Chương 75: Thỏ. Nguồn: Sưu Tầm Mời đọc Nhìn vẻ mặt ngu ngơ của Gia Vệ, Thỏ mang vẻ mặt khinh bỉ, nói: “Sau này có cái gì không biết, trực tiếp đi hỏi ta là được, giờ ta đi trước mua cái vũ khí đây”. Nói xong, Thỏ liền rời đi. Lúc này Gia Vệ cũng từ trong khiếp sợ tỉnh lại, có điều bây giờ tim vẫn đập nhanh như cũ, thông tin từ Thỏ quả thật làm cho Gia Vệ khiếp sợ đến tột đỉnh. Một nơi như vậy, ngay cả bên ngoài đều không biết đến sự tồn tại, có thể thấy được chỗ này quan trọng tới cỡ nào. Mà hắn cùng với Vương Cường lại có thể tiến nhập vào cái nơi này, như vậy cha của bọn họ rốt cục có thân phận gì? “Không biết…” Gia Vệ sững sờ nói: “Cha cùng chú Vương cũng là từ nơi này đi ra đi?” Thế nhưng rất nhanh Gia Vệ lại không giải thích được, nếu như cha hắn cùng cha của Vương Cường đi ra từ nơi này, bọn họ ít ra cũng phải là thiếu tá mới đúng, đồng thời nếu như làm nhiệm vụ thu được huyết sắc cống hiến điểm, chí ít cũng phải là một cái triệu phú, nhưng hiện tại, hai người bọn một người là bảo vệ trông cửa sòng bạc, một người làm lao động tự do, một năm cũng chỉ kiếm được bốn năm vạn, đâu có giống như một thiếu tá hay một nhà triệu phú? Không hiểu, Gia Vệ thật sự không hiểu được, hắn hận bây giờ không thể trở về hỏi cha hắn một chút, chỉ là điện thoại di động của hắn sau khi tới đây đã bị lấy đi, đồng thời Gia Vệ không ngu ngốc nghĩ rằng nơi này có thể tùy tiện rời đi. “Có điều ở đây thật sự là một nơi tốt để kiếm tiền”. Sau một lát, trên mặt Gia Vệ lại hiện ra bộ dáng tươi cười. Về phần cái gì đó thiếu tá, Gia Vệ cũng không muốn, thế nhưng cái huyết sắc cống hiến điểm kia cùng chuyện tiền bạc cũng hấp dẫn Gia Vệ. Một điểm huyết sắc cống hiến có thể đổi một triệu nguyên, Gia Vệ ở chỗ này hơn ba tháng, chỉ cần có được mười điểm huyết sắc cống hiến thì có thể có được 10 triệu nguyên rồi. Có điều nếu để cho chín người khác ở đây biết suy nghĩ của Gia Vệ bây giờ, nhất định sẽ khiếp sợ cho rằng Gia Vệ là một thằng khờ. Lấy điểm huyết sắc cống hiến đổi lấy tiền, đối với Gia Vệ nghĩ đây là công dụng duy nhất của điểm huyết sắc cống hiến, nhưng đối với chín người khác thì cho dù là bất kì tình huống gì, chuyện đó cũng sẽ không xảy ra trên người bọn họ. Đây chính là huyết sắc cống hiến điểm, chính là có thể đổi lấy rất nhiều thiết bị huấn luyện, thậm chí trực tiếp dùng cái huyết sắc cống hiến điểm này xin một cái quân hàm cao. Dùng điểm huyết sắc cống hiến đổi lấy tiền? Cái này cũng chỉ có Gia Vệ mới có thể nghĩ đến. Ổn định lại tâm trạng một chút, Gia Vệ cũng không nhìn cái chuôi chủy thủ này nữa, trực tiếp ngẩng đầu ưỡn ngực hướng về phía sau đi tới. Thậm chí đi đến bên cạnh cái dao găm, Gia Vệ cũng không hề liếc mắt nhìn, kẻ có tiền sẽ coi trọng cái dao găm giá 150 điểm cống hiến ư? Có điều, vũ khí Gia Vệ dùng qua cũng chỉ có dao găm, cho nên đó là lý do hắn đặc biệt chú ý đến những dao găm có giá cao. Không lâu sau, Gia Vệ nhìn thấy ở phía trước hàng thứ hai có một cây dao găm khiến hai mắt hắn sáng lên. Thân cây dao găm, ngắn khoảng nửa thước, có điều trên thân dao găm lại có rất nhiều rãnh huyết nhỏ, những rãnh này đều là hướng ngược lại, khiến người ta có thể tưởng tượng ra dao găm này nếu đâm vào thịt rồi rút ra thì sẽ là cảnh tượng như thế nào. (DG: trước ta có 1 cái dao như này, dao găm chế, sáng loáng, sắc ngọt, chém rau như chém cỏ pacman emoticon, chỉ là chưa xin huyết bao giờ, cực thích nó, mà cuối cùng bị thằng bạn nó xin đểu mất :’(, éo đòi lại đc) Hơn nữa, trên mũi dao có thêm răng cưa thật nhỏ, độ sắc bén của răng cưa cũng không ảnh hưởng chút nào tới độ sắc bén của dao găm, trái lại còn tăng thêm lực phá hoại. Nếu như lúc khảo hạch dùng cái dao găm này, Gia Vệ tin tưởng không mất nhiều công sức cũng có thể liệp sát cái con hổ kia, dù sao cái dao găm như vậy, cho dù là đâm tới trên đùi hay trên người con cọp cũng có thể làm cho nó bị trọng thương. Về phần mãng xà, Gia Vệ càng có lòng tin, sức sống của mãng xà tuy là mạnh, thế nhưng Gia Vệ không chặt đứt thân thể nó, mà là lấy dao găm đâm cho nó đau đớn vô cùng, đồng thời lấy răng cưa cùng rãnh huyết trên dao găm phá hư hệ thần kinh của mãng xà, mặc dù là không thể đơn giản tiêu diệt mãng xà, cũng khiến nó đau nhức không có lực phản kháng. Nhìn giá cả, chỉ một nghìn điểm cống hiến, Gia Vệ không chút do dự ấn xuống cái nút màu xanh kia. Không bao lâu sau, trong đầu Gia Vệ xuất hiện thông tin khấu trừ một nghìn điểm cống hiến, đồng thời tại trước người hắn, mở một cái cửa nhỏ, một cái khay nâng một cái dao găm hiện ra. Đồng thời ở trên khay, viết hai chữ “Khấu Xỉ” Cái này cũng chính là tên gọi của cái dao găm này. “So với dao găm đã dùng qua có kích cỡ tương tự, vừa hay thuận tiện”. Gia Vệ lặng lẽ cười, liền đem dao găm cắm vào túi da bên hông mình. Vẫn không dừng lại, Gia Vệ tiếp tục tìm kiếm vũ khí dùng thích hợp cho mình. Không bao lâu, Gia Vệ lại dừng lại. Trước người hắn, là một thanh tiểu đao tầm 10cm, cây tiểu đao này mỏng như cánh ve, nhưng mặt ngoài tiểu đao phi thường thô ráp, có điều lưỡi dao lại lóe ra ánh sáng sắc lạnh. “Thiền Dực” đao! Đây là tên gọi của tiểu đao, đao nhỏ có thể giấu trong lòng bàn tay, là vũ khí sắc bén giết người vô thanh vô tức, Gia Vệ biết hành động lần này rất có thể cần giải quyết một số người mà không gây một tiếng động, cây tiểu đao này vừa lúc cần tới. Gia Vệ bây giờ cũng đã không có cái gì gánh nặng trong lòng, theo như nhiệm vụ, rất có thể lần này phải mở ra sát giới, nhưng đối với lần sát giới này, Gia Vệ thật đúng là không có lo lắng cùng phản cảm gì. Dù sao người cần giết đều là những người đáng chết. Cũng không chần chờ, Gia Vệ trực tiếp dùng 1300 điểm cống hiến mua luôn cái Thiền Dực đao này. Đem Thiền Dực đao cầm trong tay, giấu ở bên trong hai ngón, ngay cả không cần dùng lực cánh tay, chỉ cần dùng sức mạnh nơi ngón tay cũng có thể làm cho Thiền Dực đao bay ra giết người. Đồng thời ở trên chuôi Thiền Dực đao, có một sợi tơ mảnh rất khó nhìn thấy, gốc sợi tơ có ánh lên sắc kim loại, cho dù là Gia Vệ lấy sức kéo cũng không đứt được. “Có thể dùng rời tay, cũng có thể dùng không cần rời tay, thật tốt”. Trên mặt Gia Vệ lộ ra một nét tươi cười. Tiếp đó, Gia Vệ lại nhìn xem, tới hàng thứ ba, xuất hiện trong tầm mắt Gia Vệ không còn là vũ khí lạnh nữa mà là các vũ khí nóng. Đứng đầu tiên, đương nhiên là súng lục, các loại súng lục đều nằm một chỗ, nếu cần thì chọn. Tiếp theo, là súng tiểu liên có sức phá hoại mạnh, thậm chí còn có Gatling Gun, cuối cùng còn có ống phóng rocket, ở đây quả thực chính là cái kho vũ khí, các loại vũ khí đều có, chỉ thiếu máy bay ném bom cùng tên lửa đạn đạo mà thôi. Tuy nhiên Gia Vệ không hề nghi ngờ nếu như quả thật có người tấn công nơi đây thì máy bay ném bom cùng tên lửa đạn đạo nơi đây đều có thể lấy ra. Cuối cùng Gia Vệ quyết định không mua vũ khí nóng, thứ nhất là vì hắn không biết dùng, thứ hai nữa là hắn không muốn dùng. Dù sao Gia Vệ không muốn làm quân