Đô Thị TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG - Đồng Niên Khoái Nhạc - Chương 136

  1. b1209049

    b1209049 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/12/14
    Bài viết:
    4,806
    Được thích:
    20,914

    Chương 110: Thân Công Kiện


    Nguồn: Sưu Tầm




    Gia Vệ dùng tốc độ chạy nước rút chạy 100m đi tới nơi chỗ quẹo kia, thế nhưng, khi vào trong đó, lại nhìn không thấy thân ảnh Trác Thiến cùng người nam nhân kia đâu.

    Gia Vệ sắc mặt đại biến, không chút do dự, liền hướng về bên trong đi tới.

    Không bao lâu, Gia Vệ liền đi tới bên ngoài toilet.

    Toàn bộ hành lang không hề có thân ảnh Trác Thiến cùng người nam nhân kia, mà trong hành lang, cũng chỉ có toilet có thể giấu người.

    Gia Vệ híp hai mắt lại, nhìn toilet nữ, hai tay nắm cửa, liền trực tiếp đẩy cửa ra đi vào.

    “Sưu…”

    Mới vừa đi vào, Gia Vệ liền nghe được âm thanh xé gió bay tới, tay phải vung lên đỡ lại, chỉ nghe “Bịch” một tiếng, mộc côn thô to như cổ tay trực tiếp gãy thành hai đoạn.

    Người kia không chút do dự, giơ chân lên đá vào người Gia Vệ.

    Mà lúc này, Gia Vệ trên mặt lộ ra vẻ cười nhạt.

    Người này rõ ràng là một người luyện võ, tuy rằng thực lực không bằng Trịnh Tung, thế nhưng so với Tank cũng không sai biệt bao nhiêu.

    Thực lực như vậy, làm vệ sĩ, cũng không phải vệ sĩ bình thường.

    Nhưng lúc này, hắn đến bắt cóc Trác Thiến, Gia Vệ tất nhiên sẽ không lưu thủ.

    Chỉ thấy Gia Vệ rất nhanh lấy khuỷu tay đánh ngược lại về người nọ, khi chân còn chưa đạp trúng người, Gia Vệ khuỷu tay đã trực tiếp công kích lên ngực hắn.

    Chỉ nghe “Ca” một tiếng, kèm theo đó là tiếng hét thảm vang lên, dưới một kích của Gia Vệ, người kia trực tiếp bị đánh bay đi, rơi vào tấm kính lớn trong toilet nữ, làm tấm kính rạn nứt ra, nhưng tấm kính cũng không có rơi xuống.

    Gia Vệ lúc này mới nhìn xung quanh, trên một cái bồn cầu, Trác Thiến bị trói chặt hai tay, bị bịt chặt miệng lại.

    Gia Vệ nhanh chóng giúp Trác Thiến cởi trói cùng gỡ băng dính ra, bất quá Trác Thiến hình như đã hôn mê, hai mắt nhắm lại, toàn thân run rẩy.

    Nhìn thấy tình huống này, Gia Vệ trên mặt lóe lên vẻ tàn khốc, bất quá cũng không có gì lo lắng quá.

    Có lẽ là Trác Thiến sợ hãi, cho dù ai gặp phải loại tình huống này, đều sẽ thấy sợ, toàn thân run rẩy, chính là biểu hiện sợ rõ ràng nhất, biểu hiện của Trác Thiến lúc này là rất bình thường, cho nên Gia Vệ không lo lắng lắm.

    Hắn dìu Trác Thiến đứng dậy, đi ra bên ngoài, nhìn nam nhân chịu một kích của mình kia, Gia Vệ cũng không nói gì.

    Một kích này, là dưới tình huống Gia Vệ phẫn nộ phát ra, lực đạo có chút mạnh, cho nên nam tử kia trực tiếp bị đánh cho nứt xương ngực, nếu như để mặc cho hắn tự sinh tự diệt, tuyệt đối không sống qua đêm nay.

    Mà muốn làm hắn tỉnh lại, bây giờ có lẽ đã không có khả năng, Gia Vệ cũng buông tha thẩm vấn hắn.

    Gia Vệ đỡ Trác Thiến mở cửa toilet nữ, đi ra bên ngoài, vừa mới đi ra, liền có hai bóng người trực tiếp ngăn cản hai người Gia Vệ lại.

    Gia Vệ ngẩng đầu nhìn lên, lúc này mới nhìn rõ, hai người phía trước, một người là con trai Lương Dũng Lương Đống, người còn lại là một nam tử hơn ba mươi tuổi, nam tử này so với Gia Vệ cao hơn một chút, vóc người xem như cường tráng, nhưng Gia Vệ liếc mắt liền nhìn ra, nam tử này tuyệt đối là một người luyện võ, trên người hắn có khí tức lạnh lẽo, khí tức này bị che dấu, nhưng cũng không tránh được ánh mắt Gia Vệ.

    Lương Đống thấy Gia Vệ, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, mà sau khi thấy Gia Vệ đỡ Trác Thiến, hắn hai mắt híp lại, nhíu mày.

    “Trác tổng bị làm sao thế?” Lương Đống cũng không có ý tránh ra, ngược lại mở miệng hỏi.

    “Trác tổng uống nhiều, ta đang muốn đưa nàng trở về.” Gia Vệ nói, trên mặt cũng khống có biểu tình gì, cũng giống như Lương Đống không đem Gia Vệ để vào mắt, Gia Vệ căn bản cũng không đem Lương Đống để vào mắt.

    “À? Ta nghe nói Trác tổng ngàn chén không say, tửu lượng rất tốt, sao lại say được?” Lương Đống trên mặt lộ ra vẻ cười nhạt, nói: “Ta xem ra là ngươi đối với Trác tổng làm một vài chuyện không muốn người biết đi.”

    “Chuyện đó và ngươi có quan hệ sao?” Gia Vệ cười, là tức giận cười, hắn không phải loại cuồng đánh nhau, cho nên không muốn động một chút lại động thủ, huống chi ở những nơi như thế này, hắn càng không muốn động thủ, thế nhưng Lương Đống lại chính là muốn bị đánh mà.

    “Sao có thể không có quan hệ.” Lương Đống lấy thái độ từ trên cao nhìn xuống nhìn Gia Vệ, nói: “Ta đưa Trác tổng về, ngươi nên làm gì thì đi làm đi.”

    Nói xong, Lương Đống liền tiến lên muốn tiếp nhận lấy Trác Thiến từ trong tay Gia Vệ.

    Bất quá, nam tử phía sau Lương Đống kia, tại lúc Lương Đống còn cách Gia Vệ còn có ba thước, liền trực tiếp ngăn cản Lương Đống lại.

    Lương Đống khẽ cau mày, nhưng không nói gì.

    Nam tử phía sau trên mặt lại là vẻ cười ngẫm, nhìn Gia Vệ nói: “Tiểu huynh đệ, Lương công tử chúng tôi sẽ không để cho ngươi thực hiện được chuyện xấu, vẫn là đem Trác tổng gia cho Lương công tử đi.”

    « Ta làm chuyện xấu ? » Gia Vệ lại cười, nói : « Nếu như ta không giao thì sao ? »

    “Ta biết ngươi có luyện võ, thực lực không tệ, bất quá ngươi vẫn còn trẻ, không nên thể hiện mình, dù sao ngươi cũng chỉ là làm việc kiếm tiền mà thôi.” Nam tử lắc lắc đầu nói.

    “Đem Trác tổng giao cho ta, ta sẽ cho ngươi mười vạn, số tiền này, so với thù lao nhiệm vụ ngươi nhận được nhiều hơn nhiều.” Lương Đống còn nói thêm, lúc này hắn vẫn cho Gia Vệ là một tên vệ sĩ nhỏ bé, một tên vệ sĩ bình thường.

    Gia Vệ lắc đầu, nói: “Hoặc là tránh ra, hoặc là động thủ.”

    Rất rõ ràng, Gia Vệ không chủ động động thủ, không có nghĩa là Gia Vệ chịu bị động, nhưng hắn cũng biết chỗ tốt của việc bị động, cái này cũng đều là mánh khóe nhỏ trong đánh nhau, bây giờ ở nơi đây, nếu như Gia Vệ không chủ động động thủ, hắn có thể xác định, chỉ cần động thủ, hắn tuyệt đối có thể nhận được tiền bồi thường không ít.

    Mặc dù là cuối cùng, Lương Đống bị Gia Vệ đánh cho chết khiếp, nhưng được bồi thường vẫn chính là Gia Vệ.

    “Cứng đầu cứng cổ, Kiện ca, giao hắn cho ngươi.” Lương Đống lui về phía sau một bước, quay qua nam tử bên cạnh nói.

    Nam tử bên cạnh Lương Đống hơi nhíu mày lại, hắn nhìn Lương Đống, rồi nhìn về phía Gia Vệ, nói: “Đem Trác tổng giao ra đây, bằng không hôm nay ngươi không thể lành lặn đi ra khỏi khách sạn này đâu.”

    “Cũng chỉ biết nói mạnh miệng.” Gia Vệ cười lạnh nói.

    “Mạnh miệng sao?” Nghe lời nói của Gia Vệ, nam tử được Lương Đống gọi là Kiện ca cười, sau một lát, hắn thu lại dáng cười, nói: “Ta biết đội trưởng nhiệm vụ lần này của các ngươi là Trịnh Tung, cho ngươi một cơ hội, gọi Trịnh Tung tới đây.”

    “Kiện ca…” Lương Đống nghe vậy thi nhíu mày, trên mặt xuất hiện vẻ không vui.

    “Lương công tử yên tâm, ta có nắm chắc.” Nam tử quay qua Lương Đống cười nói.

    Gia Vệ thì lại nhíu mày, nam tử được Lương Đống gọi Kiện ca này, nhất định là nhận biết Trịnh Tung, bằng không không có khả năng trực tiếp mở miệng bảo gọi Trịnh Tung tới nơi này.

    Gia Vệ nghĩ nghĩ, cũng không do dự, trực tiếp lấy điện thoại di động ra gọi Trịnh Tung, bảo Trịnh Tung tới nơi này.

