Vu Thần Kỷ Chương 14: Chính nhật Mời đọc Vài ngày kế tiếp gió êm sóng lặng, đám người Cơ Xu, Khương Bặc cứng rắn nhịn xuống ác khí trong lòng, không để người ta biết chuyện bọn họ bị tập kích. Kim Ô lĩnh cũng tiến vào một đoạn thời gian bận rộn nhất trước tế tổ đại điển, thủ lĩnh bộ lạc các chi mạch lớn của Hỏa Nha bộ mang theo tộc nhân ùn ùn chạy tới thánh địa, vô luận ngày đêm, dưới Kim Ô lĩnh lúc nào cũng phiêu đãng mùi thịt nướng cùng mùi rượu gay mũi. Tổ tiên Hỏa Nha bộ là bộ tộc cường đại từng xuất hiện đại năng cấp bậc Vu Vương, Vu Đế, tuy mấy ngàn năm qua, trong bộ tộc chưa từng có ai đột phá Đại Vu cảnh giới nữa, nhưng nội tình tổ tông lưu lại vẫn hùng hậu như cũ, lấy Kim Ô lĩnh làm trung tâm, ước chừng có gần ngàn chi nhánh bộ lạc lớn nhỏ phân tán ở trong rừng rậm. Những bộ lạc chi mạch này nhân số nhiều nhất gần trăm vạn, nhân số ít cũng có mấy vạn, mỗi bọn họ lại khống chế một đám bộ tộc phụ thuộc nhỏ yếu. Hơn một ngàn bộ lạc cùng thủ lĩnh bộ tộc phụ thuộc theo nhau đến, Cơ Hạ nhất thời bận sứt đầu mẻ trán. Dù là bận tối mày tối mặt, trong những ngày qua Cơ Hạ cũng chưa quên Cơ Hạo. Tứ Tí Tinh Hùng, Độc Giác Tì Hưu, Kim Đỉnh Phí Phí, Sáp Sí Hắc Hổ, Phệ Hồn Ảnh Báo... Các loại mãnh thú hung cầm lấy hung mãnh trứ danh, lực lượng cơ thể cường hãn tuyệt luân, hơn xa Vu Nhân cùng giai không ngừng được đưa tới, trải qua đôi tay khéo léo của Thanh Phục dùng các loại dược thảo đại bổ điều chế, bị Cơ Hạo lần lượt cắn nuốt hết. Ngắn ngủn nửa tháng, hung thú ác điểu bị Cơ Hạo dùng Bổ Thiên Bất Lậu Quyết cắn nuốt vượt qua năm mươi con, trong đó còn có vài con mãnh thú Tiểu Vu Cảnh bị cắn nuốt. Ngọn lửa năm màu trong bụng Cơ Hạo lớn mạnh gấp đôi có thừa, phóng ra luồng sáng năm màu bị thân thể hấp thu, chiều cao của Cơ Hạo ở trong nửa tháng ước chừng cao thêm một thước có thừa, thân hình cũng trở nên cường tráng hơn rất nhiều. Một ngày này, trời còn chưa sáng, đỉnh Kim Ô lĩnh, hơn ngàn con cự nha trong tổ chim thật lớn trên cây dâu xanh khổng lồ đồng thời bay lên trời. Toàn thân đám cự nha này phóng ra ánh lửa loá mắt, tựa như các vầng mặt trời nhỏ lơ lửng ở giữa không trung, nhiệt lực cuồn cuộn lao thẳng lên trời cao, đem toàn bộ đám mây trong không vực trăm dặm bốc hơi sạch sẽ. Mười mấy ngọn núi lơ lửng phạm vi vài dặm vừa mới bay qua Kim Ô lĩnh, hơn ngàn cự nha đồng thời phát uy, những ngọn núi cao nghìn trượng kia thế mà ở trong ánh lửa ầm ầm thiêu đốt, trong chớp mắt hóa thành từng làn khói mỏng phiêu tán. Tiếng quạ kêu ‘quạ quạ’ chấn động trời đất, trong rừng gỗ dâu tận đầu khe núi dưới Kim Ô lĩnh, vô số con quạ đen kích cỡ vài thước cũng đều bay lên không, hóa thành một dòng lũ màu