nhân, tới nơi này huấn luyện ba tháng, dùng vũ khí lạnh để hoàn thành nhiệm vụ, thứ nhất là có được huyết sắc điểm đổi lấy ít tiền, thứ hai là trừng phạt những phần tử phi pháp. “Thế nào, ngươi đã chọn xong vũ khí chưa?” Không bao lâu, Thỏ đi tới trước người Gia Vệ, hỏi. Gia Vệ gật đầu, cười nói: “Đã chọn xong”. Cùng lúc, Gia Vệ cũng nhìn về vũ khí đã chọn trên người Thỏ, đó là một thanh chủy thủ tinh xảo, bề mặt sang bóng trơn láng, nhưng Gia Vệ cũng nhớ rõ, cái chủy thủ này không rẻ, so với Thiền Dực đao của hắn còn đắt hơn, bởi vì cái chủy thủ này có thể một phát chém đứt tóc, sắc bén không gì sánh được. Nếu là thời cổ đại, cái chủy thủ này cũng được xem là thần binh rồi, thế nhưng thời hiện đại, mặc dù là rất sắc bén nhưng cũng có thể bị phá hỏng. “Dùng thứ máu tanh như thế ư?” Thỏ nhìn dao găm của Gia Vệ, khuôn mặt xinh đẹp nhăn lại. “Haha, nếu đánh nhau, thì cần phải đổ máu, khi đó vũ khí có lực sát thương lớn đương nhiên là tốt”. Gia Vệ cười khổ nói. Giết người còn cần phải chú ý cái gì máu tanh hay không máu tanh hay sao? Lông mày Thỏ lại nhăn lại, mất hứng nói: “Ai nói cần giết người?” Gia Vệ sửng sốt, trong nhiệm vụ rõ ràng nói có thể giết người mà. Thỏ tiếp tục nói: “Nhiệm vụ của chúng ta là phá hủy hầm mỏ, cứu người bị hại ra, về phần những phần tử phạm pháp thì giao cho cảnh sát xử lý không được sao?” “Phòng ngừa ngoài ý muốn, chúng ta vẫn là cần chuẩn bị tốt để giết người”. Gia Vệ nhíu mày nói, nếu như một mực đặt hạn chế cho bản thân thì nguy hiểm càng lớn. Thỏ bĩu môi, nói: “Ta dù sao cũng không giết người”. “Ngươi đi theo lấy một cái huyết sắc cống hiến điểm thật không thế?” Hỏa Thương từ phía sau Thỏ đi tới, trên mặt lộ ra nét tươi cười bình thản, nói. “Hừ, nếu như các ngươi không nhận nhiệm vụ này, chỉ cần một mình ta cũng có thể hoàn thành”. Thỏ không phục hừ một tiếng, nói. Hỏa Thương cười lắc đầu, cũng không có phản bác, chỉ là nói rằng: “Chuẩn bị sẵn sàng đi, đừng để mình rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, tuy chúng ta đã tiếp thu huấn luyện siêu cường, có một thân lực lượng không tầm thường, nhưng vẫn có thể phát sinh việc ngoài ý muốn đấy”. Thỏ mặt mũi nhăn nhó, nhưng cũng không nói gì, nàng lần thứ hai đem cái chủy thủ sắc bén của mình cầm trong tay bắt đầu chơi đùa, thế này cũng có thể nói rõ thái độ của nàng bây giờ đi. Không bao lâu sau, tất cả mọi người đi tới cửa kho vũ khí, mỗi người đều được chọn vũ khí ưng ý, có người chọn vũ khí lạnh, có người chọn vũ khí nóng, đương nhiên cũng có người chỉ đến đi dạo một vòng, binh khí của hắn cũng đã sớm ở trong người rồi. “Mỗi người bỏ ra 1000 điểm cống hiến đi mua một bao thuốc con nhộng chuyên trị thương đi, dù sao nhiệm vụ lần này của chúng ta có thể sẽ bị thương, còn sinh bệnh thì rất ít khả năng xảy ra”. Hỏa Thương quay qua mọi người nói. Lúc đó, lông mày Gia Vệ liền nhăn lại, Thỏ liền nói khẽ với hắn: “Chẳng lẽ ngươi không biết trong vòng tay có chức năng tiêm thuốc?” “Ta biết”. Gia Vệ gật đầu nói. Gặp Gia Vệ mang vẻ mặt nghi hoặc như cũ, Thỏ liền liếc mắt nhìn Gia Vệ, nói: “Thuốc con nhộng, chính là dùng kỹ thuật Nano làm ra thuốc, đem con nhộng đặt bên trong vòng tay, nếu như thân thể ngươi xuất hiện thương tích, chương trình trong vòng tay sẽ theo tình huống thân thể ngươi mà tiêm thuốc vào”. “Vòng tay này rốt cục là vật gì? Ta thế nào lại có cảm giác vòng tay nhỏ này có vô số chức năng?” Gia Vệ hơi sững sờ, cười khổ hỏi. Từ lúc khảo hạch mang theo vòng tay, Gia Vệ cảm thấy vòng tay này quá thần bí, có các loại chức năng, thậm chí có thể cùng hệ thần kinh người trao đổi, đem tin tức cùng hình vẽ trực tiếp hiện ra trong đầu người, loại năng lực này, Gia Vệ ngay cả nghe nói đều chưa từng nghe qua, hẳn là không tồn tại kỹ thuật như thế trên thế giới mới đúng. “Đừng tỏ ra nhà quê được không?” Thỏ bĩu môi, nói: “Có rất nhiều kỹ thuật, không thể công khai với nhân loại, cái vòng tay này, kết hợp không biết bao nhiêu loại khoa học kỹ thuật, giá trị lại càng không cần phải nói, có điều đáng tiếc mỗi vòng tay chỉ có thể cho một người dùng, nếu như chúng ta cưỡng chế tháo vòng tay xuống, hậu quả chính là vòng tay tự báo động hỏng, thậm chí ta nghe nói chương trình trong vòng tay sẽ tự động phán đoán tình huống của chủ nhân, nếu có bất thường vòng tay còn có thể tự bạo, đem chủ nhân nổ tan thành tro.
Chương 76: Kế hoạch. Nguồn: Sưu Tầm Mời đọc Gia Vệ lắp đặt xong thuốc con nhộng mà mắt thường nhìn không thấy được, 1000 điểm cống hiến cứ xem như không có gì vậy. Tính đi tính lại, chỉ trong thời gian ngắn, Gia Vệ vậy mà đã tiêu hao 3300 điểm cống hiến, hiện tại Gia Vệ vẫn còn 7056 điểm cống hiến, tính ra cũng đủ cho hắn ở chỗ này huấn luyện hơn 3 tháng. Đồng thời hắn là người đứng đầu Thập Nhân Bảng, mỗi tuần có thêm 500 điểm cống hiến, hoàn toàn đủ cho hắn dùng. Có điều chỉ sợ phát sinh việc ngoài ý muốn, nếu như vẫn còn phải cần tới vũ khí tiếp, thì từng này điểm cống hiến của Gia Vệ vẫn có chút không đủ. Mười người rất nhanh liền đi tới bên trong một đại sảnh, người đại tá trước kia đã sớm chờ sẵn, mà ở sau hắn, có một trực thăng quân sự rất lớn, bên trên có mười cái tủ sinh học. Mấy người Gia Vệ theo thứ tự bị tiêm thuốc mê, sau đó liền được đưa vào trong tủ sinh học. Sau khi mười người Gia Vệ được bố trí hoàn tất, trực thăng liền chậm rãi cất cánh, mặc dù có chút nảy xóc, thế nhưng đối với mười người trong tủ sinh học mà nói thì một điểm nảy xóc này cũng không cảm nhận được. Giống như hai lần trước, không bao lâu sau, Gia Vệ liền tỉnh lại. Ở bên trong trực thăng, hắn căn bản không nhìn thấy gì bên ngoài, không biết trực thăng bay về hướng nào. Có điều Gia Vệ cũng mơ hồ cảm giác được, tốc độ của cái trực thăng này rất nhanh. Không biết qua bao lâu thời gian, trực thăng bay vào trong vùng hoang dã, ngay sau đó, mười người lần lượt tỉnh lại, trực thăng đã rời đi, đem bọn họ thả lại nơi đồng hoang. “Nơi này là nội cảnh Hà Bắc, từ nơi này đến hầm mỏ, còn cách mấy trăm km, trước hết chúng ta bây giờ cứ đi tiếp”. Hỏa Thương nói. Gia Vệ gật đầu, bọn họ chỉ có thời gian ba ngày, quãng đường mấy trăm km, đi nhanh cũng phải mất mấy giờ, đi chậm thì thậm chí còn mất cả ngày thời gian. Nhưng tất cả mọi người đều biết vì sao trực thăng không đem bọn họ thả trực tiếp nơi hầm mỏ, bởi vì mấy người Gia Vệ không có thân phận rõ ràng, chuyện này sẽ như một vụ án không đầu mối, tồn tại của bọn họ chính là ở làm một ít việc mà bên ngoài không thể làm. Phá hủy hầm mỏ cũng không khó, cái khó là đối phó người đứng sau hầm mỏ. “Ai tới trước, mười huyết sắc cống hiến điểm cho người đó”. Ám Ảnh vóc người có vẻ nhỏ bé so với Gia Vệ chợt lạnh lùng nói, rồi lắc mình vào trong bóng tối, biến mất trong tầm mất của mọi người. “Không sai, mười điểm huyết sắc cống hiến sẽ phân chia theo cống hiến, trước khi các ngươi đến, ta đã lấy được cả mười điểm huyết sắc cống hiến.” Đao Nhận cũng chợt mở miệng nói, rồi biến mất trong đêm