Hài  Huyền Huyễn Tuyệt Thế Vũ Thần - Free 289 - Tịnh Vô Ngân

  1. phongvohuyet

    phongvohuyet Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/5/14
    Bài viết:
    232
    Được thích:
    1,317
    Tuyệt Thế Vũ Thần
    Tác giả: Tịnh Vô Ngân

    Chương 37: Lâm Hải nổi giận

    Nhóm dịch: Huyền Nguyệt
    Nguồn: Mê Truyện




    - Ta muốn ngươi chết.
    Lâm Hồng hét lớn một tiếng:
    - Tuyết Ảnh Hàn.
    Lời vừa ra, sương lạnh đóng băng, không gian xung quanh Lâm Hồng lại có bông tuyết lác đác rơi xuống, bông tuyết tán loạn, mà lúc này, nhiệt độ cũng đã đạt đến điểm đóng băng, cánh tay cầm kiếm của Lâm Phong cũng cảm giác đông cứng.
    - Muốn ta chết, ngươi cũng phải có bản lãnh đó mới được.
    Hàn tuyết phi sương bao trùm lên người Lâm Phong, làm cho lông mày Lâm Phong cũng biến thành màu trắng, nhưng trong con ngươi đen nhánh vẫn kiên định như cũ, chấp nhất như cũ.
    Bước tới một bước, mặt đất rung động, khí thể của Lâm Phong, chẳng những không bị rét lạnh mà suy yếu, ngược lại càng thêm cường đại hơn, giống như không có gì có thể ngăn cản được hắn.
    Thế, tiến thì mạnh, lùi thì nhanh, chỉ có chấp nhất không thay đổi mới có thể nhất cổ tác khí, mượn thế của gió tuyết, mượn thế của quyền kiếm, thậm chí mượn thế của thiên địa.
    Nhất kiếm kinh lôi, thế như lôi đình, bông tuyết tán loạn, không khí bị đóng băng dường như bị phá mở.
    Hai con ngươi của Lâm Hồng co rút lại, một kiếm này, cường đại hơn nhiều so với kiếm vừa rồi, không chỉ có uy lực cường đại, mà còn là thế cường đại, giống như là một luồng kiếm thế tràn ngập cả không gian.
    Hai tay tung hoành, Lâm Hồng không còn dám khinh thị Lâm Phong, cương khí băng tuyết cường đại phóng lên, dựng dục trong kiếm quang, nhưng lại bị dần dần mai một, bước chân Lâm Hồng lại lùi về sau.
    - Kiếm giả, phá diệt hết thảy, chí thành, tức chí cường.
    Trong lòng Lâm Phong thầm nghĩ, cước bộ lại bước lên, một kiếm, tia sáng bắng ra bốn phía, không thể địch nổi.
    Bước chân Lâm Hồng, lùi tiếp!
    Sắc mặt Lâm Hồng càng thêm khó coi, càng thêm âm lãnh.
    Mà lúc này, đám người đứng xem đều kinh hãi, Lâm Phong lại bức cho Lâm Hồng lùi sau liên tục.
    - Làm sao có thể, sao Lâm Phong lại mạnh như vậy, Lâm Hồng là cường giả Linh Vũ cảnh mà.
    Hiển nhiên mọi người không nghĩ tới, Lâm Phong lại cường đại như vậy, Linh Vũ cảnh cùng Khí Vũ cảnh thì căn bản không phải mộtt tầng thứ, trừ phi là thiên tài chân chính mới có thể vượt cấp khiêu chiến, mà tên phế vật Lâm Phong, làm sao có thể thành thiên tài chứ?
    Lâm Bá Đạo lại càng khiếp sợ, sắc mặt khó coi, gắt gao ngó chừng hai người trên chiến đài.