đen cuồn cuộn kéo dài ngàn dặm, quay quanh Kim Ô lĩnh bay múa. Khắp bầu trời đều là tiếng vỗ cánh, vô số lông chim quạ đen màu đen, màu đỏ ùn ùn từ bầu trời rơi xuống. Cơ Hạo đứng ở trong sân nhà mình, lặng lẽ tụng Cửu Tự Chân Ngôn, hai tay biến ảo pháp ấn, chân đạp Thiên Cương bộ, ở trong sân vận khí bố cương, luyện hóa một con Song Đầu Mãng Giao vừa mới nuốt vào. Đây là một sinh linh cường đại Tiểu Vu Cảnh đỉnh phong, đã có dấu hiệu hóa giao, ngọn lửa năm màu đem tinh hoa của nó rèn luyện, ánh sáng năm màu cuồn cuộn gào thét ở trong cơ thể, máu thịt, gân cốt cả người đang điên cuồng cắn nuốt tinh hoa Song Đầu Mãng Giao sau khi luyện hóa tẩm bổ lớn mạnh bản thân. Ở dưới thần niệm cường đại của Cơ Hạo khống chế, một bộ phận luồng sáng năm màu bị tử phủ nguyên đan bằng nắm tay trong tử phủ mạnh mẽ cắn nuốt, tử phủ nguyên đan màu vàng nhạt không ngừng bành trướng co rút lại, mơ hồ có dấu hiệu ngưng tụ thành kim đan thực chất. Vô tận vui sướng ùa vào trong đầu, Cơ Hạo thiếu chút nữa hướng lên bầu trời hét lên. Ngắn ngủn mấy năm, dựa vào vô cùng vô tận thiên địa linh khí của thế giới này, dựa vào công hiệu đáng sợ của Bổ Thiên Bất Lậu Quyết, Cơ Hạo trùng tu Cửu Tự Chân Ngôn Đan Kinh, mấy năm khổ công đuổi sát thành tựu ba mươi năm của kiếp trước. Càng làm Cơ Hạo kinh hỉ là, tử phủ nguyên đan trong không gian tử phủ thần hồn tuy còn chưa ngưng tụ thành thực chất, nhưng nguyên đan pháp lực trong đó chất chứa nghiễm nhiên là hơn gấp trăm lần tử phủ kim đan kiếp trước, trên độ tinh thuần còn hơn kiếp trước không biết bao nhiêu. Những pháp lực này đều là Bổ Thiên Bất Lậu Quyết mạnh mẽ lấy tinh hoa tinh túy nhất của hung thú ác điểu biến thành! Tinh hoa Song Đầu Mãng Giao bị thân thể hấp thu tiêu hóa hết, Cơ Hạo hít một hơi thật sâu, chậm rãi há mồm phun ra một đạo hồng khí nóng cháy vô cùng. Khí đỏ nóng cháy gào thét lao ra, giống như mũi tên phun thẳng ra ngoài mười trượng. Khí đỏ tản ra, nhiệt độ trong sân chợt tăng vọt, con gấu béo ghé vào cửa nhà gỗ ngáy ngủ bị dọa thịt béo cả người run rẩy một trận, vội vã nhảy lên hướng tới Cơ Hạo hò hét loạn lên. Cơ Hạo cười to một tiếng, chỉ cảm thấy tinh khí thần cả người hoàn mỹ dư thừa, tinh thần giống như một viên bảo châu quay tròn lăn lộn, ý niệm thông suốt, trong vắt, cảm giác tốt trước nay chưa từng có. Tuy chỉ ngắn ngủn nửa tháng, chỗ tốt Bổ Thiên Bất Lậu Quyết mang đến lại hơn xa mười năm khổ công trước đó. “Lão gia hỏa, đa tạ.” Tinh thần lặn vào không gian thần hồn, Cơ Hạo hướng khí trắng mờ mịt trong thần hồn không gian trống rỗng hét to một tiếng. ‘Thùng’, ‘Thùng’, ‘Thùng’! Cự nha trên Kim Ô lĩnh kêu to, trong khe núi dưới Kim Ô lĩnh, trống