tối. Không bao lâu, ba người Cô Lang, Đường Lang cùng Tiểu Hổ cũng rời đi, ở đây chỉ còn lại năm người Gia Vệ, Hỏa Thương, Mị Cơ, Thỏ cùng Tiểu Cường. Trong năm người, Hỏa Thương trầm ổn, có chủ kiến. Mị Cơ đủ xảo quyệt, có chủ ý. Thỏ thoạt nhìn giống như Hỏa Thương đều nói muốn cùng nhau lấy điểm huyết sắc cống hiến, nhưng tất cả mọi người đều biết, thực lực của nàng không thể xem thường. Về phần Tiểu Cường, Gia Vệ không hiểu được vị học viên giống như tiểu hài tử này, có điều Gia Vệ cũng có thể nhìn ra, đây là một học viên rất hay xấu hổ. “Ta không đi, ta đi thu Long Tứ 2000 điểm cống hiến, thêm nữa còn muốn ở bên hắn giúp hắn giải quyết vài vấn đề nữa”. Thỏ bĩu môi nói. “Chỉ sợ là ngươi muốn để Long Tứ bảo vệ ngươi đi”. Mị Cơ hé miệng cười, tiếp tục nói: “Ta cũng thấy chúng ta hợp tác tương đối tốt, dù sao đây cũng là lần đầu tiên ra ngoài chấp hành nhiệm vụ”. “Ta cũng tán thành hợp tác”. Tiểu Cường nói, mà bốn người Gia Vệ vừa nhìn về hắn, hắn liền đỏ mặt cúi đầu. « Long Tứ, ngươi cảm thấy thế nào ? » Hỏa Thương nhìn về phía Gia Vệ, hỏi. Gia Vệ cười nói : « Ta tất nhiên là tán thành hợp tác, tính ra ta vẫn là người mới, cần các ngươi giúp đỡ nhiều hơn ». “Không thành vấn đề, tỷ tỷ nhất định sẽ chiếu cố ngươi nhiều hơn”. Mị Cơ giống như một cô gái kiều mị, hai mắt nháy nháy nhìn Gia Vệ. Gia Vệ cười khổ đem ánh mắt dời đi, Mị Cơ bề ngoài thoạt nhìn không nhiều tuổi lắm, nhưng toàn thân tản mát ra một loại mùi vị thành thục, người tâm trí không kiên định rất dễ bị nàng mê hoặc. Chẳng qua đối với Gia Vệ mà nói thì hắn không coi vào đâu, dù sao Liễu Tình mà hắn theo đuổi cũng có tư sắc so với Mị Cơ không kém. “Hừ, hồ ly tinh”. Thỏ hừ lạnh một tiếng nói. Mị Cơ ưỡn ưỡn ngực, không nói gì. Nhưng sắc mặt Thỏ lại càng lúc càng đen lại, hai mắt nàng nhìn xuống phía dưới, khi thấy …, tức giận trên mặt càng tăng lên. (đél biết dịch sao nữa, có lẽ là nhìn xuống ngực mình, thấy nhỏ hơn chăng :D) Hỏa Thương lắc đầu cười khổ, tuy rằng năm người Ám Ảnh, Cô Lang, Đao Nhận, Đường Lang cùng Tiểu Hổ đi trước, nhưng Hỏa Thương cũng không nóng vội chút nào, như là không sợ năm người bọn họ cướp mất mười điểm huyết sắc cống hiến vậy. “Nếu như chúng ta xông vào hầm mỏ, chăc chắn sẽ bị cản trở, đã xác định trong hầm mỏ có súng, nếu như chúng ta bị bại lộ ở trong đó, lấy tốc độ của chúng ta căn bản không thể tránh thoát đạn được, chỉ có thể trở thành bia ngắm sống mà thôi”. Hỏa Thương sắc mặt trở nên ngưng trọng, nói tiếp: “Cho nên ta cảm thấy chúng ta cần nội ứng ngoại hợp, mới có thể an toàn đi vào hầm mỏ”. “Nội ứng ngoại hợp như thế nào?” Thỏ hỏi. Gia Vệ, Tiểu Cường cùng Mị Cơ cũng cùng nhìn về phía Hỏa Thương. “Cái này dễ thôi, năm người chúng ta, cho người giả dạng làm thiếu niên ngây thơ, để bọn lừa đảo lừa vào trong đó, liền có thể nội ứng ngoại hợp”. Hỏa Thương cười nói, hai con mắt đảo quanh trên người Gia Vệ và Tiểu Cường. Để hai người nữ nhân Mị Cơ và Thỏ làm khẳng định là không được, mà chính Hỏa Thương lại càng không thể nào, bởi vì trên người hắn có khí chất quân nhân, làm sao có thể tới gần bọn lừa đảo được chứ? Chỉ có hai người Gia Vệ cùng Tiểu Cường, trên người bọn họ không có khí chất riêng biệt gì, đồng thời hai người bọn họ cơ bản giống như hai thiếu niên ngây thơ vậy, như là người mới bước vào xã hội, bọn lừa đảo chuyên môn lừa gạt người như bọn họ vậy. Gia Vệ cũng hiểu ý của Hỏa Thương, cũng không phản đối, gật đầu nói: “Với ta không thành vấn đề, chỉ sợ bọn chúng không đến lừa ta ấy”. “Ta cũng không có vấn đề gì”. Tiểu Cường thấp giọng nói. “Ta cũng muốn đi cùng”. Thỏ vội vã giơ tay nói, nhưng bị tất cả mọi người bỏ qua. Bọn lừa đảo lừa gạt thiếu niên ngây thơ như Gia Vệ với Tiểu Cường để bọn họ đi làm culi, còn như Thỏ cố ý bị bắt mà nói, sau khi đi vào hầm mỏ, nàng sẽ bị bắt làm culi sao? Trừ Thỏ cùng Tiểu Cường ra, Hỏa Thương, Mị Cơ cùng Gia Vệ đều nghĩ được những người đó sẽ làm gì Thỏ, mà kết quả, không phải là Thỏ bị tổn thương mà chính Thỏ sẽ đánh rắn động cỏ, khẳng định như vậy sẽ làm kế hoạch của bọn họ bị rối loạn. Không bao lâu sau, năm người liền bàn bạc tốt kế hoạch, rồi năm người liền muốn rời đi. Đúng lúc mấy người Gia Vệ nghi hoặc thời điểm đến hầm mỏ là lúc nào, Hỏa Thương liền cười nói: “Ta đã điều tra, ngày hôm nay thành phố có máy bay chở lương thực bay về phía phụ cận hầm mỏ, một tiếng đồng hồ sau chúng ta có thể tới nơi đó. Mấy người Gia Vệ nghe vậy đều sửng sốt, rồi bất chợt cười to. Hỏa Thương có nhiều phương pháp, năng lực cũng lớn, không biết hắn dùng cách gì tra ra chuyện này, phải biết trong tình huống bình thường, bọn họ ở trong căn cứ, căn bản là không thể liên lạc với bên ngoài, càng không thể biết sự tình bên ngoài. Mấy người Gia Vệ cũng đồng thời hiểu tại sao bọn Cô Lang lúc trước rời đi mà Hỏa Thương không có chút lo lắng gì. “Xem ra, cái thân phận này của ta cần mang ra dùng rồi”. Gia Vệ lặng lẽ cười, lấy ra một tờ CMND. Trên CMND ghi tên là Liêu Văn Đông, mà ảnh chụp chính là của Gia Vệ. “Ta không thích cái tên này”. Thỏ cũng lấy ra giấy CMND của mình, bên trên là tên, một cái tên rất thành thục đồng thời cũng rất bình thường, tên Lưu Hạnh Hoa. Hỏa Thương, Mị Cơ cùng Tiểu Cường cũng đều có CMND mới, đây là thân phận mà căn cứ tạo ra để cho bọn họ hành động thuận tiện, có điều, những thân phận này cũng không phải là giả, trên đời này có thể không tra ra được Gia Vệ, nhưng hiện tại nhất định có thể tra ra được Liêu Văn Đông. Có lẽ nói, cái thân phận Liêu Văn Đông này, chính là thân phận chính của Gia Vệ lúc này. Năm người không chần chừ, hướng về phía xa bước đi. Gần hai giờ sau, ngày mới hiện ra, năm người Gia Vệ cũng đi tới được phi trường. Năm người, Hỏa Thương, Mị Cơ cùng Thỏ vẫn giữ nguyên bộ dáng cũ, mà Gia Vệ cùng Tiểu Cường là thay bộ y phục thông thường, hiện tại hai người bọn hắn thoạt nhìn giống thanh niên vừa mới gia nhập xã hội cần tìm việc làm vậy. “Chúng ta đi tìm việc làm á”. Gia Vệ quay qua bọn Hỏa Thương nói bằng chất giọng không đúng chuẩn phổ thông. Mà Gia Vệ vừa thốt ra lời đó, Thỏ liền cười khúc khích, ngay cả Hỏa Thương cùng Mị Cơ cũng lộ ra dáng tươi cười, Gia Vệ giả thêm chất giọng không phổ thông như vậy, càng giống như là một người tha hương tìm công việc làm. Tiểu Cường cũng không nói gì, cái tiếng không đúng chuẩn phổ thông kia, Tiểu Cường dĩ nhiên cũng biết, thế nhưng hắn da mặt mỏng, không nói ra được giống như Gia Vệ. Rất nhanh, Gia Vệ cùng Tiểu Cường liền cùng bọn Hỏa Thương chia tay, hai người ngồi xe bus hướng về bến xe đi tới. Nơi lừa đảo nhiều nhất, chính là tại bến xe, đó là tại sao trạm thứ nhất của Gia Vệ cùng Tiểu Cường chính là bến xe, nếu như trong sáng nay không thể trà trộn vào trong đó, bọn họ liền tự động hủy kế hoạch. Dù sao bọn họ không có nhiều thời gian để chờ, nếu quả thật không thể trà trộn vào trong đó, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác mà thôi. Nhưng mà Gia Vệ cùng Tiểu Cường