Chương 1300: Lại thêm một Quân Thương Sinh. share: doctruyen.org Mời đọc Sau điểm tâm, Du Phàm Mộng kéo Tùy Qua sang bên hỏi: - Tiểu Tùy, cháu đã cùng Lam Lan đến bước này, dì cũng không ngăn cản, huống hồ Lam Lan luôn hiểu biết, dì tin tưởng ánh mắt của nó. Nhưng hai đứa thật sự nhập cư trái phép đến đây sao? - Dạ. Tùy Qua gật đầu nói: - Nhưng dì yên tâm, sẽ không xảy ra chuyện. - Tiểu Tùy, rốt cục cháu kinh doanh gì vậy? Không phải là buôn lậu vũ khí đi? - Buôn lậu vũ khí? Ha ha, không phải, cháu kinh doanh thuốc Đông y. Tùy Qua nói: - Cháu mở một công ty nhỏ, là tập đoàn Tiên Linh Thảo Đường. - Tiên Linh Thảo Đường! Du Phàm Mộng hoảng sợ nhìn Tùy Qua: - Chính là công ty sản xuất Mỹ Lệ Họa Thủy? Xem ra uy lực Mỹ Lệ Họa Thủy thật không nhỏ, đã gây “tai họa” đến tận nước ngoài. - Dạ. Tùy Qua lấy ra một ít bình mật thủy: - Đây là Mỹ Lệ Họa Thủy, nếu dì thích thì sau này gọi Lam Lan gởi cho dì. - Nha, thật sự đâu, thơm quá. Du Phàm Mộng nghe ngửi mùi, yêu thích vô cùng. - Mẹ, xem như vượt qua kiểm tra rồi chứ? Lúc này Lam Lan đi tới. - Sao vậy, con còn lo lắng mẹ khi dễ tiểu Tùy hay sao. Nếu mẹ muốn khi dễ nó, đêm qua đã đuổi hai đứa đi rồi. - Lần này tụi con nhập cư trái phép tới, không thể ở lâu được, phải nhanh chóng rời khỏi, miễn gây ra phiền toái. Lam Lan nói. - Không phải đâu, như vậy đã rời đi sao? Du Phàm Mộng có chút không vui. - Mẹ yên tâm, con sẽ quay về thăm mẹ rất nhanh thôi. Lam Lan nói: - Mẹ cũng không muốn bị phiền toái đi? - Được rồi, dù sao con nhớ về thăm mẹ là được. Du Phàm Mộng cũng không tiếp tục ngăn cản. Rời khỏi nông trường, Lam Lan mới hỏi: - Sao vậy anh? - Có người đang tìm kiếm hành tung của chúng ta. Tùy Qua đáp. Quân Thương Sinh này vẫn là Quân Thương Sinh trước kia. Ở lúc bình thường, người này vẫn luôn ôn văn nho nhã, bộ dạng nhẹ nhàng lễ độ. Nhưng hắn đã bị Tùy Qua giết chết, hiện tại vẫn “hoàn hảo” xuất hiện ở nơi này, thật có chút quỷ dị. - Không có, ta làm người luôn thật gan lớn. Tùy Qua thản nhiên nói: - Phong thái của Quân huynh vẫn như cũ, thật đáng mừng. - Nhưng hình như Tùy huynh thật mất hứng đâu. Quân Thương Sinh nói: - Xem ra ta đã làm Tùy huynh thất vọng. - Không sao. Tùy Qua nói: - Xem như ta có thêm một đối thủ mà thôi, việc này không quan hệ gì. Dù sao đối thủ của ta không ít. - Đích xác, gần đây Tùy huynh thật sự là uy danh lan xa. Quân Thương Sinh cười nói: - Nghe nói Không Động môn cùng Thục Sơn kiếm tông đều bị ngươi đắc tội, giỏi lắm, cho dù là ma đầu như ta cũng không dám dễ dàng đi trêu chọc bọn hắn. - Nghe đồn không thể tin. - Có thể tin, tuyệt đối có thể tin. Quân Thương Sinh cười ha ha: - Người khác không tin ngươi thủ tiêu được Hồ Hầu Minh cùng Hoàng Linh Phong, nhưng ta tuyệt đối tin tưởng, bất kỳ người nào xem nhẹ thực lực của ngươi đều chết trong tay ngươi. - Quân huynh khen quá lời rồi. Tùy Qua bình tĩnh nói: - Quân huynh tài trí mưu lược kiệt xuất, ta cũng thật bội phục, nhưng có một câu nói, đã chết qua một lần, ánh mắt cùng cảnh giới sẽ cao hơn một chút. Nhưng vì sao ta cảm thấy được cách điệu của Quân huynh không cao thêm chút nào đây? - Châm chọc ta? Quân Thương Sinh hỏi: - Ngươi là vì chuyện của Lam Văn Cẩm? - Phải. Tùy Qua không tránh né: - Vì sao ngươi luôn gây khó xử cho nữ nhân đây? - Nếu Tùy huynh nói ta cách điệu không đủ cao, được rồi, chuyện này ta mặc kệ. Quân Thương Sinh nói: - Kỳ thật ta làm như vậy chỉ là muốn cho ngươi đến gặp mặt ta một lần mà thôi. - Quân huynh có mục đích gì? Tùy Qua trầm giọng nói: - Ma Quỷ thành của ngươi đã không còn… - Không còn? Quân Thương Sinh cười ha ha: - Ngươi nói Ma Quỷ thành của ta không còn? Ta không phải đã chết, nhưng lại rất nhanh quay về rồi sao. Cho nên Ma Quỷ thành sẽ trở lại, chỉ cần là ta muốn. Tùy Qua cảm giác được có chút không ổn, xem ra Quân Thương Sinh tựa hồ có chuẩn bị. - Nghe Quân huynh nói như vậy, ta thật sự có chút sợ hãi. Tùy Qua nói. - Ngươi cũng nên sợ đi. Quân Thương Sinh thản nhiên nói: - Đối mặt một người ngươi giết không chết, ngươi hẳn nên cảm giác sợ mới phải. - Ta không sợ không giết được ngươi. Tùy Qua nói: - Ta sợ là giết mãi ngươi không chết hết. - Hắc… Quân Thương Sinh phá lên cười: - Tùy huynh thật sự là hài hước. Tùy Qua vốn định rời khỏi, nhưng vẫn