FULL  HOT  Tiên Hiệp  Đô Thị Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường - Full - Tâm Tại Lưu Lãng

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. firequest

    firequest Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    31/3/14
    Bài viết:
    5
    Được thích:
    5
    Re: [Đô thị] Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường - Tâm Tại Lưu Lãng

    Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
    Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng

    Chương 248: Niềm vui bất ngờ

    Dịch giả: Hóng Heart
    Biên Dịch: Hóng Heart
    Nguồn: 4vn.eu




    Sau khi hội diễn văn nghệ chấm dứt, hội học sinh sẽ lập bình chọn trên diễn đàn trường học. Bình thường thì đến hôm sau là có kết quả. Mặc dù hiện tại mọi người đều cho rằng tiết mục của Đường Kim và Tiếu Thiền sẽ giành giải nhất. Nhưng Hàn Tuyết Nhu cũng không nói sai, hiện giờ còn chưa có kết quả chính thức, nàng còn chưa thua.

    - Cưng à, ngoan cố cũng không có lợi ích gì đâu.
    Hiện giờ Đường Kim rất vui vẻ, cho dù Hàn Tuyết Nhu không nhận thua, đến ngay mai vẫn phải nhận. Hắn thật sự cũng không quá vội vàng nhặt món bảo bối này về đâu.

    - Em muốn nghẹn chết sắc lang nhà anh. Tối nay cũng không cho anh như ý đâu!
    Hàn Tuyết Nhu một lần nữa xem thường:
    - Buông ra, em muốn trở về ký túc xá.

    - Cưng à, anh nghe nói phòng trăng mật khách sạn Thiên Kiêu có bồn tắm matxa đó. Em có muốn thử một chút không?
    Đường Kim cũng không buông Hàn Tuyết Nhu, mà lại cười hì hì hỏi.

    - Hừ, em muốn báo cảnh sát, nói anh muốn dụ dỗ trẻ vị thành niên.
    Hàn Tuyết Nhu kiều hừ một tiếng:
    - Đúng rồi, em còn nhớ số của chị Thanh. Em trực tiếp nói cho chị ấy biết.

    Đường Kim cười hì hì:
    - Cưng à, tối mai là em có thể chính thức biến thành thiếu nữ trưởng thành rồi.

    Hàn Tuyết Nhu đỏ bừng mặt:
    - Sắc lang, không để ý tới anh nữa. Em về ký túc xá thật đây.

    Giãy nhẹ ra, Hàn Tuyết Nhu thoát khỏi ngực Đường Kim, sau đó chạy về phía ký túc xá nữ. Đến cửa ký túc xá, Hàn Tuyết Nhu đột nhiên xoay người, hô về phía Đường Kim:
    - Nói cho anh biết một chuyện nha, ngày mai em phải về ăn tết trung thu với ông bà!

    Lưu lại một chuỗi tiếng cười như chuông bạc, Hàn Tuyết Nhu chạy vào ký túc xá. Mà Đường Kim thoáng cái lại buồn bực, bạn gái này muốn trốn nợ a!

    - Ngày mai có nên canh chừng cô nàng không ta?
    Đường Kim bắt đầu suy tính vấn đề này.

    - Đường Kim.
    Thanh âm nhu hòa động lòng người quen thuộc truyền từ sau lưng tới.

    Đường Kim vội vàng xoay người, lộ ra nụ cười sáng lạn:
    - Chị Khinh Vũ, chị còn chưa về sao? Trễ như vậy rồi, có cần em đưa chị về không?

    - Vô sự hiến ân cần, đúng là sắc lang!
    Đón lời tất nhiên là Tần Thủy Dao. Hiện giờ nàng vẫn mặc trang phục lãnh diễm khêu gợi.

    - Bé ngốc, đừng quên chúng ta đã đánh cuộc!
    Đường Kim cười hì hì với Tần Thủy Dao.

    - Lưu manh!
    Tần Thủy Dao trợn mắt nhìn Đường Kim một cái, sau đó kéo Tần Khinh Vũ:
    - Mẹ, chúng ta về thôi, con mệt quá!

    Đi cùng Tần Thủy Dao và Tần Khinh Vũ tất nhiên còn có Liễu Nguyệt. Chờ các nàng đi hơn mười mét, Đường Kim lại la lên:
    - Nè, bé ngốc, tối nay cậu xinh lắm.