vừa mới từ xe bus bước xuống bến xe, liền có hai người trung niên đi tới, dùng tiếng phổ thông Hà Bắc hỏi: “Tiểu tử, đi làm thuê à?” Gia Vệ cũng Tiểu Cường lập tức dừng lại, trong long vui vẻ, không nghĩ tới vừa xuống xe liền gặp được lừa đảo. Bọn họ từng nhận được thông tin, chủ yếu người mất tích tại đây đều cùng với hầm mỏ có liên quan, cho nên chỉ cần là lừa đảo muốn lừa người, trên cơ bản cũng là muốn lừa vào trong hầm mỏ thôi. « Đúng vậy, chúng ta là đến đây làm thuê ». Gia Vệ mang theo biểu tình nghi hoặc trên mặt nhìn về phía hai người trung niên, nói tiếng không phổ thông để biểu hiện rằng hắn là một người mới vào xã hội không lâu. Tiểu Cường cũng gật đầu, bộ dáng của hắn ngại ngùng như đứa bé, càng làm cho hai người trung niên tươi cười. “Hai người các ngươi là muốn đi làm cái gì? Một tháng bao nhiêu tiền?” Người trung niên kia lần mở miệng hỏi lần nữa. Tiểu Cường lúc này lại sửng sốt, không biết trả lời như thế nào, nhưng bộ dáng của hắn lại giống như là không muốn cùng người xa lạ nói chuyện nhiều. Gia Vệ vội vàng nói tiếp: “Chúng ta đi quán ăn làm công, lương một tháng 800, bao ăn bao ở”. Gia Vệ tuy rằng nhăn mày, nhưng lúc nói chuyện lại mang theo tiếng cười nhỏ, giống như một tháng 800 bao ăn bao ở đối với Gia Vệ rất là hài lòng. Mà lúc này, hai người trung niên quả thực bĩu môi, một người vôi vã lắc đầu nói: “Tiểu tử, làm một tháng 800, các ngươi nhất định là bị người ta lừa gạt, ta biết một chỗ nhận người làm, một tháng 1800, cũng là bao ăn bao ở”. ...
Chương 77: Đi đến hầm mỏ. Nguồn: Sưu Tầm Mời đọc “Thật sự, có việc làm tốt như thế ư?” Gia Vệ vẻ mặt kinh hỉ, hai mắt đều mở to ra, trong mắt tràn đầy hình ảnh về tiền, chỉ thiếu ánh sao vàng lấp lánh trong mắt nữa mà thôi. Trên mặt Tiểu Cường cũng xuất hiện một nét sợ hãi lẫn vui mừng để cùng phối hợp, có điều hắn cũng không nói gì cả, thêm nữa trong lòng của hắn rất không được tự nhiên, cái này đúng là hắn diễn không đạt. Có điều chỉ một mình Gia Vệ biểu hiện là đã đủ, hai người trung niên kia đều là vẻ mặt tươi cười gật đầu, một người trong đó nhăn mặt nói: “Có điều phải chịu khó mới làm được, không chịu khó thì người ta sẽ không nhận”. “Chú yên tâm, hai chúng ta đều là từ nông thôn đến, từ nhỏ làm việc nhà nông, chịu khó chính là truyền thống của chúng ta rồi”. Gia Vệ vội vàng nói, mang theo một nét biểu tình khoe khoang, nhìn như muốn che dấu, nhưng lại càng lộ rõ, khiến hai người trung niên kia đều gật gật đầu. “Vậy được rồi, các ngươi đi theo ta, chúng ta trước ăn một bữa cơm đã, sau đó lại đi tiếp”. Người trung niên lúc trước nói nói tiếp, hắn quay qua người trung niên khác nói cái gì đó, liền trực tiếp hướng một bên đi tới. Gia Vệ cùng Tiểu Cường rất nhanh liền đuổi theo, bộ dáng giống như là muốn trực tiếp đi lấy tiền vậy. Không lâu sau, Gia Vệ cùng Tiểu Cường theo người trung niên kia đi tới một cái phòng không lớn trong một nhà hàng nhỏ, vẫn chưa dừng lại, bọn họ tiếp tục đi vào một cái phòng ở bên trong. Cả bàn rượu và thức ăn xuất hiện trong tầm mắt của Gia Vệ cùng Tiểu Cường, hai người đều phối hợp nuốt nước miếng, bộ dáng muốn ăn một bữa cơm đầy đủ. Mà trong căn phòng này, còn có năm người khác, năm người này cùng hai người Gia Vệ và Tiểu Cường không khác mấy, cả năm người đều là đang nuốt nước miếng, thế nhưng không ai dám ăn trước. “Tốt, vừa đủ 7 người, ăn xong bữa cơm này chúng ta liền đi”. Người trung niên cười to nói, liền mở mấy chai bia, đưa cho mấy người Gia Vệ mỗi người một chai, liền bắt đầu ăn uống. Trung niên nhân thật ra không ăn gì, hắn chỉ uống chút bia, còn bảy người Gia Vệ, thì trực tiếp ăn uống thả cửa, hận không thể đem chén đĩa cũng ăn vào trong bụng luôn. Ước chừng nửa giờ sau, bữa cơm cũng kết thúc. Bảy người ăn uống no đủ, dưới sự dẫn dắt của người trung niên, hướng về bến xe đi tới. “Quán ăn cách nơi này có chút xa, có điều, tuy rằng không phải khu phố, nhưng cũng là nơi náo nhiệt, khẳng định kiếm được tiền”. Trung niên nhân nói, rồi mang theo bọn Gia Vệ đi tới trước một xe bus cũ nát, bảo bọn họ lên xe. Mà bảy người Gia Vệ cũng không có hoài nghi, từng người từng người lên xe bus, giống như sắp tới có thể cầm thêm nhiều tiền vậy. Không bao lâu, xe bus từ từ chạy đi, rời nhanh khỏi bến xe. sieucapthuankhiet.com “Các ngươi cũng là đi tìm việc làm?” Ngồi ở trên xe bus, Gia Vệ quay sang một thanh niên bên cạnh hỏi. Người thanh niên này thoạt nhìn không giống loại đầu to mà không có não, nhưng không biết làm sao lại tới chỗ này làm. Người thanh niên kia liếc mắt nhìn Gia Vệ, rồi cẩn thận nhìn người trung niên kia, mới nhỏ giọng nói: “Ta không biết nấu ăn, có điều ta học rất nhanh, ở đây tiền lương cao, ta muốn ở chỗ này học”. Rõ ràng người thanh niên này cũng lừa gạt người trung niên kia, bởi vì người trung niên nhận người là đi làm ở quán ăn, mà người thanh niên này có thể là nghe người trung niên nói tới tiền lương thì động tâm, do đó liền nói dối mình biết làm việc. Chỉ có điều, thanh niên thông minh như vậy, cuối cùng cũng bị người trung niên kia lừa gạt. Gia Vệ không có nói gì nữa, hắn cũng cảm giác được một ít rung động bên người. Xoay mặt nhìn lại, Gia Vệ trên mặt lập tức tràn đầy biểu tình kinh ngạc. Ngồi bên cạnh hắn chính là Tiểu Cường, bây giờ Tiểu Cường toàn thân run rẩy, không biết đã xảy ra chuyện gì. “Sao thế?” Gia Vệ thấp giọng hỏi. “Không có… Không có việc gì”. Tiểu Cường trả lời, nhưng ngay cả mặt cũng không ngẩng lên. “Rốt cuộc là sao?” Gia Vệ mày nhăn lại, Tiểu Cường ngại ngùng có vẻ hơi quá, mặc dù trước đây hắn cũng không có ngại ngùng như thế. “Thật… Thật không có việc gì”. Tiểu Cường nói. Lúc này, Gia Vệ thấy được bên tai Tiểu Cường đều đỏ lên. “Đại trượng phu, có cái gì không thể nói chứ”. Gia Vệ lại nói, nếu như không có việc gì, Tiểu Cường có thể run như vậy sao? Tiểu Cường chần chờ trong chốc lát, vừa định nói “Không có việc gì”, thế nhưng khi ngẩng đầu lên thấy vẻ mặt mang biểu tình nghiêm túc của Gia Vệ liền đem lời định nói nuốt lại. « Ta… Ta muốn đi tiểu ». Một lát sau đó, Tiểu Cường rốt cục nói ra lời, có điều Gia Vệ có thể thấy, sắc mặt của Tiểu Cường so với táo đỏ còn đỏ hơn. « Đi tiểu thì đi tiểu , có cái gì mà không nói được chứ ». Gia Vệ cười khổ, chợt quay lên phía trước dùng tiếng không phổ thông lớn tiếng nói : « Thúc, có thể ngừng xe được không, chúng ta muốn xuống xe đi tiểu, vừa rồi uống nhiều bia quá ». Người trung niên quay đầu nhìn Gia Vệ, trên mặt tràn đầy vẻ tươi cười, nhưng trong mắt lại đầy vẻ khinh thường. Bao gồm cả năm thanh niên bị lừa khác, cũng đều là dung ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Gia Vệ, bởi vì Gia Vệ uống có nửa chai bia, thế mà nhiều? Rất nhanh, người trung niên kia liền cho xe bus dừng lại, tất cả mọi người xuống xe đi tiểu. Lúc này mọi người cũng đều nhận thấy, hiện tại bọn họ đã rời khỏi khu đô thị, nơi này hẳn là vùng ngoại thành, bốn phía đều là ruộng đồng, người ở có vẻ thưa thớt. “Tình