Chương 876: Vô gian đạo. Share: doctruyen.org Mời đọc - Hừ! Đồng loại không cùng đường. Công an kia cười lạnh một tiếng: - Sự kiên nhẫn của chúng ta không nhiều! Ngươi gia nhập chúng ta hay bị chúng ta ăn? Trương Minh khó xử nói: - Không phải ta không muốn gia nhập các ngươi, mà là hiện tại ta thân bất do kỷ. Ta đã có chủ nhân, hắn là cao thủ trúc cơ kỳ, ta thật sự không dám phản bội. - Trúc cơ kỳ? Là ai? Ngươi còn nhận chủ nhân, thật sự là bị coi thường! Công an kia nhe răng cười nói: - Nhưng là trúc cơ kỳ, đây là thể xác tốt nhất ah! - Hắn tên Tùy…Tây Môn Trung. Trương Minh nói, thằng nhãi này không hổ là tâm ma, thật giả dối: - Hắn rất lợi hại, cho nên ta không dám gia nhập các ngươi. Nếu không hắn sẽ trực tiếp đem chúng ta đều xử lý. - Vậy không cần ngươi quan tâm! Công an quát lạnh: - Gia nhập chúng ta, chúng ta sẽ bảo đảm an toàn của ngươi. Nếu không – chết! Trương Minh còn đang do dự, đột nhiên bên tai vang lên thanh âm: - Đáp ứng bọn hắn! Thân hình Trương Minh khẽ run lên, bởi vì hắn nghe ra đây là thanh âm của Tùy Qua. Nhưng biểu tình của hai người kia không hề biến hóa, hiển nhiên không nghe được lời nói của Tùy Qua. - Được! Ta gia nhập các ngươi. Trương Minh nói: - Nhưng các ngươi sau này phải cam đoan an toàn của ta mới được. - Yên tâm đi. Công an kia nói: - Ngươi gia nhập chúng ta, chúng ta đã trở thành đồng loại chân chính. Bảy giờ tối nay tụ họp tại khách sạn Đông Châu, đừng nói cho bất luận kẻ nào, cũng không được vắng mặt. Nếu không ngươi nhất định sống không qua ngày mai! Sau khi nói xong hai người vội vàng rời đi. Tùy Qua cũng không động thủ xử lý hai người này, miễn cho đập cỏ động rắn. Lưu manh kia chỉ có tu vi luyện khí kỳ, mà công an kia cũng chỉ có tu vi tiên thiên sơ kỳ. Xem ra đúng như lời của Tây Môn Trung, hiện tại tâm ma đã bụng đói vơ quàng. Nhưng Tùy Qua vừa buông tha hai đầu tâm ma kia, đột nhiên cảm ứng được hai đạo kiếm quang nhanh như chớp từ trên không trung bắn xuống, vọt thẳng tới chỗ hai đầu tâm ma, rõ ràng có người tu hành trúc cơ kỳ xuất thủ với chúng. Tùy Qua điểm ngón tay, hai đạo thanh sắc âm dương cương khí liền ngăn đón. Vô thanh vô tức, hai đạo kiếm quang đã bị âm dương cương khí chặt đứt. Lúc này hai đầu tâm ma đã ra khỏi ngõ hẻm, đi ngang qua Tùy Qua, không hề biết mình vừa đi vòng qua quỷ môn quan. Lại một thân ảnh quen thuộc rơi xuống ngõ hẻm. Tùy Qua đi vào, Tây Môn Trung nhìn thấy hắn có chút báo oán nói: - Chủ nhân, tôi truy tung bọn hắn đã lâu rồi, mới xác nhận bọn hắn thật sự là tâm ma, vì sao ngài thả bọn hắn chạy? - Bởi vì ta thay đổi chủ ý. Tùy Qua đáp: - Hỏi thăm Trương Minh là chuyện gì xảy ra đi. Tùy Qua phun ra một ngụm tử khí, đem Trương Minh cuốn vào trong Hồng Mông Thạch, sau đó cùng Tây Môn Trung bay lên biến mất trong màn mưa. Sau một lát hai người đi tới nơi ở của Tây Môn Trung. Giờ phút này Đặng Hạc đang ở bên trong, dùng máy tính tra xét thân phận những “phần tử khả nghi”. Tùy Qua phóng ra Trương Minh, sau đó hỏi: - Trương Minh, nói nghe xem là chuyện gì xảy ra? Tâm thần Trương Minh chấn động, thầm nghĩ trước đó may mắn không sảng khoái đáp ứng hai người kia, nếu không với thủ đoạn của Tùy Qua, chỉ sợ giờ phút này hắn đã cúp, sau đó bị Tùy Qua hoặc Tây Môn Trung cắn nuốt. - Ngày hôm qua khi tôi tan sở hai người kia đã ngăn cản tôi, sau đó yêu cầu tôi suy nghĩ có đồng ý gia nhập bọn hắn hay không. Trương Minh nói: - Bọn hắn biết chân thân của tôi, hơn nữa tôi cũng biết bọn hắn cũng giống như tôi, đều là tâm ma. Sáng hôm nay ngay lúc vừa rồi, bọn hắn lại tìm được tôi, sau đó gọi tôi tối nay phải đến địa phương bọn hắn chỉ định tập hợp. - Nói như vậy bọn hắn thành lập một tổ chức? Tùy Qua kinh ngạc nhìn Tây Môn Trung: - Tâm ma các ngươi lại có thể có tổ chức? Giữa các ngươi không phải có quan hệ con mồi cùng kẻ đi săn hay sao? Tây Môn Trung hơi sững sờ, còn tưởng rằng Tùy Qua đang hoài nghi hắn, vội vàng giải thích: - Chủ nhân, là như vậy. Cá lớn nuốt cá bé, quy luật liệp sát đích thật là bản tính của tâm ma chúng tôi, hơn nữa loại bản tính này sẽ không thay đổi. Nhưng cũng không có nghĩa giữa tâm ma không có tổ chức, có một chút tập hợp. Tỷ như tôi cùng Trương Minh, cũng có thể vì chủ nhân dốc sức. - Bởi vì các ngươi đều khuất phục dưới vũ lực của ta. - Phải, không, chủ nhân tài