Vạn Yêu Chi Tổ Tác giả: Cô độc phiêu lưu Chương 100: Phược Long Tác tới tay Dịch: Tiểu Yêu Tinh Nguồn: Thiên Quốc Mời đọc Uy lực của âm nhận hắn hiểu rất rõ. Dù một kiện pháp khí bị nó chém vào ít nhất cũng lưu lại một vài đường vạch, độ sắc bén so với phi kiếm mà người tu tiên hay dùng cũng không kém là bao. Thế nhưng sợi Phược Long Tác này bị nó chém liên tiếp cũng không lưu lại một chút dấu vết nào. Lúc âm nhận chém vào sợi dây, hắn cũng cảm nhận được rõ ràng vốn trên chuôi âm nhận tỏa ra một đạo phong mang, nhưng vừa chạm đến cây roi liền bị thanh trừ sạch sẽ, bản thân cây roi chẳng phải thừa nhận một chút lực lượng nào, thật sự là thần kỳ. Khi biết được điều này, Đế Thích Thiên liền hiểu cây roi này tuyệt đối là một bảo bối bất phàm. Trong đầu hắn lập tức nảy sinh ý nghĩ chiếm hữu. Phược Long Tác dưới từng đợt công kích của yêu vụ âm nhận không ngừng lay động, phát ra từng đợt bạch quang tựa hồ như có sinh mạng của chính mình. - Không tốt, đã bị nó phát hiện rồi. Vân sư muội, lần này chúng ta không bắt được yêu hổ rồi, mau chạy thôi. Ta phải thu hồi lại Phược Long Tác đã. Chung Vân Phi là niềm kiêu ngạo trong thế hệ trẻ, trong ánh mắt hắn nhìn Đế Thích Thiên tràn đầy vẻ khinh thường. Hắn đã dự liệu được lần vây bắt này khẳng định đã bị con yêu hổ phát hiện, cho nên giờ muốn bắt nó là điều không tưởng. Không phải do Phược Long Tác không có lực công kích cường đại mà là do nó là một kiện pháp bảo, uy lực của nó không phải một tu sĩ Luyện Khí có thể điều khiển được. Không tới Kết Đan Kỳ thì chỉ có thể phát huy được một phần uy lực nhỏ của nó, vả lại với hoàn cảnh hiện tại, nếu tiếp tục dây dưa, mỗi một phút trì hoãn cũng có khả năng sẽ xảy ra biến cố thật lớn. Vì thế, Chung Vân Phi không tiếp tục công kích Đế Thích Thiên nữa, mà quyết đoán niệm lên pháp quyết. Phược Long Tác ngay lập tức tỏa ra một vầng hào quang, đầu rồng xoay chuyển trên không trung, quay đầu bay trở về phía hắn. - Muốn thu hồi lại sao?! Nào có chuyện dễ ăn như vậy, mau để lại cho ta! Đế Thích Thiên vốn đã có tâm tư chiếm hữu thì làm sao có thể trơ mắt nhìn bảo bối vụt khỏi tay, hắn cười lạnh một tiếng, vươn hổ trảo, chộp về phía roi dây. - Ngao!!!!!!!! Trong lúc này, trên không trung bỗng vang vọng một tiếng hổ gầm như có như không. Tiếng hổ gầm này không phải do y rống lên, mà đó là từ một loại khí thế vô hình tự động hình thành, một cỗ yêu nguyên dung nhập vào hổ trảo khiến cho đôi trảo trong nháy mắt ngập tràn yêu khí. Sát khí oai vũ nghiêm nghị không ngừng uy áp, khí thế liên tục dâng cao oanh động về phía trước. - Ầm ầm! Một đôi hổ trảo đen như mực nhanh chóng ngưng tụ trên không trung, mang theo một loại khí thế của vương giả trời sanh cùng với một sự linh hoạt khôn cùng chụp về phía dây trói. Dưới tốc độ sấm chớp cùng với khí thế bén nhọn tựa hồ như muốn giam cầm cả không gian của đôi trảo, Phược Long Tác đang được thu hồi về bỗng khựng lại một chút nhưng chỉ một chút này thôi cũng đủ để đôi trảo đen nhánh kia chụp được. - Muốn đoạt Phược Long Tác của ta sao?! Mơ tưởng! Chung Vân Phi sắc mặt trắng bệch, hai tay không ngừng kết ấn, liên tục thay đổi pháp quyết. Theo sự biến hóa của từng loại pháp quyết, Phược Long Tác trong đôi hổ trảo đột nhiên phát ra một cỗ lực lượng cường đại, khiến cho đôi trảo không thể không buông lỏng ra một chút, yêu nguyên ngưng tụ trên đôi trảo suýt nữa cũng bị cỗ lực lượng này đánh tan. - Hừ! Đã lọt vào tay ta còn muốn đoạt trở về sao?! Trở lại cho ta! Ánh mắt Đế Thích Thiên khẽ ngưng trọng, cỗ lực lượng vừa rồi quả thật quá cường đại, luyện yêu đỉnh trong yêu phủ lúc này nhanh chóng xoay tròn, một cỗ yêu nguyên hình thành quán nhập vào trong cặp hổ trảo, bất chấp mọi hậu quả nhất định phải giữ chặt lấy Phược Long Tác. Như thế vẫn chưa đủ, Đế Thích Thiên đồng thời còn ngưng tụ yêu nguyên hình thành một cặp hổ trảo khác, oanh mạnh về phía Chung Vân Phi. - Hừ! Ánh mắt Chung Vân Phi hiện lên một tia hận ý cay độc. Trên tay hắn lập tức xuất hiện một thanh kiếm trảm yêu, chống đỡ trước người. Hổ trảo vừa chụp vào thanh kiếm này liền bộc phát lực lượng mạnh mẽ, ngay cả Chung Vân Phi cũng không kìm được phát ra một tiếng kêu đau đớn. Nét mặt mang theo vẻ khó tả, Chung Vân Phi thoáng liếc nhìn lại Phược Long Tác, cuối cùng dứt khoát xoay người kéo Sở Vân chạy đi. - Đi, "Núi xanh còn đó, không sợ không có củi đốt". Thù này ta tất báo! Bởi vì hắn đã nhìn thấy Mỹ Đỗ Toa bên phía đối diện với người áo bào xanh đã có ý định động thủ, một tu chân giả Kết Đan Kỳ như hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của nhiều yêu thú vương giả như vậy, nếu còn chần chừ không đi, hôm nay tất cả mọi người hẳn phải để xác lại nơi này. Từ bỏ Phược Long Tác thì giữ lại được tánh mạng... lợi và hại rất dễ dàng lựa chọn. Chung Vân Phi quyết đoán bỏ qua Phược Long Tác, vẻ mặt kiên nghị, cũng không dây dưa về món pháp bảo này nữa, lập tức ngự kiếm phi hành hóa thành một đạo lưu quang bay về phía người áo bào xanh. Người mặc áo bào xanh nhìn về phía Chung Vân Phi, trong ánh mắt toát lên vẻ tán thưởng, nói: - Đi! Chúng ta nên đi thôi! Người mặc áo bào xanh không chút do dự, xoay người kéo lấy hai người bọn họ, nhanh chóng bỏ chạy về phía Nam Man, tốc độ có thể nói là hơn xa so với Chung Vân Phi ngự kiếm. - Muốn chạy? Nào có chuyện dễ dàng như vậy! Mỹ Đỗ Toa lạnh lùng nhìn ba người, nàng sao có thể để bọn họ chạy thoát một cách dễ dàng vậy được. Trên người nàng bỗng nhiên tản mát một hơi thở quỷ bí dị thường, tựa hồ như trong nháy mắt cả người nàng đã biến thành một tảng đá lạnh như băng không một chút ấm áp, trong ánh mắt cũng mơ hồ xuất hiện một tầng ánh sáng màu vàng mờ mờ ảo ảo không ngừng lóe lên, hướng về phía đám người áo bào xanh. Một cảnh tượng kinh khủng nhất thời xuất hiện trước mắt. Chỉ thấy ở phương hướng bị ánh mắt của nàng chiếu vào, một gốc cây cổ thụ chọc trời bỗng phát sinh biến hóa. Rễ cây là nơi bắt đầu hóa thành từng khối huyền thạch cứng rắn, sự hóa thạch không ngừng lan tràn lên trên thân cây, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, cả một gốc cây đã hóa thành một khối thạch, sinh cơ bị tiêu diệt trong phút chốc. Mỹ Đỗ Toa Chi Nhãn quả thật đáng sợ. Một khi thi triển ra, những vật thể nằm trong tầm mắt của nàng toàn bộ sẽ hóa thạch