Chương 3801: Cuộc chiến cuối cùng. (7) Chia sẻ: Banlong.us Mời đọc Mà toàn bộ những ai tiến vào lục đạo không gian đều có mặt, chỉ thiếu Phi Nghê. Sắc mặt Ba Mộc thật khó xem, vươn tay ra, chỉ thấy trong lòng bàn tay hiện ra một đoàn hoàng sắc hỏa diễm mờ nhạt, thập phần mỏng manh. Trái tim Lý Vân Tiêu giống như bị người đâm thủng, cảm giác ngạt thở không sao chịu nổi. Ba Mộc liếc mắt nhìn hắn, nói: - Ngươi cũng không cần tuyệt vọng. Đây là sinh mệnh chi hỏa của Phi Nghê, còn chưa tắt, may mắn ta phát hiện kịp thời hơn nữa còn lấy mẫu, được Như Thị Ngã Văn tẩm bổ tu dưỡng, nếu không thật sự phải xong đời. Lý Vân Tiêu mừng như điên, vội vàng hỏi: - Ý của đại nhân là Phi Nghê còn chưa chết? Ba Mộc lắc đầu nói: - Không chết nhưng cũng không sống. Sinh mệnh chi hỏa chưa tắt, nhưng thân thể bị hủy, nhưng nàng là Thiên Phượng Niết Thể, có lẽ còn có thể niết bàn sống lại. Lý Vân Tiêu cau mày nói: - Đại nhân có thể nói rõ hơn một chút hay không? Ba Mộc nói: - Ý là có sống lại hay không phải xem chính nàng. Có lẽ chúng ta có thể cho nàng một ít trợ giúp, nhưng cuối cùng cần nhờ vào chính ý chí của nàng, nếu không nàng chỉ cần thời gian ngủ say trong phượng hỏa cũng có khả năng. Thần sắc Lý Vân Tiêu ảm đạm, nhưng xem như trong bất hạnh vẫn còn may mắn, hắn nhìn ngọn lửa mỏng manh, cắn răng nói: - Phi Nghê, nàng yên tâm, cho dù ta chết cũng nhất định tìm được biện pháp phục hồi cho nàng! Ba Mộc thở dài nói: - Khó khăn! Trong lòng Lý Vân Tiêu có chút áp lực, nói: - Những người khác ra sao? Ba Mộc chỉ tay nói: - Chính ngươi xem đi, hai chết ba tổn thương. - Cái gì? Trái tim Lý Vân Tiêu run rẩy mãnh liệt, vội vàng nhìn qua, sắc mặt trắng bệch. Chỉ thấy thân thể Tạo Hóa đại viên mãn của Ác Linh bị đánh xuyên qua, biến thành vỡ nát, cơ hồ thành một đống bùn lầy. Không cảm thụ được chút khí tức sinh cơ, chỉ sợ linh hồn của Ác Linh cũng đã tan thành mây khói. Diệp Kình Vũ cũng hoàn toàn thay đổi, dùng thần thức đảo qua mới biết khung xương kinh mạch toàn thân vỡ vụn, ngũ tạng lục phủ hóa thành hồ, không còn cơ hội sống sót. Sắc mặt Viện dị thường tái nhợt, cơ hồ chẳng khác gì người chết, nhưng hai loại ngọn lửa vẫn còn mỏng manh nhảy lên trong cơ thể nàng, tựa hồ nhờ nguyên nhân này mới duy trì được tính mạng của nàng. Bên cạnh Viện còn có Pháp Thụ Kim Luân, bánh răng cơ hồ bị mài bình, ở giữa còn bị trũng xuống thật sâu, cơ hồ đã bị đánh xuyên qua. Tổn thương thành như vậy, thánh khí này xem như hoàn toàn bị hủy. Cửu Uyên cũng giống như đã chết, thân hình cứng ngắc nằm trên liên thai, trên người không còn dấu hiệu sinh cơ, nhưng lại vẫn chưa chết. Ba Mộc nói: - Đây là một loại trạng thái chết giả thật lợi hại. Có lẽ có quan hệ tới thể chất của Thâm Uyên nhất tộc đi, có lẽ đây là thiên phú thần thông của họ. Tuy rằng nhìn qua như người chết, nhưng lực lượng Như Thị Ngã Văn của ta lại minh xác nói cho ta biết hắn vẫn còn sống. Lý Vân Tiêu nghĩ nghĩ, nói: - Thâm Uyên bộ tộc chính là chủng tộc xuất hiện sớm nhất trong Thiên Vũ giới. Hơn nữa Cửu Uyên đại nhân đã sớm trở thành cường giả Giới Vương cảnh, còn tham ngộ nhiều năm như vậy. Trong mọi người, thực lực của hắn cực mạnh, có lẽ không có việc gì. Vi Thanh cũng hôn mê, hai tay hắn vây quanh thân thể, tựa hồ trước khi hôn mê đang liều mạng bảo hộ gì đó. Theo hình thái mà xem, hẳn là Âm Dương Nhị Khí bình. Lý Vân Tiêu nhíu mày, nhặt lên vài mảnh nhỏ ngân sắc trên người Vi Thanh, cầm trong tay quan sát liền hiểu ra. Là Âm Dương Nhị Khí bình bảo hộ Vi Thanh giữ mạng, nếu không bằng vào tu vi của hắn tuyệt không khả năng sống sót. Lý Vân Tiêu dò xét thân thể Vi Thanh, không khỏi cau mày, chỉ thấy tuy trên người Vi Thanh vẫn còn ma đằng vây quanh, nhưng ma khí hoàn toàn không có, như là vật chết. Hắn thì thào lẩm bẩm: - Chẳng lẽ Yết đại nhân… Trong lòng Lý Vân Tiêu nghĩ ra được cảnh tượng lúc đó, có lẽ Vi Thanh tế ra Âm Dương Nhị Khí bình chắn ngang trước người mình, còn rút lực của Ma Yết hóa thành khải giáp phủ lên người hắn. Ma Yết dù không muốn cũng phải làm, không nghĩ tới Tinh Tuyền Bạo quá đáng sợ cho nên bảo bình lẫn Ma Yết vì bảo hộ Vi Thanh nên đã tử vong, nhưng nhờ vậy Vi Thanh mới sống sót. Lý Vân Tiêu hừ một tiếng, mặc dù có chút chê trách với cách làm của Vi Thanh, nhưng nghĩ tới tính cách của hắn chính là như vậy, cũng không có