    Thấy Gia Vệ gọi điện thoại, nam tử trên mặt vẻ tươi cười càng thêm đậm, hiển nhiên hắn cũng rất muốn cùng Trịnh Tung phân cao thấp, đây chính là một cơ hội rất tốt.

    Lương Đống ở bên cạnh lại là nhíu mày, chuyện này càng nhiều người biết càng không tốt, nhưng mà người vệ sĩ mình dùng tiền thuê này lúc trước đã nói qua, hắn không giống như vệ sĩ khác sẽ nghe theo mọi mệnh lệnh của Lương Đống, hắn biết nhận định bản thân mình chuyện gì làm chuyện gì không làm.

    Thậm chí chuyện lần này, chính là do Lương Đống nói dối lừa gạt hắn, hắn mới bằng lòng theo Lương Đống tới nơi này.

    Loại tình huống này, gọi là cao nhân nan thỉnh (người tài giỏi thì khó mời), nói khó nghe, chính là làm bộ.

    Nhưng bất kể là cao nhân nan thỉnh hay là làm bộ, Lương Đống một chút chẳng đáng cũng không cảm thấy, bởi vì người này chính là vương bài của công ty vệ sĩ kia, theo Lương Đống nói, thì chính là đáng giá.

    Không đầy một lát, thân ảnh Trịnh Tung cùng Tank liền xuất hiện cách đó không xa, hai người cũng thấy tình huống Gia Vệ bên này, liền trực tiếp đi tới.

    Vừa tới nơi, Trịnh Tung còn chưa kịp hỏi Gia Vệ rốt cục là tình huống như thế nào, ánh mắt hắn liền rơi vào người nam tử bên cạnh Lương Đống.

    “Thân Công Kiện?” Trịnh Tung vẻ mặt sửng sốt nói ra một cái tên.

    Mấy người đều là nhìn về phía nam tử kia, Thân Công Kiện, chính là tên của hắn.

    “Trịnh ca, đã lâu không gặp.” Thân Công Kiện mỉm cười, nói.

    “Tiểu tử ngươi ở chỗ này làm gì?” Trịnh Tung lập tức cười ha hả, trực tiếp tiến lên hai bước, ôm lấy Thân Công Kiện, hung hăng vỗ vỗ vào lưng hắn.

    Trịnh Tung khí lực rất lớn, bất quá cho dù hắn có thể dùng khí lực lớn, dáng vẻ tươi cười trên mặt Thân Công Kiện cũng không biến hóa chút nào.

    Không bao lâu, Trịnh Tung cùng Thân Công Kiện tách ra, chợt vẻ mặt liền nghi hoặc nhìn về phía Gia Vệ cùng Trác Thiến đang được Gia Vệ đỡ lấy, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

    Gia Vệ dùng ngón tay chỉ chỉ Thân Công Kiện cùng Lương Đống, nói: “Hỏi hắn đi.”

    Thân Công Kiện chỉ Lương Đống, nói: “Đây là cố chủ của ta Lương công tử, Lương công tử cùng Trác tổng luôn là bạn tốt, bây giờ Trác tổng uống say, Lương công tử muốn đưa Trác tổng trở về, dù sao lòng người khó đoán, Trác tổng uống say, nói không chừng sẽ gặp nguy hiểm, chỉ có điều vị tiểu huynh đệ này lại không chịu đem Trác tổng giao cho chúng ta.”

    “Tiểu Kiện, ngươi nếu biết ta ở chỗ này, thì khẳng định cũng biết ta ở đây làm gì, vị này cũng là anh em của chúng ta, chúng ta tại sao lại gây bất lợi với Trác tổng?” Trịnh Tung cau mày, ngữ khí không thân thiện nói.

    Lương công tử cùng Trác tổng là bạn tốt, lo lắng cho Trác tổng cũng là chuyện bình thường.” Thân Công Kiện trên mặt vẻ tươi cười không đổi, nói.

    “Thật sự muốn gây bất lợi cho Trác tổng, sợ rằng lại là một người khác.” Trịnh Tung hai mắt nheo lại nhìn Lương Đống, chợt nói.

    Thân Công Kiện nghe vậy chợt ngẩn ra, rồi lắc đầu cười, nói: “Trịnh ca, ngươi lẽ nào đối với ta không yên tâm sao? Đem Trác tổng giao cho Lương công tử, Thân Công Kiện ta bảo đảm Trác tổng sẽ được an toàn.”

    “Nếu như không giao thì sao?” Gia Vệ lại nhăn mày, lạnh lùng hỏi.

    Thân Công Kiện nhìn Gia Vệ, rồi nhìn về phía Trịnh Tung, sau khi thấy Trịnh Tung trên mặt có vẻ không hài lòng, Thân Công Kiện trên mặt hơi lộ cười khổ, nói: “Như vậy, Thân Công Kiện chỉ có thể thỉnh giáo Trịnh ca mà thôi.”

    “Thỉnh giáo ta?” trinh tung nhíu mày, liền hừ lạnh một tiếng.

    Thân Công Kiện này Trịnh Tung nhận biết, thậm chí Thân Công Kiện là do Trịnh Tung mang vào nghề vệ sĩ này, vốn Thân Công Kiện sẽ trở thành an hem với Trịnh Tung, giống như Tank vậy, bất quá Thân Công Kiện thiên phú rất mạnh, không mất bao lâu thời gian, thực lực của hắn không yếu hơn Trịnh Tung bao nhiêu, cho nên sau đó hắn được công ty điều đi huấn luyện đặc thù, Trịnh Tung cùng Thân Công Kiện đã lâu rồi không gặp mặt, bất quá Trịnh Tung cũng biết chuyện Thân Công Kiện trở thành vương bài của công ty.

    Nếu nói hiện tại Trịnh Tung cùng Thân Công Kiện thực lực ai mạnh hơn, vậy khẳng định là Thân Công Kiện, tuy rằng lần gặp mặt Thân Công Kiện trước đó thực lực của hắn còn không mạnh bằng Trịnh Tung, nhưng qua mấy năm, Trịnh Tung có thể tưởng tượng Thân Công Kiện lớn mạnh cỡ nào.

    Cho nên, khi Thân Công Kiện hướng về phía Trịnh Tung xin thỉnh giáo, liền làm Trịnh Tung nghĩ rằng, Thân Công Kiện thực lực bây giờ tuy rằng vượt qua Trịnh Tung, nhưng còn chưa thật sự đánh bại qua Trịnh Tung, Thân Công Kiện muốn, là đánh bại Trịnh Tung để chứng minh chính mình, có lẽ nói, để thỏa mãn hoàn toàn ước muốn của mình, chỉ thế mà thôi.

    Chỉ có điều, người làm chủ chuyện của Trác Thiến ở đây, cũng không phải Trịnh Tung.

    Thân Công Kiện hai mắt nhìn thẳng Trịnh Tung, Trịnh Tung hai mắt cũng nhìn thẳng Thân Công Kiện, Trịnh Tung còn chưa kịp nói tiếp nhận hay cự tuyệt, thì bên cạnh vang lên thanh âm không kiêng nể của Gia Vệ: “Thỉnh giáo em gái ngươi ấy.”

    Cùng lúc đó, một bàn chân với tốc độ mà Thân Công Kiện không tránh thoát đạp tới trên bụng Thân Công Kiện, vốn là hai mắt đang chờ mong Trịnh Tung gật đầu, Thân Công Kiện lúc này hai mắt lại là trừng lớn nhìn về phía Gia Vệ mà chính mình vẫn cho rằng chỉ là một vệ sĩ nhỏ bé bình thường.

     
    rocklina thích bài này.
  2. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481

    Chương 111: Lần Nhập Môn Đầu Tiên


    Nguồn: Sưu Tầm




    Một cước này của Gia Vệ, không chỉ là khiến Thân Công Kiện trừng to mắt, ngay cả Lương Đống cũng phải trừng to mắt ra.

    Hai người bọn họ trong lòng đều vô cùng chấn động, nhất là Lương Đống, hắn lúc này trong lòng đang điên cuồng gào thét: đó chính là vương bài a!

    Thế mà, vương bài Thân Công Kiện, cũng bị Gia Vệ một vệ sĩ nho nhỏ bình thường không được Lương Đống để vào mắt đạp một cước ngã chổng lên trời.

    Đây là tình huống gì đây?

    Đến nỗi hai người Thân Công Kiện cùng Lương Đống đều sững sờ, bọn họ không hiểu, thế giới lúc nào lại ngược đời như vậy, một vệ sĩ nho nhỏ bình thường lại có thể đánh ngã vương bài vệ sĩ.

    Mà Trịnh Tung ở một bên, vẻ mặt cười khẩy.

    Thực lực của Gia Vệ, Trịnh Tung tuy rằng không phải là biết rõ toàn bộ, nhưng ít ra cũng đã được chứng kiến.

    Tên ninja Nhật Bản kia có cường đại hay không?

    Chí ít Trịnh Tung tự nhận mình không đỡ được mấy chiêu của ninja kia, mà tên ninja kia, cũng bị Gia Vệ giết chết.

    Đương nhiên trong đó cũng có công sức của Dạ Lang, thế nhưng công sức của Gia Vệ cũng không thể xóa bỏ được.

    Huống chi lúc đó Trịnh Tung đang đóng trạng thái hôn mê, căn bản không biết là Dạ Lang giết ninja kia, mà vẫn cho là Gia Vệ giết, cho nên hắn đối với thực lực của Gia Vệ đã nhận thức đến nỗi cường điệu hóa rồi.

    Mà Thân Công Kiện, có thiên phú mạnh, cũng từ hơn hai mươi tuổi mới bắt đầu huấn luyện, hơn ba mươi tuổi mới trở thành thiên tài vương bài công ty vệ sĩ mà thôi, hắn tên thiên tài này, sao có thể so sánh cùng Gia Vệ?

    Cho nên, khi Thân Công Kiện nói ra muốn cùng Trịnh Tung thỉnh giáo, Trịnh Tung hừ lạnh một tiếng kia, cũng không phải là cự tuyệt, mà là đại biểu cho việc Thân Công Kiện không biết trời cao đất dày mà bất mãn.

    Trịnh Tung tự nhận mình đánh không lại Thân Công Kiện, thế nhưng Trịnh Tung có thể xác định, Gia Vệ nhất định dư sức hành hạ Thân Công Kiện.

