Chương 18: Đại Vẫn Thạch Thuật Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc "Thật có lỗi, thời đại thay đổi." Tần Giác thay đổi họng súng, nhắm ngay Tiêu Diễm. "Không! Không cần!" Thấy thế, Tiêu Diễm quá sợ hãi, ngay cả Lâm Động cũng bị trọng thương, đổi thành hắn tự nhiên cũng không ngoại lệ. Ngoài dự liệu là, Tần Giác vậy mà không có nổ súng, mà là mở miệng nói: "Các ngươi tới làm gì?" Nghe vậy, Tiêu Diễm vô ý thức nhìn về phía Lưu Phong cách đó không xa. Lưu Phong sắc mặt biến hóa, cắn răng nhẹ gật đầu. Được sự cho phép của Tiêu Diễm nên hắn lập tức đáp: "Chúng ta đến để ám sát cao tầng của Huyền Ất Sơn." "Ai phái các ngươi đến?" Tần Giác lại hỏi. "Cái này... Ta không thể nói cho ngươi." Tiêu Diễm do dự lắc đầu. Lời còn chưa dứt, một luồng ánh sáng màu vàng lại hiện ra, Tiêu Diễm cũng theo đó mà ngã xuống, hắc thước trong tay bị cắt thành hai đoạn, cắm trên mặt đất. "Đến phiên ngươi." Tần Giác nhìn về phía Lưu Phong. "Tinh môn! Là Tinh môn phái chúng ta tới!" Lưu Phong vội vàng nói. Tuy rằng trong giới sát thủ có quy định, tuyệt đối không được bại lộ thân phận của đối phương, nhưng bây giờ tính mạng là quan trọng, Lưu Phong đã không quản được nhiều như vậy, hắn không muốn chết ở chỗ này! Lưu Phong thực sự khó mà tin được, một thiếu niên nhìn qua chỉ có mười mấy tuổi lại lợi hại như thế, còn có món vũ khí kia trong tay, vì sao chưa hề gặp qua? "Phốc." Kim quang hiện lên, Lưu Phong miệng phun máu tươi và ngã trên mặt đất. "Ta đã trả lời ngươi, vì sao..." Lưu Phong hấp hối, thần sắc tràn ngập không cam lòng. "Ta có đáp ứng ngươi không bắn súng sao?" Tần Giác nhếch miệng. Lưu Phong: "..." Oanh! Một tiếng súng cuối cùng vang lên, ba người hoàn toàn biến mất khỏi thế giới, ngay cả tro cốt cũng không còn. Cho đến nay, ba người nổi danh trong giới sát thủ những năm gần đây đã bị xoá sổ, thậm chí bọn hắn còn chưa kịp chấp hành nhiệm vụ, còn chưa thấy được dáng dấp của cao tầng Huyền Ất Sơn ra sao. "Tinh môn..." Giải quyết xong ba tên sát thủ không may này, Tần Giác ánh mắt lấp lóe, sát ý nghiêm nghị. Không ngờ Tinh môn ngoài mặt im lặng, mà bên trong lại âm thầm phái sát thủ ám sát cao tầng của Huyền Ất Sơn, may mà ba tên sát thủ này từ dưới sườn đồi bò lên, lại trùng hợp gặp hắn, nếu không đêm nay Huyền Ất Sơn đã chịu tổn thất nặng nề. Chính diện giao chiến, những sát thủ này có lẽ không phải đối thủ của cao tầng Huyền Ất Sơn, nhưng nếu là đánh lén có lẽ sẽ thành công, dù sao nơi này là sơn môn Huyền Ất Sơn, phần lớn mọi người đều buông lỏng cảnh giác, không khẩn trương như vậy. "Haizz, quả nhiên là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng." Tần Giác thở dài, có chút đau đầu. Mặc dù hắn không thích tìm phiền toái, nhưng luôn có phiền phức tìm tới, chuyện này rất bất đắc dĩ. "Bất quá cái đồ chơi này vẫn còn dùng rất tốt." Hắn vừa rồi chỉ đốt sáng lên hai phần mười phù văn đã có thể nhẹ nhàng làm bị thương giả Địa giai, nếu như đốt sáng toàn bộ, chỉ sợ dù cho có đối phó với cường giả Thiên giai cũng không có vấn đề gì, với lại chỉ cần linh lực hắn sung túc thì có thể phát xạ vô hạn, cho đến khi kẻ địch chết mới thôi. "Được rồi, trước tiên đi