với một tốc độ kinh người, mà lúc này đây, ánh mắt của nàng rốt cuộc nhìn về phía người áo bào xanh. - Mỹ Đỗ Toa Chi Nhãn thật lợi hại! Ngự Ma Thủ! Người mặc áo bào xanh quả nhiên không phải người thường, ngay khi lực lượng của Mỹ Đỗ Toa Chi Nhãn sắp chiếu lên người, hắn đã lập tức sử dụng tay trái che chắn sau lưng. Bàn tay che chắn phía sau này tựa hồ cũng cảm nhận được lực lượng đáng sợ từ ánh mắt Mỹ Đỗ Toa, cả bàn tay liền tỏa ra một vầng hào quang trắng như tuyết, bao trùm lấy cả ba người. Thân hình người áo bào xanh chỉ khựng lại giây lát, liền khôi phục lại tốc độ nhanh chóng bay về nơi xa. Trong lúc người áo bào xanh đối kháng cùng chư yêu thú, cũng có không ít tu sĩ nhìn thấy cảnh tượng tử thương vô số trước mắt đã lập tức lựa chọn phương án bỏ chạy, rối rít chộp lấy thời cơ này mà tỏa ra tứ phía. Tuy nhiên, nói thì có vẻ dài dòng nhưng thật ra mọi việc lại xảy ra chỉ trong chớp mắt. Tu sĩ có thể thoát thân được cũng không có nhiều, còn lại ở bên trong Nhất Tuyến Thiên vẫn tồn tại cả mấy trăm tên tu sĩ. - Hừ! Mỹ Đỗ Toa thấy đám người áo bào xanh đã chạy thoát, trong ánh mắt tựa hồ mang theo một tia ngưng trọng như kiêng kị điều gì đó, nhưng cuối cùng nàng cũng không đuổi theo mà chỉ quét ánh mắt về phía những tu sĩ còn sống sót kia. - Aaaaaa! Chân... chân ta biến thành đá rồi! - Đây nhất định là năng lực thiên phú của Mỹ Đỗ Toa, ả ta muốn biến chúng ta thành đá hết! - Chạy mau! Cơ hồ trong nháy mắt, các tu sĩ đã lập tức phát hiện sự khác thường xảy ra trên người mình, bắt đầu là từ hai chân, từng chút từng chút bị hóa thành đá, ngay cả một chút cảm giác cũng không thể cảm nhận được, giống như nó không phải là một bộ phận trên cơ thể mình nữa. Cả đám đều muốn chạy nhưng chẳng qua chỉ là một đám tu sĩ Luyện Khí Kỳ, sao có thể ngăn cản được năng lực yêu phú khủng bố của Mỹ Đỗ Toa được. Chỉ trong vài phút đã hình thành mấy trăm bức tượng đá trông rất sống động, ngay cả thần sắc sợ hãi trên nét mặt cũng đều nhìn thấy được nhất thanh nhị sở. Tình cảnh này quả thật làm cho người ta trong lòng từng đợt rét lạnh. Mỹ Đỗ Toa vừa ra tay, cục diện trong chớp mắt liền thay đổi. Mấy ngàn tên tu sĩ ở Nhất Tuyến Thiên phút chốc bị tiêu diệt sạch. Trên mặt đất khắp nơi đều là thi thể của đám tu sĩ, máu chảy thành sông, không khí chung quanh cũng ngưng đọng một khí tức tử vong đáng sợ. Một đám quạ đen vui sướng đậu lên những thi thể này, vẻ mặt còn lộ ra nét hưởng thụ. - Dây Phược Long Tác này quả là một bảo bối, hình như nó luyện chế từ một đoạn gân thì phải, chẳng lẽ thật sự là gân rồng... Đế Thích Thiên cầm lấy Phược Long Tác săm soi trước mặt, cẩn thận đánh giá một hồi. Trên Phược Long Tác có vô số đường vân giống như long lân, đồng thời còn mang cho người ta một cảm giác thần bí, cầm trong tay lại có một luồng khí tức ôn nhuận mát mẻ, cực kì thư thích. Đây là một kiện bảo bối, hơn nữa còn là bảo bối cực kì không tầm thường. Trước giờ hắn đã nhìn thấy pháp khí không ít nhưng không có một cái nào khiến cho hắn có cảm giác như vậy, hơn nữa lúc giao chiến dây Phược Long Tác này còn bộc phát ra cỗ lực lượng cường đại kia nữa, từ đó có thể thấy rõ ràng điểm bất phàm của nó. Nhìn tới nhìn lui vài lần, cuối cùng Đế Thích Thiên cũng thu nó vào lại túi trữ vật. Ngẩng đầu nhìn về phía đám yêu thú Hắc Viên Vương, Đế Thích Thiên rất rõ ràng phần chém giết lúc trước chẳng qua chỉ là phần mở đầu, bây giờ chiến đấu đã kết thúc hẳn đã đến lúc nhận lấy chiến lợi phẩm rồi. Chỗ tốt, sao lại có thể không có được! Trên đất, toàn bộ đều là thân thể của người tu tiên, hơn nữa chỉ mới chết không lâu, toàn bộ tu vi đều tán vào bên trong huyết nhục thân thể, tinh khí vô cùng dư thừa. Những thi thể này đối với yêu thú chính là thức ăn bổ dưỡng nhất, luyện hóa xong còn có thể tăng cường tu vi. Ủng hộ BLH Vì một sân chơi mới, vì một Bàn Long Hội mới :oe76:
Vạn Yêu Chi Tổ Tác giả: Cô độc phiêu lưu Chương 101: Cự Đại Thu Hoạch Dịch: Tiểu Yêu Tinh Nguồn: Thiên Quốc Mời đọc Lần này thu thập được đại lượng thi thể đối với chư yêu thú chính là một khoản thu hoạch khổng lồ, sau khi luyện hóa hấp thu hoàn toàn tuyệt đối có thể giúp chúng đề cao thực lực bản thân lên một hai thành. Tuy nhiên số lượng thi thể nhiều như vậy trong chư yêu thú trừ bỏ Đế Thích Thiên ra thì không có ai luyện hóa được quá nhiều thi thể một lần cả. Vả lại, dù năng lực luyện hóa của bọn họ cường thịnh trở lại cũng có giới hạn, mỗi lần hấp thu cùng lắm là một trăm cụ thi thể mà thôi, còn lại chỉ sợ khó có thể một lần cắn nuốt. Mà thân thể của tu sĩ mặc dù tu vi toàn bộ tán vào trong huyết nhục nhưng lại không thể bảo tồn thời gian quá dài. Chỉ cần qua nửa canh giờ hoặc một canh giờ không được hấp thu thì bởi mất đi sinh mệnh lực, không có năng lực trói buộc tinh khí mà chúng sẽ dần dần tiêu tán. Cho nên những thi thể này nhất định phải được cắn nuốt trong thời gian đó, nếu không sẽ mất đi phần lớn tinh khí. Điều này cũng có nghĩa là mấy ngàn cụ thi thể này, chư yêu thú vương giả tuyệt đối không cách nào nuốt trọn, cho nên tuy kiếm được một kho báu khổng lồ nhưng người được lợi lớn nhất chỉ có Đế Thích Thiên. Bởi vì chỉ có Đế Thích Thiên mới có Thiên phẩm yêu phủ, bên trong tồn tại một kiện luyện yêu đỉnh thần kỳ. Hắn trước kia đã thử qua, nếu dùng luyện yêu đỉnh để luyện hóa thi thể thì căn bản không cần quan tâm đến số lượng, bởi vì luyện yêu đỉnh có thể cất trữ rất nhiều thân thể mà không làm tinh khí trong cơ thể bị tiêu tan, những tinh khí đó chỉ biết vận chuyển bên trong luyện yêu đỉnh, từng chút từng chút bị luyện hóa dần. Có thể nói đây là một lần thu hoạch khổng lồ của hắn. Bằng vào số lượng thi thể trước mắt, hắn tuyệt đối có thể thuận lợi tu luyện tới yêu thú đỉnh, tiến tới ngưng kết nội đan tu thành yêu thú chân chính. Dĩ nhiên thu hoạch không chỉ có nhiêu đây mà còn cộng thêm những túi đồ trên đám thi thể nữa. Trong túi có rất nhiều vật phẩm tu tiên giới, gom lại một chỗ rồi phân chia ra thì mỗi yêu thú cũng nhận được rất nhiều bảo vật. Thường thường sau khi đại khai sát giới chính là đến lúc thu được tuyệt đại lợi ích. - Thật tốt quá! Một giọng nói thanh thúy vang lên giữa không trung Nhất Tuyến Thiên, chính là thanh âm của chim hồng tước. Nàng không ngừng phe phẩy đôi cánh bay lượn giữa bầu trời, trong