Đô Thị Y TIÊN THIỂU - Vô Trục - FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Y TIÊN THIỂU
    Tác giả: Vô Tục


    Chương 33: Dược Điền


    Nguồn: Vipvandan
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Sói Già †¸.•'´¯)¸.•'´¯)






    Trong năm loại này, dược thảo tích chứa nguyên khí cỏ cây ít nhất, cho nên chỉ có thể trị bệnh cứu người. Nhưng có một số dược thảo bởi vì sinh trưởng thời gian dài, hấp thu đầy đủ thiên địa linh khí, cũng có thể lột xác thành linh thảo. Tỷ như, sâm núi trên một hai trăm năm, không sai biệt lắm có thể coi là hạ phẩm linh thảo, cho nên sâm núi trăm năm mới có linh hiệu kéo dài tuổi thọ. Còn loại linh thảo từ dược thảo lột xác mà thành, tên là Hậu Thiên linh thảo. Còn có một số linh thảo, bản thân chính là thai nghén linh khí trong thiên địa sinh ra, loại linh thảo này tên là Tiên Thiên linh thảo. Nói như vậy, Tiên Thiên linh thảo cao cấp hơn Hậu Thiên linh thảo, cũng thưa thớt khó tìm hơn.

    Nếu bây giờ không tìm được Tiên Thiên linh thảo chân chính, Tùy Qua đương nhiên chỉ có thể tập trung vào dược thảo.

    Cũng may có Cửu diệp huyền châm tùng, có thể làm cho Tùy Qua phát huy ra tinh túy của linh thảo tứ chẩn thuật, dùng linh thảo tứ chẩn thuật này phối hợp với trận pháp tiểu vân vũ, thúc đẩy sinh trưởng cho một nhóm Hậu Thiên linh thảo là không có vấn đề.

    Hiện giờ, thúc đẩy sinh trưởng cho Hậu Thiên linh thảo đã là chuyện nằm trong tầm tay, chỉ còn thiếu một chút khởi động tài chính.

    Bởi vì sức ăn bạo tăng, sinh hoạt phí của bạn học Tùy Qua lúc này như trứng chọi đá, muốn lấy tiền mua ngọc thạch và cây non dược thảo, hiển nhiên là không có khả năng. Cho nên, Tùy Qua chỉ có thể gọi điện thoại cầu trợ lão địa chủ.

    Sau khi hàn huyên mấy câu, Tùy Qua mới nhắc đến chuyện tiền.

    Lão địa chủ vừa nghe thấy tiền, bản tính keo kiệt lập tức tựu bại lộ, thao thao bất tuyệt quở trách Tùy Qua:

    - Tiểu tử, lúc trước gia gia nói với cháu thế nào. Ta nói đừng nghĩ đến chuyện học đại học, chỉ lãng phí tiền, cháu còn không tin. Cháu xem đi, còn chưa đến một tháng, cháu đã hết sạch tiền rồi. Theo ta thấy, cháu nên sớm thành gia lập thất, sinh con đẻ cháu, thừa kế gia nghiệp mới là chuyện đúng đắn! Đúng rồi, Ngưu Tiểu Hoa của Bạch Lưu Câu, Mã Anh Hoa của Trương Gia Trại đều đưa ảnh khuê nữ đến cho ta xem rồi, đều là thôn hoa trong veo như nước, yểu điệu thướt tha, chỉ cần cháu gật đầu, ngày mai sẽ cho các cháu kết hôn động phòng!

    - Động phòng?

    Nghe thấy hai chữ này, Tùy Qua thoáng run rẩy, nghĩ thầm lão địa chủ này không phải muốn dụ dỗ người chứ, do dự một lát mới nói:

    - Lão địa chủ, đây không phải là tạo nghiệp chướng sao, hai tiểu cô nương đấy còn chưa trưởng thành, ngay cả giấy hôn thú cũng không làm được.

    - Giấy hôn thú, không phải chỉ là một tờ giấy thôi sao.

    Lão đầu tử xem thường nói:

    - Ở chỗ chúng ta, chỉ cần cha mẹ hai bên gật đầu, người nào quản được! Nếu cháu muốn có tờ giấy đó, chỉ cần bỏ ít tiền là có thể làm được. Tiểu tử, thử suy nghĩ xem sao, bằng không, gia gia bỏ thêm mười mấy vạn sính lễ, lấy hai cô nương đó, để tiểu tử cháu trở thành lão gia địa chủ của xã hội xưa?

    - Hai người?

    Bạn học Tùy Qua thiếu chút nữa phun máu mũi, trái ôm phải ấp, tiểu sơ nam của hắn đúng là kịch liệt chấn động.

    - Đừng nói hai người, ba bốn người đều được.

    Lão địa chủ tiến thêm một bước dụ dỗ, trong lòng vẫn đang suy nghĩ:

    - Tiểu tử, cháu nhanh chóng đồng ý đi. Ta nghe nói giá nhà trong thành phố rất đắt, cưới vợ không có một hai trăm vạn là sượng mặt! Còn ở chỗ chúng ta, với số tiền đó đủ để cưới tam thê tứ thiếp. Nếu cháu để ý cô nương nào trong thành phố, vậy không phải muốn ép khô quan tài của ta sao? Cho nên, tốt nhất cháu nên nhanh chóng quay về.

    Bạn học Tùy Qua sau khi làm một cuộc đấu tranh tư tưởng kịch liệt, rốt cục kiên định nói:

    - Được rồi, ông cho mình là lão địa chủ, coi chừng bị phê bình. Huống chi, cháu đi học đại học, cũng là muốn đề cao kiến thức, có thể chữa khỏi cái chân què cho ông, sau này cho dù ông có đi kết giao với quả phụ xinh đẹp nào đó, người ta có thả chó cắn ông, nhất định ông cũng có thể trốn nhanh hơn.

    - Thối mồm!

    Lão đầu tử hừ một tiếng, sau đó lại nói:

    - Niệm tình hiếu tâm của cháu, ta không khuyên giải cháu nữa, vậy cháu cần bao nhiêu tiền?

    - Mười vạn.

    Tùy Qua nói:

    - Ông yên tâm, số tiền này không uổng phí đâu, không bao lâu cháu sẽ kiếm về cả vốn lẫn lời cho ông.

    - Ài, tiểu tử cháu không làm thâm hụt tiền vốn của ta là được.

    Lão địa chủ đau lòng thở dài một tiếng, sau đó lại dặn dò Tùy Qua:

    - Nếu không muốn học nữa..., nhanh chóng quay về thành thân sinh con đi!

    Sau khi lão địa chủ gửi tiền vào tài khoản, Tùy Qua tới thị trường dược liệu thành phố Đông Giang mua một số cây non dược liệu, hao tốn hơn ba ngàn đồng, sau đó lại dùng tám trăm đồng mua một cân hạt giống dã sơn sâm.

    Nhân viên cửa hàng thị trường dược liệu thấy Tùy Qua mua hạt giống dã sơn sâm, trong đầu liền hiện lên suy nghĩ: chày gỗ.

    Nguyên nhân rất đơn giản, dã sơn sâm mặc dù có giá rất cao, tựa hồ tương đương với hoàng kim chất lượng ngang hàng, hơn nữa càng già càng lớn lại càng quý. Nhưng trồng dã sơn sâm cũng không hề dễ dàng, yêu cầu kỹ thuật bảo dưỡng, rất cao, hơn nữa chu kỳ trồng rất dài, chí ít cũng cần chín mười năm mới có thể đào lên bán đi được.

    Trọng yếu hơn là, dùng hạt giống dã sơn sâm trồng ra dã sơn sâm căn bản không gọi dã sơn sâm, mà gọi là tử hải sâm. Bất luận dược hiệu vẫn rất tốt, nhưng không thể đánh đồng với dã sơn sâm sinh trưởng trong môi trường tự nhiên. Muốn dùng tử hải sâm bán như dã sơn sâm, trừ phi người mua là chày gỗ.