    - Nói nhảm, tối nào tôi chả xinh!
    Tần Thủy Dao cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước.

    Nhìn các nàng đi xa, Đường Kim lại làu bàu:
    - Nếu chị Khinh Vũ mà mặc giống bé ngốc, khẳng định hấp dẫn hơn.

    Một đám người lao ra khỏi lễ đường, đi đầu chính là Tiếu Thiền. Hiện giờ nàng đã thành ngôi sao chói mắt nhất Ninh Sơn Nhị Trung. Mà không biết ai nhìn thấy Đường Kim, hô to một tiếng:
    - Đường Kim ở bên kia!

    Cho nên, một đám người đi theo Tiếu Thiền, chạy sang bên này.

    - Rất nhiều cá sấu tới đây, chuồn là thượng sách a!
    Đường Kim vừa thấy không ổn là xoay người bỏ chạy. Nháy mắt đã biến mất.

    Đường Kim trở về chỗ ở, lại cảm khái lần nữa. Quả nhiên bán thân không bán nghệ mới là tốt nhất a. Làm xiếc là có hậu quả như bây giờ, sẽ có một đám cá sấu hâm mộ. Mà bán thân thì đơn giản hơn, chỉ bán cho mỹ nữ là được rồi.

    Trời đã tối, Đường Kim vào phòng ngủ, trực tiếp ngồi xuống luyện công.

    Vừa qua nửa đêm, điện thoại của Đường Kim đột nhiên vang lên.

    Cầm qua điện thoại nhìn một chút, Đường Kim lại có chút kinh ngạc, là Hàn Tuyết Nhu gọi tới.

    - Cưng à, em muốn trả nợ trước hay sao?
    Đường Kim lập tức nhận điện thoại, cười hì hì hỏi.

    - Nghĩ hay nhỉ!
    Đầu bên kia, giọng nói của Hàn Tuyết Nhu rõ ràng là làm nũng:
    - Nè, ba ba đột nhiên gọi điện, nói có chuyện gấp, bảo em lập tức tới khách sạn tìm ổng.

    - Trễ vậy rồi, còn bảo em tới làm gì?
    Đường Kim có chút buồn bực, hiện tại cũng hơn mười hai giờ rồi.

    - Em biết sao được? Ba nói muốn nói trực tiếp nha. Tóm lại là em phải đi, nhưng muộn như vậy rồi, em không dám đi một mình. Anh đi cùng em có được không?
    Giọng nói Hàn Tuyết Nhu hết sức kiều mỵ.

    - À, được rồi. Anh chờ em trước cửa ký túc xá nữ.
    Đường Kim không do dự mà đáp ứng. Bạn gái xinh đẹp ra ngoài muộn như vậy, hắn cũng không yên lòng a.

    - Dạ, em chờ anh dưới lầu nha!
    Hàn Tuyết Nhu cúp điện thoại.

    Đường Kim đứng dậy ra khỏi cửa, nhanh chóng tới trước ký túc xá nữ. Hàn Tuyết Nhu cũng đi ra cùng một lúc, hiện tại nàng đã đổi lại quần áo bình thường, là bộ đồ cao bồi, nhưng vẫn xinh đẹp gợi cảm như cũ.

    - Cha em sao lại ở khách sạn?
    Đường Kim rất tự nhiên ôm eo Hàn Tuyết Nhu, thuận miệng hỏi một câu.

    - Em cũng không rõ.
    Hàn Tuyết Nhu chu miệng:
    - Đừng hỏi nữa, dù sau chút nữa cũng biết mà.

    Đường Kim nghĩ thấy cũng đúng, không hỏi lại nữa. Sau đó, hai người lái Ferrari rời khỏi Ninh Sơn Nhị Trung, đi tới khách sạn Thiên Kiêu.

    Không đến mười phút, hai người đã tới nơi, sau đó dắt tay nhau vào khách sạn.

    - Anh đứng ở thang máy chờ một chút, em đi hỏi xem ba ở phòng nào. Lúc nãy trong điện thoại không nghe rõ.
    Hàn Tuyết Nhu nói một câu, đi về phía tiếp tân.

