Đô Thị TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG - Đồng Niên Khoái Nhạc - Chương 136

  1. FlameHaze

    FlameHaze Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    19/10/14
    Bài viết:
    1,867
    Được thích:
    8,383

    Chương 85: Suy nghĩ của Khiếu Thiên.


    Nguồn: Sưu Tầm




    Lấy lời nói của Khiếu Thiên, luôn đem mình trở thành bạn bè với bọn Gia Vệ nói chuyện, bây giờ cũng là như vậy.

    Chỉ có điều, hai người Gia Vệ và Mị Cơ làm sao có thể tin tưởng mặt ngoài cố tình tạo thành này của Khiếu Thiên.

    Nếu như chỉ cần chống lại một người Khiếu Thiên, Gia Vệ và Mị Cơ vẫn dám chắc chắn, nhưng bây giờ, muốn đồng thời đối phó thêm hai người Tuyết và Hồng so với Khiếu Thiên còn mạnh mẽ hơn, sự chắc chắn của Gia Vệ và Mị Cơ lại ít đi nhiều.

    “Thế nào, các ngươi còn chưa suy nghĩ kỹ sao?” Khiếu Thiên mở miệng nói, hắn lúc này hơi nghiêng người, muốn ngăn Hồng đang có ý định ra tay.

    “Muốn chúng ta bó tay chịu trói, căn bản không có khả năng.” Mị Cơ lạnh lùng nói, nếu không đánh lại, cũng phải xuất thủ phản kháng, mặc dù cuối cùng có chết, cũng không hối tiếc.

    Đây là một loại bất khuất, một loại kiên cường, hai người Gia Vệ và Mị Cơ cũng hiểu, đồng thời dưới sự huấn luyện của Thiếu tá, hai người đều có thể làm được.

    Khiếu Thiên không nói gì thêm, chỉ là cau mày, mở miệng thở dài.

    Tiếng thở dài này làm cho Gia Vệ và Mị Cơ rất nghi hoặc.

    Xem bộ dáng của Khiếu Thiên, giống như là tiếc hận, lại giống như đã dự liệu từ trước.

    Vừa lúc đó, Gia Vệ và Mị Cơ con ngươi đồng thời thu nhỏ lại, vốn Hồng đứng sau lưng Khiếu Thiên vậy mà lại biến mất lúc nào không thấy.

    “Cẩn thận”. Ngay khi Mị Cơ chuẩn bị xoay người nhìn chung quanh một chút, thanh âm của Gia Vệ vang lên.

    Chỉ thấy một cây kiếm nhật lóe ra hàn quang lạnh lẽo xuất hiện giữa hai người Gia Vệ và Mị Cơ, lưỡi kiếm quay sang Mị Cơ, hướng về Mị Cơ chém tới.

    Cú chém tới bất thình lình, ngay cả Gia Vệ cũng chỉ chú ý đến thanh kiếm nhật này, không có chú ý tới thân ảnh của Hồng.

    Tốc độ của Mị Cơ vốn rất nhanh, thân pháp của nàng cùng Tiềm Long số 2 tương đương nhau, tốc độ ổn định chính là điểm mạnh của nàng, ngay khi thanh âm của Gia Vệ vang lên, nàng liền trực tiếp ngửa người ra phía sau, thanh kiếm nhật kia cắt đứt mất một ít tóc của nàng, nhưng không thể làm nàng bị thương.

    Chỉ có điều, tốc độ của Hồng rất nhanh, một chém không trúng, liền trực tiếp xoay ngược lưỡi kiếm, chém xuống phía dưới.

    Mà Mị Cơ lúc này, cơ thể đang ngửa lên trên, trạng thái như vậy đúng là hành động bất tiện, một kiếm này nàng rất có thể tránh không thoát.

    Gia Vệ sắc mặt đại biến, dao găm trên đùi nắm trong tay từ lâu, lấy tốc độ nhanh nhất của mình hướng về phía sau ót của Hồng đâm tới, ý muốn vây Ngụy cứu Triệu, lấy kích sát Hồng để giải cứu Mị Cơ.

    Chỉ có điều, một lưỡi lãnh nhận màu bạc xuất hiện trước người Gia Vệ, ngăn cản hướng đi của Gia Vệ.

    (DG: lãnh nhận: dao sắc lạnh)

    Theo sau đó, thân ảnh một đầu tóc bạc của Tuyết xuất hiện trong tầm mắt da vệ, lưỡi lãnh nhận màu bạc kia là vũ khí của hắn, là một loại vũ khí dao chỉ có lưỡi, được hắn kẹp giữa ngón trỏ cùng ngón giữa, dài chừng 10cm, lóe ra hàn quang lạnh lẽo, khiến người ta nhìn cũng phát lạnh trong người.

    Gia Vệ chau mày, vừa định toàn lực đột phá Tuyết đi giải cứu Mị Cơ, liền thấy phía sau Tuyết, Mị Cơ lấy ngân châm chặn lại kiếm nhật của Hồng, ngăn lại một kiếm trí mạng này, đồng thời an toàn lùi qua một bên, cùng Hồng chính diện đối mặt.

    Chứng kiến tình huống này, Gia Vệ hơi thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt chợt ngưng trọng nhìn về Tuyết đứng phía trước.

    Hắn như cũ vẫn là vẻ cười nhạt, cùng điệu cười nhạt của Khiếu Thiên bất đồng, Khiếu Thiên nét cười nhạt trên mặt có vẻ tùy ý, một chút cũng không cứng nhắc, tất cả đều hài hòa cân đối.

    Mà điệu cười nhạt của Tuyết, loại này nhìn giống như một chút cũng không cứng nhắc, đồng thời cực kỳ hài hòa cân đối, nhưng lại có thể làm cho hắn nổi bật giống như là một bức tượng điêu khắc vậy, như một vật thể không có sinh mạng, đây chỉ là biểu tình được điêu khắc ra, khiến người ta vĩnh viễn không cảm thấy không hài hòa, nhưng sẽ vĩnh viễn không thay đổi.

    Thậm chí hỉ nộ ái ố, người khác cũng nhìn không thấy.

    Mắt được gọi là cửa sổ của tâm hồn, cũng là như vậy, không có một chút biến hóa, Gia Vệ không nhìn thấy gì trong đó, có điều trong lòng Gia Vệ cảm giác được một ít bi thương.

    Là Tuyết và Hồng cảm thấy bi thương.

    Gia Vệ tự hỏi đây là cảnh giới thứ hai trong ba cảnh giới nhân sinh sao? Gia Vệ bắt đầu hoài nghi.

    Quá kỳ quái rồi, kỳ quái lại làm cho Gia Vệ cảm thấy bình thường.

    Hai người kia giống như là người máy vậy, nhưng Gia Vệ biết rõ, đây là hai người sống sờ sờ.

    Nhưng người sống trở thành tình huống không khác gì người máy, như vậy sao lại không để cho người ta cảm thấy bi thương chứ?

    Không biết hai người này đã bị huấn luyện như thế nào mới biến thành như vậy, Gia Vệ cho rằng có thể bọn họ bị vây ở cảnh giới thứ ba của nhân sinh, nhưng thật ra là kết quả của việc huấn luyện bọn họ, cũng không phải là bọn họ trải qua nhân sinh phong phú cùng trải ngộ.

    Không có chần chờ bao nhiêu, Tuyết liền bắt đầu động thủ với Gia Vệ.

    Tốc độ của Tuyết cực nhanh, khiến cho Gia Vệ chống lại rất chật vật, tuy rằng lực công kích của Tuyết không xem là rất lớn, thế nhưng tốc độ của hắn, khiến Gia Vệ phải hết sức chăm chú chống đối mới được, bằng không trên người cũng sẽ bị lưỡi lãnh nhận của Tuyết gây thương tích.

    Âm thanh va chạm vang lên, lưỡi lãnh nhận kẹp giữa hai ngón tay Tuyết va chạm với dao găm của Gia Vệ, vị trí lãnh nhận không có xảy ra một tý thay đổi nào, có thể thấy được Tuyết dùng cỡ nào lực để kẹp lấy dao.

    Có điều, điều này cũng làm cho Gia Vệ nhìn ra một ít kẽ hở.

    Hai ngón kẹp lấy lãnh nhận, ý muốn dùng tốc độ nhanh một chiêu giết địch, mà bây giờ Gia Vệ ngăn cản được Tuyết, nếu như Gia Vệ có thể đem lực đạo tập trung ở trên dao găm, để cho dao găm cùng lãnh nhận va chạm, như vậy Tuyết còn có thể kẹp lấy lãnh nhận sao?

    Nghĩ tới đây, Gia Vệ trong mắt chợt lóe ánh sáng lạnh, cước bộ lùi về phía sau, sau khi Tuyết theo kịp, đột nhiên tiến lại phía trước, dưới chân phát lực, phần eo phát lực, sao đó đem lực đạo tập trung vào trên cánh tay phải, đem dao găm cầm trong tay phải trực tiếp hướng về lãnh nhận của Tuyết chém tới.

    “Choeng…”

    Âm thanh va chạm vang lên, ánh lửa đột nhiên xuất hiện, dao găm trong tay Gia Vệ chém vào trên lãnh nhận của Tuyết.

    Nhưng mà sắc mặt còn không có xuất hiện vẻ kinh hỉ, hắn đã bị làm cho khiếp sợ, sắc mặt đại biến lùi ra.

    Chỉ thấy, ngay khi dao găm chém vào trên lãnh nhận, lúc lãnh nhận sắp bị chém bay đi, Tuyết vậy mà hạ cánh tay xuống, khiến lãnh nhận kia lại khéo léo lật mặt trái rơi vào trên mu bàn tay, lần này vị trí của lãnh nhận tuy rằng có hơi thay đổi, nhưng trong nháy mắt lại có thể điều chỉnh trở lại.

    Thế nhưng một chém kia của Gia Vệ, há lại có thể dễ dàng tiếp lấy hay sao?

    Mu bàn tay Tuyết trong nháy mắt bị da tróc thịt bong, thậm chí lộ ra xương trắng dày đặc, nhưng biểu tình của Tuyết cũng không có biến hóa một tý gì, điệu cười nhạt bao trùm trên khuôn mặt hắn, vẫn giữ nguyên trên mặt hắn như trước.