    Duy chỉ có Lâm Hải, trên mặt chứa đựng nụ cười nồng đậm, khó trách tiểu Phong tự tin như vậy, đã vậy còn quá cường đại, một kiếm mạnh hơn một kiếm, dường như vĩnh viễn không nhìn thấy hắn mạnh đến mức nào.
    - Hình như Tiểu Phong còn chưa buông thả ra Vũ Hồn, nếu có một ngày, Vũ Hồn kia tiến hành bổn mạng thức tỉnh, lúc đó sẽ là quang cảnh bực nào.
    Lâm Hải thật muốn hướng tới, vui mừng vô cùng, giống như ông thấy được một ngày Lâm Phong quật khởi. Con trai của ông không phải là phế vật, mà là thiên tài, trên phương diện tu luyện cũng vậy, mà Vũ Hồn cũng vậy.
    Lâm Hải liếc qua Lâm Bá Đạo một cái, trong con người tràn đầy ý vị châm chọc.
    - Ah!
    Lâm Hồng gần như muốn nổi điên, chợt quát lớn một tiếng, băng tuyết ngưng tụ lần nữa, sương lạnh ngập trời.
    - Hét to hữu dụng sao?
    Lâm Phong cười lạnh, kiếm khí cuồn cuộn, cũng như kiếm cương, tràn đầy lực lượng không gì không phá, thế đã thành, Lâm Hồng sao đủ lực xoay chuyển trời đất.
    - Chém!
    Tiếng kiếm xé gió gầm vang, băng tuyết mới ngưng tụ lần nữa bị kiếm khí xé nát. Lần này, Lâm Hồng đã không thể ngăn cản được, bị kiếm khí gây thương tích, áo quần vỡ vụn, trên người đã có máu tươi rỉ ra.
    Trong nháy mắt này, Lâm Hồng cảm thấy cả người lạnh lẽo. Lần đầu tiên, y lại cảm thấy lạnh lẽo khi thân ở trong băng tuyết tự mình bố trí, chẳng những bị thương, thậm chí y còn có thể mất mạng. Một kiếm này của Lâm Phong, căn bản không cố kỵ chút nào, chỉ cần có cơ hội, Lâm Phong… sẽ giết y.
    Không sai, cho đến lúc này, Lâm Hồng mới ý thức được nguy hiểm. Trước đó không lâu, trong ý thức của y thì Lâm Phong chỉ có thể tùy ý để y xâm lược, muốn giết thì giết. Y căn bản không nghĩ tới, tình huống hoàn toàn ngược lại.
    Lâm Hồng chỉ hận mình không chịu khổ công tu luyện thân pháp võ kỹ, hôm nay căn bản không thể thoát được. Mỗi một bước của Lâm Phong đều vô cùng kỳ diệu, hòa hợp một thể với kiếm thế.
    Rầm!!!
    Kình phong cuồng bạo càn quét, bước chân Lâm Phong lần nữa nhảy lên, thiên địa tiêu điều, chỉ có kiếm, chí cường, bất diệt.
    - Không tốt!
    Sắc mặt Lâm Bá Đạo lạnh xuống, quát lên nói:
    - Súc sinh, ngươi dám.
    - Câm mồm, Lâm Bá Đạo, đừng quên là ngươi vén lên chuyện này, hiện tại Lâm Hồng không đánh lại Lâm Phong, lại muốn nhúng tay sao?
    Lâm Hải không chút nhún nhường, nhảy lên một bước, đi tới trước người Lâm Bá Đạo, chặn lại bước chân đang bước lên của Lâm Bá Đạo. Hôm nay, ông đã tuyệt vọng với cái tình huynh đệ này rồi, dù trong lòng ông còn chút tình nghĩa, nhưng đối phương lại hận ông thấu xương, muốn mạng ông và con ông. Lâm Hải, đã không còn lựa chọn.
    - Ah!
    Lâm Hồng hét thảm một tiếng, làm cho sắc mặt Lâm Bá Đạo kịch biến, chợt quát lên:
    - Tránh ra.
