Re: [Võng Du] Tử Thần Chi Tiễn - Ái Hồi Gia (New: C128) Tử Thần Chi Tiễn Tác giả: Ái Hồi Gia Chương 150: Cô gái trong mơ Dịch giả: pacchoemxin Biên dịch: †Ares† Nguồn: 4vn.eu Mời đọc - Quên đi, chọn nơi này vậy! Đi được một lúc lâu, Dương An bất đắc dĩ xoa xoa mồ hôi trên trán mà phán. Sau khi đánh boss, Dương An lại tiếp tục bôn ba hướng phía bắc liên minh Hắc Ám tiến tới, chạy chừng bốn giờ mới đến được đây, còn cách liên minh Hắc Ám gần một giờ lộ trình. Ban đêm xuất hiện quái vật quá dày đặc, chưa kể là thỉnh thoảng còn xuất hiện cả những 'Đại gia hỏa' khủng bố mà nên Dương An cẩn thận cơ hồ đi một đoạn lại dừng một đoạn thả Lý Nhĩ Tư chi nhãn trinh sát, bởi vậy đã khiến thời gian tiêu tốn thêm không ít. Cũng chẳng thể trách Dương An được, bây giờ đang là thời điểm làm nhiệm vụ, xảy ra chuyện gì sẽ coi như thất bại hoàn toàn, công sức bỏ ra đem ngâm nước hết. - Tiến đến đây là cực hạn, nếu tiếp tục đi tới ắt sẽ gặp phải người chơi phe Hắc Ám có năng lực nhìn ban đêm, độ nguy hiểm cực cao. - Được rồi, thăm dò tốt địa hình ở đây rồi giăng câu thôi. Lý Nhĩ Tư chi nhãn bắt đầu được thả ra thăm dò. Trong lòng Dương An sớm đã có kế hoạch, hiện tại tìm hiểu rõ địa hình chung quanh, chỉ chờ sau bình minh lượng người online đông lên để bắt đầu nhiệm vụ. Khoảng một giờ sau, trong phạm vi vài dặm chung quanh đã được Dương An tìm hiểu rõ ràng. Mà vùng này là một khu rừng rậm rạp, thích hợp cho cung thủ “đi săn”. Thấy thời gian không sai biệt lắm, Dương An tự tìm cho mình một vị trí bí mật, đây là một gốc cây có dây leo quấn quanh um tùm, đem thân mình ẩn giấu trong đó rồi mới logout. Nhiệm vụ đối với Dương An tuy ràng hạn chế trong chiến trường Chính Tà nhưng không hạn chế logout. Trước mắt tối sầm, đến lúc mở mắt ra được, Dương An đã trở lại hiện thực. "Soạt ~ " Tháo mũ trò chơi ra, bụng đã kêu réo biểu tình nghiêm trọng, cơn đói ập đến, Dương An bắt đầu chơi từ buổi sáng mà đến bây giờ là buổi tối vẫn chưa hề động đến một hạt cơm. Cũng tại trước đó đã dặn dò em gái cùng mẹ là không cần gọi, cả ngày chỉ ăn một bữa không đói mới là lạ. - Thật đói a! Dương An vỗ vỗ bụng rồi đi rửa mặt mũi qua loa, tiếp đó mới xuống lầu tìm đồ ăn. - Anh, rốt cuộc cũng thấy đói rồi hả, chờ anh lâu lắm rồi đó! Dương Lâm đang bận rộn dưới bếp nghe bước chân Dương An xuống lầu liền nói lớn vọng lên. Dương An vừa đi xuống vừa đáp: - À, có chút việc, đúng rồi, có gì ăn không, bụng anh lép kẹp rồi đây. - Hứ, anh chỉ biết ăn thôi mà, chị Tử Lăng chờ anh cả ngày rồi đó! Dương Lâm giả vờ cả giận nói. - Tiểu Lâm, đừng nói lung tung! Mạnh Tử Lăng cũng đang bận rộn ở bên cạnh nhưng vẫn trừng mắt với Dương Lâm một cái. Lúc này Dương An cũng đã xuống đến nơi, trông thấy Mạnh Tử Lăng đang cùng Dương Lâm chuẩn bị cơm chiều. Mà trong phòng bếp lúc này, một chậu thịt nướng cũng đã được ướp gia vị đợi sẵn. Hôm nay, Mạnh Tử Lăng vẫn mặc như mọi lần, áo T-shirt, quần bò cùng một đôi giày vải, tóc dài được cuốn lên cao, trông rất đơn giản nhưng tràn đầy sức sống. Tuy rằng thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh nhưng bận bịu một hồi trong bếp khiến khuôn mặt xinh xắn lấm tấm mồ hôi, thoáng hiện ý vị đảm đang càng khiến người mê say... Nhìn thấy Mạnh Tử Lăng, Dương An thoáng thấy tim mình đập loạn. “Đảm đang nhu mì”, những chữ này hoàn toàn được thể hiện qua Tử Lăng, nếu có thể cưới được người con gái này, ai còn mong gì hơn nữa. (DG: ta cũng đã từng bỏ lỡ vài người như vậy chỉ vì không hợp tuổi, đến nay vẫn còn thấy ấm ức, haiz… Biên: không tin lắm =] ) Nhưng mà ngay sau đó Dương An lại lắc đầu, chỉ biết cười khổ trong lòng: - Năm đó chính mình không biết quý trọng cô ấy, giờ thì thật khó, chưa nói tới mình bây giờ cũng không đủ năng lực mang hạnh phúc đến cho cô ấy, mà bốn năm trước gây tổn thương cho cô ấy như thế, giờ mình càng không có tư cách kia nữa. Khẽ lắc đầu, Dương An cố ra vẻ thản nhiên mỉm cười: - Tử Lăng, cậu đến rồi à! - Chị Tử Lăng đến từ trưa rồi, nhưng nghe anh có nhiệm vụ trọng yếu nên không lên gọi! Mạnh Tử Lăng chưa nói Dương Lâm đã cướp lời. (cần game không cần gấu ) Dương An áy náy: - Xin lỗi cậu, tớ thật có nhiệm vụ quan trọng cần làm cho nên... - Không sao, cậu đừng nghe tiểu Lâm nói bậy! Mạnh Tử Lăng mỉnh cười nói, thấy được Dương An ánh mắt nàng cũng len lén lộ vẻ vui mừng. Kỳ thực sáng sớm nhận được điện thoại của Dương An, nàng rất ngạc nhiên hưng phấn. Vốn không hề dự định “đại đầu gỗ” này lại chủ động hẹn nàng như thế, rõ ràng là coi nàng như người nhà, cho nên nghe điện một lúc nàng đã vui vẻ sang nhà hắn. Ai dè khi tới nơi Dương An lại còn cắm mặt chơi trò chơi ở trên phòng khiến nàng cũng có chút giận, nhưng giờ nhìn Dương An giải thích, chút hờn dỗi này cũng mau chóng tan thành mây khói. - Cơm gần xong rồi, nếu cậu đói thì ăn tạm chút hoa quả trên bàn đi vậy! Mạnh Tử Lăng cười nói, mà động tác nấu ăn cũng theo đó mà nhanh hơn, tựa hồ là muốn làm thật nhanh cơm tối. - Uh! Dương An gật đầu rồi đi ra phòng khách, hắn cũng không muốn Tử Lăng nhìn thấy mình đang xấu hổ. Trên bàn trà có mấy quả táo lớn, Dương An vội cầm lấy một quả gặm lấy gặm để, bởi vì quá đói nên hắn cũng chẳng để tâm tới hình tượng ăn uống của mình làm cái gì. Tiện tay hắn mở TV xem qua các kênh, không ngừng đổi loạn cho tới cuối cùng mới dừng lại ở Disney! - Ở nhà là thoải mái nhất! Dương An rên lên một tiếng, lười biếng nằm nhoài trên ghế salon. Cía bụng biểu tình ầm ĩ, Dương An gặm hai ba miếng là xong một quả táo to, hắn chuẩn bị lấy thêm thì một mùi hương mê người xông vào mũi. - Cái gì mà thơm như vậy? Lỗ mũi Dương An hoạt động hết công suất, hít lấy hít để, hắn vừa ngửi vừa chảy cả nước miếng.
Re: [Võng Du] Tử Thần Chi Tiễn - Ái Hồi Gia (New: C128) Tử Thần Chi Tiễn Tác giả: Ái Hồi Gia Chương 151: Hương thôn tình nồng Dịch giả: pacchoemxin Biên dịch: †Ares† Nguồn: 4vn.eu Mời đọc Dương An dời mắt khỏi TV, nhìn theo hướng tỏa hương thơm điếc mũi kia, chỉ thấy Mạnh Tử Lăng còn mặc tạp dề đang một một còn chén tỏa nghi ngút khói, cũng không biết bên trong là gì. - Đại thiếu gia, canh đến đây! Mạnh Tử Lăng trêu ghẹo cười nói. - Ưm, canh gì mà thơm như vậy? Dương An vội hỏi. Lúc này chính hắn cũng không biết hấp dẫn hắn là chén canh kia, hay là người bưng chén. Mạnh Tử Lăng đi từ từ tới bàn trà, cẩn thận đem chén canh lớn đặt trước mặt Dương An. Dương An cũng cẩn thận tiếp lấy, một chén canh màu trắng sữa tỏa ra hương thơm cực kỳ mê người, khiến hắn không tự giác được khịt khịt mũi mà tham lam hít vào. - Canh cá trích? Nhìn màu sắc chén canh, Dương An đoán. Mạnh Tử Lăng gật đầu cười, nói: - Ừ, lúc nãy ở chợ thấy cá trích ngon quá nên mua một ít về nấu canh, thấy cậu kêu đói nên tớ múc trước một chén, bụng đói ăn nhiều hoa quả không tốt đâu! - Hóa ra cô ấy còn nhớ rõ mình thích nhất là canh cá trích! Dương An nghĩ trong lòng, nhưng hắn cũng không biết phải nói gì cho tốt, vội vàng bưng chén ngang miệng thổi một hơi, rồi hấp tấp uống từng miếng từng miếng. - Hi hi, cẩn thận nóng đó ngốc ạ! Nhìn Dương An uống lấy uống để canh mình nấu, Mạnh Tử Lăng thấy rất vui, mắt nhìn có chút say mê, tựa như người mẹ nhìn đứa con yêu thương của mình. (o_0 thế quái nào) Không biết là canh quá ngon, hay Dương An quá đói, cả một chén to chỉ mấy lần húp đã cạn sạch. - Chẹp, ngon quá! Dương An rất là thỏa mãn tán thưởng. - Hi hi, cậu thích là được rồi! Mạnh Tử Lăng cười nói. - A, thật là phiền cậu quá, đã nhờ cậu đi mua đồ với Dương Lâm, còn muốn cậu nấu giúp, thế mà tớ lại mải trong game không xuống tiếp. Dương An buông chén canh, hối lỗi nói. Mạnh Tử Lăng cười lắc lắc đầu, nói: - Không sao mà, hồi trung học chẳng phải cũng như thế sao, cậu còn khách sáo với tớ! Vừa nghe tới hai từ “ trug học”, lập tức Dương An cảm thấy xấu hổ. Tuy việc đã nhiều năm, có lẽ Tử Lăng cũng không còn trách hắn, nhưng Dương An vẫn canh cánh chuyện mình đã tổn thương nàng, trong lòng luôn dằn vặt tự trách. - Đúng rồi, nghe tiểu Lâm kể giờ cậu có thể kiếm tiền trong game, thật không vậy? Hay là để tớ giới thiệu việc cho cậu đi? Mạnh Tử lăng đổi chủ đề hỏi. Nàng vẫn luôn quan tâm tình huống của Dương An, giờ cũng muốn chia sẻ giúp hắn vài chuyện. - Ha ha! Dương An cười lắc lắc đầu, nói: - Không cần, giờ tớ qua game cũng kiếm được kha khá, quan trọng nhất là tự do tự tại, có thời gian vui