Đô Thị Y TIÊN THIỂU - Vô Trục - FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011

    Chương 1290: Hồng Mông Thụ Phát Cuồng.

    share: doctruyen.org





    Sau khi đan dược luyện chế thành công, vị cao nhân kia đại khái cảm thấy đan dược quá mức bá đạo, làm người sử dụng sẽ rơi vào ma đạo, vì vậy lưu trong động phủ không dùng tới, về sau vị cao nhân kia phi thăng, đan dược cùng một ít pháp môn tu luyện bị Hoàng Linh Phong lấy được, vì vậy đã giúp cho hắn có được thành tựu ngày hôm nay.

    Hiện giờ Hoàng Linh Phong bị dồn đến tuyệt cảnh, cho nên hắn bất chấp hết thảy, trực tiếp nuốt Ma Đạo Lưỡng Cực Đan, ma đạo hợp nhất khiến cho hắn cảm ứng cùng hấp thu lệ khí trong thiên địa, sau đó chuyển hóa thành ma khí.

    Ma đạo hợp nhất không chỉ đơn giản lên gấp đôi, mà là mấy lần thậm chí là tăng lên mười mấy lần!

    Bởi vì chỉ tính nguyên khí của giọt máu huyết Huyết Ma kia, đã không tầm thường!

    Hống! Hống! Hống!

    Lúc này khuôn mặt Hoàng Linh Phong biến thành nửa xanh nửa trắng, dị thường dữ tợn, mái tóc bay tung, nhìn như phong ma.

    Trong cổ họng hắn phát ra tiếng gào rú trầm thấp, toàn thân tà khí đại thịnh.

    Nhưng cương khí hộ thể trên người hắn lại ngưng tụ càng thêm chắc chắn, Tùy Qua cảm giác bởi vì tiểu tử kia dùng đan dược khủng bố như thế, cho nên tu vi đã tiếp cận hóa thần trung kỳ, hơn nữa rất nhanh sẽ siêu việt trung kỳ.

    Nếu để cho hắn thật sự đột phá hóa thần trung kỳ, có lẽ hắn sẽ nhập ma, nhưng không hề nghi ngờ tu vi cùng lực lượng của hắn sẽ bạo tăng, như vậy thật khó thể tưởng tượng!

    - Tùy Qua…ngươi hoàn toàn chọc giận ta! Ta nhất định phải đem ngươi ăn sống nuốt tươi!

    Hoàng Linh Phong gầm lên, ma khí khổng lồ rót vào bên trong phân thân Thanh Tác, làm kiếm khí đột nhiên bạo tăng mấy lần!

    Biểu tình trên mặt Tùy Qua bắt đầu trở nên ngưng trọng.

    Nhưng đúng lúc này Tùy Qua chợt cảm giác được Hồng Mông Thụ trong thân thể biến thành hưng phấn dị thường.

    Thật giống như kẻ lang thang đói khát đã lâu nhìn thấy được một bữa thực vật phong phú!

    - Chẳng lẽ Hồng Mông Thụ lại muốn cắn nuốt Hoàng Linh Phong?

    Trong lòng Tùy Qua kinh ngạc nghĩ thầm, nhưng rất nhanh hắn liền hiểu được Hồng Mông Thụ không phải muốn cắn nuốt Hoàng Linh Phong, mà là muốn cắn nuốt đan dược hắn đã dùng, bên trong ẩn chứa máu huyết ma thần, mà thứ đó chính là đồ vật làm Hồng Mông Thụ hưng phấn!

    - Kháo! Khẩu vị của Hồng Mông Thụ thật sự quá điêu, còn nghĩ tới cắn nuốt máu huyết ma thần!

    Trong lòng Tùy Qua thầm mắng một câu.

    Nhưng hắn cũng có chút chờ mong, nếu quả thật Hồng Mông Thụ cắn nuốt máu huyết ma thần, sẽ có biến hóa kỳ lạ như thế nào.

    - Hồng Mông Thụ, ngươi đã muốn cắn nuốt tên súc sinh kia, ngươi phải càng cấp lực mới được!

    Tùy Qua dùng thần niệm trao đổi với Hồng Mông Thụ, tiến một bước kích thích năng lực của nó.

    Hiện giờ Hồng Mông Thụ đã có được thần niệm độc lập, có thể cảm thụ được ý tưởng của Tùy Qua, cũng có thể tiến hành trao đổi. Lúc này “nghe” được lời nói của hắn, quả nhiên giống như nhận lấy kích thích, sản sinh biến hóa không sao tưởng tượng nổi – cuồng bạo!

    Đúng vậy, Hồng Mông Thụ lần đầu cuồng bạo.

    Tùy Qua có thể cảm giác được rễ cây cùng cành lá trong khoảnh khắc bành trướng lớn gấp hai, tốc độ rút nguyên khí gia tăng gấp mấy lần, chỉ qua một lát hơn mười phần trăm nguyên khí trong Hồng Mông Thạch đã rót vào thân thể Tùy Qua, nếu không nhờ hắn có mấy trăm viên kim đan, chỉ sợ đã bị trướng nổ tung.

    Lúc này cả hai người đều bị vây trong trạng thái cuồng bạo!

    - Ma Đạo hợp nhất! Kiếm khí nhập ma!

    Hoàng Linh Phong điên cuồng hét to, toàn bộ ma khí cùng công lực rót vào Thanh Tác phân thân, Thanh Tác biến thành kiếm khí đầy trời, kiếm khí lại vô cùng cuồng bạo, hình thái không chút ổn định, có kiếm hình, đao hình, thậm chí là hình thái bộ xương khô, có vẻ cực kỳ quỷ dị, nhưng mỗi đạo kiếm khí đều ẩn chứa lực lượng cường đại, tùy thời như muốn nổ mạnh.

    - Thảo Mộc Túc Mệnh! Cuồng bạo một kích!

    Tùy Qua hét lớn một tiếng, toàn lực ra tay, nhưng trên mặt hắn không có vẻ điên cuồng, ngược lại càng thêm bình tĩnh chú ý biến hóa của đối thủ.

    Thật nhiều mầm móng linh thảo hóa thành kiếm khí, rít gào vọt tới.

    Mà những tia kiếm khí kia lại bốc cháy hừng hực!

    Khi kiếm khí song phương va chạm vào nhau, hết thảy đều rõ ràng.

    Sưu! Sưu! Sưu! Sưu! Sưu!