    Đường Kim cũng không để ý, ấn một cái vào thang máy. Chờ đến khi Hàn Tuyết Nhu, thang máy cũng vừa lúc mở ra, hai người vào trong, Hàn Tuyết Nhu ấn thẳng vào lầu 13.

    Thang máy nhanh chóng lên tầng 13, Hàn Tuyết Nhu ôm cánh tay Đường Kim, cước bộ đột nhiên chậm lại một chút. Nhưng rất nhanh, nàng lại khôi phục bình thường, nàng quan sát số phòng bên một dãy, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng 1314 ở cuối hành lang.

    - 1314? Số phòng này không tệ a.
    Đường Kim thuận miệng nói một câu.

    Hàn Tuyết Nhu nhìn Đường Kim một cái, không gõ cửa, mà trực tiếp lấy chìa khóa từ trong túi ra. Mở cửa phòng, sau đó kéo hắn vào trong.

    Đóng cửa lại, nhìn lướt qua gian phòng, Đường Kim có chút buồn bực:
    - Cưng à, cha em đâu? Hình như không có ai ở đây mà!

    - Ngu ngốc!
    Hàn Tuyết Nhu xem thường hắn một cách kiều mỵ. Nàng tháo giày, giẫm lên thảm, đi vào bên trong.

    - Rõ ràng anh thông minh lắm mà.
    Đường Kim cảm thấy vô tội:
    - Cha em không ở đây mà!

    Hàn Tuyết Nhu quay đầu, vẫn kiều mỵ xem thường hắn như thế:
    - Còn nói mình thông minh. Anh rất hy vọng ba em ở đây sao?

    Đường Kim ngẩn ngơ, lại nhìn kỹ gian phòng. Rốt cuộc hắn cũng phát hiện, đây không phải phòng bình thường, mà là một phòng trăng mật được bố trí tương đối ấm cúng. Quét mắt về phía phòng tắm, bên trong không phải là cái bồn tắm matxa hay sao?

    Nghĩ đến lời mình nói với Hàn Tuyết Nhu một giờ trước, lại liên tưởng tới số phòng 1314 này. Đột nhiên hắn hiểu được, căn bản Hàn Tuyết Nhu cũng không phải tới đây gặp cha, nàng chỉ cho hắn một niềm vui bất ngờ mà thôi.



     
    Thiên thủ tu la thích bài này.
  2. firequest

    firequest Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    31/3/14
    Bài viết:
    5
    Được thích:
    5
    Re: [Đô thị] Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường - Tâm Tại Lưu Lãng

    Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
    Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng

    Chương 249: Đã đủ thẳng thắn chưa?

    Dịch giả: Hóng Heart
    Biên Dịch: Hóng Heart
    Nguồn: 4vn.eu




    Đường Kim hiểu ra, ánh mắt nhìn Hàn Tuyết Nhu trở nên nóng bỏng dị thường.

    Ánh mắt cháy bỏng của hắn làm khuôn mặt Hàn Tuyết Nhu hơi đỏ lên. Nàng biết, rốt cuộc Đường Kim cũng hiểu dụng ý của nàng. Ném cho hắn một ánh mắt kiều mỵ, sau đó đi vào giường lớn trong phòng.

    Một giây sau, Hàn Tuyết Nhu cảm thấy cái eo nhỏ bị siết chặt, Đường Kim đã ôm nàng từ phía sau, mà một cái tay khác của hắn lại càng mau lẹ trèo lên chiếm hữu cái thứ gồ lên trước ngực nàng.

    Thân thể vốn đã mềm mại của Hàn Tuyết Nhu lại càng mềm hơn, còn có chút lửa nóng bùng cháy. Bé gái hay trưởng thành sớm, mà thân thể Hàn Tuyết Nhu lại càng là như thế. Mặc dù mới mười sáu tuổi, nhưng thân thể của nàng đã trổ mã đến không chê vào đâu được.

    - Cưng à, có muốn biến từ C thành D không?
    Đường Kim vừa đùa nghịch bộ vị kia của Hàn Tuyết Nhu vừa cười hì hì bên tai nàng:
    - Em ngoan hiền như vậy, anh nên tặng em một chút phần thường.

    - Không cần đâu.
    Hàn Tuyết Nhu khẽ thở gấp:
    - Khi còn bé em luyện thể dụng dụng cụ, sau này lớn lên cao quá, không thể tập nữa nên đổi sang thể dục nhịp điệu. Nhưng bây giờ chỗ đó quá lớn, mẹ nói như vậy không thích hợp tập luyện nghệ thuật thân thể.