trận da thú thật lớn gõ vang ầm ầm. Ít nhất có một ngàn cái trống trận đồng thời kêu, tiếng trống trận như sấm rền chấn động dãy núi bốn phía vang vọng ‘Ù ù’, mặt đất cũng đang mơ hồ run rẩy. ‘Ô, ô ô’! Kèn xương rồng thổi lên bén nhọn. Tổ tiên Hỏa Nha bộ từng có cường giả giết rồng, xương cổ con rồng bị chém giết chế thành một bộ kèn xương rồng trân quý, nay cũng là trọng bảo truyền thừa áp đáy hòm của Hỏa Nha bộ. Hôm nay là ngày chính tế tổ đại điển, một bộ kèn xương rồng này cũng bị lấy ra, do mấy chục vị vu tế địa vị cao nhất, thực lực mạnh nhất Hỏa Nha bộ đồng thời tấu vang. Tiếng kèn cao vút bén nhọn lao thẳng lên trời, trên trời cao mây khói bốc lên, mơ hồ có thể thấy được hơi nước ngưng tụ thành mấy con rồng khổng lồ chìm nổi ở trời cao. “Hạo! Chuẩn bị đi thánh địa tông miếu.” Thanh Phục ăn mặc chỉnh tề, sạch sẽ đi ra. Nàng mặc một bộ váy dài tự tay kéo sợi chế thành, một mái tóc dài dùng chín cây trâm gỗ thật dài búi ở sau đầu. Cơ Hạo nhìn thật kỹ chín cây trâm gỗ sau đầu Thanh Phục, chín cây trâm dài này như cái ô gỗ, có ba màu đen, trắng, xanh lục. Nhìn kỹ, có thể nhìn thấy bên trong cây trâm tựa như mây khói bốc lên, mơ hồ có thể nhìn thấy phù chú nhỏ dày lăn lộn. Đây là Thanh Phục gả cho Cơ Hạ, mẫu tộc Thanh Di bộ của nàng hồi môn một bộ truyền thừa vu bảo ‘Sinh Tử Thứ’, có thể dùng để cứu người, nhưng dùng để giết người cũng đặc biệt lưu loát. Cơ Hạo từng nhìn thấy Thanh Phục dùng sáu cây trâm dài màu trắng, màu xanh trong Sinh Tử Thứ cứu chữa tộc nhân bị thương nặng, nhưng lần này vẫn là Thanh Phục lần đầu tiên đem ba cây Sinh Tử Thứ màu đen đeo ở trên người. “A mỗ, nghe nói Khương Dao bị thương nặng, hôm nay ả hẳn là sẽ không xuất đầu lộ diện.” Nhìn Thanh Phục vẻ mặt trầm trọng nghiêm túc, trong tay áo mơ hồ có khí tức cỏ cây kỳ dị bay ra, Cơ Hạo rất nghiêm nói. “Hạo, con còn nhỏ tuổi, còn chưa hiểu nữ nhân.” Thanh Phục nheo mắt, cười lạnh: “Hôm nay là Hỏa Nha bộ tế tổ đại điển, Khương Dao chỉ cần còn sống, thì nhất định sẽ lộ diện, hơn nữa nhất định sẽ khiêu chiến a mỗ.” Cơ Hạo không hé răng nữa, tiếp nhận một cái giáp da thú mềm Thanh Phục đưa qua khoác ở trên người, hai mẹ con mang theo gấu béo đi ra khỏi sân. Vô số tộc nhân Hỏa Nha bộ từ bốn phương tám hướng hội tụ lại, ở trong khe núi hội tụ thành một con rồng dài sôi trào. Gần trăm tên vu tế, trưởng lão của Hỏa Nha bộ thổi lên kèn xương rồng, đi ở phía trước đội ngũ, mang theo đội ngũ cuồn cuộn hướng Kim Ô lĩnh leo lên.
