thanh tú của người nào đó khi thấy cảnh này bỗng hơi cau lại, nàng biết những người man vô cùng trung thành tận tâm với mình trước khi được thu phục đều là mã tặc kiêu ngạo bất thuần tung hoành thảo nguyên, rất hiếm khi họ tỏ ra tôn kính một ai ngoại trừ nàng, huống hồ trong thái độ lúc này bên cạnh tôn kính rõ ràng còn kèm theo sợ hãi. Thái độ biết ơn đến từ những điều mang tính quyết định mà gã thiếu niên đã làm được trong trận chiến lúc nãy thì cũng hiểu được đi, thế nhưng sự sợ hãi kia từ đâu mà có? Ninh Khuyết nhận lấy túi rượu ngửa cổ dốc một hơi, vị rượu cay xè thiêu đốt cổ họng khiến hắn cau mày, nhìn lão già đang ngồi bên đống lửa đằng kia, trong lòng hắn chợt nảy ra một ý bèn chống tay đứng dậy đi qua. Nhưng Ninh Khuyết còn chưa kịp khép nép chắp tay hay thậm chí quỳ sụp xuống hành đại lễ như trong trí tưởng tượng từ hồi bé tí hắn đã bị một câu nói nhẹ nhàng chặn lại: - Ngồi đi. Ninh Khuyết quay đầu nhìn cô tỳ nữ, ánh lửa bập bùng chiếu lên khuôn mặt khiến nàng trông càng thêm yêu kiều xinh đẹp, hắn thở dài trong lòng rồi cúi đầu cung kính hành lễ, sau đó kiếm một chỗ cách nàng không gần cũng không xa ngoan ngoãn ngồi xuống. Tuy luôn giữ vững quan điểm nàng là một cô gái ngu xuẩn chính hiệu, khác xa những gì thế nhân vẫn thường ca tụng nhưng dẫu nàng có ngu xuẩn thì địa vị của hai bên vẫn giống như tiên nữ trên trời cùng cá chạch trong ruộng lúa, do đó hắn không thể không lễ phép, không thể không cung kính. Bởi vì nàng không phải là tỳ nữ, nàng là vị công chúa thứ tư của Đại Đường, Lý Ngư. Lý Ngư nhìn gã thiếu niên, thấy khuôn mặt non nớt đó cũng bình thường như bao khuôn mặt bình thường khác, ngoại trừ hai lúm đồng tiền thỉnh thoảng lộ ra mỗi khi hắn cười hay mấy nốt tàn nhang dễ dàng nhìn được dưới ánh lửa thì chẳng còn chỗ nào đặc biệt. Nhưng những gì mà tên lính bình thường còn trong độ tuổi thiếu niên ấy biểu hiện khi chiến đấu khiến nàng không chỉ một lần phải liên tưởng đến con mãnh hổ lạnh lùng phóng ra từ bụi cây. Chính nàng cũng không hiểu vì đâu mà mỗi khi nhìn thấy Ninh Khuyết, nỗi kinh hoàng còn chưa tan hết do trận ám sát lúc nãy đem lại chợt phai đi rất nhiều. Có lẽ bởi bên cạnh nàng cũng có một con mãnh hổ. Nhưng chung quy nàng vẫn không cách nào ưa nổi gã thiếu niên này, suốt đoạn đường từ Vị Thành tới đây từ khi còn đóng giả làm tỳ nữ cho đến khi khôi phục lại thân phận công chúa nàng đều thấy hết sức phản cảm với những hành động của hắn. Điều khiến nàng bực bội nhất chính là thái độ cung kính của Ninh Khuyết rõ ràng chỉ diễn cho có, chẳng mang theo chút thành tâm nào, thậm chí dường như đâu đó ở góc sâu trong lòng hắn còn đang không ngừng âm thầm nhạo báng nàng. Không thể không công nhận trực giác của phụ nữ là thứ vũ khí vô cùng đáng sợ, bất kể đó là trực giác của chị nông dân nơi quê mùa hay của oán phụ chốn thâm cung. Là công chúa điện hạ vô cùng tôn quý của đế quốc Đại Đường, lẽ ra khi đã đoán một tên lính quèn thấp kém nào đó dám cười nhạo mình hẳn phải tỏ ra hết sức giận dữ, nhưng cô công chúa ở đây chỉ có cảm giác đầy yên tâm và an bình, một cảm giác được người ta bảo vệ, vậy thôi. Điều đó khiến nàng vừa thích lại vừa ghét, ghét bởi Ninh Khuyết