Chương 3817: Tạm biệt, Lý Vân Tiêu. (Thượng) Chia sẻ: Banlong.us Mời đọc Đinh Linh Nhi cuống quýt nói: - Mục Địch đại nhân nói quá lời, Linh Nhi đương nhiên không được. Linh Mục Địch cười nói: - Linh Nhi tiểu thư quá khiêm nhượng, tác dụng của ngươi phi thường to lớn. Chẳng qua trong thế giới dùng võ vi tôn, mọi người không nhìn thấy được thành tích của ngươi thôi. Lý Vân Tiêu nói: - Nếu đưa Vi Thanh làm minh chủ, sau đó bố trí một trưởng lão đoàn kiềm chế hắn, không biết Mục Địch đại nhân nghĩ như thế nào? - Vạn không được! Linh Mục Địch nghiêm mặt nói: - Thiên tài như vậy, hoặc là ngươi hoàn toàn tín nhiệm hắn, đem cả thiên hạ giao cho hắn, hoặc là phá hủy hắn. Nếu giao thiên hạ cho hắn, còn bố trí chướng ngại, sẽ khiến nội tâm của hắn bất mãn cùng không phục, thậm chí còn cố ý quấy rối, cố ý đối lập với ngươi, tới lúc đó sẽ càng thêm phiền toái. - Giết Vi Thanh sao… Lý Vân Tiêu hiển nhiên không thể quyết tâm, hai tay toát mồ hôi. Linh Mục Địch nói: - Minh chủ chỉ lo lắng cho Thiên Vũ minh sau khi mình rời đi, vậy có lo lắng cho Thiên Vũ giới, thậm chí là cho Ma giới? Lý Vân Tiêu ôm quyền nói: - Chỉ giáo? Xin Mục Địch đại nhân chỉ giáo! Linh Mục Địch nói: - Người có thể làm cho Yêu tộc tâm phục khẩu phục chỉ có một mình minh chủ. Có thể làm cho Ma tộc tâm phục khẩu phục cũng chỉ có ngươi. Một khi ngươi rời đi, Yêu tộc, Ma tộc thậm chí là Hải tộc đều sẽ sản sinh khe hở không nhỏ. Lại có ai có khả năng xử lý tốt mối quan hệ giữa họ đây? Sắc mặt Lý Vân Tiêu ngưng trọng nói: - Vi Thanh ở Ma giới nhiều năm, quan hệ tốt với Ma tộc. Nếu hắn xử lý việc hai giới là người thích hợp nhất. Về phần Yêu tộc, Ngải cùng Thiên Chiếu tử, Viên Cao Hàn bọn họ cũng tốt đẹp, do thuật đạo bắt tay, có thể xử lý việc hai tộc. Về phần tứ hải, hiện tại cường giả tổn thất hầu như không còn, trong mấy ngàn năm tới cũng không phải tai họa. Linh Mục Địch cười nói: - Nếu là như vậy vẫn phải dựa vào Vi Thanh đâu. Dù sao việc hai giới là đại sự, nhưng Vi Thanh đích xác tâm thuật bất chính, thật làm người khó xử. Lý Vân Tiêu không khỏi đau đầu, hắn đột nhiên nhớ tới Viện, vị nữ Thánh Ma này một lòng muốn giết mình, trước đó vì cùng chống cự Lục Sí cho nên lựa chọn liên thủ với mình, hiện tại Lục Sí đã chết, nàng còn muốn giết mình hay không đây? Đương nhiên mình không sợ nàng, nhưng nếu nàng nổi điên, chờ sau khi mình rời khỏi nhất giới nàng đi trả thù Thiên Vũ giới thì sao bây giờ? Nếu mình đi rồi, người duy nhất có thể đối kháng nàng chỉ có Xa Vưu cùng Cửu Uyên. Nhưng giờ phút này Cửu Uyên đại nhân sống chết còn chưa biết, dù còn sống, với tính cách của hắn hơn phân nửa sẽ không quản chuyện của Viện. Vừa nghĩ tới đây, trong mắt hắn chợt lóe sát khí, thầm nghĩ có nên đi vào Ma giới giết Viện, chấm dứt hậu hoạn. Linh Mục Địch nhìn dáng vẻ của hắn, không khỏi hỏi thăm. Lý Vân Tiêu liền nói ra ý nghĩ của mình. Linh Mục Địch thoáng lặng người, trầm tư nói: - Việc này tốt nhất là ngươi nên đi Ma giới một chuyến xem sao, cởi bỏ khúc mắc của Viện. Nếu như không thể thì hãy giết nàng chấm dứt hậu hoạn! Lý Vân Tiêu cười khổ nói: - Vừa giết Viện, còn giết Vi Thanh, xem ra người cần giết không ít a! Linh Mục Địch cười to nói: - Ha ha, ngươi có thể lựa chọn tín nhiệm Vi Thanh, có hắn ở đây, ít nhất có thể chế hành tam tộc. Về phần Viện, giao cho Xa Vưu ứng phó là tốt rồi. Như vậy cũng không cần tiếp tục nhúng tay vào sát nghiệp. Nhưng ngươi thật sự tin được Vi Thanh sao? Trong đầu Lý Vân Tiêu hiện ra hình ảnh mảnh nhỏ bảo bình rơi trên người Vi Thanh cùng việc hắn dùng Yết thay hắn cản một kích, không khỏi tâm phiền ý loạn. - Ha ha ha! Linh Mục Địch đột nhiên cười ha hả: - Tóm lại sóng sau đẩy sóng trước, một đời người mới thay người cũ. Đây là những chuyện mà lão đầu tử như ta cũng không cần phải lo lắng. Lý Vân Tiêu, Đinh Linh Nhi, tương lai giao cho các ngươi. Trong lòng Lý Vân Tiêu run lên, vội vàng mở to mắt nhìn qua. Chỉ thấy trên người Linh Mục Địch nổi lên quang mang nhàn nhạt, sinh cơ hóa thành oánh mang, nhanh chóng biến mất trong cơ thể. Bắc Quyến Nam cũng là như thế, hai người tựa hồ sống chết cùng nhau. Đinh Linh Nhi che miệng, nhịn không được òa khóc. Bắc Quyến Nam ôm quyền hành lễ, nói: - Xuyên qua mười vạn năm duyên phận, may mắn nhận thức ngươi, nhất đại Giới Vương, minh chủ Thiên Vũ minh Lý Vân Tiêu. Lý Vân Tiêu nhẫn nhịn không chảy nước mắt, ôm quyền gật