Re: [Đô thị] Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường - Tâm Tại Lưu Lãng Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng Chương 250: Nhiệm vụ của Đường Kim Dịch giả: Hóng Heart Biên Dịch: Hóng Heart Nguồn: 4vn.eu Mời đọc Mà gần như cùng lúc, Hàn Tuyết Nhu cũng nghe thấy người bên kia nói: - Tôi tìm Đường Kim. Hai người theo bản năng đưa điện thoại ra nhìn, sau đó đưa điện thoại cho đối phương. Hóa ra vừa rồi cầm nhầm máy. Hàn Tuyết Nhu vừa nhìn vào điện thoại, nhất thời hơi kinh hoảng: - Mẹ, là con... Con ở đây ăn sáng... A, không đúng, là ăn trưa. Ở bên ngoài, vâng, ăn cùng bạn ạ, vừa rồi con vào phòng rửa tay... Á... Vừa nghe điện thoại, Hàn Tuyết Nhu vừa nhảy dựng khỏi giường. Chị là vừa nhảy lên, nàng đã kêu đau đớn, lại ngã xuống giường, đồng thời còn phải giải thích với người kia: - Không có gì đâu, không cẩn thận đụng phải góc bàn... Mẹ đến Ninh Sơn rồi sao? A, vâng! Con lập tức ăn xong, lát nữa sẽ qua đó... Mà Đường Kim giờ phút này cũng đặt điện thoại xuống. Vừa rồi hắn nhận được điện thoại của Ninh Tâm Tĩnh. Nhưng nàng cũng nói rất đơn giản, chỉ bảo hắn tới trụ sở một chuyến mà thôi. - Em phải đi, mẹ em tới đây rồi, bà muốn đón em về nhà. Hàn Tuyết Nhu không dám làm động tác mạnh, cẩn thận rời giường, đồng thời cầm khăn tắm che người lại. - Em phải về nhà thật sao? Đường Kim có chút ngạc nhiên: - Hôm qua em nói phải về nhà, không phải gạt anh hả? - Tết Trung Thu tất nhiên phải về rồi, em còn phải sang nhà bà ngoại nữa. Hàn Tuyết Nhu giải thích một chút, sau đó nàng phát hiện Đường Kim vẫn dùng ánh mắt sáng quắc nhìn nàng. Khuôn mặt xinh đẹp hơi đỏ lên, nàng hờn dỗi: - Nè, sắc lang! Đừng nhìn nữa, anh còn chưa nhìn đủ sao? - Phong cảnh xinh đẹp như vậy, làm sao mà nhìn đủ được? Đường Kim cười hì hì, mò tay kéo Hàn Tuyết Nhu lại, một tay thò vào trong khăn tắm: - Cưng à, nếu không anh về cùng em, thuận tiện gặp mẹ vợ? - Không cần, mẹ em còn chưa biết em có bạn trai. Em cũng không muốn gây bất ngờ cho ba. Hàn Tuyết Nhu đột nhiên dùng sức cấu cái tay hư hỏng của Đường Kim: - Đừng lộn xộn, em phải đi thật mà. Đường Kim hơi luyến tiếc buông Hàn Tuyết Nhu ra. Hắn vừa nếm mùi ngon, thật sự không muốn tách khỏi nàng. Nhưng bây giờ vừa lúc dịp nghỉ trung thu, Hàn Tuyết Nhu muốn đoàn tụ với người nhà, hắn tất nhiên không thể mạnh mẽ giữ nàng lại. Hàn Tuyết Nhu lại rời khỏi giường lớn, vội vã mặc quần áo rời đi. Đường Kim chờ thêm vài phút rồi cũng rời khỏi khách sạn. Biệt thự Ninh Sơn, trụ sở tạm thời của Ám Kiếm. Trong viện, bảy người cũng không huấn luyện. Ninh Tâm Tĩnh đứng ở cửa, xem ra đang đợi Đường Kim, mà Lục Ly thì nhìn bóng lưng Ninh Tâm Tĩnh, có chút phức tạp. Còn năm người mới, hai nữ đang nhìn một chiếc Hummer dừng trong sân. Hai người đều