    Tóm lại, theo vị nhân viên này thấy, Tùy Qua đồng học muốn khiêu chiến cực hạn, rất nhanh sẽ biến thành bi kịch, mất cả vốn lẫn lãi.

    Tùy Qua đại khái đoán được ý nghĩ của vị nhân viên kia, nhưng đương nhiên sẽ không chấp nhặt với hắn. Sau khi chuyển cây non dược thảo đến phòng ấm, Tùy Qua đến cửa tiệm bán ngọc khí, đem tất cả số tiền còn lại mua ngọc thạch.

    Lần này, bà chủ của tiệm bán ngọc khí không giễu cợt Tùy Qua, hơn nữa còn giảm giá đặc biệt cho hắn, bởi vì khi Tùy Qua đến cửa tiẹm, bà chủ đang chơi trò trộm rau trên mạng, kết quả bả vai rất đau. Tùy Qua lấy cao dán ra, tựa hồ là thuốc đến bệnh trừ, bà chủ chơi rất thoải mái, cho nên đặc biệt giảm giá là chuyện rất bình thường.

    Nhưng Tùy Qua đồng học lại tự cho rằng, lần này được giảm giá đặc biệt, là nhờ vẻ đẹp trai lai láng của mình.

    Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Tùy Qua trở về phòng ấm, vùi sâu từng khối ngọc thạch mua được vào phía dưới thổ nhưỡng phòng ấm, bố trí một mô hình nhỏ "Bát hoang vân vũ đại trận", sau đó trồng những cây non dược thảo xuống thổ nhưỡng, tiếp theo rắc những hạt giống dã sơn sâm vào bên trong thổ nhưỡng.

    Cuối cùng, Tùy Qua đâm rách ngón tay, lấy máu tươi của mình khởi động vân vũ trận pháp.

    Trong chốc lát, phía trên thổ nhưỡng phòng ấm, xuất hiện một mảnh mây mưa mênh mông, hạt mưa giống như lông trâu, nhẹ nhàng chảy xuống thổ nhưỡng, dưới linh khí mây mưa dễ chịu, những cây non dược thảo vừa mới trồng xuống, nhanh chóng phát ra sức sống bừng bừng. Còn hạt giống dã sơn sâm cũng nhanh chóng nẩy mầm, sau đó chui từ đất lên.


     
    rocklina, ducvietvtv, quangvd and 2 others like this.
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Y TIÊN THIỂU
    Tác giả: Vô Tục


    Chương 34: Ất Mộc Thần Châm


    Nguồn: Vipvandan
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Sói Già †¸.•'´¯)¸.•'´¯)






    Nếu vị nhân viên cửa hàng bán hạt giống dã sơn sâm cho Tùy Qua nhìn thấy cảnh tượng bây giờ, nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc. Khi đó, hắn có lẽ sẽ cho rằng, hắn mới là chày gỗ chân chính.

    Đợi mây mưa thu lại, Tùy Qua mở chiếc hộp sắt nhốt con giun ngâm âm, nói với kẻ lười biếng bên trong:

    - Con giun ngân âm, nếu ngươi đã là linh thú hồng hoang dị chủng, chắc chắn có thể nghe hiểu tiếng người. Bây giờ, ta đặt ngươi vào trong dược điền, hi vọng ngươi có thể canh giữ những dược thảo này, giúp ta một tay, chờ sau khi ta thúc đẩy những nhân sâm này thành Hậu Thiên linh thảo, sẽ cho ngươi ăn đủ sau!

    Con giun ngân âm mấy ngày qua cũng xem như bị Tùy Qua thu thập khuất phục, nào dám phản đối lời nói của Tùy Qua..., hơn nữa nghe thấy Tùy Qua có thể cho nó ăn no linh thảo, quả thực mừng rỡ, gật đầu lia lịa với Tùy Qua.

    Tùy Qua thấy nó nghe hiểu lời nói của mình, cho nên đổ ngược cái hộp, để con giun ngân âm chui vào trong dược điền.

    Con giun ngân âm xuyên qua dược điền, phát ra tiếng vang dễ nghe như chuông gió bằng bạc.

    Nhờ linh khí mây mưa, cùng với năng lực đặc biệt của con giun ngân âm, thổ nhưỡng trong phòng ấm càng lúc càng có linh khí, bắt đầu từ dược điền lột xác thành linh điền.

    Linh điền, không chỉ có thể rút ngắn thời gian trồng dược thảo, hơn nữa có thể đề cao dược tính của dược thảo.

    Vì sao nhân sâm sinh trưởng trong núi rừng tự nhiên mới xem như dã sơn sâm chân chính, nguyên nhân là vì nhân sâm tự nhiên dựa vào hấp thu thiên địa linh khí, nhật nguyệt tinh hoa mà sinh trưởng, cho nên dược tính hơn xa những thứ dùng phân hóa học, chất kích thích vỗ béo.

    Vì thổ nhưỡng linh điền tích chứa linh khí, nồng độ lại vượt xa nồng độ linh khí trong thiên địa, cho nên dùng linh điền trồng dược thảo, dược tính sẽ tăng thêm một bậc so với dã sơn sâm trong thế giới tự nhiên.

    Trọng yếu hơn là, cũng chỉ có linh điền, mới có thể trồng ra Tiên Thiên linh thảo chân chính.

    Sáng sớm, khi trời vừa hửng nắng, Tùy Qua đã mò đến phòng ấm.

    Bởi vì linh nhưỡng, linh mưa dễ chịu, cây non dược thảo trồng trong dược điền mọc rất tốt, trong phòng ấm tràn ngập một mùi thuốc nhàn nhạt.

    Vù!

    Một đạo ngân quang từ trong dược điền bắn ra, rơi vào lòng bàn tay Tùy Qua.

    Con giun ngân âm này đã bắt đầu xem Tùy Qua là chủ nhân, hơn nữa bắt đầu chủ động lấy lòng. Không có cách nào, con giun này đại khái hiểu rằng, chỉ có đi theo Tùy Qua, nó mới có thể có linh thảo ăn, mới có thể nhanh chóng đề cao tu vi.

    Tùy Qua nhẹ nhàng bắn con giun ngân âm vào trong dược điền, sau đó lấy một cây Cửu diệp huyền châm tùng ra ngoài.

    Vù! Vù! Vù!

    Tùy Qua dùng lá thông với tốc độ cực nhanh liên tiếp đâm mấy cái lên thân cây, mỗi lần đâm cành lá của dược thảo đều khẽ run rẩy, giống như người bị châm cứu.

    Châm cứu cho dược thảo, quả thực là chuyện không thể tưởng tượng.

    Cho dù là bản thân Tùy Qua, cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Mặc dù lúc trước Tùy Qua cũng biết trong linh thảo tứ chẩn thuật có một bộ châm pháp "Ất Mộc thần châm" như vậy, có thể thông qua kích thích kinh lạc cỏ cây để kích thích dược tính, linh tính của dược thảo, nhưng hắn chưa bao giờ thử qua. Bởi vì bộ châm pháp này cần tốc độ rất nhanh và chính xác, ít nhất phải có tu vi kỳ tôi thể mới có thể thi triển, hơn nữa hiệu quả của bộ châm pháp này, có thể tăng lên theo tu vi của người châm.

    Ngoài ra còn có một điểm, cỏ cây đều là thuộc tính mộc, trong ngũ hành, kim khắc mộc, cho nên thi triển Ất Mộc thần châm tuyệt đối không thể dùng cương châm, ngân châm, chỉ có thể dùng "châm" thuộc tính mộc. Nhưng châm thuộc tính mộc, làm gì có cái nào mảnh mà cứng rắn như vậy, nếu như không phải vì may mắn có được Cửu diệp huyền châm tùng, Tùy Qua cũng không có cách nào thi triển Ất Mộc thần châm.

