FULL  Tu Chân Vô Địch Sư Thúc Tổ - Cửu Thứ Tuyệt

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Chương 16: Tuyên Chiến
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Nhìn khẩu súng trong tay toàn thân trắng bạc, đường cong mịn màng, Tần Giác lâm vào trầm mặc.

    Đây cũng là kiện vũ khí đầu tiên chân chính vượt thời đại.

    Sự kết hợp giữa khoa học kỹ thuật và linh lực.

    Thứ mà Tần Giác tạo ra là một khẩu AK-47, nhưng so với trí nhớ kiếp trước thì AK-47 này có một sự thay đổi rất lớn đó là không có băng đạn, cũng không có đạn, hoàn toàn chỉ là một bộ vỏ.

    Tuy nhiên, sau khi Tần Giác phác thảo phù văn cho nó thì cái khẩu ‘AK-47’ này đã hoàn toàn biến đổi, bước vào phạm trù Linh khí.

    Bởi vì đây là lần đầu tiên phác thảo phù văn, cho nên Tần Giác dùng linh lực phác hoạ ra phù văn tương đối khá đơn giản, chỉ có sức mạnh thuần túy, nếu như là một luyện khí sư chuyên nghiệp thậm chí có thể thêm các thuộc tính khác nhau vào phù văn, để tăng cường uy lực, do đó trong Linh Ương Giới, địa vị của luyện khí sư thường rất cao.

    "Thử trước một chút đi rồi nói."

    Tần Giác nâng 'AK-47' lên nhắm ngay vào một khối đá dưới sườn đồi, cả hai mặc dù cách xa nhau hơn ngàn mét, nhưng cái khẩu 'AK-47' này được điều khiển bởi linh lực, vì vậy không cần lo lắng về vấn đề tầm bắn.

    Ngay lúc ban đầu Tần Giác muốn thử xem giới hạn của khẩu súng này tới đâu, nhưng nghĩ lại, nếu uy lực của nó quá lớn, không cẩn thận sẽ vô tình làm nổ tung Huyền Ất Sơn, thế là đành phải hạ thấp linh lực của mình xuống.

    Trên thân súng đường vân màu bạc nhanh chóng được thắp sáng lên, rực rỡ sáng chói mắt, nhưng chỉ khoảng một phần mười.

    Phun.

    Một quả cầu ánh sáng màu vàng được bắn ra, trong nháy mắt đập trúng vào hòn đá dưới sườn đồi.

    Ầm ầm!

    Với một tiếng ồn điếc tai nhức óc vang lên, cả khối đá biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là một cái hố to với đường kính mười mét, hù dọa làm cho vô số loài chim bay đi.

    Đây là trong tình huống cách xa nhau ngàn mét, nếu như trăm mét hoặc là gần hơn e là một kích toàn lực của cường giả Địa giai cũng không hơn cái này, đây chỉ là đang đốt sáng lên một phần mười của đường vân màu bạc, nếu toàn bộ được thắp sáng, chỉ sợ uy lực không thua cường giả Thiên giai thông thường, thậm chí còn siêu việt hơn Thiên giai.

    "Uy lực được."

    Tần Giác có chút hài lòng.

    Mặc dù so với bản thân hắn, điểm sức mạnh hủy diệt này căn bản không đáng nhắc tới, nhưng nó đủ để đối phó với võ giả cấp thấp, dù sao nơi này cũng không có võ giả lợi hại nào cả.

    Ách... Không đúng, nghiêm ngặt trên ý nghĩa mà nói thì toàn bộ Linh Ương Giới cũng không có võ giả nào mạnh cả.

    Chí ít theo Tần Giác là như thế.

    Điều quan trọng nhất là để chế tạo ra khẩu AK-47 thì vật liệu rất phổ biến, nếu chúng được giao cho các luyện khí, bọn họ có thể phác hoạ ra các loại thuộc tính khác của phù văn, nhưng lại không bao giờ có được uy lực khổng lồ như thế.

    "A, không sai biệt lắm đến giờ đi ngủ rồi."

    Duỗi lưng một cái, Tần Giác cất AK-47 đi, rồi sau đó xoay người trở về phòng đi ngủ.