    Kiếm khí vang lên bên tai không dứt, tiếng nổ mạnh, thanh âm kiếm khí va chạm bén nhọn, đủ loại thanh âm giao tạp cùng một chỗ hình thành âm thanh hủy diệt. Phạm vi kiếm khí bao phủ toàn bộ bị chém thành mảnh nhỏ, trong khu vực hơn năm trăm cây số ngoại trừ hai người giao chiến, không còn sinh linh nào, một ít người tu hành cùng yêu quái gan lớn vây xem đều bị kiếm khí diệt sát!

    Lần này giao thủ, không ngờ là kết quả ngang nhau!

    Thực lực ngang nhau?

    Kết quả như vậy song phương đương nhiên không hài lòng.

    Cho nên Hoàng Linh Phong không ngừng đem càng nhiều nguyên khí rót vào trong Thanh Tác phân thân, hắn đã hạ quyết tâm dù làm cho Thanh Tác phân thân linh phù hoàn toàn bị hủy diệt cũng phải giết cho được tiểu tử Tùy Qua!

    Nhưng Tùy Qua cũng có ý tưởng như thế.

    Hoàng Linh Phong càng thêm điên cuồng, Tùy Qua lại càng thêm bình tĩnh, không tiếp tục hao phí càng nhiều nguyên khí, chỉ đánh ra một chiêu thức khác.

    - Thảo Mộc Giai Binh!

    Tuy rằng Hắc Mộc lâm bên dưới bị hủy diệt, nhưng trong Hồng Mông Thạch không thiếu linh thảo cung ứng một chiêu thức này, nhưng Tùy Qua không vận dụng linh thảo, mà dùng một đồ vật khác thay thế.

    Hồng Mông Thụ!

    Đúng vậy, Tùy Qua dùng Hồng Mông Thụ làm binh khí thi triển một chiêu Thảo Mộc Giai Binh.

    Đây là bởi vì trực giác nói cho hắn nên làm như thế!

    Huống chi đây cũng là ý nguyện của Hồng Mông Thụ, bởi vì nó thật sự muốn hấp thu giọt máu huyết ma thần trên người Hoàng Linh Phong.

    Hồng Mông Thụ bị Tùy Qua đánh ra ngoài, mang theo nguyên khí cuồng bạo bị nó tự mình chuyển hóa thành kiếm cương sắc bén, đồng thời cành lá cùng rễ cây đều vây trong phòng hộ kiếm cương, Hồng Mông Thụ vốn đã thật khổng lồ, trong nháy mắt bị Tùy Qua ném đi ra lại biến thành cây non nhỏ như đầu ngón tay, xé rách không gian, khi xuất hiện đã đi tới vị trí mi tâm của Hoàng Linh Phong.

    Theo một tiếng vang rất nhỏ, tuyên cáo giờ tận thế của Hoàng Linh Phong tiến đến, đối với hắn mà nói, thanh âm kia chính là thanh âm đòi mạng, bởi vì Hồng Mông Thụ thu nhỏ đã hoàn toàn phá vỡ cương khí hộ thể của hắn, đâm vào bên trong mi tâm hắn.

    Theo sau Hoàng Linh Phong cảm giác được nguyên khí cùng máu huyết toàn thân như bóng xì hơi, dũng mãnh tràn vào trong Hồng Mông Thụ.

    Đương nhiên hấp thu nguyên khí là chuyện mà Hồng Mông Thụ am hiểu nhất. Nhưng Hoàng Linh Phong bị nó điên cuồng hấp thu, trong khoảnh khắc đã bị hút rơi phân nửa nguyên khí. Nguyên khí bị tiết, uy lực công kích ngày càng suy giảm, mà công kích của Tùy Qua hoàn toàn rơi lên trên người của hắn.

    Hoàng Linh Phong biết không thể cứu vãn, chỉ đành nguyên thần xuất khiếu, dự tính lập tức bỏ chạy.

    Đáng tiếc chính là Hồng Mông Thụ sau khi vào thân thể hắn, lập tức “mọc rễ nảy mầm” trong người hắn, đem nguyên khí cùng máu huyết của hắn đều hút khô, còn chặt chẽ hấp lấy nguyên thần của hắn, làm cho hắn không cách nào thoát ly thân thể.


     
    quangvd and BlackAngle13 like this.
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011

    Chương 1291: Hồng Mông Thụ Dị Biến.

    share: doctruyen.org





    Hoàng Linh Phong gắt gao giãy dụa nhưng chỉ vô ích, huống chi lúc này Tùy Qua đã dùng Thiên Lôi Tù Lao bao trùm bên ngoài thân thể hắn, hiện tại hắn thật sự biến thành cá trong chậu.

    - Hồng Mông Thụ! Hút đi, hung hăng hút cho ta!

    Tùy Qua dùng thần niệm nói, muốn Hồng Mông Thụ đừng lưu lại chút gì.

    Thông qua chuyện lần này, Tùy Qua xem như hiểu được muốn chung sống hòa bình với ẩn thế tông môn, cùng nhau ngăn địch quả thật là chuyện si tâm vọng tưởng, người của ẩn thế tông môn cuồng vọng tự đại đã thói quen, căn bản sẽ không muốn hợp tác, huống chi bọn hắn càng không để ý tới chết sống của người thường. Hơn nữa hiện tại Tùy Qua đã chém giết Hồ Hầu Minh, đã kết xuống tử thù với Không Động môn. Mà Hoàng Linh Phong cũng sắp chết, đã tiếp tục kết thù cùng Thục Sơn kiếm tông.

    Nhưng tuy rằng cừu hận đã kết xuống, Tùy Qua vẫn không muốn bại lộ tung tích của mình trong lúc này, cho nên khi Hoàng Linh Phong sắp chết, Tùy Qua thả ra một ít ma nhân trong Hồng Mông Thạch, ma nhân đã bị giam cầm nổi điên, nhìn thấy nguyên thần hấp hối của Hoàng Linh Phong, trực tiếp nhào tới tàn phá.

    Nhưng rất nhanh những ma nhân kia cũng bị Tùy Qua diệt sát.

    Thoạt nhìn hành động này của hắn như không có chút ý nghĩa, trên thực tế hoàn toàn khác hẳn.

    Bởi vì Hoàng Linh Phong là một trong những cao thủ tuyệt đỉnh của Thục Sơn kiếm tông, được tông chủ cùng thái thượng trưởng lão xem trọng, nhân vật như vậy một khi bị giết chết, khẳng định sẽ làm Thục Sơn chấn động, có lẽ một ít cao nhân tiền bối Thục Sơn có thể cảm ứng được, sau đó suy tính ra Hoàng Linh Phong vì sao mà chết.