thêm ý kiến gì. Huống hồ Vi Thanh còn sống vẫn tốt hơn một Thánh Ma Ma giới còn sống. Lý Vân Tiêu nhìn qua Xa Vưu, nói: - Lão Long, ngươi không sao chứ? Tuy trạng thái không bằng Lý Vân Tiêu, nhưng Xa Vưu vẫn miễn cưỡng còn thanh tỉnh, nằm trên liên thai nhìn lên bầu trời hồi lâu, đột nhiên nói: - Ngươi còn ở đó thảnh thơi, Lục Sí đâu? Lục Sí đã chết rồi sao? Thân hình Lý Vân Tiêu run lên, như bị điện giật! Sau khi tỉnh lại lâu như vậy mà hắn lại đem chuyện trọng yếu nhất quên mất! Hắn vội vàng xoay người nhìn lại, nhìn lên sao trời vô tận, nhưng không thấy thân ảnh Lục Sí, liền nhìn qua Ba Mộc. Ba Mộc lắc đầu nói: - Sau khi các ngươi tiến vào lục đạo không gian, ta luôn chú ý giới khanh, không có bất kỳ dị tượng. Cho tới khi các ngươi đi ra, chính là tình huống hiện tại. Hai chết bốn tổn thương, còn có hai không tung tích. Trong lòng Lý Vân Tiêu chấn động mãnh liệt, thất thanh hô: - Nguy rồi! Lục Sí nhất định chưa chết! Nếu hắn bỏ trốn thì phiền toái lớn! Sắc mặt Ba Mộc chìm xuống, tràn đầy lo lắng. - Trốn? Ngươi cho rằng bổn tọa là đám lâu la các ngươi sao? Một thanh âm lạnh băng từ trong giới khanh truyền ra, không chút tình cảm, khiến người run lên. Theo sau thân ảnh Lục Sí chậm rãi xuất hiện từ trong hư vô. Pháp tướng bốn đầu tám tay đã không còn, chỉ còn lại thân thể đại yêu. Lục Sí đi tới từng bước một, khuôn mặt dữ tợn biến thành bình tĩnh. Sáu đạo ma binh cũng biến mất, không biết bị hắn thu lại hay đã xảy ra vấn đề. Trên thân thể đại yêu, từng chồng bạch cốt không ngừng tuôn ra, nhìn qua như áo giáp vây quanh người Lục Sí, nhưng lúc này đã nhiễm máu tươi. Thân hình Lý Vân Tiêu run lên, đồng tử co rụt lại, gắt gao nhìn chằm chằm Lục Sí, thần sắc tức giận lẫn âm trầm. Khí tức trên người Lục Sí đã khác hẳn một trời một vực so với lúc trước, xem ra vừa rồi dùng Tinh Tuyền Bạo chính hắn cũng trọng thương rất nặng. - Ngươi còn dám xuất hiện! Lý Vân Tiêu giận dữ, nhưng khi thân hình thoáng động toàn thân vô cùng đau nhức, sắc mặt trắng bệch. - Người nên hỏi những lời này hẳn là ta đi? Lục Sí cũng lạnh lùng nhìn hắn, nói: - Nhặt về một mạng lại không trốn, thật vượt ngoài dự kiến của bổn tọa. Nhưng cũng tốt, phiền toái cùng nhau giải quyết. Nếu để cho ngươi cùng chân long kia chạy thoát, có trời mới biết sẽ rước lấy bao nhiêu phiền phức cho bổn tọa. Có thể đem ta bức tới hoàn cảnh như bây giờ, thật sự làm cho ta cảm thấy khiếp sợ cùng ngoài ý muốn đâu. Thần sắc Ba Mộc tuyệt vọng, lẩm bẩm nói: - Chẳng lẽ vận mệnh thật sự không thể thay đổi, hết thảy vẫn dựa theo quỹ tích như trước vận chuyển… ---------------
Chương 3802: Cuộc chiến cuối cùng. (8) Chia sẻ: Banlong.us Mời đọc Hắn nhớ tới lời tiên đoán của Nhu Vi, trong mắt bắt đầu lộ vẻ tuyệt vọng lẫn chua sót. - Lão bất tử kia đừng ở đây gieo rắc cảm xúc bi quan! Bổn tọa còn chưa có chết đâu! Xa Vưu bật lên khỏi liên thai, vết thương trên người lại vỡ ra, vô số long huyết chảy xuống. Nhưng thần sắc hắn tràn đầy sát khí, hai tay siết chặt, nhìn chằm chằm Lục Sí, lại liếc Lý Vân Tiêu, nói: - Có tin tưởng không? Lý Vân Tiêu làm gì còn tin tưởng, nội tâm hắn tràn đầy bi thương, tuy lực lượng Lục Sí không bằng lúc trước, nhưng bọn họ cũng không cách nào đối kháng. Xa Vưu lớn tiếng mắng: - Bổn tọa đang hỏi ngươi đâu, nói chuyện a! Trả lời ta! Trong lòng Lý Vân Tiêu vừa động, nhiệt huyết chợt dâng lên. Xa Vưu nhíu mày, cười lạnh nói: - Ngươi không phải đang tuyệt vọng đi? Nhận thức ngươi lâu như vậy, tuy rằng ngươi đê tiện ác kém lại vô sỉ, háo sắc đáng khinh kiêm hạ lưu, nhưng còn có một điểm luôn làm cho ta rất bội phục, đó chính là tinh thần vĩnh không chịu thua. Con mẹ nó, trước kia lão tử chưa từng nhìn thấy ngươi nhận thua qua! Nhưng sau ngươi lại thay đổi! Xa Vưu châm chọc nói: - Lần trước trong Hóa Long trì, ngươi bị Dận Vũ đánh ra cả phân liền buông tha, còn cầu xin tha thứ. Lúc ấy ta thật sự vô cùng kinh ngạc, đây là Lý Vân Tiêu, Cổ Phi Dương mà ta nhận thức sao? Lý Vân Tiêu nhíu mày mắng: - Con mẹ nó, ngươi mới bị đánh ra phân, ngươi mới cầu xin tha thứ! Ta chỉ tận khả năng kéo dài thời gian, ổn định địch nhân, thực hiện chiến thuật chiến lượng thay đổi, dùng lời nói cùng kế sách cảm động đối phương, cảm hóa đối phương. Chiến thư có nói, công thành tâm lý chiến làm đầu, chẳng lẽ tên trí chướng như ngươi chưa từng