vẻ với gia đình, hơn nữa tớ còn có một chuyện rất quan trọng cần giải quyết trong đó. Nghe Dương An cự tuyệt, Mạnh Tử Lăng vốn nhíu nhíu mày, nhưng rất nhanh khôi phục, nàng hiểu Dương An có hướng đi của hắn, cười nói: - Cậu thích là được rồi, dù cậu quyết định thế nào, tớ đều sẽ ủng hộ! (Em này còn chê, main bệnh mất rồi ) - Ừm! Dương An gật đầu đáp. Hai người tán gẫu một chút, chỉ một chốc mẹ Dương An đã về, có thể dọn cơm. Bởi vì bạn học của Dương Lâm đều tranh thủ kỳ nghỉ đi chơi chút đã, nên chắc muộn mới tới, hơn nữa mẹ Dương An cũng không muốn phá vỡ không khí tự nhiên của người trẻ tuổi, nên quyết định ăn cơm trước. Điều này cũng hợp bụng với người cả ngày chưa được hạt cơm nào vào bụng như Dương An. Cơm nước xong, Dương An bắt đầu bày biện hai bếp nướng thịt ở sân trước nhà. Hắn nhẹ nhàng nhóm lửa, chỉ lát sau than củi cả hai bếp đã bốc cháy hừng hực, ánh lửa lóe ra chiếu rọi xung quanh, giống như trời lại một lần nữa tới lúc hoàng hôn. Khoảng bảy giờ tối, bạn của Dương Lâm cũng lục tục đến, có nam có nữa, chừng hơn 20 người, đều là thanh niên 17 tuổi tràn ngập sức sống thanh xuân. Dương Lâm ngay lập tức vội vàng tiếp đón, mà Dương An cùng Mạnh Tử Lăng cũng không chậm bê ra các loại đồ ăn đồ uống. May là nhóm bạn của Dương Lâm cũng rất có lễ phép, cả đám xắn tay hỗ trợ, rất nhanh mọi người liền vây quanh hai bếp thịt nướng, một bên tán gẫu vui vẻ, mà Dương An cùng Tử Lăng cũng gia nhập trong đó. Nhìn tiểu đội nam thanh nữ tú này, Dương An cùng Mạnh Tử Lăng ăn ý nhìn nhau cười, một nụ cười bên trong bao hàm vô vàn hoài niệm cùng cảm khái. - Nhìn các em ấy khiến tớ nhớ đến thời chúng ta còn học trung học, lúc đó chúng ta thật giống tụi nó, vô tư hồn nhiên! Dương An nhìn nhìn xung quanh, cất giọng cảm khái. Mạnh Tử Lăng cũng là gật gật đầu, mỉm cười nói: - Ừ, khi đó cả đám cũng thích nhất là đến nhà cậu liên hoan, không ngờ đảo mắt một cái đã nhiều năm như vậy rồi. Nhìn tụi nó thật muốn quay trở lại ngày trước. Nói xong, Mạnh Tử Lăng tràn đầy kỳ ý liếc nhìn Dương An một cái. Nhưng Dương An lại không nhận ra ẩn ý trong lời nói của nàng, lúc này hắn còn bận nghiêm túc quan sát đám Dương Lâm đang đùa giỡn. Kỳ thật Dương An muốn Dương Lâm mời bạn về nhà, ngoài để em mình vui vẻ, còn có một nguyên nhân khác, chính là muốn xem bình thường em gái mình yêu quý hay giao du với người như thế nào. Cái này gọi là trường huynh vi phụ (anh phải thay cha), từ khi cha qua đời, Dương An liền nhận trách nhiệm bảo hộ cùng giáo dục em gái mình. Trước kia hắn làm mãi ở xa, nên không biết nhiều về bạn bè của em gái, vì thế muốn mượn cơ hội lần này để hiểu rõ thêm. Mà chứng kiến nhóm bạn Dương Lâm mời tới đều rất lễ phép, không giống như học sinh cá biệt, Dương An cũng có thể yên tâm. Bởi vì đồ ăn chuẩn bị rất nhiều, nên Dương An cũng mời cả gia đình nhà chú sang chung vui, hơn nữa hai cậu em họ song sinh còn rất thích thịt nữa. Quả nhiên khi chú thím dắt hai cậu em họ bước vào cửa, đôi song sinh đã vui mừng nhảy cẫng lên. Cặp đôi đáng yêu này vừa xuất hiện lập tức thành diễn viên chính trên sân, nhóm Dương Lâm giành nhau mà chơi đùa với chúng, mà hai đứa bé song sinh kia cũng không có sợ người lạ, thỉnh thoảng lại làm vài động tác rất đáng yêu, khiến mọi người chốc chốc cười vang. Nông thôn dù không phát đạt như thành phố, nhưng lại có những chỗ đặc sắc của riêng mình, đặc biệt là quan hệ người với người, nơi này muốn gần gũi hơn thành thị nhiều lắm.
Re: [Võng Du] Tử Thần Chi Tiễn - Ái Hồi Gia (New: C128) Tử Thần Chi Tiễn Tác giả: Ái Hồi Gia Chương 152: Tin tức độc nhất vô nhị Dịch giả: †Ares† Biên dịch: †Ares† Nguồn: 4vn.eu Mời đọc Hương thịt bay ngàn dặm, cười rộn cả vạn gia! Một đám thanh niên 17 tuổi tụ tập cùng một chỗ cùng nhau nướng thịt, một bên cười đùa thỏa thích, thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng nô vang. Chuyện phiếm đủ loại chủ đề, một chốc không ngờ lại về trò chơi online đang được yêu thích nhất hiện nay - Phong Vân! - Mọi người biết không, lần này Phong Vân có sự kiện lớn! Một nam sinh đột nhiên nói, có thể là muốn khiến cho mọi người chú ý, nên có tình lớn giọng, như là hắn phát hiện