    Cho nên, một cước kia của Gia Vệ đá vào trên người Thân Công Kiện, Trịnh Tung một chút kỳ quái cũng không có.

    Mà Tank bên người Trịnh Tung, trên mặt cũng xuất hiện vẻ khiếp sợ.

    Tank cùng Thân Công Kiện cùng thuộc một công ty vệ sĩ, tự nhiên biết Thân Công Kiện là vương bài công ty, hắn đã từng nghe nói qua vương bài Thân Công Kiện này cường đại cỡ nào, mà bây giờ lần đầu tiên gặp, lại nhìn thấy vương bài này bị một cước của Gia Vệ đạp ngã ngửa.

    Điều này sao có thể không làm cho Tank khiếp sợ? Không chỉ là khiếp sợ Gia Vệ cường đại, mà cả khiếp sợ sự khôi hài của vị vương bài này.

    “Vài năm không gặp, thực lực ngươi không tăng bao nhiêu, bất quá ngạo khí cũng có chút tăng mạnh quá.” Trịnh Tung cười lạnh nói.

    Lời này tất nhiên là nói cho Thân Công Kiện nghe, từ biểu hiện của Thân Công Kiện vừa rồi thấy được, Thân Công Kiện bị chìm vào trong ảo tưởng tự đại mù quáng, hắn được tâng bốc nhiều, có chút không biết thắng thua nữa.

    Thân Công Kiện nghe vậy, vẻ mặt ngơ ngác nhìn về phía Trịnh Tung.

    Đúng ra, Thân Công Kiện còn phải gọi Trịnh Tung một tiếng sư phụ, bởi vì Trịnh Tung dẫn Thân Công Kiện đi vào con đường vệ sĩ này, lại được Trịnh Tung dạy cho võ thuật.

    Bất quá, trước kia khi Thân Công Kiện đi theo Trịnh Tung, Trịnh Tung bảo Thân Công Kiện gọi hắn Trịnh ca, giống như Tank cùng Hồng Vũ vậy.

    Bất đồng là, Tank cùng Hồng Vũ tuy rằng gọi Trịnh Tung là đại ca hoặc Trịnh ca, nhưng mặt khác, đều đem Trịnh Tung trở thành sư phụ của chính mình, mà Thân Công Kiện, quả thật đem Trịnh Tung trở thành đại ca, đến nỗi cho thành đối thủ, hoàn toàn ngang nhau, thậm chí hắn lúc này, muốn lấy thực lực để bàn luận, có chút ý tứ xem thường Trịnh Tung.

    Thân Công Kiện đối với lời nói của Trịnh Tung không phản bác được, hắn cũng không phải loại người cuồng vọng mù quáng tự đại, cũng không phải loại người nội tâm độc ác, bị một cước kia của Gia Vệ đả kích, lại được lời nói của Trịnh Tung chỉ điểm, Thân Công Kiện rất nhanh nhận thức được sai lầm của mình, trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy xấu hổ không chịu được.

    Thấy Thân Công Kiện lộ ra vẻ xấu hổ áy náy, Trịnh Tung hơi gật đầu, tiếp tục nói: “Năm đó khi ngươi theo ta, ta đã nói với ngươi, tuy rằng chúng ta làm vệ sĩ, nhưng chúng ta cũng không phải tay sai, càng không phải chó săn, có một số việc, việc nghĩa nên làm thì không được chùn bước, lớn vì nghĩa trong lòng chúng ta, nhỏ vì tiền cơm cho người nhà chúng ta. Thế nhưng, có một số việc, không nên làm thì chúng ta không thể làm, cho dù là có núi vàng núi bạc mê hoặc, chúng ta cũng không thể làm được, điều này, ngươi đã quên.”

    « Ta chưa quên. » Lời nói của Trịnh Tung vừa dứt, Thân Công Kiện đột nhiên ngẩng đầu lên nói.

    Lương Đống cho rằng Thân Công Kiện là làm bộ, kỳ thực đó là nguyên tắc thật sự của Thân Công Kiện, mà nguyên nhân hắn giữ vững nguyên tắc này, chính là do năm đó Trịnh Tung đã dạy bảo hắn.

    Điều này, hắn chưa từng quên, cũng không dám quên.

    “Vậy vì sao lại làm chuyện như thế này?” Trịnh Tung trên mặt lóe lên thần sắc giận dữ, thanh âm trầm thấp hỏi.

    “Ta…” Thân Công Kiện vẻ mặt nghi hoặc, chuyện hắn làm, hắn đều suy nghĩ, cho rằng mình không có làm sai.

    Mà lúc này đây, Gia Vệ cũng cười, hơn nữa còn phát ra tiếng cười.

    Tất cả mọi người nhìn về phía Gia Vệ, lúc này, Gia Vệ đối với Trịnh Tung lắc đầu, nói: “Trịnh ca, người này đã được mười tuổi chưa?”

    “So với ta còn lớn hơn.” Trịnh Tung còn chưa trả lời, Tank liền méo miệng nói.

    Gia Vệ cũng lắc đầu, nói: “Ta thấy hắn chỉ có 6,7 tuổi mà thôi.”

    Trịnh Tung cười lạnh một tiếng, không nói gì.

    Tốt xấu không phân biệt được, đúng sai không rõ, cũng chỉ có nhóc con không hiểu chuyện mới có thể như vậy.

    Bất quá, Trịnh Tung trong lòng so với Gia Vệ cũng hiểu rõ hơn, Thân Công Kiện cũng không phải là không phân biệt được tốt xấu, cũng không phải không rõ đúng sai, mà là hắn vào đời chưa lâu, cho nên mới bị Lương Đống lừa gạt.

    Trước khi làm bảo tiêu, Thân Công Kiện chính là một người bình thường đến mức bình thường, thậm chí hơn hai mươi tuổi, hiểu biết của hắn còn không bằng một nhóc con mười tuổi, mãi cho đến khi Trịnh Tung mang theo Thân Công Kiện tiến vào sự nghiệp vệ sĩ, Thân Công Kiện mới thật xem như bắt đầu trưởng thành.

    Chỉ có điều, Thân Công Kiện còn không có thật sự trưởng thành, lại để cho công ty cho là thiên tài để đào tạo, trải qua một phen đào tạo, Thân Công Kiện dựa vào thiên phú hơn người trở thành vương bài công ty, nhất thời ngạo khí trong lòng tăng nhiều, tự tin mù quáng, làm hắn tưởng như mình là tâm điểm, hắn lúc này, nhìn như một cao thủ tâm cảnh, nhưng người sáng suốt liếc mắt là có thể nhìn ra, hắn một con chim non vào đời chưa lâu.

    Thân Công Kiện vẻ mặt nghi hoặc, hắn không biết lời này của Gia Vệ là có ý gì, bị Gia Vệ một cước đánh ngã, Thân Công Kiện mặc dù có chút không phục, thế nhưng như vậy cũng để cho hắn tự mình hiểu một việc, hắn không phải đối thủ của Gia Vệ.

    Gia Vệ cũng không để ý gì tới Thân Công Kiện, đỡ Trác Thiến đi hai bước, nói: “Ta trước tiên đưa Trác tổng trở về, bất quá, vừa có người muốn gây bất lợi cho Trác tổng, người kia trong toilet nữ, buổi sáng ngày mai, ta muốn biết rõ chân tướng chuyện này, Trịnh ca, có thể làm được không?”

    Nghe ngữ khí của Gia Vệ đối với Trịnh Tung, Thân Công Kiện càng sửng sốt, hắn còn tưởng Gia Vệ là một thủ hạ của Trịnh Tung, nhưng theo những lời nói của Gia Vệ, hắn nghe ra được, Trịnh Tung có vẻ lại là thủ hạ của Gia Vệ.

    Điều này sao có thể?

    Thân Công Kiện cũng là rất hiểu Trịnh Tung, Trịnh Tung tuy rằng cực kỳ ổn trọng, không giống như thanh niên luôn xung động, nhưng nhiệt huyết của hắn cũng chưa lạnh, là một người ngạo khí mười phần, sao lại cam tâm trở thành thủ hạ người khác?

    Mà sau một khắc, Thân Công Kiện càng khiếp sợ.

    Chỉ thấy Trịnh Tung gật đầu, nói: “Yên tâm, tối này sẽ để ngươi biết rõ chân tướng?”

    Trịnh Tung ngữ khí cũng không phải cung kính, cũng không phải lấy lòng, mà là một loại vui sướng, một loại quen thuộc, thậm chí có một ít tình cảm mãnh liệt.

    Giống như, lúc này Gia Vệ là vua của giới vệ sĩ vậy, mà Trịnh Tung, lại là một người vệ sĩ thiên tài mới chớm nở, lúc này, Trịnh Tung muốn ở trước mặt Gia Vệ biểu hiện, lưu lại ấn tượng tốt cho Gia Vệ.

    Chính là loại cảm giác này, làm cho Thân Công Kiện không thể lý giải, Trịnh Tung dĩ nhiên muốn đối với một thanh niên biểu hiện chính mình?

    Không ai giải thích nghi hoặc cho Thân Công Kiện, Gia Vệ lại đỡ Trác Thiến đi hai bước, đi tới bên người Lương Đống, Gia Vệ liền dừng lại, hắn nhìn Lương Đống, rồi nhìn về phía Trịnh Tung, trên mặt lộ ra dáng cười ngẫm, nói: “Trịnh ca, ta cung cấp cho ngươi một đầu mối.”

    Gia Vệ vừa nói những lời này, một bên dùng tay chỉ chỉ Lương Đống bên cạnh.

    Trịnh Tung đầu tiên là sửng sốt, chợt trên mặt lộ ra dáng tươi cười suy ngẫm nhìn về phía Lương Đống.

    Mà bị hai người Gia Vệ và Trịnh Tung nhìn thẳng, cho dù là Lương Đống trong lòng nắm chắc, cũng không tránh khỏi toàn thân run lên, muốn nói gì đó, nhưng Gia Vệ cùng Trịnh Tung cũng khống có cho hắn cơ hội nói.