đầu nói: - Lý Vân Tiêu may mắn kết giao với hai vị đại nhân, vô cùng vinh hạnh! Hắn cùng Đinh Linh Nhi bái xuống thật sâu. Linh Mục Địch cùng Bắc Quyến Nam nhất thời hóa thành quang ảnh, dần dần tiêu tán trong thiên địa. Lý Vân Tiêu cùng Đinh Linh Nhi nhìn chăm chú thật lâu vẫn chưa rời đi. Mấy ngày sau hai người mới rời khỏi sơn cốc, trở lại chủ điện Thánh Vực. Giờ phút này Khúc Hồng Nhan cùng Lạc Vân Thường nghe nói Lý Vân Tiêu đã về nên xuất quan gặp hắn. Còn có Tiểu Hồng cũng rời khỏi Giới Thần Bi đi ra ngoài. Từ sau khi Lý Vân Tiêu luyện hóa Giới Thần Bi, đã dung hợp thành một, với lực lượng của tiểu Hồng cũng không thể tự mình đi ra ngoài. Chỉ biết tuy suốt mấy năm qua Lý Vân Tiêu luôn ngây ngốc, lại không gặp phải nguy hiểm gì. Sau đó Thủy Tiên cũng tới, vài vị hồng nhan tụ tập một chỗ, bách mỵ thiên kiều, độc lĩnh phong tao. Các nàng nhìn thấy hắn bình yên trở về, mừng rỡ bật khóc. Lý Vân Tiêu có chút xấu hổ, đem chuyện của Ma Ha cổ thần thuật lại cho các nàng nghe qua, sắc mặt bọn họ đều khẽ biến, không biết nên làm sao. Thủy Tiên oa một tiếng òa khóc, nói: - Vậy khi nào Vân Tiêu ca mới có thể đưa mọi người đi ra ngoài, hơn nữa vĩnh viễn cùng một chỗ không phân ly! Trong lòng Lý Vân Tiêu cũng mơ hồ, nhưng không muốn nhìn thấy nàng khóc, vội vàng an ủi: - Không được bao lâu, nhanh thì hơn mười năm, lâu thì mấy chục năm ta nhất định sẽ trở lại. Nghe vậy Thủy Tiên mới ngừng khóc. Khúc Hồng Nhan mỉm cười nói: - Theo đuổi thiên địa càng thêm rộng rãi, chúng ta hẳn nên ủng hộ mới đúng. Chư vị an tâm tu luyện, cuối cùng sẽ có một ngày gặp lại nhau. Lý Vân Tiêu vuốt nhẹ mũi nàng, cười nói: - Vẫn là Hồng Nhan hiểu biết ta, lần này đi ra ngoài, vô luận là tình huống gì ta cũng ước định với các nàng, trong vòng mười lăm năm nhất định sẽ trở về. Lúc này trên mặt các nữ tử mới hớn hở. Lý Vân Tiêu nói: - Hơn nữa ta muốn đi tìm biện pháp giúp Phi Nghê sống lại. Trong nhất giới này không có, bên ngoài nhất định sẽ có. Thủy Tiên nói: - Vân Tiêu ca yên tâm đi, nàng ở chỗ của ta rất tốt đâu. Có thánh khí ôn dưỡng, nàng nhất định có thể nhanh chóng khôi phục lại. Đột nhiên một thanh âm vang lên trong điện, cười nhạo nói: - Đi Luân Hồi địa tham gia thiên đạo đạo quả đại hội mà thôi, đây chính là chuyện tốt muôn đời mới gặp được, sao nhìn các ngươi giống như đang sinh ly tử biệt! Lý Vân Tiêu nhướng mày nói: - Trác Thanh Phàm, ngươi trộm nghe chúng ta nói chuyện! Trên hư không, thân ảnh Trác Thanh Phàm hiện ra, khẽ cười nói: - Ngươi tức giận không phải vì ta trộm nghe các ngươi nói chuyện, mà là rình xem các ngươi tình tự đi! ---------------
Chương 3818: Tạm biệt, Lý Vân Tiêu. (Hạ) Chia sẻ: Banlong.us Mời đọc Mấy nữ tử đều che miệng cười. Lý Vân Tiêu thẹn quá hóa giận nói: - Tóm lại ngươi chính là kẻ rình coi cuồng! Trác Thanh Phàm khẽ cười, nói: - Ta không cãi cọ với ngươi, nói chính sự đi. Ba năm sau Tinh Vũ Bàn sẽ buông xuống, trong khoảng thời gian đó ngươi nên chuẩn bị sẵn sàng. Còn nữa, Luân Hồi địa là một nơi tụ tập thuộc tiểu hỗn loạn tinh hệ bắc vũ trụ, chỉ có cường giả Thiên Giới chi chủ hoặc là người lĩnh ngộ siêu huyền không gian mới có thể bình yên vô sự đi qua. Nếu ngươi muốn mang theo mấy nữ tử này không phải không được, chỉ cần ngươi có năng lực bảo hộ được họ. Mỗi đại hội thiên đạo đạo quả mở ra, sẽ có cường giả mang theo bầu bạn tu vi không cao của mình cùng đi đâu. Trác Thanh Phàm nói xong, Lý Vân Tiêu đột nhiên kinh hãi hoảng sợ nói: - Ngươi…ngươi không phải Trác Thanh Phàm, mà là Ma Ha cổ thần đại nhân? “Trác Thanh Phàm” khẽ cười nói: - Xem ra nổi giận là cảm xúc phản đối nha, ngươi nghĩ ta rình coi ngươi, nổi giận liền mất đi phán đoán cơ bản. Thần sắc Lý Vân Tiêu xấu hổ, đồng thời trong mắt lóe lên dị sắc, nói: - Nếu tu luyện tới Thiên Giới chi chủ, có thể mang theo bầu bạn cùng đi sao? - Chậc chậc! “Trác Thanh Phàm” cười nói: - Tự nhiên không thể, Thiên Giới chi chủ tự bảo vệ mình còn khó khăn đâu, nếu muốn mang theo bầu bạn còn cần thực lực càng mạnh hơn. Đúng rồi, lần này Trác Thanh Phàm sẽ đi cùng ngươi, bởi vì hắn là con cháu hậu duệ của ta, ta hi vọng hắn lấy được cơ duyên trong đại hội, tương lai bước vào Giới Vương, thậm chí là Thiên Giới chi chủ. Lý Vân Tiêu choáng váng: - Cảnh giới cao hơn? Trên Thiên Giới chi chủ còn có tồn tại mạnh hơn sao? Không ngờ Trác Thanh Phàm là hậu duệ của ngài! Mấy nữ tử cũng dị thường