    Thôi diễn quá khứ tương lai không phải là chuyện dễ dàng, nhất là thôi diễn tương lai, mặc dù là tiên nhân cũng không thể hoàn toàn chuẩn xác. Nhưng đối với chuyện từng xảy ra, có chút người tu hành có năng lượng, có thể đại khái suy diễn được một chút. Nếu Tùy Qua trực tiếp giết Hoàng Linh Phong, người của Thục Sơn sẽ suy tính ra hắn là hung thủ, nhưng Tùy Qua mượn dùng ma nhân giết người kia, vậy sẽ bao phủ thêm một tầng sương mù trong chuyện này, người của Thục Sơn chỉ có thể suy tính ra Hoàng Linh Phong bị ma nhân giết chết, rất khó suy tính được ma nhân lại bị Tùy Qua giết chết.

    Còn một điều, Tùy Qua đã từng tính toán qua, đó là việc hắn dùng Chúng Sinh Quả. Tuy rằng hắn luôn mồm xưng mình là Tùy Qua, nhưng tinh khí thần của hắn đều biến thành một người khác, đây là hắn cố tình bày nghi trận, đến lúc đó dù người của Không Động truy xét hắn cũng có khả năng tránh khỏi hiềm nghi.

    Nhưng sau khi thủ tiêu Hoàng Linh Phong, Tùy Qua lập tức bứt ra rời đi.

    Trong lúc rời đi, hắn thả thêm một nhóm ma nhân phá hư khắp chung quanh, bố trí nghi trận.

    Chỉ sau một lần hô hấp, hắn đã rời khỏi địa bàn Ai Lao sơn, triển khai thân pháp nhanh chóng bỏ chạy.

    Mà sự thật chứng minh cách làm của hắn chính xác, bởi sau một lát hắn rời khỏi, một nhân vật cường đại hàng lâm Ai Lao sơn, đó là một thanh niên đạo nhân, nhìn qua chừng hai mươi tuổi, cực kỳ tuấn mỹ, đầu đội thất tinh quan, thân mặc đạo bào cửu cung bát quái, mày kiếm mắt sáng, trên trán có một vết huyết ngân, thoạt nhìn như người trong tiên giới.

    Người này trực tiếp bay tới trên bầu trời Hắc Mộc lâm, nhìn ma nhân bên dưới chợt giậm chân, nhất thời mấy ma nhân lập tức tự bạo, không chút lực phản kháng. Theo sau đạo nhân đưa tay chộp tới, đem một ma nhân nguyên anh kỳ ngoài trăm dặm bắt trong tay, lạnh lùng hỏi:

    - Đám ma vật xấu xí các ngươi, nói cho bổn tông rốt cục là ai giết Hoàng Linh Phong?

    - Không…biết…

    Ma nhân kia mặc dù tu vi nguyên anh, nhưng bị đạo nhân nắm trong tay lại không cách nào động đậy, chỉ gian nan phun ra hai chữ.

    - Không biết, vậy ngươi chết đi!

    Đạo nhân nhướng mày kiếm, ma nhân lập tức nổ mạnh, huyết ngân trên trán hắn phun ra một đạo huyết quang, đem nguyên anh cùng máu huyết của ma nhân toàn bộ hấp thu.

    Theo sau, đạo nhân bấm ngón tay tính toán, thì thào tự nói:

    - Cổ quái, bổn tông rõ ràng suy tính ra Hoàng Linh Phong là bị ma nhân giết chết, nhưng mấy ma nhân giết hắn vì sao không thấy tung tích? Nhưng đệ tử Thục Sơn kiếm tông ta, há là ai muốn giết thì giết, vô luận là ai, bổn tông cũng phải cho hắn trả giá đại giới thật đáng sợ!

    Sau khi nói xong, thanh niên phóng xuất ra khí thế khôn cùng, dưới khí thế của hắn đập vào, toàn bộ Ai Lao sơn đều run rẩy, thật nhiều đạo sĩ tu vi không đủ bắt đầu thống khổ kêu rên, một ít đạo sĩ kết đan cùng nguyên anh đều chỉ có thể liều mạng chống cự uy áp cường đại kia, miễn cho bị người hoàn toàn đánh tan tinh thần thế giới.

    Xem ra vị tông chủ Thục Sơn kiếm tông đã tức giận đến phát điên, cho nên giận chó đánh mèo toàn bộ Ai Lao sơn, hoàn toàn không để ý tới sự chết sống của người khác, bởi vì đối với bọn hắn mà nói mất đi một cường giả hóa thần kỳ quả thật tổn thất thật lớn.

    Nhưng Ai Lao sơn là một nơi đặc thù, cho dù tông chủ Thục Sơn kiếm tông lợi hại nhưng vẫn chưa thể uy hiếp cả tu hành giới, ít nhất vẫn còn có chút nhân vật cường đại không e ngại hắn.

    - Linh Ưng tông chủ! Nguôi giận!

    Lúc này một người toàn thân tối đen, thân mặc hắc giáp xuất hiện trước mặt đạo nhân trẻ tuổi, chắp tay nói:

    - Linh Ưng tông chủ, ngươi làm vậy là ý gì, chẳng lẽ thật sự tính toán hủy đi Ai Lao sơn hay sao?

    - Hừ!

    Thanh niên đạo nhân hừ lạnh một tiếng:

    - Ai Lao sơn chỉ là nơi tàng ô nạp cấu, bổn tông phá hủy thì đã sao? Hoàng Linh Phong của Thục Sơn ta bị ma vật nơi này tính kế, bổn tông đương nhiên phải lấy lại công đạo cho hắn! Hắc La Thiên, ngươi muốn ngăn cản ta sao?

    - Hoàng Linh Phong đã chết? Tiểu tử kia chính là cường giả hóa thần kỳ ah.

    Hắc La Thiên nghe tin Hoàng Linh Phong đã bị người giết chết, trong lòng có chút vui sướng khi thấy người gặp họa. Bởi vì Hắc La Thiên là người trong ma đạo, đương nhiên trông mong người của Thục Sơn gặp xui xẻo thậm chí là bị người diệt môn, trong lòng hắn lúc đó càng thêm vui sướng hơn nữa.

    Thế nhưng trong miệng hắn lại nói:

    - Hoàng Linh Phong là nhân vật thiên tài của Thục Sơn kiếm tông ngươi, không dễ dàng bị chém giết như vậy. Linh Ưng tông chủ, ngươi không phải tính sai lầm rồi đi?

    - Ngươi đang hoài nghi thuật thôi diễn của bổn tông?