nói một câu: - Quân huynh, nhờ ánh mắt của ngươi cao một chút đi, mặc dù ngươi là ma đầu, nhưng vẫn có thể làm chút chuyện tốt, không phải sao? - Ha ha! Quân Thương Sinh cười to: - Tùy huynh, ngươi nói ta là một ma đầu, đương nhiên phải làm chuyện xấu, làm sao làm chuyện gì tốt được đây? Tùy huynh, ngươi cứ yên tâm đi, ta sẽ tiếp tục làm chuyện xấu, sau đó chờ khắc tinh như ngươi tới thu thập ta. - Quân Thương Sinh, ngươi rốt cục muốn làm gì? Tùy Qua trầm giọng hỏi, bởi vì hắn đích thật là đoán không ra Quân Thương Sinh rốt cục có mục đích thế nào, người này là một ma đầu chân chính hay là một người điên? - Tùy huynh, ngươi từ từ đoán đi. Quân Thương Sinh vẫn cười to, sau một lúc lại nói: - Tùy huynh, ngươi bảo trọng, không chừng chúng ta còn cơ hội gặp mặt lần thứ hai trong tương lai. Tùy Qua đang định nói gì đó, nhưng cảm giác không ý nghĩa, vì thế quyết đoán rời đi. Theo sau Tùy Qua vốn muốn tâm sự với Tang Thiên, nhưng người kia không có mặt trong thủ đô, vì vậy gọi điện nói vài câu liền vội vàng chạy về Đông Giang. Sau khi trở về, Tùy Qua nhận được điện thoại của Lam Lan, hơn nữa biết được Lam Văn Cẩm đã xử vô tội phóng thích. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, bởi vì tuy tác phong công tác của Lam Văn Cẩm không ra gì, nhưng biểu hiện được tố chất vốn có của một đồng chí đảng viên trước mặt nhân viên Ban kỷ luật thanh tra, không hề thừa nhận tội mình không làm, một mực chắc chắn bị người hãm hại. Mà đồng thời Trần Mã Khả cho nhân viên Ban kỷ luật thanh tra địa phương ra tay, điều tra thư ký của Lam Văn Cẩm, quả nhiên có rất nhiều vấn đề, vì thế thông qua thủ đoạn bỏ xe bảo soái, Lam Văn Cẩm đã thông qua việc khảo sát của thượng cấp cùng tổ chức, quay về cương vị công tác của mình. Lam Văn Cẩm không có việc gì, Lam Lan đương nhiên không còn bị liên lụy. Cả câu chuyện vốn là cuộc đấu tranh chính trị, nhưng đối với Quân Thương Sinh mà nói chỉ là trò chơi chính trị mà thôi, hắn thông qua phương thức này nói cho Tùy Qua, hắn đã trở lại, hắn vẫn chưa chết. - Anh còn có chuyện, về nhanh đi. Từ nhà khách đi ra, Lam Lan nói: - Chuyện của em đã giải quyết, anh đừng lo lắng. - Vậy em chiếu cố tốt chính mình. Tùy Qua nói: - Tạm thời đừng nên đến Đế Kinh, em làm xong chuyện của mình thì đi Minh Kiếm sơn tìm anh, anh thật có chút không yên tâm. Lam Lan biết Tùy Qua thật sự lo lắng nàng, vì vậy thuận theo gật đầu. Theo sau Tùy Qua nhìn thấy Lam Văn Cẩm đứng cách đó không xa, chờ hai người nói chuyện xong Tùy Qua đi tới, khẽ cười nói: - Lam thúc, sau này nên ổn trọng một chút, đừng để Lam Lan quan tâm cho chú.
Chương 1301: Dụng tâm lương khổ. (1) share: doctruyen.org Mời đọc Lam Văn Cẩm hừ một tiếng, không để ý tới hắn. Tùy Qua không quan tâm, xoay người đi qua đầu đường, sau đó biến mất không thấy. - Người vừa rồi là ai vậy? Bạn của con sao, sao không lễ phép như thế? Lam Văn Cẩm hỏi Lam Lan. - Anh ấy là bạn trai của con. Lam Lan có chút mất hứng nói: - Nếu không có anh ấy, cha còn chưa dễ dàng đi ra vậy đâu. - Nói bậy gì vậy, sở dĩ cha có thể đi ra, là bởi vì tổ chức tin tưởng nhân phẩm cùng năng lực công tác của cha, có quan hệ gì với hắn? Bộ tịch của Lam Văn Cẩm lại xuất hiện. - Dừng xe, con lười nói chuyện với cha! Lam Lan thật sự tức giận. - Được rồi, con gái bảo bối, hôm nay cha không có việc gì, vốn là chuyện tốt, cần gì phải tức giận đây. Lam Văn Cẩm chủ động cầu hòa: - Như vậy đi, chúng ta tìm một nơi chúc mừng một chút? Hay là đi nhà hàng tây mà con thích trước kia? - Cha, chúng ta nên yên lặng về nhà ăn bữa cơm đi. Lam Lan khẽ thở dài nói. - Được rồi. Lam Văn Cẩm gật đầu, lần này bị song quy, mặc dù không hoàn toàn thay đổi vận mệnh của hắn, nhưng thoáng thay đổi tính cách cùng tác phong làm việc của hắn, điều này làm cho hắn ý thức được mình nên điệu thấp hơn một chút. Sau khi Tùy Qua quay về Minh Kiếm sơn, lập tức bế quan. Sau một ngày đêm, Tùy Qua xuất quan, hơn nữa đã đem tu vi tinh thần lực tăng lên tầng thứ chín, thành công phục chế mảnh nhỏ pháp tắc kết đan kỳ. Sau ba ngày đêm, Tùy Qua đã luyện chế ra ba ngàn viên Cảnh Giới Đan kết đan kỳ. Nhưng cũng làm cho hắn mệt đến ngất ngư, hơn nữa cũng đem toàn bộ tâm ma trong Hồng Mông Thạch tiêu hao sạch sẽ. Sau khi luyện chế xong