    - Không cần luyện, sau này em chỉ cần biểu diễn cho anh là được, yêu cầu của anh thấp lắm.
    Đường Kim cười hì hì, một tay đã bơi vào bên trong áo của nàng.

    Đúng lúc Đường Kim sắp trực tiếp leo lên vùng đất mộng mơ kia, Hàn Tuyết Nhu đột nhiên lại dùng sức giãy ra, nàng nhẹ nhàng nhảy lên giường, sau đó mới xoay người nhìn hắn, cười kiều mỵ một tiếng:
    - Nè, không phải anh muốn thử bồn tắm matxa ở đây sao? Anh đi tắm trước đã!

    - Cưng à, tắm cùng nhau đi!
    Đôi mắt nóng rực của Đường Kim nhìn Hàn Tuyết Nhu.

    - Không được, anh đi trước!
    Hàn Tuyết Nhu rất kiên quyết.

    - Được rồi.
    Đường Kim có chút tiếc hận, nhưng không kiên trì nữa. Nhanh chóng vào phòng tắm, nhưng hắn lại không hưởng thụ bồn tắm matxa, chỉ tùy tiện tắm rửa rồi mặc đồ ra ngoài.

    Hàn Tuyết Nhu có chút sững sờ:
    - Ế, sao nhanh vậy?

    - Cưng à, tới lượt em rồi.
    Đường Kim cười hì hì nói:
    - Muốn anh ôm em vào bồn tắm không?

    - Không cần!
    Hàn Tuyết Nhu nhảy xuống giường, chạy vào phòng tắm, đóng cửa lại. Vẫn còn lo lắng Đường Kim lẻn vào, đặc biệt nói một tiếng:
    - Nè, cấm anh vào nha! Anh mà vào là em không để ý tới anh nữa đó.

    Đường Kim đang định chui vào, vừa nghe nói vậy thì cũng chỉ đành nhịn xuống. Không chỉ vì cái nhỏ mất cái lớn, cũng giống như vừa rồi hắn không vì hưởng thụ bồn tắm matxa mà trễ nải việc hưởng thụ bạn gái xinh đẹp vậy.

    Đường Kim dựa vào cái giường lớn kia, bắt đầu nóng ruột chờ mong. Hàn Tuyết Nhu tắm thật lâu, không biết nàng ở bên trong hưởng thụ matxa hay là đấu tranh tư tưởng. Tóm lại, Đường Kim cảm thấy qua rất lâu, phòng tắm mới mở cửa. Sau đó, tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, vài giây sau, Hàn Tuyết Nhu chỉ bọc một cái khăn tắm xuất hiện ở cửa, giây lát đã đánh sâu vào thị giác của Đường Kim.

    Mái tóc ướt nhẹp tùy ý xõa xuống, trên mặt hình như còn bọt nước chưa khô, giống như phù dung dưới sương, trong thanh thuần lại có một chút cuồng dã.

    Cặp đùi đẹp trắng nõn, mảnh khảnh và thon dài không được khăn tắm bao bọc hoàn toàn, da thịt trắng như tuyết, khuôn mặt xinh đẹp, giờ khắc này đều mang tới hấp dẫn cực lớn với Đường Kim. Nhưng hắn cũng không động đậy, bởi Hàn Tuyết Nhu đang từ từ tới bên hắn, nhanh chóng nhảy lên giường:

    - Ê, Đường Kim, em nói rõ ràng một việc trước.
    Ánh mắt Hàn Tuyết Nhu lại càng thêm kiều mỵ, mọng nước, giống như có thể nhỏ mật bất cứ lúc nào.

    - Cưng à, em nên gọi là chồng nha.
    Đường Kim cười hì hì một tiếng.

    - Em không thèm gọi anh là chồng!
    Hàn Tuyết Nhu kiều hừ một tiếng:
    - Em nói cho anh biết, mặc dù em và anh đánh cuộc, nhưng bây giờ còn chưa có kết quả. Cho nên em cũng chưa bại bởi anh. Nói cách khác, bây giờ em có làm cái gì cũng không liên quan tới đánh cuộc. Em làm như vậy chỉ là vì em thích thế, anh rõ chưa?

