Chương: Tuân theo quy tắc thế giới này Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc Đan dược từ đâu mà có ? Đương nhiên là đổi từ khu mua sắm môn phái cấp thấp ở trong hệ thống. Liệu Thương Đan chỉ cần có một điểm cống hiến là đã đổi được, cho nên ngay từ đầu Quân Thường Tiếu không quá xem trọng nó, dù sao người kia bị thương rất nặng, gần như chỉ còn một hơi mà thôi. Không nghĩ tới. Sau khi dùng đan dược một lúc, người bị trọng thương đang hôn mê bỗng mở to mắt. Lục Thiên Thiên đang ở bên ngoài cũng để ý đến. Phổ thông Kim Sang dược không thể nào có công hiệu mạnh như vậy. Một điều càng kỳ lạ là, từng đạo từng đạo vết thương sau lưng tên kia đang nhanh chóng khép lại và đóng vảy. “Điều này làm sao có thể?” Lục Thiên Thiên khó có thể tin, thậm chí nàng nghi ngờ vừa rồi mình có nhìn nhầm hay không nữa ? Không. Rất chân thực. Bởi vì chỉ một lúc sau, thương thế của người kia hoàn toàn khép lại, hắn từ dưới đất nhảy vọt lên. Một người trọng thương hôn mê còn lại chút hơi tàn, sau khi dùng đan được chỉ sau một thời gian ngắn đã khỏe mạnh trở lại,như không có chuyện gì xảy ra .Đây quả thực là một chuyện không thể nào tin nổi. “Phát tài, phát tài rồi!” Hai mắt Quân Thường Tiếu trở nên nóng rực. Liệu Thương đan đổi chỉ mất có 1 điểm cống hiến, mà lại có hiệu quả mạnh mẽ như vậy. Nếu như hắn cầm thứ này đi bán, tuyệt đối có thể trở thành đại gia. Trong thế giới tôn sùng võ đạo này, đừng nói những chuyện nhỏ như trẹo chân, bong gân, coi như là bị thương nặng cũng là chuyện xảy ra hàng ngày. Sơ phẩm Liệu Thương đan có hiệu quả mạnh mẽ như vậy, tuyệt đối là ngàn vàng cũng khó mà mua. Đem đan dược này bán với giá cao, kiếm thật nhiều tiền , đem địa bàn của môn phái mở rộng, xây dựng trang trí lại, còn sợ không chiêu mộ được đệ tử hay sao? Quân Thường Tiếu càng nghĩ càng phấn khích, vội vàng lôi màn hình của hệ thống ra, chuẩn bị đem bốn điểm cống hiện còn lại đổi hết sơ phẩm Liệu Thương Đan. Khu mua sắm môn phải, mở! Khu mua sắm cấp thấp, mở! Kéo thẳng một đường đi xuống tận cùng cho đến khi hắn nhìn thấy sơ phẩm Liệu Thương Đan. Sắc mặt Quân Thường Tiếu chợt trở nên u buồn, bởi vì bên cạnh xuất hiện một dòng chữ nhỏ “Một tháng chỉ được mua một lần.” “Phù phù” Quân Thường Tiếu đặt mông ngồi dưới đất, trong lòng gào thét: “Con mẹ nó, lại còn có giới hạn mua nữa.” Lục Thiên Thiên thấy thế thầm nghĩ: “Hắn làm sao vậy?” Quân Thường Tiếu chứng kiến công hiệu thần kỳ của Liệu Thương Đan, bắt đầu tính toán quy hoạch cuộc sống tươi đẹp về sau. Nhưng dòng chữ “Mỗi tháng chỉ được mua một lần” như hóa thành kim châm nhỏ, đâm thủng khinh khí cầu chứa đầy mong muốn về tương lai của hắn, giống như hắn sắp bước chân vào thiên đường thì bị đạp trở về trần gian. Nỗi đau không cách nào tả được. “Ngẫm lại thấy