FULL  HOT  Tiên Hiệp  Đô Thị Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường - Full - Tâm Tại Lưu Lãng

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. hcmutransmt06a

    hcmutransmt06a Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/3/12
    Bài viết:
    212
    Được thích:
    165
    Re: Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường - Tâm Tại Lưu Lãng (New: C250)

    Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
    Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng

    Chương 258: Liên minh thích khách

    Dịch giả: Hóng Heart
    Biên Dịch: Hóng Heart
    Nguồn: 4vn.eu




    Đầu bên kia nhanh chóng truyền đến tiếng cúp máy.

    Tần Khinh Vũ ấn nút gọi lại, nhưng không hề có tín hiệu gì.

    - Mẹ, là ai vậy?
    Tần Thủy Dao có chút bất an, đây rõ ràng là điện thoại đe dọa mà.

    - Không biết, đối phương cúp máy, mẹ cũng không nghe thấy gì.
    Tần Khinh Vũ cau mày, sau đó lắc đầu:
    - Quên đi, cứ kệ nó. Mẹ đi nấu cơm, con cũng đừng lo lắng, Đường Kim đang ở đây mà.

    Mặc dù nhận được cuộc điện thoại hơi khó hiểu này, nhưng Tần Khinh Vũ cũng không quá để ý. Những năm này, nàng đã sớm trải qua sóng to gió lớn, cũng không phải lần đầu gặp nguy hiểm. Lại có cả Đường Kim ở đây, nàng cảm thấy không cần phải lo lắng.

    Tần Khinh Vũ lại đi vào phòng bếp, Đường Kim cũng chẳng để chuyện này trong lòng. Chỉ có Tần Thủy Dao hơi bất an. Mười phút sau, khi Tần Khinh Vũ bưng thức ăn lên, Đường Kim bắt đầu ăn uống thả cửa, mà Tần Thủy Dao vẫn có vẻ ăn không vô, chẳng thấy ngon tý nào.

    - Dao Dao, ăn đi, đừng lo lắng, không sao đâu.
    Tần Khinh Vũ nhìn ra Tần Thủy Dao bất an, ôn nhu an ủi.

    - Mẹ, gần đây sao nhiều chuyện như vậy chứ?
    Tần Thủy Dao cong miệng, lúc nói lại nhìn Đường Kim một cái. Kể từ khi tên này tới Ninh Sơn, dường như phát sinh nhiều chuyện hơn thì phải.

    - Dao Dao, thời gian gần đây là một thời kỳ quá độ. Mẹ tin rằng qua một thời gian ngắn là sẽ khá hơn thôi.
    Tần Khinh Vũ như hiểu được ý của Tần Thủy Dao:
    - Con đừng có trách Đường Kim, không phải hắn rước lấy, mà là chúng ta chọc phải. Nếu không phải Đường Kim ở đây, sợ rằng chúng ta đã không thể an tâm ăn uống rồi.

    - Bé ngốc, không ăn cơm là sẽ ngốc hơn đó.
    Đường Kim chen vào một câu.

    - Thằng ngốc mới ăn nhiều như cậu.
    Tần Thủy Dao không cam lòng yếu thế phản kích lại.

    - Tôi gọi cậu là bé ngốc đúng là khen ngợi cậu đó, con gái ngốc nghếch lại càng đáng yêu mà.
    Đường Kim thuận miệng nói.

    - Đáng thương không ai yêu ý!
    Tần Thủy Dao hừ nhẹ một tiếng:
    - Cũng chỉ có thằng ngốc như cậu mới thích con gái ngốc!

    - Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi không thích cậu.
    Đường Kim cười hì hì, đặt đũa xuống, vẻ mặt thỏa mãn:
    - Ăn ngon ăn no, chị Khinh Vũ, tài nấu nướng của chị ngày càng tốt nha!

    Đường Kim đang định rời bàn ăn, điện thoại của hắn lại vang lên.

    - Hôm nay em nhàm chán sớm như vậy hả?
    Đường Kim nhận điện thoại, hơi ngạc nhiên hỏi. Người gọi tới chính là Hiểu Hiểu, mà nàng rất ít khi gọi điện tới sớm như vậy.