mắt đầy sự phấn chấn kêu lên: - Những tên tu sĩ chán ghét này rốt cuộc cũng bị giết chết rồi! Hắc, xem bọn chúng còn dám ở trong núi giết linh thú, yêu thú nữa hay không! Đối với cảnh tượng đẫm máu trước mắt này chim hồng tước tuyệt không một chút kiêng kỵ ngược lại lại hưng phấn vô cùng. Cũng khó trách, người tu tiên cùng yêu tộc đối lập đã lâu, ở trong sơn mạch này không phải ngươi giết ta thì là ta giết ngươi. Số linh thú yêu thú chết trong tay người tu tiên cũng không ít, cừu hận giữa hai bên sớm đã bị đào sâu như biển. Muốn chim hồng tước đồng tình với người tu tiên không bằng nói mặt trời sẽ mọc ở phía tây đi. - Chư vị, hiện tại tu sĩ đã bị chúng ta giết sạch, kế tiếp nên làm gì bây giờ? Hoàng Kim Sư Vương nhìn Đế Thích Thiên cùng đám Minh Nha Vương, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về đống thi thể trên mặt đất, ý tứ trong đó rất rõ ràng. - Những thân thể này có chứa đại lượng tinh khí đối với sự tu luyện của yêu thú chúng ta có lợi ích rất lớn, tuy nhiên ta hiện tại không cần, các ngươi cứ phân chia ra rồi luyện hóa. Mỹ Đỗ Toa lạnh lùng nói, vẻ mặt không một tia thần sắc lưu luyến nào đối với thân thể đám tu sĩ. Đây không phải do nàng ra vẻ thanh cao mà vì bản thân đã tiến vào giai đoạn ngưng kết nội đan, số thân thể này đối với nàng có cũng vậy mà không có cũng thế. Thứ cần thiết nhất với nàng bây giờ chỉ có một việc là bế quan tĩnh tu mà thôi. - Ta muốn ba trăm cụ. Hoàng Kim Sư Vương không chút khách khí lập tức đưa ra con số. Số lượng này một phần cho chính hắn, phần còn lại sẽ phân chia cho đám bộ hạ. Quá nhiều sẽ lãng phí, quá ít lại không đủ, ba trăm chính là con số vừa vặn. - Bổn vương cùng tộc nhân chỉ muốn hấp thu tử khí, ở nơi này trải qua một cuộc đại chiến đã ngưng tụ rất nhiều tử khí cho nên bổn vương muốn mang tộc nhân ở đây mấy ngày. Minh Nha Vương đối với thân thể cũng không có hứng thú, Minh Nha nhất tộc bọn họ chỉ thích nhất tử khí tản mát từ thân thể mà thôi. Một cuộc đại chiến hiển nhiên sẽ có số lượng tử vong khổng lồ, những tử khí tản mát ra từ số đố đã vô hình vô chất ngưng tụ bên trong sơn cốc. Người bình thường có thể nhìn không thấy nhưng Minh Nha nhất tộc lại dễ dàng nhìn ra, đối với lượng tử khí như vậy bọn họ dĩ nhiên không thể nào bỏ qua được, đồng thời trong số yêu thú trừ bọn họ ra cũng không còn loài nào có thể hấp thu tử khí, bởi vậy hiển nhiên không ai tranh đoạt về phần này rồi. - Ta muốn một trăm cụ. Bạch Hạc Vương cũng lên tiếng. - Hắc hắc, lão Hắc ta cũng muốn năm trăm cụ, nhiều nữa ta đây xài không hết a. Hắc Viên Vương hắc hắc cười ngây ngô nói. - Còn lại sẽ thuộc về ta. Đế Thích Thiên thấy bọn họ phân phối xong, cuối cùng mở miệng nói ra ý nguyện của mình. Trong giọng nói mơ hồ mang theo một điểm uy nghi khác thường khiến chơ không khí xung quanh bỗng như bị đè nén khó thở vô cùng. Từ lúc trong đầu nảy sinh ý nghĩ "mạng ta không do trời định đoạt", trên người hắn đã tự hình thành nên một loại khí thế áp bức đặc biệt. Loại khí thế này hiện tại vẫn chưa chân chính hiển lộ ra nhưng có thể biết được, chỉ cần cho hắn thời gian thì sớm muộn cũng có một ngày nó sẽ trở thành khí thế đặc biệt của riêng hắn. Khi đó mỗi lời nói, mỗi cử chỉ sẽ tự động mang theo một uy nghiêm bất đồng. Còn bây giờ trong ngôn hành cử chỉ chỉ mới bắt đầu có một chút khí thế mà thôi. Hắc Viên Vương nghe vậy không khỏi thắc mắc: - Đế huynh đệ, ngươi muốn nhiều thi thể vậy làm gì, lực lượng bên trong huyết nhục hiện giờ tồn tại chẳng còn bao lâu, ngươi lấy đi cũng vô dụng thôi. - Đúng đó! Chim hồng tước cũng lên tiếng, quay quay đầu bay tới bay lui trước mặt Đế Thích Thiên, ríu ra ríu rít nói lên hiểu biết của mình: - Ta nghe tỷ tỷ nói thân thể tu sĩ là một trong những phương pháp tu luyện thích hợp nhất, huyết nhục bọn họ rất dồi dào tinh khí máu huyết, nhưng phải luyện hóa khoảng một canh giờ từ lúc bọn họ chết bằng không tất cả lực lượng sẽ tiêu tán, không có ích gì. - Chia số vật phẩm của đám tu sĩ này thành bảy phần, mỗi người cầm một phần rồi trở về lãnh địa của mình đi. Mỹ Đỗ Toa nhìn về phía Đế Thích Thiên, trong ánh mắt có một thần thái khác thường tựa như đã biết điều gì đó nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ nói cách phân chia những vật phẩm còn lại. Đối với cách chia của Mỹ Đỗ Toa không ai có bất kì ý kiến gì. Ngay lập tức, chư yêu nhanh chóng lấy những túi trữ vật trên các thi thể gom lại bày ra bãi đất trống, phân thành bảy phần, người nào lấy phần của người đó, sau lại lấy túi trữ vật của riêng mình thu hồi những thi thể trên mặt đất. Đảo mắt những thi thể trong sơn cốc không còn một mống, các yêu thú khác chỉ cần một hai túi trữ vật là chứa đủ số thi thể mình cần, chỉ có Đế Thích Thiên phải lấy tới mấy chục túi mới chứa đủ hơn ngàn cụ thi thể phần hắn. "Đại thu hoạch, lần này quả là đại thu hoạch, có trong tay số thi thể này, ta không chỉ đề tăng tốc độ tu luyện lên cao nhất, còn có thể giúp cho bọn xích hỏa đề thăng tu vi rất nhiều, có thể để bọn họ trong thời gian ngắn nhất tấn chức trở thành yêu thú, giúp ta bớt đi một tai họa ngầm đồng thời trong thời gian ngắn cũng không phải lo lắng lại có người gây sự bởi chuyện la bàn nữa." Đế Thích Thiên một bên thu chiến lợi phẩm, một bên nghĩ ngợi, âm thầm tự đánh giá. Quả thật lần này không nói đại thu hoạch là không được, hơn ngàn cụ thi thể bỏ vào trong luyện yêu đỉnh, hắn có thể không ngừng hấp thu lượng tinh khí khổng lồ mà luyện hóa thành yêu dịch yêu nguyên. Luyện yêu đỉnh không ngừng luyện hóa đồng nghĩa rằng cho dù hắn không tu luyện chăng nữa thì chỉ cần luyện hóa số thi thể này thôi cũng đủ đề cao tu vi bằng một tốc độ bất khả tư nghị rồi. Đây là tích lũy, một lượng tích lũy khổng lồ đủ để hắn tu luyện đến khi ngưng tụ ra nội đan, là một lần kỳ ngộ vô cùng to lớn. Hơn nữa, những hồn phách của đám tu sĩ này vẫn còn lưu lại trong thể xác, đợi đến thời cơ hắn sẽ sử dụng "Tử sắc vương văn" nhiếp hồn vào trong vương văn làm cho lực lượng vương văn càng thêm mạnh mẽ. Một trận chiến tiêu diệt mấy ngàn tu sĩ, trận chiến này nhất định khiến cho tu tiên giới sinh ra chấn động, hoặc nói cách khác là một loại uy hiếp. Tuy nhiên như vậy cũng khiến cho tu tiên giới lại càng chú ý đến Nam Man, nhưng có thể khẳng định trong thời gian ngắn Nam Man