    Phải mất hơn nửa ngày, lại đọc rất nhiều sách luyện khí cuối cùng mới chế tạo ra cái khẩu AK-47 này, giờ phút này Tần Giác chỉ muốn tranh thủ thời gian đi ngủ, hắn không muốn bởi vì làm việc quá độ mà phải thức đêm dẫn đến rụng tóc.

    Ngày hôm sau, Huyền Ất Sơn chấn động.

    Trải qua mấy ngày yên lặng, Tinh môn rốt cục không thể cầm cự thêm được nữa, chính thức tuyên chiến với Huyền Ất Sơn!

    Tin tức vừa ra, lập tức gây nên sóng to gió lớn.

    'Bùm'

    Bạch Nghiệp một tay đập vào lan can, trên thành lan can lập tức hiện ra một dấu tay có thể thấy rõ ràng.

    "Quá kiêu ngạo!"

    Bạch Nghiệp tức miệng mắng to:

    " Chuyện về Hắc Sâm Lâm ta còn chưa tìm bọn hắn tính sổ đâu, mà bọn hắn lại dám tuyên chiến với Huyền Ất Sơn của ta!"

    "Ách... Sư phụ, chúng ta sẽ chiến đấu chứ?"

    Trương Kỷ Trần cẩn thận từng li từng tí dò hỏi.

    Là một đại đệ tử của Bạch Nghiệp, Trương Kỷ Trần tu luyện sớm đã đạt tới Địa giai, thân đã là trưởng lão, loại trường hợp này đương nhiên sẽ không vắng mặt.

    Tuy nhiên bởi vì thời gian trước hắn bị ép buộc ăn đan dược do Bạch Nghiệp luyện chế, dẫn đến hắn ngồi xổm trong nhà cầu liên tục hai ngày hai đêm, cho tới bây giờ vẫn không thấy nhẹ nhõm.

    "Đúng vậy a, sư phụ, chúng ta sẽ ứng chiến ra sao?"

    Võ Anh ở bên cạnh phụ hoạ theo.

    So với Trương Kỷ Trần, giờ phút này Võ Anh càng thêm thê thảm, cả người trông như đang suy sụp, những ai không biết còn tưởng rằng hắn làm XX quá nhiều.

    "Nói nhảm! Đương nhiên là phải chiến rồi!"

    Bạch Nghiệp dựng râu trừng mắt hô to:

    "Huyền Ất Sơn chúng ta đã khi nào sợ hãi người khác?"

    "Thế nhưng... phía sau Tinh môn còn có Ngụy gia hỗ trợ."

    Lúc này, đại trưởng lão vẫn chưa có mở miệng nói.

    Hắn là cường giả Thiên giai mạnh thứ hai ở Huyền Ất Sơn, thuộc thế hệ cùng với Bạch Nghiệp, có uy tín rất cao, chỉ đứng sau Bạch Nghiệp tại Huyền Ất Sơn.

    "Ngụy gia? Ngụy gia ở Diêu Quang thành?"

    Bạch Nghiệp ngạc nhiên.

    Đạo sư cùng Trương Nhạc vừa trở về từ phần đường Hắc Sâm Lâm đã báo cáo chi tiết về tình hình của Tinh môn để tấn công, bao gồm cả chuyện của Ngụy trưởng lão.

    Nếu như chỉ là Tinh môn, Huyền Ất Sơn có lẽ không sợ, nhưng lại có thêm Ngụy gia tham gia vào, Huyền Ất Sơn về cơ bản không có cơ hội chiến thắng.

    Dù sao, Ngụy gia là một trong bảy đại gia tộc, có cường giả cấp bậc Chí Tôn, Thiên giai đông đảo, muốn hủy diệt một lực lượng nhỏ như Huyền Ất Sơn thật đơn giản dễ như trở bàn tay.

    "Tần Giác giết chết người của Ngụy gia tộc, Ngụy gia khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ. '

    Đại trưởng lão trầm giọng nói.

    "Chờ một chút!"