    - Quỷ chán ghét, cậu gặp phiền toái lớn rồi!
    Hình như Hiểu Hiểu có vẻ hả hê.

    Đường Kim lập tức ra vẻ khẩn trương:
    - Em không yêu tôi đấy chứ? Ngàn vạn lần đừng làm thế, em vẫn cho tôi vào sổ đen đi!

    - Quỷ chán ghét, tôi có yêu quái thú trong máy tính cũng không yêu cậu!
    Hiểu Hiểu muốn nổi đóa.

    - Em không phải Ultraman, tất nhiên không yêu tiểu quái thú.
    Đường Kim thở phào nhẹ nhõm:
    - Nhưng mà tiểu quái thú chẳng phải trên TV sao? Sao lại chạy vào máy tính rồi?

    - Thiếu kiến thức!
    Giọng nói của Hiểu Hiểu tràn ngập khinh thường:
    - Trong máy tính cái gì cũng có!

    - Vậy em có thể tìm thấy mẹ tôi trong máy tính không?
    Đường Kim lại hỏi vấn đề này.

    Cho nên, bên kia đầu dây lại trầm mặc mất mười giây đồng hồ. Sau đó lại truyền đến thanh âm như phát điên của Hiểu Hiểu:
    - Quỷ chán ghét, đừng có ngày nào cũng hỏi chuyện này nữa!

    - Em nên tìm ra mẹ hoặc cha tôi sớm một chút, tôi sẽ không hỏi nữa.
    Đường Kim rất là vô tội.

    - Đừng nghĩ tìm mẹ vội, cậu nên nghĩ xem mình có thể còn sống không đã!
    Hiểu Hiểu thở phì phì:
    - Nói cho cậu biết, cậu gặp phiền toái lớn rồi. Có người đang treo giải cái mạng của cậu ba mươi triệu đô ở liên minh thích khách đó!

    - Có lầm không vậy? Tôi chỉ đáng ba mươi triệu đô?
    Đường Kim rất bất mãn:
    - Tên khốn nào làm? Nói cho tôi, tôi đi bắt hắn.

    - Hình như hôn thê Tần Thủy Dao của cậu được treo giải mười triệu đô.
    Hiểu Hiểu lại nói.

    - Điều này thật vô lý a!
    Đường Kim lại càng bất mãn:
    - Bé ngốc mà đáng mười triệu đô sao?

    - Nè, Đường Kim thúi, cậu đang nói cái gì?
    Tần Thủy Dao bên cạnh có chút bất mãn, còn có chút không hiểu.

    - Còn có, Tần Khinh Vũ cũng bị treo giải mười triệu đô.
    Hiểu Hiểu tiếp tục nói.

    - Thật là quá đáng, giá trị của chị Khinh Vũ không thể dùng tiền để đo đếm được!
    Đường Kim càng thêm căm phẫn:
    - Tiểu nha đầu, em mau nói cho tôi biết, rốt cuộc là thằng ngu nào làm ra chuyện ngu ngốc như vậy?

    - Ê, quỷ chán ghét, không được gọi tôi là tiểu nha đầu!
    Hiểu Hiểu có chút tức giận:
    - Hơn nữa, tôi cũng không biết là ai làm. Liên minh thích khách sẽ giữ bí mật cho người treo giải. Mặt khác, nói cho cậu biết, dù có biết là ai thì cũng vô ích thôi.

    - Sao lại vô ích?
    Đường Kim có chút buồn bực:
    - Đúng rồi, liên minh thích khách ở chỗ nào?

    - Liên minh thích khách là một diễn đàn rất bí ẩn, tương đương với một lũ môi giới sát thủ. Dù kẻ nào cũng có thể công bố nhiệm vụ trên đó. Nhưng lúc công bố nhiệm vụ, phải chuyển tiền thù lao tới cho liên minh thích khách qua tài khoản nào đó. Một khi có người nhận nhiệm vụ, hơn nữa còn hoàn thành, liên minh thích khách thu phí thủ tục một phần rồi sẽ giao toàn bộ thu lao còn lại cho tên sát thủ kia.
    Hiểu Hiểu kiên nhẫn giải thích một phen:
    - Bởi diễn đàn này chỉ mở mười phút mỗi ngày, cho nên dù là tôi cũng không thể lẻn vào trong thời gian ngắn, cũng không thể biết kẻ treo giải kia là ai được.