vẫn đảm bảo được yên bình. Mà cái Đế Thích Thiên cần chính là đoạn thời gian yên bình ngắn ngủi này, chỉ cần có thời gian, hắn nhất định có thể bước chân vào cảnh giới cường đại hơn. - Đế huynh đệ, trận này chẳng có cái gì vui. Mấy tên tu sĩ này quá kém, đánh không hứng thú gì cả, sau này nhất định phải để lão Hắc ta đánh mấy trận nữa đấy. Hắc Viên Vương đại đại liệt liệt tới trước mặt Đế Thích Thiên, cao giọng cười to nói, sau đó xoay người mang mấy bộ hạ bị thương rời đi Nhất Tuyến Thiên. - Tái kiến! Bạch Hạc Vương cũng chào các yêu thú vương giả khác rồi giương cánh bay đi. Cuộc chiến đã kết thúc, các yêu thú cũng không ở lại, nối tiếp nhau rời đi. Lúc trước bởi vì nhìn thấy mấy ngàn tu sĩ đồng thời ở chung một chỗ, thanh thế quá lớn tạo cảm giác uy hiếp đến Nam Man nên mới xuất hiện tình cảnh một đám yêu thú vương giả tụ tập. Bây giờ uy hiếp đã bị triệt tiêu, chiến lợi phẩm cũng đã lấy, bọn họ liền muốn lập tức trở vệ luyện hóa thân thể tu sĩ, tránh khỏi dây dưa thời gian mà tổn thất linh khí. Nhìn thấy chư yêu rối rít rời đi Đế Thích Thiên cũng không cảm thấy bất ngờ. Lúc này, Chu Ô bay đến trước mặt hắn, luyến tiếc nhìn hắn nói: - Đế ca ca, Chu nhi cũng phải đi, tỷ tỷ đã không nhìn thấy Chu nhi một thời gian rồi, nhất định sẽ lo lắng. - Chu nhi nếu rãnh rỗi có thể tới Vạn Yêu Cốc của ta. Đến lúc đó chúng ta còn có thể gặp mặt. Đế Thích Thiên cũng khẽ gật đầu đáp lại. Chung đụng một khoảng thời gian rồi Chu nhi cũng để lại cho hắn ấn tượng không nhỏ, nhất là vị tỷ tỷ thần bí nàng thường xuyên nhắc đến khiến cho hắn cực kỳ tò mò. - Dạ! Chu nhi nhất định sẽ đi. Chim hồng tước gật mạnh đầu, giương cánh bay về trung tâm Nam Man. Trong phút chốc, cả Nhất Tuyến Thiên náo nhiệt chỉ còn lại Đế Thích Thiên cùng Mỹ Đỗ Toa hai người. Ủng hộ BLH Vì một sân chơi mới, vì một Bàn Long Hội mới :oe76:
Vạn Yêu Chi Tổ Tác giả: Cô độc phiêu lưu Chương 102: Thu hồn phách Dịch: Tiểu Yêu Tinh Nguồn: Thiên Quốc Mời đọc [HIDE] Mỹ Đỗ Toa không lập tức rời đi mà vẫn lẳng lặng đứng yên, chờ cho toàn bộ yêu thú đã rời khỏi mới quay đầu bước về phía Đế Thích Thiên. Một đầu đầy rắn khiến người bủn rủn tay chân phối hợp cùng một gương mặt tuyệt mĩ hoa nhường nguyệt thẹn ai nhìn thấy cũng cảm giác cả người như đang vây trong trạng thái băng hỏa cửu trọng thiên vậy. - Ách! Đế Thích Thiên có chút kinh ngạc đối với hành động của Mỹ Đỗ Toa, thầm nghĩ: "Trong khi mọi người đều đi hết chỉ có Mỹ Đỗ Toa là ở lại, nhìn phương hướng nàng đang đi tới khẳng định nàng lưu lại là vì ta... chẳng lẽ nàng có chuyện muốn nói với ta sao?! Nhưng nàng muốn nói gì chứ, ta chỉ mới gặp nàng lần đầu thì theo lý mà nói hẳn là không có giao tập gì chứ." Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng trên mặt vẫn không để lộ ra điều gì. Từng có kinh nghiệm sống của kiếp trước nên các cảm giác, suy nghĩ trong lòng hắn đều rất ít khi biểu lộ ra ngoài, trong ánh mắt chẳng qua chỉ có một tia nghi hoặc nhìn Mỹ Đỗ Toa, đồng thời trong lòng cũng có một chút e sợ, cả thân hình đều căng cứng vận sức ở trạng thái tốt nhất, tùy thời có thể phát động công kích. - Sau này tốt nhất đừng làm chuyện như vậy nữa, yêu tộc dù sao cũng không thể chống lại tu tiên giới. Nếu lại xảy ra một lần nữa, cả Nam Man có lẽ sẽ bị tiêu diệt. Mỹ Đỗ Toa đi tới bên cạnh Đế Thích Thiên, nói một câu khó hiểu. - Ngươi có ý gì? Đế Thích Thiên bỗng thấy căng thẳng trong lòng, hai con ngươi co rút nhìn về phía Mỹ Đỗ Toa, trong đầu không khỏi nổi lên một trận cuồng phong bão táp. Mỹ Đỗ Toa cũng không trả lời hắn, trên gương mặt chỉ lộ ra một nét ý vị thâm trường, nói: - Ý ta như thế nào trong lòng ngươi hẳn đã rõ ràng. Nên nhớ trên đại lục, địa phương yêu tộc có thể dung thân đã không còn nhiều, ngươi đã có thiên phú thì hãy dùng cho việc tu luyện, không chừng mấy trăm năm sau có thể đứng ra bảo vệ yêu tộc. Thực lực, thực lực mới là nền tảng cơ bản. Nói đoạn, không chờ Đế Thích Thiên trả lời nàng đã lập tức nhún chân nhẹ nhàng đi vào trong rừng rậm, thân ảnh nháy mắt hòa tan vào bóng đêm. Bên tai Đế Thích Thiên vẫn không ngừng vang lên câu nói vừa rồi của nàng, trong lời nói ẩn chứa hàm nghĩa sâu xa. Đế Thích Thiên cũng không ngăn cản Mỹ Đỗ Toa rời đi mà đứng yên nơi đó, trong lòng đại chấn. "Mỹ Đỗ Toa nhất định đã phát hiện chủ ý của ta.Tuy nhiên, ta tuyệt đối không nghĩ sẽ chờ tới mấy trăm năm. Bình thường yêu tộc tu luyện thời gian rất dài nhưng ta không đợi được lâu như vậy, ta có Thiên phẩm yêu phủ, luyện yêu đỉnh hơn nữa giờ lại có mấy ngàn thân thể tu sĩ Luyện Khí Kỳ, nếu luyện hóa xong ta liền có thể nhanh chóng tăng trưởng rồi. Bạch Hổ mụ mụ bọn họ giờ không biết đang trải qua cuộc sống như thế nào?!" Theo từng dòng suy nghĩ, quang mang trong mắt Đế Thích Thiên càng ngày càng kiên định, hắn không cho rằng mình đã làm sai. Trận đại chiến này đúng là từ một tay hắn sắp đặt, đó là vì những tu sĩ ngoại lai kia uy hiếp đến sự sinh tồn của hắn cho nên hắn phải lập tức tiêu diệt mối hiểm họa này. Hơn nữa lấy tốc độ bình thường hắn muốn đề thăng tu vi phải mất ít nhất mấy trăm năm, hắn không thể đợi lâu như vậy bởi vậy chỉ có thể dựa vào luyện yêu đỉnh, nhờ nó tăng cường lực lượng một cách nhanh chóng. Hiện tại số thân thể tu sĩ vậy là đủ rồi, nhưng muốn luyện hóa hết cũng không phải chuyện một sớm mội chiều, cũng phải mất một đoạn thời gian mới xong đây. " Yêu tộc... yêu tộc nếu muốn cường đại lên sao có thể cứ mãi né tránh được, càng nhún nhường sẽ càng làm cho người ta khi dễ. Sớm muộn có một ngày ta sẽ khiến mọi người biết yêu tộc muốn cường đại, muốn quật khởi thì cần phải cường thế sát phạt." Đế Thích Thiên trầm tư trong lòng, ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong ánh mắt hắn tràn ngập những đạo quang mang thâm thúy. Không ngây người ở Nhất Tuyến Thiên lâu, Đế Thích Thiên nhanh chóng quay về Vạn Yêu Cốc. Mặc dù chỉ trải qua ngắn ngủi bốn năm ngày nhưng đủ làm cho lòng người sôi trào, vừa đi Đế Thích Thiên vừa hồi tưởng lại những chuyện vừa mới xảy ra. Lại nói thu hoạch lần này càng làm y hưng phấn. Thứ nhất là giải quyết mối uy hiếp cứ lơ lửng trên đầu, không cần phải suốt ngày lo lắng đám tu sĩ đến quấy rầy hắn để hắn có một đoạn thời gian yên tĩnh mà tu luyện, khoảng thời gian này đối với hắn thật sự cực kỳ quý giá. Thứ hai là chiếm được lượng lớn thân thể tu sĩ, đây tuyệt đối là một bút đại tài phú, cộng với các loại vật phẩm tu tiên trên người đám tu sĩ lại càng là một lượng tài phú khổng lồ, rất có lợi cho sự phát triển thực lực sau này. Thứ ba là nhờ có cơ hội lần này, hắn có thể gặp mặt các vị yêu thú vương giả ở Nam Man, làm quen trao đổi một chút để hiểu rõ hơn tình hình Nam Man hiện giờ. Từ đó mới xem như chân chính hòa nhập vào Nam Man, trở thành một phần tử căn cơ của Nam Man. Vừa nghĩ ngợi vừa cất bước, chẳng mấy chốc Vạn Yêu Cốc đã hiện ra trước mắt. Vừa qua khỏi sơn động tiến vào trong cốc, trên bầu trời liền phát ra tiếng chim ưng cao vút. Đế Thích Thiên ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một con ưng to lớn bay vòng trên không trung, sau đó chầm chậm đáp xuống trước mặt hắn, trong ánh mắt mang theo thần sắc kích động kêu lên: - Vương, ngài rốt cuộc đã trở lại! - Vương! - Vương! Đế Thích Thiên chưa kịp mở miệng, ngay từ xa đã lao đến một thân ảnh hồng sắc cùng với vài người phía sau nó, trong ánh mắt cả đám đều lộ vẻ kích động cùng phấn chấn. - Tốt! Nếu tất cả mọi người đều đã tới ta liền có đồ vật đưa cho các ngươi đây. Đế Thích Thiên nhìn thoáng qua đám bộ hạ phát hiện tu vi ai nấy đều có tiến bộ cũng không có gì ngạc nhiên, bọn chúng đều đã có phương pháp tu luyện rồi làm sao còn có thể chậm trễ, bất luận người nào chỉ cần có thời gian đều chăm chỉ vận dụng từng phút từng giây mà tu luyện, mong chờ sớm ngày đả thông toàn bộ kinh mạch. Tuy nhiên dù gì cũng chỉ mới mấy ngày mà thôi, chút tiến bộ này đều là do lúc trước đã tích lũy, còn bây giờ muốn tiến bộ tiếp thì phải trông chờ vào thiên địa linh khí tinh khiết cùng với việc nắm chặt thời gian tu luyện. Đế Thích Thiên lấy túi trữ vật trên người nhanh chóng mở ra ngay lập tức vô số thân thể tu sĩ không ngừng xuất hiện trên mặt đất, chớp mắt đã thành một ngọn núi nhỏ. Cả đám Xích Hỏa vừa nhìn thấy ánh mắt liền lộ vẻ kinh hãi, nghi hoặc nhìn Đế Thích Thiên. - Những tu sĩ này mặc dù đã chết nhưng trong cơ thể chúng vẫn còn đại lượng tinh khí và huyết nhục. Các ngươi mang đi luyện hóa liền hấp thu được tinh khí trong đó đối với các ngươi sẽ có ích lợi rất nhiều. Mỗi người lựa chọn cho mình mấy cỗ rồi nhanh chóng dùng phương pháp luyện hóa huyết thực mà luyện hóa đi, nếu chậm trễ sẽ hao phí hết tinh hoa. Đế Thích Thiên trước giờ chưa từng keo kiệt với thủ hạ của mình, vả lại những người này đều là thủ hạ căn cơ của hắn, đối với hắn càng tận tâm trung thành, hắn có được thu hoạch để đề thăng thực lực thì không lý nào lại không giúp thủ hạ của hắn tăng cường tu vi. - Đa tạ vương. Thật là tốt, thuộc hạ mấy ngày nay luôn cảm giác tốc độ tu luyện chậm chạp quá mức, hiện tại cắn nuốt những thân thể này liền giúp chúng ta nâng cao tu vi trong thời gian ngắn rồi. Bạch Tố Tố hưng phấn nói. Bọn Xích Hỏa cũng hưng phấn liên tục đa tạ Đế Thích Thiên. - Trước khi các ngươi lấy ta còn cần làm một chuyện. Các ngươi lui ra sau bổn vương. Đế Thích Thiên ra lệnh cho đám thủ hạ toàn bộ lui ra phía sau mình. Đôi mắt hổ lấp lóe trong đêm, cả người trong nháy mắt bộc phát một cỗ khí thế duy ngã độc tôn, hướng xung quanh chèn ép. Dưới cỗ khí thế này, ánh mắt đám Xích Hỏa nhìn về Đế Thích Thiên hoàn toàn thay đổi. Mọi người không tự chủ được toàn bộ nằm ép xuống đất giống như trên người bọn hắn bị một ngọn núi lớn đè lên, không dám hó hé, cử động một chút. Bốn phía nổi lên một trận cuồng phong mạnh mẽ. Lúc này, trên trán Đế Thích Thiên xuất hiện một cái ấn ký Tử sắc vương văn, tản mát ra quang mang tử sắc nồng đậm như một ngọn tử diễm kỳ bí, có điều hơi lạ đó chính là bên trong đoàn tử diễm này tựa hồ có vô số hồn phách đang dữ tợn gào thét. Hôm nay mấy ngàn cụ thi thể Đế Thích Thiên thu được toàn bộ hồn phách đều chưa ly thể mà đi, tuy nhiên lúc đó ở Nhất Tuyến Thiên Đế Thích Thiên không muốn bại lộ Tử sắc vương văn của mình, cho nên hắn còn chưa thi triển ra năng lực thiên phú thu lấy hồn phách này mà chờ đến bây giờ, khi đã trở lại Vạn Yêu Cốc mới bắt đầu sử dụng. "Tử sắc vương văn của ta có mối tương quan cùng với các hồn phách, ở bên trong nó còn có thêm một không gian kỳ bí, nếu ta thu toàn bộ hồn phách của mấy ngàn cụ thi thể này vào bên trong đó hẳn là có thể làm cho vương văn phát sinh biến hóa." Đối với cái năng lực thiên phú này, thật ra cho đến bây giờ Đế Thích Thiên vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ lắm, hắn chỉ cảm giác mơ hồ rằng Tử sắc vương văn này tuyệt đối không đơn giản, có một lực lượng thần bí nào đó chỉ là hắn vẫn chưa phát hiện ra thôi. Mà giờ có trong tay mấy ngàn hồn phách, hắn không khỏi mong đợi muốn nhìn xem sự biến hóa của Tử sắc vương văn. Trong lúc Đế Thích Thiên đang suy nghĩ, bên trong vương văn bỗng phát ra một tầng tử quang dày đặc bao phủ lên toàn bộ thi thể trên mặt đất. [/HIDE] Ủng hộ BLH Vì một sân chơi mới, vì một Bàn Long Hội mới :oe76:
Vạn Yêu Chi Tổ Tác giả: Cô độc phiêu lưu Chương 103: Vương Vân Dị Biến Dịch: Irisdl Nguồn: Banlong.us Mời đọc Trong lúc nhất thời, cảnh sắc trước mắt triệt để biến thành một hải dương màu tím, rực rỡ tươi đẹp. Hơn nữa bên trong ánh sáng tím, tựa hồ ẩn chứa một lực lượng thần bí nào đó, lập tức có thể chứng kiến từng đạo từng đạo hư ảnh liên tiếp từ bên trong thân thể bò di ra, những hư ảnh này tựa như hồn phách, chỉ có điều trước mắt những hồn phách này so với hồn phách bình thường cường tráng hơn nhiều. Tuy hư ảo, nhưng lại có thể nhìn ra hình dáng cùng thần thái bọn hắn. Bất quá, những hồn phách đi ra nguyên một đám sắc mặt mang theo thần sắc hoảng sợ cùng e ngại, không ngừng giãy dụa, muốn hướng phía bên ngoài ánh sáng tím đi tới. Trong miệng nhao nhao tiếng gào thét thê lương. - Không muốn, đại vương, ngài đã kết liễu tín mạng bọn ta, xin hãy bỏ qua cho hồn phách chúng ta. - Chúng ta cái gì cũng đều cho ngươi, van cầu ngươi thả chúng ta ly khai. - Đại vương, chỉ cần ngươi buông tha ta, từ nay về sau ta ở bên đại vương, tận tâm phục thị đại vương. - Nhanh thả chúng ta đi, bằng không, cường giả tu tiên giới chúng ta, nhất định sẽ đem Nam Man cách ngươi triệt để huỷ diệt. Khi ánh sáng tím chiếu xuống, tất cả hồn phách đều cảm thấy uy hiếp cường đại, nhao nhao ngươi một lời ta một câu bắt đầu cầu khẩn, có