Cảnh Giới Đan kết đan kỳ, đầu tiên Tùy Qua nghĩ đến những người bên cạnh mình, phàm là ai chưa đột phá cảnh giới kết đan kỳ, chỉ cần trung thành tận tâm hắn đều ban cho một viên, hơn nữa trợ giúp họ chống lại thiên kiếp. Mặt khác phàm là đệ tử Thần Thảo tông, tư chất không sai, có công với tông môn, lại có trung tâm, là nhóm người thứ hai được ban Cảnh Giới Đan. Tùy Qua quyết đoán tăng lên thực lực Thần Thảo tông, vì vậy chưa đầy nửa tháng thời gian, trong Thần Thảo tông đã xuất hiện hơn chín trăm đạo sĩ kết đan kỳ. Tuy số lượng này còn chưa đủ hài lòng, nhưng đã làm thực lực Thần Thảo tông tăng nhiều. Ngay cả Trúc Vấn Quân cũng nói, có thêm gần ngàn đệ tử này, uy lực của hộ sơn đại trận có thể chống đỡ vài đạo sĩ hóa thần kỳ cường công, sau này Minh Kiếm sơn cũng không phải địa phương tùy tiện bị người công kích. Lần này Trúc Vấn Quân bố trí trận pháp có tên Thiên Nhân Nhất Giới. Thiên Nhân Nhất Giới, là nói về Thiên Địa Nhân tam tài nhất giới. Trúc Vấn Quân căn cứ theo ý tưởng của Tùy Qua, bố trí trận pháp Thiên Nhân Nhất Giới, không chỉ hoàn toàn liên hợp lực lượng hơn chín trăm đệ tử kết đan kỳ, thậm chí toàn bộ lực lượng của yêu thảo linh thảo trên Minh Kiếm sơn đều tập trung đến cùng nhau. Mặt khác, lần này Trúc Vấn Quân bố trí trận pháp Thiên Nhân Nhất Giới còn có một diệu dụng, chính là có thể không ngừng mở rộng, lấy nơi này làm trung tâm, bố trí càng nhiều trận pháp, hoặc cất chứa càng nhiều người bên trong thúc giục trận pháp, tăng cường uy lực của nó. Sau khi luyện chế ra Cảnh Giới Đan, Tùy Qua đã yên ổn hơn không ít. Nhưng hắn biết hiện tại còn chưa đủ, cho nên dự tính đi Như Mộng Thủy Cốc hay Minh Châu hồ tiếp tục thu tâm ma làm tài liệu. Nhưng Tống Văn Hiên đến gặp hắn báo cáo có người muốn gặp Tùy Qua. Nếu là người bình thường Tống Văn Hiên sẽ giải quyết, nhưng tuy rằng người này cũng là đệ tử Thần Thảo tông, thân phận lại có chút đặc thù. Cho nên Tống Văn Hiên phải đến xin chỉ thị. - Được, ta đi xem nàng. Tùy Qua gật đầu, bóng người chợt lóe biến mất tại chỗ. Tống Văn Hiên không khỏi ngây người nhìn trân trối, trong lòng thầm than bản lĩnh của Tùy Qua thật sự càng ngày càng mạnh, nhưng may mắn ngày trước hắn đã đứng đúng đội ngũ, nếu không chỉ sợ Tống gia phải chôn vùi cùng Thiên Ngu sơn. Chỉ nháy mắt Tùy Qua đã đi tới một ngọn núi, chỉ thấy ngay trên sườn núi đen có một nữ tử đang luyện công. Dù hiện tại đã là đêm khuya trăng sáng treo cao, nhưng nàng vật quật cường luyện tập. - Cát Hiểu Mẫn, dừng trong chốc lát đi. Tùy Qua lên tiếng, nữ tử kia chính là bạn học Cát Hiểu Mẫn ngày trước của hắn, hiện tại ở Minh Kiếm sơn tu luyện hơn hai tháng nhưng tiến triển rất chậm, còn dừng lại ở luyện khí kỳ, còn chưa bước vào tiên thiên kỳ. Siêng năng có thừa, thiên phú không đủ. Đây là đánh giá khách quan của Tùy Qua đối với Cát Hiểu Mẫn. Bởi vì hiện tại Minh Kiếm sơn đã khác hẳn trước kia, linh khí, linh dược, đan dược đều có, tu vi của đệ tử đột nhiên tăng mạnh, thậm chí còn có người chỉ dùng nửa tháng đã bước vào tiên thiên kỳ. Đương nhiên cũng nhờ có Tùy Qua cung cấp mảnh nhỏ pháp tắc hay Cảnh Giới Đan. Nếu không có hai vật này, cho dù là kỳ tài ngút trời cũng không có được tốc độ tu hành nhanh như vậy, chỉ sợ tiên nhân chuyển kiếp mới làm nổi. Cát Hiểu Mẫn nhìn thấy Tùy Qua, dừng việc tu luyện, than nhẹ nói: - Thật xin lỗi, đến bây giờ tôi vẫn chỉ dừng lại ở luyện khí kỳ, chênh lệch với những người khác thật quá xa! Ngữ khí Cát Hiểu Mẫn có chút uể oải. - Nhanh như vậy đã bắt đầu tự xem nhẹ mình sao? - Đây là sự thật. Cát Hiểu Mẫn nói: - Có một số người gia nhập vào nơi này còn muộn hơn tôi, nhưng đã đột phá tới tiên thiên cùng trúc cơ. Mà hiện tại tôi vẫn giậm chân tại chỗ. - Tu hành không phải vì so đấu với người khác, mà là vì chính mình. Tùy Qua bình tĩnh nói, ngữ khí mang theo lực tin phục: - Mục đích tu hành là tự hiểu biết mình, đánh vỡ cổ bình thân thể cùng tâm linh, cuối cùng đạt tới siêu việt bản thân. Cho nên ánh mắt của cô đừng luôn nhìn lên thân người khác, xem cảnh giới người ta thế nào, cô hẳn nên tự xem mình, tìm nhược điểm của mình, sau đó tăng lên từng chút một, nước chảy đá mòn, cuối cùng sẽ tới đại thành. Huống chi con đường tu hành trước dễ dàng sau khó khăn, hiện tại