nghe qua sao? - Tốt lắm, tốt lắm… Xa Vưu đau đầu, một tay ôm đầu một tay xua xua cắt đứt lời của hắn: - Đừng nhiều lời với ta, ta không muốn giảng đạo lý với ngươi, trên đời này không có ai giảng được với ngươi. Hiện tại ngươi chỉ cần nói cho ta biết, ngươi lựa chọn buông tha hay vĩnh viễn không nhận mạng, cho tới chết? Lý Vân Tiêu nhếch môi cười ha ha, nói: - Chỉ cần là chuyện mà ta nhận định, bất kể có phải là vận mệnh hay không! Mặc dù có chết, nhất định cũng phải làm cho được! Theo một tiếng rống to, thương thế trên người hắn đều băng mở, máu tươi kích bắn ra ngoài. Nhưng hắn giống như đã quên đau đớn, Giới Thần Bi lóe ra mi tâm, tản mát ra quang mang mỏng manh. Tâm thần hắn vừa động, lúc này mới phát hiện Giới Thần Bi cũng trọng thương, sơn hà phá nát, linh khí biến mất. Tay phải hắn chộp tới, Thùy Chủ Trầm Phù hiện trong tay, linh quang ảm đạm, tựa hồ không còn sinh cơ. - Ha ha ha, tốt, tốt! Xa Vưu cười điên cuồng, năm ngón tay vỗ ra, Thế Giới kiếm xuất hiện, đồng dạng chỉ thẳng vào Lục Sí. Tuy chân khí hai người không mạnh, nhưng khí thế tuyệt cường khiến Lục Sí sửng sốt, khuôn mặt lo lắng. - Các ngươi đã khăng khăng muốn chết, vậy thì thành toàn hai tên ngu xuẩn các ngươi! Thân ảnh Lục Sí chợt lóe, xông lên Pháp Hoa liên thai, bạch cốt trong tay hóa kiếm, xuy một tiếng liền chém xuống! Lý Vân Tiêu cùng Xa Vưu đồng thời vung kiếm nghênh đón. Oanh! Ba thanh kiếm va chạm, tuy rằng bắn ra vầng sáng rất mạnh nhưng so với lực lựng chém giết hủy thiên diệt địa khi trước quả thật là yếu kém. Ba người đồng thời bị chấn khai, chẳng qua Lý Vân Tiêu cùng Xa Vưu bị bật xa hơn một ít. Hai người tuy khiếp sợ nhưng đồng thời cũng mừng rỡ, trong mắt Lý Vân Tiêu lộ vẻ kinh hãi, lớn tiếng nói: - Thật yếu a, có thể thắng! Xa Vưu cũng gật đầu, theo sau vũ động thanh kiếm xông lên. Trong lòng Lục Sí phẫn nộ, hắn thật sự tiêu hao thật lớn, thậm chí cũng không duy trì được pháp tướng. Hơn nữa tuy sáu đạo ma binh vẫn còn có thể sử dụng, nhưng không hoàn toàn phát huy được uy lực, tương đương binh khí bình thường, thay vì như vậy còn không bằng dùng chính cốt kiếm trong người hắn càng thêm thuận buồm xuôi gió. Lý Vân Tiêu cắn răng lao tới. Phanh! Phanh! Phanh! Ba người bắt đầu so đấu kiếm thuật trên hư không, từng đạo kiếm quang như khổng tước xòe đuôi kích bắn khắp bốn phương tám hướng. Lý Vân Tiêu cùng Xa Vưu rơi vào thế hạ phong, mỗi lần vận kiếm lại có máu tươi kích bắn, thân hình như huyết nhân, thương thế không ngừng tăng thêm. Nhưng Lục Sí cũng không tốt hơn bao nhiêu, cốt giáp toàn thân đỏ tươi, giống như đang không ngừng rút đi máu huyết của hắn, sắc mặt hắn ngày càng tái nhợt. Xa Vưu đột nhiên nhảy ra ngoài, đặt Thế Giới kiếm trước ngườ, hai tay không ngừng kháp quyết. Một tiếng long ngâm dựng lên, kiếm quang chợt lóe hóa thành long ảnh bay lên không hướng Lục Sí đánh tới. - Cái gì? Lục Sí chấn động, không nghĩ tới đối phương còn có thể thi triển tuyệt kỹ như vậy, cốt kiếm dựng lên mạnh chém xuống. Oanh long! Một kiếm chém lên long ảnh, Lục Sí bị đánh bay ra ngoài, trên bầu trời phun đầy máu tươi. Long ảnh cũng biến thành Thế Giới kiếm rơi xuống dưới. Sắc mặt Lý Vân Tiêu đại biến, biết Xa Vưu không ổn, nếu không sẽ không bỏ mặc Thế Giới kiếm rơi xuống như thế. Ba Mộc cũng đã phát hiện dị thương, lăng không chộp tới đem Thế Giới kiếm lẫn Xa Vưu thu vào liên thai. Chỉ thấy Xa Vưu không ngừng phun máu, hai mắt trừng lớn lộ hung quang, trong miệng thì thào không biết đang nói gì. Ba Mộc vội nói: - Ngươi đừng nói chuyện, để ta giúp ngươi chữa thương trước! Nhất thời trên hai tay hiện ra kim quang, chậm rãi rót chân nguyên vào người Xa Vưu. Lý Vân Tiêu chứng kiến cảnh này, sắc mặt trầm xuống, nói: - Lão Long, ngươi an tâm nghỉ ngơi điều dưỡng di, chuyện kế tiếp thì giao cho ta. Quanh thân hắn dần ngưng tụ một mảnh cương phong, hóa thành Ngạc Ngư nhào lên vai hắn, cùng nhau nhìn chằm chằm Lục Sí. Ngạc Ngư chỉ có thực lực Tạo Hóa cảnh, nhưng giờ phút này bất chấp hết thảy, có còn hơn không. - Đáng chết! Đầu long chết tiệt kia dám đánh ta bị thương! Cốt giáp trên người Lục Sí bị một kích đánh vỡ, hiện lên nhiều khe nứt, tựa hồ đả kích không nhỏ. - Tổn thương ngươi tính cái gì? Ta còn muốn giết ngươi đâu! Lý Vân Tiêu đi về phía trước, Ngạc Ngư rít gào, đột nhiên lao tới, thân hình trướng