Đô Thị TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG - Đồng Niên Khoái Nhạc - Chương 136

  1. FlameHaze

    FlameHaze Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    19/10/14
    Bài viết:
    1,867
    Được thích:
    8,383

    Chương 90: Làm Ba Ba của ta.


    Nguồn: Sưu Tầm






    Nghe được lời nói của Trương Lệ Anh, không chỉ Gia Vệ ngẩn người, mà ngay cả Trịnh Tung cũng ngây ngẩn cả người, hai người bọn họ hoàn toàn không ngờ, Trương Lệ Anh, có lẽ đúng ra là Trác Thiến, sẽ cho Gia Vệ ngồi xe cùng các nàng.

    Trịnh Tung quay qua Gia Vệ chớp mắt vài cái, nói: “Người anh em, không cần cùng ca ca chen chúc một xe rồi.”

    Gia Vệ vẻ mặt cười khổ, hắn nguyện ý cùng Trịnh Tung chen chúc một xe, không muốn lên xe Lincoln.

    Nhưng ai bảo Gia Vệ lúc này là vệ sĩ chứ?

    Người chủ có yêu cầu, Gia Vệ tất nhiên phải thực hiện thôi.

    Vì vậy, Gia Vệ liền ngồi vào trong xe Lincoln.

    Đây là lần đầu tiên Gia Vệ ngồi xe sang trọng như thế này, trước đó hắn ngồi qua xe tốt nhất chính là xe LandRover đen kia, bây giờ ngồi trong chiếc xe Lincoln này, Gia Vệ ít nhiều có chút cảm giác ràng bó.

    Ngồi trên ghế ngồi bọc da thật, nhìn hai mỹ nữ khuynh thành, một người biểu tình băng lãnh, một người trên mặt tươi cười cùng đứa bé chơi đùa, làm cho trong lòng Gia Vệ không khỏi có chút khẩn trương.

    Hình ảnh này, khỏi phải nói có bao nhiêu ý cảnh rồi, như là băng hỏa lưỡng trọng thiên vậy, Gia Vệ tới gần Trương Lệ Anh, liền cảm giác được khí băng lạnh kéo tới, mà tới gần Trác Thiến, lại là cảm thấy lửa nóng kéo tới, ngồi ở chính giữa đúng là hưởng thụ.

    Không bao lâu, Trương Lệ Anh mở tủ lạnh bên trong xe, lấy ra một chai đồ uống lạnh, đặt ở trước người Gia Vệ.

    Gia Vệ cũng không khách khí, đối với vẻ mặt lạnh như băng của Trương Lệ Anh cười cười, sau đó liền cầm lấy cái chai uống một hớp lớn, tuy rằng bên trong xe không nóng, thế nhưng nơi này trời rất nóng, uống một hớp lớn đồ uống lạnh, làm cho Gia Vệ sảng khoái nhịn không được kêu lên.

    Trong lúc nhất thời, Trương Lệ Anh và Trác Thiến đều cau lông mày lại, nhìn về Gia Vệ.

    Gia Vệ mặt đỏ lên, liền vội vàng ngồi thẳng cơ thể, không có làm động tác gì nữa.

    Lúc này Trác Thiến cũng nói chuyện: “Tên thật của ngươi không phải là Long Tứ chứ?”

    “Long Tứ là danh hiệu, cũng không phải tên thật.” Gia Vệ không do dự, trực tiếp trả lời.

    « Cái gì là danh hiệu ? » Lúc này, đứa bé vẫn cùng Trác Thiến chơi đùa mở to hai mắt, mở miệng hỏi.

    Mà lúc này, Gia Vệ mới nhìn ra, đứa bé này là một bé gái nhỏ, nhưng lại ăn mặc một thân quần áo của bé trai, tóc cũng tóc ngắn, khiến người ta vừa nhìn, liền ngộ nhận sẽ là bé trai.

    “Danh hiệu chính là một cái tên khác, chính mình tự đặt.” Gia Vệ cười cười, quay qua đứa bé nói.

    “Mẹ, mẹ, ta cũng muốn có danh hiệu, ta cũng muốn tự đặt tên khác.” Nghe xong lời nói của Gia Vệ, đứa bé lập tức nắm lấy tay Trác Thiến, thanh âm non nớt nói.

    “Được, Hạo Hạo chính mình đặt một danh hiệu đi.” Trác Thiến vẻ mặt tươi cười, vuốt ve đầu đứa bé nói.

    Tiểu Hạo Hạo lập tức thu tay về, rất khả ái ngậm lấy ngón tay nhướng mày lên suy nghĩ, ba người lớn đều nhìn nàng, chỉ có Trương Lệ Anh lúc này vẫn là mặt lạnh lung, không có nét tươi cười nào.

    Sau một lát, Tiểu Hạo Hạo mới đột nhiên lộ ra dáng tươi cười, nói: “Kêu Chuột có được không?”

    “Chuột?” Không chỉ Trác Thiến và Gia Vệ, mà ngay cả Trương Lệ Anh thất thần một bên cũng ngẩn người ra, sau một lát cả ba người đều nở nụ cười.

    Bọn họ không nghĩ tới, bé gái Tiểu Hạo Hạo nhỏ như vậy, cư nhiên lại đặt tên cho mình như vậy, bé gái bình thường sẽ cực kỳ ghét chuột, mà nàng dĩ nhiên lại đặt tên cho mình là Chuột.

    “Có được hay không vậy, gọi là Chuột đi, Chuột nhỏ thật đáng yêu.” Tiểu Hạo Hạo ôm lấy người Trác Thiến, làm nũng nói.

    “Được, được, chỉ cần Hạo Hạo thích, gọi Chuột cũng được.” Trác Thiến vẻ mặt cười khổ nói.

    Mà lúc này, Gia Vệ mới chú ý tới Trương Lệ Anh bên cạnh, Trương Lệ Anh lộ ra nét tươi cười, so với Trác Thiến không thua gì.

    Có điều, sau khi phát hiện ánh mắt của Gia Vệ, biểu tình của Trương Lệ Anh liền lập tức biến thành lạnh băng, không còn vẻ tươi cười nữa.

    Gia Vệ xấu hổ cười, liền cùng Tiểu Hạo Hạo chơi tiếp.

    Đương nhiên, trên đường đi, Gia Vệ cũng biết được Tiểu Hạo Hạo tên là Trương Vĩ Hạo, là tên của một bé trai, mà Trác Thiến cũng đem Tiểu Hạo Hạo nuôi dưỡng như bé trai vậy.

    Tại trên đường đi, Trác Thiến và Gia Vệ nói chuyện không ít, Gia Vệ cũng hiểu sơ sơ được, Trác Thiến không phải là một người băng lãnh, mà là một người thiện lương, thậm chí Gia Vệ cảm giác Trác Thiến như là một thiếu nữ còn chưa vào đời, đối với những sự tình nàng nói cùng Gia Vệ, tuy rằng nàng không có biểu hiện cảm thấy hứng thú ra bên ngoài, nhưng ánh mắt của nàng lộ ra quang mang thì cũng không có che dấu.

    Đi tới sân bay Thành Nam, mấy người cũng không chần chờ, liền lên máy bay tư nhân của Trác Thiến, đây là một máy bay không nhỏ đầy sang trọng, bên trong giống như là phòng khách sang trọng, còn có ba tiếp viên hàng không.

    Gia Vệ âm thầm tắc lưỡi, cuộc sống của người có tiền đúng là không giống nhau, nhà hắn ngay cả xe hơi cũng không có, so thế nào với người ta?

    Ngồi ở trên ghế ngồi máy bay, uống đồ uống lạnh uống lạnh ngon miệng, không ai nói gì, chỉ có thanh âm Tiểu Hạo Hạo chơi đùa.

    Máy bay phi thường ổn định, căn bản không có cảm giác xóc nảy, khiến Gia Vệ vẫn có khẩn trương buông lỏng xuống.

    Mà lúc này đây, Gia Vệ buồn chán nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, không khỏi có chút cảm thán.

    Ai có thể nghĩ được, một tháng trước Gia Vệ còn là học sinh cấp 3 bình thường, bây giờ lại có loại tình huống này?

    Lại ai có thể nghĩ được, Gia Vệ từ nhỏ đến lớn cũng rất gầy yếu, lại phải mang kính mắt, bây giờ lại thành một thành viên căn cứ A có thực lực cường đại.

    Trong bóng tối xem màn đêm, Gia Vệ cũng gần như xem rõ ràng, không còn một chút dấu vết của cận thị.

    Gia Vệ vươn tay, lắc lắc tay trước mắt mình, hắn nắm tay, cảm giác loại lực lượng này, là mười chín năm trước đó hắn chẳng bao giờ cảm nhận được.

    “Thay đổi, tất cả đều thay đổi.” Gia Vệ thấp giọng tự nói.

    Gia Vệ đã từng tưởng tượng thi lên đại học, sau khi tốt nghiệp tìm một công việc tốt, mua một căn nhà lớn, cho cha mẹ dưỡng già, để cha mẹ không còn phải khổ cực, để cha mẹ an hưởng lúc tuổi già.

    Đây là lý tưởng của Gia Vệ.

    Mà bây giờ, Gia Vệ nếu làm cũng có thể làm được, hắn có hai huyết sắc cống hiến điểm, đổi lấy tiền cũng đủ mua một căn nhà lớn cho cha mẹ ở, số tiền còn lại, cũng đủ cho cha mẹ sống cả đời, thế nhưng Gia Vệ biết, đây không phải là cuộc sống cha mẹ muốn.

    “Không biết mẹ có biết chuyện của cha hay không.” Gia Vệ cau mày, mười mấy năm qua, hắn không biết cha mình rốt cục có than phận gì, chỉ biết cha là một bảo vệ bình thường, mỗi tháng tiền lương bảo vệ 2000 ~ 3000 đồng ít ỏi.

    Mà mẹ, bà chủ gia đình thì lại bị cha yêu cầu không được đi ra ngoài làm việc, trong nhà tuy có khó khăn, nhưng đầy đủ hạnh phúc, cha cũng chưa bao giờ có gì bất thường, giống như những người cha khác, quan tâm việc học và cuộc sống của con cái.