ra chuyện gì đó vô cùng trọng đại. Lúc này tất cả mọi người đều dừng miệng, đổ dồn ánh mắt lại, tuy rằng nhà phát hành Phong Vân có hạn chế người sau 18 tuổi mới được đăng ký ID, nên nơi này có vài người còn chưa đủ tuổi, nhưng sức hot của Phong Vân khiến người từ 9 tuổi đến 99 tuổi đều biết, tự nhiên cũng muốn nghe xem có tin tức gì trọng đại. - Lưu Hải, cậu đừng có lớn tiếng như vậy chứ, giờ ai không biết hai ngày nữa 'Thần Chi Thí Luyện Tràng' sẽ mở! Một nam sinh khác đắc ý đáp: - Tớ chẳng những biết, mà hôm này còn thu được một tấm thẻ thông hành màu vàng nữa. - Hả! Hóa ra mọi người cũng biết, tớ còn tưởng tớ là người đầu tiên chứ! Nam sinh tên Lưu Hải yếu ớt nói. - Phì~ Chứng kiến Lưu Hải tịt ngòi, mọi người nhất tề khinh bỉ hắn một phun, sau đó phá ra cười. Mà Lưu Hải cũng chỉ làm bộ vò đầu bứt tai rồi cũng cười theo, giống như đã thành thói quen. - Đúng rồi, Trương Phong thân mến! Lưu Hải đột nhiên chen đến bên cạnh nam sinh vừa cắt lời hắn, rất thân mật nói: - Nếu cậu có thừa thẻ thông hành thì cho tớ đi! Lưu Hải vừa nói như vậy, mấy nam sinh bên cạnh cũng chen chúc lại, xem bộ dáng là cùng một kiểu xin xỏ. - Lăn hết cho tớ, đội tớ khổ cực cả ngày mới có thể mỗi người được một tấm thẻ thông hành màu vàng thôi, không dư đâu mà xin! Trương Phong vỗ vỗ đầu Lưu Hải, cười nói. - Đúng vậy, tuy rằng lần này hoạt động 'Thần Chi Thí Luyện Tràng' mọi người đều có thể tham gia, nhưng tỷ lệ đánh ra thẻ thông hành có vẻ thấp quá. Lại có một nam sinh phụ họa nói - Haiz! Lưu Hải rất là thất vọng thở dài, xem ra muốn nhờ người “chiếu cố” không khả thi rồi, mà lúc này, một giọng nữ lại vang lên... - Lưu Hải, cậu muốn thẻ thông hành đúng không? Thế thì đi nướng hai cái gà cho tỷ tỷ đây đi! Một nữ sinh làm ra vẻ “đại tỷ” lên giọng, khiến Trương Phong vừa rồi rất đắc ý cũng đảo mắt nhìn sang. - Lớp trưởng đại nhân thân, đừng nói hai cái, bốn năm cái cũng không thành vấn đề! Lưu Hải nghe vậy lập tức cướp lấy hai cái cánh gà của hai người bạn mang tới. May là bình thường mọi người đều đùa vui quen rồi, hai người bị cướp cũng chỉ cười mắng mấy câu mà thôi. - Lớp trưởng đại nhân cẩn thận còn nóng! Lưu Hải cung kính bưng lên hai cái cánh gà vừa mới nướng. - Ừm! Để cánh gà nướng đó, tiểu Lưu tử ngươi có thể lui xuống! Nữ lớp trưởng tiếp nhận cánh gà xong thản nhiên nói. Mà một câu 'tiểu Lưu tử'* lại khiến mọi người cười nghiêng ngả. (* cách gọi tên thái giám) - Lớp trưởng đại nhân, thế còn... Lưu Hải nghi ngờ nói. Nữ lớp trưởng vỗ vỗ đầu của hắn, nói: - Cám ơn cánh gà của chú, bất quá hiện chị đây cũng không thừa thẻ thông hành! - Ax, không phải chứ! Lưu Hải làm bộ sợ hãi than: - Ngay cả lớp trưởng là quang khống cấp 45 cao nhất lớp cũng không dư thẻ thông thành, tớ là đạo tặc vừa lên 4x biết kiếm đâu bây giờ, nghe nói trong Thần Chi Thí Luyện Tràng nơi nơi là kỳ ngộ, bảo vật đầy đất a! - Lưu Hải, chú cứ yên tâm, chị đã đáp ứng chú thì nhất định sẽ thực hiện. Nữ lớp trưởng thản nhiên nói: - Xem ra mọi người đều rất ngóng 'Thần Chi Thí Luyện Tràng' lần này, tớ có một tin tức độc nhất vô nhị tin tức, không biết mọi người có hứng thú hay không đây? Vừa nghe có tin tức độc nhất vô nhị, những ai chơi Phong Vân đều dồn hết lại. - Ôh, không biết là tin tức gì nhỉ? Dương An đang ngồi cùng Tử Lăng ở một góc cũng chú ý lại, nhưng không có hóng như đội trẻ kia. - Tin tức này là tớ nghe được lão đại gia tộc 'Kiếm Vũ Phong Vân' chúng tớ nói, nể tình mọi người là bạn học mới chia sẻ, mọi người cũng đừng tùy tiện truyền đi đấy. Nữ lớp trưởng diễn cảm nghiêm túc nói: - Lão đại của tớ thu được tin rò rỉ từ nhà phát hành, là 3 giờ trước khi 'Thần Chi Thí Luyện Tràng' mở ra, tỷ lệ bạo dẫn thẻ thông hành sẽ tăng rất cao, cho nên giờ mọi người không cần quá mức lo lắng, cũng ngàn vạn lần không nên phí tiền đi mua. - Lớp trưởng đại nhân quả nhiên là chỉ huy tối cao của lớp chúng ta, tin tức như thế mà cũng thu được. Một nữ sinh nói. - Đúng thế, hay là nhờ lớp trưởng đại nhân nhân từ giới thiệu cho chúng tớ gia nhập gia tộc 'Kiếm Vũ Phong Vân', bằng không người chơi không có bối cảnh như chúng tớ thật khó sống. Nghe nhóm thanh niên đối thoại, Dương