lớn phun ra một đạo phong nhận chém tới. - Phế vật mà cũng dám tới, quả nhiên là cạn kiệt rồi sao? Lục Sí rút kiếm chém ra, kiếm mang mang theo huyết sắc, rõ ràng bị thương không nhẹ. Oanh! Phong nhận bị chém vỡ, kiếm thế đánh lên người Ngạc Ngư, đem hắn chém thành hai nửa! Lý Vân Tiêu thừa cơ thuấn di lao tới, đem chút chân nguyên còn sót lại truyền vào trong kiếm, trên kiếm hóa ra thanh sắc long ảnh, chính là chân long chi hồn, theo đại kiếm rít gào giáng xuống. Oanh! Lục Sí kinh hãi nâng kiếm đón đỡ, hồn phách xuyên thấu qua cốt kiếm đánh lên cốt giáp, đem phòng ngự hoàn toàn đánh tan. Răng rắc! Cốt giáp không ngừng vang ra tiếng nứt vụn, Lục Sí phun máu bay ngược ra xa mấy ngàn trượng. Giờ phút này toàn thân hắn đẫm máu, bạch cốt xung quanh cơ hồ gãy vỡ hơn phân nửa, còn lại đều bị nứt nẻ, vô cùng thê thảm. Nhưng thần sắc hắn vẫn kiên nghị không ngã, tay cầm cốt kiếm lóe ra kiếm quang: - Ha ha ha, Lý Vân Tiêu! Có bản lĩnh lại thêm một kiếm thứ hai a! ---------------
Chương 3803: Cuộc chiến cuối cùng. (9) Chia sẻ: Banlong.us Mời đọc Lý Vân Tiêu hao hết chân nguyên, Thùy Chủ Trầm Phù ảm đạm, không còn lực xuất kiếm liền bị Lục Sí nhìn thấu. - Nếu không xuất kiếm, tới phiên ta giết ngươi! Trên mặt Lục Sí đầy máu tươi, nhưng trong mắt hiện vẻ hưng phấn, đi từng bước tới trước mặt Lý Vân Tiêu: - Chỉ cần quét sạch đám rác rưởi các ngươi, trong hai giới không còn ai ngăn cản ta! Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn hắn, tay phải vung lên, thanh kiếm biến mất, hai tay chậm rãi tạo thành chữ thập kháp ra lôi ấn. Bùm bùm cách cách… Một đạo thanh lôi hiện ra trong tay, lôi quang bắn ra bốn phía. Lục Sí khựng lại, cười ha hả: - Ha ha ha, một đời Giới Vương, làm sao vậy? Suy yếu như thế, thậm chí không ngưng tụ được tử lôi sao? Chỉ có thanh lôi chơi đùa, là muốn điểm đèn cho mình trước khi chết? Trong lòng Lý Vân Tiêu cũng khổ tâm, không ngừng vận chuyển chân nguyên muốn hóa tử lôi, nhưng làm gì còn chút chân nguyên nào? Lôi quang không ngừng lóe ra, nhưng không thể chiết xuất thành tử lôi! - Ha ha ha, quả nhiên là đồ chơi của tiểu hài tử, đây là chí tử bất khuất của ngươi sao? Không có thực lực chống đỡ, chung quy chỉ là chuyện cười, làm trò cười cho người khác! Trong mắt Lục Sí phát lạnh, cốt kiếm vung lên, yêu khí thao thiên nhất thời hội tụ, một mảnh kiếm giới mở ra. - Đại Phạm Thánh Kiếm! Sắc mặt Lục Sí ngưng tụ, nhân kiếm hợp nhất hóa thành một đạo kiếm quang, kiếm mang bị nhuộm thành màu đỏ vì nhiễm máu, giống như rặng mây đỏ lướt qua vũ trụ. Sắc mặt Ba Mộc ảm đạm, thở dài một tiếng nói: - Thiên đạo miểu miểu, vạn vận như con kiến, chung quy không thể sửa. Đột nhiên bàn tay hắn bị lôi kéo, Xa Vưu bắt được cổ tay hắn, mạnh mẽ nhổm người, há mồm liền mắng: - Vừa rồi…ta…đã nói qua…lão bất tử ngươi…đừng…đừng luôn nói…những lời ủ rũ…ảnh hưởng…ảnh hưởng tâm tình…bổn đại gia… Nói xong một câu đứt quãng hắn lại té xuống, tiếp tục phun máu tươi. Ba Mộc nhìn hắn thở dài một hơi, nguyên bản cũng không muốn trị liệu, dù sao kết quả vẫn là chết. Nhưng ý niệm chợt sinh, vẫn vươn tay ra tiếp tục đem chân nguyên của mình rót vào trong cơ thể Xa Vưu. Lúc này Lý Vân Tiêu vô cùng yên lặng, vẻ mặt không chút diễn cảm, không ngừng cố gắng ngưng tụ chưởng tâm lôi đình. Mặc dù là thân thể của hắn cũng bắt đầu hóa thành lôi quang, muốn dung nhập vào trong tử thanh song sắc lôi. Giờ này phút này hắn đã không còn nghĩ tới kết cục, không muốn nghĩ chuyện quá khứ, chỉ chuyên chú tụ lôi. Đột nhiên trong lòng hắn vừa động, một thanh âm vang lên bên tai. Đồng tử hắn co rụt lại, kinh ngạc nói: - Tiểu Thanh? Thanh âm kia đúng là của tiểu Thanh truyền tới, nói: - Ngươi làm như vậy hẳn phải chết không nghi ngờ, để cho ta giúp ngươi một tay đi. Lý Vân Tiêu cả kinh nói: - Nhưng thương thế của ngươi… Tiểu Thanh lạnh nhạt: - Nếu ngươi chết, ta cũng khó tránh một kiếp. Dứt lời, không đợi Lý Vân Tiêu trả lời, hắn liền biến mất khỏi Giới Thần Bi, trực tiếp phụ lên người Lý Vân Tiêu. Thân hình Lý Vân Tiêu run lên, chỉ cảm thấy lôi năng lan tràn khắp người, bản thân cảm ứng thiên địa lôi đình càng tăng thêm một tầng. Bùm bùm cách cách… Song sắc lôi quang trong lòng bàn tay liền biến thành màu tím, lôi năng cường đại đột nhiên tản ra, trực tiếp ngưng tụ thành lôi tinh khâu quanh người hắn, hơn nữa