    - Đừng hòng!
    Khí tức băng hàn vô cùng cường đại, Lâm Hải buông thả Vũ Hồn để cho không gian xung quanh có chút ngưng trệ.
    - Ta vốn vô tâm, nhưng các ngươi lại muốn đẩy ta vào chỗ chết, vậy thì chết đi.
    Lâm Phong nhìn Lâm Hồng đang che vết thương, ánh mặt lạnh lẽo, vô tình.
    Ngươi không nể thân tình, ta lấy kiếm chặt đứt.
    - Ngươi dám.
    Một tiếng quát khẽ truyền đến, là Lâm Thiên lao tới, băng sương chi khí cường đại cùng hỏa diễm bạo ngược đồng thời phóng lên. Lâm Phong chỉ cảm thấy thân thể bị lửa nóng cùng lạnh lẽo, cực kỳ khó chịu.
    - Cút.
    Xoay người, vẫn là một kiếm, nhưng một kiếm này cuốn theo kiếm khí vô tận bạo động mà ra, kiếm thế, bất diệt.
    - Rầm! Rầm!
    Từng ánh băng sương cùng ánh sáng hỏa diễm bị phát tan, Lâm Thiên bị một kiếm chém lui.
    - Chết!
    Lại một tiếng quát lạnh từ sau lưng truyền đến, Lâm Phong cũng không nghĩ ngợi, xoay người, vẫn một kiếm.
    Một luồng lực đạo cuồng mãnh truyền tới, thân hình Lâm Phong trực tiếp bay ra ngoài, cổ họng ngòn ngọt, tiên huyết tràn ra.
    - Không biết xấu hổ.
    Lâm Hải gào to một tiếng. Trong lúc ông ngăn cản Lâm Bá Đạo, Thất trưởng lão đã chạy lên chiến đài, đánh Lâm Phong bị thương nặng.
    - Băng Phong Thiên Lý.
    Lửa giận trong lòng Lâm Hải thiêu đốt, không gian đi qua đều bị đóng băng, cực kỳ lạnh lẽo. sắc mặt Thất trưởng lão cứng đờ, sau đó liền cảm thấy một luồng khí tức lạnh lẽo không gì sánh được đập vào mặt, làm cho cả người cũng đông cứng.
    - Giúp ta.
    Thất trưởng lão hét lớn một tiếng, song sao còn kịp, bàn tay của Lâm Hải trực tiếp chụp lên lồng ngực lão ta. Lồng ngực Thất trưởng lão lõm xuống, con ngươi trợn lên thật to, nhìn chằm chằm Lâm Hải.
    - Ngươi… dám giết ta!
    Máu tươi không ngừng chảy ra. Một chưởng này của Lâm Hải, hoàn toàn không có nửa điểm giữ lại, hàn băng chi khí trực tiếp phá vỡ nội tạng của lão, muốn mạng lão rồi.
    - Ngươi lấy thân phận trưởng lão, đánh lén con ta, giết không tha.
    Thanh âm Lâm Hải cực kỳ băng hàn, chưởng lực rung lên, thân thể Thất trưởng lão chậm rãi gục xuống, ánh mặt trợn thật to, có hận, cũng có hối hận.
    Ánh mắt mọi người đều ngưng lại, Thất trưởng lão đã chết?
    Giờ phút này, ánh mắt mọi người nhìn về Lâm Hải tràn đầy sợ hãi, chỉ có thực lực cường đại, có thể kinh sợ mọi người, lúc này, dù cho Lâm Bá Đạo cũng không dám cử động.
    Lâm Hải xoay người về phía Lâm Thiên, lạnh lùng nói:
    - Thiên tài Hạo Nguyệt tông? Thiên tài Tuyết Ảnh sơn trang? Thật không biết xấu hổ.
    Lâm Thiên cắn răng, cảm nhận được sát ý trên người Lâm Hải, không dám nói một lời, mà bước chân của Lâm Hải đang bước đến gần nàng, sát ý càng nồng.