An nhíu nhíu mày, thầm nghĩ: - Gia tộc Kiếm Vũ Phong Vân? Chưa nghe nói qua, hẳn không phải gia tộc trực thuộc tam đại chiến minh. Chẳng qua nếu như tin tức này thật sự là 'độc nhất vô nhị' thì gia tộc Kiếm Vũ Phong Vân này cũng không đơn giản. Dương An ngoại trừ tam đại chiến minh cùng cừu gia 'Thiếu Gia bang' ra, không có đi tìm hiểu những thế lực khác, đương nhiên không biết gia tộc 'Kiếm Vũ Phong Vân'. Nhưng mà hắn không ngờ tới cái gia tộc “lạ tai” này không lâu sau lại thành một thanh kỳ kiếm ảnh hưởng tới đại cục của liên minh Quang Minh, hơn nữa còn cùng hắn có ngọn nguồn sâu đậm. Tạm thời không để ý gia tộc kia, Dương An quan tâm nhất chính là tính chuẩn xác của cái tin tức độc nhất vô nhị này, thầm nghĩ: - Nếu tin tức này là thật thì đúng là độc nhất vô nhị, những người biết 3 giờ cuối cùng tỷ lệ bạo dẫn thẻ thông hành tăng mạnh hẳn sẽ không nhiều. Tới hiện giờ giá cả thẻ thông hành trên chợ hẳn vẫn trong top, mình giờ có bốn tấm màu vàng, hai tấm màu bạc, nếu tiếp tục đánh ra thì nên bán, nhất định sẽ kiếm được món hời. Nghĩ tới có khả năng kiếm chác, Dương An không tự giác bật cười, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh, hắn cũng không muốn làm cho mọi người ở đây biết hắn hiện có rất nhiều thẻ thông hành. May là hắn đã dặn Dương Lâm đừng khoe ra hắn có trước mặt người ngoài thổi phồng khoe khoang hắn có bao nhiêu lợi hại. Nhìn thấy một đám người trẻ tuổi vui vẻ, Dương An cũng thi thoảng chen vào một hai câu, nhưng đa số vẫn là nói chuyện riêng với Tử Lăng. Thời gian vui vẻ qua nhanh, đảo mắt đã hơn 10 giờ, nhưng một đám người trẻ tuổi vẫn là tinh lực mười phần, như muốn chơi suốt đêm. Nhưng mà Dương An còn có nhiệm vụ trọng yếu nên bắt đầu sốt ruột, hắn không phải lo lắng nhóm người trẻ tuổi này, đã có Dương Lâm tiếp đón không cần đến hắn, hắn để ý đến Tử Lăng đang ngồi cạnh. Có mình là người bạn cùng lứa tuổi duy nhất, lại do chính mình mời tới, nếu cứ thế mặc nàng ở lại mà đi vào trò chơi thì bó tay rồi. Nhưng mà lúc này Tử Lăng cũng nhìn ra vẻ nôn nóng của hắn. Trong bữa cơm lúc trước, nàng cũng biết đêm nay Dương An còn có nhiệm vụ trọng yếu. - Cũng khuya rồi, tớ phải về đây! Mạnh Tử Lăng nhỏ giọng nói bên tai Dương An. Nghe vậy, Dương An trong lòng buông lỏng, nói: - Ừ, để tớ đưa cậu về!
Re: [Võng Du] Tử Thần Chi Tiễn - Ái Hồi Gia (New: C128) Tử Thần Chi Tiễn Tác giả: Ái Hồi Gia Chương 153: Chàng gánh ngàn cân nặng, thiếp đỡ một bờ vai Dịch giả: †Ares† Biên dịch: Mưa Nguồn: 4vn.eu Mời đọc Tuy rằng Mạnh Tử Lăng nhất quyết từ chối Dương An đưa nàng về nhà, nhưng Dương An cũng không phải là cái loại không biết phải trái để nàng một mình đi về giữa đêm như vậy, dù về tình về lý hay gì đi nữa, hắn nhất định phải đưa nàng đưa về nhà an toàn. - Không phải cậu có chuyện quan trọng cần làm sao, không cần đưa tớ về đâu mà! Mạnh Tử Lăng lại từ chối. Nhưng Dương An chẳng nhiều lời, làm bộ như tức giận thốt lên: - Không phải là cậu ghét cái xe cà tàng của tớ đấy chứ! Thấy Dương An nói đến nước này, Mạnh Tử Lăng biết chẳng thể từ chối được nữa, mỉm cười gật đầu, nàng hiểu Dương An chỉ là đang giả vờ khích tướng. Dương An khẽ cười, không nói thêm mà chạy lên phòng cầm khóa xe, mặc thêm một cái áo khoác mỏng rồi xuống dắt “cái xe cà tàng” ra. Trung Thu đã qua, thời tiết bắt đầu se lạnh, buổi tối sẽ càng lạnh rõ rệt, đi xe máy cũng cần mặc thêm cái áo khoác. Tuy đang vội, nhưng Dương An vẫn tỏ ra trầm ổn, chầm chậm lái xe, an toàn là trên hết! Nhà Mạnh Tử Lăng cũng không xa, cách chừng hai mươi phút chạy xe. Dương An chỉ chuyên tâm lái, Tử Lăng ở sau không biết có phải do lạnh mà hai tay vòng qua ôm eo thật chặt, nhẹ nhàng tựa sát lên lưng hắn. Dương An cũng không thấy có gì lạ, chỉ nghĩ hai người đã khôi phục loại tình cảm như anh trai - em gái trước kia, nhưng hắn lại không biết Mạnh Tử Lăng phía sau đang trộm mỉm cười thực ngọt ngào, giống như nụ cười hạnh phúc của một cô gái đang yêu. (DG: được ông main chơi game nhiều hỏng não rồi ) (BD: ông dịch giả cũng rứa ) Đi hơn mười phút đã sắp tới nhà Tử Lăng, đột nhiên nàng kêu dừng lại, Dương An hốt hoảng, tưởng có chuyện gì, vội vàng dừng