    Gia Vệ lui về phía sau, Tuyết cũng không có đuổi theo, mà đứng lại đó không nhúc nhích, có điều hai mắt chăm chú nhìn vào Gia Vệ.

    Mà lúc này, Hồng đối chiến cùng Mị Cơ đang chiếm hết thượng phong cũng ngừng lại, biểu tình băng lãnh trên mặt nàng giống điệu cười nhạt trên mặt Tuyết, giống như là mặt nạ, chưa từng thay đổi.

    Lúc này, hai người đều nhìn về phía trước, là hướng của Khiếu Thiên nãy giờ vẫn không hề động.

    Gia Vệ và Mị Cơ đều là vẻ mặt nghi hoặc, hai người bọn họ liếc nhau một cái, liền cùng nhìn về phía Khiếu Thiên, hai người đã chú ý đến Tuyết và Hồng, phòng ngừa bọn họ bất ngờ tập kích.

    Có điều, hai người Gia Vệ và Mị Cơ lúc này đều là một bụng đầy nghi hoặc.

    Lấy lời nói của Khiếu Thiên lúc nãy, hơn nữa với quan sát của hai người, đã có thể xác định, hai người Tuyết và Hồng hẳn là cực kỳ mạnh mẽ, mạnh đến nỗi làm cho bọn họ chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ mà không có khả năng ngăn cản được thậm chí là bất phân thắng bại.

    Mà bây giờ, Hồng đối chiến với Mị Cơ tuy rằng chiếm được thượng phong, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể đánh bại Mị Cơ, bắt giữ so với giết chết càng khó, Hồng muốn giết chết Mị Cơ cơ hồ là việc không thể nào, làm sao có thể bắt giữ Mị Cơ?

    Thậm chí Tuyết đối chiến với Gia Vệ dĩ nhiên lại rơi vào hạ phong.

    Ngay từ đầu, Gia Vệ tuy rằng ở thế hạ phong, thế nhưng không bao lâu liền thành cục diện ngang nhau, cùng Tuyết ngang sức, mà cuối cùng, Gia Vệ phát hiện kẽ hở của Tuyết, liền một chiêu chiếm được thượng phong.

    Nếu như tiếp tục, thế thượng phong của Gia Vệ sẽ càng thêm rõ ràng, thậm chí Gia Vệ có lòng tin sau khi thể lực hai người cùng tiêu hao không ít, có thể giết chết Tuyết.

    Tình huống này, so với tình huống Gia Vệ và Mị Cơ tưởng tượng thực sự là khác biệt ngày và đêm.

    Vốn là hai người bọn họ muốn bất khuất tử trận, mà bây giờ, bọn hắn căn bản không có khả năng tử trận, nguyên nhân là thực lực của bọn họ đủ để cho bản thân mình sống sót.

    Ánh mắt bốn người cùng tập trung vào trên mặt Khiếu Thiên, lúc này, trên mặt Khiếu Thiên lại xuất hiện một bộ cười khổ.

    “Hắn cho ta tự do suy nghĩ, để cho ta tự mình phân rõ thị phi, để cho ta đưa ra sự lựa chọn, đây chính là lựa chọn của ta.” Khiếu Thiên mở miệng nói, nhìn như thản nhiên, nhưng Gia Vệ có thể nhìn ra, biểu hiện thản nhiên của Khiếu Thiên vẫn có chút kích động.

    “Lựa chọn sao?” Sau một lát, Tuyết nói chuyện đầu tiên, thanh âm của hắn cùng điệu cười nhạt trên mặt bất đồng, có vẻ rất là cứng nhắc, rất băng lãnh, giống như không phải thanh âm của loài người phát ra, mà giống như là tổng hợp của các loại thanh âm cứng nhắc.

    Mà ngay lúc này, Hồng trực tiếp nhảy lên, biến mất ở trong rừng, từ đầu đến cuối, nàng không có nói câu nào, đột nhiên tới, cũng đột nhiên đi.

    Tuyết vẫn nhìn Khiếu Thiên, một lát sau đó, mới mở miệng nói lần nữa, nói: “Từ nay về sau, hắn sẽ đem ngươi trở thành địch nhân, con trai ruột của mình sẽ là địch nhân của mình, cuộc sống của hắn có lẽ càng thêm cao hứng.”

    “Có một ngày như vậy, mặc kệ hắn có bỏ qua cho ta hay không, ta cũng sẽ không làm thương hại hắn.” Trên mặt Khiếu Thiên lại khôi phục nét cười nhạt, thoạt nhìn lúc này, hắn cùng với Tuyết giống như là cùng một người.

    Nghe lời nói của Tuyết và Khiếu Thiên, Gia Vệ và Mị Cơ đều nhíu mày, không rõ là chuyện gì.

    Có điều không đợi Gia Vệ và Mị Cơ biết rõ, Tuyết cũng nhảy lên một cái, biến mất ở trong rừng.

    Nới đây chỉ còn lại Gia Vệ, Mị Cơ và Khiếu Thiên với vẻ mặt cười nhạt.

    “Còn nhớ không, ta đã nói, nếu như đổi thành một kết quả khác, chúng ta có thể là anh chị em đấy.” Khiếu Thiên mở miệng nói, trên mặt xuất hiện dáng tươi cười chân thành.

    Gia Vệ lông mày nhăn lại, lắc đầu nói: “Chúng ta không có khả năng trở thành anh em.”

    Mị Cơ cũng lắc đầu, trên mặt tràn đầy vẻ hài hòa trang nhã.

    “Không thành anh em được sao?” nụ cười nhạt trên mặt Khiếu Thiên cũng không có biến mất, hắn trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Rất nhiều người cũng bất mãn với cuộc sống của mình, muốn bắt đầu lại, nhưng cơ hội bắt đầu lại, căn bản không tồn tại. Cho nên mỗi người chỉ cần biết, cuộc sống của mình, là của riêng mình, tự mình sắp đặt lấy, như vậy trong lòng của bọn họ đều sẽ có cảm giác thành công, mà sắp đặt cuộc sống của người khác, cũng sẽ khiến rất nhiều người trong lòng có cảm giác thành công, thế nhưng, người bị sắp đặt cuộc sống, sẽ tồn tại giống như một cái xác không hồn. Các ngươi không giống cái xác không hồn, mà ta cũng không muốn làm cái xác không hồn.”

    Nói đến đây, Khiếu Thiên dừng một chút, cúi đầu trầm ngâm trong chốc lát, lại ngẩng đầu lên, trên mặt xuất hiện vẻ tươi cười phát ra từ nội tâm, nói: “Cho nên, ta làm trái ý muốn của hắn, hắn muốn phải bắt được các ngươi, buộc người đã từng là đại ca hắn xuất hiện, buộc người đã từng chân chính là đại ca của hắn xuất hiện, thế nhưng ta đối với Tuyết và Hồng hạ độc, làm cho bọn họ không thể bảo trì thực lực để bắt các ngươi, như vậy hắn sẽ hận ta, đây không phải con đường hắn đã sắp đặt cho ta, nói lên rằng ta đã đi ra khỏi thế giới đã sắp đặt của hắn.”

    Khiếu Thiên hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn trời, nói: “Ta tự do rồi, nhưng ta cũng mờ mịt rồi.”
     
    rocklina thích bài này.
  2. FlameHaze

    FlameHaze Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    19/10/14
    Bài viết:
    1,867
    Được thích:
    8,383

    Chương 86: Căn cứ A tự sinh tự diệt.


    Nguồn: Sưu Tầm




    Khiếu Thiên đi, thực lực của Gia Vệ và Mị Cơ có thể ngăn hắn lại, nhưng hai người cũng không có ra tay.

    Nghĩ đến lời nói của Khiếu Thiên, mặc dù Khiếu Thiên là con trai của Khiếu Long, Gia Vệ và Mị Cơ đối với hắn cũng hận không nổi, bởi vì hắn là một người đáng thương, Gia Vệ và Mị Cơ đều có thể từ trong ngữ khí của hắn nghe được.

    Nhưng mà hai người thử tưởng tưởng bộ dáng của Khiếu Long theo lời Khiếu Thiên, nhận ra mình đối với người thần bí Khiếu Long này, lại nghĩ không ra.

    Đó là loại người như thế nào?

    Không thể nghi ngờ, hắn khiến cho rất nhiều người phải ngưỡng vọng quyền thế cùng tài phú của hắn, nhưng cuộc sống của hắn, sẽ là như thế nào? Hai người Gia Vệ và Mị Cơ từ trong lời Khiếu Thiên nghe ra, cuộc sống của Khiếu Long, cũng không phải như bọn họ tưởng tượng.

    “Có lẽ tất cả cần phải nỗ lực hơn.” Gia Vệ thấp giọng thở dài.

    Mị Cơ gật đầu, không nói lời nào, có điều trong ánh mắt của nàng, càng thêm sự kiên định.

    Nàng muốn báo thù, vì cha nàng báo thù.

    Cũng không chần chờ, Gia Vệ và Mị Cơ lại tiếp tục khởi hành, hướng về phương hướng căn cứ tiến tới.

    Ở chỗ này làm chậm trễ thời giờ như vậy, Thỏ và Tiểu Cường vậy mà không có đuổi kịp, Gia Vệ dùng vòng tay liên lạc với Thỏ, mới biết được Thỏ và Tiểu Cường đã đi trước họ.

    Mãng Hoang rừng rậm, mặc dù là Thỏ và Tiểu Cường cùng Gia Vệ và Mị Cơ cùng đi về căn cứ, nhưng cũng không cần phải đi cùng một đường.

    Mà vừa đi được không đầy hai giờ, Gia Vệ và Mị Cơ cũng nhận được tin tức căn cứ phát tới.

    Cuộc công kích đã kết thúc, nhưng căn cứ tổn thương nghiêm trọng, hơn một nghìn học viên cấp A bị tử thương quá nửa, chuyện này đối với căn cứ mà nói, là một đả kích trầm trọng.

    Học viên ở trong này, mỗi người đều là thiên chi kiêu tử (DG: đứa con kiêu ngạo của trời), đương nhiên, sau này sẽ có hơn một nửa học viên sẽ lập nhiều công cho đất nước, mà bây giờ tử thương nhiều như vậy, quốc gia cũng phải rung động.

    Bọn Gia Vệ cũng không có chần chờ, tiếp tục đi tới, lại đi gần ba giờ, Gia Vệ và Mị Cơ mới đi được tới căn cứ.

    Mà lúc này đây, Thỏ và Tiểu Cường đã ở đây rồi, trong năm người chỉ còn Hỏa Thương chưa tới.

    Vừa mới tới căn cứ, ánh mắt Gia Vệ liền bị một thân ảnh đứng sững trên một đống phế tích hỗn độn hấp dẫn.

    Thân ảnh kia không phải ai khác, chính là Thiếu tá về căn cứ sớm hơn nhiều so với bọn Gia Vệ.

    Mà lúc này đây, ở trước người thiếu tá, có mấy cỗ thi thể không trọn vẹn, có điều Gia Vệ có thể nhìn ra, mấy cỗ thi thể không trọn vẹn này, nhất định là những cường giả.

    Bây giờ, đã thành vong hồn.

    Thiếu tá đứng ở nơi đó cũng không nhúc nhích, cả người hắn đầy máu, nhưng không có một giọt máu nào là của hắn.

    Tất cả mọi người giống như đều sợ hãi hắn, không dám tới gần, mặc cho Thiếu tá đứng đó, không có người nào dám đi thu dọn thi thể xung quanh hắn.

    Ngoại trừ mấy người Gia Vệ, mọi người ở đây, cũng thấy được sự mạnh mẽ của Thiếu tá.

    Đám cường giả bị Thiếu tá giết chết này, đều mạnh mẽ không gì sánh được, làm cho học viên và huấn luyện viên của căn cứ cũng không chống đỡ được.

    Nhưng mà, thương vong trong căn cứ vừa bắt đầu không lâu, thân ảnh Thiếu tá xuất hiện ở trong căn cứ.

    Mười mấy cường giả kia có thể một chiêu giết chết huấn luyện viên, vậy mà trong chốc lát sau đó bị Thiếu tá xé rách cơ thể, không mất bao lâu thời gian, một mình Thiếu tá liền đem khoảng mười người giết hết, không có người nào còn hoàn chỉnh thân thể.

    Mà người công kích vào căn cứ, không chỉ có hơn mười người này, mà có gần ngàn người, mỗi người so với học viên cấp A đều mạnh hơn nhiều, yếu nhất cũng không kém huấn luyện viên căn cứ là bao nhiêu.

    Lúc đầu căn cứ bị đánh cho tan tác, sau khi Thiếu tá tới mới bắt đầu phản kích.

    Có thể nói là một mình Thiếu tá cứu căn cứ, cũng là một mình hắn, đánh lùi công kích của gần ngàn cường giả.

    Cái kia như là tiếng thét rung trời, như là nắm tay đập nát núi cao, đã khắc thật sâu trong lòng hết thảy mọi người ở đây, không ngớt học viên đối với Thiếu tá sinh ra kính nể, mà ngay cả các huấn luyện viên cũng càng thêm kính nể với Thiếu tá.

    Sau khi biết được những chuyện này, mấy người Gia Vệ trong lòng đều chấn động mạnh.

    Thiếu tá đã nói qua, hắn là người mạnh nhất căn cứ, vốn là năm người Gia Vệ còn chưa tin, thế nhưng thực lực thiếu tá như vậy, nói là mạnh nhất căn cứ cũng không thể sai được rồi.

    Chỉ có điều mấy người Gia Vệ không hiểu, Thiếu tá thân là người mạnh nhất căn cứ, tại sao lại đến căn cứ A, lại tại sao lại huấn luyện cho bọn họ.

    Dùng thời gian một ngày một đêm, thi thể trong căn cứ được thu dọn sạch sẽ, vô số cỗ thi thể được bỏ vào trong quan tài, chuẩn bị đem về cho cha mẹ của bọn họ ở nơi nào đó.

    Việc này đối với bậc cha mẹ, không thể nghi ngờ là đả kích cực lớn.

    Đương nhiên chuyện này đối với căn cứ A, không thể nghi ngờ cũng là đả kích rất lớn.

    Tử thương hơn nữa, vẫn còn mấy trăm người mất tích, chuyện như vậy dĩ nhiên lại phát sinh ở căn cứ A, khiến người ta khó tin được cỡ nào.

    Gần một nghìn cường giả tập kích căn cứ cứ như vậy không từ mà biệt, cũng chỉ có một số ít quốc gia mới có thể xuất ra được, mà bây giờ, người của căn cứ dĩ nhiên tra không được thân phận của bọn hắn.

    Có điều cũng không cần tra xét, tao ngộ của bọn Gia Vệ đã nói rõ tất cả.

    Lần tập kích này cũng không phải tới từ quốc gia nào, mà là đến từ một người, một tổ chức.

    Người kia đã từng là cường giả thứ hai của căn cứ Z, hôm nay hắn mang theo thành quả trở về, nhưng không phải về để báo ơn, mà trở về để phá hỏng.

    Mấy ngày sau, căn cứ A vẫn là một mảnh phế tích như cũ, hầu như tất cả học viên cũng rời khỏi nơi đây, mặc kệ sống hay là chết.

    Tại bên trong một tòa nhà không có bị sập, một đám người ngồi ở đây, năm người Gia Vệ thì lại đứng ở bên cạnh.

    “Bên trên quyết định đóng căn cứ A, cuối cùng, chúng ta chỉ có thể để cho căn cứ A tự sinh tự diệt, bên trên sẽ không tiếp tục cung cấp tài nguyên cho chúng ta nữa.” Lão giả ở vị trí thủ tọa mở miệng nói, trên thân hắn là một bộ y phục huấn luyện không có gắn quân hàm, làm cho người ta nhìn không ra hắn có quân hàm gì.

    Có điều, ngay cả Thiếu ta cũng đối với người đó cung kính, không dám lỗ mãng.

    “Tự sinh tự diệt? Vậy những học viên kia làm sao bây giờ?” Thiếu tá chau mày, hỏi.

    “Học viên?” Lão giả lông mày cũng nhăn chặt lại, sau một lát, nói: “Toàn bộ học viên cũng cho trở về nhà rồi, căn cứ A, đã không có năng lực tiếp tục huấn luyện học viên.”

    Trong lời nói của lão giả mang theo một nét bi thương, căn cứ A từng là khu vực nền tảng, cường giả của bốn căn cứ phía trên, có rất nhiều người là từ căn cứ A thăng cấp lên, mà bây giờ, căn cứ A lại đối mặt với sự diệt vong.

    “Vậy thì triệu hồi toàn bộ thành viên, chúng ta tự sinh tự diệt, lẽ nào chúng ta không sống nổi sao?” Một người trung niên quân hàm đại tá nói.

    Lão giả nhìn Đại tá kia một chút, chợt lại nhìn về Thiếu tá, cũng không có nói gì.

    Rất rõ ràng, ý của hắn là để cho Thiếu tá đưa ra quyết định cho việc này.

    “Tất cả thành viên đều có nhiệm vụ của mình trong người, căn bản không thể động dụng bọn họ.” Thiếu tá lông mày chau lại, nói: “Bây giờ căn cứ A cần nghỉ ngơi và hồi phục, căn bản không thể thu thêm học viên, hiện tại cái duy nhất chúng ta có thể dựa vào, chính là năm người bọn họ.”

    Thiếu tá chỉ tay về phía năm người Gia Vệ.

    “Năm người bọn họ còn chưa có trở thành thành viên phải không?” Lão giả hỏi.

    “Cái gì trở thành hay không trở thành, bọn họ đã trải qua khảo hạch, chúng ta bây giờ còn có quyền thu nạp thành viên sao?” Thiếu tá lắc đầu nói, lần công kích này, xem như đã là khảo hạch rồi.

    Nghe xong lời Thiếu tá nói, một phòng hơn chục người đều nhìn về phía năm người Gia Vệ, Mị Cơ, Hỏa Thương, Thỏ và Tiểu Cường.

    Nhìn sắc mặt ửng đỏ có chút ngại ngùng của Tiểu Cường, nhìn Thỏ thì giống như là một tiểu cô nương, lại nhìn có chút quyến rũ yếu nhược của Mị Cơ và Gia Vệ, trong năm người, cũng chỉ có Hỏa Thương có thể làm cho người ta yên tâm.

    “Ngoại trừ như vậy, còn có thể có biện pháp khác sao? Lẽ nào đám các ngươi cũng đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ? Nhiều năm ở lại trong căn cứ như vậy, các ngươi còn có năng lực ứng biến như năm đó sao?” Thiếu tá hừ lạnh một tiếng nói.

    Hơn mười người đang ngồi, mỗi người cũng đều là nhân vật không đơn giản, bọn họ đều đã từng là thành viên cấp A, hơn nữa đều là những thành viên ưu tú, nhưng ở lại căn cứ nhiều năm như vậy, chính bọn họ cũng không xác định được khi ra ngoài còn có thể thích ứng được nữa hay không.

    Nhất là, cho dù là bọn họ đi ra ngoài, cũng cần một đoàn đội cường lực hoàn chỉnh giúp đỡ, mà lúc này, bọn họ nếu như thiếu một người cũng không được, mỗi người đều có nhiệm vụ riêng, thiếu một người, đoàn đội này liền không hoàn chỉnh rồi, không nhất định nắm chắc, bọn họ thật ra tự nguyện mạo hiểm, nhưng nếu như bại lộ thân phận, thì căn cứ A sẽ không còn có khả năng giữ lại được nữa.

    Cho dù là được giữ lại, căn cứ A cũng không còn được biết đến nữa.

    Năm người Gia Vệ không nói gì, năm người đều nhìn hơn mười người tiền bối ở đây, muốn biết được quyết định cuối cùng của bọn họ.

    Thời gian nửa giờ, trong phòng cực kỳ yên tĩnh, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, không có ai nói chuyện cả.