    “Ca ca, ngươi đang nhớ cha mẹ ngươi sao?” Không biết lúc nào, Tiểu Hạo Hạo đi tới trước người Gia Vệ, bò tới trên đùi Gia Vệ, thanh âm non nớt hỏi.

    Gia Vệ nhìn Trác Thiến phía trước vẫn chú ý đến Tiểu Hạo Hạo tươi cười, liền trực tiếp đem Tiểu Hạo Hạo bế lên, nói: “Đúng vậy, ca ca là đang nhớ cha mẹ, còn Tiểu Hạo Hạo thì sao? Có mẹ ở cùng, có phải rất hạnh phúc hay không?”

    “Dạ, Chuột rất hạnh phúc.” Tiểu Hạo Hạo gật đầu, chợt giống như người lớn nhìn Trác Thiến và Trương Lệ Anh phía sau một chút, sau đó ghé vào lỗ tai Gia Vệ, thấp giọng nói: “Nếu không ngươi làm baba của ta đi, cùng có ba và mẹ, Tiểu Hạo Hạo mới có thể hạnh phúc hơn.”

    Gia Vệ nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, chợt liền nở nụ cười khổ.

    Lời trẻ nhỏ không có ý gì, Gia Vệ tự nhiên biết, có điều cũng xác định, Trác Thiến thực sự có thể là một quả phụ, ba của Tiểu Hạo Hạo, có khả năng đã qua đời rồi.

    “Được, sau này lúc chỉ có hai người chúng ta, ngươi gọi ta là baba, ta gọi ngươi là Chuột.” Gia Vệ cũng nhỏ giọng nói.

    “Ngoéo tay.” Tiểu Hạo Hạo vươn ngón út tay phải ra nói.

    Gia Vệ duỗi ngón út của mình ra, cùng Tiểu Hạo Hạo ngoéo tay.

    Vừa mới ngoéo xong, Tiểu Hạo Hạo đem đầu vùi vào trong long Gia Vệ, nhỏ giọng nói: “Ba, ba…”, không ngừng kêu lên.

    Gia Vệ vẻ mặt cười khổ, thấy Trác Thiến trên mặt tươi cười, Gia Vệ cũng đem Tiểu Hạo Hạo ôm lấy, lấy tay ôm lấy Tiểu Hạo Hạo, không để nàng trên chỗ ngồi ngã xuống, rồi cùng Tiểu Hạo Hạo chơi đùa.

    Không bao lâu, Trác Thiến liền xoay qua chỗ khác, nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi.

    Rất nhanh, Tiểu Hạo Hạo trong lòng Gia Vệ cũng không động nữa, nghiễm nhiên là ngủ rồi.

    “Long Tứ, ngươi ôm đứa bé ngủ đi, ba người chúng ta thay phiên nhau là được.” Trịnh Tung quay quay Gia Vệ nhỏ giọng nói.

    Tuy rằng lúc này ở trên máy bay, nhưng cũng không thể buông lỏng, không thể đều ngủ hết.

    Gia Vệ cũng không từ chối, gật đầu, liền nhắm hai mắt lại.

    Gia Vệ cũng không có ngủ say, vẫn ở trạng thái nửa tỉnh nửa ngủ, mà hắn vẫn nghe Tiểu Hạo Hạo trong lòng gọi “Ba”, tuy rằng không rõ ràng lắm, nhưng Gia Vệ có thể nghe được.

    Tiểu Hạo Hạo ngủ vô cùng yên ổn, chỉ thỉnh thoảng động động cơ thể, cũng không có khóc nháo.

    Không biết qua bao lâu thời gian, Gia Vệ tỉnh lại, sau khi mở mắt ra, liền thấy Trương Lệ Anh vẻ mặt lạnh băng đang nhìn mình.

    Gia Vệ giật mình, liền vội vã ngồi thẳng cơ thể, lấy tay sờ sờ trên mặt, thấy không có gì, lúc này mới yên lòng lại.

    Mà Gia Vệ khẽ động như vậy, Tiểu Hạo Hạo trong lòng cũng tỉnh lại, lấy mu bàn tay xoa xoa mắt nói: “Mẹ, đi tiểu.”

    Tiểu Hạo Hạo lúc này có lẽ đã quên đang ở trên máy bay, tưởng rằng ngủ ở nhà như bình thường.

    Sau khi nàng thấy Gia Vệ không phải là mẹ, nàng cũng không có khóc nháo, mà là nhỏ giọng nói: “Ba, đi tiểu.”

    Gia Vệ vẻ mặt xấu hổ méo cả miệng, hắn cũng chưa đem trẻ con đi tiểu bao giờ.

    “Tiếp viên…” Lúc này đây, thanh âm Trương Lệ Anh vang lên, chỉ chốc lát sau, một tiếp viên hang không mỹ lệ đi tới, đem Tiểu Hạo Hạo từ trên người Gia Vệ ôm lấy, hướng về toilet đi tới.

    Gia Vệ vẻ mặt xấu hổ đối với Trương Lệ Anh cười cười, rồi đi vào trong toilet rửa ráy mình một chút.

    Từ trong toilet đi ra, Gia Vệ liền bị Trịnh Tung ngăn lại, chỉ thấy vẻ mặt Trịnh Tung ngưng trọng, thấp going nói: “Người anh em, đã đến châu Phi rồi, chỉ còn hơn bốn tiếng nữa là đến Bắc Libya rồi, bây giờ nên chuẩn bị một chút rồi.”

    “Máy bay trực tiếp đáp xuống Bắc Libya sao?” Gia Vệ khẽ cau mày, mở miệng hỏi.

    “Không phải, máy bay dừng ở phi trường quốc tế, nơi đó là một sân bay do Liên Hợp Quốc bảo hộ, bất luận phần tử vũ trang nào cũng không dám tập kích, chúng ta từ sân bay đón xe đi thủ đô Bắc Libya làm việc, đây cũng là đoạn đường nguy hiểm nhất, Bắc Libya mặc dù bây giờ có chính phủ chi phối rồi, nhưng vẫn có rất nhiều phần tử vũ trang hoạt động, nếu chúng ta gặp phải, sẽ là một trận chiến đấu kịch liệt đấy.” Trịnh Tung thấp giọng nói, hai mắt hắn híp lại, tuy rằng lo lắng, nhưng cũng không có chút nào sợ hãi, trái lại còn có chút hưng phấn.
     
    rocklina thích bài này.
  2. FlameHaze

    FlameHaze Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    19/10/14
    Bài viết:
    1,867
    Được thích:
    8,383

    Chương 91: Gặp Phần Tử Vũ Trang Trên Đường.


    Nguồn: Sưu Tầm




    Lời tác giả: Đa tạ mọi người ủng hộ, nhìn phiếu đề cử của hôm nay, giống như là thấy tiết canh vậy, toàn thân đều là động lực ~~ nội dung câu chuyện lại đẩy mạnh, lần hành trình tới châu Phi này giống như là thời gian Gia Vệ trổ tài ở căn cứ, nhất định không để cho mọi người thất vọng ~~



    Bốn giờ thời gian rất nhanh trôi qua.

    Tiểu Hạo Hạo cũng không có tiếp tục quấn quít lấy Gia Vệ, mà là trở lại bên người mẹ, sau khi cùng mẹ ăn cơm, lại tiếp tục đi ngủ.

    Ở trên máy bay, con người luôn có cảm giác mệt chết đi, người lớn còn tốt, trẻ con thì không thể chịu được loại mệt nhọc này.

    Tại phi trường quốc tế, mấy người Gia Vệ vừa mới xuống máy bay thì có mấy người mặc trang phục quân nhân chào đón.

    Mà làm Gia Vệ kinh ngạc là, mấy người quân nhân này cũng không phải người da đen châu Phi, mà là người Trung Quốc.

    Có điều, cũng không cần Gia Vệ cùng những quân nhân này giao thiệp, hiển nhiên Trịnh Tung đã cùng bọn họ liên hệ, sau khi nói chuyện một chút, một người lính ở giữa liền đi trước dẫn đường, hướng về một phía đi tới.

    Không có bao lâu thời gian, bọn Gia Vệ liền ly khai phi trường quốc tế, ngồi mấy chiếc xe việt dã hướng về một hướng chạy đi.

    “Ở đây cách thành phố thủ đô Bắc Libya hơn hai trăm dặm, xem tình hình giao thông, chúng ta cần khoảng năm giờ đồng hồ mới tới được, mà đi đường này, là một đường tương đối an toàn, chắc có lẽ không đụng phải phần tử vũ trang.” Trịnh Tung quay qua Gia Vệ nói.

    Lần này hai người Trịnh Tung cùng Gia Vệ ngồi ở xe việt dã phía trước, Tank cùng Hồng Vũ ngồi ở xe việt dã phía sau, mấy người Trác Thiến ngồi ở chiếc xe ở giữa.

    “Trịnh ca, ta có một vấn đề vẫn không hiểu nổi, ngươi có thể nói cho biết hay không?” Gia Vệ cau mày hỏi.

    “Vấn đề gì?” Trịnh Tung sửng sốt, hỏi.

    “Nếu đến châu Phi nguy hiểm như vậy, vì sao Trác tổng còn muốn đích thân đến?” Gia Vệ không chần chờ, lập tức mở miệng hỏi.

    Châu phi cũng không yên ổn, đây là sự tình toàn bộ thế giới đều biết, nhất là ở Bắc Libya, quanh năm suốt tháng đều phát sinh chiến loạn, tuy rằng hiện tại Bắc Libya đã thành lập chính phủ, thế nhưng chính phủ này có thể trấn giữ ở đây bao lâu thì ai cũng không nói rõ được.

    Loại tình huống này, Trác Thiến có gia tài hàng trăm triệu lại tự mình muốn đến, không khỏi có mức lớn mật.