    Sau khi châm cứu, trên phiến lá của gốc cây dược thảo rỉ ra một hai giọt chất lỏng màu vàng nâu, sau đó rơi vào trong dược điền. Mấy giọt chất lỏng màu vàng nâu này chính là tạp chất trong cơ thể gốc cây dược thảo. Sau khi loại trừ tạp chất, dược tính tự nhiên của gốc cây dược thảo này sẽ đề cao một bậc.

    Thấy Ất Mộc thần châm có hiệu quả rất lớn, lòng tin của Tùy Qua cũng tăng lên nhiều, bắt đầu tiếp tục tiến hành "châm cứu" với các dược thảo khác.

    Sau khi "châm cứu" chấm dứt, Tùy Qua lại mở ra vân vũ trận pháp, dùng linh mưa đề cao dược thảo và nhân sâm trong dược điền.

    Sau đó, Tùy Qua quơ lấy cái cuốc, nhanh chóng đào bới cỏ dại trong dược điền.

    Sau khi đón nhận linh vũ dễ chịu, đám cỏ dại chết tiệt cũng tươi tốt và ương ngạnh hơn trước rất nhiều. May là, trong Thần Nông tiên thảo bí quyết lại còn có một bộ giẫy cỏ rất lợi hại, tên là "Cuốc chấn linh pháp", dùng để giẫy cỏ cũng cực kỳ dễ dàng.

    Ngân âm linh thiện cũng không nhàn rỗi, bắt đầu nhanh chóng xuyên vào trong dược điền, ra sức cải biến phẩm chất thổ nhưỡng dược điền.

    Sau khi công việc chấm dứt, khắp người Tùy Qua cũng ướt đầm mồ hôi.

    Đắm chìm trong niềm vui thú trồng trọt, nháy mắt một tuần đã trôi qua.

    Mùi thuốc trong phòng ấm càng ngày càng đậm, cây non dược thảo trồng xuống lúc trước đã cao lớn thêm một đoạn, biến thành dược thảo thành thục.

    Về phần dã nhân sâm, thân cây đã dài đến hơn một thước, cành lá rậm rạp, hơn nữa đã có dấu hiệu nở hoa. Nhìn thấy tình cảnh này, Tùy Qua càng thêm vững tin, bởi vì nhân sâm bình thường cần ba năm mới có thể nở hoa. Điều này cũng đủ để nói rõ, đám dã sơn sâm kia trong một tuần, đã hấp thu thiên địa linh khí cần ba năm bên ngoài mới có thể hấp thu, thậm chí là nhiều hơn!

    Sau đó, cùng với phẩm chất thổ nhưỡng dược điền tăng lên, lại gia tăng mấy lần "châm cứu" và vân vũ đại trận, chu kỳ trưởng thành của dã sơn sâm lại tiếp tục rút ngắn, xem ra không bao lâu nữa, Tùy Qua có thể trồng được một nhóm dã sơn sâm chân chính!

    Nếu tính giá tiền của dã sơn sâm, Tùy Qua đồng học đã trở thành triệu phú.

    - Ha ha ha!

    Nghĩ tới những thứ này, Tùy Qua đồng học đắc ý cười sảng khoái

    Con giun ngân âm từ trong dược điền chui ra, nhìn Tùy Qua, không biết chủ nhân tại sao lại cao hứng như thế.

    Buổi chiều không phải lên lớp, Tùy Qua tính toán sẽ đi thăm Hứa Hành Sơn, thuận tiện đi giải trừ gốc bệnh, giải quyết hoàn toàn căn bệnh đau lưng của Hứa giáo sư.

    Ấn tượng của Hứa Hành Sơn đối Tùy Qua rất tốt, hơn nữa Tùy Qua lại có thiên phú trong phương diện trồng trọt, bảo dưỡng cây cỏ, một khi Hứa Hành Sơn gặp phải vấn đề, sẽ liên lạc với Tùy Qua, hỏi thăm cách ứng phó, Tùy Qua cũng nhiệt tình hỗ trợ, cho nên đôi bạn một già một trẻ này mặc dù biết nhau không lâu, nhưng lại như quen biết đã lâu, giống như anh em kết nghĩa.

    Lần này Tùy Qua trồng rất nhiều dược thảo, mục đích chủ yếu cũng là muốn chữa khỏi bệnh cho Hứa Hành Sơn.

    Tùy Qua ôm theo một túi nhựa dược thảo từ cơ sở đào tạo thực vật đi ra, đang muốn tới biệt thự của Hứa Hành Sơn, lúc này một chiếc xe thể thao dừng lại bên cạnh, mỹ nữ bên trong nói với Tùy Qua:

    - Lên xe!

    Mỹ nữ này đương nhiên là Đường Vũ Khê, Tùy Qua vội vàng chui vào xe thể thao.

     
    rocklina, ducvietvtv, quangvd and 2 others like this.
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Y TIÊN THIỂU
    Tác giả: Vô Tục


    Chương 35 - 36: Một Chén Thuốc.


    Nguồn: Vipvandan
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Sói Già †¸.•'´¯)¸.•'´¯)






    Học sinh đi ngang qua thấy thế, khinh bỉ thấp giọng mắng Tùy Qua:

    - Đồ trai bao!

    Tùy Qua đồng học không biết mình đã trở thành trai bao trong mắt người khác, sau khi lên xe, ánh mắt vẫn dừng lại trên người Đường Vũ Khê, không hề rời đi.

    Có một loại nữ nhân, mỗi một lần gặp mặt, đều có thể mang đến cho người khác cảm giác mới mẻ, nhìn không chán mắt.

    Đường Vũ Khê, chắc chắn chính là loại nữ nhân như vậy.

    Hôm nay Đường Vũ Khê mặc một chiếc áo sơ mi màu xám tro, cổ hình chữ V, kết hợp với chiếc quần màu đen và đôi giày cao gót cổ in hoa màu tím nhạt, không đeo bất cứ đồ trang sức nào, lộ ra vẻ đơn giản, giỏi giang dị thường, đồng thời có một loại phong vị khó có thể miêu tả.

    Mặc dù đã thích ứng với ánh mắt sắc lang của Tùy Qua, nhưng bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, Đường Vũ Khê vẫn có chút không chịu được, bất mãn nói:

    - Tùy Qua đồng học, chú ý tư cách.

    - Tư cách gì?

    Tùy Qua không hiểu nói:

    - Tư cách của tôi rất vững vàng.

    - Cặp mắt gian tà của anh!

    Đường Vũ Khê chỉ có thể nói thẳng:

    - Anh nhìn người khác như vậy, sẽ khiến người ta cảm thấy rất không lễ phép.

    - A, thì ra là như vậy.

    Tùy Qua thở dài nói:

    - Đôi mắt của tôi chính là như vậy, vừa nhìn thấy mỹ nữ là bất động. Nhưng rất xinh đẹp cũng không phải lỗi của cô.

    Đường Vũ Khê quả thực im lặng, trong lòng tự nhủ da mặt người này đúng là không dày bình thường.

    - Đường tiểu thư, tại sao cô thường đi dạo gần Đông Đại, chẳng lẽ cô cũng là sinh viên Đông Đại?

    Tùy Qua có vẻ ngạc nhiên nói.

    - Anh nghĩ sao?

    Đường Vũ Khê hỏi ngược lại.

    - Có lẽ là sinh viên năm ba hoặc năm tư?

    Tùy Qua nói:

    - Có lẽ là sinh viên năm ba?

    Nhìn số tuổi của Đường Vũ Khê, Tùy Qua cảm thấy nàng có lẽ là sư tỷ năm ba mới đúng.