    Cuối cùng, vẫn là vị lão giả thủ tọa kia mở miệng nói: “Vậy để cho năm người họ thăng cấp thành viên đi, có điều năm người bọn họ từ giờ trở đi, sau khi nhận thù thao của nhiệm vụ tiếp nhận, phải đưa một nửa cho căn cứ.”

    Lời của lão giả vừa dứt, tất cả mọi người nhìn về năm người Gia Vệ.

    Năm người Gia Vệ nhìn nhau, cuối cùng đều gật đầu, Gia Vệ nói: “Căn cứ đã bồi dưỡng chúng ta, chúng ta hiểu được có ân cần phải báo.”

    “Ta có một điều kiện.” Đúng lúc này, Mị Cơ tiến lên một bước, mở miệng nói.

    “Điều kiện gì?” Lão giả nhíu mày, trầm giọng hỏi.

    Chân mày Thiếu tá cũng hơi nhíu lại, liếc mắt nhìn Mị Cơ, nhưng không có ngăn cản Mị Cơ.

    “Chờ sau khi căn cứ khôi phục, ta muốn để cho huấn luyện viên trưởng tiếp tục huấn luyện chúng ta.” Mị Cơ nhìn Thiếu tá một chút, đối với lão giả nói.

    Tất cả mọi người đều sửng sốt, không ai nghĩ đến điều kiện Mị Cơ đưa ra lại là như vậy.

    “Chỉ cần các ngươi chịu được, còn ta không có ý kiến.” Thiếu tá lặng lẽ cười, hắn cũng không nghĩ tới Mị Cơ đưa ra điều kiện này, trực tiếp gật đầu đáp ứng.

    Trên mặt lão giả cũng lộ ra nét tươi cười, nếu như Mị Cơ đưa ra điều kiện gì quá đáng, hắn thật khó đáp ứng, mà điều kiện này, nếu Thiếu tá đáp ứng rồi, hắn cũng không cần nói gì nữa.

    “Được rồi, từ nay về sau, năm người các ngươi là thành viên của căn cứ chúng ta, trong những ngày kế tiếp, căn cứ sẽ sắp xếp cho các ngươi một số nhiệm vụ đơn giản, theo sự tăng tiến năng lực của các ngươi, nhiệm vụ căn cứ sắp xếp cho các ngươi càng ngày càng khó, đương nhiên, thù lao trả cũng sẽ càng ngày càng nhiều.” Lão giả vẻ mặt nghiêm túc nói.

    Thành viên chấp hành nhiệm vụ cũng không phải đều có thể an toàn trở về, mặc dù có đội ngũ mạnh mẽ giúp đỡ, nhưng vẫn có rất nhiều thành viên vì nhất thời sơ sẩy mà đánh mất tính mạng, mà tỉ lệ chết khi lần đầu chấp hành nhiệm vụ là cao nhất, đây cũng là vì sao lựa chọn thành viên cấp A lại khó như vậy.
     
    rocklina thích bài này.
  3. FlameHaze

    FlameHaze Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    19/10/14
    Bài viết:
    1,867
    Được thích:
    8,383

    Chương 87: Nhiệm vụ cấp S.


    Nguồn: Sưu Tầm




    “Đây là năm cái nhiệm vụ đơn giản, ngoài một người được giao cho nhiệm vụ cấp S, nhiệm vụ của bốn người khác cấp S cũng chưa tới, bình thường mà nói, loại nhiệm vụ này căn cứ chúng ta sẽ không nhận đâu, có điều lần này vừa lúc huấn luyện năng lực tự chủ của các ngươi một chút, cho nên mới nhận đấy.” Trên vòng tay của Thiếu tá xuất hiện năm cái hình ảnh, là năm phong thư được phong kín, mấy người Gia Vệ cũng không biết nội dung trong đó, nhưng lại có thể biết năm cái nhiệm vụ này không có đơn giản.

    Năm người bọn họ chấp hành qua một lần nhiệm vụ, chính là lần đi tới hầm mỏ kia, nhiệm vụ đó được xem là nhiệm vụ cấp S, nhưng cùng lần này bất đồng, lần trước năm người bọn họ cùng nhau hành động, đều có thể đưa ra ý kiến. Mà bây giờ, mỗi người bọn họ phải đi chấp hành một nhiệm vụ.

    “Đưa cái nhiệm vụ cấp S kia giao cho ta đi.” Gia Vệ mở miệng nói, cũng không chần chờ, tay trái vươn ra điểm vào trên cái phong thư nhiệm vụ cấp S một cái, phong thư kia liền hóa thành một đạo lưu quang tiến nhập vào vòng tay trên tay Gia Vệ rồi biến mất không thấy gì nữa.

    Mà lúc đó, trong đầu Gia Vệ liền có thêm một đoạn thông tin, chính là giới thiệu về cái nhiệm vụ cấp S kia.

    Thấy Gia Vệ lựa chọn nhiệm vụ cấp S kia, bốn người Hỏa Thương cũng không nói gì thêm, dù sao trong năm người, Gia Vệ là mạnh nhất, những người khác muốn đơn độc hoàn thành một nhiệm vụ cấp S, cũng sẽ vô cùng khó khăn.

    Không bao lâu, bốn người Hỏa Thương cũng đều chọn xong nhiệm vụ, bốn nhiệm vụ kia độ khó không kém nhau bao nhiêu, cho nên bốn người cũng không cần lựa chọn, mỗi người đều tùy ý nhận lấy một cái.

    “Buổi tối hôm nay sẽ đem các ngươi đến địa điểm chỉ định, trong quá trình chấp hành nhiệm vụ, cho dù cần sự trợ giúp gì, cũng có thể thông qua vòng tay liên lạc với căn cứ, căn cứ sẽ cho ngươi thông tin cần có và trợ giúp.” Thiếu tá vẻ mặt nghiêm túc nói.

    Dù sao cả đám Gia Vệ còn quá nhỏ, trong năm người, Gia Vệ cũng không phải là nhỏ nhất, nhỏ nhất là Tiểu Cường và Thỏ, hai người bọn họ mới mười tám tuổi, so với Gia Vệ còn nhỏ tuổi hơn một ít.

    Mười tám tuổi thành thành viên cấp A, trong lịch sử căn cứ cũng rất hiếm thấy, mà bọn họ tuy rằng chấp hành nhiệm vụ chưa được xem là cấp S nhiệm vụ, nhưng vẫn làm người khác thấy lo lắng.

    “Chúng ta đã biết.” Mấy người Gia Vệ gật đầu.

    Thiếu tá cũng gật đầu, rồi rời khỏi đây.

    “Nhiệm vụ lần này, nhất định phải hoàn thành, trải qua nhiệm vụ hầm mỏ kia, chúng ta cũng biết đây không phải trò đùa, mà tùy lúc có thể mất đi tính mạng.” Thiếu tá đi rồi, Hỏa Thương thanh âm trầm xuống nói.

    Gia Vệ gật đầu nói, “Không sai, đây không phải trò đùa, không thể có một sai lầm gì, bởi vì nếu có điểm sai lầm, cái giá phải trả có thể là tính mạng của chúng ta.”

    “Về phần thực lực, chúng ta cũng đủ rồi, không chỉ là tự bảo vệ mình, hoàn thành nhiệm cũng không phải khó khăn nhiều, nhưng chỉ sợ từng trải quá ít, đến lúc đó lại không biết xử lý như thế nào.” Mị Cơ cảm thán nói, nàng nói như vậy cũng không phải nói mình, mà là nói Thỏ và Tiểu Cường.

    Hai người họ, một người hồn nhiên như tiểu loli, một người thì như đại nam hài lại hay ngại ngùng, làm sao có thể yên tâm về bọn họ được?

    “Ta không sao, nhiệm vụ của ta rất dễ hoàn thành.” Thỏ vội vàng nói.

    Tiểu Cường sắc mặt cũng đỏ lên, có điều cũng mở miệng nói: “Nhiệm vụ của ta cũng không khó.”

    “Vậy thì được, bất kể như thế nào, an toàn của mình là quan trọng nhất, có biết không?” Hỏa Thương vỗ vai Tiểu Cường, nói.

    Mấy người đều gật gật đầu, chứng tỏ mình đã biết.

    Tiếp đó, năm người dùng điểm cống hiến của mình đi đổi lấy vật dụng, năm người cũng đổi thêm một ít thuốc, phòng ngừa trong khi làm nhiệm vụ bị thương.

    Gia Vệ cũng đổi lấy một khẩu súng, dù Gia Vệ dùng súng cũng không hiểu rõ lắm, nhưng nhiệm vụ lần này rất có thể phải dùng tới, cho nên liền tùy ý đổi một cây.

    Đương nhiên Gia Vệ cũng thông qua vòng tay xem được một chút phương pháp sử dụng súng, lúc này mới phát hiện, chính mình đổi lấy một khẩu súng ngắn FN57 cũng không tệ.

    Vào lúc đêm tối, năm người được năm cái trực thăng mang ra khỏi căn cứ, hướng về phía ngoài bay đi.

    Hệ thống quân chi viện khổng lồ của căn cứ cũng rất nhanh được vận hành, trước đây tuy rằng cũng đã vận hành, thế nhưng cũng chỉ là đối với các thành viên cũ, bây giờ năm thành viên mới cùng đi làm nhiệm vụ lần đầu tiên của mình, tinh thần của tất cả mọi người đều hoàn toàn nâng lên gấp đôi.

    Gia Vệ khi tỉnh lại, còn đang trên trực thăng, bị nhốt trong tủ sinh học, Gia Vệ cũng không làm động tác gì, chỉ an tĩnh nằm ở trong đó, nhưng ngủ không được, lần đầu tiên đơn độc đi chấp hành nhiệm vụ, trong lòng Gia Vệ cũng rất khẩn trương.

    Dù sao thù lao nhiệm vụ này so với thù lao nhiệm vụ cấp S lần trước cao hơn, được mười lăm huyết sắc cống hiến điểm, nếu như đổi thành tiền mà nói, đủ cho Gia Vệ trở thành một nhà triệu phú.