    Linh Ưng hừ lạnh một tiếng:

    - Hắc La Thiên, đừng nói ngươi chỉ lưu một phân thân trong này, cho dù bản thể của ngươi đến đây, cũng đừng hòng ngăn cản được bổn tông!

    - Thục Sơn kiếm tông quả nhiên bộ tịch lớn ah! Nhưng nếu có thêm Thiên Sư Yêu Hoàng này đây?

    Một thanh âm vang lên xa xa, thanh âm rơi xuống, một thân ảnh đứng cách Linh Ưng chừng mười trượng.

    Người này thập phần tuấn mỹ, phong lưu tiêu sái, nhất là mái tóc đỏ buông xõa làm cho người ta có cảm giác thật cuồng dã.

    - Thiên Sư Yêu Hoàng, ngươi lại đến đây.

    Phân thân Hắc La Thiên hừ một tiếng.

    - Ai Lao sơn có phân nửa địa bàn Thánh tộc chúng ta, ai dám không hỏi thị phi đòi san bằng nơi này, thì chính là muốn khai chiến với Thánh tộc!

    Thiên Sư Yêu Hoàng nói chuyện cứng rắn, xem ra yêu quái Yêu tộc luôn đi thẳng về thẳng, không giống như người trong ma đạo như Hắc La Thiên, tâm tư gian trá.


     
    quangvd and BlackAngle13 like this.
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011

    Chương 1292: Làm Việc Nửa Chừng.

    share: doctruyen.org





    - Thiên Sư Yêu Hoàng, ngươi muốn uy hiếp bổn tông?

    Linh Ưng tông chủ hừ lạnh một tiếng.

    - Không phải uy hiếp, mà là muốn ngươi suy nghĩ kỹ!

    Thiên Sư Yêu Hoàng nói:

    - Người của Thục Sơn kiếm tông bị giết, xem là một mạng, chẳng lẽ người của Thánh tộc ta không phải cũng là mạng sao? Oan có đầu nợ có chủ, đạo lý này ngươi đường đường là tông chủ Thục Sơn kiếm tông mà không hiểu sao? Lại lạm sát vô tội trút căm phẫn, đây là chuyện đạo giáo tông môn thích làm sao?

    - Đúng vậy, Linh Ưng tông chủ, chuyện lạm sát vô tội, chỉ có người trong ma đạo chúng ta mới làm.

    Hắc La Thiên cười nói.

    Linh Ưng cau mày, hắn có bổn sự san bằng Ai Lao sơn, nhưng nếu bởi vì chuyện này khiến cho tông môn khai chiến cùng ma đạo với yêu đạo, không phải là lựa chọn sáng suốt. Hiện tại tu hành giới thiếu hụt tài nguyên, nhân tài dần dần điêu linh, nếu còn diễn ra cuộc chiến dù có giết sạch yêu ma lưỡng đạo thì môn phái tu đạo phải đại thương nguyên khí.

    Huống chi nếu vì một Hoàng Linh Phong thật sự là không đáng giá.

    Tâm cảnh Linh Ưng dần dần bình phục, nhưng lửa giận vẫn chưa hoàn toàn thối lui:

    - Nơi này vốn là địa bàn của các ngươi, những vực ngoại ma nhân là chuyện gì xảy ra? Là ai nuôi dưỡng?

    - Bổn hoàng có nuôi dưỡng một ít ma nhân, nhưng chỉ dùng làm lót dạ, không bỏ được cho ngươi tùy tiện giết chết.

    Thiên Sư Yêu Hoàng nói.

    - Dù sao cũng không phải ta.

    Hắc La Thiên không muốn bị người giá họa, lên tiếng.

    - Vậy rốt cục là ai?

    Linh Ưng cả giận hỏi.

    - Linh Ưng, vì sao ngươi không tự hỏi xem, tại sao môn nhân của ngươi lại đến Ai Lao sơn?

    Thiên Sư Yêu Hoàng không khách khí nói:

    - Nơi này của chúng ta xưa nay không chào đón người của đạo giáo, sống chết của hắn, bổn hoàng lười quản. Người kia chết như thế nào, là chuyện của Thục Sơn kiếm tông, nếu Linh Ưng ngươi muốn gây sự, bổn hoàng tự nhiên đón tiếp!

    Nói xong, Thiên Sư Yêu Hoàng phẩy tay bỏ đi.

    - Linh Ưng tông chủ, bổn tọa cũng không giúp ngươi.

    Hắc La Thiên cười ha ha, rời khỏi nơi đó.

    Linh Ưng hung hăng siết chặt nắm tay, một ngọn núi bên dưới hóa thành bột mịn, sau đó rời khỏi Ai Lao sơn.

    Lúc này Linh Ưng ước chừng đã suy nghĩ cẩn thận, Hoàng Linh Phong không phải do Thiên Sư Yêu Hoàng cùng Hắc La Thiên giết chết. Nếu do hai người kia, bọn hắn không cần xuống tay trong Ai Lao sơn, chẳng lẽ thật sự có cường giả vực ngoại ma nhân giết chết Hoàng Linh Phong? Nếu thật là như thế, phải cẩn thận hơn mới được. Trong vực ngoại ma nhân còn có cường hãn tồn tại, Thục Sơn kiếm tông từng trải qua tai họa Huyết Ma, đối với tin tức về vực ngoại thiên ma đều vô cùng thận trọng cùng cẩn thận.

    Linh Ưng đã hạ lệnh cho môn nhân đệ tử Thục Sơn kiếm tông không tiếc trả giá phải điều tra rõ ràng cái chết của Hoàng Linh Phong. Một cường giả hóa thần kỳ bị giết chết, nếu Thục Sơn không điều tra được kết quả, uy tín tông chủ như hắn ở chỗ nào? Uy nghiêm của Thục Sơn kiếm tông đặt ở đâu?

    Ngay khi Linh Ưng đi tới Ai Lao sơn, Tùy Qua đã chạy xa ngàn dặm, hạ xuống một cô đảo ngoài biển khơi.

    Sau đó hắn thả Trầm Quân Lăng ra khỏi Hồng Mông Thạch.

    - Anh thắng sao?

    Trầm Quân Lăng hỏi.

    - Vô nghĩa!

    Tùy Qua đầy hào khí nói:

    - Dám cướp nữ nhân của anh, còn không phải tìm đường chết sao!

    - Nữ nhân của anh?

    Ánh mắt Trầm Quân Lăng phức tạp nhìn Tùy Qua:

    - Tôi khi nào thì thành nữ nhân của anh?

    - Hiện tại!