mềm giọng nhờ cậy, có sắc đẹp tương dụ, có đe doạ ác khẩu. Muôn vàn muôn màu, so với người bình thường càng thêm bình thường. - Hừ, khi còn sống không phải đối thủ bổn vương, hiên tại đã chết, biến thành hồn phách, càng thêm không phải đối thủ bồn vương, uy hiếp? Quả thực là chê cười, toàn bộ tiến đến cho ta." Đế Thích Thiên nghe được những lời cầu khẩn kia, đe doạ sở hô, ánh mắt lộ ra thần sẵc khinh miệt, hắn há có thể bông tha cho hồn phách trước mắt, tuy hiện tại như trước không cách nào minh bạch tử sắc vương vân có tác dụng gì, nhưng lại có thể biết, lực lượng vương vân đối đối là cùng hồn phách kết nối cùng một chỗ, hồn phách càng nhiều càng tốt. Vừa mới nói xong, ở bên trong ánh sáng tím phô thiên cái địa, đột nhiên bay ra một mảnh dây nhỏ màu tím dài hẹp, nhanh chón đem những hồn phách buộc chặt, cũng hướng vị trí vương vân kéo qua, cách vương vân càng gần, những hồn phách này nhanh chóng thu nhỏ lại, cơ hồ trong chớp mắt. Nguyên một đám hồn phách, một người nối tiếp một người, liên tục không ngừng hướng Vương vân đi vào. Rầm rầm rầm! Sau khi thu lấy mấy trăm hồn phách, đột nhiên Đế Thích Thiên cảm thấy, vương vân trên trán toé ra liệt quang rực rỡ chưa từng có, một tiếng oanh minh vang lên trong đầu. - Rốt cuộc có biến hoá. Đế thích Thiên cảm giác được, không cần suy nghĩ, như trước lại để cho ánh sáng tím đem hồn phách hướng Vương vân kéo vào, tâm thàn cũng lập tức tiến vào bên trong vương vân. Chỉ thấy, bên trong tử sắc vương vần, thình lình có một cái không gian kỳ dị, khắp nơi tràn ngập tầng tầng chất lỏng màu tím, cùng với ao nước màu tím đồng dang. Rất kỳ diệu, cái ao nước màu tím này không lớn, ngay từ đầu chỉ có thể dung nạp một hai trăm hồn phách, những hồn phách sau khi di vào, đều trực tiếp bị nhiếp đế chính giữa ao. Hồn phách tiến vào ao, ao tím sẽ hiện lên một loại lực lượng thần bí, quán chú đến hồn phách bên trong, đem hồn phách cùng cái ao kết nối cùng một chỗ, dung làm một thể. Ao màu tím vốn không lớn cũng không nhỏ, khi Đế thích Thiên thu lấy hồn phách đưa vào, nhanh chóng khiến ao tím tràn đầy. Trong lúc nhất thời, không gian vương vân xuất hiện biến hoá thần kỳ. Vốn ao tím bên trong đang yên tĩnh, đột nhiên xuất hiện từng mạch nước ngầm mãnh liệt, không ngừng kịch liệt quay cuồng, khi các mạch nước ngầm đụng vào nhau, lập tức có thể kích thích từng đạo sóng màu tím cực lớn ở giữa. Hồn phách đang yên lặng dung hợp với ao tím đột nhiên mãnh liệt mở mắt, trong đôi mắt bắt ra từng đạo hào quang màu tím, thò tay hướng bên trong ao tím, sau đó rút tay về. Bang Bang Boang!!! Tay không cắm vào ao tím, lúc lấy ra trong tay nhiều ra từng kiện từng kiện binh khí ánh sáng tím, những binh khí này có đao, có kiếm, có mâu,..., đều không đồng nhất. Sau khi lấy binh khí về, mấy trăm hồn phách trở nên bất đồng, mang theo khí tức giết chóc cùng lăng lệ ác liệt. Nguyên một đám nhanh hướng tới biên giới ao tím, tại bên ngoài ao tím, là một mảnh khu vực màu tím, vô số tử khí không ngừng lưu động, nhìn không ra bất luận vật thể gì, dị thường quỷ bí. Những hồn phách sau khi tới biên giới ao tím, nguyên một đám tràn ra khí thế lăng lệ ác liệt, huy động binh khí trong tay, đối với tử khí (khí màu tím) bao trùm ao tím nặng nề oanh kích. Những hồn phách ngâm ở bên trong ao tím tựa hồ đã triệt để có cải biến, không chỉ không có hồn phách suy yếu, ngược lại tăng vọt chiến ý cùng sát phạt chi khí. Binh tự oanh kích lên tử khí, lập tức, tử khí ở kịch liệt quay cuồng, từ đó cắt ra đại lượng tử khí, du động hướng ao tím đi vào, ao tím lập tức sinh ra biến hoá không thể tưởng tượng, kịch liệt quay cuồng, phóng ra nồng độ ánh sáng màu tím, hình thành một cái vòng bảo hộ màu tím, lại bởi vì có tử khí tiến vào mà bung ra kịch liệt chấn động, như có sinh mạng, không ngừng hướng bốn phía khuếch trương. Ao tím, lại không ngừng biến lớn. Rầm Rầm Rấm !!! Nguyên lai một đám hồn phách nhanh chóng huy động binh khí trong tay hướng bên ngoài ao tím nặng nề bổ chém xuống, mỗi lần bổ chém, lại có một bộ phận tử khí chia lìa, dung nhập vào ao tím bên trong, mà bản thân ao tím sau khi nhận được tử khí, tựa hồ nhận được năng lượng cực lớn, lại tiếp tục không ngừng hướng ra bên ngoài khuếch trương. Ao tím. Đúng là hấp thu tử khí để phát triển. Bất quá, những hồn phách này cũng không phải là không ngừng nghỉ đánh cắp tử khí bên ngoài, mỗi lần oanh kích, khí thế trên người hồn phách yếu bớt đi một phần, tựa hồ bị hao tổn. Từng cái, chỉ bổ chém ba lươt, liền trở lại bên trong ao tím, một lần nữa nhắm mắt lại, không còn nhúc nhích. Mà Đế Thích Thiên tâm thần đang ở bên trong Tử sắc vương vân biến dị không chú ý bên ngoài. Bên trong Van yêu cốc, xích hoả bọn hắn cả đám trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng ở trên người đại vương. Tại bên trên sơn cốc, một cổ thiên địa linh khí từ bốn phương tám hướng giống như Quyện Điểu nhao nhao hướng sơn cốc bắt đầu hội tụ tới, cơ hồ trong chớp mắt, trên bầu trời biến thành năm màu lưu ly, vô cùng rực rỡ tươi đẹp, hình thành một vòng xoáy cự đại linh khí, linh khí khổng lộ bị vòng xoáy xoay tròn lôi kéo điên cuồng quán chú hướng mặt Đế Thích Thiên đi vào. Không phải nói là hướng về phía tử sắc vương vân trên trán hắn đi vào. Mà tử sắc vương vân, từa hồ như cái động không đáy, mặc kệ có bao nhiêu linh khí, chỉ cần cùng vương vân tiếp xúc, lập tức đều bị kéo vào bên trong vương vân, không chút dư thừa, vô cùng thần kỳ. Cơ hồ trong nháy mắt, tử sắc vương vân đem toàn bộ linh khí trong Vạn Yêu cốc thôn phệ không còn. Nhưng lúc này tâm thần Đế Thích Thiên đang tiến vào trong không gian vương vân hoàn toàn không hề hay biết. Trong không gian vương vân, Đế thích Thiên cũng bị kinh ngạc không nói ra lời. Nhìn thấy tận mắt hồn phách trước kia tiến nhiếp vào ao tím đang cầm binh khí mở ra không gian càng thêm rộng lớn. Được tử khí quán chú, ao tím nhanh chóng bành trướng, sau mấy hơi thở, khi tất cả hồn phách toàn bộ hao tổn gần toàn bộ lực lượng, phản hồi lại trong ao, ao tím quỷ bí lớn thêm gấp mấy lần. Nếu như trước kia ao tím là một toà ao nhỏ mà nói, vậy thì bây giờ có thể xưng là áo tím to lớn. Ao tím khuếch trương, khiến cho đám hồn phách vốn chen chúc, lập tức biến thành trống trải vô cùng, vô số cỗ hồn phách, lần nữa không