tiến cảnh quá nhanh cũng chưa chắc là chuyện tốt, hiện tại cô biết tu hành khó khăn, ngày sau sẽ càng thêm cố gắng, bảo trì tâm tính bình thản mặc dù gặp phải suy sụp cũng có thể trải qua được, mấy việc này không phải ai cũng cảm nhận tới. - Cảm ơn anh. Trên mặt Cát Hiểu Mẫn lộ ra nụ cười, áy náy nói: - Là tôi quá nóng nảy. - Tôi có thể lý giải, làm bạn học của tôi, cô không muốn làm cho tôi thất vọng. Tùy Qua mỉm cười, nói: - Nhưng tôi cũng chưa cho cô chiếu cố đặc thù, nói tới người làm bạn học như tôi cũng không biết suy nghĩ, bởi vì tôi cứ nghĩ cho cô thể hội chút khó khăn của đường tu hành. - Đây là ý gì? Cát Hiểu Mẫn khó hiểu hỏi. - Bởi vì tôi chẳng những để cho cô cảm nhận tu hành khó khăn, còn muốn cô giúp cho Cao Phong, Giang Đào cùng Liễu Tiểu Đồng đều cảm nhận được nỗi khó khăn này.
Chương 1302: Dụng tâm lương khổ. (2) share: doctruyen.org Mời đọc Tùy Qua giải thích: - Nguyên bản mọi người đều tự có vận mệnh, có tạo hóa, tôi cũng không muốn xen vào cuộc sống của bọn họ. Nhưng hiện tại tình thế thiên địa cực kỳ bất ổn, vận mệnh mỗi người sẽ vì thiên địa biến cố mà thay đổi, làm bạn bè tôi cũng không thể trơ mắt nhìn họ bị mất đi tính mạng trong trận biến cố này. - Anh có thể trực tiếp cứu họ đó thôi? Cát Hiểu Mẫn khó hiểu nói. - Cứu họ không bằng dạy họ tự cứu, thực lực nắm giữ trong tay mình mới ổn định nhất. Huống chi trận thiên địa đại biến sẽ là trường hợp ra sao, ngay cả tôi cũng không biết, hơn nữa chưa chắc tới lúc đó tôi có thể phân tâm bảo hộ được họ chu đáo. - Anh muốn họ cùng tu hành? Cát Hiểu Mẫn nói: - Việc này không đơn giản sao, anh hiển lộ một ít thực lực khẳng định làm cho họ sùng bái. - Không được. Tùy Qua lắc đầu: - Trước đó tôi có nói qua, có được dễ dàng sẽ rất khó đi xa trong con đường tu hành, họ là bạn của tôi, tôi muốn nhìn thấy họ tự mình đảm đương, mà không phải dựa vào tôi bảo hộ, cô hiểu không? - Hình như có chút hiểu được. Cát Hiểu Mẫn hỏi: - Tựa hồ có liên quan tới tôi? - Phải, có quan hệ với cô. Tùy Qua nói: - Tu hành không chỉ dựa vào thiên phú cùng nghị lực, còn cần cơ hội. Cô có cơ hội tu hành, cơ hội chính là chị của cô qua đời, sản sinh ảnh hưởng thật lớn đối với cô. Mà họ cũng cần cơ hội, mà cô chính là cơ hội của họ. - Tôi? Cát Hiểu Mẫn kinh ngạc nhìn Tùy Qua. - Đúng vậy, chính là cô. Tùy Qua mỉm cười nói: - Cô có nghĩ tới hay không, nếu cô lấy thân phận người tu hành xuất hiện trước mặt họ, hiển lộ ra lực lượng cường đại, chẳng lẽ không phải càng hiệu quả hơn tôi làm hay sao? Cát Hiểu Mẫn ngẫm nghĩ, không thể không nói sự thật chính là như thế. - Chuyện này tôi nguyện ý giúp anh. Cát Hiểu Mẫn gật đầu. - Không sao, trước khi giúp tôi, tôi giúp cô đột phá tiên thiên kỳ nói sau. Tùy Qua nói. - Tiên thiên kỳ? Cát Hiểu Mẫn có chút vui sướng nhìn Tùy Qua. Tiên thiên kỳ có được tuổi thọ gấp đôi người thường, có thể giữ thanh xuân, có thể cách không phát ra kiếm khí, có thật nhiều chỗ tốt. Nàng đã nghe được rất nhiều lần, nhưng không cách nào đột phá, thậm chí còn không cảm giác được cơ hội đột phá. - Để tôi giúp cô đi. Tùy Qua đặt tay lên trán Cát Hiểu Mẫn, đem mảnh nhỏ pháp tắc tiên thiên kỳ truyền vào thân thể nàng, lại truyền một ít nguyên khí, trực tiếp đem tu vi của nàng đẩy lên tiên thiên trung kỳ. Sau một lát hắn thu tay trở về. Cát Hiểu Mẫn cảm nhận được sự biến hóa kỳ diệu trong thân thể, vô cùng kích động, liên tục cảm ơn Tùy Qua. - Đây là cô nên được. Tùy Qua nghiêm túc nói: - Vốn tôi có thể giúp cô tiến vào tiên thiên kỳ sớm hơn, nhưng tôi hi vọng cô chân chính cảm nhận được tu hành khó khăn, điều này rất có trợ giúp cho cô ngày sau, sau này cô sẽ hiểu được. Mặt khác cô cũng nên cho ba người họ cảm nhận được sự khó khăn này. - Anh tính toán làm như thế nào? Cát Hiểu Mẫn hỏi: - Bây giờ chúng ta đi gặp họ sao? Hơn nữa, Liễu Tiểu Đồng…hình như không có cảm giác gì với tôi đi. - Chưa chắc đâu. Tùy Qua cười nhẹ: - Người kia chỉ là che giấu sâu hơn mà thôi. Huống chi cô đã tiến vào tiên thiên kỳ, còn dùng Mỹ Lệ Họa Thủy, khí chất đã vượt hơn rất nhiều, nếu Liễu Tiểu Đồng không động tâm, đó mới là chuyện kỳ quái. Được rồi, không phải chúng ta cùng đi gặp họ mà chỉ có cô thôi. Tôi sẽ âm thầm lưu ý quan sát. - Vậy ý của anh là…là muốn tôi lừa họ? Cát Hiểu