    - Vậy phải làm thế nào mới khiến nhiệm vụ bị hủy bỏ?
    Đường Kim suy nghĩ một chút rồi hỏi. Hắn không sợ sát thủ, vấn đề là hắn không muốn ngày nào cũng có sát thủ gây phiền toái cho Tần Khinh Vũ và Tần Thủy Dao.

    - Quỷ chán ghét, đây mới là nguyên nhân tôi nói cậu gặp phiền toái lớn.
    Hiểu Hiểu lại bắt đầu hả hê:
    - Đây chính là chỗ đặc biệt của liên minh thích khách. Nhiệm vụ ban bố trên liên minh thích khách, vĩnh viễn cũng không bị xóa bỏ. Trừ phi mục tiêu chết, nếu không, cho dù cố chủ chết đi thì nhiệm vụ vẫn tiếp tục. Cho nên, quỷ chán ghét, sau này cậu hoặc là bị sát thủ giết chết, hoặc là chuẩn bị nửa đời sau sống cuộc sống bị đuổi giết đi!

    Hiểu Hiểu cười khanh khách mấy tiếng, sau đó cúp điện thoại. Đường Kim nhất thời sững sờ, suy nghĩ một chút, hắn lại gọi điện cho Ninh Tâm Tĩnh. Hỏi thăm một phen, hắn phát hiện rằng Hiểu Hiểu cũng không lừa hắn.

    - Chuyện này... đúng là hơi phiền toái rồi.
    Nói chuyện với Ninh Tâm Tĩnh xong, Đường Kim ngồi trên salon lẩm bẩm.

    - Đường Kim, đã xảy ra chuyện gì?
    Tần Khinh Vũ mở miệng hỏi. Vừa rồi Đường Kim gọi điện thoại, nàng và Tần Thủy Dao đều đã ăn tối xong, ngay cả bàn cũng dọn sạch rồi.

    Thấy Đường Kim vẫn còn ngẩn người, Tần Thủy Dao cũng có chút lo lắng thúc giục:
    - Nè, cậu nói mau đi. Rốt cuộc có chuyện gì?

     
    Thiên thủ tu la thích bài này.
  2. hcmutransmt06a

    hcmutransmt06a Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/3/12
    Bài viết:
    212
    Được thích:
    165
    Re: Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường - Tâm Tại Lưu Lãng (New: C250)

    Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
    Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng

    Chương 259: Cậu tưởng thật hả?

    Dịch giả: Hóng Heart
    Biên Dịch: Hóng Heart
    Nguồn: 4vn.eu




    - Bé ngốc, nói cho cậu một tin tốt.
    Rốt cục Đường Kim cũng phục hồi tinh thần, cười hì hì với Tần Thủy Dao:
    - Bây giờ giá trị của cậu đã lên đến chục triệu. Mặc dù không ít người giá trục triệu, nhưng một cô bé ngốc mà có giá đó thì hiếm lắm nha.

    - Cậu là thằng ngốc giá không đến chục triệu.
    Tần Thủy Dao tức giận nói.

    - Sao lại thế được? Hiện tại giá trị của tôi là ba mươi triệu đô. Mặc dù hơi thấp, nhưng còn cao hơn cậu.
    Đường Kim cười hì hì nói.

    - Đường Kim, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
    Tần Khinh Vũ lại không nhịn được đặt câu hỏi:
    - Dì nghe cháu nói đến liên minh thích khách gì đó, là một tổ chức sát thủ sao?

    - Liên minh thích khách hình như là một bộ phim nhựa.
    Tần Thủy Dao đón lời.

    Rốt cuộc Đường Kim cũng thu lại vẻ cười đùa, mặt thành thật, thuật lại tin tức vừa rồi một lần. Mà chờ hắn nói xong, phòng khách lại trở nên trầm mặc, cho dù là Tần Khinh Vũ đã trải qua sóng gió cũng trở nên bất an. Mà Tần Thủy Dao đã sợ tái mặt, rốt cuộc nàng đã hiểu giá trị mười triệu đô là cái gì.