    Trịnh Tung nhíu mày lại, sau một lát, hắn mới mở miệng nói: “Sự tình trong này, ta cũng không rõ lắm, chỉ biết tập đoàn châu báu Trương thị ở Bắc Libya có vài mỏ kim cương nhỏ, nhưng vì Bắc Libya chiến loạn, cho nên mỗi lần Bắc Libya đổi chính phủ, Trương thị châu báu đều phải tổn thất rất nhiều tài chính đến vỗ về chính phủ Bắc Libya, mà lần này Trác tổng tự mình đến, chính là muốn nhất lao vĩnh dật (một lần khổ suốt đời sướng), giữ lấy mấy mỏ kim cương nhỏ này vĩnh viễn.

    “Giữ lấy vĩnh viễn?” Gia Vệ long mày nhíu lại, nói: “Điều đó không có khả năng, hiện tại Bắc Libya chỉ tương đối ổn định một chút, thế nhưng chính phủ này có thể tồn tại bao nhiêu lâu, ai cũng không biết được, chờ chính phủ này bại, chính phủ khác dựng lên, tập đoàn châu báu Trương thị còn không phải lại bị tổn hại rồi?”

    Trịnh Tung lắc đầu cười, nói: “Người anh em, không nên xem chính phủ Bắc Libya quá mức cường đại, thậm chí có thể nói, đảm lượng của chính phủ so với đảm lượng của vũ trang quân phiệt còn thua xa, hiện tại chính phủ Libya cần lo lắng, không chỉ là từ tập đoàn châu báu Trương thị lấy bao nhiêu tiền tài, mà còn phải lo lắng đến quan hệ quốc tế, chỉ cần chính phủ này trên quốc tế tuyên bố một vài sự tình, chính phủ tiếp theo sau đó, muốn sửa cũng không phải dễ. Đồng thời, Trác tổng lần này tới, nhất định là nghĩ đến biện pháp tốt, bằng không nàng cũng sẽ không đích thân mạo hiểm.”

    Dừng một chút, Trịnh Tung nói tiếp: “Người anh em, trách nhiệm của chúng ta là bảo vệ tốt bọn Trác tổng, về phần sự tình khác, chúng ta mặc dù là nam nhân, nhưng không nhất định phải so với nữ nhân cường Trác tổng này.”

    Gia Vệ cười khổ gật đầu, Trịnh Tung nói không sai, nói như thế nào Trác Thiến cũng là một phú bà trăm triệu, đến loại trình độ này, dung khí của nàng đã không phải là người bình thường có thể lý giải, mà thủ đoạn của nàng, cũng nhất định không kém.

    Không bao lâu, năm xe việt dã liền đi hết đường quốc lộ, đi vào đường đất xóc nảy.

    Không có biện pháp, phía trước đường quốc lộ bị bắn phá, chỉ có đi đường vòng nữa thôi, xe việt dã xóc nảy cực kỳ mạnh, bọn Gia Vệ nhưng thật ra không có việc gì, bất quá chính là lo lắng cho ba người Trác Thiến, Trương Lệ Anh cùng Tiểu Hạo Hạo ra làm sao thôi.

    Không bao lâu, bộ đàm cầm trong tay Trịnh Tung truyền đến thanh âm bảo dừng xe của Trương Lệ Anh, trong đó xen lẫn tiếng trẻ con khóc.

    Năm chiếc xe việt dã dừng lại, lúc này bộ đàm trong tay Gia Vệ vang lên, chính là thanh âm của Trương Lệ Anh, bảo Gia Vệ đi đến chiếc xe ở giữa.

    “Xem ra, ngươi làm baba hời phải đi dỗ trẻ con rồi.” Trịnh Tung cười nói.

    Gia Vệ xấu hổ cười, cũng không chần chờ, xuống xe liền hướng về chiếc xe việt dã ở giữa đi đến.

    Đi vào trong xe, âm thanh Tiểu Hạo Hạo khóc lớn lên, xe việt dã xóc nảy quá mạnh, làm cho đứa bé sợ hãi.

    “Ba ba, ôm…” Gia Vệ vừa mới đến, đứa nhóc kia liền quên ước định cùng Gia Vệ, trực tiếp khóc rống kêu lên “Ba”, hai tay hướng về Gia Vệ ôm lấy.

    Gia Vệ vẻ mặt xấu hổ, Trương Lệ Anh như cũ vẫn là biểu tình lạnh như băng, không có lộ ra vẻ gì khác, mà Trác Thiến cũng sửng sốt, chợt sắc mặt đỏ lên, liếc mắt trừng Tiểu Hạo Hạo đang khóc.

    “Sợ, ừ, sợ…” Gia Vệ ôm lấy đứa bé, bứa bé liền vừa khóc vừa lấy sức quay qua Gia Vệ nói, nhìn thật đáng thương, làm cho Gia Vệ không khỏi thấy đau lòng.

    “Không có việc gì, ba… chú ở chỗ này, không có chuyện gì nữa.” Gia Vệ dỗ đứa bé, thiếu chút nữa nói sai lời, vẻ mặt xấu hổ nhìn Trác Thiến, thấy Trác Thiến không có nhìn về bên này, liền không nói gì nữa, tiếp tục dỗ dành đứa bé.

    Có lẽ là đứa bé này thật thiếu khuyết tình thương của cha, mà Gia Vệ vừa trải qua một tháng huấn luyện, trên người có khí chất đàn ông, được Gia Vệ ôm vào trong ngực, đứa bé rất nhanh không khóc nữa, lại có biểu tình buồn ngủ.

    “Xem ra, đứa bé rất thích ngươi.” Không bao lâu, một thanh âm vang lên làm Gia Vệ có chút bối rối, Trương Lệ Anh dĩ nhiên nói.

    Tuy rằng chỉ có một ngày tiếp xúc ngắn ngủi, nhưng Gia Vệ có thể nhìn ra, Trương Lệ Anh là người không nói lời thừa, là nữ nhân không muốn nói lời thừa chút nào, có thì sẽ nói, không có sẽ không nói.

    Mà bây giờ, Trương Lệ Anh mỗi câu nói đều có thâm ý dĩ nhiên lại mở miệng nói, lại nói một câu làm Gia Vệ đoán không được ý trong đó.

    Có ý tứ gì?

    Gia Vệ sửng sốt, ngẩn người suy nghĩ cẩn thận những lời Trương Lệ Anh nói là có ý gì, hắn có thể nhìn ra, Trương Lệ Anh cũng không phản đối Gia Vệ cùng Tiểu Hạo Hạo tiếp xúc, việc này từ việc Trương Lệ Anh gọi Gia Vệ đến là có thể nhìn ra.

    Không có phản đối, đó chính là đồng ý, nhưng nàng là một thư ký, có thể đồng ý cái gì?

    Gia Vệ xấu hổ cười cười, không nói gì, chỉ là đem Tiểu Hạo Hạo ôm vào trong ngực, mặc dù xe việt dã rất xóc nảy, Gia Vệ cũng tận lực không để cho Tiểu Hạo Hạo trong lòng bị xóc nảy như vậy.

    “Hự…”

    Không bao lâu, Trác Thiến kêu lên một tiếng đau đớn, làm ra một động tác nôn khan.

    Chỉ thấy nàng lúc này mi mắt xinh đẹp hơi nhíu, sắc mặt trắng bệch, rõ rang là bị say xe.

    “Trác tổng, ngươi không sao chứ?” Gia Vệ quan tâm hỏi, bộ dáng Trác Thiến điềm đạm đáng yêu kia, khiến Gia Vệ thấy thế nào cũng không rõ, nàng dĩ nhiên là một người mẹ của đứa bé ba bốn tuổi, đồng thời là một người mẹ đơn thân.

    “Không có việc gì.” Trác Thiến lắc đầu, nói khẽ, thanh âm có vẻ rất suy yếu.

    Gia Vệ cũng có thể lý giải, dù sao Trác Thiến là phú bà trăm triệu, rất ít đến nơi không có đường quốc lộ, không thể chịu được xóc nảy như vậy cũng rất là bình thường.

    Trương Lệ Anh từ tủ lạnh nhỏ mang thoe một bên lấy ra một chai nước uống, đưa cho Trác Thiến, nói: “Uống chai nước này sẽ không sao.”

    Trác Thiến tiếp lấy đồ uống, nôn khan vài lần, liền chịu đựng chán ghét uống hết.

    Đồ uống rất là có hiệu quả, sau khi uống hết, Trác Thiến sắc mặt dễ nhìn hơn một chút, không còn tái nhợt như tờ giấy nữa.”

    “Lần này làm khổ ngươi rồi, sau khi giải quyết chuyện này, tiếp đó cần đi mấy nơi khác, ngươi cũng đừng có đi.” Trương Lệ Anh tiếp tục nói, thanh âm cũng không phải của thư ký đối với bà chủ nói chuyện, lại có ý tứ căn dặn mà nói.

    Điều này làm cho Gia Vệ ngược lại có chút kỳ quái, một người thư ký, cũng dám dùng ngữ khí như vậy nói với bà chủ.

    “Không có việc gì, ta có thể chịu đựng được.” Trác Thiến thanh âm tuy rằng còn có chút suy yếu, nhưng đã tốt hơn nhiều.

    Trương Lệ Anh gật đầu không nói gì nữa, ngồi thẳng người, biểu tình trên mặt trở lại lạnh như băng.

    Mà lúc này đây, Tiểu Hạo Hạo đã ngủ trong lòng Gia Vệ, mặc dù là xe việt dã rất xóc nảy, Tiểu Hạo Hạo cũng không cảm nhận được.

    Bất quá bầu không khí trong xe việt dã lúc này lại có vẻ ái muội, không ai nói chuyện, ba người lớn mắt to trừng mắt nhỏ, Trương Lệ Anh vẻ mặt băng lãnh, Trác Thiến sắc mặt từ từ khôi phục hồng nhuận, mà Gia Vệ, lúc thì nhìn Tiểu Hạo Hạo, lúc thì liếc nhìn Trương Lệ Anh, lúc thì lại nhìn Trác Thiến.