    Bạch Nghiệp đột nhiên ngắt lời đại trưởng lão:

    "Lão Vương, mặc dù ta ít đọc sách, nhưng ngươi không nên gạt ta, rõ ràng là tên ngớ ngẩn đó của Ngụy gia dẫn đầu võ giả Tinh môn đánh lén phân đường của Huyền Ất Sơn trước nên mới bị giết, chẳng lẽ Tần Giác chỉ khoanh tay đứng nhìn?"

    "Với lại Ngụy gia đã trợ giúp Tinh môn đánh lén phân đường Huyền Ất Sơn của chúng ta, nếu như không giết tên ngu ngốc kia, chẳng lẽ Ngụy gia có thể sẽ bỏ qua cho chúng ta?"

    "Chuyện này..."

    Đại trưởng lão há to miệng, á khẩu không trả lời được.

    "Sư phụ nói không sai, Tinh môn hiển nhiên đã sớm cấu kết với Ngụy gia, muốn gây bất lợi cho chúng ta!"

    Trương Kỷ Trần nói ngay.

    Mặc dù người sư thúc kia tuổi còn rất trẻ, không đáng tin, nhưng hai người bọn họ đã cùng uống rượu, ăn thịt giao tình với nhau, lúc này hắn tự nhiên muốn giúp Tần Giác nói chuyện.

    Hơn nữa, nếu như không có Tần Giác, chỉ sợ tất cả đệ tử mới cùng các võ giả ở phân đường đều đã chết tại Hắc Sâm Lâm, mà bọn họ còn không biết chút nào.

    "Này."

    Đại trưởng lão thở dài, không cần phải nhiều lời nữa.

    "Yên tâm đi, lão Vương, đó không phải chỉ là một Tinh môn sao, có gì mà phải sợ."

    Bạch Nghiệp an ủi.

    Đại trưởng lão: "..."

    Hắn đột nhiên cực kỳ hối hận vì lúc trước đề cử Bạch Nghiệp làm chưởng môn, nếu như trời cao có thể cho hắn một cơ hội nữa, hắn tuyệt đối tự đề cử chính mình!

    Lúc trước hai người bọn họ vốn cạnh tranh vị trí chưởng môn, mà đại trưởng lão chỉ đề cử Bạch Nghiệp là phép lịch sự, kết quả lại không nghĩ rằng Bạch Nghiệp chẳng biết xấu hổ mà tiếp nhận!

    Sau đó Bạch Nghiệp liền thuận lý trở thành chưởng môn!

    Thấy đại trưởng lão vẫn như cũ, mặt mài sầu bi nhăn nhó, Bạch Nghiệp dứt khoát lựa chọn cách phớt lờ, phân phó ra lệnh:

    "Truyền hiệu lệnh, ứng chiến!"

    "Vâng!"

    Võ Anh lập tức dẫn đường, nhưng vừa mới đứng lên thì hai chân mềm nhũn, xém chút nữa thì té quỵ xuống dưới đất.

    "Hừm, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi phải cố gắng tu luyện, ngươi xem ngươi đi. Đi đường cũng không ổn."

    Bạch Nghiệp chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thôi.

    "..."

    Giờ phút này Võ Anh rốt cuộc cũng hiểu rõ cái gì gọi là khóc không ra nước mắt, nếu như không phải ngươi cho ta ăn cái gì 'Đại Lực Hoàn'kia, liệu ta có biến thành như vậy không?

    Đáng tiếc, ai bảo Bạch Nghiệp là sư phụ của hắn? Võ Anh chỉ có thể giả bộ như không nghe thấy gì, thành thành thật thật rời khỏi đại điện.

    Đưa mắt nhìn Võ Anh rời đi, Bạch Nghiệp quay đầu nhìn về phía sườn đồi, thì thầm:

    "Sư đệ, lần này tất cả nhờ vào ngươi."

    Hắn biết rõ thực lực của Tần Giác, nếu như Ngụy gia thật lựa chọn cách nhúng tay vào, như vậy chỉ có Tần Giác mới có thể giải quyết nguy cơ này.

    .

    Huyền Ất Sơn cùng Tinh môn mặc dù chỉ là hai thế lực nhỏ không đáng chú ý ở Nam cảnh, nhưng dù sao cũng là tông môn võ đạo, nhất cử nhất động đều nhận được sự chú ý.