giật mình. “Trác Thanh Phàm” cười nói: - Năm đó ta tìm hiểu siêu huyền không gian, vì lĩnh ngộ huyền bí liền sáng tạo ra Đại Hư Không thuật. Kết quả biến thành thần thông gân gà, nhưng lại tạo được hiệu quả không tưởng. Tuy Đại Hư Không thuật không thể trốn vào siêu huyền không gian, lại làm cho ta có thể thông qua thuật này buông thần niệm đi xuống Hư Không thân thể. Tuy rằng gân gà, nhưng cũng có chút ý tứ, ít nhất hiện tại có thể sử dụng. Lý Vân Tiêu nghe vậy trợn mắt há hốc mồm. “Trác Thanh Phàm” nói: - Ba năm sau chúng ta sẽ liên thủ mở ra thông đạo, buông xuống Tinh Vũ Bàn, tới lúc đó cũng cần Hư Không thân thể trợ giúp. Mặt trên của Thiên Giới chi chủ là cần tìm hiểu siêu huyền không gian. Hơn nữa ta cho ngươi biết một bí mật, Thiên Giới chi chủ chỉ là rong chơi trong vũ trụ, hơn nữa cũng không ý nghĩa gì. Chỉ khi nào tiến vào thế giới sơ sinh đại hỗn độn đại vũ trụ, cũng chính là siêu huyền thế giới chân chính mới có niềm vui đâu. Mà chìa khóa để tiến vào chính là Giới Văn Chương! - A! Nguyên lai Giới Văn Chương có tác dụng như thế! Lý Vân Tiêu giật mình, chẳng trách Lục Sí muốn lấy Giới Văn Chương. “Trác Thanh Phàm” thở dài nói: - Kỳ thật chìa khóa tiến vào sơ sinh đại hỗn độn đại vũ trụ cũng có rất nhiều, ở trong tiểu hỗn loạn tinh vực tài nguyên dị thường thiếu hụt, lại không có chìa khóa tiến vào siêu huyền thế giới, chỉ có thể áp dụng biện pháp dã man tàn nhẫn đem nhất giới luyện hóa. Ma giới cũ bị một tên điên luyện hóa, người kia bị chúng ta liên thủ đuổi giết đã sớm trốn vào trong sơ sinh đại hỗn độn đại vũ trụ. Lý Vân Tiêu trầm ngâm một lúc, nói: - Ma Ha đại nhân, tại hạ muốn hỏi một vấn đề, nhưng sợ mạo muội đại nhân. “Trác Thanh Phàm” cười nói: - Ha ha, ít thấy bộ dạng thận trọng như vậy của ngươi. Hỏi đi, biết gì ta sẽ nói. Có phải về mấy vị lão bà của ngươi? Ta đã nói rồi, khi nào thực lực ngươi đủ mạnh muốn mang theo các nàng đi đâu cũng không có vấn đề gì. Mấy nữ tử kích động không thôi. Lý Vân Tiêu gật đầu, nói: - Vậy ta xin hỏi, tại sao đại nhân phải giúp ta như thế? Ta tin tưởng trên đời này tuyệt không có bữa cơm trưa miễn phí. “Trác Thanh Phàm” cười ha ha nói: - Ha ha, ta còn tưởng rằng ngươi muốn hỏi gì đâu. Ngươi nhớ kỹ, phàm là nơi nào có người thì sẽ có giang hồ. Vô luận là Luân Hồi địa hay là sơ sinh đại hỗn độn đại vũ trụ đều có rất nhiều phe phái san sát. Nói ra thật xấu hổ, bởi vì tài nguyên tiểu hỗn loạn tinh vực quá thiếu hụt, cho nên trong các phe phái ở bắc vũ trụ, chúng ta…khụ khụ…bài danh…khụ khụ…không gần phía trước cho lắm…cho nên chúng ta cũng cần không ngừng gia tăng lực lượng. Lý Vân Tiêu nhất thời hiểu ra, nói: - Không gần phía trước, vậy sắp xếp bao nhiêu? “Trác Thanh Phàm” chớp mắt, mắng: - Hỏi nhiều như vậy làm gì? Dù sao không phải lót đáy là được! Nếu còn hỏi nữa, ta cũng không có thời gian trả lời ngươi! Cho ngươi hỏi thêm hai vấn đề! Lý Vân Tiêu nghĩ nghĩ, nói: - Vậy thực lực thế nào mới có thể mang theo hồng nhan tri kỷ của ta rong chơi vũ trụ, vô câu vô thúc, hoàn toàn tự do? “Trác Thanh Phàm” chớp mắt nói: - Kỳ thật lực lượng Thiên Giới chi chủ đã có tư cách mang bầu bạn đi cùng, nhưng phi thường nguy hiểm. Muốn chân chính không bị thiên địa vũ trụ trói buộc, hơn nữa không ai dám trêu chọc ngươi, chỉ khi nào nhập siêu huyền thế giới chứng được quả vị cảnh giới – Cổ Chí Tôn! - Vạn Cổ Chí Tôn! Đồng tử Lý Vân Tiêu co rụt lại, trong mắt bắn ra thần quang, tràn đầy khát vọng. - Hắc hắc! “Trác Thanh Phàm” nở nụ cười,nói: - Muốn chứng được Vạn Cổ Chí Tôn, ngươi còn sớm lắm, ngươi đạt tới Thiên Giới chi chủ rồi nói sau. Khóe môi hắn hiện vẻ giễu cợt. Lý Vân Tiêu gật đầu: - Ta sẽ! Vấn đề cuối cùng, có phương pháp cứu Phi Nghê hay không? “Trác Thanh Phàm” suy nghĩ, nói: - Tình huống của nàng xác thực có chút phiền phức. Nếu như vận khí tốt có lẽ có thể niết bàn sống lại, nếu không tốt có lẽ trăm vạn năm sau mới niết bàn sống lại. Nhưng với ta cũng không tính là gì, ba năm sau ta sẽ dùng Tinh Vũ Bàn đưa tới một viên Niết Bàn đan, ngươi đặt trên sinh mệnh chi hỏa của nàng thiêu đốt, làm cho hỏa diễm hấp thu đan lực, có thể trợ giúp nàng niết bàn. Lý Vân Tiêu mừng như điên, không thể tưởng được có thể giải quyết vấn đề làm cho hắn luôn đau đầu, vội nói: - Đa tạ, đa tạ đại nhân! “Trác Thanh Phàm” phất tay nói: - Không cần cảm tạ ta, ta giúp ngươi cùng là giúp chính mình, dù sao có thêm một