ngừng tiến vào bên trong ao tím, lặp lại quá trình trước đó. - Tử sắc vương vân không gian quả thật rất thần kỳ, còn có thể tiếp tục khuếch trương, những hồn phách này tựa hồ có thực lực thêm cường hãn. Không thể tưởng tượng nổi, nguyên lai hồn phách không hề có bất kỳ lực lượng nào, vừa đến bên trong ao tím, vậy mà có thể thần kỳ biến hoá như thế, cái này có lẽ không còn gọi là hồn phách, xem bộ dạng chiến đấu hung hãn lúc bão tố, nói là chiến hồn cũng không sai biệt lắm." Đế Thích Thiên không khỏi âm thầm mừng rỡ: Thiên phú năng lực của ta, khẳng định còn có thể tăng lên không gian, tuyệt đối không phải chỉ có công hiệu đơn giản thu lấy hồn phách. Nhất định càng có thêm lực lượng thần diệu." Nhìn vương vân không gian biến hoá, Đế Thích Thiên trong nội tâm nhịn không được cuồng hỉ. Những thứ khác không nói, nếu như có thể đem một chút chiến hồn trong ao tím phóng thích đi ra, tựa hồ sẽ là một trợ lực vô cùng cường đại. Nghĩ đến đây, một lần nữa thăm dò thoáng qua một cái, lại để cho hắn thất vọng chính là, đối với tử sắc vương vân, hắn như trước chỉ có thể sử dụng năng lực nhiếp hồn. Những thứ khác thuỷ chung không cách nào thi triển. Mà ở thời điểm hắn chú ý điến vương vân di biến. Chu ô cũng mang theo một túi trữ vật quay trở về bách hoa cốc. Trong bách hoa cốc, nhiệt độ vừa phải, cơ hồ thích hợp cho tất cả đoá hoa sinh trưởng, quanh năm trăm hoa đua nở, hương hoa bốn dật, phiêu tán trong không khí, lại khiến cho sinh linh bên trong không gian có một loại cảm giác vui vẻ thoải mái. - Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ngươi mau đến xem, Chu nhi mang cái gì trở về." Chim hồng tước phe phẩy hai cánh, sau lưng cái đuôi một màu hoả hồng, rơi xuống bên cửa sổ nhà gỗ, đem cái túi trữ vật ngậm trong miệng để xuống. Đúng là vị thần bí thiếu nữ trong cốc. Thiếu nữ nhìn bộ dạng thần khí chim hồng tước, mẫn môi khẽ cười, nói: Ngươi cái tiểu tinh nghịch, xem ra lại đi gây hoạ." - Không có, Chu nhi mới không có." Chim hồng tước cao cao ngẩng đầu lên, kêu lên: " Tỷ tỷ, lần này ta thế mà cùng Đế ca ca, Mỹ Đỗ Toa tỷ tỷ bọn hắn cùng đi tìm những tu sĩ phiền toái kia, còn đưa bọn hắn khu trục đi ra ngoài rồi, thế nào, đây là một công lao lớn đi à nha. Chu nhi cũng vì Nam Man làm việc." Nói xong, trong mắt tràn đầy thần sắc dương dương đắc ý.
Vạn Yêu Chi Tổ Tác giả: Cô độc phiêu lưu Chương 104: Dục giải hộp báu Dịch: Irisdl Nguồn: Banlong.us Mời đọc - Chu nhi, người có biết hay không, lần này các ngươi liên hợp toàn bộ lực lượng, xác thực một lần hành động tiêu diệt mấy ngàn tu sĩ. Bất quá, các ngươi có nghĩ tới hay không, đến tột cùng sẽ dẫn tới hậu quả gì." Thiếu nữ nhẹ giọng thở ra một hơi, nhìn về phía bầu trời tối tăm mờ mịt, trong ánh mắt toát ra thần thái lo lắng. - Sẽ có hậu quả gì nữa sao, bất quá cùng lắm thì tu tiên giả bọn chúng đánh tới, lại cùng nhau giết là được."Chu nhi non nớt thêm vào, con mắt nháy nháy, nghiêng đầu về phía thiếu nữ. - Lại giết?" Thiếu nữ cười nhẹ lắc đầu, trong ánh mắt mang theo một tia thâm thuý, thì thào nói: Bất quá đồng dạng khác với lần này, chỉ có một ít luyện khí kì tán tu, đến lúc đó, chỉ sợ là trúc cơ tu sĩ, kết đan tu sĩ, có lẽ cả lão quái nguyên anh kỳ cũng đồng dạng xuất hiện, thì Nam man phải có một hồi đại tai nạn rồi." Thanh âm thiếu nữ mang theo một tia tiêu điều. Chư yêu Nam Man cùng tu tiên giới tu sĩ đột nhiên phát sinh đại chiến sự, nàng không có khả năng không biết, hơn nữa, ngay từ đầu, cũng đã suy đoán tới, lại tận mắt thấy qua tình cảnh Đế Thích Thiên bọn hắn tụ hợp trên gò núi. Nếu như muốn ngăn cản mà nói, thiếu nữ thực có sức ngăn cản, bằng thực lực cùng uy vọng của nàng, thực sự không phải chuyện tình khó khăn, cũng không biết xuất phát từ khía cạnh gì, nàng lại không có ra mặt ngăn trở, chỉ trơ mắt nhìn Nam Man Yêu tộc cùng tu tiên giả một phen đại chiến. Kết xuống vô số cừu hận. - Chẳng lẽ tỷ tỷ ngài cũng đánh không thắng?" Chu nhi nghiêng cái đầu nhỏ, nháy mắt, nhìn về phía thiếu nữ. Trong lòng nàng, thiếu nữ trước mắt là cường giả lợi hại nhất. Cho tới nay, Chu nhi chưa từng thấy qua cái gì có thể làm khó được nàng. Thiếu nữ nghe xong, không khỏi lạnh nhạt cười khổ một cái, nói: "Ba năm, nếu trong vòng ba năm, ta có thể vượt qua đệ nhất kiếp, lại khiến cho nội đan được gột rửa, tiến vào yêu đan cảnh giới, có lẽ còn có thể cùng tu tiên giới quần nhau một hai, nếu không, Nam man tương lai không lâu, ắt sẽ có đại hoạ giáng lâm." Kỳ thật, lúc trước đại chiến không phải là nàng cố ý không đi ngăn cản, mà là đến nay không cách nào ly khai khỏi phiến Bách Hoa cốc này, độ kiếp, nàng đang chuẩn bị độ kiếp, cố gắng súc tích lực lượng - bước chuẩn bị sau cùng để độ kiếp. Lại nói tiếp, yêu tu tu hành, so với nhân loại, càng thêm gian nan. Nếu như nói nhân loại tu tiên, hạn chế duy nhất là bản thân tu chất mà nói, cái kia yêu tu cũng không biết khó khăn hơn bao nhiêu lần, từ lúc bắt đầu khai mở linh trí, mỗi một bước đều tràn đầy gian nan. Tu tiên giả chỉ yên lặng tu luyện, có tư chất tốt, có công pháp tốt, bất quá cần đầy đủ thời gian, là có thể từng bước tu luyện đến cảnh giới cao sâu. Hẳn có nguy hiểm, thì cũng chỉ thiên kiếp độ kiếp kỳ mà thôi. Cũng là lần thiên kiếp duy nhất. Mà bản thân yêu tu lại bất đồng, tại lúc hình thành nội đan có hoá hình kiếp, từ lúc kết thành nội đan về sau, lại có cửu trọng thiên kiếp, muốn tiến thêm một bước, nhất định phải trải qua thiên kiếp khảo nghiệm. Mỗi lần trải qua thiên kiếp, đều như đi dạo trước quỷ môn quan một hồi, tuỳ thời có thể bị thiên kiếp oanh thành tro bụi. Hơn nữa, thiên kiếp lần sau so với lần trước càng muốn cường đại hơn nhiều lần. Yêu thú tu hành còn dễ nói, thảo mộc tinh linh thành yêu rồi kết đan càng thêm khó khăn, bởi vì ở đệ nhất kiếp, bọn hắn không cách nào tuỳ ý di động, trước khi biến hoá, sẽ không như những thứ khác chim bay cá nhảy, hoàn toàn có thể hoá ra bộ dáng mình muốn, mà chỉ có thể ngưng tụ thành hình thể, còn bản thể vẫn như cũ cần cắm rễ trong đất, không cách nào đơn giản di động. Duy chỉ có trải qua đệ nhất yêu kiếp tẩy lễ, mới không còn hạn chế như thế nữa. Cho nên, đệ nhất thiên kiếp, đối với thảo mộc tinh linh mà nói, có tầm quan trọng không giống bình thường. - Chu nhi tin tưởng, tỷ tỷ khẳng định có thể vượt qua