Mẫn hỏi. - Không phải lừa, cô nói cho họ biết mình là đệ tử Thần Thảo tông, nhưng không nói sự tồn tại của tôi, dẫn họ đi vào bổn tông. - Thần Thảo tông, nơi này tùy tiện người nào đều biết tên của anh ah? - Ai nói cho họ gặp mặt người khác. Tùy Qua cười nói: - Chỉ huấn luyện họ theo kiểu phong bế. Minh Kiếm sơn lớn như vậy, chẳng lẽ còn không tìm được một địa phương yên tĩnh cho họ tu hành? - Nói cũng phải. Cát Hiểu Mẫn nói: - Nếu cho họ biết anh là thiếu tông chủ, chỉ sợ họ sẽ không cố gắng, nhất là hai người Giang Đào cùng Cao Phong. - Đúng vậy, xem ra cô thật hiểu họ. Tùy Qua cười ha ha: - Được rồi, tôi đưa cô đi tìm họ đi. - Hiện tại? - Phải, chính là hiện tại. Tùy Qua nắm tay Cát Hiểu Mẫn, khoảnh khắc đã đi tới trên ban công phòng 403 trong Đông đại. - Đây là ký túc xá nam sinh đi? Cát Hiểu Mẫn có chút đỏ mặt nói. - Lần đầu tiên tới? Tùy Qua thấp giọng hỏi. Lúc này Cát Hiểu Mẫn phát hiện tuy rằng nàng nghe được thanh âm của Tùy Qua, nhưng không nhìn thấy thân ảnh, điều này thật sự có chút quỷ dị, nhưng nàng cũng biết tu vi cảnh giới của hắn cao hơn mình thật nhiều, cho nên có bổn sự như vậy thật không kỳ quái. - Phải. Cát Hiểu Mẫn gật đầu: - Làm vậy không tốt lắm đâu, để cho tôi đến ký túc xá nam sinh trong đêm. - Không sao, làm như vậy càng làm cho họ rung động. Tùy Qua cười nói. Cát Hiểu Mẫn có chút khẩn trương, nói: - Như vậy không ổn đi, vạn nhất họ cho rằng tôi là nữ quỷ, hù sợ họ, vậy làm sao bây giờ đây? - Cô yên tâm đi, tôi đã “báo mộng” cho họ biết, cho nên họ sẽ tỉnh lại rất nhanh, sau đó nhìn thấy cô. - Cái gì? Cát Hiểu Mẫn thoáng kinh ngạc. Đúng lúc này quả nhiên ba người trong phòng đều tỉnh dậy, sau đó liền kêu lên “Hiểu Mẫn”. Ba người đồng thời tỉnh giấc. - Hiểu Mẫn? Giang Đào nhìn Cao Phong hỏi: - Vừa rồi cậu gọi Cát Hiểu Mẫn? - Hừ, vậy còn cậu? Vừa rồi có phải cậu cũng gọi nàng hay không? Cao Phong hừ một tiếng. - Không đúng, còn có người cũng hô tên của nàng? Giang Đào nhắm ngay Liễu Tiểu Đồng: - Tiểu tử, cậu cũng hô có phải không? - Tôi? Tôi không có. Liễu Tiểu Đồng giả vờ hồ đồ. - Thật là quái lạ, vừa rồi tôi mơ thấy Hiểu Mẫn xuất hiện trong phòng ngủ của chúng ta, sau đó muốn thổ lộ với nàng, kết quả nàng liền bay mất, nói tôi chỉ là một người phàm tục, không có tư cách theo đuổi nàng. Cao Phong nói. - Ta kháo! Cậu lại dám nháy theo giấc mơ của tôi, quá vô sỉ! Giang Đào nói. Liễu Tiểu Đồng cũng mơ thấy nội dung y hệt, nhưng hắn không dám nói. - Chẳng lẽ Hiểu Mẫn thật sự đến đây? Cao Phong có chút khẩn trương nói một câu. Sau đó ba đôi mắt nhìn ra ban công. Trên ban công, ánh trăng như nước, một bóng lưng xa lạ lại có chút quen thuộc xuất hiện dưới ánh trăng dịu dàng, như tiên nữ đang tắm ánh trăng, cảnh tượng thật sự làm người suốt đời khó quên. Bởi vì có giấc mộng, ba người cũng không xem Cát Hiểu Mẫn là “nữ quỷ”. Mà lúc này Cát Hiểu Mẫn cũng không quay đầu, chỉ ngẩng lên nhìn ánh trăng, có vẻ cao xa vô cùng. Ba thanh niên trộm mặc quần áo, sau đó lẳng lặng đi ra ban công, tựa hồ lo lắng Cát Hiểu Mẫn sẽ tùy thời bay đi. - Hiểu Mẫn? Giang Đào mở miệng đầu tiên. - Ân. Cát Hiểu Mẫn gật đầu nhưng không xoay người. - Hiểu Mẫn, thật là cô sao? Cao Phong hỏi lại một câu, nhưng lời vừa thốt ra hắn chỉ hận không tát miệng mình, bởi vì câu hỏi thật dư thừa.
Chương 1303: Bức lên Lương Sơn. share: doctruyen.org Mời đọc Quả nhiên Cát Hiểu Mẫn không trả lời, chỉ thản nhiên nói: - Các anh đều là bạn của tôi, từng trợ giúp tôi trong thời điểm khó khăn, cho nên tôi cũng muốn giúp các anh một lần, nói thật cho các anh biết, hiện tại tôi đã là đệ tử của một môn phái tu tiên. - Tu tiên môn phái? Cao Phong nhanh chóng tỉnh ngủ: - Cát Hiểu Mẫn, cô không phải đang nói võng du đi? - Anh cảm thấy thế nào? Cát Hiểu Mẫn vươn một ngón tay, chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, quần cộc của Cao Phong phơi trên ban công liền bị chém thành vải vụn, sau đó bay lả tả trong gió đêm. Cao Phong cũng không tiếc nuối quần của mình, hoảng sợ nói: - Là thật sao? Thật sự có môn phái tu tiên tồn tại? - Tôi một mình xuống núi, thời gian không nhiều lắm. Cát Hiểu Mẫn nói: - Cho nên các anh nhớ rõ mỗi câu nói của tôi. Sáng ngày mốt trong vùng Minh Kiếm sơn ở Tây Giang, môn phái tu tiên của tôi