ngủ đã." Ngáp một cái, Tần Giác thu hồi AK-47, chuẩn bị trở về phòng đi ngủ, lúc đầu hắn còn có chút ngủ không được, nhưng khi hoạt động một chút thì đã buồn ngủ. Về phần Tinh môn, trong lòng hắn đã kết án tử hình rồi, nếu như Tinh môn không có phái ra sát thủ ám sát cao tầng Huyền Ất Sơn thì có lẽ Tần Giác sẽ quan sát một đoạn thời gian, nhưng hiện tại đã hoàn toàn không cần thiết. Hắn không thể chấp nhận người khác động thủ với người bên cạnh hắn. Ngay lúc Tần Giác tiến vào viện lạc đột nhiên một luồng ánh sáng từ trên bầu trời chiếu xuống chói cả mắt. ... Tinh môn, Thiên Điện Giờ phút này hình như toàn bộ cao tầng của Tinh môn đều tụ tập ở chỗ này, ngay cả những người ngồi ở ngoại vi ngoài cùng tu vi cũng đạt tới Địa giai, nhưng mà ngồi ở chủ vị thì là một ông lão với khí tức yếu ớt, sắc mặt nhợt nhạt. Hắn chính là Tống Vân môn chủ của Tinh môn, so với nửa tháng trước, giờ phút này Tống Vân như già đi mấy chục tuổi. Nửa tháng trước, Tống Vân ở chủ điện tu luyện Dẫn Tinh Đại Pháp, kết quả không nghĩ tới đột nhiên bị một viên thiên thạch không biết từ nơi nào bay tới đập trúng, ngay cả người có thực lực Thiên giai đỉnh phong như Tống Vân Thiên cũng bị thương nặng, cho tới bây giờ vẫn không có khỏi hẳn. Lần này Tinh môn sở dĩ ra giá cao thuê sát thủ ám sát cao tầng Huyền Ất Sơn, chính là bởi vì thương thế Tống Vân quá nặng, trong thời gian ngắn không cách nào tham chiến, chỉ có thể làm suy yếu thực lực của Huyền Ất Sơn. "Môn chủ, đã qua lâu như vậy, sao ba tên sát thủ kia vẫn chưa truyền tin tức đến?" Chấp pháp trưởng lão Tôn Đình mắt nhìn về phía chân trời trắng xoá, nhịn không được mở miệng nói. "Ta làm sao biết?" Tống Vân lạnh hừ một tiếng. Thực ra Tống Vân cũng rất khó hiểu, dựa vào thực lực của ba tên sát thủ kia, cho dù nhiệm vụ thất bại, cũng không có khả năng cả chạy trốn cũng không có, chẳng lẽ bọn hắn bởi vì sợ đắc tội Huyền Ất Sơn, trực tiếp bỏ chạy? Hiện tại chỉ có thể giải thích như thế. "Kiệt kiệt kiệt, Tống môn chủ, làm gì phiền toái như vậy, ngài có thể suất lĩnh tất cả võ giả đánh lên sơn môn Huyền Ất Sơn, trực tiếp đem bọn hắn diệt đi." Người nói chuyện là một nam tử trẻ tuổi, hai đầu lông mày cùng Ngụy trưởng lão trước đó có ba phần tương tự, nhưng thân hình gầy yếu hơn nhiều, trông như bị cái gì đó khoét rỗng. Nếu như Tần Giác ở chỗ này, nhất định sẽ hỏi hắn tại sao bọn phản diện đều cười như vậy, chỉ sợ những người không biết sẽ tưởng rằng là sinh vật biến dị. "Ngụy công tử, không là ta không muốn, mà là hiện tại ta đang bị thương, tùy tiện tiến công ngược lại sẽ cho Huyền Ất Sơn cơ hội." Tống Vân cười khổ nói. Đối với vị nam tử đến từ Ngụy gia này, Tống Vân có chút bất đắc dĩ, vì mình đắc tội không nổi. "Tốt, vậy cũng chỉ có thể chờ Tống môn chủ khôi phục thương thế." Nam tử trẻ tuổi thờ ơ nhún vai: "Đúng, chuyện Ngụy Bình bị giết ta đã báo cáo cho gia tộc, rất nhanh gia tộc sẽ phái cường giả đến giúp đỡ." "Ngụy công tử chuyện này là thật?" Tôn Đình mừng rỡ, nói. Các cao tầng của Tinh môn mặt cũng lộ vẻ vui mừng, mong mỏi cùng trông mong, dù sao Tinh môn cùng Huyền Ất Sơn tranh đấu nhiều năm và rất rõ ràng thực lực của mình, song phương