vị Thiên Giới chi chủ, hoàn cảnh của chúng ta trong bắc vũ trụ sẽ cải thiện hơn rất nhiều. Nếu không còn chuyện gì thì ta đi trước. Nếu có chuyện, có thể vào siêu huyền không gian trong Thùy Chủ Trầm Phù kêu ta, nếu ta nghe được thì sẽ gặp ngươi. Nói xong trên người Trác Thanh Phàm lóe ra thanh quang, thân thể khẽ run lên, nhất thời thần sắc lộ vẻ ngạc nhiên, ngơ ngẩn nhìn nhóm người Lý Vân Tiêu, nói: - Tổ tiên đại nhân đi rồi? Lý Vân Tiêu gật đầu, tâm tình thật tốt vỗ vai hắn nói: - Thanh Phàm huynh, lần này ngươi thật giúp ta đại ân. Nào, hai chúng ta trò chuyện một chút, nghe nói ngươi thích uống trà ăn bánh bao? Ta cho người mang lên! - Cút! Trác Thanh Phàm mắng một câu, thân ảnh chợt lóe liền biến mất tại chỗ. Mọi người không nhịn được bật cười. ---------------
Chương 3819: Lại đến Ma giới Chia sẻ: Banlong.us Mời đọc Lý Vân Tiêu thận trọng nói: - Chỉ cần ta có thực lực, lập tức đưa các nàng tới Luân Hồi địa. Hơn nữa cảnh giới kia…ta nhất định phải chứng được! Trong mắt hắn hiện ra dị sắc, giống như xuyên qua tầng tầng không gian, nhìn vũ trụ rộng lớn vô biên vô hạn, thì thào lẩm bẩm: - Vạn Cổ Chí Tôn! Mấy ngày sau Lý Vân Tiêu tiếp kiến người của Yêu tộc. Sau khi nghe tin Lý Vân Tiêu trở lại, Yêu tộc lập tức tới bái phỏng. Do Mạch cùng Ngải dẫn đầu, sau khi khách sáo vài câu mọi người lại tiếp tục hàn huyên. Sau đó Lý Vân Tiêu cho mọi người lui ra, chỉ lưu lại Đinh Linh Nhi, Mạch cùng Ngải. Mạch nói: - Không biết minh chủ đại nhân có chuyện gì cần phải cẩn thận như vậy? Lý Vân Tiêu đột nhiên nói: - Nếu ta phải rời khỏi một thời gian, từ nay về sau ẩn lui, đem vị trí minh chủ truyền cho Vi Thanh, không biết hai vị đại nhân cảm thấy thế nào? Trong lòng Mạch cùng Ngải chấn động, sửng sốt liền hiểu ra. Sở dĩ Lý Vân Tiêu hỏi như vậy là muốn biết cách nhìn của họ về Vi Thanh, cùng phân tích tình thế của hai tộc trong tương lai. Lý Vân Tiêu không khỏi cau mày, mà Ngải tâm tư cẩn thận, thấy vẻ mặt của hắn, không khỏi cười nói: - Nếu Vi Thanh đại nhân nguyện ý kết giao hai tộc, chúng tôi đương nhiên là phi thường hoan nghênh. Lý Vân Tiêu gật đầu nói: - Ngải tiên sinh nói như vậy, ta đã yên tâm. Mạch giật mình nói: - Ngươi điên sao? Thật sự muốn đem vị trí truyền cho Vi Thanh? Ngải hỏi: - Tại sao minh chủ đại nhân phải giải nhiệm? Trong thiên hạ, không còn ai thích hợp với vị trí này như minh chủ. Lý Vân Tiêu nghĩ nghĩ, đem chuyện Luân Hồi địa cùng đại hội thiên đạo đạo quả nói ra, nghe được khiến Mạch cùng Ngải sửng sốt thật lâu. Trong mắt Mạch tràn đầy vẻ hâm mộ lẫn ghen tỵ. Ngải liên tục thở dài nói: - Khó trách, khó trách! Lý Vân Tiêu nói: - Việc của hai tộc trong tương lai phải nhờ hai vị đại nhân đảm đương một chút. Nếu Vi Thanh có chỗ nào không đúng, xin thông cảm nhiều hơn. Nhưng nếu hắn làm việc thương thiên hại lý, hoặc lòng dạ độc ác, thì cứ nhanh chóng trừ bỏ, không cần hạ thủ lưu tình! Nếu như không đối phó được, có thể đi tìm Xa Vưu, đem lời nói hôm nay của chúng ta nói với hắn. Mạch cùng Ngải vô cùng thổn thức, dù sao quan hệ đã quá sâu, thật sự lưu luyến không rời. Cuối cùng Mạch nói: - Ngày ngươi rời khỏi đây, chúng ta nhất định sẽ tới đưa tiễn! Lý Vân Tiêu ôm quyền tiễn hai người, nội tâm cảm thấy phiền muộn. Ngải khẽ cười nói: - Còn mong muốn sau này có dịp tỷ thí một trận với Vân Tiêu đại nhân đâu, chỉ sợ không còn cơ hội này. Lý Vân Tiêu thở dài nói: - Thuật đạo của Ngải đại nhân vô song, tuy rằng hai lần đều may mắn thủ thắng, nhưng ta thật tâm bội phục đại nhân. Không cần tỷ thí, ta nhận thua thôi. Ngải bật cười khúc khích. Ngải vươn tay ra, chớp mắt nói: - Tạm biệt vậy, Giới Vương đại nhân. Thật không biết ngày sau còn cơ hội gặp lại hay không, xem như không còn dịp gặp mặt, hì hì! Nói xong nàng liền xoay người rời đi, Mạch theo sát phía sau, khóe môi tươi cười nhưng nước mắt vòng quanh. Lý Vân Tiêu nhìn theo họ, thở dài cảm thán. Đinh Linh Nhi nói: - Kỳ thật ai cũng luyến tiếc Vân Tiêu đại ca. Nàng cười nói: - Nhưng chúng tôi đều tin tưởng, đại ca nhất định có thể thành tựu Vạn Cổ Chí Tôn, trở về đón mọi người cùng đi! Lý Vân Tiêu nhìn thấy thần sắc tràn đầy kỳ vọng của nàng, trong lòng lại kiên định, nhất định phải chứng được quả vị tối cao! Sau đó hắn để Đinh Linh Nhi tập trung nhóm đệ tử, nói: - Làm sư tôn, ta dạy cho các ngươi rất ít, thật sự có thẹn trong lòng. Con đường tương lai còn phải dựa vào chính các