    Mà lấy tâm tình của Gia Vệ lúc này, cùng Trác Thiến phú bà hàng trăm triệu ngồi cùng một chiếc xe, cũng không khỏi có chút không được tự nhiên.

    Chỉ có điều, chút không được tự nhiên trong lòng Gia Vệ, rất nhanh đã bị thanh âm truyền đến trong bộ đàm cắt đứt.

    Chỉ nghe trong bộ đàm vang lên thanh âm của Trịnh Tung, có vẻ có chút gấp, nói: “Phía trước gặp phải phần tử vũ trang, chuẩn bị tư tưởng chiến đấu.”

    Gia Vệ, Trác Thiến cùng Trương Lệ Anh đều sửng sốt, Gia Vệ vẻ mặt liền ngưng trọng đem Tiểu Hạo Hạo giao cho Trác Thiến, nói: “Các ngươi chờ ở đây không nên cử động, không phải sợ, mặc dù là gặp phải, cũng không nhất định phải đánh nhau.”

    Nói xong những lời này, Gia Vệ liền xuống xe.

    Trong lòng Gia Vệ mặc dù có chút khẩn trương, nhưng lại cũng không sợ, năm chiếc xe việt dã, phía trước phía sau mỗi chiếc xe đều có sáu quân nhân, đây là quân nhân Trung Quốc trú đóng ở đây, bình thường phần tử vũ trang Bắc Libya không dám đối với quân nhân quốc gia khác động thủ, bằng không bọn họ không cần thành lập chính quyền phần tử vũ trang nữa.

    Mà trang bị của bọn Gia Vệ cũng không kém, năm chiếc xe việt dã, hai chiếc phía trước bên trên đều có súng máy lớn, cho dù là đánh nhau, đối phương nhiều người hơn bọn họ rất nhiều, bọn họ cũng không nhất định phải bị thua thiệt.

    Chỉ có điều, Gia Vệ mới từ trên xe việt dã bước xuống, một tiếng nổ “Ầm” vang lên từ phía trước cách đó không xa, làm sắc mặt Gia Vệ đại biến.

    Năm chiếc xe việt dã, chiếc đầu tiên trực tiếp bị đạn pháo bắn trúng nổ tung, phần tử vũ trang phía trước dĩ nhiên chẳng phân biệt được bọn Gia Vệ là ai liền trực tiếp động thủ, dùng ống phóng rocket trực tiếp oanh kích.

    “Nhanh xuống xe.” Gia Vệ cũng không chần chờ, trực tiếp mở cửa xe việt dã, đối với Trương Lệ Anh và Trác Thiến trên xe hét lớn.

    Trác Thiến cùng Trương Lệ Anh vốn đang rất bình tĩnh, dù sao các nàng cũng biết tình hình Bắc Libya bây giờ, thế nhưng các nàng cũng thật không ngờ, các nàng gặp phải phần tử vũ trang, rồi dĩ nhiên động thủ.
     
    rocklina thích bài này.
  3. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481

    Chương 92: Ám sát gần người


    Nguồn: Sưu Tầm




    Trác Thiến cùng Trương Lệ Anh không chần chừ, hai người ôm Tiểu Hạo Hạo bị giật mình tỉnh giấc nhanh chóng xuống xe, dưới sự dẫn dắt của Gia Vệ rất nhanh cả bọn tiến vào giữa một đồng ngô hoang.

    Sau khi chờ Trác Thiến cùng Trương Lệ Anh ôm Tiểu Hạo Hạo nấp kỹ, Gia Vệ mới dùng bộ đàm hỏi: "Trịnh ca, đối phương có bao nhiêu người? Hỏa lực như thế nào?"

    Không bao lâu, thanh âm của Trịnh Tung cũng truyền tới: "Chí ít có năm mươi người, hai súng máy hạng nặng, hai ống phóng rốc-két, không tốt rồi."

    "Lão đại, hai súng máy hạng nặng giao cho ta." Ngay khi thanh âm của Trịnh Tung vừa dứt, bộ đàm truyền đến tiếng của Tank.

    "Vậy hai ống phóng rốc-két giao cho ta đi." Tank nói xong, thanh âm Hồng Vũ cũng vang lên.

    "Bọn họ nhiều người, đường thông thoáng, hai người các ngươi không nên mạo hiểm." Trịnh Tung trầm giọng nói, dưới tình huống như vậy, tránh né đi mới là cách tốt nhất.

    "Đây là một toán quân phiệt vũ trang nhỏ, bọn họ mặc kệ bất cứ ai cũng đều hạ thủ, căn bản không có khả năng đàm phán." Một thanh âm xa lạ vang lên trong bộ đàm, chính là là trung đội trưởng mười hai quân nhân kia.

    "Ở đây không thể đi đường vòng, khoảng cách tới thành phố vẫn còn rất xa, chúng ta không thể bỏ xe việt dã, Trịnh ca qua đây bảo hộ Trác tổng, để ta đối phó với bọn họ." Gia Vệ nhìn địa thế, chợt quay vào bộ đàm nói.

    Không bao lâu, một thân ảnh liền xuất hiện cách không gia đám Gia Vệ, Gia Vệ vẻ mặt ngưng trọng, sau một lát mới nhìn thấy người tới là Trịnh Tung.

    "Đối phương nhân số có trên dưới bảy mươi người, mỗi người trên tay đều có một khẩu súng tự động, hỏa lực rất mạnh, căn bản không có khả năng trong khoảng thời gian ngắn giải quyết bọn họ." Trịnh Tung thấp giọng nói, vùng xung quanh lông mày nhăn chặt lại, nhưng không có vẻ sợ hãi gì.

    Gặp phải những người này, Trịnh Tung căn bản sẽ không sợ hãi, hắn là người trải qua không ít chuyện lớn, bảy mươi phần tử vũ trang, hắn căn bản không để trong mắt.

    Chỉ có điều, bọn họ bây giờ không thể cùng những phần tử vũ trang này có thiệt hại, phải rất nhanh giải quyết mới được.

    "Gọi Tank cùng Hồng Vũ đến, để Hồng Vũ cũng tới bảo hộ Trác tổng, để Tank thu hút hỏa lực của bọn họ, ta theo bên kia đi vòng qua giải quyết bọn họ." Gia Vệ thấp giọng nói, chỉ chỉ bên cạnh cánh đồng ngô.

    "Đi vòng qua?" Trịnh Tung sửng sốt, chợt chau mày đứng lên, nói: "Muốn nhanh chóng giải quyết nhiều người như vậy mà không có vũ khí, sẽ rất dễ bị phát hiện, phương pháp này cơ bản không được."

    "Vũ khí? Ta dùng thứ này là đủ." Gia Vệ cười lạnh một tiếng, vỗ vỗ cái dao găm trên đùi phải nói.

    Trịnh Tung lại càng kinh ngạc, vùng xung quanh lông mày nhăn chặt, mặt cau lại, nói: "Hồ đồ, mặc dù là ngươi đi vòng qua, cách chỗ bọn họ 20m sẽ bị bọn họ phát hiện, lẽ nào ngươi muốn bị bọn họ bắn thành cái sàng sao?"

    "Trịnh ca, yên tâm, ta chưa muốn chết, ta không phải đã nói sao, chúng ta đi chuyến này, đầu tiên phải học sẽ là bảo vệ mình trước." Gia Vệ lặng lẽ cười, nói: "Không thể để cho bọn họ làm lỡ thời gian, bằng không chúng ta đi chuyến này chẳng phải là đến không sao”

    "Thế nhưng..." Trịnh Tung còn muốn nói tiếp, nhưng Gia Vệ đã hành động, rất nhanh chui vào ở bên trong đám cây ngô, biến mất không thấy nữa.

    Trịnh Tung sửng sốt, chợt liền trực tiếp quay bộ đàm nói: "Hồng Vũ qua đây bảo hộ Trác tổng, Tank thu hút hỏa lực, không cần có hành động khác. Về phần các huynh đệ khác, tận lực thu hút hỏa lực bọn họ."

    "Lão đại, ta có thể xử lí 2 cái súng máy hạng nặng." thanh âm Tank theo bộ đàm truyền đến, hắn đối với Trịnh Tung an bài rất là khó hiểu.

    "Ta cũng có thể tiêu diệt hai ống phóng rốc-két kia." Thanh âm của Hồng Vũ cũng vang lên ngay sau đó.

    "Chấp hành mệnh lệnh." Trịnh Tung tức giận nói, xuất ra uy nghiêm.

    Không bao lâu, Hồng Vũ đã tới đây, Trịnh Tung quay lại nháy mắt ra hiệu với nàng, Hồng Vũ liền gật đầu, cùng Trác tổng các nàng tiến vào bên trong các cây ngô, đồng thời bảo hộ các nàng an toàn.

    Mà lúc này đây, Tiểu Hạo Hạo ở trong lòng Trác Thiến quyệt miệng, hai mắt tràn đầy nước mắt, đã bị hù dọa không dám khóc.

    "Lão đại, đối phương có súng ngắm." Không bao lâu, tiếng Tank lần thứ hai truyền đến.

    Trịnh Tung sửng sốt, liền nhìn ra ngoài xem xét tình huống, sáu quân nhân chỉ còn lại có bốn, bọn họ đều ẩn núp vô cùng tốt, thế nhưng hai quân nhân bị súng ngắm bắn lén.

    "Cẩn thận thu hút hỏa lực, không nên lộ ra thân hình, chú ý súng ngắm." Trịnh Tung vội vàng hướng bộ đàm nói, bất quá, lời hắn vừa dứt, lại có một người lính bị súng ngắm bắn tới, mất mạng tại chỗ.

    Trịnh Tung trên mặt sắc mặt giận dữ chợt lóe lên, nhưng hắn không có động thủ, hiện tại nhiệm vụ của hắn càng thêm khó, nếu như Gia Vệ thất bại, hắn sẽ mang bọn Trác Thiến chạy khỏi nơi này, chỉ có thể tuyên bố nhiệm vụ thất bại.