    Giải thưởng tổng cộng năm mươi triệu đô, mặc dù là ba mục tiêu, nhưng cả ba đều tụ cùng một chỗ. Có thể nghĩ, vụ làm ăn lớn như vậy sẽ khiến vô số sát thủ chạy theo. Giờ khắc này, Tần Khinh Vũ và Tần Thủy Dao đột nhiên hiểu được ý tứ của cuộc điện thoại vừa rồi. Chỉ sợ các nàng sẽ phải lo lắng hãi hùng vượt qua trung thu này.

    - Đường Kim, chúng ta phải làm gì bây giờ?
    Tần Khinh Vũ có chút lo lắng hỏi.

    - Chị Khinh Vũ, không cần lo lắng. Có em ở đây, hai người sẽ không sao.
    Mặc dù Đường Kim cảm thấy chuyện này hơi phiền toái, nhưng cũng không quá lo lắng.

    Tần Khinh Vũ nhẹ nhàng gật đầu, thanh âm nhu hòa:
    - Dì biết cháu sẽ không để dì và Dao Dao xảy ra chuyện. Chỉ là, dựa theo lời cháu nói, chỉ sợ chuyện này vĩnh viễn không thể kết thúc.

    - Chị Khinh Vũ, chuyện này sẽ kết thúc.
    Đường Kim lại lắc đầu:
    - Em có thể khiến Tiềm Long không dám xuất hiện ở thành phố Ninh Sơn, vậy thì em cũng có thể làm cho sát thủ không dám tới nơi này. So sánh với nhau, đám sát thủ kia chưa chắc lợi hại bằng Tiềm Long. À, nhưng những sát thủ này có lẽ không ngu như bọn Tiềm Long kia. Cho nên, đối phó với bọn chúng có lẽ hơi phiền toái một chút.

    Dừng một chút, Đường Kim lại bổ sung:
    - Tóm lại, em sẽ cho mỗi sát thủ tới Ninh Sơn này không được an lành. Chiêu giết gà dọa khỉ này, lúc nào cũng hữu hiệu, vấn đề chỉ là phải giết bao nhiêu gà mà thôi.

    - Chỉ mong như vậy có thể dọa lui những sát thủ khác.
    Tần Khinh Vũ chậm rãi gật đầu:
    - Trừ cách đó, chúng ta cũng không còn cách nào.

    - Chị Khinh Vũ, thật ra thì có biện pháp đó.
    Đường Kim lại lắc đầu:
    - Nếu như không thể giải quyết, vậy cũng chỉ có thể dùng một biện pháp khác thôi. Chính là làm cho liên minh thích khách hoàn toàn biến mất. Nếu không có liên minh thích khách, vậy cũng chẳng có ai trả thù lao, nhiệm vụ không khác nào hủy bỏ.

    - Nhưng muốn làm liên minh thích khách biến mất cũng không dễ dàng mà?
    Tần Khinh Vũ trầm ngâm.

    - Cũng không khó khăn lắm. Chỉ cần tìm được chúng, vậy thì dễ dàng rồi.
    Đường Kim đứng lên:
    - Chị Khinh Vũ, em ra ngoài một chuyến, bố trí vài việc.

    - Cậu đi đâu?
    Tần Thủy Dao không nhịn được hỏi.

    - Cậu muốn đi cùng sao?
    Đường Kim chưa trả lời, chỉ hỏi lại một câu.

    - Đi thì đi!
    Tần Thủy Dao nói xong đứng lên thật.

    - Ặc, bé ngốc, tôi chỉ thuận mồm khách sáo một chút thôi mà. Cậu tưởng thật hả?
    Đường Kim ngáp một cái:
    - Tôi đi, cậu ở nhà với chị Khinh Vũ.

    Đường Kim nói xong là đi ra ngoài, chỉ là, vừa ra tới cửa biệt thự, hắn đã phát hiện Tần Thủy Dao đuổi theo.

    - Bé ngốc, cậu muốn theo tôi thật hả?
    Đường Kim nhìn Tần Thủy Dao, bộ dạng rất là buồn bực.

    - Mẹ có năng lực tự vệ, tôi không muốn trở thành gánh nặng của mẹ.
    Tần Thủy Dao hừ nhẹ một tiếng:
    - Cậu đi đâu tôi đi đó, tôi muốn cậu bảo vệ tôi. Vậy thì mẹ sẽ an oàn rồi.