    - Đúng.

    Đường Vũ Khê cười nhạt.

    - Đúng là trời có mắt, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy, Đông Đại đích xác có mỹ nữ .

    Tùy Qua vui mừng nói.

    - Chẳng lẽ anh học đại học, chính là để thưởng thức mỹ nữ sao?

    Giọng nói của Đường Vũ Khê hơi có chút khinh thường.

    Nhưng Tùy Qua không thèm để ý, cương trực nói:

    - Đối với đại đa số nam sinh mà nói, học đại học chỉ vì hai thứ: mỹ nữ và công việc. Hơn nữa, tỉ trọng của cái trước vượt xa cái sau.

    - Quả nhiên là động vật tư duy bằng nửa người dưới.

    Đường Vũ Khê hừ nói:

    - Còn anh thì sao?

    - Tôi dĩ nhiên cũng thích mỹ nữ.

    Tùy Qua nói:

    - Nhưng, tôi học đại học lại vì một chuyện khác "Trồng cỏ".

    - Trồng cỏ?

    Đường Vũ Khê nghi ngờ nói:

    - Trồng cỏ gì?

    - Cỏ có thể chữa bệnh.

    Tùy Qua nói:

    - Dược thảo, tiên thảo có thể chữa khỏi tất cả bệnh tật. Cô quên rồi sao, chúng ta từng đánh cược.

    - Đánh cược gì? Tôi không nhớ rõ chuyện này.

    Đường Vũ Khê ra vẻ hồ đồ.

    - Phải không, vậy để tôi nhắc lại cho cô.

    Tùy Qua nói:

    - Tôi nói nếu như tôi có thể làm cho người trong thiên hạ đều được khám bệnh....

    - Đó là anh nói!

    Đường Vũ Khê cắt đứt lời Tùy Qua, sau đó nói:

    - Xuống xe, đến rồi.

    Tùy Qua bất đắc dĩ, đành phải ôm theo túi nhựa từ trong xe chui ra.

    Lúc này, Tùy Qua mới phát hiện bên cạnh đậu một chiếc Audi màu đen, nghĩ thầm:

    - Chẳng lẽ hôm nay Hứa lão có khách đến nhà?

    Tùy Qua theo Đường Vũ Khê cùng tiến vào phòng khách.

    Sau khi vào nhà, đã nhìn thấy Hứa Hành Sơn đang cùng một thanh niên hai bảy hai tám tuổi trò chuyện gì đó, vẻ mặt còn rất khoái trá .

    Người thanh niên mặc tây trang, đầu tóc bóng loáng, tướng mạo đoan chính, khí chất nho nhã, vừa nhìn đã nhận ra một nhân sĩ thành công tuổi trẻ tài cao.

    Nhìn thấy Tùy Qua và Đường Vũ khê cùng nhau tiến vào, người thanh niên thoáng lộ ra ánh mắt kinh ngạc, nhưng sau đó hắn nhìn thấy Tùy Qua mặc đồng phục sinh viên, trong tay cầm một túi nhựa, rất nhanh bình tĩnh lại, hiển nhiên hắn cho rằng Tùy Qua vốn không phải đối thủ của hắn. Thậm chí, căn bản không xứng làm đối thủ của hắn.

    - Vũ Khê, em quay về rồi.

    Người thanh niên đứng dậy, rất thân thiết nhìn Đường Vũ Khê nói.

    Đường Vũ Khê gật đầu, nói với người thanh niên:

    - Chào thầy La.

    Tùy Qua vừa nghe, nhất thời an tâm, thì ra người thanh niên này là thầy giáo, cũng không có gì uy hiếp. Hơn nữa, Đường Vũ Khê gọi đối phương như thế, hiển nhiên là muốn biểu lộ với đối phương:

    - Chúng ta không có gì thân thiết.

    - Tiểu Tùy tới đây, mau ngồi xuống uống trà.

    Hứa Hành Sơn kêu Tùy Qua đi tới, tự mình rót trà cho hắn.

    Tùy Qua cũng không khách khí, ngồi xuống bên cạnh Đường Vũ Khê, sau đó nói với Hứa Hành Sơn:

    - Hứa lão, căn bệnh đau lưng của ngài mấy ngày qua có tái phát không?

    - Sau lần cậu dán thuốc, vẫn chưa thấy đau lại.

    Hứa Hành Sơn nói:

    - Nhưng sáng hôm nay rời khỏi giường, tôi lại cảm thấy phần thắt lưng có cảm giác rã rời, xem ra nhiều lắm một hai ngày nữa sẽ tái lại. Đúng rồi, nếu cậu đã tới, vậy dán thêm hai miếng nữa cho tôi đi.

    - Bất kỳ ngoại dược nào, cũng là trị ngọn không trị gốc.

    Tùy Qua còn chưa trả lời, người thanh niên kia đã xen vào nói:

    - Hứa lão, bệnh của ngài muốn khỏi hẳn, chỉ dựa vào thuốc là không đủ .

    Bị người thanh niên này cắt đứt câu chuyện, trong lòng Tùy Qua có chút không vui, hỏi:

    - Hứa lão, vị thầy giáo này là...?

    - Ồ, tôi quên giới thiệu.

    Hứa Hành Sơn nói:

    - Tiểu Tùy, vị này là La Văn Uyên thầy La, hắn là giáo sư bộ môn trung y đại học Đông Đại, cũng là trung y trẻ tuổi nổi tiếng của thành phố Đông Giang!

    - Văn Uyên, vị này là Tùy Qua đồng học, sinh viên năm nhất khoa thảo nghiệp, tương đối có thiên phú ở phương diện hoa cỏ, hơn nữa nhà hắn là trung y thế gia, y thuật không tồi , hai người có thể trao đổi giao lưu.

    - Vậy sao? Vậy có cơ hội nhất định phải giao lưu trao đổi.

    La Văn Uyên chào hỏi Tùy Qua một tiếng, nhưng vẻ mặt toát ra chính là hoàn toàn không đặt loại tiểu nhân vật như Tùy Qua trong mắt.

    - Có cơ hội nhất định như vậy!

    Tùy Qua cười ha ha.

    - Thầy La, vừa rồi thầy nói bệnh của ông ngoại tôi muốn khỏi hẳn, chỉ dựa vào dược vật là không đủ, vậy làm thế nào mới có thể chữa khỏi?

    Đường Vũ Khê hỏi, mặc dù nàng không có hảo cảm quá lớn với La Văn Uyên, nhưng vẫn rất quan tâm đến bệnh tình của ông ngoại.

    Nghe thấy Đường Vũ Khê hỏi như thế, La Văn Uyên lập tức lộ ra nụ cười tiêu sái, nói:

    - Kết hợp dược vật trị liệu và châm cứu, có thể chữa khỏi bệnh của Hứa lão. Trước kia tôi từng kê thuốc cho Hứa lão, hiểu rõ bệnh tình của ngài, chỉ là lúc trước không có thời gian tiến hành châm cứu định kỳ. Nhưng gần đây công việc của tôi cũng không quá bận rộn, có thể tiến hành một đợt châm cứu trị liệu cho Hứa lão.

    - Vậy thì tốt rồi.

    Hứa Hành Sơn nói:

    - Ở thành phố Đông Giang chúng ta, Văn Uyên có biệt danh là "Tiểu châm vương", thuật châm cứu nhất định vô cùng độc đáo.

    - Không dám không dám.

    La Văn Uyên khiêm nhường cười nói:

    - Chỉ là châm pháp do tổ tiên lưu lại mà thôi, là "Ly Hỏa châm pháp" từ thời nhà Thanh, có lịch sử mấy trăm năm.


    - Đúng, Ly Hỏa châm pháp rất thịnh hành ở đời nhà Thanh.