    Gia Vệ đỡ Trác Thiến đi, lưu lại chỉ còn bốn người Lương Đống cùng Tank đem Lương Đống nhấc lên, còn có Thân Công Kiện bị Trịnh Tung răn dạy, đương nhiên ở trong toilet nữ, còn có một người, bất quá lúc này còn đang bị hôn mê.

    Gia Vệ cũng không để ý tới những chuyện này, nếu như Trịnh Tung ngay cả chuyện này cũng làm không được, Gia Vệ sao có thể yên tâm giao sự tình Libya cho Trịnh Tung quản lý đây?

    Gia Vệ rất nhanh đỡ Trác Thiến trở lại phòng của nàng, mà vừa mới đi tới trong phòng khách, Trác Thiến hai mắt hơi mở ra, toàn thân run run tìm nước uống.

    Gia Vệ giúp đỡ nàng rót một ly nước, vừa mới đặt vào trong tay, nàng liền một hơi uống cạn sạch.

    Mà lúc này ở trong phòng, không còn có ai khác, Gia Vệ chỉ có thể tự mình ở lại chiếu cố Trác Thiến.

    Bất quá, Gia Vệ lại nhanh chóng nhíu mày, phản ứng của Trác Thiến, có chút quá mạnh mẽ thì phải?

    Nhưng mà, sau một khắc, Gia Vệ lại trừng lớn hai mắt từ trên ghế salon đứng lên.

    Chỉ thấy Trác Thiến bên cạnh dĩ nhiên lấy tay kéo vai áo của váy dạ hội xuống, lộ ra bờ vai trắng noãn như ngọc, cặp thỏ trắng đầy đặn dựng đứng kia cũng lộ ra hơn một nửa.

    Tư thế mê người như vậy, làm Gia Vệ còn là xử nam như thế nào chịu được?

    Bất quá, cho dù không thể chịu được, Gia Vệ cũng phải nhịn xuống, hắn trong lòng tràn đầy nghi hoặc, lẽ nào Trác Thiến say thật? Bằng không nàng làm sao có thể làm ra tư thế như vậy?

    Lông mày hơi nhíu, Gia Vệ hít sâu một hơi, liền đi tới bên người Trác Thiến, nắm lấy cái tay Trác Thiến còn đang kéo y phục của chính mình xuống, giúp nàng kéo vai áo lên, lập tức đem nàng ôm lên, hướng về phòng ngủ đi tới.

    “Ngủ một giấc sẽ tỉnh táo lại.” Đây là suy nghĩ của Gia Vệ, hắn gần như chưa từng uống say bao giờ, kiến thức ứng phó với những người say rượu chỉ có thế.

    Mà lúc đó, tại một căn phòng thần bí đặt vô số màn hình.

    “Chú ý, chú ý, thực nghiệm thể số 00213 bị lâm vào tình trạng nhập môn, có hay không mở ra lần nhập môn đầu tiên, cần được trao quyền, thỉnh nhanh chóng.” Thanh âm máy móc cứng ngắc vang lên, có vẻ có chút gấp gáp.

    Sau một lát, một thanh âm già nua vang lên: “Trao quyền nhập môn, mở ra lần nhập môn đầu tiên cho 00213.”

    “Trao quyền thành công, sẽ mở ra lần nhập môn đầu tiên cho số 00213.” Thanh âm máy móc lần thứ hai vang lên.

    Lúc này, Gia Vệ vừa mới đem Trác Thiến thả trên giường, sắc mặt đột nhiên đỏ lên, một sự xúc động không biết từ đâu chiếm lấy tư duy hắn.

    Mà phía trước người hắn, Trác Thiến lại lần thứ hai đem vai áo váy dạ hội kéo xuống, nàng hai mắt mơ màng, cái lưỡi hồng liếm liếm môi, mấy ngón tay ngọc cũng từ lâu vuốt ve trên lồng ngực Gia Vệ.
     
    rocklina thích bài này.
  3. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513

