×

Thông báo nâng cấp hệ thống

Hiện tại hệ thống đã chuyển đổi sang phiên bản mới hơn

Vui lòng bấm vào đây để chuyển sang phiên bản mới nhất

 Đả Tự Tuyển đả tự từ file ảnh sang text!

Thảo luận trong 'Phòng Đả Tự' bắt đầu bởi heoconyeudauht, 26/2/14.

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. namida

    namida Thành viên kích hoạt

    Được thích:
    6
    ok! Mặc dù mình chưa đọc truyện ý
     
  2. MGCsky

    MGCsky Thành viên kích hoạt

    Được thích:
    0
    Last edited by a moderator: 9/8/14
  3. LonTaLonTon

    LonTaLonTon Thành viên kích hoạt

    Được thích:
    175
  4. LonTaLonTon

    LonTaLonTon Thành viên kích hoạt

    Được thích:
    175
    Trả 3 chương 476-478 nhé.

    Chương 476:Biến cố Hồ Mi Hà(hạ)
    Ba người tiếp tục tiến về phía trước vài chục dặm, thình lình xuất hiện một tảng đá hình nấm. Tảng đá này cao lớn vô cùng, chẳng khác nào một ngọn núi nhỏ.
    Mông Thiên mừng rỡ:
    - Hẳn là không sai rồi, hai vị tiền bối, chúng ta qua sông đi, trong vòng ba ngày bảo đảm có thể đi ra ngoài.
    Vũ La gật đầu thả ra Ngọc Ấn Linh Phù, vô cùng cẩn thận chờ ba người bay lên giữa không trung.
    Trong Đại Di Chi Dã mây mù bao phù, chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ bị mất phương hướng trong không trung. Quan trọng hơn là không gian nơi này thay đôi liên tục, nếu tốc độ phi hành quá nhanh rất có khả năng xông vào hiểm cảnh mà mình không biết.
    Cho nên trong Đại Di Chi Dã có rất ít người dám ngự pháp bảo phi hành, đây cũng là nguyên nhân mà bọn Vũ La không dám bay ra khỏi Đại Di Chi Dã.
    Ngọc Ấn Linh Phù hóa thành cụm mây trắng cẩn thận bay lên bầu trời Hổ Mi hà. Dường như cảm giác được có người bay qua, dưới Hô Mi hà rộng rãi vô cùng có mấy bóng đen rất lớn như ẩn như hiện.
    Vũ La không nhịn được nữa, hắn muốn nhanh chóng chạy tới Nam Hoang, không muốn dây dưa với đám khốn này nữa[SUB],[/SUB] cho nên không chút khách sáo xuất ra Thiên Mệnh Thần Phù tam phẩm Lực Bạt Sơn. Một cỗ khí thế mênh mông hùng mạnh từ trên không chụp xuống ,những bóng đen rục rịch muốn động kia lập tức lấy hết tốc độ chìm xuống đáy sông.
    Vốn Mông Thiên tường rằng quá trình qua sông sẽ vô cùng mạo hiểm, hung thú hùng mạnh trong Hổ Mi hà nhất định sẽ không để cho mọi người bình yên qua sông. Trên thực tế cũng đã chứng thực suy đoán của Mông Thiên[SUB],[/SUB] những bóng đen dưới nước kia chính là những hung thú hùng mạnh.
    Nhưng dưới khí thế của Vũ La áp chế, những hung thú theo Mông Thiên thấy là hùng mạnh đáng sợ lập tức biến thành rùa đen rút đầu, chạy trốn vô cùng nhanh chóng.
    Y đi theo hai người này dọc đường giật mình kinh hãi nhiều lần, hiện tại đã cảm thấy dần quen[SUB],[/SUB] chi đành cười khổ lắc đầu, không còn có tâm tư gì khác.
    Ngọc Ấn Linh Phù bay qua Hổ Mi hà vô cùng rộng rãi, đang định hạ xuống. trong lúc vô tình Mông Thiên quay đầu lại nhìn thoáng qua Hổ Mi hà, nhất thời sợ hét hồn:
    - Đây là cái gì?!