đức vẹn toàn, nâng đỡ cấp dưới, kỳ tài ngút trời, thiên mệnh sở quy, cho nên chúng tôi cam nguyện đi theo chủ nhân. Tây Môn Trung vội vàng nịnh nọt. - Trương Minh, ngươi nghĩ thế nào? Tùy Qua thản nhiên hỏi: - Nếu ngươi có thể thể hiện giá trị của ngươi, ta sẽ cho ngươi càng nhiều hồi báo. Không cần qua bao lâu, ngươi cũng có thể đạt tới cảnh giới hiện tại của Tây Môn Trung. Tùy Qua nói như vậy, Trương Minh quả nhiên liền động tâm, vội vàng nói: - Tây Môn tiên sinh nói không sai, cá lớn nuốt cá bé là bản năng của tâm ma, cũng là pháp tắc tự nhiên của tâm ma bộ tộc. Dù tôi cùng Tây Môn tiên sinh đều xem ngài là chủ nhân, giữa chúng tôi cũng sẽ không tồn tại hữu tình thật sự, có một ngày nếu chúng tôi tự do, có lẽ chúng tôi sẽ làm một chuyện chính là cắn nuốt đối phương, sau đó thu được lực lượng càng lớn. - Hừ! Bị cắn nuốt nhất định là ngươi! Tây Môn Trung hừ lạnh một tiếng. - Các ngươi ai nuốt ai cũng không quan trọng. Tùy Qua nói: - Ta muốn biết hiện tại rốt cục là tình huống thế nào? Hiện tại ma đầu lại có tổ chức, các ngươi ai nói cho ta biết là muốn làm gì đây? - Việc này…chủ nhân, chỉ sợ bây giờ còn không thể biết rõ ràng. Trương Minh nói: - Nhưng nếu muốn tâm ma buông tha việc liệp sát cắn nuốt lẫn nhau, đại khái chỉ có hai nguyên nhân. Một là mọi người đều khuất phục dưới một thế lực cường đại, cho nên không thể không thần phục. Hai là mọi người tạm thời tụ tập chung một chỗ, là vì liệp sát càng nhiều tâm ma, thu được lợi ích lớn hơn nữa. - Không sai. Tùy Qua khẽ gật đầu: - Xem ra không hổ là tâm ma, suy nghĩ của ngươi vẫn đủ dùng. - Tôi từng dùng qua linh dược bổ não của chủ nhân. Trương Minh nói. Tùy Qua nhàn nhạt cười, lúc này mới nhớ tới Trương Minh chân chính từng dùng Đa Lịch Mộc, hiện giờ tâm ma chiếm cứ thân thể, xem ra cũng kế thừa đầu óc thông minh trước kia. - Như vậy hi vọng sau này ngươi cũng đủ thông minh, hơn nữa biết linh cơ ứng biến. Tùy Qua nói: - Tối nay ma đầu cần tụ tập, đến lúc đó sẽ lộ ra một ít ý đồ. Ta nghĩ muốn ngươi đi nằm vùng, biết rõ âm mưu của đám ma đầu kia. Trương Minh, ngươi có thể làm được không? - Có thể. Trương Minh khẳng định nói: - Nhưng tôi cần chủ nhân ủng hộ mới được. Thân thể hiện tại của tôi thật sự quá yếu. Một khi gặp phải nguy hiểm căn bản không có năng lực tự bảo vệ mình, thật dễ dàng bị tâm ma khác săn giết. - Được, chỉ cần ngươi làm việc cho ta, ta đương nhiên sẽ thành toàn ngươi.
Chương 877: Trộm liệp giả (kẻ săn trộm) (1) Share: doctruyen.org Mời đọc Tùy Qua đưa tay chộp tới, kéo Trương Minh đến trước mặt, sau đó đặt bàn tay lên huyệt Bách Hội của hắn. Chân khí truyền vào, một viên Tinh Nguyên Đan lập tức hóa thành nguyên khí tinh khiết bị Tùy Qua dùng chân khí đồng loạt dung nhập vào thân thể Trương Minh. Thân thể Trương Minh nháy mắt phát sinh biến hóa lớn, tạp chất nhanh chóng bài xuất ra ngoài, gân cốt cơ thể nhanh chóng cường hóa, kinh mạch toàn thân đều được đánh thông. Không qua bao lâu, Trương Minh đã đạt tới cấp bậc tôi thể đại thành. - Trương Minh, hiện tại ngươi đạt tới tôi thể đại thành. Tùy Qua nói: - Hiện tại ta không thể gia tăng tu vi cho ngươi quá cao, nếu không ngươi gia nhập vào sẽ khiến người hoài nghi. Nhưng chỉ cần ngươi sát nhập vào tổ chức kia, không ngừng truyền tin tức hữu dụng cho ta, ta sẽ căn cứ theo điều kiện dần dần tăng lên tu vi cho ngươi, hiểu được chưa? - Tôi biết, chủ nhân muốn nhìn thấy tôi thể hiện giá trị của chính mình. Trương Minh nói: - Chủ nhân cứ việc yên tâm, tôi nhất định sẽ tận tâm tận lực làm việc. - Được. Tùy Qua gật đầu: - Như vậy ngươi đi làm việc đi. Một khi có tin tức gì ngươi lập tức báo cho Tây Môn Trung. Trương Minh gật gật đầu đi ra ngoài. Chờ khi Trương Minh rời khỏi, Tây Môn Trung hỏi: - Chủ nhân, vậy bây giờ chúng ta có tiếp tục săn bắn tâm ma không? - Ngô…tiếp tục săn bắn. Nhưng chỉ cần săn bắn tâm ma chưa có hình thể là được, sau đó cho ta chế tạo mảnh nhỏ pháp tắc. Nếu ma đầu có hình thể đã có kế hoạch mới, phải để ta xem kế hoạch của bọn hắn là gì. Hắc, nói không chừng chúng ta còn có thể căn cứ theo kế hoạch của bọn hắn, vớt được một ít ưu đãi đây? Tùy Qua cười nói. - Đúng vậy, có lẽ chúng ta còn có thể xử lý tâm ma cấp cao một chút. Tây Môn Trung cười nói, trong mắt hiện vẻ tham lam: - Nếu như có được tâm ma cấp bậc như