ngươi, nếu trong việc tu luyện có vấn đề gì, đi tìm Xa Vưu cùng chư vị đại nhân Huyền Ly đảo. Điều duy nhất vi sư vui mừng chính là các ngươi luôn đi theo con đường chính đạo, cho dù trên đường bị tà ma nhập thể mất phương hướng bản tính, nhưng cuối cùng trở về bản tâm, vi sư vì các ngươi cảm thấy kiêu ngạo. Hoa Thiên Thụ, Quân Như Vân, Mạc Tiểu Xuyên, Hách Liên Thiếu Hoàng, Dương Địch, Mộng Bạch đều quỳ xuống khóc lớn. Dương Địch khóc ròng nói: - Một ngày vi sư chung thân vi phụ, đa tạ sư phụ chưa từng bỏ rơi đệ tử. Mọi người đồng thanh khóc lớn: - Đa tạ sư phụ chưa từng bỏ rơi đệ tử! Lý Vân Tiêu sợ mình cũng khóc, vội vàng khoát tay nói: - Các ngươi đều lui xuống đi. Các sư huynh đệ nên thường xuyên cùng nhau luận bàn lĩnh ngộ, cũng hi vọng trong tương lai các ngươi bất ly bất khí! Các đệ tử vẫn quỳ dưới đất không chịu rời đi. Lý Vân Tiêu vung tay lên truyền tống bọn họ ra ngoài. Nhưng sáu đệ tử vẫn quỳ bên ngoài khóc rống, mãi mấy ngày sau Hoa Thiên Thụ mới dẫn họ rời khỏi. Trong khoảng thời gian này tin tức Lý Vân Tiêu trở về đã truyền khắp cả Thiên Vũ giới, thế lực khắp nơi đều chạy tới bái kiến khiến cho hắn không ngừng mệt mỏi ứng phó. Mấy tháng sau mới dần dần giảm bớt, hơn nữa hắn cũng đã gặp gần hết lão hữu trong Thiên Vũ minh. Lúc này hắn khởi hành đi Ma giới, chỉ mang theo một mình tiểu Hồng. Sau khi Lục Sí đã chết, cả Ma giới nhất thống, do Tranh làm đại thống lĩnh duy nhất. Sau cuộc chiến, Viện bị thương quá nặng, luôn ẩn thân trong Thái Cổ hung vực dưỡng thương. Hơn nữa với giao tình giữa nàng cùng Tranh, trong sự kiện thống nhất Ma giới nàng minh xác tỏ thái độ ủng hộ Tranh, cho nên đã quét sạch toàn bộ những cường địch khác. Lúc trước khi cùng nhau đối phó Lục Sí, giữa hai giới vì tăng cường liên lạc nên đã trực tiếp xây dựng mấy siêu cấp truyền tống trận. Cho nên lần này đi Xạ Tinh thành cũng không hao phí bao nhiêu thời gian. Tranh nghe tin hai người đã tới lập tức buông xuống hết thảy công việc đi ra nghênh đón, Nguyệt cũng theo sát phía sau, tràn đầy vui mừng. - Chúc mừng Tranh đại nhân thống nhất Ma giới! - Nhờ phúc của Lý đại nhân! - Ha ha, ăn cơm chưa? - Ăn rồi, đại nhân ăn chưa? - Ăn rồi. Tiểu Hồng: … Nguyệt: … Hai người ngoài cười nhưng trong không cười khách sáo vài câu, Lý Vân Tiêu liền hỏi: - Viện đại nhân đâu? Trong lòng Tranh run lên, ha ha cười nói: - Sau cuộc chiến năm năm trước, Viện đại nhân bị trọng thương rất nặng, sau khi trở lại Ma giới liền trực tiếp bế quan, tới nay chưa ra. Lý Vân Tiêu nói: - Thật không dám giấu diếm, ta có việc muốn tìm Viện đại nhân nói chuyện. Tranh ngạc nhiên: - Không biết đại nhân có chuyện gì, có thể nói thẳng với ta hay không, ngày khác khi Viện đại nhân xuất quan ta sẽ bẩm báo không muộn. - Đã muộn! Lý Vân Tiêu nói: - Lần này ta tới Ma giới là vì muốn gặp nàng. Vẻ mặt Tranh khó xử nói: - Đại nhân thật khó xử ta, ta cũng không biết chỗ Viện đại nhân bế quan a! Lý Vân Tiêu chắp hai tay sau lưng, lạnh nhạt nói: - Ở trong Thiên Vũ giới có bí thuật có thể trực tiếp lục soát hồn phách người khác, nhưng ta cảm thấy làm như vậy sẽ phá hủy cảm tình giữa hai giới chúng ta. Cho nên ta muốn tiếp tục hỏi thêm một lần, Viện đại nhân ở chỗ nào? Sắc mặt Tranh trắng bệch, lập tức cảnh giác lui ra sau mấy bước, xanh mặt nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu. ---------------
Chương 3820: Người ngoài ý muốn. (Thượng) Chia sẻ: Banlong.us Mời đọc Vẻ mặt Nguyệt bối rối, vội vàng nói: - Lý đại nhân đừng động thủ, có chuyện từ từ nói. Lý Vân Tiêu nói: - Ta đang nói với các ngươi đâu. Nhưng Tranh đại nhân tựa hồ không muốn nói với ta. Việc ta tìm Viện cũng không có gì không thể nói, trực tiếp quan hệ tới chuyện tương lai của hai giới. Lý Vân Tiêu đem chuyện hắn giết Trọc Khôn, Viện phẫn nộ thề nhất định phải giết hắn thuật lại một lần. Tranh nói: - Việc này ta có nghe nói qua, nhưng đại nhân cũng không cần phải lo lắng quá mức, dù sao với thực lực bây giờ của đại nhân dù là Viện đại nhân cũng không phải đối thủ. Lý Vân Tiêu nói: - Là địch hay không Tranh đại nhân không cần phân tích, mang ta đi tìm Viện là được. Chỉ cần nói chuyện, ta tuyệt sẽ không xuất thủ với nàng. Nhưng nếu như Tranh đại nhân không vui, bổn tọa chỉ có thể tiên lễ hậu binh. Tiểu Hồng nói: - Lần này Vân Tiêu đại ca tới Ma giới là vì giải quyết việc này. Nếu không tìm được Viện, chúng ta sẽ không trở về. Nếu Tranh đại nhân muốn kiến thức quyết tâm của Vân Tiêu đại ca, sẽ làm tổn thương cảm tình. Sắc mặt Tranh khẽ biến, thấy bộ dạng kiên quyết của Lý Vân Tiêu, biết không thể lay chuyển, cắn răng nói: - Được! Nhưng ngươi nhất định đáp ứng ta, tuyệt không thương tổn Viện! Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói: - Điểm này ta làm không được, ta chỉ có thể đáp ứng ngươi tận lực không thương tổn nàng. Còn nữa, nếu ta thật đáp ứng ngươi, mà nàng lại cho ta đáp án không hài lòng, như vậy bước tiếp theo chính là hai giới có chiến tranh. Tranh giận dữ nói: - Lý Vân Tiêu! Chúng ta vừa liên thủ kháng địch, đổi lấy hòa bình không dễ dàng, ngươi lại muốn phá hư sao? Lý Vân Tiêu bình tĩnh nói: - Tranh đại nhân đừng nóng giận. Mục đích lần này của ta là vì hòa bình mấy vạn năm tương lai của hai giới. Nếu không ngươi nghĩ ta rảnh rỗi không có việc gì chạy tới Ma giới tản bộ sao? Tranh thoáng lặng người, ngẫm lại lời của Lý Vân Tiêu có đạo lý, nếu Viện khăng khăng đòi báo thù, có hại tất nhiên là chính cô ta. Tranh không biết việc Lý Vân Tiêu sắp rời đi, thầm nghĩ Thiên Vũ giới có vài vị cường giả Giới Vương cảnh, mà Ma giới chỉ sợ có một mình Viện. Hơn nữa toàn bộ chiến lực chủ yếu đã chôn vùi trong cuộc chiến Thương Huyền sơn, một khi hai giới khai chiến, chỉ sợ rơi rụng chính là Ma giới. - Được! Ta mang ngươi đi, nhưng sẽ có kết cục gì thì không biết được, hi vọng có được kết quả tốt đi. Tranh thở dài, không thể không chịu thua. Rất nhanh hắn mở siêu cấp truyền tống trận, mấy người đi thẳng vào Thái Cổ hung vực. Mấy ngày sau bên trong một mảnh đất hoang dã hiện ra thông đạo, bốn người lần lượt xuất hiện. Thần thức Lý Vân Tiêu đảo qua, kinh ngạc nói: - Nơi này là Cổ vực? Tranh gật đầu nói: - Lý đại nhân quả nhiên có ánh mắt, chính là phạm vi Cổ vực. Chẳng qua Lục Sí đã chết, khu vực này cũng bị suy bại tiêu vong, sẽ dần dần dung nhập vào trong cả Thái Cổ hung vực, không còn là Cổ vực. Tranh dùng tinh bàn nhận chuẩn phương vị, đi trước dẫn đường. Hai ngày sau bốn người đi vào một dãy kiến trúc, kiến trúc thoạt nhìn có niên đại lâu dài, nhưng lại pha lẫn chút hình thức mới, hiển nhiên mới xây dựng thêm sau này. Lý Vân Tiêu đột nhiên nói: - Xem ra trước khi Lục Sí đi vào Cổ vực, Cổ vực cũng đã có người cư ngụ a. Tranh nói: - Phải, tựa hồ là một bộ tộc cổ xưa vô cùng, cụ thể thì ta cũng không rõ ràng lắm. Lúc trước Lục Sí đem Thánh Ma điện đặt tại nơi này, hiện tại không có Thánh Ma điện, dãy kiến trúc nhìn thật rải rác, giống như khuyết thiếu đại điện trung tâm. Bốn người lăng không mà đứng, Tranh kháp quyết đánh xuống không gian bên dưới, một đạo ma quang tản ra, hắn lập tức truyền âm: - Viện, ta là Tranh. Lý Vân Tiêu yêu cầu gặp ngươi một lần! Hắn liên tục hô vài lần nhưng không có hồi âm, không khỏi cau mày. Lý Vân Tiêu nói: - Hay là đã xảy ra chuyện gì? Tranh cười nói: - Làm sao có thể, với thực lực của Viện, muốn xảy ra chuyện cũng khó a. Lý Vân Tiêu khẽ gật đầu, thần thức tản ra bắt đầu cảm giác. Đột nhiên sắc mặt hắn khẽ biến, thân ảnh chợt lóe liền dừng trước một tòa kiến trúc tàn phá không còn nguyên vẹn. Diện tích kiến trúc cực kỳ rộng lớn, tuy rằng chỉ còn lại tường đổ nhưng mơ hồ thấy được từng nguy nga như thế nào. Ba người còn lại cùng đi xuống, Nguyệt cả kinh nói: - Xem quy mô nơi này hẳn là chủ điện đi? Lý Vân Tiêu vung tay, một đạo tử lôi lóe ra như thanh đao bay về phía trước. Chi! Không gian bị tua nhỏ, dần dần hiện ra một mật đạo, tựa hồ rất sâu. - Đây là… Tranh lắp bắp kinh hãi, nói: - Không thể tưởng được còn có mật thất, hơn phân nửa Viện đang ở bên trong, khó trách nàng không nghe được tiếng gọi của ta. Mật đạo mở rộng, bốn người nối đuôi nhau đi vào. Thông đạo giản dị sơ sài, khi bốn người vừa vào ánh đèn hai bên tự động sáng lên, hai bên vách toàn bộ là điêu khắc thú thủ, vô cùng dữ tợn. Lý Vân Tiêu đột nhiên dừng bước, nói: - Tranh đại nhân, điêu khắc thú thủ hai bên ngươi đều biết không? Tranh lắc đầu nói: - Không nhận ra, có chút kỳ quái, có lẽ đã tuyệt tích từ thời cổ đi? Lý Vân Tiêu chỉ vào một pho tượng nói: - Các ngươi nhìn xem. Ba người nhìn qua, chỉ thấy thông đạo đã tới cuối, trong không gian lớn chừng nửa mẫu dựng đứng một pho tượng thú thủ thân người bộ mặt dữ tợn, tay phải cầm đao giơ cao, tay trái cầm thuẫn đặt sát bên người. - A Hàm Trảm Cốt đao! A Nam Kiền Sát! Tiểu Hồng thất thanh kêu lên. Chẳng