    Hứa Hành Sơn khẽ vuốt cằm nói.

    Vẻ mặt La Văn Uyên càng thêm đắc ý.

    - Thật ra, không cần châm cứu, cũng có thể khỏi hẳn.

    Lúc này Tùy Qua đột nhiên chen vào một câu, nghĩ thầm ngươi không phải vừa cắt đứt lời ta nói sao, hiện giờ đến phiên ta.

    - Có thật không?

    Đường Vũ Khê nhìn Tùy Qua hỏi.

    - Khẳng định!

    Tùy Qua tràn đầy tự tin đáp lại, dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Đường Vũ Khê.

    Đường Vũ Khê không chịu được ánh mắt sắc lang của hắn, vội vàng né tránh.

    - Nói bậy!

    La Văn Uyên ở bên cạnh đột nhiên hừ lạnh một tiếng.

    Tùy Qua biết người này nhất định sẽ nhảy ra cắn mình, bình thản hỏi:

    - Thầy La, vì sao thầy lại cho tôi nói bậy?

    - Bởi vì bất luận là thuốc bắc hay thuốc tây, đều không thể trị tận gốc bệnh của Hứa lão!

    La Văn Uyên có chút khinh thường nói:

    - Ta từng kê thuốc mấy lần cho Hứa lão, ngài ấy cũng từng đến bệnh viện tiếp nhận trị liệu Tây y, nhưng chứng bệnh vẫn không thể giải quyết triệt để, chứng tỏ không thể chỉ trị liệu bằng thuốc được!

    Theo La Văn Uyên thấy, thảo luận y học với người như Tùy Qua, quả thực chính là hạ thấp thân phận. Dù sao, hắn là "Giáo sư trung y", "Tiểu châm Vương", "Danh y Đông Giang", còn đối phương, chỉ là một tiểu nhân vật không lai lịch, rất có thể chỉ là hậu nhân của một lang trung giang hồ.

    - Thầy La, phán đoán suy luận của thầy, chẳng qua được thành lập trên cơ sở khám bệnh của ngài.

    Giọng nói của Tùy Qua đột nhiên thay đổi:

    - Thầy không làm được, không có nghĩa người khác không làm được!

    Lời nói này tương đối không khách khí, không chỉ có La Văn Uyên cảm thấy trong mắt bốc lửa, ngay cả Đường Vũ Khê và Hứa Hành Sơn cũng nhận ra địch ý của Tùy Qua, nhưng điều Tùy Qua muốn chính là cảm giác như thế.

    Người kính ta một thước, ta kính người một trượng. Người hủy ta một thước, ta trực tiếp giết chết.

    Y thuật của La Văn Uyên kém cỏi, lại còn dám khinh bỉ y thuật của Tùy Qua, điều này đương nhiên chạm đến lòng tự trọng của Tùy Qua. Nếu La Văn Uyên có chủ tâm tìm đánh, Tùy Qua đồng học đương nhiên cũng sẽ không lưu lại thể diện cho hắn.

    Giáo sư, danh y, châm vương?

    Chẳng qua là gà đất chó kiểng, cứt chó một lũ!

    - Ha ha ha.

    La Văn Uyên đầu tiên tức giận, sau đó cười lớn nói:

    - Hay! La Văn Uyên này lần đầu nghe thấy có người nói y thuật của tôi không được, hơn nữa đối phương còn là một tiểu tử mới vào đại học. Tôi thật sự muốn xem xem cậu rút cuộc là tuổi trẻ khinh cuồng, hay là còn trẻ không biết!

    - Thầy có thể nói tôi là tuổi trẻ tài cao.

    Tùy Qua nói.

    - Cậu rất cuồng vọng.

    La Văn Uyên trầm giọng nói.

    - Tôi có tư cách cuồng vọng.

    Tùy Qua nói:

    - Đặc biệt là trước mặt người như thầy.

    Đường Vũ Khê và Hứa Hành Sơn đưa mắt nhìn nhau.

    - Tên nhãi này cũng quá cuồng vọng rồi!

    Đường Vũ Khê thầm nghĩ trong lòng.

    - Bất kể tôi không ôm hi vọng gì với y thuật của cậu, nhưng tôi nghĩ có lẽ nên cho cậu cơ hội biểu diễn.

    La Văn Uyên nói:

    - Như vậy, mọi người mới có thể biết rõ, cậu chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng.

    - Nếu như tôi có cơ hội..., vậy con ếch đó nhất định là thầy.

    Tùy Qua nói xong, nhìn Hứa Hành Sơn nói tiếp:

    - Hứa lão, tôi nói rồi, tôi sẽ làm ngài khỏe mạnh, khoan thai trồng hoa nuôi cỏ, hưởng thú điền viên. Bây giờ, tôi tới thực hiện lời hứa của mình. Thầy La không phải nói trị liệu dược vật không thể trị tận gốc căn bệnh của ngài sao, ta sẽ khiến thầy ấy thất vọng!

    - Tôi thật sự mong chờ!

    La Văn Uyên hoàn toàn bị Tùy Qua đồng học chọc giận.

    - Vậy tôi phải kê đơn rồi.

    Tùy Qua đã sớm nắm bắt được chứng bệnh của Hứa Hành Sơn, căn bản không cần bắt mạch, là có thể kê đơn. Bởi vì trong đầu có Thần Nông tiên thảo bí quyết, Tùy Qua nắm rõ dược tính của dược thảo trong thiên hạ như lòng bàn tay, phối ra một chén thuốc trị dứt căn bệnh đau lưng, chỉ là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà mà thôi.

    Nhìn thấy Tùy Qua tràn đầy tự tin, dùng bút bi viết đơn kê thuốc, trên khóe miệng La Văn Uyên lóe lên vẻ khinh thường. Trong mắt một trung y "chính quy" như hắn, kê đơn thuốc phải dùng bút lông. Thậm chí, thông qua công lực của bút lông, có thể đoán ra y thuật cao thấp của một vị trung y. Ngay cả bút lông cũng không biết dùng, trong mắt La Văn Uyên chính là lang trung giang hồ, là thầy lang vườn.

    Tùy Qua đáng thương, cũng không ngờ dùng bút bi viết đơn lại bị người khác khinh bỉ. Ngoài ra "Thư pháp" của hắn cũng thực sự hỏng bét.

    Sau khi kê đơn, Tùy Qua quẳng bút, nói với La Văn Uyên:

    - Thầy La, đơn thuốc của tôi cũng không tệ lắm đúng không?

    La Văn Uyên nhìn tờ đơn, chỉ thấy trên đó viết hơn mười loại thảo dược trung y như: đỗ trọng, đương quy, thố ti tử, hoài sơn dược...

    Sau khi xem xong, La Văn Uyên đột nhiên nở nụ cười, trong tiếng cười tràn đầy khinh bỉ:

    - Đây chính là đơn thuốc của cậu?

    - Dĩ nhiên, thầy không phải tận mắt nhìn rồi sao.

    Tùy Qua nói.

    - Đây là một phương thuốc trong "Bách dược thần sách", tên là "Thông mạch thang".

    La Văn Uyên tỏ vẻ gia đình có tiếng, kiến thức rộng rãi nói.

    Tùy Qua không nghĩ rằng, mình căn cứ vào dược tính của những thảo dược này tiện tay phối hợp một đơn thuốc, lại có liên quan đến thông mạch canh. Nhưng như thế xem ra, đơn thuốc hắn kê cũng không tệ. Cho nên, Tùy Qua nói:

    - Đơn thuốc này không đúng bệnh sao?

    - Đúng bệnh.