Huyền Cốt lão ma hay Bạch Lang Nhân Ma, chúng ta có thể đổi được mảnh nhỏ quy luật cảnh giới cao hơn. - Phải. Tùy Qua nói: - Cho nên khi săn bắn tâm ma chưa có hình thể, cũng phải chú ý an toàn của Trương Minh, hắn là quân cờ, cũng không để tâm ma thủ tiêu. Hơn nữa ngươi âm thầm bảo hộ hắn, mặc dù bị tâm ma khác phát hiện cũng sẽ cho rằng hắn là thực vật của ngươi, thật dễ dàng che giấu được. Đương nhiên, nếu hắn có thể tự mình ứng phó vấn đề, ngươi không cần xuất thủ, để cho hắn tự lịch lãm mới có thể chân chính đảm đương một phía. - Nghe giống như không còn chuyện gì của tôi đi? Đặng Hạc đột nhiên hỏi. - Không, anh tiếp tục công việc này. Tùy Qua nói: - Rất nhanh Tây Môn Trung cùng Trương Minh sẽ phát hiện càng nhiều tâm ma khác, nói cách khác càng có nhiều tâm ma cần anh đến xác nhận tư liệu, xác nhận có phải là ma đầu hay không. Sau này sẽ có một trận “đại thanh tẩy”, tôi cũng không muốn đem người thường đều thanh tẩy sạch sẽ đâu. - Ai, xem ra tôi chỉ có thể làm việc này. Đặng Hạc thở dài, tiếp tục làm việc. - Đặng Hạc, nếu anh cảm thấy vô vị, có thể làm việc khác. Tùy Qua nói: - Anh có thể cùng Tây Môn Trung đem những tâm ma bị Long Đằng truy nã tìm ra. Chúng ta đồng thời xuất động, tìm cơ hội thanh tẩy bọn hắn, xem như làm chút chuyện lợi quốc lợi dân. - Được! Đặng Hạc nói: - Tốt nhất có thể nhanh chóng động thủ. Rất nhanh hết thảy đều an bài thỏa đáng. - Chẳng lẽ hiện tại không có chuyện gì gấp gáp cần làm? Tùy Qua xoay chuyển ý nghĩ, nghĩ nghĩ chuyện sắp xảy ra. Theo sau vỗ vỗ đầu mình, chợt nói: - Kháo! Sao mình lại quên chuyện này! Xà Ưng cốc Cửu Đầu Yêu Tham, mình phải đi lấy! Lúc Tùy Qua nhận được tin tức này, theo bản năng lại nghĩ còn chưa tới giữa hè, nhất định phải đợi tới giữa hè mới có thể động thủ. Đây là ý nghĩ ban đầu, hắn đã bị ý tưởng của Huyền Cốt lão ma làm mơ hồ. Đúng vậy, Huyền Cốt lão ma bởi vì không biết thuật gieo trồng linh thảo yêu thảo, không biết làm sao gia tăng linh tính cho yêu thảo, cho nên hắn chỉ có thể chờ đợi gốc Cửu Đầu Yêu Tham tự mình hóa thành yêu thảo mới ra tay. Vì nhớ chuyện trọng yếu này, lão ma thậm chí còn lưu lại trên vách đá đã nhắc nhở chính mình. Nhưng Tùy Qua căn bản không cần chờ thời gian lâu như vậy, hắn có linh điền, có thể đề cao linh thảo. Vô luận là linh thảo hay yêu thảo, hắn có thể đề cao, gia tăng linh tính. Một khi đã như vậy, vì sao phải chờ thêm một tháng đây? Đêm dài lắm mộng. Đương nhiên sớm lấy tới tay cho thỏa đáng. Nghĩ thông việc này, Tùy Qua làm sao còn chờ được, lập tức bay lên trời bay về hướng Xà Ưng cốc. Tùy Qua toàn lực phi hành, dùng một giờ mới đi tới gần khu vực Xà Ưng cốc. Bởi vì Xà Ưng cốc nằm ở địa phương phi thường hẻo lánh, nơi Tùy Qua rơi xuống nằm ở một vùng vắng vẻ thuộc Thanh Tàng cao nguyên, dù hiện tại đã là mùa hè nhưng khu vực này vẫn là băng xuyên trắng xóa. Nơi này không có bóng người, trời xanh mây trắng, giữa sơn cốc chỉ có một ít trâu rừng cùng bò Tây Tạng đang ăn cỏ, cảnh tượng yên lặng tường hòa. Tùy Qua vừa nảy sinh ý nghĩ này, tận sâu trong sơn cốc đột nhiên vang lên tiếng súng, đem nhóm trâu rừng hoảng sợ vội vàng bỏ chạy. Tùy Qua bay lên trời, lướt nhanh tới địa phương vang lên tiếng súng. Lúc này Tùy Qua nhìn thấy có ba người đeo súng đang đứng cạnh bờ sông, một con linh dương nằm bên bờ, bụng trúng đạn, máu tươi chảy dài, một người đang lột da của nó, dùng chủy thủ lấy ra nội tạng, sau đó ném vào trong sông. Một người khác dùng một bàn tay lôi ra một con tiểu linh dương đang kéo xuống sông, tựa hồ muốn đem hai con tiểu linh dương trực tiếp dìm chết. - Hồng mông tử khí, thu! Tùy Qua trực tiếp đem hai con tiểu linh dương thu vào trong Hồng Mông Thạch. Người kia phát hiện tiểu linh dương biến mất, thoáng kinh hãi, sau đó nói: - Mẹ nó! Thật là xui, vì sao lại run tay làm hai con tiểu linh dương bị nước trôi đi rồi! Di, tiểu tử kia là ở nơi nào đến? Theo sau thanh âm tiếng kéo cò súng vang lên. Hai cây súng ngắm nhắm ngay Tùy Qua. - Các anh là trộm liệp giả? Tùy Qua hỏi. Hắn đã sớm nghe nói qua ở cao nguyên Thanh Tàng có không ít trộm liệp giả, cũng chuyên môn liệp sát động vật quý trọng như linh dương, hắn không biết linh dương trước mắt có phải là động vật được bảo hộ hay không, nhưng thân phận của ba người này đã thể hiện thật rõ ràng. - Hắc…tiểu