    Chương 112: Dục vọng


    Nguồn: Sưu Tầm




    Ở trong phòng Trác Thiến cùng Trương Lệ Anh, Trác Thiến ở đó, hai mắt mơ màng nhìn Gia Vệ, bộ váy dạ hội trên người, đã sắp cởi xuống hết, hai thỏ ngọc trắng noãn dựng đứng lộ ra hơn nửa.
    Mà Gia Vệ đứng trước giường thì đỏ mặt tía tai, mũi thở hổn hển, trong hai mắt tràn đầy tơ máu, giống như sắp phát nổ vậy.
    Chỉ có điều, trong mắt Gia Vệ vẫn còn lưu lại một chút trấn tĩnh, chút trấn tĩnh này, giúp Gia Vệ tận lực khống chế cơ thể mình.
    Nhưng mà đúng lúc này, ngón tay ngọc của Trác Thiến rơi xuống đúng ngay thắt lưng Gia Vệ, nhẹ nhàng một cái, liền đem thắt lưng Gia Vệ mở ra.
    Trác Thiến trên ngực hô hấp càng ngày càng mãnh liệt, trên mặt xuất hiện vẻ đỏ bừng, trên trán xuất hiện từng giọt mồ hôi hột tinh xảo.
    Nàng được Gia Vệ thả trên giường, lúc này hai chân chồng lên nhau, hai cái chân ngọc cọ xát vào nhau, tình cảnh như thế này, chỉ cần là nam tử bình thường nhìn thấy, liền sẽ bị mê hoặc tâm trí.
    Gia Vệ lúc này lại như thế này, hắn sắc mặt đỏ lên, vẻ trấn tĩnh trong mắt dần dần biến mất, thân thể cứng đờ cũng bắt đầu chầm chậm cử động.
    Trong phòng, xuất hiện một mùi hương cổ quái, nghe được mùi hương này, Gia Vệ toàn thân bỗng nhiên chấn động, chợt hai mắt trừng lớn, giống như là muốn rớt ra khỏi hốc mắt vậy, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ như tiếng dã thú.
    Trác Thiến giống như là toàn thân cực kỳ khó chịu, vốn bàn tay ngọc đang mở thắt lưng Gia Vệ ra, lúc này lại thu hồi lại, trên mặt xuất hiện vẻ thống khổ, hai bàn tay ngọc lại là du ngoạn trên người mình, như vậy, bộ váy dạ hội trên người nàng càng muốn thoát ra, không có vai áo lộ ra nội y ngực có màu hồng phấn giống như thiếu nữ, khiến Gia Vệ không khỏi lại trừng lớn hai mắt.
    Mà vừa lúc này, Gia Vệ phát ra một tiếng gầm nhẹ, đầu hắn ngẩng lên, trên mặt lộ ra thần sắc đấu tranh, nhưng mà chỉ trong chốc lát sau đó, hắn hai tay liền nắm y phục trên người mình, kéo mạnh ra hai bên một cái, âu phục cùng áo sơ mi trên người trực tiếp bị Gia Vệ xé thành hai nửa.
    Ngay sau đó, Gia Vệ trực tiếp nắm lấy bộ váy dạ hội của Trác Thiến đang nằm trên giường, lại kéo mạnh một cái, thiếu chút nữa đem cả Trác Thiến từ trên giường kéo ra.
    Bộ váy dạ hội màu đen bị Gia Vệ dùng tay xé rách, trên người Trác Thiến chỉ còn lại có hai mảnh nội y màu hồng phấn ở trên và dưới.
    Trác Thiến giống như cũng ý thức được điều gì, trên mặt vẻ ửng hồng càng thêm đậm, hai mắt mơ màng, khóe mắt xuất hiện từng giọt nước mắt trong suốt như ngọc trai, mà hai tay của nàng, tay trái đặt ở trên nội y phía trên run nhè nhẹ, tay phải thì bị nàng kẹp giữa hai chân.
    Gia Vệ như dã thú xé nát bộ váy dạ hội trên người Trác Thiến, Trác Thiến cũng không có ngăn trở gì, dáng người ngạo nhân bày ra, không có một chút gì là ngượng ngùng, có, cũng chỉ là nhu cầu mãnh liệt.
    “Rống…”
    Gia Vệ hai mắt du ngoạn khắp dáng người ngạo nhân kia của Trác Thiến, làn da trắng noãn làm cho Gia Vệ đánh mất hoàn toàn lý trí, hắn lúc này, chính là một dã thú động dục, đem tất cả lý trí đều vứt bỏ.
    Không có chần chờ nữa, Gia Vệ trực tiếp đem Trác Thiến đè dưới thân, miệng khô và nóng trực tiếp bao lấy đôi môi nhỏ hồng của Trác Thiến, giống như muốn từ đó hút lấy quỳnh tương ngọc lộ để thỏa mãn cơn khát vậy.
    Mà hai tay của Gia Vệ cũng không có rãnh rỗi.
    Hắn tay trái trực tiếp nắm lấy tay phải Trác Thiến, vuốt ve qua lại trên cặp đùi trơn mềm của nàng, tay phải thì nắm lấy tay trái Trác Thiến, ra sức xoa nắn cái chỗ sừng sững ngạo nhân kia.
    “Ưm…”
    Một tiếng thở gấp vang lên, làm Gia Vệ phải chấn động toàn thân, đây giống như là một cái tín hiệu, Gia Vệ chấn động toàn thân ngay sau đó, da trên người vốn chỉ có chút hồng, trong nháy mắt biến thành màu đỏ tươi, giống như máu tươi vậy.
    Mùi hương trong phòng lại càng thêm nồng, giống như là chất xúc tác, thúc dục vận động nào đó.
    Mà ở một bên giường, quần âu của Gia Vệ rơi xuống, thắt lưng bằng da thật bị Gia Vệ xé thành hai nửa, mà cùng quần âu của Gia Vệ rơi xuống đất, còn có nội y hồng phấn kia của Trác Thiến.
    “A…”
    Một thanh âm vừa chứa sự đau đớn vừa vui sướng vang lên, làm cho gian phòng vốn yên tĩnh bắt đầu có thêm âm thanh, Gia Vệ liên tục phát ra tiếng gầm gừ giống như dã thú, phát tiết dục vọng trong lòng. Cái thanh âm vừa đau khổ vừa vui sướng kia cũng không ngừng vang lên, giống như hưởng ứng cùng với tiếng gầm nhẹ của Gia Vệ, thậm chí cảm giác có chút có nhịp điệu.
    Trên giường, Gia Vệ cùng Trác Thiến mãnh liệt làm hoạt động nguyên thủy nhất, Gia Vệ lúc này, không có một chút suy nghĩ thương hương tiếc ngọc, chỉ có không ngừng đòi hỏi, không ngừng phát tiết.
    Biểu hiện trên mặt Trác Thiến nói ra nàng vừa đau nhức vừa vui sướng, cánh tay của nàng vòng qua cổ Gia Vệ, hai mắt hơi mở, mơ màng nhìn thẳng vào khuôn mặt Gia Vệ, trong miệng không tự chủ phát ra từng tiếng kêu đau nhức lẫn vui sướng.
    Hai người đều giống như không ngừng đòi hỏi nhau vậy, Gia Vệ chủ động, Trác Thiến càng thêm chủ động.
    Làn da của hai người đồng thời biến thành sắc như hồng ngọc, long lanh trong suốt, nhưng đỏ tươi không gì sánh được, giống như muốn nhỏ ra máu tươi vậy.
    Chừng mười phút đồng hồ đi qua, làn da của Gia Vệ với Trác Thiến vẫn như hồng ngọc, bất quá lúc này trên đỉnh đầu hai người, xuất hiện một làn khói trắng, không phải là hơi nước, mà thật sự là khói trắng.
    Hai làn khói trắng này giống như là dạng thể rắn, quanh quẩn tại trên đỉnh đầu hai người bọn họ, không ngừng biến hóa hình thái, giống như muốn xác định một hình thái nào đó, nhưng rất khó đạt được.
    Mồ hôi ướt đẫm cả khăn trải giường, giường Simmons (giường lớn cao cấp) lúc này bị chạm sát vào tường, nệm giường cùng giường bị xô lệch ra khoảng cách rất lớn, khiến người ta khó có thể tưởng tượng làm như thế nào để tạo thành như vậy.
    Không biết sau bao lâu thời gian, hoạt động nguyên thủy trên giường vẫn tiếp tục diễn ra, một chút xu thế chậm lại cũng không có.
    Hai người đều như vừa mới bắt đầu vậy, thậm chí so với vừa mới bắt đầu càng thêm mãnh liệt, một người như dã thú, một người như biển khơi. Dã thú có thú tính vô cùng vô tận, muốn luôn luôn được phát tiết, mà biển khơi thì rộng vô biên vô hạn, luôn luôn có thể tiếp nhận được.
    Nhưng mà, không bao lâu sau, chỉ nghe một tiếng gầm mạnh từ trong miệng Gia Vệ phát ra, vốn giường lớn đang rung động mãnh liệt, trở nên bình yên lại.
    Gia Vệ ngẩng đầu nhìn nóc phòng, tơ máu trong hai mắt rất nhanh lùi đi, nhưng cuối cùng vẫn còn lại chút ít, mà thân thể của hắn, lúc này cứng ngắc không gì sánh được, hai bàn tay đặt ở chỗ sừng sững trên ngực của Trác Thiến, đem hai tiểu bạch thỏ ép cho biến dạng.
    Dưới thân Gia Vệ, Trác Thiến phần bụng run run, nàng hai mắt nhắm chặt, trên mặt vẫn như cũ là vẻ đau nhức lẫn vui sướng, bất quá lúc này, sự vui sướng đã chiếm phần lớn.
    Khói trắng trên đỉnh đầu hai người lúc này chuyển động rất nhanh, không có bao lâu thời gian, liền đồng thời trở thành hình dáng một mảnh lá cây không rõ, thế nhưng làn khói trắng còn chưa trở thành hình dáng lá cây, liền trực tiếp tiêu tan ra, đi vào trong đỉnh đầu hai người, biến mất không thấy gì nữa.
    Khói trắng tiến vào trong não, hai người đều chấn động toàn thân, cùng lúc đó, hai người đều mở to hai mắt, sau một lát, hai người vậy mà đồng thời co giật từ trên giường đứng lên.
    Thậm chí, hai người co giật, so với vừa rồi vận động còn mãnh liệt hơn nhiều, trong phòng vang lên tiếng “Thình thịch thình thịch” không ngừng, bất quá, sự co giật của hai người lại tương phản với sự vận động vừa nãy, nệm Simmons sắp rơi khỏi giường giống như có kỳ tích khôi phục lại trạng thái ban đầu.
    Ước chừng năm sáu phút sau đó, cơ thể hai người đột nhiên cứng ngắc, chợt hai người cùng nhắm hai mắt lại, ngã xuống giường.
    Lúc này, tại trong cơ thể hai người họ, có một cỗ hình thái gì đó không cố định đang chạy tán loạn rất nhanh, cho dù là cơ thịt, mạch máu, thậm chí xương cốt, đều ngăn không được đường đi của thứ này.
    Theo cỗ hình thái không cố định này chạy tán loạn trong cơ thể Gia Vệ và Trác Thiến, sắc hồng ngọc trên cơ thể hai người cũng chầm chậm tiêu thất đi.
    Không có bao lâu thời gian, làn da của Trác Thiến khôi phục lại vẻ trắng nõn như trước, dường như vô cùng mịn màng, ở bên trong có ẩn chứa một vẻ màu đỏ khỏe mạnh, ngoài trắng trong hồng, càng lộ ra vẻ mê người.
    Mà ở trên người Gia Vệ, sắc hồng ngọc tuy rằng đã tiêu thất, nhưng cũng không có tiêu thất toàn bộ, trên đầu hắn tóc cũng không có dài, có một đám khói trắng giống như tóc trắng quấn trên tóc Gia Vệ, bất quá chỉ trong chốc lát, nó giống như một con giun, ở trên đầu chạy tán loạn đi.
    Một cỗ khí nóng từ trong lỗ mũi Gia Vệ phun ra, kèm theo đó là từng tiếng gầm yếu ớt nhưng rất nặng nề, giống như một con dã thú đang ngủ đông, sau khi nhìn thấy con mồi, vẫn còn có thể tiếp tục giương ra hùng phong.
    Trên giường, Trác Thiến đã ngủ say sưa, cái gì tiệc tối, cái gì ngày mai đấu giá quyền hợp tác mỏ khoáng ngọc thạch, cái gì tổng giám đốc công ty châu báu Trương thị, tất cả, đều bị Trác Thiến ném ra sau đầu, nàng lúc này, chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, bất quá trừ cảm giác vô cùng mệt mỏi này, nàng cũng cảm thấy thỏa mãn không cách nào có được.
    Tuy rằng mệt mỏi, nhưng Trác Thiến toàn thân cảm thấy thoải mái, đầu cũng trở nên thanh tỉnh, mặc dù là nửa tỉnh nửa mê, nhưng nàng cũng có thể suy nghĩ tỉnh táo, giống như đây chỉ là sự tình bình thường, mà không phải chuyện khó khăn gì.
    Căn phòng chậm rãi yên tĩnh lại, nếu cẩn thận lắng nghe còn có thể nghe được tiếng gầm nặng nề gián đoạn kia, đương nhiền, chỉ cần đi vào phòng này, liền có thể nghe được ở đây có mùi hương thoang thoảng.

    Sắc trời đã muộn, tiệc tối cũng đã tan cuộc, rất nhiều người sau khi rời đi đều là một trận nghi hoặc hoặc là thất vọng.
    Bọn họ chỉ thấy Trác Thiến trước khi bắt đầu tiệc tối, mà sau khi tiệc tối chính thức bắt đầu, những người đã chuẩn bị tốt để mời Trác Thiến khiêu vũ, lại không tìm được Trác Thiến ở đâu.
    Ngay cả Lương Dũng cũng phải đi tìm Trác Thiến, muốn cùng Trác Thiến nói chuyện hợp tác, nhưng lại không tìm được.
    Đương nhiên, Trương Huyền Vĩ cũng là nhíu mày, dù sao tiệc tối này có tác dụng đối phó hội đấu giá mỏ khoáng ngọc thạch ngày mai, Trác Thiến dĩ nhiên ngay cả một chút thu hoạch chưa có thì đã rời khỏi, như thế chẳng những không cấp mặt mũi cho đại biểu các công ty khác, trong lúc vô tình, cũng làm cho công ty châu báu Trương thị đắc tội những công ty này.
    Mà lúc này đây, Trương Lệ Anh cùng Hồng Vũ mang theo Tiểu Hạo Hạo ra ngoài chơi cả đêm cũng đã trở về.
    Tiến vào khách sạn, Hồng Vũ cũng không có theo Trương Lệ Anh cùng nhau trở về phòng, mà lại đi tìm Trịnh Tung, Trương Lệ Anh thì ôm lấy Tiểu Hạo Hạo nửa tỉnh nửa ngủ mở cửa phòng, lặng yên không một tiếng động đi vào, rồi từ bên trong đóng cửa lại.
     
    rocklina thích bài này.
  4. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481

    Chương 113: Phản Ứng Của Trương Lệ Anh


    Nguồn: Sưu Tầm




    Trong phòng khách sạn của Trịnh Tung cùng Tank, Thân Công Kiện đứng ở một bên không dám nói gì, nam tử bị Gia Vệ đánh cho hôn mê kia trên ngực được băng bó lại, nhưng vẫn chưa có tỉnh, mà ở giữa, Lương Đống bị trói trên một cái ghế, bên trái đã tái xanh.

    Trịnh Tung trước đây không có to gan như vậy, dù sao Lương Đống con trai Lương Dũng tổng giám đốc công ty châu báu vinh hoa, công ty châu báu vinh hoa so với công ty châu báu Trương thị không yếu hơn, cho nên Lương Đống thuộc loại người Trịnh Tung không đắc tội được.

    Nhưng mà bây giờ Trịnh Tung cũng có lá gan này rồi.

    Sau khi tại Libya nhìn thấy thủ đoạn của Gia Vệ, Trịnh Tung mới biết được, chính mình trước đây chú ý cẩn thận là buồn cười cỡ nào.

    Sống một đời, nên thẳng thắn vô tư, muốn làm gì thì làm cái đó, một mực lo trước ngó sau, những gì đặc sắc của cuộc sống đều sẽ không có được, chỉ có thể sống tầm thường suốt đời mà thôi.