cơ bản tương xứng, chân chính đánh nhau thì cũng lưỡng bại câu thương. Nhưng nếu là Ngụy gia nhúng tay, như vậy tình thế hoàn toàn thay đổi, nhất là bây giờ Huyền Ất Sơn rất có thể còn một vị cường giả Thiên giai đang ẩn nấp. "Ha ha, Ngụy gia chúng ta đã đáp ứng giúp các ngươi tiêu diệt Huyền Ất Sơn và trở thành thế lực mạnh nhất của phiến khu vực này thì tuyệt đối sẽ không nuốt lời." Nam tử trẻ tuổi ngạo nghễ nói. Thân là dòng chính của Ngụy gia, một trong bảy đại gia tộc, nên nam tử trẻ tuổi rất có phân lượng. "Vậy thì đa tạ Ngụy công tử cùng Ngụy gia." Trên khuôn mặt già nua của Tống Vân lộ ra vẻ tươi cười, chỉ cần tiêu diệt hết Huyền Ất Sơn, như vậy phiến khu vực này không còn có người cùng bọn hắn tranh đoạt tài nguyên tu luyện, thậm chí về sau có thể lợi dụng tầng quan hệ này với Ngụy gia không ngừng lớn mạnh. Đương nhiên, theo những gì nam tử trẻ tuổi nói trước đó, Ngụy gia cũng không phải là trợ giúp Tinh môn vô điều kiện, đại giới là Tinh môn nhất định phải trở thành thế lực phụ thuộc Ngụy gia, nhưng chuyện này đối với Tống Vân căn bản không thành vấn đề. "Đã như vậy, Tống môn chủ, ta cáo từ trước." Nói xong câu nói này, nam tử trẻ tuổi đứng dậy đi ra khỏi Thiên Điện. "n? Đó là cái gì?" Vừa rời khỏi Thiên Điện không bao xa, nam tử trẻ tuổi liền vô ý thức ngẩng đầu, sau đó hắn liền thấy một tia sáng khổng lồ từ trên trời giáng xuống! Không! Đó là một viên thiên thạch! Ầm ầm! Trong chốc lát, thiên thạch rơi xuống, Thiên Điện kiên cố gần như tan rã trong nháy mắt, theo sau chính là sóng xung kích hủy thiên diệt địa!
Chương 19: Bàn Về Tống Vân Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc Này, các ngươi nghe được tin gì chưa?" "Gì thế?" "Tinh môn bị một viên thiên thạch đập trúng rồi." "Cắt... việc này qua nữa tháng rồi, có người nào không biết đâu." "Không phải nữa tháng trước, mà buổi sáng hôm nay, Tinh môn lại bị một viên thiên thạch lớn hơn đập trúng!" "Thật hay giả thế?" "Đương nhiên là thật, môn chủ của Tinh môn đã ngã xuống tại chỗ mà, hơn nữa cả ngọn núi đều bị sang bằng thành bình địa rồi, trên mặt đất, các môn khách cấp cao gần như bị diệt hết!" "Cái gì? Nghiêm trọng tới như vậy sao?" "..." Những cuộc nói chuyện kiểu như thế về nơi đó được phủ rộng ở những nơi khác, gây ra một cuộc sống to gió lớn. Ban đầu, Tinh môn tuyên chiến với Huyền Ất Sơn, mọi người đang chuẩn bị xem kịch, thế mà kết cục lại phát sinh ra việc này, môn chủ cùng với các cao tầng của Tinh môn đã mất thế thì đánh làm sao với Huyền Ất Sơn đây? "Trời phẫn nộ, đây chính là trời phẫn nộ!" Một cụ già chống quải trượng nói. Hai lần liên tục bị thiên thạch đập trúng, với lại mỗi lần đều đập trúng môn chủ Tinh môn, e là mọi người sẽ không nhịn được mà nghĩ theo hướng khác, chưa kể nơi đây là cái thế giới võ đạo vi tôn, vốn không tồn tại việc nói chuyện mê tín. "Môn chủ của Tinh môn phải làm một việc gì táng tận lương tâm lắm đây!" "Hừ! Tôi nói rồi, tại sao Tinh môn lại tuyên chiến với Huyền Ất Sơn, khẳng định trong đó có vấn đề!" "Chết tốt! Chết thì tốt! hahaha!" Trong lúc mọi người còn đang xúc động, bàn luận sôi nổi thì cũng rất nhiều người có thái độ cười trên nỗi đau của