Vu Thần Kỷ Chương 15: Tế tổ Mời đọc Phía đông, lúc tia sáng đỏ đầu tiên chiếu vào trên Kim Ô lĩnh, các tộc nhân Hỏa Nha bộ đã đi đến ngoài tổ miếu sườn núi Kim Ô lĩnh. Ánh mặt trời chói mắt, Hỏa Nha khổng lồ lượn vòng kêu to trên trời, mấy con quạ già nua không chịu nổi, lông lửa toàn thân đều đã mất đi ánh sáng, chỉ còn lại có da thịt khô quắt lười biếng từ trong cái tổ thật lớn nhô đầu ra, quan sát tộc nhân Hỏa Nha bộ chỗ sườn núi, cũng kêu tiếng có tiếng không. Cơ Hạo và một đám trẻ con đứng chung một chỗ, đứng ở trên đất bằng ngoài tổ miếu. Tổ miếu Hỏa Nha bộ xây dựng ở sườn Kim Ô lĩnh, ở dưới một vách núi cao nghìn trượng, đục ra một cái cửa hang vuông chằn chặn, đi qua một cái hành lang dài đến trăm trượng, chính là nơi tổ linh thần thánh nhất của Hỏa Nha bộ ngủ say. Từng đội tộc nhân không ngừng đi lên, đứng chỉnh tề trên quảng trường ngoài tổ miếu. Vẻ mặt mọi người đều nghiêm túc, trong con ngươi lộ ra một sự nghiêm nghị và cuồng nhiệt khó có thể miêu tả. Rất nhiều vu tế cùng trưởng lão đều đang cầm khay ngọc cực lớn trên tay, trên khay tròn cực phẩm mỹ ngọc chạm khắc thành tràn đầy khối vàng, khối ngọc cùng khác các loại tế phẩm quý hiếm. Cơ Hạo nhìn qua, châu quang bảo khí của cống phẩm trên tay các vu tế, trưởng lão kia hút ánh mắt người ta, trong đó nhiều dị vật quý hiếm Cơ Hạo không cần nói từng thấy, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe nói. Những vật này cái nào cũng hào quang chói mắt, cũng có linh khí dao động cường đại khuếch tán ra, thậm chí dẫn phát các loại dị tượng như ráng màu, hiển nhiên đều là kỳ trân hiếm thấy. Khi mặt trời từ trên đỉnh núi phía đông lộ ra cả gương mặt, Đại Vu tế Cơ Khuê của Hỏa Nha bộ chậm rãi từ trong đám người đi ra, vô số tộc nhân Hỏa Nha bộ đứng ở trên bình đài sườn núi đồng thời phát ra tiếng hoan hô. Thân khoác một bộ da giao long, đầu đội một cái mũ giáp đầu lâu giao long chế thành, trên cổ treo vòng cổ trên trăm cái răng thú bén nhọn chế thành, cầm huyết ngọc đoản kiếm, Cơ Khuê đi tới lối vào tông miếu, uy nghiêm hướng đám người vẫy tay một cái. Hơn một ngàn bộ lạc đến từ Hỏa Nha bộ, các vu tế mang theo tộc nhân tham gia tế tổ đại điển mười năm một lần đều đi ra, sắp hàng chỉnh tề ở phía sau Cơ Khuê, hướng về cửa vào tổ miếu tối mịt quỳ rạp xuống, chỉnh tề niệm tụng chú ngữ cổ xưa tối nghĩa. Trong không khí còn có một dao động cổ xưa mà âm hàn bắt đầu nhộn nhạo, Cơ Hạo giật mình một cái, theo bản năng hướng chung quanh nhìn qua. Loại cảm giác này, giống như có mấy cái u linh cả người lạnh như băng kề sát thân thể, từ thân thể đến linh hồn đều một mảng lạnh như băng. Tiếng hò hét kêu rên đột nhiên truyền đến, lấy Cơ Hạ cầm đầu, mấy ngàn chiến sĩ cao lớn khôi ngô từ trong đám người lao ra, đem mấy ngàn nô lệ không ngừng giãy dụa rống giận bắt lên. Những nô lệ đó mỗi người gầy da bọc xương, trên người khắp nơi đều là vết