    - Vô cùng rõ.
    Đường Kim cười rạng rỡ:
    - Cưng à, anh cảm thấy chúng ta nên thẳng thắn một chút. Em không cảm thấy, giữa chúng ta bây giờ có rất nhiều thứ vướng víu sao?

    Hàn Tuyết Nhu nhẹ nhàng buông khăn tắm, làm nó chậm rãi chảy xuống. Nàng nhìn Đường Kim:
    - Bây giờ đủ thẳng thắn chưa?

    - Đủ trơn, đủ trắng... (Giải thích chút, thẳng thắn = thản bạch, thản = trơn, bạch = trắng. Hỏi: thản bạch chưa, Đáp: đủ thản, đủ bạch)
    Đường Kim lẩm bẩm tự nói, ánh mắt trở nên nóng bỏng dị thường. Nhưng hắn rất nhanh không nói được nữa, bởi Hàn Tuyết Nhu đã chủ động chặn miệng hắn lại.

    Trong nháy mắt, Đường Kim đã dung nhập vào một thế giới mộng ảo. Buổi tối nay nhất định là một đêm không ngủ, Hàn Tuyết Nhu cũng vậy. Hai nam nữ trẻ tuổi không chút kinh nghiệm nào, bằng vào bản năng của loài người cùng sự tò mò, lại đi nghiên cứu cấu tạo thân thể đối phương. Tính tò mò của loài người làm họ không ngừng "tiến sâu", thăm dò sự huyền bí và vĩ đại của nhân tính. Mà thành quả nghiên cứu một đêm này cũng tương đối lớn, rốt cuộc thiếu niên vĩ đại đã biến hình thành siêu nhân... à nhầm, người đàn ông vĩ đại. Mà thiếu nữ xinh đẹp như nụ hoa, cuối cùng cũng đã nở rộ trong tối nay, hoàn thành sự chuyển biến lớn nhất trong cuộc đời nàng.

    - Người đàn ông vĩ đại không thể thiếu nhân tính. Rốt cuộc anh cũng có nhân tính rồi.
    Sáng sớm, Đường Kim thỏa mãn tự lẩm bẩm. Sau đó nhìn Hàn Tuyết Nhu đang rúc trong ngực:
    - Da thịt như tuyết, thân thể mềm mại. Cưng à, em đúng là người cũng như tên a. Anh nên gọi em là Tuyết Tuyết hay Nhu Nhu đây? Không bằng gọi Tiểu Tuyết Tuyết, hay Tiểu Nhu Nhu nhá?

    - Anh đừng buồn nôn nữa.
    Hàn Tuyết Nhu cũng chưa ngủ, mắt vẫn nhắm lại, giọng nói mệt mỏi, càng thêm mấy phần kiều mỵ:
    - Anh gọi tên em là được, nếu không gọi là Tiểu Nhu. Cái gì Tuyết Tuyết Nhu Nhu kia, nghe nổi cả da gà!

    - Hay là gọi Tuyết Nhu nha.
    Đường Kim suy nghĩ một chút:
    - Cưng à, chỉ có xưng hô như thế mới thực sự thể hiện ưu điểm của em a.

    - Được rồi, em mệt lắm, ngủ trước đã. Không cho nghịch người em nữa.
    Hàn Tuyết Nhu vừa nói, thanh âm vừa nhỏ dần, sau đó thực sự ngủ say.

    Làm nghiên cứu cũng hao thể lực, đặc biệt là nghiên cứu thân thể thế này. Hàn Tuyết Nhu mệt mỏi như thế cũng không kỳ lạ. Trên thực tế, Đường Kim cũng thấy hơi rã rời, cho nên hắn cũng nhanh chóng ôm Hàn Tuyết Nhu rồi ngủ say.

    Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Đường Kim và Hàn Tuyết Nhu gần như cùng tỉnh dậy. Bởi vì điện thoại của cả hai cùng vang, sau đó hai người chia ra tìm điện thoại, nghe máy.

    - Ê, ai vậy?
    Đường Kim ngáp một cái.

    - Cậu là ai? Cậu làm gì con gái tôi rồi?
    Người bên kia đầu dây trở nên căng thẳng dị thường.


     
    Thiên thủ tu la thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.