    Tùy Qua lắc mình, đã dán sát thân thể Trầm Quân Lăng, tuy rằng còn cách lớp quần áo, nhưng hắn có thể cảm giác được bộ ngực đẫy đà của nàng, tựa hồ có một loại ma lực kỳ dị dụ dỗ hắn đi phạm tội.

    Tùy Qua đột nhiên biến thành “bá đạo” như vậy khiến Trầm Quân Lăng không kịp trở tay, nàng vừa định thối lui nhưng đã bị hắn ôm lấy, kéo mạnh vào lòng.

    - Quân Lăng, anh đã không đợi được nữa.

    Tùy Qua đột nhiên mở miệng nói, sau đó hôn nàng.

    - Vì sao?

    Trầm Quân Lăng né tránh.

    - Còn hỏi tại sao?

    Tùy Qua có chút kích động:

    - Chẳng lẽ em không biết khi em bị vương bát đản Thục Sơn kiếm tông bắt đi, trong lòng anh nóng như lửa đốt sao? Nếu em bị thằng khốn kiếp kia làm bẩn, anh thật sự hối hận phải chết!

    - Anh sẽ hối hận?

    - Hỏi vô nghĩa!

    Lúc này còn nói gì chỉ là dư thừa.

    Khi trên thân hai người không còn mảnh vải, vô số thảo mộc chung quanh nhanh chóng sinh trưởng, biến thành một “ái sào” chân chính, chỉ nghe thanh âm thở hổn hển của Trầm Quân Lăng:

    - Anh hình như…rất…gấp gáp đi?

    - Gấp gáp mới ăn được đậu hũ nóng!

    Tùy Qua nóng nảy xâm nhập vào trong người đối phương.

    Theo sau bên trong “ái sào” truyền ra thanh âm thống khổ cùng rên rỉ.

    Nương theo thanh âm này, hai người rốt cục kết hợp chung một chỗ.

    Tạm dừng ngắn ngủi.

    Trầm Quân Lăng dần dần giãn mày, nhu tình nhìn Tùy Qua:

    - Suy suy đáng chết, hiện tại anh rốt cục hài lòng rồi chứ?

    - Tâm hồn được hài lòng, nhưng thân thể còn không có.

    Tùy Qua cười xấu xa, hai người đang định tận tình hưởng thụ lần nữa, nhưng di động của Tùy Qua chợt kêu lên.

    Tùy Qua muốn ném di động, nhưng Trầm Quân Lăng ngăn lại:

    - Nghe điện thoại trước đi, đang thời buổi rối loạn, ổn định một chút tốt hơn.

    Tùy Qua chỉ đành gật đầu nghe điện thoại.

    - Cái gì!

    Tùy Qua tiếp điện thoại, không nhịn được kinh hô, sau đó nói tiếp:

    - Quân Lăng không có việc gì, chúng tôi lập tức quay về.

    - Có phải vợ cả gọi tới hay không?

    Trầm Quân Lăng nói:

    - Rốt cục xảy ra chuyện gì?

    Tùy Qua đành qua loa thu binh, cực kỳ buồn bực nói:

    - Người của Không Động cùng Thục Sơn đến tận cửa, đi thôi!

    Tùy Qua vội vàng thu Trầm Quân Lăng vào trong Hồng Mông Thạch, bay nhanh về Minh Kiếm sơn.

    Lúc này Tùy Qua vẫn chưa thể hoàn toàn đắc tội Không Động cùng Thục Sơn, chỉ có thể nghĩ biện pháp hòa hoãn.

    Hắn rất nhanh về tới Minh Kiếm sơn, lúc này sứ giả của Không Động cùng Thục Sơn đã đến đại sảnh.

    Đối phương không lập tức động thủ, hiển nhiên còn chưa khẳng định chuyện này là do Tùy Qua đã làm, hơn nữa bọn hắn vẫn còn có chút kiêng kỵ với Thần Thảo tông.

    Tùy Qua đã nghĩ kỹ đối sách, ngang nhiên đi vào đại sảnh, thật bất mãn hừ một tiếng:

    - Trong các ngươi, vị nào là sứ giả Thục Sơn kiếm tông?

    Hai sứ giả không khỏi kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới Tùy Qua còn dám lớn tiếng nói chuyện trước mặt họ.

    - Bổn tọa trưởng lão Thục Sơn kiếm tông Mạc Vân Tiêu.

    Một trung niên mặc áo trắng lạnh lùng nhìn Tùy Qua:

    - Bổn tọa đến là vì đệ tử chân truyền Hoàng Linh Phong của Thục Sơn kiếm tông.

    - Còn ngươi?

    Tùy Qua đưa mắt nhìn qua lão đạo còn lại.

    - Bổn tọa là trưởng lão Không Động môn Đàm Hạo Huy.

    Lão đạo hừ lạnh một tiếng:

    - Bổn tọa đến là vì đệ tử chân truyền Hồ Hầu Minh của Không Động môn, ngươi là Tùy Qua? Nhanh thành thật nói ra!

    - Nói ra? Nói cái đầu mẹ ngươi!

    Tùy Qua tràn đầy căm phẫn, vỗ mạnh lên bàn trà, đánh vỡ thành bột mịn:

    - Hồ Hầu Minh, Hoàng Linh Phong đáng chết kia, hai người rốt cục đang ở nơi nào, nhanh chóng bảo họ cút ra đây, nếu không Thần Thảo tông không đội trời chung với bọn hắn!
     
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011

    Chương 1293: Cục Diện Phức Tạp.

    share: doctruyen.org





    Kỹ xảo biểu diễn của Tùy Qua không tệ, khiến hai sứ giả không khỏi sửng sốt, theo bọn hắn xem ra, Tùy Qua xúc động phẫn nộ như thế, ra vẻ còn chưa biết chuyện Hồ Hầu Minh cùng Hoàng Linh Phong đã bị giết chết.

    - Tùy Qua, ngươi đừng giả vờ!

    Đàm Hạo Huy hừ lạnh:

    - Ngươi giết Hồ Hầu Minh, còn dám chối bỏ?

    - Hồ Hầu Minh đã chết? Thật sự? Vậy thật là đáng đời.

    Tùy Qua cười lạnh nói:

    - Nhưng chết thì chết, món nợ này nếu các ngươi muốn tính lên đầu ta, ta cũng nhận biết. Dù sao ta cũng muốn giết chết hai tên vương bát đản kia!