    Ngay sau đó, trong phạm vi ngàn dặm tất cả mọi người đều biết tin tức Huyền Ất Sơn và Tinh môn khai chiến!
     
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Chương 17: Xin Lỗi, Thời Thế Đã Thay Đổi
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Đêm đó, bầu trời đầy sao, trăng trong như đĩa bạc.

    Đã ba ngày trôi qua kể từ khi Tinh môn tuyên chiến với Huyền Ất Sơn, song phương tạm thời không có bất cứ cuộc giao phong đối đầu nào, mà Ngụy gia cũng không có đi ra khỏi hậu phương, hết thảy thật giống như không có chuyện gì xảy ra.

    Rất nhiều người thậm chí bắt đầu hoài nghi tính xác thực của tin tức này.

    Hô.

    Một cơn gió thổi qua, dưới núi Huyền Ất Sơn lặng lẽ không một tiếng động đột nhiên xuất hiện ba bóng dáng màu đen, bọn họ ẩn nấp trong bóng tối, nếu như không nhìn kỹ thì cơ hồ rất khó phát hiện ra.

    "Nơi này chính là Huyền Ất Sơn sao?"

    Người áo đen cầm đầu thấp giọng nói.

    "Lão đại, chúng ta đi vào đi."

    Người áo đen bên trái vừa chuẩn bị khởi hành, lại bị 'Lão đại' đưa tay ngăn cản:

    "Ngu xuẩn, chúng ta là sát thủ, không phải chiến sĩ, sao có thể đi cửa chính? Nếu có trận pháp ở đó, không phải sẽ chết chắc sao."

    "Vậy làm sao bây giờ?"

    "Đi theo ta."

    Nói xong, người áo đen cầm đầu liền đi về hướng phía sau Huyền Ất Sơn, còn lại hai người kia thấy thế, lập tức theo sát đằng sau.

    Ba người rất mau chóng tới phía sau Huyền Ất Sơn, nơi này là một sườn đồi, cao tới hơn ngàn mét, cơ hồ gần như không có bất kỳ chỗ nào để tựa vào leo lên, ngay cả một võ giả Huyền giai cũng không có cách leo lên được.

    "Theo kinh nghiệm nhiều năm của ta, nơi này khẳng định là nơi phòng thủ lỏng lẻo nhất, chúng ta hãy đi từ nơi này."

    Người áo đen cầm đầu nói ra.

    "Lão đại thực thông minh, nơi này dốc đứng như thế, người của Huyền Ất Sơn tuyệt đối không nghĩ ra chúng ta có thể đi từ nơi này để lẻn vào ám sát bọn chúng, ha ha ha."

    "Không hổ là lão đại!"

    Được hai tiểu đệ tán dương, người áo đen cầm đầu rất hưởng thụ:

    "Hãy cẩn thận một chút cho ta, làm xong chuyện này thì sẽ có được ngân phiếu chúng ta liền thu tay lại, rõ chưa?"

    "Đã rõ!" Hai người liên tục gật đầu.

    Kỳ thật nhiệm vụ ám sát cao tầng Huyền Ất Sơn lần này Lưu Phong vốn không nguyện ý làm, bởi vì nó quá mạo hiểm, một khi thất bại sẽ cùng một lúc đắc tội với hai thế lực, nhưng Tinh môn thực sự đã cho quá nhiều.

    Hắn đã nghĩ xong kế hoạch, sau khi giết hết các cao tầng của Huyền Ất Sơn sẽ lập tức chạy trốn đi nơi khác, bằng thực lực của ba huynh đệ bọn họ, nếu như không làm được sát thủ, thì cũng có thể tạo ra một phương thế giới.

    "Rất tốt."

    Lưu Phong hài lòng nhẹ gật đầu, sau đó đặt tay ở trên vách đá, nhanh chóng trèo lên như là thạch sùng.

    "Lão đại, chúng ta vì sao không bay thẳng lên?"

    Một trong những tiểu đệ nhịn không được hỏi thẳng.

    Cả ba người bọn hắn đều là võ giả Địa giai, mặc dù sườn đồi có cao hơn ngàn mét, nhưng muốn bay lên cũng không khó.