qua… Tiểu Hồng ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm vào mặt thuẫn, lại nhìn nhìn pho tượng, nói: - Tấm thuẫn trong tay thú thủ nguyên lai là tới từ Ma tộc này. Đồ án A Nam Kiền Sát giống như đúc pho tượng trước mắt. Lý Vân Tiêu sờ cằm, nói: - Pho tượng kia gọi là Kiền Sát, nghe nói là viễn cổ ma thần, là cường giả tung hoành Ma giới cũ trước kia. Mà sáu đạo ma binh là thiên thánh khí, khi nhất giới khai sáng đã tồn tại cộng sinh cùng thiên địa. Hiện tại xem ra sáu đạo ma binh hẳn là thiên thánh khí tự sản sinh khi Ma giới hiện tại khai sáng, nhưng hấp thu không ít nguyên tố của Ma giới cũ đi vào, cho nên mới có A Nam Kiền Sát. Tranh nghe được ứa mồ hôi, ngượng ngùng nói: - Vậy nơi này…chẳng lẽ là Ma giới cũ bảo tồn xuống sao? Lý Vân Tiêu nói: - Không có khả năng, Ma giới cũ đã không còn tồn tại. Ma Ha cổ thần nói qua, Ma giới cũ đã bị luyện hóa thành Giới Văn Chương, bị một người điên mang vào sơ sinh đại hỗn độn đại vũ trụ. Tranh ngạc nhiên nói: - Vậy tất cả chuyện này…nên giải thích thế nào? Thú thủ làm đèn tường xem ra cũng là sinh vật của Ma giới cũ. Khó trách ta không nhận ra pho tượng nào. Thần sắc Lý Vân Tiêu có chút ngưng trọng nói: - Đi vào nói sau, có lẽ Viện rõ ràng hơn so với chúng ta. Họ vòng qua pho tượng, tiếp tục đi vào bên trong. Đột nhiên một đạo khí tức sắc bén từ trong truyền ra, bốn người run lên, ngoại trừ Lý Vân Tiêu ba người còn lại không nhịn được lui về phía sau. Tranh vội vàng nói: - Viện, là ta! ---------------
Chương 3821: Người ngoài ý muốn. (Hạ) Chia sẻ: Banlong.us Mời đọc Đáp lại hắn là một đạo ma quang mạnh mẽ kích bắn tới, bốn vách tường đều bị chấn khai, oanh long long hóa thành bột mịn. Pho tượng Kiền Sát cũng nổ tung. Ánh mắt Lý Vân Tiêu lóe lên, không gian bốn phía lóe ra, lập tức đem mọi người thuấn di ra ngoài, xuất hiện trên vạn dặm trời cao. Bốn người nhìn xuống bên dưới. Một kích vừa rồi đã hủy cả mật thất, kiến trúc cổ vốn đã tàn phá lúc này càng thêm đổ sụp. Cảnh tượng kinh người hiện lên trước mắt, bên dưới mặt đất là một tòa trận pháp thật lớn, kéo dài tới bốn phương, đang không ngừng rút ma khí truyền vào trong trận. - Trận pháp còn hoạt động? Khóe mắt Lý Vân Tiêu nhảy dựng, lập tức nhìn thấy ngay trung ương trận pháp có vài vương tọa vây quanh, mà Viện đang ngồi trên một trong số đó. Đối diện Viện là một Ma tộc tướng mạo xa lạ đang không ngừng kháp ấn đánh vào trong thân thể của Viện. Khí thế trên thân hai người thập phần cường đại, hình thành tần suất cộng hưởng cùng trận pháp, đại trận cũng nổi lên sóng gió, không ít bố trí bị chấn nhập không trung, trong khoảnh khắc đã bị phá hủy. Tranh kinh hãi nói: - Người nọ là ai? Trong lòng Lý Vân Tiêu rung động không thôi, đột nhiên hắn nhận ra điều gì, cả kinh nói: - Đoạt xá? - Cái gì? Ba người còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy thân ảnh Lý Vân Tiêu chợt động, trong tay lóe lên kiếm quang xuyên thẳng thiên không, chém xuống dưới! Oanh long long! Đại trận nháy mắt bị chém vỡ, vương tọa đều bị phá hủy, đống hoang tàn đổ nát bị một kiếm đã không còn chút dấu vết. Lý Vân Tiêu hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn thẳng xuống dưới. Trong cát bay đá chạy chậm rãi xuất hiện một thân ảnh, chính là Viện, ánh mắt nàng tràn ngập sát khí nhìn chằm chằm bốn người. Tranh giật mình nói: - Viện, ngươi… Lý Vân Tiêu nói: - Nàng không còn là Viện, đã bị vị bằng hữu vừa rồi đoạt xá! - Đoạt xá? Ba người hoảng sợ, trên đời này còn có người đoạt xá được Thánh Ma? Viện lạnh lùng nói: - Ánh mắt của ngươi cũng rất sắc bén, thiếu chút nữa làm hư đại sự của ta! Tựa hồ đang cảm ứng thân thể, hắn cau mày nói: - Nếu cho ta thêm mấy ngày thích ứng được thân thể này thì tốt hơn, đáng tiếc! Tựa hồ có cỗ hận ý hiện lên trên mặt, hắn hung tợn nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu. Lý Vân Tiêu thản nhiên nói: - Các hạ cũng là Thánh Ma tôn sư đi, lại giậu đổ bìm leo đoạt xá người khác. Viện hừ nói: - Đương nhiên cần giậu đổ bìm leo, nếu nàng không nguy, ta làm sao đoạt xá thành công! Lý Vân Tiêu hoàn toàn không lời để nói, thở dài: - So với ta còn vô sỉ, trên đời này quả thật hiếm thấy đâu. Viện cười ha hả, nói: - Có ý tứ. Bất quá ta xem thân thể của ngươi không sai, cũng là Thánh Ma, hơn nữa còn là nam nhân. Đem thân thể của ngươi đưa cho ta đi, nữ nhân này ta từ bỏ. Lý Vân Tiêu cười lạnh nói: - Ngươi