    Bây giờ nghĩ lại chuyện Hồ Hầu Minh cùng Hoàng Linh Phong đã làm có chút không quang minh, tuy rằng chuyện cường thủ hào đoạt các ẩn thế tông môn làm qua không ít, nhưng dù sao bọn hắn cũng là đạo giáo, không phải đệ tử ma môn, loại sự tình này nếu đem ra nói công khai, đích thật không thể nào nói nổi. Vì thế Mạc Vân Tiêu ho khan một tiếng:

    - Trong chuyện này chỉ sợ còn có ẩn tình khác, ta nghĩ Hoàng Linh Phong đại khái cảm thấy được vị cô nương kia tư chất không tệ, muốn mang về Thục Sơn kiếm tông thu làm đệ tử…

    - Đúng vậy, nhất định là như thế.

    Đàm Hạo Huy vô sỉ nói:

    - Hồ Hầu Minh cùng Hoàng Linh Phong đều là nhân tài kiệt xuất của tông môn chúng ta, không biết có bao nhiêu nữ tu ái mộ bọn họ đâu, làm sao có thể…

    - Không cần giải thích, đừng nói chuyện dễ nghe như vậy.

    Tùy Qua hừ lạnh nói:

    - Bọn hắn bắt đi nữ nhân của ta chính là sự thật. Hiện tại bọn hắn chết như thế nào ta không muốn biết, hiện giờ ta chỉ muốn hỏi ngươi, Mạc Vân Tiêu, nữ nhân của ta bị người của Thục Sơn kiếm tông bắt đi, bây giờ hãy giao trả nàng lại cho ta. Về phần để nàng trở thành đệ tử Thục Sơn kiếm tông, loại sự tình này chúng ta trèo cao không nổi!

    - Việc này…Tùy Qua…Tùy lão sư, Hoàng Linh Phong cùng Hồ Hầu Minh đều đã bị giết, hơn nữa còn là thi cốt vô tồn, ngươi cho rằng vị cô nương kia…nàng còn sống được sao?

    - Ta kháo!

    Nghe xong Mạc Vân Tiêu giải thích, Tùy Qua càng thêm phẫn nộ:

    - Sao lại như vậy, Thục Sơn kiếm tông không phải thật mạnh mẽ sao, vì sao lại bị người ta làm cho thi cốt vô tồn? Có thể thấy được ngày thường hai tên kia rầm rĩ hiêu trương quen rồi, chỉ sợ bị người oán than dậy đất đi!

    - Tùy lão sư, ngươi nói chuyện thận trọng một chút.

    Mạc Vân Tiêu hừ một tiếng.

    - Câu này ngươi nên nói với Hoàng Linh Phong mới phải, nếu hắn biết cái gì là tự trọng, đại khái cũng không rơi vào kết cục thi cốt vô tồn. Nhưng ta không quan tâm sống chết của hắn, ta chỉ cần nữ nhân của mình bình an trở về, nếu không…

    - Nếu không như thế nào?

    Trong mắt Mạc Vân Tiêu chợt lóe sát khí.

    - Nếu không ta sẽ hướng Thục Sơn kiếm tông đòi công đạo.

    Tùy Qua hừ lạnh nói, sau đó nhìn Đàm Hạo Huy:

    - Đương nhiên, còn cả Không Động môn các ngươi!

    - Chỉ sợ ngươi có gan này, lại không có bổn sự như vậy.

    Mạc Vân Tiêu hừ lạnh một tiếng:

    - Mặt khác, nếu để cho ta biết chuyện Hồ Hầu Minh cùng Hoàng Linh Phong liên quan tới ngươi, Thục Sơn kiếm tông cùng Không Động môn sẽ san bằng Minh Kiếm sơn!

    - Hừ, đó cũng là câu ta muốn nói, hai vị cứ tự nhiên, bản nhân không tiễn!

    Tùy Qua đầy căm phẫn nói.

    Hai người Mạc Vân Tiêu cùng Đàm Hạo Huy hừ một tiếng, tức giận rời khỏi Minh Kiếm sơn.

    Rời khỏi Minh Kiếm sơn, hai người vẫn chưa đi xa, Mạc Vân Tiêu đứng giữa không trung, nhìn Đàm Hạo Huy hỏi:

    - Đàm Hạo Huy, ngươi cảm thấy tiểu tử kia đang nói dối, hay cảm thấy cái chết của Hoàng Linh Phong cùng Hồ Hầu Minh thật sự không quan hệ gì với hắn?

    - Thật khó mà nói.

    Đàm Hạo Huy đáp:

    - Vốn kẻ hiềm nghi lớn nhất chính là hắn, nhưng hắn cũng chưa chắc là hung thủ, huống chi thái thượng trưởng lão Hồ Đình Trung từng suy tính qua, Hồ Hầu Minh đích thật là bị “Tùy Qua” giết chết, nhưng “Tùy Qua” kia khác hẳn với tiểu tử này, chỉ sợ là một kẻ mạo danh mà thôi.

    - Phải, tông chủ chúng ta cũng suy tính qua, Hoàng Linh Phong bị một đám ma nhân giết chết, cho nên tự mình đi Ai Lao sơn, hơn nữa đã uy hiếp ma đạo cùng yêu đạo ở đó.

    Mạc Vân Tiêu nói:

    - Lấy trực giác của ta, ta cảm thấy tiểu tử kia không phải là hung thủ, bộ dạng đầy căm phẫn không phải giả vờ. Mặt khác nữ nhân kia cũng không ở trong Minh Kiếm sơn, không ở cạnh hắn, ta không phát hiện được khí tức của nàng, đã nói hắn cũng chưa tìm được nữ nhân kia.

    - Lời của Mạc đạo hữu không phải không đạo lý, nhưng sự kiện này bắt nguồn từ nữ nhân kia, không đảm bảo hắn không liên quan. Nếu chúng ta tìm không được hung phạm, thật khó thể công đạo với tông môn ah.

    Đàm Hạo Huy than nhẹ:

    - Nhất là thái thượng trưởng lão Hồ Đình Trung, vị kia tu vi hóa thần trung kỳ, tuy rằng chỉ cao hơn chúng ta một tầng, nhưng không biết lợi hại hơn gấp bao nhiêu lần, ta thật sự không thể trêu vào.

    - Vậy cũng phải.

    Mạc Vân Tiêu nói:

    - Cho nên sự kiện này phải tiếp tục điều tra, nếu tìm không được hung phạm mà tìm người chịu tội thay, nhất định không thể lừa gạt được tông môn, nhưng nếu quả thật không thể tìm được hung thủ, chỉ sợ tông môn sẽ tìm đám người ở đây chịu tội khai đao, xem như giết gà dọa khỉ đi.