    "Đồ ngốc! Chúng ta đến đây là để ám sát cao tầng của Huyền Ất Sơn, nếu tiêu hao quá nhiều linh lực thì làm sao có thể động thủ nữa?"

    Một tiểu đệ khác lên tiếng mắng.

    "Ách... Cũng đúng."

    Nếu như giờ phút này có người ngoài ở đây, nhất định sẽ bị phát hiện ra ba hắc y nhân, bởi vì bọn họ chính là bộ ba sát thủ nổi danh nhất trong những năm gần đây, lão đại Lưu Phong, lão nhị Tiêu Diễm, lão tam Lâm Động!

    Ba người họ từ trước đến nay vẫn duy trì tính ổn định, chuẩn xác, nổi tiếng hung ác, ám sát qua vô số võ giả cấp cao, được khen ngợi rộng rãi trong ngành, có thể nói là như mặt trời giữa trưa, lần này nhiệm vụ của bọn họ là giúp Tinh môn ám sát cao thủ của Huyền Ất Sơn, chỉ cần thành công giết chết được ba vị võ giả Địa giai trở lên, thì có thể nhận được thù lao vô cùng phong phú.

    Đương nhiên, Tinh môn làm như vậy là vì muốn trước khi khai chiến làm suy yếu thực lực Huyền Ất Sơn, giảm bớt thương vong, dù sao, mặc dù Ngụy gia giúp bọn họ, nhưng cũng sẽ không quan tâm tới những mất mát tổn thất đó.

    Lưu Phong có thực lực cao nhất trong ba người, đã đạt tới hậu kỳ của Địa giai, bởi vậy nên có tốc độ nhanh nhất, không bao lâu đã leo lên đến đỉnh sườn đồi, nhưng Lưu Phong ngay lập tức chấn kinh, hắn vừa mới nhảy lên, liền thấy cách đó không xa trên tảng đá có một người ngồi đấy, dọa hắn xém chút rơi xuống!

    Chết tiệt, tại sao chỗ này cũng có người ở đây? !

    May mà Lưu Phong bình tĩnh lại, phát hiện người ngồi ở trên tảng đá chỉ là một thiếu niên, lập tức nhẹ nhàng thở ra.

    Một thiếu niên, giống như là bắt đầu luyện tập trong bụng mẹ, cao nhất chắc cũng chỉ đạt tới Huyền giai, căn bản không đủ sợ.

    Lúc này, Tiêu Diễm cùng Lâm Động lần lượt leo lên, nhìn thấy một bóng dáng trên tảng đá đều giật mình, nhưng rất nhanh cảm thấy nhẹ nhõm thở ra như Lưu Phong.

    Bốn người không nói lên lời, bầu không khí có vẻ hơi khó xử.

    "Các ngươi là ai, tới nơi này làm gì?"

    Thiếu niên dẫn đầu phá vỡ sự im lặng, giọng nói không chút bối rối.

    Ba người Lưu Phong nhìn nhau, nhịn không được cười xùy, thật đúng là nghé con mới đẻ không sợ cọp.

    "Tiểu tử, muốn trách thì trách ngươi xui xẻo, đêm canh ba không ngủ, chạy tới nơi này tìm cái chết."

    Nói xong, trong tay Lâm Động đột nhiên xuất hiện một ngân châm, tiện tay vung ra, trong nháy mắt hóa thành mũi sắc nhọn bắn về phía thiếu niên.

    Nhưng mà thiếu niên giống như không nhìn thấy chiêu tấn công của Lâm Động, ngẩng đầu nhìn bầu trời, thở dài:

    "Mây đen gió lớn, vừa vặn thích hợp để giết người."

    Ban đầu Tần Giác chỉ là do ngủ không được nên đi ra ngoài thư giãn một chút, kết quả không nghĩ tới hắn lại đụng phải ba vị khách không mời mà đến, hơn nữa nhìn tình huống này, ba người kia hiển nhiên là những kẻ không tốt, nói không chừng là sát thủ của Tinh môn phái tới.

    Huh!

    Một giây sau, ngân châm do Lâm Động vung ra lập tức biến mất trong không khí, thiếu niên vẫn bình yên vô sự ngồi tại chỗ.