sẽ cử hành hoạt động tuyển nhận đệ tử, đến lúc đó các anh có thể đi thử xem, tôi sẽ nghĩ biện pháp âm thầm trợ giúp các anh, cho các anh trở thành đệ tử môn phái tu tiên. - Thật sự? Liễu Tiểu Đồng rốt cục mở miệng hỏi một câu. - Có đi hay không do chính các anh quyết định đi. Cát Hiểu Mẫn rốt cục xoay người, liếc mắt nhìn qua ba người, sau đó chuẩn bị thả người rời đi, lại không nhịn được nói một câu: - Tôi tin tưởng các anh sẽ nắm giữ vận mệnh của chính mình! Tôi chờ các anh! Sau khi nói xong, Cát Hiểu Mẫn thả người nhảy xuống, như phi tiên, theo sau biến mất dưới ánh trăng đêm, chỉ lưu lại ba thanh niên nhìn nhau, bộ dạng trợn mắt há hốc mồm. Nửa ngày, Liễu Tiểu Đồng mới hỏi: - Tôi không phải đang nằm mơ đi? Mới vừa nói xong, đã bị Giang Đào tát một cái: - Đau không? - Vô nghĩa! Tôi đánh cậu một tát thử xem? Liễu Tiểu Đồng quả nhiên không khách khí, cũng tát cho Giang Đào một cái. Giang Đào không tức giận, vội vàng nói: - Đau! Nói rõ đây không phải đang nằm mơ! Trời ạ, tôi luôn thắc mắc vì sao trong khoảng thời gian này không thấy nàng, còn tưởng rằng nàng nghỉ học, không nghĩ tới nàng trở thành đệ tử môn phái tu tiên! Thật sự quá kích thích! Hơn nữa nhìn nàng còn xinh đẹp hơn ngày trước. - Vô nghĩa! Người ta là đệ tử môn phái tu tiên, là nữ đạo sĩ, cũng là tiên nữ. Cao Phong có chút kích động nói: - Chơi nhiều trò chơi tu tiên như vậy, xem ra làm chăn đệm cho tôi tu hành đâu. Môn phái tu tiên, tôi tới! Hiểu Mẫn, anh tới! - Cậu đã quyết định sẽ đi? Liễu Tiểu Đồng hỏi. - Đương nhiên, khẳng định! Cao Phong nói: - Tôi đã sớm chán ghét nhân sinh không chút thay đổi này, nếu còn có thiên địa càng thêm rộng lớn, có nữ nhân càng thêm xinh đẹp chờ tôi, vì sao tôi không đi mạo hiểm đây? - Nói rất đúng! Giang Đào nắm chặt tay Cao Phong: - Xem ra cậu nhất định trở thành đối thủ cạnh tranh của tôi! - Cậu cũng muốn đi? Liễu Tiểu Đồng lại hỏi. - Tuyệt đối cùng khẳng định! Giang Đào như uống thuốc kích thích: - Tận dụng thời cơ, mất không còn! Liễu Tiểu Đồng, chẳng lẽ cậu không đi? Nhưng ngẫm lại cũng phải, hiện tại cậu có sự nghiệp, không đi có thể lý giải. Nhưng làm bạn bè, tôi khuyên cậu nên cùng đi thôi, thứ nhất có thể chiếu ứng lẫn nhau, hai là phú quý nhân gian cũng không có gì đáng lưu luyến, vẫn nên tu tiên cầu trường sinh tốt hơn. - Kháo! Hai người nói chuyện nghe vĩ đại như vậy, trên thực tế là vì truy nữ nhân đi! Liễu Tiểu Đồng thật thông minh lanh lợi, liền phục hồi lại tinh thần, đoán ra mục đích thật sự của hai người. - Khụ…cậu quả nhiên là huynh đệ của tôi. Giang Đào ho khan một tiếng, nói tiếp: - Kỳ thật cậu cũng có thể lý giải như vậy, chúng ta đi tu tiên, chính là vì phao nữ nhân càng cao tầng hơn nữa, tốt nhất là cưa được tiên tử, vậy thì càng tốt hơn. Nếu Giang Đào biết “tiên tử” tu chân giới là như thế nào, phỏng chừng phải tát miệng mình. - Thế nào, Liễu Tiểu Đồng, cậu đi không? Cao Phong hỏi. - Chuyện này tôi định nói cho Tùy Qua. Liễu Tiểu Đồng nói: - Nói thế nào chúng ta cũng là huynh đệ. - Nói cũng phải. Giang Đào cùng Cao Phong không phản đối, nhưng Giang Đào chợt nói một câu ghen tỵ: - Tùy Qua có đôi khi thật không đủ nghĩa khí, lại cho cậu cổ phần công ty, hai chúng tôi lại bị hắn đặt qua một bên. - Phải đó. Nhưng nói trở lại đâu thể trách hắn. Cao Phong thành khẩn nói: - Hai chúng ta làm việc vốn không đáng tin tưởng, ít nhất không được kiên định như Liễu Tiểu Đồng, Tùy Qua biết rõ điểm này. Hắn muốn gầy dựng sự nghiệp, đương nhiên không thể luôn nghĩ tới cảm tình huynh đệ, nếu không phá đổ sự nghiệp của hắn đối với hắn cùng chúng ta đều không chút ưu đãi. - Hai người các cậu thật sự hiểu lầm Tùy Qua! Liễu Tiểu Đồng rốt cục không nhịn được đem chuyện Tùy Qua có lưu cổ phần cho hai người nói ra. Cuối cùng Liễu Tiểu Đồng nói thêm một câu: - Kỳ thật Tùy Qua làm như vậy chính là vì lưu một đường rút quân cho hai cậu, bởi vì hắn biết lý tưởng của hai người không phải gieo trồng thảo dược, cho nên lưu lại cổ phần công ty chỉ phòng ngừa vạn nhất cho hai người. Nếu sau này các cậu gây dựng sự nghiệp, công tác thất bại, cần tiền hay muốn sống thoải mái nhàn rỗi, các cậu có thể lấy được cổ phần công ty. Với tốc độ phát triển của công ty hiện tại mà xem, chỉ cần công ty không suy sụp, các cậu