xe. - Sao thế? Dương An tá hỏa hỏi. Mạnh Tử Lăng từ từ xuống xe, nhìn Dương An mỉm cười, nói: - Tớ biết cậu đang vội, nhưng mà vào đây với tớ một chút được không? Nói xong, chẳng chờ Dương An có đồng ý hay không, từ từ xoay người đi qua. Dương An bất đắc dĩ cười, lúc này hắn mới phát hiện nơi này là công viên bên bờ sông nơi hai người họ thường đến chơi. Trước kia mỗi một lần đưa Tử Lăng về nhà, nếu không có chuyện gì gấp, bọn hắn sẽ ở này dừng lại nơi này, đi dạo tâm sự một chút, ngoại trừ sấm chớp dữ dội, bằng không dù mưa gió cũng duy trì nếp đó. - Dù sao cũng muộn sẵn rồi, thêm lát nữa cũng thế! Nghĩ một lát rồi Dương An liền đi theo. Có lẽ là nghỉ lễ Quốc Khánh, công viên hôm nay đông hơn mọi hôm, không ít đôi tình nhân đang bên nhau tâm sự, hẹn hò. Mạnh Tử Lăng đi thẳng tới rào chắn cạnh bờ sông, chăm chú nhìn dòng nước cuồn cuộn. Gió lạnh mang theo hơi nước thổi tới làm người ta thấy thư thái, bình yên lại, có điều nó lại khiến Tử Lăng chỉ mặc một bộ T-shirt mỏng manh không kìm được khẽ run lên. Dương An đi phía sau thấy thế lập tức cởi áo khoác nhẹ choàng lên người Tử Lăng, nói nhỏ: - Mặc vào đi, kẻo cảm lạnh bây giờ! - Cảm ơn! Mạnh Tử Lăng cảm nhận hơi ấm còn vương trên áo, trong lòng bỗng dâng lên niềm hạnh phúc ấm áp, không phải cô gái nào cũng được sự đối xử đặc biệt như này. Mạnh Tử Lăng lấy hết dũng khí, xoay người đối mặt với Dương An, chợt nói: - Nhớ hồi học trung học, mỗi lần cậu đưa tớ về đều ghé vào đây tản bộ. - Ừm, nơi này là "chốn cũ" của chúng ta. Dương An có chút bùi ngùi nói: - Hồi ấy thật vui, thế mà nháy mắt cái đã 6 năm. Nhiều lúc tớ tưởng như mới hôm qua vẫn đang thời trung học, nhiều khi thật muốn quay về lúc đó… - Đúng vậy, là "chốn cũ" của hai chúng ta. Mạnh Tử Lăng dừng một chút, cắn chặt răng, nói: - Nơi này cũng là chỗ cậu từ chối tớ. - Thực xin lỗi! Nghe được Tử Lăng nhắc tới việc kia, Dương An ngập ngừng, không biết nói sao. Bất kể là vì nguyên nhân gì, nam nhân làm cho một nữ nhân đau lòng vẫn là không đúng, là cực kỳ tồi tệ. - Không sao, chuyện đã qua lâu như vậy, giờ tớ cũng không còn giận cậu nữa. Mạnh Tử Lăng khẽ cười. Tuy Tử Lăng nói thế, Dương An vẫn cảm thấy vô cùng áy náy, lúc này rốt cuộc hắn đã hiểu được tâm tình của Vũ Nguyệt trong trò chơi, có một số tình cảm dù đã trải qua ngàn năm vạn tháng cũng sẽ không phai mờ, trái lại vĩnh viễn khắc sâu trong lòng. - Nếu, nếu tớ nói... Một hồi lâu, Mạnh Tử Lăng lại ngập ngừng, ấp úng muốn nói gì, nhưng dường như không thể mở lời. Dương An nghiêm túc lắng nghe, tuy không biết nàng định nói gì, nhưng cũng không cắt ngang. Tử Lăng bối rối nhìn thẳng vào hai mắt Dương An, cuối cùng hít sâu một hơi, thật nghiêm túc nói: - Nếu tớ muốn hỏi lại chuyện bốn năm trước một lần nữa, bây giờ cậu sẽ trả lời thế nào? - Tớ... Dương An nhất thời không biết phải làm sao, hắn không nghĩ tới Tử Lăng sẽ đột nhiên nói như vậy, cũng không biết nàng đang đùa hay thật. - Chúng ta hẹn hò đi! Không đợi Dương An trả lời, Mạnh Tử Lăng lại giành nói, bốn năm, nàng không thể đợi thêm nữa, giọng nói từ bình thản mà trở nên kích động: - Tớ rất nghiêm túc, tớ cũng biết cậu thích tớ. Bốn năm chờ đợi, nỗi chua xót trong tim làm mắt nàng ngấn nước, nói: - Tớ hiểu trong lòng cậu nghĩ gì, cậu sợ mình không có năng lực làm tớ hạnh phúc, sợ tớ theo cậu sẽ chịu khổ, nhưng cậu cũng biết tớ đâu có phải loại con gái tham phú quý, 'chàng gánh ngàn cân nặng, thiếp đỡ một bờ vai', với tớ có thể cùng người mình yêu đồng cam cộng khổ chính là hạnh phúc lớn nhất trong đời. "Ầm ~ " Một lời từ đáy lòng của Tử Lăng khiến Dương An tỉnh ngộ lại, đầu như vừa được mở ra, hắn thừa nhận từ trước tới nay mình luôn yên mến Tử Lăng, nhưng lại quá lý trí, để chủ nghĩa đại nam nhân chó má che mờ tình cảm. - Sai rồi, mình sai tất cả rồi! Dương An rốt cục nghĩ thông. - Đúng vậy, có thể cùng người mình yêu đồng cam cộng khổ chính là hạnh phúc lớn nhất trên cõi đời này. Giờ phút này, Dương An đã nhận ra một nửa của mình chính là cô gái nhỏ bé trước mắt, người vì hắn mà chờ đợi suốt bốn năm qua. Mải miết tìm kiếm tận đâu đâu, hóa ra người có thể bên cạnh cả đời lại luôn ở sát mình. Tử