từng vòng phát tán, hiện ra sắc thái bất đồng, hơn cả trăm vòng như thế. - Cái gì? Đồng tử Lục Sí đột nhiên co rụt lại, kinh hãi: - Điều này không khả năng! Sắc mặt Lý Vân Tiêu bình tĩnh, khóe môi cười lạnh, khôi phục lại tư thế ung dung bình tĩnh như trước: - Ngươi nhất định thập phần không cam lòng, cảm thấy phi thường tiếc nuối đi. Mặc dù là Thiên Giới chi chủ, trải qua cuộc chiến hôm nay chung quy phải hóa thành bụi đất. Đột nhiên bên ngoài giới khanh thiên địa nổ vang, tản mát ra ánh sáng kỳ dị đan xen thành một mảnh lôi điện chi hải, cùng lôi tinh khâu trong giới khanh chiếu rọi lẫn nhau. Trong khoảnh khắc vạn lôi tề tụ, một cỗ uy lực khổng lồ chưa từng có buông xuống, rơi vào bên trong giới khanh. Ba Mộc kinh ngạc há to mồm, nhìn lôi điện chớp nháy, chẳng những là giới khanh, cả nam vực đều đắm chìm trong một mảnh lôi điện mênh mông đại hải. Giờ khắc này toàn bộ cường giả được Đinh Linh Nhi cứu đi đều đang hội tụ trong Thánh Vực, trước đó còn có thể thông qua thủy kính chứng kiến cuộc quyết chiến, nhưng khi sát trận cùng Lục Sí giao thủ lần đầu tiên đã trời sụp đất nứt, toàn bộ hình chiếu bị phá hủy, hoàn toàn không còn biết rõ tình huống. Ngay lúc mọi người còn đang nôn nóng bất an, bầu trời nổ vang tiếng sấm, trong khoảnh khắc hóa thành tử sắc đầy trời, từng đạo lôi quang xuyên toa giữa không trung bay đi. Không chỉ nam vực cùng thánh thành, tây vực, bắc vực, thậm chí trên tứ hải nơi nào cũng tràn đầy sấm sét, lôi quang khủng bố không ngừng giáng xuống. Tựa hồ Thiên Vũ giới đang phẫn nộ rít gào, đấu tranh với quỹ tích vận mệnh. Lục Sí cả kinh trợn mắt há hốc mồm, nội tâm hô to nguy hiểm, nhưng vẫn không kịp thối lui, chỉ có thể kiên trì đem toàn bộ lực lượng rót vào trong kiếm, mạnh mẽ đâm vào trong vạn lôi. Lôi quyết mạnh mẽ vỗ xuống, Lý Vân Tiêu quát: - Vạn Lôi Kiếp – Thiên Địa Quy Nguyên! Oanh long long! Vạn lôi giáng xuống, Lục Sí bị cắn nuốt vào, toàn thân như dừng hình ảnh trong lôi đình, khó thể nhúc nhích mảy may. Sắc mặt Ba Mộc kinh hãi hô: - Không tốt! Cả giới khanh đều phát ra tiếng oanh long long, tựa hồ như bị tạc vỡ. Hắn vội vàng khống chế Pháp Hoa liên thai muốn trốn vào hư không nhưng kinh hãi phát hiện bốn phía đều là lôi giới, căn bản không thể trốn, chỉ kiên trì hóa thành độn quang vội vàng bay nhanh tránh né. Oanh long long! Ngay khi Pháp Hoa liên thai bay ra khỏi giới khanh không lâu, cả giới khanh đột nhiên nổ tung, hố sâu khủng bố lan tràn khắp cả nam vực. Chấn động lần này mặc dù là ở ba vực còn lại đều cảm ứng. Mọi người chỉ cảm thấy thiên sầu địa thảm, giống như tứ cực nổ tung, nhất thời như sắp băng mở. Mà ở trung tâm giới khanh, Lý Vân Tiêu đứng đối diện Lục Sí, ngược lại thập phần yên lặng, không để ý tiếng động lớn rầm rĩ bên ngoài. Lục Sí ngây dại nói: - Ngươi thắng! Lý Vân Tiêu gật đầu: - Ta rốt cục, tự do! Lục Sí nói: - Thiên đạo lựa chọn cuối cùng là ngươi, không phải ta! Lý Vân Tiêu nói: - Kỳ thật cho tới bây giờ thiên đạo cũng chưa từng lựa chọn ai. Tất cả chuyện này đều do chính ngươi và ta lựa chọn. Lục Sí lặng người, thoáng giật mình, hai tay kháp quyết, nói: - Thiên địa sinh ta, giờ phút này duyên hết, tự nhiên trả lại thân thể của ta. Dưới lôi quang chiếu rọi, thân hình Lục Sí đột nhiên sáng lên, phân chia thành sáu đạo quang đoàn, tản ra trong giới khanh, kích bắn bốn phía! Lý Vân Tiêu lẳng lặng nhìn tất cả cảnh này, biết hết thảy đều kết thúc, rốt cục hắn được tự do. Cảm xúc mệt mỏi vô hạn xâm nhập tới, trong lòng hắn trống rỗng, hắn nhắm mắt lại hôn mê, rơi vào tận sâu trong giới khanh. … Mấy năm sau, Thiên Vũ giới đã khôi phục bình tĩnh. Chỉ có nam vực hóa thành mảnh đất khô cằn, toàn bộ linh khí tiêu tán, biến thành địa phương hoang vắng. Toàn bộ võ giả đều quay về tông môn xưa kia của chính họ. ---------------