muốn leo lên, lái Hummer đi, chỉ tội không có chìa. Trong hai cô gái, có một người lớn lên hơi giống con trai tên là Ngô Ý, nàng mới mười tám tuổi. Mà người còn lại tên là Trình Lâm, nàng hai mươi tám tuổi, tướng mạo không quá xinh đẹp, nhưng vóc người lại tương đối khá, rất đầy đặn, mà mặc cũng thiếu vải nữa. Nhìn kỹ ánh mắt của nàng, người ta sẽ thấy một tia tang thương, dường như là loại đàn bà có chuyện xưa. - Ngô Ý, một cô bé như em, lái Hummer này không thích hợp đâu. Trình Lâm đang dạy dỗ Ngô Ý. - Chị Lâm, Hummer thích hợp cho đàn ông lái, chị nhìn em càng lớn càng giống con trai, em lái tất nhiên là thích hợp rồi. Ngô Ý cảm thấy hứng thú với chiếc Hummer mà. - Tôi nói hai cô tranh giành cái gì? Xe này là của Đường Kim, các cô muốn thì còn phải hỏi hắn xem có đồng ý hay không đã. Ba đội viên nam mở miệng. Đúng lúc này, một thanh âm lại tiếp lời: - Các cô thích chiếc Hummer này hả? Rất đơn giản, giúp tôi làm một chuyện, xe này là của hai cô. Một thiếu niên xuất hiện, chính là Đường Kim. Mấy ánh mắt cùng nhìn lại, Ninh Tâm Tĩnh cũng xoay người nhìn về phía bên này. Mỗi người đều kinh ngạc không dứt, tên này xuất hiện kiểu gì? Ninh Tâm Tĩnh lại càng mê hoặc, nàng vẫn đứng ở cửa, từ đầu tới cuối cũng không thấy hắn mà. - Phải giúp cậu làm chuyện gì nha? Ngô Ý có chút hưng phấn hỏi. - Mặc kệ chuyện gì, tôi nhận! Trình Lâm cũng lập tức nói. - Đừng đoạt, một người làm thì tôi không yên tâm, cho nên, hai người các cô cùng đi. Chuyện làm thỏa đáng, chiếc Hummer này sẽ là tài sản chung của hai người. Đường Kim không nhanh không chậm nói: - Hôm nay tâm tình tôi rất tốt. Cơ hội hiếm có, có muốn làm hay không thì tùy các cô. - Vừa thuê phòng với con gái, tất nhiên tâm tình tốt rồi. Trình Lâm thuận miệng nói. - Ế, chị Lâm, sao chị biết hắn mướn phòng với con gái? Ngô Ý có chút ngạc nhiên. - Em không thấy trên người hắn toàn mùi nước hoa phụ nữ sao? Trình Lâm miễn cưỡng nói. - Không phải mùi nước hoa, đây là mùi thơm tự nhiên của thân thể. Đường Kim chân thành sửa lại cho đúng, sau đó nhìn hai nàng: - Nè, rốt cuộc hai cô có nhận nhiệm vụ hay không? - Không phải tôi đã nói rồi sao? Nhận! Trình Lâm hình như cũng không sợ Đường Kim, nói chuyện với hắn rất tự nhiên. - Tôi cũng nhận nha. Ngô Ý không cam lòng tụt hậu, sau đó mới nhỏ giọng hỏi một câu: - Chuyện này... Đường Kim, là nhiệm vụ gì vậy? - Thật ra thì rất đơn giản, bạn gái của tôi phải về nhà, tôi hi vọng các cô bảo vệ cô ấy vài ngày. À, gần đây hình như hơi loạn, tôi cẩn thận một chút vẫn hơn, ai bảo bạn gái của tôi thật xinh đẹp chứ. Đường Kim lấy chìa khóa xe, ném cho Trình Lâm: - Bạn gái của tôi là Hàn Tuyết Nhu, bây giờ còn ở Ninh Sơn Nhị Trung. Tôi sẽ gọi điện cho cô ấy, các cô có thể đi tìm. Trình Lâm nhận chìa khóa, cũng chưa rời đi ngay, mà nhìn về phía Ninh Tâm Tĩnh: - Huấn luyện viên Ninh, chúng tôi có thể đi không? - Đi đi. Ninh Tâm Tĩnh gật đầu. Trình Lâm còn chưa nói gì, Ngô Ý đã cao hứng thúc giục: - Chị Lâm, chị Lâm, mau lái xe a! - Đừng nóng vội, mang theo vũ khí, đề phòng có chuyện. Ninh Tâm Tĩnh lại nói. - Vâng, huấn luyện viên. Hai người đáp một tiếng, sau đó chạy vào trong biệt thự. Ba đội viên nam nhìn mà thèm. Tên vừa nãy nói chuyện nhìn về phía Đường Kim, ngượng ngùng cười một tiếng: - Thế này... cậu còn nhiệm vụ nào tương tự cho chúng tôi không? Đường Kim còn chưa nói, Ninh Tâm Tĩnh đã nói trước: - Các cậu có nhiệm vụ khác, đây cũng là nguyên nhân tôi gọi Đường Kim tới đây. - Cưng à, anh tìm cho em hai vệ sĩ, lát nữa hai cô ấy sẽ tới tìm em... Đường Kim đang gọi điện cho Hàn Tuyết Nhu. Qua vài phút mới cúp máy, nhìn về phía Ninh Tâm Tĩnh: - Huấn luyện viên Ninh, chẳng lẽ tôi cũng có nhiệm vụ? - Không sai. Ninh Tâm Tĩnh gật đầu: - Bên tình báo nhận được tin tức, chúng ta có đủ lý do để tin tưởng, trong lúc quốc khánh sẽ có một cuộc tập kích khủng bố nhằm vào thành phố Ninh Sơn. Có thể hiện tại phần tử khủng bố đã tiến vào Ninh Sơn, chúng ta cần tìm ra bọn chúng.
Re: Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường - Tâm Tại Lưu Lãng (New: C250) Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng Chương 251: Có dùng biện pháp an toàn không? Dịch giả: Hóng Heart Biên Dịch: Hóng Heart Nguồn: 4vn.eu thử post cái :) Mời đọc - Tập kích khủng bố? Đường Kim có chút ngạc nhiên: - Kẻ nào nhàm chán tới mức tập kích thành phố Ninh Sơn chứ? - Đúng vậy a, huấn luyện viên Ninh, tập kích khủng bố thường nhằm vào thành phố lớn hoặc các kiến trúc di tích, thành phố Ninh Sơn của chúng ta chỉ là thành phố hạng trung, cũng chẳng có chỗ nào đặc biệt, tại sao lại tập kích nơi này? Lên tiếng là một đội viên nam, người này chừng hai ba hai tư tuổi, nhìn như một cây gậy trúc. Mà một người khác bên cạnh hắn lại hoàn toàn ngược lại, cao to đen hôi, giống như một tòa tháp sắt. Cây gậy trúc này hình như tên là Lý Tử Thanh, còn tháp sắt gọi là Triệu Thiết Trụ. Người còn lại gọi là Thường Bình, người cũng như tên, lớn lên rất bình thường, không có gì đặc biệt. Ninh Tâm Tĩnh nhìn Lý Tử Thanh một cái, khẽ gật đầu: - Cậu nói cũng có lý, nhưng cậu đã quên mất một điểm, đó chính là: Thành phố Ninh Sơn là thành thị duy nhất không có Tiềm Long thường trú. Mọi người hơi sững sờ, sau đó Thường Bình kịp phản ứng: - Huấn luyện viên Ninh, ý chị là, thật ra đây là âm mưu do đám Tiềm Long khốn kiếp kia bày ra? Ninh Tâm Tĩnh lắc đầu: - Không đến mức như thế, mặc dù Tiềm Long làm xằng làm bậy, nhưng bọn chúng cũng không dám trực tiếp âm mưu khủng bố như vậy. Nhưng rất hiển nhiên, Tiềm Long có người âm thầm