    Huống chi, xảy ra chuyện gì còn có Gia Vệ gánh đỡ, mà phía sau Gia Vệ còn có quốc gia gánh đỡ.

    Như vậy, Trịnh Tung liền không khách khí nữa.

    Lương Đống tất nhiên sẽ ngang ngạnh, nói chuyện bắt cóc Trác Thiến cùng hắn không có quan hệ, thế nhưng hắn càng nói như vậy, Trịnh Tung cùng Tank xuống tay lại càng nặng, cho tới bây giờ, ngay cả khí lực hét to Lương Đống cũng không có nữa.

    “Thế nào, còn không nói ra hả?” Trịnh Tung cười lạnh một tiếng, một cước đem Lương Đống đạp bay về phía sau, Thân Công Kiện bên cạnh thấy thế, chỉ là da mặt co rút một chút nhưng cũng không dám nói gì.

    Dù sao Thân Công Kiện là vệ sĩ Lương Đống dùng tiền thuê đến, thế nhưng lúc này Thân Công Kiện cũng không dám nói gì, sau khi bị Gia Vệ đạp cho một cước, lại bị Trịnh Tung răn dạy, Thân Công Kiện lúc này giống như là một nhóc con phạm sai lầm vậy, ở trước mặt Trịnh Tung, ngay cả ngẩng đầu cũng không dám ngẩng lên.

    Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Lương Đống toàn thân giãy dụa, muốn thoát khỏi cái ghế, nhưng căn bản thoát không được.

    Tankd di tới trước người Lương Đống, một tay nhấc Lương Đống cùng cái ghế lên, đem đặt lại vào vị trí cũ, cười lạnh một tiếng, cũng không nói gì thêm.

    Trịnh Tung tiến lên, tay phải vỗ vỗ mặt Lương Đống, nói: “Da mịn thịt mềm, nhưng rất có khả năng chịu đựng, ta đang suy nghĩ, có nên hay không dùng một ít hình pháp cho ngươi cả đời đều không quên được hay không đây?”

    Lương Đống nghe vậy, da mặt co giật kịch liệt, bất quá sau một lát, hắn hừ lạnh một tiếng, hai mắt nhíu lại, nói: “Chuyện ngày hôm nay, sau này ta sẽ hoàn trả gấp bội.”

    “Ta đcm mày, thật sự tưởng rằng lão tử chưa giết người bao giờ phải không?” Trịnh Tung sắc mạnh lạnh lẽo, tát một cái vào mặt Lương Đống.

    Lương Đống uy hiếp như vậy, không những không làm cho Trịnh Tung tha cho hắn lần đầu, trái lại còn kích phát sát ý trong lòng Trịnh Tung.

    Hắn biết rõ hậu quả khi đắc tội một tên thiếu gia, đây là xã hội có tiền là thượng đế, có tiền tuy rằng không phải không gì không làm được, nhưng có thể làm được gần hết tất cả mọi chuyện.

    Trong đó, bao gồm cả chuyện làm cho Trịnh Tung đau khổ nhất, mà chuyện như vậy rất nhiều, Trịnh Tung không thể để chuyện này phát sinh được.

    Cho nên trong lòng Trịnh Tung đã nổi sát ý với Lương Đống.

    Cũng không phải chưa từng giết người!

    Lương Đống vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn Trịnh Tung, lại lạnh lùng hừ một tiếng, bất quá tiếng hừ lạnh này có chút run rẩy.

    Lúc này trên người Trịnh Tung tản mát ra một cỗ sát ý, khiến Lương Đống trong lòng nảy sinh cảm giác sợ hãi, nhưng là thiếu gia nhà giàu không phải loại ăn chơi trác táng, hắn biết lúc này chính mình nên làm như thế nào, chỉ có thể một mực cường ngạnh đến cùng, mới có thể thua được kết quả tốt nhất, nếu như khai ra, hậu quả sẽ là điều tồi tệ nhất.

    Lương Đống là chủ mưu sự tình lần này, hắn muốn làm thế, thế nhưng nếu như chuyện mê gian (chuốc mê rồi cưỡng gian) tổng giám đốc công ty châu báu Trương thị Trác Thiến bị truyền ra ngoài, Lương Dũng chỉ có hai lựa chọn.

    Lựa chọn thứ nhất, đó chính là buông bỏ đứa con trai Lương Đống này; lựa chọn thứ hai, chính là buông bỏ công ty, để cứu con trai.

    Hai lựa chọn này, đối với người kinh doanh nwh Lương Dũng, không phải là khó lựa chọn.

    Cho nên Lương Đống không nói ra, hắn lúc này biểu hiện phẫn nộ, biểu hiện ngang ngạnh, cũng không phải hắn không sợ, mà là hắn quá sợ.

    Vừa lúc này đây, cửa phòng bị mở ra, Hồng Vũ đi vào, khi thấy tình huống trong phòng, nàng liền nhíu mày.

    Hai người Trịnh Tung cùng Tank thấy Hồng Vũ đến, hai người đều lộ ra dáng vẻ tươi cười quái dị.

    Trịnh Tung trực tiếp để Hồng Vũ làm tiếp chuyện của hắn, mà Hồng Vũ cũng không hỏi nguyên do gì, trực tiếp cười đáp ứng.

    Trịnh Tung cùng Tank mang theo Thân Công Kiện ra khỏi phòng, đi nơi khác.

    Lương Đống vẻ mặt nghi hoặc, hai mắt hắn nhìn thẳng vào vóc người nóng bỏng trước mặt, khuôn mặt cũng xem là cực phẩm mỹ nữ, biểu tình tức giận trên mặt liền tiêu thất, thay vào đó là vẻ tươi cười nghiền ngẫm.

    Đối phó với nữ nhân, Lương Đống có dư thừa kinh nghiệm.

    Chỉ bất quá, không có bao lâu thời gian, trong phòng của Trịnh Tung và Tank truyền ra tiếng kêu tê tâm liệt phế thảm thiết, loại tiếng kêu thảm thiết này, giống như cũng không tồn tại trên đời, mà như là bắt nguồn từ địa ngục cửu u vậy.



    Trương Lệ Anh đem Tiểu Hạo Hạo đã ngủ vào gian phòng của mình, rồi đi ra phòng khách, nàng tự rót cho mình một chén nước, lúc này mới thoải mái ngồi vào trên ghế salon.

    Trên mặt nàng cũng hiện ra vẻ mệt mỏi.

    Buổi tối hôm nay, Tiểu Hạo Hạo chơi rất điên cuồng, Trương Lệ Anh cũng chỉ có thể cùng Tiểu Hạo Hạo điên cuồng theo, mà Trương Lệ Anh chưa bao giờ thích đi chơi loạn, không có được thể lực phong phú như Tiểu Hạo Hạo, chơi suốt mấy giờ, nàng chỉ cảm thấy đau lưng mà thôi.

    Bất quá nàng cũng không biểu hiện ra bên ngoài, trước mặt mọi người, nàng mãi mãi là vẻ mặt băng lãnh kia, hoàn toàn là một Trương thư ký mạnh mẽ.

    Chỉ có trở lại nơi của chính mình, thời gian ở riêng một mình, nàng mới có thể trầm tĩnh lại, gỡ xuống tất cả mọi hóa trang.

    “Không biết Tiểu Thiến đã trở về chưa?” Trương Lệ Anh xoa xoa cái chân nhỏ, nhìn về phía cửa phòng Trác Thiến đang đóng chặt kia.

    Bây giờ là hơn chín giờ tối, vẫn chưa tới lúc đi ngủ, Trác Thiến cùng Trương Lệ Anh, mỗi buổi tối đều phải hơn mười giờ mới ngủ.

    Bất quá ngày hôm nay lại khác, ngày hôm nay Trác Thiến tham gia tiệc tối, có thể uống say rồi cũng nên.

    Nhìn cửa phòng Trác Thiến, Trương Lệ Anh trên mặt lộ ra vẻ thương tiếc.

    Không ai so với Trương Lệ Anh biết được sự khổ của Trác Thiến, cũng không ai ý thức được Trác Thiến khổ bằng Trương Lệ Anh, tuy rằng Trác Thiến chiếm đại bộ phận cổ phần công ty châu báu Trương thị, bất quá không chỉ Trác Thiến không nợ Trương gia bọn họ, trái lại chính Trương gia bọn họ nợ Trác Thiến, nợ rất nhiều.

    “Ngươi khổ, ta cũng biết. Nếu như có thể, ta hi vọng ngươi có thể theo đuổi hạnh phúc của chính mình.” Trương Lệ Anh thấp giọng nói, nàng giống như nghĩ đến chuyện gì, mơ màng một hồi, sau một lát, khuôn mặt nàng hơi đỏ lên, liền lắc đầu nở nụ cười khổ.

    “Anh, có thể ngươi nói đúng, ta cả đời này, đều không cần nam nhân, nhưng cũng không phải hắn không xứng với ta, mà là ta không xứng với nàng. Ta chỉ mong hoàn thành tâm nguyện của ngươi, bồi dưỡng Tiểu Hạo Hạo trưởng thành.” Sau một lát, Trương Lệ Anh thấp giọng lẩm bẩm, trên mặt xuất hiện nét cười tự giễu.

    Ở trong hai mắt nàng, không biết lóe ra quang mang gì, nàng một lát thì cười, một lát lại cau mày, một lát thì sắc mặt hơi đỏ lên, một lát thì sắc mặt lại trở nên tái nhợt.

    Biểu tình sắc mặt đa dạng như vậy, người bình thường không có được, không biết Trương Lệ Anh giấu trong lòng những chuyện gì, mới có biểu tình sắc mặt đa dạng như vậy.

    Uống xong nửa ly nước, Trương Lệ Anh vịn sôpha đứng lên, hướng về gian phòng của Trác Thiến đi tới.

    Chỉ bất quá, vừa tới trước cửa phòng Trác Thiến, Trương Lệ Anh lại nhíu mày.

    Cửa phòng Trác Thiến cũng không có đóng chặt, nói cách khác, Trác Thiến đã trở về, nhưng cũng đã rời đi. Bởi vì nếu như Trác Thiến đi ngủ, trước giờ đều là đóng cửa phòng, tuy rằng sẽ không khóa lại nhưng sẽ kiểm tra vài lần xem có đúng đã đóng cửa hay chưa.