cũng đúng.” Quân Thường Tiếu âm thầm nói ra: “Nhiệm vụ chính vốn là vô cùng khó khăn, hệ thống sao có thể để tồn tại một cái sơ hở rõ ràng như vậy” “Aiii.” Hắn thở dài một tiếng, lấy lại tinh thần rồi đứng lên, mới phát hiện không thấy bóng dáng người bị thương lúc nãy đâu, sau đó ngạc nhiên hỏi: “Thiên Thiên, người kia đâu rồi?” “Đi rồi.” “Hả? Đi rồi?” Quân Thường Tiếu mém chút nữa té xỉu tại chỗ. Con mẹ nó. Bổn tọa tốn một điểm cống hiến quý giá đổi lấy Liệu Thương Đan chữa lành vết thương cho ngươi, tốt xấu gì hắn cũng phải cám ơn bổn tọa một câu chứ. Đằng này vừa mới hồi phục không nói một câu lập tức bỏ đi mất tiêu, có còn biết đạo đức là gì không. Lục Thiên Thiên thản nhiên nói: “Chưởng môn, ta khuyên ngươi sau này vẫn là làm người xấu đi. Trên Tinh Vẫn đại lục này, người lương thiện thường không có kết cục tốt đâu.” Quân Thường Tiếu biết nữ nhân này đang có ý chế nhạo mình, nóng mặt lên nói: “Ta cũng không tin trên đời này không tồn tại hai chữ “Lương tâm”” “Lương tâm?” Đôi mắt đẹp của Lục Thiên Thiên nổi lên sát cơ nồng đậm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Có một số người, lương tâm đã sớm bị chó tha mất.” Quân Thường Tiếu cảm thấy một cơn lạnh hết cả sống lưng. Lục Thiên Thiên vừa rồi cũng có nổi lên một chút sát khí. Nhưng bây giờ sát khí phát ra cực kì kinh khủng. Nữ nhân này, quá khứ của nàng tuyệt đối không thể dùng hai chữ đơn giản để hình dung. Mà nàng nói những người này, không cụ thể là ai, chỉ dám nói bóng gió một vài người nào đó? Quân Thường Tiếu quyết định làm người lương thiện, lấy Liệu Thương Đan cứu người, vốn là mong người kia khỏe lại sẽ biết ơn rồi gia nhập vào Thiết Cốt phái. Kết quả thế nào? Một câu cám ơn cũng không nói liền đã biến mất. Quân Thường Tiếu cảm thấy rất bất đắc dĩ, đồng thời thấy rõ bộ mặt thật của cái thế giới này, muốn làm một người lương thiện, muốn làm việc tốt là một chuyện cực kỳ ngu ngốc. Trái đất còn có pháp luật quản lý. Nơi này không có. Trái đất có tiêu chuẩn về đạo đức. Nơi này cũng không có. Quân Thường Tiếu ngước đầu nhìn lên trời, ánh mắt trở nên kiên định hơn nói: “Nếu ta đã đi đến Tinh Vẫn đại lục, vậy từ hôm nay trở đi, ta sẽ nhập gia tùy tục, hành động theo quy tắc của thế giới này” Quy tắc của thế giới này là gì? Đơn giản chỉ có bốn chữ “Cường giả vi tôn.” Chỉ có trở thành cường giả, mới giữ được tôn nghiêm bản thân, mới được người đời tôn trọng. Không bị người nhục nhã? Có được quyền lợi cùng tiền bạc? Có được tam thê tứ thiếp? Có được chúng sinh quỳ bái kính ngưỡng? Tất cả đều sẽ có, nếu ngươi có thể trở thành một cường giả sở hữu sức mạnh rung chuyển cả đất trời. “Đinh!” “Chúc mừng chủ nhân lĩnh ngộ sơ bộ Tinh Vẫn đại lục pháp tắc, hoàn thành nhiệm vụ bí ẩn, phần thưởng là 10 điểm cống hiến.” “Đinh!” “Điểm