đã là tỷ phú. Đúng rồi, còn nhớ lúc đến trường chúng ta cùng nhau ăn cơm, có nói qua về chủ đề lý tưởng không? - Ta kháo! Tùy Qua đều nhớ rõ sao! Hắn thật sự là suy nghĩ cho chúng ta! Giang Đào đột nhiên cảm thấy con người mình thật xấu xa, luôn hiểu lầm Tùy Qua, cho rằng Tùy Qua là kẻ hẹp hòi. Cao Phong cũng cùng chung ý tưởng, cảm thấy mình thật có lỗi với bạn bè. Vì thế ba người ngẫm nghĩ, gọi điện cho Tùy Qua, hẹn hắn đi ra uống rượu. Tùy Qua tựa hồ cũng biết ba huynh đệ sẽ liên hệ hắn, vừa gọi liền bắt máy, thậm chí hẹn cả địa phương, tiệm thịt nướng ngoài trường. Tiệm thịt nướng này là do mẹ của Lâm Tiểu Vũ mở ra, nhưng vì đã muộn nên Lâm Tiểu Vũ vắng mặt, chỉ còn Lâm mẫu cùng hai người phục vụ đang bận rộn. Tùy Qua đến trước, gọi xong thức ăn cùng bia ướp lạnh. Ba người bạn rất nhanh chạy tới, uống bia một lúc, Giang Đào đem chuyện Cát Hiểu Mẫn đã đến tối nay nói lại với Tùy Qua, hơn nữa rủ Tùy Qua cùng nhau đi bái sư. - Ba người không lầm chứ? Tùy Qua cố ý giả vờ kinh ngạc: - Cao Phong, không phải cậu chơi game quá nhiều nên bị ảo giác đi? - Cho dù tôi bị ảo giác, nhưng không thể nào cả ba người đều ảo giác đi? Cao Phong hừ một tiếng: - Tùy Qua, thế giới to lớn có đủ những chuyện lạ, rất nhiều chuyện không đơn giản như cậu nghĩ đâu. Giang Đào cùng Cao Phong thay phiên nhau làm tư tưởng công tác cho Tùy Qua. Nửa ngày sau Tùy Qua mới nói: - Các cậu đã thổi như vậy, tôi đi cùng các cậu xem sao, miễn cho các cậu mắc mưu bị lừa. - Đây mới là huynh đệ tốt, nói nghĩa khí! Cạn ly! Cao Phong giơ ly lên. - Tốt! Cạn! - Cạn!
Chương 1304: Lên núi dễ dàng xuống núi khó khăn. (1) share: doctruyen.org Mời đọc Uống rượu đến hơn nửa đêm, ba người hỗn loạn quay về phòng ngủ, mà Tùy Qua trở lại Minh Kiếm sơn, sau đó đến Như Mộng Thủy Cốc thu tâm ma. Theo sau hắn đến Minh Châu hồ, tiếp tục thu thêm tâm ma ở đó. Tâm ma vốn là họa hoạn lớn, nhưng bây giờ biến thành tài liệu cho Tùy Qua luyện chế mảnh nhỏ pháp tắc, xem như thu hoạch không nhỏ. Thu xong tâm ma trong Như Mộng Thủy Cốc cùng Minh Châu hồ, Tùy Qua quay về Minh Kiếm sơn, trước khi về lại để Như Mộng mở thông đạo đi thông thế giới tâm ma, như vậy sẽ có thêm càng nhiều tâm ma đi vào thủy cốc, trở thành đối tượng lịch lãm của đệ tử Thần Thảo tông, thuận tiện trở thành tài liệu cho Tùy Qua luyện chế thêm mảnh nhỏ pháp tắc. Hắn bỏ ra một ngày thời gian luyện chế càng nhiều Cảnh Giới Đan kết đan kỳ. Lúc này trong lòng hắn càng thêm trấn định. Mãi tới hừng đông, Tùy Qua tính toán phân Cảnh Giới Đan kết đan kỳ cho Long Đằng, sau đó lại phân cho Thiên Lam kiếm tông một phần, xem như làm cho họ được yên tâm. Nghĩ tới việc ba người Cao Phong, Giang Đào cùng Liễu Tiểu Đồng sắp lên núi bái sư, nghĩ tới việc này trong lòng Tùy Qua lại cảm thấy buồn cười. Nhưng vì muốn cho ba người dụng tâm tu hành, Tùy Qua quyết định phối hợp trận diễn lần này với họ. Thậm chí nếu hắn không đi cùng họ, hắn lo lắng họ sẽ không tìm được vị trí chính xác của nơi này. Vì thế Tùy Qua quay về Đông Giang, lấy một chiếc xe từ công ty của Đường Vũ Khê, sau đó đến trường đón ba người. Ba người đều mang theo ba lô lớn, tuy mang theo vành mắt đen sẫm nhưng tinh thần rất tốt. Sau khi lên xe, Tùy Qua mới hỏi: - Ba người làm gì đây, đi là đi tu hành hay là chuyển nhà vậy? - Mang theo nhiều đồ một chút, phòng ngừa vạn nhất thôi. Cao Phong hưng phấn nói: - Đêm qua tôi chơi game cả đêm, sau đó trực tiếp xóa bỏ nick, bởi vì tôi cần bắt đầu trò chơi chân chính! - Vậy hai người thì sao? Vì sao cả đêm không ngủ? Tùy Qua hỏi Giang Đào cùng Liễu Tiểu Đồng. - Tôi hưng phấn thôi, nghĩ tới sắp trở thành sư huynh muội đồng môn với Hiểu Mẫn, sau đó tôi có thể thân thiết gọi nàng là sư muội, ngẫm lại cảm thấy thật thích đâu. Giang Đào đầy vẻ y y. - Còn Liễu Tiểu Đồng đây? - Tôi? Tôi chỉ đang phân tích tu tiên là chuyện gì xảy ra, vì sao người tu tiên là có thể thoát khỏi lực trói buộc của vạn vật hấp dẫn. - Kháo! Cả Giang Đào lẫn Cao Phong đều mắng một câu. Tùy Qua lái xe tốc độ rất nhanh, không qua nửa giờ đã đến khu vực Minh Kiếm sơn. Nhưng bởi vì Minh Kiếm sơn chân chính đã bị Trúc Vấn Quân dùng hộ sơn đại trận ẩn nấp, cho nên họ không nhìn thấy rõ dãy núi, khi đến gần Minh Kiếm sơn, chỉ thấy một đoàn sương mù