ngươi khác, hận không thể làm cho Tinh môn biến mất. Dù sao Tinh Môn cùng Huyền Ất Sơn cũng là hai tông môn võ đạo nằm trong phạm vi mấy ngàn dặm trở lại lại đây, khó tránh khỏi sẽ bị lấy ra so sánh, trong đó Tinh môn có tiếng là đi khắp nơi cướp đoạt tài nguyên tu luyện, chèn ép võ giả bình thường, đã từng vô duyên vô cớ đi tiêu diệt mấy cái thế gia khác, gây nên không ít sự tức giận cho nhiều người. Không giống với Huyền Ất Sơn, Huyền Ất Sơn mặc dù không được cho là uy nghiêm hùng vĩ nhưng trước giờ không động thủ đối với các võ giả bình thường, lại còn thường xuyên còn giúp đỡ người dân xung quanh tiêu diệt yêu thú, vì thế được âm thầm gọi là "Thánh sơn." Ngày thường, Tinh môn luôn cao cao tại thượng, những người này tất nhiên không dám nói gì, hiện tại Tinh môn nguyên khí đã tận, lại muốn tuyên chiến với Huyền Ất Sơn, bọn họ sao có thể không muốn giẫm một chân vào? Thậm chí còn chưa tới một ngày, đã có người bắt đầu kể chuyện: "Hôm nay ta sẽ kể về việc Tống Vân bị mười nam nhân vạm vỡ xx." "Nói về tên Tống Vân này, một ngày nọ bị mười nam nhân cường tráng kéo tới bên trong vũng bùn nhão mà đánh, còn cho hắn ăn phân, hắn ăn rất ngon lành...." Vào lúc này nếu môn chủ của Tinh môn 'Tống Vân' còn sống, hắn nhất định sẽ khóc lớn nói ta đây việc gì cũng không có làm. Tóm lại bất luận là như thế nào đi nữa, bởi vì một viên thiên thạch này, làm nguyên khí của Tinh môn đã thương tổn, người mạnh nhất như Tống Vân cũng chết tại chỗ, phó chưởng môn thì trọng thương, chỉ còn sót lại mấy vị trưởng lão yếu tay yếu chân, mất đi sức chiến đấu, không khoa trương chút nào nếu như nói Tinh môn bây giờ không còn sức chống lại Huyền Ất Sơn. Nhận được tin này, ban đầu Bạch Nghiệp có chút sững sờ, sau đó chợt ngửa mặt lên cười to tiếng: "Dẫn Tinh Đại Pháp, hahaha, vì một cái Dẫn Tinh Đại Pháp, Tống lão quái, cuối cùng ngươi tự mình đùa tới chết rồi, hahahah!" Không chỉ có Bạch Nghiệp mà trên dưới Huyền Ất Sơn cũng vô cùng cao hứng không ngậm được mồm, đến cả mấy vị trưởng lão mày nhăn nhó nay cũng ý cười đầy mặt. Ai mà ngờ tới được, đang lúc bọn họ bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, chuẩn bị nghênh đón sự công kích của liên minh Tinh môn với Ngụy gia, thì đột nhiên Tinh môn xong đời. Mà nay Tinh môn đã mất đi sức chiến đấu, thử hỏi Ngụy gia còn giúp bọn hắn nữa hay sao? "Hahaha, để ăn mừng chuyện này, hôm nay ta phá lệ sẽ thưởng cho mỗi người các ngươi một viên đan dược do ta tự luyện." Tiếng cười đột ngột dừng lại. "Nhân tiện, ta phải nhanh thông báo chuyện này cho sư đệ biết." Bạch Nghiệp vô cừng cao hứng chạy ra khỏi đại điện, chỉ còn lại đám cao tầng của Huyền Ất Sơn đứng đó. Không bao lâu sao, Bạch Nghiệp đã tới sườn đồi nơi Tần Giác ở, từ xa hắn đã thấy Tần Giác đang ngồi trên tảng đá uống rượu. "Sư đệ! Sư đệ!" Bạch Nghiệp lớn tiếng gọi. Nghe được tiếng gọi, Tần Giác nghi hoặc quay đầu lại, ngay lập tức đề cao cảnh giác: "Huynh muốn làm gì?" "Việc kia là do đệ làm sao?" Bạch Nghiệp nói ngay vào chuyện chính. Người khác có lẽ không rõ ràng nhưng Bạch Nghiệp lại rõ hơn ai hết, trừ phi là Tần Giác trong bóng tối động tay động chân, nếu không sẽ không có