Chương 3810: Ngốc tử. (Thượng) Chia sẻ: Banlong.us Mời đọc Thiên Vũ giới lại có khí tượng mới, ngoại trừ nam vực, tam vực còn lại đều phát triển vui sướng hướng vinh. Nhưng bởi vậy sản sinh không ít tranh chấp, đặc biệt khi thời đại bảy thế lực lớn cùng nam bắc thương minh kết thúc, thế lực trong tam vực lại tẩy bài lần nữa. Nhưng cả thiên hạ đều được một cỗ lực lượng rất mạnh dẫn đường, đâu vào đấy phát triển. Những hành vi tiểu đả tiểu nháo cũng không ai đi can thiệp. Bắc vực, Tinh La thành, Tô gia. Hơn mười võ giả ngồi trong đại sảnh, vẻ mặt trầm trọng, không khí áp lực lan tràn, không ai lên tiếng. - Việc này chúng ta quyết không thể đáp ứng! Một lão ẩu mặc áo trắng đứng lên, thiết quải màu đỏ trong tay đập mạnh xuống đất, nổi giận nói: - Cửu Dương thần thể chính là một trong mấy đại thần thể chí cường trong truyền thuyết, muôn đời khó gặp. Nghe đồn chỉ có sư tỷ Lạc Vân Thường của đương kim Thần Tiêu cung cung chủ Hàn Quân Đình đại nhân có bảo thể này, hơn nữa thành tựu không thể hạn lượng. Há có thể để cho tiểu tử Trần Thiên Âu phá hủy! Một lão giả bên trái nói: - Nhị tỷ, Bội Thanh là cháu gái của ta, việc này ta cũng không muốn. Nhưng Xế Lôi tông mạnh mẽ cường đại, nếu chúng ta không đáp ứng chẳng những Bội Thanh khó tránh, ngay cả Tô gia chỉ sợ không giữ được. Lão ẩu nổi giận nói: - Giữa ban ngày lanh lảnh càn khôn há có chuyện lấn nam bá nữ như vậy! Chẳng qua chúng ta đi Lam Tuyết thánh thành cáo trạng đi! Ta cũng không tin việc tồi tệ như vậy thánh thành sẽ bỏ qua mặc kệ! Lão giả kia thở dài nói: - Ai, chỉ sợ đi cũng không đi được thánh thành. Ngươi không phải không biết lực lượng của Xế Lôi tông, cả Tinh La thành đều lấy bọn hắn làm chủ. Phàm là đồ vật bọn hắn muốn lấy, chẳng phải đều tới tay? Còn nữa, chúng ta đi thánh thành cáo trạng, có nhận thức ai không? Xế Lôi tông chủ Lôi Bá từng tu luyện mười năm tại Viêm Võ thành, quan hệ thân mật với nhiều cường giả Thánh Vực hiện tại, ngươi đi cáo trạng, làm không chuẩn bản thân phải chết! Sắc mặt lão ẩu giận dữ, giậm chân nói: - Chẳng qua đồng quy vu tận! Tô gia chủ Tô Mặc luôn ngồi trên chủ vị không hé răng, lúc này rốt cục không nhịn được trách móc: - Nói lời ngu xuẩn gì vậy! Lão ẩu bật khóc, nức nở nói: - Đại ca, chẳng lẽ ngươi muốn trơ mắt nhìn Bội Thanh bị Lôi Mãng lãng phí sao? Nghe nói Lôi Mãng dốt nát, cả ngày ăn chơi đàng điếm, tuy thiên phú không tệ nhưng cho tới nay vẫn chỉ là Vũ Hoàng cảnh bát tinh, chỉ sợ vĩnh viễn dừng trong cảnh giới này. Lôi Bá vì muốn đứa con phế vật trùng kính Vũ Tôn mới đánh chủ ý với Bội Thanh chúng ta. Bội Thanh có Cửu Dương thần thể, tiền đồ bừng sáng, tuyệt không thể bị tên ăn chơi trác táng kia làm hỏng a! Bà vừa nói vừa khóc khiến tâm tình mọi người đều buồn bực, trong lòng uất nghẹn nhưng không biết nên làm gì. Lấy thực lực Tô gia muốn đấu với Lôi gia chẳng khác gì dùng trứng ném vào tảng đá. Tô Mặc khiển trách: - Đừng khóc! Trong chúng ta có ai muốn Bội Thanh gả cho hỗn tiểu tử kia? Nhưng ngươi có biện pháp nào? Thân là tộc trưởng, ta phải lấy đại cục làm trọng, bảo trụ huyết mạch kéo dài mới là nhiệm vụ đầu tiên. Nhưng chuyện của Bội Thanh ta cũng sẽ tận lực nghĩ biện pháp, mấy ngày trước ta đã phái người đi Thần Tiêu cung, hi vọng người của Thần Tiêu cung nể tình Bội Thanh là Cửu Dương thần thể cứu nàng một mạng. Lão ẩu mừng rỡ nói: - Thật sao? Ha ha, thật là tốt quá! Vị lão giả mở miệng trước đó cũng tươi cười, vuốt râu nói: - Nếu Thần Tiêu cung biết Bội Thanh là Cửu Dương thần thể, nhất định sẽ phái người tới đón nàng đi. Tới lúc đó cho dù Xế Lôi tông chất vấn, chúng ta cũng có lý do thoái thác, có bản lĩnh đi tìm Thần Tiêu cung đòi người đi, ha ha ha. Trong đại sảnh, sắc mặt mọi người đã khá hơn, đều lộ nụ cười. Tô Mặc nói: - Việc này tạm thời đừng quá mức lạc quan, tuy ta dặn Tô Đạt đi đường suốt đêm, nhưng nhanh nhất phỏng chừng ngày mốt mới có kết quả. - Cái gì? Tô Đạt? Đột nhiên một lão giả đại biến kinh hãi hô. Tô Mặc nhướng mày hỏi: - Làm sao vậy? Vẻ mặt lão giả trắng bệch, nói: - Gia chủ đại nhân xác định là phái Tô Đạt đi sao? Vẻ mặt Tô Mặc tức giận, hừ nói: - Chẳng lẽ ta còn lừa ngươi hay sao? Lão giả kia vỗ mạnh lên đùi, bật dậy nói: - Ngày hôm qua ta còn nhìn thấy Tô Đạt từ trong Xế Lôi tông đi ra, còn tưởng là có chuyện gì, cho nên không nghĩ nhiều! - Cái gì? Tô Mặc cả kinh, chén trà trong tay rơi xuống đất, ngơ ngẩn nói: - Không có khả năng, có phải ngươi nhìn lầm rồi hay không? Lão giả kia thở dài: - Ai, tộc trưởng đại nhân nói gì vậy? Sao ta có thể nhìn lầm huynh đệ của mình? Tô Mặc mắng to: - Đáng chết! Tô Đạt, ngươi dám phản bội Tô gia! Đột nhiên một trận tiếng cười to từ ngoài truyền vào, một đám người nối đuôi nhau đi tới, sắc mặt khó xem, mang vẻ mặt nồng đậm sát khí. - Lôi Bá! Sắc mặt Tô Mặc đại biến, vừa nhìn thấy người đứng bên cạnh Lôi Bá lập tức