tử, mày là chí nguyện giả sinh viên rắm thí gì đi? Một trộm liệp giả khinh thường nhìn Tùy Qua: - Biết chúng ta là trộm liệp giả còn dám đứng ra? Thật sự là chán sống sao? Chẳng lẽ mày không biết vì sao có nhiều chí nguyện giả mất tích trong vùng này sao, bởi vì chúng ta không những săn trộm linh dương, còn giết người! Một người khác giơ súng, phun tàn thuốc, hung thần ác sát nói: - Tiểu tử, rốt cục tụi mày có bao nhiêu người? Kỳ thật huynh đệ của tao nói rất đúng, hiện tại linh dương ít như vậy, có đôi khi suốt vài ngày cũng không gặp con nào, còn không bằng săn giết đám chí nguyện giả như tụi mày còn phương tiện hơn. Nói như vậy đám chí nguyện như tụi mày gia cảnh cũng không tệ đi, trên người ít nhất mang theo mấy ngàn đồng, còn cầm theo cameras hay di động hàng tốt chẳng hạn. Hắc, xử lý một người có thể thoải mái hơn làm rụng một con linh dương, hơn nữa thu hoạch cũng nhiều.
Chương 878: Trộm liệp giả (kẻ săn trộm) (2) Share: doctruyen.org Mời đọc - Vô nghĩa cái gì, nhanh chóng xử lý! Tên săn trộm đang xử lý con linh dương lạnh lùng nói. Tên kia tựa hồ là lão đại, hai người kia nghe xong liền giương súng lạnh lùng nói: - Tiểu tử! Muốn trách thì trách mày xen vào việc người khác, mày thích linh dương như vậy, kiếp sau đầu thai làm linh dương đi! Tiếng súng vang lên. Ánh lửa hiện ra, viên đạn gào thét bay thẳng vào trán Tùy Qua. Tên nổ súng buông súng xuống, tựa hồ nhận định Tùy Qua đã chết. Nhưng chuyện quỷ dị lại xảy ra. Tùy Qua vẫn nguyên vẹn đứng yên, trên trán không có lỗ thủng chảy máu, mà viên đạn lại đang lơ lửng trước trán hắn, thật giống như gặp phải thời gian ngừng lại. Ba người đều phát hiện tình huống không đúng, hai người kia lại giơ súng lên, mà lão đại cũng ném chủy thủ rút súng. Sưu! Sưu! Sưu! Ba đạo thanh sắc kiếm quang lướt qua trước mặt ba người. Nhất thời cây súng trong tay bọn hắn bị chém thành hai đoạn. Lần này ba người hoảng sợ đến mức run rẩy tay chân, giống như vừa gặp phải ma quỷ. - Mày…mày rốt cục là ai? Lão đại kia kiên trì hỏi. Tùy Qua không trả lời đối phương, hỏi ngược lại: - Tụi mày có biết vì sao tao chỉ chặt đứt súng của tụi mày không? Ba người cảm giác tựa hồ còn một con đường sống, vị lão đại nói: - Anh…anh là chí nguyện giả, là sứ giả hòa bình, cho nên…anh tính toán cho chúng tôi nhận sự trừng phạt của pháp luật. Ân, chúng tôi nguyện ý nhận sự trừng phạt của pháp luật. - Phải…phải, chúng tôi nguyện ý nhận sự trừng phạt của pháp luật. Hai người còn lại cũng vội vàng nói. - Việc này chỉ sợ phiền toái, chỉ sợ tôi không thể thỏa mãn nguyện vọng của các người. Tùy Qua nói: - Bởi vì tôi không dự định cho ba người nhận sự trừng phạt của pháp luật. Ba người vừa nghe, cảm giác tình huống không ổn, không hẹn mà cùng cất bước bỏ chạy. Nhưng Tùy Qua đưa tay chộp tới, đem ba người ném ngã dưới chân, sau đó dùng tiên thiên cương khí chặt đứt gân tay chân của bọn hắn. Theo sau Tùy Qua ném ba người vào trong sông, thản nhiên nói: - Hi vọng các ngươi kiếp sau đầu thai làm heo dương, cảm thụ mùi vị bị người giết. Đáng tiếc ba người đã không thể trả lời Tùy Qua, rất nhanh đã bị chìm vào trong nước sông băng sương. Sau khi xử lý xong ba trộm liệp giả, Tùy Qua tiếp tục đi tới, rất nhanh đã tới cuối sơn cốc. Nơi này là một vách núi rất cao, cao chừng mấy ngàn thước, mặt trên là núi tuyết băng xuyên chưa bao giờ tan rã, ngay cả vượn khỉ cũng khó thể trèo lên, thậm chí chim chóc cũng không thể bay lên. Đương nhiên điều này không làm khó được Tùy Qua. Rất nhanh hắn đã đi lên vách núi đá. Nhưng vẫn không tìm được địa phương mà Huyền Cốt lão ma gọi là Xà Ưng cốc. Tinh thần lực của Tùy Qua đi vào Hồng Mông Thạch hỏi lão ma. Lão ma kinh ngạc nói: - Ngươi…hiện tại đã tới giữa hè sao? Ngươi có phải đến sớm hay không? - Ách…vật quan trọng như vậy ta đương nhiên cần đến xem sớm một chút. Tùy Qua thản nhiên nói: - Ngươi chỉ cần nói cho ta biết Xà Ưng cốc rốt cục ở địa phương nào là được. Về những chuyện khác ngươi đừng hỏi, không cần nghĩ tới, nếu không ngươi sẽ nếm khổ, biết chưa? Lão ma có chút không được tự nhiên, tiếp tục nói: - Còn chưa tới giữa hè, Cửu Đầu Yêu Tham chưa đột phá thành yêu thảo, nếu ngươi hái sớm dược tính không đủ, chẳng phải tận diệt bảo vật? - Ta đã nói đây là chuyện của ta, không cần ngươi lo lắng! Tùy Qua hừ lạnh