    La Văn Uyên nói:

    - Nhưng cậu phạm vào hai sai lầm. Thứ nhất, đơn thuốc này tôi từng kê cho Hứa lão; thứ hai, trên đơn thuốc của cậu không có viết liều lượng của dược thảo. Hứa lão, ngài nhìn xem, đơn thuốc này nhìn rất quen mắt đúng không?

    Hứa Hành Sơn đeo kính lão lên nhìn, gật đầu nói:

    - Đúng vậy, đơn thuốc này nhìn rất quen mắt, có thể trước kia đã từng dùng rồi.

    - Cho nên, tôi có chút hoài nghi, có phải cậu từng nhìn thấy đơn thuốc này ở chỗ Hứa lão không.

    La Văn Uyên nhìn Tùy Qua nói.

    Ngụ ý của La Văn Uyên là: tiểu tử, đơn thuốc này của cậu là sao chép của lão tử! Lại còn dám múa rìu qua mắt thợ.

    Tùy Qua đang định phản kích, lại nghe Đường Vũ Khê nói:

    - Nếu là đơn thuốc trong y thuật, có lẽ Tùy Qua từng đọc trong sách. Huống chi, tôi cho rằng Tùy Qua không phải loại người cần sao chép đơn thuốc của người khác.

    Trong mắt Đường Vũ Khê, tiểu tử Tùy Qua đúng là háo sắc, tham tiền, nhưng cuồng vọng, ngạo khí, không thể là hạng người đi làm chuyện sao chép này, hơn nữa càng không đi sao chép đơn thuốc của đối thủ.

    Nghe thấy Đường Vũ Khê bênh vực cho mình, trong lòng Tùy Qua phảng phất như có một dòng nước ấm chảy qua, cười nói:

    - Thầy từng kê phương thuốc này, vậy thì càng tốt. Nếu tôi dùng phương thuốc này chữa hết bệnh cho Hứa lão, chẳng phải càng chứng minh sự bất lực của thầy?

    - Nếu cậu có thể dùng phương thuốc này trị lành bệnh cho Hứa lão, La Văn Uyên tôi sẽ nhận mình là ếch ngồi đáy giếng!

    La Văn Uyên khinh thường nói.

    - Thầy chắc chắn là ếch ngồi đáy giếng rồi!

    Tùy Qua cuồng ngạo nói.

    Đường Vũ Khê im lặng: người này tại sao lại cuồng vọng như vậy?

     
    rocklina, ducvietvtv, quangvd and 2 others like this.
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Y TIÊN THIỂU
    Tác giả: Vô Tục


    Chương 37: Dược thảo làm đầu


    Nguồn: Vipvandan
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Sói Già †¸.•'´¯)¸.•'´¯)






    Tùy Qua mở túi nhựa, một mùi thuốc thanh tân lập tức tỏa ra.

    Nhìn Tùy Qua lấy từng gốc dược thảo từ trong túi nhựa ra, La Văn Uyên châm chọc nói:

    - Chẳng lẽ cậu cho rằng dược thảo tươi sống, sẽ nấu lên được một bát thuốc khác biệt sao?

    - Không, những dược thảo này là tôi trồng, không chỉ tươi sống đơn giản như vậy.

    Tùy Qua nói.

    - Tiểu Tùy, những dược thảo này thật sự do cậu đích thân trồng ra sao?

    Hứa Hành Sơn có chút kinh ngạc, cũng có chút cảm động.

    Dược thảo đích thân trồng, cho dù không thể chữa khỏi bệnh, nhưng ý nghĩa vô cùng lớn.

    - Tôi trồng trong phòng ấm ngài giao cho.

    Tùy Qua cười nói.

    - Hi vọng những dược thảo này thật sự không giống những loại khác.

    Hứa Hành Sơn mỉm cười nói.

    - Bọn chúng quả thật bất đồng.

    Tùy Qua khẳng định nói.

    - Phải dùng ấm sắc thuốc sao?

    Đường Vũ Khê hỏi Tùy Qua.

    - Không cần, nhưng có thể lấy cho tôi một cái chén nhỏ.

    Tùy Qua nói, hắn muốn làm La Văn Uyên thua không lời nào để nói.

    Tùy Qua nhận lấy một chiếc bát sứ màu trắng từ trong tay Đường Vũ Khê, tiếp theo đổ vào nửa bát nước suối hắn lấy từ Tê Hà sơn về. Sau đó, Tùy Qua lấy ra một chiếc lá thông Cửu Diệp Huyền Châm Tùng, lấy ra một gốc cây dược thảo, đảo ngược lại, hướng phần rễ lên trên, sau đó dùng lá thông chậm rãi đâm vào phần rễ của dược thảo.

    Tí tách!

    Chuyện kỳ dị xảy ra: trên phiến lá của gốc cây dược thảo thẩm thấu ra giọt nước màu xanh nhạt, trông giống như giọt sương, tụ kết trên đầu lá, sau đó nhỏ vào trong bát, dung nhập vào nước suối trong bát sứ.

    Giọt nước màu xanh nhạt này, không phải là tạp chất trong cơ thể dược thảo, mà là dược tính tinh hoa của dược thảo.

    Nấu thuốc bắc, đơn giản chính là chắt lọc ra dược tính tinh hoa của dược thảo, nhưng Tùy Qua có Cửu Diệp Huyền Châm Tùng, Ất Mộc Thần Châm trong tay, muốn ép ra dược tính tinh hoa của dược thảo, đương nhiên là việc rất dễ dàng.

    Mặc dù đối với Tùy Qua mà nói, việc này rất dễ dàng, nhưng trong mắt Đường Vũ Khê và Hứa Hành Sơn lại vô cùng thần kỳ.

    La Văn Uyên thấy Tùy Qua làm thành thục như vậy, trong lòng không khỏi hoảng loạn, nhưng hắn vẫn an ủi bản thân, tiểu tử này nhất định dùng thủ đoạn tà môn gì đó qua mắt mình, cũng không thể bị hắn hù dọa như vậy, làm gì có kiểu nấu thuốc bắc như thế.

    Tùy Qua không để ý đến ý nghĩ của đám người La Văn Uyên, rất nhanh đổi một gốc cây dược thảo khác, bào chế tương tự, dùng lá thông bức ra vài giọt lục dịch, giống như trước nhỏ vào trong bát sứ.

    Sau khi Tùy Qua ép ra tất cả dược thảo, nước suối trong bát sứ đã biến thành màu xanh biếc.

    Mùi thuốc nồng đậm từ trong bát sứ tỏa ra.

    Một chén thuốc kỳ dị đã được hoàn thành.

    Những dược thảo bị chắt lọc tinh túy, cũng mất đi tinh thần, bất luận là cành lá đều mềm rũ.

    Tùy Qua cất những dược thảo này vào trong túi nhựa, tính toán sau khi trở về, trồng bọn chúng trong dược điền, có linh vũ dễ chịu, những dược thảo này sẽ khôi phục sức sống rất nhanh.

    - Hứa lão, chén thuốc này thật sự quá quỷ dị, ngài tuyệt đối đừng uống.

    La Văn Uyên thấy Tùy Qua đứa bát sứ cho Hứa Hành Sơn, vội vàng nhắc nhở Hứa Hành Sơn phải cẩn thận, không nên làm con chuột thí nghiệm.

    - Có cái gì quỷ dị?

    Tùy Qua bình thản nói:

    - Dược thảo, có phải là dược thảo trong phương thuốc này không? Dược chất, có phải là dược chất do những dược thảo này chảy ra không? Nếu phương thuốc không sai, dược thảo cũng không sai, vậy có gì quỷ dị?

    - Cách nấu không đúng. Trong y thuật ghi lại, thông mạch canh nên dùng lửa lớn nấu trong mười phút, sau đó dùng lửa nhỏ đun trong nửa giờ, như vậy mới có thể chắt lọc hết tất cả dược lực trong dược thảo.