truyền tin tức bọn chúng rút khỏi Ninh Sơn ra ngoài. Cho tới nay, phần tử khủng bố vẫn rất kiêng kỵ Tiềm Long. Hiện tại, Tiềm Long rút ra khỏi Ninh Sơn, dĩ nhiên có vài phần tử khủng bố đã nhắm vào nơi này. - Đám khốn kiếp này thật là độc. Nếu chúng ta ngăn khủng bố, vậy đó cũng chỉ là chức trách, nhưng nếu xảy ra chuyện gì, đó chính là trách nhiệm của chúng ta. Lý Tử Thanh có chút tức giận: - Đây là cố ý khiến chúng ta không thể an tâm huấn luyện mà! - Đây cũng chưa chắc là chuyện xấu. Ninh Tâm Tĩnh vẫn bình chân như vại: - Huấn luyện trong thực chiến mới có được hiệu quả tốt nhất. - Huấn luyện viên Ninh, tôi không huấn luyện được không? Đường Kim chả hứng thú gì với chuyện này: - Các người cứ tìm phần tử khủng bố, tôi đi giết sạch bọn chúng là được. Ninh Tâm Tĩnh nhìn cửa một cái, Trình Lâm và Ngô Ý đã lái xe đi mất. Suy nghĩ một chút, nàng mới mở miệng: - Đường Kim, hiện giờ chúng ta không đủ nhân lực, nhiều người vẫn tốt hơn. Tôi để cho Trình Lâm và Ngô Ý đi bảo vệ bạn gái của cậu là vì để cậu không lo lắng chuyện trong nhà. Nhưng cậu cũng cần suy nghĩ cho tôi một chút, tôi hy vọng, cậu có thể hành động cùng mọi người trong mấy ngày tới. - Được rồi, mấy ngày tới tôi cũng không có việc gì. Đường Kim ngáp một cái: - Tôi đi ngủ một chút đã. Đường Kim nói xong đi thẳng vào biệt thự, Lý Tử Thanh và Thường Bình nhìn nhau, trên mặt đều lộ vẻ mập mờ. Thằng nhãi này, tối qua tăng ca hả? Cổng trường Ninh Sơn Nhị Trung, một chiếc xe BMW đứng đó. Hai người phụ nữ đứng bên cạnh, một người chừng hơn ba mươi, khiến không ít học sinh đi qua liếc xéo. Không chỉ bởi nàng rất xinh đẹp, vóc người tốt, mà là rất nhiều người phát hiện, người phụ nữ này hơi giống Hàn Tuyết Nhu. Không ít người đang suy đoán, người này đến tám phần là mẹ Hàn Tuyết Nhu. Mỹ nữ quả nhiên là do gien, mẹ của Tần Thủy Dao là đệ nhất mỹ nữ Ninh Sơn, mà mẹ của Hàn Tuyết Nhu cũng rất xinh đẹp. Dĩ nhiên, nếu so sánh một chút... mẹ của Tần Thủy Dao rõ ràng vẫn hơn một bậc. Người được hoài nghi là mẹ Hàn Tuyết Nhu này dù xinh đẹp, nhưng nếu so với Hàn Tuyết Nhu thì nàng còn kém hơn một chút. So với nàng, Hàn Tuyết Nhu không chỉ có ưu thế về tuổi tác, ngay cả dáng người và gương mặt cũng xuất sắc hơn. Nếu như người phụ nữ này chính là mẹ của Hàn Tuyết Nhu, vậy thì Hàn Tuyết Nhu không chỉ thừa kế toàn bộ vẻ đẹp từ mẹ, mà còn phát huy gien này càng mạnh mẽ hơn. Bên cạnh mỹ nữ này là một cô gái hơn hai mươi tuổi. Dung mạo cũng bình thường, chẳng qua trang phục rất mốt, cả bộ toàn hàng hiệu, như sợ người khác không biết nàng có tiền vậy. Một chiếc Ferrari chạy tới, Hàn Tuyết Nhu xuống xe, sau đó gọi mỹ nữ kia: "Mẹ!" Nàng vừa gọi, mọi người đều xác nhận, đây chính là mẹ của Hàn Tuyết Nhu. Chẳng qua có người đột nhiên thấy không