nói: - Ta hỏi lại một lần, Xà Ưng cốc ở địa phương nào? - Ta phải đi ra ngoài xem qua mới biết được ngươi đang ở đâu. Lão ma gian xảo nói. Tùy Qua tâm niệm vừa động, đã chuyển lão ma ra ngoài, nhưng bị hồng mông tử khí trói buộc, hơn nữa hồn phách lão ma cũng không mạnh mẽ, cho nên không có bất kỳ cơ hội nào đào thoát. Sau một lát, Huyền Cốt lão ma bị Tùy Qua kéo vào trong Hồng Mông Thạch. - Nói đi! Tùy Qua nói. Huyền Cốt lão ma có chút thất vọng nói: - Ngươi đi đúng phương hướng, nhưng còn phải dọc theo băng xuyên tiếp tục đi tới, đại khái còn chừng trăm cây số, ngươi sẽ nhìn thấy một ngọn núi trụi lủi, không kết băng, đỉnh núi có một ngũ hành đại trận, ngươi kích hoạt trận pháp là có thể tiến vào một dãy núi khác, Xà Ưng cốc nằm ở bên trong. Nhưng ngàn vạn lần đừng hái Cửu Đầu Yêu Tham quá sớm… - Vì sao không thể hái sớm? Tùy Qua thản nhiên hỏi: - Có phải còn có âm mưu gì muốn đối phó ta? - Ta đã bị ngươi nhốt trong pháp bảo, còn có được âm mưu gì? Lão ma hừ nói: - Chỉ là một khi Cửu Đầu Yêu Tham hóa thành yêu thảo, mới có thể hoàn toàn phát huy tác dụng. Hiện giờ tuy ta không thể lấy được, nhưng ít nhất nhìn thấy nó hóa thành yêu thảo trong lòng cũng thấy thoải mái. - Nếu ngươi thật sự nghĩ như vậy, thì ngươi không cần lo lắng. Bởi vì nó ở trong tay ta tất nhiên sẽ tấn thăng thành yêu thảo. Tùy Qua cười hắc hắc, lui ra khỏi Hồng Mông Thạch. Lão ma cũng không nói dối, Tùy Qua nghe theo lời hắn ngự kiếm phi hành, sau một lát quả nhiên nhìn thấy một ngọn núi không phủ tuyết đứng vững giữa biển mây. Tùy Qua đáp xuống đỉnh núi, quả nhiên nhìn thấy có năm khối đá lớn, chính là tượng trưng cho ngũ hành trận pháp. Tùy Qua di chuyển trận pháp, đặt theo phương vị kim mộc thủy hỏa thổ, sau đó rót vào tiên thiên chân khí. Oanh long! Chỉ thoáng chốc năm khối đá di động thật nhanh, trận pháp mở ra, thân ảnh Tùy Qua biến mất trong năm khối đá. Nhưng Tùy Qua lại không biết ở sườn núi nơi này có một tấm bia lớn cao hơn một thước, trên đó viết dòng chữ “Quốc giới 109”, nguyên lai đây chính là cột mốc biên giới. Có lẽ động tĩnh vận chuyển của ngũ hành đại trận đã khiến một ít người chú ý. Sau một lát có vài người đội khăn trùm đầu chạy vội lên đỉnh núi. Nhìn thấy tảng đá bị di động qua, một nam tử dùng tiếng Thiên Trúc nói: - Đám tu sĩ chết tiệt kia, lại tiến nhập vào cảnh nội Thiên Trúc quốc chúng ta! Thật là đáng chết! - Hừ! Nhất định là người của Long Đằng! Lần này phải làm cho bọn hắn biết một chút về hậu duệ của A Dục Vương vĩ đại – sự lợi hại của Khổng Tước Vương thị! - Mở ra trận pháp, liệp sát đám đáng chết kia! Một người không đội khăn hùng hổ nói. Sau khi ngũ hành trận pháp mở ra, Tùy Qua đã đi tới một địa phương khác. Đương nhiên, nơi này vốn có tồn tại, chỉ là bị người tu hành dùng trận pháp che giấu, cho nên biến thành địa bàn tu hành giới, loại địa phương này thật không ít. Theo Tùy Qua biết, phường hội cũng giấu ở một địa phương bí mật, nhưng cụ thể ở địa phương nào Tùy Qua không biết, ngay cả người của Long Đằng cũng không biết, chỉ biết nơi kia gọi là Thiên Ngu sơn. Ngoại trừ phường hội, còn có một ít viễn cổ tông môn ẩn nấp càng sâu, bởi vì càng thêm phức tạp, còn có trận pháp hung hiểm che giấu, hơn nữa rất ít môn nhân ra đời, cho nên những tông môn kia rốt cục nằm ở địa phương nào thì không ai biết được. Nhắc tới Xà Ưng cốc, sau khi đi vào cũng không phải là một sơn cốc, mà chỉ là một nơi tĩnh mịch.
Chương 879: Xà Ưng cốc. Share: doctruyen.org Mời đọc Đây là một dãy cao nguyên, không có băng tuyết, nhưng gió lạnh thổi thật mãnh liệt, nếu như là người thường chỉ sợ đã bị lạnh cóng, đất đai thật cằn cỗi, thật cứng rắn, giống như là nham thạch, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy vài cọng cỏ dại nhưng cũng đã khô héo. Trên mặt đất còn có thể nhìn thấy một ít gì đó màu trắng, đều là xương cốt đã bị phong hóa, đủ loại động vật, cũng có hài cốt của nhân loại, không biết bị quên lãng nơi này đã bao nhiêu năm. Tuy rằng Tùy Qua nóng lòng tìm kiếm Xà Ưng cốc, nhưng hắn không ngự kiếm phi hành mà đi bộ tới trước. Nguyên nhân rất đơn giản, từ lần trước suýt chết trong tay nhóm người Ngu Thiên Tàn, Tùy Qua đồng học đã ý thức được đạo lý nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Cho nên bây giờ đi tới bí cảnh của tu hành