Lăng lặng lẽ nhìn vào mắt Dương An đợi câu trả lời. - Những lời cậu vừa nói đều là thật? Cậu vẫn có thể yêu gã con trai từng làm tổn thương cậu ư? Một hồi lâu, Dương An thành thật hỏi, vẻ tự trách trên mặt cũng biến thành tươi cười nhẹ nhõm. - Ừm! Mạnh Tử Lăng xúc động gật gật đầu, nước không cầm được bỗng lăn dài. - Không được, như vậy không được, coi như tớ chưa từng nghe cậu nói gì đi! Dương An mỉm cười thản nhiên nói. Nhưng một câu thản nhiên này lại giống như đẩy Mạnh Tử Lăng xuống vực sâu vạn trượng. Tử Lăng không thể tin được lắc lắc đầu, nàng biết Dương An thích mình, khó khăn lắm mới quyết định bày tỏ lần nữa, hay là sai rồi, hay là hắn vốn không thích nàng? Nhất thời Mạnh Tử Lăng mất hết can đảm, trong lòng bắt đầu chết lặng, nước mắt tuôn như mưa. Nhìn Dương An còn có thể tươi cười, nàng không kìm nổi, ném chiếc áo khoác trên người xuống đất, xoay người chạy đi. Nhưng ngay khi nàng vừa xoay bước, một bàn tay mạnh mẽ mà ấm áp đã kéo lấy tay nàng, người này đương nhiên chính là Dương An. - Cậu còn muốn thế nào nữa, tôi đã thế này... Cố vùng cánh tay nhỏ bé muôn thoát đi, cảm giác đau từ da thịt hòa với cảm giác thắt lại trong lòng, Tử Lăng nhịn không được kêu gào ra tiếng, trong tiếng khóc tràn ngập tức giận cùng ấm ức. Dương An nhẹ kéo nàng lại đối diện mình, tay còn lại nắm lấy nốt bàn tay kia, hai tay nắm thật chặt, không cho nàng rời đi. - Tớ còn chưa nói xong mà! Dương An thâm tình nhìn thẳng vào mắt Tử Lăng, âm trầm nói: - Anh nói là coi như chưa nghe thấy, bởi vì người nói câu kia không nên là con gái mà phải là con trai như anh mới đúng. - Tử Lăng, chúng ta hẹn hò đi! Lời Dương An vô cùng chân thành: - Em nói đúng, đáng lẽ anh nên sớm hiểu được hạnh phúc thật sự chính là hai người có thể nương tựa bên nhau. - A... Tử Lăng nín khóc, ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn vui mừng nhìn Dương An, rồi hạnh phúc bất chợt khiến nàng lại rơi nước mắt. Tuy là rơi lệ, nhưng lần này là vì hạnh phúc! Tử Lăng lập tức nhào vào lòng Dương An, gắt gao ôm chặt lấy hắn, sợ hắn sẽ đột nhiên bỏ chạy. Bốn năm chua xót chờ đợi, hôm nay rốt cục được một đáp án vừa lòng nhất, cuối cùng nàng cũng đợi được rồi. - Xấu xa, anh là đại xấu xa! Tử Lăng nhẹ quát trong tiếng khóc tràn ngập hạnh phúc. Dương An cũng ôm thật chặt Tử Lăng, nói: - Đúng vậy, anh là đồ xấu xa, lại để em đợi bốn năm, để em đau khổ bốn năm, anh thật sự là một gã siêu cấp đại xấu xa! Dương An cùng Tử Lăng cứ như đôi vợ chồng mấy chục năm tâm đồng ý hợp, chẳng cần nói gì, chỉ lặng lẽ ôm nhau thật chặt dưới ánh trăng dịu dàng.
Re: [Võng Du] Tử Thần Chi Tiễn - Ái Hồi Gia (New: C128) Tử Thần Chi Tiễn Tác giả: Ái Hồi Gia Chương 154: Bán ra thẻ thông hành Dịch giả: †Ares† Biên dịch: †Ares† Nguồn: 4vn.eu Mời đọc Tửu thị cố hương thuần! Trà thị cố hương nùng! Nguyệt thị cố hương minh! (Rượu cố hương thuần hơn! Trà cố hương thơm hơn! Trăng cố hương sáng hơn! Gái cố hương..... ) Dương An cảm giác được sau khi về nhà, sự nghiệp vững bước bay lên, đêm nay còn tìm được nửa kia của mình, mỗi lúc một tốt hơn mà tiến. Ngày đó quyết định trở về đúng là không thể chuẩn hơn. - Đời người gặp vài chuyện trắc trở chưa chắc đã không phải là chuyện tốt! Dương An vui thích nghĩ, sau đó vặn ga phóng về nhà. Hiện tại tâm tình hắn vô cùng tốt, rất nhiều thứ đều nghĩ thông, không còn vướng bận trong chuyện cũ. Đưa Tử Lăng về tới nhà, Dương An cũng không lưu lại, hai người đã xác nhận quan hệ, cũng khiến cho hắn càng thêm nỗ lực phấn đấu trong trò chơi. Mặc dù nói là muốn hai người đồng cam cộng khổ, nhưng Dương An cũng không muốn làm cho người mình yêu chịu khổ, bởi đấy là điều một thằng đàn ông không thể được tha thứ. Về đến nhà đã hơn 12 giờ đêm, trong trò chơi chắc cũng đã giữa trưa, thời gian thực nhanh. Nhìn đội thanh niên vẫn còn vui vẻ, Dương An chỉ dặn dò em gái thêm vào câu rồi trở về phòng, khóa kỹ cửa lại, đội mũ game tiến vào trò chơi. Quang ảnh thay đổi, Dương An tiến nhập trò chơi, thân ảnh của hắn cũng xuất hiện giữa hốc cây nhỏ hẹp kia. Tiềm Ảnh! Dương An vừa online, trước tiên mở Tiềm Ảnh ẩn hình, hắn không quên giờ mình đang ở trong chiến trường