    Ông không đụng Lâm Hồng, bởi vì Lâm Hồng chỉ là kẻ chiến bại, mà Thất trưởng lão cùng Lâm Thiên lại là người đánh lén. Khi bọn chúng cho là Lâm Hồng có thể thắng được Lâm Phong muốn định ra tử vong chiến đấu, muốn lấy mạng Lâm Phong, đợi đến khi phát hiện chuyện không theo suy đoán, vậy mà động thủ đánh lén, Lâm Hải ông sao không giận được.
    - Ngươi muốn làm gì?
    Lâm Thiên ngó chừng Lâm Hải.
    - Giết ngươi!
    Lời lẽ Lâm Hải dứt khoát, sát ý lõa lồ vô cùng, lúc này, ông thật sự nổi giận.
     
    mhoang1191, luanvu, thienta and 19 others like this.
  2. phongvohuyet

    phongvohuyet Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/5/14
    Bài viết:
    232
    Được thích:
    1,317
    Tuyệt Thế Vũ Thần
    Tác giả: Tịnh Vô Ngân

    Chương 38: Thái Thượng trưởng lão

    Nhóm dịch: Huyền Nguyệt
    Nguồn: Mê Truyện




    - Ngươi dám giết ta?
    Vẻ mặt Lâm Thiên rét lạnh như băng.
    - Không dám?
    Lâm Hải cười lạnh, sát ý càng đậm.
    - Lâm Hải, ngươi biết ngươi đang làm gì không?
    Lâm Bá Đạo cùng mấy tên trưởng lão biến sắc, lên tiếng quát mắng.
    - Đừng có phóng rắm, hôm nay, kẻ nào cản ta, ta giết kẻ đó.
    Lâm Hải lạnh mắt đảo qua đám người phía trên, lạnh lẽo vô cùng.
    - Phải không?
    Đại trưởng lão đột nhiên cười lạnh:
    - Lâm Hải, ngươi cho rằng, người giết được người nào?
    Lâm Hải thấy nụ cười gian trá của Đại trưởng lão, tròng mắt híp lại, ngay sau đó liền nghe được một giọng nói ta xa truyền tới.
    - Lâm Hải, ngươi quá càn rỡ rồi.
    Lời vừa ra, từ một vị trí trong Lâm gia, một luồng khí thế mênh mông phóng ra, liền ngay sau đó, mọi người nhìn thấy một bóng người lao lên không trung, bước một bước, kéo dài ngàn mét, đi thẳng tới đỉnh đầu của mọi người, sau đó hạ xuống chiến đài.
    Người này là một lão giả, ánh mắt thâm thúy, lông mày đen như mực, thân hình cao lớn, vậy mà có vài phần tương tự với đám người Lâm Bá Đạo.
    - Thái Thượng trưởng lão.
    Lâm Hải gọi nhỏ một tiếng, sau đó trên mặt lộ ra một nụ cười, nụ cười mang theo vài phần bi thương, người này là thúc phụ của ông, Thái Thượng trưởng lão Lâm gia – Lâm Duệ.
    Bình thường Lâm Duệ chỉ tu luyện, không hỏi qua công việc trong Lâm gia, sự vụ của Lâm gia đều có tộc trưởng cùng trưởng lão xử lý, không nghĩ tới, lần này thế mà Lâm Duệ lại chạy ra.
    - Thái Thượng trưởng lão, thật là mạnh.
    Đệ tử Lâm gia âm thầm run rẩy, ngang trời mà ra, sân vắng lững thững, muốn được vậy phải cần khinh công thân pháp mạnh mẽ nhường nào.
    Lâm Phong cũng nhìn Lâm Duệ, trong trí nhớ của hắn chỉ gặp Lâm Duệ hai lần, vị Thái Thượng trưởng lão này rất ít khi xuất hiện.