    Lúc này Trịnh Tung cũng không dám cùng Gia Vệ trò chuyện, Gia Vệ muốn tiến gần người đánh lén, trong khoảng thời gian này càng tiến gần những người này, khả năng thành công càng cao, nếu như bị phát hiện trước , Gia Vệ lành ít dữ nhiều.

    Dù sao trong khoảng cách 20m, Gia Vệ có nhanh hơn nữa cũng không thể nhanh hơn đạn, hơn bảy mươi người, chỉ không cần đến mười người hướng Gia Vệ xả súng, Gia Vệ đã có thể chết đến mấy lần.

    Mà lúc này, Gia Vệ đã lặng yên không một tiếng động đi tới phía sau bảy mươi phần tử vũ trang kia, giấu mình ở trong mấy cây ngô nhìn đám phần tử vũ trang này.

    Hắn nhẹ nhàng rút dao găm trong bao da ra, tay trái đem Thiền Dực đao cầm trong tay, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh lùng.

    Tử thần lại đến, hắn đã phán những người này tử hình, không có bất kỳ đường sống nào nữa.

    Gia Vệ ổn định tinh thần, ngay khi hai giá ống phóng rốc-két bắn ra một lượt đạn pháo, Gia Vệ liền trực tiếp tung người một cái, theo giữa các cây ngô xông tới.

    Thanh âm ống phóng rốc-két rất lớn, nhất là tiếng đạn pháo nổ mạnh, khiến hơn bảy mươi phần tử vũ trang kia không có chú ý tới Gia Vệ xuất hiện, mà khoảng cách hơn hai mươi thước, đối với Gia Vệ mà nói, căn bản chính là chuyện trong nháy mắt.

    “Xoẹt…”

    Gia Vệ không cần tận lực che dấu, lấy dao găm đâm thủng yết hầu phần tử vũ trang đầu tiên, nhưng dưới sự che dấu của âm thanh đạn pháo, những phần tử vũ trang không có nghe được thanh âm này.

    Mà bị Gia Vệ tới gần người, số phận của hơn bảy mươi phần tử vũ trang này, cũng vẽ nên một dấu chấm hết.

    Huyết quang hiện ra, hai tay Gia Vệ động liên tục, dao găm cùng Thiền Dực đao trong tay lấy đi sinh mệnh của những phần tử vũ trang này, tốc độ nhanh hết sức, có vài người trước khi chết phát hiện Gia Vệ, nhưng không kịp phát ra tiếng kêu, có vài người mặc dù bị chết lại không biết bị ai giết chết.

    Hơn bảy mươi người, không mất bao lâu thời gian, chỉ còn lại có mấy người phía trước.

    Bốn người, ngoài một người lái xe gắn súng máy hạng nặng, một người khiêng ống phóng rốc-két, hai người còn lại tay cầm súng tự động, cho dù tới lúc này, bốn người bọn họ cũng không phát hiện một điểm quái dị, đều là điên cuồng cười to nổ súng bắn.

    Chỉ có điều, một tiếng ho khan không to vang lên truyền vào lỗ tai bọn họ, nhưng như là tiếng sấm bên tai, khiến bốn người đều ngừng bắn.

    Bọn họ lúc này rốt cục cũng phát hiện ra điều không đúng, nãy giờ, trừ bọn họ điên cùng xả đạn, không có tiếng đạn nào khác, lỗ tai bọn họ bị chính tiếng súng của mình át lấy, khi mình dừng bắn, cũng không còn nghe được tiếng súng nào khác.

    Bốn người chậm rãi xoay người lại, trong tầm mắt bọn họ, một thanh niên toàn thân quần áo đen, cầm trong tay chiếc dao găm chỉ dài chừng nửa thước đi tới.

    Chỉ thấy người thanh niên này, mang trên mặt nụ cười băng lãnh, hai mắt mơ hồ phát hồng quang, giống như tử thần phủ xuống chỗ này vậy.

    Mà đồng bọn bọn họ đều nằm trên mặt đất, máu tươi đều chảy xuống đất, tiếng 'Ồ ồ' như là ở đây tồn tại một cái dòng suối vậy, nhưng bốn người bọn họ cũng biết, đây là tiếng máu tươi chảy phát ra.

    Bốn người biểu tình quái dị, mắt trừng lớn, lộ ra tròng trắng mắt, miệng cũng há to, lộ ra hàm răng trắng tinh, làm cho khuôn mặt đen sẫm của họ xuất hiện ba điểm màu trắng.

    Không bao lâu, bốn người như tỉnh táo lại, nói ra liên tiếp một tràng không biết là ngôn ngữ gì, rồi bốn người giơ súng trong tay lên, muốn xả đạn về Gia Vệ.

    Chỉ có điều, dao găm trong tay Gia Vệ so với súng trong tay bọn họ nhanh hơn nhiều, rồi khi trên cổ mỗi bọn họ xuất hiện một đường rạch, bốn dòng máu phun vãi ra, bốn người da đen trừng lớn hai mắt, nhưng không nói được nên lời, súng máy trong tay rơi trên mặt đất, mà cơ thể bọn họ, sau khi Gia Vệ đi qua, mới ngã xuống.

    Mà lúc này đây, vẫn thu hút hỏa lực của đám phần tử vũ trang, Tank cùng ba quân nhân đều đứng ra, bọn họ rất nghi hoặc, vì sao đối phương không bắn súng nữa, mà bốn người nhìn qua khe hở thấy tình huống xa xa trước mắt, bọn họ tất cả đều sửng sốt.

    Chết, tất cả đều chết hết, một người cũng không chừa lại..

    Nhìn lại dao găm trong tay Gia Vệ đang nhỏ máu, bốn người bọn họ da mặt biến sắc, đều hiểu vì sao người thanh niên này có thể được quốc gia phái tới bảo hộ Trác tổng, cũng không phải quốc gia không chú ý tới tính mệnh Trác tổng, mà là người bọn hắn phái tới có thể làm bọn hắn yên tâm.

    "Tiếng súng tại sao lại biến mất? Tank, báo cáo tình huống." Trịnh Tung đang ở rìa đám ngô, chau mày hô vào bộ đàm..

    Hồng Vũ đang bảo hộ Trác Thiến, cũng cầm bộ đàm trong tay, mi mắt xinh đẹp nhăn chặt lại.

    Tiếng súng biến mất, kết quả thì cũng chỉ có hai loại, không phải bọn hắn thua, thì là đối phương thua.

    Mà dựa theo thế cục vừa rồi, khả năng bọn họ thua rất lớn, nói cách khác, rất có thể Tank cùng mấy quân nhân kia đều chết dưới đạn của đám phần tử vũ trang kia.

    "Vâng... Là Long Tứ, tất cả đám phần tử vũ trang đều... Đều chết hết." Tank nói gián đoạn, hắn lúc này có chút cảm giác hít thở không thông, điều này làm cho hắn không thể không liên tục lắc đầu, một màn này quá mức chấn động.

    Thời đại này, vũ khí lạnh chơi với vũ khí nóng, không ngờ toàn thắng, một người, chỉ với một dao găm, giết hơn bảy mươi phần tử vũ trang cầm súng tự động.

    Đây rốt cuộc phải có thực lực như thế nào mới có thể làm được?

    Phải có tốc độ giết người như thế nào, mới có thể không bị người khác phát hiện?

    "Cái gì?" Nghe được Tank trả lời, Trịnh Tung trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ, vẻ mặt không thể tin được nhìn về phía Gia Vệ đã biến mất.

    Gia Vệ lúc này mới đi không bao lâu, hắn đoán, chí ít còn cần năm sáu phút Gia Vệ mới có thể đến vị trí tốt nhất để động thủ, dù sao Gia Vệ theo bụi ngô mà xuyên qua, không thể để kinh động tới đám phần tử vũ trang đó.

    Mà bây giờ, nghe Tank báo cáo, dĩ nhiên là Gia Vệ không chỉ đã động thủ, mà còn toàn thắng, một người đem toàn bộ đám phần tử vũ trang giết hết.

    Mặc dù là Trịnh Tung, cũng không có thể làm được như vậy, hắn đã chuẩn bị tốt để lui lại, dù sao muốn lấy vũ khí lạnh để giết đám phần tử vũ trang cầm vũ khí nóng thật không thể, mà ở trong đó còn có hơn bảy mươi tên, khi Gia giết người nếu bị phần tử vũ trang khác phát hiện, nghênh tiếp hắn sẽ là màn mưa đạn.

    Nhưng hiện tại, Gia Vệ vậy mà lại làm được!
     
    rocklina thích bài này.
  4. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481

    Chương 93: Quân nhân đáng kính


    Nguồn: Sưu Tầm




    Lời tác giả: Lúc nhỏ vẫn cho rằng, mọi người không phải người xấu, chính là quân nhân, bởi vì bọn họ cầm lấy tiền lương giữ lấy lời hứa, dùng tính mạng của mình cho nhân dân cảm giác an toàn, cho nên quân nhân thật đáng kính. Còn có, lúc nhỏ anh trai là quân nhân, chính phủ hô hào chiến tranh cùng Nhật Bản, có hay không nghĩ tới nếu như chiến tranh, gia đình quân nhân sẽ có cảm giác gì? Cho nên, muốn quân nhân không ngừng bảo vệ chúng ta, chúng ta cũng phải bảo vệ những nhân tài đáng kính này chứ!



    Bộ đàm trong tay Hồng Vũ cũng vang lên lời Tank nói, khi Tank vừa dứt lời, không chỉ Hồng Vũ, mà ngay cả đối với mấy người không hiểu chuyện như Trác Thiến cùng Trương Lệ Anh cũng ngu ngơ mất mấy giây.

    Các nàng rõ ràng nghe được Gia Vệ giết chết đám phần tử vũ trang, một mình hắn giết chết được nhiều người như vậy.

    Thế nhưng, hắn vẫn chỉ là một thanh niên a, thậm chí, có thể nói hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ.

    Hiện tại thanh niên mười chín tuổi không phải còn là trẻ con sao?