giới, Tùy Qua đã bỏ qua ý tưởng ngự kiếm phi hành tìm kiếm, mà áp dụng phương thức điệu thấp đi bộ, tránh kinh động cường giả ẩn giấu nơi này. Tuy rằng nơi này thoạt nhìn chỉ là một mảnh tĩnh mịch, nhưng ai có thể bảo chứng không có cường giả ẩn cư đây? Lần trước Tùy Qua liên thủ với Tây Môn Trung phục kích Bạch Lang Nhân Ma, suýt nữa lại bị Huyền Cốt lão ma tập kích, thiếu chút nữa lật thuyền trong cống rãnh, đây chính là giáo huấn máu chảy đầm đìa, nhất định phải biết rút kinh nghiệm. Cho nên sau khi tiến vào nơi này, Tùy Qua chẳng những không ngự kiếm phi hành, hơn nữa thu liễm toàn bộ chân khí, cũng không dùng tinh thần lực đi dò xét, chỉ dùng giác quan đến tìm kiếm cùng phát hiện địa bàn của Xà Ưng cốc. Nhưng chẳng những như thế, Tùy Qua còn thả tiểu Ngân Trùng vào lòng đất cho nó cẩn thận đi tra xét. Tiểu Ngân Trùng chính là hồng hoang dị chủng, Ngân Âm Khúc Thiện, chui xuống lòng đất như cá gặp nước, rất khó bị người phát hiện, hơn nữa cho dù bị người nhận ra cũng có thể dễ dàng thoát thân, người tu hành tuy có thể lên trời xuống đất, nhưng muốn xuống lòng đất lại chỉ có thể dựa vào cương khí phá vỡ đất đai cùng nham thạch di chuyển, tuyệt đối không được nhanh chóng như tiểu Ngân Trùng. Tùy Qua chậm rãi đi tới, một mặt không làm kinh nhiễu cường giả ẩn cư nơi này, một mặt cẩn thận đề phòng bị người ám toán. Nhưng hắn điệu thấp, cũng không đại biểu người khác cũng điệu thấp giống như hắn. Tùy Qua vừa đi không lâu, liền cảm ứng trên đỉnh đầu có người ngự kiếm mà đến, thanh thế còn không nhỏ. - Kháo! Tùy Qua không nhịn được thấp giọng mắng một tiếng, hắn muốn điệu thấp làm việc, nhưng cố tình lại có vương bát đản không có mắt quấy rầy chuyện tốt của hắn, còn tạo ra thanh thế lớn như vậy, đồ ngốc kia rất giống như tự xem mình là cường giả cái thế, quân lâm thiên hạ hay sao. Một đạo kim quang rơi xuống trước mặt Tùy Qua. Đó là một thanh Hàng Ma Xử, bên trên đứng bốn người. Khó trách thanh thế kinh người như vậy, đại khái bởi nguyên nhân bị “quá tải” cho nên người ngự vật hao phí không ít nguyên khí, hơn nữa gây ra động tĩnh lớn như thế, nhưng đây là chuyện không có biện pháp, bởi vì trong bốn người có ba người chỉ có tu vi tiên thiên kỳ, vì vậy chỉ có thể “đi nhờ xe”. Trong bốn người này, trên đầu ba người đều quấn khăn, chỉ là màu sắc khác nhau, trên lưng đeo loan đao, vừa nhìn đã biết là người Thiên Trúc. Một người khác đầu trọc, tai to mặt lớn, hở ngực lộ nhũ, hiển nhiên là một đầu đà mập, trong tay cầm Hàng Ma Xử, ánh mắt vô cùng ngoan độc. - Người kia, ngươi tới nơi này để làm chi? Bàn đầu đà nhìn Tùy Qua quát, nói Anh ngữ. Từ sau khi Tùy Qua sử dụng Đa Lịch Mộc, trình độ Anh ngữ đề cao, nghe ra được ngữ khí người kia không tốt, lạnh lùng nói: - Các ngươi vây quanh ta làm gì? - Người kia, ngươi lại dám xem thường cột mốc biên giới, tiến nhập địa bàn Thiên Trúc quốc, còn không bó tay chịu trói chờ đợi trừng phạt! Bàn đầu đà lại quát. - Ta kháo! Nơi này là chỗ giao giới giữa Hoa Hạ cùng Thiên Trúc quốc sao? Tùy Qua thầm nghĩ, ngoài miệng lại nói: - Nếu là chỗ giao giới, dựa vào cái gì nói là địa bàn của các ngươi. Huống chi lão tử là người tu hành, căn bản không để ý tới biên cảnh địa bàn gì, thiên địa to lớn, mặc ta rong ruổi, nếu các ngươi thức thời thì bớt lo chuyện người! - Cuồng vọng! Ngươi là đạo sĩ Long Đằng đi? Bàn đầu đà lạnh lùng hỏi. - Xem như thế đi. Tùy Qua thản nhiên đáp: - Như thế nào, biết Long Đằng lợi hại sao? Vậy đi nhanh lên đi, ta sẽ xem như không phát hiện các ngươi. - Long Đằng đạo sĩ, là tử địch của Khổng Tước Vương thị chúng ta, cho nên, ngươi đi chết đi… Bàn đầu đà đột nhiên lớn tiếng quát, ba người còn lại đều lập tức nhanh chóng rút ra loan đao, bổ thẳng về phía Tùy Qua. Sưu! Sưu! Sưu! Tiên thiên đao khí gào thét mà đến. Cảnh giới tiên thiên kỳ. Tùy Qua cười lạnh, ba tên ngu xuẩn, chỉ có tu vi tiên thiên kỳ lại dám động thủ với hắn, nhưng ba tên này cũng độc ác, tiên thiên đao khí trực tiếp nhắm vào yếu hại của Tùy Qua, rõ ràng muốn lập tức giết chết hắn tại chỗ. - Hồng mông tử khí! Hút! Nhìn ba người kia đánh úp tới, Tùy Qua không cử động, nhưng há mồm phun ra tử khí, lại khẽ hấp, nhất thời đem ba đạo tiên thiên đao khí kể cả ba người đồng loạt hút vào trong bụng. Xuất thủ, biến mất, chỉ trong nháy mắt thời gian. Tùy