    Đây là bởi vì trước kia, Tiểu Hạo Hạo đã từng bị mộng du, lần mộng du đó, thiếu chút nữa dọa cho Trác Thiến phát khóc, bởi vì nàng nửa đêm tỉnh lại tìm không được Tiểu Hạo Hạo.

    Kể từ lần đó, Trác Thiến mỗi lần trước khi đi ngủ, đều phải kiểm tra cẩn thận cửa phòng một chút, thậm chí ở nhà, trên cửa phòng ngủ của Trác Thiến còn đặt chuông cửa, chỉ cần mở cửa, chuông cửa sẽ kêu, Trác Thiến sẽ lập tức tỉnh dậy.

    Mà bây giờ, Trác Thiến dĩ nhiên không có đóng cửa phòng.

    “Chẳng lẽ uống say? Long Tứ không ngăn cản Tiểu Thiến uống rượu sao?” Trương Lệ Anh lại thì thầm nói.

    Cũng không chần chờ, nàng trực tiếp đẩy cửa phòng ra, cảnh tượng trong phòng cũng chầm chậm hiện ra trước mắt nàng.

    Trương Lệ Anh trở nên ngốc lặng, cái miệng nhỏ thoa một ít son môi của nàng hơi mở ra, hai con mắt từ từ trừng lớn.

    Trong phòng, y phục bị xé nát ném tán loạn khắp nơi, giường lớn bị lệch vị trí, ở trên giường, một nam tử trần truồng đang nằm áp người lên một cô gái cũng đang trần truồng.

    Gia Vệ nằm quay mặt vào trong, Trác Thiến thì quay mặt ra ngoài, Trương Lệ Anh thậm chí còn thấy Trác Thiến ngủ say còn mang trên mặt biểu tình thỏa mãn.

    Một vẻ nghi hoặc, một cỗ tức giận, cùng một chút không giải thích được đồng thời xuất hiện trong lòng Trương Lệ Anh.

    Nàng không nhận ra nam tử này là ai, thế nhưng bất kể là ai, Trác Thiến đều không nên làm ra chuyện như vậy.

    Dù sao, Trác Thiến là mẹ của Tiểu Hạo Hạo.

    Dù sao, Trác Thiến là tổng giám đốc công ty châu báu Trương thị.

    Dù sao, Trác Thiến là vợ trên danh nghĩa của anh trai Trương Học Triết.

    Làm ra chuyện như vậy, rốt cục là vì sao?

    Là ham muốn cá nhân ? Là vui vẻ nhất thời ? Hay là trả thù ?

    Trương Lệ Anh không giải thích được, nàng sắc mặt trở nên tái nhợt, một cỗ tức giận lộ hẳn ra trên mặt nàng.

    Ngay vài giây trước, Trương Lệ Anh vẫn cho là Trương gia nợ Trác Thiến nhiều lắm, nhưng bây giờ, Trương Lệ Anh không còn ý nghĩ này nữa, nàng thậm chí nghĩ giống như rất nhiều người ngoài khác, Trác Thiến, không phải người tốt như trong tưởng tượng của nàng.

    Trương Lệ Anh tức giận, hoàn toàn không thèm để ý tới hai người trên giường còn trần truồng, nàng bỗng nhiên cất bước đi tới phía trước, bàn tay nhỏ nắm chặt hướng về Gia Vệ đẩy đi, muốn đem hắn từ trên người Trác Thiến đẩy xuống.

    Mà Trác Thiến rất là mệt mỏi ngủ say như chết, tiếng vang lớn cũng khó đánh thức nàng, bất quá, trong phòng vẫn có một loại thanh âm.

    Đó là thanh âm tiếng gầm gừ của Gia Vệ, Gia Vệ vẫn giống như một dã thú ngủ đông, vừa có động tĩnh, liền sẽ trực tiếp nhảy dựng lên tập kích con mồi.

    Trong phòng mùi hương càng thêm nồng nặc, chỉ bất quá Trương Lệ Anh đang phẫn nộ cực điểm hoàn toàn không nhận thấy được.

    Tay nàng trực tiếp đẩy trên lưng Gia Vệ, muốn đem Gia Vệ từ trên người Trác Thiến đẩy xuống, rồi đem Gia Vệ đẩy xuống khỏi giường.

    Thế nhưng, tay nàng vừa tiếp xúc đến lưng Gia Vệ, liền bị một bàn tay nắm lấy.

    Ngay sau đó, Gia Vệ đang ghé vào trên người Trác Thiến chậm rãi ngồi dậy, xoay mặt hướng về phía Trương Lệ Anh.

    Sau khi thấy người nam tử trần truồng trên người Trác Thiến là Gia Vệ, Trương Lệ Anh trên mặt tức giận biến mất không thấy gì nữa, còn lại chỉ là khiếp sợ, có một loại không giải thích được, cùng một loại oán hận…

     
    rocklina thích bài này.
  5. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481

    Chương 114: Lần Nhập Môn Đầu Tiên Thành Công


    Nguồn: Sưu Tầm




    Nam nhân nằm trần truồng trên giường kia dĩ nhiên là Gia Vệ, nam nhân cùng Trác Thiến tằng tịu với nhau dĩ nhiên lại là Gia Vệ!

    Trương Lệ Anh lúc đầu, không hề nghĩ tới đó là Gia Vệ, bởi vì trong lòng của nàng, Gia Vệ sẽ không làm chuyện như vậy.

    Thế nhưng, người trước mắt này, chính là Gia Vệ, trên mặt đất, chính là bộ âu phục mình giúp Gia Vệ mặc vào kia.

    Trương Lệ Anh nhất thời cảm thấy choáng voáng, bất quá, trên mặt nàng, rất nhanh lại xuất hiện vẻ cười tự giễu.

    Không phải chính mình muốn như vậy sao?

    Trương Lệ Anh tự hỏi mình trong lòng, sau khi nhìn thấy thủ đoạn của Gia Vệ, trương lệ đã có một ý nghĩ, đó chính là tác hợp cho Gia Vệ cùng Trác Thiến làm thành một thể.

    Cho nên, Trương Lệ Anh đưa ra điều kiện bắt Gia Vệ nhận cổ phần công ty châu báu Trương thị.

    Thế nhưng, bây giờ thấy một màn này, Trương Lệ Anh lại cảm thấy một sự đau lòng.

    “Rống…”

    Nhưng mà, một tiếng gầm làm cho Trương Lệ Anh đang rơi vào suy nghĩ phức tạp giật mình tỉnh lại, Trương Lệ Anh nhìn vào mặt Gia Vệ, ở trong mắt nàng, là hai con mắt tràn đầy tơ máu, cùng làn da chậm rãi biến thành màu đỏ như máu.

    Trương Lệ Anh cả kinh, biến đổi của Gia Vệ quá mức quái dị, nàng căn bản thấy được những điều chưa hề thấy, mới thấy lần đầu.

    Rất nhanh, trong phòng vang lên tiếng kêu sợ hãi của Trương Lệ Anh, ngay sau đó là tiếng xé nát y phục “xoẹt xoẹt” vang lên.

    Trương Lệ Anh bị Gia Vệ cưỡng chế đặt trên mặt giường, quần áo mặc trên người bị Gia Vệ xe hai ba lần rách hết, trên người chỉ còn lại nội y che ở chỗ ngạo nhân kia.

    Trương Lệ Anh sắc mặt trở nên tái nhợt, nàng làm sao nghĩ đến, Gia Vệ bị mình đụng vào, lại dám vô lễ như vậy đối với nàng.

    Trương Lệ Anh ra sức giãy dụa, thế nhưng cánh tay Gia Vệ giống như có khí lực ngàn cân, đè hai tay Trương Lệ Anh lại, làm Trương Lệ Anh cử động nhẹ cũng không được.

    “Buông ra…” Trương Lệ Anh thấy giãy dụa không được, liền tỉnh táo lại, vẻ mặt lạnh lùng tức giận nói.

    Thế nhưng, Gia Vệ hình như không nghe thấy được, trong miệng hắn phát ra tiềng gầm nhẹ như của dã thú, trong lỗ mũi phun ra một cỗ khí nóng, trong phòng, mùi hương càng thêm nồng nặc.

    Gia Vệ dùng miệng cắn cái kính không gọng của Trương Lệ Anh, đột nhiên hất đầu lên, kính mắt liền bị vứt qua một bên.

    Thấy Gia Vệ như vậy, Trương Lệ Anh trên mặt rốt cục xuất hiện vẻ kinh hoảng, nàng muốn kêu to lên, nhưng cuối cùng lại không có kêu.

    Ở trong phòng này, ngoại trừ ba người bọn họ, còn có Tiểu Hạo Hạo nữa, nàng không thể để cho Tiểu Hạo Hạo thấy loại tràng cảnh này được.

    Trương Lệ Anh cắn chặt răng, hai mắt rưng rưng trừng lớn giận dữ nhìn Gia Vệ, trong ánh mắt tràn đầy vẻ băng lãnh.

    Nhưng hết thảy đối với Gia Vệ đều không có tác dụng chút nào.

    Gia Vệ lúc này chính là một đầu dã thú phát tình, chịu dục vọng của dã thú khống chế, hoàn toàn không có lý trí, không còn là chính mình nữa.

    Không bao lâu, trong phòng phát ra một tiếng kêu đau đớn nặng nề, đó là thanh âm của Trương Lệ Anh phát ra, nàng không muốn đánh thức Tiểu Hạo Hạo, cho nên cố gắng hết sức để mình không phát ra âm thanh.

    Thế nhưng hạ thân truyền đến cảm giác đau đớn làm cho nàng không thể nhịn được.

    Trên giường, Trương Lệ Anh hai mắt rưng rưng, giống như trước trừng mắt giận dữ nhìn Gia Vệ, bất quá nàng lúc này, vốn làn da trắng noãn, rất nhanh biến thành màu đỏ máu, không bao lâu, liền cũng giống như Gia Vệ biến thành màu đỏ máu, giống như hình nhân huyết ngọc vậy.

    Mà Gia Vệ, hai tròng trắng mắt đều biến thành màu đỏ, như hai khối huyết ngọc khảm trong mắt, tỏa ra quang mang đỏ như máu khiến người ta sợ hãi.