    Hổ Mi hà rộng ba mươi dặm, sóng đánh cuồn cuộn. Chi bằng vào độ rộng này, so ra còn rộng hơn cả rất nhiều hồ nổi tiếng ờ Trung Châu, trong đó có không biết bao nhiêu thủy quái sinh sống.
    Mà lúc này. dưới mặt sông rộng rãi xuất hiện một bóng đen dài đến ba trăm trượng, thân uốn khúc như rắn, đang chậm rãi bơi dưới nước sang bờ bên kia.
    Gần như là cùng lúc, Mông Thiên lại nhìn thấy ngoài xa xuất hiện một cự thú khác, thân dài chừng hai trăm trượng, đầu giống như đầu giao long nhô ra khỏi mặt nước, tứ chi to lớn đang khoát nước bơi qua sông.
    Đúng lúc này, một chiếc thuyền rồng khổng lồ bồng nhiên xuất hiện ờ bên bờ, được mười mấy tu sĩ điều khiển, thuyền rồng dài mấy trăm trượng dán sát mặt nước bay nhanh sang bờ bên kia.
    Thuyền rồng tốc độ cực nhanh[SUB],[/SUB] không bao lâu đã bay đến giữa sông.
    Cự thú trước đây nằm dưới nước bồng nhiên giận dữ lên, gào thét một tiếng vang trời, thân thể rẽ nước thật mạnh làm dấy lên con sóng cao hàng chục trượng, đánh vào chiếc thuyền rồng kia.
    Sóng lớn đánh rầm vào đầu thuyền vờ nát, khiến cho cả thuyền rồng lắc lư một trận, tu sĩ trên thuyền kinh hô thất thanh. Giữa bọt nước trắng xóa đầy trời, một bóng đen thô to giống như roi sắt của thiên thần quất mạnh vào thân thuyền.
    Từng đạo linh vãn kỳ ảo lóe lên hào quang trên thân thuyền, bóng đen thô to kia va chạm với hào quang kia thật mạnh. Một tiếng bùng trầm đục truyền ra xa hàng chục dặm, ánh sáng giống như pháo hoa chiếu sáng đầy trời.
    Cự thú dưới nước nóng này gào thét một tiếng, lộ nửa thân thể ra khỏi mặt nước, rố ràng là một cự mãng toàn thân phù đầy vảy đen. nửa thân trên cự mãng to hơn nửa thân dưới rất nhiều. Trong lúc những tu sĩ trên thuyền còn đang thất kinh hồn vía. cự mãng kia thình lình nhoáng lên một cái. nửa thân trên chia ra làm ba. Ba cái đầu khổng lồ lắc lư, mắt rắn lóe lên
    lam quang nhìn thuyền rồng kia chằm chằm.
    Trên thuyền rồng có một tên tu sĩ trung niên khí độ bất phàm đứng ra chi huy:
    - Cho thuyền bay lên!
    Mặc dù bay lên trời cao rất có thể gặp phải nhiều mối nguy hiểm, nhưng so với đối chiến cùng cự mãng ba đầu kia thì an toàn hơn nhiều.
    Thuyền rồng bay cao lên ngàn trượng, có lề cũng đủ. Cự mãng trợn mắt nhìn, nhưng ngoài tầm với của nó. Trong lúc các tu sĩ còn đang hoan hô, cự mãng ba đầu bồng nhiên gầm lên một tiếng, đuôi quẫy mạnh dưới nước tạo ra một xoáy nước, thình lình bay vọt lên không hóa thành một bóng đen đánh về phía thuyền rồng.
    Trên thuyền rồng kinh hô thất thanh một mảng, tu sĩ trung niên kia lâm nguy bất loạn, sau khi quát một tiếng: “Mọi người giúp ta!”, sau đó sải bước đứng ra mũi thuyền. Những tu sĩ còn lại cuống quít đứng thành một hàng, người sau áp tay lên lưng người trước, vận chuyển linh nguyên liên tục không ngừng cho tên tu sĩ trung niên kia.