Chính Tà, hơn nữa còn rất gần bên liên minh Hắc Ám, địch nhân tùy thời đều có thể sẽ xuất hiện ở sau lưng, bởi vậy cần vạn phần cẩn thận. Ẩn thân xong, Dương An cũng không có vội vã hành động, ngồi im tại vị thả Lý Nhĩ Tư chi nhãn bay ra ngoài trinh sát. May mắn là tin truyền về cho thấy 200 mét quanh đây đều không có người nào khác, đương nhiên Dương An cũng không loại trừ khả năng có người có được kỹ năng ẩn thân cấp cao tránh khỏi dò xét của hắn, tại chiến trường Chính Tà không được phép buông lỏng một giây nào cả. Xác nhận cơ bản không có nguy hiểm, vẫn duy trì ẩn thân, lúc này Dương An mới bắt đầu xử lý vài công việc mấu chốt. Đầu tiên là mở ra hòm thư hệ thống, đã thấy tin nhắn từ hai người chơi. Cái thứ nhất là Tế Vũ gửi, chẳng qua buzz thử cũng không quan trọng. Cái còn lại là của Thiên Hành, nhắn sau khi Dương An onlinea thì pm hắn. Hiện tại đã là giữa trưa, nhóm Thiên Hành chắc đã xuất phát luyện cấp, vì thế Dương An liền gửi tin nhắn thoại: - Thiên Hành đại ca, ngại quá, trong nhà có chút chuyện nên em lên muộn. - Không sao, bọn anh cũng mới online mà, chẳng mấy khi có kỳ nghỉ, mọi người cũng ra ngoài chơi. Thiên Hành bên kia trả lời. - À đúng rồi, em nghe được một tin, nói là nhà phát hành sẽ tăng tỷ lệ bạo dẫn thẻ thông hành vào 3 giờ trước lúc 'Thần Chi Thí Luyện Tràng' mở ra, không biết là thật hay giả? Dương An nghĩ nghĩ, hay là trưng cầu ý kiến Thiên Hành một chút. Thiên Hành quan hệ rộng như vậy hẳn sẽ có thông tin, Thần Chi Thí Luyện Tràng này trọng yếu phi thường, Dương An cũng không dám tùy ý quyết định. - Ơ, tiểu Ngả, em cũng biết tin này sao? Thiên Hành có chút kinh ngạc nói: - Vừa rồi bọn anh cũng mới nghe Lam Nhị nói qua, có điều nàng nói tin tức này Lam Sắc Quân Đao phải tiêu tốn khá nhiều mới có được, toàn bộ tam đại chiến minh cũng chẳng mấy người biết, không ngờ em lại nghe được. - Vâng, cũng là vô tình mà thôi. Dương An trả lời, hắn cũng không nói đến việc thu được tin này từ thành viên gia tộc 'Kiếm Vũ Phong Vân', bởi không muốn liên lụy tới nữ lớp trưởng lớp của Dương Lâm. - Đúng rồi tiểu Ngả, em chuẩn bị đi làm khảo nghiệm 4x chưa, có cần hỗ trợ gì không. Thiên Hành lại hỏi. - Kỳ thật giờ em đang trong nhiệm vụ rồi. Dương An đáp, có chút vấn đề hắn cũng không muốn dấu diếm nữa, hơn nữa vài chuyện đoán rất dễ: - Thiên Hành đại ca, anh có từng nghe nói nhiệm vụ tiến giai 4x nào phải đánh chết người chơi phe đối địch không, hiện em đang trong chiến trường chính Tà cần đánh chết 10 người chơi liên minh Hắc Ám. - Cái gì, có nhiệm vụ thế sao? Thiên Hành kinh ngạc hỏi lại. - Anh chưa từng nghe, đợi một chút anh thử hỏi người khác xem. - Vâng! Nghe được Thiên Hành nói như thế, Dương An ý thức được nhiệm vụ này cũng không đơn giản, vì thế liền lẳng lặng chờ đợi, chưa vội ra khỏi hốc cây. Trong thời gian chờ đợi Thiên Hành hồi âm, Dương An tranh thủ bật menu chợ giao dịch. Nếu Thiên Hành đã khẳng định tin tức kia là thật, Dương An cũng không tiếp tục chần chờ, chuẩn bị bán ra thẻ thông hành. Có lẽ tin tức kia không bao nhiêu người biết, hiện tại thẻ thông hành xuất hiện trên chợ chỉ có hơn mười tấm màu bạc mà thôi, không hề có màu vàng, xem ra ai cũng đều muốn vào 'Thần Chi Thí Luyện Tràng' xem thử, vì vậy không dễ bán thẻ vàng. - Không phải chứ, một tấm thẻ bạc thấp nhất cũng bốn nghìn vàng, như thế này thì thẻ bạc còn bao nhiêu chứ! Nhìn tình huống chợ giao dịch, Dương An không khỏi vui mừng quá đỗi. Đương nhiên, Dương An cũng không có u mê là đem toàn bộ thẻ bán ra. Để đầu cơ kiếm lợi, Dương An chỉ đặt tạm một tấm thẻ vàng, lại còn lấy hình thức đấu giá. Thẻ vàng quy định quá là 1 vạn 3 nghìn vàng, thiết trí đấu giá trong một giờ, người trả cao nhất sẽ được. Tấm thẻ thông hành màu vàng của Dương An vừa phát hiện lập tức làm sôi sục cả chợ giao dịch. Dù sao không phải ai cũng tin tức linh thông. Dương An mới vừa đặt đấu giá, giá cả đã phi lên ầm ầm. Một vạn ba nghìn năm trăm vàng... Một vạn bốn nghìn ... Một vạn năm nghìn ... Ngắn ngủn hơn mười giây, giá cả liền nhảy vài lần. Không bao lâu nữa hoạt động sẽ bắt đầu, nên thẻ vàng đương nhiên trở thành thứ hàng hóa nóng tới bỏng tay.