thiên kiếp, đến lúc đó, có thể tuỳ ý xuất cốc rồi. Những tu tiên giả kia, cũng không phải là đối thủ tỷ tỷ." Chim hồng tước đối với nàng tựa hồ có một loại tư tin mù quáng. Ngữ khí dị thường khẳng định nói. Thiếu nữ cười nhạt một tiếng, không biết vì cái gì, trong đầu hiện lên một đạo thân ảnh, ánh mắt lộ ra thần thái không hiều. - Tốt, thật là lực lượng cường đại! Bên trong Vạn Yêu cốc, trong khi quan sát tử sắc vương vân đang kịch liệt biến hoá, Đế Thích Thiên lần nữa chiếu ánh sáng tím lên ngàn đạo hồn phách trước mắt, liên tục không ngừng có hồn phách xong vào bên trong vương vân, mà mỗi khi một đao hồn phách tiến vào, hắn đều tinh tường cảm giác được, lực lượng vương vân lại tăng thêm một phần. Những hồn phách này tiến vào bên trong ao tím, phảng phất như có vô số cỗ phôi thai đồng dạng đang thai nghén, cùng ao tím dung hợp cùng một chỗ. Đợi đến khi tất cả hồn phách đi vào bên trong, Đế Thích Thiên rõ ràng cảm giác được Vương vân bên trong có sức mạnh vô cùng cường đại, nhưng lại bất đắc dĩ không thể nào khu sử đi ra, không thể không nói là một sự tình cực kì tiếc nuối. - Ngao!!! Khi toàn bộ hồn phách bị nhiếp đến bên trong Vương vân, Đế Thích Thiên không có lập tức thu liễm khí thế bá đạo toàn thân, ngược lại gầm nhẹ một tiếng, thân thể bỗng nhiên bắt đầu kịch liệt bành trướng, "Vù vù vù", sau mấy hơi thở, ở giữa, bốn phía linh khí kịch liệt chấn động, mắt thường có thể nhìn được, thân hổ lập tức nhanh chóng biến lớn. Trong chớp mắt, thân thể hắn khôi phục hoàn toàn, thân hình năm trượng cao lớn khổng lồ. Mở cái miệng lớn dính đầy máu, luyện yêu đỉnh trong yêu phủ trong nháy mắt điên cuồng xoay tròn, bốn phía xung quanh cự đỉnh xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ, một cỗ lực lượng thôn phệ từ trong thân thể hắn tràn ra, hổ khẩu mở ra, lại giống như một cái vòi rồng cự đại. Từng thi thể trên mặt đất như mũi tên nhanh chóng bị cỗ thôn phệ lực trực tiếp kéo vào trong yêu phủ, tiến thẳng vào trong Luyện yêu đỉnh. Luyện yêu đỉnh xác thực không hổ là thiên phẩm yêu phủ có năng lực đặc biệt, vô số cỗ thân thể bị nhiếp tiến vào trong đỉnh, lại không chút nào bị tràn đầy, phảng phất như cái động không đáy. Thoạt nhìn xinh xắn, lại có thể dung thiên nạp địa. Trong nháy mắt, phần lớn đại bộ phận thân thể bị nhiếp vào trong luyện yêu đỉnh, trước mắt chỉ còn hơn chừng trăm cỗ, Đế thích Thiên liền dừng lại, quay đầu nhìn về phía Xích hoả cùng Bái Nguyệt năm người. - Những thân thể này các ngươi năm người mỗi người một phần, sớm mang về cắn nuốt, luyện hoá càng nhanh chỗ tốt càng lớn. Còn có, trong khoảng thời gian này mọi người toàn bộ ở lại trong cốc tiềm tu, nhất định phải trong vòng một năm, tấn chức trở thành yêu thú, tương lai Nam man sẽ có đại biến. Không tu thành yêu thú, đến lúc đó, liền không thể bảo vệ được mệnh mình." Đế thích thiên ngữ khí dị thường thận trọng nói. Từ lúc cùng tu tiên giả chém giết, hắn cũng đã dự liệu qua, mặc kệ sớm muộn gì cũng có ngày như vậy. Hiện tai, tựa phải nắm chắc thời gian, lợi dụng hết thảy những thứ có thể lợi dụng, mau chóng tăng thực lực lên mới là vương đạo. - Đại Vương, hẳn có chuyện phát sinh? Có phải hay không là những tu tiên giả kia?" Xích hoả nghe được vội vàng hỏi thăm, lại lập tức liên tưởng đến tu tiên giả, hai cái ngưu nhãn biến thành một mãng đõ thẫm, mũi thở hỗn hển, phun ra từng điểm hoả tinh. - Vương" Bạch Tố Tố bốn người cũng nhìn về phía hắn. - Những cái này tạm thời các ngươi không cần quản nhiều, nhớ kỹ, nhất định phải chuyên tâm tu luyện, Viên Thiên, hầu nhi tửu nhất định phải nắm chặt thời gian luyện chế, đã có những linh tửu này, trong vòng một năm càng thêm năm chắc có thể cho mọi người cùng nhau tấn chức trở thành yêu thú, nên tuyệt đối không thể có nửa điểm qua loa." Đế thích Thiên cũng không có nói quá nhiều phỏng đoán tương lai, chỉ là trong lòng đại khái mà thôi. Viên Thiên gãi gãi đầu, kêu lên: " Vương xin yên tâm, hiện tại tài liệu hầu nhi tửu đã toàn bộ bỏ vào rồi, đợi hai ngày nữa, toàn bộ tài liệu sẽ cùng dung hợp một chỗ, thuộc hạ lại bỏ vào rượu quả đặc biệt làm rượu dẫn, chỉ cần mấy tháng nữa, linh tữu có thể đặt ở trước mặt Vương." Hầu Nhi tữu không chỉ cần các loại hoa cỏ, trăm quả, dược liệu các loại,...còn cần thứ trọng yếu nhất, chính là rượu quả. Lại nói rựợu quả này đồng dạng là một loại trái cây kì lạ, khi cắn nát vỏ, bên trong chảy ra tương quả mang theo mùi rượu tinh khiết đậm đặc, dị thường đặc biệt, người bình thường ăn một quả, tuyệt đối say tới ba ngày ba đêm. Dư vị vô cùng. Nếu như không có loại rượu quả đặc biệt này, tuyệt đối không thể sản xuất ra linh tửu tinh khiết như Hầu Nhi tửu. - Tốt!" Đế thích Thiên cũng mừng thầm, gật gật đầu. Có hầu nhi tửu mà nói, tuyệt đối sẽ làm cho toàn bộ Vạn Yêu cốc thực lực tăng lên. Dựa theo phân phó, Xích hoả năm người lựa chọn một phần thân thể, nhao nhao một hồi rồi mỗi người trở về chỗ ở chính mình, muốn nhanh chóng luyện hoá những thân thể tu sĩ, miễn cho lựu lượng thân thể vì thời gian mà xói mòn. Đế Thích Thiên cũng quay về động phủ của mình, nằm xấp lên lớp da lông mềm mại bên dưới. Trước mặt hiện ra túi trữ vật hào quang loé lên, khâm thiên bảo hộp thình lình xuất hiện trước người. Hình đồ bên trên hộp báu đã hoàn thành được một phần nhỏ, cùng địa phương khác trên bảo hạp bất đồng, phát ra quang vận màu sắc rực rỡ. - Nam man lần này sẽ có một đoạn thời gian ngắn ngủi bình yên, ta cũng đã đại khái khám phá ra quy luật hình đồ bên trên Khâm Thiên Bảo hạp, chỉ cần một tháng thời gian, tuyệt đối có thể đem hình đồ giải mở hoàn toàn. Hộp báu thần bí như thế, bên trong khẳng định cấu giấu vật báu không bình thường. Nói không chừng đối với tu luyện của ta có thể có đại tác dụng. Đé Thích Thiên ánh mắt nhìn hộp báu, mang theo một tia kiên định khác thường. Hình đồ xác thực độ khó rất cao, trong khoảng thời gian này, hắn một mực không ngừng suy diễn trong đầu, đã đại khái có mạch suy nghĩ, nếu không phải những ngày này không có rỗi rỗi mà nói, hắn đã sớm muốn tĩnh tâm đem hình đồ giải mở. Hộp báu thần bí, bảo vật trong hộp báu thần bí, đối với hắn mà nói có sức hấp dẫn tuyệt đối. Hiện tại mọi việc đều ổn thoả, hắn cũng làm ra quyết định, nhất định bỏ thời gian đem hộp báu mở ra, vạch trần bí mật trong hộp báu.