hình nơi đây các ngươi không biết, cách đó không xa có một thị trấn nhỏ, độ náo nhiệt so với đô thị cũng không kém”. Người trung niên kia cười nói. Mấy người không nghi ngờ gì, mặc dù là không có buồn tiểu, cũng đều cố phóng xa vài giọt, đỡ sau này đến đó phải mất mặt. Tiểu Cường cũng rất nhanh đi tiểu xong, quay lại thấp giọng nói cảm ơn với Gia Vệ, lúc này mới cùng mọi người lên xe bus. Lại hơn một giờ sau, gần đến trưa, xe bus rốt cục dừng lại. sieucapthuankhiet.com Ở đây đúng là một nơi náo nhiệt, nhưng cũng không phải là trị trấn, mà giống như là một căn cứ nơi hoang dã, trong vòng mười dặm xung quanh không có bóng người, chính xác thì phía trước không có thôn xóm, phía sau không có nhà cửa. Xuống xe bus, tất cả mọi người đều biến sắc. Mà người trung niên kia cũng không còn mang vẻ mặt tươi cười nữa, mà biểu hiện trên mặt biến thành nhe rang cười. “Lão đầu, lại có bảy tên, sinh ý tốt a”. Mấy người thanh niên cởi trần đánh bài bên kia quay qua người trung niên nói. “Coi như cũng được, gần đây vừa lúc đến thời gian thi đại học, thanh niên thi rớt đều là đi ra ngoài làm công, đối với những trẻ trâu mới vào xã hội này, lão tử ta còn không bị thất thủ bao giờ”. Người trung niên kia cười to nói. Lúc này, năm thanh niên cùng đi với bọn Gia Vệ sắc mặt đại biến, biết mình bị lừa gạt rồi. Chỉ có điều, bọn họ lại không có can đảm bỏ chạy, bên cạnh ngoại trừ một bàn sáu người đang đánh bài, vẫn còn có mấy người đại hán dữ tợn cầm súng đi lại, đồng thời bên cạnh có thêm năm, sáu con chó săn cao cỡ nửa người, nếu như bọn họ chạy trốn, nòng súng đen ngòm cùng mấy con chó săn kia sẽ đuổi theo bọn họ, cho bọn hắn ăn hành. “Chú, bác, ông, người bỏ qua cho ta đi, cha mẹ ta chỉ có một đứa con trai là ta, ta muốn kiếm tiền cho cha ta xem bệnh, xin người thương xót bỏ qua cho ta đi”. Trong năm người, một cái thanh niên mang kính mắt trực tiếp quỳ xuống, nước mắt nước mũi tèm nhem khóc lóc kể lể nỗi khổ của mình, hy vọng có thể lấy được đồng tình từ mấy người kia. Thế nhưng, hắn cũng không nghĩ xem, những người này làm nghề này, bọn chúng có thể có lòng đồng tình hay sao? “Được, tha cho ngươi, chính ngươi đi về đi”. Khiến cho mọi người đều kinh ngạc, người trung niên lại là gật đầu đáp ứng, còn tự mình mang thanh niên mang kính đứng dậy. “Cảm ơn chú, cảm ơn chú…” Thanh niên mang kính liên tục nói cảm ơn, dưới cái phất tay của người trung niên, hướng về phía xa chạy đi. Còn đại hán dữ tợn bên cạnh cũng không có ngăn cản, thậm chí mấy người đánh bài cũng giống như là đều không thấy, tiếp tục cùng nhau đánh bài. Ngay khi thanh niên mang kính chạy được khoảng 20 thước, một đại hán dữ tợn cầm súng ngắm lên, nhắm vào sau ót thanh niên mang kính. Chỉ có điều, người trung niên mang bọn Gia vệ đến lại khoát khoát tay, ý bảo đại hán kia đem súng ngắm buông xuống. “Trước mắt lão tử cho các ngươi bài học đầu tiên, ai nếu muốn chạy trốn, thì đây chính là kết cục của các ngươi”. Nói xong, người trung niên cười dữ một tiếng, phất phất tay, hai con chó săn liền được thả ra. Tất cả mọi người vẻ mặt run lại, hai con chó săn này, quả thật giống như dã thú, hàm răng sắc nhọn, tứ chi to khỏe, đừng nói hai con, chỉ cần một con cũng có thể đơn giản giết chết thanh niên mang kính. Nhìn thấy tình huống này, sắc mặt Gia Vệ u ám lại, đáy mắt tràn đầy ý băng lãnh, nhưng vẫn không có biểu hiện ra ngoài. Mà chính lúc này, Tiểu Cường đột nhiên bước về trước một bước, làm ánh mắt mọi người đều bị thu hút lại đây. Ngay lập tức, mấy họng súng đen kịt liền chỉa vào Tiểu Cường. “Thế nào, tiểu tử, ngươi cũng muốn chạy trốn hả?” Người trung niên dữ tợn cười hỏi một tiếng. Trên mặt Tiểu Cường lúc này không còn có vẻ ngại ngùng, vẻ mặt băng lãnh, khiến hắn thoạt nhìn không hề giống người bình thường. Lúc bình thường, hắn giống như là một đại nam hài, mà bây giờ, hắn lại giống một sát thủ băng lãnh. “Không, hắn không có chạy trốn, chú, chúng ta cái gì cũng có thể làm, cái gì cũng có thể làm, chỉ cần không giết chúng ta, chúng ta cái gì cũng có thể làm”. Gia Vệ liền vội vàng kéo Tiểu Cường, trên mặt lộ ra biểu tình sợ hãi nói. Mà mấy họng súng đen kịt kia lúc này cũng thu lại, dù sao Tiểu Cường thoạt nhìn rất giống một học sinh mới tốt nghiệp trung học, có thể có bao nhiêu sức chiến đấu chứ? “Thế này mới tốt, ta cũng không muốn lại mất đi một nghìn đồng tiền”. Người trung niên nhìn Gia Vệ nói. Một người một nghìn đồng, nếu như người trung niên tìm được người chịu làm việc, hắn tất nhiên vẫn còn được thêm tiền, đây cũng là vì sao hắn tình nguyện mất đi một nghìn đồng cũng muốn bọn Gia Vệ nhìn kết cục của việc chạy trốn. Không bao lâu, xa xa vang lên tiếng chó sủa cùng tiếng kêu thảm thiết, mấy người Gia Vệ đều quay mặt đi, không dám nhìn tình huống bên kia. Hai con chó dữ, mất không bao lâu thời gian, liền kéo hai đoạn thân thể trở về, máu tươi kéo thành một đường, cực kì kinh khủng. “Con mẹ nó thấy chưa? Nếu như các ngươi dám chạy trốn, thì đây chính là kết cục của các ngươi”. Người trung niên vẻ mặt dữ tợn chỉ vào hai đoạn thân thể kia, quay qua bọn Gia Vệ nói. Lúc này, mùi nước tiểu tanh hôi bỗng nhiên xuất hiện, bốn người bị lừa kia đều bị sợ đến nỗi tiểu ra quần luôn. Hai người Gia Vệ cùng Tiểu Cường đều cúi đầu, không cho trung niên nhân nhìn thấy sự kiềm chế muốn giết người. Nhưng ngay lúc đó, chợt nghe một âm thanh “phốc” vang lên, một tia máu tươi trực tiếp rơi đến trước mặt Gia Vệ cùng Tiểu Cường, hiện rõ trong tầm mắt bọn họ. Hai người lập tức ngẩng đầu, lọt vào trong tầm mắt họ, chính là trên trán người trung niên kia có một lỗ máu, đầu của hắn không biết bị vật gì xuyên qua.
Chương 78: Tử thần hàng lâm. Nguồn: Sưu Tầm Mời đọc Tất cả mọi người sửng sốt, người trung niên kia mới vừa rồi còn nhe răng cười răn dạy bọn Gia Vệ, bây giờ hắn đã không còn một tia sinh khí trên người, hai mắt trắng dã, chết đến nỗi không thể chết lại. Mà lúc này, hắn vẫn không có bị ngã xuống, giống như vật kia đi qua đầu hắn không hề lưu lại một tia khí lực nào trong người hắn nữa. Yên tĩnh, toàn bộ nơi này đều trở nên yên tĩnh, ngay cả hai con chó săn kia, cũng giống như cảm giác được cái gì, ngẩng đầu hướng chủ của mình, không kêu gì hết. Rất nhanh, âm thanh lên súng ống lên đạn vang lên, tất cả mọi người ý thức được có nguy hiểm. Mà lúc này, Gia Vệ cùng Tiểu Cường liếc nhau, mới vừa rồi động thủ, không phải là hai người bọn họ, rốt cuộc là ai, bọn họ cũng không biết. Thế nhưng hai người biết, bây giờ không phải là lúc che giấu cái dốt, chỉ cần bọn chúng nạp đạn xong, bọn chúng muốn giết đầu tiên, không phải ai khác mà chính là sáu người bọn Gia Vệ. Gần như trong nháy mắt, hai người Gia Vệ cùng Tiểu Cường lắc mình một cái liền tới trước người mấy người kia, trong tay hai người hàn quang hiện ra, không bao lâu, chỉ nghe âm thanh “phốc” “phốc” vang lên, máu tươi trực tiếp từ cổ những người đó phun ra. Gia Vệ không hề nương tay, hắn biết tình hình lúc này, nếu