khả năng trùng hợp như thế, đây cũng là lý do hắn tìm tới Tần Giác. "Việc gì?" Tần Giác mờ mịt hỏi. "Thiên thạch." Bạch Nghiệp khẽ mỉm cười, không cần nói nhiều cũng biết. Tần Giác lập tức giật mình: "Đúng là ta làm." Tối qua trước khi đi ngủ, Tần Giác phát động thuật Đại Vẫn Thạch khóa chặt lấy môn chủ Tinh môn là Tống Vân, nhưng không ngờ tới lại quấn vào các cao tầng khác, kết quả là dẫn tới việc các cao tầng khác của Tinh môn bị tiêu diệt gần hết. Tuy nhiên, Tần Giác không lấy làm áy náy về nó, vì dù sao cũng do Tinh môn muốn khiêu chiến với Huyền Ất Sơn, Tần Giác không trực tiếp san bằng Tinh môn đã xem như thủ hạ lưu tình rồi. Sau khi suy nghĩ một chút, Tần Giác lại bổ sung: "Đúng rồi, tối qua Tinh môn có phái sát thủ tới." "Cái gì? Sát thủ?" Bạch Nghiệp kinh hãi, hắn hoàn toàn không biết việc này. "Ba bọn địa giai sâu kiến bị ta sẵn tay giết rồi." Tần Giác thuận miệng nói, như thể chuyện đó chẳng ý nghĩa gì với hắn. "Địa giai?" Bạch Nghiệp nhíu mày suy tư: "Chẳng lẽ là ba người kia?" "Sư huynh biết bọn hắn?" Tần Giác kinh ngạc. "Uh... Đã từng nghe đến, có phải trong số họ có người dùng vũ khí là thước không?" Bạch Nghiệp ngập ngừng hỏi. Tần Giác có chút trầm ngâm gì đó rồi đó: "Không sai, còn có một người dùng vật giống như ngân châm." "Quả nhiên là bọn hắn!" Bạch Nghiệp nghiến răng nghiến lợi nói: " Sát thủ nổi tiếng những năm gần đây chính là ba người họ, không nghĩ tới bọn hắn dám ám sát người của Huyền Ất Sơn ta, thật là không biết sống chết!" Lưu Phong, Tiêu Diềm, Lâm Đông, là tổ hợp sát thủ nổi tiếng trong mấy năm gần đây, rất nhiều người chết trong tay họ mà không biết vì sao, cũng không thiếu những địa giai khác. Ba người bọn họ chui vào Huyền Ất Sơn với mục tiêu rất rõ ràng, may là bị Tần Giác gặp được, nếu không hậu quả khó mà lường được. "Sư đệ, lần này may mắn có đệ, nếu không huynh thật không biết nên làm thế nào." Chuyển dời cuộc trò chuyện, Bạch Nghiệp cười híp mắt, thêm cái vẻ mặt ti tiện, nhất thời làm Tần Giác rùng mình. "Dừng lại đi, nếu huynh ứng chiến, có phải sẽ lôi ta vào không?" Tần Giác không biết nói gì, không ai biết rõ tính cách sư huynh hắn hơn hắn, không nắm chắc mục đích, từ trước tới nay hắn sẽ không tùy tiện xuất thủ. "Haha, không hổ là sư đệ của ta, cái gì cũng không gạt được đệ." Bạch Nghiệp xấu hổ xoa đôi bàn tay, cười: "Có thù lao là những bình rượu ủ trăm năm trong hầm rượu của ta, ngươi thấy sao?" "Thật sao?" Người hờ hững như Tần Giác đột nhiên sáng mắt lên, lôi ra cái biểu cảm hứng khởi. Ngày thường, sư huynh của hắn ngoài việc tu luyện, còn có sở thích tự mình thu thập luyện chế linh tửu, linh tửu trong nhẫn trữ vật của Tần Giác đều do Bạch Nghiệp cho hắn, tuy nhiên với cái hầm rượu tư nhân kia thì Bạch Nghiệp chưa lần nào cho hắn đặc chân vào, Tần giác đã thèm muốn nó từ lâu, không ngờ lần này Bạch Nghiệp lại hào phóng như thế. "Đương nhiên!" Bạch Nghiệp gật đầu thề son sắt. Lời còn chưa dứt, Tần Giác đã biến mất, thì ra là thẳng tới hầm rượu rồi. Thấy thế, Bạch Nghiệp sửng sốt rồi chợt vội vàng hô to: "Chờ một chút! Huynh còn chưa nói xong đâu! Đệ chỉ có thể ở bên trong một ngày thôi! Không phải! Là nửa ngày!"