    Gia Vệ trong miệng liên tục phát ra tiếng gầm gừ, hắn chuyển động rất nhanh, giống như vĩnh viễn sẽ không có cảm giác mệt mỏi.

    Giường bị Gia Vệ làm cho lay động cực kỳ kịch liệt, nhưng Trác Thiến ở một bên vẫn ngủ rất an ổn, nàng trên mặt biểu hiện không có gì thay đổi, thế nhưng làn da nàng, cũng xuất hiện màu đỏ, theo sự xuất hiện của sắc đỏ này, Trác Thiến trên người giống như là đang nở hoa vậy, tỏa ra từng đợt mùi hương thơm ngát, làm người khác phải say mê.

    Mùi hương dịu cùng mùi hương ngát giống như không thể cùng tồn tại, Trác Thiến trên người vừa mới tỏa ra mùi hương thơm ngát, mùi hương dịu trong phòng liền bị giảm đi không ít.

    Mà lúc này, Gia Vệ đang vận động kịch liệt cũng chậm rãi nhíu mày.

    Màu đỏ máu trong hai mắt hắn đang chậm rãi thối lui, giống như từ dã thú khôi phục lại thành một con người có lý trí.

    Bất quá, ngay khi màu đỏ máu trong mắt Gia Vệ thối lui được gần một nửa, Gia Vệ trong miệng lại phát ra một tiếng gầm nhẹ, trên trán hắn lộ ra gân xanh, động tác càng thêm mãnh liệt.

    Lúc này, màu đỏ máu trong mắt Gia Vệ không hề tiêu thất, trái lại lần thứ hai lấp đầy trong tròng mắt.

    Ước chừng sau nửa giờ, một cỗ nhiệt lưu (luồng nhiệt) tiến vào trong cơ thể Trương Lệ Anh, làm Trương Lệ Anh đang rưng rưng mắt, cắn nát môi phải nhíu mày lại.

    Cỗ nhiệt lưu kia, giống như là một con rắn nhỏ vậy, ở trong cơ thể nàng chạy tán loạn, không biết để làm cái gì.

    Tại bên trong cơ thể Gia Vệ cũng có được một cổ nhiệt lưu, chỉ có điều Gia Vệ lúc này vẫn chưa khôi phục lý trí, hắn vẫn như dã thú, căn bản không chú ý cổ nhiệt lưu này, chỉ quan tâm không ngừng đòi hỏi, quan tâm bạo phát ra dục vọng nấp trong đáy lòng.

    Rất nhanh, luồng nhiệt ở trong cơ thể hai người tản ra, hai làn khói trắng xuất hiện trên đỉnh đầu hai người.

    Khói trắng bốc lên rất nhanh, làn khói trắng trên đầu Trương Lệ Anh rất nhanh liền tiến vào trong đầu nàng, biến mất không thấy gì nữa.

    Khói trắng vừa mới đi vào trong đầu, Trương Lệ Anh liền cảm giác thân thể xuất hiện biến hóa, bất quá rất nhanh một sự mệt mỏi truyền đến, làm nàng không thể thể kháng cự mà ngủ say.

    Trương Lệ Anh ngủ say, trên mặt không còn là vẻ băng lãnh giận dữ nữa, chỉ còn lại một loại biểu tình thỏa mãn.

    Mà lúc này đây, trên đỉnh đầu Gia Vệ, làn khói trắng này lại giống như trước đang kịch liệt xoay chuyển.

    Gia Vệ hai mắt nhắm chặt, không biết là do cái gì, khói trắng trên đầu hắn, vừa xoay chuyển vừa đồng thời muốn ngưng tụ thành một một dạng gì đó hoàn hảo.

    Trải qua chừng mười phút đồng hồ, Gia Vệ lúc này vẫn nhắm mắt đột nhiên mở hai mắt ra, hai mắt của hắn giống như là hai bóng đèn đỏ, phát ra quang mang màu đỏ.

    Ngay sau đó, trong miệng Gia Vệ phát ra tiếng gầm nhẹ như của dã thú, khói trắng trên đỉnh đầu hắn lại càng nhanh chóng xoay chuyển, chỉ chốc lát sau đó, ngưng tụ thành hình dạng một chiếc lá cây.

    Cái lá cây này, không có đường gân, đặc biệt trơn nhẵn, nhưng cực kỳ chân thật.

    Tuy nhiên lá cây này là màu trắng, không phải màu xanh, thế nhưng trừ màu sắc bên ngoài, hình dạng sau khi ngưng tụ cực kỳ giống một chiếc lá cây bình thường bị tẩy trắng.

    Sau khi lá cây ngưng tụ thành, màu đỏ máu trong mắt Gia Vệ rất nhanh thối lui, màu đỏ máu trên người hắn cũng rất nhanh biến mất không thấy gì nữa, không có bao lâu, trên người Gia Vệ không còn màu đỏ quỷ dị kia nữa.

    Ngay cả trong hai mắt hắn, cũng đã không phục lại màu đen trắng, không còn một tia máu nào trong đó.

    “Ân…”

    Gia Vệ phát ra một tiếng nhẹ, theo thanh âm này vang lên, khói trắng hình lá cây trên đầu hắn trực tiếp tản ra, trực tiếp tiến vào trong đầu Gia Vệ, biến mất không thấy gì nữa.

    Lúc này đây, Gia Vệ lần thứ hai mở mắt ra.

    Hắn đầu tiên là nhíu mày, chợt hai mắt chậm rãi trừng lớn.

    Nhìn thấy trong tầm mắt của Gia Vệ, là hai ngọc thể mê người không có gì che đậy nằm ở trước người mình, mà Gia Vệ ánh mắt chậm rãi nhìn xuống dưới, cũng lại thấy mình trần truồng cả người.

    Thậm chí, bộ vị nào đó của mình vẫn còn cùng Trương Lệ Anh dính cùng một chỗ.

    Tràng cảnh như vậy xuất hiện trong tầm mắt Gia Vệ, sao có thể không làm cho Gia Vệ khiếp sợ?

    Chỉ bất quá vừa lúc đó, một ít kí ức giống như thủy triều mạnh mẽ tràn vào trong đầu Gia Vệ.

    Dần dần, Gia Vệ lại càng thêm nhíu mày, thế nhưng một lát sau đó, lông mày hắn cũng dãn ra, trên mặt cũng không thấy biểu tình lo lắng kinh hoàng gì.

    Hắn đứng dậy, cầm lấy khăn trải giường rơi trên mặt đất, muốn che lấy hai cơ thể trên giường.

    Bất quá, sau khi thấy hai đó hoa hồng trên giường, Gia Vệ trở nên kinh ngạc.

    Sau một lát, Gia Vệ trên mặt lộ ra dáng tươi cười, trong tươi cười, có một ít chua xót, có một chút tự giễu, cũng có một tia đắc ý.

    Cũng không chần chờ nữa, dùng khăn trải giường che kín hai ngọc thể, Gia Vệ lúc này mới đi vào trong toilet, nhanh chóng rửa ráy trên người.

    “Những thứ này là cái gì?” Gia Vệ muốn tắm rửa, vừa mới tắm không có được vài phút, liền bị nước trong bồn tắm làm cho kinh sợ.

    Hắn rõ ràng nhớ rõ chính mình đã pha nước trong, là loại nước dù có sâu vài chục thước cũng có thể nhìn thấy đáy.

    Thế nhưng hiện tại, trong bồn tắm giống như là nước bùn vậy, toàn bộ nước trong bồn tắm đều biến thành màu đen kịt, kèm theo một ít cảm giác trắng mịn, Gia Vệ không chút do dự hoài nghi đây là nước bùn.

    Hắn trực tiếp từ trong bồn tắm đi ra, xả nước trong bồn tắm, tại trong bồn tắm dĩ nhiên thật sự phát hiện một ít vật đen sẫm giống như bùn vậy.

    “Thế nhưng ta vừa mới tắm qua mà.” Gia Vệ sửng sốt, chợt cười khổ nói.

    Hắn xả hết nước, không có tiếp tục tiến vào bồn tắm, mà tắm dưới vòi hoa sen, dường như trên người có rất nhiều bùn, mặc dù là tắm rửa dưới vòi sen, Gia Vệ cũng có thể thấy rất rõ loại bùn đen kia.

    Điều này làm cho Gia Vệ đồng thời nghi hoặc, liền tắm rửa nhanh hơn.

    Không bao lâu, Gia Vệ chà xát cho toàn thân đỏ lên rốt cục cố lấy dũng khí tiến lại vào bồn tắm, thấy nước trong bồn tắm mãi không biến đổi, Gia Vệ lúc này mới yên lòng lại.

    Quần áo bị chính mình xé nát, Gia Vệ chỉ có thể nhặt lên quần áo rách nát, che ở bộ vị yếu hại của cơ thể, nhanh chóng đi ra khỏi phòng, đi về phòng của mình cách đó không xa.

    Không đầy một lúc, Gia Vệ mặc lại quần áo hoàn chỉnh đi ra khỏi phòng.

    Bất quá, Gia Vệ lúc này giống như phát sinh biến hóa, cùng với Gia Vệ trước kia bất đồng, thế nhưng đây chỉ là một loại cảm giác, một loại cảm giác mà Gia Vệ cũng cảm thấy nghi hoặc, giống như cảm giác một tháng trước.

    Cười lạnh một tiếng, Gia Vệ liền trực tiếp đi tới gian phòng của Trịnh Tung.

    Mà lúc này đây, tại trong phòng thí nghiệm thần bí kia.

    “Báo cáo, báo cáo, thực nghiệm thể số 00213 lần đầu tiên nhập môn thành công, tiến nhập lần đầu tiên nhập môn giai đoạn lớn…” Thanh âm máy móc cứng ngắc vang lên. (thực nghiệm thể: cơ thể, vật thể thí nghiệm)

    Trong phòng thí nghiệm tối mịt, lão giả kia gật đầu, nói: “Chú ý quan sát trạng thái thực nghiệm thể 00213, phái người mật thiết chú ý người nhập môn của thực nghiệm thể 00213, đem hai người này xếp vào hồng nhan dự khuyết của thực nghiệm thể 00213.”

     
    rocklina thích bài này.