    Tu sĩ trung niên hét lớn một tiếng, hai tay ấn mạnh vào đầu thuyền rồng một cái.Ở đầu thuyền, đầu rồng rất to bằng gỗ chạm chợt há miệng ra thật rộng, phun ra một đạo linh phù tam phẩm trung. Linh phù lấp loáng ánh vàng, hóa thành một thanh thần kiếm hào quang dài đến sáu mươi trượng bổ mạnh vào thân cự mãng ba đầu.
    Cự mãng ba đầu không ngờ đối thủ theo nó thấy không chịu được một đòn lại còn có thù đoạn nàym vì quá bất ngờ không kịp đề phòng bị kiếm quang chém trúng. Chi nghe nó hétm thảm một tiếng, rơi trờ lại xuống sông, khiến cho nước sông nhất thời đò sẫm một vùng.
    Cự mãng ba đầu chịu thiệt thòi như vậy, quyết không chịu bò qua, nó bơi dưới sông trong chốc lát. lại một lần nừa vươn thân trước lên. Vảy toàn thân dựng lên khiến cho mặt nước nổi dao động lan tràn ra, tầng tầng lực lượng từ chót đuôi khời động chạy lên đến cổ. Chi nghe nó rít lên một tiếng, há cái miệng khổng lồ ra, một viên nội đan màu đò sẫm bay ra, mang theo một luồng mây độc màu hồng.
    Nội đan bắn về phía thuyền rồng trên trời giống như đạn pháo, tu sĩ trung niên sớm đoán được cự mãng sẽ có chiêu này, lập tức kêu to một tiếng. Một tên tráng hán thân hình cao to như tháp sắt bên cạnh nãy giờ vẫn chưa xuất thủ, lúc này nghe lệnh bèn giơ tay phóng xuất một mảng mây đen, sau khi mở ra mới thấy là một tấm lưới rất lớn.
    Lưới này mở ra rộng mấy ngàn trượng, bao phù cả nội đan cự mãng vào trong.
    Nội đan giãy mạnh một cái, tráng hán kia nhất thời phun ra một ngụm máu tươi. Bất quá có được khoảng thời gian ngắn ngủi này, tu sĩ trung niên kia đã ngưng luyện thần kiếm hào quang lại chi còn to bằng trường kiếm thông thường.
    Nội đan giãy mạnh một lần nừa, cố gắng đột phá khỏi tấm lưới, nhưng không ngờ rằng thanh kiếm kia đột nhiên xuất ra, điểm mạnh vào nội đan[SUB],[/SUB] nhất thời trên nội đan xuất hiện vết nứt. Tu sĩ trên thuyền rồng cất tiến hoan hô, tu sĩ trung niên cũng rất là phấn chấn, điều khiển kiếm quang từng bước ép sát. Không lâu sau đã ép cho cự mãng kia bại lui liên tiếp, thất bại bất quá chi là chuyện sớm muộn mà thỏi.
    Ở ngoài xa. cự thú đầu giao long kia đã lên bờ, nó lắc lư thân thể nặng nề khổng lồ của mình bước đi, để lại những vết chân rất sâu trên bờ sông.
    Vũ La thúc giục Mông Thiên đang nhìn chăm chú với vẻ kinh hãi:
    - Đi mau lên. không cần để ý tới bọn chúng. Mặc cho bọn chúng đánh tới long trời lờ đất, cũng không liên quan gì tới chúng ta.
    Mông Thiên cũng hết sức nghe lời. nhưng vừa xoay người lại chợt nghe phía sau vang lên một tiếng gào thét rung trời, khiến cho cả mặt đất chấn động một cái[SUB],[/SUB] Bên cạnh cự thú đầu giao long kia xuất hiện một nhóm người, xem ra là đã sớm mai phục trên bờ. lúc này ùa ra một lượt. Đủ các loại pháp bảo pháp thuật bay múa đầy trời, linh quang lấp loang, thanh thế hét sức kinh người.
    Mặc dù cự thú đầu giao long này có thân hình nhỏ hơn cự mãng ba đầu kia. nhưng thực lực lại hùng mạnh không kém. Nó chi khề há miệng đã cắn lấy một thanh phi kiếm, khẽ nghiến một cái khiến cho phi kiếm nát bấy. Tên tu sĩ điều khiển phi kiếm lập tức hét thảm một tiếng, ôm ngực lui xuống.