    "Chuyện gì đã xảy ra?"

    Lâm Động hoảng sợ.

    "Không đúng, chẳng lẽ cao nhân gần đây sao?"

    Lưu Phong cảnh giác nói.

    Lời vừa nói ra, Tiêu Diễm bên cạnh lập tức từ trong nhẫn chứa đồ lấy ra vũ khí, một cây thước đen như mực.

    "Ai! Đi ra!"

    Tiêu Diễm phẫn nộ quát.

    Bốp!

    "Lão đại, sao ngươi đánh ta?"

    Tiêu Diễm ôm đầu, buồn bực nói.

    "Đồ ngốc! Nơi này chính là Huyền Ất Sơn, ngươi gọi lớn tiếng như vậy không muốn sống nữa à?" Lưu Phong lạnh lùng nói.

    Tiêu Diễm khẽ giật mình, vội vàng ngậm miệng lại.

    "Lão tam, ngươi bắn chệch hắn rồi có phải hay không?"

    Xác định chung quanh không có bất kỳ linh lực nào, Lưu Phong nhịn không được cau mày nói.

    "Không thể nào!"

    Lâm Động kiên định lắc đầu, nhưng nghĩ lại, nếu như không phải bắn chệch, ngân châm làm sao có thể biến mất được?

    "Nếu không phải, ta thử lại lần nữa?"

    Lâm Động ngập ngừng hỏi.

    "..."

    "Yên tâm đi lão đại, lần này tuyệt đối sẽ không thất thủ nữa!"

    Lâm Động quyết đoán nói.

    Để cho an toàn, Lâm Động lần này trực tiếp vung ra mười mấy cái ngân châm, đồng thời chia ra làm các hướng khác nhau bắn về phía Tần Giác, phong kín tất cả đường lui, Lâm Động tin rằng võ giả Huyền giai này chắc chắn phải chết!

    Quỷ dị thay, ngân châm lại bị biến mất khỏi không khí một lần nữa sau khi lại gần thiếu niên kia, ngay cả một thằng ngốc cũng có thể nhìn thấy vấn đề xảy ra xuất hiện từ trên người thiếu niên kia.

    Cùng lúc đó, cánh tay phải thiếu niên khẽ nâng lên, trong tay đột nhiên có một vài binh khí kỳ lạ, nhắm ngay vào ba người họ.

    "Đó là cái gì?"

    Lưu Phong bỗng nhiên có một dự cảm chẳng lành.

    "Phốc."

    Trước khi Lưu Phong có thể phản ứng lại, một tia sáng ánh vàng phóng tới, trong nháy mắt đánh trúng trên người Lâm Động!

    Bùm!

    Linh lực kinh khủng đã quét ra, nhấc lên cả bụi bặm cùng ánh lửa làm lóa cả mắt, ở trong màn đêm lộ ra trông đặc biệt lộng lẫy.

    May mà Lưu Phong ở bên cạnh kịp thời chống cự bằng linh lực, nhưng vẫn bị sóng xung kích đẩy bay ra ngoài, mặt khác, Tiêu Diễm cũng giống như thế.

    Khi ánh lửa cùng khói bụi tan đi, chỉ thấy quần áo Lâm Động tả tơi quỳ trên mặt đất, đầu tóc đã bị đốt thành tro bụi, ngực thì xuất hiện một vết máu cháy đen, to bằng nắm đấm, cơ hồ xuyên qua toàn bộ thân thể, đây là hắn đã dùng linh lực triệt tiêu phần lớn uy lực dưới tình huống này rồi đó.

    "Phốc!"

    Phun ra một ngụm máu tươi, sau đó Lâm Động nằm trên mặt đất, trọng thương sắp chết!

    "Đây là... Đây là vũ khí gì?"

    Lưu Phong ngẩn ra, chỉ cảm thấy cổ họng vô cùng khô khan, nỗi sợ hãi mà lâu rồi hắn không cảm nhận được trong một thời gian dài dần dần xông lên đầu.

    Trên tảng đá, Tần Giác chậm rãi đứng lên, lạnh nhạt nói:

    "Thật xin lỗi, thời thế đã thay đổi rồi."
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.