như mà nói lưu thủ thì không chỉ hắn gặp nguy hiểm mà toàn bộ những người bị hại cũng sẽ gặp nguy hiểm. Mà Tiểu Cường vẫn luôn mắc cỡ, lúc này cũng không có nương tay, thậm chí so với Gia Vệ ra tay còn trực tiếp hơn, một cái đầu bay lên, bị Tiểu Cường một cước giẫm nát dưới chân, Tiểu Cường lúc này, không phải là đại nam hài hay ngại ngùng, mà là một chiến sĩ trên chiến trường không sợ hãi gì, thậm chí là tử thần trong lòng bốn người thanh niên bị lừa đến cùng bọn Gia Vệ. Tổng cộng có sáu người đánh bài, bên cạnh có bảy tám người cầm súng bắn tỉa cùng súng tự động, còn có sáu con chó săn, dùng thời gian ngắn không đến một phút đồng hồ, bọn họ liền chết ngay tại trên tay Gia Vệ cùng Tiểu Cường. Sáu con chó săn kia, còn bị Tiểu Cường trực tiếp phanh bụng, máu tươi cùng nội tạng trực tiếp từ bên trong chảy ra, mùi máu tanh tràn ngập trong không khí. Bốn người thanh niên kia, ba người bị sợ trực tiếp hôn mê, còn lại một người cũng toàn than run rẩy, không thể nhúc nhích. “Nhanh lái xe đi khỏi nơi này.” Gia Vệ thấp giọng nói một câu. Mà ngay lúc này, chiếc xe bus mà bọn họ đã ngồi đến đây liền khởi động, nhanh chóng quay ngược lại rồi rời đi. Sắc mặt Gia Vệ ngưng lại, đó là tài xế trên xe bus vẫn không có xuống, hắn nghĩ muốn chạy trốn. Cũng không chần chờ, một tay Gia Vệ vung lên, một phiến ánh sáng lạnh theo tay hắn bay đi, bay thẳng tới cửa trước xe bus. Cùng lúc đó, một cây ngân châm dài tầm 10cm đâm trực tiếp vào mi tâm người tài xế kia, lập tức liền biến mất không thấy gì nữa, máu tươi chảy ra, người tài xế chết. Gia Vệ thu hồi Thiền Dực đao của mình, hướng về phía trên gò đất nhỏ cách đó không xa nhìn lại. Lúc này, trên gò đất xuất hiện ba than ảnh, chính là ba người Hỏa Thương, Mị Cơ cùng Thỏ, vừa lấy ngân châm giết chết tài xế kia chính là Mị Cơ. Mà lúc này, Thỏ lại là mang vẻ mặt ủy khuất, giống như là làm sai việc sợ bị trách phạt. Gia Vệ nhìn thấy loại tình huống này, liền gần như trong nháy mắt minh bạch sự tình. Vừa rồi nhất định là Thỏ nhịn không được, trực tiếp rat ay giết người trung niên kia, mặc dù Thỏ như vậy hồn nhiên giống tiểu cô nương, dưới tình huống đó cũng nhịn không được muốn động thủ giết người, có thể thấy được vừa rồi Gia Vệ cùng Tiểu Cường kiềm chế ra tay biết bao nhiêu khó khăn. Chỉ có điều, bây giờ kế hoạch của bọn họ hoàn toàn bị phá hỏng. “Chỉ còn cách đánh vào, ít nhất người bên trong còn không biết chuyện xảy ra ngoài này, chúng ta xuất kỳ bất ý, không nên lưu thủ, có thể giết liền giết.” Hỏa Thương vẻ mặt ngưng trọng nói, bây giờ ở tình huống này, không phải ngươi chết chính là ta tử vong, nếu như bọn họ chạy trốn, lần sau đến nơi này, có thể sẽ không thấy được ai nữa. Cho dù có thể nhìn thấy người, bọn họ cũng nhất định đã chuẩn bị đầy đủ. “Không sai, có thể giết liền giết, bằng không không chỉ có chúng ta nguy hiểm, mà những người cần chúng ta giải cứu cũng gặp nguy hiểm.” Mị Cơ nói, lúc này nàng dùng một mảnh khăn lụa màu đen che mặt, vốn Mị Cơ giống như là mỹ kiều nương, lúc này lại như là một băng sơn mỹ nhân, có một loại mùi vị xa cách người khác từ ngàn dặm. Thỏ không nói gì, nàng chỉ là gật đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng mang vẻ mặt kiên định. “Còn chờ gì nữa, giết là được.” Gia Vệ còn chưa mở miệng, Tiểu Cường liền trực tiếp đứng lên gầm nhẹ. Mấy người đều mang vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Cường, cái đại nam hài này giống như bị ma nhập vậy, tiếng nói chuyện to rõ trầm thấp, cùng Tiểu Cường bọn họ nhận thức hoàn toàn khác biệt. Đồng thời lúc này trên mặt Tiểu Cường xuất hiện vẻ nhe răng cười tàn nhẫn, kiểu nhe răng cười này khiến hắn giống như là một Ma Vương sát nhân vậy, làm cho trong lòng người sinh ra sợ hãi. Bốn người Gia Vệ đều mang vẻ mặt kinh ngạc, nghĩ mãi cũng không rõ Tiểu Cường sao lại có biến hóa lớn như thế. Có điều lúc này Tiểu Cường biến thành như vậy, chung quy so với cái đại nam hài hay ngại ngùng cũng tốt hơn. “Vậy thì động thủ thôi, ta trước tiên đánh lén, Hỏa Thương ngươi có vũ khí nóng, trực tiếp mãnh công, Mị Cơ cùng Thỏ theo bên kia đánh lén, Tiểu Cường đi theo bên người Hỏa Thương, giúp hắn giải quyết người khác công kích.” Gia Vệ vội vàng nói, đây là bố trí hắn nghĩ đến trong nháy mắt, liền không tự chủ được nói ra, hoàn toàn quên từ lúc bắt đầu tới nay, việc này vẫn là do Hỏa Thương chỉ đạo. Có điều Gia Vệ vừa nói dứt lời, Hỏa Thương cùng Mị Cơ đều gật đầu, Thỏ tất nhiên không có ý kiến gì, mà Tiểu Cường lúc này lại giống như chỉ muốn giết người, hắn cái gì cũng đều đồng ý. “Vậy mấy người bọn họ làm sao bây giờ?” Vừa muốn hành động, Thỏ liền mở miệng hỏi. Gia Vệ nhìn về phía bốn người cùng đi với hắn, nhíu mày lại, nói: “Để họ tự sinh tự diệt đi, nếu như chúng ta thành công, bọn họ đợi ở chỗ này cũng không có việc gì, nếu như chúng ta không thành công, khẳng định bọn họ cũng trốn không thoát.” “Không sai, bây giờ cần lấy đại cục làm trọng, không thể lại phân tán lực lượng.” Hỏa Thương cũng vẻ mặt ngưng trọng gật đầu, rồi lấy ra từ trong hành trang khẩu súng máy, là một khẩu súng máy rất dài, uy lực rất mạnh, tuy nhiên Gia Vệ không có tiếp xúc qua vũ khí nóng cho nên cũng không biết khẩu súng máy này tên gì. Rất nhanh, Gia Vệ, Mị Cơ cùng Thỏ đều liền tự ly khai nơi này, chuẩn bị đánh lén. Mà Hỏa Thương cùng Tiểu Cường cũng chuẩn bị cho tốt rồi phá cửa xông vào, dùng vũ khí nóng rất nhanh giải quyết đại bộ phận người. Chỗ hầm mỏ này, chiếm diện tích cũng không phải là lớn lắm, có kích thước của một cái làng nhỏ, nhưng phía ngoài được xây tường cao và dày, đây là lý do vì sao bên trong không có phát hiện chuyện xảy ra bên ngoài. Tại phía trước bọn Hỏa Thương là một tấm cửa kim loại rất dày, giống như một bức tường kín, đem cửa ra vào che chắn lại. Chỉ có điều, năm sáu phút sau đó, tấm cửa kim loại này cũng dịch chuyển. Chỉ chốc lát sau, tấm cửa kim loại mở ra, than ảnh Gia Vệ xuất hiện tại sau cửa lớn. Quay qua Hỏa Thương gật đầu, Gia Vệ liền trực tiếp xoay người, rất nhanh hướng về phía bên trong bước đi. Cùng lúc đó, Hỏa Thương cùng Tiểu Cường cũng không chần chờ, hai người trước sau trực tiếp đi vào cửa lớn, nhưng cũng không có lập tức nổ súng. Ba người Gia Vệ, Mị Cơ cùng Thỏ đi đánh lén, phải giết chết được người có thể uy hiếp được người bị hại, bảo đảm người bị hại an toàn mới có thể phất tín hiệu cho Hỏa Thương. Có điều lúc này Hỏa Thương cùng Tiểu Cường cũng không có nhàn rỗi, hai người như hai đạo ảo ảnh, tốc độ rất nhanh thu mệnh người khác. Mà lúc này, Gia Vệ lại là tiến vào trung ương một đại viện, lặng yên không một tiếng động tiến sát vào cái lều bên cạnh đại viện. Tràng cảnh trước mắt khiến da mặt Gia Vệ cảm thấy co rút, một cỗ sát khí băng lãnh theo trong lòng xuất hiện. Trước mắt không có ít hơn 100 người, bọn họ đều có dáng gầy còm ngủ trên giường, bây giờ là buổi trưa, bọn họ có thể ngủ trưa để duy trì tinh thần cho buổi tối làm việc đến tận