nói cho ngươi thì cho ngươi? Ta bảo ngươi đi chết ngươi có đi không? Viện nhe răng cười nói: - Không phải do ngươi quyết định! Dứt lời, trong cơ thể Viện vang lên vô số tiếng gầm rú, vô số ma quang khởi động, bốn phía hiện ra dị tượng ma thú ma cầm, cẩn thận nhìn lại có vài phần tương tự như điêu khắc trên vách tường mật thất. Lý Vân Tiêu kinh hãi: - Ngươi rốt cục là ai? Viện cười quái dị nói: - Ha ha, ngươi không cần biết! Dị tượng bay múa một lúc lại dũng mãnh tràn vào cơ thể của Viện, theo sau một cỗ lực lượng thật lớn đột nhiên bộc phát ra ngoài. - Thăng Dương chưởng! Lý Vân Tiêu kinh hãi, thực lực người trước mắt đã vượt trên Thánh Ma! Mặc dù còn chưa đạt tới Thiên Giới chi chủ, nhưng không kém hơn hắn chút nào. Hắn lập tức xuất kiếm, một chiêu Kiếm Đãng Quần Ma đánh ra ngoài! Oanh long! Thế kiếm đánh trúng hư chưởng, nhất thời bạo phát, cả không trung nứt vụn, mặt đất vỡ ra. Ba người tiểu Hồng hoảng hốt vội vàng lui xa mấy ngàn trượng. - Cái gì? Viện lắp bắp kinh hãi, thần sắc khó thể tin, nhìn chằm chằm thanh kiếm trong tay Lý Vân Tiêu, thất thanh hô: - Siêu huyền không gian? Lý Vân Tiêu kháp quyết, lạnh lùng nói: - Ngươi quả nhiên không đơn giản, bổn thiếu thật hứng thú với thân phận của ngươi đâu! Trên người hắn hiện liên bi phù, đồng thời tay trái chộp tới, tử lôi hiện lên đầy trời, lập tức đánh ra ngoài: - Vạn Lôi Kiếp – Thiên Địa Quy Nguyên! Chi! Sắc mặt Viện trắng bệch, kinh hô: - Ngươi là Giới Vương Thiên Vũ giới! Người giết Lục Sí? Tuy Viện khiếp sợ nhưng không bối rối, một tay điểm lên ấn đường, trên trán liền hiện ra phù văn quỷ dị.Khí tức trên người hắn chợt tăng lên, tay phải chộp tới, một mảnh ma quang như sấm đánh thẳng tới tử lôi đầy trời. Phanh! Phanh! Phanh! Thiên địa bị hai cỗ lực lượng không ngừng va chạm, liên tục nứt vụn. Lý Vân Tiêu chỉ cảm thấy thần dịch lực trong người nhanh chóng tiêu hao, dưới tuyệt kỹ thần thông của đối phương, hắn lại cảm thấy vô cùng áp lực! - Hừ! Lý Vân Tiêu tay trái bắt lôi, tay phải cầm kiếm, một mảnh kiếm phù đẩy ra bốn phía, bày ra hình thái không gian quỷ dị, nhưng lại nhìn không thấu bên trong. Lý Vân Tiêu đột nhiên phúc chí tâm linh, tựa hồ có một đạo linh quang hiện lên trong đầu, nhìn chằm chằm vào hình thái đại kiếm, đôi mắt chợt sáng ngời. Từ sau khi dung hợp với tiểu Thanh, suốt năm năm ngu dại giúp cho hắn hoàn toàn hấp thu Ất Mộc linh lực, tuy nói tu vi cùng cảm ngộ trực tiếp siêu việt Giới Vương, nhưng vẫn không hơn. Thế nhưng lúc này dưới sự tấn công điên cuồng của Viện, hắn đột nhiên có điều hiểu ra với không gian trong kiếm, giống như có cánh cửa thật lớn vừa mở, dưới chân hiện ra con đường thênh thang. - Quả nhiên là huyền khí do siêu huyền không gian luyện chế! Khó trách Lục Sí lại thua cho ngươi! Khuôn mặt Viện dị thường dữ tợn, phù văn nơi vị trí mi tâm lan tràn tới trong tay, hóa thành thánh vật mạnh mẽ vỗ tới. Trong mắt Lý Vân Tiêu bắn ra lệ khí, quát: - Trảm Yêu Trừ Ma! Oanh long long! Đại kiếm phảng phất giống như núi cao ép xuống, đánh thẳng lên chưởng lực, lại giống như bị một tầng sức mạnh vô hình ngăn trở. Hai cỗ lực lượng đáng sợ giằng co trên không trung, phân biệt thành hai thế giới thật rõ ràng. Một tay kiếm quyết, một tay tử lôi đã là sở học cực mạnh của Lý Vân Tiêu, nhưng vẫn không áp chế được đối phương, khiến trong lòng hắn không khỏi khiếp sợ. Huống chi vừa rồi khi cảm ngộ kiếm ý của hắn đã tăng lên thật lớn, nếu không chỉ sợ bây giờ người thua là chính hắn. Viện càng thêm hoảng sợ, lai lịch thánh vật trong tay hắn thật lớn, mặc dù là Thiên Giới chi chủ cũng không dám cứng rắn đối kháng, nhưng lại bị đối phương ngăn chặn. Lý Vân Tiêu không ngừng lĩnh ngộ kiếm ý, mặc dù bị thiên quân áp bách nhưng nội tâm vô cùng bình tĩnh, giống như đang tu luyện, nhưng dù là bế quan khổ tu cũng không có được cơ duyên như thế. Thời gian trôi qua, toàn thân hai người ướt đẫm mồ hôi. Ba người Tiểu Hồng vạn phần lo lắng, mấy lần tiểu Hồng cùng Nguyệt muốn ra tay nhưng bị Tranh ngăn cản, nếu đánh vỡ cân bằng, chỉ sợ nháy mắt sẽ chết ngay tại chỗ. Trong lòng Lý Vân Tiêu vừa động, giống như hiểu ra điều gì, trong mắt bắn ra quang mang cực nóng. Hắn lập tức hóa ra ba đầu sáu tay, bốn tay phía sau nhanh chóng kháp quyết, lôi đình cùng kiếm quang trước người đột nhiên tụ họp chung một chỗ, hóa thành một cỗ thần quang cuồn cuộn, uy lực nháy mắt nhân lên! ---------------