    Không biết đi tiếp bao lâu, trực thăng rốt cục hạ xuống, tủ sinh học của Gia Vệ cũng được đưa ra khỏi trực thăng, ngay sau đó, Gia Vệ chợt cảm thấy trên cánh tay đột nhiên mát lạnh, hắn chờ thời gian thích liền mở mắt ra.

    Ở đây, không hề giống nơi trực thăng đã đưa tới trước kia, trước kia trực thăng mang bọn Gia Vệ ra ngoài rồi để họ lại ở nơi không người, mà bây giờ, trực thăng dĩ nhiên dừng lại trên đỉnh một tòa nhà.

    Đây là một tòa nhà trung tâm thành phố, mà tòa nhà này rất cao, tại thành phố này cũng là công trình kiến trúc số một số hai.

    Nhớ tới nội dung nhiệm vụ lần này, Gia Vệ đột nhiên cảm thấy mười lăm huyết sắc cống hiến điểm có chút hơi ít.

    Dù sao hắn lần này là cần bảo vệ người khác, là một phú bà trong nhà có hàng trăm triệu, chỉ cần hắn biểu hiện thật tốt, tiện tay còn không cho mấy chục triệu hay sao?

    Không bao lâu, một bóng người xuất hiện trong tầm mắt Gia Vệ, mà những người khác trên trực thăng, cũng mở cửa đi xuống.

    “Xin chào, ta là Trịnh Tung, đội trưởng đội hành động lần này. » Nam tử thoạt nhìn trên dưới 40 tuổi vươn tay phải ra với Gia Vệ, nói.

    Hắn thân cũng không cao lắm, cùng Gia Vệ bây giờ gần bằng nhau, khoảng trên dưới 1m76, mà Trịnh Tung vóc người cũng không lộ ra vẻ cường tráng, có điều Gia Vệ lại có thể nhìn ra, trên cánh tay hắn, đều là cơ bắp, có thể thấy được khí lực của hắn so với mấy người to xác thì còn lớn hơn.

    Đồng thời Trịnh Tung này tuy rằng lần đầu tiên gặp Gia Vệ, nhưng nụ cười trên mặt lại như là nhìn thấy bạn bè vậy, làm cho Gia Vệ cảm giác thân thuộc không gì sánh được nhưng lý trý mách bảo làm cho Gia Vệ có chút đề phòng.

    Gia Vệ đối với sự tồn tại của người này cũng không kinh ngạc, tin tức trong nhiệm vụ nói, ngoại trừ Gia Vệ ra, người cần bảo vệ còn mời thêm vệ sĩ, mà Gia Vệ là do quốc gia đưa cho nàng làm vệ sĩ, nàng không cần trả tiền.

    Rất nhiều người cũng nghĩ hàng tiện lợi cũng không phải hàng tốt, huống chi lại là đồ miễn phí.

    Cho nên lúc này Gia Vệ có vị trí như thế nào trong lòng người cần bảo vệ kia, có thể nghĩ ra được.

    « Ta là Long Tứ. » Gia Vệ vươn tay phải cùng Trịnh Tung bắt tay, trên mặt tươi cười nói.

    Thấy nụ cười trên mặt Gia Vệ tự nhiên như vậy, Trịnh Tung cũng sửng sốt, tên nhóc này mới có mười tám tuổi, lại đạt được loại cảnh giới này, làm cho hắn rất là kinh ngạc.

    Cười cười, tịnh tung lúc này mới đứng thẳng thân mình, vươn tay nói : « Trác nữ sĩ đã chờ ngươi bên trong, một giờ sau, chúng ta sẽ xuất phát. »

    Gia Vệ gật đầu, cũng không chần chờ, theo hướng Trịnh Tung chỉ đi tới.

    Trịnh Tung theo sau lưng Gia Vệ, hai con mắt không có rời khỏi cước bộ của Gia Vệ, sau một lát, hắn liền nhíu mày, không bao lâu lại cười khổ lắc đầu.

    Trịnh Tung là trụ cột của công ty vệ sĩ kia, khả năng toàn diện là đứng đầu, bây giờ được dùng giá cao mời tới, tự nhiên là muốn có một tràng đại chiến, để cho thanh danh của mình càng thêm lớn.

    Biết được người quốc gia phái tới muốn đoạt bát cơm của hắn, anh em dưới tay hắn tuy rằng đều không cam lòng, nhưng Trịnh Tung cũng không có lưu tâm mấy.

    Hắn tuy rằng chưa từng đi lính, thế nhưng biết thực lực của những người tham gia quân ngũ như thế nào, hắn có lòng tin vượt lên trước tên lính được phái tới này.

    Nhưng Trịnh Tung như thế nào cũng không ngờ, người quốc gia phái tới, cư nhiên lại là một thanh niên, một thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi.

    Có điều Trịnh Tung cũng không có coi thường Gia Vệ, năng lực ứng biến của Gia Vệ khiến Trịnh Tung phải kinh ngạc, nhưng Trịnh Tung nhìn mãi, cũng nhìn không ra Gia Vệ bất phàm chỗ nào, càng nhìn thân thủ Gia Vệ, Trịnh Tung càng nhìn không ra Gia Vệ thực lực như thế nào.

    Không bao lâu, Gia Vệ và Trịnh Tung đi tới trong một gian phòng, mà nhìn thấy người trong phòng, Gia Vệ liền trực tiếp ngây ngẩn cả người.

    Trong phòng có bốn người, một người đàn ông, hai người phụ nữ còn có một đứa trẻ.

    Người đàn ông kia vóc người cường tráng, trên lưng mang một balo cực lớn, balo tạo ra vết hằn, có thể đoán được đồ vật nam nhân kia vác trên lưng rất có thể là súng ống.

    Người đàn ông này vẻ mặt kiêu ngạo, nhất là khi thấy Gia Vệ đi tới, trên mặt hắn càng lộ ra vẻ khinh thường.

    Mà hai người nữ kia, một người đứng ở bên cạnh nam nhân cường tráng kia, trên tay vuốt ve một thanh tiểu đao, tóc ngắn phối hợp áo da bó sát người, đem các chỗ lồi lõm của nàng đều hiện ra.

    Chỉ có điều, biểu tình trên mặt nữ tử, cũng làm cho ấn tượng của Gia Vệ đối với nàng không được tốt cho lắm.

    Biểu tình trên mặt nữ tử, so với nam nhân cường tráng kia còn muốn kiêu ngạo hơn, thậm chí biểu tình khinh thường còn trực tiếp biểu hiện ra, nàng không hề kiêng kỵ nhìn Gia Vệ từ trên xuống dưới, liên tục phát ra tiếng cười “Xì Xì” khinh thường.

    Một người nữ khác, lại ngồi ở phía sau bàn công tác, trên người mặc tây trang màu đen, bên trong áo sơ mi trắng, trên sống mũi mang một loại kính không gọng, tóc buộc tỉ mĩ sau ót, làn da vô cùng mịn màng, tuy rằng cách ăn mặc của nàng biểu hiện ra nàng ít nhất cũng là một nữ nhân đã ngoài ba mươi tuổi, thế nhưng trong lòng Gia Vệ vẫn không khỏi đem nàng so sánh với Mị Cơ và Thỏ.

    Lúc này, nữ nhân này còn đang chơi đùa với một đứa trẻ khoảng ba bốn tuổi, thấy Gia Vệ đi tới, cũng chỉ là nhìn thoáng qua mà thôi, căn bản không có đem Gia Vệ nhìn ở trong mắt.

    “Trác nữ sĩ, người này là Long Tứ quốc gia phái tới bảo vệ người.” Trịnh Tung tiến lên giới thiệu nói.

    Gia Vệ bị lời nói của Trịnh Tung làm cho sửng sốt, trong tin tức nhiệm vụ có được ảnh ảnh chụp và thông tin về Trác Thiến, nhưng ảnh chụp so với người thật quá khác nhau, làm cho Gia Vệ không nhận ra được.

    Trong ảnh chụp, Trác Thiến vẻ mặt màu sắc trang nhã, giống như băng tuyết Nữ Vương cao ngạo ở trên cao, khiến người ta chỉ có thể ngửa mặt nhìn lên.

    Mà Trác Thiến trong hiện thực, trên mặt cũng mang một dáng tươi cười mê người, mặc trang phục nghề nghiệp, nhưng cũng không làm cho người ta cảm thấy giống như nữ nhân mỹ lệ xa cách người cả ngàn dặm, mà là một bà mẹ thiện tâm.

    Càng làm Gia Vệ không giải thích được là, trong tin tức nói Trác Thiến là hai mươi sáu tuổi, một nữ nhân hai sáu tuổi liền có tài sản giá trị hàng trăm triệu, đã có con rồi? Đồng thời, một nữ nhân hai mươi sáu tuổi có tài sản giá trị hàng trăm triệu, lại là nữ nhân bình dị gần gũi như thế?

    Ngay trong nháy mắt, Gia Vệ đoán ra được, nữ nhân này, có cố sự (chuyện xưa cũ).
     
    rocklina thích bài này.
  4. FlameHaze

    FlameHaze Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    19/10/14
    Bài viết:
    1,867
    Được thích:
    8,383

    Chương 88: Tranh đấu.


    Nguồn: Sưu Tầm




    Nghe được Trịnh Tung giới thiệu, Trác Thiến cũng chỉ đối với Trịnh Tung cười cười, rồi đối với Gia Vệ gật đầu, liền tiếp tục chơi đùa với đứa trẻ ba bốn tuổi kia.

    Hoàn toàn không có đem Gia Vệ để vào mắt, có thể nói, Trác Thiến có phản cảm với người quốc gia phái tới bảo vệ nàng, vì vậy cố tình bày ra sắc mặt không tốt nhìn Gia Vệ.

    Trịnh Tung thấy thế, quay qua Gia Vệ cười khổ một cái, không nói gì.

    Dù sao Trác Thiến là chủ của họ, bọn họ không thể nói gì thêm.

    Sau một lát, Trịnh Tung liền đi tới bên người Gia Vệ, thấp giọng nói: “Chắc hẳn Long Tứ huynh đệ biết lộ trình lần này rồi chứ?”