    La Văn Uyên nói, vẫn lộ ra vẻ học thức uyên bác.

    - Như vậy, dựa theo cách nấu trên sách của thầy, hữu dụng không?

    Tùy Qua chỉ bình thản hỏi một câu.

    Hữu dụng không?

    Ba chữ kia giống như một cây cương châm, hung hăng đâm vào trái tim kiêu ngạo của La Văn Uyên.

    Một chén thuốc tốt hay xấu, không phải dựa vào sách thuốc định đoạt, cũng không phải là thái đẩu y học nào định đoạt, mà là người bệnh định đoạt.

    Thuốc có thể chữa bệnh, mới là thuốc tốt!

    Hứa Hành Sơn nhận bát thuốc từ tay Tùy Qua, ngửi một chút, hớn hở cười nói:

    - Mùi thuốc nồng nặc, hẳn là một chén thuốc tốt. Mặc dù cách nấu này chưa từng thấy, nhưng rất có tinh thần mới mẻ, lão đầu tử này nguyện ý làm chuột bạch, thử một lần.

    Nói xong, Hứa Hành Sơn uống một hơi cạn sạch.

    Một cảm giác lạnh như băng từ bụng nhanh chóng lan tràn đến toàn thân, Hứa Hành Sơn bất giác rùng mình một cái, nhưng cảm giác lạnh lẽo này lại vô cùng thoải mái, tựa hồ lỗ chân lông và kinh lạc toàn thân đều được luồng lạnh lẽo này khơi thông. Cảm giác đau đớn ở thắt lưng lúc trước, đã bắt đầu từ từ mất đi, tựa hồ tảng đá trầm tích nhiều năm qua thoáng cái được khơi thông.

    Thông mạch canh, vốn có hiệu quả khơi thông kinh lạc, lưu thông khí huyết. Chẳng qua, trong bát thông mạch canh này Tùy Qua đã phát huy dược lực của dược thảo đến cực hạn, cho nên mới có dược hiệu kinh người như thế.

    So với lúc trước Tùy Qua dùng sài hồ thảo trị lành cảm mạo, tuyệt đối chỉ có hơn chớ không kém.

    Mọi người thường nói trung y chữa bệnh hiệu quả chậm hơn thuốc tây, phàm là chuyện gì cũng không có tuyệt đối, chỉ cần vận dụng đúng phương pháp, thuốc bắc đồng dạng có thể thần tốc như thế.

    Ước chừng sau mười lăm phút, cảm giác lạnh lẽo trên người Hứa Hành Sơn bắt đầu từ từ thối lui, cảm thụ luồng lạnh lẽo mất đi, hắn thậm chí có một cảm giác mất mác, bởi vì khi luồng lạnh lẽo này chiếm cứ trên người, thật sự vô cùng thoải mái.

    Dược lực phát tán mau, mất đi cũng mau.

    Nhưng sau khi dược lực mất đi, cảm giác đau đớn ở thắt lưng của Hứa Hành Sơn cũng hoàn toàn mất đi.

    - Ông ngoại, ông cảm thấy thế nào?

    Đường Vũ Khê khẩn trương hỏi.

    - Hay! Thật sự quá thần diệu!

    Hứa Hành Sơn kích động nói:

    - Chén thuốc của Tiểu Tùy, thật giống như loại bỏ hoàn toàn cảm giác khó chịu ở thắt lưng! Thuốc đến bệnh trừ, thật sự là thuốc đến bệnh trừ! Có nhân tài sáng tạo như Tiểu Tùy, xem ra trung y có hi vọng phục hưng rồi.

    Vẻ mặt La Văn Uyên âm tình bất định, nói với Hứa Hành Sơn:

    - Hứa lão, ngài tin chắc đã diệt trừ gốc bệnh rồi chứ? Có lẽ, chén thuốc này, chỉ giảm đau tạm thời?

    - Không, đã khỏi rồi!

    Hứa Hành Sơn dùng giọng nói không cần chất vấn:

    - Chén thuốc của Tiểu Tùy đã hoàn toàn chữa khỏi căn bệnh của tôi. Thân thể của tôi, tôi biết rất rõ!

    Sắc mặt La Văn Uyên càng trở nên khó coi, phảng phất như bị người ta đánh một bạt tai.

    Hôm nay, La Văn Uyên tới thăm Hứa Hành Sơn, ý định muốn thông qua chữa bệnh cho Hứa Hành Sơn để tiếp cận Đường Vũ Khê, nhưng điều khiến hắn không ngờ chính là, nửa đường nhảy ra một Tùy Qua, phá hỏng toàn bộ kế hoạch của hắn, hơn nữa còn hao tổn thể diện của hắn.

    La Văn Uyên cảm thấy tiếp tục ở lại, có thể không có được chỗ tốt gì, nên đứng dậy cáo từ.

    Nhưng Tùy Qua đồng học không có ý tứ bỏ qua cho La Văn Uyên, nói:

    - Thầy La, ai là ếch ngồi đáy giếng?



     
    rocklina, ducvietvtv, quangvd and 2 others like this.
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Y TIÊN THIỂU
    Tác giả: Vô Tục


    Chương 38: Cô giáo mỹ nữ. (1)


    Nguồn: Vipvandan
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Sói Già †¸.•'´¯)¸.•'´¯)






    Đường Vũ Khê và Hứa Hành Sơn hơi sững sờ, hiển nhiên không ngờ Tùy Qua đồng học lại bức bách người khác như vậy.

    Tùy Qua vốn không muốn làm như vậy, nhưng ai bảo La Văn Uyên chủ động khích bác hắn. Nếu như người thua là Tùy Qua, La Văn Uyên sẽ lưu thể diện lại cho Tùy Qua sao? Hiển nhiên là không.

    La Văn Uyên không ngờ tiểu tử này lại gây sự như vậy, trong mắt hiện lên một đạo hàn quang, sau đó trầm giọng nói:

    - Tôi thừa nhận, y thuật của cậu có chỗ độc đáo, nhưng muốn tôi nhận thua vẫn không thể, bởi vì căn bệnh của Hứa lão đã khỏi hẳn hay chưa, có tái phát hay không, còn cần thời gian nghiệm chứng, không phải sao? Nếu như cậu có can đảm, vậy chúng ta tìm thời gian, tỷ thí công bằng về y thuật, châm cứu, thì thế nào?

    - Không cần, tôi sẽ không so với thầy.

    Tùy Qua lạnh lùng nói:

    - Thầy không xứng!

    Cú "bạt tai" này thật sự rất có khí phách.

    Sắc mặt La Văn Uyên trắng bệch, một lát sau mới nói:

    - Cậu nhất định sẽ thua dưới tay tôi, rất nhanh thôi!

    - Tôi nói rồi, thầy không xứng!

    Sắc mặt Tùy Qua lại hiện lên vẻ cuồng ngạo.

    Đường Vũ Khê đột nhiên cảm thấy khi tiểu tử này cuồng ngạo lại có mấy phần mị lực.

    La Văn Uyên không muốn mất mặt thêm nữa, xoay người bước nhanh khỏi phòng khách, khởi động xe hơi, rời đi nhanh như chớp.

    Sau khi La Văn Uyên rời đi, không khí trở nên dễ chịu, hòa hợp hơn rất nhiều, Đường Vũ Khê có chút ngạc nhiên hỏi Tùy Qua:

    - Tùy Qua, rõ ràng là phương thuốc đồng dạng, tại sao đơn thuốc của anh có thể chữa khỏi bệnh của ông ngoại?

    - Tôi cũng có thắc mắc như vậy.

    Hứa Hành Sơn nói.

    - Dược thảo làm đầu.