    Vài chục năm nhân sinh , chỉ là quanh quẩn trong trường học, đối với xã hội không biết nhiều lắm, vẫn tồn tại trong ảo tưởng, thế giới bên ngoài trường thật tốt đẹp, chỉ có chân chính bước vào xã hội, mới sẽ biết vườn trường mới chính là nơi tốt đẹp.

    Nhưng vốn tưởng Gia Vệ nên như vậy, lại thành một người một mình giết chết nhiều phần tử vũ trang mạnh khỏe như vậy, một người, khiến người ta xem giống như là đứa bé nhất, lại là nam nhân chân chân chính chính có thể dựa vào nhất.

    Trong ánh mắt Trương Lệ Anh giống như lóe ra gì đó, nhưng nàng không nói gì thêm.

    Mà Trác Thiến, lại kinh ngạc mở cái miệng anh đào nhỏ, vẻ mặt khiếp sợ, như là một vợ bé không có ra khỏi cửa, đâu như là phú bà có tài sản giá trị hàng trăm triệu?

    Không bao lâu, Trịnh Tung đi tới bên mấy người Trác Thiến, mang theo Trác Thiến cùng mấy người bọn họ đi ra khỏi nơi cây ngô.

    Ra bên ngoài, Gia Vệ vẫn như trước đứng ở giữa đám thi thể, dao găm trong tay vẫn còn nhỏ máu.

    Hắn dù sao chỉ là một nam hài mười chín tuổi, hắn dù sao cũng là một con người, hắn dù sao cũng là sinh vật yêu, hiểu được tình cảm.

    Cho nên, giết hơn bảy mươi người, hắn tuy rằng không hối hận, nhưng trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái, có lẽ, hắn cần một chút thời gian để chính mình khôi phục, để chính mình bình tĩnh trở lại.

    Chỉ có điều, lúc này Gia Vệ, trong mắt Tank cùng ba người quân nhân kia, giống như là tử thần, dao găm kia trong tay chính là lưỡi hái thu lấy sinh mạng, bọn họ đối với Gia Vệ sinh ra một tia sợ hãi, nhưng lại cũng không căm hận, bởi vì Gia Vệ mặc dù là tử thần, cũng là tử thần thiện lương.

    "Ba ba..." Tiểu Hạo Hạo ôm thật chặt cổ Trác Thiến, hai mắt rưng rưng quật cường nhìn về phía Gia Vệ đứng ở trong đám thi thể, nàng mang trên mặt biểu tình sợ hãi thế nhưng trong ánh mắt cũng rất kiên định, nhỏ giọng kêu 'Ba ba' hai chữ, giống như muốn đi ôm lấy Gia Vệ.

    Nhưng lúc này Trác Thiến sẽ cho Tiểu Hạo Hạo đến bên cạnh nơi Gia Vệ đang đứng sao?

    Nơi ấy, có thể là có thêm rất nhiều thi thể, mà ngay cả người lớn như nàng, cũng không dám mảy may tới gần, thậm chí ánh mắt không dám nhìn đến thi thể bị Gia Vệ giết, nhìn sơ qua một chút, nàng liền cảm thấy toàn thân kịch liệt run lên, dạ dày co bóp mãnh liệt.

    "Lão đại..." Tank đi tới bên người Trịnh Tung, mở miệng kêu lên.

    Trịnh Tung đang ngu ngơ chợt tỉnh táo lại, trên mặt lại xuất hiện thần sắc khiếp sợ lần nữa, sau một lát, hắn mới nhíu mày, quay qua Tank nói rằng: "Kiểm tra xem xe vẫn còn có thể chạy hay không, không thể làm lỡ thời gian."

    Tank gật đầu, liền hướng về ba chiếc xe xem như hoàn hảo đi tới.

    Không bao lâu, ba chiếc xe đều bị Tank mở ra, vừa rồi mặc dù là đạn bay đầy trời, thế nhưng những thứ này đều là xe việt dã quân dụng đủ cứng rắn, cũng không có bị phá hư bao nhiêu, cho nên còn có thể chạy.

    Trịnh Tung gật đầu, chợt hướng về ba gã quân nhân đi đến, nói: "Đối với chín vị anh hùng hi sinh, tại hạ cảm thấy phi thường tiếc nuối, hy vọng có thể để cho chúng ta đối với chín vị liệt sĩ làm chút gì đó.”

    Trịnh Tung biểu tình phi thường nghiêm túc, hắn không có quên lễ nghi, quay người hướng ba người quân nhân cúi khom người thật thấp, rồi hướng chiếc xe việt dã bị nổ tung cùng ba quân nhân bị súng bắn đánh lén đến cúi khom người.

    Bất quá, ba quân nhân còn sống, trên mặt cũng không có biểu tình bi thương, bọn họ lúc này, trên mặt đang chân thành tươi cười cùng với sự kiêu hãnh.

    Trịnh Tung sững sờ, trong ánh mắt lộ ra vẻ bi thương.

    Hắn có thể nhìn ra, ba gã quân nhân này không phải đối với chiến hữu của mình tử nạn không cảm thấy bi thương, mà là bọn hắn cũng đã thấy chết không sờn, đem điều này trở thành một loại vinh quang, bọn họ là loại chiến hữu kiêu hãnh. Tất nhiên việc bọn hắn tới nơi này đã nói lên điều đó.

    Bây giờ là thời đại hòa bình. mặc dù là tham gia quân ngũ không có nguy hiểm tính mạng, nhưng rất nhiều người cũng không biết, trên thế giới có rất nhiều địa phương không yên ổn như thế, có rất nhiều địa phương cũng còn giống như Trung Quốc trước thời gian giải phóng, mỗi ngày đều có người chết.

    Mà Trung Quốc có triển vọng trở thành một nước lớn trên thế giới, không thể không quan tâm đến những địa phương có chiến tranh này, mặc dù là không thể ngăn cản chiến tranh, cũng cần phải cố gắng cấp cho người dân một nơi có thể dừng chân để sinh sống ổn định.

    Cho nên, mới có những quân nhân này trú đóng ở bên ngoài, bọn họ mỗi người đều biết mình tới đây sẽ bị rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm thế nào, bọn họ mỗi người đều biết mình rất có thể không có ngày mai, bọn họ mỗi người cũng biết, chính mình thậm chí sẽ không được nhớ đến..

    Nhưng họ đưa ra lựa chọn, đưa ra lời hứa, vì trong lòng tin tưởng.

    Cho nên, nhìn thấy chiến hữu chết trận, bọn họ không khóc, không có đau buồn, có chăng chỉ là nét cười phát ra từ nội tâm, còn có phát ra niềm kiêu hãnh trong lòng.

    Quân nhân, đáng kính!

    Trịnh Tung chưa từng đi lính, nhưng việc này cũng không đại biểu hắn sẽ không biết quân lễ, hắn lần thứ nhất dùng nghi thức quân đội chào đối với ba người quân nhân mang trên mặt dáng tươi cười cùng niềm kiêu hãnh..

    "Đây là sứ mệnh của chúng ta, mặc dù phải trả giá bằng tính mạng, cũng sẽ không hối tiếc." Một gã quân nhân mở miệng nói, đội trưởng mới vừa rồi bị súng ngắm bắn trúng, hiện tại quân hàm hắn cao nhất, trở thành tiểu đội trưởng của ba người.

    "Nếu như có thể, ta hi vọng các ngươi cho ta biết tông tin về các ngươi cùng người nhà, cùng cả người nhà những người anh em đã hi sinh này." Trác Thiến ôm Tiểu Hạo Hạo tiến tới, hướng ba gã quân nhân nói.

    "Cha mẹ chúng ta có quốc gia cấp dưỡng, chúng ta thật không có gì lo lắng." Đội trưởng lắc đầu nói rằng.

    "Thế nhưng..." Trác Thiến vừa định muốn nói gì nữa, Trịnh Tung liền đưa tay ngăn nàng lại, Trịnh Tung nhìn ba gã quân nhân, chợt nhìn về phía Trác Thiến, nói: "Trác tổng, bọn họ trừ cha mẹ, không có gì lo lắng, nếu như ngươi muốn báo ân, hãy cống hiến cho quốc gia thật nhiều đi."

    Trác Thiến nhíu mày lại, gật đầu, không nói gì thêm.

    Vốn Trác Thiến muốn hỏi một chút vợ con của họ, cha mẹ của bọn họ có thể cho quốc gia nuôi, nhưng chắc vợ con của họ còn có cuộc sống của riêng mình.

    Thế nhưng, theo Trịnh Tung nói, Trác Thiến nghe được, những quân nhân này, cũng không có vợ con, có lẽ nói, bọn họ tận tâm cho quốc gia, đến bây giờ không có kết hôn sinh con.

    Một người lính, vì quốc gia làm ra những thứ này, đã quá đủ.

    Trên xã hội truyền đi lời đồn về quân nhân, nhưng tại trước mặt những quân nhân này, đều tự biến mất, đó chỉ là những truyện cười lừa mình dối người mà thôi..

    Có lẽ có những người này cho rằng tham gia quân ngũ là một lối đi, cho rằng cũng là một loại tiền đồ, qua thời gian, cũng không phải nghĩ làm thế nào đền đáp quốc gia, cũng không phải làm thế nào trợ giúp nhân dân, mà là nghĩ từ đó để đi tới tiền đồ.

    Nhưng sau khi đi lính, những tình nghĩa chiến hữu, rồi cảm giác chính mình đang ở vị trí thủ hộ thần cho quốc gia, khiến cho bọn họ phát sinh biến hóa.

    Trước khi vào quân đội, có thể là một đại nam hài mãi không lớn, nhưng khi xong xuôi huấn luyện chấp hành nhiệm vụ, bọn họ sẽ là những người đàn ông chân chính.

    Dù cho chính mình hi sinh, cũng không để hiện ra cảm giác quốc kỳ năm sao phải hạ xuống, bọn họ tự động phát giác, mặc dù là dâng lên tính mạng, mình cũng phải bảo vệ cái quốc gia đã dưỡng dục mình, mặc dù là việc nhỏ cho quốc gia không đáng để vinh dự, chính mình cũng muốn liều mạng dùng tính mệnh giữ lấy quốc gia.