    - Thái Thượng trưởng lão, trong lòng vị tộc trưởng Lâm Hải này căn bản không có Lâm gia, giết oan Thất trưởng lão, giờ phút này lại muốn giết Lâm Thiên, thiên tài Lâm gia ta, thậm chí còn uy hiếp chúng ta, mời Thái Thượng trưởng lão trị tội Lâm Hải.
    Đại trưởng lão mở miệng nói, giống như tất cả sai lầm đều nằm trên người Lâm Hải.
    - Lâm Hải, ngươi cười cái gì?
    Lâm Duệ vẫn đạm mạc, hỏi.
    - Ta cười gì, khó trách bọn chúng không kiêng nể gì như vậy, thì ra là có Thái thượng trưởng lão làmchỗ dựa.
    Lời nói Lâm Hải mang theo kim châm.
    - Láo xược, ngươi dám nói chuyện với ta như thế.
    Lâm Duệ quát lạnh một tiếng, hàn quang trong con ngươi lộ ra.
    - Thúc phụ, ta là chủ của Lâm gia, dù cho ngươi có thân phận là Thái Thượng trưởng lão, nhưng hình như cũng không có quyền hỏi ta làm thế nào chứ.
    Thanh âm Lâm Hải vẫn quật cường như cũ, nhìn thẳng vào Lâm Duệ.
    - Lão nhị, ngươi thật to gan, thúc phụ không chỉ là Thái thượng trưởng lão, còn là trưởng bối của ngươi, ngươi dám không phân biệt tôn ti, phải chịu tội gì?
    Lâm Bá Đạo khích bác nói.
    -Phải chịu tội gì? Cái chức tộc trưởng này, ta không cần là được!
    Lâm Hải biết chuyện hôm nay đã không thể thay đổi được nữa, xoay người đi tới chỗ Lâm Phong.
    Một tiếng hừ lạnh truyền ra, chưởng phong băng hàn lao về phía Lâm Hải, thân hình Lâm Hải bất động, tiếp tục đi về phía trước. Một chưởng tuyệt hàn, trực tiếp ấn lên lưng ông, hàn ý mãnh liệt trực tiếp tạo thành một màn sương lạnh bao trùm thân thể, cả người bạc trắng, mà thân thể Lâm Hải cũng như diều đứt dây bay về phía Lâm Phong.
    - Chà!!!
    Lâm Hải quát nhẹ, thân hình nữa quỳ trên đất, hai tay vừa lúc đỡ lên người Lâm Phong, chỉ có sắc mặt ông vẫn không có nữa điểm dao động.
    - Thúc phụ, ta nhận một chưởng của ngươi! Từ nay về sau, ta và ngươi không còn quan hệ gì nữa.
    Khóe miệng Lâm Hải tràn ra máu tươi, đưa lưng về phía Lâm Duệ, hình như bị rét lạnh mà thân thể khẽ run rất nhỏ. Nếu không phải có Lâm Phong vịn thì e răng không thể đứng vững.
    - Hừ, niệm tình ngươi cũng có huyết mạch Lâm gia ta, ta không giết ngươi, cút đi!
    Lâm Duệ lạnh lùng nói, lão cũng không nghĩ tới Lâm Hải lại không phản kháng, trực tiếp nhận lấy một chưởng của lão. Nhưng lòng lão cũng chỉ dao động một chút, lấy thiên phú Lâm Thiên đã biểu hiện, tương lai tất thành châu báu, để cho Lâm gia quật khởi, đến lúc đó, nói không chừng lão cũng nhận được chỗ tốt, đột phá bình cảnh.
    - Đáng tiếc, tên Lâm Phong đã từng là phế vật này cũng có thiên phú không tồi! Nhưng mà phế Vũ Hồn vẫn là phế Vũ Hồn, hắn và Lâm Thiên không thể so sánh.