    Đường Kim nhìn Tần Thủy Dao, dường như hơi ngoài ý muốn. Sau đó, hắn gật đầu:
    - Được rồi, cậu nói cũng không sai. Chị Khinh Vũ có thể tự vệ, nhưng nếu có thêm cậu thì khó nói lắm.

    - Tôi đi lấy xe.
    Tần Thủy Dao chạy vào gara, sau đó lái Porsche của Tần Khinh Vũ ra. Chờ Đường Kim lên xe, nàng liền mở miệng hỏi thăm:
    - Đi đâu?

    - Hải Dương Thiên Đường.
    Đường Kim hồi đáp.

    - Cái gì?
    Tần Thủy Dao vừa nổ máy lập tức phanh két lại:
    - Đường Kim thúi, cậu lại muốn đi đến chỗ đó?

    - Cậu không thích thì tôi đi một mình.
    Đường Kim lười biếng nói.

    - Cậu đến đó làm gì?
    Tần Thủy Dao có chút tức giận.
    - Cậu đừng bảo là cậu nghĩ tôi tới đó tìm gái nha?

    - Thật ra thì tôi tìm một người đàn ông.
    Đường Kim nghiêm trang nói.

    Trong lúc nhất thời, Tần Thủy Dao cảm thấy thế giới bị đảo lộn, lưu manh Đường Kim này có hứng thú với đàn ông?

    - Bé ngốc, đừng có nghĩ linh tinh. Mau lái xe đi, tôi có chuyện quan trọng.
    Đường Kim thúc giục.

    Tần Thủy Dao đạp ga, lái xe ra khỏi biệt thự. Nàng quyết định tạm thời không hỏi nữa, chờ lát nữa là biết thôi.

    Mặc dù là quán bar nỏi danh nhất thành phố Ninh Sơn, nhưng Hải Dương Thiên Đường lại không quá náo nhiệt. Nguyên nhân rất đơn giản, nơi này không phải một quán bar chân chính, hơn nữa, giá cả trong này rất xa xỉ.

    Hiện tại mới tám giờ tối, Hải Dương Thiên Đường vừa mở cửa buôn bán. Có mấy người đàn ông vào quán bar, tự gọi một chén rượu, đến khi rượu của bọn họ được mỹ nữ đưa tới, bọn họ thấy một nam một nữ đi vào quán bar, nhất thời mọi người đều có chút nhốn nháo.

    Thằng kia đi nhầm chỗ à? Nếu không thì là không có não, có thằng nào lại dẫn mỹ nữ đi dạo nơi này không? Đặt ở cổ đại, đó chính là dẫn mỹ nữ đi thanh lâu a!

    Mà không riêng đám đàn ông này, đàn bà trong quán cũng đều quái dị nhìn cặp đôi này. Nhưng ngay sau đó, các nàng phát hiện ra cặp đôi này cũng không lớn, nhìn qua chỉ khoảng mười sáu mười bảy, nhất thời cũng thấy thoải mái. Thầm nghĩ chắc là đôi người yêu nhỏ coi đây là quán bar bình thường ý mà.

    Cặp đôi này dĩ nhiên là Đường Kim và Tần Thủy Dao. Lúc đi vào đây, Tần Thủy Dao cảm thấy cả người mất tự nhiên, Đường Kim lại thấy chẳng có gì, trực tiếp đi tới quầy bar

    - Tôi tìm một cô gái tên là Tiểu Yêu.
    Đường Kim nói thẳng vào vấn đề.

    Cô gái quầy bar ngẩn ra, nàng tưởng rằng Đường Kim đi lộn chỗ, nhưng chẳng ngờ, đối phương lại tới có mục đích.

    - Tiên sinh, anh cần mua một chén rượu trước đã.
    Cô gái quầy bar quái dị nhìn Tần Thủy Dao một cái, trong lòng càng mê hoặc. Tên này có bạn gái xinh đẹp như vậy, sao lại còn tới đây tìm gái?

    - Tôi chỉ tìm người, không chơi gái!
    Đường Kim hơi không nhịn nổi:
    - Mau gọi Tiểu Yêu ra đây!

     
    Thiên thủ tu la thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.