Qua như đang chơi ma thuật đại biến người sống, trực tiếp đem ba người biến mất không thấy. - Súc sinh chết tiệt! Các ngươi luôn dùng âm mưu quỷ kế cùng thủ đoạn hạ lưu! Bàn đầu đà gầm lên giận dữ, hung hăng đem Hàng Ma Xử cắm xuống đất, nhất thời khiến mặt đất chấn rung vỡ ra vài khe nứt, đồng thời cũng chấn rung thịt béo không ngừng: - Súc sinh! Thả người của ta ra, hôm nay ta tha cho ngươi một mạng. Nếu không đem ngươi bầm thây vạn đoạn! - Thật sự là buồn cười. Các ngươi muốn giết ta, ta há lại bỏ qua người của các ngươi? Tùy Qua cười nhạt: - Lấy ơn báo oán sao? Loại chuyện này chỉ là truyền thuyết mà thôi. Huống chi ngươi là người trong Phật môn, còn ở trước mặt ta hô đánh hô giết đâu. Như vậy đi, ta cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi bó tay chịu trói, ta sẽ lưu ngươi một mạng… - Chết đi! Còn chưa đợi Tùy Qua nói hết lời, Hàng Ma Xử trong tay bàn đầu đà đã biến thành cây gậy lớn hướng đầu Tùy Qua nện xuống, tựa hồ muốn nện vỡ toang đầu hắn. Bàn đầu đà nguyên lai là người ngoan độc! - Đáng chết! Tùy Qua quát lạnh một tiếng, trên thân hiện lên thanh sắc vân gỗ, bàn tay đột nhiên chém ra một đạo Mộc Hoàng cương khí dài hơn ba trượng, lăng không chém thẳng tới bàn đầu đà, không hề để ý tới Hàng Ma Xử đang áp chế trên đỉnh đầu. Mộc Hoàng cương khí chém vỡ tiên thiên hộ thể chân khí của bàn đầu đà, phát ra thanh âm xé rách, sau đó thuận thế chém vào thân thể to lớn của hắn, đem hắn chém thành hai nửa. - Âm dương…cảnh… Trước khi chết trong miệng bàn đầu đà chỉ kịp phun ra ba chữ kia, theo sau thi thể của hắn đã bị Tùy Qua thu vào trong Hồng Mông Thạch, thậm chí kể cả máu huyết. Đối với Tùy Qua mà nói huyết nhục của người tu hành đều là chất dinh dưỡng thật tốt cải tạo linh điền. Lúc này Hàng Ma Xử mới rơi xuống đỉnh đầu của Tùy Qua.
Chương 880: Nơi cấm kỵ. Share: doctruyen.org Mời đọc Tùy Qua đưa tay tiếp lấy Hàng Ma Xử nặng ngàn cân. Nhưng nham thạch dưới chân hắn không chịu nổi áp lực, không ngừng rạn nứt. Tùy Qua lắc đầu, xem ra âm dương cảnh còn chưa đạt tới cảnh giới đại viên mãn, nếu không dù tiếp được Hàng Ma Xử của đối phương, cũng có thể hoàn toàn trừ khử trong vô hình mới đúng. Tùy Qua dò xét bốn phía, may mắn hình như cũng chưa dẫn dắt người nào xuất hiện, cảm thấy thả lỏng, thầm nghĩ: - Có lẽ mình cẩn thận quá mức độ. Loại địa phương tử tịch thế này, đại khái cũng sẽ không có nhân vật lợi hại nào ẩn dật tu hành. - Lão đại, tìm được rồi! Sau một lát tiểu Ngân Trùng từ dưới lòng đất chui ra, có chút hưng phấn nói: - Ngay trung ương khu vực này quả nhiên có một Xà Ưng cốc, chỗ kia còn thật tốt nha! - Thật tốt sao? Tùy Qua thoáng kinh ngạc: - Tốt như thế nào? - Lão đại nhìn sẽ biết. Tiểu Ngân Trùng nói, dẫn Tùy Qua đi về hướng Xà Ưng cốc. Đi thêm chừng trăm cây số, vẫn là đất cằn sỏi đá hoang vu, nhưng lại có chút màu xanh biếc tiến vào tầm nhìn của Tùy Qua. - Nơi đó nhất định chính là Xà Ưng cốc! Tiểu Ngân Trùng nói. Tùy Qua vận đủ thị lực nhìn tới, Xà Ưng cốc thật giống như một mảnh ốc đảo trong hoang dã, kéo thật dài, nhưng một miệng lớn chờ người đi vào. Nơi này thoạt nhìn rất không tệ, nhất là khi khắp bốn phía đều là một mảnh tử tịch. Nhưng chỉ riêng tên Xà Ưng cốc đã khiến cho người cảm thấy được có ý tứ hung sát bên trong, thật sự chỉ là một mảnh ốc đảo thôi sao? Tùy Qua ném lão ma ra ngoài, hỏi: - Là nơi này sao? - Phải. Lão ma nói: - Nơi này chính là Xà Ưng cốc, mảnh thiên địa nơi đây trải qua biến đổi lớn biến thành tử tịch, chỉ còn sơn cốc này còn thiên địa linh khí nồng đậm tồn tại mà thôi. Đồ vật ngươi cần nằm giữa sơn cốc này. - Trong sơn cốc này có thứ gì hung sát nguy hiểm không? Tùy Qua hỏi. - Hắc… Huyền Cốt lão ma lại nở nụ cười. - Vì sao cười? Tùy Qua hỏi. - Nếu ta nói không có nguy hiểm, ngươi sẽ tin sao? Lão ma cười nói: - Ngươi đã không tin lời của ta, cần gì phải hỏi ta. - Tuy rằng ta không tin lời của ngươi, nhưng ta vẫn thích hỏi ngươi. Tùy Qua đáp: - Nếu ngươi làm cho ta mất hứng, ta không để ý gạt bỏ ước định trước đó, cho ngươi vĩnh viễn chịu khổ! - Được rồi, ta cho ngươi biết. Lão ma nói: - Giữa sơn cốc này có rất nhiều xà trùng, nhưng đối với ngươi mà nói hẳn là không xem vào đâu. Mặt khác tuy rằng Cửu Đầu Yêu Tham còn chưa hoàn toàn biến thành yêu thảo, nhưng thật khó đối phó, ngươi đừng