thương sau khi roi vụt lưu lại, trong con ngươi đục ngầu tràn ngập sợ hãi với tuyệt vọng. “Hỏa Nha bộ tạp - toái, Hắc Thủy Huyền Xà bộ chúng ta không chết không thôi với các ngươi!” “A, phụ thân ta là trưởng lão, cha ta là trưởng lão Hắc Thủy Huyền Xà bộ!” “Tổ linh vĩ đại tại thượng, hiện tại thu linh hồn của ta đi, đừng để linh hồn của ta bị tà linh dị tộc nuốt ăn!” Một đám nô lệ phẫn nộ rít gào giãy dụa, nhưng cả người bị dây thừng gân thú trói gô, bọn họ dùng hết khí lực giãy dụa, như thế nào cũng không thể thoát khỏi đám người Cơ Hạ khống chế. Rất nhanh một gã nô lệ rống to phụ thân mình là trưởng lão Hắc Thủy Huyền Xà bộ đã bị ấn ngã trước mặt Cơ Khuê. “Con trưởng lão Hắc Thủy Huyền Xà bộ? Tổ tiên chúng ta sẽ rất vui vẻ nhận lấy linh hồn các ngươi!” Cơ Khuê cười lạnh lùng, một bàn tay khô gầy như củi đặt ở trên thân nô lệ so với mình còn cao hơn một cái đầu. Nô lệ rú thảm một tiếng, thân thể mềm nhũn, huyết ngọc đoản kiếm trong tay Cơ Khuê cắm thật sâu vào ngực hắn, mấy cái phù văn quỷ bí trên đoản kiếm lóe lên, một sóng nhiệt từ trong đoản kiếm không ngừng trào ra. Trong tiếng ‘Xẹt xẹt’, thân thể nô lệ kịch liệt run rẩy, rất nhanh thân thể cao lớn khôi ngô của hắn đã héo rút sụp đổ, trong chớp mắt toàn bộ tinh khí trong cơ thể đều bị đoản kiếm rút sạch sẽ, thân thể cao lớn hóa thành một mảng tro bụi phiêu tán. Các nô lệ bị áp giải lên thấy một màn đáng sợ này, ai cũng càng dốc sức rống to, thậm chí có người sợ tới mức khóc lên. Cơ Khuê lạnh lùng vô tình đem một lại một nô lệ đánh chết ngay tại chỗ, hấp thu máu tươi của mấy ngàn nô lệ, huyết ngọc đoản kiếm trên tay hắn đã đỏ tới mức sắp nhỏ ra máu, phù văn quỷ bí trên lưỡi kiếm càng thêm lóe sáng chói mắt, sóng nhiệt cuồn cuộn hun các tộc nhân Hỏa Nha bộ đứng trên sườn núi ướt đẫm mồ hôi. Các vu tế quỳ dưới đất mặt ai cũng đỏ bừng, thanh âm niệm tụng chú ngữ càng thêm cao vút vang dội. Trong cửa vào tổ miếu đột nhiên có cuồng phong thổi ra, gió gào thét xoay tròn, quay quanh đôi chân từng tộc nhân cấp tốc đi vòng. Cơ Hạo siết chặt nắm tay nhìn Cơ Khuê. Đây chỉ là tiểu hiến tế mười năm một lần, chém giết nô lệ chỉ có không đến vạn người. Đổi thành đại tế trăm năm một lần trong truyền thuyết mà nói, Hỏa Nha bộ cần một lần giết hơn mười vạn nô lệ. Nhưng chỉ chém giết mấy nghìn người, huyết ngọc đoản kiếm đã trở nên thần dị vô cùng, giống như một mặt trời màu máu lơ lửng ở trước mặt Cơ Khuê, không ngừng tản mát ra nhiệt độ cao đáng sợ. Đoản kiếm tản mát ra ánh sáng thong thả co duỗi, giống như trái tim đang nhảy lên, làm người ta cảm nhận được trong huyết quang tràn ngập sinh mệnh tinh khí cường đại nồng đậm. Cơ Hạo đối với lưu trình tế