đúng, sao Hàn Tuyết Nhu hôm nay càng thêm xinh đẹp nhỉ? Chẳng lẽ đứng bên mẹ làm nàng càng thêm nổi bật? - Tiểu Nhu, em đúng là càng ngày càng đẹp. Em thật sự mê chết rất nhiều bé trai nha! Cô gái trẻ ăn mặc sành điệu lên tiếng khen ngợi, sau đó kinh hô một tiếng: - Di, không đúng? Tiểu Nhu, sao khí chất của em hơi khác... Á, cổ của em bị người làm bị thương sao? Không đúng, hình như đây là dấu vết hôn đúng không? - Hả? Hàn Tuyết Nhu vội vàng che cổ, sau đó hạ giọng: - Chị Linh, chị đừng làm loạn, dấu vết hôn cái gì? Chỉ là bị muỗi cắn thôi. Nói xong lại chột dạ nhìn bốn phía một cái, phát hiện không ai nghe thấy câu kia, Hàn Tuyết Nhu hơi yên tâm một chút. Cô gái trẻ tuổi này chính là chị họ của Hàn Tuyết Nhu, Hàn Tiểu Linh. Sau khi tốt nghiệp đại học lại giúp Hàn gia xử lý việc làm ăn. - Tiểu Nhu, lên xe trước đã. Mẹ Hàn Tuyết Nhu, Đinh Lan mở miệng nói chuyện. Hàn Tuyết Nhu chui vào BMW, Đinh Lan và Hàn Tiểu Linh cũng lên xe. Sau đó Đinh Lan mới nói: - Tiểu Nhu, bỏ tay ra để mẹ nhìn một chút. Hàn Tuyết Nhu hơi không tình nguyện bỏ tay ra, trong lòng thầm mắng Đường Kim. Đều do sắc lang kia, việc gì phải hôn cổ nàng mạnh vậy chứ? Người ta nói hiểu con ai bằng mẹ, Hàn Tuyết Nhu dù muốn giấu, nhưng Đinh Lan vừa nhìn, lại liên tưởng đến cuộc gọi vừa nãy, ngay lập tức hiểu ra. - Tiểu Nhu, là con tự nguyện sao? Đinh Lan ôn nhu hỏi. Hàn Tuyết Nhu gật đầu, cúi gằm không nói, như bé con làm sai chuyện. - Có dùng biện pháp an toàn không? Đinh Lan lại hỏi. - Hả? Hàn Tuyết Nhu nhất thời chả hiểu gì. - Nhìn con như vậy, chắc là không biết rồi. Con chờ một chút, mẹ ra tiệm thuốc. Đinh Lan thở dài: - Con mới mười sáu tuổi, cũng đừng để dính thai, như vậy phiền phức lắm. Đinh Lan xuống xe, đi tới phía đối diện, ở đó có một tiệm thuốc. - Tiểu Nhu, em được nha, chị em tới mười tám tuổi mới thất thân nè! Hàn Tiểu Linh cười khẽ một tiếng, sau đó lại hỏi dồn: - Tiểu Nhu, bạn trai em là ai vậy? Có thể khiến em thích, nhất định không tầm thường phải không? Bố nó là ai? Thị trưởng? Thư ký thị ủy? Hay là thủ phủ Ninh Sơn? Ắc? Không phải à? Có phải con cháu cán bộ cấp cao trên tỉnh không? - Chị Linh, chị đừng đoán bậy. Anh ấy không có cha mẹ, cũng không phải con cháu cán bộ cấp cao gì, càng không phải con nhà giàu. Hàn Tuyết Nhu có chút câm nín. Chị họ này lúc nào cũng rất ham giàu, cho nên đến hai tám tuổi cũng chưa gả được cho ai. - Không phải chứ? Hàn Tiểu Linh nhất thời la hoảng: - Cô nhi? Chị nói tiểu Nhu này, mắt em kém đi từ bao giờ vậy? Đầu năm nay không có bố làm to là không thể có tiền đồ a. chị nói với em nè, đừng có chọn trai đẹp, đẹp trai cũng không làm cơm ăn được đâu... Hàn Tuyết Nhu không nhịn được cắt đứt lời Hàn Tiểu Linh: - Thật ra thì anh ấy cũng không đẹp trai cho lắm đâu!