    Trong lòng Lâm Duệ thầm nghĩ.
    - Tiểu Phong, chúng ta đi.
    Lâm Hải thấp giọng nói với Lâm Phong, thanh âm có chút vô lực.
    Lâm Phong gật đầu, hắn không nói một câu, tâm đã đến chí kiên, chí hàn, lời nói ra càng không đáng nhắc.
    Vịn Lâm Hải, hai người cùng nhau rời đi, thậm chí Lâm Phong cũng không quay đầu nhìn người nào đó một cái, bởi vì đã khắc sâu ở trong lòng.
    Mọi người trong Lâm gia đều lẳng lặng nhìn hai cha con rời đi, nhưng trong lòng sóng lớn cuồn cuộn.
    Lâm Phong, lưng mang cái danh phế vật, lấy khí thế bức cho Lâm Võ lăn trên mặt đất, lấy kiếm pháp đánh bại Linh Vũ cảnh Lâm Hồng, có phế vật nào lại mạnh như vậy sao?
    Lâm Hải, một đòn giết chết Thất trưởng lão, uy hiếp mọi người, nói ai ngăn hắn sẽ giết kẻ đó, nếu không phải có Thái Thượng trưởng lão xuất hiện, ai có thể ngăn cản.
    Đáng tiếc, nếu không phải Lâm Bá Đạo có một đứa con gái yêu nghiệt là Lâm Thiên, vị trí tộc trưởng Lâm gia này vẫn nằm trong tay Lâm Hải thì tốt hơn. Giờ phút này, ấn tượng của Lâm Phong cùng Lâm Hải trong lòng mọi người đã thay đổi, mặc dù hai người họ cô đơn rời khỏi Lâm gia, nhưng vẫn đáng để kiêu ngạo như cũ.
    - Đáng tiếc, nếu Lâm gia ta có thể đồng tâm hiệp lực, lo gì không thể phục hưng.
    Lục trưởng lão nhìn bóng hai người phía xa, thở dài trong lòng, nhưng lão cũng vô lực thay đổi những chuyện này, chỉ có thể yên lặng tiếp nhận.
    Trong phòng của Lâm Hải, chỉ thấy Lâm Hải khoanh chân ngồi trên giường, một đoàn sương mù màu trắng điên cuồng tràn vào trong thân thể ông, khu trục hàn khí trong thân thể, qua không bao lâu, Lâm Hải mở mắt, tinh mang lóe lên.
    - Cha, thế nào rồi?
    Lâm Phong tiến lên hỏi.
    - Thương thế đã tốt hơn bảy phần, Tiểu Phong, đan dược này vô cùng tốt, con lấy được từ đâu?
    Trong tay Lâm Hải nắm lấy bình đan dược, chính là loại đan dược mà ông mới phục dụng, thương thế nhanh chóng chuyển biến tốt, sau đó liền tự trị thương ình, chỉ qua một chốc, thương thế của ông đã tốt hơn bảy phần.
    - Xem ra có cơ hội phải cảm ơn Không lão.
    Trên mặt Lâm Phong lộ ra nụ cười. Hắn không ngờ đan dược này lại lợi hại như thế. Ngày đó Hàn Man bị võ tu Khí Vũ cảnh gây thương tích, đan dược này có thể trị lành, làm cho Lâm Phong cảm thấy thần kỳ rồi. Mà Lâm Hải, thương thế của ông là bị một chưởng của Thái Thượng trưởng lão tạo thành, mà Thái Thượng trưởng lão, một kích của lão ta có thể giết Hàn Man không biết bao nhiêu lần, có thể tưởng tượng được, thương thế của Lâm Hải nghiêm trọng hơn Hàn Man không biết bao nhiêu lần. Chỉ là bởi vì thực lực của Lâm Hải mạnh hơn quá nhiều so với Hàn Man, mới có thể chống cự được.