    - Chính là như thế.

    Đàm Hạo Huy hừ một tiếng:

    - Cho nên đám người ở đây đều sẽ chết, chỉ đợi thời gian mà thôi. Cái gì mà Thần Thảo tông, chỉ là chuyện cười. Kỳ thật còn có một lý do ta không tin là do Tùy Qua giết được hai người kia. Hãy xem hắn chỉ có tu vi kết đan hậu kỳ, cho dù lợi hại hơn kết đan kỳ bình thường một chút, nhưng lại lợi hại được bao nhiêu? Nhiều lắm chỉ có tiêu chuẩn nguyên anh kỳ, làm sao có khả năng giết hai người kia, dù hai chúng ta liên thủ cũng không dám khẳng định đàn áp được hai người bọn họ!

    - Bỏ đi, không nói việc này, chúng ta đi Ai Lao sơn thêm một chuyến điều tra xem, nếu có thể tìm được hung phạm thì tốt rồi, sự kiện này sẽ có thể giải quyết.

    Mạc Vân Tiêu hướng Ai Lao sơn bay đi.

    Sau khi hai người rời khỏi, Tùy Qua vẫn chưa được nhàn rỗi, vì hắn rất nhanh lại tiếp đãi một khách nhân đến bái phỏng.

    - Tùy tiên sinh, đã lâu không gặp.

    Người đến là Tông Duệ, người này cung kính chắp tay hành lễ, nhưng từ ánh mắt liên tục xoay chuyển liền biết ý đồ của hắn thật không đơn giản.

    - Tông tiên sinh, đã lâu không gặp.

    Tùy Qua thản nhiên nói:

    - Không biết Tông tiên sinh tìm ta có việc gì?

    - Tại hạ đặc biệt đến bái phỏng Tùy tiên sinh, hơn nữa muốn cùng tiên sinh bàn chút sinh ý.

    - Ta đang nghe, mời Tông tiên sinh cứ nói.

    Tùy Qua bình tĩnh nói, không hề lộ chút phản ứng gì.

    - Trước đó Tùy tiên sinh từng đến Huyền Mệnh khách sạn mua một phần bản đồ Thục Sơn kiếm tông, sau đó Ai Lao sơn đã xảy ra chuyện thật lớn…

    Nói tới đây, Tông Duệ tạm dừng, hắn trông đợi Tùy Qua có chút phản ứng, hoặc khẩn trương, hoặc truy hỏi, đáng tiếc Tùy Qua không chút biểu lộ, chỉ uống trà. Tông Duệ không nghĩ tới lòng dạ Tùy Qua ngày càng sâu, chỉ thầm than lợi hại, nói tiếp:

    - Theo sau Thục Sơn kiếm tông Hoàng Linh Phong cùng Không Động môn Hồ Hầu Minh đều bị người giết chết!
     
    quangvd and BlackAngle13 like this.
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011

    Chương 1294: Tề Nhân Chi Phúc. (1)

    share: doctruyen.org





    - Nếu ngươi nói là việc này, không cần suy đoán, là ta tìm người làm.

    Tùy Qua thản nhiên nói, tin tức kinh người.

    Tông Duệ vốn dự tính nói bóng nói gió, dọ thám chút tin tức từ miệng Tùy Qua, nếu có thể lấy được chút nhược điểm của hắn, vậy thật tốt, bởi vì làm “người hợp tác” trường kỳ với Tùy Qua, Tông Duệ biết rất rõ ràng Thần Thảo tông quả thật là thần tài, nếu có thể bắt được nhược điểm của hắn, sau này sẽ có tài nguyên cuồn cuộn tràn đến.

    Ai biết Tùy Qua lại trực tiếp thừa nhận.

    Tông Duệ vừa nghe không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối.

    Mà Tùy Qua cần chính là kết quả này, thản nhiên nói:

    - Trước khi Tông tiên sinh đến, sứ giả của Thục Sơn kiếm tông cùng Không Động môn đã đến đây, ý đồ của họ thật đơn giản, chính là truy vấn hung thủ giết hai người kia là ai, đương nhiên họ cũng hoài nghi là ta làm, nhưng không có chứng cớ cho nên chỉ phải rời đi. Nếu Tông tiên sinh có chứng cớ là ta làm, không sai, ngươi trực tiếp đến Thục Sơn kiếm tông mật báo là được.

    Bộ dạng thản nhiên của Tùy Qua thật sự làm Tông Duệ kinh hãi.

    Tông Duệ thật sự cảm thấy được là Tùy Qua tìm người làm việc này.

    Bởi vì hắn phi thường hiểu biết tính tình của Tùy Qua, hắn từng đối phó Nam Cung thế gia kiểu như thế.

    Chỉ có chuyện người khác không tưởng được, không có chuyện mà Tùy Qua không dám làm.

    Tông Duệ biết Tùy Qua luôn có ý nghĩ như thế.

    Không có chuyện gì mà “tiền” không làm được.

    Ý nghĩ này phi thường thô tục, nhưng lại phi thường hữu hiệu. Có tiền có thể sai khiến quỷ, có đan dược càng là như thế. Trên người Tùy Qua luôn mang theo vài tỷ đan dược, muốn thuê mướn một ít tuyệt đại cường giả ẩn cư làm một ít chuyện mạo hiểm, chưa chắc là không có khả năng.

    Huống chi sở dĩ Huyền Mệnh khách sạn có thể tồn tại, chẳng phải chứng thật giá trị quan “đan có thể giết người, đan có thể thông thần” hay sao?

    Tông Duệ hoàn toàn khiếp sợ, thật lâu sau mới thanh tỉnh lại, than nhẹ nói:

    - Tùy tiên sinh thật sự là hảo thủ đoạn, làm việc lôi lệ phong hành, tại hạ thật sự bội phục sát đất!

    - Có gì mà bội phục.

    Ngữ khí của Tùy Qua vẫn bình thản:

    - Hai tên ngu xuẩn kia lại dám diễu võ giương oai trong đường khẩu của Thần Thảo tông, đương nhiên chết chưa hết tội. Tu vi của bọn hắn cao minh thì thế nào, bởi vì có câu nói núi cao còn có núi cao hơn, ta có rất nhiều đan dược, có rất nhiều bối cảnh, chỉ cần hao phí một tỷ Tinh Nguyên Đan cùng một ngàn Tạo Hóa Đan, liền hoàn toàn tiễn bọn hắn quy thiên.

    Một tỷ Tinh Nguyên Đan? Một ngàn…Tạo Hóa Đan?