khuya. Mà trong những người này, cùng mặc một đồng phục đều là nam giới, bốn mươi năm mươi tuổi có, mười bảy mười tám tuổi có, mỗi một người đều là khô gầy như que củi, hốc mắt hãm sâu, phảng phất giống như bộ xương khô. Tại nơi lều này, có một cỗ mùi vị hang mũi, làm cho long mày Gia Vệ nhăn lại thật sâu. Rất nhanh, Gia Vệ di chuyển một vòng quanh lều, không có phát hiện người trông coi bọn họ thì cũng yên lòng, yên lặng không một tiếng động ly khai nơi này. Đến lều kế tiếp, lại là tràng cảnh dạng này, nhưng có một người cầm roi da tuần tra, rất rõ rang là ở đây có phần tử xấu. Gia Vệ lặng yên không một tiếng động đi tới phía sau hắn, không có quấy rầy tới bất kỳ kẻ nào. Gia Vệ vươn tay trái che miệng người này, tay phải vung lên, Thiền Dực đao liền xuất hiện ở giữa ngón giữa và ngón trỏ, dùng lưỡi dao tại yết hầu người kia nhẹ nhàng khứa lên, máu bắn tung ra, người này chết ngay lập tức. Cũng không có ở lại lâu, Gia Vệ rời khỏi cái lều này, tiến vào một tòa ký túc xá được xây dựng khá tốt. Nhưng Gia Vệ còn chưa tiến vào, liền nghe được âm thanh đánh bài uống rượu bên trong, lập tức biết rõ đây là nơi nào. “Hắc hắc, cô nàng đưa tới hai ngày trước kia cũng không tệ lắm, chỉ là con mẹ nó nó cũng cứng, còn dám cắn ca, để cho ca đem nàng bắt lại, trói hai tay, bây giờ còn đang giam giữ, để ca hành hạ đủ mới có thể giết đi.” Một thanh âm từ bên trong truyền ra, làm cho hai mắt Gia Vệ hầu như trong nháy mắt biến thành màu đỏ máu. “Như vậy tính là gì, ta nghe nói, ông chủ chính thức của chúng ta, chỉ cần có người dám vi phạm lời hắn, hắn sẽ đem người làm thành người heo, ngươi biết người heo không, nghe nói là một hoàng hậu ở triều đại cổ đại phát minh, rất là tàn nhẫn.” Lại một người khác nói. (DG: nguyên gốc đúng là nhân trư, người heo, ta gg search mãi k biết hình phạt người heo này là gì???, các độc giả thử tìm hiểu thêm cái nhé, ta k muốn đi tìm pacman emoticon ) “Đúng thế, không giống với chúng ta, cái cô nàng cắn chúng ta, chúng ta cũng không thể làm gì nàng, dù sao chúng ta còn cần nàng ta, đúng không…” Cái người thứ nhất nói chuyện còn nói thêm, thanh âm cực kỳ hèn mọn. Chỉ chốc lát sau, hai cái tiếng cười hèn mọn vang lên. Thế nhưng bọn họ lại không biết, tử thần đã tới gần bọn họ, thậm chí cái chết của họ, đã được phán định, không có cách nào thay đổi. Mà phía bên kia, Thỏ đã sớm động thủ. Nàng đi tới bên trong tòa nhà, trong này giam giữ cũng không phải cu-li, mà là đám con gái, khoảng chừng hai ba mươi người, các nàng đều tổn thương trên người, sắc mặt tiều tụy, quần áo trên người không đủ che thân, biểu hiện trên mặt ngốc dại, rõ rang tinh thần bị đả kích rất lớn. Sau khi nhìn thấy tình cảnh này, khuôn mặt trắng noãn của Thỏ liền biến sang màu xám xanh, chủy thủ trên tay cũng không biết đã rạch qua cổ bao nhiêu người, phảng phất dáng dấp thiếu nữ giống như một tử thần, bang lãnh vô tình lấy đi sinh mệnh, đem cả đám bọn họ đem vào địa ngục, tiếp nhận trừng phạt đã chuẩn bị từ lâu cho bọn chúng.
Chương 79: Thanh niên thần bí. Nguồn: Sưu Tầm Mời đọc “Gần đây thu hoạch kém hơn, bên trên có chút mất hứng.” Bên trong hầm mỏ, trong một cái phòng, một người thanh niên ăn mặc tây trang tinh tế, trên sống mũi mang một mắt kiếng gọng vàng, ngồi quay lại trước cửa văn phòng làm việc, đối với một tráng hán đang ở trần tập thể hình nói. “Vậy có thể làm gì đây? Gần đây tiền lời không tốt, hàng cũng không xuất ra được, với hầm mỏ này, có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Ta còn phải cho sáu người anh em tiền ăn cơm uống rượu nữa.” Cái tráng hán kia nói, ngữ khí không có gì cung kính, chính là điển hình của loại côn đồ đầu đường xó chợ. “Bảo ca nếu nói như vậy, đối với bên trên sẽ khó giải quyết đây.” Thanh niên đỡ gọng kính trên mũi, nói: “Bảo ca không nên quên, chỗ hầm mỏ này sở dĩ có thể tiếp tục vận chuyển buôn bán đi nơi khác, là dựa vào cái gì đi.” “ĐM, dám uy hiếp ta?” Bảo ca bỗng nhiên đập vào bàn phía trước người, quát to như sấm, nói: “Lẽ nào để cho lão tử không quản sống chết của anh em? Mẹ nó, một cái hầm mỏ có thể kiếm bao nhiêu tiền? Các ngươi nghĩ muốn nhiều hơn một phần đều không có khả năng.” Thanh niên điệu cười nhạt trên mặt không đổi, bình thản nói: “Đừng quên năm đó là ai đưa ngươi vị trí cao này, hắn có thể đưa ngươi lên, cũng có thể đem ngươi kéo xuống, đưa người khác lên, không có năng lực kiếm tiền cho hắn, ngươi liền trở thành vô tác dụng.” “Đừng nói với ta những lời này, mấy năm nay, ta giúp hắn kiếm bao nhiêu tiền, cũng sớm đủ rồi.” Bảo ca vẻ mặt khinh bỉ, nói: “Ta mang theo một đám anh em này, đi ở đâu cũng có thể vui sướng hơn chỗ này.” “Bảo ca muốn rời đi?” Thanh niên lấy ra một tờ khăn tay lau lau mắt, bình thản hỏi. “Đúng thế, lão tử đi khỏi đây cũng không thiếu nơi khác đón đãi.” Bảo ca đem chân gác lên trên bàn, nói. “Ngươi có nghĩ tới hay không, nếu như ngươi bỏ đi sẽ bị nhận kết cục gì?” Thanh niên lại một lần nữa đem kính mang lên, hỏi. “Cái gì kết cục?” Bảo ca đứng lên, vẻ mặt cười nhạt, nói: “Lão tử bị hù dọa sợ mất, có cái gì kết cục, lão tử trên trăm người anh em, trên trăm cây súng, mẹ nó ai dám tìm lão tử gây phiền phức, lão tử giết luôn hắn.” “Như vậy thì thật đáng tiếc.” Thanh niên lắc đầu nói. Bảo ca vẫn vẻ mặt khinh thường như trước, chỉ có điều, vẻ mặt khinh thường này chính là biểu tình cuối cùng của đời hắn. Một cây tiểu đao trực tiếp xuyên thủng mi tâm của hắn, làm cho hắn mất mạng tại chỗ, không có một tý chậm trễ nào. Mà lúc này, thanh niên kia lấy khăn lau lau tay mình, thấp giọng nói: “Nuôi sói không được, vĩnh viễn chỉ có một đường chết.” “Không sai, sói nuôi không được, vĩnh viễn chỉ còn đường chết, có điều, sói nuôi quen rồi thì sẽ thành chó.” Lúc này, một thanh âm quyến rũ vang lên, Mị Cơ mang trên mặt một tầng lụa đen từ bên cạnh đi tới. Thanh niên nghe thấy tiếng Mị Cơ, cũng không có gì kinh ngạc, thanh âm bình tĩnh nói: “Làm chó, chí ít còn có thể sống, mà dám làm sói, liền chỉ có một con đường chết, hoặc là sống rất tốt.” “Chết đáng sợ như vậy sao?” Mị Cơ long mày khẽ nhếch lên, hỏi. “Đáng sợ.” Thanh niên gật đầu. “Sao ta không nhìn ra ngươi sợ nhỉ?” Mị Cơ lại hỏi. “Bởi vì ta sẽ không chết.” Thanh niên đỡ đỡ kính mắt của mình, xoay người nhìn về phía Mị Cơ, tiếp tục nói: “Nếu như ngươi không động thủ với ta, ngươi cũng sẽ không chết.” “Tự tin như vậy?” Mị Cơ khóe miệng nhếch lên, nhưng trong thanh âm cũng không có gì trào phúng cả. Thanh niên gật đầu nhưng không có lên tiếng. Trong lúc nhất thời, trong phòng liền trở nên yên tĩnh, một cái xác chết, hai người sống, tình cảnh có vẻ có chút quái dị. Sau một lát, Mị Cơ lộ ra bộ dáng tươi cười, nói: “Nghe nói, có một tổ chức, mỗi thành viên trong đó đều phi thường mạnh mẽ, mà thủ lĩnh tổ chức, đã từng là thành viên của Z, ngươi chính là người của tổ chức này sao?” “Không hiểu ngươi đang nói cái gì.” Thanh niên lắc đầu, nói: “Ngươi có định động thủ hay không? Nếu như động thủ, cũng nhanh một chút, nếu như không động thủ, ta đây phải đi.” “Ngươi cho rằng ngươi còn có thể đi sao?” Mị Cơ hỏi, ngữ khí bình thản, phảng phất như là đang chào hỏi nhau vậy. “Thành viên của các ngươi như thế này, đến bao nhiêu đều không thể ngăn ta rời đi, ta vốn là rãnh rỗi không làm gì, ở đây đi chơi một vòng, lại không nghĩ tới có thể đụng phải các ngươi.” Thanh niên lắc đầu, bình thản nói. Mà Mị Cơ, lại híp hai mắt lại, con ngươi rất nhanh thu nhỏ lại. Với ngữ khí của người thanh niên này, xem ra người thanh niên này biết bọn họ là ai, mà trên thế giới này người có thể biết bọn họ là ai, tuyệt đối không có nhiều. “Nếu vậy, có thể chuyển lời giúp ta không?” Sau một lát, Mị Cơ tiếp tục nói. Thanh niên không nói gì, có điều cũng nhìn về phía Mị Cơ. Biểu tình quyến rũ trên mặt Mị Cơ biến mất không còn nữa, trở thành bang lãnh biểu tình, nói: “Đã từng có một người, gọi là Lãnh Dạ, sau này hắn chết, hiện tại con gái của hắn lớn lên, sẽ có một ngày báo thù cho hắn.” Nghe lời này, thanh niên hai mắt híp lại đứng lên, hắn gật đầu, nói: “Ta sẽ giúp ngươi đem lời này chuyển cho hắn.” Thanh niên xoay người sang chỗ khác, sau một lát không nhúc nhích, hắn lại xoay người lại, mang trên mặt một nụ cười nhạt, nói: “Kẻ thù của hắn rất nhiều, nhưng hắn vẫn chưa bao giờ lo lắng có người tìm hắn báo thù, hắn rất mạnh, không phải là thứ mà các ngươi có thể lý giải, có lẽ ngươi nên quên những chuyện này đi.” “Ta sẽ không quên.” Mị Cơ lạnh lùng nói. Thanh niên không có nói gì nữa, xoay người rời khỏi cửa, tốc độc cực nhanh, làm cho Mị Cơ con ngươi co rụt lại, trên mặt tràn đầy vẻ ngưng trọng. “Rồi sẽ có một ngày, ta sẽ báo thù cho cha ta.” Câu nói của Mị Cơ lại vang lên lần thứ hai, bang lãnh không gì sánh được, bên trong tràn ngập cảm xúc không thể chờ đợi, nhưng hôm nay nàng còn không có đủ thực lực. Không bao lâu, Mị Cơ cũng biến mất khỏi phòng, ngân châm trong tay bắt đầu thu lấy sinh mệnh. Mà lúc mày đây, Hỏa Thương cùng Tiểu Cường cũng thu được tín hiệu của Gia Vệ, trực tiếp công kích tiến vào. Súng máy trong tay Hỏa Thương phát ra ngọn lửa dài tới nửa thước, đoạt lấy sinh mệnh con người, mà Tiểu Cường càng giống như là một con thú đang phẫn nộ, tay không xé rách thân người, đao mang trên người chưa từng dùng tới. Mà người trong hầm mỏ, tất cả đều lộn xộn, mặc dù trong tay bọn họ có súng, nhưng đều sợ hãi không biết nổ súng thế nào. Bọn họ trước đây cũng chỉ là côn đồ mà thôi, trừ ở trong hầm mỏ diễu võ dương oai, ở bên ngoài thì không có, mà súng ngắn, càng không có dùng qua lần nào, chưa gặp qua tình thế như này bao giờ. Dùng khoảng 10 phút, súng máy trong tay Hỏa Thương liền dừng lại, kẻ địch trong sân hầu như đều đã tiêu diệt sạch sẽ. Chỉ có điều, Hỏa Thương cũng không có thả lỏng, hắn đem súng máy vào bọc vác trên lưng, lấy ra một thanh tiểu đao dài trên dưới 30cm, vẻ mặt ngưng trọng nhìn về một cái phương hướng. Tại cái hướng kia, có tường che kín, mặc dù súng máy của hắn chưa thể đem bức tường kia đục thủng, nhưng làm hắn ngưng trọng như thế, là do phía sau bức tường kia phát ra khí tức. Chỗ đó, chắc chắn có cường giả ẩn nấp. Mà lúc này, Tiểu Cường đã rơi vào trạng thái điên cuồng bất chấp tất cả trực tiếp hướng về bức tường kia tiến đến, nhấc chân hướng về bức tường kia đá tới. Chỉ có điều, Tiểu Cường cũng không có đá sập bức tường kia, mà lại bị phản bật trở lại. Tiểu Cường bị phản bật trở lại, càng thêm hung mãnh, vượt qua tường, muốn tiêu diệt kẻ địch. Chỉ cớ điều, Tiểu Cường vừa mới đi vào tường sau đó, liền trực tiếp bay ngược trở ra, tại trên ngực của hắn, có in một vết chân. Hỏa Thương trên mặt càng thêm ngưng trọng, cường giả có thể dùng một cước đạp bay Tiểu Cường, so với hắn thì mạnh hơn rất nhiều. Tiểu Cường đi tới căn cứ A cũng đã có thời gian gần một năm, lấy năng lực của Hỏa Thương tự nhiên biết thực lực Tiểu Cường như thế nào, Tiểu Cường không có điên cuồng, thực lực cũng là thuộc top đầu, mà Tiểu Cường điên cuồng lên, thì cho dù là đệ nhất Thập Nhân bảng Lãnh Phong cũng không dám trêu chọc. Mà hôm nay, người phía sau bức tường, dĩ nhiên dùng một cước đem Tiểu Cường đá bay. Không bao lâu, một thân ảnh cũng chầm chậm xuất hiện. Chỉ thấy đây là một thanh niên, mang kính mắt gọng vàng, trên mặt có điệu cười nhàn nhạt, phảng phất như là đi chơi, đi tản bộ vậy. Hắn cũng không phải cao quá, khoảng hơn 1m75 một tý, mà vóc người thì gầy gò giống như Gia Vệ, khiến cho người ta hoài nghi gió thổi cũng có thể đem hắn đẩy ngã. Thế nhưng đã có tiền lệ lúc trước, Hỏa Thương xác nhận không thể dựa theo vóc dáng người để nhận xét thực lực, lúc này Hỏa Thương cũng không có vì vậy mà đánh giá thấp người thanh niên này, trái lại càng đối đãi thêm ngưng trọng. Người thanh niên này, chính là người vừa rồi giết Bảo ca, và cùng nói chuyện với Mị Cơ. “Haha, một tên điên, một tên tướng tài, ta rất coi trọng ngươi.” Thanh niên nhìn về phía Hỏa Thương, bình thản nói. “Hình như ngươi biết bọn ta.” Hỏa Thương híp hai mắt, bình tĩnh nói. “Biết, đại tướng sau này, có thể nào không biết được?” Thanh niên gật đầu nói. “Nhưng ta không nhận ra ngươi.” Hỏa Thương nói tiếp. “Một ngày nào đó sẽ biết.” Thanh niên cười cười, nói. Lúc này, Tiểu Cường từ bên trong gạch vụn đứng lên, trên mặt tràn đầy vẻ dữ tợn nhìn về phía người thanh niên kia, nhưng cũng không có vọng động. Tiểu Cường lúc này giống như là một người điên, nhưng hắn cũng có thể đoán được, người thanh niên này phi thường mạnh mẽ, bằng không thì hắn sẽ trực tiếp công kích. “Ngươi cố ý ở chỗ này chờ chúng ta?” Sau một lát, Hỏa Thương lại mở miệng hỏi. Thanh niên lắc đầu, nói: “Ban đầu là ta muốn chờ các ngươi, nhưng cũng không phải ở chỗ này, có điều ta đối với việc chờ các ngươi không có hứng thú, thì đi vòng vòng tới nơi này.” Hỏa Thương sắc mặt biến đổi, hỏi: “Bọn Cô Lang đâu?” “Yên tâm, không chết được.” Thanh niên trực tiếp trả lời, không có gì che dấu. Có điều lúc này, sắc mặt Hỏa Thương biến đổi, rồi dừng lại ở bang lãnh biểu tình, sau đó hắn lạnh lùng nói: “Có lẽ bắt ngươi lại, có thể cứu bọn Cô Lang trở về đi.” Mà lúc này, thanh niên cũng chau mày lại, nhìn Hỏa Thương vài lần, chợt lại cúi đầu lau lau mắt, nói: “Các ngươi không làm được.” “Không có thử xem làm sao biết làm không được?” Hỏa Thương hừ lạnh một tiếng, tiểu đao trong tay cũng nắm chặt, toàn thân cũng trở nên căng thẳng. Bên cạnh, Tiểu Cường cũng hơi cong người lên, trong miệng phát ra từng tiếng gầm nhẹ, giống như là mãnh thú bạo phát. Đối diện cách đó không xa, Thỏ cũng đi lại đây, tay nàng nắm chủy thủ, vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía thanh niên, cũng vận sức chờ tấn công, biết gặp phải cường địch. “Có biết không, ta không muốn giết các ngươi, mặc dù là hắn cho ta giết, ta cũng không muốn giết, dù sao, nếu như đổi thành cái kết quả kia, thì chúng ta có thể là anh chị em đấy.” Thanh niên cười cười, giống như là đang trò chuyện việc trong nhà vậy.