cống hiến môn phái: 14/100” Quân Thường Tiếu giật mình nói: “Còn có cả nhiệm vụ bí ẩn?” “Đúng!” Hệ thống truyền đến thanh âm: “Các nhiệm vụ trong ‘Hệ thống môn phái mạnh nhất’ chia làm Nhiệm vụ chính, nhiệm vụ phụ và nhiệm vụ bí ẩn.” “Nhiệm vụ bí ẩn là nhiệm vụ được giấu đi, không được công bố rõ ràng, chủ nhân phải dưới cơ duyên xảo hợp mới có thể hoàn thành.” Quân Thường Tiếu im lặng một lúc. Nhiệm phụ một khi xuất hiện, ít nhất còn hiển thị chi tiết của nhiệm vụ, biết mình cần phải làm gì. Nhiệm vụ bí ẩn thì cái gì cũng giấu hết, không để lộ chút thông tin nào, chỉ có dựa vào cơ duyên xảo hợp để hoàn thành. Cái thiết lập này còn mẹ nó rắc rối như vậy. “Đương nhiên!” Hệ thống lại nói: “Còn có loại nhiệm vụ thứ tư, tên là ‘Nhiệm vụ Sử Thi’” “Nhiệm vụ Sử Thi? !” Quân Thường Tiếu vểnh tai đợi câu trả lời. Hệ thống giải thích nói: “Khi chủ nhân đạt tới cảnh giới nhất định, hệ thống nhiệm vụ sẽ tự khởi động ‘Nhiệm vụ Sử Thi’. Sau khi chủ nhân hoàn thành sẽ nhận được phần thưởng vô cùng phong phú.” “Phần thưởng vô cùng phong phú? !” Hai mắt Quân Thường Tiếu trở nên sáng như sao. Hệ thống nói: “Phần thưởng của ‘Nhiệm vụ Sử Thi’ quyết định dựa trên mức độ hoàn thành nhiệm vụ và cảnh giới của chủ nhân.” Quân Thường Tiếu hỏi lại: “Ý của ngươi đang ám chỉ là hoàn thành nhiệm vụ càng xuất sắc, cảnh giới bản thân càng cao thì phần thưởng càng phong phú?” “Không sai.” “Ta lúc nào mới có thể khởi động ‘Nhiệm vụ Sử Thi’?” “Thật xin lỗi, những thứ liên quan đến ‘Nhiệm vụ Sử Thi’ cần chủ nhân tự tìm tòi khám phá, hệ thống sẽ không nói thêm quá nhiều, tránh phá vỡ sự cân bằng.” “Dẹp đi, đừng nói nữa.” Quân Thường Tiếu trợn mắt một cái, sau đó đắc ý lôi ra màn hình giao diện, ấn mở khu mua sắm của môn phái. Hành động đần độn ngốc nghếch vậy mà lại hoàn thành một cái nhiệm vụ bí ẩn, kết quả thu được 10 điểm cống hiến. Giờ phải nghĩ cách tiêu hết nha. “Chọn cái gì tốt đây ta?” Nhìn lấy từng dãy vật phẩm, Quân Thường Tiếu do dự. Những vật phẩm bên trong hắn cảm thấy không tệ, đều muốn đổi nhưng không đủ điểm a. “Chưởng môn.” Lục Thiên Thiên đi phía trước, lạnh lùng nói: “Thành Thanh Dương xuất hiện ở phía trước rồi kìa”. Quân Thường Tiếu đem số liệu màn hình thu hồi, lúc này mới phát hiện phía trước tầm mắt, ở tận cuối đường là một tòa thành trì, dường như một cái tổ nằm trong thiên địa. Hắn lắc đầu nói: “Đây chính là thành trì lớn nhất quận Thanh Dương, thành Thanh Dương? Nhìn cũng không thấy lớn như trong tưởng tượng.” Quân Thường Tiếu một đường đi tới, cuối cùng đứng ở trước cổng thành cao mấy chục mét, trợn mắt há hốc mồm nói: “Cao khiếp thật!” Bộ dáng này của hắn để người qua đường đều nhếch miệng đưa ánh mắt xem thường. Thậm chí có người nói nhỏ: “Tên nhà quê này coi như chưa bao giờ đến thành Thanh