    Song đan dược này vẫn có thể phát huy tác dụng, sau khoảng thời gian không lâu đã để cho Lâm Hải khôi phục bảy phần, có thể thấy được dược hiệu cường hãn thế nào rồi.
    - Cha, là do một vị tiền bối trong tông môn tặng.
    Lâm Phong thành thật nói.
    - Ừ!
    Lâm Hải gật đầu:
    - Tiểu Phong, con hãy quay về tông môn đi, đợi một thời gian, con nhất định có thể vượt xa Lâm Thiên.
    - Vượt xa Lâm Thiên?
    Lâm Phong âm thầm cười lạnh, Lâm Thiên không phải là mục tiêu của hắn, con đường võ đạo mênh mông nhường nào, hắn há có thể chỉ coi Lâm Thiên là mục tiêu.
    - Cha, còn cha chuẩn bị đi nơi nào?
    Lâm Phong không nói ra suy nghĩ trong lòng, mà chỉ hỏi lại, Lâm gia, hiển nhiên không thể ở lại nữa.
    - Ta chuẩn bị đến Hoàng thành.
    - Hoàng thành!
    Ánh mắt Lâm Phong híp lại. Hoàng thành của nước Tuyết Nguyệt không thể nghi ngờ là vùng phực tạp cùng cường thịnh nhất, vượt qua thành Dương Châu, ở nơi đó, một tiểu gia tộc đủ để diệt Lâm gia. Mà Hoàng gia của nước Tuyết nguyệt, lại càng không thể địch nổi, nếu không thì đã không thể làm vua một nước.
    Thực ra, Hoàng gia của Tuyết Nguyệt cũng có thể coi là một tông môn, là tông môn cường đại nhất nước Tuyết Nguyệt này.
    - Yên tâm đi Tiểu Phong, mặc dù Hoàng thành có cao thủ như mây, nhưng cha không phải đi gây chuyện giết người, chỉ là tùy ý qua một chút, sẽ không có chuyện gì đâu! Chờ con tu luyện thành công, tới Hoàng gia tìm ta.
    Lâm Hải thấy Lâm Phong nhíu mày, nhàn nhạt cười nói, lúc này lông mày Lâm Phong mới giản ra chút ít.
    - Tốt rồi, chúng ta nên lên đường.
    Lâm Hải đứng dậy, chỉ mang theo vài bức họa, sau đó liền theo Lâm Phong rời đi, chân mang Thiên Lý Tuyết, đi ra ngoài thành Dương Châu.
    Nhìn vùng đất mênh mông mờ mịt phía trước, Lâm Hải xoay người thở dài một hơi, quay về Lâm Phong bên cạnh cười nói:
    - Tiểu Phong, con đường của con và ta khác nhau, con đi trước đi.
    - Cha, con muốn tiễn cha.
    Lâm Phong lắc đầu nói.
    Lâm Hải sửng sốt, sau đó liền sang sảng cười nói:
    - Được rồi, Tiểu Phong, lòng người hiểm ác, sau này nên cẩn thận hơn.
    Nói xong, Lâm Hải giơ chân thúc Thiên Lý Tuyết, chạy nhanh mà đi, dần dần biến mất trước tầm mắt Lâm Phong. Thấy biểu hiện của Lâm Phong trong cuộc họp hàng năm, Lâm Hải đã yên tâm rất nhiều đối với Lâm Phong, rất nhiều chuyện, Lâm Phong đã không cần ông chỉ điểm.
    - Tại sao có thể dễ dàng rời đi như vậy được, nếu ở trong hội võ của Thành Dương Châu, một phế vật bị Lâm gia đuổi đi mà đánh bại thiên tài Lâm Thiên, không biết sẽ như thế nào.
    Lâm Phong thấy thân ảnh Lâm Hải biến mất, ngửa đầu nhìn trời ột lúc, sau đó liền kéo dây cương, Thiên Lý Tuyết quay người, tiến vào trong thành Dương Châu.