    Gia Vệ gật đầu, thấp giọng trả lời: “Đã biết, như thường thì là năm ngày, nhưng dự định ở lại thêm năm ngày, nói cách khác, có thời gian mười ngày, đi đi lại lại.”

    Trịnh Tung cũng gật đầu, nói: “Không sai, mà lần này chúng ta cần va chạm, cũng không phải người lương thiện gì, mà là phần tử vũ trang khủng bố giết người không chớp mắt, bọn hắn bây hiện tại cũng không thể gọi là phần tử khủng bố, mà là chính phủ Bắc Libya.

    “Những thứ này ta cũng biết, bọn họ là phần tử khủng bố cũng được, là chính phủ cũng được, không có quan hệ gì với ta, nhiệm vụ của ta là bảo vệ Trác Thiến an toàn.” Gia Vệ gật đầu, hắn có thể nghe ra được Trịnh Tung nhắc nhở là có ý tốt.

    Rất nhiều người chết suy nghĩ, một chuyện tình nhỏ không cần ra tay, chỉ cần dĩ hòa vi quý, cuối cùng lại đánh mất tính mạng.

    Tuy rằng sống chết của Gia Vệ cùng Trịnh Tung không quan hệ, nhưng dù sao Gia Vệ cũng là người nhà nước, nếu như Gia Vệ xảy ra chuyện gì, hắn cùng công ty vệ sĩ sau lưng hắn tất nhiên sẽ bị liên lụy.

    “Ngươi biết là tốt rồi, có thể nói lần này chúng ta đi vào long đàm hổ huyệt (đầm rồng hang hổ, chỉ nơi cực kỳ nguy hiểm), nếu quả thật đánh nhau, muốn an toàn rời khỏi, quả thật rất khó.” Trịnh Tung vẻ mặt ngưng trọng nói.

    Ngoài sáng chỉ có bốn người bọn họ đi theo Trác Thiến, kỳ thực ở trong tối, công ty vệ sĩ đã sớm cho hơn mười người đến Bắc Libya rồi, nếu quả thật có đánh nhau, bọn họ cũng dễ chạy trốn hơn.

    Nhưng tất cả mọi người biết, nếu đánh nhau thật, thì cho dù công ty vệ sĩ phái đi vài trăm người, khả năng chạy trốn an toàn cũng rất nhỏ.

    Dù sao đối phương là phần tử vũ trang, trang bị của bọn họ tuy rằng không phải tốt nhất, thế nhưng cũng khó chống lại hỏa lực mạnh của chúng.

    Bọn Trịnh Tung có cường đại, một người cũng chỉ có thể cầm đủ trang bị cho một người, về phần cái gì đại bác xe tăng, bọn họ không có khả năng có, cũng không có thể lái đi được.

    Còn đối phương, đại bác xe tăng cái gì cũng không thiếu, nhất là bọn họ vừa mới chiến tranh xong, thậm chí còn có một vài khu còn chiến tranh, đối với phương diện này hiển nhiên đối phương tương đối quen thuộc.

    “Yên tâm, Trác Thiến sẽ không phải chịu một thương tổn gì, ta sẽ đem nàng an toàn trở về đây.” Đối với việc Trác Thiến không nhìn, Gia Vệ cũng không ý kiến gì, dù sao người ta là phú bà trăm triệu, mình cùng người ta chênh lệch quá lớn, có điều chuyện này là nhiệm vụ Gia Vệ tiếp nhận, nhiệm vụ liên quan đến căn cứ A có thể quật khởi hay không, Gia Vệ tự nhiên không thể có bất kỳ sai lầm nào.

    Trịnh Tung gật đầu, hắn nhìn chằm chằm Gia Vệ một chút, sau một lát mới đi tới bên cạnh hai người một nam một nữ kia.

    Không bao lâu, Trịnh Tung và một nam một nữ kia đi tới, đi tới bên người Gia Vệ, Trịnh Tung liền cười giới thiệu nói: “Đây là Tank, tên là Triệu Đàm Khắc, ngươi gọi hắn Tank là được. Đây là Đàm Hồng Vũ, gọi Hồng Vũ là được. Đây là hai đồng đội của ta, cũng là huynh đệ và muội muội của ta, hi vọng lần này chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.”

    Gia Vệ gật đầu cười, vươn tay phải nói: “Gọi Long Tứ là được.”

    Tank vươn bàn tay to nắm tay Gia Vệ, có điều vừa nắm xong, hai người Tank và Hồng Vũ trên mặt xuất hiện một nụ cười nhạt.

    Trịnh Tung thấy thế thì cau mày, nhưng cũng không nói gì thêm, mà lại cau mày nhìn về phía Tank và Gia Vệ bắt tay, hắn cũng cần hiểu được thực lực của Gia Vệ mới có thể phân công nhiệm vụ cho Gia Vệ được tốt.

    Chỉ có điều, sau một lát, hai người Trịnh Tung và Hồng Vũ đều là mở to hai mắt nhìn.

    Dưới cái nhìn của họ, Tank chậm rãi cúi người hướng về một bên, hai mắt trừng lớn, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

    Tank nhe răng há miệng, không thể nghi ngờ là phải chịu đau đớn rất lớn, mà nơi bị đau, cũng chỉ có bàn tay đang bắt tay Gia Vệ.

    “Tank huynh đệ thật sự là nhiệt tình quá.” Gia Vệ cười cười, chậm rãi buông bàn tay to của Tank ra, sau đó, nắm tay mình, lặng lẽ nói.

    Mà lúc này, bàn tay to của Tank cũng bị biến dạng, giống như bị vật nặng nghiền đè quá mức, có điều Tank cũng không có bị thương tổn gì, chỉ là vô cùng đau nhức mà thôi.

    Tank không nói gì, hắn lúc này đau đến mức nhe răng há miệng, sắc mặt trắng bệch, tuy rằng tức giận, nhưng cũng không dám làm ra chuyện gì quá đáng.

    Lúc này, Trịnh Tung và Hồng Vũ đều mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía Gia Vệ.

    Người thanh niên này vóc người gầy yếu, lại có sức mạnh như vậy.

    Phải biết là, cho dù là Trịnh Tung cũng rất khó đem Tank biến thành như vậy, dù sao vóc người Tank cơ bắp dày đặc, cho dù là Trịnh Tung, về khí lực cũng so với Tank lớn hơn một chút mà thôi.

    “Ha ha, là Trịnh Tung tôi mắt kém rồi, ta thay mặt Tank xin lỗi Long Tứ huynh đệ.” Trịnh Tung cười khổ nói.

    Hồng Vũ lúc này cũng không dám nói gì, dù sao chỉ cần chút chuyện vừa rồi, là nhìn ra được Gia Vệ không phải thoạt nhìn vô dụng như bề ngoài.

    “Trịnh ca khách khí, nếu chúng ta cùng hợp tác, tất nhiên phải biết rõ tất cả thực lực mới đúng.” Gia Vệ cười nói.

    “Không sai, nếu Long Tứ huynh đệ có thể nghĩ như vậy, Trịnh Tung cũng yên tâm, lần hành động này, tất nhiên sẽ không phát sinh cái gì ngoài ý muốn.” Trịnh Tung gạt đầu nói, vẻ mặt tươi cười, lúc này Trịnh Tung đã xem Gia Vệ thành người có cấp độ để đối đãi.”

    Cùng lúc đó, Trịnh Tung trong đáy mắt cất dấu vẻ khiếp sợ không gì sánh được.

    Hắn đối với quân ngũ hiểu biết không ít, dù sao hắn là dựa vào làm vệ sĩ kiếm bát cơm, đối với vấn đề thực lực trong xã hội hiểu rất nhiều sự tình.

    Trong hiểu biết của hắn, thực lực của hắn so với sĩ quan bình thường mạnh hơn rất nhiều, cho dù là gặp phải bộ đội đặc chủng, mình cũng chiếm được thế thượng phong.

    Mà bây giờ, Gia Vệ tuổi còn nhỏ, lại có thực lực như vậy, quả thực làm cho Trịnh Tung khiếp sợ.

    Từ lúc nào, binh lính mạnh mẽ như vậy?

    Trịnh Tung lại không biết, hắn vừa bắt đầu đã gặp nhầm lẫn.

    Hắn cho là, nhân vật gọi là vệ sĩ của quốc gia, tất nhiên là có từng tham gia quân ngũ, đồng thời có thực lực mạnh mẽ trong hàng lính đấy, hắn lại không biết, Gia Vệ cũng không phải lính, bất luận tìm quân khu nào cũng không có Gia Vệ trong đó.

    Không bao lâu, Tank không còn nhe răng nữa, tay cũng khôi phục nguyên dạng, lúc này Tank mới khôi phục bản tính của mình.

    Dường như những người to con trong thiên hạ đều có chung một tính cách, Tank đi tới bên người Gia Vệ, trực tiếp đấm vào vai Gia Vệ một cái, nói: “Huynh đệ, ca ca ta phục rồi.”

    Gia Vệ cười nói: “Cái gì phục hay không phục chứ, chúng ta bây giờ là chiến hữu, phải chiếu cố lẫn nhau mới được.”

    Mà Trịnh Tung ở một bên trong mắt lại hiện lên thần sắc kinh ngạc, một đấm của Tank ngay hắn chịu phải cũng phải rung vai một cái, mà Gia Vệ bị Tank đấm cho một đấm, vai dĩ nhiên không động tý nào.

    Nụ cười trên mặt Gia Vệ càng sâu sắc, hắn thấy được biểu tình của Trịnh Tung, hắn cần chính là hiệu quả này.

    Để Trịnh Tung nhận rõ thực lực của mình, Trịnh Tung mới không xem mình trở thành một cái ràng buộc, mới có thể bảo vẹ tốt Trác Thiến, đây chính là suy nghĩ của Gia Vệ.

    Trác Thiến ở sau bàn làm việc không thấy được mọi chuyện ở đây, có lẽ nói nàng đối với mấy chuyện đó không có hứng thú gì, chỉ cùng đứa trẻ kia chơi đùa, đứa bé phát ra tiếng cười liên tục, làm cho trên mặt Trác Thiến cũng tươi cười.