Dương, ít ra cũng phải nghe nói qua chứ?” “Nữ nhân kia tướng mạo không tệ, sao lại đi cùng tên nhà quê vậy?” Lục Thiên Thiên hơi nhíu lông mày lá liễu lại, rồi theo bản năng lùi ra sau mấy bước, bảo trì khoảng cách nhất định với Quân chưởng môn, dường như muốn nói với người qua đường rằng ta không quen không biết thằng này nha. Quân Thường Tiếu thu hồi ánh mắt bất ngờ, nhếch miệng nói: “Ta nhất định đem Thiết Cốt phái xây dựng lớn hơn cả thành Thanh Dương cho mà xem.” Thiết Cốt phái??? Lại có người nói nhỏ: “Người này chẳng lẽ là đệ tử Thiết Cốt phải ở thôn Thanh Dương.” Thiết Cốt phái tên đầy đủ là Thiết Cốt Tranh Tranh phái, nhưng mà đọc đầy đủ thì hơi dài, lại có chút không được thuận miệng, nên mọi người thường gọi tắt là Thiết Cốt phái. “Tất cả bọn ngươi sai rồi!” Quân Thường Tiếu xoay người , hai tay chống nạnh nói: “Bổn tọa không phải đệ tử Thiết cốt phái, mà bổn tọa là chưởng môn đời thứ hai của Thiết Cốt phái!” Dát! Đám đông trước cửa thành ngắn ngủi không nói nên lời, sau đó tất cả ồ ạt cười to một trận! “Há há!” “Tên này mà là chưởng môn hả?” “Cười chết ta rồi!” “Tuy Thiết Cốt phái chỉ còn trên danh nghĩa, nhưng cũng không đến nổi một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch có thể tùy tiện trở thành chưởng môn chứ.” “Ha ha, không được không được, ta cười ra nước mắt luôn rồi, há há há”
Chương: Có thể tới cắn ta, còn không thì đem lều của mình cút đi Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc “Các ngươi đã nghe nói gì chưa, cái môn phái dở hơi có chưởng môn đi dạo trăng hoa bị quan phủ bắt được, sau đó vượt ngục không thành rồi bị chém đầu ấy, đúng đúng, cái Thiết Cốt phái ấy, năm nay cũng đến tham dự ‘Bách tông chiêu mộ’ kìa.” “Không phải vậy chứ? Môn phái này vẫn còn tồn tại à?” “Mà lại nói một tên trẻ tuổi có vấn đề về thần kinh, tự xưng là chưởng môn đời thứ hai Thiết Cốt phái, ta xem qua, cảnh giới cao lắm cũng chỉ Khai mạnh hai ba đoạn mà thôi” “Khai mạch hai đoạn đã có thể lên làm chưởng môn, con mẹ nó chúng ta Khai mạch ba bốn đoạn này chẳng phải có thể chiếm núi làm tổ, khai tông lập phái hay sao?” Quân Thường Tiếu đứng trước cửa thành, bay ra thái độ hoang tưởng thốt lên những lời ngây thơ, nhất thời trở thành đề tài bàn tán sôi nổi ở thành Thanh Dương. Đương nhiên, bàn tán vẫn là lấy lịch sử môn phái ra làm trò cười a. Trước kia dưới sự lãnh đạo của Vương chưởng môn, Thiết Cốt phái phát triển một chút, còn có một chút uy danh. Bây giờ người đi, trà cũng lạnh, mọi người còn có thể nhớ tới cái tên cũng đã là không tệ rồi. Đi trên đường phố của thành Thanh Dương, nghe mọi người xì xào bàn tán, cùng với đó là những ánh mắt xem thường, Quân Thường Tiếu chỉ có thể than thở với trời. Chính mình tuy danh nghĩa là chưởng môn một một phái, nhưng đãi ngộ không khác gì một tên phế vật, bị người người chậm chọc khiêu khích . Không đúng, không đúng. Người ta tốt xấu gì sau khi xuyên không, mở ra đều là thần vật, tu luyện toàn là thần kỹ công pháp, từ đó loại bỏ từng tên thiên tài, chân đạp thần ma, cưới đệ nhất mỹ nữ , mở ra con đường đến đỉnh phong. Còn mình thì sao? Tuy có hệ thống, nhưng trên người còn mang theo một quả bom hẹn giờ nữa. Đến thời điểm trăm năm sau không thể hoàn thành nhiệm vụ, chính là lúc mình nổ banh xác, dùng từ thê thảm cũng không đủ hình dung. Lục Thiên Thiên nói “Chưởng môn, có phải bây giờ ngươi rất muốn tìm một cái lỗ để chui vào hay không?” Nữ nhân này không biết an ủi là gì hả, không thấy bổn tọa đang rất tổn thương sao? “Hô!” Quân Thường Tiếu thở một hơi nhẹ nhõm, cười nói : “Yên tâm đi. Bổn tọa có sóng to gió lớn nào mà chưa từng trải qua đâu, chẳng lẽ lại hạ thấp bản thân để ý một vài lời chỉ trích mình?” “Sóng to gió lớn?” Lục Thiên Thiên hạ thấp giọng nói “Sợ là từ nhỏ đến lớn, ngươi đều chưa bao giờ đi ra ngoài Thanh Dương thôn nha.” Ha ha. Mẹ nó lão tử chết qua một lần, còn chưa đủ tính là sóng to gió lớn? Quân Thường Tiếu không thèm để ý những lời chua chát của nữ nhân lạnh lùng ác miệng này nữa, cất bước đi đến phía tây thành, nơi tổ chức ‘Bách tông chiêu mộ’. Trên đường. Rất nhiều người ở sau lưng họ chỉ trỏ. Quân Thường Tiếu vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực, sải bước mà đi, hoàn toàn không để ý đến bọn họ. Tên này có một cái ưu điểm rất lớn. Là một người xuyên không, hắn có da mặt dày đến mức người bình thường không cách nào so sánh. Nếu đổi lại là Quân Thường Tiếu của thế giới này, hoặc một võ giả nào đó quan tâm tới tự tôn, khẳng định sẽ tức giận đến hộc máu. Lục Thiên Thiên đi theo phía sau, nhìn thấy chưởng môn của mình nhẹ nhàng mây trôi đối mặt với sự chế giễu của người qua đường, thầm nghĩ “Hắn vậy mà cũng biết nhẫn nhịn?” Nhịn không được cũng phải nhịn. Bởi vì theo Quân Thường Tiếu, chỉ có dùng thực lực, mới có thể làm cho tất cả bọn họ ngậm miệng. Cứ chờ xem! Sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ để cho các ngươi phải dùng ánh mắt sùng bái cùng kính sợ khi nói về Thiết Cốt phái. Nhiệm vụ chính từ hệ thống khiến cho Quân Thường Tiếu rơi vào tình trạng không còn đường lui. Trải qua sự chế giễu của người qua đường, Quân Thường Tiếu càng phải hoàn thành cho bằng được. Lúc trước mình là bị hệ thống ép buộc trở nên bị động. Bây giờ chính mình chủ động. Bản chất khác xa nhau. ... Thành Thanh Dương rất lớn. Tây Thành là địa điểm tổ chức ‘Bách tông chiêu mộ’ lần trước, quy mô cũng khá lớn. Quân Thường Tiếu mang theo Lục Thiên Thiên đi tới, nhìn thấy rất nhiều lều vải đang dựng trên diễn võ trường. Mỗi lều đều treo lên cờ hiệu tên của các bang phái, cái nào đọc