biến thành trắng bệch, nổi giận nói: - Tô Đạt, quả nhiên là ngươi! Ngươi là tên phản đồ! Tô Đạt nanh cười một tiếng, nói: - Ta là phản đồ? Đại ca, là ngươi phản bội Lôi Bá đại nhân trước, sau đó ta mới phản bội ngươi đi? Nếu không phải ngươi thất tín bội nghĩa trước, sao ta lại phản bội ngươi? Lôi Bá cao lớn vạm vỡ, diện mạo thô lỗ, trợn mắt liền làm người sợ hãi, quát: - Tô Mặc, dám hai mặt với ta. Ở mặt ngoài đáp ứng ta, thầm lặng đi tìm Thần Tiêu cung đối phó ta, nếu hôm nay không cho ta lời công đạo, Tô gia không cần tiếp tục tồn tại nữa! Sắc mặt Tô Mặc đại biến, mà vẻ mặt hơn mười cao tầng Tô gia cũng xám như tro tàn. Lão ẩu kia hét lớn một tiếng, cả giận nói: - Khinh người quá đáng! Ta liều mạng với các ngươi! Lão ẩu vung thiết quải, đi tới trước mặt Lôi Bá, điểm thẳng vào cổ họng của hắn. Lôi Bá cười điên cuồng, nói: - Ha ha, lão thái bà, muốn chết! Cũng tốt, mượn ngươi giết gà dọa khỉ, miễn cho có người thầm phản bội ta! Năm ngón tay hắn chộp tới, nhất thời có tiếng bão táp vang lên, vỗ mạnh lên thiết quải, oanh long một đạo sấm vang, lão ẩu liền phun máu bay ngược ra ngoài ngã xuống đất. Lần này người Tô gia câm như hến, không còn người nào dám hé răng. Lôi Bá cũng không buông tha, trực tiếp muốn đánh thêm một chưởng lấy mạng lão ẩu, Tô Mặc đột nhiên quát: - Dừng tay! Người này là tam nãi nãi của Bội Thanh, nếu ngươi giết bà ấy, chỉ sợ Bội Thanh sẽ ghi hận trong lòng, cũng không tốt cho Lôi gia các ngươi đi. Thân hình Lôi Bá khựng lại, âm thầm cân nhắc liền thu tay về, hừ lạnh nói: - Lần này bỏ qua cho ngươi! Tô Mặc tiến tới kéo lão ẩu đứng lên, nói: - Mục đích của các ngươi không phải là vì Bội Thanh sao? Ta để Bội Thanh đi với các ngươi. Lão ẩu nghe vậy lại phun ra vài búng máu, ho khan không ngừng. Lôi Bá cười lạnh một tiếng, nói: - Hắc hắc, không cần. Lần này ta tới đây còn sợ có ngoài ý muốn, cho nên tự mình mang nàng đi là tốt rồi. Khuyển tử đã đi vào hậu viện tìm Bội Thanh, trước cho bọn họ tăng tiến chút cảm tình cũng tốt. ---------------
Chương 3811: Ngốc tử. (Hạ) Chia sẻ: Banlong.us Mời đọc Tô Mặc giận dữ nói: - Ngươi…ngươi lại tùy ý tự tiện xông vào Tô gia chúng ta! Lôi Bá lạnh lùng nói: - Nếu Tô gia ngươi thành thật, ta tự nhiên cũng sẽ xem quy củ, nếu đùa giỡn đa dạng, đừng trách bổn tọa dùng thủ đoạn lôi đình! Lão ẩu ho ra máu, nổi giận mắng: - Các ngươi làm như vậy sớm muộn sẽ gặp báo ứng. Việc này ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp đăng báo Thánh Vực, làm cho Thánh vực tới xử quyết các ngươi. - Ha ha, Thánh Vực xử quyết? Trong mắt Lôi Bá hiện lên vẻ trào phúng, hừ lạnh nói: - Đừng quên, năm đó bổn tọa ở Viêm Võ thành tu luyện mười hai năm, thậm chí còn gặp qua Vân Tiêu minh chủ mấy lần ở xa xa. Hiện tại người quản lý Thánh Vực đều là bạn tốt chí giao của bổn tọa năm đó, nếu ngươi đi Thánh Vực, đơn giản là tự tìm đường chết mà thôi. Người Tô gia nghe vậy, nhất thời mặt mày tái nhợt. Đột nhiên một gã đệ tử Lôi gia chạy vào ôm quyền nói: - Tông chủ, chúng tôi tìm khắp hậu viện nhưng không thấy tiểu thư Bội Thanh. Nghe nha hoàn nói sáng sớm hôm nay tiểu thư đã ra ngoài đi dạo. - Đi dạo? Lôi Bá sửng sốt, lập tức khoát tay nói: - Đã không còn sớm, dù đi dạo phố cũng sắp trở về, chúng ta đợi chút đi. - Dạ. Đệ tử kia ôm quyền nói: - Ý tứ của thiếu gia cũng nên chờ một chút. Giờ phút này bên ngoài Tô gia, Tô Bội Thanh vốn không biết chuyện đã xảy ra trong nhà, nàng đang vui vẻ đi trở về. Sau lưng nàng còn có một nha hoàn áo vàng cùng một gã sai vặt vẻ mặt ngu khờ. Gã sai vặt đi đứng lảo đảo, luôn cười không ngừng, bộ dáng cùng thần thái vô cùng ngu ngốc. Bước chân Tô Bội Thanh thập phần nhẹ nhàng, nói: - Cuối cùng mua được Tuyền Nhũ Thạch, kế tiếp có thể tìm thuật luyện sư luyện chế Dưỡng Tâm đan cho tam nãi nãi. Có Dưỡng Tâm đan, tam nãi nãi có thể trùng kích vào võ đế cửu tinh! Nha hoàn cười nói: - Nếu tam trưởng lão biết được tiểu thư săn sóc như vậy, không biết sẽ cao hứng bao nhiêu đâu. Gã sai vặt cười hắc hắc, đột nhiên nói: - Dưỡng Tâm đan bát giai không tốt, kỳ thật Hộ Khí đan thất giai tốt hơn Dưỡng Tâm đan, chỉ là vì phẩm cấp của Dưỡng Tâm đan cao hơn một tầng, cho nên mới càng đáng giá. Tô Bội Thanh chớp mắt cười nói: - Tiểu ngốc, ngươi lại đang nói hươu nói vượn. Đây là những kiến thức chỉ có thuật luyện sư mới biết, ngươi