là nguyên nhân sinh ra nó, trong lòng nàng nỗi phiền muộn và xấu hổ cứ đan xen. Lý Ngư nheo mắt nhìn hắn, cố gắng làm cho giọng điệu của mình càng lạnh lùng càng tốt: - Lúc nãy khi kẻ địch tấn công hình như ngươi định chạy tới xe ngựa cứu giá bản cung, đúng không? Bản cung là cung gì mới được chứ? Cung Đại Minh hay là cung Ly Hạ? Dù sao khi đó bản cung hàng thật giá thật cũng không ở trong xe nên bây giờ bản cung nói ngươi định cứu bản cung đương nhiên muốn châm chọc ngươi chỉ nhăm nhăm tìm cách lập công. - Thật ra sau khi rời khỏi Vị Thành thần đã biết điện hạ là điện hạ rồi. Ninh Khuyết nhìn nàng thật thà giải thích, điện hạ là điện hạ nên bản cung ngồi trong xe tất nhiên không phải là điện hạ, thủ đoạn cỏn con đó may lắm thì phát huy được chút ít tác dụng đánh lừa kẻ địch, còn trong mắt những người thông minh nó chỉ đáng gọi là trò trẻ con. Lý Ngư nhíu mày, nàng không tiếp tục chất vấn Ninh Khuyết xem khi nào và tại sao hắn đoán được thân phận của mình, chắc từ biểu hiện trong trận chiến lúc nãy và cảm giác an toàn mà hắn mang lại khiến năng lực phán đoán của gã thiếu niên được nàng đẩy lên một độ cao chót vót. Nàng bỗng lạnh lùng hỏi: - Ngươi vừa nói một thân bản lĩnh giết người đều học từ trong quân đội, năm nay ngươi được độ mười năm mười sáu tuổi là cùng, vậy năm xưa khi gia nhập quân đội Vị Thành chẳng phải mới là một đứa trẻ nít sao? Đám chỉ huy dựa vào cái gì mà dám thu ngươi vào doanh trại? Ninh Khuyết thầm nhủ cô em cũng là một con nhãi mười sáu tuổi chứ hơn gì anh, đang định bịa đại vài câu cho qua chuyện thì Tang Tang lặng lẽ đi tới ngồi cạnh hắn. Nhìn cô bé hoàn toàn đúng với nghĩa cô bé bên cạnh, trái tim Ninh Khuyết bỗng mềm đi, hắn chuyển ánh mắt lên ngọn lửa trước mặt, từ từ nhớ lại: - Điện hạ hẳn đã biết con nhóc Tang Tang này vốn được thần nhặt ở ven đường, khi đó chúng ta đều rất nhỏ, cả hai đi đứng lung tung thế nào cuối cùng lạc vào trong dãy Mân Sơn mênh mông, lúc sắp chết đói chết khát đến nơi bỗng may gặp được một người thợ săn già. Hắn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của của cô công chúa rồi kể tiếp: - Lão thợ săn ấy cũng chẳng phải cao nhân ngoài thế tục gì, hắn cứu chúng ta chưa chắc là do lòng tốt nổi lên, nhưng nói chung hắn đã dạy ta săn bắn, khả năng bắn tên của ta từ đó mà ra, rồi sau đó... Lão thợ săn chết đi, ta bèn dẫn Tang Tang lang bạt trong Mân Sơn săn thú kiếm ăn. Từ câu chuyện đơn giản đó, trong đầu cô công chúa bỗng hiện lên cảnh tượng vô cùng sinh động: một đứa bé trai mười một mười hai tuổi lưng cõng theo bé gái chừng năm sáu tuổi gian nan bước đi giữa rừng cây vách đá trong dải Mân Sơn mênh mông khắp nơi đầy thú dữ, trong tay nó nắm chặt cây cung bằng gỗ hoàng dương, trên lưng bé gái kia buộc một ống tên gỗ đơn sơ. Có khi suốt mấy ngày liền không săn được con mồi nào, có khi bị báo đuổi chạy ngã lăn lông lốc xuống sườn núi, có khi ngẫu nhiên bắn được một con thỏ xám hai đứa trẻ liền ôm nhau nhảy nhót hân hoan, khi nhìn thấy ánh đuốc sáng lên phía sơn trại xa xa chúng lại lặng lẽ tránh đi. Trong con mắt Lý Ngư bây giờ khuôn mặt Ninh Khuyết đã không còn đáng ghét như trước nữa rồi, nàng cau mày hỏi tiếp: - Sống trong