    Trịnh Tung cảm nhận được loại tình cảm quân nhân tốt đẹp này, nhưng Trác Thiến cùng Trương Lệ Anh không thể cảm nhận được, các nàng tưởng tượng không được cuộc sống của những quân nhân này, cho nên bọn họ cảm thụ không được. Mà Trịnh Tung biết cuộc sống những quân nhân này, cũng biết quân nhân quật cường, biết quân nhân chấp nhất, cho nên hắn chỉ có thể cảm khái mà nói.

    Không nói cái gì nữa, ngôn ngữ, cũng không thể biểu đạt kính nể của hắn đối với những quân nhân này, bất quá, trong lòng của hắn vĩnh viễn nhớ kỹ cái hình ảnh này.

    Không bao lâu, Gia Vệ cũng khôi phục lại, nhìn đám thi thể khắp nơi trên đất.

    Hắn biểu tình vẫn còn có chút cứng ngắc, trên người mặc dù không có máu tươi, nhưng có mùi máu tươi, khiến người ta không dám tới gần.

    Tiểu Hạo Hạo trong lòng Trác Thiến vài lần đưa tay muốn Gia Vệ ôm, đều là duỗi ra được nửa thì rụt về lại.

    Gia Vệ lúc này, mặc dù ánh mắt nhìn về Tiểu Hạo Hạo, nhưng cũng là loại ánh mắt không thèm chú ý đến, giống như coi thường sinh mệnh, như ánh mắt của tử thần.

    Cũng không phải Gia Vệ muốn như vậy, giết chết hơn bảy mươi nhân, mặc dù là người nội tâm phi thường tà ác, lúc này cũng nhất định phải có thời gian để cân bằng, bằng không tuyệt đối sẽ điên mất.

    Huống chi Gia Vệ cũng không phải là người nội tâm tà ác.

    Gia Vệ đã từng đọc qua bài thánh “Nam Nhi Hành” (hành trình của người đàn ông), vì trong “Nam Nhi Hành” có viết 'Giết một thì là tội, giết vạn người là anh hùng, giết được chín trăm vạn, là anh hùng trong anh hùng' mà nhiệt huyết sục sôi, thế nhưng, hiện tại Gia Vệ chỉ cảm thấy, giết một người đã khó, giết vạn người càng khó, giết trăm vạn người, khó như lên trời, không phải việc mà người có thể làm được.

    Bất quá, Gia Vệ biết, muốn giết người, cũng phải có lí do.

    Hiện giờ ở tình huống này, mặc dù là người nhiều hơn nữa, hắn cũng đuổi giết không tha, không có nửa phần chần chờ, lại càng không có bất luận cái gì là tâm lý hổ thẹn.

    Mà nếu như theo bối cảnh viết trong “Nam Nhi Hành”, Gia Vệ trong lòng cũng không chút nghi ngờ, lúc kia, tàn sát được chín trăm vạn, chỉ cần hắn có năng lực, liền sẽ không nương tay, mặc dù là sau cùng là tàn sát chính mình!

    Gia Vệ cuối cùng không cùng Trác Thiến bọn họ ngồi cùng một chiếc xe, mà là cùng Trịnh Tung, Tank và Hồng Vũ ngồi ở xe phía trước, ba gã quân nhân còn lại là ngồi ở chiếc xe phía sau, bảo vệ lấy chiếc xe ở giữa.

    Vượt qua đường chất đầy thi thể, ba chiếc xe việt dã mới dần dần tăng thêm tốc độ.

    Trên xe việt dã, Trịnh Tung lái xe, Hồng Vũ ngồi ở ghế kế bên tay lái, Gia Vệ cùng Tank hai người ngồi ở chỗ ngồi phía sau.

    Mà lúc này, vóc người Tank cường tráng, lại là nghiêng người dựa vào cửa xe ngồi, cũng không phải hắn không muốn thoải mái ngồi thẳng, mà là lúc này nhìn Gia Vệ biểu hiện trên mặt cứng ngắc, trên người tản mát ra một cỗ hàn khí khiến lòng người run sợ, làm Tank không dám tới gần hắn.

    Cho đến lúc này, vốn Hồng Vũ luôn đối với Gia Vệ không phục, trong lòng cũng đã bội phục Gia Vệ sát đất, đối với Gia Vệ lại vừa kính vừa sợ!
     
    rocklina thích bài này.
  5. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513

    Chương 94: Công Ty Châu Báu Tiểu Điền


    Nguồn: Sưu Tầm




    Dọc trên đường đi, tuy rằng không tính là yên bình, nhưng bọn Gia Vệ cũng không có gặp phần tử vũ trang tập kích nữa.

    Không bao lâu thời gian, ba chiếc xe việt dã liền tới thủ đô thành phố Libya.

    Đây là một thành phố chịu đủ chiến tranh tàn phá, bất quá bên trong gần như hoàn hảo không tổn hại gì, có thể được gọi là gọn gàng xinh đẹp, đám người da đen ở dọc bên đường, đề phòng lo lắng, căn bản không có cuộc sống tự tại.

    Đây chính là những người bị vây trong chiến tranh, mỗi ngày đều lo lắng cho mình không có ngày mai, tại trong sợ hãi sinh tồn.

    Tới đón tiếp bọn Gia Vệ, là thượng tướng duy nhất của chính phủ Libya, hắn là một người da đen chính gốc, đen như than, hai mắt cùng hàm răng trắng tinh hiện ra rõ ràng.

    Tướng quân này, là Lao Kiệt, là thượng tướng thực quyền hiện tại của chính phủ Libya, là người đứng thứ hai chính phủ Libya.

    Khiến người thứ hai Libya tới ngoài thành nghênh tiếp Trác Thiến, đã biểu hiện ra chính phủ Libya đối với lần hội nghị này rất coi trọng, chuyện Trác Thiến bị tập kích cũng không nên nói gì nữa.

    Đi vào thành phố, dưới sự sắp xếp của tướng quân Lao Kiệt, bọn Gia Vệ đi vào trú ở khách sạn sang trọng nhất thành phố, cũng là khách sạn quốc tế duy nhất của thành phố.

    Chỉ có điều, bọn Gia Vệ liều mạng đi tới đây, lại bị tướng quân Lao Kiệt an bài ở thêm mấy ngày, mà không phải lập tức triển khai hội nghị, thảo luận sự tình.

    Điều này làm cho Trác Thiến cùng Trương Lệ Anh cùng nhíu mày, Gia Vệ cùng bọn Trịnh Tung cũng rất lo nghĩ.

    Dù sao nơi này là địa bàn của người ta, chỉ cần gần thành phố này có mười vạn quân đội đóng, mặc dù bọn Gia Vệ mạnh đi nữa, cũng không thể mạnh đến nỗi vượt quá mười vạn quân này.

    “Lẽ nào bọn họ cố ý muốn hoãn lại hội nghị?” Trương Lệ Anh mở miệng nói, nàng chau mày, không biết đang suy nghĩ cái gì.

    “Điều kiện chúng ta cũng đã bàn bạc tốt, chỉ còn bước cuối chứng thực, bọn họ chắc không làm như vậy đâu.” Trác Thiến nói, các nàng cũng không vì bọn Gia Vệ đang ở đây mà che dấu điều gì.

    “Bàn bạc tốt thì thế nào?” Xung quanh lông mày Trương Lệ Anh nhăn chặt lại, nói: “Chúng ta đi đường đến, cũng không yên ổn, nói không chừng cùng tổng thống Lao Tư có quan hệ.”

    “Ngươi nói là tổng thống Lao Tư muốn đưa chúng ta vào chỗ chết?” Trác Thiến trừng to mắt, không thể tin được hỏi.

    Có điều rất nhanh Trác Thiến liền lắc đầu, nói: “Không có khả năng, nếu như tổng thống Lao Tư không muốn cùng chúng ta gia dịch, vì sao lại để cho chúng ta tới? Còn có, điều kiện đàm phán của chúng ta, đã có thể làm cho hắn kiếm một khoản lớn, hắn còn chưa đủ gì nữa?”

    “Không ai ngại chính mình nhiều tiền.” Trương Lệ Anh lạnh lùng nói.

    Gia Vệ cùng Trịnh Tung ở một bên đều nhíu mày, bọn họ theo trong lời nói của Trác Thiến cùng Trương Lệ Anh nghe được, sự tình cũng không đơn giản như bọn họ tưởng tượng.

    “Lần tập kích tại Libya này, có lẽ là trùng hợp, nhưng tai nạn xe ở Lương Châu kia, nhất định là có người cố ý sai khiến, giao dịch lần này của các ngươi, có thể có tổn hại đến lợi ích của người khác hay không?” Gia Vệ nhịn không được chen miệng hỏi.

    Trác Thiến cùng Trương Lệ Anh đều nhìn Gia Vệ, sau một lát, Trương Lệ Anh liền mở miệng nói: “Đây là một khối thịt béo, toàn bộ công ty châu báu trên thế giới đều muốn dùng thủ đoạn chen vào.”

    Nghe một câu nói như vậy, Gia Vệ cùng Trịnh Tung cùng nheo hai mắt lại.

    Câu trả lời của Trương Lệ Anh, khiến cho Gia Vệ cùng Trịnh Tung căn bản không xác định được mục tiêu, cho nên không thể phòng tránh hiệu quả được.

    “Không thể cứ chờ như vậy, Trác tổng nhìn xem làm thế nào triển khai nhanh hội nghị, ta đi liên hệ thành viên công ty, sắp xếp tốt việc rời đi.” Trịnh Tung vẻ mặt ngưng trọng nói.

    “Đúng vậy, trước hết bố trí tốt đường lui rồi hãy nói, chuyện này có kỳ quặc, lúc này không thể tin tưởng chính phủ Libya được.” Gia Vệ gật đầu.

    Trác Thiến cùng Trương Lệ Anh đều gật đầu, hai người cũng cảm giác được sự quái lạ.