    Vậy mà chỉ là?

    Cuối cùng Tông Duệ đã hiểu được, cái gì gọi là danh tác, cái gì gọi là tài đại khí thô.

    Thần Thảo tông rốt cục là tông môn như thế nào, thế nhưng có được tiền tài quyền thế hùng hồn như thế? Không ngờ tiểu tử Tùy Qua lại có thể dễ dàng mời được tuyệt đại cường giả hóa thần trung kỳ giết chết Hoàng Linh Phong cùng Hồ Hầu Minh, ngay cả tông môn song phương đều không thể tra được chứng cớ.

    Nhưng tiếp theo Tùy Qua còn nói:

    - Vốn vụ sinh ý này ta tính toán thuê các ngươi làm, ai biết các ngươi trước sợ hổ sau sợ lang, một tỷ đan dược đành phải giao cho người khác làm sinh ý. Đầu năm nay, chỉ thấy khuyết thiếu đan dược, nhưng đâu có thiếu người muốn kiếm đan dược đâu nha.

    Tông Duệ nghe lời này của Tùy Qua, là rất không hài lòng về Huyền Mệnh khách sạn, hơn nữa thậm chí là phi thường không hài lòng.

    Đương nhiên hắn không hài lòng là vì có nguyên nhân, trước đó hắn đi tìm Huyền Mệnh khách sạn, uyển chuyển tỏ vẻ muốn đối phó Thục Sơn kiếm tông cùng Không Động môn, nhưng Tông Duệ có điều băn khoăn, không đáp ứng yêu cầu của Tùy Qua. Kết quả tiểu tử này thật lợi hại, tài đại khí thô, trực tiếp bỏ nhiều tiền đi tìm người khác làm sinh ý, đã làm làm tuyệt đối, thủ tiêu Hồ Hầu Minh lẫn Hoàng Linh Phong.

    Mà lần này Tông Duệ đến bái phỏng Tùy Qua, cũng không có lòng tốt gì, hắn chỉ hi vọng nắm được nhược điểm của Tùy Qua để thu được càng nhiều ích lợi, dù sao chuyện Tùy Qua đến Huyền Mệnh khách sạn mua bản đồ sơn môn Thục Sơn là sự thật. Hiện tại Tông Duệ đã nắm được nhược điểm, bởi vì Tùy Qua chính miệng thừa nhận mình thuê người đi làm rụng Hoàng Linh Phong cùng Hồ Hầu Minh.

    Nhưng hiện tại Tông Duệ lại không dám dùng nhược điểm này đi áp chế Tùy Qua, bởi vì nếu Tùy Qua dám thừa nhận, cũng không sợ bị người áp chế. Nếu Tông Duệ làm được, chỉ sợ Tùy Qua sẽ vận dụng càng nhiều đan dược đi đối phó Huyền Mệnh khách sạn.

    Tông Duệ mặc dù biết Huyền Mệnh khách sạn có Hắc La Thiên làm chỗ dựa, nhưng tiểu tử Tùy Qua thậm chí còn không xem Thục Sơn cùng Không Động vào trong mắt, làm sao lại sợ hãi Hắc La Thiên. Mà Tùy Qua nói rất đúng, hiện tại tu hành giới chỉ khuyết thiếu đan dược mà không thiếu người vì đan dược mà liều mạng, nếu có trọng thưởng tất có dũng phu, đừng nói là Huyền Mệnh khách sạn, cho dù là người của Côn Luân, chỉ cần ngươi cho đủ giá cả, sẽ có người dám mạo hiểm đi giết họ.

    Nhưng ý của Tùy Qua chỉ hù dọa Tông Duệ một chút mà thôi, không thật sự nghĩ làm rụng Huyền Mệnh khách sạn. Dù sao hắn cũng không có xung đột gì với họ, hơn nữa hắn đã kết thù với Thục Sơn cùng Không Động, không cần tiếp tục gây thêm kẻ thù làm gì.

    Cho nên hắn xoay chuyển giọng nói:

    - Nhắc tới, Tông tiên sinh xem như là người quen cũ của ta, có câu nói sinh ý không thành nhân nghĩa còn, mặc dù lần này không hợp tác thành công, nhưng tiếp theo vẫn còn cơ hội thôi.

    - Tùy tiên sinh nói đúng, ta cũng chính là ý tứ này, cho nên mới đặc biệt tới đây tỏ vẻ xin lỗi.

    Tông Duệ phóng thấp tư thế.

    - Không sao, ta là người ân oán rõ ràng, chút không vui bỏ qua xem như xong.

    Tùy Qua khoát tay.

    - Một khi đã như vậy, ta xin cáo từ.

    Tông Duệ đứng dậy nói.

    - Tông tiên sinh không lưu thêm vài ngày sao?

    - Thật ngại quá, Huyền Mệnh khách sạn vẫn còn có chuyện chờ ta về xử lý.

    Tông Duệ nói xong, sau đó rời đi.

    Rời khỏi không bao lâu, Tông Duệ đi tới một khu rừng, gặp mặt Lâu Kiếm Thường đang chờ từ lâu.

    - Đại đương gia, Tùy Qua thật sự khó đối phó.

    Tông Duệ cảm thán một tiếng.

    Lâu Kiếm Thường vẫn giấu mặt dưới nón, thản nhiên hỏi:

    - Chẳng lẽ ngươi không tìm được chút dấu vết nào sao?

    - Vốn không cần tìm, hắn thừa nhận toàn bộ.

    Tông Duệ cười khổ nói:

    - Hắn rõ ràng thừa nhận do mình tìm người đi làm rụng Hoàng Linh Phong cùng Hồ Hầu Minh.

    - Thật sự là hắn?

    - Phải, nghe nói là trả giá một tỷ Tinh Nguyên Đan cùng một ngàn Tạo Hóa Đan.

    - Tiểu tử kia quả nhiên đại thủ bút!

    Lâu Kiếm Thường hừ lạnh một tiếng:

    - Xem ra lần này chúng ta thật sự tổn thất một vụ sinh ý lớn. Nhưng tiểu tử kia lại dám ở trước mặt người thừa nhận là hắn tìm người làm?

    - Có chuyện gì mà tiểu tử kia không dám?

    Tông Duệ thở dài nói:

    - Đại đương gia, đừng xem mấy năm nay Huyền Mệnh khách sạn chúng ta khổ cực kiếm không ít đan dược, nhưng so sánh với tiểu tử kia, ta phỏng chừng không bằng một phần của người ta đâu.
     
    quangvd and BlackAngle13 like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.