    Chương 477: Đại Dã Hà Cấm (Thượng)

    Móng vuốt cự thú giao long giống như hổ trảo, lực mạnh vô cùng, một trảo chộp chết một tu sĩ. Chiến đấu vừa mới bắt đầu đã có ba tên tu sĩ ngã xuống, hiển nhiên trở thành nghiêng về một phía tàn sát.
    Mông Thiên nhìn thấy thất kinh, đứng ngây người ra tại chỗ. Vũ La tỏ vẻ không vui:
    - Ta đã nói không cần để ý tới bọn chúng. Mặc cho bọn chúng đánh tới long trời lờ đất, cũng không liên quan gì tới chúng ta, đi mau.
    Hiển nhiên hắn đã sớm phát hiện nơi đó có người mai phục.
    Mông Thiên phục hồi tinh thần lại, lắc đầu dẫn theo hai người tiếp tục đi về phía trước, thanh âm chiến đấu đáng sợ phía sau càng ngày càng nhỏ. Thật ra trong lòng Hướng Cuồng Ngôn cùng Vũ La cũng cảm thấy có điểm khác lạ, nhưng cũng chẳng muốn hỏi tới.
    Dọc trên đường đi. bọn họ lại gặp ba cỗ thế lực khác, trong đó có hai cỗ là Nhân tộc chém giết lẫn nhau, một lần khác, gặp hai đám người vây công một cự thú.
    Cự thú kia có thân thểkhông lồ, đuôi giống như lợi kiếm, tử chi cường tráng, đánh cho hai đám người kia liên tiếp bại lui.
    Cũng có tu sĩ không có mắt muốn tiếp cận ba người bọn họ, cũng bị Bích Ngọc Đằng của Vũ La đưa đi Minh giới.
    Một ngày sau đó, Mông Thiên kiểm tra địa hình một chút, không khỏi có chút hưng phấn:
    - Tình huống quả thật tốt hơn nhiều so với dự liệu của ta, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, xế chiều ngày mai chúng ta hẳn có thể đi ra Đại Di Chi Dã.
    Hướng Cuồng Ngôn khoát tay, một đạo linh phù màu xanh nhạt có tám mặt chậm rãi bay lên:
    - Nếu đúng như lời ngươi nói, đạo linh phù này sẽ là của ngươi.
    Ba người cũng là tu sĩ, không ngủ không nghỉ cũng không phải là đại sự gì, nhưng Đại Di Chi Dã ban đêm thay đổi liên tục, bọn họ không dám mạo hiểm đi ban đêm. Tất cà nghỉ một đêm dưỡng sức, sáng sớm ngày thứ hai lập tức lên đường.
    Sương mù vào sáng sớm hết sức nồng đậm, tầm nhìn ước chừng chỉ có bảy mươi trượng. Đợi đến khi sắc trời dần sáng, phía trước sương mù tản đi một chút, ba người đang hưng phấn bừng bừng chợt ngây người ra tại chỗ. Một con sông lớn mênh mồng cuồn cuộn vắt ngang trước mặt bọn họ, mặt sông rộng hàng chục dậm. Giữa sông nước gợn nhộn nhạo, thinh thoảng có thểthấy được một cự thú bơi lội đùa giỡn dưới nước.
    Vũ La cau mày:
    - Đây là...
    Mông Thiên thờ dài, lúc này không dám nghĩ tới linh phù cái rắm gì nữa. nói không chừng ngay cả cái mạng nhỏ của mình cũng không giữ được:
    - Không sai. vẫn là Hồ Mi hà.
    Vũ La giận dữ:
    - Sao lại có thể như vậy? Chẳng lẽ không gian lại biến hóa? Tại sao lại như thế!
    Không biết Mông Thiên nhớ tới chuyện gì, bỗng nhiên sắc mặt đại biến, đồi môi mấp máy, thanh âm run rầy nói:
    - Nếu là như vậy vẫn còn tốt chán, chỉ sợ rằng...
    Hướng Cuồng Ngôn nhìn ra có chuyện không ổn, tức giận hừ một tiếng nói:
    - Sợ rằng cái gì? Nói mau!
    - Chỉ sợ là Đại Dã Hà cấm rồi! Đây là lời nguyền của Đại Di Chi Dã, từ trước tới nay, chưa từng có ai có thế tránh được Đại Dã Hà cấm.
    Lời Mông Thiên có vè không được mạch lạc, Vũ La ngược lại tinh táo hơn. khẽ cau mày
    - Rốt cục là chuyện gì, Đại Dã Hà cấm là cái gì? Ngươi cử yên tâm, hai người chúng ta nhất định có thể bảo vệ ngươi không chết.
    Vũ La vừa dứt lời, trong mắt Mông Thiên vốn đã là một mảnh tro tàn bỗng nhiên dâng lên một đạo quang mang, đúng vậy, hai người này là cường giả từ trước tới nay mình chưa từng thấy qua. Trước kia không có ai may mắn thoát khỏi Đại Dã Hà cấm. nhưng hiện tại có hai người này, chưa chắc mình không còn đường sống.
    Y vội vàng quỳ sụp xuống trước mặt hai người dập đầu không ngớt:
    - Tiền bối cửu mạng, tiền bối cửu mạng...
    Vũ La nói:
    - Hãy nói rõ ràng trước đã, rốt cục là có chuyện gì?
    - Đại Dã Hà cấm là một lời nguyền, mỗi khi lời nguyền này phát sinh, Hồ Mi hà sẽ cuộn tròn lại giống như một con rắn. Nghe nói bên trong vòng tròn này sẽ có trọng bảo xuất hiện, sinh linh trong Đại Di Chi Dã sẽ xông vào giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, chỉ cần đi vào, tuyệt đối không có cách đi ra ngoài. Nhất định sẽ giết chóc lẫn nhau, cuối cùng toàn bộ diệt vong.