    Gần một giờ đồng hồ trôi qua, mấy người một thân tây trang, mang theo kính râm đen đi tới.

    Đi cùng còn có một nữ tử mang kính mặc trang phục công sở màu xám, trong tay nàng cầm một cái túi không nhỏ, trên tay cầm một chồng văn kiện.

    “Trác tổng, ký tên vào những văn kiện này xong, chúng ta có thể xuất phát.” Nữ tử kia đem đống văn kiện trong tay đặt trên bàn công tác, mở miệng nói.

    Lúc này đây, Trịnh Tung đối với Gia Vệ thấp giọng nói: “Đây là thư ký của Trác tổng, gọi là Trương Lệ Anh, cùng Trác tổng giống nhau, đều là nữ cường nhân.”

    Gia Vệ gật đầu, Trương Lệ Anh này đích thật là một bộ dạng của nữ cường nhân, thiên sinh lệ chất đều bị nàng giấu ở dưới vẻ mặt nghiêm túc, đối với những thứ ở bên ngoài giống như không nhìn thấy làm cho người ta có cảm giác cô không gần gũi, cho người khác cảm giác xa cách ngàn dặm.

    Trác Thiến ngồi thẳng người, tỉ mỉ nhìn một văn kiện Trương Lệ Anh lấy ra một chút, một lát sau liền ký tên của mình vào.

    Sau đó nàng đứng dậy, khom lưng ôm lấy đứa bé ba bốn tuổi kia, nói: “Chúng ta đi thôi.”

    Đứa bé kia còn cầm trong tay món đồ chơi Siêu Nhân Điện Quang và Quái Thú, đem tâm tư vẻ mặt vào trong Siêu Nhân Điện Quang đại chiến Quái Thú tìm niềm vui, căn bản không them để ý đi nơi nào.

    Mà lúc này, Trịnh Tung và Gia Vệ đều nhíu mày.

    Nếu như nói độ khó của việc bảo vệ Trác Thiến là một, thì bảo vệ đứa bé có độ khó là mười rồi, Trác Thiến mang theo đứa bé xinh đẹp này, không thể nghi ngờ sẽ tăng thêm độ khó cho việc bảo vệ của bọn họ.

    “Long Tứ huynh đệ, đến lúc ngươi nên nói rồi.” Chờ Trác Thiến và Trương Lệ Anh đi ra ngoài, Trịnh Tung liền đối với Gia Vệ đang đi nói.

    Gia Vệ ngẩn ra, chợt cau mày hỏi: “Ta có gì mà nói?”

    “Ngươi là do quốc gia phái tới bảo vệ Trác nữ sĩ, cùng chúng ta không giống nhau, chúng ta là được mời bằng tiền, tất nhiên phải theo yêu cầu của người ta, mà ngươi có thể lấy góc độ an toàn của Trác nữ sĩ, đưa ra kiến nghị với Trác nữ sĩ, thậm chí đưa ra yêu cầu.” Trịnh Tung mở miệng nói, hắn là người của công ty vệ sĩ, Trác Thiến trả tiền, hắn nhất định phải bảo vệ Trác Thiến cùng người khác, không thể đưa ra yêu cầu.

    Mà Gia Vệ lại khác, dù sao Gia Vệ đến bảo vệ Trác Thiến là hoàn toàn miễn phí, cũng không phải Trác Thiến thuê mướn gì, cho nên Gia Vệ có thể từ an toàn của Trác Thiến mà đưa ra một số yêu cầu.

    Thế nhưng Gia Vệ đã nhìn ra Trác Thiến rất có thể là bà mẹ đơn thân, mà muốn một bà mẹ đơn thân buông con của mình ra, đây là một chuyện tình rất khó làm, đồng thời trong lòng Gia Vệ cũng bài xích việc này.

    “Nếu quả thật xảy ra va chạm, trong vòng vây trùng điệp đem Trác nữ sĩ cứu ra, chúng ta có thể làm được, thế nhưng trong lúc đó nếu như bởi vì đứa bé khóc lên mà bị phát hiện, chúng ta rất có thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ, một người cũng không sống được.” Trịnh Tung tiếp tục nhắc nhở, vẻ mặt hắn nghiêm túc, gần bốn mươi tuổi, hắn có kinh nghiệm phong phú không gì sánh được, cho dù là một người không kinh nghiệm, hắn cũng biết, mang theo một đứa bé, sẽ tăng độ khó nhiệm vụ lần này rất lớn.
     
    rocklina thích bài này.
  5. FlameHaze

    FlameHaze Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    19/10/14
    Bài viết:
    1,867
    Được thích:
    8,383

    Chương 89: Tai Nạn Xe Nguy Hiểm.


    Nguồn: Sưu Tầm




    Lông mày Gia Vệ nhăn chặt lại, hắn biết Trịnh Tung nói không sai, thế nhưng hắn biết, cho dù là mình có nói, Trác Thiến cũng sẽ không bỏ lại đứa bé.

    “Không nên chần chờ nữa, Long Tứ huynh đệ chẳng lẽ không biết Trác nữ sĩ đi Bắc Libya lần này làm gì sao?” Trịnh Tung vẻ mặt vội vàng nói, Trác Thiến lúc này đã ôm đứa bé xuống lầu rồi.

    Gia Vệ suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định, nói: “Ta đi nói.”

    Trịnh Tung mặt lộ ra nét tươi cười gật đầu, liền cùng Gia Vệ cùng nhau đi ra bên ngoài, Tank và Hồng Vũ cũng theo phía sau.

    Đi tới dưới lầu, mấy người Gia Vệ mới đuổi kịp Trác Thiến, lúc này mấy người Trác Thiến còn chưa có đi ra cửa lớn.

    Gia Vệ bước ba bước thành hai bước rất nhanh vượt qua Trác Thiến, ngăn cản lối đi của Trác Thiến, không kịp nhìn xem khuôn mặt xinh đẹp của Trác Thiến nhăn lại, liền nói thẳng: “Trác tổng, ngươi không thể mang theo đứa bé đi.”

    Nhưng mà lại không giống như Gia Vệ tưởng tượng, Trác Thiến mặt cũng không có nhăn lại, mà hơi kinh ngạc nhìn về Gia Vệ, rồi lui về phía sau một bước, biểu tình trên mặt biến thành sắc lạnh.

    Mà sau khi Trác Thiến thối lui một bước, Trương Lệ Anh liền đi tới trước người Gia Vệ, vẻ mặt sắc lạnh nói: “Trách nhiệm của ngươi chỉ là bảo vệ Trác tổng, mà không phải là trông coi Trác tổng, Trác tổng mang theo ai đi, chẳng lẽ còn phải được sự đồng ý của ngươi nữa hay sao?”

    “Ngươi có biết hay không, mang theo đứa bé, sẽ làm hành trình đến Bắc Libya lần này nguy hiểm hơn gấp bội, đồng thời đối với trẻ nhỏ cũng không nên, chỗ nguy hiểm như vậy, các ngươi thực sự hi vọng trẻ con phải trải qua sao?”

    “Không có nguy hiểm thì gọi các ngươi tới làm gì?” Trương Lệ Anh vẻ mặt sắc lạnh như trước, nói: “Ngươi mau tránh ra, lần hội nghị này không thể muộn, nếu như đến muộn, không chỉ là chúng ta tổn thất, các ngươi cũng bị tổn thất.”

    Bên cạnh Trịnh Tung nhìn thấy tình huống này, vài lần muốn mở miệng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

    Gia Vệ là quốc gia phái tới bảo vệ trương thiến, còn bị Trương Lệ Anh nói cho như vậy, nếu như Trịnh Tung mở miệng nói, Trương Lệ Anh rất có thể đem Trịnh Tung khai trừ trực tiếp rồi.

    Phía sau Trương Lệ Anh là Trác Thiến, nàng vẫn ôm đứa bé, trên mặt không có biểu tình gì, giống như chuyện này căn bản không liên quan gì đến nàng.

    Có điều Gia Vệ cũng không tránh ra, mà cùng Trương Lệ Anh giằng co.

    Tình huống như vậy, khiến Gia Vệ cũng nhíu mày một hồi, nhiệm vụ lần này không thể xảy ra một điểm sơ suất, nếu vì đứa bé mà dẫn đến tính mạng Trác Thiến bị uy hiếp, đến lúc đó hối hận không kịp.

    Ta đã đáp ứng với cha nó, vĩnh viễn không ly khai nó, cho dù là đi đến nơi nguy hiểm, ta cũng muốn mang nó đi cùng.” Sau một lát, Trác Thiến mở miệng, thanh âm trong trẻo lạnh lung, nhưng cũng không có ngữ khí xa cách ngàn dặm như Trương Lệ Anh, mà trái lại có một loại hướng về Gia Vệ giải thích.

    “Thế nhưng…” Gia Vệ vừa muốn nói điều gì, Trương Lệ Anh liền trực tiếp hừ lạnh một tiếng, nói: “Nếu như còn trì hoãn nữa, chúng ta cũng không cần phải đi nữa, hậu quả sau đó, tuyệt đối là ngươi không muốn gặp phải.

    Gia Vệ long mày nhíu chặt lại, đúng lúc này, Trịnh Tung liếc mắt cho Gia Vệ một cái, Gia Vệ trầm ngâm trong chốc lát, cũng đành tránh đường.

    Nhiệm vụ của Gia Vệ là bảo vệ Trác Thiến an toàn, mà nhiệm vụ này, là bảo đảm hội nghị lần này tiến hành thuận lợi, nếu như ngay cả hội nghụ cũng không thể tiến hành thuận lợi rồi, nhiệm vụ của Gia Vệ cũng xem là không hoàn thành.

    “Nếu quả thật có chuyện ngoài ý muốn, an toàn của Trác Thiến và đứa bé giao cho ta, các ngươi loại bỏ trở ngại là được.” Đi phía sau Trác Thiến và Trương Lệ Anh, Gia Vệ nói khẽ với Trịnh Tung.

    Trinh tung chỉ chần chờ chốc lát, rồi cũng gật đầu.