núi nguy hiểm như vậy sao các ngươi không đến gặp quan phủ? Đại Đường ta trước nay đều có chế độ trợ giúp mẹ góa con côi hết sức chu đáo mà? Ninh Khuyết cúi đầu cầm một thanh củi khêu cho ngọn lửa cháy to thêm rồi nhẹ nhàng nói: - Thực ra nếu nói đến chuyện sống sót, sống ở những nơi ít người lại dễ dàng hơn. Trong câu trả lời ngắn gọn đó chứa đựng không biết bao nhiêu nỗi cực nhọc gian truân cùng máu và nước mắt, Lý Ngư kinh ngạc nhìn hai chủ tớ, bỗng nàng nhíu mày nghi hoặc: - Người thợ săn già kia vì sao lại chết đi? Ninh Khuyết ngẩng đầu bình thản đáp: - Bị ta giết, dùng đao giết. Về phần nguyên nhân do đâu mà hắn phải giết lão ta, Ninh Khuyết không giải thích. Hắn không muốn giải thích với một cô công chúa cao quý chưa từng biết đến mùi vị cuộc sống đầy đen tối của những kẻ khốn cùng, có lẽ sau này hắn cũng không giải thích với bất kì một người nào khác. Ninh Khuyết chỉ im lặng xoa đầu Tang Tang một cách đầy thương yêu rồi nhẹ nhàng kéo nàng ôm vào lòng.
Tướng Dạ Tác giả: Miêu Nị Chương 17: Câu chuyện cổ tích kể bên đống lửa. Dịch: Niêu Nguồn: Tàng Thư Viện Mời đọc Thằng nhóc kháu khỉnh thò đầu ra từ sau nách công chúa hiếu kì nhìn ngó xung quanh, nó hít hít nước mũi đang thòng lòng tận miệng rồi học theo Tang Tang vùi đầu vào lòng Lý Ngư, khuôn mặt nhỏ nhắn liên tục ngoe ngoẩy cọ cọ làm váy áo nàng chỉ chốc lát đã thấm đẫm toàn nước mũi nước dãi trẻ con. Lý Ngư rút khăn tay ra vụng về lau cho thằng bé, nét mặt nàng chỉ có sự dịu dàng vô hạn, lau xong nàng quay đầu lạnh nhạt nói với Ninh Khuyết: - Sau khi tới Trường An hãy đi theo ta, ta có thể cho ngươi một tương lai tươi sáng. Ninh Khuyết vốn đoán được thân phận của thằng bé người man này từ lâu nhưng hắn chưa từng nghĩ Lý Ngư lại có thể yêu thương đứa con chồng đến vậy, nhất là hành động dùng tay lau nước mũi vừa nãy tuy nhỏ nhặt nhưng thật khó tưởng tượng, khiến hắn phải thay đổi một số cách đánh giá về nàng. Đang lơ đãng nghĩ ngợi, nghe hỏi hắn giật mình trả lời: - Thưa công chúa điện hạ đáng kính, sau khi tới Trường An thần sẽ tham gia kì thi vào thư viện. Con người có những cách hiểu hết sức khác nhau với cùng một câu nói trong những ngữ cảnh khác nhau. Có thể hiểu lời nói của Ninh Khuyết theo nghĩa đại khái hắn muốn lắm nhưng tiếc rằng không có đủ thời gian để cống hiến cho nàng, lại có thể hiểu rằng hắn đang từ chối khéo, ý tứ rõ ràng chứa đựng sự kiêu ngạo: vào thư viện học tự nhiên sẽ có tương lai, không cần phiền điện hạ phải tốn công mệt óc. - Ngươi nghĩ mình có thể tham gia thi cử một cách suôn sẻ sao? Thậm chí là thuận lợi vượt qua kì thi? - Lý Ngư lạnh lùng nói - Đại Đường ta tuy căn cứ vào tài năng mà chọn kẻ sĩ nhưng những điều khuất tất bên trong cũng chẳng ít gì đâu, còn nếu ngươi vẫn khăng khăng cho rằng người có tài tất sẽ tìm được nơi thích hợp để thi thố tài năng thì trước hết hãy đi Trường An hỏi vị Liễu tiên sinh xem hắn tại sao lại phẫn chí đến nỗi suốt đời lang bạt chốn thanh lâu. Ninh Khuyết nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, thẳng thắn nói: - Thần cũng biết điều ấy nên giờ mới cầu xin công chúa hãy giúp thần loại bỏ những trở ngại không đáng có kia, thần chỉ hy vọng mình sẽ không bị tước mất cơ hội vào thư viện chỉ vì quá nghèo. Lý Ngư nhìn hắn với nét mặt ngờ vực không thèm che đậy, nàng im lặng rất lâu vẫn không nghĩ ra vì đâu tên lính quèn bên cạnh lại từ chối cơ hội vô cùng tốt được nàng ban cho một cách lạnh lùng dứt khoát như vậy. Nên nhớ rằng nàng là cô công chúa được hoàng đế cưng chiều nhất, thần dân kính yêu nhất, với thân phận địa vị của Ninh Khuyết bây giờ được nàng mở lời mời mọc chắc phải do phúc ấm của tổ tiên tu suốt tám đời lưu lại cho hắn. Nếu đổi thành một binh lính khác của Vị Thành, dẫu có tư cách tham gia kì thi vào thư viện nhưng nếu nhận được sự tán thưởng của nàng hắn còn không nhào tới dập đầu cảm ơn rối rít hay sao? Cả hai im lặng một lúc lâu, cuối cùng Lý Ngư lạnh nhạt mở miệng: - Được, ta sẽ giúp ngươi, bởi vì ta đã nợ ngươi. Nói xong, nàng cũng chẳng còn hứng thú trò chuyện tiếp với Ninh Khuyết, chỉ ôm thằng bé nhìn đăm đăm vào ánh lửa bập bùng trước mặt, khóe mi dần dần ướt đẫm. Bên đống lửa, lão già Lữ Thanh Thần khoanh chân ngồi minh tưởng khôi phục tu vi, đằng kia đám thị vệ đã ngủ say, bóng đêm mang theo sự tĩnh lặng xâm chiếm khắp cánh rừng, chỉ đôi khi vang lên tiếng lửa lép bép hoặc tiếng đôi ba chú chim non bị ánh sao làm giật mình tỉnh giấc kêu lên chiêm chiếp. Ninh Khuyết kinh ngạc khi thấy những giọt nước mắt óng ánh đọng trong mắt Lý Ngư, trông theo ánh mắt nàng hắn mới nhận ra cô công chúa hóa ra đang nhìn những thi thể của đám người man và thị vệ được đặt tại một chỗ cách đống lửa không xa. Nghĩ đến cảnh khi nãy nàng lau nước mũi cho thằng bé, lại thấy tận mắt nỗi đau buồn xót xa của nàng trước cái chết của đám thuộc hạ, ấn tượng của Ninh Khuyết với cô công chúa lại phải thay đổi thêm một lần nữa, hắn thầm nghĩ nàng dẫu có hơi ngu thật nhưng ít ra cũng thuộc hàng ngu ngốc mà có tình người. Tang Tang gối đầu lên đùi Ninh Khuyết ngủ say sưa, bốn phía xung quanh giờ chỉ có hắn và Lý Ngư còn thức . Hai người cứ lặng lẽ ngồi im đến khi thằng bé người man bỗng từ trong lòng nàng bò dậy, nó dụi dụi đôi mắt kêu không ngủ được và đòi nghe chuyện cổ tích. Lý Ngư bối rối nghĩ thầm những câu chuyện cổ nàng được nghe trong cung khi còn nhỏ giờ đã quên sạch, còn dòng tiểu thuyết lãng mạn về những mối tình tài tử giai nhân mà cô thiếu nữ trong thời kì mơ mộng như nàng thích nghe sao có thể kể lại cho một đứa con nít được? Thằng bé kể ra cũng ngoan thật, nó không khóc um lên vòi vĩnh mà chỉ giương đôi mắt ngây thơ nhìn người mẹ trên danh nghĩa một cách đáng thương, trông rất tội. Ninh Khuyết ngồi bên mỉm cười nhìn cô công chúa đang rơi vào cảnh quẫn bách, hắn ho khan hai tiếng rồi cất giọng: "Tiểu mạch vàng óng ả, yến mạch xanh mượt mà... Những quả trứng trong ổ cứ từng quả từng quả lần lượt nứt ra, chỉ còn một quả to nhất vẫn chưa hề có động tĩnh... Vịt mẹ nhìn đứa con đã to xác lại xấu xí của mình, thấy nó hớn hở bơi lội tung tăng trên mặt nước, bèn kiêu ngạo nói: nhìn đi, hãy nhìn đi, nó đâu phải giống gà ghê tởm, nó đúng là đứa con thực sự của ta." "Nhưng nó thật quá xấu đi, xấu đến nỗi tới đâu cũng bị người ta chỉ trỏ bàn tán... Vịt hoang nói, miễn là ngươi không kết hôn với một con vịt khác trong dòng họ chúng ta, thì