    - Sinh linh nào không chết trong tay kẻ khác, cũng sẽ bị lời nguyền của Đại Dã Hà cấm mà chết.
    - Truyền thuyết này hết sức nổi danh ờ Đại Di Chi Dã, nhưng không ai biết được Đại Dã Hà Cấm sẽ xuất hiện lúc nào. Hồ Mi hà thường xuyên thay đồi vị trí, thông thường không ai ngờ tới khả năng này.
    Vũ La đã hơi hiểu ra. Đại Dã Hà cấm này vồ cùng quỷ dị, Vũ La cùng Hướng Cuồng Ngôn cũng chưa từng nghe qua. Một con sông lớn mênh mồng như vậy làm sao có thể làm thành một vòng tròn? Chuyện này cần lực lượng hết sức khổng lồ mới có thể làm được.
    Hai người nhìn nhau một cái. sau đó hào khí bạo phát:
    - Không cần biết Đại Dã Hà cấm thế nào, chúng ta đã muốn đi ra. vậy không ai có thể ngăn trờ!
    Mông Thiên vẫn còn Ồm một hy vọng cuối cùng:
    - Bất quá ta cũng chỉ là suy đoán, vừa rồi xem như chỉ tự hù dọa mình. Có lẽ đây chưa chắc đã là Đại Dã Hà cấm...
    Vũ La nhìn dòng sông mênh mồng trước mặt:
    - Muốn nghiệm chửng, thật ra cũng đơn giản.
    Hướng Cuồng Ngôn đứng trên bờ sông, giơ bàn tay lên chậm rãi đầy về phía trước, xuất ra một đạo thần thức giống như xúc tua thò ra phía trước thăm dò. Chỉ trong thoáng chốc, gương mặt bình thản của Hướng Cuồng Ngôn khẽ động, thu bàn tay về:
    - Không gian bờ bên kia có vấn đề, thần thức của ta vừa tiến vào lập tức biến mất không tăm tích.
    Vũ La trong lòng trầm xuống, sắc mặt ba người cũng rất ngưng trọng, chỉ có bọn ba con thú Động Động vẫn vui vè như trước, dường như hoàn toàn khôngbiết lo buồn.
    Hai con rùa ăn xong một viên nội đan Xích Lân Ngư Quái vẫn to bằng đồng tiền như trước, không thấy lớn lên chút nào.
    - Các vị nhìn xem!
    Mông Thiên chợt chỉ xuống sông kêu lên.
    Chỉ thấy dưới dòng sông rộng rãi có ba chiếc thuyền lớn chậm rãi chạy tới. Hiển nhiên lại có người chịu không nổi hấp dẫn, thèm thuồng trọng bảo sắp xuất thế kia, tự chui đầu vào lưới.
    Mông Thiên lắc đầu nói:
    - Những kè xấu số này một khi tiến vào phạm vi của Hồ Mi hà, vậy sẽ không ra được nữa...
    Cho dù là hiện tại nhắc nhở những người đó, cũng bằng vồ dụng.
    Hồ Mi hà vẫn trong xanh như trước, nhìn qua hoàn toàn không giống như là một bẫy rập đáng sợ có thể nuốt chửng tính mạng. Trong lúc ba người ai nấy đang theo đuổi dòng suy nghĩ của mình, giữa sông bỗng nhiên xuất hiện một xoáy nước rất lớn, ngay sau đó xoáy nước như vậy xuất hiện càng ngày càng nhiều.
    Tu sĩ trên ba con thuyền kia lập tức kinh hồ thất thanh, có người cảm thấy không ổn, mạo hiểm bay lên không. Có người còn đang do dự, trong những xoáy nước kia thình lình vươn ra những xúc tua không lồ, quấn lấy một chiếc thuyền giằng mạnh một cái. Rắc một tiếng vang lên, cả con thuyền vờ tan tành giống như quà trứng, những tu sĩ nào chưa kịp bay lên theo thuyền chôn thân nơi đáy nước.
    Những người đã bay lên không cũng không thoát. Từng đạo xúc tua thi nhau bắn ra, lăng không quấn lấy những tu sĩ đang chạy trốn, kéo tất cả xuống nước.
    Vũ La nhìn quái vật dưới nước kia vẫn đang múa may xúc tua, dường như chưa đã, liếc sang Mông Thiên hỏi:
    - Ngươi còn cảm thấy Xích Lân Ngư Quái là đệ nhất hung thú Hồ Mi hà nữa không?
    Dọc trên đường đi gập phải toàn là hung thú đáng sợ, con nào mà không hùng mạnh hơn Xích Lân Ngư Quái. Ngay cả cự mãng ba đầu nhìn qua yếu nhất kia, nếu muốn giết chết Xích Lân Ngư Quái cũng dễ dàng như thái rau xắt chuối.
    Mông Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, hết sức bi quan:
    - Xích Lân Ngư Quái đúng là được công nhận đệ nhất hung thú Hồ Mi hà, nhưng hiện tại Đại Dã Hà cấm xuất hiện, những hung thú cổ xưa tiềm phục khắp nơi trong Đại Di Chi Dã cũng đã xuất hiện. Ngay cả những hung thú ờ chỗ nước sâu trong Hồ Mi hà, bình thường sẽ tuyệt đối không nổi lên mặt nước cũng đã xuất hiện, đương nhiên Xích Lân Ngư Quái chăng đáng là gì.
    - Những hung thú cổ xưa này thông thường ẩn trong hung địa, rất hiếm khi xuất hiện...
    Y còn đang nói, thình lình Động Động bên cạnh vui mừng nhảy nhót. Hai con rùa sơ ý rượt xuống khỏi người nó, không thểlàm gì được đành phài bò lên theo bàn chân Vũ La.