chỉ là một tên ngốc làm sao mà biết. - Ha ha, hắc hắc. Gã sai vặt gãi đầu, ngây ngốc cười, hắn cũng không biết tại sao mình biết, chỉ buột miệng nói ra mà thôi. Nha hoàn liếc hắn nói: - Tiểu thư, ta luôn cảm giác ngốc tử có gì là lạ, tựa hồ biết không ít chuyện. Hay là chúng ta đem những gì hắn nói ghi nhớ, hôm nào đi tìm thuật luyện sư hỏi một chút? Tô Bội Thanh gõ đầu nha hoàn, cười mắng: - Chuyện như vậy sao có thể nói giỡn, nếu làm cho vị thuật luyện sư mất hứng thì làm sao bây giờ? Tam nãi nãi sẽ mắng chết ta. Nha hoàn nghĩ nghĩ, nói: - Cũng phải. Ai, không biết ngốc tử có lai lịch gì, cảm giác có cổ quái. - Quản hắn có lai lịch gì đâu, hiện tại hắn đi theo bên cạnh ta, chính là người của Tô gia. Tô Bội Thanh vuốt đầu ngốc tử, cười nói: - Yên tâm đi, có bổn tiểu thư ở đây, tuyệt không cho kẻ nào khi dễ ngươi. Ba năm trước đây, một lần đi dạo phố Tô Bội Thanh nhìn thấy ngốc tử rách rưới lôi thôi lưu lạc đầu đường, còn bị nhiều tiểu hài tử ném đá, cảm thấy hắn đáng thương cho nên nhất thời thiện tâm dẫn hắn về nhà. Không nghĩ tới sau khi tắm rửa lại nhìn thấy ngốc tử thanh tú tuấn nhã, nếu không phải vẻ mặt ngu đần, nhìn qua chẳng khác gì vương tôn công tử. Nhưng đáng tiếc hắn là người ngu, hỏi gì cũng không biết, thỉnh thoảng còn nói ra những lời ngạc nhiên cổ quái. Tô Bội Thanh đã tìm người chữa bệnh cho hắn, nhưng đều kết luận hắn bị phá hủy đầu óc, mất đi ký ức. Năm năm trước, minh chủ Thiên Vũ minh Lý Vân Tiêu quyết chiến cùng Ma Chủ Lục Sí ở nam vực, sau khi Lục Sí chết hóa thành sáu đạo linh nguyên rơi xuống đất. Trong đó có một đạo rơi gần bắc vực Nam Hỏa thành, nhất thời làm linh khí trong Nam Hỏa thành hưng thịnh, trở thành mảnh đất trung tâm bắc vực. Mà Tinh La thành cách Nam Hỏa thành không xa, đồng dạng nhờ đạo linh nguyên rơi xuống tản ra nên được không ít ưu đãi, khiến cho địa phương vốn không có gì đặc biệt cũng biến thành chạm tay có thể bỏng. Năm năm nay trong Tinh La thành đã chen vào trên trăm thế lực, trong đó Xế Lôi tông nhờ vào tông chủ Lôi Bá có tu vi võ đế cửu tinh mà trở thành người đứng đầu. Khi Tô Bội Thanh đi về cách nhà không xa, liền phát hiện trong nhà có khác thường, bị nhiều người vây quanh. Nha hoàn kinh hô: - Là người của Lôi gia? Tiểu thư mau xem trang phục của bọn họ. Sắc mặt Tô Bội Thanh nhất thời trầm xuống, nói: - Đi, chúng ta từ hậu viện đi vào, ta cũng không muốn gặp người của Lôi gia. Tiểu ngốc tựa hồ cảm nhận được tâm tình của nàng, vội vàng nói: - Tiểu thư đừng mất hứng, nếu người Lôi gia dám vô lễ với ngươi, ta sẽ đánh chạy bọn hắn! Hắn giơ nắm tay quơ quơ lên. Tô Bội Thanh cười khổ lắc đầu. Nha hoàn phì cười nói: - Còn nói đánh chạy bọn hắn, cẩn thận bị bọn hắn đánh đâu. Lần trước ta nghe người Lôi gia nói, cả ngày ngươi đi theo sau tiểu thư, bọn hắn sớm chướng mắt ngươi, đã sớm phao tin muốn đánh ngươi đó. - Đánh ta? Ta không sợ! Vẻ mặt tiểu ngốc ngạo nghễ nói. - Không sợ? Nha hoàn hung tợn nói: - Người Lôi gia xấu xa, có lẽ bọn hắn sẽ giết ngươi. Sắc mặt Tô Bội Thanh khẽ biến, khiển trách: - Bích Nhi, đừng dọa nạt tiểu ngốc! - Giết ta? Khóe môi tiểu ngốc nhếch lên, hài hước cười, tựa hồ như vô ý thức bật thốt: - Trong thiên hạ phàm là ai nói qua lời này, đều đã chết rồi! Tô Bội Thanh giật mình nhìn tiểu ngốc nhất thời nói không nên lời. Thanh niên này bình thường nhìn thật ngu ngốc, nhưng lúc này thậm chí có cảm giác như đang liếc nhìn thiên hạ! - Tiểu thư, tiểu thư! Nha hoàn đẩy Tô Bội Thanh, đưa tay quơ quơ trước mặt nàng, nói: - Tiểu thư nhìn choáng váng sao? Hì hì… Nha hoàn cười rộ trêu chọc: - Ngươi không phải trúng ý ngốc tử chứ? Chậc chậc, nhưng người này ngoại trừ nhìn ngu ngốc, đích thật là tuấn tú. Tô Bội Thanh tức giận gõ lên đầu nàng, nói: - Cho ngươi giễu cợt ta! Ngươi nhìn kỹ tiểu ngốc xem, trước kia ta không phát hiện, ngươi có cảm giác hắn rất giống một người hay không? - Một người? Ai vậy? Nha hoàn nhìn chằm chằm tiểu ngốc một lúc, nghiêng đầu suy nghĩ nói: - Di, tiểu thư vừa nói như vậy thật đúng là có chút giống đâu. Nhưng nhất thời thật nghĩ không ra rốt cục là giống ai. Tô Bội Thanh nghiêm mặt lộ vẻ tôn kính gằn từng chữ: - Minh chủ Thiên Vũ minh, Lý Vân Tiêu! - A! Nha hoàn không nhịn được hét to một tiếng, giật mình nói: - Tiểu thư vừa nói như vậy thật đúng là có điểm giống đâu. ---------------