tổ đại điển của Hỏa Nha bộ đã rất rõ ràng, sau khi ở trước cửa tổ miếu chém giết nô lệ, hấp thu toàn bộ tinh huyết, linh hồn của bọn họ, tính cả lượng lớn kỳ trân dị bảo cùng nhau đưa vào tổ miếu, kính dâng ở phía trước tế đàn. Tồn tại thần kỳ trong tổ miếu, có lẽ là linh hồn tổ tiên Hỏa Nha bộ, hoặc là cái gì khác không biết tên, sẽ cắn nuốt tinh huyết, linh hồn trong huyết ngọc đoản kiếm, cắn nuốt thiên địa kỳ trân trong tế phẩm khác, cuối cùng trao tặng nhất định đối với người tiến hành hiến tế. Loại tặng này là tùy ý, phải xem tâm ý ‘tổ linh’ mà định. Ở trong lịch sử Hỏa Nha bộ, từng có đứa trẻ vừa mới sinh ra, bởi vì tổ linh thưởng thức, một lần đại tế đó toàn bộ trao tặng đều rơi ở trên thân một mình hắn, trực tiếp khiến đứa bé mới chào đời đó mở hơn một trăm chỗ vu huyệt, có được lực lượng Đại Vu Cảnh. Mà đứa trẻ đó, cuối cùng cũng trở thành một vị Vu Đế cuối cùng của Hỏa Nha bộ. Cầm huyết ngọc đoản kiếm, Cơ Khuê đang muốn xoay người đi vào tổ miếu, Cơ Xu quát to một tiếng, từ trong tộc nhân một bộ tộc kia của hắn đi ra. “Đại Vu tế, trước mặt tổ linh, Cơ Xu ta là con cháu tổ linh, nói ra suy nghĩ của mình.” Khuôn mặt già nua khô quắt của Cơ Khuê giật giật, lão lạnh lùng nhìn Cơ Xu trầm giọng nói: “Dựa theo quy củ tổ linh, ở trên tế tổ đại điển, bất cứ tộc nhân nào, có bất cứ lời gì, đều có thể lấy ra để nói. Nhưng Cơ Xu à, chuyện ngươi nói nếu không quan trọng, thì phải thừa nhận lửa giận của tổ linh, ngươi biết không?” Cơ Xu hướng Cơ Khuê cúi đầu hành một lễ, mặt đầy nét cười hướng tộc nhân bốn phía tĩnh mịch cười gật gật đầu: “Chuyện ta nói, đương nhiên là rất quan trọng. Ta đây cũng là cân nhắc cho toàn bộ Hỏa Nha bộ, một số người không có tư cách lại chiếm cứ địa vị cao, hắn nên rời khỏi vị trí của mình.” Giơ đôi tay lên cao cao, cơ bắp cuồn cuộn dưới làn da trắng nõn giống như con rắn nổi giận nhảy lên, Cơ Xu lớn tiếng nói: “Cơ Hạ, đại huynh! Ngươi là thủ lĩnh chiến sĩ thủ hộ thánh địa, cũng là thủ lĩnh toàn bộ chiến sĩ hơn một ngàn bộ lạc Hỏa Nha bộ chúng ta! Nhưng lực lượng của ngươi hiện tại, còn xứng với vị trí này sao?” Dùng sức vung cánh tay mình, Cơ Xu hét lớn: “Dựa theo quy củ Nam hoang, dựa theo quy củ tổ tiên đặt ra, Cơ Hạ đại huynh, ta hướng ngươi khiêu chiến! Ngươi chớ trách ta, đây cũng là vì tốt cho toàn bộ Hỏa Nha bộ!” Cơ Hạ hừ một tiếng nặng nề, xách trường mâu đi tới trước mặt Cơ Xu. Nhưng Cơ Hạ còn chưa mở miệng, Cơ Hạo đã lên tiếng hô to, thanh âm thanh thúy vang vọng toàn trường: “A ba, người chậm chút. Cơ Xu a thúc, ngươi chớ quên, ta và Cơ Võ còn hẹn một trận!” “Trước mặt nhiều tộc nhân, như vậy trước mặt tổ linh, ta cùng Cơ Võ có một trận đấu cần xử lý!”