    Chương 478: Đại Dã Hà Câm (Trung)

    Vũ La giữ Động Động lại hỏi:
    - Có chuyện gì vậy?
    Trong mắt Động Động tràn ngập mong chờ,giơ tay chỉ về phía sau ba người.
    Tr
    Vũ La xoay người nhìn lại, nhất thời ngây dại.
    Chi thấy xa xa phía sau bọn họ, màn sương mù bao phủ Đại Di Chi Dã đã biến mất không còn thấy nữa. Giữa bầu trời quang đãng vạn dậm vô cùng hiếm thấy, chợt có một ngọn núi nhỏ đang chậm rãi trồi lên.
    Vũ La vừa xoay người lại, chấn động mặt đất đã truyền tới dưới chân ba người. Vũ La hô to một tiếng:
    -Lên!
    Một cụm mây trắng nâng ba người ba thú nhanh chóng bay lên không.
    Hồ Mi hà sau lưng nồ ầm một tiếng rất lớn, nước trong cả con sông cuộn lên cao, sóng lớn cuồn cuộn, bọt nước thành tường. Đầu sóng cao gần ba trăm trượng, hết tầng này tới tầng khác xông lên bờ sông.
    Ngọn núi nhỏ ngoài xa kia dâng lên chậm rãi mà kiên quyết, cả vùng đất rất nhanh xuất hiện từng vết nứt vòng tròn. Theo những vết nứt này xuất hiện, từng cỗ khí màu trắng phun ra,ngay sau đó dung nham giống như máu tươi trong cổ họng bị cắt trào ra.
    Sóng lớn xông lên bờ sông, giội vào dung nham, nhất thời những tiếng xèo xèo vang lên, một mảng sương trắng bốc lên cuồn cuộn. Dung nham bạo phát, uy lực còn vượt qua hỏa dược bùng nồ, bắn ra vồ số đá vụn giống như đạn pháo.
    Ngọn núi kia đã dâng lên cao ngàn trượng, cả vùng đất tức giận, tùy ý phát tiết lửa giận. Thiên địa nguyên khí cũng bị khuấy động, Ngọc Ẩn Linh Phù khó lòng duy trì ốn định. Chỉ thấy cụm mây trắng lảo đảo giữa không trung, giống như một chiếc thuyền nan trong cơn bão, bất cứ lúc nào cũng có thế lật úp.
    Trong Đại Dã Hà cấm, mặt đất khắp nơi đã bắt đầu nứt ra, dưới mặt đất không chỉ có dung nham, còn chồn giấu đủ loại hài cốt của hung thú, không biết có phải bị tuẫn táng theo những chiến thần tử trận trong một trận chiến quy mô lớn thời thượng cổ nào đó hay không.
    Những hài cốt này quá mức không lồ, những chiếc xương sườn to như cột nhà chĩa lên không, xương đùi thinh thoảng theo mặt đất khởi động bắt đầu dựng thăng, giống như một cây cột đá thật to. Thỉinh thoảng còn có xương sọ còn nguyên chưa vờ, để lộ hàm răng nhọn hoắt trắng toát khiến cho người ta cảm thấy không rét mà run.
    Sau khi những hài cốt hung thú này xuất hiện, từng đợt khí hung sát theo đó lan tràn ra.
    Trong lúc mặt đất kịch biến, những tu sĩ và hung thú thực lực yếu kém đã toi mạng không còn, có thể sống sót toàn là hạng người thực lực mạnh mẽ. Khí hung sát này vừa xuất hiện, lập tức khơi dậy chiến ý của đám tu sĩ và hung thú còn sống, bất kế bên cạnh mình là ai, lập tức dốc hết toàn lực chém giết.
    Trong phạm vi này, Hồ Mi hà trờ nên vồ cùng hỗn loạn. Dung nham, sương trắng, linh quang của các loại pháp bảo, trảo ảnh của các loại hung thú, tiếng quát mắng, tiếng kêu thảm thiết hòa lẫn vào nhau, giống như địa ngục trần gian.