lên cũng rất có khí thế mạnh mẽ. Đại Đao môn! Kim Long bang! Tinh Anh sơn trại ! Hổ Khiếu tông! .... Đủ loại kiểu tên các bang phái hiện ra, làm cho người ta có cảm giác hoa mắt chóng mặt. Những nam thanh nữ tú đồng hành cùng cha mẹ hoặc bạn bè tri kỷ đã sớm đến đây, hỏi thăm kỹ càng tình hình các môn phái. Đại khái nội dung chủ yếu là: Môn phái này thế nào? Thành viên có nhiều hay không? Tu luyện công pháp là cái cấp bậc gì? Nếu lựa chọn gia nhập môn phái, thành tựu tương lai đạt đến cấp bậc nào? Quân Thường Tiếu ngồi nghe một lúc, lắc đầu nói “Cái này mà gọi là ‘Bách tông chiêu mộ’ á? Mẹ nó có khác gì hội chợ tuyển dụng đâu.” “Chưởng môn.” Lục Thiên Thiên nhỏ giọng nói “Chúng ta cần tìm mảnh đất trong có mặt tiền để dựng lều giống như bọn họ. Như thế mới hợp tình hợp lý chiêu mộ, mới có khả năng hấp dẫn ánh mắt người khác.” Nếu đã đến đây rồi, vậy thì nhập gia tùy tục thôi. Quân Thường Tiếu ngắm nhìn bốn phía, chỉ vào bãi đất không xa nói “Ta cảm thấy nơi đó rất không tệ!” Lục Thiên Thiên nhìn theo phương hướng đó, mày liễu hơi nhíu lại nói “Chỗ đó, bên trái là Đại Đao môn có cấp bậc bát lưu môn phái, bên phải là Hổ Khiếu tông cũng thuộc bát lưu môn phái. Ngươi còn ý định chen vào giữa bọn họ không?” Quân Thường Tiếu cười nói “Hai môn phái này đã là bát lưu, khẳng định sẽ hấp dẫn không ít ánh mắt. Mà chúng ta chen vào giữa cũng có thể thu hút một chút chú ý còn gì.” Lục Thiên Thiên hơi chút suy nghĩ nói “ Nghe có vài phần đạo lý.” “Đi thôi.” Quân Thường Tiếu nói “Chúng ta đi lấy địa điểm nào.” Quân Thường Tiếu Mang theo Lục Thiên Thiên đi vào giữa hai cái môn phái bát lưu, lấy vải ra dựng thành một cái lều nhỏ, động tác vô cùng thuần thục. ‘Bách tông chiêu mộ’ thời gian tổ chức lâu dài, cái lều này chỉ đơn giản là chỗ che nắng tránh mưa. Nên đa số mọi người đều dựng lều vải đơn giản. Trừ khi là môn phái giàu sang mà lại có thực lực nữa, mới dám dựng lều vô cùng xa hoa. Ví dụ như Đại Đao môn bên trái và Hổ Khiếu tông bên phải. Hai môn phái này cũng coi như có một chút thực lực, cho nên dựng lên mặt tiền một cái lều có thể nói là xa hoa và xa hoa. Quân chưởng môn dựng lều vải đem ra so sánh cùng người ta, trong nháy mắt bị coi là hàng phế thải. Đương nhiên. Đây là điều hắn cần. Hai cái mặt tiền xa hoa dựng một trái một phải, chính giữa chỉ là một cái lều nhỏ đơn sơ, ngược lại rất dễ gây sự chú ý cho người khác. Người đời có câu ăn nhờ ở đậu. Hành vi của Quân Thường Tiếu chính xác là như thế. Chấp sự Đại Đao môn cùng một tên thiếu niên nói chuyện vài câu xong, bỗng nhiên nhìn thấy bên cạnh không biết từ lúc nào có thêm một cái lều vải, hét lên “Cái môn phái chết tiệt nào có mắt như mù vậy, dám đem lều vải dựng bên cạnh Đại Đao môn của ta?” Hổ Khiếu tông cũng phát hiện. Một tên đệ tử vén lên