chuyện xấu xí hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì." "Vào một buổi chiều tối, khi vầng mặt trời rực rỡ dần dần lặn xuống phía tây hoang nguyên, vịt con xấu xí bỗng thấy một đàn chim lớn bay ra từ trong rừng. Nó chưa từng nhìn thấy một loài sinh vật nào xinh đẹp như vậy, bộ lông trắng tinh như muốn phát sáng, cái cổ dài mềm mại duyên dáng, chúng xòe đôi cánh bay về miền đất ấm áp." "Một mùa đông đi qua, vịt con được mấy con thiên nga lớn vây quanh, nó cảm thấy xấu hổ, nó nghĩ thầm sao mình lại xấu xí như vậy, nhưng con thiên nga lớn bên cạnh chỉ dịu dàng rỉa lông cho nó... Nó nhìn xuống dưới nước, nó bỗng thấy bóng mình hóa ra cũng xinh đẹp như vậy... Mùa xuân tới rồi, mặt trời ấm áp, những cây tử đinh hương buông mình là là mặt nước, mọi người nhìn nó hạnh phúc bừng bừng xòe cánh nhảy múa, ca hót vang trời, tất cả thích thú hô to: xem kìa, hãy xem kìa, một con thiên nga mới xinh đẹp làm sao!" Ninh Khuyết tay cầm cành cây lơ đãng vẽ những đường cong ngoằn ngoèo lên mặt đất bên cạnh, cúi đầu kể một câu chuyện cổ tích rất cũ, rất xưa, truyện tuy đơn giản nhưng trong đó chứa đựng cả nỗi đau khổ và niềm hạnh phúc. Thằng bé người man ngồi trong lòng cô công chúa tròn mắt há miệng lắng nghe, Lý Ngư cũng dần dần nhập tâm vào trong câu chuyện, Tang Tang chẳng biết đã tỉnh giấc từ bao giờ, nàng vốn được Ninh Khuyết kể cho từ khi còn nhỏ, nhưng bây giờ vẫn lặng im nghe hắn, khóe môi he hé nụ cười. Đêm càng lúc càng khuya, hai đứa nhóc nghe xong truyện cổ tích cuối cùng cũng đi vào giấc ngủ ngọt ngào, Lý Ngư im lặng một lúc lâu rồi chợt nói: - Câu chuyện của ngươi quá thâm thúy sâu sắc, Tiểu Man không thể hiểu được, nhưng ta vẫn muốn cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi vì đã nhắc nhở ta... Ta sẽ giống như bà mẹ vịt đó coi thằng bé là đứa con ruột của mình, nó sẽ thành niềm kiêu hãnh của ta. Sau khi về đến Trường An, ta quyết không cho phép bất cứ một kẻ nào dám nhạo báng kì thị nó, còn trong tương lai thằng bé có thể bay tới tận trời như con thiên nga trong câu chuyện hay không... đành trông vào tạo hóa của nó vậy. Ninh Khuyết gãi đầu cười cười, nói: - Thực sự thần cũng không nghĩ xa như vậy, đây là câu chuyện mà thần đã kể cho Tang Tang nghe khi còn nhỏ, nàng luôn nghĩ mình đã xấu xí còn đen đúa nên vẫn tỏ ra mặc cảm, vì thế thần liền bịa ra câu chuyện này để an ủi. - Nói sao thì nói đây cũng là một câu chuyện rất hay. - Lý Ngư mỉm cười nhìn hắn nói - Vịt con xấu xí bị người ta coi thường bằng nỗ lực bản thân cuối cùng đã biến thành một con thiên nga trắng mà ai ai cũng đều phải yêu thích, thật là có chí khí. Bàn tay đang cầm cành cây của Ninh Khuyết chợt cứng đờ, hắn ngẩng đầu thẳng thắn nói: - Công chúa sai rồi, câu chuyện này sẽ chỉ khiến hầu hết những người trên đời nghe được cảm thấy tuyệt vọng, bởi vì vịt con xấu xí không hề biến thành thiên nga, nó vốn dĩ chính là một con thiên nga, cũng giống như điện hạ và tiểu vương tử đang nằm trong lòng ngài vậy. Còn những chú vịt con xấu xí vẫn vĩnh viễn là vịt con xấu xí mà thôi. Lý Ngư lẳng lặng nhìn gã thiếu niên, trong lòng ngẫm nghĩ đến câu nói của hắn, dường như nàng đã lờ mờ hiểu ra một điều gì đó.