    Hai mắt Mông Thiên dần dần trờ nên đỏ ngầu, không đợi y kịp cất tiếng gầm giận dữ tấn cồng một mục tiêu nào đó, Vũ La đã giơ chỉ ra điểm vào mi tâm y. Mông Thiên chỉ thấy trước mắt tối sầm. lập tức ngã lăn ra hồn mê bất tỉnh.
    Một tên tu sĩ chân đạp một đạo hào quang hình rồng, trên đầu bay lượn năm thanh phi kiếm điên cuồng thét lớn, đánh tới Vũ La và Hướng Cuồng Ngôn. Hướng Cuồng Ngôn uể oải liếc nhìn y một cái. Vũ La khoát tay, một màu xanh biếc xuất hiện đầy trời, Bích Ngọc Đằng giống như một ổ độc xà đáng sợ bò ra, đan thành một cái lưới lớn bao phủ cả người lẫn kiếm của tên tu sĩ kia vào trong. Thình lình lưới này siết mạnh, những tiếng gãy răng rắc giòn tan vang lên, cũng không biết là tiếng phi kiếm gãy hay tiếng xương gãy.
    Hướng Cuồng Ngôn cảm thấy đám Bích Ngọc Đằng này có chút kỳ quái bèn hỏi:
    - Ngươi cần những thứ này làm gì?
    Bích Ngọc Đằng thu lấy năm thanh phi kiếm cùng số hài cốt, hơn nữa thuận lợi thu luôn vòng tay trữ vật cùa tên tu sĩ kia.
    Vũ La đáp:
    - Ta đã nghĩ xong pháp bảo công kích cỡ lớn cho Ám Vệ, nhưng cần rất nhiều kim loại hiếm, tích tiểu có thể thành đại.
    Hướng Cuồng Ngôn lắc đầu, đang muốn nói gì, Vũ La biến sắc, vội vàng nâng Ngọc Ấn Linh Phù lên cao mấy trăm trượng. Bên dưới một đạo dung nham màu đỏ sẫm nóng rực bùng lên, suýt chút nữa đã nhấn chìm cụm mây trắng đang chờ bọn họ.
    Một tiếng rống to vang lên, mặt đất bên dưới nồ ầm. một cái đầu khổng lồ mà xấu xí xuất hiện. Đầu này có hơi giống như đầu cá sấu, nhưng bề mặt hoàn toàn bị cốt giáp màu đen đỏ bao phủ. Dưới cốt giáp dày nặng là đồi mắt nhỏ bắn ra hung quang bốn phía, đang nhìn Vũ La trên trời chằm chằm. Miệng nó không ngừng cất tiếng rống giận, theo từng tiếng rống của nó, nước dãi màu xanh nhạt chảy ròng ròng ra bên mép, nhỏ vào dung nham nóng chảy bên dưới, lập tức bốc lên từng cụm khói độc màu lục.
    - Mau thả bản tọa ra ngoài!
    Trong đầu Vũ La chợt vang lên tiếng rống giận đầy nóng nảy cùa Địa Hỏa Kim Kỳ Lân. Vũ La còn chưa kịp trả lời, Động Động nãy giờ vẫn ngoan ngoãn đứng bên cạnh hắn thình lình hóa thành một đạo kim quang, bay thẳng về phía ngọn núi đang dâng lên ngoài xa.
    Trong lúc nhất thời, Vũ La khôngkịp phản ứng, có hơi luống cuống tay chân:
    - Động Động, ngươi trờ về cho ta.
    - Mau để bản tọa ra ngoài, hôm nay bản tọa không xé xác con súc sinh kia không được. Gan chó lớn thật, dám khiêu khích bản tọa.
    Quái vật kia dưới mặt đất vẫn không ngừng nhe nanh múa vuốt thị uy. Thân thề nó còn chìm dưới đất khẽ động, lập tức xé toạc mặt đất xung quanh, để lộ ra một hồ dung nham nóng chảy bên dưới. Quái vật thình lình phát lực, lại một mảng dung nham nóng cháy bay lên.