    Tùy Qua nói:

    - Căn bản của trung y là ở dược thảo. Phương thuốc giống nhau, tỉ lệ dược thảo bất đồng, hiệu quả của chén thuốc đương nhiên cũng sẽ bất đồng. Những dược thảo tôi dùng, đều là đích thân trồng ra, dược tính đương nhiên không giống bình thường, tuyệt đối không phải là thứ những dược thảo dùng phân hóa học, chất kích thích tăng trưởng có thể so sánh.

    Hứa Hành Sơn không hổ là chuyên gia trong lĩnh vực nông nghiệp, rất nhanh lĩnh hội được ý tứ trong lời nói của Tùy Qua, xúc động nói:

    - Tiểu Tùy, phương thức đổi mới của cậu rất hay, nếu có thể đề cao dược tính trong dược liệu, rút ngắn thời gian phát huy dược lực, vậy nó có thể sinh ra ảnh hưởng khó có thể tưởng tượng đối với ngành sản xuất trung y! Cậu yên tâm, mặc dù hiện tại tôi đã về hưu rồi, nhưng vẫn có thể phát huy một chút sức lực còn lại, cậu làm chuyện này, tôi nhất định sẽ toàn lực ủng hộ!

    - Ngài đang ủng hộ tôi rồi.

    Tùy Qua cười nói:

    - Ngài quên rồi sao, tôi là phụ tá của phòng nghiên cứu của ngài mà.

    - A....làm sao tôi lại quên chuyện này chứ.

    Hứa Hành Sơn vui vẻ nở nụ cười.

    Đường Vũ Khê nhìn Tùy Qua đang thoả thuê mãn nguyện, nghĩ thầm:

    - Chẳng lẽ, hắn thật sự có thể làm được?

    Sau bữa cơm trưa, trong phòng ngủ 403.

    - Tùy Qua, cậu thành thật khai báo, cậu có phải được tiểu phú bà bao nuôi rồi không?

    Giang Đào ra vẻ thần bí nói.

    Tùy Qua liếc nhìn Giang Đào nói:

    - Mình còn ước gì được bao nuôi, đáng tiếc người ta không làm.

    - Không thể nào.

    Giang Đào nói:

    - Nghe người ta nói cậu đã nhiều lần chui vào chiếc xe thể thao Porsche. Tiểu phú bà đó rút cuộc hình dáng như thế nào, có giàu có không? Có ký hiệp nghị bao nuôi cậu không vậy? Nàng có dục vọng mãnh liệt không...

    - ...

    Tùy Qua chỉ im lặng.

    Hắn cũng ước gì được Đường Vũ Khê bao nuôi, cho dù không bỏ phí bao nuôi cũng được, mấu chốt là người ta không muốn.

    Nhưng cũng may ấn tượng của Đường Vũ Khê đối với hắn tựa hồ cũng đã thay đổi không ít, xem ra tình huống đang phát triển theo phương hướng tốt.

    - Đúng rồi, Đông Đại chúng ta có phải có một mỹ nữ hoa khôi tên là Đường Vũ Khê không?

    Tùy Qua đột nhiên hỏi. Nhân vật như Đường Vũ Khê, cấp bậc tuyệt đối phải hoa khôi của trường mới đúng.

    - Ai?

    Nghe thấy ba chữ Đường Vũ Khê, Cao Phong, Giang Đào và Liễu Tiểu Đồng cùng ngây ngẩn cả người.

    - Đường Vũ khê. Có lẽ là sư tỷ năm ba.

    Tùy Qua tiếp tục nói.

    - Sư tỷ?

    Trên mặt Giang Đào lộ ra vẻ cổ quái, sau đó đưa mắt ra hiệu cho Cao Phong.

    - Chiều nay có hai tiết ngoại ngữ, cậu lại không đi sao?

    Cao Phong vừa thu dọn đồ đạc, vừa hỏi Tùy Qua.

    - Mình không thích học ngoại ngữ.

    Tùy Qua nằm trên giường, thờ ơ.

    - Cậu có thích học ngoại ngữ hay không không quan trọng, chỉ cần thích giáo viên dạy ngoại ngữ là được.

    Giang Đào mỉm cười nói:

    - Giáo viên dạy ngoại ngữ của chúng ta, thật đúng là một vị đại mỹ nữ, đúng không, Cao Phong, Liễu Tiểu Đồng?

    Cao Phong và Liễu Tiểu Đồng đồng dạng gật đầu lia lịa.

    - Thật sao?

    Tùy Qua đồng học tỏ ra hứng thú.

    - Tuyệt đối là thật.

    Giang Đào khẳng định nói, lại bổ sung một câu:

    - Mỹ nữ trăm năm khó gặp!

    Trăm năm khó gặp, đây là mỹ nữ gì chứ?

    Mang theo lòng hiếu kỳ với mỹ nữ trăm năm khó gặp, hai giờ chiều, Tùy Qua lần đầu tiên xuất hiện trong lớp học ngoại ngữ.

    Trước phòng học đã sớm chen chúc rất nhiều người, xem ra nhân khí của vị giáo viên ngoại ngữ này tương đối khá. Tùy Qua tâm thần đại định, xem ra ba người Cao Phong không lừa gạt mình, vị giáo viên ngoại ngữ này chắc chắn là một mỹ nữ.

    Đám người Tùy Qua chỉ có thể ngồi vào hàng cuối cùng của phòng học.

    Cao Phong rất khó chịu, oán thán Giang Đào:

    - Đều tại tiểu tử này hại, kêu cậu ra sớm chiếm chỗ ngồi ở cửa, cậu lại không nghe!

    - Cần gì phải đến mức như vậy?

    Tùy Qua nói:

    - Chẳng lẽ giáo viên ngoại ngữ của chúng ta là một tiên nữ sao?

    Cao Phong, Giang Đào và Liễu Tiểu Đồng đồng loạt nở nụ cười.

    Reng!!!

    Chuông vào học vang lên.

    Đám người Giang Đào, Cao Phong rướn cổ nhìn về hướng cửa ra vào.

    Lúc này, một thân ảnh vô cùng xinh đẹp đi vào phòng học, bước lên chỗ bục giảng.

    Ầm!

    Đầu Tùy Qua phảng phất như bị một đạo lôi điện mãnh liệt đánh trúng, trong lúc nhất thời sững sờ không biết nói gì.

    Vị giáo viên ngoại ngữ này, quả nhiên là một mỹ nữ, mỹ nữ chân chính, nhưng điều khiến Tùy Qua nằm mơ cũng không nghĩ tới chính là, vị mỹ nữ được xưng là trăm năm khó gặp này lại là Đường Vũ Khê!

    Đường Vũ Khê, tại sao Đường Vũ Khê lại ở đây?

    Hôm nay, Đường Vũ Khê mặc một bộ váy màu đen, giày cao gót màu đen, trên cổ đeo một sợi dây chuyền thạch anh màu xanh biếc, trang phục đúng chuẩn của thành phần tri thức, nhưng vẫn khó che giấu được khí tức thanh tân của vùng sông nước Giang Nam. Đường Vũ Khê không cao lắm, Tùy Qua nhìn ra đại khái khoảng 1m65, nhưng tỷ lệ vóc người vô cùng tốt, vòng eo nhỏ nhắn, trước sau lồi lõm, làm cho người ta tràn đầy cảm giác mơ màng.

    Đường Vũ Khê đứng trên bục giảng, đang chuẩn bị giảng bài, đột nhiên nhạy cảm nhận thấy không khí trong phòng học có chút không giống với ngày thường, từ trong góc phía sau phòng học, bắn tới một ánh mắt làm cho nàng rất là chán ghét.

    Ánh mắt này, Đường Vũ Khê hoàn toàn không xa lạ, nàng ngưng thần nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy chủ nhân của ánh mắt đó: tên tiểu sắc lang ghê tởm.

     
    rocklina, ducvietvtv, quangvd and 2 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.