    Từ sau khi bọn Gia Vệ đi vào thành phố, tướng quân Lao Kiệt không thấy xuất hiện nữa, mà tổng thống Lao Tư thì căn bản không có xuất hiện qua, rốt cục bọn họ vì sao chậm lại hội nghị, cái này đáng để hoài nghi.

    Mà lúc này đây, tại một tòa nhà xa hoa trong thành phố.

    Tướng quân Lao Kiệt cùng một người trung niên mặc tây trang ngay ngắn, cùng hắn lớn lên có vài phần giống nhau đang trò chuyện với nhau, hai người khi thì cười, khi thì nhíu mày.

    “Nếu quả thật đáp ứng điều kiện công ty Tiểu Điền, chúng ta tuy rằng có thể kiếm một khoản lớn, nhưng lại mất đi uy tín và danh dự trên quốc tế, điều này còn cần phải suy xét.” Người trung niên giống tướng quân Lao Kiệt mở miệng nói, hắn nói cũng không phải là tiếng Anh, mà là ngôn ngữ Libya, cho dù là bọn Gia Vệ ở đây, cũng không nhất định nghe hiểu được.

    Người trung niên này, chính là người đứng đầu Libya bây giờ, tổng thống Lao Tư.

    “Anh, ngươi thật vẫn muốn làm tổng thống sao?” Lao Kiệt uống một ngụm rượu nho thơm tinh khiết, nói: “Libya tuy rằng tương đối ổn định so với trước đây một chút, thế nhưng bốn phía đều có quân phiệt vũ trang chống đối rất kịch liệt, chính phủ này của chúng ta, không biết có thể duy trì đến lúc nào. Nếu như không thừa dịp bây giờ kiếm một khoản lớn, chờ chính phủ chúng ta bị đổ, thì sẽ không còn gì.”

    “Thế nhưng…” Lao Tư muốn nói cái gì nữa, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

    Một lát sau đó, Lao Tư như là quyết định, nói: “Cứ dựa theo ý của công ty Tiểu Điền mà làm đi, chờ chuyện này kết thúc, chúng ta giả vờ chết trận, đổi thân phận khác ra nước ngoài tiêu dao khoái hoạt đi.”

    Lao Kiệt cười to gật đầu, cùng anh của mình cụng ly, đem rượu nho trong đó uống một hơi cạn sạch.

    Libya là một nước nhỏ, dân cư chỉ đếm trên dưới nghìn vạn người, trải qua nhiều năm nội chiến như vậy, nhân khẩu Libya rốt cục còn bao nhiêu cũng rất khó thống kê, thế nhưng hiện tại mỗi người dân Libya hầu như đều có một cây súng, có lẽ nói, bất luận kẻ nào cũng có khả năng chiến đấu.

    Toàn bộ thành phố có bao nhiêu người? Chỉ có rất ít mấy trăm vạn thôi, thành phố có mấy trăm vạn người lại có quân đội gần mười vạn, có thể thấy được tình hình Libya lúc này là như thế nào.

    Mà lúc Lao Kiệt cùng Lao Tư nói chuyện xong không lâu, mười vạn quân đội của thành phố chia làm bốn phần, hướng về bốn góc thành phố đi tới.

    Bọn họ nhận được mênh lệnh chuẩn bị trạng thái chiến đấu, nói là có quân phiệt vũ trang muốn đánh chiếm thành phố, nhưng bọn họ lại không biết, đây chỉ là một âm mưu.

    Ở trong phòng khách của khách sạn quốc tế, Trịnh Tung ngồi trên ghế sopha ở đại sảnh xem báo, bốn góc tờ báo cũng đều bị cắt, không biết là cố ý hay báo vốn có như vậy.

    Mà lúc này đây, một người trung niên châu Á mang kính mắt ngồi vào bên cạnh ghế sopha, cầm lấy một tờ báo nhìn qua.

    Không bao lâu, người trung niên châu Á mang kính mắt kia liền rời khỏi sopha, đồng thời ra khỏi khách sạn.

    Lại qua mấy phút nữa, Trịnh Tung giống như là xem xong báo trong tay, bỏ tờ báo xuống, cầm lấy tờ báo người trung niên châu Á mang kính kia xem qua, xem được một lúc cũng liền bỏ tờ báo xuống hướng trên lầu đi tới.

    Đi vào trong phòng, Trịnh Tung vẻ mặt ngưng trọng đóng cửa phòng, nhìn mấy người Trác Thiến, Trương Lệ Anh cùng Gia Vệ trong phòng.

    “Thế nào, liên hệ được với tổng thống Lao Tư không vậy?” Trịnh Tung mở miệng hỏi.

    Trác Thiến lắc đầu, nàng căn bản không có liên hệ với tổng thống Lao Tư, chuyện hội nghị căn bản giống như không tồn tại vậy.

    “Ngươi có tin tức gì sao?” Gia Vệ khẽ nhíu mày, mở miệng hỏi.

    Trịnh Tung trầm tư trong chốc lát, nói: “Ta có được tin xác thực, mấy ngày trước, công ty châu báu Tiểu Điền Nhật Bản đã phái người tới đây, đồng thời cùng tổng thống Lao Tư đàm phán việc gì đó, đến bây giờ, người của công ty châu báu Tiểu Điền cũng chưa đi, không biết là nguyên nhân gì.”

    “Công ty châu báu Tiểu Điền?” Nghe Trịnh Tung nói xong, Trương Lệ Anh cùng Trác Thiến hai người đều biến sắc.

    “Như thế nào? Cái công ty này có gì đặc biệt sao?” Gia Vệ liền vội vàng hỏi.

    Trác Thiến cũng không nói gì thêm, mà nhìn về phía Trương Lệ Anh.

    Trương Lệ Anh nhíu mày lại, sau một lát mới nói: “Cái công ty châu báu Tiểu Điền này, là công ty châu báu có tiếng trên thế giới, thực lực bọn họ so với công ty châu báu Trương thị chúng ta còn mạnh hơn rất nhiều. Bất quá, châu báu Trương thị ở trong ngành châu báu trong nước chiếm được địa vị chủ đạo, vị trí này rất vững chắc, khó có thể lay động. Mà nửa năm trước, công ty châu báu Tiểu Điền muốn ở Trung Quốc phát triển sự nghiệp, sau cùng bị châu báu Trương thị chúng ta chèn ép nên chỉ có thể rời khỏi, nếu như nói không sai, công ty châu báu Tiểu Điền tới lần này, rất có thể là tới phá rối, thậm chí chuyện tai nạn xe Lương Châu, cũng là âm mưu của công ty châu báu Tiểu Điền.”

    “Nếu như lần hội nghị này của các ngươi đàm phán không thành công, chẳng nhẽ công ty châu báu Tiểu Điền có thể tiến nhập thị trường Trung Quốc sao?” Gia Vệ cau mày hỏi.

    “Không thể lập tức tiến nhập, chí ít trong vòng năm năm không có khả năng tiến nhập, thế nhưng nếu như trong vòng năm năm châu báu Trương thị chúng ta không tìm được nguồn khoáng sản đá quý, địa vị ở trong nước sẽ bị hạ thấp, đến lúc đó công ty châu báu Tiểu Điền có thể thừa dịp mà tiến vào.” Trương Lệ Anh trả lời.

    “Chúng ta cần tranh thủ, cùng lắm cho tổng thống Lao Tư thêm vài chỗ tốt, mấy chỗ mỏ đá quý này chúng ta không thể bỏ được.” Trác Thiến hai mắt nheo lại nói, nàng lúc này, mới là phú bà khôn khéo.

    “Không sai, mặc dù là công ty châu báu Tiểu Điền tới quấy rối, chúng ta cũng không phải là không có cơ hội.” Trương Lệ Anh gật đầu nói.

    “Công ty châu báu Tiểu Điền có thể gây bất lợi với các ngươi hay không? Dù sao bọn họ ở Lương Châu cũng đã ra tay.” Trịnh Tung vẻ mặt ngưng trọng hỏi, chuyện sinh ý hắn không hiểu, nhiệm vụ của hắn là bảo vệ bọn Trác Thiến an toàn.

    “Bọn họ không dám đâu, dù sao đây cũng là thủ đô Libya, nếu như bọn họ dám động thủ, sẽ trở thành chuyện quốc tế, công ty châu báu Tiểu Điền bọn họ sẽ gánh vác không nổi.” Trương Lệ Anh lạnh lùng nói, trên mặt xuất hiện nét cười nhạt.

    Gia Vệ vẫn không có chen vào, xung quanh chân mày hắn nhăn chặt lại, tại đây một lát, hắn thông qua vòng tay nhờ căn cứ điều tra sự tình công ty châu báu Tiểu Điền.

    Sau một lát, tin tức truyền tới, khiến Gia Vệ rất lo lắng.

    Nội tình công ty châu báu Tiểu Điền, cũng không sạch sẽ, tuy rằng bên ngoài công ty châu báu Tiểu Điền là một công ty lớn, nhưng lại âm thầm lén lút cùng một ít xã đoàn Nhật Bản có quan hệ, thậm chí còn làm cả chuyện giết đối thủ cạnh tranh.

    Trong tư liệu của căn cứ, cực kỳ đầy đủ, không bao lâu, Gia Vệ đối với công ty châu báu tiểu điền này đã có hiểu biết nhất định.

    Mà trải qua cân nhắc, Gia Vệ suy đoán công ty châu báu Tiểu Điền sẽ không giống như Trương Lệ Anh nói sẽ không động thủ, bọn họ tuy rằng sẽ không quang minh động thủ, nhưng sẽ động thủ trong tối, có lẽ sẽ mượn đao giết người.

    “Trịnh ca, ngươi cùng Tank, Hồng Vũ bây giờ bảo vệ lấy Trác tổng, Trương thư ký cùng Tiểu Hạo Hạo, ta đi đây một chút sẽ trở lại.” Quay qua Trịnh Tung nói một câu, không đợi bọn Trịnh Tung nói gì, Gia Vệ liền trực tiếp xoay người, đi ra ngoài.
     
    rocklina thích bài này.