    Được dung nham nóng chảy trợ giúp, quái vật nọ bất chợt xông lên. Lúc nó đến giữa không trung, phía sau vang lên một tiếng bùng rất lớn, dung nham nóng chảy văng ra tung tóe, mờ ra một đồi cánh thịt màu đỏ sẫm rất lớn.
    Mép cánh sinh ra hai lợi trảo, vỗ đập thật mạnh, bay thẳng lên không đánh về phía cụm mây trắng cùa Vũ La.
    Vũ La nồi giận gầm lên một tiếng, Kỳ Lân Tý và Lực Bạt Sơn cùng nhau thi triển. Địa Hỏa Kim Kỳ Lân đặc biệt ra sức, lửa cháy bừng bừng. Theo một quyền của Vũ La đánh ra. ngọn lửa màu vàng hóa thành một cụm hỏa vân, bao vây cụm mây trắng chờ bọn họ lại.
    Một trảo cùa quái vật kia chộp tới va chạm với quyền cùa Vũ La thật mạnh. Chỉ nghe quái vật kia kêu thét lên một tiếng, rút lui trờ về. Vũ La rõ ràng cảm nhận được Địa Hỏa Kim Kỳ Lân hùng mạnh hơn trước rất nhiều, quả nhiên sinh hồn của hài cốt Kỳ Lân kia đã giúp cho nó không ít.
    Địa Hỏa Kim Kỳ Lân một chiêu thắng lợi, hưng phấn cực kỳ, gào thét:
    -Giết… giết... giết... mau mau xông lên.
    Vũ La nhớ tới Động Động, chỉ trong thoáng chốc, tiểu gia hỏa nọ đã chạy trốn không thấy mặt. Hắn bèn động thân đuổi theo Động Động, nhưng quái vật kia cũng không buông tha. điên cuồng hét lên một tiếng, vỗ đồi cánh thịt từ mé bên xông tới.
    Địa Hỏa Kim Kỳ Lân vui mừng quá đỗi, ngọn lửa từ cánh tay trái Vũ La lao ra ào ào, hóa thành những con hỏa long rống giận:
    - Ha ha ha. tiểu tử này tự mình tìm chết, Vũ La, giết nó trước đã, vẫn còn kịp đi tìm Động Động. Ngươi yên tâm, giết một phế vật như vậy, bản tọa chỉ cần giơ tay nhấc chân...
    Quái vật nọ cũng là hệ Hỏa, tương đồng với Địa Hỏa Kim Kỳ Lân, cho nên vừa rồi nó cũng chỉ bị thương rất nhẹ. Địa Hỏa Kim Kỳ Lân hận quái vật kia đến tận xương tủy, mà dường như quái vật kia cũng ngửi ra được khí tức của Địa Hỏa Kim Kỳ Lân, nhất quyết bám theo cồng kích.
    Vũ La trơ mắt nhìn Động Động trà trộn vào trận chiến hỗn loạn trước mặt không thấy đâu nữa, tức giận đến nỗi sắc mặt tái xanh. Hắn chợt vung tay, sát khí tràn lan bốn phía, cương phong màu máu lưu chuyên đầy trời. Thiên hạ đệ nhất sát phù Bách Vạn Nhân Đồ chậm rãi dâng lên, theo đó còn có hai đạo Thiên Mệnh Thần Phù nữa,Kỳ Lân Tý và Lực Bạt Sơn.
    Phù trận Đại La Tam xa hoa nhất trong lịch sử xuất hiện, lực lượng hùng mạnh áp chế hung thú cùng tu sĩ trong chu vi ngàn trượng không thể cử động, khí thế hùng mạnh như một Thần Long đang ờ trên đầu tất cả mọi người.
    Chiến trường vốn đang vô cùng hỗn loạn, lập tức xuất hiện một khu vực yên tĩnh một cách quỷ dị.

    Done!
     
    Last edited by a moderator: 9/8/14
  5. shenguyen

    shenguyen Thành viên kích hoạt

    Được thích:
    203
    Last edited by a moderator: 9/8/14
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.