ống tay áo đi ra, như hung thần ác sát nói “Con mẹ nó, dám dựng lều vải bên cạnh Hổ Khiếu tông ta, thằng này là mới ăn gan hùm mật gấu?” Trùng hợp, Quân Thường Tiếu vừa đem tên môn phái treo lên. Nhìn thấy trên viết ba chữ “Thiết Cốt phái” , trên mặt hai người cùng lúc lộ ra vẻ xem thường sâu sắc. “Phi” Tên đệ tử Hổ Khiếu tông khạc ra một bãi đờm nói “Một cái môn phái mà chưởng môn đi kỹ viện bị bắt, dám dựng lều bên cạnh Hổ Khiếu tông ta, quả thực là một điều vô cùng nhục nhã.” “Uy uy!” Chấp sự của Đại Đao môn chỉ vào mặt Quân Thường Tiếu tức giận nói “Nơi này là địa bàn của Đại Đao môn ta, mau cút đi chỗ khác dựng lều.” Hai môn phái này căn bản không có để Thiết Cốt phái vào mắt. Dù sao mình cũng là môn phái bát lưu có tiếng tăm, một môn phái cửu lưu kém hơn cả một cấp bậc kia, lấy tư cách gì đứng ngang hàng với mình. Lục Thiên Thiên thản nhiên nói “Từ trước tới giờ, sân bãi của ‘Bách tông chiêu mộ’ đều là do thành chủ thành Thanh Dương cung cấp, từ khi nào đã trở thành địa bàn của các ngươi, dăm ba cái môn phái bát lưu nho nhỏ rồi?” Quân Thường Tiếu im lặng. Môn phái bát lưu trong miệng nàng cũng chỉ là “môn phái nho nhỏ” mà thôi. Bát lưu là nho nhỏ, mà nhà mình vẫn chỉ là môn phái cửu lưu, thật là đang xát muối vào tim a. Nghe được mấy chữ "môn phái bát lưu nho nhỏ", chấp sự Đại Đao môn nổi cơn giận dữ, nhưng cũng không phản bác được gì cả. Không sai! Sân bãi là do thành chủ thành Thanh Dương cung cấp. Đừng nói môn phái bát lưu, coi như môn phái thất lưu có mặt ở đây cũng không dám mở miệng nói đây là địa bàn của mình. Đệ tử Hổ Khiếu tông cũng rất tức giận lời nói ‘môn phái bát lưu nho nhỏ’ của Lục Thiên Thiên, đây có khác là quy chụp cả môn phái của mình ở trong đó. Quân Thường Tiếu đi tới hòa giải nói “‘Bách tông chiêu mộ’ sắp bắt đầu rồi, chúng ta cùng là bách tông, cần phải giữ hòa khí, không nên tả xung hữu đột với nhau. Như vậy hình tượng môn phái không được tốt cho lắm.” “Nếu như Vương chưởng môn còn sống, Lý mỗ sẽ xem Thiết Cốt phái là một thành viên của bách tông, nhưng bây giờ các ngươi thì...” Chấp sự Đại Đao môn xem thường nói “Cứt chó cũng không bằng!” “Đúng vậy” Tên đệ tử Hổ Khiếu tông khiêu khích nói “ Một môn phái mà đệ tử đều đã ăn bữa cơm giải thể, thì sớm nên giải tán mới đúng, còn đến thành Thanh Dương làm cái khỉ gì?” Quân Thường Tiếu sắc mặt biến đổi. Đối với việc người qua đường chế giễu, hắn có thể nhịn được, dù sao người đời thích ganh đua theo phong trào. Nhưng đối với việc hai môn phái này châm chọc và làm nhục, hắn không thể nhịn được. “Hai vị” Hắn sờ mũi một cái, cười nói “Bổn tọa ngày hôm nay muốn dựng lều ở chỗ này, nếu các ngươi thấy khó chịu thì cứ việc lao đến cắn ta, còn không cũng có thể đem lều vải của mình cút đi chỗ khác." Cầu KP và Donate a ^^!