ngược lại bị nó ăn đi. Nói tới uy hiếp, Cửu Đầu Yêu Tham còn nguy hiểm hơn bất kỳ đồ vật gì khác. - Vậy sao? - Phải, chính là như vậy. Lão ma trả lời. Tùy Qua không hỏi thêm, đem lão ma ném vào Hồng Mông Thạch, sau đó lại kéo một tên người Thiên Trúc đi ra. Có hồng mông tử khí trói buộc, người kia không cách giãy dụa, nhưng miệng cũng rất cứng rắn, luôn chửi mắng Tùy Qua, nhưng Tùy Qua không tâm tình dây dưa với hắn, vươn tay bóp nát một ngón xương tay của hắn, sau đó hỏi: - Nói cho ta biết, sơn cốc phía trước ngươi có biết không? - Thứ đồ vật…ah! Lại một ngón tay bị nát. - Nói! - Sơn cốc kia…chính là nơi cấm kỵ. Nghe lời của người kia, hình như biết về chỗ này. - Nơi cấm kỵ? Tùy Qua hỏi: - Cẩn thận nói ta nghe một chút đi, tại sao các ngươi lại xuất hiện ở nơi này, sơn cốc kia là địa phương thế nào? - Chúng ta là người thủ hộ Thiên Trúc quốc – Khổng Tước Vương thị, cũng tương tự như Long Đằng các ngươi. Nơi này là khu thần bí biên cảnh Thiên Trúc quốc, chúng ta xưng là La Sát Chi Nguyên, chúng ta là thủ vệ, không cho phép người khác tiến vào nơi này, nhất là giữa sơn cốc, đó là nơi cấm kỵ, toàn bộ người của Thiên Trúc quốc đều không được phép vào bên trong. Chỉ có tổng trưởng thị vệ đại nhân của Khổng Tước Vương thị từng đi vào bên trong, những người còn lại đều không cho phép đi vào! Ngươi mạo phạm quốc thổ của chúng ta, còn tiết độc tôn nghiêm của Khổng Tước Vương thị, A La Thiên đại nhân rất nhanh sẽ biết, hắn nhất định sẽ tự mình ra tay đưa ngươi vào địa ngục…. Người kia còn chưa nói xong, lại bị Tùy Qua thu vào trong Hồng Mông Thạch. Nhưng từ trong lời nói của hắn, Tùy Qua xác định Huyền Cốt lão ma đã nói dối. Thật hiển nhiên Xà Ưng cốc hung hiểm trùng trùng, nếu không mà nói làm sao bị người Thiên Trúc gọi là nơi cấm kỵ. Phải biết rằng những người Thiên Trúc luôn phi thường tự đại, có thể làm cho bọn hắn gọi là nơi cấm kỵ, chỉ sợ không chỉ vì một gốc Cửu Đầu Yêu Tham còn chưa thành hình đi. Huyền Cốt lão ma không hổ là tâm ma, không thay đổi được bản tính gạt người. Nhưng lúc này Tùy Qua cũng không muốn đi thu thập lão ma, biết được bên trong nguy hiểm trùng trùng, nhưng hắn vẫn muốn đi vào bên trong, chỉ là càng thêm cẩn thận mà thôi. Phú quý hiểm trung cầu. Bởi vì chuyến đi này không chỉ quan hệ đến chuyện hắn muốn kết đan, hơn nữa một khi Cửu Đầu Yêu Tham hoàn toàn biến thành yêu thảo, hắn có thể lợi dụng nó chế tạo ra ma dược. Ma dược, theo ghi chép trong Thần Nông Tiên Thảo Quyết, chính là dùng cho đạo sĩ hóa thân yêu ma, tăng cường sức chiến đấu, thứ này chính là vật mà Tùy Qua tha thiết ước mơ. Dù hắn có Thần Nông Tiên Thảo Quyết, có linh điền, nhưng phẩm cấp linh điền không đủ cao, thời gian còn ít, chưa thể đào tạo ra yêu thảo. Cho nên sau khi thu được Cửu Đầu Yêu Tham, sẽ có ưu đãi vô cùng, đâu chỉ đơn giản đột phá kết đan như trong suy nghĩ của Huyền Cốt lão ma. Rất nhanh, Tùy Qua đã đi tới lối vào sơn cốc. Còn chưa đi tới… Một đầu bạch xà từ trên nhánh cây nhảy xuống, mở miệng tanh hôi táp thẳng vào cổ Tùy Qua, cực kỳ tàn nhẫn! Con rắn kia còn chưa cắn trúng cổ Tùy Qua, thân thể của nó đã đứt thành hai đoạn, nhưng không biết bạch xà thuộc chủng loại gì, lại vô cùng hung hãn, tuy bị đứt nửa người nhưng vẫn từ trên mặt đất bật lên, há mồm cắn vào chân Tùy Qua. Lần này Tùy Qua cũng không dùng tiên thiên chân khí giết chết nó, mà mặc cho nó cắn chân, âm dương cương khí biến thành dị thường mềm mại, nhưng miệng con rắn kia tuy nhìn qua như đang cắn chân hắn, nhưng không cách nào phá nát được tầng Mộc Hoàng cương khí mềm mại như lá mỏng kia. - Cắn rồi, hài lòng sao? Tùy Qua cười lạnh một tiếng, Mộc Hoàng cương khí chấn động, trực tiếp đánh bay con rắn ra ngoài. Đúng lúc này một đầu hắc ưng bay nhanh xuống, đã bắt được nửa thân thể của bạch xà, sau đó nhanh chóng bay vút lên bầu trời, có lẽ đi hưởng dụng thịt rắn mỹ vị. Tùy Qua cũng không xử lý đại ưng kia, dù sao đầu ưng kia sáng mắt hơn con rắn, biết rõ không thể trêu chọc tới Tùy Qua. Sơn cốc kéo dài dốc xuống dưới, biến mất xa xa, mặc dù là Tùy Qua cũng nhìn không thấy cuối. Hơn nữa nơi này đích thật không ai lui tới, không có lối đi, hai bên sơn cốc cây cối xum xuê, cỏ dại phủ kín, trong bụi cỏ không ngừng vang lên thanh âm xào xạc, không cần phải nói cũng biết là thanh âm độc xà.