bao phủ cả phiến núi rừng, đi tới đi lui chỉ có thể quay về chỗ cũ. Tùy Qua đi cùng ba người suốt một giờ vẫn không tìm được lối vào bên trong. Cuối cùng Tùy Qua đành phải ném xe vào rừng cây, nói: - Kháo! Ba người làm sao vậy, cả đêm không ngủ sao, vì sao không hỏi rõ đường đi đây? Hiện tại chúng ta đã bị lạc đường, biết không? Ba cậu có ai gọi điện thoại cho Cát Hiểu Mẫn, mời nàng đến đón chúng ta có được không ah? Điện thoại? Ai có điện thoại của nàng? Lúc này Giang Đào mới ý thức được mình không có phương thức liên lạc với Cát Hiểu Mẫn. - Kháo! Tôi cũng không biết! Cao Phong nóng nảy: - Vậy phải làm sao bây giờ, vạn nhất bỏ lỡ thời gian bái sư thì sao, sao lại như vậy chứ! Làm sao bây giờ đây? - Nè, tại sao các anh ở chỗ này? Lúc này một thanh âm quen thuộc vang lên. Một thân ảnh từ trong sương mù đi ra. Là Cát Hiểu Mẫn! Ba người Giang Đào, Cao Phong cùng Liễu Tiểu Đồng vừa gặp nàng, như nhìn thấy cứu tinh, bởi vì họ rốt cục tin tưởng nàng không lừa bọn họ. Lúc Cát Hiểu Mẫn xuất hiện, mặc bộ áo màu trắng, nếu người hiện đại chơi cosplay, mặc loại áo cổ đại thế này sẽ tạo cho người ta cảm giác khó chịu, nhưng Cát Hiểu Mẫn mặc trên người lại cho người ta cảm giác thật đúng mực, thật xinh đẹp đầy khí chất. - Còn thất thần làm gì, đi theo tôi! Cát Hiểu Mẫn hừ một tiếng, mang theo bốn người đi vào trong sương mù. Đi xuyên qua sương mù hồi lâu, trước mắt bốn người rộng mở trong sáng, đỉnh núi cao nhất của Minh Kiếm sơn cùng những ngọn núi khác hiện trước mắt bốn người. Hiện tại nhìn Minh Kiếm sơn, trải qua Trúc Vấn Quân cùng Tùy Qua cải tạo, đã hoàn toàn khác hẳn trước kia, linh khí sung túc, linh thảo vô số, hương dược từng trận, trọng yếu hơn chính là giữa thật nhiều ngọn núi thỉnh thoảng có thể chứng kiến rất nhiều đệ tử Thần Thảo tông ngự kiếm phi hành, kiếm quang như thoi đưa. Ba người Giang Đào, Cao Phong cùng Liễu Tiểu Đồng nhìn thấy ngây người. - Mẹ nó! Đây mới thật sự là tiên sơn phúc địa ah, so với trong trò chơi càng hoành tráng hơn! Cao Phong cảm thán nói. - Hừ! Vô nghĩa! Giang Đào hừ một tiếng. - Đừng nói nhiều! Cát Hiểu Mẫn hừ lạnh một tiếng, nhắc nhở ba người: - Nơi này đã là địa bàn của Thần Thảo tông, các anh làm việc nói chuyện phải chú ý đúng mực, nếu không rước phải phiền toái tôi cũng chưa hẳn giúp được các anh. Hiện giờ Cát Hiểu Mẫn nói chuyện thật có phân lượng, bởi vì nàng đã là đạo sĩ tiên thiên kỳ, hấp thu thiên địa linh khí, tự nhiên sinh ra uy áp, cho nên nghe xong lời của nàng ba người kia câm như hến, sau đó im lặng theo sát sau lưng nàng. Cát Hiểu Mẫn mang theo bốn người đi lên một ngọn núi yên tĩnh. Con đường lên núi cũng không dễ đi, ba người đi mười mấy phút thời gian ba người bị Cát Hiểu Mẫn thúc giục vứt bỏ hành lý trên người, lại tiếp tục leo lên núi. Ước chừng qua ba giờ, bốn người thở dốc đi lên tới sườn núi. Ở giữa sườn núi có một lão đạo nhân dáng người tiên phong đạo cốt đang ngồi xếp bằng trên một tảng đá, hơi híp mắt nói: - Đồ nhi, đây là mấy người bạn của ngươi sao? Vì sao hiện tại mới đến? Giang Đào đang định nói chuyện, lại bị Cát Hiểu Mẫn ngăn cản, cung kính nói: - Sư phụ, tuy tốc độ của họ chậm một chút, nhưng bọn họ chân thành đáng khen. - Đáng khen cái rắm! Tất cả đều không có căn cơ, không có thiên phú! Lão đạo bất mãn nói: - Ngay cả hoạt động tuyển chọn nhập môn cũng đến muộn, loại mặt hàng này lưu trữ làm chi đây? - Sư phụ, bọn họ đều là bạn của đồ nhi, mời ngài nhận lấy bọn họ. Cát Hiểu Mẫn trực tiếp quỳ xuống. Phác thông một tiếng, vô cùng thanh thúy. Cát Hiểu Mẫn vừa quỳ, quả thật như đang quỳ trong lòng ba người Cao Phong. Đây là khổ nhục kế mà Tùy Qua đã chuẩn bị trước, mục đích kích thích tiềm lực của ba người, cho họ liều mạng tu hành. Đương nhiên Tùy Qua sẽ toàn lực giúp họ, nhưng lại không thể nói ra, nếu không ba người làm sao chịu dụng tâm tu hành, chỉ lưu lại nơi này làm đại gia, như vậy một phen khổ tâm của Tùy Qua chỉ là uổng phí. Cát Hiểu Mẫn không chỉ quỳ xuống, còn phục lạy, dập đầu thật vang. Bất quá lão đạo này chính là Ngưu Duyên Tranh, vốn hắn đã từng dạy thật nhiều tri thức cho Cát Hiểu Mẫn. Người tu hành truyền đạo thụ nghiệp, đệ tử hành lễ đây là chuyện rất bình thường, cho nên Cát Hiểu Mẫn cũng không cảm thấy được ủy khuất.