    Vốn là nhiệm vụ bảo vệ Trác Thiến và đứa bé an toàn sẽ giao cho người có thực lực cực mạnh, mà bọn Trịnh Tung xem xét, thực lực cực mạnh đúng là Trịnh Tung rồi, có điều bây giờ xuất hiện Gia Vệ, biểu hiện ra thực lực không tầm thường, cho dù là Trịnh Tung cũng không có nắm chắc có thể thắng được Gia Vệ.

    Tank vẻ mặt tin phục, Hồng Vũ thì có chút không phục, tại Tank xem xét, thực lực Gia Vệ so với Trịnh Tung còn mạnh hơn, bởi vì hắn tự mình cảm nhận qua thực lực Gia Vệ, mà hồng vuc không có cảm nhận qua, tự nhiên cho rằng Trịnh Tung sẽ mạnh hơn một chút.

    Ngoài cửa tòa cao ốc, một chiếc xe hơi Lincoln đỗ ở đó, trước sau còn có một xe LandRover màu đen.

    Trác Thiến ôm đứa bé lên chiếc xe Lincoln ở giữa, Trương Lệ Anh cũng đi theo, lúc này Trịnh Tung quay qua Gia Vệ nói: “Ngươi ngồi xe phía trước, Tank, Hồng Vũ cùng ta ngồi xe phía sau.”

    Trịnh Tung quả quyết vỗ vỗ bả vai Gia Vệ, quay qua Gia Vệ gật đầu.

    Gia Vệ vẻ mặt cũng ngưng trọng gật đầu, bây giờ xem như nhiệm vụ bắt đầu rồi, từ giờ trở đi, trong mười ngày kế tiếp, bảo vệ Trác Thiến bình an trở về.

    Không bao lâu, ba chiếc xe liền bắt đầu chạy, Gia Vệ ngồi ở ghế lái phụ của xe LandRover đen phía trước không có lơi là, vẻ mặt ngưng trọng hai mắt nhìn xung quanh, chú ý đến tất cả mọi thứ.

    Tốc độ ba chiếc xe cũng không phải quá nhanh, nhưng cũng không chậm, mà nhìn bảng hiệu các tòa nhà xung quanh, Gia Vệ mới biết được nơi này là thành phố Lương Châu, được xưng là kinh đô của vùng ven biển.

    Cũng khó trách nơi này có các tòa kiến trúc cao lớn như vậy, thành phố Lương Châu tuy rằng không phải thành phố trực thuộc trung ương, nhưng thực lực kinh tế không có thua thành phố trực thuộc trung ương, ở đây phát triển cực kỳ nhanh, mặc dù là thành phố phương bắc, nhưng so với các thành phố phía nam thì cũng không phát triển chậm chút nào.

    Ba chiếc xe chạy nhanh hướng về phía sân bay Thành Nam Lương Châu, mấy người ngồi máy bay tư nhân của Trác Thiến đi Bắc Libya.

    Nhưng mà, khi ba chiếc xe đi tới một ngã tư lớn, hai mắt Gia Vệ bỗng nhiên co rút lại.

    Bọn họ vừa lúc gặp đèn đỏ, ba chiếc xe đều ngừng lại, mà các xe đi ở bên phải, còn có một chiếc xe mà người ở trong xe vẫn hướng về bên này nhìn, đồng thời chiếc xe kia tuy rằng dừng lại, nhưng chân ga vẫn giữ, người lái xe muốn tăng tốc, có thể trong thời gian rất ngắn tăng đến tốc độ cao.

    Điều này làm cho Gia Vệ không giải thích được, hắn mặc dù chưa có lái qua xe, nhưng cũng đã thấy xe dừng ở giao lộ, chiếc xe này tuyệt đối không bình thường.

    “Lát nữa đi chậm một chút.” Gia Vệ quay qua tài xế nói, cặp mắt của hắn nhìn chằm chằm vào xe bên phải kia.

    Chỉ chốc lát sau, đèn đỏ ngã tư biến thành màu xanh, LandRover đen cũng bắt đầu chạy.

    Thế nhưng, LandRover đen cũng không có chạy chậm như lời nói của Gia Vệ, mà là chạy vô cùng nhanh, vừa mới bắt đầu liền tăng tốc cực nhanh.

    Ngay lúc này, sắc mặt Gia Vệ bỗng nhiên biến đổi.

    Chiếc xe bên phải kia vào lúc đó lại chạy đi, hướng đi phía trước vẫn là đèn đỏ, thế nhưng lúc này xe vậy mà đã chạy rồi, đồng thời bởi vì dẫm chân ga quá mạnh làm phía sau xe xuất hiện khói đen liên tục, mà hướng chiếc xe kia lao nhanh tới, chính là chiếc Lincoln mà Trác Thiến ngồi.

    “Dừng xe.” Gia Vệ bỗng nhiên quát lớn, người tài xế trung niên kia bị làm cho hoảng sợ.

    Vốn là người tài xế kia cũng không có để ý đến lời nói của Gia Vệ còn thanh niên này, hắn làm tài xế vài chục năm rồi, so với Gia Vệ còn không biết phải đi nhanh hay chậm sao?

    Nhưng cũng bởi vì loại tự đại này của hắn, làm cho người ngồi trên chiếc xe kia có thể nhân cơ hội được.

    Gia Vệ hai mắt bỗng nhiên co rụt lại, sau đó trực tiếp trực tiếp đạp chân lên bàn đạp chân ga, vươn tay trái trực tiếp nắm tay lái, cấp tốc quẹo lại.

    Quẹo gấp như thế, với tốc độ này, chiếc xe LandRover chắc chắn sẽ bị lật, nhưng xe lật cũng có thể vòng lại, ngăn cản chiếc xe muốn đụng vào xe Lincoln kia.

    (DG: ta mù mờ về xe quá, dịch mấy đoạn về xe này chém đại mấy vế :D)

    “Rầm…”

    Một tiếng vang thật lớn vang lên, xe Landrover đen bị bay ra xa hơn mười thước, lật nhào hai vòng, cuối cùng thân xe vẫn lật thẳng lại.

    Chiếc xe muốn đâm vào xe Lincoln cũng không đâm được, mà là đâm vào xe LandRover, bởi vì quán tính quá lớn, trực tiếp bị lật liên tiếp mười vòng, cuối cùng rơi vào hang chắn trên giao lộ, xe không còn rõ hình dáng nữa.

    Xe đi trong giao lộ nhất thời cũng dừng lại, xe LandRover đen phía sau xe Lincoln cũng mở cửa ra, Trịnh Tung, Tank và Hồng Vũ rất nhanh từ bên trong đi ra, ba người trước tiên là bảo vệ quanh xe Lincoln, sau khi kiểm tra an toàn, Trịnh Tung lúc này mới hướng về xe LandRover bị lật kia đi tới.

    Dùng sức giật cửa xe LandRover ra, sau khi nhìn tình hình bên trong, Trịnh Tung liền ngây ngẩn cả người.

    Trong xe không hề có người, vô luận là Gia Vệ hay tài xế, cũng biến mất không thấy nữa.

    Nhưng mà, vừa lúc đó, chỉ nghe một tiếng vang “Bùm” thật lớn, chiếc xe ô tô muốn đâm xe Lincoln bị nổ tung, linh kiện ô tô bay ra bốn phía, bắn vào các xe xung quanh, lửa nóng đốt lên, làm cho mọi người lui về sau vài bước.

    Có điều sau một lát, vẻ mặt Trịnh Tung khiếp sợ nhìn về nơi cách ô tô nổ không xa.

    ở đó, một thân ảnh gầy gò, hai tay mang theo hai người, một người là tài xế xe landRover, một người khác là một trung niên đầu tóc rối bời.

    Thân ảnh gầy gò kia, chính là Gia Vệ kịp lúc mang theo tài xế xe LandRover ra khỏi xe, người trung niên đầu tóc rối bời kia chính là chủ nhân chiếc xe bị nổ.

    “Thỉnh cầu căn cứ trợ giúp, có người cố ý sát hại hoặc muốn cố ý ngăn cản Trác Thiến đi tham gia hội nghị.” Gia Vệ thấp giọng nói, vòng tay được giấu trên tay hắn lóe ra lục sắc quang mang, đem tin tức Gia Vệ gửi truyền đi.

    “Chuyện này bộ môn có quan hệ sẽ giải quyết, ngươi tiếp tục hộ tống Trác Thiến đi Bắc Libya, nhất định phải bảo vệ an toàn cho nàng.” Không bao lâu, trong đầu Gia Vệ có thêm một đoạn tin tức.

    Mà vừa lúc này, âm thanh còi báo động vang lên, xe cảnh sát mở đường, khơi thông xe cộ đang hỗn loạnn nơi đây, đồng thời đem người tình nghi trên tay Gia Vệ mang đi, tất cả sự tình cũng không cần bọn họ quan tâm, cảnh sát hoàn toàn tiếp nhận việc này.

    « Người anh em, ca ca ta cũng phục ngươi rồi. » Trịnh Tung đi tới, vỗ vỗ vai Gia Vệ cười nói.

    « Chúng ta làm việc này, đầu tiên phải học được bảo vệ mình, ngay cả mình cũng không bảo vệ được thì sao có thể bảo vệ khách hàng ? » Gia Vệ cũng lộ ra một dáng tươi cười, vui đùa nói.

    Trịnh Tung cũng vẻ mặt ngưng trọng gật đầu, nói : « Ngươi nói không sai, làm chúng ta làm việc này, đầu tiên phải học được bảo vệ mình, bằng không làm thế nào bảo vệ khách hàng, huynh đệ, thụ giáo rồi. »

    “Trịnh ca, lần hành động này còn cần phải dựa vào kinh nghiệm phong phú của ngươi mới được, bằng không chỉ có mỗi thực lực, cũng không thành công.” Gia Vệ lắc đầu, nhìn xe LandRover đen bị lật kia một chút, cười khổ nói: “Xem ra ta phải cùng ngươi chen chúc một xe rồi.”

    Mà lúc này đây, thanh âm lạnh như bang của Trương Lệ Anh vang lên sau lung bọn Gia Vệ: “Long Tứ, ngươi đi lên xe này.”
     
    rocklina thích bài này.